Remember ?

kết quả từ 1 tới 6 trên 274

Tựa Đề: Góc Truyện Tình HOÀI HƯƠNG...

Threaded View

Previous Post Previous Post   Next Post Next Post
  1. #4
    Tinh Hoai Huong's Avatar
    Status : Tinh Hoai Huong v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: May 2009
    Posts: 1,081
    Thanks: 58
    Thanked 58 Times in 17 Posts

    Default Theo Dòng Cùng Cuốn


    Theo Dòng Cùng Cuốn
    Tình Hoài Hương
    ***



    Thân tròn trịa thấp tủn thời trai tráng.
    Thầy thảnh thơi trong trướng tại thôn trang.
    Tía Thuợng-Thư từ thời thầy trai trẻ.
    Tía “thấu triệt” tôi thương thầm thầy Thắng.
    Thì… tía tức tối treo tôi trên tường.
    Thoi tôi tới tấp trên thân trắng trẻo.
    Trò thù tía thật. Thì tại thầy thôi.
    Thắng trai tơ thiếu thốn tình trò Tám.
    Thầy trở thành trọc tóc, thêm từ tâm?!
    Trò tiếc thương thầy thui thủi thâu trăng.
    Trò tiến tới: Ta tu trên thôn thượng.
    Thiệt tình tại tim trò thoi thóp thở.
    Trái tim trò trao tận tay tới thầy.
    Trò thương thầy tự thuở trò tòn ten.
    Treo thân trên tường. Tuổi trò trọm trẹm
    thím Tám tứ tuần, thì thầy thích thôi.
    (*)

    Hai người cười tươi, thong thả dạo bước trên đường, đọc xong hàng chữ cuối cùng, Nam bỏ bài thơ tiếu lâm của cô vào phong bì, hai người cùng cười ngất, anh cất trong quyển "Kim chỉ nam của học sinh". Nam nghiêng đầu trên mái tóc cô. Nhìn Hạnh khả ái ngây thơ và chân thật, Nam muốn ôm cô vào lòng, lần đầu tiên anh cũng muốn hôn Hạnh giữa lòng đại lộ thênh thang, nơi thanh thiên bạch nhật thế nầy. Nhưng... Nam sợ Hạnh mắc cỡ, sợ em dỗi hờn, viền mắt ướt long lanh ngấn thủy tinh tròn rung rinh bên khóe em yêu. Nam sợ nắng ấm thấp thoáng dưới đôi má ửng hồng, khiến cô càng e thẹn. Nam sợ! nên không dám làm gì hết; Nam chỉ âu yếm xiết nhẹ bàn tay cô, nhìn Hạnh say đắm nồng nàn, nụ cười dịu ngọt biết bao. Nam thân ái:
    - Chaneolier Oxenstierin đã nói: "Thân thiết mở cửa ái tình, và đóng cửa tình bạn". Em thấy sao?
    - Tình yêu có tình bạn hậu thuẫn. Nhưng, tình bạn không nên kèm song song với tình yêu, thì tình bạn sẽ vô tư lự, chân thật, bền lâu. Anh nhỉ!
    - Đồng ý.
    Tay trong tay Nam khe khẽ ca bài "Mộng Dưới Hoa" của Đinh Hùng. Ồ! Thật không ngờ! giọng Nam trầm ấm trữ tình ca quá hay. Thế mà cô không biết để bắt anh ta ca hoài cho nghe. Tình xanh nhẹ như hơi thở, mỏng như làn sương, êm ái như nệm cỏ nhung mềm trên đồi, dịu mát như dòng suối quê hương, hồng thắm như cành hoa anh đào hé nở tô điểm vòm trời Cao Nguyên thêm sắc, thêm duyên, thêm thơ mộng.
    Hai người chia tay ở đầu ngõ, cô vào nhà cất quyển sách, thay quần áo rồi đi lấy nước cắm hoa. Bây giờ cô mới thấy tờ giấy báo gói hoa hồng rách te tua, chục hoa hồng có cái gãy lìa cuống, cái xù cánh rơi lả tả trơ nắm nhụy vàng, có búp chưa kịp nở, cuống hoa mềm èo, lúc lắc như chiếc răng rụng. Chỉ có cái năm hoa còn tươi. Nhìn bó hoa thảm hại hết chỗ nói. Hạnh vụng về loay hoay cắm hoa, thì chị Khánh đi vô phòng khách, chị dừng lại nhìn, rồi la em một hơi dài:
    - Trời đất qủy thần ơi! Sao con nhỏ nầy ngu quá ta? Mua hoa phải lựa từng cái, đem về ngay. Đem hoa xuống hết dưới bếp, đổ đầy xô nước, ngâm một tí, rồi cắm vô bình. Làm ăn như vậy há. Có chết tui không! La cà ở đâu bây giờ mới mò về nhà, để hoa héo hết trơn vậy! Hả?!
    Hạnh rất sợ chị Khánh, nhưng cô buồn cười khi nhìn bó hoa coi thật dễ sợ, cái gục đầu, cái xù cánh. Thấy mà ghê. Hoa hồng đi ngao du thắng cảnh với tình yêu, nó cảm động đến độ “gục gặc”, xù cả tai cả tóc ra. Thế là nhất rồi. Còn gì bằng!
    Buổi chiều, Nam đến chào gia đình. Chị Khánh sai các em hái rổ mận giống Trại Hầm. Nam hái mận giúp các em, cháu. Vừa làm việc, cô rù rì bên tai Nam kể lại chuyện "hoa hồng xù lông nhím" cho Nam nghe. Hai người liếc nhìn nhau cười thật tươi, họ quên cả mọi sự trên đời. Hai “anh chị nhỏ” lại len lén nhìn nhau mỉm cười, ra dấu chỉ chỏ về bó hoa hồng như thầm nói: "Nếu chúng mình không đi bên nhau. Có lẽ hoa tươi không ủ dột, tàn úa mau trước thời gian đâu nhỉ!". Họ bắt gặp thoáng mắt trong veo liếc liếc nhìn nhìn, nheo nheo, lí lí lắc lắc ngó về phía chị Khánh đang gói hai kí trà La Ba loại Bạch Mao, gói mận, chị gởi anh đem về làm quà biếu gia đình. Cuộc chia tay thầm lặng, mắt môi đã nói thay lời, họ quên hết mọi chuyện trên đời, quên cả trời choạng vạng. Dù chưa tối, mà nhà nhà đã lên đèn.
    * * *

    Nếp sinh hoạt bình nhật ở Đà Lạt, thành phố trên cao luôn có sương mù mỗi sáng mỗi chiều và đêm sang. Thiên nhiên ưu ái đãi ngộ con người, ban cho khí hậu thoáng mát, tiết trời thuận lành, man mác, trong veo vương đọng gió rì rào trên đầu cây ngọn cỏ. Tạo thành một Đà Thành lãng mạn đa tình, thơ mộng, duyên dáng quyến rũ dường bao. Nên tâm hồn họ cũng có ít nhiều chất thơ, chất nhạc đầy men tình nồng đượm hương yêu. Đa số người dân sống êm ái hiền hòa, lặng lẽ không huyên náo.
    Dân Đà Lạt hiền hòa như thảo mộc, họ trắng da dài tóc, mập mạp hồng hào, ưa quây quần trong nhà, đêm đêm đi ngủ sớm, ít khi họ la cà ngoài phố vắng (trừ người có công kia việc nọ cần đi sớm về khuya). Khoảng mười giờ đêm thành phố hầu như chìm trong giấc mộng với nệm ấm chăn êm. Trong Thị-xã ít khi có chuyện "động trời", ngỏ hầu khuấy động tính hiếu kỳ tới mọi người. Ngoại trừ những đêm có đoàn cải lương, hay đại hội ca nhạc kịch, thì phố thị Đà Thành huyên náo giây lát lúc vào họ đi xem hoặc khi ra về. Sau đó thành phố thơ và mộng được trả về sự yên tĩnh canh khuya cố hữu đơn điệu ngàn đời.
    Buổi sáng hôm nay cô dậy sớm chui qua phòng chị Hạc nằm nói chuyện. Chị đi làm thư ký đánh máy, kiêm bán hàng cho nhà sách Họ Nhà Thờ Chính Tòa. Chị hiền lành đôn hậu, chất phác nhất trong gia đình có mười anh chị em. Chị dạy bảo em điều hay lẽ phải ôn tồn hoà ái không nghiêm khắc, la lối om sòm, (như chị Khánh). Ai cũng sợ chị Khánh một phép, mặc dù đôi khi cao hứng, chị Khánh kể chuyện vui buồn ngày trước, thuở gia đình còn ở làng quê. Năm 1925, ba má đi khai phá đồi hoang núi sâu ở vùng đất "Hoàng Triều Cương Thổ". Chị kể những gian truân khốn khó thăng trầm từ ngày gia đình thực sự bước vào con đường "vạn sự khởi đầu nan". Chị Khánh kể chuyện lưu loát, duyên dáng thu hút người nghe tài tình. Gia đình anh chị em ngồi quây quần bên nhau vào lúc "trà dư tửu hậu", há hốc mồm nghe chị nói. Chị pha trò khá hấp dẫn, ai ai cũng cười ngất, cười ra nước mắt. Thỉnh thoảng hoàng hậu Nam Phương cho gọi chị Khánh vào dinh thự, để chị nhận lãnh phần đan, thêu, may, móc: cho bà và hoàng tử, công chúa. Tay nghề của chị thì ít có ai theo kịp.
    Chín giờ sáng, Hạnh, chị Hạc đi ra chợ mua hộp dâu tây, trái hồng Đà Lạt tặng Nam. Ngồi trên xe đò Nam trông thấy chị em Hạnh đến, anh vui mừng giới thiệu chị em cô với hai anh bạn: Trung dáng người trung bình. Không mập không ốm, da trắng trán cao, miệng rộng, mắt mí lót hơi nhỏ. Hạnh coi Trung hơi “lù đù” nhưng nào ngờ anh đấm chết “voi cái” í. Anh có mộng ước sẽ trở thành bác sĩ để tận hiến muôn điều đã đạt được trong kiến thức, hầu giúp đời. Anh Trung có thể thành công, vì anh xuất sắc từ mọi lĩnh vực. Anh Thạch dáng người cao ráo, da ngăm ngăm, vài chiếc răng khểnh trông ngồ ngộ mỗi khi anh cười. Anh là nhà thơ My Sơn có nhiều bài thơ Mười rất thích như: "Viết tên Em":
    Nếu tôi xin phép viết tên em
    Gần với tên tôi gần một đêm.
    Em sẽ mỉm cười không nói.
    Hay yêu cầu đừng ai bán bút nghiên.
    Nếu tôi nói thật “tôi mến em”
    Em có bao giờ mở ngỏ tim
    Cho tôi cung kính vào thăm viếng...
    Để viết thành thơ và nhạc tiên?


    Hoặc bài thơ "Tôi sẽ kể" :
    Tôi sẽ kể, dù cho em có trách
    Chuyện chúng mình cho thiên hạ giải sầu.
    Bởi phụ phàng nào có lạ gì đâu!
    Yêu, đau khổ, vẫn thường trong thiên hạ.
    ... Nếu em biết: Tôi yêu em tình thứ nhất...


    Giống như bạn, Thạch học giỏi, làm thơ hay. Tuy vậy, anh thích trở thành một tổng lãnh sự, một nhà ngoại giao, một nhà chính trị lỗi lạc. Phần Nam thì ước mộng sau nầy sẽ trở thành phi công giang hồ qua bốn bể, cho phỉ chí tang bồng hồ thỉ nam nhi! Ba người bạn chí thân ấy: có sở thích, sở trường, lý tưởng, hoài bão khác nhau. Thế mà họ vẫn hợp ý nhau kinh khủng.

    Mặc cho hai bạn nói với chị Hạc về chuyện nắng mưa Đà Lạt. Nam nhìn cô tần ngần e thẹn đứng nép bên hông xe nhìn vu vơ lên khoảng trời cao lồng lộng, Nam thấy nắng yếu vương trong lòng mắt cô. Gió bâng khuâng ngại ngần tiễn đưa nhau., có khói lam cuộc tình quấn quít trên bờ môi ngất ngây vụng dại. Nam gục đầu trên đôi cánh tay đan vào băng ghế trước khá lâu. Trung ngồi giữa hai bạn, anh lấy cùi chỏ húc vô người Nam mấy cái, Trung đá nhẹ hàng mi, mỉm cười thân ái khi Nam ngẩng nhìn. Xe từ từ lăn bánh. Hai anh bạn nói lời từ biệt vẫy tay chào với chị em. Nam nhìn Hạnh đắm đuối. Khi ấy Nam vội thò tay ra tìm bàn tay Hạnh xiết chặt mà thì thầm:
    - Tạm biệt em yêu dấu. Em đứng bên anh nhưng bẽn lẽn quá, đơn điệu, nhút nhát thơ ngây, bơ vơ vô cùng. Thương em, người yêu đơn sơ bé nhỏ trước tương lai mù mịt của chúng ta. Và vì thế, bỗng dưng nỗi buồn se sắt, thấm thía, dâng ngập hồn anh. Tạm biệt em yêu dấu. Giữ gìn sức khỏe nhé.
    Người con gái ngoan hiền bẽn lẽn trao tình:
    - Dạ anh thương!
    Nam lại gục đầu lên thành ghế không nói thêm lời nào. Chị em Hạnh đứng lại trên lề phố Hàm Nghi, trước cửa cà phê Domino. Họ nhìn theo lớp bụi nhỏ vướng ở bánh xe lăn.
    Mây chia ly phủ trên mảnh tim cô gái nỗi buồn nhẹ nhàng đằm thắm, Hạnh đã biết ưu sầu từ đó, nhớ nhung từ đó, thiết tha từ đó. Khởi đi từ phiến đàn lòng thứ nhất.
    Hai chị em trở về nhà, Hạnh vội gởi đến Nam một lá thư, có đoạn:
    ... “Phải rồi anh ạ! Trên đời nầy, nếu không có em, thì từ nay xin sẽ không còn anh. Chúng ta hãy xiết chặt tay nhau đi hết cuộc đời, có khi phẳng lặng bình an, hoặc có lần dốc đá cheo leo cách trở. Anh nhé. Từ ngày hôm nay của anh là của em. Tương lai cuộc sống của Nam là của em. Đếm được bao nhiêu sao trên trời, anh sẽ gom lại: trao về em bằng ngần ấy tình yêu tha thiết, nâng niu và trân trọng. Tất cả… Bầu trời, tinh tú, gió mây, sông nước, biển cả, núi non, ao hồ trên vũ trụ nầy là của chúng ta. Của muôn người yêu nhau say đắm trên trái đất. Chúng ta theo nhau suốt đời, dù có “ráng vàng thì nắng, ráng trắng thì mưa”. Cũng đành. Anh có muốn anh thổ lộ tâm tư thầm kín trong đáy lòng em? Hay là anh đã biết tỏng tong rồi! Khiến em cảm thấy ngại ngùng, không dám nói ra. Hở anh!?”.
    Cũng phải Nam ạ! em yêu anh không biết nhân chia trừ cộng, không hề tính toán suy nghĩ thiệt hơn, một tình yêu chân thành, hồn nhiên vô vụ lợi. Em yêu anh, từ ánh bình minh đầu tiên bừng lên tia hào quang lấp lánh, xuyên qua kẻ lá chiếu trên đồi cỏ xa xa. Yêu anh khi thành phố tỉnh giấc mộng chuyển mình qua mọi sinh hoạt thường ngày. Yêu anh khi gác chuông giáo đường cao vút tôn nghiêm thánh thót ngân nga mỗi sáng, trưa, chiều. Cộng với tiếng chuông chùa vẵng đưa trong vòng tay từ ái, rộng mở của Phật từ bi hỉ xả.
    Em yêu anh giữa biển sương mù trắng xóa núi đồi. Yêu anh qua tiếng còi hụ báo hiệu giờ ngọ trên đỉnh nóc phố Khu Hòa Bình. Yêu anh khi tia nắng cuối cùng chen lẫn màu hoàng hôn và màu ven đêm. Khi cánh sao hôm nhấp nháy trên bầu trời bảng lảng. Yêu anh khi đêm sa hẳn trên phố phường, khuya về lạnh buốt, gió lồng lộng thổi quanh dốc núi cao. Con đường mòn chật hẹp bóng láng nằm duỗi mình giữa tháng năm dài, có bước chân ai cô quạnh âm thầm đi về mỗi ngày buồn tênh. Yêu anh qua từng mùa thu lá rụng xào xạc bên suối, khi tiếng mưa phùn dầm dề rã rích tuông suốt ngày đêm không biết mệt. Yêu anh khi tiếng xe thổ mộ đầu tiên báo hiệu hừng đông lóc cóc cô đơn đi họp chợ. Mặc dù em mỏi mệt gục đầu trên đôi cánh tay vòng trên bàn học. Trong giấc mộng thiêm thiếp chập chờn, em biết ngày ngày qua tháng tháng. Năm rồi lại qua năm trong cơn mơ, em vẫn gọi tên anh, và yêu anh mãi mãi...
    Tiễn anh về quê mẹ, chưa bao giờ Hạnh buồn đến thế! Anh đã chia nửa hồn em, mang con tim đi trên lộ trình thiên lý, khuất xa nghìn trùng. Tình yêu nầy đọng lại trên giếng mắt. Trên bờ môi vụng dại nụ cười ngây ngô. Trên đôi bàn tay nâng niu quấn qiút mà trang trọng. Tình yêu sống mãi trong tư tưởng, đầy luyến-lưu hồi tưởng nơi tiềm thức, trong hoài niệm của Hồng Hạnh... vui vẻ gởi tặng lại anh bài thơ nầy nhé:
    Tình ta nắng mai ươm hồng lãng mạn.
    Hoa lá xanh tươi sương thấm trên cành.
    Thật dễ thương bến cũ thuở trâm anh.
    Vì mây gió hay dòng sông nước cuộn?
    Bồi đục lở trôi theo làn lũ cuốn.
    Như tình chúng ta bên lở bên bồi.
    Buồn nhớ hợp tan khúc khuỷu cuộc đời.
    Lá lìa cành cỏ sương rơi ướt sũng.
    Đến đảo ân tình đôi mình ước mong...
    Xin hãy đợi ta ven sông gợn sóng.
    Người hãy chờ ta lá cỏ thong dong.
    Đến đảo ân tình thỏa nguyện ước mong.
    Cuồng phong đêm tối nổi lên hồn mộng.
    Đợi ta ven sông, dù lở một dòng.
    Xin hãy đợi ta bên đồng ven sông
    nước lặng. Lững lờ thuyền mơ vượt sóng.
    Bồi đục lở trong theo dòng cùng cuốn.
    Khúc khuỷu cuộc đời có lúc phân ly.
    Thuyền trăng tình ta sông lở khúc bồi.
    Lá liền cành cỏ thân tình êm trôi.
    Ta vẫn đợi, người ơi xin hãy tới.
    Thầm hẹn ven sông dù đêm tối mưa sa.
    Cuốn mây mưa trên ngọc đảo đào hoa.
    Thuyền cột bến đôi ta say cõi mộng...
    (*)
    * * *
    Mùa hè ấm áp... Phú cùng các bạn từ Sài Gòn lên Đà Lạt & ở trọ trong một ngôi nhà nép bên sườn đồi đầy hoa dã qùy mọc tự do nở vàng rực gần suốt dọc con đường Hai Bà Trưng. Ngôi nhà nầy có hòn non bộ xây ở góc trái hiên ngoài, mặt nước ao tù phủ từng mảng bèo li ti khẽ lay động. Cá bảy màu bơi lui bơi tới uốn lượn trong hồ dần tối lại. Từng đàn kiến đen nho nhỏ, tấp nập tha trứng trắng phóng chạy như điên, kiến leo lên góc cột cao, chui qua trần nhà đen nghịt. Hạnh nghĩ thầm: “Móng dài trời lụt, móng cụt trời mưa”. Kiến dời tổ lên chỗ cao thì lát nữa đây đám mây sẽ vỡ tan, sẽ có cơn mưa lớn nhỏ, nhiều ít chi đây.
    Ngoài sân có bốn cây mimosa hoa nở đầy cành, từng chùm bông óng ánh vàng tươi, thoảng mùi hăng hắc đặc biệt. Mười yêu hoa mimosa nên không thấy khó chịu. Từng chùm bông vàng tròn tròn đều đặn, mịn màng, êm như nhung, hoa mimosa đong đưa dưới cánh lá nhung lam, xám mốc phớt bạc, hình lá bầu dục trông đẹp mắt. Cô thích hái chùm hoa mimosa, pensée, violette, forget me not, cocorico, ép vào trang sách học trò, để gửi về bạn ở phương xa. Mấy loài hoa kia dễ ép, cánh lá mềm mại, mong manh. Duy chỉ có hoa mimosa và hoa mắc cỡ là khó ép, hoa có chùm nụ chưa nở, nên cứng như cành lá nó cưu mang, làm cộm lên dưới quyển tự điển dày. Do hoa khó tính khó nết vậy, nên nàng thích nâng hoa trên tay như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
    Chiều nay Nguyệt, Mười, Nhi, Thương, Vân, Hồng, Viên, Đào, rủ nhau đến dự sinh nhật Phú. Phòng khách vừa đủ rộng, cửa ra vào, cửa sổ kính, màn voan hồng mỏng che ráng chiều. Ngọn đèn vàng mờ đục, chao lụa móc trên tường, toát lên vẻ ấm áp, nên thơ, thanh bình trong căn biệt thự nho nhỏ xinh xinh. Các bạn ăn bánh ngọt, uống trà Tàu, cắn hạt dưa, họ ngồi nhìn Nhi mở màn khiêu vũ với Phú, qua bản “Đêm tàn bến Ngự” của Dương Thiệu. Thu Nhi có nét đẹp kiêu sa, áo dài màu hoàng anh, tóc dài buông thả trên thân hình cân đối, đường nét hài hòa, khuôn mặt xinh xinh, khiến ai cũng muốn nhìn. Viên đẹp dịu dàng như hoa đồng cỏ nội Đế Đô, Lâm Viên hay cười tít mắt duyên dáng liếm ướt làn môi, giọng nói nhỏ nhẹ, dịu dàng. Mặc dù có ưu điểm thế, thân nhau như thế, nhưng hai cô ấy vẫn khác tính nhau: một cô mê nhảy đầm, một cô nhút nhát ngượng ngập kiểu bồ câu. Nếu chưa biết chuyện riêng tư về họ, suy nghĩ của họ, thì Hạnh không thể nào tin được đó là hai cô ý hợp tâm đầu. Phải chăng sự tương đắt đó bao gồm cả sự tương thân tương ái, người này cần người kia cái mà mình không có, để bổ sung cho bạn cái mà mình vượt trội. Hai cô gái Huế ấy đã "nhặt được bạn qúy", nên thấu hiểu và thông cảm nhau lạ.
    Mấy bạn trai đến mời Hạnh nhảy, cô đều từ chối. Bởi lẽ cô thấy kỳ cục quá sá. Nói ra thì có thể các bạn cho mình nhà quê, không sành điệu. Thời buổi nầy nhảy đầm là chuyện bình thường, thuộc lẽ tự nhiên khi giao tế lịch lãm ở đời. Nhưng cô thuộc loại "nhà quê" thật sự, không văn minh tiến bộ nỗi. Lạ hoắc lạ huơ đâu không biết đến mời nhau, ôm nhau, giậc lui giậc tới, va chạm thân thể tới tấp điệu nhảy cuồng quay nóng bỏng, vòng tay siết chặt thân thể. Ngượng chết người! Gì chứ “mấy pha mê ly hấp dẫn” đó, mãi mãi không nằm trong "chương mục văn nghệ tính" của Hạnh. Ai chê cười "quê một cục", em xin chịu, xin giơ hai tay lên đầu hàng vô điều kiện. Hạnh ra ngoài hàng hiên, ngồi trên bờ tường thấp xây chung quanh ngôi biệt thự, để các bạn tự do thoải mái và tự nhiên đôi chút.
    Khoảng giờ sau, Phú ngọn thuốc mãi miết cháy trên môi ra lan can đứng gần bên cô tần ngần nhìn lên cành hoa mimosa mập mờ trong bóng tối. Mỗi người chìm vào suy tư riêng. Tiếng cười reo của các bạn ở trong nhà nghe vô tư lự, tiếng đàn ca lùi hẳn về phía sau, nhường chỗ cho nỗi buồn nhẹ nhàng, tinh tế len lõi vào hồn Hạnh, thành nỗi nhớ nhung choáng ngợp lòng nàng. Mãi lâu, Phú buông tiếng thở dài. Cô quay nhìn nét mặt đăm chiêu như dò hỏi. Phú rít dài hơi thuốc cuối cùng, dụi tắt, vất đi:
    - Sao Hạnh nỡ đùa dai vậy? Vừa phải thôi.
    - Đùa gì cơ!
    - Anh rất khổ tâm.
    Lần đầu tiên Phú xưng "anh", thay vì vẫn gọi tên nhau. Ngạc nhiên, cô ngẩn người giây lát, rồi dè dặt hỏi:
    - Về việc gì chứ?
    - Còn giả vờ nữa.
    - Không đâu.
    - Sao Hạnh gán ghép người mà anh không thích vậy?
    Hạnh lặng thinh cúi đầu. À phải! Các bạn đang trêu đùa trong nhà. Họ trêu chọc Yến và anh ta đó.
    - Hạnh nghĩ gì về... Phú vậy?
    Câu hỏi quá bất ngờ, khiến cô lúng túng xí:
    - Nghĩ gì? Ơ... Phú như bạn thân thương khác. Có lẽ hiểu Hạnh. Chịu nghe mình nói. Cùng... muốn học hỏi, trau dồi kiến thức... cho nhau.
    - Vậy ha! Còn gì nữa không! Hồng Hạnh?
    Ngập ngừng giây lát, quay hẳn về phiá Phú, cô nói:
    - Phú đẹp trai, Yến là kiều nữ, không phải ai Yến cũng có cảm tình đâu. Cho phép Hạnh nói về Yến như vậy... Nếu ở vào địa vị của Phú, thì Hạnh sẽ chịu Yến gấp. Yến mến Phú nhiều. Trong cái nền chung của các bạn trai thân quen, Phú nổi bật như ánh chớp nguồn trên nền trời xám đục. Mình muốn nói là Yến có cảm tình đặc biệt. Phú có đáp tình là tất nhiên. Điều đó tốt chứ. Yến dễ thương!
    - Không đùa chứ?
    Hai cô Đào, Vân đi ra cửa, họ nghe lõm bõm, nên hỏi:
    - Ê Hồng Hạnh, không nói đùa, thì nói chuyện thật gì vậy?
    - À mình khen Yến... đó mà.
    Được thể, mấy cô gái kêu to lên, chọc phá Yến:
    - Yến ơi! Phú khen mày nè. Gớm! Nó vờ không nghe, lờ đi, mới dễ ghét chứ.
    Phú nhìn Hạnh ánh mắt đượm buồn xa xôi và trách móc không thể tả. Sợ mấy con nhỏ làm Phú buồn, vì anh ấy không biết chúng nó là "bát cô nớ" thần sầu đất lở, trẻ không tha, già không thương, Phú chấp nhất họ làm gì chứ. Hạnh vội giả lả sang chuyện khác. Phú vô nhà, đến bên tủ lấy chai rượu ra, giơ lên trước mặt,Phú cười:
    - Uống tí rượu bỏ quên đời, dông tuốt lên chùa, quét lá đa cho xong.
    Mấy anh chịu chơi hết cỡ thợ rèn rồi! Mỗi anh làm một cái ly nhỏ xíu bằng ngón chân cái, cho ra vẻ ta đây "trai tráng mới nhớn", là dân chơi cầu ba cẳng, lỡ qua sông phải lụy đò, dù có say mút mùa lệ thủy, vẫn OK. Các cô thì "em chã, em chê, em chịu thôi".
    Ngày rồi có lúc tối đêm lại. Cuộc vui dù nhộn nhịp, hân hoan thích thú đến đâu, có lúc tàn và chia tay. Giờ chỉ còn những cuộn mây xám giăng giăng, những hạt mưa tròn giọt thánh thót rơi rơi, từ đài hoa mimosa rớt xuống nền gạch lạnh, như muôn giọt thuỷ tinh tròn tròn, lăn lăn ly ti. Trên con đường thấp thoáng mưa phùn rơi, các bạn tiễn đưa nhau, hai ba người đi chung từng nhóm nhỏ. Lễ xỏ tay trong túi quần, đi bên Hồng (có người yêu, là cháu chú Cửu Hiền, chú là em họ ba Hạnh); Vì thế mình bà con tùm lum tà la, bắn mấy phát cà nông, có lẽ mới tới đầu dây mối rễ và tới Hạnh. Đắn đo giây lát, Lễ mở lời:
    - Hôm nay sinh nhật của Phú, mà... nó buồn lắm.
    - Vui chứ! Sao lại buồn?
    - Dễ thương xinh đẹp như Hạnh, sao Lễ thấy Hạnh "ác dễ sợ".
    Hồng nghe Lễ nói thế, vội đỡ lời bạn:
    - Làm như Hạnh ăn thịt, ăn cá, ai không bằng.
    - Nếu nó là cá thịt, cho người ta ăn, có lẽ đỡ đau khổ.
    - Chi lạ rứa?
    - Không lạ đâu Hồng Hạnh! Phú yêu Hạnh lắm đó.
    - Điều nầy khiến Hạnh không vui. Giữa Phú và Hạnh có thường viết thư. Lễ biết phải không? Giá như ngày ấy, Phú ngỏ lời ...có lẽ mình sẽ không yêu ai khác. Sở dĩ nói vậy, vì Hạnh không dấu bạn điều gì. Nay thì Hạnh đã gặp và yêu anh ấy...
    Ba người lầm lũi đi qua lối Cẩm Đô. Hồng chia tay bạn rẽ về phiá Ngọc Hiệp. Còn lại hai người, Lễ xỏ hai tay vô túi áo blousson, anh đá hòn cuội trắng, nó lăn từng đoạn trên đường. Khá lâu, Lễ nói:
    - Chưa nghe Hạnh nói về "anh ấy" bao giờ.
    - Không có dịp gặp nhau, Hạnh chưa giới thiệu thôi.
    - Dù sao Lễ... không muốn cho Phú biết điều nầy, Phú sẽ thất vọng lắm, và sẽ ảnh hưởng không tốt về việc nó thi cử sắp đến nữa.
    - Cảm ơn Lễ. Hạnh... mến Phú như Lễ vậy. Chúng ta có với nhau nhiều kỷ niệm trong sáng, hồn nhiên, ngọt ngào vô cùng, một tình bạn dễ chịu, dịu êm.
    Tình bạn muôn thuở còn đẹp mãi như xưa, khi họ biết về mình không nhỉ? Hồng Hạnh tha thiết mong tình bằng hữu bất diệt, sống mãi trong mỗi chúng ta, không muốn mất các bạn, cũng như không bao giờ Hạnh mất Nam.
    *
    (*) Thơ Tình và Thơ tiếu lâm: Tình Hoài Hương

    Tình Hoài Hương
    Hình kèm theo
    Bút trần nào tả được lưu luyến!
    Thơ trần đành cam chịu vô duyên...
    Tình Hoài Hương

Similar Threads

  1. Góc Thơ Tình Hoài Hương
    By Tinh Hoai Huong in forum Trang Thành Viên
    Trả lời: 419
    Bài mới nhất : 09-06-2020, 04:02 AM
  2. Góc Thơ VUI Tình HOÀI HƯƠNG
    By Tinh Hoai Huong in forum Vui cười
    Trả lời: 136
    Bài mới nhất : 08-22-2019, 06:04 PM
  3. Góc... Cafe_Coc
    By PhiLan in forum Tham Luận
    Trả lời: 168
    Bài mới nhất : 01-04-2017, 05:44 PM
  4. Đọc truyện Lữ Quỳnh
    By Hoanghac in forum Truyện ngắn
    Trả lời: 3
    Bài mới nhất : 02-02-2013, 04:49 PM

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •