Lý Chí Thỏa
Mao Trạch Đông, Cuộc Đời Chính Trị Và Tình Dục

(Trần Trung Ðạo trích lược dịch theo bảng tiếng Anh có đối chiếu với nguyên tác Hoa ngữ)

Mao Trạch Đông Trong Giờ Vĩnh Biệt

Ngày 11 tháng 5 năm 1976, các y tá chạy vào khẩn báo cho chúng tôi biết là Mao đang ngộp thở. Khi chúng tôi chạy vào thì Trương Ngọc Phụng chận chúng tôi lại viện cớ là không có phép. Tôi trả lời cô ta là Mao Chủ Tịch có thể đang bị chấn động tim và cần được khám ngay, không thể chờ phép. Hoa Quốc Phong, Vương Hồng Văn, Trương Xuân Kiều cũng có mặt ngay sau đó. Chúng tôi đồng ý rằng Mao cần phải tịnh dưỡng. Hoa Quốc Phong chỉ thị cho tất cả tòa đại sứ Trung Quốc trên toàn thế giới rằng Chủ Tịch Mao sẽ không tiếp bất cứ một khách nước ngoài nào.

Ngày 17 tháng 7 năm 1976, Hoa Quốc Phong triệu tập một phiên họp giữa Bộ Chính Trị và y sĩ đoàn để duyệt xét tình trạng sức khỏe của Mao. Trong phiên họp, Giang Thanh tố cáo chúng tôi là đã quá trầm trọng hóa bịnh tình của Mao để trốn tránh trách nhiệm. Nhưng cũng may là Hoa Quốc Phong can thiệp và chỉ ra rằng chúng tôi đã làm việc hết sức siêng năng và cần mẫn. Ông ta nói "Chúng tôi không hiểu về y khoa, do đó, chỉ yêu cầu các bác sĩ hãy làm tất cả những gì quí vị có thể để săn sóc cho Mao Chủ Tịch."

Khi đến phiên Uông Ðông Hưng trực, tôi bày tỏ sự lo ngại của tôi về Giang Thanh cho y nghe. Họ Uông nói "Giang Thanh luôn luôn phê bình một người nào đó trong mỗi phiên họp của Bộ Chính Trị. Mới đây trong một phiên họp của Hội Ðồng Nhà Nước, Giang Thanh lại phê bình Hoa Quốc Phong." Uông Ðông Hưng cũng hỏi ý kiến tôi về việc loại bỏ Giang Thanh ngay cả khi Mao còn sống. Tôi khuyên y nên chờ vì Mao vẫn còn ý thức. Mắt trái của Mao bị mờ nhưng y vẫn còn đọc được bằng mắt phải. Không thể loại bỏ Giang Thanh mà không có sự đồng ý của Mao. Uông cũng kể tôi nghe rằng Hoa Quốc Phong có ý định bắt giữ Giang Thanh, y chỉ ngại nếu chẳng may Giang Thanh thoát được thì thật là nguy hiểm. Uông bảo đảm với Hoa Quốc Phong dù phải đi đến tận cùng của trái đất, họ Uông cũng nhất định phải bắt cho được Giang Thanh.

Ðêm 27 và 28 tháng 7, tôi trở lại phòng riêng để chợp mắt một chút thì động đất xảy ra. Tiếng nỗ đinh tai nhức óc làm rung chuyển cả dinh thự. Mọi người chạy ra sau vườn nhưng tôi mệt quá nên nằm lì tại chỗ để cố tìm cách ngủ một giấc. Chuông điện thoại reo liên tục, đầu dây bên kia là tiếng của Uông Ðông Hưng gọi tôi vào phòng của Mao gấp. Mao thức giấc và y cũng ý thức rằng một cuộc động đất vừa mới xảy ra. Chúng tôi đồng ý dời Mao qua biệt thự 202 cũng trong khu vực Trung Nam Hải, được xây dựng vào năm 1974 để nhằm chống lại động đất.

Vào lúc 5 giờ sáng ngày 2 tháng 9, Mao chịu đựng một lần chấn động tim nữa, trầm trọng hơn hai lần trước. Thân thể của Mao đang chết dần. Phổi đã suy yếu một cách trầm trọng hơn trước, nước tiểu chỉ còn ra được khoảng 300 phân khối một ngày. Tuy nhiên, Mao vẫn còn ý thức và hỏi liệu y có gì nguy hiểm không. Chúng tôi bảo đảm với ông ta là bịnh tình của ông sẽ thuyên giảm. Dĩ nhiên kông ai dám mở miệng nói với Mao Trạch Ðông là ông ta sẽ chết bất cứ lúc nào.

Ba ngày sau, điều kiện của Mao vẫn trong tình trạng nguy kịch, Hoa Quốc Phong mời Giang Thanh trở về. Bà ta trở về nhưng viện cớ quá mệt không vào thăm chồng ngay. Ngoại trừ Uông Ðông Hưng, ai cũng ngạc nhiên về thái độ lơ là của bà. Họ Uông biết rằng trong thâm tâm, Giang Thanh đang mong cho Mao chết. Phe cánh bà ta đang mạnh và Mao trong lúc nầy là chướng ngại cuối cùng trên đường nắm lấy quyền lực của bà ta.

Buổi chiều ngày 7 tháng 9, Giang Thanh đến biệt thự 202, nơi Mao đang được điều trị. Bà ta bắt tay từng người trong bác sĩ đoàn đang túc trực tại đây và nói "Quí vị nên mừng mới phải." Thái độ kỳ lạ của bà ta làm ai cũng ngạc nhiên, chỉ sau đó chúng tôi mới ý thức rằng ý của bà là Mao sắp chết và bà sắp sửa nắm lấy quyền hành tối thượng. Buổi chiều bà ta trở lại tìm một số tài liệu mà bà ta đã gởi cho Mao trước đó. Không ai rảnh để giúp bà ta nên bà lại phàn nàn rằng những tài liệu đã bị đánh cắp.

Giang Thanh trở lại lần nữa vào sáng ngày 8 tháng 9 và chỉ thị chúng tôi phải thay vị thế nằm ngủ của Mao Chủ Tịch. Chúng tôi phản đối và cả Hoa Quốc Phong cũng yêu cầu Giang Thanh không nên can thiệp vào công việc của bác sĩ.

Về phía chúng tôi, chúng tôi cũng chẳng còn phương thuốc nào hữu hiệu hơn nữa. Mười phút sau nửa đêm ngày 9 tháng 9 năm 1976, nhịp tim của Mao Trạch Ðông ngừng đập, biểu đồ trên máy đo nhịp tim đã vẻ thành một đường ngang dài. Chủ Tịch Mao Trạch Ðông đã chết.

Hết.