Remember ?

Trang 18/19 đầuđầu ... 816171819 cuốicuối
kết quả từ 103 tới 108 trên 109

Tựa Đề: Mỗi tuần đọc Một bài thơ

  1. #103
    Moderator
    Hoanghac's Avatar
    Status : Hoanghac v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: Sep 2011
    Posts: 771
    Thanks: 1
    Thanked 37 Times in 28 Posts

    Default

    Khi người về

    Người về đâu không người không về đâu
    chiều chưa mưa nên chiều chưa thay màu
    tôi cây me đứng rung từng lá
    lá đã vàng rồi tôi đã vàng theo

    tình người say không tình người không say
    đêm sắp sang nên đêm sắp ùa đầy
    hồn tôi ngủ sớm trong tay áo
    tay áo người bay hương ngất ngây

    người yêu ai không người không yêu ai
    lời tôi van xin lời tôi trải dài
    trên trang nhật ký tôi than trách
    tôi trách than người không tôi trách than ai

    khi người về tôi không nhìn không trông
    lòng tôi sông nước đủ trăm giòng
    quanh co một nỗi buồn vô hạn
    qua suốt một đời vẫn nhớ nhung

    người không về nên lòng người dửng dưng
    tình tôi mong nên tình tôi khôn cùng
    xế trưa con nắng sầu con gió
    tôi gió may nhiều tôi tủi thân

    người thương người không người không thương
    tôi xa xôi nên tôi chả được gần
    người kiêu sa thế tôi đành ước
    vôi vữa cho người lát tuổi xuân

    người không về nên tôi cũng chả buồn đi
    bao nhiêu dự tính có ra gì
    bèo trôi từng lớp trên lưng sóng
    tôi quá chân rồi tôi giết tôi

    người phương nào người có nghe nôn nao
    tôi ở đây nghe lòng tôi rì rào
    lá me vàng rụng con đường nhớ
    tôi nghĩ về người đêm ngày tôi xanh xao

    Du Tử Lê
    1965




    @@@ Cầu chúc linh hồn nhà thơ an nghỉ chốn vĩnh hằng. Hh

  2. Xin cám ơn Hoanghac

    cambinh (10-19-2019), hoang yen (06-03-2020), khongquan2 (08-15-2020), Tinh Hoai Huong (10-17-2019), tv5050 (03-21-2020)

  3. #104
    Moderator
    Hoanghac's Avatar
    Status : Hoanghac v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: Sep 2011
    Posts: 771
    Thanks: 1
    Thanked 37 Times in 28 Posts

    Default

    Chiều Xuân

    Rồi những chiều xuân khi nắng phai
    Chân mây đồng vọng tiếng ngân dài
    Nhạc thời niên thiếu, hồn quê cũ
    Tôi thả hồn theo cánh én bay.

    Tôi mở lòng vang theo tiếng chuông
    Ngỡ ôm mộng đẹp, níu thiên đường
    Để hồn chiều cũ vừa tan giấc
    Bóng tối trở về theo áng sương.

    Tôi tưởng chừng trong vệt nắng phai
    Mênh mông rờn rợn bóng u hoài
    Nhìn sau dáng núi xanh màu khói
    Còn vọng về tôi tiếng bước ai.

    Thôi bóng chiều xuân rồi cũng tan
    Cũng như bao ánh sáng huy hoàng
    Lòng ai như nấm mồ xanh cỏ
    Khép nép thu mình cuối nghĩa trang.

    Mong mỏi bừng lên khúc nhạc thiều
    Tràn về xua đuổi bóng cô liêu
    Để cho đốm lửa trong tro lạnh
    Cháy rực ấm hồn xanh vết rêu.

    Còn lạnh vầng trăng sáng quạnh hiu
    Và bao hình ảnh đẹp bao chiều
    Và bao trái mộng âm thầm rụng
    Theo bước chân về cõi tịch liêu.

    Hồ Trường An

    8 tháng Giêng 1999



    ***
    Nhà văn Hồ Trường An qua đời hôm Thứ Hai, 27 Tháng Giêng,
    tức Mùng Ba Tết Canh Tý 2020, tại Troyes, Pháp, hưởng thọ 82 tuổi.
    (https://www.nguoi-viet.com/)
    Cầu chúc linh hồn ông sớm siêu thoát về miền lạc cảnh. (Hh)


  4. Xin cám ơn Hoanghac

    cambinh (02-01-2020), hoang yen (06-03-2020), khongquan2 (01-30-2020), nguyenphuong (03-21-2020), tv5050 (03-21-2020)

  5. #105
    Moderator
    Hoanghac's Avatar
    Status : Hoanghac v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: Sep 2011
    Posts: 771
    Thanks: 1
    Thanked 37 Times in 28 Posts

    Default

    Nhịp thời gian

    I.
    chiều nay bước nhẹ với thời gian
    ôi lãng du quay về điêu tàn
    câu hát vang thầm theo cát bụi
    tiếng đàn rung nhẹ với tro than
    sương rơi nương bóng thềm rêu nhạt
    lá rụng nghiêng vai giọt nắng tràn
    chim khách là ta mà chẳng biết
    biết ai ai biết khúc tiêu lan...

    II.
    khuya nay khắc vợi những nguồn cơn
    ôi thoáng nghe dây lòng tiếc đờn
    hiên xưa thoáng hiện trăng tiền kiếp
    mái cũ truy tầm bóng cố nhơn
    phiêu bạt trời quen chưa dứt nợ
    lang thang đất lạ vẫn hàm ơn
    chim khách là ta nay đã thấu
    thấu ta ta thấu cái sạch trơn...

    III.
    sáng nay thầm nhắc đóa hoàng hoa
    giọt mưa đã gieo trên thềm nhà
    cửa sổ khép hờ thơ trốn biệt
    dương cầm im lắng nhạc về xa
    một tách trà thơm ôn kỷ niệm
    đôi lời độc thoại ấm thân già
    chim khách là ta đang chớp mắt
    hiện tiền rõ mặt phút giây qua...

    Nguyễn Lương Vỵ
    (7.2017)


  6. Xin cám ơn Hoanghac

    cambinh (06-18-2020), hoang yen (06-03-2020), khongquan2 (03-21-2020), nguyenphuong (03-21-2020), tv5050 (03-21-2020)

  7. #106
    Moderator
    Hoanghac's Avatar
    Status : Hoanghac v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: Sep 2011
    Posts: 771
    Thanks: 1
    Thanked 37 Times in 28 Posts

    Default

    Chưa

    Đầu cành chết tuổi lá non
    Vui chưa thế giới buồn còn quê hương
    Đất chưa nổi dậy hồn đường
    Xóm âm u nhớ phố phường nghìn sao

    Ngó thương nhau, vẫn nghẹn ngào
    Còn nghe biển đập phương nào mênh mông
    Đêm đen chưa trở ngày hồng
    Đời chưa vô hạn cho lòng tự do

    Rừng nghiêng bóng, núi ngu ngơ
    Suối chưa lại nhạc vào thơ cùng người
    Tin yêu chưa nở nụ cười
    Câm đau miệng ngọc giữa đời hoang vu

    Người nằm trong ngục suy tư
    Hướng chưa định hướng sương mù còn giăng
    Bên trong tiềm thức bâng khuâng
    Mưa xưa còn đổ mai xuân chưa thành

    Bao giờ đất trở mình xanh
    Cho khô mục lại tươi nhành lá non
    Bao giờ giai đoạn héo hon
    Lên vui lý tưởng cho ngon trái người.

    Mai Thảo


  8. The Following 2 Users Say Thank You to Hoanghac For This Useful Post:

    cambinh (06-18-2020), hoang yen (06-03-2020), khongquan2 (05-30-2020), Nguyen Huu Thien (09-04-2020), nguyenphuong (05-31-2020), Tinh Hoai Huong (06-01-2020)

  9. #107
    Moderator
    Hoanghac's Avatar
    Status : Hoanghac v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: Sep 2011
    Posts: 771
    Thanks: 1
    Thanked 37 Times in 28 Posts

    Default

    Đêm

    (Tặng Duy Thanh)

    1.
    Những đêm nào chiến tranh đã quên
    Con mắt đen niềm im lặng
    Anh vẫn đi hoài trong thành phố
    Cô đơn
    Trưa nắng cháy
    Vào sâu trong ghẻ lạnh
    Với máu trong tim
    Chảy nhanh như máy móc đau ốm
    Ở cuối đêm
    Em rũ tóc nói những lời mê sảng
    Những ám hiệu
    Của mặt biển đen không
    Tình yêu tuyệt vọng
    Anh xé tóc em cùng những cành lá chết
    Mùa thu
    Ghi thương tích nơi cườm tay
    Khoá chặt
    Anh xô ngã em từ chóp đỉnh hạnh phúc
    Khuôn mặt vỡ tan
    Như cẩm thạch
    Như nước mắt
    Như muôn đời
    Không hối hận
    Con đường anh phải đi một mình
    Trần truồng dã thú
    Ðón anh ở cuối đường
    Hố sâu vĩnh viễn
    Không có em

    Bên kia bức tường
    Anh bị nhốt trong trại hủi
    Tiếng ngàn năm em gọi
    Yêu nhau hết một đời
    Hết một đời chưa đủ
    Còn kiếp nào gặp nhau
    Anh nguyền rủa
    Lời thằng du đãng
    Ðừng ràng buộc thiên tài
    Con chó vào cột nhà
    Cho đi hoang làm cơn lốc bi thảm
    Cuốn ngay chính mình chết theo không gian

    2.
    Ðêm tuôn dòng máu chảy
    Mạch mở ngỏ hết rồi
    Kẻ kia cười mọi rợ kẻ kia cười
    Tương lai đây chùm nho
    Như trò chơi
    Nó nói
    Tự trói hai tay lại
    Hạnh phúc sẽ đi tới
    Mặt mũi dùng làm gì
    Mọi người là đồng đội
    Trí não dùng làm gì?
    Chân lí không lừa dối
    Thiên tài dùng làm gì?
    Ðể gây ra tội lỗi

    Anh gọi em suốt hai bên thế giới
    Mùa thu đâu rồi? Sao bây giờ mùa xuân
    Anh đòi em đòi em hôm nay
    Không cần tương lai vo trong tay như hòn đất
    Không cần cuộc đời bằng hào quang vệ tinh
    Anh ráp lại những mảnh ngọc đớn đau
    Khuôn mặt em không nhìn thấy
    Trên môi anh những cạnh sắc ghim vào
    Trong hồn anh hầm hố bắt đầu đào

    Kẻ kia cười mọi rợ kẻ kia cười
    Thiên tài không tình yêu giống như con lợn lòi

    3.
    Ðêm hiền từ nhỏ to trên trán
    Màu đen sáng đủ ngó vào nụ cười
    Có đấy không này em mưa chan hoà
    Trên ngực trên ngực em bát ngát
    Một lần không gian xảo hết cả nhiệt tình
    Ðầy rất đầy hai trũng tay
    Người ta bảo đêm tháng giêng cỏ cây hiện thành người
    Anh bảo em chúng ta hãy là
    Những cây leo yếu đuối
    Những cỏ non dại dột
    Mùa xuân đòi em trong quấn quít chờ đợi

    Da trắng như tiếng hát ở trên trời
    Anh cúi hôn cánh môi tím màu đêm mà thương nhớ
    Từng chút một từng chút một
    Em biến thành pho tượng rực rỡ
    Anh biến thành thiên tài ngây thơ

    Trong đầu là hư vô
    Trong mắt là hoang đảo
    Trên môi là thần chú
    Trên tay là trống không
    Cả đời là sa mạc
    Cả tôi là tự do

    4.
    Những giấc ngủ xiềng xích
    Cuộc lưu đày thêm xa
    Tôi trốn về lẩn lút
    Ðất đai không tìm ra
    Ðâu cũng toàn quỷ sứ
    Giễu cợt tôi ngây ngô

    Cớ sao nhà ngươi khóc
    Muốn làm người là điên
    Con người thì cô độc
    Không phép thuật nhiệm mầu

    Tôi khóc mặt tôi khóc
    Bầy quỷ nhảy xung quanh
    Tôi khóc hoài tôi khóc
    Và chúng nó phát điên

    Chúng tước lấy tiếng nói
    Giam tôi trong bóng tối
    Tôi khóc không ra lời
    Và tôi đi lang thang

    Tôi đi tìm tiếng nói
    Cho cổ họng của tôi
    Tôi vẫn khóc vẫn khóc
    Hết linh hồn mới thôi

    Tôi đi tìm tiếng nói
    Cho ra tới ban ngày
    Người ta níu lại hỏi
    Cớ sao chịu đoạ đày

    Cớ sao mà không nói
    Nhìn người như điên khùng
    Thằng khùng điên khó hiểu
    Ðuổi ra khỏi cõi đời

    Tôi nhìn người tuyệt vọng
    Tôi nhìn người khẩn cầu
    Linh hồn tôi rách nát
    Lời nói còn ở đâu

    Cũng như loài quỷ sứ
    Người đầy vào lãng quên
    Tôi khóc người không thấy
    Suốt đời làm thằng điên

    Tôi khóc nào ai thấy
    Thằng điên vẫn đi tìm
    Ðất đai và tiếng nói
    Bởi đêm dài lặng câm

    5.
    Ðêm nay anh không ngủ, anh cô đơn, anh bị chiếm đoạt
    Còn gì chỉ là kỉ niệm, kỉ niệm ở ngày mai một lời nói thoáng
    Anh ôm ghì sự bất lực đói khát, mũi dao nhọn giữa lòng tin
    Thân thể này không của anh cũng không của em
    Ðó là nỗi giận dữ chẳng muốn nguôi, nỗi giận dữ của con bò rừng
    Người ta quơ trước mắt tấm nhung đỏ và sửa soạn đâm trên lưng
    Con bò rừng lồng lộn rồi quỳ xuống (tiếng
    vỗ tay ào ào) nhưng khăng khăng không chảy nước mắt

    Có phải là ngu muội?
    Anh thề với em rằng
    Anh không bao giờ biết chảy nước mắt
    Dù bao nhiêu đêm nay anh vẫn thầm bảo: đêm là gì? Nếu không là những dòng lệ
    Những dòng lệ không một màu không đau xót

    Người đàn ông khóc vì phải khóc
    Như anh phải ôm em và tủi cực vô cùng
    Cuộc đời cứ mở tròn những con mắt thản nhiên nhìn tội lỗi
    Còn anh chụp lấy tội lỗi bỏ vào miệng nuốt
    Cho mọi người ghê tởm. Cho em xa lánh anh

    (Tặng Mai Thảo)

    6.
    Vừa có một ngôi sao băng ngoài trời
    Ngôi sao lạnh lẽo một giọt lệ đơn côi
    Em nhìn rõ trong mắt anh

    Khuya khoắt
    Như mặt đường xa lánh bờ sông
    Phải anh thường làm thơ
    Bằng dáng điệu khổ sở
    Mười đầu ngón tay rưng rưng môi sầu lúc nửa đêm
    Ngón tay anh đẹp như ngòi bút
    Những rễ cây những mộng mị bàng hoàng
    Hai giờ đêm trong tiệm rượu
    Em còn nhìn anh
    Giây phút chết khoảng cách ngăn hai người

    Cuộc đối thoại âm thầm
    Khúc tình ca não nùng
    Chiếc máy hát cũ đầu kim mòn
    Thời gian cháy tàn những đầu thuốc lá
    Ðừng trói anh vào trần gian bằng mắt em nhìn kia
    Ðừng ngồi trước mặt anh Minh Châu
    Khuôn mặt anh xấu xí anh thù em
    Dù em là Minh Châu
    Dù em là Phương Thảo
    là Liên là Liên là Liên còn trong Hà Nội
    Ðã mất
    Tiếng cười tan thành khói trên những búp tóc rối
    Quên anh đi về căn phòng của em đóng chặt cửa sổ
    Căn phòng nhốt ý nghĩ mệt nhọc trời gần sáng
    Anh muốn được một mình
    Ðứt đoạn
    Ôm những quầy hàng bàn ghế như nhau
    Nghe thấy không nghe thấy không
    Sao em lại bật lên tiếng khóc
    Minh Châu Minh Châu Phương Thảo Phương Thảo
    Liên Liên ơi

    7.
    Những bài thơ tình không viết được
    Những hồn ma hoang đầu ngọn cây
    Xác chết rữa nát
    Trong kẹt rừng khô
    Ðêm thức dậy mở mắt mắt đã mù
    Hai con sâu nằm trên chân mày đang khoét lỗ
    Con quạ hôi hám mở lồng ngực bay lên
    Mỏ ngậm quả tim đựng hình ảnh đời người
    Ðời người thản nhiên như tên gọi

    8.
    Hơi thở của người đàn bà ngoại tình
    Màu da trắng nõn man trá
    Ðường môi cong chẳng một niềm hối hận
    Vội vàng như sóng say
    Núm lưỡi lửa cháy tan lời ân ái
    Khi chọn đường tội lỗi
    Nên lặng thinh
    Mặc cho ác mộng
    Ðồng loã với bóng đêm
    Suốt đời trôi nổi trên luyến tiếc
    Mặt biển ngu đần mặt biển ngu đần
    Không dông bão
    Cho chạy trốn mùa xuân
    Mùa xuân làm gì trên mặt biển không
    Trên trời không
    Cơn gió lớn chìm tôi xuống đáy thuỷ cung
    Và tôi nhìn màu ngọc bích
    Màu ngọc bích thơm hương hoàng lan
    Hoàng lan mềm như ngón tay trong sạch
    Thời con gái ủ dưới mái tóc rêu
    Và tôi không còn nhớ thương
    Không còn tỉnh dậy
    Không còn là con rắn điêu ngoa
    Tôi là cây san hô giơ những cành hối hận
    Và nước biển mặn nồng hơn nước mắt
    Và không ai trừng phạt

    (Tặng Trần Thanh Hiệp)

    9.
    Một giọng trầm đêm
    Niềm cô độc sâu
    Nét nhạc xanh cung thương đen
    Mi mắt trĩu mùa đông cũ
    Cái chết bốc hơi
    Tiếng kèn rách vô hình dáng
    Người con gái áo đen xoã tóc ngất
    Hai cánh tay dài quằn quại hai con trăn hiền lành
    Không khí nhiễm độc
    Ðập vỡ
    Quá khứ hỗn xược trên da trống
    Ném mảnh chai lên mặt trời mù
    Nói thầm nói thầm
    Mưa rét mướt
    Thời gian dần trừ khử
    Giọng như hơi cháy dưới sình lầy
    Nhát búa hoảng hốt
    Tương lai thét đớn đau
    Lửa ma trơi vụt tắt
    Tiếng cười dữ tợn
    Người con gái áo đen
    Thổ máu
    Cái chết bốc hơi chóng mặt
    Nôn xuống chân giận hờn đá sỏi
    Ðập vỡ đập vỡ đập vỡ đập vỡ
    Niềm cô độc sâu
    Giọng trầm đêm hút

    10.
    Có ai gọi tên tôi giữa phố, phố vắng và cái tên âm lên sự thù hằn. Tôi dừng lại trả lời:
    để cho tôi yên với tất cả đêm nay đang ngấm vào máu tôi. Không phải em gọi đâu, anh biết,
    em chẳng cần rõ tên anh mới yêu anh, với em anh chỉ gồm chân tay mặt mũi hơi thở và nỗi cô độc em bằng lòng ôm ấp.
    Anh thán phục, anh yêu em khi em che chở vuốt ve nỗi cô độc ấy, em muốn nó sáng rực như mặt trời đốt bóng em,
    tận cùng tâm khảm em lủi thủi nhớ thương những điều không nhớ được.

    Có ai gọi tên tôi giữa phố, phố hoảng sợ cái tên lăn như một xác chết nhập hồn.
    Tôi dừng lại níu giữ lấy đêm tối lại: để cho tôi yên, đồ khốn kiếp tôi không phải cái tên,
    tôi là một người không bao giờ biết giết người.
    Anh không phải là một cái tên, sao người ta cứ gọi như hú kêu loài ma quỷ?
    Mỗi lần muốn gặp anh em chỉ việc chọc dao thẳng vào tim,
    máu sẽ chảy và anh tới theo con đường máu tinh khiết ấy.
    Anh sẽ uống những giọt máu thơm tho của tình yêu làm anh bất tử.
    Em mỉm cười héo hon, anh càng lúc càng khốc liệt
    em bằng lòng để máu chảy hết và yêu anh kỳ khôi.

    Có ai gọi tên tôi giữa phố, ngay sau lưng phố cụt cái tên mọc hai cánh tay chới với.
    Tôi dừng lại rút khí giới, con dao của em, hét: Ðể cho tôi yên, quân vô lại,
    tôi sẽ không làm thơ nữa, tôi sẽ trừng phạt mày. Tình yêu anh đã giết em, trời ơi; anh hiểu,
    anh hiểu thấu mấy nghìn năm cái ngông cuồng rồ dại của anh,
    chàng Orphée đòi bỏ trần gian qua bao nhiêu miền địa ngục.
    Nhưng anh thì không bao giờ gặp em nữa, không bao giờ,
    vì anh đã nuốt chửng em hơn cả loài cầm thú dã man.

    Sao không ai gọi tôi nữa? Tôi đứng im đây, vực sâu trước mắt, cái tên sau lưng.
    Sao không ai gọi tên tôi nữa? Tôi quay lại, con dao trong tay, cái tên chết điếng.
    Sao không ai gọi tên tôi nữa? Kìa đồ khốn kiếp, quân vô lại, tôi cầm dao đâm mày đây, không một lời cầu cứu?
    Ðồ khốn kiếp... Hoá ra tôi đâm tôi chết tốt. Cũng xong.

    Thanh Tâm Tuyền

    (Liên, Đêm mặt trời tìm thấy, Sáng Tạo xuất bản, Sài Gòn 1964)


  10. Xin cám ơn Hoanghac

    cambinh (06-18-2020), khongquan2 (08-15-2020)

  11. #108
    Moderator
    Hoanghac's Avatar
    Status : Hoanghac v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: Sep 2011
    Posts: 771
    Thanks: 1
    Thanked 37 Times in 28 Posts

    Default

    Có hôm

    có hôm về ngậm sương tàn
    nghe hơi thở đã úa vàng ngọn cây
    có hôm đứng giữa trời mây
    mà thương dòng tóc guộc gầy rụng rơi
    có hôm đứng ngó lên trời
    một vầng trăng đã rạc rời về đâu
    có hôm thấy bạc mái đầu
    làm sao qua khỏi nhịp cầu tử sinh
    có hôm tự dối lòng mình
    thấy như trẻ lại để rình rập đêm
    có hôm vốc nước khỏa thềm
    mới hay trái đất đã mềm dưới chân
    có hôm thấy sao xuống gần
    mới hay đời cứ xa dần trần gian.

    Huỳnh Liễu Ngạn


  12. The Following 2 Users Say Thank You to Hoanghac For This Useful Post:

    khongquan2 (08-15-2020), Tinh Hoai Huong (08-14-2020)

Trang 18/19 đầuđầu ... 816171819 cuốicuối

Similar Threads

  1. Nhâm nhi CAFE_COC... đọc THƠ CON CÓC...
    By PhiLan in forum Tùy Bút
    Trả lời: 136
    Bài mới nhất : 04-21-2018, 05:01 PM
  2. Hình vui cuối tuần
    By KQ_NT in forum Vui cười
    Trả lời: 17
    Bài mới nhất : 10-05-2013, 03:55 AM
  3. Bài thơ tòan tên các bản nhạc xưa .
    By TAM73F in forum Vườn Thơ
    Trả lời: 1
    Bài mới nhất : 10-21-2012, 09:43 PM
  4. Trả lời: 0
    Bài mới nhất : 10-04-2012, 10:13 PM
  5. Trả lời: 0
    Bài mới nhất : 09-21-2012, 07:41 PM

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •