Administrator
Status :
Tham gia: Dec 2008
Posts: 1,025
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
chú TƯ CẦU - LÊ XUYÊN (Phần 4)
** 1
Thơm buông tay ra đứng chống nạnh hỏi lại anh ta:
- Nè anh Tư, tui hỏi anh: tui là vợ của anh hay con lũng kia hả? Anhgiỏi anh trả lời cho tui nghe thử cái coi!
Tư Cầu nhăn nhó:
- Thì em là vợ chớ ai vô đó nữa! Nhưng em cũng để cho người ta nóiphải quấy sơ qua cái đã rồi muốn làm gì thì làm, chớ chưa gì em lồnglên như con ngựa bà trời thì ai mà chịu được! Anh đã nói là... hổngcó chuyện gì hết ráo kia mà!
Thơm cười lạt:
- Anh nói như vậy là nói “phải quấy” đó phải hông?
- Thì em cũng phải chịu khó nghe người ta nói hết chớ! Cô Ba đâycổ cũng hiểu rõ cái hoàn cảnh của tui với em lắm, và cổ biết điềulắm chớ hổng phải... bậy bạ như em nghĩ sai đâu! Đây nè, ngày mơiđây cổ dìa tuốt ở trên Sàigòn chớ bộ cổ ham gì dưới này sao mà em...nghi nầy nọ cho cổ! Em hổng tin, em hỏi thử thì rõ!
Thơm trề môi:
- Hứ, hỏi nó để hỏi... đầu gối còn hay hơn!
- Em sao cứ cái thói đó hoài! Người ta nhịn mình rồi thì em cũng nênđể yên cho người ta nhịn luôn chớ! Anh biết cô Ba đây nhiều lắm,cổ hổng phải hiền gì đâu nghen! Tự nãy giờ cổ nín thinh như vậy làquá sức rồi đa!
- Anh biết nó nhiều hả?... Cái chuyện đó anh khỏi khoe nữa! Còn nóhổng nhịn thì nó làm gì tui chớ hả? Cạp quần tui được hông?
Phấn nghe nói vậy cất tiếng cười dòn:
- Nè chị Tư, tôi tính mai này đi về trển là vì tôi tội nghiệp cho anhTư, tôi thấy ảnh là người tốt nên tôi không đành tâm phiền rộn thêmảnh nữa... chớ hổng phải tôi sợ, tôi ngán ai đâu nghen! Tôi nóithiệt, phải ai khác dầu cho có ba đầu sáu tay tôi cũng bẻ lọi chohết chớ đừng có nói thứ cỡ chị!
Thơm vừa bới lại tóc vừa xông tới nữa:
- Mầy đừng nói giọng bà nội nữa nghen! Cha, mầy bảnh lắm mà! Bảnh gìthì bảnh chớ mầy sánh cũng không bằng cái móng chưn của chồng tao!
Phấn cười xòa:
- Thì đúng rồi! Bởi vậy cho nên mai nầy tôi mới rút đi để nhường lạicho chị... Chị làm ơn coi kỹ lại ảnh xem tự nãy giờ tôi có làm sứt mẻhao mòn gì không.
Tư Cầu chen vô đứng giữa hai người:
- Trời đất quỷ thần ơi... tui lạy hai bà! Hai bà làm ơn làm phướcnhịn nhau một chút, chớ cứ rùm beng lên như vậy, xóm giềng họ hayđược thì có môn vác mặt mo cả đám! (rồi nó day qua Phấn) Thôi cô Ba ơitui cũng lạy cô xin cô dìa trỏng phứt cho rồi đi! Nội bấy nhiêu đócũng đủ rồi, cô còn tính ăn thua nữa mà làm gì hổng biết!
Phấn lấy nón lá đội lên đầu và nói trống không:
- Nếu anh Tư nói như vậy thì tôi sẵn lòng đi về liền! (rồi nhìnthẳng vào mắt Tư Cầu hạ giọng nói tiếp) Anh biểu nửa tiếng em cũngnghe theo liền phải hông anh! Thôi em về luôn nghe anh... chuyếnnày... chắc còn lâu lắm hay là không bao giờ em còn có dịp gặp mặt anhlại nữa...
Tư Cầu đứng chết điếng trong lòng và chỉ biết lấy mắt nhìn trân trốingười yêu cũ, một người đàn bà mà cho đến ngày hôm nay anh ta mới rõlà không thể nào quên đi một cách dễ dàng được.
... Sự lặng thinh bất ngờ của Phấn và Tư Cầu làm cho Thơm cũng phải e dè. Cô đứng sững nhìn hết người này đến người kia một hồi rồi bước lạikhều nhẹ Tư Cầu và hỏi nhỏ:
- Bộ nó đi thiệt sao anh?
Bực mình Tư Cầu hỏi sẵng lại:
- Bây giờ em hổng bằng lòng hay sao đây? (và lớn tiếng cự nự luôn)Hồi nãy người ta đã nói năm lần bảy lượt rằng người ta hổng ở dướinày nữa, mơi nầy người ta đi luôn dìa Sàigòn, mà em khăng khăng mộtmực hổng chịu tin và cứ làm tới hoài...
Thơm cười lạt:
- Bà nội tui tin cũng hổng nổi mấy người!
- ... May mà cô Ba đây là người biết điều, cổ ráng nhịn cho qua đi,chớ nếu không thì tui đố khỏi sanh giặc chòm!
- Tui hỏi anh: hổng nhịn rồi làm cái gì bây giờ? Chắc biểu tuinhường anh cho nó hén?
Tư Cầu chắc lưỡi:
- Em sao cứ nói bậy hoài...
Rồi như sợ sanh chuyện lôi thôi nữa, Tư Cầu quay qua hối Phấn:
- Thôi cô Ba dìa trước đi... Ờ, hay cô để tôi đi dắt xuồng vô cho.Mà hồi nãy cô... để nó ở đâu hả?
Phấn cười mủm mỉm liếc mắt nhìn Thơm rồi đáp:
- Thôi anh để tôi lội đi lấy cũng được. Làm rộn anh và... phiền chị Tưnhư vầy thì kể ra cũng là quá quắt lắm rồi... chị Tư, chị đừng chấpnhứt nữa nghen chị!
Thơm đỏng đa đỏng đảnh trả lời:
- Ý trời ơi, tui làm cái gì mà dám động tới ai! Ai muốn làm gì đượcđó thì làm, tui có quyền gì mà dám xía vô chuyện của người ta...
Tư Cầu nạt lớn:
- Tui nói thôi nghen!
Thấy vẻ mặt của chồng quá hung dữ, Thơm hứ một cái rồi nín thinh. Tư Cầu day qua Phấn hỏi lại:
- Sao cô Ba, cô để chiếc xuồng ở chỗ nào chỉ tui lấy cho mà!
Phấn chỉ về phía đám sậy cuối giồng:
- Ờ... sẵn anh đi lấy xuồng của anh, tôi nhờ anh lôi luôn chiếcxuồng của tôi vô đây dùm.
Tư Cầu xăng xái vo quần lên lội xuống ruộng... Chỉ một lát sau anh tađem hai chiếc xuồng tới và đứng luôn dưới mé ruộng gọi vọng lên:
- Cô Ba ơi, có xuồng của cô rồi đây nè!
Phấn nghe tiếng Tư Cầu kêu bèn quay qua ân cần nói với Thơm:
- Tôi vô trước nghen chị Tư! Mai nầy tôi đi về trển luôn... chớ khôngcó chi đâu mà chị ngại! Dầu sao chị cũng là vợ của anh Tư, và tôi cótrọng ảnh thì tôi cũng phải... nể luôn chị chớ!
Thơm tuy hả giận nhưng vẫn còn nghi ngờ:
- Cô... nói thiệt hay chơi! Hay là mấy người lập mưu mẹo với nhaurồi kẻ rút trước, người lỏn theo sau đó! Ông nội Tư ổng cũng dám làmnhững chuyện bất tử lắm, tui biết tánh ổng mà!
Phấn cười đáp:
- Tôi nói thiệt mà! Tôi xí gạt chị thì có lợi ích gì đâu. Mà vídầu tôi có muốn tính kia nọ với anh Tư, chị có muốn cản, cũng cảnkhông nổi. Chị vuốt giận đi rồi tôi nói hết cho chị nghe: cùng làchị em bạn gái với nhau, tôi không hiểu rõ bụng chị hay sao! Đó chịcoi, bởi vậy thấy chị làm hùm làm hổ, tôi cũng phải... xếp ve luônchớ nào dám hó hé gì đâu!
Thơm tuy nhận lời nói của Phấn là phải nhưng cũng ráng vớt một câu:
- Cha, cô hiền quá há!
Phấn cười xòa:
- Thôi mà chị. Tôi đã nói tôi chịu thua rồi mà!
... Tự nãy giờ Tư Cầu đứng dưới mé giồng nhìn lên, nghe vợ và Phấn lờiqua tiếng lại có vẻ êm thấm chớ không có điều gì đáng... ngại cholắm, nên cũng yên tâm một phần nào. Tuy nhiên, anh ta cũng lên tiếngréo giựt ngược Phấn:
- Cô Ba ơi, xuồng bộng gì có sẵn đây nè! Cô liệu mà dìa cho sớm...
Nghe Tư Cầu hối, Phấn vội quay sang Thơm mỉm cười rồi nói một cách nửangọt ngào, nửa bỡn cợt:
- Thôi đến đây tôi xin kiếu chị Tư! Và kiếu biệt luôn... mất hìnhmất dạng nghen chị! Tôi giao ảnh lại cho chị đó, chị liệu mà giữ!Tôi mà như người khác thì... tới ba bốn Tư cũng mất tiêu luôn chớđừng nói một!
Nói xong, cô cười rộ lên rồi chạy nhanh xuống mé giồng, nhảy phóc lênxuồng, quay lại nhìn Tư Cầu trong một giây rồi nói nhỏ:
- Anh ở lại mạnh giỏi nghen anh Tư! Ý chút xíu nữa em quên cho anhbiết: em đặt tên thằng bé Hai là thằng Kỳ đó! Cầu Kỳ... rắc rối nhưanh vậy đó mà!
Và không đợi Tư Cầu trả lời, cô vội vã chống xuồng đi ào ào như làmuốn chạy trốn...
Thơm rề xuống đứng bên cạnh chồng lúc nào mà Tư Cầu cũng chẳng hay.Một hồi lâu sau, cô rụt rè lên tiếng:
- Mình đi dìa chớ anh Tư!
Tư Cầu quay phắt đầu lại và có cảm giác bực mình khi va chạm lạivới... thực tế:
- Thì em dìa trước đi hổng được sao? Em để kệ tui...
Thơm, tuy trong lòng ức lắm nhưng dư biết dầu có cự lại chồng ngay lúcnày cũng chẳng ăn thua gì, nên lặng thinh cắn răng đi một nước xuốngmé giồng lấy xuồng về.
Bỗng Tư Cầu réo giựt ngược cô lại:
- Nè, có dìa làm ơn bơi ra nhổ cây chỉa ngoài đó đem vô trỏng trả lạicho người ta!
Sáng hôm ấy, Tư Cầu vừa đi thăm ruộng về tới đầu xóm thì thấy thiênhạ đâu đâu cũng có vẻ nhốn nháo khác thường. Anh ta chưa kịp hỏi han ai thì đã thấy Ba Kiên từ phía đằng nhà đixâm xâm lại:
- Ê Tư, mầy dìa nhà mau đi! Trọn nhà đang mong mầy hết hơi hết sứcđó!
Tư Cầu lo sợ hỏi liền lại:
- Ủa chuyện gì đó anh?
Ba Kiên trố mắt:
- Bộ mày hổng hay biết gì ráo?
Tư Cầu lắc đầu. Ba Kiên đưa hai tay lên cao ra vẻ chán ngán:
- Trời đất ơi, Thổ dậy lung tung và nghe nói tụi nó sắp tới đây nèmầy ơi!
- Rồi sao nữa anh?
Ba Kiên chặc lưỡi:
- Ờ coi, thằng nầy không biết đách gì hết: chớ mầy hổng nghe nói Thổnó lấy phảng kéo ngay cán ra hết để đi “cáp duồng” (làm cỏ ngườiViệt) đó sao?
Tư Cầu gục gặc đầu:
- Hèn chi tui thấy thiên hạ coi bộ có vẻ dớn dác hết... Mà bây giờanh đi đâu nữa đây?
- Coi, thằng nầy hỏi mới lạ không! Tao phải kiếm chỗ dông trước chớđể ở đây... (nói đến đó, Ba Kiên lấy bàn tay bộ cưa ngang nơi cổ)
Tư Cầu gượng cười:
- Nói như anh vậy bà con cô bác ở đây ngủm cù đeo hết sao anh? Mình phải lo kiếm cách gì chống trả lại chớ!
Ba Kiên nhún vai:
- Thôi mầy giỏi thì mầy lo đi... Ờ tao nói ở nhà tía má đương đợimầy lung lắm. Thì cũng chuyện đó đó, mầy có dịp lo sốt vó đa!
Tư Cầu nôn nao hỏi liền:
- Ý tôi quên nữa. Chuyện gì dữ vậy anh?
- Thì mầy dìa rồi sẽ biết... Thôi tao dông lên chợ đây!
Tư Cầu vừa bước vô khỏi cửa rào thì đã thấy tía má và thằng Năm từtrong nhà đổ xô ra. Tư Cầu còn đang ngơ ngác chưa kịp hỏi han gì thì bác Hai gái đã chạyđến bên anh ta thì thầm:
- Hổng êm rồi Tư à...
Nói đến đó bác đưa mắt nhìn bác Hai trai như để hỏi ý kiến. Bác Haitrai hất hàm như để ra hiệu:
- Thì bà nói đại cho nó hay chớ dấu khỉ gì nữa!
Như được trớn bác Hai gái nói một hơi:
- Tư à, mới đây có tin Thổ dậy...
- Cái đó thì con biết rồi nhưng sao nữa hả má!
- ... Có người mới qua đây cho hay... hai anh chị ở bển và luôn cảnhà bên con vợ mày đều... hổng êm hết rồi Tư à!
Tư Cầu nóng một hỏi dồn:
- Hổng êm là sao hả má? Bộ “bị”... hết rồi sao?
Bác Hai gái buồn bã gật đầu.
- Còn con vợ con đâu má?
Bác Hai gái chỉ vào trong nhà:
- Nó ở trỏng chớ đâu... Được tin nầy, nó khóc bất kể và đòi dìa bểnnằng nặc...
Bác Hai trai mới lên tiếng chen vào:
- Nhè lúc nầy mà nó đòi dìa bển đâu có được! Tao nói hết lời mà nócũng hổng chịu nghe, vậy mầy vô khuyên bảo nó coi có ăn thua chút nàokhông?
Tư Cầu chẳng nói chẳng rằng đi tuốt vào nhà.
.. Vừa thấy mặt chồng ló mặt vô, Thơm khóc rống lên. Tư Cầu vội chạy đến đứng bên cạnh vợ tìm lời an ủi:
- Thôi nín đi em à! Cái chuyện dĩ lỡ ra rồi, tai trời ách nước tùm lumlên hết chớ bộ có riêng nhà mình sao. Mà chuyện đó... có thiệt hônghay là em chỉ nghe thiên hạ đồn bá láp.
Thơm lấy vạt áo hỉ mũi rồi đáp:
- Đồn khỉ gì, người qua bên này cho hay là bà con lối xóm... người tathấy tận con mắt và chạy thiếu điều hụt hơi mới thoát đó!
- Vậy hả! Mà em còn tính dìa bển làm chi nữa! Em láng cháng ở đónó chặt luôn rồi sao?
Thơm đưa tay quẹt nước mắt:
- Thì em cũng phải qua bển để thăm nhà cửa còn hay bị đốt rụi hết...Và phải lo chôn cất ba má và thằng Ba nữa, chớ bộ để đó cho ruồi bukiến đậu hay cho diều quạ kên kên rỉa tha đi sao!
Tư Cầu ấp úng nói:
- Thì phải rồi.. nhưng thời buổi này là thời buổi loạn lạc tứ giăngchớ đâu có như hồi đó, bởi vậy mình cũng nên châm chước... Anh chắc bamá và em Ba có khôn thiêng cũng không nỡ oán trách mình và cũng chomình làm như vậy là phải... Đằng khác, em dìa bển chưa chắc lo đượcviệc tống táng mà rủi bị “rẳng” luôn thì sao?
Thơm hăng hái đáp:
- Em đã nói với anh hôm trước rồi anh hổng còn nhớ hay sao? Em dìabển thì đã có ông già bà già ruột của em trong sóc bảo lãnh!
Tư Cầu lo ngại bảo vợ:
- Thì đã đành như vậy rồi, nhưng nếu lộn xộn như vầy em dìa bển chắckẹt luôn chớ không sao qua bên nầy lại được nữa đâu! Mà em nghĩ coi...biết chừng nào mới yên lại như cũ lại!
Thơm ngước mắt lên nhìn chồng:
- Em cũng đã nghĩ ở chỗ đó: em mà dìa chuyến này chưa chắc trở qualiền được, thế nào ông già bà già em trong sóc giữ riết không cho đinữa đâu. Mà em tính như vậy cũng phải: theo cái điệu lộn xộn lungtung nầy ở bên này chưa chắc gì yên, bởi vậy em muốn anh theo em vềbển luôn... anh vô ở trong sóc với em thì không ai động tới mình nữađâu, chớ ở bên nầy mơi chiều gì đây họ tràn qua khổ hết cả đám!
Tư Cầu do dự đáp:
- Em nghĩ như vậy cũng phải, anh mà dìa bển thì yên thân rồi, nhưngcòn nhà cửa ruộng nương, ba má anh em ở bên này rồi bỏ cho ai đây!Thôi thì ai sao mình cũng chịu vậy chớ anh đi một mình anh khôngđành tâm em à!
Thơm thở dài:
- Thôi được, nếu vậy để em dìa một mình chớ biết sao bây giờ...
- Hay là em để anh đưa em đi, chứ dọc đường dọc xá sợ có chuyện gìtrắc trở gì chăng?
Thơm buồn bã lắc đầu:
- Thôi anh à, với cái chuyện lộn xộn nầy, nếu dọc đường có chuyệnkhông hay thì dầu cho có anh theo cũng hổng ăn thua gì hết. Em cònrành tiếng Miên lắm, có bề gì em day trở cũng dễ. Với lại cái đámdậy giặc đó... chắc cũng là người trong mấy cái sóc ở miệt bển chớđâu!
Tư Cầu nhìn vợ lo lắng:
- Như vậy em đã nhứt quyết dìa bển.. và dìa luôn không biết ngày nàoqua phải không?
Thơm ái ngại nắm lấy tay chồng:
- Đáng lẽ ra em nói em chỉ đi một vài bữa, hồi nãy em đã nói với tíamá như vậy đó, nhưng với anh em còn dấu làm gì! Em muốn nói thiệtvới anh để kêu anh cùng đi... rồi khi nào yên yên mình trở qua đây...
Tư Cầu lắc đầu:
- Anh muốn cùng đi với em lắm, nhưng em nghĩ coi cửa nhà bên này đơnchiếc, vợ chồng anh Hai thì con cái đùm đề, anh Ba thì hễ có chuyện là ảnh dông biệt, thằng Năm thì cònnhỏ... cả nhà quanh đi quẩn lại chỉ còn có một mình anh thôi!
- Em cũng biết như vậy... em không dám nài ép anh nữa, ờ nếu hai vợchồng mình còn có duyên nợ lâu dài nữa thì... vái trời cho mau yênyên. Thôi để em vô sửa soạn quần áo, em cũng nhờ anh liệu thưalại với tía má sau khi em đi rồi...
Tư Cầu không biết nói sao nữa chỉ đứng lặng thinh ở đó, rồi lủi thủiđi theo Thơm vô buồng để đứng nhìn vợ gói ghém quần áo...
Khi Thơm ôm gói quần áo ra ngoài nhà thì gặp ngay bác Hai trai và gáiđứng lóng ngóng ở đó và có vẻ chờ đợi.
Bác Hai gái liền te te đi lại ân cần hỏi con dâu:
- Sao con dìa bển liền bây giờ sao? (và day qua Tư Cầu) Còn thằng Tưmầy có đưa cỏn đi hông?
Tư Cầu còn đang ấp úng chưa biết trả lời sao cho xuôi thì Thơm đã lêntiếng:
- Con đi một mình cũng được má à! Có anh Tư theo rủi qua bển bị kẹtluôn dìa hổng được thì... khó lòng lắm!
- Vậy con dìa chừng nào qua?
Thơm đưa mắt nhìn Tư Cầu rồi cúi đầu đáp:
- Dạ... chắc con cũng phải ở lại năm mười bữa để lo xong việc nhà.Thời buổi lộn xộn nầy thiệt con không biết chắc trước được, vậy nếucon có bị kẹt qua trễ xin tía má... đừng mong và lo gì ráo, ở bển conquen mặt hết với dân trong sóc...
Đến đây, bác Hai trai mới nói chen vào:
- Thôi con dìa cũng nên ráng cẩn thận gìn giữ. Đáng lẽ gặp lúc haianh chị ở bển bị nạn như vậy, tía và má của con bên này cũng phải quabển vừa giúp thăm viếng thì mới trọn cái tình suôi gia. Nhưng connghĩ coi: ở bên này ai ai cũng đều quýnh đít như ngồi trên dầu sôilửa đỏ thì có rời đi đâu được!
Thơm vội đáp:
- Dạ điều đó xin tía má yên lòng. Con ở đây mà không rõ hay sao...Thôi con xin phép tía má cho con dìa.
Nói đến đó Thơm sụt sịt khóc làm bác Hai gái cũng kéo cái khăn điềuvắt trên vai xuống để chậm nước mắt.
Tư Cầu vội níu nhẹ tay vợ dắt ra đằng trước:
- Thôi em đi cho sớm kẻo muộn... hổng tốt. (đoạn day qua nói vớitía má anh ta) Tía má để con đưa vợ con đi một khoảng đường.
Bác Hai trai mau mắn nói thêm vào:
- Ờ mầy đưa con vợ mầy đi tới lộ xe đi Tư!
Tư Cầu lặng lẽ cùng vợ lầm lũi bước ra khỏi cửa rào. Thằng Năm te techạy theo sau gọi Thơm nho nhỏ:
- Chị Tư, chị Tư!
Tư Cầu quay phắt lại:
- Gì nữa đó mậy?
- Cho em đi theo với... em đưa chị Tư với anh...
- Đừng lộn xộn mầy! Quay trở lại đi cho mau!
Thằng Năm tiu nghỉu đứng khựng lại, Thơm thấy vậy thương hại dừng bước,gượng cười an ủi nó:
- Thôi em vô đi em! Để anh Tư đi với chị cũng được rồi. Em ở lợimạnh giỏi nghen!
Thằng Năm còn nói vói theo:
- Chị dìa bển rồi qua mau mau nghen chị Tư!
Thấy Thơm còn bịn rịn, Tư Cầu cũng xúc động và để tự trấn áp, anh vộilên tiếng bảo vợ:
- Thôi mình đi đi em!
... Tư Cầu và vợ lủi thủi bước đi không ai nói năng thêm một lời nàonữa. Qua khỏi xóm, con đường đất trong làng trở nên vắng tanh một cáchquá thê lương, ruộng đồng trống lỗng không một bóng người, không mộtbóng trâu... Ai nấy đều lo rút về gom lại ở trong xóm để đề phòng nạnThổ dậy.
Không khí chết chóc như đè nặng ở đâu đây... Thật giống y một cơn bãotố đang thấy chuyển vần vũ ở một góc trời, và ai ai cũng đoán chắc nósẽ thổi tới nhưng không rõ là nó sẽ tới đúng vào lúc nào.
... Một con quạ cô độc đậu chênh vênh trên một nhánh gòn khô kêulên những tiếng khàn khàn rời rạc.
Tư Cầu bỗng nhiên cảm thấy ớn xương sống và những bước chân của anh tatiến đều trên đường đất kia, y như là để đi sâu vào một vùng tử địanào đâu. Trong lúc đó, Thơm mím chặt môi xăng xái đi riết tới như nóng lòngmuốn cho chóng đến nơi vậy.
... Ra tới lộ xe đi thẳng xuống La Ghì, Thơm đứng lại quay nhìn Tư Cầuvà nắm chặt lấy tay chồng:
- Thôi anh đưa em tới đây cũng đủ rồi.
Tư Cầu rưng rưng nước mắt níu chặt bàn tay của vợ, thẫn thờ đáp:
- Ờ... thôi em đi đi kẻo muộn...
Thơm thở dài lắc đầu:
- Hổng biết em dìa chuyến này rồi còn có dịp trở lại gặp mặt anh nữakhông!
Tư Cầu chết điếng trong lòng nhưng cũng ráng tìm lời an ủi vợ:
- Ối, sao lại không gặp! Đó với đây có mấy bước chớ có cách sông ngănnúi gì mà em lo quá vậy! Mà anh chắc sắp yên tới bây giờ chớ hổngcó sao đâu em à...
Thơm gượng cười:
- Anh nói vậy chớ... còn lâu! (rồi cô buông tay Tư Cầu ra) Thôi anhdìa đi để em đi... chớ bộ cứ đứng hoài hủy ở đây được sao!
Tư Cầu thở dài não nuột:
- Ừ, thôi em đi đi.. nếu yên thì qua liền nghen em, hay là có cái gìthì nhắn tin qua cho anh hay biết kẻo bên này anh nóng ruột lắm nghen!
Thơm nhíu mày có vẻ suy nghĩ rồi đáp:
- Nếu yên em qua liền, anh biết em đi như vầy có vui sướng gì đâu,nhưng em không thể nào làm khác đi được... cha mẹ nuôi em thì nhưvậy, cha mẹ ruột em thì còn đó. Cái điệu này có ai qua lợi đượcđâu mà nhắn tin!
- Nếu vậy em đi chuyến nầy kể như... biệt luôn sao?
Thơm lặng thinh một hồi rồi ngập ngừng đáp:
- Để coi mòi có yên không chớ bây giờ em biết sao mà đoán chắc với anhđược! (rồi cô liếc nhìn Tư Cầu gượng cười nói thêm) Ối anh lo gì,hổng có vợ nầy thì anh kiếm vợ khác... em nghe nói anh đắt mèo lắm mà!
Tư Cầu cằn nhằn:
- Ý trời ơi, giờ phút này mà em còn nói giỡn được chớ! Em làm ơn dẹpchuyện đó qua một bên đi!
Nhưng Thơm như sẵn trớn tiếp tục nói tới:
- Coi, giỡn khỉ gì, em nói đây kể cũng như... trối lại anh vậy.
Tư Cầu xô nhẹ vai vợ:
- Bậy nà! Em đừng nói vậy hổng nên... hai đứa mình đứa nào đứa nấycũng xởn xơ như vầy chết chóc gì được mà trối với trăn hổng biết!
- Thời buổi lộn xộn này sống đó chết đó mấy hồi anh! Và em đi chuyếnnày kể cũng như... biệt luôn đa anh!
Tư Cầu chỉ biết lập lại hai tiếng “bậy nà” để trả lời vợ.
Thơm đổi tay ôm xốc gói quần áo lại:
- Thôi anh trở dìa mạnh giỏi và nhớ liệu lời nói lợi với tía má ởbển dùm em... Em gởi lời thăm thằng Năm nữa nghen!
- Ừa... em đi đi..
Thơm đi được mấy bước bỗng dừng lại, Tư Cầu vội chạy lên:
- Gì nữa đó em?
.... Còn tiếp