Remember ?

Trang 2/13 đầuđầu 123412 ... cuốicuối
kết quả từ 7 tới 12 trên 274

Tựa Đề: Góc Truyện Tình HOÀI HƯƠNG...

Hybrid View

Previous Post Previous Post   Next Post Next Post
  1. #1
    tranqu1991
    tranqu1991's Avatar

    Default

    Bài viết chất lượng và mình thích nội dung này Like mạnh

  2. #2
    Tinh Hoai Huong's Avatar
    Status : Tinh Hoai Huong v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: May 2009
    Posts: 1,081
    Thanks: 58
    Thanked 58 Times in 17 Posts

    Default Góc Truyện Tình HOÀI HƯƠNG...




    Ái Quốc & Tôi
    Tình Hoài Hương
    ***


    Mờ nhạt phía xa xa là dãy núi Lâm Viên tím đục, pha sắc sáng bạc trộn màu da cam lẫn màu ngà; mây bàng bạc lững lờ bay bay quệt lên mặt nước phẳng như phiên gương sáng loáng thành một dãi lụa lung linh vàng óng, rồi mây lang thang lả lướt rung rinh trở mình trôi giữa bầu trời êm mát như nhung & qùy gối bên hồ.

    Gió yếu ớt xô chiếc bóng tôi buồn xo xiêu vẹo ẻo lả nằm dài trên con đường đất đỏ, lối cũ ngoằn ngoèo, trầm mặc lượn quanh rẽo đồi quạnh vắng. Gió vi vu nhè nhẹ thổi qua khu đồi thông bản trường ca hùng vĩ ngút ngàn muôn điệu du dương. Cảnh vật mơ màng dưới khung trời bao la, rưng rưng len lén phả hơi sương thấm đẫm cỏ cây và gây gây lạnh, tạo thành bức tranh hoàng hôn êm đềm, nên thơ, thanh bình và diễm lệ.

    Một mình chìm đắm trong hoàng hôn phai nắng với nỗi buồn vu vơ, tôi đã vén cao hai ống quần đen, thòng đôi chân trần xuống vọc lượn nước trong vắt lặng lờ róc rách dưới lùm cỏ bạc đầu và rất lạnh. Cạnh đấy có tảng đá nâu vàng nghiêng mình ra góc hồ Lãng Ông. Tôi ngồi đây mà chợt cảm thấy hiu hắt buồn! Tôi chưa bao giờ tâm sự với một người nào ở chỗ làm việc nầy nghe về nỗi đau của mình. Họ là những bạn giao tế nghề nghiệp đơn thuần, quá vô tình, lạt lẽo, (và xin lỗi nha, chỉ lắm chuyện, tò le mách lẽo, quá ư vô duyên không hơn kém).
    Sau giờ hội thảo, nhỏ Nuôi đi tìm tôi khắp nơi, báo tin là:
    - Có người cần gặp nữa nè.

    Tôi phân vân không biết ai lại đến thăm vào giờ nầy!? Tôi lững thững đi vào phòng khách. Bật ngữa ra là anh rể và Quốc đang ngồi hút thuốc lá trong phòng đợi, khi hoàng hôn nở sâu hơn cho thao thức vào đêm rải đường trăng tố nữ ngọc ngà rót xuống vạn vật. Không trung rưng rưng giọt sương rơi lộp độp trên phiến lá đong đưa, thơm nứt hương bưởi theo gió ùa vô căn phòng khách giá lạnh:
    - Chào anh Quốc, chào anh Tuế. Chị bị đau ốm nữa rồi sao? Hở anh!?
    - Bình yên. Chị khỏe rồi.
    - Úi! Vậy mà thấy hai anh. Em lo quá. Cứ sợ chị lại đau nặng.

    Bốn mắt giao nhau, họ kín đáo tinh tế nở nụ cười... Anh Tuế liếc nhìn tôi, cặp lông mày anh nhích lên một xí. Tôi nhìn xuống vuông gạch bông, lắng sâu vào những hoài niệm không vui về Quốc. Nhưng tôi không tỏ lộ cử chỉ khó chịu ra mặt, mà vờ vui vẻ ân cần, hỏi:
    - Sao hai anh biết em ở nơi đây, rồi lên thăm vậy?

    Anh rể vò đầu, gãi tai, xoa tay, anh hết nhìn Quốc, lại quay qua nhìn tôi cười giả lả:
    - Anh và anh Quốc đi lên Đà Lạt có chút công chuyện. Tuần trước anh đã ghé vào nhà cậu Dzoãn thăm các em. Anh biết em học ở đây, hai anh em rũ nhau lên thăm em đó chớ.
    - Ồ... Em cảm ơn hai anh.
    Ngừng giây lát, anh Tuế vào vấn đề chính:
    - Thụy! Hai bàn tay mười ngón, thì có ngón ngắn ngón dài, em hãy cân nhắc đo lường kỹ lưỡng trước khi quyết định. Em suy nghĩ coi: khi ta có một món đồ quý đã buông ra rồi, sau nầy tình cờ đột nhiên tìm thấy, mình có cảm giác vui vẻ mến thích và mừng rỡ biết bao. Em à.
    - . . .
    Tôi thầm nghĩ: Cha chả! Anh rể định “lên lớp” dằn mặt mình trước mặt Quốc, để ra oai lấy le với cấp chỉ huy cuả ảnh đây!
    - Anh Quốc định hỏi vợ, ảnh nhờ anh đi “đánh tiếng chuông vàng” trước. Em biết không, “đánh tiếng” có nghĩa là anh chị thừa nhận việc Quốc tin tưởng nhờ cậy anh chị làm mai giúp, là đúng. Sự thật không thể nhìn thấy (dù dấu kín ở trong lòng), nhưng bằng hành động thì sự thật đó được mình đánh giá cao qua cung cách của một con người, em nên tôn qúy sự việc.
    - Anh có say không hở anh!?
    - Uống rượu mà không say, thì sao gọi là uống rượu hay!? Anh nhắc em nghe: Ông Vi Cố ngọan cảnh đêm trăng, thì gặp Nguyệt Lão râu tóc bạc phơ đang mân mê mớ chỉ hồng trước tòa cổ miếu. Vi Cố khẩn khoản hỏi thăm người vợ sau nầy là ai. Thì được biết vợ chàng sau nầy là: một cô bé bán rau nghèo khổ. Quả thật đúng như vậy! Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Vô duyên đối diện bất tương phùng. Các em ơi!
    - Hơi sức đâu anh làm chuyện riêng của ai cho mệt.
    Họ im lặng liếc nhìn nhau. Tôi cười ỏn ẻn:
    - Chị có lên Đà Lạt cùng các anh không, hở anh?
    - Lần nầy thì không. Tuần tới chị đi tái khám, sẽ đến thăm em nghe.
    - Tuần sau ra trường, em về nhà rồi nhe anh.

    Anh Tuế vội vội vàng vàng nói thêm năm bảy câu vớ vẩn qua loa, ảnh quay qua phía Quốc:
    - Anh Quốc ngồi ở đây nói chuyện với em Thụy. Tôi bận lên thăm gia đình anh Thái một chút. Tối nay tôi sẽ gặp anh ở khu Hòa Bình, mình cùng trở về Tùng Nghĩa nghe.

    Quốc chưa trả lời, anh Tuế vụt đứng dậy chào tôi, khiến tôi ngỡ ngàng, băn khoăn, lúng túng. Thì ra, anh Tuế muốn dàn xếp cho Quốc đến gặp tôi. Vì lần trước Quốc đã đi với Tôn (Tôn là bạn Quốc, cũng quen biết anh chị Tuế và tôi từ xưa). Hôm ấy họ đứng ngoài hiên trên lữ quán Thanh Niên lúc trời mưa suốt hơn một giờ, và chờ tôi. Tôi ngồi trong phòng ăn nhìn ra cửa kính, thấy họ. Tôi muốn lánh mặt, nên kề tai nói nhỏ với Dzưỡng và Thứ là:
    - Có anh kia ưa theo quấy rầy, tôi không muốn, nhờ hai bạn đi kèm hai bên, giúp tôi đội áo mưa, che cho tôi đi giữa, để tôi trở về lớp chút nha.
    - Cũng được. Không hề gì.

    Thế là chúng tôi đội áo mưa che sụp xuống mặt, cả ba đứa cười hi hí, cúi đầu ngoảnh đi chỗ khác, vụt chạy nhanh, “chuồn” qua mặt họ. Không trông thấy ba chúng tôi, Tôn và Quốc vẫn đứng ngoài hiên chờ tôi dưới cơn mưa tầm tã đang tạt vô ướt hết áo quần họ.
    * * *

    Thú thật là tôi cảm thấy chán ghét cái tình yêu chóng vánh, bồng bột sôi nổi, quá ư là vô duyên, không đúng lúc của Quốc. Có thể ai cũng nghĩ tôi tươi cười, vui vẻ bặt thiệp như thế, là tôi dễ dãi, hòa đồng và “dễ chịu” hay “chịu đèn ai” chăng? Nhưng kỳ thực tôi biết là tôi rất khó tính, khó nết, kỳ khôi, coi rứa mà “kênh kiệu” khó chịu đáng sợ. Hình như tôi không hợp với thứ tình “nóng bỏng” chóng vánh gọi mời ấy. Tôi thích tình cảm có chút êm đềm, thanh nhã, lãng mạn nên thơ, nếu có trữ tình càng hay. Mặc dù anh chị Tuế đã nói toẹt ra với tôi:
    - Quốc là biên tập viên xuất sắc, ngang hàng Đại úy Quận-trưởng, em à.

    Thì tôi “mê” sao? Tầm thường dễ sợ. Cây to mọc cheo leo trên cao, thì cây dễ gãy, người ưa trèo cao, thì người ấy dễ té. Có thể bã phù vinh làm cho nhiều cô khác ước ao, mong đợi, thèm khát. Riêng ta thì không đời nào. Có địa vị, danh vọng, tiền tài, có ở sát bên cạnh nhau hay không, không thành vấn đề. Điều cần thiết ghi nhớ là: tuy ở xa, mà lòng trí mình có nghĩ về nhau trong sự tin yêu chân thật; như đang ở cạnh nhau, chân tình yêu nhau hay không, mới là chuyện quan trọng và trường cửu. Tình yêu tươi đẹp sáng rỡ trong vắt như ly thủy tinh, nhưng cũng vô cùng nhẹ tênh và mong manh (nếu ta không biết cách trân trọng giữ gìn).

    Đưa anh Tuế xuống lầu xong, tôi chậm rãi buồn xo quay trở lại phòng khách, thì tôi thấy có lố nhố đông đúc mấy bạn trai gái ở chung phòng học, họ đang nhốn nháo đứng gần cánh cửa sổ, cửa lớn. Họ xô đẩy, chen lấn nhau để dòm ngó, xầm xì, chỉ chỏ Quốc, bàn tán về “hai chúng tôi”. Thấy tôi bất ngờ đi vào, họ vội tản hàng, lờ đi chỗ khác, nhưng lâu lâu họ lại láo liên chồm người ra cửa nhìn lén, cố ý làm kẽ “tình vờ”... mà họ lom lom dòm xem chúng tôi làm gì, nghe lén chúng tôi xù xì hú hí nói gì!? Con nhỏ Chánh liếc và háy tôi một cái thiệt dài. Thật nực cười. Cái đám nhiều chuyện nầy kinh ngạc nói "sao mi có nhiều người đến thăm vậy? Tôi muốn chỉ vào mặt bọn trơ trẽn vô duyên đó mà bảo:
    - Thèm thuồng không, mà vụng về chùng lén dòm ngó lom lom dân quèn ni vậy!?

    Phòng khách lữ quán rộng mênh mông như một đại sãnh đường sang trọng. Những dãy sofa bọc nệm đỏ dài mút tầm mắt dùng để tiếp tân. Ở tít đằng xa khuất trong góc phòng có ba bốn người khách ngồi lúi húi soạn quà bánh và nho nhỏ nói chuyện riêng, không sợ người khác nghe thấy. Hôm nay là ngày thường nên phòng khách vắng lặng, đến nỗi Quốc ngồi đối diện cách tôi xa xa, anh đánh diêm mồi thuốc lá, hay anh thở dài nhè nhẹ; tôi đều nghe rõ. Quốc nhìn tôi không chớp mắt. Anh đơn thuần kềm chế tình cảm bằng sự cay đắng thở dài thườn thượt. Cả hai chúng tôi lúng túng im lặng khá lâu. Tôi ngại ngần bối rối hết cúi xuống nhìn hoa văn tấm thảm, lại nhìn lên những bức tranh phong cảnh treo trên tường.

    Dẫu vô cùng khó nói, nhưng tôi phải cố gắng cương trực giải quyết một lần chuyện éo le, dị hợm, nhập nhằng nầy, “dứt điểm” chuyện “phức tạp” cho xong. Tôi ú a ú ớ, hững hờ, lạnh lùng trông thấy, mặt nặng như chì, báo trước một cơn giông không hứa hẹn tốt đẹp. Tôi tránh nhìn thẳng vào đôi mắt Quốc sáng ngời, đôi mắt anh khá sắc sảo như xoáy vô da mình vết dao nhọn.
    Đắn đo mãi, Quốc mới mở lời:
    - Thuỵ! Tháng Mười Hai nầy, anh được chính phủ Việt Nam cho anh công du sang Singapore, và học bổ túc bên Mã Lai rồi. Anh muốn lên đây gặp em, chờ quyết định cuối cùng của em về việc hôn nhân. Em hãy cho anh biết... Như lần trước anh đã ngỏ ý cùng em đó.

    Tôi khẽ rùng mình ớn lạnh, giống như ai vừa thọc dùi lửa vào lòng tay nóng bỏng. Kiếp tôi là cái kiếp gì, mà sao có lắm người xin đi hỏi, đi cưới, cưới cưới hỏi hỏi quá vậy không biết? Chuyện nầy, cũng như mấy lần trước, có nợ có duyên gì nhau không đây?
    Thân em như thể trái chanh.
    Lắt lẽo trên cành, nhiều kẻ ước mơ
    ”.

    Hay là... hễ mở miệng ra, thì anh nào cũng xin tôi cho họ đến "đặt cọc" làm đám hỏi. Xong rồi, họ cứ để đó. Cho tôi chờ đợi dài người ra, hai, ba năm sau (như con heo thịt đã đóng mộc, ông chủ sẽ vỗ cho nó mập ú, chưa biết sẽ bị đưa vào lò “sát sinh” lúc nào). Chờ! Chờ... chờ đến bao giờ con cái họ tốt nghiệp “thành nhân, thành danh, thành tài”, thì coi như tôi hy vọng… “đi đon” theo ha!
    Đến ta, mới biết của ta.
    Trăm nghìn năm trước, biết là của ai
    ”.

    Tôi bị phỏng nước sôi từ hồi Hoàng Năm, Cảnh rồi. Nay lại là Quốc. Nên lần nầy dù Quốc có thành thật, tha thiết, ân cần trao tôi ly nước đá chanh đường ngọt lịm, tôi vẫn phồng má thổi phù phù.
    Thà rằng chẳng biết cho xong.
    Biết ra như xúc, như đong lấy sầu
    ”.
    Sự buồn phiền tức giận vì ba người kia nói y chang như Quốc đã nói. Nhân cơ hội không vừa ý nầy, tôi bùng nổ:
    - Anh đùa cho vui ấy mà.
    - Anh đùa thế nào được. Chuyện quan trọng mà. Em!
    - Cưới vợ. Đâu phải là chuyện đùa. Phải. Em cảm thấy hình như anh coi chuyện tình yêu, hôn nhân, là cái giỏ xách. Anh đem tiền đi mua một món quà đắt giá về trao tặng. Mà, anh chả cần biết rõ người ấy có yêu thích hay không. Ỷ có tiền, anh chẳng cần biết nó có giá trị gì đối với người nhận hay không!? Anh lạ quá! Em chưa bao giờ nói yêu anh. Càng không nghĩ đến chuyện tình thật tình giả “hôn nhân, hít người” chi chi cả.
    - Em nói gì kỳ cục vậy!?
    - . . .
    - Thụy! Anh ngỡ là em đồng ý từ lâu rồi mà.
    - Trời đất. Anh đánh giá con người em thấp rồi. Em thấy câu chuyện nầy giống như em chỉ là cái giỏ xách, anh tự tiện xách đi nơi nầy, bỏ nó chỗ kia; tùy ý. Hoặc anh đi mua chiếc nón, anh mặc cả ì xèo, nếu thích, anh cà kê dê ngỗng tán gẫu, tán tỉnh vài câu bông đùa cho vui với cô bán hàng, cò kè thêm bớt vài đồng. Trả tiền xong, anh đội nón lên đầu, ung dung đi.

    Những lời nói thẳng thừng hơn gáo nước lạnh tạt vô mặt Quốc, khiến anh buồn đau không ít, mặt Quốc đỏ bừng bừng:
    - Anh chân thật. Không phải là hạng người ấy.
    - Dạ vâng! Em xin lỗi. Tính em thẳng như ruột ngựa, biết nói như thế sẽ mất lòng anh. Mong anh bỏ quá đi cho. Tuy nhiên, chuyện anh nói rất kỳ cục. Vì... Giữa anh và em chưa hề có một lần trang trọng thân ái tay nắm bàn tay, thì nói gì đến chuyện yêu đương, hò hẹn, đợi chờ nhau chớ.
    - Anh xin lỗi Thụy. Quả là bất nhã khi anh ngỏ lời cầu hôn với em ở trường hợp bất lợi, bất tiện, không đúng lúc nầy.
    - Có chuyện ấy kia à!?
    - Không phải sao!? Không phải em đang uất ức, buồn bực trong lòng?

    Đôi mắt hạ xuống, không hiểu sao tôi hậm hực mủi lòng, mà ứa những giọt nước long lanh rung rinh bên khoé, biểu lộ cảm xúc nội tâm phiền muộn rất chân tình:
    - Chao! Anh nói đúng. Buồn bực là cơn điên khiến tinh thần ta xáo trộn, căng thẳng không ít. Nó không thể chìu theo ý nguyện. Anh nên coi chừng tránh xa em trước, kẽo bị lây. Anh biết: nếu ai bị rơi vào dung dịch muối, thì trước sau gì cũng biến thành muối, á anh.
    Quốc phì cười vì câu ví von kia:
    - Nghe lạc hậu quá chừng.
    Tôi khẽ cười theo:
    - Thì… em đang ở trong biển muối mà.
    - Có biển muối nào mà trở thành mật ong, thành đường phèn, đường mía, đường phổi đâu em.
    - . . .
    - Không hiểu vì cớ gì, khi anh đang ung dung làm việc ngon lành ở Sài Gòn. Tự dưng định mệnh nào xui khiến anh xin đổi lên Đà Lạt, đến nhà tìm anh Tuế. Chính lúc ấy tình cờ anh biết em. Để rồi cũng… không hiểu vì cớ gì, anh lặng lẽ yêu em âm thầm, mà rất chân thực và say đắm...
    - . . .
    - Em như bộ hành vào buổi chiều đông qua bến đò đã in hình bóng anh, (có cả em) chốc lát trên dòng đời chảy mãi không ngừng. Rồi tan, rồi nhạt, để khắc ghi lại đời anh nhiều nỗi muộn phiền, đau ghê lắm. Anh vẫn không thể hiểu ra: do đâu, tại sao mình lặng lẽ rời nhau. Hở em?

    Quốc và tôi lại ngồi nói chuyện tâm tình (như hồi chúng tôi ở Tùng Nghĩa, rất gần gũi thân thiết, như đôi bạn hồng nhan tri kỷ tri ân và cũng xa rất xa... từ trong hai tư tưởng chẳng muốn xích lại gần nhau dung hòa đôi chút). Thật đúng như Quốc vừa nói, tôi không biết mình ra sao, tại sao nữa. Tôi tủi thân, xót thương anh và thương thân, đã ràn rụa nước mắt khóc sướt mướt trước mặt anh. Nhưng tôi lại từ chối anh mọi lời ân cần, cử chỉ trìu mến âu yếm an ủi vuốt ve. Tôi không biết nên giải thích sao cho ổn thoả. Suy nghĩ và dày vò mãi, tôi đã nói dối với Quốc:
    - Anh đừng tìm em nữa. Vì anh Dzoãn biết được, em sẽ bị đánh đòn nhiều.

    Do đó, Quốc nghĩ rằng: tôi cũng yêu Quốc, nhưng tôi bị gia đình ngăn cấm. Nên… tôi khóc. Phải đóng nốt vỡ tuồng, tôi thút thít khóc nấc: hu hu hu, hic hic hic..., vừa quệt nước mắt vào tay áo, tôi cúi thấp đầu nói nhỏ:
    - Quốc về đi. Trời đã khuya và sắp mưa. Anh về đi. Đừng tìm em nữa.
    - Hãy cho anh ngồi bên em vài giờ. Cho anh được nhìn thấy em giây phút. Anh muốn khắt sâu hình bóng em trong tim anh. Đừng xua đuổi anh. Mai mốt anh phải đi xa rồi.

    Ôi Trời ơi! Không ngờ Quốc yêu tôi nhiều đến thế. Anh lẵng lặng ngồi đối diện nhìn tôi thật, anh nhìn tôi rất lâu. Không biết là lúc nói dối thì cái mặt mo của tôi coi thộn ra sao!? Chúng tôi quen biết nhau chưa đầy ba tháng, gặp nhau ít ỏi trong những ngày chị Tuế lâm trọng bệnh. Hai chúng tôi chỉ: Trao đổi chuyện trò, tâm tình vu vơ. Không một lá thư. Chẳng có một tấm hình lưu niệm. Không hề tay bắt mặt mừng rối rít, tôi chưa thân thiết trìu mến mặn mà âu yếm gửi trao ánh mắt nồng nàn.

    Có phải một phần do lỗi tại tôi thật thà, thẳng thắng, chân tình? mà nay đâm ra quá ân hận... đã làm Quốc hiểu lầm về sự thân hữu bè bạn đơn thuần của chúng tôi ngày ấy không!? Dù có một lần Quốc bất ngờ "đột hứng" lụp chụp, vội vã, ôm chầm lấy tôi mà hôn, duy nhất chỉ một lần, nụ hôn chẳng có chút hương vị đằm thắm yêu thương gì ráo trọi!? Anh không cần biết tôi có thích anh hôn, tôi có ưng thuận nhận cái vị "mật" của tình anh? Quốc nào biết đó là mật gì? Mật đắng từ lá gan của tôi đang trào lên!? Hay là mật ong ngọt ngào từ bờ môi tình anh dâng tặng!?

    Nên ngày nay tôi mới ra nông nỗi... tiến thoái lưỡng nan thế nầy?! Sao lạ quá! Quốc đã… “bắt chạch bằng đuôi. Bắt chim bằng cánh. Bắt người nơi tranh” mất rồi! Tôi đối với anh không bằng mặt cũng không bằng lòng. Lòng tôi không bằng thì làm sao bằng mặt cho đành; tôi nào dám thèm thuồng nụ hôn vụng dại uốn cong bờ môi nở sâu theo tháng năm dài thao thức!

    Anh ngồi im lặng ngắm nhìn tôi hằng giờ không biết chán. Còn tôi thì cúi gục mặt hai tay bưng bên má, cảm thấy thật xấu hổ vì mình đã lừa dối, nói láo trắng trợn với một người rất có tình nghĩa đậm sâu như anh. Tôi cúi gầm mặt xuống, hàm răng trên cắn làn môi dưới. Tôi khóc ngất lên giữa cuộc tình tan vỡ của anh và của chính mình. Lần nầy không hiểu sao tôi khóc thật. Ôi chao! Vẫn im lặng. Giờ thì mọi ngôn từ đều câm nín, biến đi đâu hết?

    Phải chi anh ngồi cạnh em đây là người yêu, thì câu chuyện sẽ xoay chiều vui vẻ hạnh phúc ngay. Tôi ngồi bất động trên sofa, vẫn cúi gầm mặt xuống, bặm miệng, tay run run tôi túm lấy cọng chổi lông gà rứt từng cọng lông trắng, lông hồng xù ra rơi xuống nền gạch bông. Trời sập khuya tự lúc nào. Bóng đêm bao trùm khắp nơi. Phòng khách không ánh đèn càng vắng hoe.

    Quốc lặng lẽ rời sofa. Tôi uể oải mệt mỏi đứng dậy. Cả hai người lung linh chập chùng lún vào bóng tối sâu thẳm khi màn đêm buông kín. Hai chúng tôi ngập ngừng lúng túng im lặng ngượng ngùng vĩnh biệt nhau, coi thật chả giống con giáp nào, chẳng giống ai. Nơi cánh đồng tuổi trẻ thanh xuân kia, tôi đã đi vào giấc mơ dàn trải phía trước, là con đường dẫn đến tình yêu ngút ngàn, có rải từng cánh hoa hồng đỏ đong đưa trên phiến lá xanh xanh nép ẩn nhiều gai nhọn. Khi tôi muốn quay trở về lối an vui xưa, thì hỡi ơi! Tôi gục ngã, giống như cánh chim ưng vừa trúng viên đạn phũ phàng để kết thúc một tình yêu.

    Phải rồi. Tôi, một người con gái biết mình trẻ trung khá đẹp, có thể thu hút đầy đủ mọi thứ, tôi bay bổng trên đôi cánh ước mơ bảy sắc cầu vồng, tưởng là mình sẽ hạnh phúc tơ rung trước mỗi phím loan. Nên tôi quyết liệt cự tuyệt chuyện tình Ái Quốc và Tôi; đó là con đường vĩnh biệt, khổ sở lẫn đau xót vô bờ tới anh: người tôi rất mến trọng, mà tôi chưa hề biết yêu Quốc. (Đền bù lại cuộc đời tôi sẽ trả một giá đắt kinh khủng, hơn trăm ngàn vàng! “Được lòng ta, xót xa lòng người” thiệt đa).

    Trên triền đồi có phiến lá úa vàng phai hương sắc vừa chao nghiêng, lá hờ hững nhẹ nhàng rơi xuống đám cỏ xanh mượt mà... khi tôi vội vàng dúi vào tay Quốc bài thơ ngụ ý nhắn nhe anh:
    “Men” Kia Thôi Đã Hết...
    Sông Ngân Hà cõi lòng xưa chết lịm.
    Chiều phố cũ ngóng mây cao đây đó.
    Bên nhau nhìn giọt lệ chợt tuôn trào.
    Khiến tim tôi chới với ngược giòng bơi.

    Lịm tắt vì sao quỳ gối chân trời.
    Tôi đắm mình trong sóng chảy mây trôi.
    Lệ lăn tròn đôi má chiều yên lặng.
    Giờ chia xa người lính chớ ăn năn.

    Sóng dậy mù khơi nhạc buồn sầu phủ.
    Đan vào nhau sâu kín chợt nhủ mình.
    Chia sẻ yêu thương vào cõi lặng thinh.
    Phố nhỏ vùi "men" đời thôi đã hết.

    Dịu tình xưa ưu ái mỗi đêm về.
    Ánh trăng rũ chiếu vào nửa canh khuya.
    Ngậm ngùi tỏa hoa sao lời non nỉ.
    Tan sầu héo cung đàn ơi nguyệt quyện.

    Suốt canh thâu đời gậm nhấm hạt sương.
    Thấm đẵm theo sóng vỗ từng giọt ươm.
    Bóng ai về ẩn dấu nụ cười tươi.
    Tình kề môi thốt khẽ theo suối vắng.

    Lửng giòng vơi, uống say cạn ánh trăng.
    Bạn trìu mến ngày vui ở phương nầy.
    Tình cuối tuyệt hơn tình đầu xưa ấy.
    Như thuyền trăng lả lướt Đào Nguyên mây (*)

    * *
    (*) Thơ Tình Hoài Hương
    Bút trần nào tả được lưu luyến!
    Thơ trần đành cam chịu vô duyên...
    Tình Hoài Hương

  3. #3
    Tinh Hoai Huong's Avatar
    Status : Tinh Hoai Huong v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: May 2009
    Posts: 1,081
    Thanks: 58
    Thanked 58 Times in 17 Posts

    Default 2. Hai vì sao e ấp quỳ gối bên nhau


    Bút trần nào tả được lưu luyến!
    Thơ trần đành cam chịu vô duyên...
    Tình Hoài Hương

  4. #4
    Tinh Hoai Huong's Avatar
    Status : Tinh Hoai Huong v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: May 2009
    Posts: 1,081
    Thanks: 58
    Thanked 58 Times in 17 Posts

    Default Sau Lần Tình Cờ Gặp Gỡ


    Bút trần nào tả được lưu luyến!
    Thơ trần đành cam chịu vô duyên...
    Tình Hoài Hương

  5. #5
    Tinh Hoai Huong's Avatar
    Status : Tinh Hoai Huong v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: May 2009
    Posts: 1,081
    Thanks: 58
    Thanked 58 Times in 17 Posts

    Default Hiền Huynh Vui Tính Trong Thời Loạn



    Hiền Huynh Vui Tính Trong Thời Loạn
    Tình Hoài Hương
    Bút trần nào tả được lưu luyến!
    Thơ trần đành cam chịu vô duyên...
    Tình Hoài Hương

  6. #6
    Tinh Hoai Huong's Avatar
    Status : Tinh Hoai Huong v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: May 2009
    Posts: 1,081
    Thanks: 58
    Thanked 58 Times in 17 Posts

    Default Nỗi Yêu Thương Dày Vò Vô Tận




    Nỗi Yêu Thương Dày Vò Vô Tận
    Tình Hoài Hương
    ***



    Đồi cỏ mượt mà ướt đẫm sương giá mọng giọt long lanh trên từng ngọn lá. Trầm Mây thích vuốt những túm cỏ xanh dày mát rượi, để rửa hai bàn tay. Mặt trời mùa Thu chiếu ánh sáng yếu ớt, ảm đạm xuống ngọn đồi đọng nước bên góc hồ Lãng Ông, trông thật lạnh lẽo, đơn điệu. Từng bè mây trắng bay bay cuộn từng cụm như đàn cừu trắng in bóng xuống gương nước trong veo, đầy chỗ trũng.

    Trầm Mây thấy rõ bóng mình in xuống trũng nước lúc áng mây lờ lững bay đi. Mai đây, khi mùa Xuân về ấm áp, nắng sớm chan hòa xua tan giá lạnh, vũng nước ấy sẽ khô, thì những áng mây cũ bay ngang lưng đồi, không in bóng xuống trũng nước lấp loáng nữa. Chưa chắc có nhiều áng mây cuộn từng cụm như đàn cừu ngập ngừng quay lại chốn nầy (mặc dù mây bay ngàn năm). Có còn chăng, là đọng lại ở đáy lòng người sự thờ ơ lãnh đạm, vượt lên mọi cảm nghĩ về không gian và thời gian, để tìm về dư hương kỷ niệm.

    Trong số giáo học cấp bổ túc mới ra trường năm nay, có một thanh niên tên là Cilbebi tuy là người gốc thiểu số thuộc bộ tộc Ralđê, nhưng anh ấy khá bảnh trai, ăn mặc lịch sự, văn minh, tế nhị. Anh nói tiếng Pháp rành rõi như dân Tây (mà từ thuở nhỏ đến lúc lớn khôn anh đã học trường A’ Dran Đà Lạt thật). Ông tổ tổ của anh nguyên là cư dân bản địa Tứ Xuyên, thuộc bộ tộc Miao-Yao từ thế kỷ 13. Sau biến cố chính trị bên Tàu, thì tổ phụ anh đã di dân sang hạt Kengkhoai. Nhiều năm ở đấy dưới quyền thống trị của Lo Bliayao, dòng dõi họ lại lục tục chuyển về hạt Tougeu-Lyfung, Lào. Vẫn, do chấn động chính trị Lào, ông cố tổ tổ lại từ giã nấm mồ ông tiên bà tổ lâu đờI, ra đi... Ông cố cuả anh cùng bầu đoàn thê tử dắt díu nhau chạy thừa sống bán chết, trên con đường số 7 nối liền Luang Prabang (Lào) với Khe Sanh. Tại đây, dòng dõi anh được sống yên ổn an cư hơn. Và, ba của Cibebi (bộ tộc Miao-Yao) đã kết hôn với cô gái Thượng gốc Ralđê tại Đà Lạt, sinh sống từ bấy giờ.

    Có một lần trong phiên họp giáo khoa định kỳ, khi “anh ấy” đứng giữa đám đông giáo chức đang chen lấn trong văn phòng Ty chật chội. Cilbebi bị lấn đến gần bàn giấy, làm chiếc xách tay của Trầm Mây rơi xuống đất. Cilbebi cúi xuống nhăt lên. Đồng thời, Mây cũng thò tay lượm, nên tay cô đụng phải tay anh. Cilbebi cầm xách tay cuả Mây lên, thân thiện mỉm cười:
    - Xin lỗi cô. Một việc ngoài ý muốn.
    - Không có chi. Cảm ơn anh.
    - Làm ơn chỉ giúp tôi, cô Trầm Mây là ai vậy!?
    - Dạ, chính tôi nè.
    - Tôi tên Cilbebi. Giáo học cấp bổ túc mới ra trường. Hân hạnh làm quen với cô.
    - Dạ… dạ… Mây chào anh.
    - Cô vui lòng cho tôi xin mẫu thống kê: Nhân viên. Trường. Lớp. Nhe!

    Đưa mấy tờ mẫu Cilbebi cần, Mây kín đáo liếc mắt quan sát chàng trai với lòng thiện cảm tự nhiên. Cilbebi chăm chú lấy bút mực paker ghi vào tờ trình. Có lẽ anh ấy đã có vợ, vì Mây thấy ngón tay anh ta đeo chiếc nhẫn tròn. Mây e dè hỏi:
    - Không thấy anh ghi nơi phần gia cảnh?
    - À phải. Tôi quên mất. Hèn gì thấy thiếu cái gì. Không nhớ ra.
    - Quên gì, chứ quên mình có vợ, là bà xã giận à nhe.
    - Ấy thế mà tôi quên thật đó. Tôi đi học xa gia đình khá lâu, không hân hạnh đi cưới vợ, có biết mặt vợ đâu mà... nhớ mình có gia đình chứ. Khà khà…
    - Thế à, anh ghi thêm mục nầy vào, cho tôi... nhờ.

    Hai người cùng nheo mắt nhíu mày vui cười, nụ cười mang tính chất “xã dao, xã búa” đầy hóm hỉnh bóng gió và dí dỏm. Họ lặng lẽ tò mò nhìn nhau, vui vui ngắm nhau ngầm ngầm, ưa ưa và nôn nao thích thích, dù chưa bao giờ họ biết về nhau, mà vẫn thầm hiểu nhau. Lòng họ hòa lẫn trong niềm vui ồn ào với các bạn chung quanh.
    Thế là Trầm Mây và Cilbebi trở thành đôi bạn thân sau những lần hội họp hằng tháng kế tiếp. Mỗi khi đến văn phòng, Cilbebi chu đáo nộp giấy tờ cần thiết, chàng nói năm ba chuyện vui về trường, lớp, học sinh nơi mình dạy. Trước khi ra về, Cilbebi không quên chào câu:
    - Xin phép chào Trầm Mây nhé. Chúc vui mạnh.

    Cilbebi được lòng Thanh tra Diệu, Trưởng ty Phiếm nhiều. Họ mến anh qua tính tình hòa nhã, chân thật và tài năng. Thanh tra phó Crésis đang cùng Cibebi soạn thảo bộ tự điển ngôn ngữ học, tiếng Ralđê. Cilbebi ghi tên ở trên đại học Văn khoa, Đà Lạt, năm thứ hai, theo chính sách mở rộng cuả miền Nam Việt Nam Cộng Hoà ưu đãi người thiểu số, để dân tộc bán khai có cơ hội thăng tiến, vươn cao. Thế thì “lại cũng tình cờ", Cilbebi và Trầm Mây ngồi sát bên nhau học chung lớp trên giảng đường.

    Có một lần cách lần đầu tiên gặp gỡ ấy gần cả năm, thừa lúc không ai để ý, Cilbebi cúi xuống trên mái tóc óng mướt của Mây, anh đầm ấm mỉm cười trìu mến nói nho nhỏ:
    - Trầm Mây có chịu đi ciné với anh không?
    - Ơ… A…
    - Rất hân hạnh mời em. Phim "Gone with the wind", do Clark Gable và Vivien Leigh thủ vai chính. Rất hay. Mây à. Không đi xem, tiếc lắm đó.

    “Có chịu không”? anh bạo gan bạo phổi quá chừng! Dám thách đố, khiêu khích một cô gái xinh đẹp, khác hẳn mình về mọi phương diện, (và, vốn dĩ Mây đã trần trụi rùi). Hay là vì… họ cùng có chung sở thích là rất yêu hoa “Forget me not”. Hay là… gót chân cô nàng đã đi sâu vào giếng mắt ướt ấy, chìm vào trái tim anh si mê, vướng lên đầu óc hoang dại, phù phiếm, lãng mạn, đa tình ấy mất rồi. Cũng như ngược lại!?
    - Nếu Mây nói chịu. Hay nói không. Thì sao nào?
    - Chịu hay không: đó là quyết định; tùy theo sức hấp dẫn, truyền cảm của đối phương kia có thể lôi cuốn thu hút mình bao nhiêu, rồi thử lại lòng mình xem ta có ngẩn ngơ, mê đắm, lả lướt bay bướm đến mức độ nào (trong mọi lĩnh vực). Phải không Mây?
    - Vậy sao?
    - Tự chúng ta đã rõ rồi. Còn phải hỏi.

    Trầm Mây nghẹn cứng cổ họng, hồn vía bay lên chín tầng mây, chẳng thể thốt nên lời.
    - Thế nào… Em?
    - … Coi vậy chứ Mây khó tính mà trung thành khi yêu lắm. Cilbebi à.
    - Thì anh nguyện sẽ giống… Adam & Eva yêu em từ bây giờ đến tận cùng trái đất. Mặc dù lòng anh luôn nghĩ là dòng họ cuả em sẽ phân biệt giai cấp chủng tộc Kinh và Thượng; Mặc dù lòng anh luôn nghĩ là em sẽ không phân biệt giai cấp, chủng tộc Kinh và Thượng như bài thơ lừng danh (Nominated by UN as the best Poem Written by an African Kid). Bài thơ viết bởi một em bé Châu Phi ở dưới:
    When I born, I black
    When I grow up, I black :
    When I go in Sun, I black
    When I scared, I black
    When I sick, I black
    And when I die, I still black

    *.- And you white fellow
    When you born, you pink
    When you grow up, you white
    When you go in sun, you red
    When you cold, you blue
    When you scared, you yellow
    When you sick, you green
    And when you die, you grey
    And you calling me colored??


    {Khi tôi sinh ra, tôi màu đen
    Khi tôi lớn lên, tôi màu đen
    Khi tôi đi dưới mặt trời, tôi màu đen
    Khi tôi sợ, tôi màu đen
    Khi tôi đau, tôi màu đen
    Và khi tôi chết, tôi cũng màu đen

    *.- Anh nói rằng anh trắng
    Khi anh sinh ra, anh màu hồng
    Khi anh lớn lên, anh màu trắng
    Khi anh đi dưới mặt trời, anh màu đỏ
    Khi anh lạnh, anh màu xanh
    Khi anh sợ, anh màu vàng
    Khi anh đau, anh màu tái (lục)
    Và khi anh chết, anh màu xám
    Và tại sao anh lại nói tôi là da màu
    ?!}

    Sau đó ít lâu. cô gái “Kinh thành” xinh đẹp, đầy kiêu kỳ cao ngạo ấy, đã “phải lòng” chàng trai "Thượng nguồn" đậm sâu mà không ngờ. Mặc cho các bạn dèm pha, bĩu môi khinh dễ. Tự Trầm Mây sống cho riêng mình và biết tình ta như thế nào. Ít ra giấy rách giữ lấy lề, chứ nhằm nhò gì chuyện “thắng” với “thua”, "Kinh" hay "Thượng"! “Đen” hoặc “Trắng”. Có người nhìn dáng vóc bên ngoài thật trắng đấy, nhưng trong lòng đen thui, thì sao?! Ôi! Ba cái miệng dèm pha lẻ tẻ kia là chuyện nhỏ mà! Bà giáo kia khi biết chuyện Mây, đã chì chiết xỏ xiên:

    - Thứ gái ưa liếc ngang liếc dọc, dáng đi sóng rắn, uốn éo, răng hơi thưa, chân dài kia, có giọng cười the thé, là thứ đứng đường, là đồ “đĩ ngựa”. Các anh độc thân, đừng có sờ vào nó nhá. Trên ngực nó có đeo túi bùa yêu tinh, có cái kim châm hút bọn con trai cả tá. Coi chừng các anh sẽ yêu nó đến dại khờ, rồi toi mạng, nó móc cho anh chết tươi, không kịp ngáp đấy.

    Trầm Mây nhún vai, trề môi. Chữ rằng: “hổ tử lưu bì. Làm người, phải để danh gì hậu lai”. Trầm Mây đã dám yêu “người ấy” chưa có giấy hôn thú, nào có sợ gì! Mặc dư luận bàn tán xôn xao: “Chỉ đâu mà buộc ngang trời. Tay đâu mà bịt miệng người thế gian”. Cứ coi như pha đi.

    Tuy thế hai người còn e dè lén lút hẹn hò, chỉ dám đưa nhau đi ăn cơm tối, đi ciné trong đêm mưa tầm tã vắng tanh. Họ ôm xiết lấy bạn tình, họ hôn nhau đắm đuối trong bóng tối. Chưa đã thèm nhớ nhung, ban ngày thì họ từng hẹn hò đi Gougah, đi Cam Ly, Preen, suối Vàng, suối Bạc vào những ngày đẹp trời. Họ cần lánh xa thật xa mọi người. Họ nói với nhau biết bao lời âu yếm, vỗ về an ủi chia xẻ ngọt ngào, cùng thấm đẫm trong lòng mắt nhau những giọt lệ luyến thương hờn tủi xót xa vu vơ...

    Nhưng... thời gian lặng lẽ trôi qua, tuyệt nhiên họ không có cách gì giải quyết hoàn cảnh nan giải hiện tại, họ lẫn lộn chênh vênh giữa hai thái cực: vui vẻ khi hợp nhau về những quan niệm sống, xử thế thì họ cười. Nhiều lần khóc, lần khác thì giận hờn oán trách bâng quơ. Dẫu thế, chả bao giờ họ tìm ra một lối thoát. Và, thời gian trôi chảy mãi, yêu quá đậm, hai người rủ nhau đến vườn hoa mimosa của nhà Hoài (bạn của hai người), tại số 2, đại lộ Pasteur. Vườn hoa rợp bóng mát, êm đềm lặng lẽ và thanh vắng, nơi chỉ có hai người rù rì nỉ non tâm sự dưới đám cỏ bồng cao lút đầu người.

    Nắng sớm chan hòa trên vạn vật ươm hồng cỏ cây, gió hiu hiu thổi trên những đọt thông reo vi vu, lung lay cánh lá nhung lam mimosa ánh bạc lấp lánh phơi phới rung rinh, thật dễ chịu dường bao, phấn hoa vàng bay bay, thơm thơm. Thì, người con trai có hai dòng máu luân lưu trong huyết quản… đột nhiên hứng tình, rạo rực, nôn nao, xao xuyến… muốn xin Trầm Mây cho mình “cái chuyện trần tục ấy” .

    Bỗng dưng Trầm Mây sửng người, hốt hoảng ngồi bật dậy nơi đám cỏ bồng lút ngực, dưới hàng hoa ánh vàng lả lơi lung linh, trên trời nắng xôn xao rung rinh lùa cây cỏ. Ôi chao! Mây đã cho anh rất nhiều rồi đấy, cho Cilbebi tất cả con tim, tình yêu, mạch sống đời mình. Nhất là Mây đã phớt lờ đạp trên dư luận ung dung đi. Trí óc và con tim Mây quý hơn ngàn vàng, mà Mây đã dám cho, không hề hối tiếc. Như vậy còn chưa đủ sao? Chi lạ rứa! Cilbebi đòi hỏi gì cái chuyện tầm thường đến vậy, hả?! Mây thất vọng, đớn đau đến dại khờ, lạnh lùng, tê buốt, hậm hực cả cõi lòng điếng lặng khi người yêu không thực sự hiểu mình! Cầu xin cho dòng thác lũ đến, cuốn trôi đi hết, cuốn bao thống khổ tình yêu, cuộc sống. Mặt nước sẽ cau mày xóa sạch những thăng trầm chán ngán, vì Mây vừa thốt ra lời vĩnh biệt với người… chẳng lẽ xây hồ phong nguyệt...!?
    Lây lất chờ nhau mối tình băng tuyết.
    Năm tháng trông mong nỗi buồn hoang huyền.
    Quyện tơ trời mây nước động Đào Nguyên
    Không nói chia ly chung tình ai biết.

    Chiều buông, tình chia rã đời cạn kiệt.
    Núi non cao gom lá rừng hàn huyên.
    Chừ xa! Vĩnh viễn làm sao đoàn viên?
    Nỗi niềm chung bóp trái tim từng phiến.

    Những ngày mong đợi bao giờ ta đến?
    Xa nhau rồi tình đau quặn vai nghiêng!
    Ngân Hán khi mờ khi tỏ từng đêm.
    Vì cớ chi mà thốt lời oan nghiệt.

    Bởi vì đâu ta mang sầu ly biệt?
    Thơ nặn hoài xin ai nối giòng trang.
    Nếu phải qua nơi ngưỡng cửa trần gian.
    Tôi mãi mãi xa thi đàn náo nhiệt.

    Gom mây trời, hái hết vùng hoa tuyết.
    Xây hồ phong nguyệt giả sơn bên triền.
    Thành mộ phần hai nấm trên bình nguyên.
    Trùng dương lá đổ không người tưới rượu.

    Chiều vàng vọt ve sầu lên giai điệu.
    Hoang phế ngàn thu giấc mộng tan tành.
    Đêm hè sâu nghe dế khóc bên mành.
    Ngoảnh mặt lại: một bức tranh Vân Cẩu.
    (*)
    ***

    Mây cúi đầu thất thểu bước đi, từng bước rã rời, dưới hàng hoa mimosa vàng đong đưa trêu ghẹo rộ nở trên đại lộ Pasteur vắng lặng, lòng nàng buồn rười rượi. Giữa các ý nghĩ quay cuồng, hứng khởi, trong tâm tư xáo trộn, đầy tức giận, buồn phiền, lẫn yêu thương xiết đỗi dày vò Mây quá mâu thuẫn. Định mệnh cho Mây gặp Cilbebi làm chi thật tàn nhẫn, bước ngoặt đột ngột, tình yêu càng tàn khốc như vết dao chém trên ngực, dại khờ, ngất ngư, bàng hoàng đến thế. Đối với Mây tê buốt không cùng. Bởi lẽ, cơn chấn động tình cảm mãnh liệt đã dày xéo tâm tư, làm tan nát trái tim Mây (mà Mây tưởng là tình yêu nầy tuyệt diệu, cao vời, rất thấu hiểu và thông cảm Mây dường bao). Mây quay gót, dựa người trên thân cây mimosa.

    Ngờ đâu... vẫn là sự đòi hỏi quá tầm thường! Bàng hoàng và tuyệt vọng, khiến cô muốn sụm bà chè, chưa tỉnh người ra theo từng đợt sóng tiếp nối nhau trào dâng trong lòng. Mây từng yêu say đắm, nồng nàn, tha thiết, thành thật nhất. Bây giờ, sau những ngày xáo trộn, đớn đau tột độ, thì khác hẳn. Không để trong sắc tố hiển nhiên ấy chứng cớ tình yêu tai ác, gậm nhấm dần mòn đời mình. Tình yêu, Mây nghĩ là sẽ dịu dàng đằm thắm và cao đẹp, để rồi thêm một lần phi lý.

    Bỗng cô nghe văng vẳng có người gọi mình. Mây dáo dát nhìn quanh. Thì ra là Hạ, người bạn gái cùng nhau lớn lên, cùng học, cùng đi trên con đường, chung ý hướng cao cả, chung hoài bão đó. Gặp Hạ, bỗng nhiên hai hàng nước mắt lăn dài trên má Trầm Mây. Riêng Cilbebi, thành thật mà nói: trong chàng có nỗi nhớ nhung Mây khắc khoải, ray rứt, sự ân hận bất chợt trổi dậy, trùng lặp với kỷ niệm, và hoàn cảnh éo le hiện tại, chúng càng dày vò chàng, như cơn động kinh dẫy chết. Cilbebi cố níu kéo hình ảnh bà vợ quen thuộc, và hình bóng Mây thân yêu ở lại mãi trong cuộc đời. Khi cả ba người đã trót ràng buộc với nhau bằng sợi xích hoài niệm thân thiết và định mệnh. Cilbebi đối với bà vợ chuẩn mực trong nghiã phu thê. Nhưng chàng rất cần Trầm Mây; bởi vì Trầm Mây chính là tình yêu và hồng nhan tri kỷ.

    Không ai có thể thay thế Mây và hiểu anh như nàng! Bao kỷ niệm thuở xưa về thời quá khứ vàng son; giờ đây trở thành phù phiếm, hư vô, chợt nhòa đi, trôi đi, hẫng đi khỏi ký ức. Dẫu vậy, chúng luôn dày vò Cilbebi, như chiếc cối xay lúa vẫn quay đều nỗi yêu thương vô tận. Sự hối hận vẫn gậm nhấm, nghiền nát trái tim anh, như nghiền nát cục sạn đắng cay đang trào lên bờ môi, ẩn dưới giếng mắt ướt ấy dẫy đầy tê tái và bất hạnh, tinh tuyền, tốt đẹp nhất.

    (*) Thơ Tình Hoài Hương

    Tình Hoài Hương
    Bút trần nào tả được lưu luyến!
    Thơ trần đành cam chịu vô duyên...
    Tình Hoài Hương

Trang 2/13 đầuđầu 123412 ... cuốicuối

Similar Threads

  1. Góc Thơ Tình Hoài Hương
    By Tinh Hoai Huong in forum Trang Thành Viên
    Trả lời: 419
    Bài mới nhất : 09-06-2020, 04:02 AM
  2. Góc Thơ VUI Tình HOÀI HƯƠNG
    By Tinh Hoai Huong in forum Vui cười
    Trả lời: 136
    Bài mới nhất : 08-22-2019, 06:04 PM
  3. Góc... Cafe_Coc
    By PhiLan in forum Tham Luận
    Trả lời: 168
    Bài mới nhất : 01-04-2017, 05:44 PM
  4. Đọc truyện Lữ Quỳnh
    By Hoanghac in forum Truyện ngắn
    Trả lời: 3
    Bài mới nhất : 02-02-2013, 04:49 PM

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •