Remember ?

Trang 2/4 đầuđầu 1234 cuốicuối
kết quả từ 7 tới 12 trên 19

Tựa Đề: Sắc hoa thời loạn

  1. #7
    Donghuong's Avatar
    Status : Donghuong v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: Mar 2016
    Nguyên quán: Toulouse France
    Posts: 228
    Thanks: 2
    Thanked 17 Times in 12 Posts

    Default

    Đài Phát Thanh Việt Nam – Đọc Truyện
    daiphatthanhvietnam.com/?cat=52
    Traduire cette pageSắc hoa thời loạn Posted on June 11, 2016 by minhhieu854 Đây là chuyện thật của người bạn học cũ của tôi và người lính Biệt Động Quân VNCH, sau 40…

  2. #8
    Donghuong's Avatar
    Status : Donghuong v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: Mar 2016
    Nguyên quán: Toulouse France
    Posts: 228
    Thanks: 2
    Thanked 17 Times in 12 Posts

    Default

    HAI VÌ SAO ĐÃ TẮT


    Bức điện tín đến Toulouse năm 1968 dề tên Tôn Thất Hanh, ba tôi. Ông mở vội ra xem rồi cũng vội gấp lại bỏ vào túi áo, quay lưng lại chúng tôi ( hình như muốn giấu một điều gì đó không hay thì phải) vì thấy Ba tôi đang kễ chuyện cười. Mẹ tôi như có linh tính, hỏi:
    - Ai gửi điện tín gì vậy anh?
    Ba tôi ngập ngừng, mẹ tôi thò tay vào túi Ba tôi, mở ra đọc và té xỉu qụi xuống. Ba tôi và tôi phải lay mãi Mẹ tôi mới tỉnh lại, nước mắt bà đầm đìa.
    Tôi cầm lấy bức điện tín:
    - Anh Hanh và chị Ba, hai cháu Ân và Rê chị ( tên của Chị Thanh ) bị rớt máy bay và chết rồi.
    Hai đầu gối tôi run, tôi hiểu vì sao Mẹ tôi xỉu, anh Ân và chị Thanh là hai người cháu bà thương nhất trong đám con của cô ruột tôi.
    Thật ra, Mẹ tôi thương qúi con cháu như ruột thịt, không có gì khác biệt giữa các anh chị và chị em tôi.
    Mẹ tôi tỉnh dậy, bảo Ba tôi phải đổi ngay vé máy bay để về SàiGòn.
    Hôm sau, tôi đưa Ba Mẹ ra phi trường, nhìn ông bà thất thểu dìu nhau qua cửa hành khách ra máy bay, thấy ông bà bỗng chốc già đi mấy chục tuổi...

    ***
    Anh Ân, chị Thanh
    Đáng lý ra em viết về anh chị đã lâu, các bạn em, và những người lính bạn của mọi Binh Chủng VNCH cũng muốn em viết chút ít về anh chị , vị Tướng mà ai cũng qúi mến và tưởng nhớ cho đến bây giờ. Em cũng muốn lắm nhưng khi em hỏi ý cô ở Toronto, cô buồn bảo:
    - Thôi con, anh chị đã mất lâu rồi, đừng khơi lại chuyện cũ và để anh chị yên nghỉ.
    Bây giờ cô cũng không còn, nhưng những bài viết về anh chị, nhất là anh, một vị tướng lãnh của Quân Lực VNCH rất được yêu chuộng, ngay cả những người lính trẻ, cho dù bất cứ Binh Chủng nào, ai cũng còn nhớ tên Tướng Trương Quang Ân, điều này lại làm tôi nung nấu muốn viết về hai cái tên
    quen thuộc Trương Quang Ân và Dương Kim Thanh .
    Cuộc đời và sự nghiệp của hai anh chị thì ai cũng đã biết và đã nhiều người viết như anh Phan Nhật Nam, Phạm Tín Anh Ninh nên đâu cần tôi viết điều đó, và tôi cũng muốn nhấn mạnh là chị Kim Thanh, một trong những người đàn bà Nhảy Dù đầu tiên của Việt Nam. Anh Ân rất hào hoa phong nhã, một vị tướng rất thanh liêm, xứng đáng là một sĩ quan VNCH. Anh chị rất xứng đôi, anh đến với chị bằng tình yêu tuyệt đẹp. Chị Thanh là người con gái đẹp vừa phải, không đến nổi sắc nước hương trời nhưng nói về tính tình thì chị thật xứng đáng để mọi người từ gia đình đến bạn hữu cảm mến.
    Có lẽ vì yêu anh mà chị đã theo đuổi sự nghiệp nhà binh, chị cũng ở cùng một binh chủng Dù như anh.
    Có lần anh chị đến nhà chơi lúc đầu, tôi theo hỏi anh đã quen chị tôi ở đâu, anh cười bảo
    - Anh chị gặp nhau trên trời.
    Tôi lấy làm lạ câu trả lời của anh, sau mới hiểu ra là anh chị nhảy dù chung.
    Đặc biệt nhất là đám cưới anh chị, từ trên máy bay trực thăng, cô dâu và chú rễ nắm tay nhau nhảy xuống, thật là lãng mạn, đẹp chưa từng thấy.
    Lúc đó tôi chưa đến tuổi trăng tròn, bị Mẹ cấm không cho đi chơi tối với bạn, chỉ những lúc anh chị đến xin phép tôi mới được đi ăn kem hay uống nước, xem anh đánh billard
    Tôi thương anh vì anh rất trung hậu, ngay thẳng, thanh liêm, không vì chức tước mà làm những điều không xứng đáng của một sĩ quan quân đội VNCH.
    Như lần anh đi bộ đến nhà, lúc anh đang làm tỉnh trưởng Gia Định, mặt mày xanh lét, Mẹ tôi ngạc nhiên hỏi anh
    _ Ủa con đi bộ mệt hả Ân?
    Anh xin lỗi Mẹ tôi rồi chạy gấp vào toilet, lúc sau ra, anh trả lời:
    - Dạ không, tại xe con hết xăng nên bị panne, con phải để nó đằng kia và đi bộ đến nhà Mợ.
    _ Chứ sao con không đổ xăng nhà binh?
    -Dạ con vẫn đổ xăng mỗi lần con đi việc cho nhà binh, nhưng nay con đi chuyện riêng nên con không muốn vì xăng nhà binh là của nhà binh Mợ ạ.
    Hôm anh đến nhà chơi và báo tin cho Ba Mẹ tôi hay anh sắp từ chức Tỉnh Trưởng Gia Định, Ba tôi hỏi tại sao, anh nói tại có một bà Tướng sai lính đến đưa cho con tờ giấy nhờ con ký tên cho bà ta chiếm lại phần đất nào đó, con xét đơn khiếu nại của bà, thấy phần đất ấy bà ta không có quyền hưởng, con không ký, bà ta gọi điện thoại cho con bảo con nếu con không bằng lòng ký đơn cho bà, bà sẽ làm cho con mất chức ngay, nên con xin từ chức thay vì phải làm một việc bất hợp pháp.
    Có lần ngồi chơi với anh, tôi ngây thơ nói:
    _ Ước chi sau này lớn lên, em cũng tìm được người lính Dù như anh để thương và lấy làm chồng. Anh cười, vuốt tóc tôi:
    - Biết đâu duyên trời hả Inou? Nhưng duyên trời và ước mong của tôi không bao giờ đên, xa với cái ước ao của mình là làm một người em gái hậu phương!
    Tôi đi học xa, ở lại xứ người và lập gia đình, chồng tôi là bác sĩ mỗ xẽ, xa hẵn luôn anh chị...
    Mẹ tôi rất buồn và bị ám ảnh về cái chết của anh chị., Mẹ vẫn nói, chị Thanh chết là phần lớn lỗi tại bà, số là trước đó Mẹ tôi qua Nhật chơi, có mua một chuỗi ngọc trai đen ( perle noire) cho tôi khi bà qua Pháp thăm tôi; không ngờ lúc Mẹ về, chị Thanh xuống nhà thăm Ba Mẹ, Mẹ đưa cho chị xem xâu chuỗi, thấy chị trầm trồ khen đẹp, Mẹ bảo:
    - Nếu con thích, mợ tặng con đó.
    Sau khi về lại Saigon, Mẹ tôi đi cùng với chị Sơn, em gái chị Thanh lên Kontum để dọn nhà cho anh chị tôi, Mẹ tôi thấy xâu chuỗi, Mẹ đem về quăng xuống sông Saigon.
    Trở lại với sự thanh liêm của vị Tướng lãnh này, sau khi anh chị mất, gia đình nhận được số lương cuối cùng của anh là 53000 đồng VN, trong tủ aó, chị Thanh vỏn vẹn 3 áo dài, ngoài ra đồ đạc trong nhà rất đơn sơ.
    Tối hôm đó Mẹ tôi ngồi dưới bếp nói chuyện với anh bếp, bà nghe anh kễ:
    _Tội lắm bà ơi, tuy là bà Tướng như ai; lẽ ra sung sướng như những bà tướng khác, bà tướng của con
    cứ đến chiều thứ Sáu đưa cho con tiền, nhờ con đi mua bột, đường và trứng để bà làm bánh để mai nhờ con đi bỏ mối giùm.
    Cái chết của anh chị có những điều mình không cắt nghĩa được, tối trước ngày anh mất, anh xuống câu lạc bộ, đãi hết những người trong tối đó, anh hỏi bạn hữu sĩ quan và lính tráng xem anh còn mắc nợ ai bao nhiêu bao nhiêu để anh thanh toán ngay, như anh có một linh tính nào đó.
    Tuần lễ trước khi anh mất, anh bịnh và được ở nhà dưỡng bịnh, nhưng anh muốn đi cùng chị ủy lạo binh lính và gia đình lính nên anh chị cùng đi bằng trực thăng
    Mỗi lần anh chị đi như vậy, anh chị vẫn đem theo cháu trai nhỏ theo làm mascotte, nhưng lần này anh chị không cho cháu theo. Ngay giờ máy bay bị cháy rơi xuống đất, thằng bé đang nằm ngủ cạnh bà ngoại, bỗng chồm dậy khóc ré lên:
    - Máy bay cháy, máy bay cháy...Cô tôi không hiểu gì, ngỡ nó nằm mơ, sau đó có người đến cho hay tin anh chị bị chết cháy, thật thảm thương.

    Anh Ân, Chị Thanh,

    Còn nhiều những chuyện chung quanh cái chết của anh chị, nhưng em chỉ viết nhiêu đó thôi để tưởng thương anh, một vị Tướng Dù, binh chủng mà ngày trẻ em vẫn mơ, cho đến cuối đời, hình ảnh anh chị vẫn hiện diện trong tim em. Em cám ơn trời đã cho gia đình mình vị tướng lãnh như anh, Trương Quang Ân và một chuẩn úy Dù như chị, Dương Kim Thanh.


    đông hương ( đht)

  3. #9
    Donghuong's Avatar
    Status : Donghuong v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: Mar 2016
    Nguyên quán: Toulouse France
    Posts: 228
    Thanks: 2
    Thanked 17 Times in 12 Posts

    Default

    CÔ BÉ CỦA NHÀNH SOAN



    ( Hình tác giả Cô Bé Của Nhành Soan )
    ***
    Thành Phố Hồng .

    Bên dĩa croissants nóng hổi, tách cà phê còn bốc khói thơm lựng, buổi sáng quán cà phê trước ga Matabiau chưa đông người, Hà ngồi với cô bạn đầm cùng sở nói chuyện nắng mưa, chờ giờ . Toulouse hôm nay trời thật đẹp, tuy mới gần cuối tháng Hai, nhưng nắng đang hồi sinh, trong như pha lê.
    Pha lê, Hà lập lại, phải, nếu có Bình bên cạnh, anh sẽ cười hỏi Hà tại sao Hà không bao giờ dùng tiếng thủy tinh thay vào chữ pha lê ?
    Anh quên rồi sao ? chữ này anh hay dùng mà ! Anh thử nghĩ xem anh đã nói lúc nào ?
    Mấy chục năm trời rồi, chắc Bình cũng không nhớ nổi mô.
    *Ngày đầu tiên Bình đưa em đi ăn sáng dưới phố một mình hai đứa, không có anh Tuệ của Hà theo kèm, anh Tuệ lần ni muốn cho anh và Hà có dịp gặp riêng nhau .
    Sáng hôm nớ, thành phố Huế vừa thức dậy, trời cũng đẹp như sáng ni.
    *Anh đưa Hà đi ăn bánh lá chả tôm, anh gọi cho Hà và anh 2 dĩa, 2 ly cà phê filtres ( sao Hà không thích tiếng ly, có nghiã là ly tan, Hà nghĩ bụng )
    Ngồi đối diện Hà, anh chợt nói:
    *Anh quen em hơn 2 năm ni, nhưng mới lần đầu anh thấy rõ mắt Hà, mắt em nâu, trong veo như pha lê, nhìn rõ luôn ngõ vào sâu tận hồn em, và anh cũng biết Hà đang nghĩ chi nữa.
    *Anh nói dốc quá, em nghĩ chi ? nói thử em nghe đi .
    *Nghĩ đến anh và thương anh.
    *Còn lâu ! em chỉ coi anh như anh Tuệ em thôi.
    *Buồn quá, rứa mà anh cứ ngỡ người ta thương mình ! Anh cầm tay em, mân mê mấy ngón tay, mặt giả bộ xa xôi buồn làm em tưởng thiệt:
    *Hà xin lỗi anh, Hà nói chơi mà, nếu Hà không thương anh, Hà thương ai vô đây ?....
    Hôm đi ăn sáng nớ với riêng anh, là lần đầu và cũng là lần cuối, vì ba sắp sửa đổi vô Nam, Hà còn nhỏ nên ba mẹ không cho phép Hà ở lại Huế với Nội và anh Tuệ để tiếp tục học .Làm răng chừ?
    - Bình ơi , em sẽ buồn lắm vì xa anh, nhưng em cũng không biết xa anh em sẽ buồn đến cỡ mô! anh đến với em quá sớm, tuổi 15, 16 con gái chưa hiểu nổi lòng mình anh ơi !
    Vô Nam, những năm đầu Hà vẫn liên lạc thư từ với anh, Tết, ba mẹ vẫn cho Hà về ăn Tết với Nội và anh Tuệ. Hà vẫn gặp anh, anh vẫn thế, vẫn dịu dàng, yêu Hà, Hà cũng quyến luyến .anh,( vì em biết em thương anh thật .)
    Tết năm chót về Huế trước khi Hà đi ngoại quốc họ, anh gặp Hà nói chuyện anh muốn đến gặp ba mẹ nói chuyện chúng mình vì anh không muốn xa em nữa. Nhưng Hà ngại, Hà mới 19 tuổi, 19 tuổi lấy chồng sớm quá không anh ?
    *Anh cho em hoản lại 3 năm được không Bình ?em học xong, về sẽ là của anh mãi nghe anh !
    Hôm anh tiễn Hà ra ga về SG, buổi sáng trời mưa bay lất phất, mắt anh ướt hẳn, lòng Hà chùng lại, nửa muốn nhảy xuống úp mặt vô vai anh, nửa lại muốn như con chim non vừa mới đủ lông cánh bay khỏi tổ tìm trời rộng . Tàu bắt đầu chuyển bánh, anh chạy theo, nói với theo:
    *Viết thư thường cho anh .
    Bình ơi, em đã hứa với anh, để rồi thất hứa, và mất anh luôn từ nay ...
    * Mấy năm đầu tiên trên xứ lạ, nửa vì chuyện học, nửa có nhiều bạn mới, cảnh mới, chân trời quá mới, em quên mất ở quê nhà có người đang thương nhớ mình, nhưng sau đó, em bắt đầu thấy thiếu vắng anh.
    Em gửi thư về hỏi anh Tuệ, anh Tuệ nói anh đã vào SaiGon nhưng không biết ở đâu, anh Tuệ không có tin tức anh vì miền Nam quá rộng, biết mô mà tìm cho ra anh ! ..
    .........
    Chiến tranh bùng nổ, miền Nam bị sụp, không còn ai gặp ai .Hà nghĩ thế là hết,; không bao giờ còn cơ hội gặp lại anhđể nói là Hà vẫn thương yêu anh như ngày đầu .
    Anh Tuệ và gia đình bỏ SG, vượt biên, nay hiện đang sống gần Paris, ba mẹ Hà không chịu đi, ở lại SG với ông bà .
    Sau đó mẹ mất, anh Tuệ đem ba Hà qua sống gần anh ở Paris.
    Ba Hà buồn nhớ mẹ, nhớ quê hương, tinh thần mệt mỏi, ba Hà mất .
    Hà về Paris giúp anh Tuệ dọn nhà để trả cho chủ.
    Hôm dọn nhà, tình cờ Hà đọc tờ báo Việt trên bàn ba, có một bài viết ký tên anh, Hà giật mình, tưởng mình đang mơ.
    Hà tìm điạ chỉ toà báo, gọi điện hỏi thăm . Thật, người viết chính là anh . Trời ơi , Bình còn sống!
    * Anh Bình ơi ,Em lên Net tìm đọc về anh, về đời anh sau này . Khi em đi học xa, anh vào trường Võ Bị Đà Lạt, học xong, anh bắt buộc phải ra chiến trường, và gia đình và bạn bè em mất liên lạc với anh. Sau này anh Tuệ em có người bạn cùng khoá với anh, cho biết anh xung vào Binh Chủng Biệt Động Quân, đi hết chiến trường này đến chiến trường khác... sau 30 tháng 4, anh bị đi tù mấy năm, về thành bị đưa đi kinh tế mới đốn cây làm củi bán qua ngày. Sau đó anh cưới vợ và đi vượt biên qua được Mỹ và anh cùng các cháu đang định cư ở ngoại ô Hoa Thịnh Đốn. Nhưng em không dám gặp lại anh.
    * Còn em ? em đã bỏ học ngành dệt, em học về thẩm mỹ, đi làm được mấy năm; chán nản, em trở lại đại học, học xong hai chứng chỉ Pháp văn, em đi Somalie dạy trong những làng hẻo lánh . Các em học trò của em rất dễ thương, ngoài giờ học, chúng lẽo đẽo theo em về tận nhà, bắt em kễ chuyện xứ mình cho chúng nghe .
    Mấy năm sau , em tình nguyện theo hội Hồng Thập Tự quốc tế đi làm việc thiện, giúp dân nghèo ở châu Phi, khi thì đi mấy xứ xa xôi ở châu Á
    - Bình ơi, nay em tìm lại được dấu vết anh, lại quá muộn màng, anh có gia đình, con cái, nghề nghiệp, anh còn chi nưã để cho em phải không Bình ?
    Năm ngoái Hà có dịp đi dự đại hội ĐKKĐ ở San José với đám bạn cũ, Hà tò mò hỏi Lai xem hôm nay có mặt anh ở đại hội không ? Lai bảo có và chỉ anh cho Hà .
    Anh khác trước nhiều quá, gầy đi, nét mặt đanh lại, nhưng vẫn còn giữ nguyên ánh mắt dịu hiền ngày xưa em đã yêu thương ngày nào !
    Ông trời cũng oái oăm, sắp đặt cho em ngồi đối diện anh, mình chỉ cách nhau bởi một bình hoa glaieul trắng và hồng;
    *Em bắt gặp anh nhìn em , em mĩm cười chào, rồi giả bộ quay lại nói chuyện với Khuê và Thảo; lòng bối rối .
    Em quay lại, cúi đầu ăn tiếp, lâu lâu ngẩng lên, em lại bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn như muốn dò hỏi, có phải tại đôi mắt nâu ít có của em không ?; đôi mắt đã có 1 thời làm anh ngơ ngẩn ? ánh mắt nhiều khi còn đậu lại trên tay em ?.
    * Nhiều lúc em nghĩ anh đoán được người trước mặt anh là ai, nhưng thấy chủ nhân đôi mắt không muốn bắt chuyện nên anh im lặng ?
    Nước mắt Hà cứ chực trào, Hà cắn chặt môi để khỏi bị bật mí, nhưng miệng muốn gào to:
    *Em đây anh ! cổ họng Hà nghẹn lại .nói chi với anh chừ ? lỗi hoàn toàn ở em mà!
    Sợ ngồi lâu Bình sẽ biết, Hà nói với Khuê Hà về trước vì có chút chuyện phải làm gấp ..Hà nghĩ là Bình chỉ đoán đoán vậy, vì có ngờ đâu người cũ từ xa tới ?
    * Mấy chục năm trời xa nhau, anh đâu biết em đang ở đâu, chắc em đã lấy chồng, và chắc đã quên anh ?
    * Anh Bình ơi !Thật ra trong thời gian sống xa anh, em cũng có quen vài người bạn trai tây có, Tàu có, Việt có, nhưng em không thương yêu ai lâu được, vì em đã hiểu rõ con tim mình, không có ai có thể thay thế hình bóng anh trong nó.
    Ra khỏi phòng ăn, nước mắt Hà ràn rụa:
    * Hà ơi sao mi ngu thế! mi đã bỏ mất một cái gì đẹp nhất đời mi rồi Hà!...
    ............
    *Em trở lại đời sống hằng ngày, vui ít buồn nhiều từ hôm trở lại nhà,; ngày hai buổi đi làm , tối về đầu óc rỗng tuếch, nhớ anh quay quắt .
    *Kỷ niệm cũ cứ lần lần theo về. Nắng hôm nay thật đẹp, Hà nghĩ đến anh, dù nắng DC hay nắng Toulouse hôm nay cũng chỉ là ngọn nắng trong như pha lê dọc theo bờ sông Hương xưa của anh và em . Hà nghĩ.
    -Chừ, dọc theo bờ kinh du Midi trước ga, hai hàng cây paulawnias hoa tím từng chùm đong đưa trong gió sớm làm em nhớ lại cây soan trong vườn ở Huế .
    Hồi nớ, mỗi lần anh đến nhà chơi với anh Tuệ , anh hay gặp em đang trèo soan bẻ hoa vào cắm phòng, anh trêu, gọi em là " cô bé của nhành soan " của anh .
    Nhiều khi anh Tuệ em gặp anh đang nhìn em, anh Tuệ cười, nói giởn:
    *Ê Bình, toa đừng có " lậm " hắn toa sẽ khổ thôi .Hà nó còn con nít trân, còn bận quần yếm, còn khóc nhè, tối ngủ với gấu bông và bú ngón tay nữa.
    Em không nghe bao giờ Bình trả lời anh Tuệ, Bình chỉ cười nhẹ, bâng khuâng.
    Được thể, anh Tuệ nói tiếp.
    -Toa biết không, moa khổ với hắn lắm; mỗi khi hắn ra khỏi nhà, mẹ moa bắt moa phải đi kèm . hắn mới bây lớn, hỉ mũi chưa sạch, vậy mà mấy chàng nhóc Quốc học cứ nhờ moa đưa giùm thư cho " cô nương khóc nhè " ni hoài, còn gọi hắn là cô bé mắt nâu, mắt nai, hay mắt ...cú .. chi chi đó. Moa nó với tụi hắn em gái moa là cô bé mắt chằn tinh vì hắn dữ lắm, ở nhà hắn được cưng nên hắn ăn hiếp moa, đòi chi không được là chạy theo cắn tay moa chảy máu, Bình sợ chưa ?...
    ......
    Cầm lơi tách cà phê trong tay đưa lên miệng, ánh nắng chiếu vào chiếc nhẫn đang đeo, vài tia nắng hằn lên mặt nhẫn, lóng lánh đủ màu trên mặt đá.
    * Thôi chết rồi! giờ em đã hiểu tại sao hôm ở đại hội anh cứ nhìn tay em !( Chiếc nhẫn anh đã cho em lần sinh nhật của em thứ mười sáu, hôm nớ chính tay anh đã đeo vào ngón tay áp út mặt cho em ) anh đã nhận ra người đeo chiếc nhẫn cọng thêm đôi mắt nâu đó là em ! Đôi mắt nâu tươi viền lá trưởng thành anh nói.
    *Em hỏi anh lá trưởng thành là lá ra răng ? anh cắt nghiã là lá lúc non có màu lúa xanh lạt, còn lúc già có màu lục sậm.
    (hình ảnh anh ví von quá đẹp!).Nhắc tới kỷ niệm, tất cả mọi kỷ niệm của anh em vẫn giữ đủ hết . Từ quyển " le livre de mon ami " đến " le petit prince "; mấy chục năm rồi dù đã bao lần dọn nhà, dù ở nơi mô, chúng vẫn luôn hiện diện trong vali, nay chúng nằm ngay cạnh bàn ngủ đầu giường .
    Em thích nhất quyển le petit prince, đoạn con chồn nói:
    * Khi nào nhìn luá chín, tôi sẽ nhớ đến màu tóc anh ...."
    Còn chiếc nhẫn, nó chưa hề rời khỏi ngón tay em đó Bình ơi !Ngày sinh nhật em, khi anh đeo vào tay cho em, em nhìn măt nhẫn đẹp quá, em hỏi anh mặt nhẫn làm bắng hột chi? cườm hay kim sa .. ??
    Anh nói ,chiếc nhẫn làm bằng ánh trăng bạc, còn mặt nhẫn là ngọc sao rơi trên sông anh nhặt lên và nhờ thợ khéo làm riêng cho em . Ngày nớ nghe anh nói, em nghĩ anh rất lãng mạn, nhưng chừ với thời gian, em hiểu ra là tình anh yêu em sâu hơn cả đại dương . Trời ơi ! Bình ơi làm chi có chiếc thứ hai trên đời nữa hả anh ?
    Hà nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, cảm thấy có cái gì vừa chết ở trong hồn !
    *À, còn nữa, Hà quên chưa nhắc với anh : chiếc lá bồ đề khô.
    Anh có nhớ một sáng chủ nhật trời cũng đẹp như hôm ni, anh Tuệ rủ anh và em cùng đạp xe máy lên chùa Từ Đàm chơi không ? Đi dạo trong vườn, ngang cây bồ đề già tuổi, em thấy có một chiếc lá rụng dưới đất vàng, đẹp, em tính lượm, anh Tuê em la
    *Hà, em lượm làm chi, đem về thêm chật nhà, thôi bỏ đi !Thôi mình đi Bình, kệ hắn.
    Thấy em tiu nguỷu, anh tội nghiệp:
    * để anh lượm cho ! à mà Hà lượm nó làm chi ?
    Em lí nhí cảm ơn
    * để em dán vô tập thơ .
    * Anh biết không ?Tập thơ và chiếc lá bồ đề khô vẫn nguyên vẹn, em vẫn còn cất kỹ đến chừ trong đó em còn chép hai bài thơ " qua sông " và " bên tà áo em là vùng yêu dấu " anh đã viết tặng em.
    *Bây chừ em biết anh chỉ còn là giấc mơ lạ của em trong giấc ngủ, nhưng riêng với anh, em vẫn luôn là "cô bé của nhành soan " của anh mãi mãi !

    đônghương


  4. #10
    Donghuong's Avatar
    Status : Donghuong v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: Mar 2016
    Nguyên quán: Toulouse France
    Posts: 228
    Thanks: 2
    Thanked 17 Times in 12 Posts

    Default

    TẢN MẠN CHO MÀU ÁO HOA RỪNG
    *




    ( Mùi áo hoa rừng, dư hương anh chiều cuối...)
    *
    Ngày đó, mỗi lần anh Ân mình đến chơi trong bộ quân phục Dù, mình cứ thích và mê chi lạ, mê được như chị, có một người yêu hay chồng như anh, dù lúc đó anh mình chỉ mới chức nhỏ, nhưng đâu cần chức lớn chức nhỏ, miễn là có nười yêu là lính là vui rồi, những chiều thứ bảy người yêu về phép, mình được nép bên cạnh người anh, di chơi với anh trên những con đường rợp bóng mát, anh đưa mình đi xem phim..., hay đưa mình vào quán gọi cho mình một cốc café sữa, cho anh một filtre đen không đường, quán này là chỗ tụ họp của lính, không quen anh hay là bạn anh...Bạn anh mở bao thuốc mời anh một điếu capstan nhưng anh lắc đầu:
    - Cám ơn mầy, tao không hút.
    Người bạn anh trố mắt nhìn, nhưng hình như hiểu ra nguyên do sự từ chối của anh: sự hiện diện của em bên cạnh!...Giấc mơ ấy đã bỏ lửng nửa chừng theo với chuyện mình đi du học xa, rồi chiến tranh, và mất mát, nhưng trong tiềm thức sâu tận tâm hồn cô gái Việt bây giờ là dân Pháp, tình thương lính vẫn còn đó cho đến ngày hôm nay...trên đường đi, cô gái trẻ ngày xưa đã gặp một người lính...oai phong và hào hùng, đậm chất lính trong bộ quân phục màu hoa rừng đã làm trái tim nguyên trinh của cô dậy sóng...

    đht





  5. #11
    Donghuong's Avatar
    Status : Donghuong v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: Mar 2016
    Nguyên quán: Toulouse France
    Posts: 228
    Thanks: 2
    Thanked 17 Times in 12 Posts

    Default

    Thương tặng tất cả mọi binh chủng VNCH, đặc biệt cho binh chủng BĐQ. và tác giả bài thơ MAI LÊN NỚ.cho ( SHTL )
    đông hương
    *




    Nơi Đó Em Về - YouTube

    Thơ: Đông Hương Tôn Nữ Nhạc: Mai Đằng Trình bày: Duo TCA
    Hòa âm: Mai Trung Chính Video: Hatbuivitran.



    MÀU ÁO HOA RỪNG


    *
    Màu áo hoa rừng, dư hương anh chiều cuối
    Nay vẫn chưa tàn, còn đậm mãi với ...thiên thu

    ***
    Chiều đã ngả thắm hoàng hôn, mặt trời đã từ tạ ngày, đi về ngõ cùng tận sau núi. Ôi Pleiku, ôi KonTum,miền đất đỏ cao nguyên thương yêu của tôi ngày xưa và những tình cảm dành cho miền này vẫn còn tồn tại trong tôi đến bây giờ. Vì sao?
    *
    Bắt đầu câu chuyện này là bắt đầu của một thời yêu lính.
    *
    Bao nhiêu năm xa, bây giờ mới trở về nhìn lại quãng đường của anh, của tôi, của chúng mình! Bây giờ mình đã xa nhau quá, và em không thể nào được cùng với anh đi trở lại với nhau, tay trong tay như xưa nữa, tôi cúi mặt, giấu nó trong hai tay mình để trốn thấy những giọt nước mắt nhớ thương đang xuôi xuống má như hai con rắn bằng thủy tinh.

    *****************

    Lâu lắm rồi tôi mới trở lại đây nhưng trong trí nhớ của tôi như mới ngày hôm qua khi anh đang còn đóng quân ở đây và tôi đã có dịp lên thăm anh. Mỗi lần như vậy, tôi lấy xe đò từ Saigon, về đây tôi ở nhà của người bạn gái vẫn xem tôi như em ruột, cho đến bây giờ, bao nhiêu năm sau chiến tranh, gia đình chị đã trở về sống ở mảnh đất cũ nhưng không trong ngôi nhà khang trang ngày xưa nữa mà là ngôi nhà nhỏ nhưng ấm cúng. Chị Thu Hương. Chị biết cuộc tình tôi và Hoàng, chị hiểu vì sao tôi trở về mới hôm qua mà hôm nay đã lấy xe đò lên đây. Để cho tôi nghỉ ngơi xong, chị tế nhị bảo tôi:
    - Diễm muốn chị đưa đi đâu không? thăm lại những nơi cũ em thích nhé. Tôi nắm chặt tay chị như để cám ơn sự tế nhị của chị.
    Sau này chị làm ăn khá nên tậu được một chiếc xe hơi để đi thâu hàng ở những tình khác.
    Hôm nay, chị bảo tôi chị sẽ đưa tôi đi lại ngọn đèo cũ, nơi Hoàng trong trận rút quân và bị thương nặng, để tôi được thắp một nén hương và nghĩ đến anh.
    Tôi hiện đang ở ngoại quốc, đi du học rồi vì chiến tranh xảy ra nên bị kẹt lại xứ người vì gia đình không cho tôi về, sau đó học xong, có chỗ làm, và mất liên lạc với Hoàng, người lính tôi yêu và yêu tôi. Tôi bằng lòng đi học xa vì buồn, Hoàng lúc đó đã là lính tác chiến, binh chủng Biệt Động Quân, đi hành quân hoài, sau đó mất liên lạc với gia đình anh và tôi, tôi năn nỉ mẹ cho tôi ở lại nhà để tìm tin tức anh nhưng không tìm được, và chiến trận lúc đó đã bắt đầu gay cấn giữa miền Bắc và miền Nam, tiếng súng thật gần vì vậy mẹ tôi thu xếp cho tôi đi sau một năm ở lại tìm kiếm Hoàng.
    Vào khoảng cuối tháng 3 năm 75,

    Mẹ Hoàng gọi điện cho tôi biết tin Hoàng, qua một người bạn đồng đội anh sau trận rút quân cuối cùng của quân đoàn 2 của Hoàng từ ngã 3 quốc lộ 14 với liên tỉnh lộ 7, rồi sau trận rút quân thảm bại đó Hoàng bị thương nặng, được trực thăng vớt lên đưa đi đâu thì từ đó bạn anh mất tin. Sau này mới được tin Hoàng đã chết vì những vết thương quá nặng, Và xác anh đã được chôn cất ở nghĩa trang quân đội, quan tài anh được phủ cờ liệm trân trọng, và người sĩ quan đã kính cẩn trao lại cho mẹ Hoàng chiếc áo hoa rừng màu huyết dụ anh mặc lúc bị thương, và thẻ bài số quân của anh.
    Lúc đó tôi đang đi thực tập bên Nhật cho công việc sở, vội vàng xin phép nghỉ vài hôm bay về SàiGòn để thăm mộ anh.
    Tôi về gặp mẹ Hoàng, hai bác cháu ôm nhau trong tiếng nấc không ra khỏi cổ. Tôi xin phép Mẹ Hoàng cho tôi được giữ chiếc áo hoa rừng của anh và tấm thẻ bài, mẹ anh hiểu tình yêu của tôi nên bà bằng lòng. Tối đó, ngồi trong phòng nghĩ đến Hoàng, tôi lấy áo ra mân mê trong tay, và ôm chặt áo vào người như đang ôm anh vậy, tay tôi vô tình sờ vào túi anh, bỗng tôi khóc ròng, tấm hình tôi anh vẫn giữ đến ngày tử trận, một nửa hình còn vấy máu khô, và lá thư .
    Đêm trước đó, Hoàng viết vội 2 lá thư, một Hoàng giữ, một Hoàng nhờ gửi anh, nói nếu một trong 2 người không còn nữa ngày mai, có thể may mắn một trong 2 lá thư này sẽ là bằng chứng cuối cùng bạn Hoàng đã sống và chiến đấu bên cạnh anh những ngày cuối của lần rút quân bi thảm nhất của miền Nam, trận rút quân ở liên tỉnh lộ 7 này được gọi là hành lang máu, con đường đầy xương máu và nước mắt.
    Tôi ngồi nghe, rũ rượi trên ghế, thế là hết rồi Hoàng ơi...

    ***
    Tôi gặp Hoàng qua buổi tiệc nhân ngày sinh nhật thứ 16 của tôi và cũng là ngày tôi đậu Tú Tài toàn phần
    Anh tôi lúc đó đã là Tướng Dù và chị tôi, vợ anh cũng trong binh chủng Dù. Anh chị muốn làm bữa tiệc nhỏ đãi đứa em gái, anh chị mướn một nhà hàng nhỏ ở thành phố, mới vài người bạn lính thuộc nhiều binh chủng nhưng thân với anh cùng về chia vui với chúng tôi, tuỳ theo ngày phép của họ.
    Chị tôi bảo tối ấy tôi phải chưng diện một tí vì ngày thường gia đình tôi vẫn gọi tôi là "Cô Bé Lọ Lem ", tối ngày chỉ biết học. Tôi rất vui, lần đầu tiên được " sortie " ban đêm; vì Mẹ tôi khó lắm, không cho con gái đi chơi tối, nay có phép Mẹ vì chị tôi đích thân đến xin phép cho tôi.
    Chị Thanh đến nhà, vào phòng bảo tôi mở tủ áo cho chị xem, chị lắc đầu vì tôi vỏn vẹn chỉ có 3 bộ áo dài trắng để đi học và hai áo dài màu đà như áo vị thầy tu
    - Tôi là chúa ghét diện, bao nhiêu lần thoát được khổ ải này khi bạn Mẹ mời gia đình tôi đi ăn cưới con gái họ cũng vì không có áo đẹp để mặc, và Mẹ cũng để yên tôi và lờ đi không thèm sắm vì biết tôi sẽ không chịu mặc
    Kỳ này, chị Thanh bảo:
    - Không được, em thay quần áo rồi đi với chị ra phố
    Tôi líu ríu nghe lời chị vì tôi thương chị vô cùng.
    Chị dẫn tôi đến một tiệm may áo dài quen, chọn hàng , chọn luôn màu không để cho tôi phát biều ý mình. Chị chọn màu vàng hoàng gia thật sáng, đẹp.
    Cô thợ ướm lên người tôi khúc vải, dưới ánh néon , tôi thật ngạc nhiên thấy tôi nổi bật lên trong màu vải, vì nước da ngăm ngăm của mình, mà Mẹ tôi vẫn mắc cở vì có đứa con gái đen đúa, bà hay bắt tôi đội nón lá, mang găng tay dài mỗi lần đi học, nhưng vừa ra khỏi nhà là tôi tháo hết, treo trên guidon xe vélosolex mình.
    Chị Thanh không đợi tôi ừ hay không, nhờ cô thợ đo và may cho kịp chiều thứ 5 này chị sẽ đến lấy.
    Chiều thứ 7, mới 5 giờ chiều, anh Ân tôi đã chở vợ đến nhà tôi, để chị ở đây lo diện cho cô em lọ lem để tối nay đi " bal "
    Tôi có một mái tóc dài ngang lưng rất đẹp. Chị tự tay gội đầu tôi với nước hương y lăng, sấy xong vẫn để mái tóc dài này chảy trên vai mình, bắt tôi ngồi trước bàn phấn và điểm trang cho tôi.
    Oh, tôi nhìn trong gương, gương hiện lên một khuôn mặt thật khả ái và phải công nhận là gương mặt đẹp thật, ai đây? Lọ Lem đó sao?
    Nửa giờ sau anh tôi đến đón vợ và em ra nhà hàng.
    Trời! Nhỏ lớn bao giờ thấy sang trọng vậy đâu, và tối nay mình còn là cái đinh của bữa tiệc, nghĩ vậy chân tôi quíu lại khi anh chị tôi đưa tối đến giới thiệu với mấy người lính bạn của anh chị, tôi chỉ lí nhí trong miệng mà vì thẹn, các bạn anh tôi không hiều vai vế như thế nào mà chào anh tôi theo kiều nhà binh và gọi anh tôi là Huynh trưởng, vì anh tôi bảo hôm nay giữa bạn anh và anh là bạn, không phân biệt cấp bực.
    Qua phần giới thiệu này, tôi mới biết được trong đó những binh chủng nào, có TQLC, DÙ, KHÔNG QUÂN và BĐQ. Đặc biệt tôi chú ý đến bộ quân phục BĐQ, chiếc áo màu hoa rừng quá đặc biệt đã gây ấn tượng sâu trong lòng tôi.
    Tôi cũng không hiểu nổi tôi nữa!
    Không biết là ngẫu nhiên hay có sự sắp đặt trước của anh chị tôi không, vì khi ngồi vào bàn tiệc, tôi được ngồi giữa hai anh TQLC và trước mặt tôi là một anh BĐQ. Hai anh TQLC hai bên tôi rất vui nhộn, làm quen và bắt đầu trêu cho tôi cười, anh Huy, bên trái còn dạn hơn, bảo:
    - Diễm Hương có giọng nói líu lo như chim hoàng yến, dễ thương quá. Nhưng tôi chỉ có cảm tình với các bạn lính của anh chị mình thôi, không hơn không kém, ngược lại, người mặc bộ quân phục màu hoa rừng huyết dụ có cái gì đó làm làm tôi chú ý đặc biệt hơn. Anh tên là Hoàng, anh có đôi mắt trầm lặng, bảnh trai nhất trong những bạn anh chị tôi tối nay, ánh mắt anh khi nhìn mình, có cảm tưởng như nam châm thu hút tôi vào trong đôi mắt đó, lần đầu tiên tôi thấy mình ở trong trạng thái như vừa uống hớp rượu, người tôi lâng lâng một cảm giác không tên.
    Sau bữa tiệc, mọi người đứng dây sắp bàn ghế để cho trống thành một sàn nhảy, anh chị có đem theo một giàn máy stéréo, mở nhạc và mời mọi người ra nhảy cho vui. Tôi đếm được cả thảy 20 người lính trong đó có vài người dẫn vợ và người yêu theo. Hai người bạn cạnh tôi và Hoàng đến một mình vì các anh vừa được nghỉ phép là về Saigon ngay cho kịp tối này.
    Anh tôi lo phần mở nhạc, các nhóm kia tự động kéo nhau ra sàn nhảy, ôm nhau buớc theo điệu nhạc, tôi, như con ngáo vì lần đầu tiên mới được dự một surpris party, nên ngồi nhìn mọi người, anh chị tôi cũng vậy, nhìn hai người thật là đẹp đôi vô cùng.
    Đang ngồi để hồn mình vào bản nhạc Greenfield, tôi hát nho nhỏ theo, bỗng có cảm tưởng có ai đặt tay lên vai, tôi giựt mình quay lại : Hoàng!
    Anh nhỏ nhẹ muốn mời tôi ra nhảy với anh bản tới, tôi mắc cỡ quá vì chưa bao giờ biết khiêu vũ là gì, tôi xin lỗi bảo với Hoàng vậy, Hoàng ngạc nhiên trong giây lát, sau đó, anh hỏi tôi:
    - Vậy Diễm Hương có cho phép tôi ngồi nói chuyện với Diễm Hương không?
    Tôi lí nhí da, anh kéo ghế ngồi xuống cạnh.
    Anh giới thiệu anh là ai với tôi, giọng Hoàng trầm ấm, chợt nhiên tôi không hiểu vì sao mình muốn kéo dài thời gian bên anh, không muốn nó ngừng lại và nghe như có những cảm giác lạ đang len lén vào hồn, lần đầu tiên tôi gặp phải tâm trạng này ở tôi.
    Nhìn ra sàn nhảy,từng cặp, từng cặp ôm nhau chân bước theo nhạc, cả anh chị tôi cũng vậy. Anh tôi thấy tôi nhìn, nháy mắt như bảo:
    - Em vui không và thích không khi nhìn thấy Hoàng ngồi cạnh tôi.
    Con yêu tinh ma mảnh trong người tôi ở đâu chạy về bất chợt, tự dưng tôi thèm được Hoàng ôm tôi trong vòng tay!
    Nhạc vừa ngừng, anh tôi để bản tiếp theo La Vie En Rose, Hoàng đứng dậy mời tôi, tôi run lên, để yên tay mình trong tay Hoàng, anh dìu tôi ra sàn nhảy, tôi nhắc anh là tôi chưa hề biết khiêu vũ bao giờ, Hoàng cười nhẹ nói:
    - Diệu này là điệu Slow, Diễm ( gọi tắt tên tôi, tôi để ý điều này từ khi Hoàng làm quen tôi ) chỉ cần theo tôi thôi, Hoàng chỉ cách cho tôi đặt tay ở đâu, thế nào...nhưng lúc sau hình như vòng tay anh ôm thân tôi chặt hơn, tôi nhỏ con hơn nên mặt tôi chạm vào ngực anh, tôi ngửi được mùi hương chiếc áo quân phục anh đang mặc, và tôi nhận ra tôi rất thích mùi hương áo này, chiếc áo hoa rừng đặc biệt màu huyết dụ, khác với màu xanh lá cây của người bạn TQLC ngồi cạnh tôi trong bửa tiệc, màu áo anh đầm ấm quá.
    Hoàng và tôi không ai nói gì với ai, yên lặng bước theo nhạc, có lúc còn đứng nguyên chỗ, tôi cảm nhận được hơi thở ấm của Hoàng trên tóc tôi, có cái gì rất đàn ông ở thân thể Hoàng chuyền qua tôi, cái cảm giác như vừa uống một ly rượu vang, lâng lâng cả thân thể mình. Tôi nhắm mắt và hưởng sự yên lặng đó qua nhạc, chỉ nhớ được Hoàng hát nho nhỏ đủ cho tôi nghe:
    _ Quand je te prends dans mes bras, je te parle tout bas...est ce que çà t'as fait quequechose... ( Tôi im nghe Hoàng hát, suýt phì cười vì anh đổi lời bản nhạc, ý muốn cho tôi hiểu tình cảm anh đối với tôi đã bắt đầu tiến sâu một chút, tôi ngước mặt lên nhìn Hoàng, đồng lúc Hoàng cúi nhìn tôi, vòng tay lại chặt hơn thêm, có cảm tưởng như anh muốn hôn tôi nhưng không dám sổ sàng vì mới quen nhau có vài giờ, vậy mà tôi có cảm tưởng như anh và tôi đã quen nhau hơn mấy thiên thu.
    Bản nhạc đã dứt, Hoàng đưa tôi về lại chỗ ngồi, nhân lúc tôi đưa tay nhận cốc nước ngọt anh rót mời tôi, anh cầm tay tôi và cả hai không ai muốn rời tay nhau, cái nhìn của Hoàng quá trìu mến làm tim tôi dại khờ đi, tôi rút tay mình khỏi tay anh, nuối tiếc, và như anh cũng vậy.
    Tiệc vui rồi cũng đến lúc tàn, anh và các bạn lính đứng dậy chào anh chị tôi và tôi rồi theo bạn ra về.
    Tôi nhìn theo Hoàng, thấy rưng rưng muốn khóc....
    Và hôm nay đứng ở quãng đèo này, hình như nghe tiếng Hoàng gọi tôi, Diễm Hương, Diễm Hương, Diễm...Hương.

    đht
    Cám ơn chị Thu Hương.

    đông hương




  6. #12
    Donghuong's Avatar
    Status : Donghuong v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: Mar 2016
    Nguyên quán: Toulouse France
    Posts: 228
    Thanks: 2
    Thanked 17 Times in 12 Posts

    Default

    M VÀ NHỮNG NGƯỜI BẠN THÂN QÚI TÔI GẮP TRÊN QUÊ HƯƠNG CŨ

    ( Hồi ký một chuyến về thăm quê hương cũ )












    *
    Hôm nay bớt ho và ngáp ngáp được chút, nên ngồi vào computer viết lại những cảm tưởng đẹp này, sợ để lâu ngày, tình cảm ấy lại theo gió bay mất...
    Ngày thứ 2 khi tôi về, tôi gọi điện cho M lên gặp tôi và để cùng nhau chia sẻ một bữa cơm đạm bạc ở CityMart bên kia đường nhà....
    Đúng hẹn, tôi đứng dưới đường chờ M... Chưa biết mặt nhau lần nào, chỉ cần nhìn bên kia đường gặp một ánh mắt và nụ cười rạng
    rỡ trên môi là tôi hiểu đó là M. Nguyên bữa trưa đó, quanh dĩa cơm không có gì gọi là nem công chả phụng, chung quanh vài người
    thân, những món ăn hàng ngày cũng ngon không kém phải không M?
    M mang theo lên tặng cho tôi 2 tập thơ của một người tôi rất quí mà M đã bỏ công đi lùng cho tôi trong những bạn bè . Cám ơn M nhiều lắm. Và sau lần gặp M đầu tiên này, M hẹn tôi sẽ đưa tôi đi đến tham một nơi thật thiêng liêng, tôi nhớ mãi suốt đời những cảm xúc khi tôi đến, và tôi lại nhận từ trời hay từ những hồn linh một cơn mưa chưa từng thấy...mà tôi gọi là cơn mưa " baptême " , cho dù sau đó trời nổi gió, tôi ướt mèm, vậy mà tôi không bị cảm đau gì cả....Phần sau, tôi khỏi cần kể vì M cũng đã biết rồi....
    Sau đó,tôi được gặp anh Đoàn Đình Hồng, nguời TPB từ xa từ Ban Mê vì sự cảm mến nhau đã gắng lặn lội về thành phố để thăm tôi, và cũng vào dịp này, tôi được gặp luôn em Vương Thơ Nguyễn Trần, cũng tại nhà hàng cantine này, vui bên nhau trong tiếng cười thoải mái. Tội anh Hồng, anh muốn chụp hình chung để làm kỷ niệm nhưng lúc mới về đây, người tôi sưng phù như thường mỗi khi tôi về, đi đường xa, mặt mày chao dao vì mệt nên khó coi, tôi từ chối không cho anh đưa hình lên FB, nghĩ chắc anh không vui...
    Những người bạn tiếp theo là nhà thơ Du Tử và em Bạc Màu Áo Trận; cũng vẫn bắt gặp những nụ cười thân thương trên hai người bạn này. Tôi rất vui khi gặp Du Tử, vì mến mộ những giòng thơ nửa tình nửa thiền, trong bữa ăn, Du bắt tôi viết vài giòng tâm tư để tặng Du và một bài thơ, Du cũng tặng lại tôi một thi tập của nhiều tác giả...
    Em Bạc Màu Áo Trận, tuy không làm thơ nhưng biết thưởng thức...thơ tôi mà thường thiên hạ gọi thơ tôi như lưỡi câu cá vì khó nuốt. Cám ơn em mà tôi gọi tắt là AT, khi thấy cái nick đặc biệt này, tôi đã có cảm tình với AT ngay, tuy không là lính nhưng gia đình AT ngày xưa là lính VNCH, đó cũng thêm một điều làm tôi cảm mến AT..
    Sau đó tôi làm một chuyến viễn du không định trước với M và em trai tôi Joe, đi về Ban Mê thăm nhà thơ Dạ Lữ Kiều, tôi lại được thêm một lần nữa tình thương của anh và chị, 3 ngày ở Ban Mê thật vui, anh chị Thái tiếp đón 3 đứa tôi như những người thân từ xa về, quanh một mâm cơm không gọi là màu mè gì hết, được quen thêm nhà thơ Lê Sa Đà.. Qua hôm sau lại gặp lại anh Đoàn Đình Hồng lần nữa, đi ăn sáng chung và ngồi café cà kê dê ngỗng thật vui.
    Sau đó 3 đứa tôi về Huế, Joe và tôi muốn về lại nơi tuổi thơ của chị em tôi, muốn cho M biết Huế và để tìm lại ngôi biệt thư cũ của Nội, nơi chị em tôi đã trải qua những năm tháng tuổi thơ của mình, và thật hy hữu vì đã tìm lại được giấc mơ ước đó, hay vì M đã đem đến cho tôi và Joe cái hạnh phúc này?
    Tôi và 2 em đã may mắn được gặn vợ chồng nhà thơ Hoàng Vũ Luân, hai anh chị thật dễ thương, chung quanh những mủng bánh bèo, bánh nậm, bánh khoái... Đưa M đi thăm Thành Nội, đi viếng chùa Linh Mụ, Joe và M mướn xe máy đi vòng vòng Huế, ăn một bữa bún bò Huế..., tôi vui khi nhìn thấy M thích thú chuyến đi này.
    Ngày hôm sau chúng tôi lại lên đường về Hội An, thành phố cổ, cho M khám phá những nét đẹp cổ kính mà lần đầu M được biết, vui bên nhau qua mấy tô cao lầu, mì Quảng đặc biệt mà M chưa nếm mùi bao giờ...
    Ngủ một đêm ở đây, mai sáng lại lên đường trực chỉ Đà Nẵng, sinh quán của tôi bằng taxi, ở đây M đã chụp cho tôi những tấm hình trên bãi biển Cửa Đại thật đẹp nhưng vời vợi buồn vì...nhớ anh.
    Đà Nẵng bây giờ thiên hạ gọi là Singapore Vietnamien. Hai chị em tôi vì muốn giữ lời hứa với anh MD và NC, M và tôi chờ trời tối, ra bãi Mỹ Khê thắp cho những người lính VNCH năm xưa đã nằm xuống và thắp cho những người trên đường di tản đã ở lại vĩnh viển trên bãi biển này..
    Trở về SG, tôi có may mắn được gặp anh chị Đặng Châu Long, anh chị rất dễ thương, hiền hoà, uống với nhau một ly café đá nơi quán cốc bên đường, và hôm sau cũng ờ CityMart, tôi gặp lại anh chị, chia sẻ một bữa cơm tình thương, cùng với những tiếng cười giòn của mọi người, anh mang tặng thêm cho tôi 5 thi tập Tým Xưa ấn bản mới thật đẹp. Tôi vui được gặp lại M và Vy, con gái của em.
    10 ngày sống trong hạnh phúc với 2 em, rồi cũng đến lúc phải chia tay.. Tôi nhớ bạn, nhớ Joe, nhớ M và mong ngày thật gần lại có dịp về thăm lại những tình thương chân thật này.
    Mong và cầu trời cho tôi còn có được một lần sống trong hạnh phúc như trời đã cho tôi hôm qua.
    Cám ơn Joe, cám ơn M.
    Tým ( đông hương)







Trang 2/4 đầuđầu 1234 cuốicuối

Similar Threads

  1. Trả lời: 0
    Bài mới nhất : 04-12-2016, 04:38 PM
  2. Khi người dân bạo loạn
    By dnchau in forum Video, clip ngắn
    Trả lời: 0
    Bài mới nhất : 03-11-2016, 06:43 AM
  3. Trả lời: 0
    Bài mới nhất : 01-20-2016, 01:10 AM
  4. Giai đoạn 1966 - Khởi Loạn - Bàn Thờ Phật Xuống Đường
    By KiwiTeTua in forum Sưu Tầm, Biên Khảo
    Trả lời: 0
    Bài mới nhất : 09-08-2015, 09:02 PM

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •