Remember ?

Trang 1/2 12 cuốicuối
kết quả từ 1 tới 6 trên 10

Tựa Đề: Trang Thư Tín Bốn Phương

  1. #1
    Phòng Trực's Avatar
    Status : Phòng Trực v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: Jul 2010
    Posts: 990
    Thanks: 0
    Thanked 1 Time in 1 Post

    Default Trang Thư Tín Bốn Phương

    Hằng ngày BĐH/HQPD nhận được rất nhiều email của bạn bè thân hữu bốn phương gởi đến với nhiều tin tức, bài vở gồm nhiều thể loại khác nhau. Có rất nhiều bài viết rất đặc sắc nhưng cũng có một số thường để "đọc chơi rồi bỏ qua" vì sự trung thực trong các nguồn tin nầy rất khó kiểm chứng mà có lẽ nhiều người cũng đã nhận được. Thư gởi đến thuộc nhiều email groups khác nhau được gởi đến "undisclosed-recipients" mà đôi khi cả người gởi cũng không thể biết nguồn gốc vì thường chỉ có nhiệm vụ chuyển tiếp.
    Đây là một kho tàng về những bài viết trích dẫn từ báo chí online khắp nơi hoặc những chuyện "trên trời dưới đất" rất thú vị, được gởi tới nhằm mục đích phổ biến mà trang "Thư Tín Bốn Phương" xin đăng lại nhằm cống hiến cùng quý NT và đọc giả khắp nơi với sự dè dặt nhất, cũng như thành thật xin lỗi nếu có sự sơ sót hoặc nhầm lẫn về nguồn gốc vì nguyên do như đã thưa ở trên. HQPD xin đứng ngoài mọi tranh cải hay ngộ nhận do nội dung các bài gây nên và sẵn sàng đính chính nếu có sự yêu cầu hợp lý.

    Coi vậy mà không phải vậy!

    Saturday, July 30, 2011 2:00:19 PM
    Tạp Ghi Huy Phương



    Ngày 27 tháng 7, đài RFI vừa loan tin: “Nhân ngày kỷ niệm thương binh liệt sĩ ở Việt Nam, một số nhân sĩ, trí thức ở thành phố Hồ Chí Minh cùng với câu lạc bộ Phaolô Nguyễn Văn Bình đã tổ chức buổi lễ tưởng niệm tất cả những người đã ngã xuống trong các cuộc chiến tranh bảo vệ biên giới và hải đảo.

    Ðó là những người đã hy sinh ở Hoàng Sa, Trường Sa, cũng như trong hai cuộc chiến tranh biên giới phía Bắc và phía Tây Nam.”

    Báo chí ở hải ngoại, trong tinh thần “phấn khởi” cũng đã cho rằng: “Lần đầu tiên, Sài Gòn có một lễ tưởng niệm các chiến sĩ VNCH tử trận trong khi giữ đảo Hoàng Sa năm 1974, chống cự quân Trung Quốc lên chiếm đảo. Và cũng lần đầu tiên, bà quả phụ Ngụy Văn Thà, vị hạm trưởng chiếc Nhật Tảo đã tử tiết theo tàu chiến này, được mời tới dự lễ vinh danh người chồng quá cố của bà.”

    Chúng tôi, những người đã bỏ nước ra đi, sau bao năm bị cộng sản hành hạ, chửi bới, và vùi dập hình ảnh người lính VNCH, cũng phấn khởi khi đọc các bản tin trên báo chí, tưởng như bây giờ cộng sản đã đổi hướng, biết đến lẽ phải, biết trân trọng những anh hùng liệt sĩ đã chết cho đất nước dù đó là người lính miền Nam hay miền Bắc. Trong thời gian trước tháng 4 năm 1975, trước sự xâm lăng của Trung Cộng và vì sự khiếp nhược của vai vế “bề tôi,” chính phủ Hà Nội, đã cho rằng Hoàng Sa, Trường Sa là của đàn anh Trung Cộng còn hơn là của Việt Nam Cộng Hòa, dù Việt Nam Cộng Hòa cũng là đất nước Việt Nam. Bây giờ ngay tại Hà Nội, thật bất ngờ khi nghe tin chính phủ cộng sản cho phép ông Nguyễn Ðình Ðầu, một nhà sử học, 91 tuổi, đứng ra tổ chức một buổi lễ tưởng niệm “đồng bào, chiến sĩ” hy sinh để bảo vệ đất và biển mà trong đó “bao gồm cả các chiến sĩ VNCH đã bỏ mình chống lại Trung Cộng xâm lăng quần đảo Hoàng Sa vào ngày 18 tháng 1, 1974,” khiến tôi phải quan tâm theo dõi, tưởng tượng hình ảnh những người lính Hải Quân VNCH ngày nào trên bàn thờ hương khói, mà lòng xúc động khôn cùng.

    Cũng chính vì nỗi xúc động này, tôi đã đi tìm trên những trang “lưới,” để hy vọng tận mắt thấy những hình ảnh của anh em tôi, thấy bà quả phụ Ngụy Văn Thà được vinh danh, dù là với một bó hoa nhỏ tri ân, nhưng tất cả những gì tôi thấy được ở đây, đọc được ở đây làm cho tôi mang cái cảm giác bị lừa, cũng như giới truyền thông thế giới bị lừa bởi cái tiểu xảo của cộng sản và cách loan tin vội vã gần như hoàn toàn sai sự thật của nhiều ký giả.

    Khoảng 50 người có mặt tham dự “buổi lễ tưởng niệm” trong một cái phòng nhỏ ở số 43 đường Nguyễn Thông Saigon có sự hiện diện của giới “nhân sĩ, trí thức” như các ông Nguyễn Ðình Ðầu, GS Tương Lai, ông Lê Hiếu Ðằng, Ðỗ Trung Quân và ông Huỳnh Tấn Mẫm (!).Chúng ta thấy gì trên sân khấu và trên bàn thờ? Thay vì bài vị và hình ảnh các tử sĩ của cả hai bên như ý nghĩa tưởng niệm, thì chúng ta chỉ thấy một bàn thờ Hồ Chí Minh và ngọn cờ máu. Bên phải bàn thờ “bác” có mấy hàng chữ lớn: “Kỷ Niệm 64 Năm Ngày Thương Binh Liệt Sĩ Việt Nam 27 tháng 7, 2011,” bên trái “bác” có câu: “Tưởng Niệm Ðồng Bào Chiến Sĩ Hy Sinh Bảo Vệ Biên Cương Hải Ðảo.” Lá cờ lớn sau ảnh Hồ Chí Minh màu đỏ, bàn thờ phủ khăn màu đỏ, bục thuyết trình phủ khăn đỏ, cả hai cây đèn cầy không thắp (!)và hai chục hoa “glaieul” cũng màu đỏ luôn. Không thấy có câu nào là “vinh danh tử sĩ VNCH,” cũng không có câu nào là “Hoàng Sa ngày 8 tháng 4, 1974” hay “buổi lễ tưởng niệm chung cho các chiến sĩ hai miền Nam Bắc.” Diễn thuyết xong, (cho ăn kẹo cũng không có ông trí thức XHCN nào dám lên tiếng ca tụng “công khai” các chiến sĩ VNCH), cuối cùng thì bà con lên thắp nhang khấn vái trước bàn thờ ông Hồ, mà không phải là ai khác!


    Bà quả phụ Ngụy Văn Thà (1) mặc áo bà ba ngồi ở hàng ghế thứ hai, “bị” mời lên thắp nhang trên bàn thờ “bác Hồ” vì không có bàn thờ nào dành cho anh hùng Ngụy Văn Thà, chồng của bà. Ðể kết thúc buổi lễ, người ta bắt bà cầm một tấm bảng có mấy chữ viết tay nguệch ngoạc “Phản đối nhà cầm quyền Trung Quốc vi phạm biển đất thuộc chủ quyền Việt Nam” để chụp ảnh đưa lên “net.”

    Ðó là những gì thuộc buổi lễ mà người ta ca tụng là “công khai,” “đặc biệt,” “hiếm có.” Ðừng hy vọng gì ở cộng sản một sự thay đổi biết điều hay tử tế, và giới nhân sĩ, trí thức Việt Nam trong câu chuyện này, dám nói dám làm vì thật sự họ chưa hết sợ đâu! Tôi không thấy phấn khởi chút nào trước sự việc trên mà cảm thấy mình bị lừa bịp! Xin ơn trên ban cho anh em tôi chút sáng suốt cuối đời!

    (1) Nếu bạn đọc muốn thăm hỏi bà quả phụ Ngụy Văn Thà xin liên lạc:
    Bà Huỳnh Thị Sinh
    151/10 Ðường Nguyễn Kim
    Phường 7- Quận 10 - Sàigòn
    Số phone mới: 848-3857-2760


    NguoiViet online

  2. #2
    Phòng Trực's Avatar
    Status : Phòng Trực v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: Jul 2010
    Posts: 990
    Thanks: 0
    Thanked 1 Time in 1 Post

    Default Phim vui: Chó săn...

    Chó săn ông chủ nhỏ

    STANDBY="Loading Windows Media Player components..." TYPE="application/x-oleobject">





    WIDTH="650" HEIGHT="480" ShowControls="1" ShowStatusBar="0" ShowDisplay="0" autostart="0">

  3. #3
    loibangTQLC's Avatar
    Status : loibangTQLC v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: Jan 2009
    Posts: 1,004
    Thanks: 0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default

    “ĐÁP LỜI SÔNG NÚI”



    Thân chuyển và để tỏ lòng khâm phục gia đình người thanh niên can đảm đã thể hiện lòng yêu nước bằng hành động qua lời ca tiếng hát trong cuộc biểu tình tại Sàigon ngày 12-6-2011


    Bàn về cái sự hèn

    Thanh Thương Hoàng

    Cả tháng trời nay báo chí Việt hải ngoại “say sưa” và cả “hăng hái” nữa thi nhau bàn ra tán vào cuốn “Hồi ký của một thằng hèn”, tác giả là nhạc sĩ Tô Hải hiện sống trong nước. Người khen thì quá nhiều tuy nhiên cũng có vài người chê bai dè bỉu. Điển hình là ông nhà văn nhà báo tên tuổi và cũng là bạn thân của tôi và của cả nhà văn Uyên Thao, người chủ trương Nhà xuất bản Tiếng Quê Hương (đã ấn hành cuốn sách), đó là Công Tử Hà Đông Hoàng Hải Thủy. Nhưng có một thực tế không thể bàn cãi: cuốn sách đã bán chạy như tôm tươi, nhà xuất bản đang cấp tốc cho in thêm. Thực ra thì những điều nhạc sĩ Tô Hải viết ra trong cuốn hồi ký này, đa số người cầm bút Miền Nam trước đây đều biết, và có thể còn biết hơn thế nữa. Nhưng cuốn sách sở dĩ được mọi người nồng nhiệt tìm đọc và có “giá” vì “nó” được chính miệng người trong cuộc (nhân chứng sống) “kể tội” và “thú tội”. “Nó” thuộc loại “trái cấm xuất khẩu”. Mà người đời vốn dĩ thường thích trái cấm. Còn các tác giả miền Nam trước đây và ngay cả bây giờ ở nước Mỹ viết ra, người ta nếu không cho là bịa đặt cũng “kết” là nhằm mục đích tuyên truyền.

    Sau khi đọc hết cuốn “Hồi ký của một thằng hèn” tôi bỗng dưng nổi hứng muốn nhân dịp này bàn tán thêm về cái sự hèn của … thiên hạ. Sống mấy chục năm dưới chế độ phi cầm phi thú, phải đau lòng nói rằng không chỉ có riêng mình ông Tô Hải là “thằng hèn” duy nhất, mà phải nói “nhân dân ta” cả miền Bắc đều hèn. Hèn từ trên xuống dưới, hèn từ trong bụng mẹ hèn ra. Hèn từ đời này sang đời nọ. Đến như cái lão Nhà văn Nguyễn Tuân nổi tiếng khinh bạc, vênh váo, tự kiêu, tự đại, coi thiên hạ dưới mắt như rác rưởi mà cũng phải thốt lên: “muốn sống (tồn tại trong chế độ) thì phải biết sợ”. Sợ phát sinh ra hèn. Hèn là tại sợ. Dưới sự kìm kẹp của cộng sản hỏi có bao nhiêu nhà trí thức, nhà văn, nhà thơ. nhà báo, nhà giáo; mấy ai dám không hèn dõng dạc ra tuyên ngôn: “ bút mực tôi ai cướp giật đi, tôi sẽ dùng dao viết văn lên đá”? Hay toàn một lũ bồi bút, một lũ nô tì chạy theo bợ đỡ nịnh hót “nâng bi” (xin lỗi độc giả tôi phải dùng tới hai chữ này mới diễn tả được hết ý) kẻ cường quyền, thối bảo thành thơm, thơm bảo là thối để kiếm chút cơm thừa canh cặn của bọn này quẳng cho? Giấy trắng mực đen sách báo còn ghi rõ ràng những “đại thi hào” như Chế Lan Viên, những “đại văn hào” như Nguyễn Khải mãi tới khi ngáp ngáp, biết rằng mình sắp nhắm mắt lìa đời, chẳng còn sợ gì nữa, mới dám viết ra những lời ăn năn sám hối. Nhưng, lại nhưng, lại dặn vợ con là khi nào mình nằm yên trong lòng đất rồi mới tung ra cho thiên hạ biết. Hèn thật. Chết vẫn chưa hết sợ, hết hèn.

    Còn bây giờ, tôi dám cả quyết là sau khi toàn thế giới tràn ngập trận bão “NET”, tất cả bọn văn nô, nhạc nô, báo nô trong nước đều biết rõ, biết hết đâu thực sự là tự do dân chủ, nhân bản, nhân quyền, đâu là nô lệ áp bức dã man tàn bạo – chỉ vì quyền lợi riêng của bè đảng mà biến cả dân tộc thành những kẻ hèn hạ bất lương. Và cái gọi là “xã hội xã hội chủ nghĩa” đã bị loài người vứt vào thùng rác từ lâu. Nhưng vì cái dạ dầy, vì cái áo khoác và nhất là vì sợ nên đã hèn hạ gục mặt cúi đầu làm tôi mọi.Thậm chí có một tên văn nô đồ tể trong nước (có thành tích chôn sống mấy ngàn người dân hồi tết Mậu Thân ở Huế) sau khi đọc cuốn “Hồi ký của một thằng hèn” còn gân cổ chống chế, biện minh cho chế độ và chê trách Tô Hải là kẻ nông nổi lầm đường lạc lối (!) và bóng gió kết tội “hèn sĩ » này ăn cháo đái bát.

    Trên đây là nói về cái sự hèn của những tên hèn trong giới mà người đời quen gọi là Văn nghệ sĩ (những kỹ sư tâm hồn, nói theo giọng điệu cộng sản). Bây giờ tôi xin nói về cái hèn của đám đông mà ở đầu bài tôi đã “liều” viết là cả nước hèn. Câu này thực ra không phải của tôi mà của chính Tô Hải. Nơi trang 368 (HKCMTH) Tô Hải viết: «Vâng! Chính cái hèn của dân tộc tôi…”.

    Tiện đây tôi xin nói một chút xíu về mình. Vào những năm 1986, 1987 khi tù cải tạo về, buổi tối ngồi viết lén cuốn tiểu thuyết “Tiến Sĩ Lê Mai”, đoạn đối thoại (trong nhà tù) giữa ngài tiến sĩ khoa trưởng đại học với một thiếu niên can tội phục quốc thắc mắc về cái hèn của những bạn đồng tù. Ngài tiến sĩ đã trả lời là cả dân tộc chúng ta có truyền thống hèn từ mấy ngàn năm. Nhưng vì tôi “rét”, nói rõ hơn là vì tôi sợ, tôi hèn. Sợ mọi người sẽ xúm lại đánh đòn hội chợ nếu chẳng may bản thảo lọt vào tay các “đồng chí” (vì dám chê trách mạ lị nòi giống Tiên Rồng anh hùng) nên đã viết “nhẹ” đi là “người Việt Nam chúng ta đa số hèn” (trang 125, TSLM). Mới chỉ có vậy thôi mà tôi đã sợ. Thế mới biết cái sợ cái hèn nó đè nặng lên cuộc đời con người ta ghê gớm như thế nào sau ngày “được” CS giải phóng. Vậy thử hỏi trong mấy ngàn năm đô hộ giặc Tầu, trăm năm nô lệ giặc Tây, dân tộc ta có bao nhiêu kẻ không hèn? Tôi sẽ viết về việc này trong một bài sau. Hôm nay chỉ xin nói về cái hèn của “nhân dân ta” ở miền Bắc sau mấy chục năm sống trong thiên đường CS. Vấn đề đặt ra là từ mấy chục năm nay cả Miền Bắc có bao nhiêu người không hèn, không sợ tù đầy và cả chết nữa?. Có thể nói những người không sợ, không hèn từ lâu nay hiếm hoi lắm, đếm chưa đủ trên đầu ngón tay. Còn những vị trốn thoát ra ngoại quốc rồi mới dám lên tiếng, viết sách phản kháng, phản tỉnh thì cũng đáng phục đấy nhưng chỉ phục một…phần thôi.

    Bây giờ tôi xin nói về những cái hèn điển hình mà tới giờ này “thiên hạ” vẫn còn tiếp tục hèn và chẳng những vậy còn ca tụng những “đấng” đại hèn. Trước hết là “bác Hồ vĩ đại”. Vào năm 1945, sau khi cướp được chính quyền, lo sợ sự hiện diện 200.000 quân Tầu của Tưởng Giới Thạch ủng hộ Việt Nam Quốc dân đảng giành mất chính quyền, Hồ Chí Minh đã vội vã tổ chức tuần lễ quyên góp vàng của dân (lấy lý do gây qũy kháng chiến) đúc pho tượng viên tướng tư lệnh Lư Hán. Rồi đích thân họ Hồ đem pho tượng vàng tới bản doanh Lư Hán, quỳ mọp dưới chân lão này dâng “cống vật” và cầu xin giúp đỡ để được ngồi yên trên “ngai” chủ tịch nước. Đường đường một “đấng » chủ tịch nước, một “cha già dân tộc” (tự xưng) mà phải đi quỳ lạy một viên tướng “tầu phù” xin xỏ. Còn gì nhục nhã, hèn hạ và ê chề cho bằng, còn gì danh dự quốc gia?

    Tiếp tới là “hèn đại nhân” thứ hai: “ngài” đại tướng họ Võ. Ông này có lẽ sinh ra có số bọc điều nên một bước từ nhà giáo trở thành nhà binh đeo ngay lon đại tướng không cần phải leo từng bước theo thứ tự hệ thống quân giai. Do đó mà trong chốn chiến trận “ngài” chỉ có mỗi cái tài “nướng” quân, sống chết mặc bay. Trận Điện Biên Phủ nhờ bọn tướng Tầu cộng chỉ đạo nên mới thắng được thực dân Pháp (và cũng vì đế quốc Mỹ không ra tay nghĩa hiệp cứu bồ). Thế là bọn báo chí Tây phương thi nhau lấy ống đu đủ thổi phồng ngài đại tướng, ví von xếp hàng ngài với những danh tướng của Pháp và thế giới. Và bọn đàn em trong nước, bọn bồi bút thừa cơ tâng bốc ngài lên chín tầng mây xanh, xếp ngài ngang hàng với 10 danh tướng của nhân loại, trong số có đức Trần Hưng Đạo, vị anh hùng dân tộc VN. Tốt thôi, vì đúng hay láo thì chúng ta cũng chẳng mất mát gì! Nhưng có một điều phải kể ra đây là ngài đại tướng cũng là người có học hành trí thức, biết lẽ phải điều trái, đọc sử sách biết gương tiết tháo của người xưa “uy vũ bất năng khuất”. Nhất là cầm cả triệu quân trong tay và mong muốn trở thành anh hùng dân tộc, bảng đồng bia đá khắc tên, mà lại hèn thì quả hết chỗ nói!

    Tôi không hề có ý xuyên tạc hay bịa đặt để bôi nhọ ngài đại tướng. Chứng cớ về cái sự hèn của ngài đại tướng rành rành, khắp bàn dân thiên hạ đều biết. Sau “chiến thắng” năm 1975, trong lúc ngài đại tướng đang công du các nước Âu châu để khoe khoang thành tích “đánh cho Mỹ cút ngụy nhào” thì ở trong nước bọn Lê Duẩn, Lê Đức Thọ cắt chức cầm quân của ngài và giao cho ngài chỉ huy việc “cầm quần” đám “chị em ta”. Thế mà ngài đại tướng cũng không hề có một phản ứng, lẳng lặng cúi đầu cam nhận chức vụ (tồi tệ) mới. Lẽ ra với khí thế đang lên của ngài lúc đó, ngài có thể lên tiếng kết án bọn Lê Duẩn và tuyên bố thành lập Mặt trận hay chính phủ lưu vong gì đó, biết đâu ngài chẳng làm nên lịch sử?.

    Chưa hết, tiếp đó bọn đàn em tay chân thân tín của ngài “những công thần kháng chiến chống Pháp” như các tướng Hoàng Văn Thái, Lê Trọng Tấn vv…đều bị thủ tiêu hoặc nhẹ hơn là cắt chức về vườn đuổi gà cho vợ mà ngài đại tướng vẫn phớt lờ, không dám hó hé một lời, tiếp tục ngậm miệng ăn lương thì đúng là hèn vào loại nhất nhì thiên hạ. Đến nỗi bà vợ của ngài phải thốt lên (với bọn báo chí Tây phương ở Paris): ông ta là một kẻ hèn! Nếu ông tướng này bây giờ bớt hèn và dám liều như nhà nhạc sĩ hèn Tô Hải viết một cuốn hồi ký lấy tên “Tôi là một tên tướng ĐẠI HÈN”, tôi đoan chắc cuốn này sẽ bán cả mấy trăm ngàn cuốn. Mong bà phu nhân của ngài đại tướng hèn khuyến khích “đấng” phu quân kể lại những cái sự hèn của ngài (thuê thợ viết, vì bây giờ ngài sắp xuống lỗ rồi viết sao nổi). Nếu làm được vậy may ra ngài đại tướng mới rửa bớt được cái sự hèn của ngài! Nếu ngài đại tướng vẫn hèn không dám kể thì bà phu nhân (thay chồng) kể lại tất cả những gì bà đã chứng kiến. Tôi tin việc làm này của bà cũng rửa được nhiều vết nhơ bám đầy ngôi sao nơi cổ áo của ngài đại tướng hèn!

    Tới đây tưởng cũng nên nói thêm là tướng tổng tư lệnh đã hèn như vậy thì bọn tùy tướng dưới trướng tất nhiên cũng phải hèn như Sếp hoặc hơn Sếp thì mới giữ được mâm cơm đầy thịt cá cao lương mỹ vị và vàng bạc châu báu chất đầy nơi ngân hàng ngoại quốc. Trên đây là những cái hèn thuộc loại “vĩ đại” của các “vĩ nhân”, điển hình cho giới chóp bu CS.

    Cái hèn tiếp theo tôi xin nói là cái hèn của “nhân dân ta”. Trên nửa thế kỷ bị bọn cộng sản đè đầu cưỡi cổ, bị bóc lột tận xương tủy, đói rét tận cùng mà khắp nước có thấy một ai hó hé lên tiếng kêu ca gì đâu, nói gì tới vùng lên tranh đấu. Cái trận cuồng phong cải cách ruộng đất giết chết oan uổng hàng trăm ngàn người, tài sản tiêu ma, “nhân dân ta” vẫn cứ nín thinh chịu trận. Rồi khi bọn cầm quyền sửa sai xí xóa tội ác, “nhân dân ta” cũng vẫn câm như hến, chẳng thấy ai khiếu nại kêu oan! Trong khi đó bọn bồi bút (trong số có nhà nhạc sĩ hèn Tô Hải) thi nhau ca ngợi “chiến công” giết người cướp của của bọn đồ tể. Không thấy một “nhân sĩ Bắc Hà” nào lên tiếng than, lên tiếng kêu, tiếng khóc dùm dân oan! Nhưng xét ra cái sự hèn của “nhân dân ta” cũng là đương nhiên thôi, vì đó là căn bệnh trầm kha mãn tính mà đa số nhân dân các nước dưới sự kìm kẹp của CS (nhất là ở phương Đông) đều mắc phải. Này nhé, nhân dân Bắc Hàn trải qua gần thế kỷ dưới sự “lãnh đạo anh minh” của cha con lãnh chúa Kim Nhật Thành khổ còn hơn…chó mà có thấy một ai dám “húng hắng” kêu ca hoặc than khổ lấy một tiếng đâu. Đói đến rã họng, rách đến tả tơi mà hễ cứ mở miệng là đứng thẳng người chắp tay cung kính tri ân đại lãnh tụ! Cả mấy chục triệu người mà run sợ đến khiếp nhược một con người thì không hèn là gì. George Eliot đã nói: “It is mere cowardice to seek safety in negations” (Thật là một sự hèn nhát hiển nhiên để tìm lấy yên ổn trong mọi chối từ). Rồi tới việc các đại đồng chí Trung quốc cai trị nhân dân bằng roi vọt, bằng cái bóp chặt dạ dầy, bằng đầy ải trong các trại tập trung nơi công trường mà trải qua ngót thế kỷ chỉ mới xẩy ra có một biến cố Thiên An môn. Cả tỷ con người ấy mà đồng tâm nhất trí “ngàn vạn cánh tay đưa lên”, mỗi người chỉ cần…búng nhẹ một cái thôi thì mấy chục tên chúa đỏ ngồi ở Trung Nam Hải chỉ có nước tan thây nát xác, chết không kịp ngáp.

    Nhà văn hào Nga Solzhenitsyn đã viết (hồi còn con ma CS) “chỉ cần 200 cánh tay giơ lên cùng lúc thì cục diện nước Nga đã không còn như bây giờ”. Vâng, mọi sự tệ hại trên thế gian này có thể nói đều do cái hèn của con người cả. Nói đâu xa, việc đang diễn ra trong nước ta đấy. Bọn bành trướng Bắc Kinh tự vẽ họa đồ đặt định hải phận, cướp không của đất nước chúng ta hàng ngàn hải lý rồi còn ngang xương ra lệnh cấm đồng bào ta (bao đời đánh bắt cá trên vùng biển thân thương) không được lớ xớ tới vùng cấm do chúng áp đặt. Biết bao ngư dân của chúng ta bị bọn bành trướng đánh đập bắt giam giết chết và tịch thu tầu thuyền mà có thấy “các đồng chí lãnh đạo” đảng, nhà nước ta mở miệng phản đối đâu! Người trong nước gọi “các đồng chí lãnh đạo” là “hèn đại nhân”. Tướng quân Trần Bình Trọng (nghĩa khí ngút trời) có linh thiêng xin ngài hiện về cầm gươm chỉ vào mặt bọn bán nước cầu vinh này bài học “thà làm quỷ nước Nam còn hơn làm vương đất Bắc”.

    Đó là chuyện của những hèn đại nhân. Bây giờ tôi xin kể tiếp chuyện của các “hèn sĩ”. Chuyện mới diễn ra ngay trên đất Mỹ này. Mấy tháng nay có khá nhiều nhà văn, nhà báo, nhà bình luận trong nước được giới báo chí, văn nghệ Việt Nam hải ngoại phong cho là “các nhà văn đối kháng”, (vì trước đây đã có can đảm viết sách, viết báo chống đối đảng, nhà nước gửi ra ngoài này đăng) được đảng, nhà nước ta cho phép “Mỹ du” đọc đít cua, đít cáy tại mấy trường đại học Mỹ. Những ông nhà văn nhà viết này đều thuộc hàng đói rách thâm niên, (vì không được đảng, nhà nước tận tình chiếu cố như các “hèn sĩ” Tô Hải) thì lấy đâu ra tiền chi cho việc mua vé bay, việc di chuyển ăn ở từ Bang này sang Bang khác gặp gỡ bà con hay bạn bè (ngụy) cũ? Một là do các trường đại học Mỹ chi. Hai là do đảng, nhà nước ta cung cấp. Riêng cái việc được đảng, nhà nước cho “Mỹ du” cũng đã phải cam kết thi hành chỉ thị rồi. Đó là thực thi chính sách “tam thập lục kế” (tức nghị quyết 36). Có anh nhà văn sang đây cứ đóng vai câm điếc, ai hỏi gì cũng không nói, ai “thắc mắc” gì cũng nhe răng cười trừ. Vì sợ nói năng lăng quăng bị bọn báo chí bên này “xuyên tạc” thì khi về nước khó mà sống nổi với các đại đồng chí. Cứ đóng vai câm điếc chắc ăn. Có anh trước đây mấy năm hung hăng con bọ xít viết sách chỉ trích đường lối chính sách của đảng, nhà nước và “chơi” luôn cả thánh kinh Mác xít nữa, được bọn lái sách ngoài này in ấn, quảng cáo ầm ĩ. Thế mà khi sang đây, trái với ý muốn của bọn đầu cơ chính trị, ”hèn sĩ” này thay vì nói về “thi sĩ mầu tím hoa sim” (như chương trình đã định) lại quay ngoắt 180 độ, mở miệng khuyên sinh viên người Việt nên về nước học hỏi thêm và sau này thành tài thì về nước phục vụ “quốc gia dân tộc”. Và “ hèn sĩ” (chắc là được ai đó mớm) còn to tiếng kêu gọi người Việt hải ngoại khi gửi tiền về làm công việc từ thiện nên giao cho các đoàn thể hiệp hội trong nước “đưa giúp”! Tấn trò hèn lộ liễu quá ông “hèn sĩ” ơi. Thà rằng cứ câm miệng ăn tiền may ra còn được chút cháo bố thí của người Việt hải ngoại vốn giầu từ tâm. Nghĩ mà …tội nghiệp cho đồng hương ta, chỉ vì tấm lòng từ tâm bao la như trời biển “thương người như thể thương thân”, lúc nào cũng muốn cứu giúp kẻ lầm than nên cứ bị bọn “hèn sĩ” trong nước (qua Mỹ, qua Pháp) lợi dụng sỏ mũi hoài. Họ được “quân ta” bốc lên tận mây xanh, được ăn được nói và được cả “gói” bỏ túi. Thế mà khi “qua cầu” là họ giở ngay cái giọng điệu xỏ xiên xem thường xem khinh…”bọn ngụy” liền!

    Bây giờ tôi xin trở lại với “thằng hèn” Tô Hải. Qua những lời “thú tội” của ông nhạc sĩ già Tô Hải trên 500 trang sách thì ngoài cái sự hèn ra tôi còn nhận thấy ông là một tên gian manh thượng thặng. Ông không phải là nhạc sĩ tài ba nhất chế độ, lại có thân nhân làm tướng Ngụy, (có thân nhân là dân ngụy đã khốn khổ trăm bề huống chi lại là tướng!) mà trải qua trên nửa thế kỷ ông vẫn cứ sống phây phây ăn trên ngồi trước, được đảng, nhà nước tin tưởng và biệt đãi hậu hĩnh (trong khi cả nước đói khổ) thì phải biết “tài năng” bợ đỡ và thủ đoạn của ông đạt tới mức thượng thừa như thế nào. Ông bảo ông đã nhìn thấy cái đống phân hôi thối (bọn cầm quyền) từ lâu nhưng vì hèn nên cứ nhắm mắt bịt mũi “cũng đành nhắm mắt đưa chân” để được vinh thân phì…da. Mãi tới khi sắp về chầu tiên tổ và thấy thiên hạ “cả tiếng dài hơi” sỉ vả đảng, nhà nước (mà không hề hấn gì) nên ông mới liều tung ra cuốn hồi ký kể tội người và kể tội mình. Nếu có “ra sao” thì ông cũng cóc sợ vì ông chẳng còn gì để mất, trên 80 tuổi rồi, chết còn không ngán thì còn gì để mà sợ. Thế là ông hết hèn. Dù sao chúng ta cũng phải thán phục ông, ông còn hơn các “đồng nghiệp hèn” của ông nhiều, giờ vẫn đang tiếp tục sống nhục, sống hèn. Duy có một điều tôi vẫn thấy ái ngại cho ông. Vì trải qua hết cả đời người phục vụ cho đảng, dù muốn hay không, bàn tay cũng đã nhúng máu anh em. Liệu những lời ăn năn sám hối có rửa sạch được không? Nhưng dù sao “có còn hơn không”. Ước chi những người hiện đang sống một cuộc sống hèn trong nước, đang đưa lưng cho lũ bạo quyền cưỡi, sớm tỉnh ngộ và cùng lúc giơ cao cánh tay lên hét lớn: “Chúng tôi không hèn nữa. Chúng tôi ăn năn hối hận. Chúng tôi muốn làm người”. Tôi nghĩ may ra lúc đó nhân dân ta, đất nước ta mới thoát khỏi nỗi nhục khi ra nước ngoài không dám nhận mình là người Việt Nam. Còn nếu cứ như bây giờ thì…

  4. #4
    loibangTQLC's Avatar
    Status : loibangTQLC v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: Jan 2009
    Posts: 1,004
    Thanks: 0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default

    Date: Friday, August 12, 2011, 10:36 PM

    Lý Tống và Nguyễn Cao Kỳ
    (trích bài Hạ Cờ Tây của Lý Tống tại trang web:

    http://www.lytong.org/phpBB2/viewforum.php?f=2


    …………………
    III. Sếp Râu Kẽm Áo Gấm Về Làng


    1. Chuẩn bị về Việt Nam:
    Vào những ngày đầu năm 2004, giữa lúc dịch cúm gà đang nổi cộm tại Ðông Nam Châu Á, một nhân vật tên tuổi cố chen lên nổi tiếng hơn “gà chết” là Sếp Râu Kẽm. Nhưng thời lượng báo chí và truyền thông quốc tế dành cho Sếp chỉ bằng 1 phần triệu tin gà chết. Tin gà chết kéo dài hằng tháng và có thể cả năm, tin Sếp Râu Kẽm “vinh quy bái tổ,” lấy cớ về thăm quê hương, viếng mộ mẹ già ở Sơn Tây, chỉ được nhắc nhở vài hôm và chìm lĩm trong mùi gà chết càng ngày càng lan rộng khắp 14 quốc gia Châu Á. Một cận thần của Sếp, khi được Ðài VOA phỏng vấn, tuyên bố: “Mỗi người có một cách chống Cộng. Sếp trở về cũng không ngoài mục đích chống Cộng cứu nước kiểu Râu Kẽm.” Công nương D. cũng góp tiếng: “Bố có đủ chín chắn, kinh nghiệm và biết mình phải làm gì. Bất cứ việc gì bố làm, D. đều ủng hộ hết mình dù không thể tháp tùng bố vì bận nhiều shows đã lên chương trình.” Một số thân hữu cẩn trọng dè dặt: “Biết đâu Sếp sẽ đi thăm các vị chân tu của các Tôn Giáo đang bị tù đày, quản chế, đi thăm các vùng quê khốn khổ bữa đói, bữa no... Sếp sẽ làm nhân chứng về những vi phạm nhân quyền tại VN. Và lời tố cáo CS của Sếp sẽ thức tỉnh chế độ, được thế giới chú ý hơn và tạo thêm một luồng gió mới thức tỉnh lực lượng chống Cộng hải ngoại đang bận đấu đá nhau trong cuộc gió tanh mưa máu. VC sẽ bị trò phản hồi ngược: gậy ông đập lưng ông!”


    2. Những Lời Tuyên Bố của Sếp Râu Kẽm tại VN:
    a - Giọng Mị Dân: Trước và sau khi phi cơ đáp tại phi trường Tân Sơn Nhất, do chưa biết rõ VC sẽ phản ứng như thế nào, Sếp còn cẩn trọng trong lời tuyên bố, dù một phóng viên Mỹ đã huỵch toẹt nhắc lại nhận xét cũ về Sếp: “Một hoả tiễn không người lái!”
    • “Tôi muốn hàn gắn những vết sẹo chiến tranh đã chia rẽ cộng đồng VN quá lâu”.
    • “Tôi trở về vì nhớ quê hương và muốn đóng góp phần mình. Sự hiện diện của tôi chứng tỏ tôi muốn một sứ giả hoà giải, hoà hợp quốc gia”.
    • “Khi hồn tôi thương nhớ quê hương, tôi sẽ đi con đường tôi chọn, bất kể mọi người, mọi chuyện. Những sự chống đôi chẳng hại cũng chẳng ích lợi gì cho tôi hay cho đất nước”.
    • “Khi máy bay sắp đáp tại Sài Gòn, tôi bật khóc lần thứ nhì trong đời. Lần đầu khóc khi phải rời bỏ quê hương năm 1975, và hôm nay tôi khóc lần nữa vì thấy mình đã trở lại quê nhà”.
    • Sếp còn nói bóng nói gió là chuyến trở về nầy sẽ vĩnh viễn sống những ngày tháng còn lại đời mình tại VN.
    b - Giọng Phản Bội: Sau buổi ăn trưa và đánh gôn giao lưu cùng Chủ tịch UBND thành phố HCM, chắc đã nhận các hứa hẹn và các cuộc gặp tương lai với các VC cao cấp cao hơn như Chủ tịch MTTQ Phạm Thế Duyệt, Thứ Trưởng Ngoại Giao VC Nguyễn Phú Bình, Phó Chủ Nhiệm Ủy ban Việt Kiều Nguyễn Chiến Thắng... Sếp tạm “biết ta, biết địch” nên mạnh dạn “phóng hỏa tiển không người lái”.
    • Sếp tuyên bố ủng hộ chế độ độc tài, độc đảng của VC, so sánh chế độ VC với các chế độ “độc tài” của Singapore, Ðại Hàn, Ðài Loan, và dùng ngụ ý phân tích: Chính quyền do một đảng cầm quyền độc tài sẽ đem lại “trật tự kỷ cương” cần thiết cho tình hình VN, đưa đất nước thoát nghèo đói để trở thành con Rồng Châu Á. ( Ðời Sếp hết ngưỡng mộ Hitler, giờ ca tụng độc tài đảng trị! )
    • “Ưu tiên hàng đầu là xây dựng kinh tế, tạo ra giai cấp trung lưu cho xã hội rồi mới nghĩ đến cải cách chính trị”. ( Trung lưu và thượng lưu đỏ đầy dẫy xã hội chỉ cải cách chính trị theo hướng đỏ để tiếp tục đàn áp, bốc lột dân đen. )
    • “Không cần phải suy nghĩ gì nữa, chính sách Ðại Ðoàn Kết ( của VC ) là chính sách hoàn toàn đúng đắn. Sự hoà hợp dân tộc sẽ tập hợp được sức mạnh trong và ngoài nước.” ( Ðại đoàn kết để chống Cộng thì có ai phản đốỉ ? Ðoàn kết với đầu gấu Bộ Chính Trị là đồng loã với bọn buôn dân, bán nước.)
    • “Hãy quên quá khứ, nhìn về tương lai”. ( Quá khứ đồi trụy của Sếp cần phải quên là đúng. Nhìn về tương lai chỉ thấy Sếp ngắc ngoải cùng đám gà toi mắc dịch ).
    • Và Sếp công kích một cách độc địa những nhà hoạt động dân chủ tại Hoa Kỳ: “Những người muốn trở về với quá khứ và nói toàn những chuyện không tưởng. Số người chống Cộng hải ngoại chỉ là thiểu số rất ít, gồm toàn những kẻ “sắp về chầu tổ đến nơi”.
    3. Phản ứng tại Hải Ngoại và Quốc Nội :
    a - Hải Ngoại: Do cách xa Sếp đến nửa vòng trái đất và không thể ném cà chua, trứng thối trực tiếp vào mặt Sếp, đồng bào hải ngoại chỉ còn cách dùng những từ ngữ “xứng đáng” nhất để đáp lại những lời “xú danh vạn đại” của Sếp: Kẻ đầu hàng, tên điếm nhục, lạy lục, phục tùng, luồn trôn VC, vô liêm sĩ, mất tư cách, hèn nhát, kẻ phàm phu tục tử cho đến rốt ráo cuộc đời, lố lăng, ăn nói hồ đồ, đâm sau lưng chiến sĩ, bán rẽ lương tâm, tên đầu hàng địch, đào ngủ, phản bội, Xuân Tóc đỏ, tên vô lại...
    Người “văn hoa” thì lý luận :
    • NCK tán thành chế độ VC và một thời ông chống lại, tiếp tay cho kẻ gây ra tội ác với nhân loại nói chung và VN nói riêng.
    • Ði ngược lại trào lưu dân chủ hóa toàn cầu, khuyến khích Hà Nội phạm thêm tội ác mới trong các cuộc đàn áp các phong trào dân chủ và Tôn giáo trong nước.
    • Hỗ trợ nhà cầm quyền độc tài VC là phản bội dân tộc VN, phản bội đồng minh Hoa Kỳ, đồng lỏa với kẻ bán nước, cắt đất dâng cho kẻ thù, đi tìm con được tự sát.
    Hai tiếng nói có trọng lượng nhất :
    • Tập Thể Chiến Sĩ VNCH Hải Ngoại: “Ông Kỳ không có căn bản học vấn, cá tính bất trắc, ngạo ngược, bị khánh kiệt tài sản nên kiếm cơ hội về làm ăn với VC, qụy lụy nhà cầm quyền độc tài CS để mưu cầu danh lợi, một hành động của kẻ hèn nhát, vô liêm sĩ, đi ngược lại nguyện vọng của toàn dân VN, loại trừ NCK ra khỏi hàng ngũ những người Việt Quốc Gia, lời phát biểu của NCK không có ảnh hưởng gì đến tinh thần chống Cộng của khối người Việt tỵ nạn CS ở hải ngoại”.
    • Cựu Thủ Tướng Nguyễn Bá Cẩn: “Ông Kỳ là một người thiếu nhân cách, đã phản bội bè bạn, đàn em, đồng đội, đồng bào, những người đã hy sinh, quốc gia, dân tộc. Tuyên bố bốc đồng, ngẫu hứng, hồ đồ, xấc xược mang tính nhục mạ tập thể người Việt hải ngoại. NCK là người kém hiểu biết về chính trị, không phân biệt được độc tài dân chủ pháp trị với độc tài đảng trị, toàn trị.”
    b. Quốc Nội: Ðại diện là hai nhà trí thức bất đồng chính kiến hàng đầu :
    • Nguyễn Thanh Giang: “Bất kỳ xã hội nào muốn phát triển đều phải đi cả hai chân kinh tế và chính trị. Nếu chỉ tập trung một chân thì trước sau gì cũng té ngã.” “Nếu chỉ phát triển kinh tế mà bỏ lơ cải cách chính trị, xã hội sẽ phát triển què quặt và không bền vững, và dễ sụp đổ trước các khủng hoảng lớn.”
    • Hoàng Minh Chính: “Tôi thúc giục ông NCK đối diện với thực tại VN hôm nay, hãy gặp dân chúng nói chuyện với người nghèo và hỏi xem họ có ủng hộ những gì ông ta nói hay không.” “Ông ta đã không nói thật vì có thể ông ta muốn làm hài lòng chính phủ và đảng CSVN để tìm nơi an nghỉ cho phần đời còn lại;” “Ông Kỳ bán đứng lương tâm... bán đứng các chiến hữu của ông ta và đồng bào VN.” Lời dạy dỗ và lên án của hai người CS phản tỉnh có thân thế, uy tín là những cái tát, sự sĩ nhục nặng ký gấp ngàn lần lời lên án của người Việt quốc gia chúng ta đối với kẻ chủ trương hoà giải, hoà hợp, thiểu năng kiến thức về chuyên chính vô sản, và kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa của VC. Người trí thức có câu: “Càng học càng thấy mình dốt!” Sếp thuộc loại trí ngủ và trí đoãn do thất học, không học hỏi, chỉ lo hưởng thụ, nên Sếp không những không biết mình dốt lại còn tưởng mình tài giỏi hơn thiên hạ nên phát biểu lung tung, chỉ lòi cái dốt cho đời khinh chê, nguyền rủa. Cuộc đời đi “hàng hai” của Sếp cũng do lậm tứ đổ tường: Ðã cờ ( Kỳ ) thì phải bạc ( bạc bẽo ) và hút thì phải xách mới đủ cung cấp các thú ăn chơi. Bởi thế lời tuyên bố của Sếp lúc nào cũng tự... chửi cha mình. Hô hào Bắc Tiến, tiêu diệt CS, giờ ca tụng CS, can tâm làm thân khuyển mã phục vụ VC, đúng lời Sếp tự tiên tri: “Tuổi năm mươi đã coi như bỏ. Tuổi bảy ba cam thân làm ngựa chó!” Vừa hô hào Tử thủ, không di tản hôm trước, hôm sau đã chẩu lên phi cơ chạy trốn bỏ lại ba quân...
    IV. Sếp Râu Kẽm: Một Phó Sãn Thời Ðại
    Chủ Tịch Ủy Ban Hành Pháp Trung Ương và phó Tổng Thống:
    Cái lạ là không thấy ai đề cập đến nguyên nhân thời Sếp “lên voi”. “Ðó là thời “tranh bá, đồ vương” ác liệt nhất của lịch sử cận đại VN. Bao nhiêu kẻ lên voi, xuống chó rèn rẹt như người bị bệnh tháo tỏng. Chưa ngồi ấm chỗ đã bị đảo chánh, chỉnh lý, lật đổ. Vì thế các Tướng trong Hội Ðồng Quân Nhân Cách Mạng đều ớn, chẳng ai dại gì tranh chức trong Hội quần hùng nhiễu nhương. Các Tướng thấy Sếp là loại “ngựa non háu đá” nên đẩy Sếp ra làm kẻ bung xung, đưa đầu chịu báng, để loại bỏ Sếp. Sếp thuộc loại “điếc không sợ súng” nên chộp lấy cơ hội ngàn năm một thưở, bỏ ngựa thời đại làm cao bồi Hà Nội, nhảy đại lên lưng voi. Tuy vậy vẫn còn kiêng “nài” nên đãi đưa: “Ðể tôi về hỏi ý kiến bà xã trước. Nếu bả OK thì tôi chấp thuận.” Có lẽ nhờ tướng “vượng phu” của chị Cả và nhờ Ông Trời chơi khăm dân tộc ta nên Sếp mới yên vị, ngồi xổm trên “chính phủ nhà nghèo” được một thời gian. Thấy thời thế đã đến, Tông Tông Thiệu bèn dành lấy “búa,” chọn Sếp làm phó vì biết mình trên cơ, và khi đã đủ vây cánh, cho Sếp Râu Kẽm lên Khánh Dương cuốc đất vỡ rừng. Sếp là phó sản của thời cuộc, nên việc Sếp “lên voi, xuống chó” không phải là do tài trí, uy tín của mình, mà chỉ là công cụ cuả kẻ khác. Và giờ nầy, Sếp lại tiếp tục là phó sản và công cụ cho aỉ ?


    V. Phân Tích và Dẫn Chứng
    Tuy chưa được “hân hạnh” làm “cận thần, đệ tử một” của Sếp, nhưng do có nhiều dịp gặp Sếp và quen biêt những người đã và đang quyêt định vận mạng của Sếp, nên tôi biết rõ “thâm cung bí sử” mà những đệ tử ruột của Sếp cũng chưa chắc thấu hiểu và nắm vững.


    1. Sếp Râu Kẽm Không Cướp Vợ Ðàn Em :
    Phải trung thực để xét, Sếp Râu Kẽm không có mưu đồ cướp vợ của Sư Phụ (SP), tức Nicole Kim tức LT Kim Hoàng, Sếp chỉ là một nạn nhân hạnh phúc, một con mồi của Sư Mão (SM). Phi công Phi Ðoàn Ó Ðen 548 có thói quen gọi các Sếp bằng Sư Phụ và bà Sếp bằng Sư Mão vừa thân mật, vừa khôi hài. SP không chỉ là Không Ðoàn Phó, còn giữ chức Chủ Tịch Câu Lạc Bộ Sĩ Quan KQ do tôi làm quãn lý. SP thường đi săn và chia lại một ít thịt thú rừng cho CLB nên tôi có dịp đến nhà SP trong cư xá, sát cạnh CLB, và là một trong những người hiếm hoi tiếp cận SM vì thời đó SM hầu như không giao thiệp với ai, suốt ngày “cấm cung.” Từ 1984, sau khi ở tù về, SP còn yêu cầu tôi làm quãn lý Night Club, phụ trách 2 gian hàng bán kỹ vật cho SM và an ninh Chinatown của SP ở New Orleans. Do sự thân cận đó, và SM thường bắt tôi đi chung nên có thời có tiếng đồn tôi là bồ của SM! ( Tuy nhiên, sau đó, khi thây tôi có nhiều mối tình kiểu Chú Ðạt-Cháu Diễm, lại có thời gian phụ trách đưa công nương đi Bác Sĩ và một số công việc, có vị Linh Mục thân gia đình SM hỏi đùa: “Nghe đồn LT sắp làm rễ SM ?” Tinh đồn cứ loạn cào cào, tội nghiệp cho gã độc thân hơi bị...ga lăng! Với 10 năm lè kè bên cạnh SP, SM, dù không có ý nhòm ngó đời tư người khác, tôi bị bắt buộc phải biết nhiều chuyện thiên hạ không thể biết. Giữa chị Cả với SM, có thể dùng hình tượng quế và cũi để so sánh. Không ai bỏ quế cướp cũi làm sở hữu. Với SM, Sếp sẽ không còn có dịp lếu láo: “Kỳ là người có vợ đẹp hơn ông,” nếu có ai bắt chước Tông Tông Johnson hỏi : “Kỳ là aỉ ?”


    a - Nhan Sắc: SM thấp người nhưng xương lớn, khuôn mặt đầy góc cạnh, cộng thêm làn da mặt xấu, mốc thếch. Mỗi lần đi chơi, SM phải tốn cả hai giờ làm mặt, kem phấn đấp đầy hơn cả diễn viên cải lương. Ðể bù chiều cao thiếu tấc, SM dưới chân đi giầy gót vài chục phân, trên đầu đánh tóc dựng đứng như Don King, tay bầu boxing. Vì thế dáng đi SM líu chíu như các Ghaisha Nhật hay một diễn viên nữ trong một phim hài tôi quên tên. Ngoài ra SM dùng nhiều nước hoa để đánh bạt mùi “Nách kỳ chưởng” bẩm sinh. Sau khi trở thành bà “cựu thủ tướng, phó tổng thống,” SM bơm cằm, má, giải phẩu thẩm mỹ nên có lần gặp lại tại New Orleans, trông SM đã lột xác, có dáng dấp mệnh phụ. Vậy mà khi mình nhìn ảnh SM cùng Sếp Râu Kẽm chụp tại phi trường Tân Sơn Nhất, trông SM lại giống thời xưa. Có lẽ máy ảnh, khác mắt người thường, chụp bắt những nét tự nhiên bản chất, bỏ qua những hiện tượng giả tạo, công trình của giải phẩu giả ? Chị Cả, trái lại, dáng thanh, cao, quí phái, và khuôn mặt tự nhiên, có dang dấp Tây phương. Nhờ làn da trắng mịn và nét đẹp trời cho, chị Cả chỉ tốn 5 phút phớt nhẹ chút phấn hồng, một tí son và vài nhát lược chải tóc. Chị Cả còn có khiếu thẩm mỹ, ăn diện thời trang nên trông trẻ trung. Bởi vậy không thiếu kép của công nương D. còn si mê … mẹ hơn con. Chị Cả còn có đặc điểm kỳ lạ. Những thứ kim cương, ngọc thạch trưng bày trong tủ kính đẹp một, nhưng khi … hạ cánh lên bải đáp nuột nà trên ngực, trên cổ tay tháp bút ngà chị Cả bỗng rực rỡ, lộng lẫy gấp trăm, ngàn lần ! Bởi vậy nhiều tiệm kim hoàn Mỹ đưa quý kim cho chị Cả đeo chơi như người mẫu quãng cáo. Chị Cả ngồi đánh bài ở Las Vegas, phòng dành riêng cho triệu, tỉ phú dầu hoả Trung Ðông, Tài phiệt Ðài Loan, Hồng Kông với đủ thứ nhẫn, vòng, khuyên trên tay, trên cổ, trên tai, sang hơn cả giới đại công nương thượng lưu. Nhiều tay trọc phú... cháy túi vì bị phân tâm trước nhan sắc kỳ công của Tạo Hóa. Những vòng kim cương được nhan sắc chị Cả tôn giá trị được họ năn nĩ mua lại với giá cắt cổ. Chị Cả bỏ túi thêm 25% commission giá chính thức. Bởi vậy có hôm chơi bài, riêng mục nữ trang, chị Cả có lúc lận túi vài trăm ngàn Mỹ Kim. Tôi cũng được tháp tùng đi ăn với chị Cả vài lần. Sự xuất hiện của chị Cả tại các quán ăn sang trọng của Mỹ như một lằn sét. Hầu như tất cả đàn ông Mỹ, từ thanh niên đến khứa lão trong tiệm đều tròn mắt, há hốc mồm nhìn chị Cả như một siêu sao, một tiên nữ tân thời giáng trần.


    b - Thân thế và kiến thức :
    SM xuất thân con chủ bán bar, ít học. Trước khi “cướp chồng” của người vợ cả SP, SM đã có một con trai lai với kép Mỹ và một con gái với kép VN. Chị cả con nhà nho giáo, tương đối nhà lành, dù trước khi về với Sếp cũng đã “văn nghệ, văn gừng” với kép Quân cảnh và một kép Không quân (Ð. Mun ). Nhìn cô tiếp viên hàng không lộng lẫy, trang đài, Sếp đành mượn đỡ căn cứ chốn đèo heo hút gió, biệt phái kép cũ lên Pleiku ẩn dật, đỡ làm bận lòng Sếp.Chị Cả có năng khiếu làm thơ, viết văn, thưởng thức nhạc cổ điển, thời thượng và khoa ăn nói duyên dáng, lưu loát nên giờ nầy được nhiều nơi mời làm MC, ăn khách không kém công nương. SM thì mít đặc, thuộc dạng i tờ rit. Chỉ nêu một chuyện khôi hài sau đủ thấy kiến thức sinh ngữ của SM, dù mỗi lần tiếp khách ngoại quốc tại quán China Imperial, SM cũng đấu hót tiếng Anh vi vút. Người phụ nữ bình thường có hai điểm nhạy cảm nhất: G-Spot và clitoric. Trời sinh chị Cả có đến ba điểm. Ðiểm thứ ba nằm lệch trên môi. Chị Cả nói đùa khi chỉ vào một nơi hơi phồng phồng trên đôi môi mọng, ướt át : “Ðây là clitoric thứ nhì của tôi !” Thế là từ đó, đi đâu, SM cũng kể : “Chị Cả có Hi tô lít trên môi !” Chỉ vài nét phát họa trên đủ chứng tỏ Sếp Râu Kẽm không bỏ Quế cướp Cũi như người đời lên án cướp vợ đàn em.


    VI. Sếp Râu Kẽm Là Một Phó Sản Của Sư Mão
    Dưới một ngoại hình bình dân, dưới trung bình, không có gì hấp dẫn đàn ông, SM lại ẩn tàng một tham vọng đội đá vá trời. Một người đàn bà đầy cao vọng và không bao giờ biết thỏa mãn. Ngoài mê tiền và biết cách làm ra tiền, SM từ một cô waitress khi bước đầu đến Mỹ đã tạo nên sự nghiệp : chủ nhân Chinatown và một tiệm ăn Tàu China Imperial. Thành công kinh doanh có phần đóng góp của một viên quản lý người Mỹ. SM có tính bỏ đăng theo đó khi có thời cơ. Từ nghề bán bar lên chức bà Ðại tá, nhưng khi miền Nam mất, SP cũng như những quan lớn ngày xưa, giờ chỉ còn tiếng “cựu” mà không có miếng, chưa kể SP quen tật “lè phè”, không có khiếu kinh doanh. Mở tiệm sửa xe một thời gian thì sập tiệm vì SP quen “vặn” cần lái phi cơ hơn “vặn” bù lon. Chinatown đang lên lại rước ngay đệ tử có tay “Ðại sát tử,” hết bắn chết trộm cướp Mỹ đen, lại đánh “tắt thở” một Mafia VN. Khách khứa từ Mỹ đến VN đều “teo bu gi,” ít người lai vãng. Cuối cùng ông chủ thuê quán Tàu làm ảo thuật cho rĩ bình ga. Ông hốt hịu bảo hiểm đậm nhờ đặt cược lớn, còn SP trắng tay vì lười trả tiền bảo hiểm. Cuộc tình SP-SM đã bấp bênh từ ngày có tiếng ong, tiếng ve về ông quản lý người Mỹ. Và cuộc tái hợp Kiều-Kim Trọng đã ghi dấu ấn bằng một cuộc trở về gượng gạo sau một chuyến giang hồ lãng tử của SP và một ngón tay bị chặt đứt vì hận tình đen bạc. Chiantown cháy đã góp thêm lửa đốt cháy sợi dây tình vốn đã mong manh. Kế hoạch lên chức “bà cựu Thủ Tướng, Phó Tổng Thống” chỉ tượng hình sau khi Sếp Râu Kẽm có vài cuộc công du sang New Orleans . Trước đó, SM chỉ tìm vui qua việc ké tiếng của các ca sĩ nổi danh. Hầu như các ca sĩ đàn chị một thời ăn khách ở VN qua hát tại New Orleans đều được SM mời về nhà chiêu đãi, đánh bài để thỏa mãn khao khát hiếu danh. Từ khi nghe tiếng và nghiên cứu bản chất Sáu Hưởng của Sếp Râu Kẽm, SM bắt đầu đầu tư và chuẩn bị bẩy sập bắt con mòng “thượng hạng”.


    1. Bản Chất Sếp Râu Kẽm :

    Sếp đúng là một “Sáu Hưởng” ( điều nầy …ai cũng biết ) vì một ngày của Sếp chỉ lẫn quẫn, loanh quanh với các thú vui : bài bạc, rượu chè, trai gái, nghiện hút. Một ngày tiêu biểu của Sếp : sáng thức dậy súc miệng “cordon bleu” và rề rà đi ăn sáng. Sếp sành ăn nhậu, nên các món ăn, các thứ rượu Sếp đều thâm cứu. Mỗi thứ được Sếp giải thích có bài bản, chuyên sâu nhờ kiến thức ẩm thực siêu việt. Các món sơn hào,hải vị được Sếp kể về sự tích, công phu mới thấy hết giá trị độc đáo. Ăn sáng xong, Sếp tà tà gầy sòng bài. Ðến chiều ra sân cá độ Tennis. Xong về ăn nhậu tiếp, bài bạc tiếp, có lúc ham vui tới sáng. Bởi vậy trong bài thơ tôi tặng Sếp có các câu :
    “Ðêm đỏ đen Tướng Sĩ
    Chiều nâng bầu rượu quý
    Thong dong tháng ngày thừa.”
    Có mục gái, thật kỳ lạ, Sếp rất dễ tính : già, trẻ, lớn, bé, xấu, đẹp. Sếp bất kể, theo đúng phương châm: “giống gậy ăn mày, gặp đâu thọt đó”. Tôi nhớ có lần chị Cả (Ð T Tuyết Mai ) kể : “ cái con T. ngựa là thứ me Mỹ, trông bệ rạc chẳng ra gì. Ðám người nhái đi nhậu, rũ TN đi theo cho vui cửa, vui nhà. Nghĩ Sếp “Rượu say, bò cỡi” rồi thôi, không ngờ Sếp lại mê TN như điếu đổ”. Chị Cả giận lắm, phân bua : “Thà nó trẻ, nó đẹp hơn mình cũng tạm xí xóa. Một con đ… rạc như vậy mà ổng lại mê mẫn làm mình xấu hổ, ê mặt ê mày !” Sếp còn bệnh lạ khác. Phái nữ đánh Tennis thường mặc váy cũn cỡn, loe tành banh, còn kinh hoàng hơn mốt mini-jupe một thời. Thế mà chị Cả đi đánh Tennis, Sếp bảo : “Mặc đồ lót làm gì cho nóng. Ðể vậy cho thoáng!” Dân ra sân Tennis đâu có thứ đui mù. Dân có mắt, dù một mắt, cận thị, cũng hết thấy …trái banh luôn. Chắc đây là đòn “lượm bạc cắt” cá độ Tennis của Sếp. Sếp còn thích dẫn chị Cả đi nhậu ở các tiệm xì. Chị Cả đi trước, Sếp đi sau, mỗi người ngồi một bàn riêng. Sếp muốn nhìn cảnh đực rựa xì lăng xăng thèm thuồng, tán tỉnh chị Cả để Sếp hưởng thú đau thương ! Sếp còn mê món “Bề hội đồng” (orgy) như một số các tay chơi thượng lưu, quý phái. Một người hưởng lạc tối đa như Sếp mà tuyên bố : yêu nước, thương nòi và trở về VN để …kíu quốc, chẳng khác gì các lời hoa mỹ được bọn bồi bút VC gắn vào miệng HCM :
    “Bác nhớ miền Nam nỗi nhớ nhà
    Miền Nam nhớ Bác nỗi mong cha”.
    Hay “Miền Nam ơi có đêm nào Bác ngủ được …” bởi Bác bận vui đú đỡn với các cô Xuân, cô Vàng ! Khi nắm vững “địch tình”, SM khổ công vạch kế hoạch tinh vi, tuyệt chiêu, và từng bước thực hiện mưu đồ.


    2. Kế hoạch cướp chồng :

    a - Làm quen : Ðầu tiên SM nhờ Tôi làm trung gian mời Sếp và chị Cả đến quán chiêu đãi. Tất cả các quán ăn sang trọng, nổi tiếng sau đó đều được SM tận dụng mời mọc Sếp ăn sáng, ăn trưa, ăn chiều. SM vừa tỏ bày tấm lòng cảm mến, vừa show up sự giàu sang của mình để nhử mồi. Quán China Imperial trở thành nơi dừng chân thường trực của Sếp và chị Cả.

    b - Bài bạc : Biết Sếp mê tứ đổ tường, SM rủ rê các bà chủ chợ, chủ quán hám danh đến đánh tứ sắc để nộp mình cho Sếp. Nhiều bà chỉ mong đánh bài “thua” để được tiếng từng đánh bài với Sếp, với chị Cả. Ngày nào Sếp cũng lượm vài ngàn đô bỏ túi. Ðó cũng là nghề sinh nhai của Sếp, ngoài nghề cá độ Tennis. SM cũng bắt đầu sắm vợt, áo quần thể thao để theo Sếp ra sân dù không hề biết đánh Tennis.

    c - Kết sui gia : Có lẽ giai đọan đầu SM chỉ ngắm mục tiêu gần : kết sui gia với Sếp Râu. SM cho công nương V. qua nhà Sếp Râu ở trọ đi học. Sau đó lại mời công tử Ð. của Sếp về New Orleans phụ trách quãn lý China Imperial. SM vung tiền như nước chi cho công nương tiêu xài và trả lương sộp cho công tử để khoe của. Nhưng công tử hình như chỉ thích các ca sĩ siêu sao, và công nương lại giống SM từ ngoại hình đến tính tình, nên giấc mộng sui gia bất thành.

    d - Biểu dương lực lượng : Từ một ngôi nhà vốn đã sang, đẹp, SM tậu một “lâu đài” mới trên nửa triệu đô ở xứ dân phần đông Mỹ đen và nhà giá bèo, nhà tươm tất chỉ chừng 4-5 chục ngàn. Ðồng thời SM dùng quen biết, uy tín tài chánh, chạy các nhà băng lớn cho Sếp vay một triệu Mỹ kim mở hãng chế biến tôm đông lạnh. Vừa có cơ sở làm ăn, vừa có lâu đài dung thân, Sếp Râu quyết định cư tại New Orleans, hưởng thú đại gia những ngày tháng còn lại đời mình.

    e – Chân Mạng Ðế Vương : Có báo đề cập việc thầy bói đoán Sếp có “chân mạng đế vương” thật ra tôi đã nghe từ hồi 1990. Ðó là lời “phán” của bà thầy bói “rượu” của SM, ở New York hay đâu gần đó. Có lẽ SM đã “đặt hàng” trước, nên khi coi bói qua điện thoại, tuy Sếp chưa xưng tên họ, tuổi tác, chức vụ cũ, chỉ mới Hello và lãi nhãi vài câu, đã nghe bà thầy bói cung kính bảo : “ Qua giọng nói của Ngài, tôi tin chắc Ngài có chân mạng đế vương ! và người nữ sẽ đưa Ngài lên tuyệt đỉnh danh vọng không phải là phu nhân hiện nay, mà là một bà tuổi con ( tôi quên ) …, đúng con giáp của SM !”
    Nhân vụ “cẳng mạng đế vương” của Sếp do SM đạo diễn, cũng nên nhắc lại một vụ xì căng đan vừa xảy ra tại VN. Sấm Trạng Trình có câu : “Ðầu Can Võ Tướng ra binh. Cuối can trăm họ Thái bình âu ca”. Một số thầy bói ở VN bỗng tung tin : “Năm Gíap Thân 1944, HCM giao nhiệm vụ cầm quân cho Võ Nguyên Giáp. Năm nay Giáp Thân 2004, đúng một can 60 năm, Tướng Giáp sẽ ra quân giúp thiên hạ thoát nạn CS, vì thế Tướng Giáp đang ăn Tết ở Sài Gòn, vội vã trở về Hà nội trình diện, và Bộ Chính Trị cho người đến nhà Giáp kiểm tra, theo dõi. Ðiều nầy chứng tỏ VC là lũ vô thần cũng mê tín dị đoan và tuy là đồng chí, đồng rận, nhưng luôn luôn nghi ngờ nhau, sợ nội phản, dù Giáp đã hết thời và bị dân chúng riễu cợt : “Ngày xưa Ðại Tướng cầm quân. Ngày nay Ðại Tướng …cầm quần chị em”. Một người bạn đọc tin nầy viết thư “hù” Tôi : Câu sấm nầy áp dụng vào Võ Nguyên Giáp không hợp, vì không hoàn tòan tương ứng với câu Sấm : Ðến năm Thân, Dậu mới ra thái bình. Trật một năm. Và năm con khỉ nầy chẳng hy vọng gì thái bình âu ca. Sang năm Ất Dậu còn chút kỳ vọng và câu nầy rất thuận hợp vào trường hợp của Anh. Anh sinh năm Ất Dậu, sang năm Ất Dậu đúng một can. Như vậy sang năm, phiên Tòa Kháng án sẽ thả Anh về vì VN thái bình, VC đã …ngỏm củ tỏi ! Trước kia chính Ông Trời đặt vào Truyền đơn của Anh danh xưng Tổng Tư Lệnh Lực Lượng Nổi Dậy. Tôi biết tính Anh không quen trò phét lác, tự tôn, tự đại, nhất là khi Anh trả lời câu hỏi : “Tại sao Anh không đề Một Người VN yêu nước có vẻ khiêm nhường hơn” bằng : Dân chúng lượm truyền đơn do Một Người Yêu Nước vô danh kêu gọi, ai chịu xuống đường biểu tình. Mình hù đại Tổng Tư Lệnh VC vừa hãi, dân chúng lại nghĩ rằng vừa có Lực Lượng Nổi Dậy, vừa có Tổng Tư Lệnh đích thân trở về, chắc như bắp, mới vững tâm xuống đường chớp cơ hội chứ”.

    Qua câu nói đùa của thân hữu, tôi chợt liên tưởng đến những sự trùng hợp mình đã gặp trong thời gian qua. Thời ở tù Aran Jail, Thái Lan, có một người tị nạn trẻ cùng phòng xem chỉ tay Tôi và bảo : “ Bàn tay Anh có số 8 nên suốt đời bị koòng số 8 dài dài. Anh còn phải ở tù hai lần nữa mới hoàn thành Ðại nghiệp !” Lúc đó đang chờ đi định cư, tôi nghĩ mình đâu còn dịp ở tù ? Giờ nầy nghĩ lại thấy “giật mình”. Tôi thực sự đã ở tù thêm vụ “Không Tặc” năm 1992 và vụ “Không Tặc bịa đặt” nầy !
    Mỗi lần Tôi thoát nạn đều có người chết thế mạng. Ở Ðài Côn, Cam Bốt, một thợ lặn cùng toán bị chết đuối trước khi tôi vượt thóat Cam Bốt đến Thái Lan. Ở Ba Sao, Nam Hà, đệ tử nấu ăn của tôi treo cổ tự tử trước khi tôi nhận lệnh ân xá. Anh tù hình sự nầy do có “Thầy” là tư bản từ Mỹ về nên có credit và được chủ sòng cho đánh bài chịu. Ðánh bạo thua nhiều, nợ lớn, không có khả năng trả, đám bố già sòng bài hăm dọa giết, đệ tử bèn treo cổ tự tử ! Vì nghĩ rằng họ chết thế mạng mình, tôi luôn luôn áy náy, ân hận, mang mặc cảm tội lỗi. Vì thế biết đâu Ông Trời lại cho đám gà đệ tử chết ( dịch chết và bị giết chết tổng cộng 80 triệu con đúng con số 8 ) thay cho vua gà ( Tuổi Dậu ) ? Vừa chết thế mạng, lại vừa thanh tẩy loài gà, tức là thanh tẩy những lỗi lầm tôi đã mắc phải trong quá khứ. Năm nầy chắc về 100% vì mình hoàn toàn vô tội và những lời phản biện có đủ luận điểm thuyết phục, và bằng chứng cụ thể. Vậy mà Phán quyết 25/12/2003 vẫn kết tội Không Tặc. Tôi không dị đoan, nhưng đã gặp nhiều trường hợp kỳ lạ. Như thời vượt ngục lẫn trốn ở Sài Gòn.Mỗi sáng thức dậy, cô cháu đều lấy bộ bài ra bói và nói đúng y chóc hôm đó tiền vô bao nhiêu dù hai chú cháu đều thất nghiệp. Lần ấn tượng nhất, cô cháu bảo : “Hôm nay vô 100 đồng, nhưng có thể được, có thể mất !” Cả ngày chả thấy Mạnh thường quân nào ghé thăm. Gần chiều tối, bà cụ hàng xóm nổi hứng kêu chú cháu tôi qua đãi ăn bún bò. Khi ăn bà hỏi “Con V. đã đưa cháu 100 đồng chưa ?” Tôi ngạc nhiên hỏi : “100 đồng gì bác ?” Thì ra ông bạn tù cũ của tôi gởi cho tôi 1 trăm, nhưng cô bồ V. của anh ta lại định ếm ! Bà cụ chửi V. một trận và bắt V. móc túi đưa đúng 100 đồng cho tôi ! Thật là chuyện khó tin có thật. Nếu sang năm tôi được phóng thích và VN được thái bình, chắc tôi phải bắt đầu “tin dị đoan!”

    f - Ma nữ : Ðánh bài với các bà sồ sề, dù thuộc loại đại gia, dù lượm được nhiều tiền, nhưng chưa đủ hấp dẫn. SM nghĩ kế mời các cô trẻ hơn đến đánh bài. Trong số nầy có cô H. được tôi đặt tên Ma Nữ, bởi cô ta má trắng, môi hồng, mắt lá răm ướt tình giống các Ma Nữ chuyên dụ dỗ Ðường Tam Tạng trên đường đi thỉnh kinh. Sếp rất ưng ý về cái tên Ma Nữ. Cô bé vừa trẻ, đẹp, chừng 24-25 tuổi, lại giàu có, chủ tiệm sản xuất bọc ny lông và các loại bao bì, chuyên trị BMW. Chị Cả thường đi đi, về về, còn Sếp trụ lại New Orleans . Sếp Râu mê mẫn Ma Nữ. Mỗi lần đi ăn, Sếp đều dùng Thơ để ca tụng cô bé. Tôi nhớ câu Thơ Sếp thích đọc :

    “Ðưa em lên đỉnh non cao”.
    Vì Ma Nữ có thời là Ðào cũ của tôi, nên tôi làm bài thơ, chỉ nhớ mấy câu, đại khái để nhái câu thơ của Sếp :
    “Ðưa em lên ( giường ) Water bed
    Cùng ta cưỡi sóng đêm nay”.

    Hồi đó phòng tôi sắm giường water bed. Nằm trên nệm nước, lúc làm tình có cảm giác bồng bềnh, chợp chờn như đang cưỡi sóng đại dương. Khi thấy Sếp “cá đã cắn câu,” SM cố vấn Ma Nữ cách làm cuộc tình Sếp-chị Cả tan vỡ. Vì thế, sau chuyến đi New Orleans trở về Cali, Sếp tuyệt đối “chay tịnh,” không “quậy” như thường lệ. ( Nghe nói Sếp tuy lão làng nhưng nghệ thuật phòng the còn “thầy chạy” cả đám thanh niên ). Chị Cả thấy lạ, vấn tội Sếp và Sếp thật thà khai báo : “Ma Nữ cấm Sếp gần gũi chị Cả để giữ trái tim và thân xác tuyệt đối chung thủy với mình !”
    Ðây cũng là đặc tính dị thường của Sếp. Nếu ở tù cải tạo, VC chắc sẽ đạt mọi tiêu chuẩn khai báo lý lịch của Sếp dễ dàng, khỏi cần phải dụng chiêu khai đi, khai lại để tìm các điểm gian dối mâu thuẫn. Chị Cả nổi máu Hoạn Thư đùng đùng, quyết làm nhục Sếp để trả thù con “ranh con”.

    g - Lê Lai liều mình cứu Chúa : Một trong những đòn giới phụ nữ hay dùng để trả thù là “ông ăn chả, bà ăn nem”. Chị Cả bị Sếp bắn lén nhiều mũi tên độc, từ me Mỹ T. ngựa, me Mỹ Biloxi … nhưng mũi tên Ma Nữ quá độc, đúng là mũi tên sát tuủ, chẳng chỉ sát thương. Chị Cả quyết trả thù bằng đòn độc địa hơn, tuyên bố sẽ “cặp Mỹ đen” để rửa hận. Ðúng là đòn trời giáng. Chỉ nghe một mệnh phụ phu nhân đài các, sang trọng, danh tiếng dường vậy mà rễu rễu cặp tay anh Mỹ đen dạo chơi khắp phố phường Bolsa, trêu ngươi người Việt tị nạn, mọi người sẽ tán đỡm, kinh hoàng, nhất là giới Không quân hào hoa phong nhĩ ! Ðòn nầy chỉ sát thương Sếp, người Việt nhưng sát tử đám “áo liền quần”, những đàn em cùng binh chủng với Sếp. SM cũng không dự đoán trước độ chiêu nầy của Chị Cả trong kế hoạch của mình. Nếu chị Cả cặp Mỹ đen, vinh quang của SM cũng bị ô nhiễm. Ðể hóa giải đòn thế bí, SM phải tìm một “kép độc” KQ cầu cứu, năn nĩ, bởi một tay xoàng xỉnh đâu đủ khả năng “nguôi lòng gió bão” chị Cả trong cơn cuồng nộ ! Thời xưa “ vương niệm làm nên vua,” tay vô danh tiểu tốt nào cũng đóng được vai Lê Lai bằng cách choàng vương bào lên người rồi phóng chạy. Lê Lai thời hiện đại phải có vai vế, dung mạo tương đương hoặc trội nổi hơn mới giải vây được vòng tình oan nghiệt, bảo vệ danh dự quân chủng. Trong cảnh dầu sôi, lửa bỏng, chàng Không quân sau nhiều lần từ chối, đành gạt bỏ thân phận, tiếng tăm, hy sinh vì “đại nghĩa,” vì màu cờ sắc áo. Thế mà có những chiến hữu không ghi ân, cám ơn, lại “điều ong, tiếng ve” bởi mấy ai biết được ngọn ngành bí mật Thâm cung bí sử !

    h – Chia Uyên Rẽ Thúy : Ðáng lẽ phải đặt tên SM là “Nicole Cao Kỳ,” bởi SM đúng là tay cao cờ với những đòn phép uẩn áo, và Sếp tên “Kim Tốt” vì Sếp chỉ là con Tốt trong bàn cờ của SM Kim. Sau chiêu nầy, SM rỉ tai Sếp vụ Lê Lai vì loại bỏ Ma Nữ bằng cách rũ rê Sếp đi Thái Lan hưởng lạc, nên SM vừa mở văn phòng “Travel Agency,” kiêm cơ sở độc quyền xuất khẩu gạo VN đi Phi châu. Tại Thái Lan, SM tận dụng nội lực của công nương V. Công nương V. về Sài Gòn đàn đám ăn chơi và làm quen với con trai Thủ Tướng VC Võ Văn Kiệt. Trước tiền bạc rũng rĩnh và tuổi thanh xuân của ghế nhủ chỉ trên 20 tuổi, công tử nhà quê VC vội mở rộng vòng tay welcome công nương vào đám Ma Nữ thuộc phòng Ðông cung Thái Tử. Bởi vậy có thời thiên hạ đồn đãi SM sắp làm sui gia với Tể Tướng VC. Công nương thong dong từ Thái Lan về Sài Gòn, từ Sài Gòn qua Thái Lan để hoàn thành hai mục tiêu : kiếm mối kinh doanh và phụ tay SM quyến rũ và buộc chân Sếp Râu. Tin Sếp Râu cặp cả hai mẹ con do một người vốn rất thần phục Sếp loan báo : Lý H. Lý H. cũng đi hưởng lạc Thái Lan vào thời đó và vì quý Sếp nên thường ghé thăm, nhậu nhẹt cùng Sếp. Khi khám phá chuyện động trời, Lý H. trở về Mỹ lên án Sếp và kể cho nhiều bạn bè ở San Diego nghe, trong đó có tôi. Lý H. là người bộc trực, có gì nói đó, ít khi bịa đặt chuyện nói xấu người khác, nhất là người Lý H. rất ngưỡng mộ, nên vụ nầy hoàn toàn đáng tin cậy.

    i - Chị Cả “Fuck You!”: Khi Sếp Râu “tham vàng ( Kim ) phụ nghĩa,” chị Cả đang rầu lại gặp lúc “Lê Lai” xong nhiệm vụ “cứu chúa” rút lui, quay về dùi mài kinh sử, chị Cả giận quá : “Fuck you! Who the fucking do you think you are ?” Chị Cả vốn chỉ thích được đàn ông, con trai tôn thờ, worship, giờ bị luôn hai vố liên tiếp, chán mứa cái loại đàn ông tưởng mình “trung tâm vũ trụ,” “xin làm nô lệ suốt đời” cũng không xong, nên tìm một góc nhỏ ẩn thân, bỏ phế danh vọng phù hoa, quyết tự xuống cấp, chấp nhận gã đàn ông sẵn sàng bỏ vợ con, lập đền đài thờ phụng mình, cung cúc tận tụy làm nô lệ mình, tìm về thú vui cố hữu, hồn nhiên : ca hát, quên ngày tháng tình buồn.

    j - CứuTinh Bất Ngờ : Hội Ái Hữu Không Quân Nam Cali bất ngờ trở thành vị cứu tinh của SM. Không hiểu rõ thâm cung bí sử, các Thiên Lôi, Thần Sấm lồng lộn khi nghĩ chị Cả phản bội Sếp, cặp kè kép Trung sĩ thợ kèn KQ, điện qua Thái Lan yêu cầu Sếp Râu khẩn cấp trở về ly dị chị Cả. SM chớp lấy thời cơ trở về New Orleans ly dị SP. Thế là “bất chiến lự nhiên thành,” chỉ dùng một số quỷ thuật nhỏ, SM trở thành bà cựu Thủ Tướng, Phó Tổng Thống chính thức sau lễ cưới Sếp Râu Kẽm. Nếu câu chuyện đến đây chấm dứt, chẳng gì đáng trách cứ, vì sau bao sóng gió, ba cặp đều yên vui, hạnh phúc. Sếp Râu tuy “vợ ( mới ) anh không đẹp bằng em mấy” nhưng điệu nghệ trong nghệ thuật chiều chuộng Sếp, trái với chị Cả, hàng ngày đụng độ, hờn anh giận em. Chị Cả yên phận, có nô lệ tôn thờ, hầu hạ, có nghề đờn địch giúp chị Cả giải sầu. SP lấy vợ trẻ hơn, biết chiều chuộng, làm ăn, không sinh sự, quá quắt như SM. Qua SM, có thể suy nghiệm : có nữ nhân là tổng hợp của một con quỷ cái và một nàng tiên dịu hiền. SM càng tàn nhẫn với SP bao nhiêu lại càng nuông chiều Sếp Râu bấy nhiêu! Mỗi người đàn bà tùy theo đối tượng cư xử. Bởi vậy có người nhận xét : không phụ nữ nào quá xấu hoặc quá tốt. Mỗi nữ nhân là một loại ngựa chứng. Tay nài thiện nghệ thuần hóa ngựa và tay nài non kém bị ngựa đá văng. Khi cuộc tình tan vỡ, người đàn ông xem người tình cũ, vợ cũ là bạn. Ðàn bà, trái lại, xem chồng cũ, kép cũ kẻ thù “bất cộng đái thiên,” tình-thù rực rỡ ! Vậy nên sửa thành : “vợ chồng cũ không thù cũng hận”. Câu nói người xưa: “vợ chồng cũ không rủ cũng tới!” SM là nữ nhân đặc dị hơn người. Một người tầm thường nhưng đầy cao vọng và đã nhiều lần thành công trên bước đường chinh phục đàn ông để vươn lên làm bà lớn. SM không bao giờ thỏa mãn khát khao danh vọng, nên khi để rơi vào tay SM, Sếp Râu tự đưa mình vào đường …tử, bởi vậy có người nói đúng khi bảo : Sếp đi tìm con đường tự sát !

    Tôi phải bận tâm viết một bài tào lao thiên địa nầy, có dính dấp đến đời tư vài người, có thể họ không vui lòng, có thể hại uy tín của mình. Tôi đã xé bỏ nhiều lần, ngưng viết nhiều lần, nhưng cuối cùng phải dẹp tự ái cá nhân, viết những điều mình biết rõ, vì biết mà không nói tội còn nặng hơn, để giải tỏa một tin tức thất thiệt do tờ New York Times đăng tải : “Việc Sếp về VN nằm trong kế hoạch của Tổng Thống George W. Bush!” Tin giật gân do Sếp nhờ các Tướng Mỹ về hưu tháp tùng rỉ tai báo chí để đánh hỏa mù thôi. Ðòn tiểu xảo nầy giúp chính danh việc Sếp về luồn trôn VC, vừa gây hoang mang cho những người ít hiểu biết thời cuộc. Họ có thể thắc mắc : “Nếu Sếp về theo lệnh Tổng Thống Bush, tại sao lại chống Sếp, lên án Sếp ?” Thời trước năm 1994, khi Tông Tông Bill Clinton đang cần bang giao với VC, phịa tin nầy nghe không quá ngứa tai. Thời buổi nầy, Mỹ nắm toàn vận mệnh của Trung cộng và VC trong tay, và Tông Tông Bush chuyên trị chiến thuật “đánh phủ đầu,” đập nát mọi tên độc tài cả gan chống lại mình. Quốc hội Mỹ đã ra nhiều quyết nghị răn đe VC. Mỹ chắc khùng đến nơi mới dùng một tay cà lơ phất phơ như Sếp lo chuyện hòa giải, làm cầu tàu giải quyết những việc bất ý ! VC cũng chẳng dùng Sếp để hòa giải với Cộng đồng người Việt chống Cộng hải ngoại, bởi VC biết rõ Sếp chẳng có uy tín gì ở Hải ngọai. Sếp lại là loại “hỏa tiễn không người lái,” dùng Sếp chỉ bị “gậy ông đập lưng ông”. Ðiều đó đã rõ ràng qua phản ứng dữ dội của đồng bào hải ngoại và phản ứng của người CS phản tỉnh. Sếp về VN là kế hoạch của SM. Và SM muốn gì ?

    2. Chức Ðại Sứ Lưu Ðộng của VC :
    Trước khi cặp SM, Sếp Râu cương quyết không vào quốc tịch Mỹ. Sếp dùng mác nầy để lập lờ khẳng định lập trường ôm mộng … phục quốc, làm quà niềm tin trong các cuộc chè chén vui chơi với đệ tử, bạn bè. Sếp hiện đang trong tình trạng phá sản, trốn nợ ( 1 triệu vay mở hãng chế biến tôm ) và mạnh thường quân cột trụ cung cấp Sếp nhà để ở, tiền để nhậu nhẹt, bài bạc … đã rút lui, không còn hão huyền về những hứa hẹn, bịa đặt của Sếp. Giờ nầy đê tử KQ không còn nhiều người nồng nhiệt, đón mời Sếp chu du đây đó như xưa, Sếp phải sống bằng “tiền già” trợ cấp và ở đậu trong ngôi nhà công nương của SM, có chồng gốc Hồng Kông quốc tịch Mỹ, triệu phú, và đang điều hành doanh nghiệp tại VN. Quanh Sếp chỉ còn những đệ tử ruột và những người từng chịu ơn mưa móc thời Sếp có quyền hành, và họ chẳng đủ khả năng tài chánh cung phụng Sếp suốt đời. Sếp hoàn toàn lệ thuộc SM, phải nghe theo những huấn thị ngọt ngào của SM. Khi đạt được chức bà “cựu” một thời gian, SM lại thèm muốn chức “đương kim” và mộng ước hiện nay của SM là chức Bà Ðại Sứ Lưu động của VC. Những chuyến về hụt năm 1992, năm 2002, hay chuyến lên đường ngày 14-1-2004 đều do SM và công nương V. chạy vạy cửa hậu. Trước khi lên đường đi Thái Lan thi hành phi vụ 4-9-1992 , tôi cũng bất ngờ gặp SM trong một quán ăn tại New Orleans . SM khoe và cho tôi xem bức thư tình của Sếp. Tôi cầm bức thư chạy lòng vòng định kiếm máy photocopy in một phó bản giữ làm kỹ niệm, nhưng rất tiếc, quanh quán không có chỗ nào đành trả lại SM. Thư tình của Sếp lúc nào cũng trữ tình, ướt át. SM kể, thời ở “lâu đài,” khi Sếp đã bị “đóng đèn” SM, có những đêm Sếp lò mò xuống phòng SM, quỳ dưới chân giường SM tỏ tình ! Tôi là người vô can, nhưng cứ bị SM và chị Cả dùng làm nơi thổ lộ những đắng cay, hạnh phúc, nên dù không cố tình để ý, nghe mãi cũng nhập tâm và biết rõ những khát vọng, những ấp ủ trong tim SM. Chuyện SM và Sếp Râu cũng được VC theo dõi, nghe ngóng. Ngày tôi bị bắt trong phi vụ “Không Tặc,” hai chuyên viên điều tra Dũng và Nam cũng có lần hỏi thăm về SM và Sếp Râu Kẽm, nhất là trong thư tôi gửi Thủ Tướng VC Võ văn Kiệt có câu răn đe : “Sẽ có những phi đội KQVN hải ngoại trở về dội bom nếu Toàn Bộ Chính Trị VC không từ chức”. Thực ra đây là câu nói dóc của Th/Tá Dương Thiệu Chí và tôi khoái chí “chôm” để “hù” VC chơi. Khi nghe tôi xác nhận bà Nicole Kim là SM của tôi, hai tay điều tra không tin, hôm sau đem một tập khoảng 40 hình phụ nữ test tôi. Hai chàng cư giở từng hình hỏi tôi : “có phải bà Kim khổng” Tôi lắc đầu cho đến bức hình cưới, mới gật đầu xác nhận : “Ðây mới đúng hình SM!” Báo chí đăng tin : Sếp về VN với vợ và con. Nếu con là công nương V., đúng ra phải dùng từ về với chị Hai và chị Ba, dù chị Ba hiện đang có chồng gốc Tàu. SM là người đàn bà có ý chí thép và có tham vọng lớn. SM sẵn sàng làm bất cứ điều gì kinh khủng nhất để “lưu xú vạn niên” Sếp cũng sẽ phải làm dưới sự cố vấn của SM. Sếp đã lỡ leo lên lưng cọp cái, chỉ còn đường duy nhất là bám lưng cọp, dù cọp đang lao xuống vực thẳm. Việc chạy chọt chức “Ðại sứ Lưu động VC” là mục tiêu khả thi, vì chẳng đụng gì đến quyền lợi của các phe nhóm đang kình chống nhau trong Bộ Chính Trị, hay Ủy Ban Trung Ương Ðảng CS. Thí cô hồn cho Sếp chức nầy, Sếp múa may để VC giải trí lại được tiếng đã mở rộng vòng tay Ðoàn Kết, Hòa giải Hòa hợp, dễ ăn nói với các chính phủ Tự do, chơi khăm lực lượng Quốc gia chống Cộng hải ngoại và bịt miệng các nhà tranh đấu Dân chủ Quốc nội. Biết rõ đường đi, nước tính của SM để đừng quan trọng hóa tư thế của Sếp và những lời tuyên bố văng mạng của Sếp. Xem như Sếp đã bị “dịch gà” chết rồi hay sẽ chết, và xem việc múa may quay cuồng của Sếp chỉ là trò múa rối của tên hề, chẳng hại gì sự nghiệp chống Cộng Hải ngoại

    .............................................

    Lý Tống
    Rayong, ngày 16/2/2004




    http://anhduong.net/nhanvat/LyTong-NguyenCaoKy.htm

  5. #5
    loibangTQLC's Avatar
    Status : loibangTQLC v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: Jan 2009
    Posts: 1,004
    Thanks: 0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default

    Date: Wednesday, August 17, 2011, 11:35 AM






    Chuyển tiếp

    Chắc chúng ta vẫn còn nhớ bạo chúa Neron của La Mã khi muốn "lưu danh" không cần phương danh hay xú danh, đã ra lệnh đốt thành Rome dù đã được can gián. Cùng một thể ấy, chúng ta, những người Quốc gia tỵ nạn Cộng sản rất đau buồn khi thời gian càng trôi qua càng để lộ nhiều gương mặt cao cấp của VNCH đã lưu XÚ DANH, Qua đám tang của Ông NCKỳ, chúng ta lại nhận ra những gương mặt muốn bắt chước NCKỳ như các TƯỚNG, TÁ... sắp hàng chung với bọn Việt cộng !!!!

    Những tên muốn XIN VIỆC với bọn cầm quyền Việt cộng đã lợi dụng thành ngữ "NGHĨA TỬ là NGHĨA TẬN" để chường mặt ra. Không phải bọn chúng không biết thành ngữ đó được trích từ một bài tập đọc trong sách Quốc văn Giáo khoa thư lớp ĐỒNG ẤU # sau này đổi lại là lớp NĂM và sau nữa đổi thành Lớp MỘT, dành cho trình độ học sinh 6 (SÁU) TUỔI không phải dành cho những người lớn tuổi hơn 6 tuổi. Chúng ta cũng biết rằng, cùng Truyện Kiều của Nguyễn Du mà khi lớp 9 được giáo sư giảng khác hẳn ờ lớp 11 với nhận thức sâu sắc hơn. Cũng như cùng một thế võ, người tập lâu hơn sẽ sữ dụng hiệu quả hơn người mới nhập môn.

    Tóm lại, những tên muốn nhập nhằng đồng hạng giữa người tốt và kẻ xấu là để bao che hành động VÔ SĨ của đồng bọn và ngay chính bản thân chúng mà thôi.

    HkThành

    SI VIS PACEM, PARA BELLUM












    Xin kính chuyễn,

    Trên D/đàn nầy tôi thấy có anh Nguyễn văn Dzũng (San Jose) chuyễn tiếp với duy lý "Phải lên tiếng, đừng im tiếng" vì "Cọp chết để da, người ta chết để tiếng". Cũng chính vì cái luận lý thâm sâu vi diệu nầy mà ngày nay có biết bao người đã chọn con đường "KHÔNG LƯU ĐƯỢC TIẾNG THƠM MUÔN THUỞ THÌ NÊN ĐỂ TIẾNG XẤU MUÔN ĐỜI", đúng như Nhạc Sĩ Lê Dinh đã nói : ".....Nhưng có những cái chết người đời không dễ gì quên được, của những người danh tiếng, dù tiếng tốt hay tiếng xấu."
    Điển hình nhất là Ông NCK (hàng Tướng lãnh trong QLVNCH, nhà lãnh đạo xếp hàng thứ nhì của nền đệ nhị VNCH), Nhạc sĩ lão thành Phạm Duy, với hổn danh "chống gậy chứ không chống VC & và chuyên cảm tác nhạc trong nhà xí". Ngoài ra ở thế hệ trẻ hơn còn gọi là ( thế hệ 1-1/2) hay thế hệ 2 ) thì tại Bắc Cali nầy có nhà văn, nhà truyền thông kiêm chuyên viên tổ chức gây quỷ từ thiện là Ông Đổ vẫn Trọn.
    Với ngần ấy cái Danh vị quan vinh vẫn chưa đủ đối với Ông, nên mới đây tôi thấy Ông hiện diện một cách trang trọng (oai phong và thật điển trai đứng sau lưng cô kiều nữ con gái của Ông Kỳ & bà vợ thứ nhất khi cô ta đọc điếu văn khóc bố" và còn vinh dự được cộ đại MC Nguyễn cao kỳ Duyên ngỏ lời với Truyền thông Báo chí, tri ân Ông qua công lao đóng góp dàn dựng chương trình tang lễ qui mô và hiện đại nhất lần đầu tiên ở hải ngoại là có sự hiện diện của một số Tướng, Tá thuộc QLVNCH xếp hàng chung với Cán Bộ cao cấp của toà Tổng Lãnh sự Viêt Cộng cùng nhau đóng phim "Hoà hợp hoà giải dân tộc" để chống Trung quốc bá quyền đang manh nha xâm chiếm trọn nước VNam.

    Lại thêm một lần nữa Đổ vẫn Trọn lên đời. Thật là tài tình phải không quý Vị?!..
    PmGiang




    ----- Forwarded Message ----
    From: Thuy Vi
    To:

    Sent: Tue, August 16, 2011 12:01:59 PM
    Subject: NS Lê Dinh lên tiếng về sự kiện :
    " Nghĩa tử nghĩa tận "








    Phải Lên Tiếng, Đừng Im Tiếng




    "Nghĩa tử là nghĩa tận". Tôi không biết thành ngữ này từ đâu mà có, nhưng tôi thấy nó sai quá chừng, hoặc là con người làm cho nó sai vì cố tình diễn tả lệch lạc đi. Chết là hết. Vâng, đúng chết là hết chứ còn gì nữa. Chết là hết thở, chết là thân xác không còn ai trông thấy nữa vì nằm sâu dưới đất, hoặc được đốt thành tro bụi, hoặc được đem lên núi nuôi sống chim ưng… Nhưng có những cái chết người đời không dễ gì quên được, của những người danh tiếng, dù tiếng tốt hay tiếng xấu.

    Ngày xưa, lúc còn nhỏ, khoảng năm 1943-1944, khi đi ngang qua "Nhà việc" Gò Công, tức là tòa Thị chính bây giờ, thì tôi thấy có một tượng đài to lớn, rất oai nghi, với hình một người mặc quân phục trắng, tay cầm gươm nhìn ra sông. Tôi không biết tượng này được đặt tại đây từ khi nào? Ở phía dưới tượng đài có ghi "Lãnh binh Huỳnh Công Tấn (1840-1877)". Thấy thì thấy vậy, chứ tôi không tìm hiểu coi ông này là ai mà được người Pháp nể trọng, phong chức "Lãnh binh" như vậy. Về sau này tôi mới biết đó là chức vụ cao nhất về quân sự của một tỉnh thời Pháp thuộc. Mỗi ngày, nhìn mãi tượng đài uy nghi đó, tôi đâm ra mến phục và kính phục người mặc áo trắng cầm gươm này. Đến năm 1945, một hôm đi ngang qua tượng đài Lãnh binh Tấn, tôi thấy không còn bức tượng nữa mà phía dưới đất ngay đó, là một đống gạch vụn, đổ nát, tượng gảy cổ, chân nằm một nơi, tay nằm một nẻo.

    Về sau, khi vào Trung học Gò Công, tôi mới tìm hiểu và được biết tượng Lãnh binh Tấn do người Pháp dựng lên tại cuộc đất quan trọng bậc nhất này của thành phố Gò Công là để ghi công một người tên Huỳnh Công Tấn. Người này vốn là một thuộc hạ của ông Trương Công Định, một lãnh tụ chống Pháp thời vua Tự Đức, nhưng bị ông Trương Công Định sa thải vì nhiều việc bê bối của ông ta. Tức mình, ông ta lên Saigon, đầu thú với người Pháp và ngày 19-08-1864, ông ta dẫn quân lính Pháp về làng Kiểng Phước (Gò Công) để phục kích và bắn ông Trương Công Định trọng thương tại Đám Lá Tối Trời. Biết không còn chống cự được nữa, ông Trương Công Định tự sát.

    Nếu đem câu "Nghĩa tử là nghĩa tận" ra áp dụng cho trường hợp này, tôi thấy không đúng vào đâu cả. Nếu chết là hết, không ai được nói gì đến người chết nữa, thì cái tên "Lãnh binh Tấn" này cũng không ai đụng tới. Nhưng ác hại thay, mỗi lần người đời nhắc nhở tới ông Trương Công Định thì thường hay có tên phản thầy, phản chú "Lãnh binh Tấn" đi kèm. Nếu nói "nghĩa tử là nghĩa tận" thí một tên cướp giết người, khi nó chết rồi thì để nó yên sao? Vậy thì chúng ta rút ra bài học gì cho hậu thế? Cứ ăn cướp đi, cứ giết người đi, khi chết thiên hạ không còn nói tới nữa!

    Về chuyện Nguyễn Cao Kỳ cũng vậy. Vài kẻ lỡ "ăn cơm chúa phải múa tối ngày" dựa vào câu "nghĩa tử là nghĩa tận" để bảo thiên hạ thôi đừng nói gì đến NCK nữa, để lịch sử phán xét. Lịch sử là ai vậy? Chừng nào phán xét? Tại sao xã hội không phán xét bây giờ, ngay bây giờ để lấy đó làm bài học dạy cho con cháu chúng ta cách sống ở đời, cư xử nhau cho phải phép, không đàng điếm, không lừa thầy, không phản bạn, không mạt sát đồng hương, không kích bác đồng đội, không khiếp nhược bợ đỡ kẻ thù, không hèn hạ tìm miếng đỉnh chung…

    Viết đến đây, tôi lại nhớ vào năm 1965, tôi được một người bạn thân lúc còn học ở Collège Le Myre de Vilers (Mỹ Tho) là Nguyễn Thanh Lịch rủ vào câu lạc bộ Huỳnh Hữu Bạc ở Tân Sơn Nhất để xem một màn vũ thật đặc biệt, có một không hai ở VN. Nguyễn Thanh Lịch, quê ở Bến Tranh (Mỹ Tho) lúc đó là phi công trưởng của Công ty Hàng Không Việt Nam, thường xuyên lái máy bay hàng không dân sự qua Đài Bắc và Hồng Kông. Năm 1974, Lịch tử nạn khi bị không tặc ở Phan Rang.

    Được Lịch rủ, tôi cũng ham hố, muốn vào câu lạc bộ này để xem coi thế nào. Hơn nữa, mình là một dân sự, làm sao có dịp để vào câu lạc bộ nhà binh không quân này. Ngàn năm một thuở, dịp may hiếm có, tôi liền tháp tùng Lịch vào câu lạc bộ Hùynh Hữu Bạc và được xem một màn thoát y vũ của một cô gái Đài Bắc với những trò luyện tập hiếm có, dùng nội công để điều khiển "bộ phận" của cô ta như hút thuốc, thổi tắt ngọn đèn sáp, giữ thật chặt trái ping-pong trong "người", hoặc dùng "nó" để cầm bút viết chữ “Good luck” trên một tờ giấy và đưa tờ giấy đó cho khách giữ làm kỷ niệm v.v... Lịch cho tôi biết rằng, ông Tướng (tức NCK) phải cho máy bay riêng từ Saigon qua Đài Bắc để rước cô này về trình diễn một đêm duy nhất ở CLB Huỳnh Hữu Bạc và sáng mai cũng sẽ đưa cô ta trở về Đài Bắc.

    Bây giờ nghĩ lại - không hiểu thuở đó tại sao tôi không nghĩ - tôi thấy không ổn chút nào. Năm 1965, nghĩa là sau cuộc đảo chính Tổng Thống Ngô Đình Diệm 2 năm, đất nước đang lúc gặp nhiều xáo trộn, thù trong lẫn giặc ngòai. Thế mà những kẻ uy quyền, ăn trên ngồi trước thiên hạ, đua đòi ăn chơi sa đọa kiểu đó... như vậy mất nước là phải.

    Vịn vào thành ngữ “Nghĩa tử là nghĩa tận” để bảo chúng ta phải im lặng để yên cho người chết, để yên cho kẻ cướp, để yên những kẻ vô luân, vô đạo thì vô tình chúng ta sắp chung những anh hùng và những kẻ không ra gì vào chung một danh sách. Thế thì ngày nay không ai dám nói tới Lãnh binh Hùynh Công Tấn nữa sao? Nghĩa tử là nghĩa tận mà! Những vị anh hùng ngày xưa cũng như những anh hùng thời đại như Lê văn Hưng, Nguyễn Khoa Nam, Lê Nguyên Vỹ, Trần văn Hai, Phạm văn Phú, Hồ Ngọc Cẩn…, chúng ta cũng quên hết sao? Chết là hết, không được nói tới nữa sao?. Anh hùng cũng như tướng cướp, tướng cướp cũng như anh hùng, khi đã chết. Như vậy có công bằng không? Luân lý, đạo lý ở đâu, sao không rút ra từ đó những những bài học để cho con cháu chúng ta sau này biết để mà lấy đó làm gương, giữ mình.

    Thành ngữ “Nghĩa tử là nghĩa tận” không nên đem ra áp dụng không đúng chỗ. Đấy chỉ là một lối nói lấp liếm cho qua, vì thiên hạ đuối lý nên đem ra dùng, khi không còn biện thuyết nào nữa để bênh vực những người mà họ không còn lý do, chữ nghĩa gì để bênh vực được nữa.

    *Nhạc Sĩ Lê Dinh

  6. #6
    Phòng Trực's Avatar
    Status : Phòng Trực v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: Jul 2010
    Posts: 990
    Thanks: 0
    Thanked 1 Time in 1 Post

    Default Ðại tướng Ðỗ Cao Trí và. . . Tôi !


    1. Lý do tôi phải mào đầu dài giòng để kể câu chuyện này, như sau:

    Sau khi Quân đội Việt Nam Cộng Hòa tan rã, cả nước Nam tan rã, chúng ta phải sống tha phương nơi đất khách quê người. Vì nơi dung thân là nước Mỹ, giầu có, nên tấm thân của mình, của gia đình mình, trông lên những người bản xứ thì chẳng bằng ai, nhưng trông xuống những đồng bào của mình đang còn ở quê nhà, thì quả một trời một vực! Tuy vậy, đối với một số người thì là một sự đổi đời, còn với nhưng người khác, niềm hoài vọng ngày trở về cố hương xa lắc cứ dần dần bị xói mòn, riêng những người lính trận chúng tôi. . . Mời bạn đọc tiếp:

    Bản thân tôi thì không ra gì, dở chàng dở đục, nhưng bạn bè tôi, nhìn ngang nhìn ngửa đứa nào cũng nổi tiếng. Ngày trước, chúng nổi tiếng trên chiến trường, qua Mỹ chúng nổi tiếng bằng cái nghề tay trái: Làm báo viết văn! Tôi thích mang những sở trường của họ ra khoe với những người lạ, làm cứ như những ưu điểm của họ có thể lấp trống giùm cho tôi những nhược điểm của bản thân mình
    Ðại tướng Ðỗ Cao Trí lẽ dĩ nhiên không nằm trong trường hợp trên, vì nếu như bây giờ, ai người ta cũng có thể gọi bằng thằng, càng gọi khỏe càng lộ chất “ Ông” trong người mình ra. Thì ngày xưa, cái móng tay của ông ấy tôi cũng không bằng, huống chi nói là bạn với bè?
    Có điều, một vị tướng ngày xưa, thì thiếu gì thuộc hạ. Tôi có may mắn là thuộc hạ của ông Ðại tướng tài ba và nhiều tai tiếng này. . .
    Sau tết Mậu Thân, Việt cộng ngậm ngùi suy ngẫm học thuyết quân sự cũ rích: Tiến công và nổi dậy! Ðó là sở trường mà chúng gọi là tổng công kích.
    Công là đánh tới. Kích là bẩy lên, hay xúi giục ai nổi lên. Thành phần chủ lực ở ngoài tấn công vào. Ðám nằm vùng xúi dân nổi loạn. Khốn thay cho Việt cộng trong cuộc tấn công này, bộ đội chủ lực thì xâm nhập vào được nhưng chẳng có ma nào xúi được dân nổi lên cả, ngay cả những người dẫn đường cũng lặn luôn. Nên bọn cán ngố cứ như con dế bị ngắt mất cọng râu. Thế là làm mồi cho quân ta mà thôi!
    Nhân đây, tôi cũng xin mở một dấu hỏi to tướng, về âm mưu “ Thay ngựa giữa dòng” của người Mỹ. Họ đã biết trước cuộc tổng tiến công và nổi dậy của Việt cộng, nhưng họ lờ đi “ Ðể xem mày ( VNCH) có chống cự nổi không, còn sức chống, tao giúp tiếp, dở quá, bỏ luôn.” Một bằng chứng là khoảng 26, 27 tháng Chạp là các cố vấn Mỹ ở các tiểu đoàn bộ binh và các đơn vị biệt lập đã cuốn gói trở về “ hậu phương” rồi!
    Thế rồi, thiên bất dung gian, kẻ gian đại bại. Ngay sau đó, trong khi ông Hồ mang cái hận ngàn thu ấy xuống âm ty địa phủ thì đám cán bộ mang tàn quân lết bên Căm Bốt để cùng nhau hát bài : “ Dậy mà đi!”
    Tôi tham gia cuộc hành quân Toàn-thắng của Sư đoàn 25 BB, mục đích để tiêu diệt nốt đám tàn quân ấy! Chiến đoàn tôi mang tên 333 từ hướng mật khu Ba Thu, đánh xuôi xuống vùng Mõm Chó, Chi Phu. Bravet rồi theo quốc lộ 1 thọc thẳng lên Svayrieng ( Xoài Riêng). Trận này, diễn tiến như thế nào, tôi sẽ kể sau.

    2. Mẫu giáo :

    Tôi có một thói quen. mỗi khi sắp tham dự vào một cuộc hành quân xa, tôi thường xin về Sài Gòn một thoáng để thăm mẹ . Phần nghĩ đến một thời gian dài sắp tới phải nhá cái khẩu phần C. chết tiệt. Phải về với mẹ để được ăn một món gì cho khoái khẩu. Phần vì tôi luôn đeo đẳng cái cảm giác, sự sống của những người lính trận chỉ đếm bằng từng ngày một. . . “ Mình không về gặp bả, ngộ có gì. . .”
    Tôi lại không bao giờ dám nói với mẹ là mình sắp đi xa:"Con hành quân ở vùng ven biên ấy mà, tạt về thăm đẻ một chút thôi rồi con phải đi liền!"
    “ Một chút” của tôi thường bị kéo dài bởi nồi canh cua rau đay nấu với mướp hương hoặc những miếng thịt heo cháy cạnh mà chỉ tự tay mẹ làm thì mới vừa miệng tôi thôi. . .
    Làn này, chính cậu “ Tà loọc” đã làm hại tôi:
    - Bà có hộp dầu ông hổ nào không, con xin cho Trung úy một hộp? Ở Miên nghe nói mùa này là mùa gió chướng, Trung úy lậi chỉ hợp với loại dầu này!
    Mẹ tôi ngừng têm trầu:
    - Lại đi đánh nhau tận bên Miên cơ à?
    Tôi thấy mẹ tôi lấy khăn lau nước mắt. Ăn cơm xong, mẹ ra đi văng ngồi nhai trầu, giọng bà như muốn khóc:
    - Ðánh nhau như vậy đủ rồi, hay để đẻ nói với chú Hạ ( thông gia nhà tôi), nói với bác Thuần xin cho con về văn phòng?
    Biết sẽ phải nghe điệp khúc ấy, tôi đứng dậy vuông vai, lấy chiếc áo trận, vừa mặc vừa nói như hát vọng cổ:
    - Mẹ ơi! Mai kia mốt nọ yên giặc con cũng trở . . . Dzề!.
    Mẹ tôi chì chiết:
    - Con người ta, cha mẹ bảo sao nghe vậy, chúng nó ăn trắng mặc trơn, nhơn nhơn ăn học. . . Còn cái thứ con nhà này. . . Ngu như bò!
    Mẹ tôi đưa hộp dầu ông hổ cho chú lính, mẹ nói:
    - Ở Miên họ hay dùng bùa ngải lắm đấy! Lại hay “thư” nữa đấy! Có người bụng cứ trướng lên, mổ ra một đống toàn răng với tóc không đấy nghe con! Con gái của họ, không phải như gái bên mình , đá gà đá vịt vào rồi không thích thì bỏ đâu đấy! Ðừng dại nghe con..

    Khác với những lần trước, mẹ tôi đưa tôi ra tận cổng, hành động này của mẹ khiến tôi vừa xúc động vừa lo lắng. Mẹ tôi chỉ vào chiếc balô căng đầy mà chú lính đang để vào băng sau xe jeep:
    - Mẹ có cho mang cho con một cỗ bài chắn, đóng quân ở đâu, trong lúc rảnh rỗi, thày trò rủ nhau đánh cò con cho vui, nhớ đừng đi lang thang nghe con.
    Hai mẹ con đang bịn rịn thì Hương phóng xe tới. Mặt cô đỏ au. Mẹ tôi giữ ý, chỉ Hương:
    - Thôi cô cậu giã từ rồi lên đường cho sớm, mẹ vào..
    Hương cầm lấy hai cánh tay tôi, chân dậm dậm xuống đất:
    - Em vừa lên hậu cứ kiếm anh, anh sắp đi Miên hả?
    Tôi cười:
    - Việc binh cốt ở thần tốc và bất ngờ, anh chưa xuất phát mà ngã ba Ông Tạ đã biết, Hàng Xanh đã biết thì còn đánh đấm cái mẹ gì nữa?
    Hương đưa ngón tay dí vào môi tôi:
    - Sao lại nói tục với em? Hôm nọ hứa cái gì nào? Em có tin mừng mới phải lên báo cho anh chứ bộ!
    Tôi sướng run lên, tôi biết ngay cái tin đó là gì rồi, nhưng cũng giả vờ hỏi:
    - Tin gì vậy?
    Nàng lại ghé sát vào má tôi, mái tóc có mùi bồ kết làm tôi ngây ngất:
    - Em “ Có” rồi. Hú vía, hú vía! Mà này, anh qua bên Miên, ăn bánh trả tiền nhe! Con gái Miên ghê lắm đấy!

    3. Ngày N. . .

    Lần đầu tiên từ khi tôi ra trường, tôi được “ đối đáp” với một vị Tướng, mà lại là vị tướng nổi danh mới oách chứ:
    Trung tướng Ðỗ Cao Trí ngoái cổ lại hàng ghế phía sau hỏi to:
    - Ông nào là Ðại đội trưởng Trinh sát đâu?
    Tôi đứng bật dậy như lò xo bung:
    - Có mặt.
    - Nãy giờ ông có nghe kỹ diễn tiến của ngày N và N+1 không?
    - Nghe rõ!

    Ông Tướng đứng dậy, đưa tay ra hiệu cho Ðại tá Lều Thọ Cường, Chiến đoàn trưởng chiến đoàn 333, đưa que chỉ bảng cho ông.

    Bây giờ tôi mới nhìn thấy rất rõ ngoại mạo một ông Tướng khét tiếng này. Vầng trán cao xám ngoét, đôi mắt sáng, đỏ au như mắt cá chầy ( Người ta bảo con mắt ổng có cô hồn đấy! Nhất tướng công thành vạn cốt khô mà!) Phần từ đầu tới thắt lưng, tướng pháp không chê vào đâu được, nhưng từ thắt lưng xuống tới đôi giầy “ Máp”, giống như củ khoai lang cắt đôi, dựng ngược, từ từ teo tóp. . . Tôi bỗng rùng mình, chua chát nghĩ đến chiếc bóng chênh vênh của Kinh Kha bên dòng Dịch Thủy:
    Gió hiu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê.
    Tráng sĩ một đi không trở về!

    Tướng Trì xòe nguyên bàn tay mum múp trên tấm bản đồ không ảnh, kéo một đường dài từ Gò Dầu Hạ, dọc theo quốc lộ 1 lên tận Svayrieng:
    ( Ôi! Những ai từng “ đi” nhận lệnh hành quân, còn nhớ chăng cái cảm giác xương sống lành lạnh, mỗi khi thấy ông đơn vị trưởng của mình xòe tay trên một tấm bản đồ 1/25.000 trong đó một ô vuông nhỏ xíu nhưng ngoài thực tế là một cánh đồng bát ngàn, đi mù con mắt mà vẫn không tới ?)
    - Ông Chuyên, cho các mục tiêu vừa thuyết trình, giạt ra xa quốc lộ 1 chừng một cây số...
    Bỗng ông ngừng lại:
    - Ông Cường, thằng Tiểu đoàn 1 của ông đến đâu rồi?
    Ðại tá Cường, rập hai chân lại trong một cữ chỉ vừa nghiêm trang, vừa như lấp ló có tin vui:
    - Thưa Trung tướng, thằng 1 của tôi vừa làm chủ Chi-Phu.
    - Tốt, như thế này nhá: Ông Cường cho Bộ chỉ huy Chiến đoàn của ông, dời từ đây lên Chi-Phu. Tôi nhắc các ông từ bây giờ bọn cố vấn Mỹ không theo mình vào Miên nữa đâu đấy!
    Ông nhìn mấy cố vấn Mỹ, rồi bảo người thông dịch viên:
    - Dịch nguyên văn cho “chúng nó” nghe câu này: “ Phải tập đánh độc lập đi, dựa mãi vào mãi thằng Mỹ mai kia mốt nọ, chúng qua cổng rút cầu thì sao?”
    Ông lại xòe bàn tay ra, dùng ngón trỏ và ngón giữa căng theo quốc lộ 1, rồi ông dùng que chỉ bảng chỉ ngay vào mặt Thiếu tướng Nguyễn Xuân Thịnh, Tư lệnh sư đoàn 25, gốc pháo binh:
    - Ông Thịnh, từ đây lên Xoài Riêng còn trong tầm bắn tác xạ của Tiểu đoàn 252 Pháo binh không?
    Tôi thích thú nhìn tướng Thịnh, ông Tướng có mấy sợi lông tài trên nốt ruồi đen, trên khuôn mặt to đen lạnh lùng như ông thần đất, mà mọi khi chúng tôi rất hãi, cũng phải đứng bật lên :
    - Thưa, tới!
    Bất ngờ tướng Trí chỉ ngay vào tôi:
    - Trung úy Hoàn, mở sổ tay ra.

    Tôi rụng rời. . . Trong cái nóng hầm hập của phòng hành quân tạm, mọi người đổ dồn về phía tôi, một sĩ quan có cấp bậc nhỏ nhất, lại được tướng Trí nhớ tên. Tôi đỏ mặt, tính háo danh, và sự sung sướng lấn át hết cảm giác sợ hãi. Tự tin hơn là tôi đã chuẩn bị một quyển sổ tay, mà những sĩ quan nào, hơn một lần bị “ ông Tướng sổ tay” hạch hỏi vì: “ Là cấp chỉ huy mà không có quyển các-nê-đờ-nốt là một sĩ quan tồi. . .”
    Tôi cầm quyển sổ tay. A! Có một điểm đầu tiên rồi đấy! Tôi thấy Tướng Trí cười:
    - Quân số hành quân của ông bao nhiêu?
    - Trình Trung tướng: 102. sĩ quan 9. Hạ Sĩ quan 15, binh sĩ. . .
    Tướng Trí hét lên:
    - Sao nhiều thế, sao sĩ quan nhiều thế, hạ sĩ quan ít thế? Bịa hả?
    Ðại tá Cường đỡ cho tôi:
    - Thi hành khẩu lệnh của Trung tướng trước đây, quân số các đơn vị Trinh sát phải luôn luôn bổ sung đầy đủ. Sĩ quan nhiều vì trong Trung đội viễn thám, mỗi Toán viễn thám phải có một sĩ quan trưởng toán. . .
    Tướng Trí ngắt lời:
    - Tôi biết rồi.
    Rồi ông lại dùng que thuyết trình chỉ xuống phía dưới, giọng ông chắc nịch:
    - Tất cả mở sổ tay ra.
    Như cái máy, Tướng, Tá phía dưới đồng loạt để tay lên túi áo trận.
    Tướng Trí đọc chính tả:
    - Viết đi: Sức mạnh của một đơn vị bộ binh chiến đấu ( phẩy) không phải ở lớp Sĩ quan chuyên chỉ tay năm ngón (phẩy) mà nằm trong lớp Hạ sĩ quan cốt cán( chấm) Tóm lại, bộ binh là hoàng hậu của chiến trường ( phẩy) mà chiến trường thắng hay bại tùy thuộc vào cấp bậc từ Hạ sĩ nhất đến Thượng sĩ nhất, viết rõ chưa? ( Chấm hết)
    Rồi ông lại chỉ vào mặt tôi:
    - Trung Úy lên đây.
    Con người nhỏ con kia sao toát ra cái uy quyền lạ kỳ. Tôi đã vào sinh ra tử nhiều lần nhưng chưa bao giờ tôi lúng túng đến như thế. Tôi ríu tíu đỡ cây que chỉ bảng:
    - Trung úy chỉ cho tôi xem đâu là Quốc lộ 1. Tốt. Ðâu là cây cầu chính vào thành phố. Tốt. . . Trung úy có thể chiếm thành phố này chỉ với một mình đại đội của Trung úy được không?
    Cả sống lưng của tôi như bị điện giật. . . Một đại đội Trinh sát với một nhúm người như thế này, làm sao đây?
    Tính háo danh của tôi lại bật dậy:
    - Ðược, thưa Trung Tướng.
    - Tốt, thế mới là trinh sát chứ! Như thế này nhá. Ông Cường cho . . .

    . . . Máu háo thắng cùng niềm kiêu hãnh cứ dâng lên từng đợt trong con người phàm của tôi cho đến khi tôi tập họp đại đội dưới một thửa ruộng khô vừa xong mùa gặt. Tôi huênh hoang khoe:
    - Ðích thân Trung tướng Tư lệnh Quân đoàn vừa chỉ thị, một mình Ðại đội ta sẽ chiếm Tòa thị sảnh Svâyriêng !
    Từ sĩ quan cho tới lính mặt mày nhớn nhác. Có nhiều người nhẩy lên vì thích thú. Có người dơ cao khẩu M16 hét lên:
    - Chơi luôn!
    Có vài nét mặt đăm chiêu của sĩ quan, tôi lờ đi, nói lớn, ngất ngất hào khí:
    - Mọi người có nửa tiếng để sắp xếp lại quân trang quân dụng, bỏ lại hết thực phẩm, quân trang nặng nề. Tóm lại chỉ mang súng đạn cá nhân. Hai Trung đội trưởng trinh sát và Trung đội trưởng viễn thám ra đây nhận lệnh.
    Lệnh có gì đâu, nhưng nghe xong, mặt ai cũng như chàm đổ. . .

    Sau đấy khoảng hơn một tiếng. Hơn 10 chiếc xe vận tải dân sự từ Gò Dầu Hạ trở về Miên, bị chúng tôi trưng dụng. Trung đội trưởng kè súng vào hông người tài xế Miên, còn lính nằm ở phía sau. Ðạn lên nòng, xe cứ thế mà chạy. Trên quốc lộ phía bên Miên ngày ấy, cứ vài cây số lại có một cái bàn đặt ngay quốc lộ để đơn vị Miên nào đóng gần quốc lộ . . . thâu tiền mãi lộ!

    Ðoàn xe của Ðại đội cứ thế mà chạy, qua trạm, chạy luôn, khiến những người lính Miên trên các trạm ấy xả súng vào đoàn xe, cũng may không có ai bị thương.
    Tôi ngồi ngay xe thứ 2, xe trước tôi là Toán viễn thám 1 của Chuẩn úy Cừu.
    Bỗng tôi thấy đoàn xe chạy chậm lại, cái dốc cầu vào thị xã cong cong làm tôi không quan sát được chiếc xe phía trước.
    Có tiếng thằng Một:
    - Hải Ðiểu, đây Một.
    Tôi chụp máy:
    - Tôi nghe đây!
    Tiếng của Cừu gấp gáp:
    - Trình Thẩm quyền trên đường tụi Miên giăng concertina nhiều quá, có cả mấy con ngựa gỗ nữa. . .
    Một tràng súng xé không gian, tiếp theo là những tràng súng khác thi nhau vãi vào đoàn xe.
    Tôi hét to trong máy:
    - Cho xuống xe ngay, xung phong! Cả đại đội sẽ yểm trợ cho ông, chiếm ngay cái bốt canh kia kìa!

    Một chiếc trực thăng xà ngay xuống, tôi thấy rõ Tướng Trí đội nón đỏ đang quần quần ngay trên cái đồn tôi vừa ra lệnh cho Cừu chiếm. Chiếc trực thăng đảo một vòng rồi bay lơ lửng ngay trên đồn Miên. Tôi vừa hô xung phong vừa kinh ngạc nhìn lên thấy Tướng Trí đã ngồi vào vị trí của người xạ thủ đại liên. Ông xoay họng súng vào phía lô cốt, một tay khoác khóac như cổ động cho đám quân dưới đất. Có tiếng hét của Cừu:
    - Tụi nó bắn lên máy bay của ông Tướng kìa.
    Một khẩu đại liên phòng không từ một cái đồn nhỏ bên phải cầu đang khạc hung hãn lên hông bên kia của chiếc máy bay. Chiếc trực thăng chao nghiêng. . .
    Tôi kéo trung sĩ Thuận trong toán Viễn thám , chỉ tay về hướng ổ đại bác phòng không:
    - Cậu dẫn toán men theo bên này cầu, diệt phứt cái lô cốt kia đi cho tôi.
    Thuận nhận lệnh, anh dẫn toán chạy lên, vừa dùng súng M97 hướng mũi trực xạ, một tiếng nổ làm bật tung khẩu súng phòng không, đồng thời biến mất những tên lính Miên, xạ thủ của khẩu phòng không ấy. .
    Chiếc trực thăng chở Tướng Trí lại vòng tới, lần này ông lại bay thấp hơn, ông biến thành xạ thủ của chiếc “ gunship”, chĩa những lằn đạn về phía đồn chính.

    Bỗng mọi người dưới đất xanh mặt khi chiếc máy bay rung lên, như con rồng chuyển mình, bốc lên cao. Một cái nón đỏ, đúng là nón của ông Tướng bay vụt ra, xoay vòng vòng như chiếc lá rồi bay vút về phía cây cầu. . .
    Những người lính trinh sát vừa hò hét vừa tiến lên, đen kịt thành cầu, những tiếng la phát ra từ những trái tim nóng hổi:
    - Việt Nam, Việt Nam!
    Tôi kéo chú hiệu thính viên lao tới, hai mắt tôi rưng rưng. . .
    Thuận hớn hở chạy về phía tôi giơ cao chiếc mũ đỏ có ba ngôi sao gắn chéo. Người ta bảo nóng giận thì mất khôn, nhưng vui mừng quá cũng mất khôn luôn, với lại tính háo danh nằm sẵn trong tôi, nó sai bàn tay tôi, ném cái mũ sắt đang đội, lấy cái nón đỏ đội vào đầu. Lại nghĩ: “ Có ngày “mày” cũng được “ nằm” vào đầu tao thôi!”
    Tôi vừa đắc chí vừa chạy tới, chạy một quãng thì hiệu thính viên đưa cho tôi chiếc combiné:
    - Mặt Trời gập Trung úy.
    Tôi nghe tiếng Tướng Trí.
    - Ðừng bắn, đừng bắn nữa, chúng nó từ chân cầu đang phất cờ trắng kia kìa.
    Một hàng dài lính Miên, có cả đàn bà, con nít đang cầm những mảnh khăn trắng giơ cao trên đầu. Tôi vừa ra lệnh ngừng bắn thì hiệu thính viên lại đưa ống nghe cho tôi:
    Tiếng tướng Trí:
    - Tốt lắm, để một toán nhỏ lại giữ đầu cầu thôi, còn cậu tiếp tục đi.

    Như những con gà chọi đang say đấu, chúng tôi lao cả đoàn xe về phía trung tâm thành phố. Dưới đường người ta vẫn thong thả đi lại, những người lính Miên vẫn đeo súng lơ ngơ ngắm phố. Chắc không có một ai hiểu việc gì đang sắp xẩy ra với họ.
    Tiếng Cừu báo qua máy:
    - Trình Thẩm quyền mục tiêu kia rồi
    “Băng ga lo” hoành tráng, nơi tôi phải chiếm, đang ẩn mình dưới những tàn cây cổ thụ, mục tiêu diễm lệ của tôi kia rồi!
    Xe của Cừu húc đổ ngay con ngưạ gỗ, tiếp theo xe của tôi và các xe sau trờ tối. . .
    Cừu đưa khẩu colt vào ngay ngực tên lính gác, qua một người lính gốc Miên thông dịch.
    - Văn phòng Tỉnh trưởng đâu?
    Tên lính đưa tay chỉ về phía cổng lớn nơi có hai con ngựa đá rất to. Cả đại đội lại lao về phía đó. Chẳng có đội hình gì cả. Khi Ban chỉ huy của tôi chạy vào trong đại sảnh thì một cảnh tượng vừa tức cười, vừa thống khoái hiện ra trước mặt: Trung úy đại đội phó Trần Như Xuyên đang ghìm khẩu súng M16 về hướng những người mặc toàn lễ phục đang chắp tay lậy như tế sao!
    Té ra tại đây đang diễn ra buổi đại tiệc!
    Tiếng người thông dịch:
    - Trong các ông, ai là Tỉnh trưởng?
    Một người chắp tay xá xá. Bỗng có tiếng lao xao phía sau tôi. Có người lính hét to:
    - Sao sẹt! Sao sẹt kìa!
    - Vào hàng, Phắc!

    Tướng Trí xông thẳng đến tôi, ông đến trước tôi khoảng ba bước, ông rập hai chân vào nhau rồi đứng nghiêm chào tôi. Tất cả quan quân mặt ai cũng xanh như tầu lá! Chết mẹ tôi rồi! Cái nón đỏ có hàng lon Trung tướng tôi đang đội trên đầu, chỉ đem cho tôi cái thích thú phù du, nhưng sẽ là một thảm họa khôn lường cho tôi.
    Tôi vừa sợ hãi vừa xấu hổ , đưa tay lên đầu, giật ngay cái mũ xuống rồi bằng hai tay, trịnh trọng đưa trả nón, y như kẻ bại trận dâng cây kiếm quy hàng.
    Tướng Trí, chìa cả hai tay lấy chiềc nón đỏ. . . Mọi người chờ con thịnh nộ của ông Tướng Sấm Sét. . .
    Ông cúi xuống gỡ ba ngôi sao ra cười hiền từ:
    - Giữ giùm cậu ba ngôi sao này, còn tặng cậu cái mũ làm kỷ niệm, làm kỷ niệm thôi nhé ! Coi chừng quân cảnh bắt về tội tiếm phục quân hiệu đấy.
    Mặt tôi nóng ran lên như người lên cơn sốt.

    Tướng Trí đến ngay trước viên Tỉnh trưởng Miên, tính võ biền cố hữu của ông biến mất và y như một chánh khách chuyên nghiệp, ông dơ tay, bắt tay viên Tỉnh trưởng. Ông nói một tràng tiếng Pháp, tôi nghe lỏm bõm, hình như ông ra lệnh cho viên Tỉnh trưởng phải kêu gọi các lực lượng dưới quyền quy hàng, bằng cách ra lệnh cho các đơn vị ấy, tháo hết các cơ bẩm của các loại súng rồi cho chở lên các bộ chỉ huy liên hệ.
    . . Rồi y như ông chủ, chính tay ông khui whisky:
    - Vào đây, Ðại đội trinh sát vào đây, các chú khá lắm, “moi” phải khao các “toi” một chầu mới được. Tôi bước ra trước, nhưng ông làm tôi quê hết sức khi ông hỏi lớn:
    - Chú lính nào ít thâm niên nhất, cấp bậc nhỏ nhất vào đây.
    Rồi cũng y như khi lúc xung phong, chẳng kể quan lính, mạnh ai nấy ùa tới vây quanh ông y như một người thân. Chính tay ông rót cho mỗi người một ly ruợu nhỏ.
    Bỗng tướng Trí lấy tay đập vào trán:
    - Chú nào bắn trái M79 trúng ổ đại liên cứu “ moi” thế?
    Tôi chỉ vào viên Trung sĩ viễn thám:
    - Trình Trung tướng, Toán phó viễn thám, Trung sĩ Thuận !
    - Thấy “moi” nói có đúng không? Nhớ đấy ! Hạ sĩ quan mới là lực lượng nòng cốt của quân đội!
    Ông rút trong túi ra quyển sổ tay, nhìn chăm chăm vào bảng tên của Thuận, ghi xong ông hất hàm hỏi:
    - Trung sĩ nhất bao lâu rồi?
    Thuận hớn hở trả lới:
    - Thưa Trung tướng, gần hai năm.
    Tướng Trí nghiêm nghị:
    - Cho cậu lên Thượng sĩ.
    Rồi ông quay lại phía tôi, nhắc lại điệp khúc:
    - Phải nằm lòng, Hạ sĩ quan mới là nòng cốt. . .
    Lần này không thấy ông bắt ai ghi vào sổ tay cả.

    4. Cô gái Miên.

    Sau khi chiếm xong dinh Tỉnh trưởng, Ðại đội Trinh sát của tôi, được lệnh kéo trở ngược lại Bravét, một thị trấn nằm giữa Chi-Pu và Svrâyriêng, vừa đóng chốt, vừa giữ an ninh cho một toán công binh chiến đấu làm cầu. Ðây là một cây cầu nhỏ nhưng rất quan trọng về mặt chiến lược đã bị quân lính của Si- Ha-Núc phá sập khi họ rút lui về Nam Vang. . .

    Buổi chiều, tôi dẫn các Trung đội trưởng đi tìm chỗ đóng quân. Ðến cây cầu đang xây, tôi nói với Ðại đội phó Xuyên:
    - Cái thằng Trưởng toán công binh này, giờ này không đến nhận lệnh đóng quân là làm sao? Chúng nó làm gì mà túm quanh căn nhà sàn kia thế? Thôi ta vào đấy xem sao?
    Vừa thấy chúng tôi đến. Toán người đứng xung quanh nhà sàn bỗng bỏ chạy. Biết có việc gì không ổn, toán sĩ quan đi theo tôi chạy đến. Tôi vừa bước lên chân cầu thang đã nghe thấy tiếng quát của Xuyên:
    - Sĩ quan mà khốn nạn vậy à ?

    Trước mặt tôi là một người con gái Miên thân thể lõa lồ, nằm tênh hênh, bất động giữa sàn nhà, một toán 5, 6 người lính đang lui cui mặc đồ. Tôi hoa mắt lên vì giận, khẩu súng colt 45 run run chĩa vào một người, có lẽ là sĩ quan đang nghênh ngang đứng trước Xuyên:
    - Ông cấp bậc gì?
    - Chuẩn úy!
    - Mấy người hiếp dâm người phụ nữ này?
    - Bẩy người.
    - Tại sao ông làm cái việc vô lại này?
    - Xa vợ lâu ngày, kẹt quá ông ơi!
    Bỗng tôi nghe thấy người phụ nữ rên:
    - “ Miên tê! Miên tê” ( Trời ơi, trời ơi).
    Cô cong người lên, thở hắt ra , hai bàn chân rung rung, rồi xụi lơ. Hành động cuối cùng của một sinh vật trước khi lìa đời.
    Cơn giận như một nồi áp suất quá tải, bật tung, tôi nã luôn hai phát vào đôi chân đang giạng ra như thách thức của viên sĩ quan, mà ngay chiều hôm ấy, tôi biết anh ta là em của một ông Chuẩn tướng Chỉ huy trưởng của một Cục. . .

    5. Phúc hữu trùng lai!

    Sáu tháng sau, tôi dời Ðại đội trinh sát để sang Tiểu đoàn 2, người ta bảo, đi kèm với một sự may mắn thường là một tai nạn . . .
    Hai viên đạn súng colt hôm ấy, có một viên trúng bắp vế của viên sĩ quan nọ, và viên đạn này đã đưa tôi đến cái ngưỡng cửa của Quân lao Gò Vấp
    Tôi sẽ phải về trình diện phòng dự thẩm 1 ở bến Bạch Ðằng, nới có cái một ông Ðại tá tên X. chẳng tha một ai khi phải trình diện ông ta. . .
    Ðại tá Lều Thọ Cường bắt tay tôi như bắt tay một thuộc cấp lần chót. Tôi leo lên trực thăng, rồi nhìn xuống bến phà Neak-Luông. Nơi đóng quân của đơn vị tôi, nước sông cuồn cuộn đục ngầu, phẫn nộ. . . Bỗng lòng tôi chùng hẳn xuống. Tại sao cuộc đời lại có thể bất công thế nhỉ? . . .

    Tôi vừa xuống máy bay tại sân bay Trảng Lớn, thì gập máy bay của Trung tướng Ðỗ Cao Trí cùng sĩ quan tham mưu của ông cũng vừa đáp xuống. Tôi đang tính né qua cái cái hunger để tránh mặt ông thì có một Ðại tá cầm tấm bản đồ vẫy tôi:
    - Ðại úy, đến trình diện Trung tướng.
    Tướng Trí hỏi tôi:
    - Cậu đi phép hả?
    Tôi chưa kịp trả lời thì ông đã móc quyển sổ tay ra. Nhưng tôi vội nói:
    - Trình Trung tướng, tôi không về phép.
    Tướng Trí tròn mắt:
    - Dù hả, oai nhỉ, dù bằng máy bay cơ à?
    Giọng tôi bi ai:
    - Trình Trung tướng lần này tôi về Sài Gòn để ra Tòa án binh!
    - A! Cái vụ cậu nện cái thằng sĩ quan hiếp dâm chứ gì. Sao không bắn què cả hai chân nó luôn cho rồi? Quân đoàn đã có văn thư gửi Nha quân pháp về vụ này rồi ! Khỏi, khỏi, cho cậu về thăm cha mẹ, thăm bồ bịch 48 tiếng rồi trở lại mặt trận giết giặc cho tốt. . .
    Không để tôi cám ơn, ông bỏ đi ngay.

    Tôi đứng như trời trồng, giữa trùng vây của bụi, khói và nóng, thế mà người tôi mát lạnh, nhẹ tênh, tôi có cảm giác như đang đi vào cổng nhà Hương. Có giàn hoa thiên lý ngan ngát. Có nếp nhăn áo lụa vàng dậy muộn. Có hương bồ kết thoang thoảng quyện theo bước chân chim. . .

    6. Người đi, đi mãi. . .

    Một tháng sau, Tiểu đoàn tôi đang hành quân tại Kăm Pông Trapeck, vùng biên giới phía Ðông nam căn cứ Thiện Ngôn, trên một ngọn đồi trọc, một người lính hiệu thính viên chỉ về phía Trảng Lớn la to:
    - Một em gẫy cánh rồi!
    Tôi ngoảnh lại, một khối đỏ như một quả cầu, đang ôm một chiếc trực thăng xoay vòng vòng rồi đâm nhào xuống đất.
    Ngay tối hôm ấy, tôi được biết chiếc máy bay ấy đã chở cố Ðại tướng Ðỗ Cao Trí về miền đất yên lành không bao giờ có tiếng súng trận nữa.
    Tôi bước ra ngoài lều vải, chòm sao Hiệp sĩ (Orion) đêm nay có cái đầu bị mây đen che khuất, có thanh gươm mờ nhạt, nhấp nháy như muốn khóc.
    Nguyễn Trọng Hoàn

Trang 1/2 12 cuốicuối

Similar Threads

  1. Tìm Bạn Bốn Phương
    By Thienbang in forum Vui cười
    Trả lời: 0
    Bài mới nhất : 04-19-2010, 07:16 PM
  2. Thư Tín
    By Thuyduong in forum Nhắn Tin
    Trả lời: 0
    Bài mới nhất : 04-15-2010, 02:28 PM
  3. Tìm Bạn Bốn Phương
    By 72f219longma in forum Vui cười
    Trả lời: 0
    Bài mới nhất : 09-14-2009, 04:35 AM
  4. Hai Mươi Bốn Giờ Phép (Trúc Phương) : Ðan Nguyên
    By chopper1 in forum Video ca nhạc Việt
    Trả lời: 1
    Bài mới nhất : 02-28-2008, 03:00 AM

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •