Phấn bồi thêm một đòn cuối cùng:
- Em Năm à, qua nói vậy em nghe coi phải không?
- Ừa…
- Đây, qua còn năm cắc, em cầm lấy lát nữa nước lớn, em ra ngoài rạch đón ghe hàng ngoài vàm vô mua bánh kẹo gì đó ăn chơi.
Vừa nói, Phấn vừa móc túi lấy ra một tờ giấy năm cắc gấp làm tư đưa cho thằng Năm Sún. Năm Sún thấy có bổng lộc bất ngờ như vậy mừng rơn trong bụng. Nó nhoài mình tới chụp lấy tờ giấy năm cắc như sợ Phấn thay đổi ý kiến.
Tư Cầu liếc mắt nhìn thấy bộ điệu của nó như vậy nên tính phá chơi:
- Ê, không dễ gì nuốt trôi năm cắc đó nghen ta!
Năm Sún lõ mắt nhìn lại và Tư Cầu chậm rãi nói tiếp theo:
- Bộ mầy tưởng tao làm hộp mày sao? Không đâu em! Tao hỏi mầy, mầy đem năm cắc về trỏng mày xài, thiên hạ thấy hỏi rồi mầy trả lời làm sao cho xuôi nè?… Chẳng lẽ mầy nói đó là tiền mầy đi vạch lỗ chó rình bậy mà ra… Mà mầy nói ấp ứ thiên hạ nghi mầy ăn cắp ở đâu đó. Thứ tiền đó đâu phải dễ nuốt cho trôi mậy!
Nghe Tư Cầu nói vậy, Năm Sún xuống tinh thần, tay cầm tờ giấy năm cắc khựng lại, mắt nó hướng về phía Phấn như để hỏi han. Phấn thấy Năm Sún như vậy, vừa tức cười vừa thương hại, nên vội gỡ rối cho nó:
- Anh Tư nói là nói phòng xa vậy chớ em cứ cầm đi, khỏi lo gì ráo. Nếu em xài mà có ai thấy hỏi, em nói đại là tiền của qua cho em ăn bánh. Mấy tháng nay em phụ lùa vịt lượm trứng cho qua nên lâu lâu qua đền ơn chút đỉnh xài chơi vậy mà… Qua nói sơ sơ vậy em có rõ không?
Nghe Phấn nói vậy, Năm Sún thấy khỏe ru nên lấp bấp trả lời:
- Rõ… rõ lắm rồi! Chị thiệt tài. Còn cái anh Tư kia sao ăn nói đâm ngang quá!
Tư Cầu hừ một tiếng:
- Tao mà không đâm ngang thì mầy dìa trỏng xài ẩu năm cắc đó thắt họng cả đám chớ bộ giỡn sao?
Phấn thấy cần binh Tư Cầu một chút:
- Anh Tư ảnh lo xa cũng đúng em à, chớ không phải ảnh muốn cản lái gì đâu. Thôi trưa quá rồi, em về trỏng đi để qua còn liệu lùa lần ba con vịt về chòi cho sớm… Nhớ nghen em, ai có hỏi em cứ nói y như qua dặn thì trót lọt chớ không sao đâu.
Thằng Năm Sún phủi quần đứng dậy. Tư Cầu thấy cần phải an ủi thằng Năm Sún đôi chút, không phải tại mình “ngán” Năm Sún mà vì muốn tỏ cho Phấn rõ mình cũng biết chìu chuộng Phấn lắm. Anh ta kêu Năm Sún lại:
- Ê mầy Năm!
Năm Sún tưởng anh ta còn kiếm chuyện gì nữa nên hỏi vội:
- Cái gì nữa hả cha nội?
- Thằng này sao kỳ quá! Tao kêu mầy lại dặn mầy chút nữa có đi dìa nhớ ghé tạt qua chòi của tao, tao cho thêm một cái tỉn không đem về đổi bánh bò ăn chơi. Bộ mầy hổng chịu hả?
- Sao không? Tưởng cái gì chớ.
- Vậy chớ chưa gì mầy cự nự tao?
Thằng Năm Sún ừ ào cho xuôi theo:
- Thì nói vậy chớ có sao đâu… Thôi chút nữa tui ghé qua chòi lấy cái tỉn về. Cám ơn anh nhiều lắm nghen. Tui dìa nghen chị Phấn. Giờ này chắc ghe hàng ngoài vàm thả vô rồi.
Nói xong, nó dông tuốt. Đợi cho thằng Năm Sún đi khỏi, Tư Cầu cười phá lên:
- Thấy chưa Phấn! Đầu dây mối nhợ gì cũng tại em hết nghen em…
Phấn háy nó một cái:
- Hay dữ hông? Cái gì cũng đổ thừa cho người ta hết. Chứ hồi nãy, đứa nào…
Tư Cầu vội chận ngang:
- Đúng rồi, không biết đứa nào hồi nãy làm bộ bụi vô mắt để xí gạt người ta…
Phấn véo nó một cái đau điếng:
- Ớ lãng òm! Thôi đừng đổ thừa cho ai hết, Nội cái việc thằng Năm Sún nó làm khó dễ đó, cũng đủ biết anh dở ẹt. Không có tay em trị nó thì tụi mình chỉ có nước cuốn gói dông luôn.
Tư Cầu cà rỡn:
- Cuốân gói thì cuốn chớ sợ cái nỗi gì?
- Bộ anh nói bảnh vậy, chớ gặp chuỵện, anh nhát như thỏ đế… Nhiều lúc thiệt tức anh muốn cành hông!
- Thì thôi, người ta dở. Mà biết người ta như vậy sao không giỏi đi kiếm thằng khác đi?
Phấn nghe Tư Cầu nói câu ấy tức quá, nước mắt rơm rớm:
- Coi kìa! Sao anh hỏi câu đó?... Bộ anh không biết em thương anh thiệt sao?
Nghe Phấn nói vậy, Tư Cầu vừa hối hận, vừa xót xa và cũng vừa sung sướng trong lòng. Không biết nói gì để an ủi Phấn, anh ta sụt sè cầm lấy tay cô ta mân mê mấy ngón tay rồi cố gắng lắm mới nói ra lời:
- Anh biết bụng em rồi mà… Tánh anh kỳ cục như vậy, nhưng thiệt tình anh không có gì hết… anh… anh cũng giống em như vậy, anh cũng thương em vậy.
Phấn cảm động kéo ghịt Tư Cầu ôm vào lòng như ôm một đứa trẻ con bé bỏng rất đáng yêu, mà cũng rất vụng về, rất cần đến sự che chở và vun bồi của mình. Rúc đầu trên ngực và trong vòng tay êm nóng của Phấn, Tư Cầu có cảm tưởng như được tha thứ, được bao bọc bởi một cái gì rất đáng yên tâm, rất đáng tin cậy mà cũng rất khôn ngoan, hiểu biết hơn anh ta nhiều…
… Nhìn thấy nắng trổ xiên xiên qua mấy tàu lá chuối, Tư Cầu nhè nhẹ đẩy Phấn ra:
- Mới có lây quây một chút mà trời xế rồi. Thôi tụi mình cũng liệu lùa vịt về chớ!
Phấn vùa bới đầu lại, vừa nói:
- Ừ mau quá há!
Tư Cầu nhìn cô ta mỉm cười:
- Chà, cái điệu này riết rồi bỏ bê công ăn việc làm hết.
- Anh sao cứ lo bá láp hoài. Có mần cái gì đâu mà bỏ bê? Anh nói điệu đó đến khi tụi mình nên vợ nên chồng thì bỏ phế hết công việc chắc?
- Thì cũng đâu đó!
- Được vậy em cũng lạy!
Tư Cầu làm bộ xụ mặt xuống:
- Chê nữa đi!
Phấn thấy vậy lấy ngón tay bêu bêu vào má anh ta:
- Ý lêu lêu mắc cở! Người ta nói một chút vậy mà cũng chầm bầm… Giận lẫy thì có ngày xẩy cùi…
Tư Cầu để yên cho cô ta chọc, rồi bất thần há miệng cắn lấy ngón tay của cô ta. Phấn kêu “ái” một tiếng, giựt phăng ra, rồi cô vừa đưa ngón tay lên miệng xuýt xoa thổi. vừa lầm bầm:
- Cắn người ta đau thấy mồ. Đồ chó!
Tư Cầu thích chí cười ha hả:
- Chửi nữa đi…
- Chửi nữa rồi có sao hông?
- Thôi thôi… hỏng có sao, dầu, dên dên gì hết liệu mà đi lùa vịt dìa chớ bộ tính ở đây nói tầm ruồng hoài hả?
- Không biết ai nói tầm ruồng!
- Thôi lạy bà! Anh dìa trước nghe cưng.
Phấn gọi nó lại:
- Bộ hổng đợi người ta nữa hả?
- Ối trời ơi, thứ đi dìa đó với đây mà chờ với đợi cái nỗi gì hổng biết!
- Ừ thì thôi, anh đi dìa trước đi.
Tư Cầu xây lưng đi, nhưng vừa tới đám sậy, anh lại ngoái đầu nhìn lại Phấn. Phấn cũng đứng yên nhìn anh ta một cách vô cùng mặn nồng.
Tư Cầu bước đi vài bước rồi lần khân đứng lại. Phấn thấy vậy lấy tay khoát khoát ra dáng xua anh ta đi:
- Dìa đi cưng! Bộ em biến mất sao mà sợ? Hồi nãy sao khăng khăng đòi dìa mà bây giờ lại hổng đi đi!
Tư Cầu vụt chạy ù lại Phấn, hôn nhanh lên má nó rồi đâm đầu chạy đi. Phấn kêu giựt ngược nó lại:
- Anh Tư, tối nhớ qua nghen.
- Ừ mà.
- Ừ cho chắc nghen.
- Chắc mà!
Nói xong, Tư Cầu lại chạy về phía bờ giồng. Vừa chạy, anh ta vừa hí hửng quơ tay ngắt liệng tứ tung mấy cái đọt cây de ra ngoài lối đi.
Trong lúc đó, Phấn mặt mày tươi rói, cúi xuống lượm cái nón lá và cây roi lên, rồi lững thững đi ra ruộng nước lùa vịt về…

x
x x
Trời mới sập tối là Tư Cầu đã cơm nước tắm rửa đâu đó xong xuôi.
Anh ta coi bầy vịt con một lượt, rồi đến bỏ rơm thêm và đốt cỏ un muỗi cho con trâu Sấm. Anh ta làm gấp rút để rồi còn qua bên Phấn. Nhưng khi nhìn con Sấm nằm nhơi cỏ, chốc chốc lại khịt khịt mũi và quơ sừng xua muỗi, Tư Cầu bỗng thấy đôi chút bứt rứt trong lòng. Anh ta tần ngần đứng nhìn con Sấm, khẽ thở dài, vói tay đập đập lên mình con trâu, rồi lầm lũi đi xuống mé nước chống xuồng qua bên chòi của Phấn.
Từ trong chòi, nghe tiếng xào xạc dưới mé ruộng nước, Phấn đã chạy ra, lên tiếng:
- Dữ hôn, chừng này mới qua tới!
Tư Cầu đầu óc còn nặng chình chịch vì những ý nghĩ ban nãy, nên chẳng nói chẳng rằng nhảy xuống đất, kéo mũi xuồng rướn lên bờ cỏ. Xong xuôi, anh ta lững thững đi vô chòi. Phấn thấy anh ta lầm lì như vậy cũng ngại lên tiếng và chỉ lẳng lặng đi theo sau.
Trong chòi, cây rọi mù-u cháy chập chờn. Vào đến nơi, Tư Cầu phủi chân ngồi xuống mép nóp, lật túi thuốc ra vấn hút. Phấn trầm ngâm nhìn anh ta một hồi rồi gợi chuyện:
- Tối nay ít muỗi quá há!
- Ừ…
Phấn rụt rè hỏi:
- Có chuyện gì vậy anh Tư?
Tư Cầu khẽ lắc đầu:
- Hông!… Hổng có chuyện gì hết.
- Hổng có sao mặt mày anh bí xị vậy?
Tư Cầu hít vài hơi thuốc rồi nhả khói ra từ từ, anh ta kiếm cách trả lời sao cho xuôi để Phấn hiểu. Nhưng anh ta lúng túng tìm không ra câu:
- Có mà cũng như… không có gì hết! Thiệt khó nói cho em hiểu quá, Phấn à.
- Anh này sao bữa nay rắc rối quá!
Tư Cầu nghe cô ta nói vậy cũng phải tức cười:
- Cái gì mà rắc rối? Mà có rắc rối thì cũng tại bà hết.
Phấn nghe anh ta nói như vậy vội chạy đến ngồi xít một bên:
- Coi kìa sao lạ vậy! Bộ cái gì anh cũng đổ thừa cho em hết trọi vậy sao?
- Ai mà thèm đổ thừa.
- Vậy chớ sao nói tại em?
Tư Cầu xua tay lắc đầu:
- Thôi, dẹp chuyện đó qua một bên đi. Mà anh nói tại em là tại em thiệt chớ không phải chơi đâu…
- Nữa!
- Thì để người ta nói cho hết, chớ cứ xía ngang vô hoài. Anh nói tại em, mà hổng phải anh đổ thừa cho em đâu. Tại em là ở chỗ em với anh, hai đứa tụi mình… thương nhau…
Phấn chồm lên:
- Bộ tụi mình thương nhau rồi chết hả?
Tư Cầu nắm lấy hai vai cô ta giữ lại:
- Hổng phải vậy đâu! Nhưng để rồi em coi, sao anh thấy cái yêu thương nó rắc rối quá em à. Bắt anh cày mấy công ruộng khô, phát mấy công đất cỏ năn anh không ngán, chớ tụi mình mới có lộn xộn với nhau chút đỉnh mà sao anh thấy… mệt quá!
Nghe Tư Cầu nói một cách vòng quanh như vậy, Phấn cũng hiểu được đôi phần tâm trạng của anh ta. Vì vậy Phấn hơi yên tâm để quay qua chọc chơi:
- Anh sao dở ẹt! Chưa gì mà đã kêu trời như bọng. Mà anh nói vậy chớ bộ chỉ có “mệt” không thôi hả?
Tư Cầu sợ phật ý cô ta nên vội trả lời:
- Hổng phải vậy đâu! Anh cũng thấy… vừa ý lắm chớ, nhưng nói thiệt với em hễ buông ra rồi anh thấy như có cái gì nó bứt rứt, cắn rắn trong bụng mình. Không biết em có vậy hông, chớ sao anh thấy hơi lo lo, mà thiệt tình thì cũng chẳng biết lo cái gì nũa!
- Anh này thiệt kỳ cục! Hơi đâu mà anh đi lo bá vơ chớ? Mà em hỏi anh chớ anh lo cái gì? Tụi mình đã… đã có cái gì chưa mà lo hả. Hứ! Thứ mới chàng ràng một chút mà anh làm như đã ăn nằm năm bảy mặt con rồi!… Nhiều lúc thiệt ngán anh quá… ngán như ăn cơm nếp.
Nghe Phấn nói như vậy, Tư Cầu không thấy phật ý mà thấy buồn buồn. Trên con đường tình ái và trên nhiều mặt khác nữa, anh ta còn thua xa Phấn đủ mọi điều. Và nếu số phận ghép cho anh ta với Phấn phải đi với nhau, thì thế nào anh ta cũng lúc thúc theo sau lưng chớ không sao sánh ngang được với Phấn. Tư Cầu khẽ thở dài. Anh ta hít một hơi thuốc chót, lấy đuôi thuốc thấm ướt dán lên cột tre, rồi trầm ngâm nhìn ánh lửa chờn vờn của cây rọi mù-u.
Phấn ngắm nghía bộ tịch của anh ta như vậy, khẽ lắc đầu rồi mỉm cười. Một cái mỉm cười rộng lượng.
- Anh Tư à, em nói cái nầy, anh đừng giận nghen!
- Ừ.
- Ừ gì mà yếu xịu vậy.
- Thì ừ mạnh! Thiệt là rắc rối…
- Cái gì anh cũng than rắc rối hết. Muốn hổng có rắc rối thì ở yên trong nhà, mắt ngơ, tai điếc, không rọ rậy gì hết…
- Cũng muốn vậy lắm.
- Cái bộ anh thì chỉ nói phách giỡn thôi. Muốn rúc ở nhà mà cũng không buông ngoài ngõ, đàng nào anh cũng chờn vờn hết.
Thấy Tư Cầu làm thinh, Phấn bắt trớn tiếp theo:
- Anh Tư à, em thương anh lắm, em mới nói. Anh phải ráng sửa đổi tánh nết làm sao chớ lù khù lù khờ hoài như vầy thì hổng êm đâu anh.
- Vậy chớ phải xảo trá lanh lợi hả?
- Không phải vậy đâu! Nói thiệt với anh, em mến anh một phần lớn cũng vì anh thiệt thà. Nhưng anh Tư à, cái chuyện tụi mình mến thương nhau là đành rồi, tụi mình phải lo đến những chuyện khác nữa chớ, những chuyện làm sao cho tụi mình ăn ở đằm thắm, bền bỉ với nhau, những chuyện thiên hạ dòm ngó dị nghị.
- Cha, rắc rối quá! Anh thú thiệt với em nhiều lúc anh cũng lo lắm chớ phải không đâu. Nhưng lo là lo khơi khơi vậy chớ anh không biết phải lo làm sao nữa.
Phấn cười lớn:
- Thì em biết mà! Anh thì đúng như vậy chớ có sai chạy một ly nào đâu… Thôi dẹp chuyện đó qua một bên đi. Tới đâu hay tới đó.
Tư Cầu như trút được gánh nặng, nói liền theo:
- Ừ phải rồi, tới đâu hay tới đó, lo trước làm gì cho mệt.
Phấn véo má anh ta một cái:
- Anh thì cái gì cũng sợ mệt, mà thấy cái gì cũng muốn nhào vô hết.
- Đừng nói bậy mà.
- Ừ thì bậy! Nhưng người ta nói cho mà biết: anh cứ nhát như thỏ đế vậy rồi có ngày tiếc hùi hụi đa anh Tư.
Tư Cầu cười mũi:
- Tiếc hùi hụi… ý trời, bộ con nầy nó nói đàn bà con gái khác chết tiệt hết rồi sao chớ!
- Ờ, giỏi quá há! Chết tiệt hay không hổng biết, chớ không dễ gì kiếm một đứa như con nầy nghen anh. Anh sao cứ nói cái mửng đó hoài. Gặp con khác, cái điệu như anh vậy thì cùng đến nước ngồi một đống mà nuốt nước miếng chớ làm gì ai được. Hiểu anh quá mà anh Tư! Hổng có con này anh cũng co tay chớ bảnh gì!
Thấy Phấn hăng như vậy, Tư Cầu xuống nước:
- Ừø thì giỏi! Thôi chuyện đó qua một bên đi… Hổng phải rảnh rang, vui sướng gì qua đây để cãi lộn nghen.
- Nói đã rồi hễ người ta mở miệng ra thì nói dẹp lại. Khôn quá há!
Tư Cầu làm bộ vái dài nó:
- Thôi, thôi, tui lạy bà, tui chịu thua rồi.
Phấn cũng cười và đưa mắt long lanh nhìn anh ta:
- Chịu thua thì phải thưởng cho người ta cái gì hả?
Tư Cầu ôm cô ta vào lòng:
- Thưởng cái gì thì cũng thưởng ráo hết!
Phấn làm bộ xô Tư Cầu ra:
- Coi chừng thằng Năm Sún nó rình kia kìa.
Tư Cầu càng ôm riết lấy cô ta:
- Muời Sún cũng hổng ngán nữa là Năm Sún.
Phấn giãy giụa trong đôi cánh tay ghịt cứng của Tư Cầu như muốn vuột ra, nhưng rồi lại gục đầu trên vai anh ta, thân mình né qua tránh lại… rồi cười hăng hắc:
- Buông người ta ra!… Đồ quỷ nà! Làm người ta nhột thấy bà.
Tư Cầu chẳng nói chẳng rằng ghì chặt lấy cô ta, rồi cả hai cùng ngã chồng lên chiếc nóp. Tư Cầu ngấu nghiến cắn mạnh vào má, vào cổ, vào vai người yêu… Phấn như ngây như dại, không kêu đau một tiếng nào mà chỉ gọi Tư Cầu qua hơi thở dồn dập:
- Tắt cây rọi đi anh Tư…
Tư Cầu chống tay nhổm phắt dậy, quay nghiêng mình thổi phù vào cây rọi tắt ngóm… Trong bóng tối, Phấn đưa hai tay đón anh ta ôm ghị riết xuống ngực…
Bên ngoài gió thổi lào xào vào mái chòi tranh. Bầu trời đen sậm không có đến một vết nhỏ mây, và muôn vàn vì sao lấp lánh như những chấm đèn dầu li ti nhấp nháy trong khoảng gió lộng. Một đôi le le líu tíu gọi nhau bay về một góc đầm vắng nào.
… Phấn buông xải hai tay trên trên chiếc nóp. Mười đầu ngón tay quào sâu vào làn lát đệm. Cô rên nho nhỏ để rồi sẽ cất tiếng kêu thảm thiết: “Anh Tư ơi!”
Cô cắn nghiến vào một bên vai tê dại của Tư Cầu rồi thút thít khóc…
Tư Cầu bối rối hỏi:
- Có sao hông em?
Phấn không trả lời mà luồn tay lên ôm lấy lưng nó.


x
x x

Tư Cầu vừa ăn cơm xong đang ngồi vấn thuốc hút thì Phấn chống xuồng qua tới.
Tư Cầu vừa đưa điếu thuốc lên môi le lưỡi dán mép giấy vừa hỏi:
- Chừng này qua đây làm gì đó? Bộ tính bỏ luôn bầy vịt trong đồng giao cho mấy gốc chưn bầu giữ dùm hả?
Phấn mắc lo kéo mũi xuồng gác lên bờ cỏ nên chưa kịp trả lời thì Tư Cầu lại hỏi luôn:
- Ủa, bộ tính ở lâu sao? Để tối người ta qua mà…
Phấn nổi xung cự nự:
- Hứ! Hổng biết mốc xì gì cũng nói càn. Bộ anh tưởng người ta qua đây để làm cái gì chắc. Mà giả tỷ bây giờ người ta muốn đó, anh có giỏi trốn được không? Mại hơi hoài thấy ghét. Làm bộ vậy chớ bay giờ buông ra lại không chụp ngấu chụp nghiến.
Tư Cầu bị Phấn dồn cho một hơi xuống nước, cười giả lả:
- Nói bậy nà… Ờ mà qua đây có chuyện gì đó, em cưng?
- Sao hồi nãy không làm ơn hỏi dùm một cái cho người ta nhờ, lại bày đặt nói càn nói mạng…
Tư Cầu cười hề hề chạy lại nắm tay cô ta dẫn vào chòi:
- Thôi, thôi, người ta chịu thua rồi mà! Qua đây có chuyện gì không em?
- Có chuyện mới qua chớ bộ ở không qua đây khơi khơi vậy hả?
- Thì người ta biết rồi mà!
Tư Cầu vừa nói vừa choàng một tay ôm ngang lưng cô ta kéo sát vào mình. Phấn để yên một hồi rồi xô ra, vùng vằng nói:
- Hồi tối thấy ghét anh quá…
Nói tới đó, cô đỏ bừng mặt, cúi gằm đầu xuống, tay mân mê mấy cái nút bóp trên áo túi. Tư Cầu nghe cô ta nói vậy hơi hoảng vì không biết cô ta muốn gì và rụt rè hỏi:
- Sao em? … Có sao không em?
Phấn nguýt yêu nó:
- Còn hỏi có sao nữa… kỳ quá! Từ nay sắp lên em…
Cô bỏ lửng ngang câu, ôm ghì lấy Tư Cầu rồi sụt sịt khóc. Tư Cầu vừa gỡ cô ta ra vừa hỏi:
- Coi kìa, ai làm gì mà khóc?
- Anh không biết anh làm gì hả? Mới có hồi tối đó bây giờ lại giở giọng đó ra rồi…
Tư Cầu chắc lưỡi:
- Khổ quá, ai có giở giọng gì ra đâu. Thì có cái gì nói phứt ra coi được hông. Thiệt đàn bà con gái hễ rớ tới là hay rắc rối tổ mẹ.
- Thì ai biểu rớ tới rồi kêu.
Nói tới đó, Phấn lấy tay quệt mạnh chùi nước mắt, nhưng rồi lại mếu máo:
- Tui biết mà! Anh làm bộ vậy chớ có thương yêu gì tui đâu… Bây giờ dĩ lỡ ra rồi, có sao đi nữa tui cũng phải ráng chịu.
Tư Cầu dậm chân, chắc lưỡi:
- Trời thần ơi! Thì ai có làm gì đâu mà kể lể khóc than hổng biết. Em làm sao kỳ quá Phấn à!
- Ừ, tui kỳ…
- Em cứ vậy hoài! Có cái gì thì em cứ nói thẳng bạch tuột ra cho anh nghe, chớ em cứ lắt léo quanh co như vậy, bà nội ai cũng không biết đường đâu mà rờ nữa.
- Thì còn chuyện gì nữa! Thằng Năm Sún đó chớ ai!
Tư Cầu chồm dậy:
- Sao? Bộ thằng ôn hoàng dịch lệ nó đi méc hả?
Phấn kéo tay nó ngồi xuống lại:
- Hổng phải vậy đâu. Để thủng thỉnh em nói hết đầu đuôi cho anh nghe.
- Chớ nó không đi méc… Ờ mà phải, nếu nó đi học lại trong nhà thì tụi mình đã có chuyện lôi thôi rồi chớ đâu êm ru bà rù như vậy!… Vậy chớ thằng Bà vật đó còn lộn xộn gì nữa đó?
- Thì yên một chút để người ta nói, chớ chưa gì anh hớt hớt vậy rồi làm sao em nói được.
- Ừ phải.
- Thằng Năm Sún ra đòi tiền nữa đó!
Tư Cầu trợn mắt:
- Em nói thiệt hay nói chơi đó?
- Bộ giờ giấc này, người ta ở không sao mà qua đây giỡn chớ?
- Ừ … mà em có đưa tiền thêm hông?
- Hổng có sao được?
Tư Cầu tức mình đập tay mạnh xuống nóp:
- Đưa tiền cho nó chi vậy? Thiệt ngu quá mà!
- Ngu, ngu! Anh cái gì cũng nói giỏi hết! Phải hồi nãy em chỉ nó qua anh để coi anh tính làm sao?
- Nó mà vác mặt qua đây thì Bà hú nó!
Phấn cười mỉm:
- Giỏi! … Rồi nó về nó méc thì Bà cứu tụi mình!
Tư Cầu đuối lý xuống nước:
- Vậy chớ em đưa thêm cho nó bao nhiêu nữa? Nó có đòi bao nhiêu hông?
- Đòi thì nó không dám đòi nhưng nó chỉ xin mình cho nó mượn đỡ thôi.
Phấn kể lại chuyện làm tiền của thằng Năm Sún cho Tư Cầu nghe hết đầu đuôi rồi nói tiếp:
- Nó nói vậy, tuy mình cũng tức cành hông nhưng cũng đành bóp bụng lòi tiền ra…
Tư Cầu chận hỏi:
- Bộ em cho nó đủ ba cắc hả?
- Chớ bao nhiêu bây giờ?
- Sao không bớt lại, đưa cho nó một hai cắc gì đó hổng được sao?
- Cũng nói giỏi nữa! Làm tài khôn hoài…
- Nói vậy thằng ôn dịch đó đòi đủ ba cắc hả?
- Hổng đòi mốc xì gì hết, nhưng mình phải đưa ra cho vay đó!
Tư Cầu ngồi yên một hồi rồi hỏi:
-Vậy nó được mợi, nó đòi hoài rồi tiền đâu mà đưa cho nó?
Phấn chắc lưỡi:
- Bởi vậy nên người ta mới qua hỏi coi anh tính sao đây?
Tư Cầu lúng túng rồi gắt gỏng:
- Tính, tính cái gì nữa bây giờ?
Phấn thở dài:
- Thiệt qua bàn với anh mà anh nói ăn trét hết như vậy thì kể cũng như không!
Tư Cầu chống chế:
- Thì cũng để thủng thẳng rồi tụi mình liệu chớ, hổng lẽ để cho thằng trời đánh đó chơi cha vậy hoài sao!
- Hứ! Việc đến bên đít rồi mà cứ thủng thẳng hoài… Mơi mốt nó ra nẹo tiền nữa rồi mới tính sao?… Anh cái gì cũng không ngơ hết… cái gì cũng đợi người ta dưng tới miệng hết.
Tư Cầu tìm cách nói lảng ra:
- Ừ cái thằng vạch lỗ chó nhìn bậy một chút đã sướng con mắt mà còn có tiền xài nữa há!
- Nói bậy nà!
Tư Cầu được trớn cười hả hả rồi với tay ôm lấy vai Phấn. Cô ta gạt phăng anh ta ra, cự nự:
- Thôi đi, đồ quỷ nà! Hổng lo tính toán gì hết cứ lo giỡn hoài.
Tư Cầu cụt hứng rút tay lại:
- Ừ thì tính… mà tính cái gì bây giờ hả?
- Mèng đéc ơi! Tự nãy giờ nói muốn rã hơi mà bây giờ lại hỏi tính cái gì! Thì tính cái vụ thằng Năm Sún nẹo tiền chớ tính cái gì nữa!

...Còn tiếp