Remember ?

Trang 3/4 đầuđầu 1234 cuốicuối
kết quả từ 13 tới 18 trên 43

Tựa Đề: Truyện ngắn Truơng Kim Báu

Hybrid View

Previous Post Previous Post   Next Post Next Post
  1. #1
    Phòng Trực's Avatar
    Status : Phòng Trực v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: Jul 2010
    Posts: 990
    Thanks: 0
    Thanked 1 Time in 1 Post

    Default Xuân kỷ hợi 2019

    XUÂN KỶ HỢI 2019
    Trương Kim Báu

    Xuân thay áo cả đất trời
    Xuân gieo lộc biếc, môi người nở hoa
    Xuân yêu thương đến muôn nhà
    Ước nguyền năm mới thuận hòa ấm êm...

    Lắng nghe chuông vọng cửa Thiền
    Dang tay đón gió bình yên khắp đời
    Xuân về thư thái, thảnh thơi
    Chúc nhau An Lạc, rạng ngời cõi tâm.. (Như Nhiên TTT)


    Xuân lại về trên đất Úc, quê hương thứ hai của người Việt tị nạn từ năm 1987. Được hưởng cái tết VN đầu tiên ở chùa Hoa Nghiêm 22 Princess Ave, Springvale, Victoria 3171, Phật tử chúng tôi cùng gắn hoa mai trên nhánh cây khô để vào chánh điện. Trong không khí ấm cúng chan hòa hạnh phúc của đêm giao thừa, chúng tôi chỉ mong hoa mai trang đài cùng hoa đào rực rỡ sẽ đem niềm vui đến cho mọi người thăm viếng cảnh chùa.
    Chùa Hoa Nghiêm từng ngày biến chuyển tốt đẹp khang trang hơn vì tọa lạc trên miếng đất rộng, khiến lòng người hớn hở hân hoan khi dời về địa điểm 444 - 448 Springvale Rd.
    Vợ chồng chúng tôi đồng tâm tìm cây khô rồi mua hoa mai, hoa đào bằng vải gắn vào, sau đó có nhiều Phật tử cùng nhau phụ giúp.


    Xuân về xin gửi tình thương
    Chan hòa tựa ánh triêu dương rạng ngời
    Xuân thiêng liêng giữa đất trời
    Ước nguyền đây đó, muôn người lạc an.

    Chuông chùa huyền diệu ngân vang
    Lay cành Mai dậy nở vàng trước hiên.
    Chúa Xuân trong cõi Trạm Nhiên
    Khoan thai nhẹ bước.. bình yên vào đời.

    Thắp mùa xuân giữa môi cười
    Thắp Tâm Xuân để lòng người mãi xuân (Như Nhiên TTT)


    Mùa xuân năm nay tôi chỉ có một mình vì người bạn đường đã về cõi Phật. Những năm trước, gia đình Thủy Tiên cùng 3 đứa cháu bé được sanh ra ở Úc, đến phụ tập gắn mai đào, nay các cháu đã tốt nghiệp đại học hết rồi. Bây giờ Thủy Tiên bận và các cháu đều đi làm xa, một mình tôi ngồi dưới tượng Quán Thế Âm lặt lá để gắn hoa vào, lòng rất bình yên làm việc vì mong mọi người hoan hỷ khi đối diện với cảnh đẹp của mái già lam, nhưng ai đi qua cũng quay lại giúp.

    Từ nội tâm yên bình
    Khi lòng đầy hoan hỉ
    Thế giới này đẹp xinh ( Như Nhiên TTT)



    Hình ảnh người đàn bà tóc trắng bạc phơ đang cặm cụi với công việc đem lại mùa xuân tươi mát cho mái chùa đã làm rúng động lòng người chăng?
    Gia đình Phật tử Huệ Thọ đi qua và dừng lại.
    - Cô Bảy ơi! tôi đã 85 tuổi rồi, tôi thật là vô dụng.
    - Già không có nghĩa là vô dụng. Để tôi chỉ cho chị cách gắn hoa.
    - Tôi được gắn hoa hả cô Bảy?
    - Dĩ nhiên chị làm với tấm lòng và tỉnh thức trong từng giây phút để trở lại cội nguồn, đó là đang tu. Chị nhớ không, mỗi lần đến kỳ thọ bát, thầy trụ trì thường nói: ... Người sống tỉnh thức một giờ thôi cũng đã quí hơn người sống trăm năm mà không biết tỉnh thức là gì.

    Sống một ngày tỉnh thức
    Ấy... đã là thiên thâu (Như Nhiên TTT)


    - Cảm ơn Phật. Con hết vô dụng rồi, con biết mình đang gắn hoa.

    Cả gia đình Huệ Thọ, con trai con gái đều cùng nhau đến phụ. Cô Ánh, người chuyên môn nấu ăn cũng ghé vào, cô nâng niu từng cành hoa.
    - Cô Bảy ơi, ngày trước đến chùa con thường đứng chụp hình dưới những cây mai cành đào, con không nghĩ đến công ơn khó nhọc của những người đã làm ra, nhưng bây giờ chính tay con gắn để làm cho đẹp chùa, tự nhiên lòng con vui quá!
    - Đúng đó Ánh. Phải cảm ơn cuộc đời, cảm ơn tất cả mọi thứ mình được hưởng trên đời này, biết bao người có lòng thành dâng hiến.

    Tạ ơn đạo, tạ ơn đời, tạ ơn tất cả
    Ơn vạn loài chan chứa một tình thương (Như Nhiên TTT )


    - Nhìn cô Hồng Hoa làm, biết cô có tâm nhân ái vị tha, vì cô biết nâng niu từng chiếc lá.

    Tàn Đông giá Xuân về trong ấm áp
    Mở tâm hồn cho nắng rọi vào tim
    Từng giọt nắng thanh lương là giọt Pháp
    Xuân mới về, xin đổi mới, quang minh ( Như Nhiên TTT)


    Những nơi phải leo lên cao mới gắn được, vì trẻ nhất trong đám nên Tuyền dành job này.

    Những điều to tát chưa làm được
    Việc nhỏ hết lòng cũng quí thay (Như Nhiên TTT)


    Ai cũng vui vẻ hân hoan đến 9 giờ đêm, không còn thấy đường nữa thì mọi người mới chịu về và hẹn chiều mai, họ sẽ nghĩ đọc kinh để phụ tôi tiếp tục.


    Gặp gỡ trong đời một chữ duyên
    Trân trọng bên nhau phút hiện tiền
    Người đến ân cần cho hết dạ
    Người về, thôi vướng bận niềm riêng (Như Nhiên TTT)


    Trước khi ra về, sư cô Thuần Nghiêm đem ra một mâm đưa hấu cho mọi người dùng vì khí trời vô cùng nóng bức.

    Bên chậu mai vàng được ăn dưa
    Hạt đen, ruột đỏ đẹp dư thừa
    Chúng con xúm xít chia phần lớn
    Cười rộ reo hò viên mãn thưa (Lê Ngọc Hồ)


    Hoa mai hoa đào rực rỡ trong khuôn viên Hoa Nghiêm thanh khiết. Lòng tôi thật ấm nồng và cũng đang nở rộ như hoa, tôi không thấy cô đơn dù người bạn đường không còn bên tôi nữa, vì tình người, tình đạo vẫn bao trùm che chở quanh tôi.
    Ôi Mùa Xuân! Mùa Xuân! Xin cảm ơn Mùa Xuân bất tận!


    Đón xuân tươi, ngọt ngào
    Ngày đầu xuân Di Lặc
    Ươm trồng hạt từ bi
    Nguyện cầu cùng khắp chốn
    Thoát khổ nạn, lâm ly (Như Nhiên TTT)










  2. #2
    Phòng Trực's Avatar
    Status : Phòng Trực v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: Jul 2010
    Posts: 990
    Thanks: 0
    Thanked 1 Time in 1 Post

    Default VOVINAM DÒNG MÁU LẠC HỒNG - Trương kim Báu.

    VOVINAM DÒNG MÁU LẠC HỒNG.
    Trương kim Báu.



    Đêm ba mươi, thời tiết ở Melbourne thật mát, mọi người lũ lượt đến chùa từ sớm để dự lễ sám hối cuối năm. Khuôn viên chùa ồn ào với bao tà áo dài đủ sắc thướt tha như những đàn bướm lượn, họ tụ họp từng nhóm đứng ngồi khắp nơi.


    Khung cảnh chùa mỗi nơi là một tôn tượng Phật trang nghiêm được trang trí nhiều loài hoa sắc biếc với dáng vẻ khác nhau.
    Các gian hàng bán thức ăn bốc lên thơm lừng hòa cùng mùi hoa, mùi nhang đèn trong không khí về đêm, tiếng cười nói xôn xao quyện với tràng pháo nổ rộn rã nguyên dây treo trước cổng chùa. Không khí tết thật sự đây rồi, tết Việt Nam đang về trên xứ Úc, xứ đất rộng tình nồng đã mở vòng tay đón nhận chúng tôi, quê hương thứ hai của dân tộc Việt Nam tị nạn.
    Ba tiếng chuông vang lên báo hiệu thời kinh sám hối bắt đầu. Phật tử trong chiếc áo tràng lam nghiêm trang ngồi ngay ngắn trước Tôn tượng Đức Bổn Sư Thích Ca tịch tịnh, cùng tụng đọc thời kinh và ôn lại 5 giới mình đã thọ.
    Thời kinh xong, một số Phật tử ra về, đa số ở lại xuống Hall xem các đoàn sinh của Vovinam biểu diễn võ thuật và múa lân.
    Tôi xuống Hall, mọi người đã hiện diện đầy trên ghế, đang tìm chỗ ngồi thì anh Toàn, người dạy võ của đoàn nhường chỗ.
    Các em thật đông với đồng phục xanh dương, trên ngực áo bên phải là tên của đoàn sinh, bên trái biểu trưng dấu hiệu Vovinam, Việt Võ Đạo và bản đồ Việt Nam yêu dấu. Quay ra sau, chữ thật to chiếm 1/3 lưng áo là Vovinam Việt Võ Đạo màu xanh, phía dưới là chữ Australia màu trắng.
    Các em nhỏ đứng trước, lớn đứng sau (đai từ màu xanh dần chuyển sang màu vàng) đồng cúi chào, tay để lên trái tim có dấu hiệu nước Việt Nam, cùng múa võ bài Dòng Máu Lạc Hồng của Lê Quang.
    Dòng máu lạc hồng, bốn nghìn năm.
    Dòng máu đỏ tươi, chảy trong tim mình.
    Nòi giống Lạc Hồng, giống rồng tiên nguyện ôm bao đời đất mẹ,
    Nhịp trống hào hùng, mãi còn vang, bao lớp người đi ra nơi biên thùy.
    Hình bóng mẹ già đứng đợi con, tạc vào sử sách..... hào hùng ...
    ĐK:
    Việt Nam ơi ! Yêu mến ngàn đời,
    Yêu lũy tre xanh, có con sông chảy quanh.
    Nào ta hát khúc hát Lạc Hồng,
    Là muôn cánh chim bay rợp biển Đông.
    Việt Nam ơi ! Hãy nắm chặt tay,
    Trên bước đi lên, viết thêm trang sử vàng.
    Nào ta hát, khúc hát Việt Nam, con cháu Rồng Tiên.
    Con cháu Lạc Hồng, tự hào hai tiếng Việt Nam.

