Thu Về sáng tác Ngô Càn Chiếu tiếng hát Cẩm Ngọc Thu Về đây Theo ngọn gió heo may Sầu lay Khung trời xám mây bay Vàng phai Vùng xa xưa nẻo ấy Quạnh hiu Theo ngàn chiếc lá rơi Tịch liêu Bao héo hắt bên đời Trong chiều thu tả tơi Nhìn chiếc lá thu vàng đang rơi Ngàn lặng lẽ bên đây cõi đời Nhung nhớ không rời Vùng trời xa chưa đi về tới Lòng còn đây bao nhiêu nhức nhối Tiếc nuối không thôi Thu Về mau Bên trời gió lao xao Tìm đâu Trong trí nhớ hư hao Niềm đau Còn miên man nẻo ấy Ngồi đây Trong ngọn gió thu bay Chuyện qua Chỉ là giấc mơ dài Cùng năm tháng phôi phai
Thu Về đây Theo ngọn gió heo may Sầu lay Khung trời xám mây bay Vàng phai Vùng xa xưa nẻo ấy Quạnh hiu Theo ngàn chiếc lá rơi Tịch liêu Bao héo hắt bên đời Trong chiều thu tả tơi Nhìn chiếc lá thu vàng đang rơi Ngàn lặng lẽ bên đây cõi đời Nhung nhớ không rời Vùng trời xa chưa đi về tới Lòng còn đây bao nhiêu nhức nhối Tiếc nuối không thôi Thu Về mau Bên trời gió lao xao Tìm đâu Trong trí nhớ hư hao Niềm đau Còn miên man nẻo ấy Ngồi đây Trong ngọn gió thu bay Chuyện qua Chỉ là giấc mơ dài Cùng năm tháng phôi phai
chieutim
Giấc Mơ Mùa Thu nhạc và lời: Võ Thiện Thanh tiếng hát: Mỹ Tâm
Chán nản nhạc và lời: Văn Phụng ca sĩ: Anh Tú
Lá Rơi Cuối Chiều nhạc và lời Trần Quang Lộc ca sĩ Mỹ Lệ Sống như là bụi mờ Chết như là tình cờ Nào ai biết mong chờ hay hẹn giờ Nào ai biết chiếc lá rơi cuối chiều tơi tả Nào ai biết có bóng tôi mãi vật vờ cuối phố Với lặng thinh môi cười Chút nỉ non dâng đời Hồn chơi vơi chơi vơi Bước chân vào cuộc đời Tiếc chi một lời mời Nào ai đón đưa về cõi vời vợi Bụi trần gian lắm hương hoa phủ đầy gai nhọn Nợ tình tôi có lắm khi trả một đời không hết Mãi chìm trong số phận Tiếng đàn đêm run bật Tiếng lòng ta thương vay Ta vay rồi ta trả Như lá rơi cuối chiều Lá xanh rồi lá úa Tóc xanh rồi tóc trắng Lặng lẽ giòng đời trôi Sống khô lệ nhiều rồi Chết xin lại nụ cười Dù nước mắt theo nhau đến một đời Bởi hoàng hôn cứ mãi trôi cuối chiều xa thẳm Bởi tình tôi cứ vấn vương mãi kỷ niệm xa vắng Hãy vì nhau cho dù Cuối đời kia mây mù Nuôi dài cõi thiên thu
Sống như là bụi mờ Chết như là tình cờ Nào ai biết mong chờ hay hẹn giờ Nào ai biết chiếc lá rơi cuối chiều tơi tả Nào ai biết có bóng tôi mãi vật vờ cuối phố Với lặng thinh môi cười Chút nỉ non dâng đời Hồn chơi vơi chơi vơi Bước chân vào cuộc đời Tiếc chi một lời mời Nào ai đón đưa về cõi vời vợi Bụi trần gian lắm hương hoa phủ đầy gai nhọn Nợ tình tôi có lắm khi trả một đời không hết Mãi chìm trong số phận Tiếng đàn đêm run bật Tiếng lòng ta thương vay Ta vay rồi ta trả Như lá rơi cuối chiều Lá xanh rồi lá úa Tóc xanh rồi tóc trắng Lặng lẽ giòng đời trôi Sống khô lệ nhiều rồi Chết xin lại nụ cười Dù nước mắt theo nhau đến một đời Bởi hoàng hôn cứ mãi trôi cuối chiều xa thẳm Bởi tình tôi cứ vấn vương mãi kỷ niệm xa vắng Hãy vì nhau cho dù Cuối đời kia mây mù Nuôi dài cõi thiên thu
Rời nhau sáng tác Từ Công Phụng ca sĩ Ngọc Bích Từ khi ta tiễn người Về cuối chân mây xa mờ Về với áo xiêm hững hờ Người hỡi ta một mình lặng lẽ Quay về dĩ vãng xưa Âm thầm như lá rơi. Thoáng như một giấc chiêm bao Như ngọn gió lao xao Hồn đã chết đêm nào Chết trong ngày tháng xa mờ Bên tình cũ dật dờ Trên vùng tưởng nhớ xưa Xa nhau cách qua muôn trùng khơi Nhớ trong ân tình cũ với dư hương ngày qua Người đến nhặt cánh hoa Pensée Về ép lên trang thơ Gởi người thương và nhớ Lặng lẽ chìm trong chiều rơi Ta đứng nhìn hồn bước chơi vơi giữa trời Tìm dĩ vãng thơm môi cười Vạt nắng tan dần vào chiều vắng Loang từng vết xanh xao trên hồn ta buốt đau Rồi đây không biết còn Mầu mắt em mang khung trời Đầy ánh sao rơi đêm gầy Ngày mai ta tìm về mùa đông Có từng áng mây hoang Đem buồn tô mắt em Gió bay làn tóc mây mưa Theo ngày tháng thương đau Người vẫn khóc âm thầm Lối xưa mờ dấu chân người Mảnh hồn cũ dật dờ Bên bờ con sóng xưa Xa nhau nhớ nhau trong mùa thu Lá rơi bên thềm cũ Úa như linh hồn hoang Người hỡi về với nhau đêm nay Về chết trong dư hương Một mùa thương và nhớ Dù biết tình đã tàn theo Cơn lũ nào lệ đã khô trên môi người Lệ héo hắt theo tuổi đời Đường mây chưa trọn một tình yêu Khung trời đó riêng ta Nghe tuổi mình đắng cay.
Từ khi ta tiễn người Về cuối chân mây xa mờ Về với áo xiêm hững hờ Người hỡi ta một mình lặng lẽ Quay về dĩ vãng xưa Âm thầm như lá rơi. Thoáng như một giấc chiêm bao Như ngọn gió lao xao Hồn đã chết đêm nào Chết trong ngày tháng xa mờ Bên tình cũ dật dờ Trên vùng tưởng nhớ xưa Xa nhau cách qua muôn trùng khơi Nhớ trong ân tình cũ với dư hương ngày qua Người đến nhặt cánh hoa Pensée Về ép lên trang thơ Gởi người thương và nhớ Lặng lẽ chìm trong chiều rơi Ta đứng nhìn hồn bước chơi vơi giữa trời Tìm dĩ vãng thơm môi cười Vạt nắng tan dần vào chiều vắng Loang từng vết xanh xao trên hồn ta buốt đau Rồi đây không biết còn Mầu mắt em mang khung trời Đầy ánh sao rơi đêm gầy Ngày mai ta tìm về mùa đông Có từng áng mây hoang Đem buồn tô mắt em Gió bay làn tóc mây mưa Theo ngày tháng thương đau Người vẫn khóc âm thầm Lối xưa mờ dấu chân người Mảnh hồn cũ dật dờ Bên bờ con sóng xưa Xa nhau nhớ nhau trong mùa thu Lá rơi bên thềm cũ Úa như linh hồn hoang Người hỡi về với nhau đêm nay Về chết trong dư hương Một mùa thương và nhớ Dù biết tình đã tàn theo Cơn lũ nào lệ đã khô trên môi người Lệ héo hắt theo tuổi đời Đường mây chưa trọn một tình yêu Khung trời đó riêng ta Nghe tuổi mình đắng cay.
Đàn Tím thơ Tạ Tỵ nhạc Anh Việt Thu ca sĩ Julie
Forum Rules