Bạt



Chiều dần buông bên ngoài khung kính. Vẳng lại từ bên ngoài lộ là những tiếng động mơ hồ. Một giọng ca ngọt ngào truyền cảm xưa cũ pha đầy không gian của gian phòng ăn như một làn hương:
Em là chim yến nhỏ,
Anh khoác áo vân du,
Đường xa em có ngại,
Áo mây anh ấp ủ.

Người đàn bà mỉm cườĩ:
- Những phi công các ông gia nhập cuộc chiến phải chăng vì hoàn cảnh bắt buột? Các ông đâu phải chiến đấu cho chúng tôi. Giỏi lắm là các ông đã chiến đấu cho chính bầu nhiệt huyết của các ông, bởi lúc đó các ông mới lớn...

- Và còn nhiều lý tưởng, thưa bà. Những người em gái nhỏ hậu phương đã là nơi chốn quay về của chúng tôi, như bóng mát trong trưa hè nắng cháy. Chúng tôi đã làm hết sức mình trong mọi hoàn cảnh. Ngày đó chúng tôi đã được tuyển chọn, sau khi tình nguyện vào quân đội. Chúng tôi đã có thể tìm cách trì hoãn hoặc tìm những việc làm ít nguy hiểm hơn. Ngay trong những năm sau nầy, chúng tôi có thể có thái độ thụ động hơn trong cuộc sống. Chúng tôi luôn tích cực và dấn thân, thưa bà, và ít khi chúng tôi ít khi có dịp sống cho riêng mình. Nhưng thôi, câu chuyện chưa thể kết thúc hôm nay được. Chiều đã buông xuống rồi, tôi xin đưa bà về. Mình sẽ còn gặp lại nhau.

Người đàn ông bước tới sau lưng người đàn bà và trân trọng kéo ghế cho bà đứng dậy. Cổ chân người đàn bà thon nhỏ chưa phai hết nét thanh lịch của một thời son trẻ. Đôi chân đó đã có thể bước một đêm đi vào lịch sử, nhưng tiếc thay trang sử đã dở dang. Bà lơ đãng đưa tay vuốt phẳng chiếc váy nhung màu huyết dụ che nửa đầu gối tròn. Người tình cựu phi công già giơ tay cho bà ta khoác và họ bước qua khung cửa ra ngoài trong khi đèn đường vừa bật sáng...