Dù quan trọng về lịch sử như thế, nhân vật Diệm này vẫn được ít người hiểu đúng. Cho tới gần đây, hầu hết sách học thuật về ông Diệm chủ yếu dựa vào nghiên cứu các văn bản chính phủ Mỹ và các nguồn khác của Mỹ. Vài năm qua, một số học giả bắt đầu dùng nguồn tư liệu Việt Nam (gồm cả hồ sơ VNCH được lưu ở Việt Nam) Họ đã đem lại một số góc nhìn mới có giá trị về quyết định và chính sách của Diệm giai đoạn 1954-1963. Nhưng cuộc đời và sự nghiệp trước 1954 của ông Diệm vẫn ít được khảo sát; các học giả vẫn còn tìm cách xác định những kinh nghiệm và tư tưởng đã định hình suy nghĩ của ông. Nói cách khác, chúng ta đã biết nhiều về những gì Diệm làm, nhưng vẫn khó mà hiểu ông ta là ai. Thoạt nhìn qua, mỗi cách nhìn kể trên đều có vẻ khả tín. Nhưng khi xem xét kỹ, rõ là tất cả chúng chỉ bị bóp méo cho một mục tiêu nào đó hơn là tiết lộ bản chất nhân vật kể cả phía Ông HCM. Sự thật hai cụ chỉ là con cờ của Mỹ dựng lên như là một trái Cam khi vắt hết nước rồi thì liệng vào thùng rác. Nhưng các sử gia sau nầy sẽ chứng minh cụ thể với vô số chứng cớ rõ ràng, hai cụ là người bạn của Mỹ chớ không phải là người của Mỹ. Cụ Diệm nhứt quyết không cho Mỹ đem quân vào Việt Nam và Cụ Hồ được khâm-phục không phải vì sự thắng lợi mà vì sự phản bội của Mỹ như những gì đã hứa khi họ móc nối Cụ đang còn ở trong nhà giam Tưởng Giới Thạch. Còn về cái chết của cụ Ngô Đình Diệm thì gần nửa thế kỷ nay, họ dùng khá nhiều giấy mực, nhưng chỉ mô-tả thật rõ rệt chỉ vì viên đạn tàn phá thân xác của cụ Diệm, nhưng chẳng ai biết được ngón tay bóp cò là người phù thủy Mỹ, nhưng lại chẳng biết tên nhân vật nào? Thì trong 2 tác phẩm “The New Legion” đã nói rõ với đầy đủ chứng cớ là William Averell Harriman (1891-1986) là thủ phạm chính (ra lịnh CIA hạ sát bằng hai hung thủ khác nhau cho một mục tiêu, giống y chang hạ sát TT Kennedy) nhưng lại chỉ bằng Anh ngữ, nên số người biết thật hạn chế! (sở dĩ tác giả không viết bằng Việt ngữ vì trình độ hiểu biết của người Việt có chừng mực và còn quá sớm để có chứng cớ rành mạch sau khi các học giả nghiên cứu sẽ nói toạc móng heo sau).
Nơi Trại Bataan nầy, tôi bị một nhóm chính-trị thời cơ muốn áp lực tôi phải tranh đấu với Hội-đồng Lãnh đạo Trại PRPC, Philippines, để làm gì tôi không hiểu…? Theo tôi, Philippines là nước giàu lòng nhân-ái dung dưỡng người tỵ-nạn, không có một Hội-đồng PRPC nào giúp đỡ thì làm sao chúng tôi phục hồi lại Luật-pháp và trật tự cho Trại qua cuộc lùng bắt bọn cướp vừa qua để gìn giữ an-ninh cho đồng-bào. Trại Bataan, nói nôm-na là Trại của Mỹ ngoài nước Mỹ, vì họ tài trợ đủ mọi mặt. Chúng tôi chỉ được quyền đòi hỏi sự yểm trợ qua hợp đồng đấu thầu của người Phi cho cộng đồng với những nhu-yếu-phẩm trong điều kiện tốt, không bị hư thối. Tôi đã từ chối thẳng thừng về sự phân-phát thực-phẩm trực tiếp cho gia-đình tôi. Mà tôi muốn bắt các con của tôi mỗi ngày cũng phải đến Trưởng dãy-nhà để lãnh phần về nấu như mọi người, và cũng vào rừng mót củi. Có như vậy mỗi buổi sáng tôi mới đến Ban phân-phát thực-phẩm và kiểm soát những cần-xé, thúng đựng Thịt, Cá, Rau Cải, Chuối v.v…cái nào bị hư thối tôi lôi ra bắt họ phải đổi lại thứ tốt. Phần nhiều những thứ Thịt, Chuối, Rau Cải… phần dưới của nhũng thúng đều bị hư-thối, Tôi bắt họ phải giao lại thứ tốt, nếu không kịp thì bù lại ngày mai.
13 năm tù, tôi đã sáng mắt biết thế nào là chính-trị! Đó chỉ là những đòn phỉnh-gạt tinh-vi, cho nên trách-nhiệm của tôi là INC (Inter-Neighbourhood-Chairman) chỉ lo cho sự an-ninh trật-tự và nhu cầu ẩm thực, sinh hoạt của đồng bào mình trong đó có cả người Cambodia và Lào nữa. Còn ngoài ra, tôi quá mệt mỏi và không muốn dính líu gì về chính-trị nữa. Có một vài chiến-hữu của tôi, lại muốn áp lực tôi phải đấu tranh với Hội-đồng Trại PRPC để có tiếng vang gì tôi không hiểu, nếu tôi không làm theo ý của họ, thì họ lại hăm dọa đăng báo chụp mũ nói xấu tôi! Tôi trả lời ngay “Nếu tôi có làm điều gì xấu thì cứ đăng”, trong khi nhờ Hội-đồng PRPC nầy mà chúng tôi không bị bọn cướp trấn lột, và họ cũng giúp chúng tôi phương tiện để xóa sạch bọn cướp. Dù rằng có sự bao che của Toán đặc quyền Blue-Guard, mà chính vài chiến hữu nầy đã dạy khôn cho tôi “Đã vượt qua được bao nguy-hiểm…giờ nên lo cho vấn đề định-cư…chớ đụng chạm với bọn cướp làm chi để mang họa vào thân” đến khi tôi thành công trong vấn đề phục hồi an ninh cho Trại thì bị một số ít chiến hữu ganh-ghét thay vì khuyến khích việc làm hữu ích cho đồng bào. Tại sao người Việt mình lại có đặc tính ganh-ghét gây mất đoàn kết, cái bản tính đặc thù nầy thì qua Mỹ dù có 10 thế kỷ nữa cũng không bao giờ có một tổ chức coi cho được để chống Cộng! Thử nhìn kỹ, giảo nghiệm coi có một hội đoàn nào dù nhỏ xíu cũng không có sự đoàn kết nằm yên trong đó!
Được dịp nầy, tôi khuyên họ “Thôi, còn không bao lâu nữa sẽ đi định-cư, rồi qua Mỹ các anh tha hồ làm chính trị, chính khách, còn bây giờ tôi quá bận… xin để cho tôi lo trách nhiệm chính là INC của tôi cho chu-toàn để khỏi phụ lòng bầu bán của bà con và các chiến hữu trong 12 Vùng của Trại”.
Tôi nghĩ thầm: “Có lẽ họ chụp lên đầu mình một cái chảo là ăn cơm Quốc gia mà thờ ma CS chớ gì? Mình đã trải qua biết bao nhiêu kinh nghiệm đau thương với CS… bây giờ, đối với một vài chiến hữu khó tánh nầy, nếu họ có gieo thêm nghiệp chướng thì mình cũng đành chấp nhận thêm những kinh nghiệm đau thương một lần nữa, bởi lẽ mình đã quen chịu đựng như vậy 13 năm rồi, vã lại họ cũng cùng một giới tuyến với mình!” Các vị chính khách “chạy rong” nầy có lẽ ngày tù không dài lắm để họ có đủ thời gian trăn-trở suy gẫm… ngay đến những chuyến vượt biên đầy hãi-hùng, lấy ví dụ không đâu xa tại Philippines nầy, như Toán 52 người bị trôi giạt ngoài biển khơi. Trong đó có cậu Minh đứng lên sách-động giết người để ăn thịt, mà lại chơi trò bắt thăm để đập đầu người còn sống Trong ghe vẫn có Trung-tá Xuân BĐQ và chị Trung-úy Hoa phải a tòng chặt thịt ra và bắt buộc mọi người cùng phải ăn. Thật là dã man, trong khi đó đã có người vừa mới chết và đã chết mà lại không làm thịt...? Ngay tại hòn núi đầy San-hô bén nhọn, có hàng ngàn chiếc ghe đã bị San-hô chẻ nát, chìm lỉm. Người cha ẵm đứa con 6 tuổi bị sóng đánh, cắt lìa cánh tay cùng đứa bé máu tuôn trào, và cuộn nhận chìm xuống đáy biển… Một chiếc ghe bị trôi giạt ra ngoài khơi quần đảo Philippines, mọi người đều chết khô, chỉ có một em bé 6 tuổi còn sống là vì em bé đó bị ghẻ lở đầy người, nên mỗi ngày em bé cứ gỡ các mày ghẻ bỏ vào miệng để ăn nên còn sống và được cứu vớt!”… Biết bao là thảm cảnh kinh hoàng xảy ra, nhưng tại sao không có, dù là một cuốn phim độc nhất để ghi lại!? Có phải đây là thảm cảnh “quá thật” quá “kinh sợ” mà người ta không dám làm phim vì sợ lương tâm nhân loại lên án và nguyền rủa ai gây ra cuộc chiến? Một nghĩa trang vĩ-đại và kinh hoàng nhất Thế giới loài người, ngôi mộ khổng lồ ở dưới đáy biển Thái-Bình-Dương! Nhưng người ta lại gian manh muốn chôn vùi, và tìm mọi cách để chối bỏ đi quá khứ đầy tội ác nầy! Nhưng người ta lại khai thác phong phú thêm vào cuốn từ điển với danh từ mới như chữ “Thuyền nhân” (boat-people) để tuyên truyền thủ lợi cho mục tiêu chiến lược về chính-trị của màn kịch cuối cùng được gọi là: “bỏ phiếu bằng chân” Trong cái thế ai thắng ai (NLF hay CIP) Nhưng lại xúi giục người Việt ngây thơ về chính trị chỉ chĩa mũi dùi duy nhứt là căm thù CS và họ đã thành công làm chệch đi mục tiêu của sự tàn ác. Trong khi cuộc vượt biên 1954 của một triệu người Miền-Bắc vào Nam bằng con đường biển ngắn nhất, và có thời gian hạn định, lại song song cạnh bờ biển, không một ai bị thiệt mạng… Mà người ta lại bỏ ra một số tiền khá lớn để dàn dựng lên một cuốn phim để đời, có một cái tên rất là tâm-lý-chiến:”chúng tôi muốn sống”, do tài-tử Lê Quỳnh đóng vai chính, cùng phối hợp kỹ-thuật với Phi-Luật-Tân cho tăng thêm phần giá-trị, sống động của cuốn phim.
Cố tình dàn dựng lại một cảnh người vượt biển bị Cá-Mập táp mất một cái chân khi nhảy vào trong ghe, nhưng sự thật chẳng có gì xảy ra ghê gớm cả! Bao nhiêu đó cũng đủ để giải nghĩa ít nhiều về thân phận của người dân một nước nhược tiểu muốn làm chính trị khi người ta cần gây căm thù qua ý thức hệ, thì bao nhiêu tiền người ta cũng chịu chi ra để hoàn thành mục tiêu, căm thù Cộng-Sản. Và để đổi lại phía Cộng-Sản đưa ra ý thức hệ, căm thù giai cấp. Có căm thù thì hai anh em mới quyết tâm giết nhau đến thụt mạng. Rốt cuộc cả hai bên đều thua đậm và đều là tay-sai của hai thế lực Xanh-Đỏ, tạo ra cảnh nồi da xáo thịt cả mấy chục năm trôi qua mà không hay biết con mẹ gì hết! Còn quá sớm hay ít ra cũng vào thời buổi nầy (1989) mà nói, “chiêu bài chống Cộng đã lỗi thời rồi quý chiến hữu ơi” vì Hoa-kỳ vẫn còn cần Nhóm chính khách chạy rong nầy để làm áp lực về phía Việt-Nam-Mới cho đến ngày thiết lập lại bang giao, nói theo kiểu Kissinger đã hứa với ông Lê Đức Thọ. “sẽ thiết lập bang giao qua cái cớ, “chất độc màu Da-Cam và người Mỹ mất tích” (Dioxin and MIA) vì quyền lợi dầu khí dưới thềm lục địa VN và ảnh hưởng quyền lợi Mỹ tại Đông Nam Á.
Trong con mắt Nhóm học giả Dân sự của Harriman, họ đã huyền biến Việt-Nam thành một giai cấp mới, mà muốn đặt là tư-bản Đỏ, Xanh, Đen hay Xám gì cũng được, miễn là họ được vào nước Mỹ làm ăn hợp theo hiến pháp, có nghĩa là không phải Cộng-Sản, có quyền mua bất động sản, mua cổ phần, mua trương mục… sẽ có một ngày không xa lắm, chính những chính khách chạy rong nầy sẽ chép miệng: “quả thật, chiêu bài chống Cộng đã lỗi thời rồi, không còn ăn tiền nữa! mà đây mới thật bọn thảo khấu Mafia VN, bằng chứng người Việt hải ngoại ở Mỹ muốn gởi bao nhiêu tiền về VN cũng được, còn người dân Cuba tị nạn thì không được gởi tiền về Cuba, như vậy các người có thấy rõ chưa, VN bây giờ là không phải CS? Thế là bấy lâu nay mình bị Mỹ gạt, mình càng đấu tranh chống CS thì chỉ để giành giựt quyền lợi cho họ mà thôi! Thế mới biết bấy lâu nay mình bị một thế lực ghê gớm nhứt phỉnh lừa, và họ đã cười trên cái đầu đần-độn của mình gọi là tử thù chống Cộng” và chờ đợi thế hệ ồn-ào nầy chết là xong.
Theo tôi cứ nhìn vào sự đón tiếp giữa Mỹ với các nguyên thủ Việt Nam thì rõ: Chả có Cộng Sản nào ở đây cả mà chỉ có đảng Mafia do triều đại Lê Ðức Thọ rồi truyền lại cho Nguyễn Chí Vịnh qua trục Ma/Quỹ CIA và KGB nhào nặn ra, thể hiện qua các cuộc tiếp kiến của Mỹ thì lộ rõ nguyên hình: TT Diệm tiếp đón đúng cung cách là nguyên thủ quốc gia tại Thủ đô Washington, còn TT Thiệu thì tệ hơn, nhưng cũng tại Toà Bạch Ốc miền tây San Clementi, Còn Mafia VN… vì nước Mỹ là một siêu cường không thể nào đường đường chính chính tiếp đón bọn thảo khấu Mafia-VN qua cửa chính (Mỹ có thể làm vòng rào cản cách cửa chính chừng vài trăm thước, thì phái đoàn VN cũng vào cửa chính như ai?) và người Việt chỉ đứng xa ngó vào mà thôi. Không còn bao lâu nữa một chính thể hoàn toàn đổi mới và vị nguyên thủ quốc gia VNCH sẽ được trải nệm đỏ đón tiếp một cách trang trọng theo nghi lễ. Tôi đoán chắc ngày đó là 2023, đúng sau 50 năm người lính Mỹ rời VN, (theo như Logo trang 41, Volume-1 “The New Legion” – 50 Anniversary of The Vietnam War, United States of America 1965-1973 Commemoration 2015-2023).
Tháng 9/1989, Trại Bataan là trại duy nhất có an-ninh không còn bị bọn cướp trấn lột như các trại khác, JVA được tờ trình của Trại Bataan về công trạng của tôi (chứng thư: trang 270 “The New Legion” Volume-2) As an active leader of the community, he initiated a campwide “Saturation Drive” that helped restored peace and order in the camp and eradicated lawlessness- He too as INC Chairman, exhibited commitment to the cause of the administration despite pressures – He has shown initiative and tirelessness to serve his fellow refugees, He is a significant partner of the PRPC Administration in the creation of an authentic human resettlement …
Quốc-Hội Hoa-kỳ liền cử một phái đoàn đặc trách về diện con Lai do Dân Biểu Tom Ridge được Quốc-Hội ủy nhiệm, qua thăm trại. Tôi được ông Chánh văn phòng Chuck Lee, Legis Fellow xin chụp hình riêng một mình tôi để bổ túc hồ sơ, kèm trong phiếu trình của phái đoàn cho Quốc Hội; Sau đó ông có đôi lời phỏng vấn tôi:
Ông Chuck-Lee hỏi: “Tại sao tất cả các Trại Tỵ-nạn đều có bọn cướp, mà trại của ông lại không có?”
Tôi đáp “Ở Hoa-kỳ, khi bắt một nghi can…dù họ có chứng cớ phạm tội rõ-ràng nhưng cũng phải chờ ra tòa phán quyết, vì có Tượng Nữ-Thần tự-do! Riêng ở đây, chung-quanh toàn là núi rừng, nên chúng tôi dùng theo luật rừng, lấy bạo-lực trị bạo-lực! Anh em cựu Quân-nhân chúng tôi có trách nhiệm phải bảo vệ đồng bào của chúng tôi, đơn giản là thế”
Ông Chuck-Lee cười thông cảm và hứa chắc-chắn sẽ gặp lại tôi ở Mỹ
Hai tháng sau (November/1989) Tôi được người bảo trợ (sponsor) là Đại-tá TQLC Norman H. Vreeland, hướng dẫn tôi tới gặp ông Chánh Văn-phòng Chuck-Lee với tấm hình tôi chụp chung với ông tại Bataan như là Pass-Port để đi vào văn phòng riêng của ông và sau đó vào Quốc-Hội gặp Dân-Biểu Tom Ridge, Ðặc-trách về diện con Lai (Amerisian, sau 9-11 ông trở nên Bộ Trưởng Home Land Security. Tôi được một tấm giấy khen của Quốc Hội Hoa-kỳ mà lương tâm tôi ái ngại thắc mắc chử “anh hùng thứ thiệt” (real hero).
Tôi hỏi ngay Đại-tá Vreeland, người bảo trợ của gia đình tôi: “với 4.422 ngày đêm nuốt nhục trong nhà tù Cộng Sản vì thua trận thì có gì gọi là anh hùng thứ thiệt? Tôi được giải đáp ngay, “Anh-hùng thứ thiệt ở đây là dám cả gan tiêu diệt bọn cướp” Trong khi tôi đi định cư rồi, thì người (xin tạm dấu tên) lên thế tôi đã bị bọn cướp hành hung, dùng cây sắt đập vào chân của ông ta, khiến xương ống quyển bị gãy, chảy hết tủy và đã phải trở thành người tàn phế suốt đời, và đang định cư tại Buffalo, New-York trong tình trạng vĩnh viễn ‘Handicap’.
Nơi đây, Dân biểu Tom Ridge cho tôi được một điều ước-nguyện (expectation). Quả thật, điều mong ước độc nhứt của tôi là làm cách nào cho mọi người thân trong gia đình tôi được qua Mỹ hết. Nhưng ngặt nỗi tất cả đại gia đình trên chiếc ghe thứ hai do người con trai trưởng của tôi hướng dẫn (theo nhật ký vượt biên) vừa tới được Philippine thì LHQ đã tuyên bố đóng cửa trại trước đó gần nửa tháng.
Ông Tom Ridge hỏi tổng cộng bao nhiêu người ?
Tôi mau mắn trả lời: “Dạ 24 người”
Sau một hồi lâu cau mày suy nghĩ, ông liền lắc đầu: “LHQ gồm gần 200 thành viên mà Mỹ chỉ có một lá phiếu… thì làm sao biện bạch cho được! Ông cho rằng chiếc ghe thứ hai đã đến trại ty nạn wrong time và wrong place!
Vì đã hết giờ tiếp, tôi phải ra về, đang hối tiếc buồn rười rượi, nghĩ thầm: mình đưa ra danh sách nhiều quá, nào là gia đình em vợ với các con, rồi các con cháu nội, ngoại dâu rể của mình, Bà Xã, Ớt, Tỏi và các con… tất cả 24 người nhiều quá làm sao mà người ta thuận được, thật là… tại sao mình ngu…?
Thình lình ông chánh văn phòng Chuck-Lee kêu giựt tôi trở lại văn phòng của ông và nói trong sắc mặt mừng rở: Ông Tom Ridge bảo tôi kê khai danh sách tất cả người thân của ông để gởi qua tòa đại sứ Mỹ Philippine gấp gấp gấp, và có một điều ông dặn tôi cho ông biết, vì gia đình ông rất nhiều người, cũng vì sự an toàn cho gia đình ông, nên khi chúng tôi mời mọi người đồng loạt từ Palawan qua Bataan thì rất bí mật và gấp rút để khỏi bị hành hung vì sự bất mãn của những người khác chờ đợi quá lâu mà không được phỏng vấn. Tôi như người hạnh phúc nhứt ở trên đời nầy, “Ðúng, hết cơn bỉ cực tới ngày thới lai”.
Khi tôi thấy ông cùng vui mừng với hoàn cảnh của tôi, nên tôi mạnh miệng hỏi lại ông Chuck cho yên tâm “Dạ có nhiều hy vọng không ông”. Ông trả lời “Tom Ridge nắm giữ quota” nên tôi mới yên tâm! Có nghĩa là quyền cho số lượng Visa trong tay Tom Ridge.
HẾT
QUEENBEE-1