    Lời nhạc vang lên thật hùng tráng, các em lớn nhỏ, trai gái cùng múa võ hòa điệu theo từng lời hát nhịp nhàng, lúc mạnh mẽ, lúc nhanh, lúc xoay vòng, bước tới, bước lui đều nhau thật đẹp.
    Hội trường chật nít nhưng rất lặng im vì mọi người đều theo dõi từng lời ca lẫn trống nhạc dập dồn, những cánh tay đưa lên cao, đường quyền các em múa như đáp lại tiếng gọi của đất Mẹ Việt Nam, của Hồn Thiêng Sông Núi.
    Gai ốc tôi nỗi khắp người, thương vô cùng các em sinh ra nơi xứ Úc, xa quê hương quá nên có em chưa về Việt Nam lần nào, nhưng các em đã học võ để giữ vẹn truyền thống cho giống nòi, cho môn Võ Việt ngàn đời không mất. Các em là thế hệ thứ hai, thứ ba mà đối thoại, đọc và viết bằng tiếng Việt.
    Chúng tôi, thế hệ thứ nhất đã già rồi nhưng rất vui mừng và cảm động khi thấy thế hệ thứ hai, thứ ba vẫn một lòng hướng về đất mẹ.
    Tiếp theo là màn biểu diễn của các em nữ múa võ bằng quạt giấy, tiếng phát ra thật đều và ròn rã, điệu nhịp nhàng cùng tay chân lên xuống của các em. Còn có màn múa võ bằng kiếm mang hồn Việt trong tim và xứ sở Úc trong lòng quá ư xuất sắc, khán giả hào hứng vỗ tay không ngớt khi các em nữ đánh gục những người đi theo chọc ghẹo mình.
    Hết biểu diễn võ quay sang múa lân, đoàn lân 6 con đủ size gồm đỏ, đen, trắng, xanh, vàng, tím. Một dây pháo thật dài được đốt lên rộn ràng cho Lân bắt đầu nhảy múa theo tiếng trống “tùng cà rùng tùng xoèng” cùng tiếng thanh la nổi lên từng chập leng keng nhịp nhàng đúng điệu. Những dãy đèn chớp lóe sáng được gắn trên mình Lân lung linh ảo diệu như đoàn Lân nhà nghề, ông Địa bụng to miệng cười toe toét.
    Những con Lân của lớp võ cứ nhào lộn, trèo lên cao để đón giao thừa sắp đến, đem niềm vui, may mắn và thịnh vượng đến mọi người trong đêm tết 30 tại Hoa Nghiêm tự làm chúng tôi cảm động khôn lường.
    Thế hệ trẻ, tương lai mai sau là đây. Những bàn tay, những khối óc, những trái tim với tấm lòng tình nghĩa này sẽ xây dựng nước Việt, quê hương thứ hai trên đất Úc. Đó là niềm tin và hy vọng của thế hệ thứ nhất khi phải bỏ quê hương ra đi để tìm tự do và tương lai cho con cháu.
    Tiếng trống Bát Nhã vang lên, Phật tử lên chánh điện vào nghi thức đón giao thừa.
    Trước hết, thầy trụ trì cho đọc bài Tán Phật, Tán Lư Hương, Chú Đại Bi và sau là Kinh Phước Đức.
    Đức Phật dạy cách sống:
    ..........
    Chung đụng trong nhân gian
    Tâm không hề lay chuyển
    Phiền não hết, an nhiên.
    .....
    Đi đâu cũng an toàn
    Tới đâu cũng vững mạnh.

    Đón Chào Năm Mới, một mùa Xuân an lành vui vẻ. Thầy trụ trì phát lộc và chúc tết cho Phật tử.

    Đã hơn một giờ đêm, sương mù mát mẻ thấm đất ướt cỏ hoa, cẩn thận tôi choàng thêm áo lạnh. Phật tử vẫn còn đông quá, có nhiều xe mới chạy vào, tôi đi thật chậm ra carpark và gặp Toàn ở đó.
    Đoàn Võ sinh hoạt ở Hall chùa Hoa Nghiêm nên những ngày lễ và tết, các đoàn sinh đều lượm rác, vệ sinh carpark và sân chùa cho thật sạch để khách đến chùa hoan hỷ. Toàn tập cho các em biết BỔN PHẬN và TRÁCH NHIỆM của một đoàn sinh.
    Tôi nghe tiếng BỐN PHẬN và TRÁCH NHIỆM sao quen quá! Ồ, nhớ ra rồi! Thì ra những chữ đó luôn được gắn trên áo bay của người KHÔNG QUÂN và những QUÂN NHÂN MIỀN NAM trước 1975. Trách nhiệm lớn lao đòi hỏi người có đức hạnh lớn lao.
    Là con người cần có một tấm lòng
    Để trải rộng trao cuộc đời trước mặt
    Để ý chí luôn lớn hơn vật chất
    Để chúng ta sống chân thật bên nhau (sưu tầm)
    Một mùa xuân mới với niềm hy vọng thật tốt đẹp của tương lai thế hệ sau, vì các cháu hiểu rõ trách nhiệm và bổn phận của người dân. Xin cảm ơn những người lãnh đạo trong đội Võ Vovinam. Tôi cười mà mắt lại rưng rưng.
























  3. #3
    Phòng Trực's Avatar
    Status : Phòng Trực v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: Jul 2010
    Posts: 990
    Thanks: 0
    Thanked 1 Time in 1 Post

    Default QUÉT SÂN - Trương kim Báu

    QUÉT SÂN

    Trương kim Báu



    Tháng sáu là mùa đông ở xứ Úc nhưng khí hậu Queensland vẫn thật tuyệt vời. Mới 7 giờ sáng, nắng đã chói chang, tôi kéo màn cửa sổ nhìn xuống sân vườn lung linh hoa hồng nhạt trước nhà, rụng đầy trên thảm cỏ xanh thật đẹp.
    Đây là loại hoa tên Jacaranda nở vào cuối thu, nhìn từ xa giống như anh đào, loại hoa này có nhiều màu, trắng, hồng lợt, hồng đậm và tím.
    Tôi nói cùng con gái:
    - Hoa đẹp quá, khi rộ nở thì không còn lá trên cành, sao con không trồng nhiều ở trong vườn?
    - Chẳng phải con trồng đâu, của Council trồng đó, chỉ có một cây mà quét hoa rụng mệt rồi.

    Lui hui nơi cõi ta bà
    Giật mình, ngó sực đã già không hay
    Nhác trông đã quá một ngày
    Năm qua tháng lại, hết ngay một đời (Như Nhiên)


    Quét sân, tôi gom lại những cánh hoa rơi lãng mạn như bức tranh hồn nhiên giữa trời xanh tinh khiết, việc làm tuy nhẹ nhàng thơ mộng nhưng sao cũng mệt, cho tôi nghĩ đến những người phu quét đường ở quê nhà, bây giờ có làm mới hiểu và thương. Nhớ lời thầy Nhất Hạnh nói “Hoa là rác mà rác cũng là hoa”.
    Tôi đem ủ những hoa này để khi thành phân, bỏ vào nuôi cây cho ra hoa trở lại. Cô Phật tử ở chùa nhắn tin cho tôi:
    - Hôm qua bảy điện thoại về cho con, dặn lặt hết lá cây mai của Chùa phải không? Nhưng con bận quá, tuần sau con làm nghe bảy.
    Mùa đông phải rời Melbourne lên Queensland trốn lạnh, thân tôi ở đây mà còn lo việc nơi xa.
    Nguyên chùa Hoa Nghiêm có những chậu mai vàng, loại hoa này nhỏ hơn hoa mai Việt Nam mình, ở đây gọi là hoa mai Úc, đến mùa đông phải lặt hết lá non lẫn lá già đến tận cuốn, đợi tháng 9 vào Xuân hoa sẽ nở rợp cây, tỏa hương thơm ngát, cũng đúng vào lúc vía Quán Thế Âm để dâng lên cúng dường Ngài.

    Tôi đã làm công việc lặt lá bao năm nay nhưng chưa bao giờ nghĩ đến lặt lá cho chính bản thân mình, trong tôi cũng có nhiều lá vừa già vừa non, là tham, sân, si từ bao đời bám chập chùng lớp lớp, nên trôi mãi trong luân hồi sanh tử, tử sanh.

    Nhắm mắt lại để thấy mình thật kỹ
    Ta là ai? Ngày khép lại, về đâu?
    Nhắm mắt lại, biết tâm nào thực, mộng
    Tỉnh lại nhìn hoa, rác nổi đầy sông
    Và nhận ra sinh tử gốc tại lòng
    Kể từ đó bụi hồng thôi vướng bận (Như Nhiên)


    Sáng nay chợt tỉnh ra, có lẽ vì quét sân mệt mới giật mình nhìn lại, mình già thật rồi!

    Vì hành trì còn cách một nhịp cầu
    Biết và ngộ vẫn hai đầu cách biệt (Như Nhiên)


    Tôi nhớ đến câu chuyện thời Phật còn tại thế, có Chu Lợi Bàn Đặc và Ma Ha là hai anh em sinh đôi. Ma Ha, người anh, có trí thông minh hiếu học, còn đứa em tên là Chu Lợi lại chậm lụt, không biết đọc, không biết viết.

    Lúc đầu Chu Lợi không dám lại gặp Đức Phật vì tự thấy mình không xứng đáng, nhưng người anh bảo giáo pháp này lấy lòng từ bi làm chính, nên cuối cùng Chu Lợi mới chịu. Phật đã thấy ngay tính khiêm tốn và lòng nhân hậu của người trẻ tuổi này và cho phép Ngài A Nan thu nhận làm môn đồ.

    Ba tháng trôi qua, Chu Lợi vẫn không thuộc nổi một câu kinh khi các vị Tăng sĩ trẻ tuổi đã thuộc nằm lòng từng chồng Kinh sách.

    Ngài A Nan chỉ ban phước cho Chu Lợi và cho chàng nghỉ việc. Chàng thất vọng, ngồi khóc mãi ở vườn cam. Đức Phật đi qua, biết ngay những gì vừa xảy ra và khuyến khích Chu Lợi kể lại câu chuyện. Chàng thút thít: "Con muốn trở thành đệ tử của Thế tôn và được học pháp của Ngài, thế mà con không nhớ được điều đơn giản nhất. Nghiệp nào làm con không thể hiểu biết được, thưa Ngài?”
    Đức Phật giải thích, trong kiếp cuối cùng, chàng là một Bà-la-môn thông thái, tự cho mình tài giỏi hơn thiên hạ, cho mình là đạo sư và truyền bá các quan điểm sai lầm, làm nhiều kẻ tầm đạo phải lạc lối, nên trở thành kẻ ngu dốt trong kiếp này và bị nhiều người chê bai.
    Chu Lợi hỏi: "Làm sao con thoát khỏi ách nạn này?”

    Đức Phật trả lời bằng câu kệ:

    "Được bậc hiền giả hướng đạo,
    Tốt hơn là được kẻ khờ ca tụng.
    Ai biết rằng mình còn vô minh dại dột,
    Kẻ ấy mới là một hiền giả đích thực.
    Ai tưởng mình là một hiền giả, dù không nói ra,
    Thì đích thực là một kẻ dại khờ”.


    Sau đó, Phật bảo chàng mỗi ngày đều quét Tịnh xá và quét các đường đi xung quanh. Trong công việc đó, chàng chỉ nên nhớ đến hai câu duy nhất: "Phủi bụi, trừ dơ" (Phất trần trừ cấu).

    Ngoài ra, Chu Lợi phải chùi sạch tất cả giày dép của các vị Tăng sĩ khác. Vài tháng sau thì chàng thuộc lòng và lúc nào cũng lẩm nhẩm câu này, trong khi tay cứ quét bụi và chùi giày từ đôi này qua đôi khác.

    Đức Phật để tâm quan sát sự cố gắng của vị tiểu tăng này và có cách làm cho Tinh xá luôn đầy bụi, và giày dép lúc nào cũng lấm bùn để Chu Lợi có việc làm từ sáng đến tối.

    Với sự cẩn trọng và tha thiết, qua 6 năm, Chu Lợi từ từ đi vào chiều sâu của câu nói: "Thế tôn nói bụi là muốn nói bụi ở bên ngoài hay bên trong? Mà bụi ở bên trong là gì? Đó là các phiền não, tham, sân, si, mạn, nghi, tà kiến v.v... Trừ sạch được các bụi dơ đó mới thật là khó. Nếu ai không kiên trì và đầy đủ Trí tuệ thì không thanh trừ nổi”.

    Ngày nọ, Chu Lợi tung chổi quét bụi, và tâm thức thanh tịnh của chàng đã đạt đến mức rất sâu thì một câu kệ của Đức Phật bỗng nhiên bừng sáng, trở thành một câu Kinh đầy ý pháp, một câu chàng không biết và cũng chưa bao giờ nghe:

    Tham mới gọi là bụi,
    Chớ không phải bụi này;
    Tham mới thật đồng nghĩa
    Với chữ bụi thường dùng.
    Hỡi này các Tỳ khưu,
    Hãy từ bỏ bụi này,
    Hãy sống trong Giáo pháp
    Của vị không bụi bẩn.

    Sân mới gọi là bụi,
    Chớ không phải bụi này,
    Sân mới thật đồng nghĩa
    Với chữ bụi thường dùng.
    Hỡi này các Tỳ khưu,
    Hãy từ bỏ bụi này,
    Hãy sống trong Giáo pháp
    Của vị không bụi bẩn.

    Si mới gọi là bụi,
    Chớ không phải bụi này;
    Si mới thật đồng nghĩa
    Với chữ bụi thường dùng.
    Hỡi này các Tỳ khưu,
    Hãy từ bỏ bụi này,
    Hãy sống trong Giáo Pháp
    Của vị không bụi bẩn.
    (Hòa thượng Thích Minh Châu dịch)


    Chu Lợi nghe các lời kệ đó và trực nhận ra rằng cái Tôi bản ngã do ba thứ tham đắm (Tham), giận dữ (Sân) và vô minh (Si) sinh ra. Như một người tỉnh dậy từ một cơn ác mộng, chàng thấy rằng lâu nay mình cứ tự động hòa mình với cái Tôi, là một lớp dơ bẩn mà chàng vừa quét sạch.

    Chàng còn cầm chổi, nhưng đã trở về với tự tính thanh tịnh vô nhiễm dứt vô minh. Đức Phật tán thán Chu Lợi, tập họp đại chúng và dạy rằng:

    - Này các Tỳ kheo! Người đọc tụng hàng ngàn quyển kinh nhưng không hiểu ý nghĩa của kinh cũng không ích lợi bằng chỉ đọc một câu kệ mà thấu rõ nghĩa lý và quyết tâm hành trì.

    Sao con mê muội quá! Ngày đó còn Dọng một bên, Anh cứ dạy tu như lột từng bẹ chuối, lột từng lớp vỏ bên ngoài mới vào được lõi cây.
    Đi chùa bao năm, đọc kinh không biết bao lần mà đầu óc vẫn mê mờ, hôm nay biết được con đường trở về nhà thì tóc đã bạc màu.

    Mới đó, nhìn gương tóc đã phai
    Thôi chừ buông xuống ... nhẹ hai vai
    Ta về kẻo chậm hoàng hôn xuống
    Lỡ chuyến đò ngang khóc hận hoài. (Như Nhiên)


    Người đời quan niệm có phước là gia đình được ấm êm đủ đầy vật chất, mấy ai trải nghiệm được nguồn hạnh phúc đích thật là sống hồn nhiên tỉnh thức trong thực tại hiện tiền, là sống giản dị hoan hỷ với công việc hằng ngày, là mỗi phút giây trải nghiệm cùng đất trời nét tinh khôi nguyên vẹn.

  4. #4
    Phòng Trực's Avatar
    Status : Phòng Trực v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: Jul 2010
    Posts: 990
    Thanks: 0
    Thanked 1 Time in 1 Post

    Default Kỷ niệm với những thiên lôi 524 trên bãi biển nha trang.

    KỶ NIỆM VỚI NHỮNG THIÊN LÔI 524 TRÊN BÃI BIỂN NHA TRANG.
    Trương kim Báu



    Tiếng khu trục gầm vang trời đất
    Cánh quạt quay bần bật giữa trời
    Phi công danh tiếng muôn đời
    Giữ gìn non nước rạng ngời trời Nam

    Dang rộng cánh nguyện làm chiến mã
    Phi giữa làn địch nã phòng không
    Ung dung bay lượn mấy vòng
    Bổ nhào rồi lập chiến công vang lừng (Cao Giang Nam)


    Học sinh ở Australia mỗi năm đều nghỉ học 4 kỳ, cứ mỗi 3 tháng có holiday 2 tuần, riêng tháng 12 được nghỉ trọn. Các con chọn tháng 12 là mùa hè nóng nhất của xứ Úc để tụ họp đi chơi, thuê một căn nhà ở Gold Coast gần bờ biển, nơi danh lam thắng cảnh nổi tiếng của xứ lạnh tình nồng.
    Những sáng chiều ra tắm ở bãi biển nơi đây, em thấy vô cùng xa lạ vì quá đông người, sóng to và nước lạnh, không như quê hương Nha Trang yêu dấu ngày xưa.
    Sáng nay các con nói đại gia đình sẽ đưa me ra đảo và mua vé tàu thủy 1 giờ lênh đênh trên biển. Tàu thật to và sang trọng, rất nhiều du khách, có ghế ngồi bên trong cũng như ngoài sân để thưởng thức cảnh đẹp giữa trời xanh nắng ấm.
    Tàu vừa cặp bến lòng em dâng lên niềm thương nhớ. Sao giống bến cảng CẦU ĐÁ NHA TRANG quá! Ngày xưa các anh 524 cũng đã từng đưa em ra đảo trên chiếc tàu của Hải Quân Việt Nam.

    Kỷ niệm ơi sao chẳng mờ phai
    Cho ta quên được bóng hình ai
    Quên bao quá khứ, quên mơ ước. (Biển Chiều)


    Khách sạn chỉ có hai tầng, cùng một dãy là những ngôi nhà riêng biệt có vườn để cho du khách thuê. Băng qua giống như đường Duy Tân ngày xưa là đến bãi biển, thật giống Nha Trang thuở nào, em ngẩn người cảm động, cũng bãi cát trắng với những hàng dừa, nước ấm với sóng nhỏ lăn tăn, biển xưa hiện hữu đây rồi. Nha Trang ơi! Nha Trang! Dĩ vãng ào về hình ảnh các anh Thiên Lôi 524 ngày nào trên bãi cát trắng Nha Trang!

    Ngày luôn mới sao hồn mình vẫn cũ
    Khi tóc chiều đã nhuộm ánh tà dương (Như Nhiên)


    Ngày đó chị dâu dẫn 3 cháu gái từ Pháp về thăm bà nội (mẹ em) và hai cô em họ từ Đà Lạt xuống chơi. Tối các anh 524 ra nhà em như thường lệ và hẹn ngày mai đi tắm biển với đoàn người từ xa về.
    Định chỉ có một chiếc xe xanh Ford Pickup của không Quân làm sao chở hết, nên anh em đưa thêm một xe nhà nữa.
    Một đoàn 6 người con gái, chị dâu không đi, giao cháu gái nhỏ 7 tuổi cho chúng tôi. Phía các anh đông hơn, có một anh lãnh nhiệm vụ tập bơi cho cháu bé, anh nói đùa:
    - Thôi để Ti bỏ gạo nuôi chim, 10 năm nữa bé sẽ thành người đẹp, lúc đó tính sau.
    Xuống biển các anh bơi, chạy thi vui đùa cười giỡn la hét và nằm lăn trên cát tự nhiên như những ngày còn nhỏ. Gần trưa, Định kêu tất cả lên bờ, thay quần áo, tắm lại nước ngọt và chuẩn bị đi ăn vì ai cũng đói.
    Em còn mê nước nên lên sau cùng, thấy anh nào cũng săn sóc lo lắng cho người ở xa về. Phòng thay quần áo và tắm nước ngọt lại chỉ có một cái, nên các anh lấy khăn che cho những người thân của em thay quần áo, cháu bé nhỏ cũng được che khăn. Không ai ngó đến em! Tự ái, em chạy lại xuống biển và bơi ra xa, không thèm nghe tiếng kêu và các bàn tay ngoắc gọi quay vào. Em cứ bơi, đến khi thấy xa bờ quá thì nằm ngữa cho sóng trôi vào, lúc lưng chạm cát mới đứng dậy bước lên bờ.
    Không còn một bóng người thân nào cả? Em hoảng hốt mất bình tỉnh, đến chỗ để quần áo tất cả đều biến mất, kể cả kính đeo mắt và cái mũ lát.
    Làm sao đây? Em không bao giờ nghĩ là các anh dám bỏ lại em, em là người thân với các anh nhất, mỗi đêm các anh đều ra nhà chơi, anh nào không đi công tác đều có mặt, không có cuộc vui nào mà các anh không rủ em cùng đi như xem đá banh, kể cả ngồi trên xe lén nhìn các người đẹp lúc tan trường, họ túa ra như đàn bướm trắng, trầm trồ, ngợi khen, bàn tán … em đều được dự vào.

    Phố bỗng ngập tràn áo trắng bay
    Trắng ôm ngà ngọc, phủ gót hài
    Mềm mại, dịu dàng vương cánh áo
    Mảnh mai, duyên dáng đậu bờ vai
    Rợp cả trời thơ ôi màu trắng
    Quê hương bỗng đẹp bởi đàn cò
    Thi nhân dừng bước đường gió lộng
    Tung tăng cùng nhịp tuổi học trò (Hoàng Sa)


    Làm sao đây? Không thể đi trên bãi biển để tìm người quen, cũng không thể ngồi một mình, hay là đào cát rồi tự chôn mình xuống, chỉ để cái đầu lộ ra thôi. Không tự làm được, nằm ngửa hay nằm úp người xuống phơi lưng, phơi mông lên trời cũng không dám, không thể ra đường đứng đón xe với bộ áo tắm 2 mảnh này. Em ngồi gục đầu úp mặt mà khóc nhưng không ra tiếng. Chỉ còn cách xuống biển ngâm nước, nhảy sóng mà mắt hướng về phía đường mong hình bóng các anh, đúng là dân Thiên Lôi, em càm ràm một mình.
    Rồi các anh cũng đến đủ mặt, em mừng quá quên luôn giận hờn trách móc, các anh xúm lại ân cần lo lắng đưa quần áo, đưa khăn.
    - Định đã đặt món ăn rồi, có món Báu thích đó.
    Sau này em mới biết các anh muốn dạy em bài học, để bỏ tánh nương tựa vào sự giàu sang của gia đình, tưởng mình là trung tâm, nhõng nhẽo, bắt ai cũng phải chìu ý mình.
    Hôm đó chỉ có Định chở phái nữ đi đặt món ăn thôi, còn các anh vẫn ở lại biển, theo dõi em, nếu thấy em bị ăn hiếp các anh sẽ tới ngay.
    Anh Nhị không cam lòng khi thấy em gục đầu xuống, anh biết em khóc vì quen nhau từ nhỏ, muốn đến cứu bồ mà các bạn cản, còn đổ thừa là tại vì lúc nhỏ được chiều chuộng quá, muốn gì được đó.
    Dọng cũng vậy, thấy tội và thương mà không đến được, vì các bạn dọa nếu cứ chìu mãi sau này không dạy được, phải dạy TỪ THUỞ BƠ VƠ CHƯA VỀ.


    Vì được dạy Từ Thuở Bơ Vơ trước khi VÀO ĐẠI GIA ĐÌNH THIÊN LÔI, nên khi cưới nhau rồi, Dọng không muốn ở bên nhà vợ, mà bắt phải ở cư xá Không Quân dù má em năn nỉ hay giận hờn. Em chỉ biết an ủi mẹ và hứa sau này chúng con sẽ nhờ mẹ đủ điều, kể cả nhà cửa và tiền tài.
    Một số các anh còn rất trẻ, có anh vừa cặp đôi hò hẹn hoặc chỉ mới làm quen, tất cả đều hứa sẽ đưa đến giới thiệu cùng em, nhưng trong những phi vụ bảo vệ quê hương đất nước, các anh đã ra đi, như anh Nguyễn đình Toàn, anh Đinh Quang Cứ , anh Nguyễn Hoàng Dự …v.v…
    Tháng 4 năm 1975 một số di tản thoát được, còn lại đều vào tù, có anh đã gục ngã và một số sống trong đói khổ bệnh tật lao lung.
    Thật cảm động khi các bạn thân Thiên Lôi 524 ra tù đều liên lạc cùng em.
    - Báu học lén tánh KHÔNG BỎ BẠN BÈ của KHÔNG QUÂN hồi nào vậy, nhớ hồi đó đâu có dạy bài này.
    - Báu giỏi nha, đất nước đã đổi thay em vẫn là người đàn bà Việt Nam lo cho cha mẹ chồng, nuôi con, và không bỏ người ngã ngựa, học thuộc bài CHUNG TÌNH ngày xưa các anh đã dạy.
    Những anh đã chịu nhiều đọa đày ở tù ngục quá lâu, dù đã thoát được ra nước tự do nhưng thân thể đã hao mòn.
    Lần lượt đã ra đi, anh Nguyễn Văn Nhị, anh Bùi Gia Định anh Nguyễn văn Dọng …v.v… Các anh đã hòa cùng đất trời vạn hữu.
    Các anh là biển, nước biển ấm như xưa để đưa em về lại quê hương dẫu đã nghìn trùng. Các anh là nắng, nắng trải đều mọi nơi em đến hoặc sưởi ấm từng bước em đi. Các anh là mưa, mưa khắp cả ngàn phương tưới cho vườn hoa em một màu xanh ngát. Các anh là gió, gió đã hôn tóc em và lau khô những giọt nước mắt tủi hờn.

    Đặng em, lắng giọt ưu phiền
    Nhìn thu trãi nắng trên miền cỏ hoa (Như Nhiên)


    Buổi tối trên đảo được tổ chức nhiều mục vui ngoài trời như chiếu phim, ca hát tự nhiên, cùng nắm tay thành vòng tròn để nhảy những điệu dân ca. Con cháu thì tham dự các trò chơi. Một mình em đi dưới hàng dừa dọc theo bờ biển và dừng lại bên những chiếc ghế trên bãi cát im lìm. Nằm nhìn ra biển, Nha Trang ngày đó có những ghe câu đêm ngoài khơi, ánh đèn phản chiếu như một thành phố nhấp nhô trên mặt nước vô cùng thơ mộng.
    Đêm nay nhìn ra biển, từ xa cũng muôn ngàn ánh đèn rực rỡ phản xạ một thành phố BRISBANE rất đẹp nên thơ. Cũng có những cặp tình nhân dìu nhau đi gần mé nước, hay ngồi thì thầm trên bãi cát mập mờ.
    Lâu lắm rồi từ ngày mất Nhatrang đến nay em không có dịp nằm trên biển nhìn lên sao trời, tối nay nhiều vì sao lóe chớp, có vì sao rơi ở phía xa xôi. Ngày xưa cả nhóm ùa ra biển ngắm sao đêm, các anh ưa bày trò đếm: một ông sao, hai ông sao…v.v… Nhưng lúc nào các anh cũng đếm ăn gian và dành những ngôi sao sáng nhất là sao của các anh. Em biết cả ngày các anh đi bay đối diện cùng hiểm nguy, cái chết cận kề nên các anh ưa chọc em để cười vui quên đi chiến tranh thảm khốc.
    Các anh lồng vào những vì sao đang chiếu rạng trời đêm, dịu dàng soi sáng và đang nghiêng đầu chớp mắt nhìn em như ngày xưa, chế nhạo mỗi khi em tủi thân hờn dỗi.
    Em bật cười, nhớ lại sự đùa nghịch dành chỗ ngồi ở ghế trước mỗi khi đi chơi với các anh, vì xe xanh Không Quân chỉ có 3 chỗ kể luôn người lái, còn bao nhiêu phải ngồi ở thùng xe sau.
    Lòng chợt bình yên, em hiểu các anh vẫn còn đây, ở khắp mọi nơi và vẫn luôn bên em.


    Các anh Thiên Lôi còn mạnh khỏe như anh Cửu, anh Toàn, anh Ninh v.v… vẫn liên lạc cùng em và thường nhắc nhở:
    - Ăn chay làm công quả giúp chùa là tốt, nhưng phải giữ gìn sức khỏe, lớn tuổi rồi những việc nặng và leo cao để người trẻ họ làm.
    Còn các anh Không Quân không phải trong Phi Đoàn 524 mà ở cùng tiểu bang Victoria như anh Bùi văn Đích, anh Vũ văn Bảo, anh Nguyễn Phúc Hưng.
    - Chị Dọng khỏe không? Cần gì tôi thì cứ gọi, đừng ngại.
    - Chị Dọng, chị đang ở đâu? Melbourne hay Queensland để tôi gởi báo Lý Tưởng cho chị.
    Anh Nguyễn Phúc Hưng đã khóc, buồn và đau luôn mấy ngày khi anh Dọng ra đi, lúc nào gặp em đều nói:
    - Tôi với thằng Dọng cùng khóa 63A nhưng khác Phi Đoàn, nay nó đi rồi, vợ chồng tôi sẽ lo cho bà.
    Anh chị thường ghé thăm, thay giùm bánh xe cút kít, khi thì đem sợi giây xích khóa cửa garage, lo từng việc nhỏ để an toàn cho em. Những cây hoa ở sân trước nhà em không có chân mà biết đi, anh chị khuyên nên làm cổng và hàng rào. Hôm thợ đến ráp rào cổng, anh chị đều có mặt, biết em thích hoa, mỗi tháng chợ hoa mở cửa anh chị đến chở em cùng đi, dù phải đi sáng sớm.

    Cho dù mạnh mẽ đến đâu
    Cũng có khi ta mềm yếu
    Một lời lân mẫn trao nhau
    Vực dậy niềm tin kỳ diệu (Như Nhiên)


    Cái tình của Không Quân là thế, không biết lúc vào Không Quân các anh có phải học qua bài học KHÔNG BỎ BẠN BÈ chưa nhỉ?
    Một đêm an bình, nằm yên nghe được tiếng sóng biển vọng vang, biển đã ru em vào giấc ngủ như những ngày còn thơ bé, ngày theo chồng về cư xá Không Quân, biển cũng ở ngay phía trước.
    Sáng nay đi thăm một vòng đảo bằng xe khách sạn. Động cát trắng cao, đẹp như là động cát Dốc Lết ở Hòn Khói Nha Trang.
    Leo lên tới đỉnh thì mệt nhưng khi tuột xuống rất nhanh, nay các con cháu cũng chơi những trò ngồi trên cao tuột xuống, cũng làm bộ nằm quạt quạt đôi tay như đang bơi cho cát chùi xuống theo mình. Ở Úc họ không để người tuột ngồi hay nằm hẳn trên cát, mà có những thứ làm bằng nhựa như cái thâu hay cái máng để đỡ thân người. Các con cháu vui đùa hò hét vui nhộn cũng không kém các anh ngày đó.
    Cảm ơn các anh Thiên Lôi 524 đã cho em nhiều kỷ niệm không thể nào quên. Cảm ơn các anh không Quân với truyền thống Không Bỏ Bạn Bè. Cảm ơn các con đã mua cho me một vé tàu đưa me về dĩ vãng của một thời tuổi trẻ vàng son.


    Cảm ơn cuộc đời.
    Tạ ơn Đạo, tạ ơn Đời, tất cả
    Ơn vạn loài chan chứa một tình thương. (Như Nhiên)

  5. #5
    Phòng Trực's Avatar
    Status : Phòng Trực v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: Jul 2010
    Posts: 990
    Thanks: 0
    Thanked 1 Time in 1 Post

    Default Nắng chiều thương nhớ

    NẮNG CHIỀU THƯƠNG NHỚ
    Trương kim Báu


    - Đẹp quá! Đẹp quá! xin ngừng xe lại.
    - Ồ con chưa bao giờ thấy cảnh mặt trời lặng, chỉ nhìn qua hình và đọc văn thôi, bây giờ nhìn mặt trời từ từ xuống thấp những tia nắng vàng rực rỡ nhuộm đỏ một vùng, thích quá!
    Tất cả đều xuống xe, tôi chỉ cười và tìm một chỗ ngồi, tóc bạc tuổi chiều vẫn còn ngắm tà dương, thưởng thức nét đẹp của đất trời. Tôi tự nhủ lòng mình, thôi nhé quên đi, quên đi dĩ vãng.

    - Ồ tóc me đẹp quá, hết màu trắng rồi, nắng nhuộm tóc me màu vàng ánh, đẹp, đẹp thật.

    Nghe con gái nói, tự nhiên thấy nghèn nghẹn và mắt cay cay, tia nắng chiều còn vấn vương vào mắt, cố ngăn giọt lệ để buổi vàng các con được niềm vui trọn vẹn.

    Em dẫu biết Thu sang rừng thay lá
    Sao mãi ngồi tiếc nhớ những mùa Xuân
    Em vẫn biết Xuân qua trời sang Hạ
    Sao đông về....khóe mắt lại rưng rưng ? ( Như Nhiên)


    Ngày xưa khi những người bạn thân trong phi đoàn 524 thường rủ tôi đi ngắm mặt trời lặng. Nha Trang có hai cảnh mà người dân ở đó đều thích. Ngồi trên biển buổi sáng nhìn mặt trời dưới mặt nước dần lên, chiếu ánh vàng rực trên mặt biển những cơn sóng cũng lấp lánh hoàng anh. Buổi chiều mặt trời lặng, đứng trên núi chỗ tượng Phật Thích Ca hay ngồi ở Hòn Chồng là nhìn rõ nhất, mặt trời đỏ rực lan tỏa nhuộm đỏ cả một vùng, chuyển màu tím rồi từ từ đậm dần cho tia nắng chiều rụi tắt.

    Các anh ít khi được ngắm mặt trời mọc dù ở sát biển vì những phi vụ thường phải cất cánh khi mặt trời chưa ngủ dậy. Chim bay về đất liền khi hoàng hôn chập choạng nếu đôi cánh vẫn còn nguyên, giờ khắc ấy, chúng tôi thường cùng nhau đi ăn, dạo chơi và tán dóc.

    Như thường lệ buổi chiều các anh đến rủ tôi đi chơi, nhưng đặc biệt hôm nay bắt tôi ăn mặc theo ý các anh.

    - Báu nhớ mặc áo dài và tóc xõa tự nhiên, đừng cột giây nỏ gì trên tóc hết.

    Các anh muốn chụp hình để thử máy, vì qua Nhật thử độ cao, ai cũng mua máy ảnh về.
    Qua đến Hòn Chồng chụp chung hình cả nhóm xong rồi, bây giờ đến phiên tôi làm người mẫu. Thợ chụp hình thì ít, còn đạo diễn lại nhiều, tôi phải nghiêng qua xoay lại, ngước lên nhìn xuống, leo lên tảng đá này rồi sang tảng đá khác, chê thấp chê cao, sợ té có khi tôi phải bò càng.
    Tôi tin các anh sẽ chụp cho tôi những tấm hình đẹp, vì các anh có rất nhiều tài: hát, làm thơ, đàn, vẽ, kể chuyện và viết văn.
    Đến khi nắng chiều đã xuống thấp chỉ còn những tia yếu ớt, tôi tưởng bổn phận làm người mẫu xong rồi, lúc đó gió lớn quá tóc, áo tung bay.
    - Báu đứng yên, cứ tự nhiên đừng kéo vạt áo, đừng túm tóc. Dọng sẽ thâu phim đem rửa , lựa các hình đẹp bỏ vào album cho Báu, chịu không?
    Hôm coi album có nhiều tấm hình thật đẹp, rất mỹ thuật nhưng có những tấm vô cùng kỳ cục, chụp lúc tôi bò, le lưỡi, ôm bụng, hai tay dang ra, nhưng đặc biệt dưới mỗi tấm hình đều có lời phê bình với nhiều nét chữ: Nắng vàng nhuộm tóc em. Em và nắng. Chiều vàng em cũng vàng theo. Em e ấp tiến lên. Em thành con khỉ lúc nào vậy? Sao ôm bụng? Nguy hiểm nhen, coi chừng té. Đói bụng ? Mấy tháng rồi hở em?

    Có một bức hình rửa lớn, là hình chụp sau hết, lúc mặt trời từ từ lặng màu đỏ ối rồi chuyển thành tím nhạt, tôi đứng trên mõm đá cao, vạt áo trước bay quấn vào thân, vạt sau và tóc bay tung lên, phía dưới nước biển vọt cao trắng xoá, trên đầu những vầng mây trôi, nắng chiều sắp tắt.
    Dưới tấm ảnh có ghi câu: Em vững vàng trong cơn lốc.
    Tấm hình đúng vào hoàn cảnh năm 1975 khi đổi thay chế độ, như trò ảo thuật, nhà, tài sản, mẹ, chồng, anh chị, tất cả bạn bè, đều biến mất.

    Trôi năm tháng, tàn canh đời trắng mộng
    Lợi, Danh,Tình.....lơ lửng một làn hơi ( Như Nhiên)


    Bên tôi chỉ còn 2 con và người chị chồng, bây giờ 4 người là máu mủ ruột thịt nhau, không còn ranh giới chị chồng em dâu, tôi ôm chị tự nhiên, dựa vào chị, khóc cười cùng chị.

    Dặn em sống hiểu và thương
    Vì tâm cảnh ấy vô thường cả hai
    Dặn em quên những thăng trầm
    Đừng ôm dĩ vãng, âm thầm viễn mơ (Như Nhiên)


    Cuộc đời tôi và tất cả những người có chồng quân nhân, công chức miền Nam đều giống nhau, chúng tôi trôi theo vận nước. Đói, nghèo, lo sợ, cô đơn, cám dỗ, cạm bẫy khắp mọi nơi đang rình chờ chúng tôi. Đó cũng là chính sách của chế độ mới đề ra.

    Chúng tôi những người con gái của Nha Trang tìm đến nhau như những hoa lục bình kết lại thành một bè để không bị nước cuốn trôi lạc hướng. Cứ vài ngày, tan sở bước ra cửa sau ngân hàng, các chị đứng chờ nhau, không đủ tiền để đưa nhau vào quán nước nên chúng tôi chỉ ra cửa trước ngân hàng ngồi dưới bậc tam cấp, chia sẻ niềm tin và tình thương hầu làm sức mạnh vượt qua bao khó khăn luôn chờ đợi. Những chị nào may mắn chồng ở tù trong Nam và chuẩn bị đi thăm nuôi, trong nhóm ai phụ được gì cũng tốt.

    Cứ thử ngồi gần bên cạnh nhau
    Cùng khâu vá lại những cơn đau
    Hãy thử cho nhau những nụ cười
    Đất trời như mở lượng đầy vơi ( Như Nhiên)


    Chồng chị nào nằm trong 4 binh chủng nhà nước mới đã đề ra: Nhất Phi, Nhì Pháo, Tam Báo, Tứ Tăng, thì ở tù tận miền Bắc thăm thẳm núi rừng sâu, không hy vọng được thăm nuôi vì không tiền không nhà, phương tiện quá khó khăn, vợ phải kiếm sống từng ngày để lo cho con nhỏ.

    Các anh thuộc diện số một NHẤT PHI của chế độ mới, phải tù tận miền Bắc xa xôi. Tôi ở lại miền Nam như cánh hoa cô đơn, một cánh chim lìa tổ, nhớ các anh thật nhiều, từng khuôn mặt, từng cách đùa vui, chọc quê nhau để các anh có niềm vui quên đi hiện tại đối diện mỗi ngày cùng nguy hiểm.

    Bây giờ đàn chim bị cắt hai cánh nhốt trong lồng, không được tung bay trên bầu trời Tổ Quốc. Giờ này các anh đang bị cầm tù nơi nào? Sơn La, Yên Bái, Hà Nam Ninh hay Hoàng Liên Sơn như Dọng, có được gặp nhau như ngày xưa không?
    Các anh tìm quên khổ đau nghèo đói rét lạnh bệnh tật bằng cách nào? Có nhớ thành phố Nha Trang khi chiều xuống?

    Ngày di tản tôi mất hết tất cả hình ảnh, nhưng hình các anh chụp với lời ghi Em Vững Vàng Trong Cơn Lốc, tôi nhớ rất rõ, vì nghệ thuật các anh chụp trong cuối chiều lắng đọng. Sau 75, tấm hình là động lực giúp tôi vượt qua bao khó khăn trắc trở. Nắng chiều hôm đó, áng mây trôi nhanh, gió thật mạnh tung bay tóc áo, nhưng tôi vẫn đứng yên như một bức tượng .
    Nay tôi phải sống thật xứng đáng, phải Vững Vàng Trong Cơn Lốc như lời dặn năm xưa. Hy vọng đem lại được chút niềm vui đến các anh, là đức hạnh của người vợ lính.

    Đúng là đổi đời, nhận thư của chị Lợi, chồng chị cũng đi tù, anh là nhà thơ Duy Năng sĩ quan cấp tá.

    Thư rằng: chị thấy hình em rất nhiều bày bán ở chợ Nha Trang, chị muốn mua hết tất cả để trả lại cho em, nhưng hoàn cảnh chị cũng mất hết như em, nên chị mua có một tấm hình gởi vào em, để sau này các cháu lớn, có mà khoe cùng con hình ngày xưa của mẹ. Thương em, chị Lợi.

    Những riêng tư không còn nữa rồi, ngày xưa tự do quá, tôi chơi thân cùng các anh, gia đình tôi không cấm mà chỉ tìm hiểu về các anh.
    Anh tôi cảm phục phong độ hào sảng của người lính Không Quân, có trách nhiệm dù đối diện mỗi ngày cùng hiểm nguy sinh tử. Bề ngoài như khinh bạc cuộc đời, nhưng bên trong ẩn nhân từ, đạo đức, lòng Yêu Nước, Bảo Vệ giang sơn.

    Anh tôi thường nói:
    - Các bạn Không Quân của em là những người bạn tốt, có thể tin tưởng ở họ. Anh yên lòng khi để em đi chơi cùng các bạn Phi Công trẻ đó.
    Tôi cũng cảm phục các anh khi được nghe kể lại những phi vụ, tánh hào hùng anh dũng khi ra chiến trận và xem trọng bạn bè của Không Quân, dù các anh đều mang tiếng lã lướt cực kỳ bay bướm. Khi quen thân, biết các anh có tấm lòng rất tình cảm gia đình, mỗi đêm ngồi cùng nhau tán dóc, kể những vui buồn trong ngày, đàn hát hay chọc nhau để cười, các anh thường nhớ về mẹ già và gia đình ở xa.

    - Ai nấu chè dỡ quá, anh phải ráng ăn giùm thêm một chén nữa đó, cảm ơn đi.
    - Báu nấu chè hả ? Hèn gì dỡ ẹt, chè này bà già của anh nấu ngon lắm.
    - Má anh cũng nấu rất ngon, có dịp về anh hỏi cách nấu rồi bày cho em.
    Đôi lúc cũng buồn vì tôi là con gái, ít khi được các anh khen và lại thường bị chê hay chọc quê đến khóc, từ thâm tâm tôi hiểu các anh muốn tôi bỏ tánh ỷ lại và trưởng thành, tình bạn thật tuyệt vời!
    Có phải mỗi ngày các anh bay trên cao độ, tầm mắt được đối diện cùng mây trắng trời xanh, biển rộng mênh mông, núi cao vời vợi, sông dài và đồng ruộng bao la, khiến lòng các anh trong sạch và thanh cao hơn nên tình yêu quê hương đất nước vô cùng mãnh liệt. Thiên nhiên luôn luôn cảm ứng với những người có lòng và con tim biết yêu tất cả vẻ đẹp trong đời.
    Trên trời là những anh hùng hiệp sĩ, dưới đất thì hào hoa phong nhã, lãng mạng lã lướt đó đây, là bản tính của người Phi Công Việt Nam Cộng Hòa, phải không?

    Dọng chồng tôi cũng là người bạn thân trong 524, anh gắn bó với gia đình, đơn giản thành thật và dí dởm, chúng tôi có thể cùng nhau nhìn ngắm cảnh đẹp, một bức tranh, thưởng thức một bóng hồng, đôi mắt đẹp hay một làn tóc mây lướt qua trước mặt.

    Dọng đã nói với tôi. Trong binh chuẩn Không Quân, mỗi ngày đi bay đối diện cùng hiểm nguy sống chết, nhưng người lính Kỷ Thuật Không Quân cũng thế, họ làm việc rất tỉ mĩ nhiều giờ và cực khổ thật nhiều. Bên Hải Quân cũng có những nguy hiểm mà họ phải đối phó hàng giờ. Nhưng khó khăn nhất là lính bộ binh từ sĩ quan đến người binh sĩ, hành quân liên miên và ở trong rừng núi thời gian dài uống ăn thiếu thốn, đêm ngủ không yên, có khi địch lợi dụng màn đêm để tấn công, có những tiền đồn bị bao vây nhiều ngày chịu trận.

    Cơn sóng đỏ nhuộm bao nhiêu oan khuất
    Cơm chiến trường, lửa đạn nếm, vì dân
    Dẫu gian nan cách mấy chẳng sờn gan
    Đem thân xác lót đường cho tổ quốc. (vô danh)


    Những anh em đó đã hòa mình vào núi rừng hoang dã của đêm đen, họ nghe được tiếng thở của đất, tiếng u uất của núi rừng, tiếng thổn thức của dòng suối, nỗi oán hờn của rừng sâu núi thẳm, nghe được tiếng khóc của mẹ Việt Nam. Họ là những người lính có một lòng yêu quê hương dũng mạnh.
    Chỉ có những người lính trận, nơi biên cương vào sa trường cùng chiến đấu với nhau mới cảm nhận được và thương nhau sâu sắc.
    Người lính của Miền Nam đều có cái hào khí ngút trời đó nên khi cùng nhau vào trận, người phi công không bao giờ bỏ bạn bè dù biết có thể nguy hiểm đến tánh mạng. Vì tất cả cùng chiến đấu mong đem lại hòa bình ấm no cho dân tộc.

    Sống sao cho tràn đầy sự có mặt
    Chết sao cho tràn ngập cõi hư không ( Như Nhiên)


    Cuộc chiến đã chấm đứt, định mệnh đã an bày các anh vào tù và nay một số đã ra đi vĩnh viễn.

    Ta xoải cánh phiêu du cùng gió
    Có bao giờ em nghĩ đến một giọt sương
    Đã tan vào lòng bất tận. (Lê văn Trung )


    Đêm nay tôi không ngủ được khi nghe tin đất mẹ Việt Nam bị cắt xén từng vùng bán cho Tàu Cộng, biển đảo thì đem dâng để trừ nợ. Nghĩ đến các anh, những người lính của Miền Nam nước Việt luôn vì tổ quốc đã hy sinh.

    Không biết làm gì để bớt buồn, tôi ra phòng khách ngồi đọc kinh, linh cảm các anh đang ở đây, nước mắt tôi trào ra.
    Ngày về cùng thiên nhiên các anh đã hòa vào đất mẹ, lòng mênh mông thênh thang, trôi theo mây, hoà cùng gió, chiều mang mang sương khói, đêm lấp lánh cùng trăng sao.

    Ngày ta về với hư vô
    Bay theo những cánh chim hồng
    Trong suốt đời tịch mạc.(Lê văn Trung)


    Các anh luôn ở bên tôi, cùng chia xẻ vui buồn thân ái với tôi. Tại sao lại khóc, mà không cười? Xin cảm ơn cuộc đời qua bao thăng trầm đau khổ giúp tôi đã trưởng thành, không phải là điều mà ngày xưa các anh mong muốn về người bạn này sao?

    Gặp cũng là duyên mà ly biệt cũng là duyên, cuộc đời mênh mông quá, vô thường khiến chúng ta lâm vào cảnh đổi thay chỉ là quy luật của cuộc đời.

    Quá khứ đã chết trong niềm hoang dại
    Vì tương lai gạo sống chữa thành cơm
    Hiện tại này con trân quý cảm ơn
    Lòng thành thản....đời hoa thơm, trái ngọt. ( Như Nhiên)

  6. #6
    Phòng Trực's Avatar
    Status : Phòng Trực v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: Jul 2010
    Posts: 990
    Thanks: 0
    Thanked 1 Time in 1 Post

    Default TỈNH MỘNG - Trương kim Báu

    TỈNH MỘNG
    Trương kim Báu


    Mặt trời lên cao, ánh nắng chói chang rọi vào tận phòng ngủ, cô bé muốn nằm nướng thêm cũng không được, lũ chim ca hát líu lo trên giàn hoa thiên lý, bé tung mền chạy ra khỏi phòng.
    - Dì, dì ơi, dì đâu rồi?
    Có tiếng người cất lên từ phía sân.
    - Chuyện gì vậy con?
    - Hôm nay con có hẹn với hai bạn của con đi tắm biển và leo núi ở phía sau khe.
    - Bọn nhỏ chưa tới, ăn sáng rồi đi.
    Cô bé đến sát bên người dì đang quét lá cây, ôm choàng và tựa đầu vào sau lưng dì nhõng nhẽo.
    - Tụi con hẹn ăn sáng ở ngoài bãi biển.
    - Biển có gì mà ăn?
    - Bí mật! Cho con xin mấy củ khoai lang sống nha dì.
    - Lấy đi! Nhà nhiều trái cây, lấy đem theo ăn.
    Cô bé chạy vào trong nhà, nghe tiếng bà dì nói vọng theo.
    - Phải xếp mền gối tử tế, thay quần áo đàng hoàng mới được ra đường.
    - Dạ, con làm liền.
    Mỗi năm cô bé đều được gia đình cho về quê ở cùng người dì trong những ngày hè. Bà Bảy lớn tuổi rồi mà không có chồng, nghe đâu rồi hồi còn trẻ cũng yêu đương dang dở sao đó nên nay vẫn ở vậy, bà to người, nước da bánh mật nên dù có tuổi trông vẫn khỏe mạnh.
    Như đã hẹn, trong 3 người ai rảnh thì ra biển trước lo lượm củi, lấy những hòn đá có con hào bám vào để sẵn. Đường ra biển phía sau làng có hai lối, một là đi đến cuối làng kẹo rẻ trái đến biển, hai là lối đi ở phía sau những ngôi nhà băng qua các luống đất trồng đủ loại rau củ, đến chân núi rồi theo khe suối cạn là tới biển. Những cô con gái nhỏ thường chọn đường số một, gần hơn và đi trên đường cái lớn
    Sáng nay cũng có một người thanh niên ngủ dậy thật sớm, muốn khám phá nơi mình được nghĩ phép 10 ngày ở đấy. Huy, tên anh, đến đây cùng ba mẹ để thăm người chú. Anh được gia đình cho đi du học ở Pháp, dự định sẽ học một nghề như gia đình mong muốn nhưng khi ngồi máy bay đến Pháp, anh đổi ý vì say mê nghề phi công. Bây giờ anh đã ra trường, đã được hãng hàng không của Pháp nhận và ký hợp đồng, anh về thăm nhà 1 tháng rồi trở lại Pháp, bắt đầu công việc mà anh ưa thích. Vừa qua khỏi khe suối sắp đến biển, bỗng Huy nghe có tiếng hát thật trong trẻo vọng lên.

    Tiếng Việt mẹ rủ mềm trên môi.
    Cho con nằm ngủ ở trong nôi
    Giấc ngủ đầu đời êm đềm đó
    Con đã yêu rồi tiếng nước tôi.
    Cánh cò lướt gió nhẹ nhàng bay
    Tiếng Việt hò vang nhánh sông đầy
    Lời ru câu hát còn vang vọng
    Theo mãi cánh diều cuối chân mây ...v..v.
    (Thơ do Quách Vĩnh Thiện phổ nhạc)


    Anh nhìn quanh quất tìm phương hướng của tiếng hát. Ồ! Một cô gái! Xa quá anh nhìn không rõ mặt, chỉ thấy tóc chấm ngang vai, áo cột ngang bụng, quần xắn lên cao đang lội xuống nước tay ôm một chồng đá sỏi li ti. Sợ làm mất hứng cô gái, anh tìm gốc cây ngồi xuống. Không biết vì đối diện với biển trời xanh biếc xa khơi, những con sóng xô bờ bọt tung trắng xóa trong buổi sáng yên bình của miền thôn núi lan tỏa trong Huy, hay vì bài hát tiếng Việt thiêng liêng mang đậm truyền thống quê cha đất tổ mà trái tim Huy hoàn toàn bị cuốn hút theo giai điệu mộc mạc chân tình.

    Tiếng Việt mẹ ru bằng thi ca
    Tình quê duyên thấm quá đậm đà.
    Bóng cò rõi cánh bên đồng lúa
    Mang cả hồn ta về quê xa.
    Tiếng Việt chợt buồn lời mẹ ru
    Âm vang rung động cả thiên thu
    Nỗi đau còn nợ tình non nước
    Đất Việt càng xa khỏi sương mù.


    Cô gái vừa lội nước trên biển vừa hát rồi im bặt, anh đưa mắt tìm không thấy người con gái nơi đâu. Đứng dậy anh trố mắt tìm. Ô kìa! Sao cô gái lênh đênh trên mặt nước, cô bị gì sao? Thân hình cô đang nhấp nhô theo làn nước trôi dạt ra vào, anh hốt hoảng nhảy ào xuống biển, chỉ kịp bỏ đôi giày, anh bơi thật nhanh và bế được cô gái lên bờ.
    Thảo và Hương cũng vừa đến, hai cô ngạc nhiên nhìn người con trai lạ và cười thầm trong bụng, anh chàng này lầm to rồi! Thu Thu, tên cô bé, là tay vô địch nằm trên mặt nước. Thu Thu có thể nằm trên nước thật lâu như chiếc lá nổi trôi trên mặt nước hằng giờ. Anh để nhẹ cô gái xuống và thân vừa chạm cát là cô liền ngồi bật dậy, Huy giật mình nhảy vội ra xa.

    Họ bắt đầu biết nhau và bốn người ăn sáng bằng những con hào nướng chín vắt chút chanh, cho thêm muối tiêu vào thơm phứt. Khoai lang, bắp vùi dưới than hồng được chiếu cố không còn lại gì hết.
    Huy khen ngon chẳng tiếc lời. Ba cô gái đều trạc tuổi 16 và 17 được khen nên thích chí tình nguyện làm hướng dẫn viên đưa Huy đi thăm những địa điểm nổi tiếng của vùng này.
    Ăn xong họ cùng leo núi tìm trái cây rừng. Nơi đây có cây dủ dẻ mọc rất nhiều ở chân núi, trái nhỏ bằng ngón tay thành từng chùm và chín vào mùa hè, rất ngọt, trẻ con rất thích.
    Bỗng nghe tiếng dì của Thu Thu gọi về ăn cơm, có lẻ bà ra biển tìm không thấy nên đi về mé núi. Thu Thu từ trong bụi cây chạy ào ra ôm lưng dì.
    Hương và Thảo đẩy anh chàng Huy bước tới, hai cô bé núp lại trong bụi rậm. Huy vừa bước ra nghe tiếng nói thật to của dì bảy.
    - Anh kia đứng lại. Anh từ đâu đến ?
    - Dạ, từ Saigon.
    - Tôi không cần biết Saigon hay Phan Thiết gì cả. Có phải anh ở một mình trên núi với con bé nhà tôi không?
    - Dạ phải, dạ .... không.
    Nghe giọng nói nghiêm trọng của dì, Thảo và Hương không dám đùa nữa, đồng xuất hiện và la to.
    - Có tụi con cùng đi.

    Sau lưng dì, Thu Thu ló mặt ra nheo mắt nhìn Huy. Một buổi sáng thôi mà Huy bị cô gái này chọc quê hai lần. Biết lý lịch Huy rồi, dì bảy vui vẻ kêu 4 người về nhà dùng cơm trưa.
    Huy và Thu Thu bắt đầu thân nhau. Bây giờ anh mới nhìn rõ mặt cô gái mang nét duyên dáng hiền thục mặn mà, cô rất tự nhiên, đẹp và ngây thơ, hai má lúm đồng tiền mỗi khi cười làm anh ngây ngất.
    Anh đã yêu. Anh hơn cô bé đến 10 tuổi, nhưng anh cứ chờ vì mộng tung mây lướt gió của anh chỉ mới bắt đầu. Hôm từ giã trở về Saigon, hai kẻ yêu nhau rất buồn và từ đó họ thư từ thường xuyên qua lại. Đến quốc gia nào, việc đầu tiên là Huy đi mua một tấm thiệp gởi về cho Thu Thu kèm theo những món quà nho nhỏ như dấu ấn những nơi anh đến. Tình cảm họ kéo dài trắng trong thanh khiết theo thời gian bề bộn của Huy. Mỗi năm họ chỉ gặp nhau vài lần cũng đủ theo tháng năm đợi chờ Thu Thu chửng chạc.

    Hôm nay là chiều ba mươi tết, chị người làm xin về quê, nhà vắng vẻ quá, từ ngày mẹ mất Thu Thu thấy mình không còn hồn nhiên nữa. Mười năm rồi từ ngày quen Huy, lúc nào Thu Thu cũng muốn mình là bóng mát cho Huy mõi cánh quay về ẩn náu, là ngọn núi để một lúc nào đó Huy cần chỗ dựa lưng. Trong nhà chưng đầy những món quà đều có hình bóng Huy trong đó, trong tâm em cũng đầy ấp bóng hình anh, nhưng sao như thiếu vắng một cái gì mà em không biết.
    Thu Thu sửa soạn đi lễ chùa, đó là lệ mà ngày còn mẹ đã làm, giao thừa bao giờ chùa cũng đông, chùa trên đồi cao, trụ trì là một sư bà lớn tuổi, chỗ quen thân với mẹ.
    Vào chánh điện lễ Phật xong, người đông và khói nhang nghi ngút. Thu Thu bước ra ngoài, đất thật rộng, cây cảnh được cắt tỉa vô cùng mỹ thuật và rất nhiều tượng Phật chung quanh như
    tượng Phật Thích Ca đang ngồi thuyết pháp cho 5 anh em Kiều Trần Như, tượng Bồ tát Văn Thù, Bồ tát Phổ Hiền. Lần dò đi lên cao hơn một chút, Thu Thu thấy một chỗ đang làm nền dang dỡ, có một thùng gỗ rất to mở ra hai phía, Thu Thu tò mò đến nhìn, đó là tượng Quán Thế Âm bằng đá trắng to và đẹp quá. Thu Thu bước đến thật gần đưa tay chạm vào tay Quán Thế Âm, hơi mát từ tượng đá truyền sang cảm giác nào đó thật an bình hạnh phúc. Thu Thu nghĩ Bồ tát Quán Âm tu hạnh từ bi đối với muôn loài chúng sanh và hạnh nhẫn nhục Ba-la-mật. Từ và bi cùng với hỷ và xả là bốn đức tính cao đẹp mà đạo Phật gọi là tứ vô lượng tâm. Từ bi là thương yêu không phân biệt, không điều kiện và không có giới hạn, chứ không phải như tình yêu nam nữ hay là tình bạn hoặc tình thương cha mẹ dành cho con cái.

    Tại sao em không tu hạnh như Ngài?

    Lòng thương yêu và hạnh nhẫn nhục có sự tương quan mật thiết với nhau, tuy hai mà một, tuy một mà hai, trong thương yêu đã có nhẫn nhục và trong nhẫn nhục đã có chất liệu thương yêu.

    Phải thương yêu chính bản thân mình mới thương yêu được người khác. Thương yêu bản thân mình có nghĩa là những gì chưa hoàn thiện thì không buồn khổ chán ghét, đối với những gì đã hoàn thiện thì không tự cao, ái ngã.
    Cành dương liễu yếu mềm dẻo dai biểu trưng cho đức nhẫn nhục nhu hòa. Tu tập theo hạnh nhẫn nhục của Ngài, chúng ta phải giữ tâm bình lặng trước thuận cảnh hay nghịch duyên, chứ không chỉ nhẫn trước những những nghịch cảnh, oan trái như mọi người thường hiểu về hạnh nhẫn nhục. Trước những thuận cảnh như được mọi người tôn kính, ca ngợi, cung phụng thì lòng không tự mãn, không để cho tâm kiêu căng, tự đắc phát sinh.
    Nhẫn nhục cũng là giữ tâm bình lặng trước mọi điều đến với mình. Nhưng khi nhẫn nhục thì trong lòng không hề có sự oán ghét, thù hận, không có sự dồn nén hay gồng ép mà luôn cảm thấy nhẹ nhàng, thanh thản, tràn ngập lòng bao dung, thương yêu và tha thứ.

    Thu Thu bừng sáng ra, lâu nay em chỉ lo thương yêu một người, em từ bi nhẫn nhục chỉ cho một người, sao em không tu hạnh của ngài Quán Thế Âm.

    Phút nào tỉnh thức em ngồi lại
    Nhìn ra thế giới, nghĩ về mình.
    Thấy chăng một thứ chi thường tại
    Chập chờn mộng, thực kiếp nhân sinh.
    (Thơ Như Nhiên)

    Thu Thu nhớ có đọc ở đâu đó nói về tình yêu. Tình yêu muôn thuở vẫn chỉ là tình yêu nhưng vượt lên trên đó, nó có một sứ mệnh thật cao cả khi người ta nhìn ra cái đẹp của nó và sống với cái đẹp của tình yêu.
    Quán Thế Âm, Ngài yêu cả chúng sanh, thật là hạnh nguyện tuyệt vời, tại sao em không nghĩ ra. Bây giờ em còn khỏe, còn trẻ sức sống tràn đầy lại có chút học thức, tại sao không phụ sư bà một tay để lo việc giúp đỡ mọi người. Nhìn sư bà, già rồi mà vẫn mỗi tuần giảng pháp.
    Tu đâu phải là chán đời mới đi tu, tu không phải là hết yêu, lúc trước em chỉ yêu mình anh thôi, nay em yêu tất cả mọi người. Trước em muốn là bóng mát cho anh, nay em là bóng mát cho tất cả mọi người, trước em muốn làm ngọn núi cho anh dựa lưng vào khi mệt mõi, nay em sẽ là bóng mát cho chúng sanh trú xứ. Nếu chúng ta sống cùng nhau có thể một ngày vì lý do nào đó mình xa nhau, còn bây giờ không bao giờ mình mất nhau trong tương giao hoàn hảo.

    Cứ ngỡ nhà tu không biết yêu
    Sống không tình cảm sống cô liêu
    Tháng ngày chỉ biết câu kinh kệ
    Chôn đời trong kiếp sống cô liêu
    Vỡ lẽ nhà sư cũng biết yêu
    Mà không yêu một, lại yêu nhiều.
    (Thơ Như Nhiên)

    Thu Thu đã xin thôi việc, lên ở chùa sư bà để trải qua thời gian thử thách. Bây giờ nàng không còn người thân, ba mẹ và dì bảy đã mất, Thu Thu muốn ngày mình xuất gia có Huy và hai cô bạn ngày thơ bé vào dự lễ, họ đã có chồng con đùm đề nhưng tình bạn vẫn như xưa.
    Huy về đến và được chị giúp việc đưa thư của Thu Thu viết cho anh. Huy ra biển ngồi sau khi đọc thư xong. Anh nghĩ Thu Thu nói đúng. Phải mừng là em đã tìm được em, em đã nhìn ra em và em biết em muốn gì, phải làm gì.

    Những khi bay lên cao đến độ an toàn, Huy cài số và chấm tọa độ xong, anh để tầm mắt ra ngoài nhìn những đám mây phản chiếu mặt trời thành một màu hồng nhạt, anh nghĩ đến em, đến tuổi hồng của em phải chờ đợi, anh thấy thương em thật nhiều. Nhưng cái tôi của anh quá lớn, mộng tung mây lướt gió vẫn còn đam mê cuốn hút anh, rồi anh tự nhủ lòng mình, hai đứa còn quá trẻ và nhiều thời gian. Nhưng những đám mây đã lướt qua và không bao giờ quay lại.
    Anh không thể ích kỷ, anh cũng vì làm theo mộng của mình bất chấp sự phản đối của mẹ cha, nhưng cái anh thích và mơ ước là hình thức bên ngoài, còn Thu Thu đã tìm lại chính mình, đã phá vỡ cái vỏ bọc ngoài của mình rồi, tại sao anh lại buồn.
    Mở hộp ra nhìn chiếc nhẫn chiếu lóng lánh như tia mắt tinh nghịch của em ngày nào, anh đã đi không biết bao nhiêu cửa tiệm mới vừa ý và chọn chiếc nhẫn này, anh cũng đã thấm mệt thời gian 10 năm bồng bềnh trên mây trời, anh muốn có một mái nhà, một gia đình nhỏ, thì Thu Thu muốn có một đại gia đình lớn, thân bằng quyến thuộc là chúng sanh. Thu Thu nói tình yêu sẽ không mất mà trái lại càng phát triển thênh thang, lúc nào cần anh cứ về lại và Thu Thu sẽ là nơi anh nương tựa tinh thần. Nhìn biển, anh nghĩ đến tấm lòng của mẹ bao dung rộng lớn, nay Thu Thu cũng là biển là nước là trời, những tình thương Thu Thu trao cho mọi người cũng như vậy, cũng bao la như biển như trời, đường bay anh ẩn vào mây trắng, cũng ẩn trong trái tim em vời vợi bao la.
    Anh vẫn yêu em và yêu em nhiều hơn Thu Thu ơi, em nói đúng, mình không mất nhau, anh sẽ dự lễ xuất gia của em và sẽ trao chiếc nhẫn này cho em để có thể dùng nó trong việc hoằng pháp độ sanh hay giúp những người mà em cho là đáng giúp.
    Anh không hiểu nhiều về Đạo Phật nhưng nay thấy em chọn con đường tu, anh nghĩ em yêu anh như vậy thì đạo Phật phải có cái gì đó tuyệt đối tốt đẹp hơn nhiều nên em mới chọn, anh sẽ tìm hiểu về Đạo Phật thật tường tận rõ ràng.

Trang 3/4 đầuđầu 1234 cuốicuối

Similar Threads

  1. Gánh hàng rong và ông Thiên Lôi
    By saomai in forum Tùy Bút
    Trả lời: 0
    Bài mới nhất : 07-12-2017, 06:09 AM
  2. Thư Ba viết cho con - Nguyễn Thị Thêm
    By Longhai in forum Truyện ngắn
    Trả lời: 0
    Bài mới nhất : 06-18-2017, 05:01 AM
  3. Bài viết Phu nhân Tướng Hưng gởi N C K .
    By loibangTQLC in forum Chuyện 30.4
    Trả lời: 2
    Bài mới nhất : 04-26-2017, 06:29 AM
  4. Nó và Biến thiên cuộc đời
    By Longhai in forum Chuyện Đời Lính
    Trả lời: 0
    Bài mới nhất : 01-20-2017, 12:49 AM

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •