Remember ?

Trang 68/70 đầuđầu ... 18586667686970 cuốicuối
kết quả từ 403 tới 408 trên 420

Tựa Đề: Góc Thơ Tình Hoài Hương

  1. #403
    Tinh Hoai Huong's Avatar
    Status : Tinh Hoai Huong v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: May 2009
    Posts: 1,081
    Thanks: 58
    Thanked 58 Times in 17 Posts

    Default Gởi Người Em Gái Phương Xa

    Photo by Hoài Hương
    Bên Bờ Đại Dương
    Nhạc: Hoàng Trọng
    Lời: Hồ Đình Phương
    Giọng hát: anh Trần Đình Phước
    Gởi Người Em Gái Phương Xa
    Mến tặng những người yêu văn, thơ… trong HQPD
    Đến em Thiên Lý như một sự đồng cảm ngậm ngùi chia sẻ.
    Tình Hoài Hương

    *

    Tôi hiểu tâm tình em lắm!
    Dẫu xa vạn dặm, tình ta đằm thắm
    bên bờ đại dương se buồn.
    Ôm nỗi âu sầu ngự luôn trong hồn.
    Sự đời mà, chuyện giận hờn thế thái!
    Bao ưu tư miệt mài từ ai, gác lại.
    Dù nuốt không vô (*) khi nắng quái bên thềm.
    Cần lãng quên, dung hoà nếm thử dịu êm.
    Lặng lẽ mỉm cười duyên tri ngộ.
    Dẫu đời có muôn vàn thách đố.
    Chẳng hề chi! giao thoa thi thố nỗi buồn vui…
    Có trăng sáng mây bay gió núi dập vùi.
    Khổ đau. Hạnh phúc tới lui rồi nhận lại.
    Thời gian trôi nhanh ngắn dài đừng ngần ngại.
    Nét “anh thư” vẫn dàn trải trên thuyền hoa.
    Người “anh tuấn” luyến ái trao ôn hoà.
    Nơi đất khách mưa nhoà rồi chợt nắng.
    Em sẽ gặp những người bạn thẳng thắng.
    Đời vui. Lẽ phải công bằng.
    *
    Tình Hoài Hương
    June-02-2020

    Nuốt không vô (*)= (Thành ngữ).
    Dẫn từ điển tích người xưa có ít kinh nghiệm về cuộc sống:
    Nước Yên đang trong thời kỳ phục tang, nên lơ là việc phòng bị biên cương. Do đó họ mới bị nước Tề bất ngờ xua quân đến đánh úp, Tề đã chiếm được mười thành.
    Nhà biện thuyết lừng danh hồi ấy là Tô Tần, thấy việc bất bình, nên ông quyết binh vực cho nước Yên. Tô Tần liền đến yết kiến vua Tề. Trước tiên Tô Tần lạy mừng cuộc đại thắng đánh chiếm mười thành của Yên về tay nước Tề. Sau đó ông trở sang giọng ai điếu khóc than thảm thiết.
    Vua Tề nghe xong, kinh ngạc vừa tức giận, vua quát hỏi tại sao. Tô Tần điềm đạm thưa:
    - Người ta dù đói, cũng không dám ăn củ Ô Chắc, vì ăn xong dù có no bụng thật, nhưng sau đó sẽ chết ngay vì chất độc. Thưa đại vương, nước Yên tuy là nước nhỏ, nhưng vua nước Yên lại là con rể cuả Tần. Nay đại vương chiếm mười thành của Yên, thì mặc nhiên Tề đã trở thành kẻ thù của Tần. Nếu bây giờ Yên khởi binh đến đây đòi lại mười thành của họ, dĩ nhiên sẽ có nhà Tần hết mình tiếp ứng. Như vậy chẳng khác nào Tề đã trót ăn phải Ô Chắc rồi không? Hẳn là đại vương hiểu được sự nan giải nầy rồi.
    Tề Tuyên vương hiểu ra sự việc nghiêm trọng, vua lo ngại lắm, liền hỏi Tô Tần:
    - Theo ý ngài, thì nước Tề tôi phải làm gì bây giờ?
    Tô Tần thưa:
    - Nếu đại vương cho rằng lời nói của tôi là đúng, thì đại vương hãy sớm trả lại cho Yên mười thành đã chiếm. Như thế Yên sẽ không oán hận, mà Tần cũng vui, vì Tần biết Tề nể trọng mình mới hành xử như thế. Nếu đại vương làm được việc nầy, thì có phải đại vương đã cởi được nút oán hận với Tần; mà tạo thêm ơn của nước Yên không? Khi thiên hạ nhìn vào chuyện ấy, sẽ khiến muôn người kính nể đại vương, và đại vương càng tăng được uy thế cả Tần lẫn Yên, họ sẽ vui vẻ thuận thảo giao hảo với mình.
    Vua nhận ra cái sai “nuốt không vô” của mình, vua Tề Tuyên đã trả lại cho Yên mười thành, nhờ vào lời biện thuyết uy tín của Tô Tần.
    *
    Tình Hoài Hương
    Bút trần nào tả được lưu luyến!
    Thơ trần đành cam chịu vô duyên...
    Tình Hoài Hương

  2. #404
    Tinh Hoai Huong's Avatar
    Status : Tinh Hoai Huong v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: May 2009
    Posts: 1,081
    Thanks: 58
    Thanked 58 Times in 17 Posts

    Default Xa... “BẠN”


    Xa... “BẠN”


    Có nên buồn không anh nhỉ?
    Khi tôi xa một người, do ngộ nhận.
    Tưởng thiết thân cần làm “bạn”.
    Ngờ đâu nay chỉ chuốc vô tâm
    Nồi đồng nồi đất sôi (*) phân mấy âm?
    Thôi thì hãy ngùi ngậm nên xa cách.
    Nói cùng nhau lần chót điều minh bạch.
    Riêng mỗi người có nhân cách thản nhiên.
    Sẽ không mang nặng nỗi ưu phiền.
    Vấp váp bao lần điều oan trái.
    Nếu “bạn” đi, tôi nguyện xin mình ở lại.
    Từ tấm chân tình tôi dàn trải nơi đây.
    Có hề chi lúc cách chia, hoặc vui sum vầy.
    Do buổi giao thời không cùng chung chí hướng.
    “Bè bạn” ! Chẳng qua đấy chỉ làm ảnh hưởng…
    Phần “bạn hữu” tôi đây, giữ trọn tình thương.
    Lúc trăng lên hoa quỳnh nở sau vườn.
    Gót lãng du tôi gặp “bạn đồng tâm”.
    Mỉm cười, tôi biết chẳng lầm…
    *
    Tình Hoài Hương

    June 02- 2020: một ngày rất buồn gởi “Cái Tát”...

    * Hoài Hương xin nhận xét sơ sơ qua ý nghĩa đơn thuần về chữ BẠN: nói khái quát, chung chung, hoặc “bạn bè” ; "bạn hữu" = (danh từ, hoặc danh ngữ). Theo tôi thì:
    1- Bạn bè= Người nầy quen biết sơ sơ theo “bè nhóm”, họ liên kết với nhau, đa phần thường gợi lên “từ ngữ” không chính đáng, nếu không muốn nói là “xấu xa”. Họ tạo thành “bè cánh” khi tranh giành quyền lợi, tư lợi, hoặc có quan điểm hẹp hòi y chang -mà “kết bè kết đám với nhau”, (do ý đồ bất chính nào đó-). Họ cũng có thể coi nhau ngang hàng, không thân.

    2- Bạn hữu= (danh từ, hoặc danh ngữ) - "hữu", từ nầy gợi lại hình ảnh ưu ái tốt đẹp, rất đáng trân trọng ngợi khen. Mình coi người ấy đích thực tri kỷ, đối với nhau chí tình & cao thượng. Người nầy có thể xếp vô là bạn hữu thân thiết tâm phúc và tin cẩn. Do hai bên rất tâm đắc, hiểu và hợp ý, cùng có suy nghĩ, hoài bão giống nhau, hợp tính tình, đồng cam cộng khổ, cùng chung cảnh ngộ từng nếm trải & chân tình chia sẻ ngọt bùi.

    - Nồi đồng sôi, nồi đất cũng sôi (*)= (Tục ngữ). Ý nói về nhân cách thì chắc gì ai hơn ai, tuy khác nhau tính chất, trọng lượng, nhưng mang luận cứ hùng hồn về “Họ Nồi" cùng sôi sùng sục như nhau:

    * An Lăng Quân sai Đường Thư qua Tần, để xoa dịu vua Tần giận dữ An Lăng Quân, về chuyện mình không chịu đổi đất.
    Đường Thư vô chầu. Vua Tần nói:
    - Quả nhân đem năm trăm dặm đất, để đổi lấy An Lăng, thế mà An Lăng Quân bên ngươi không chịu, là tại sao hử? Nước Tần đã tiêu diệt được Hàn, chiếm được Ngụy. Còn An Lăng Quân chỉ có năm mươi dặm đất. Sở dĩ nó còn, là vì quả nhân trọng một bậc trưởng thượng, nên không nỡ lấy. Nay An Lăng Quân không chịu đổi cho ta phần đất rộng hơn mười lần. Là khinh quả nhân lắm rồi.
    Đường Thư qùy lạy, đáp:
    - Giữ đất của tiên vương, thì dù có ngàn dặm, cũng không đổi, đừng nói gì năm trăm dặm.
    Vua Tần nghe xong, quắc mắt nạt:
    - Hừ… Ông biết thiên tử giận, thì sẽ ra sao chưa?
    Đường Thư lắc đầu. Vua Tần nói:
    - Thiên tử mà nổi giận, thì thây nằm trăm dặm, máu chảy ngàn dặm.
    Đường Thư chẳng tỏ vẻ sợ hãi, thưa:
    - Thế, đại vương có biết người áo vải khi giận, thì sẽ ra sao không ạ?
    Vua Tần đáp:
    - Bọn áo vải giận, chỉ có thể lột mão, dập đầu xuống đất, chứ làm gì hơn?
    - Bẩm, đó là cái giận của kẻ thất phu. Còn kẻ sĩ giận, thì khác hẳn. Chắc đại vương biết chuyện Chuyên Chư đâm Vương Liêu, thì sao chổi át cả mặt trăng. Nhiếp Chánh đâm Hàn Khôi, thì cầu vồng màu trắng xuyên mặt trời. Yếu Ly đâm Khánh Kỵ, thì chim ưng xanh mổ nhau trên điện. Nay sắp có thêm người thứ tư, thì chắc chắn là thây nằm hai cái, máu chảy cứ năm bước thôi, thì khắp thiên hạ phải phục tang.

    Nói xong, Đường Thi đứng dậy, rút thanh gươm ra kêu cái soạt. Vua Tần vội vàng tạ lỗi:
    - Quả nhân nay đã hiểu ra rồi. Xin ông bớt giận. Đất An Lăng còn giữ được, là nhờ có Đường Thi ông đó.
    *
    Tình Hoài Hương
    Bút trần nào tả được lưu luyến!
    Thơ trần đành cam chịu vô duyên...
    Tình Hoài Hương

  3. #405
    Tinh Hoai Huong's Avatar
    Status : Tinh Hoai Huong v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: May 2009
    Posts: 1,081
    Thanks: 58
    Thanked 58 Times in 17 Posts

    Default Hoa DÙ Nở ~ Mây Cứ Bay


    Hoa DÙ Nở ~ Mây Cứ Bay


    Chuyện xưa cũ khi Tái Ông thất mã*
    Viết câu thơ tao nhã để ngày sau.
    Đất có thẫm màu ngàn dâu úa mau
    Dây trầu thắm kết câu duyên mộng đẹp.

    Đồng cảm cùng nét đan thanh cánh thép.
    Anh và em nhảy kép muôn phương.
    Chí tang bồng hồ thỉ hướng sa trường
    Thần tượng ấy tình thương em: ngọt, mặn.

    Tình đôi ta ươm hồng chẳng trống vắng.
    Thâm sơn mây trắng bay suốt canh thâu;
    Phỉ nguyền hồ hải đấu tranh giang đầu.
    Đông chiến Bắc chinh vó câu nước Việt.

    Ươm trái ân tình dệt thơ chuyển tiếp.
    Phương Trưng* luyến tiếc nhớ quê mình.
    Ngắt tặng người thân một đóa hoa quỳnh.
    Nâng chén cạn hương tình, thơ vĩnh cửu…
    *
    Tình Hoài Hương


    *.- Tái ông thất mã*= Do tích: Xưa kia có ông lão ở vùng biên ải bị mất con ngựa qúy. Hàng xóm biết tin, kéo đến an ủi chia buồn. Ông trả lời:
    - Tôi bị mất con ngựa, biết đâu đấy là điều may!
    May thật! Vì mấy hôm sau con ngựa trở về, và dẫn theo một con ngựa khác nhập vô đàn. Hàng xóm lại kéo nhau đến chúc mừng ông may mắn. Ông lão nói:
    - Việc tôi được thêm con ngựa, chưa chắc là điều may mắn cho tôi.
    Và, chẳng may thật. Do con trai ông lão leo lên cỡi thử con ngựa mới, chẳng may bị té gãy chân. Xóm làng kéo đến chia buồn. Ông lão cười, lại nói:
    - Cháu nó bị gãy chân, chắc có lẽ là điều may đấy.
    Nghe ông lão nói thế, ai cũng lắc đầu, bỏ về. Ồ! Ông lão nói không sai, vì: sau đấy chẳng bao lâu trong nước có giặc, thanh niên phải ra trận diệt thù. Chỉ có con trai ông lão bị què, nên được ở nhà với cha già.

    *.- Phương Trưng*= (thi ân bất cầu báo) … từ điển tích: Vua Đậu Tấn cỡi ngựa đi đánh quân Di Di. Chẳng may con ngựa của vua bị trúng tên, đã chết. Đang lúc vua lâm nguy và lo lắng tột cùng, thì vua thấy có một người xông ra trận, nói:
    - Đại vương hãy dùng con ngựa của tôi, mà thoát khỏi nơi nầy.
    Nhờ thế, vua thoát hiểm. Hôm sau vua Đậu Tấn họp các tướng, ân cần hỏi:
    - Hôm qua, ta đánh nhau với quân Di Di, có một người mang ngựa của mình ra, để cứu mạng ta. Vậy, người đó là ai, cho ta biết, để ta đền ơn cứu mạng.
    Nhưng Phương Trưng ngồi đó cúi đầu im lặng. Có bạn thấy và biết chuyện Phương Trưng đã làm. Ông ấy tâu với Đậu Tấn. Vua hỏi Phương Trưng:
    - Tại sao ta hỏi, mà ông vẫn ngồi im?
    Phương Trưng đứng dậy nghiêng mình đáp:
    - Đó là do tài phước của đại vương, chứ tôi không có tài cán gì, nào dám nhận thưởng.
    Đậu Tấn khen:
    - Ông là người rất tốt. Ta muốn chia cho ông một nửa giang san, để đền ơn cứu tử. Mong ông đừng từ chối.
    Phương Trưng kính cẩn đáp:
    - Bề tôi ăn lộc vua, thì hết lòng tận tụy giúp vua. Không dám nghĩ xa hơn.
    Vua Đậu Tấn cố ép, nhưng Phương Trưng cố từ chối, nhất quyết không chịu nhận.
    *
    Tình Hoài Hương
    Bút trần nào tả được lưu luyến!
    Thơ trần đành cam chịu vô duyên...
    Tình Hoài Hương

  4. #406
    Tinh Hoai Huong's Avatar
    Status : Tinh Hoai Huong v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: May 2009
    Posts: 1,081
    Thanks: 58
    Thanked 58 Times in 17 Posts

    Default Hương Hạnh Ngộ

    Hương Hạnh Ngộ
    Tiếng Hát Ru Tôi
    Giọng ca: Pia Nguyễn
    *

    Nắng chớm Thu giao mùa hồ Than Thở
    Gió hiu hiu thổi lá vàng lơ thơ
    Mây bàng bạc soi bóng rủ ven hồ
    Em trở lại ngẩn ngơ và khao khát
    Nhìn Đà Lạt mưa rơi lất phất
    Chạnh lòng nhớ bạn dặn từ lâu
    *Chén ly bôi, chén tao ngộ kề nhau* (1).
    Buổi hẹn đầu có thể là lần cuối !
    Nhưng phải đến để sau không tiếc nuối…
    *Mộng bên người tay khẽ nắm bàn tay*... (1)
    Trong thân thương vấn vít ngón tay gầy
    Nhớ vị ngọt vào Trung Thu buổi tối
    Xiết chặt vòng ôm buồn vui bao nỗi
    Giờ chia ly kẻ ở, người xa xăm...
    Đời ta có một tri âm* (2).
    *
    Tình Hoài Hương
    Lưu dấu Oct/04/2017
    Lần đầu tiên & ít giờ cuối với cháu TT và PD
    .


    (1) Thơ PD
    (2) Tri âm - do từ điển tích:
    Bá Nha Tử Kỳ*= Quan thượng đại phu Bá Nha là tay chơi đàn tuyệt vời, hay, rất nổi tiếng. Nhiều người hâm mộ và mến phục. Nhưng Bá Nha biết rằng họ không thấu tình đạt lý khi thưởng thức tiếng đàn điêu luyện cuả mình, nên lấy làm buồn phiền.

    Vào một đêm trăng sáng trên đường đi sứ từ nước Sở trở về, thấy phong cảnh hữu tình, nên Bá Nha ra lệnh cho thuyền ghé bến Hàm Dương và miên man khảy khúc đàn, để tiêu sầu. Bá Nha đang chìm đắm trong cung bậc, thì bỗng nhiên dây đàn bị đứt. Bá Nha đoán có người nào đang rình nghe, liền sai lính lên bờ tìm kiếm. Quả nhiên ngay khi đó có một tiều phu Tử Kỳ đã dừng lại lắng nghe tiếng đàn trầm bổng.

    Bá Nha thấy Tử Kỳ còn trẻ, lại là một tiều phu lam lũ chân lấm tay bùn, trong dạ ông không tin ấy là người biết thưởng thức âm nhạc. Bá Nha hỏi:
    - Nhà ngươi nghe ta đàn, vậy xin cho biết: Đó là bản nhạc gì?
    Tử Kỳ không ngần ngại, đáp ngay:
    - Đó là: “Đức Khổng Tử thương tiếc Nhan Hồi”

    Ba Nha nghe Tử Kỳ trả lời, lấy làm sửng sốt, vì đó là bản nhạc ông lắng hồn mình qua cung bậc du dương vừa xong. Bá Nha trang trọng ân cần mời Tử Kỳ xuống thuyền đàm đạo. Bá Nha so lại dây, để đàn khúc nhạc cao vút lạ thường. Nghe xong, Tử Kỳ đoán trúng ý chí cao vòi vọi và suy nghĩ cuả người gửi tiếng tơ lòng thầm kín vào cung bậc: “Nga nga hồ chí tại cao sơn”. Bá Nha tập trung tình ý mình cho tiếng đàn cuồn cuộn như thác lũ, ông muốn thử tài nghe đàn cuả Tử Kỳ thêm lần nữa… Tử Kỳ vẫn đoán trúng: “Dương dương hồ chí tại lưu thủy”.

    Bá Nha quá mừng rỡ, biết được đây là một người tri âm duy nhất có thể lắng nghe, và thấu hiểu được tiếng đàn và lòng mình. Sau đó hai người say sưa đàm đạo rất tương đắc. Bá Nha tha thiết mời Tử Kỳ cùng mình về kinh đô an hưởng phú quý, nhưng Tử Kỳ viện dẫn còn cha mẹ già yếu, phải ở lại phụng dưỡng; nên nhất mực từ chối. Bá Nha đành phải lui thuyền, hẹn sang năm đúng vào ngày nầy, hai người sẽ gặp nhau trên bến Hàm Dương.

    Thời gian thấm thoát qua nhanh, đúng ngày hẹn Bá Nha ghé thuyền về bến xưa, ông vui vẻ hớn hở mang đàn ra khảy mấy bài. Nhưng Bá Nha nghe tiếng đàn sao bi thương sầu thảm vô cùng. Ông sinh nghi, bèn lên núi hỏi thăm nhà Tử Kỳ, thì chao ôi!… bạn tri âm tri kỷ đã không còn sống trên thế trần!
    Bá Nha lòng quặng xiết từng cơn đau như dao cắt, ông lần mò tìm ra mộ Tử Kỳ. Bá Nha sai gia nhân dọn đồ tế lễ tươm tất long trọng và sụp quỳ xuống bên mộ Tử Kỳ mà khóc than thảm thiết. Xong, Bá Nha đem cây đàn ra khảy khúc ai điếu. Tiếng đàn réo rắt não nùng bi ai như than như khóc người bạc phận. Hết bản nhạc, ông buồn bã đứng lên đập vỡ cây đàn quý; và thề sẽ không bao giờ chơi đàn nữa; vì suốt đời mình không còn bạn tri âm tri kỷ!
    *
    Tình Hoài Hương
    Bút trần nào tả được lưu luyến!
    Thơ trần đành cam chịu vô duyên...
    Tình Hoài Hương

  5. #407
    Tinh Hoai Huong's Avatar
    Status : Tinh Hoai Huong v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: May 2009
    Posts: 1,081
    Thanks: 58
    Thanked 58 Times in 17 Posts

    Default Vô Nghĩa

    Tình Sầu
    Nhạc & lời: Trịnh Công Sơn
    Tiếng hát: Hà Võ
    Vô Nghĩa


    Người ở lại mây ngàn gió núi.
    Kẻ đi tới chốn phồn hoa thui thủi.
    Bạn”* thoáng qua như hạt bụi buổi chiều.
    Ngày tháng cũ liêu xiêu đã hoá cô liêu.
    Thi ân bất cầu…(*) như nâng niu bọt sóng.
    Bâng khuâng trầm lắng cơn nước động.
    Buồn thiu một biển Đông lụy sầu!
    Phiêu lãng gió đưa tàu giạt nơi đâu?
    Khiến nỗi âu lo dàu dàu cuống quít.
    Chuyện đôi bạn nay trở nên mù mịt.
    Lãnh địa sầu thút thít đến không ngờ.
    Sương rơi gió hững hờ tình bơ vơ
    Níu giữ làm chi vô tâm thức.
    Xóa tan niềm đau cùng cực.
    Tay trao đóa hồng thơm nức, thanh tao
    Giống như "hồi báo" hôm nào…
    *
    Tình Hoài Hương

    June 10-2020 chuyện vô duyên tới PR & cái TÁT!

    Thi ân bất cầu báo (*) - (Thành ngữ). Nếu tôi gặp chuyện không vui, v.v… được ai đó đối đãi niềm nỡ thâm hậu, là điều quý giá, tôi sớm ước mong đáp nghĩa xứng đáng, để khỏi thẹn với lòng. Nhưng cũng nên chọn người mà trao tặng, (nếu không, có khi bị trăm phần đắng cay…).
    Như câu chuyện dẫn chứng sau:
    Dương Hổ thuở còn làm tướng nước Vệ, bị tội gì đó, nên chạy trốn qua Tần, ông vô yết kiến Triệu Giản Tử, Dương Hổ nói:
    - Trước đây, khi tôi còn ở nước tôi, thì tôi gầy dựng cho các quan hầu cận nhà vua gần quá nửa. Tôi cũng gầy dựng các quan ở triều đình quá nửa. Các quan ở biên thùy tôi cũng gầy dựng cho quá nửa. Thế mà bây giờ họ trở mặt hại, làm đau lòng tôi quá thể. Vì vậy, từ nay tôi thề không gầy dựng cho một ai nữa. Thưa ngài.
    Triệu Giản Tử liền bảo:
    - Ông quyết định thế, là sai lầm, ai trồng cây đào cây mận, thì mùa Hạ có được bóng mát, mùa Thu có được trái ngon ăn. Ai trồng cây hư tật lặt lè, thì mùa hè không có bóng mát, mùa Thu chỉ thấy những cây cành xác xơ gai góc. Cứ thế, thì có phải do tại cây mình đã trồng lúc trước không? Sở dĩ ngày nay ông ra nông nỗi thế nầy, vì trước đây ông gây dựng cho kẻ không ra gì. Cho nên, người quân tử phải cân nhắc lựa chọn kỹ trước, rồi sau đó mới tính chuyện gây dựng cho họ.
    *
    Hoài Hương xin nhận xét sơ sơ qua ý nghĩa đơn thuần về chữ BẠN: nói khái quát, chung chung, hoặc “bạn bè” ; "bạn hữu" = (danh từ, hoặc danh ngữ). Theo tôi thì:
    1- Bạn bè= Người nầy quen biết sơ sơ theo “bè nhóm”, họ liên kết với nhau, đa phần thường gợi lên “từ ngữ” không chính đáng, nếu không muốn nói là “xấu xa”. Họ tạo thành “bè cánh” khi tranh giành quyền lợi, tư lợi, hoặc có quan điểm hẹp hòi y chang -mà “kết bè kết đám với nhau”, (do ý đồ bất chính nào đó-). Họ cũng có thể coi nhau ngang hàng, không thân.

    2- Bạn hữu= (danh từ, hoặc danh ngữ) - "hữu", từ nầy gợi lại hình ảnh ưu ái tốt đẹp, rất đáng trân trọng ngợi khen. Mình coi người ấy đích thực tri kỷ, đối với nhau chí tình & cao thượng. Người nầy có thể xếp vô là bạn hữu thân thiết tâm phúc và tin cẩn. Do hai bên rất tâm đắc, hiểu và hợp ý, cùng có suy nghĩ, hoài bão giống nhau, hợp tính tình, đồng cam cộng khổ, cùng chung cảnh ngộ từng nếm trải & chân tình chia sẻ ngọt bùi.
    Tình Hoài Hương
    Bút trần nào tả được lưu luyến!
    Thơ trần đành cam chịu vô duyên...
    Tình Hoài Hương

  6. #408
    Tinh Hoai Huong's Avatar
    Status : Tinh Hoai Huong v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: May 2009
    Posts: 1,081
    Thanks: 58
    Thanked 58 Times in 17 Posts

    Default Chuyện Non Nước & Chuyện Chúng Mình


    Gần Bên Nhau
    Nhạc & lời: Nguyễn Quyết Thắng
    Tiếng hát: Doãn Hương
    Chuyện Non Nước & Chuyện Chúng Mình


    Mộng hải hồ anh vui đời lính chiến.
    Em tiễn anh tre nghiêng bóng ven đường.
    Giếng mắt u hoài chợt sáng niềm thương.
    Con đê uốn khúc gập ghềnh đây đó.

    Xin cái hẹn đến người em bé nhỏ.
    Dẫu tháng ngày cuộc chiến có điêu linh.
    Nắm tay nhau ta nguyện ước chung tình.
    Kề vai dạo bước trăng thanh thân ái.

    Có nhau rồi đời nên thơ biết mấy!
    Sóng thuyền yêu gió lướt đẩy mây đưa.
    Dìu nhau hò hẹn những buổi sớm trưa.
    Lòng son sắt như người xưa vườn Thúy.

    Tình thắm thiết đôi ta hằng chung thủy.
    Yêu quê hương anh vui mộng công hầu.
    Đừng để tháng ngày xa cách dài lâu.
    Chuyện non nước, chuyện cùng nhau nguyện ước.

    Đường xa trải khi anh hùng mỏi bước.
    Dừng gót giang hồ nghỉ phép thăm em.
    Dưới giàn hoa thiên lý mộng trăng thềm.
    Anh hồi hộp... nắm tay em hôn nhẹ.
    *
    Tình Hoài Hương
    Bút trần nào tả được lưu luyến!
    Thơ trần đành cam chịu vô duyên...
    Tình Hoài Hương

Similar Threads

  1. Góc Thơ lytamhoan
    By lytamhoan in forum Trang Thành Viên
    Trả lời: 287
    Bài mới nhất : 08-23-2019, 04:06 PM
  2. Trả lời: 1
    Bài mới nhất : 01-29-2012, 10:28 PM
  3. Tình Yêu Tình Nước - thơ Hà Huyền Chi
    By chopper1 in forum Hùng ca
    Trả lời: 0
    Bài mới nhất : 12-27-2007, 08:19 PM

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •