Remember ?

Trang 6/6 đầuđầu ... 456
kết quả từ 31 tới 35 trên 35

Tựa Đề: Chuyến tàu đầu tiên chở “BÒ-NGŨ” ra Bắc

  1. #31
    vinhtruong's Avatar
    Status : vinhtruong v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: Jun 2010
    Posts: 1,924
    Thanks: 0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default Em hieunguyen11

    Thật ra anh đã viết chuyện nầy trong cuốn “The New Legion” Volume-2, anh sẽ để cho con cháu anh dịch ra tiếng Việt ngay sau khi anh chết. Ðiều quan trọng là anh muốn cho mọi người khi đọc tác phẩm nầy bằng tiếng Việt sẽ nhận thức những điều anh viết là trung thực 100% qua sự phối-kiểm internet, youtube hình ảnh và sách vở từ Library of Congress là những sử liệu đáng giá có thật kể cả ngày tháng và sự kiện, như cuộc hành quân Lam Sơn 719 sự ngộ nhận lầm-lẫn giữa ngày mà 2 phi hành đoàn trực thăng hueys LÐ51TC bị bắn tan xác trên không với ngày phi cơ Mỹ Skypot thả Bom lầm làm chết tiểu đoàn phó TÐ/8 Dù mà tướng Hoàng Xuân Lãm tư lệnh đã nhầm lẫn, kể cả tác giả Hà Mai Việt đã đề cao tấm bản đồ hành quân đã rơi vào tay quân BV đối chứng với hình ảnh tấm thẻ bài bằng kim loại mà còn bị cháy cong veo và chiếc máy ảnh của các phóng viên cũng vậy phối kiểm qua hình ảnh trên youtube; như anh đã có viết trái Bom BLU-82s, 15.000 pds thả bằng trực thăng thì chả ai chịu tin, nhưng cũng nhờ bạn ttmd post vào bằng video cả lúc load vào trực thăng và lúc thả nên người ta mới chịu tin (trong diễn đàn nầy, mục Thời-Sự, trang-1: “BLU-82AL xóa sổ SÐ/2 Sao Vàng…” Những bài viết của anh với tham vọng người đọc phải tâm phục khẩu phục, vì thế anh rất de-dặt khi phải viết ra là phải nói thật, nói thẳng và nói có sách mách có chứng để đem lại sự trung thực cho quân- sử đôi bên nam/bắc Việt Nam.
    Bài hành quân Lam Sơn 719 đã được nhiều diễn đàn copy từng khúc cho riêng phần binh chủng của mình như: BÐQ, Nhảy Dù, Thiết Giáp, Nha Kỹ Thuật, Lôi Hổ, Thép Súng, KBC Hải Ngoại … Anh rất mừng mà không có ý nghĩ buộc họ là đạo văn vì anh cho đây là sự cảm tình của người post đối với mình trong nghĩa tình huynh đệ chi binh.


    QUEENBEE-1

  2. #32
    hieunguyen11's Avatar
    Status : hieunguyen11 v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: May 2011
    Posts: 2,230
    Thanks: 0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default

    Sở dĩ bài viết của anh giá trị là vì trung thực. Người đọc ai cũng nhận biết điều đó anh đừng bâng khuâng về sự mất lòng số ít, đó là chuyện đương nhiên đồng thời đâu có ai bắt buộc anh phải bẽ cong ngòi bút. Em sẽ tìm đọc "The New Legion"

    Kính mến
    Em
    HN1
    1

  3. #33
    vinhtruong's Avatar
    Status : vinhtruong v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: Jun 2010
    Posts: 1,924
    Thanks: 0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default Queenbee-1 vượt thoát nhà tù Lớn (tiếp theo)

    Một cuộc họp mặt các cựu quân nhân được mời đến, tôi báo cáo tình trạng của Trại PRPC là tồi-tệ như vậy, dù rằng anh em cho rằng đây là tình trạng chung của các Trại tỵ nạn ở Đông Nam Á. Trại nào cũng có bọn xấu cả. Nguyên do chính là vì không có ‘Diện’ để được các nuớc ngoài cho đi định-cư, nên chúng thất chí mà làm bậy. Đặc biệt ở Trại nầy, bà con rất bất bình với Đoàn lính gác Blue-Guard, vì bọn nầy bảo vệ và bao che cho bọn cướp Dũng Đại-Bàng, mà họ lại có súng, còn chúng tôi thì tay không . Phái đoàn Mỹ thường xuyên ghé thăm trại, vì trại nầy của Mỹ ngoài nước Mỹ, được yểm trợ tài chánh tối đa cho diện con lai, nhưng lại không an ninh mà bị bọn cướp Dũng Đại Bàn thao túng, nên phái đoàn Mỹ rất bất mãn về sự điều hành của trại tự bấy lâu nay.

    Tôi ôn tồn tỏ bày: "Chúng ta là những người trốn chạy CS qua đây, dù là bị mất nước nhưng không phải do lỗi chúng ta mà do các cấp trên cũng như thế lực ngoại bang sắp xếp. Dù sao đi nữa chúng ta đã cầm súng chống giữ đất nước, thì chúng ta cũng có phần liên đới chịu trách-nhiệm. Bây giờ nơi đây, với 18.000 đồng bào gồm có các con em diện con Lai, chẳng lẽ chúng ta rùng mình ớn sợ bọn cướp nầy sao? Nếu anh em cuơng quyết đứng sau lưng tôi, thì tôi cũng có cách để vãn hồi trật tự và luật pháp cho Trại nầy. Người Mỹ ở đây, họ không làm gì đuợc dù rằng họ tài trợ tất cả, chỉ có chúng ta mới tự giải quyết phục hồi lại trật tự cho Trại nầy mà thôi! Các bạn nghĩ sao?"
    Tất cả đều đồng tâm đứng sau lưng tôi.
    Về nhà các con tôi cũng như những bạn bè thân-mật có khuyên tôi: “Mình đi vượt biên đã gặp rất nhiều sự nguy hiểm chết chóc mới lên được đất liền…. Thôi! Chờ ngày đi định cư đi… chứ đụng chạm với chúng làm gì thêm nguy hiểm! Tất cả Trại tỵ nạn đều có kẻ cướp trấn lột thì đương nhiên Trại mình cũng vậy thôi, chả lẽ mình muốn “thế Thiên hành đạo”
    Tôi không phủ nhận những lời nói của các con tôi và bạn bè khuyên là không chí lý. Nhưng với trách nhiệm mà 18.000 người tỵ nạn đã bầu tôi vào chức-vụ nầy, thì tôi không có quyền đào-ngũ, cũng như ngày xưa tôi phải chịu cảnh tù-tội vì tôi không muốn mình là tên đào ngũ bỏ chạy khi chưa có lịnh, tôi buộc phải chu toàn trách nhiệm do đồng bào và chiến hữu tin cậy trao cho. Tôi tự ngẫm nghĩ trong lòng, dường như định mệnh đã gắn liền tôi với sự nghiệp từ lúc tôi ra đời bằng kiếp chim bằng trong cơn bão-loạn cho tới bây giờ, chưa lúc nào tôi được ngưng nghỉ. Thôi! Tôi đành liều một lần cuối trước khi gác kiếm giang hồ coi xem sao! Đành vậy, đã mang cái nghiệp vào thân, thì cũng đừng trách móc trời gần trời xa!

    Tôi lên ngay văn phòng của ông Banson, đặc trách về nội vụ của Trại PRPC xin được ông yểm trợ phương tiện, ông Banson mừng rỡ, vì chỉ có người tỵ nạn mới có thể lo được cho sự an-toàn của chính họ mà thôi. Bên cạnh đó, ông thường bị người Mỹ phàn nàn trại PRPC không có an-ninh, nhất là khi trời tối, người dân núp kín trong nhà như trong thời kỳ chiến tranh.
    Tôi xin ông Banson yểm trợ:
    -10 chiếc xe Bus để chở khoảng 400 cựu Quân-nhân từ vùng 10 đến vùng 5.
    -Và mượn thêm 10 cái máy liên lạc walking-talking để điều động
    -Xin được thâu băng lời thông báo của tôi với 18.000 người dân tỵ nạn trước khi mở cuộc hành quân lùng bắt, càn quét bọn cướp Dũng Đại Bàn…
    Tất cả đều được ông Banson hết lòng giúp đỡ trong sự mong đợi từ lâu, duy chỉ có một điều ông khuyên là: “phải coi chừng... cho ông Thiếu-tá Lopez biết… không thì rất nguy hiểm, chẳng may ông Lopez cho nổ súng vì ngộ nhận thì nguy! Và đây là phạm vi thuộc gìn giữ an ninh trại do ông trách nhiệm”
    Tôi cảm thấy vô cùng khó khăn, vì nếu cho ông Lopez biết thì làm sao túm cổ được trọn ổ bọn cướp kể cả tên Đảng-trưởng Dũng Đại-Bàng!
    Sau một hồi lâu suy nghĩ, tôi đề nghị với ông Banson: Xin ông viết cho tôi một miếng giấy báo cho Thiếu-tá Lopez giúp đỡ và dành mọi sự dễ-dàng cho chúng tôi để tóm bắt bọn cướp giải giao cho Tòa Án Quận. Tôi chỉ trình cho ông Lopez 10 phút trước khi mở cuộc lùng bắt bọn cướp, có như vậy chúng tôi mới tóm đuợc trọn ổ của bọn chúng.
    Ông Banson lấy một miếng giấy nhỏ trước bàn, ghi vội cho tôi vài chữ để trình cho ông Lopez, xong ông còn hỏi tôi có cần gì thêm nữa không, Tôi trình bày sơ kế hoạch hành quân tối nay: Đúng 11 giờ 45PM, tôi sẽ đến trình tấm giấy nầy cho Thiếu-tá Lopez. Đồng thời xin ông Banson cho tôi 10 chiếc xe Bus đậu tại vùng 10 để chở các anh em chúng tôi. Đúng 12 giờ đêm, ông cho chuyên viên phát thanh lời kêu gọi của tôi, trên các loa từ Vùng I đến Vùng 12, thông báo cho đồng bào biết là phải ở trong nhà để chúng tôi đi lùng bắt bọn cướp. Chỉ trong một thời gian ngắn và đúng lúc như vậy thì mới bảo toàn được sự bí mật cho cuộc lùng bắt nầy, dù Đoàn Blue Guard có biết cũng không kịp trở tay để bao che cho bọn cướp được.

    Đêm nay, bầu trời không trăng nhưng có nhiều vì sao lấp-lánh, những cơn gió biển từ xa thổi vào làm lao-xao những cành lá, không khí rất thanh tịnh dịu mát trở lại cho một đêm dài sau một ngày oi-ả, đang ru-ngủ những người tỵ nạn yên tâm chờ ngày lên đường định cư tại Mỹ.
    Tôi đến nhà Thiếu-tá Lopez lúc 11 giờ 40 tối, ông chưa ngủ, đang ngồi ở phòng khách và dường như ông đang chờ ai đó. Tôi không nghĩ là ông đang chờ đón tôi.
    Trước mặt tôi, ông Lopez to lớn nước da ngăm đen, hiện ra trong bóng đèn vàng sáng choang. Tôi lễ phép chào ông và đưa miếng giấy của ông Banson cho ông ta, Ông Lopez đọc xong, liền nở một nụ cười mà chỉ thấy hàm răng nhe ra trong khi mở to đôi mắt nhìn tôi một cách xoi mói
    “Ông đi bắt bọn cướp hả”
    Tôi đáp lại: “Chúng tôi làm việc nầy là vì đồng bào của chúng tôi!”
    Xong tôi nhìn lên vách tường có treo một cặp còng, tôi nói: “Xin ông cho tôi mượn tạm cặp còng nầy, để tôi còng thằng đảng-trưởng, tôi sẽ trả lại cho ông khoảng 45 phút sau!”
    Lopez nở một nụ cười khi dễ: “Có lẽ không dễ lắm đâu!” vừa nói ông vừa vói tay lấy cặp còng trao cho tôi… Tôi vừa bước chân leo lên xe, thì tất cả các máy phóng thanh đang phát ra lời kêu gọi của tôi loan dài theo gần 6 cây số. “Kể từ giờ phút nầy xin đồng bào ở yên trong nhà…”
    Một cậu bé Lai-Mỹ trạc chừng 16 tuổi đang nằng nặc xin được gia nhập với toán cựu Quân-nhân vừa xuống xe Bus để đi bắt bọn cướp. Tôi vì quá bận nên làm thinh, nhưng cậu bé cứ lủi theo nhóm người chạy trước, chẳng bao lâu chúng tôi bắt được hầu hết bọn cướp, riêng Đảng-trưởng Dũng Đại-Bàng thì không bắt được vì hắn có bọn Blue Guard che-chở. Cũng may nhờ em bé Lai nầy cùng với mấy đứa nhỏ cho tôi biết, Dũng đang núp trong ngôi trường ESL Anh Ngữ, chúng tôi xông vào, có hai người Blue Guard bảo vệ hắn. Nhưng vì anh em tôi hơi đông và dường như chúng cũng được lệnh không được ngăn cản, nên chúng tôi vào còng tay Dũng một cách dễ-dàng. Lúc dẫn nó ra, tôi ngạc nhiên thấy em bé Lai 16 tuổi hồi nãy bỗng cầm cây gậy đập túi bụi vào lưng Dũng máu ra lênh-láng. Tôi chận lại ngay, không cho bất cứ ai hành hung can phạm vì phải để cho luật pháp xét-xử.
    Sau nầy tôi mới chưng-hửng biết được, vì trước chiều hôm đó, bọn cướp đã bắt chị của nó trấn lột và còn bắt chị nó ở truồng cho chúng lục-soát, ngay dãy nhà tắm của Vùng 3, nên cậu bé nầy mới dùng 4 cái đinh dài một tấc đóng dính vào đầu của một khúc cây mà đập túi bụi vào Dũng cho hả cơn thù hận.

    Tất cả đồng bọn đã bị bắt đều tập trung về vùng 2, lúc nầy tôi mới thấy một người Mỹ xuất hiện trước nhất, có phải là nhân viên CIA không! Ông nầy cứ mỗi buổi sáng đều chạy bộ trước tôi, nơi hai tay có cầm hai trái tạ nhỏ, đang lia lịa với những ánh sáng lóe lên chụp hình tội phạm. Có nhân viên PRPC, rồi Thiếu-tá Lopez, Tôi mang chiếc còng trả lại cho ông và nói: “Xin lỗi, tôi hứa trả lại cho ông sau 45 phút nhưng hơi trễ xin ông thông cảm!” Thiếu-tá Lopez giật chiếc còng trên tay tôi với sắc mặt hầm-hầm, không nói một lời.

    Tôi dẫn các người bị thương lên xe để đi đến bệnh viện băng bó, vì có nhiều người bị thương nặng như Dũng chẳng hạn. Ngày mai họ sẽ bị áp giải ra ngoài tòa án Quận, Tôi hỏi vết thương của Dũng hắn bị nhiều vết đinh đâm sâu sau lưng, không biết có vào tới phổi hay không; Hy vọng không đến nổi, nhìn gương mặt còn quá trẻ. Tôi hỏi: “Tụi bây chắc thù tao dữ lắm hả?”
    Hắn trả lời: “Con nể Chú, vì Chú ở tù lâu và cũng trốn chạy CS như chúng con… nhưng khi Chú đi định cư rồi… thì tụi con sẽ làm ăn lại!”

    Ngày 30/4/1989 lại đến, cũng như thủ tục thường niên, Cộng đồng người Việt biểu lộ sự căm thù CS qua hình thức là đốt hình nộm Cụ Hồ. Là người lãnh đạo công đồng, tôi phải đứng ra tổ chức cuộc diễn hành và đọc diễn văn do Anh Tổng Thư Ký Hội Cựu Quân-Nhân soạn thảo sẳn cho tôi đọc. Nhìn không khí buổi lễ sôi-sục, tôi nghĩ ngay đến chính trị là gì!? Tất cả chỉ là một sự phỉnh gạt tinh-vi mà những người dân của nước nhược tiểu phải chịu do ảnh hưởng của các thể lực bên ngoài, để rồi Lịch sử sẽ đúc kết, giải nghĩa rõ ràng hơn, nhưng có điều hơi quá muộn-màng sau nầy. Làm chính-trị, đó chẳng qua là một thứ tay sai đắc lực nhiều hay ít cho Đế-quốc, cho Siêu-cường, rốt cuộc mình chẳng được gì, đến khi hiểu ra mình bị 3 cường quốc phỉnh gạt, lúc đó mới chịu đập đầu vô tường tự cho rằng mình quá ngu dại vì bị chúng phỉnh gạt thì đã trễ rồi… lương tâm và lịch sử sẽ nguyền rủa những ai đi sai đường hướng chống lại Dân-tộc mình phải kể những chóp bu hai miền.

    Cuộc thảm sát Tết Mậu Thân và pháo kích bừa bãi vào trường học, đại lộ kinh hoàng gây bao thảm khốc cho dân tộc… Còn miền nam Mỹ chỉ giao cho 2 ngòi nổ, nếu cho hàng trăm hàng ngàn ngòi nổ thì thảm hoạ cho dân tộc như thế nào? Mỹ biết được sư hung-hãn đó nên đã không giao cho miền nam warhead của CBU-55, BLU-82s và BLU-82AL và ngay đến không giao cho miền nam phi cơ chiến thuật có tầm hoạt động xa vì lường trước họ sẽ tàn phá đê-điền gây thảm họa cho người dân miền Bắc, để thế vào đó bằng những chiếc T-37, T-38 chỉ mang được những pháo Chuột. Vì thế người dân 2 miền phải xác định vị trí của đất nước mình qua những tài liệu về “Thực chất cuộc chiến Việt Nam” dưới đây:
    Mỹ như người chủ cái chia bài điệu-nghệ, muốn cho tay con nào thắng thì sẽ thắng, như tuần tự Saigòn thắng trước, rồi đến MTGPMN, và sau cùng là Hà Nội, nhưng chung kết Mỹ sẽ là chủ-cái đại-bịp “dùa” hết tiền về phần mình!

    Trong suốt những năm từ 1961 đến 1969, có nghĩa là chính quyền của Kennedy và Johnson đã đánh mất lợi thế xuất phát từ khả năng quân sự vượt bực vì cục gù ngăn-chận của thủ lãnh Harriman và viên phụ tá Prescott Bush, qua cái gọi là (đặt hàng nơi truyền thông văn hoá) đăng tin các suy nghĩ chiến lược kém cỏi và thiếu nghệ thuật chính trị? – hoàn toàn không đúng như vậy mà sự thật do tay chân bộ hạ Skull and Bones của Harriman khống chế không cho Tướng Westmoreland đụng đến đường Xa lộ Harriman [đường mòn Hồ] dùng để chiếm lĩnh miền Nam theo như định-kiền-1 của Permanent Government, đến nỗi Tướng Westmoreland cũng không hiểu nên cứ đổ lỗi cho TT Johnson phản ứng chậm chạm, mất thời gian tính. Chiến tranh Việt Nam cũng như Iraq, hầu hết các Tưởng lãnh tham dự cuộc chiến không hiểu rõ được mục tiêu thực, hay có hiểu được một cách mù mờ. Làm sao Tướng Westmoreland hiểu nổi Việt Nam chỉ là nơi thao-luyện để tập trận cho quân đội Mỹ hầu tiêu dùng và phát triển vũ khí đời mới, cùng rủ-rê trò chơi giết người, chạy đua vũ trang với kẻ thù Liên Xô do Mỹ cho mượn tính dụng. Họ lừa thế đổ tội những sai lầm tai hại và nổi bật nhất có thể được liệt kê như sau: Quyết định của Kennedy vào năm mới nắm chính quyền 1961, để bàn cãi về cái gọi là trung lập hóa Lào nên đã nhường cho địch vùng trú ẩn tại biên giới và các trục giao thông nội biên, nên phải gánh chịu thiệt thòi về chiến lược trong suốt trận chiến. Sự thật vì định-kiền-2 của Harriman mà các ký giả được lệnh chỉ trích quyết định của TT Kennedy khi gia tăng quân số Mỹ tại Việt Nam trong khi ngăn báo chí, truyền thông văn hóa loan tin về việc quân tác chiến Mỹ lâm chiến mà không có ý niệm (lệnh Harriman không cho phép Hoa Kỳ dính líu gì với công pháp quốc tế vế miền Nam Việt Nam) chiến lược nào rõ ràng ngoài nhiệm vụ “Cố-vấn”, điều nầy gây ra một tiền lệ nguy hại cho việc tham chiến không có chủ đích rõ rệt và minh bạch với dân chúng. Quái đản nhứt là trong vụ đổ thừa cho TT Kennedy dùng võ lực thô bạo để đảo chánh TT Diệm, vì vậy đã loại trừ một nhà lãnh đạo Việt Nam chống Cộng khá nhứt, thật là một sự tráo trở cũa một thế lực ghê gớm sau hậu trường mà ít ai dám phát hiện nỗi. Tất cả sai lầm trên của hai vị Tổng Thống để cuộc chiến kéo dài từ năm nầy qua năm nọ mà không thẩm định được một cách đúng đắn mục tiêu và thành quả, khiến ý chí chính trị phải tiêu tan tại Hoa Kỳ.

    Đến 1969, với dân chúng ngày càng không muốn ủng hộ cuộc chiến theo lối đang tiến hành, có nghĩa là sẽ đến giai đoạn định-kiến-3 là rút lui danh dự qua áp lực quốc hội có biện pháp quyết định sau cùng giống như Iraq. Họ cho rằng thời gian dài vượt giới hạn sự kiên nhẫn của nhân dân Hoa Kỳ, nhưng đó là trong mưu lược của họ khi khai thác lợi nhuận của một công trình cũng vừa xong. Họ dựa vào những định lý của các vĩ nhân để áp dụng vào sự gây chiến tranh tại những nước khác để thủ lợi như Việt Nam và hai cuộc chiến lớn nhỏ ở Iraq qua thuyết “Quân Sự yểm trợ Kinh Tế”của kinh tế gia người Anh Malthus, như “không có tàn phá xây dựng bị đình trệ, và nếu xây dựng hoài, thì có lúc phải phá đi để có chỗ tái thiết” Lý thuyết có vẻ ác độc, nhưng đó là thực tế của chính sách Mỹ. Cuộc chiến Iraq lần thứ Nhất, tình báo chiến lược Mỹ phải vận dụng tài lừa bịp xúi Saddam Hussein sáp nhập Kuwait vào với Iraq. Hussein dĩ nhiên rất ưa thích, nhưng cũng cẩn thận hỏi ý kiến Bà Đại sứ Mỹ Glaspie. Nhưng Bà giữ thái độ yên lặng, “yên lặng có nghĩa là đồng ý”. Hussein xua quân chiếm Kuwait để tạo ra chiến tranh tàn phá, rồi Mỹ vào tái thiết Kuwait với khoảng 100 tỷ dollar dễ dàng. Dân Kuwait chỉ có cái tội là thiên nhiên ưu đãi thu nhập tính theo đầu người quá nhiều, phải chia bớt cho Tư Bản Mỹ chút ít. Quân Mỹ đánh tới biên giới Iraq thì ngưng nhưng lại xúi giục các giáo phái nổi lên lật đổ Hussein, báo hại Đảng Bath và giáo phái Shite và Sunny thanh toán nhau rất dã-man gây ra một sự câm thù truyền kiếp cho sự tàn phá kế tiếp do chính tay người Iraq gây ra. Còn Việt Nam ở giai đoạn 2 (khi quân đội Mỹ bắt đầu rút về) biến Miền Bắc thành thời kỳ đồ đá, còn Miền Nam thành vùng đất hoang dã sau khi thí nghiệm đủ loại vũ khí đễ rồi tái thiết sau.

    (còn tiếp)

  4. #34
    vinhtruong's Avatar
    Status : vinhtruong v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: Jun 2010
    Posts: 1,924
    Thanks: 0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default

    Họ vin vào cớ định kiến-2 tại khuôn viên đại học, người Mỹ không có lý do chính đáng để can thiệp vào nội bộ Việt Nam, như tìm mọi cách không liên lụy về pháp lý, giống như sau khi đi đại-tiện rồi dội nước là xong. Nhưng tôi lại nghĩ rằng sức mạnh toàn cầu hiện đang ở trong tay của Hoa-kỳ phải được coi như một trách nhiệm lương tâm, không là điều làm chúng ta phải biện bạch. Nếu nước Mỹ không dùng sức mạnh đó để đem lại điều tốt lành cho con người trên thế giới thì chẳng những nước Mỹ mất hết sức mạnh, mà Mỹ còn mất cả những điều tốt đẹp đã tích lũy từ trước đến nay. Theo kế hoạch Road-Map (1975-1995) sau 20 năm gọi là thù địch với Việt Nam qua hội chứng phải giải tỏa: Vừa qua ông Đại Sứ thứ ba, Micheal Marine khẳng định: “Chúng tôi ủng hộ các quyền làm người căn bản cho nhân dân toàn thế giới, chứ không phải chỉ ở riêng Việt Nam!” Hoa kỳ đang cố hàn gắn vết thương chiến tranh và đem lại dân chủ cho Việt Nam để vượt ra khỏi Hội Chứng Việt Nam, nhưng tình hình khó khăn phải đợi đến 2023 mới có đa Ðảng và dân chủ VN. Một chính sách như con Ðà-điểu: “Rules Of Engagement” nếu ta dịch ra là “Luật Giao Chiến” thì không ổn lắm. Theo sự hiểu biết tầm thường của tôi, đây là trò chơi chiến tranh “bẩn-thỉu”giữa hai siêu cường thì phải giải là “Điều-Lệ của Trò chơi”, thí dụ hơi buồn cười nhưng có thật trong tài liệu. Khi bay oanh tạc Miền Bắc, mỗi chiến đấu cơ đều có hai người, một người lo lái, còn người kia lo đọc ‘điều lệ nội-quy’ được cho phép (vì thiếu người nên đôi khi bắt người Việt ngồi sau gọi là tháp tùng tử). Tuy có Bom Smart, Laser, CBU-55, BLU-82AL, Rocket điều khiển vô tuyến nhưng không được dùng, mà chỉ thả Bom chạm nổ thông thường từng hai trái một lần, không được Salvo một lần. Có như vậy khả năng phi cơ bị tiêu hủy mới tăng nhiều, như hàng tiêu dùng phải xài cho hết, hầu sản xuất mặt hàng mới để xử dụng vào ‘giai đoạn 3’, Trung Đông, theo quy luật của tư-bản “sản xuất phải tiêu xài cho hết”.

    Ðây thí dụ điển hình: Tướng George Brown, Tư Lệnh Đệ Thất Không Lực phàn nàn với Tướng Abrams: “Theo ROE, chúng tôi không được dội Bom những kho tàng, căn cứ địch nếu họ không bắn lên… dù rằng chúng tôi bay trên đầu họ để chờ đợi họ bắn lên, phi trường lớn dành cho vận tải cơ AN không được đụng đến mà phải để cho Liên Xô chở đồ điện tử như hoả tiễn Sam vì đi bằng hoả xa TQ sẽ ăn cắp kỹ thuật, và cũng để cho Mig-21 bay lên tập Dog Fight với Mỹ…”. Tóm lại phi công Hoa Kỳ chỉ dội khi bị phòng không ở dưới bắn lên để tự vệ. Sau nầy, Thượng Nghị Sĩ tù binh Mc Cain tức khí phun ra “cái kẻ không xứng đáng chiến thắng mà lại chiến thắng”, báo hại Siêu chính phủ (P.G) phải ngầm ý, muốn được yểm trợ tài chánh để làm Tổng Thống nên ăn nói dè dặt và ẩn chút chính trị một tí. Thế nên sau nầy Mc Cain ăn nói khá chững-chạc hơn để không ra khỏi lộ-trình hậu Việt Nam.

    Tướng Brown xác nhận với Abrams, phi hành đoàn chịu quá nhiều nguy hiểm với chiến thuật bị gò bó như vậy; Tháng March 1970, các phi cơ Thunder-Chief F.105 khi oanh kích gần vùng cán-gáo phía đông Ban Ban của biên giới Lào trên Quốc lộ 7 thì bị 4 hoả tiễn SAM bắn lên nhưng may mắn chúng tôi thoát khỏi. Trung Tâm Yểm Trợ Hành Quân theo dõi ROE của Tướng Haig cấm không được bay trên quốc lộ 7 và những vùng được bảo vệ bởi SAM vì là phải nuôi dưỡng chiến tranh thêm một thời gian nữa. Tướng Abrams nổi nóng, hỏi lại Tướng Brown: “Có nghĩa là Không Quân không được quyền dội bom trên đầu chúng, dù rằng chúng bắn lên, trong phạm vi đường 7 và Đông Ban Ban, để họ ngang nhiên tiếp viện vào Nam?” Tướng Brown xác nhận: “Dạ... dạ đúng vậy, thưa Ðại Tướng, Chúng tôi không được tấn công để trả đũa!”.
    Abrams nổi nóng nhưng không làm gì được, “Bảo mấy người đó ngồi trên phi cơ bay vào vùng địch để lấy cảm giác!”. Chưa hết, theo không ảnh có những giàn hỏa tiễn SAM do chuyên viên Liên Xô đang lắp ráp cũng không được oanh kích vì có thể gây thương vong cho chuyên viên lắp ráp. Phi cơ MIG đang đậu hoặc di chuyển, không được oanh kích; phi cơ MIG đang bay có huấn luyện viên Liên Xô, cho rằng không khiêu khích, không được truy-kích…

    Thình lình, Tướng Haig được lệnh của “Toán hành động đặc biệt” (Washington Special Action Group) do Donald Rumsfeld tham mưu trưỡng gởi qua Việt Nam để điều nghiên tại chỗ, về kho tiếp liệu cuối đường Xa-lộ Harriman bị quân lực VNCH triệt hạ, chiến trận xảy ra ngay trung tâm đầu nảo MTGPMN (COSVN) Vì đây là hành động vi phạm những điều lệ quy ước của trò chơi chiến tranh với Liên Xô. (hy sinh tế-thần tướng Trí 1970, và tướng Lavelle 1972) Tướng Haig thảo luận với Tướng Abrams với thái độ cay-cú, xấc láo, dựa vào đâu? Haig dám nói: “Tôi ghét cay ghét đắng… vì TT Nixon không thể chứng minh sự lỗi lầm tai-hại của mình khi vi phạm hiến-quyền gây chiến [Power- Act, chỉ duy nhất dành riêng quyết định cũa Quốc Hội… còn lệnh lạc thì lề mề chậm chạp không rõ ràng!” Haig chỉ trích như là một chính khách “bố-già” có đủ quyền năng như Harriman chớ không phải là một Tướng lãnh bình thường, Haig là vị Tướng chưa nắm Sư đoàn, không đặc cách mặt trận mà vẫn lên đến Đại tướng 4 sao… Ai gắn lon?… Donald Rumsfeld tham mưu trưởng WSAG gắn lon đại tướng nhậm-chức vì công vụ cho Haig, nhưng khi giải ngũ chỉ được quyền nhận hưu một sao mà thôi! Vì là 4 sao nhậm chức để điều hành công việc.
    Tất cả… Haig ám chỉ TT Nixon ra lệnh hành quân phá hủy Căn cứ đầu não của MTGPMN; Người sĩ quan thuyết trình của MACV cho rằng lệnh lạc không rõ ràng từ Washington qua những thủ tục giấy tờ chậm chạp chớ không phải lỗi tại nơi đây. “Chúng tôi nhận được 2 công-điện, Một bảo rằng ‘tấn công ngay’- Một bảo rằng ‘phải nhanh chóng rút ra ngay’…Thế Washington muốn chúng tôi làm gì ?” Haig bèn giả-lả: “Ờ… ờ thì tấn công vào… rồi thì rút ra… có vậy thôi!”. Tướng Abrams thêm rằng, chúng tôi không hiểu gì cả, lúc thì tăng quân VNCH lên 1.100.000, rồi thì sau đó vì ngân quỹ chỉ cho phép rút xuống 100.000 quân để tiết kiệm ngân quỹ. Abrams tức khí: ‘Thế thì cáì cục cứt gì Washington muốn? Tôi nghĩ với số quân ít ỏi như vậy, chẳng qua dành cho Đại tá Cavanaugh một công việc chuyên môn về Biệt kích hạn hẹp”.

    Ngày 12 March 1970, kế hoạch trò chơi qua giai đoạn mới, Hải Đoàn 759 của Bắc Việt chấm dứt chuyên chở tiếp liệu cho quân BV đến hải cảng Sihanouk Ville, và liền sau đó đổi tên lại là Kompong Som do Tướng Lon Nol sau khi lật đổ Thái tử Sihanouk, và sáu ngày sau quốc hội đi đến quyết định truất phế Sihanouk. Lon Nol bèn gởi khẩn cấp một thông điệp cho Hà Nội thông báo ngay, trong vòng Ba ngày quân đội BV phải rút ra khỏi lảnh thổ Cambodia. Đây là một khúc quanh quan trọng trong cuộc chiến Việt Nam. Nhưng thật ra trong trò chơi nầy, Hà Nội đã dư thừa chiến cụ và tiếp liệu cất dấu dọc theo đường Xa lộ Harriman và họ muốn tái xác định lại một lần nữa chỉ có duy nhất Xa lộ nầy là huyết mạch để chiếm Miền Nam như có ý ngầm đồng thuận của phản tình báo CIA. Nhưng xa lộ nầy rất an-toàn, phi cơ Hoa Kỳ và Nam Việt Nam không còn quyền đụng đến nữa. Đường Xa lộ nầy xây dựng từ ngày hiệp định trung lập Lào 1962 đến 1966 được 750 cây số, đến 1970 coi như hoàn thành là 3.700 cây số và được an toàn xử dụng trong mọi thời tiết. Đại tá nhi-trùng Bùi Tín vẩn tự tin cho rằng: “mặc dù B.52 có oanh tạc trên đường 559 (đường mòn Hồ) nhưng không ảnh hưởng gì tới khả năng yểm trợ chiến trường vì chúng tôi có dư thừa chiến cụ cất giữ dọc theo hành lang của đường mòn”. Tiếp vận do Liên Xô cung cấp qua dollar và nguyên liệu của Mỹ, như tôi lấy thí dụ từ cuốn quân sử Quân Đội Nhân Dân (PAVN). Về xe Molotova không thôi, chỉ vào mùa khô 1970-1971 có 4.000 chiếc bị phá hủy, trong đó phần nhiều do EC-130B bắn bằng hồng ngoại tuyến tầm nhiệt đã nướng hết 2.432 chiếc (có tất cả 60.8 phần trăm tổng số xe bị kẻ thù phá hủy).

    Tóm lại, trung tâm hành quân của Tướng Haig, Pentagon cho phép quân đội Mỹ và VNCH tấn công khắp mọi nơi quân BV có mặt, nhưng chỉ để ‘vui-chơi’ có tiếng vang chớ không phải để hủy diệt hoàn toàn theo như kim chỉ nam của CIA là: “Everything worked but nothing worked enough”. Để đi đến kết luận, vì những điều lệ trò chơi bẩn-thỉu nầy do một Nhóm học giả kiệt xuất của Harriman điều nghiên rất kỹ trước đó khá lâu (1950 do chiến lược gia George Kennan) nên Bốn đời Tổng Thống có dính líu chiến tranh Việt Nam cũng không hiểu mục-tiêu của chính sách là gì, huống hồ các Tướng lãnh đã tham chiến tại Việt Nam và Iraq? Làm gì họ hiểu nổi thế Siêu Chiến Lược “Eurasian Great Game” của Trùm Đảng-Hội ‘Skull and Bones’ kiêm người Thủ-lãnh của Sáu người bạn nắm vận mệnh thế giới “The Wise-Men”. Trong Bốn đời Tổng thống nầy, chỉ có TT Nixon là bị kèm kẹp chặt chẽ nhất [xem hình Lam Sơn 719, trang 76 thì rõ] cả bộ tham mưu tại Tòa Bạch Ốc ai ai cũng biết Kissinger được chỉ thị nói xấu Nixon trong mùa tranh cử 1968, nhưng dù ông hay ai làm Tổng thống cũng phải nhận công-cụ Kissinger của P.G làm cố vấn. Siêu Chính Phủ rút kinh nghiệm, hồi đời Kennedy và Johnson; Dù rằng họ bủa vây Kennedy như một con cua có tám cái càng đều là Đảng viên của Skull and Bones, đặc biệt hai cái càng lớn quyền hạn nầy thẳng thừng bác bỏ. Vì thế chúng ta cũng dễ hiểu tại sao bằng mọi giá W.A.Harriman phải bảo vệ đường mòn do nắm giữ là hai anh em Bundies, một ở chức vụ cố vấn Tổng thống là Skull and Bones 40, Mc George Bundy, còn ở Bộ ngoại giao là Skull and Bones 39, William P.Bundy. Nhưng không áp lực được Kennedy qua công điện gởi cho Cabot Lodge ngày 30/10/1963 yêu cầu ngưng hoặc trì hoản cuộc đảo chánh TT Diệm, nhưng đích thân Harriman ra lịnh trực tiếp cho Lodge là phải triệt tiêu hai anh em Diệm Nhu. Còn TT Johnson gởi công điện cho phép quân đội VNCH được săn đuổi quân đội BV ra khỏi biên giới nhưng bị Nhóm Skull and Bones chận lại. HCM hay xa-lộ của chính danh Harriman như tôi đã ám chỉ, nhưng đối với Mafia Lê Ðức Thọ thì chỉ muốn đặt tên Ðường 559, còn cách mạng Việt Minh thì đặt đường Trường Sơn.

    Theo thế chiến lược toàn cầu của A Harriman: "Về lâu về dài [Hoa Kỳ] không thể mãi mãi đễ Trung Quốc nằm bên ngoài cộng đồng các quốc gia [LHQ] để nghiền ngẫm sự hoang tưởng, ôm ấp hận thù và đe dọa các nước láng giềng". Đó là lý do phải cách chức Tư Lệnh TBD của Tướng Mac Arthur hiếu chiến. Và chuẩn bị việc giải vây và kéo Trung Quốc ra khỏi tình trạng bế quan toả cảng, để sẽ đứng cùng phe với Hoa Kỳ làm cân bằng thế mạnh của Liên Bang Liên Xô đang thời kỳ có thể vượt qua Hoa Kỳ. Vả lại, mục đích của Siêu Chính Phủ (Permanent Government) là giải toả tình trạng cô lập của quốc gia đông dân nhất địa cầu - khi đó có hơn 500 triệu dân - hầu lập thế liên minh Mỹ-Hoa trong mối quan hệ tay ba giữa Hoa Kỳ, Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa và Liên bang Xô Viết, tạo nên cái thế liên hoàn “Tam Quốc Chí” tân thời, nhưng đặc biệt Hoa Kỳ ở vị thế thượng phong là có quyền chọn bạn và kẻ thù, với châm ngôn: “Hoa Kỳ không bao giờ có người bạn lâu đời, cũng như kẻ thù truyền kiếp” Quyền lợi American First trên hết, và quyền lợi xác định thế liên minh. Người viết có một suy nghĩ, William Averell Harriman là một Gia Cát Lượng hoàn-vũ, và bỏ xa trong hạn hẹp của nội địa nước Tàu, đọc giả có thể tìm thấy sách trong Internet “The Wise-Men”: Six Friends and the World They Made 1986 của 2 đồng tác giả Walter Isaacson và Evan Thomas, nhưng phải đợi vị thủ lãnh Harriman nầy qua đời ngày 26/7/1986 thì cuốn sách nầy mới được in ra vào năm đó. Có một chiếc hình nhậy cảm “Harriman nhe răng bắt tay Mac Arthur” chỉ được tiết lộ ra vào đúng 50 năm Anniversary of the Korea War (1950-53)-(2000-03), người viết tự suy diễn trong khi bắt tay nhe răng trắng xát cười “Tao sẽ lột chức mầy cho chừa cái tật ỷ là tướng tài ra trước Quốc Hội đòi dội Bom nguyên tử giải phóng lục địa” (Hình Vol-1, trang 41, VIETNAM WAR, “The New Legion”) Và đến 2023, Hoa kỳ cũng kỷ niệm y chang, chỉ khác dòng chữ là 50 years Anniversary of Vietnam War (1965-73)-(2015-23) nhưng lần nầy tác giả tin chắc hình bắt tay Mao-Nixon. Biểu- hiện: “LHQ đã phân định các nước có chủ quyền dầu-khí trên thềm lục địa buộc phải cho thuê mướn, riêng Trung Quốc khai thác với giá công nhân rẻ mạt, và tiện cho việc vận chuyển gần nhứt, còn Mỹ chịu trách nhiệm mua bán sản phẩm bằng Ðôla Xanh trong một thế giới hoà bình và hợp tác để cùng tồn tại. Thế nên về Biển Ðông sẽ giải quyết theo COC, nguyên tắc ứng xử sẽ do LHQ chủ trì phân giải để đi đến quyết định theo căn-bản quốc tế mà các nước buộc phải tuân theo.

    Vì mục tiêu trên, Permanent Government phải thành công mỹ mãn, với cái giá là đẩy một đồng minh là Trung Hoa Dân Quốc (Đài Loan) ra khỏi chiếc ghế Liên hiệp quốc và cách chức Tư Lệnh Chiến trường Mac Arthur, kế đến là tướng Westmoreland, để rồi khai tử chế độ VNCH. Vì thế cho nên, về mặt “nổi” cái gọi là đồng minh nam VN, "tiền đồn thế giới tự do" là Việt Nam Cộng Hoà, phải bị đẩy xuống biển – Câu chuyện ấy khiến người ta cần nhìn lại để còn nhìn tới: Là Giáo sư danh dự về kinh tế học tại Howard University ở thủ đô Hoa Kỳ, ông Nguyễn Tiến Hưng từng làm Tổng trưởng Kế hoạch của Việt Nam Cộng Hoà. Khi miền Nam hấp hối, ông được Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu trao cho các mật thư cam kết của Tổng thống Nixon và phái đi vận động viện trợ của Hoa Kỳ mà không thành. Vì cái Permanent Government nầy đã có kế hoạch đánh mất giá trị của các bức thư riêng tư đó bằng vụ tai-tiếng Watergate theo lộ đồ của kế hoạch đã được thiết kế tỉ mỉ trước đó bởi Richard Helms. Ðể bảo vệ cho hành động đen tối nầy, bằng mọi giá Donald Rumsfeld thỉnh cầu George H W Bush phải nắm trùm CIA để che chở cho Helms không bị luật pháp Mỹ bỏ tù.
    Trong hai tuyển tập Vietnam War: The New Legion đã cung cấp thêm những văn kiện đã được Hoa Kỳ giải mật hoặc được tác giả sưu tập và kết hợp thành một chuỗi dài của bi thảm kịch 10.000 ngày. Nhầm trong tầm nhìn để đa số sử gia xem vụ lật đổ và ám sát ông Diệm-Nhu tháng 11.1963 là sự kiện cột mốc (Decent Interval) giúp mở đường cho sự leo thang và "Mỹ hóa" chấm dứt cuộc chiến nửa nạc nửa mỡ giữa quân đội Mỹ-Việt như trận Ấp Bắc. Cuộc xung đột giai đoạn 1964 nhầm vào định kiến-2 (axiom-2: The US had no legitimate reason to be involved in Vietnamese affairs, nên bằng mọi giá phải tạo dựng sự kiện Vịnh Bắc Việt để có cớ “trả-đũa”, không tuyên chiến để về sau rút lui danh dự nghe thuận lá nhĩ hơn). Dù quan trọng về lịch sử như thế, nhân vật Ngô Đình Diệm vẫn được ít người hiểu đúng. Cho tới gần đây, hầu hết sách học thuật về ông Diệm chủ yếu dựa vào nghiên cứu các văn bản chính phủ Mỹ và các nguồn khác của Mỹ. Vài năm qua, một số học giả bắt đầu dùng nguồn tư liệu Việt Nam (gồm cả hồ sơ VNCH được lưu ở Việt Nam) Họ đã đem lại một số góc nhìn mới có giá trị về quyết định và chính sách của Diệm giai đoạn 1954-1963. Nếu được độc lập quyết định chính sách thì Cộng Sản như trong ao cá bị dẫy chết khi trong ao không còn nước qua Quốc sách “Ấp Chiến Lược” kềm theo “Chiêu Hồi”.

    Nhưng cuộc đời và sự nghiệp trước 1954 của ông Diệm vẫn ít được khảo sát; các học giả vẫn còn tìm cách xác định những kinh nghiệm và tư tưởng đã định hình suy nghĩ của ông. Nói cách khác, chúng ta đã biết nhiều về những gì Ông Diệm làm, nhưng vẫn thật khó để hiểu ông ta là ai. Đa số sử gia xem vụ lật đổ và ám sát Diệm ngày 2 tháng 11.1963 là sự kiện cột mốc giúp mở đường cho sự leo thang và "Mỹ hóa" cuộc xung đột giai đoạn 1964-65 (1964 Tonkin Incident, 1965 Mỹ đổ bộ Đà-Nẳng), vì theo phản tình báo CIA và KGB đã hoàn thành sau đại hội đảng thứ 15 vào tháng Tư 1959, trong năm ấy, phía Hà Nội đã theo lệnh KGB cách ly HCM, đưa Lê Duẩn về làm Quyền Tổng Bí Thư và Lê Đức Thọ vào nam thay thế Duẩn, riêng Mai Chí Thọ là con hùm xám, ngày ngày theo dõi ông Hồ tưới cây Vú Sữa miền nam. Phiá Hà Nội thành lập 3 Đoàn trong năm 1959, Đoàn 559, 759, và 959 chuẩn bị năm tới 1960 thành lập MTGPMN. Thế là phía Mỹ cho ra đời sách lược Commando Vaught và huy chương Vietnam War Chiến Dịch Bội Tinh để cho quân tác chiến Mỹ qua tập trận, trừ Xa lộ Harriman (đường mòn Hồ).

    (còn tiếp)

  5. #35
    vinhtruong's Avatar
    Status : vinhtruong v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: Jun 2010
    Posts: 1,924
    Thanks: 0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default QueenBee-1 vượt thoát nhà tù lớn

    Dù quan trọng về lịch sử như thế, nhân vật Diệm này vẫn được ít người hiểu đúng. Cho tới gần đây, hầu hết sách học thuật về ông Diệm chủ yếu dựa vào nghiên cứu các văn bản chính phủ Mỹ và các nguồn khác của Mỹ. Vài năm qua, một số học giả bắt đầu dùng nguồn tư liệu Việt Nam (gồm cả hồ sơ VNCH được lưu ở Việt Nam) Họ đã đem lại một số góc nhìn mới có giá trị về quyết định và chính sách của Diệm giai đoạn 1954-1963. Nhưng cuộc đời và sự nghiệp trước 1954 của ông Diệm vẫn ít được khảo sát; các học giả vẫn còn tìm cách xác định những kinh nghiệm và tư tưởng đã định hình suy nghĩ của ông. Nói cách khác, chúng ta đã biết nhiều về những gì Diệm làm, nhưng vẫn khó mà hiểu ông ta là ai. Thoạt nhìn qua, mỗi cách nhìn kể trên đều có vẻ khả tín. Nhưng khi xem xét kỹ, rõ là tất cả chúng chỉ bị bóp méo cho một mục tiêu nào đó hơn là tiết lộ bản chất nhân vật kể cả phía Ông HCM. Sự thật hai cụ chỉ là con cờ của Mỹ dựng lên như là một trái Cam khi vắt hết nước rồi thì liệng vào thùng rác. Nhưng các sử gia sau nầy sẽ chứng minh cụ thể với vô số chứng cớ rõ ràng, hai cụ là người bạn của Mỹ chớ không phải là người của Mỹ. Cụ Diệm nhứt quyết không cho Mỹ đem quân vào Việt Nam và Cụ Hồ được khâm-phục không phải vì sự thắng lợi mà vì sự phản bội của Mỹ như những gì đã hứa khi họ móc nối Cụ đang còn ở trong nhà giam Tưởng Giới Thạch. Còn về cái chết của cụ Ngô Đình Diệm thì gần nửa thế kỷ nay, họ dùng khá nhiều giấy mực, nhưng chỉ mô-tả thật rõ rệt chỉ vì viên đạn tàn phá thân xác của cụ Diệm, nhưng chẳng ai biết được ngón tay bóp cò là người phù thủy Mỹ, nhưng lại chẳng biết tên nhân vật nào? Thì trong 2 tác phẩm “The New Legion” đã nói rõ với đầy đủ chứng cớ là William Averell Harriman (1891-1986) là thủ phạm chính (ra lịnh CIA hạ sát bằng hai hung thủ khác nhau cho một mục tiêu, giống y chang hạ sát TT Kennedy) nhưng lại chỉ bằng Anh ngữ, nên số người biết thật hạn chế! (sở dĩ tác giả không viết bằng Việt ngữ vì trình độ hiểu biết của người Việt có chừng mực và còn quá sớm để có chứng cớ rành mạch sau khi các học giả nghiên cứu sẽ nói toạc móng heo sau).

    Nơi Trại Bataan nầy, tôi bị một nhóm chính-trị thời cơ muốn áp lực tôi phải tranh đấu với Hội-đồng Lãnh đạo Trại PRPC, Philippines, để làm gì tôi không hiểu…? Theo tôi, Philippines là nước giàu lòng nhân-ái dung dưỡng người tỵ-nạn, không có một Hội-đồng PRPC nào giúp đỡ thì làm sao chúng tôi phục hồi lại Luật-pháp và trật tự cho Trại qua cuộc lùng bắt bọn cướp vừa qua để gìn giữ an-ninh cho đồng-bào. Trại Bataan, nói nôm-na là Trại của Mỹ ngoài nước Mỹ, vì họ tài trợ đủ mọi mặt. Chúng tôi chỉ được quyền đòi hỏi sự yểm trợ qua hợp đồng đấu thầu của người Phi cho cộng đồng với những nhu-yếu-phẩm trong điều kiện tốt, không bị hư thối. Tôi đã từ chối thẳng thừng về sự phân-phát thực-phẩm trực tiếp cho gia-đình tôi. Mà tôi muốn bắt các con của tôi mỗi ngày cũng phải đến Trưởng dãy-nhà để lãnh phần về nấu như mọi người, và cũng vào rừng mót củi. Có như vậy mỗi buổi sáng tôi mới đến Ban phân-phát thực-phẩm và kiểm soát những cần-xé, thúng đựng Thịt, Cá, Rau Cải, Chuối v.v…cái nào bị hư thối tôi lôi ra bắt họ phải đổi lại thứ tốt. Phần nhiều những thứ Thịt, Chuối, Rau Cải… phần dưới của nhũng thúng đều bị hư-thối, Tôi bắt họ phải giao lại thứ tốt, nếu không kịp thì bù lại ngày mai.

    13 năm tù, tôi đã sáng mắt biết thế nào là chính-trị! Đó chỉ là những đòn phỉnh-gạt tinh-vi, cho nên trách-nhiệm của tôi là INC (Inter-Neighbourhood-Chairman) chỉ lo cho sự an-ninh trật-tự và nhu cầu ẩm thực, sinh hoạt của đồng bào mình trong đó có cả người Cambodia và Lào nữa. Còn ngoài ra, tôi quá mệt mỏi và không muốn dính líu gì về chính-trị nữa. Có một vài chiến-hữu của tôi, lại muốn áp lực tôi phải đấu tranh với Hội-đồng Trại PRPC để có tiếng vang gì tôi không hiểu, nếu tôi không làm theo ý của họ, thì họ lại hăm dọa đăng báo chụp mũ nói xấu tôi! Tôi trả lời ngay “Nếu tôi có làm điều gì xấu thì cứ đăng”, trong khi nhờ Hội-đồng PRPC nầy mà chúng tôi không bị bọn cướp trấn lột, và họ cũng giúp chúng tôi phương tiện để xóa sạch bọn cướp. Dù rằng có sự bao che của Toán đặc quyền Blue-Guard, mà chính vài chiến hữu nầy đã dạy khôn cho tôi “Đã vượt qua được bao nguy-hiểm…giờ nên lo cho vấn đề định-cư…chớ đụng chạm với bọn cướp làm chi để mang họa vào thân” đến khi tôi thành công trong vấn đề phục hồi an ninh cho Trại thì bị một số ít chiến hữu ganh-ghét thay vì khuyến khích việc làm hữu ích cho đồng bào. Tại sao người Việt mình lại có đặc tính ganh-ghét gây mất đoàn kết, cái bản tính đặc thù nầy thì qua Mỹ dù có 10 thế kỷ nữa cũng không bao giờ có một tổ chức coi cho được để chống Cộng! Thử nhìn kỹ, giảo nghiệm coi có một hội đoàn nào dù nhỏ xíu cũng không có sự đoàn kết nằm yên trong đó!

    Được dịp nầy, tôi khuyên họ “Thôi, còn không bao lâu nữa sẽ đi định-cư, rồi qua Mỹ các anh tha hồ làm chính trị, chính khách, còn bây giờ tôi quá bận… xin để cho tôi lo trách nhiệm chính là INC của tôi cho chu-toàn để khỏi phụ lòng bầu bán của bà con và các chiến hữu trong 12 Vùng của Trại”.

    Tôi nghĩ thầm: “Có lẽ họ chụp lên đầu mình một cái chảo là ăn cơm Quốc gia mà thờ ma CS chớ gì? Mình đã trải qua biết bao nhiêu kinh nghiệm đau thương với CS… bây giờ, đối với một vài chiến hữu khó tánh nầy, nếu họ có gieo thêm nghiệp chướng thì mình cũng đành chấp nhận thêm những kinh nghiệm đau thương một lần nữa, bởi lẽ mình đã quen chịu đựng như vậy 13 năm rồi, vã lại họ cũng cùng một giới tuyến với mình!” Các vị chính khách “chạy rong” nầy có lẽ ngày tù không dài lắm để họ có đủ thời gian trăn-trở suy gẫm… ngay đến những chuyến vượt biên đầy hãi-hùng, lấy ví dụ không đâu xa tại Philippines nầy, như Toán 52 người bị trôi giạt ngoài biển khơi. Trong đó có cậu Minh đứng lên sách-động giết người để ăn thịt, mà lại chơi trò bắt thăm để đập đầu người còn sống Trong ghe vẫn có Trung-tá Xuân BĐQ và chị Trung-úy Hoa phải a tòng chặt thịt ra và bắt buộc mọi người cùng phải ăn. Thật là dã man, trong khi đó đã có người vừa mới chết và đã chết mà lại không làm thịt...? Ngay tại hòn núi đầy San-hô bén nhọn, có hàng ngàn chiếc ghe đã bị San-hô chẻ nát, chìm lỉm. Người cha ẵm đứa con 6 tuổi bị sóng đánh, cắt lìa cánh tay cùng đứa bé máu tuôn trào, và cuộn nhận chìm xuống đáy biển… Một chiếc ghe bị trôi giạt ra ngoài khơi quần đảo Philippines, mọi người đều chết khô, chỉ có một em bé 6 tuổi còn sống là vì em bé đó bị ghẻ lở đầy người, nên mỗi ngày em bé cứ gỡ các mày ghẻ bỏ vào miệng để ăn nên còn sống và được cứu vớt!”… Biết bao là thảm cảnh kinh hoàng xảy ra, nhưng tại sao không có, dù là một cuốn phim độc nhất để ghi lại!? Có phải đây là thảm cảnh “quá thật” quá “kinh sợ” mà người ta không dám làm phim vì sợ lương tâm nhân loại lên án và nguyền rủa ai gây ra cuộc chiến? Một nghĩa trang vĩ-đại và kinh hoàng nhất Thế giới loài người, ngôi mộ khổng lồ ở dưới đáy biển Thái-Bình-Dương! Nhưng người ta lại gian manh muốn chôn vùi, và tìm mọi cách để chối bỏ đi quá khứ đầy tội ác nầy! Nhưng người ta lại khai thác phong phú thêm vào cuốn từ điển với danh từ mới như chữ “Thuyền nhân” (boat-people) để tuyên truyền thủ lợi cho mục tiêu chiến lược về chính-trị của màn kịch cuối cùng được gọi là: “bỏ phiếu bằng chân” Trong cái thế ai thắng ai (NLF hay CIP) Nhưng lại xúi giục người Việt ngây thơ về chính trị chỉ chĩa mũi dùi duy nhứt là căm thù CS và họ đã thành công làm chệch đi mục tiêu của sự tàn ác. Trong khi cuộc vượt biên 1954 của một triệu người Miền-Bắc vào Nam bằng con đường biển ngắn nhất, và có thời gian hạn định, lại song song cạnh bờ biển, không một ai bị thiệt mạng… Mà người ta lại bỏ ra một số tiền khá lớn để dàn dựng lên một cuốn phim để đời, có một cái tên rất là tâm-lý-chiến:”chúng tôi muốn sống”, do tài-tử Lê Quỳnh đóng vai chính, cùng phối hợp kỹ-thuật với Phi-Luật-Tân cho tăng thêm phần giá-trị, sống động của cuốn phim.

    Cố tình dàn dựng lại một cảnh người vượt biển bị Cá-Mập táp mất một cái chân khi nhảy vào trong ghe, nhưng sự thật chẳng có gì xảy ra ghê gớm cả! Bao nhiêu đó cũng đủ để giải nghĩa ít nhiều về thân phận của người dân một nước nhược tiểu muốn làm chính trị khi người ta cần gây căm thù qua ý thức hệ, thì bao nhiêu tiền người ta cũng chịu chi ra để hoàn thành mục tiêu, căm thù Cộng-Sản. Và để đổi lại phía Cộng-Sản đưa ra ý thức hệ, căm thù giai cấp. Có căm thù thì hai anh em mới quyết tâm giết nhau đến thụt mạng. Rốt cuộc cả hai bên đều thua đậm và đều là tay-sai của hai thế lực Xanh-Đỏ, tạo ra cảnh nồi da xáo thịt cả mấy chục năm trôi qua mà không hay biết con mẹ gì hết! Còn quá sớm hay ít ra cũng vào thời buổi nầy (1989) mà nói, “chiêu bài chống Cộng đã lỗi thời rồi quý chiến hữu ơi” vì Hoa-kỳ vẫn còn cần Nhóm chính khách chạy rong nầy để làm áp lực về phía Việt-Nam-Mới cho đến ngày thiết lập lại bang giao, nói theo kiểu Kissinger đã hứa với ông Lê Đức Thọ. “sẽ thiết lập bang giao qua cái cớ, “chất độc màu Da-Cam và người Mỹ mất tích” (Dioxin and MIA) vì quyền lợi dầu khí dưới thềm lục địa VN và ảnh hưởng quyền lợi Mỹ tại Đông Nam Á.

    Trong con mắt Nhóm học giả Dân sự của Harriman, họ đã huyền biến Việt-Nam thành một giai cấp mới, mà muốn đặt là tư-bản Đỏ, Xanh, Đen hay Xám gì cũng được, miễn là họ được vào nước Mỹ làm ăn hợp theo hiến pháp, có nghĩa là không phải Cộng-Sản, có quyền mua bất động sản, mua cổ phần, mua trương mục… sẽ có một ngày không xa lắm, chính những chính khách chạy rong nầy sẽ chép miệng: “quả thật, chiêu bài chống Cộng đã lỗi thời rồi, không còn ăn tiền nữa! mà đây mới thật bọn thảo khấu Mafia VN, bằng chứng người Việt hải ngoại ở Mỹ muốn gởi bao nhiêu tiền về VN cũng được, còn người dân Cuba tị nạn thì không được gởi tiền về Cuba, như vậy các người có thấy rõ chưa, VN bây giờ là không phải CS? Thế là bấy lâu nay mình bị Mỹ gạt, mình càng đấu tranh chống CS thì chỉ để giành giựt quyền lợi cho họ mà thôi! Thế mới biết bấy lâu nay mình bị một thế lực ghê gớm nhứt phỉnh lừa, và họ đã cười trên cái đầu đần-độn của mình gọi là tử thù chống Cộng” và chờ đợi thế hệ ồn-ào nầy chết là xong.

    Theo tôi cứ nhìn vào sự đón tiếp giữa Mỹ với các nguyên thủ Việt Nam thì rõ: Chả có Cộng Sản nào ở đây cả mà chỉ có đảng Mafia do triều đại Lê Ðức Thọ rồi truyền lại cho Nguyễn Chí Vịnh qua trục Ma/Quỹ CIA và KGB nhào nặn ra, thể hiện qua các cuộc tiếp kiến của Mỹ thì lộ rõ nguyên hình: TT Diệm tiếp đón đúng cung cách là nguyên thủ quốc gia tại Thủ đô Washington, còn TT Thiệu thì tệ hơn, nhưng cũng tại Toà Bạch Ốc miền tây San Clementi, Còn Mafia VN… vì nước Mỹ là một siêu cường không thể nào đường đường chính chính tiếp đón bọn thảo khấu Mafia-VN qua cửa chính (Mỹ có thể làm vòng rào cản cách cửa chính chừng vài trăm thước, thì phái đoàn VN cũng vào cửa chính như ai?) và người Việt chỉ đứng xa ngó vào mà thôi. Không còn bao lâu nữa một chính thể hoàn toàn đổi mới và vị nguyên thủ quốc gia VNCH sẽ được trải nệm đỏ đón tiếp một cách trang trọng theo nghi lễ. Tôi đoán chắc ngày đó là 2023, đúng sau 50 năm người lính Mỹ rời VN, (theo như Logo trang 41, Volume-1 “The New Legion” – 50 Anniversary of The Vietnam War, United States of America 1965-1973 Commemoration 2015-2023).

    Tháng 9/1989, Trại Bataan là trại duy nhất có an-ninh không còn bị bọn cướp trấn lột như các trại khác, JVA được tờ trình của Trại Bataan về công trạng của tôi (chứng thư: trang 270 “The New Legion” Volume-2) As an active leader of the community, he initiated a campwide “Saturation Drive” that helped restored peace and order in the camp and eradicated lawlessness- He too as INC Chairman, exhibited commitment to the cause of the administration despite pressures – He has shown initiative and tirelessness to serve his fellow refugees, He is a significant partner of the PRPC Administration in the creation of an authentic human resettlement …
    Quốc-Hội Hoa-kỳ liền cử một phái đoàn đặc trách về diện con Lai do Dân Biểu Tom Ridge được Quốc-Hội ủy nhiệm, qua thăm trại. Tôi được ông Chánh văn phòng Chuck Lee, Legis Fellow xin chụp hình riêng một mình tôi để bổ túc hồ sơ, kèm trong phiếu trình của phái đoàn cho Quốc Hội; Sau đó ông có đôi lời phỏng vấn tôi:
    Ông Chuck-Lee hỏi: “Tại sao tất cả các Trại Tỵ-nạn đều có bọn cướp, mà trại của ông lại không có?”
    Tôi đáp “Ở Hoa-kỳ, khi bắt một nghi can…dù họ có chứng cớ phạm tội rõ-ràng nhưng cũng phải chờ ra tòa phán quyết, vì có Tượng Nữ-Thần tự-do! Riêng ở đây, chung-quanh toàn là núi rừng, nên chúng tôi dùng theo luật rừng, lấy bạo-lực trị bạo-lực! Anh em cựu Quân-nhân chúng tôi có trách nhiệm phải bảo vệ đồng bào của chúng tôi, đơn giản là thế”
    Ông Chuck-Lee cười thông cảm và hứa chắc-chắn sẽ gặp lại tôi ở Mỹ

    Hai tháng sau (November/1989) Tôi được người bảo trợ (sponsor) là Đại-tá TQLC Norman H. Vreeland, hướng dẫn tôi tới gặp ông Chánh Văn-phòng Chuck-Lee với tấm hình tôi chụp chung với ông tại Bataan như là Pass-Port để đi vào văn phòng riêng của ông và sau đó vào Quốc-Hội gặp Dân-Biểu Tom Ridge, Ðặc-trách về diện con Lai (Amerisian, sau 9-11 ông trở nên Bộ Trưởng Home Land Security. Tôi được một tấm giấy khen của Quốc Hội Hoa-kỳ mà lương tâm tôi ái ngại thắc mắc chử “anh hùng thứ thiệt” (real hero).
    Tôi hỏi ngay Đại-tá Vreeland, người bảo trợ của gia đình tôi: “với 4.422 ngày đêm nuốt nhục trong nhà tù Cộng Sản vì thua trận thì có gì gọi là anh hùng thứ thiệt? Tôi được giải đáp ngay, “Anh-hùng thứ thiệt ở đây là dám cả gan tiêu diệt bọn cướp” Trong khi tôi đi định cư rồi, thì người (xin tạm dấu tên) lên thế tôi đã bị bọn cướp hành hung, dùng cây sắt đập vào chân của ông ta, khiến xương ống quyển bị gãy, chảy hết tủy và đã phải trở thành người tàn phế suốt đời, và đang định cư tại Buffalo, New-York trong tình trạng vĩnh viễn ‘Handicap’.

    Nơi đây, Dân biểu Tom Ridge cho tôi được một điều ước-nguyện (expectation). Quả thật, điều mong ước độc nhứt của tôi là làm cách nào cho mọi người thân trong gia đình tôi được qua Mỹ hết. Nhưng ngặt nỗi tất cả đại gia đình trên chiếc ghe thứ hai do người con trai trưởng của tôi hướng dẫn (theo nhật ký vượt biên) vừa tới được Philippine thì LHQ đã tuyên bố đóng cửa trại trước đó gần nửa tháng.

    Ông Tom Ridge hỏi tổng cộng bao nhiêu người ?
    Tôi mau mắn trả lời: “Dạ 24 người”
    Sau một hồi lâu cau mày suy nghĩ, ông liền lắc đầu: “LHQ gồm gần 200 thành viên mà Mỹ chỉ có một lá phiếu… thì làm sao biện bạch cho được! Ông cho rằng chiếc ghe thứ hai đã đến trại ty nạn wrong time và wrong place!

    Vì đã hết giờ tiếp, tôi phải ra về, đang hối tiếc buồn rười rượi, nghĩ thầm: mình đưa ra danh sách nhiều quá, nào là gia đình em vợ với các con, rồi các con cháu nội, ngoại dâu rể của mình, Bà Xã, Ớt, Tỏi và các con… tất cả 24 người nhiều quá làm sao mà người ta thuận được, thật là… tại sao mình ngu…?
    Thình lình ông chánh văn phòng Chuck-Lee kêu giựt tôi trở lại văn phòng của ông và nói trong sắc mặt mừng rở: Ông Tom Ridge bảo tôi kê khai danh sách tất cả người thân của ông để gởi qua tòa đại sứ Mỹ Philippine gấp gấp gấp, và có một điều ông dặn tôi cho ông biết, vì gia đình ông rất nhiều người, cũng vì sự an toàn cho gia đình ông, nên khi chúng tôi mời mọi người đồng loạt từ Palawan qua Bataan thì rất bí mật và gấp rút để khỏi bị hành hung vì sự bất mãn của những người khác chờ đợi quá lâu mà không được phỏng vấn. Tôi như người hạnh phúc nhứt ở trên đời nầy, “Ðúng, hết cơn bỉ cực tới ngày thới lai”.
    Khi tôi thấy ông cùng vui mừng với hoàn cảnh của tôi, nên tôi mạnh miệng hỏi lại ông Chuck cho yên tâm “Dạ có nhiều hy vọng không ông”. Ông trả lời “Tom Ridge nắm giữ quota” nên tôi mới yên tâm! Có nghĩa là quyền cho số lượng Visa trong tay Tom Ridge.


    HẾT
    QUEENBEE-1

Trang 6/6 đầuđầu ... 456

Similar Threads

  1. Chuyến tàu xuôi phương Nam .
    By loibangTQLC in forum Chuyện 30.4
    Trả lời: 0
    Bài mới nhất : 01-10-2010, 08:06 PM
  2. Chuyến tàu vĩnh biệt .
    By loibangTQLC in forum Truyện ngắn
    Trả lời: 0
    Bài mới nhất : 08-04-2009, 05:48 AM
  3. Vị Tư Lệnh TQLC VNCH đầu tiên
    By loibangTQLC in forum Chuyện Đời Lính
    Trả lời: 0
    Bài mới nhất : 06-28-2009, 05:57 AM
  4. Trả lời: 0
    Bài mới nhất : 01-11-2008, 02:14 PM

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •