Remember ?

Trang 1/4 123 ... cuốicuối
kết quả từ 1 tới 6 trên 19

Tựa Đề: Sắc hoa thời loạn

  1. #1
    Donghuong's Avatar
    Status : Donghuong v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: Mar 2016
    Nguyên quán: Toulouse France
    Posts: 228
    Thanks: 2
    Thanked 17 Times in 12 Posts

    Default Sắc hoa thời loạn


    Đây là chuyện thật của người bạn học cũ của tôi và người lính Biệt Động Quân VNCH, sau 40 năm thât lạc nhau vì chiến tranh, một bất ngờ duy...ên trời đã cho anh chị gặp lại nhau, và tôi được nghe anh chị kễ cho tôi về một phần đời của họ đầy vui, buồn, sợ hãi, chán chường của một người con gái đẹp đã vì hoàn cảnh mà ra nông nỗi ấy, của một người trai thời loạn thất chí, vì không làm tròn trọng trách đối với núi sông. Hôm được anh chị mời đến nhà chơi, qua một tách trà sen Huế ( anh chị và tôi đều gốc Huế ), anh nhìn vợ, âu yếm bảo:
    - Em kễ lại chuyện tình mình cho Mousti ( nick của tôi ) nghe đi, anh nghĩ Mousti sẽ thích chuyện tình đẹp của mình, đẹp như một cổ tích...và chị bắt đầu kễ, anh ngồi nghe,lâu lâu thêm vào một vài chi tiết..
    Anh nhìn tôi, tay vuốt tóc chị, nói với tôi:
    - Cánh Hoa Thời Loạn . Xong quay lại nói với chị:
    Anh phải đem em về lại Huế ngày nào đó nhé cưng.
    Hạnh phúc thật là nhỏ bé mà đồng thời cũng thật lớn vô cùng.

    *****
    gặp nhau chỉ có một giờ
    tình yêu bất tận chẳng ngờ tái sinh...( Thơ của anh )

    *
    Tôi mất anh đã hơn 40 năm rồi, ngày mà quê hương còn rền vang tiếng súng, tiếng đại bác.. của những trận chiến ác liệt như Pleime, Đồng Xoài, Bình Giã...
    Lúc đó tôi còn là một người đàn bà 25 tuổi, mở một quán rượu gần đồn lính, thời bấy giờ không biết làm gì để nuôi cuộc sống còn của mình, cha mẹ chết, có người yêu đi lính cũng đã gục ngả trên chiến trường, nhà cửa tiêu tan vì chiến tranh, buồn quá, nhân có con bạn học cũ hoàn cảnh gần như tôi, nhưng nó còn đau hơn tôi là chồng nó bỏ gia đình đi tập kết ra Bắc, bỏ lại vợ con nheo nhóc buôn thúng bán bưng sống qua ngày. Hai đứa tôi, nhìn vẫn còn mặn mà lắm, ngày còn đi học là hai hoa khôi của Gia Long. Bây giờ nghĩ lại thời gian đẹp này chỉ còn trong hoài niệm. Tôi bây giờ đau đớn nói ra, mình đã là một cô gái giang hồ, nôm na là gái điếm. Khách của Vân và tôi gần như là lính, vì thành phố tôi đang ở gần một trại lính. Vân rủ tôi mở quán rượu ở đây vì vậy, lính là những người không có tương lai, sống chết không biết ngày nào nên họ ăn chơi bạt mạng, hễ cuối tháng lảnh lương ra là đến quán nhậu, rượu chè, gái...họ sống như vậy, lao mình vào những ly rượu mạnh hay những cuộc truy hoan để quên nỗi sợ những tiếng súng, những tiếng đại bác, những hầm chông cọc nhọn đang chờ, quên đi tử thần đang rình đâu đó.. Cũng may là Vân và tôi không còn gia đình, nếu không tôi không biết phải ăn nói làm sao với cha mẹ mình về cái nghề tôi đang làm! Lúc mới đầu chưa quen với nghề này, tôi ghét lắm những bàn tay vô tình để lên không đúng chỗ trên thân tôi, hay tiếng đùa giởn quá trớn của những anh lính uống say, khi tôi đi ngang qua bàn, víu vài tôi xuống, ôm mặt tôi đặt chiếc hôn nặc nồng mùi rượu... có lúc tôi chán nản, muốn bỏ nghề đi tìm một nghề khác dù không đủ tiền nuôi mình, nhưng sau đó, ngày qua ngày, tháng qua tháng rồi cũng băt đầu quen. Tuy vậy nhiều khi nhì Vân ngả ngớn với mọi người, ăn mặc hở hang, lắm lúc nó ngồi luôn trên chân khách, ỏn ẻn như muốn làm tình luôn ngay tại chỗ. Tôi nhìn những cử chỉ ấy, rồi thấy tởm cho chính mình luôn. Có những chàng lính trẻ khuôn mặt còn non, có thể nặn ra sữa được, phần đông là học sinh bị rớt Tú Tài, đến tuổi phải đăng lính thì nhiều lắm là cỡ tuổi em trai út mình thôi, vậy mà phải chịu đựng khói thuốc trong căn phòng bẩn không mấy sạch, vì làm gì có thời gian để thay đổi chiếu, chăn, nhiều đêm phải tiếp vài người khách là gần trắng đêm rồi, vì họ cho rằng tiền trao cháo múc, có những lần tôi gọi là xáp la cà vì sự hùng hục không chút dịu dàng, sao cho thoả mản sinh lý là được, không tình cảm trong đó, chính tôi, tôi cũng chẳng muốn có tình cảm, tôi tuy là một gái điếm nhưng tôi vẫn trọng phần hồn mình, chuyện làm tình với bất cứ ai chỉ là chuyện kiếm cơm mỗi ngày, không ăn thua gì đến trái tim mình cả, quan niệm tôi là vậy. Tôi cũng không bao giờ hy vọng hay ước mong ngày nào đó sẽ có một người sẽ đến yêu tôi và đưa tôi ra khỏi chốn bùn nhơ này. Rồi ngày tháng vẫn trôi qua, cuộc đời của Vân và tôi vẫn vậy, vẫn nhịn nhục chìu chuộng những người đàn ông thoáng qua đời chúng tôi trong vài giờ ngắn ngủi rồi ra đi, không để lại chút gì luyến tiếc. Tiền trao cháo múc mà ! Rất hiếm những lần truy hoan có người nhìn tôi âu yếm, hay cử chỉ dịu dàng, chỉ có vừa mới chưa kịp cổi đồ là mình đã như con vật bị lên bàn mổ vậy, hùng hục, hùng hục, đúng như nghĩa của chữ này vậy, xong rồi, nằm thở dốc, hút điếu thuốc, mặc lại quần áo và mở cửa bước ra, không một lời chào hay một cái ngoắc tay từ giả.... Toán lính này đi, toán lính khác đến, không co gì thay đổi trong cuộc sống, không biết Vân nghĩ thế nào, phần tôi, tôi nhầy nhụa thêm như mình đang lội trong vũng bùn cuộc đời vậy.
    Vậy mà, một hôm anh đến, anh vừa đổi đến đơn vị này; hôm ấy là ngày phép của anh, anh theo đồng bạn đến quán, gọi một chai martell thứ nặng nhất, mắc nhất uống với nhau. Con Vân đi ngang bàn, ngả ngớn với bạn anh, vuốt tóc anh, anh để tự nhiên cho Vân làm, chỉ mỉm cười chào lịch sự. Bàn anh gọi thức nhậu, Vân lo tán tỉnh với bạn anh, nó ngoắc tay nhờ tôi làm giùm. Tôi mang mấy dĩa đồ nhậu đến bàn anh, tôi thấy ánh mắt anh đậu lại trên mắt tôi một khắc, mỉm cười cám ơn; cà bàn gom tiền lại trả, anh móc túi cho riêng tôi một số tiền khá, anh cầm tay tôi, mở tay tôi ra, đặt tiền vào đó và đóng tay tôi lại, rồi thôi.
    Chiều ấy, anh nói với Vân muốn tôi tiếp anh, tôi bằng lòng, đưa anh lên phòng . Trong lúc anh ngồi trên ghế, tôi lấy drap và áo gối mới thay, vì chăn chiếu cũ đã có nhiều người nằm trên ấy, mùi thuôc lá, mùi đàn ông, những dấu vết vàng vàng của những lần làm tình trước dơ dáy.
    Không hiểu vì sao tôi lại đối với anh đặc biệt như vậy, tôi cũng tự đang hỏi mình. Anh có một khuôn mặt thật...tôi không biết tả ra sao, cái nhìn ấm áp khi anh nhìn tôi. Sửa soạn giường gối sạch sẽ, tôi như bình thường, mời anh lại giường, tôi đứng cởi đồ trước mặt anh, xong tôi dìu anh nằm dài xuống, và từ từ cổi quần áo cho anh, anh để yên cho tôi làm, xong tôi ngồi xuống giường, nằm xuống cạnh anh, anh dang tay anh ra cho tôi đặt đầu lên, xong quay lại vuốt tóc tôi, hôn lên môi tôi dịu dàng, làm tôi hụt hẫng, bất ngờ trước những cử chỉ trìu mến ấy, rồi anh bắt đầu cuộc chơi. Tôi thú nhận là lần đầu tiên từ ngày tôi làm điếm, tôi có cảm tưởng như tôi là người con gái còn trinh được người yêu yêu mình lần đầu, có một rung động không tên chuyền vào tôi, tôi đáp trả lại anh, tôi không gọi lần này là cuộc truy hoan của một người đàn ông và cô gái điếm. Xong cuộc, anh lấy tấm khăn để trên bàn lau cho tôi và anh, xong anh bảo tôi nằm yên đó, anh chồm dậy lấy bao Capstan châm lửa hút, chợt anh nghe tôi ho, anh giập tắt ngay điếu thuốc chưa kịp hút.
    - Tôi làm em ho? Em không chịu được khóí thuốc?

    tôi giật mình xin lỗi nói không phải vì khói thuốc mà ho mà tại tôi có cái tật từ nhỏ là nhạy cảm, và lúc nào bị xúc động là tôi ho. Nghe tôi trả lời, anh ôm đầu tôi lại gần và hôn tôi như anh đang hôn người tình của anh vậy. Rồi hứng lên, anh lại đưa tôi vào cuộc chơi thứ nhì.
    Sau lần yêu này, anh đặt đầu anh giữa hai vú tôi, hôn lên đó, và hai vai anh bỗng rung lên, anh khóc nức như đứa trẻ làm tôi sửng sốt. Tôi ôm đầu anh, trìu mến, hỏi anh nguyên do nhưng anh không muốn trả lời...
    Anh và tôi nằm yên như vậy một lúc lâu, tôi không còn nghe anh khóc nữa, tôi nhìn anh, anh đang ngủ trên ngực trần tôi. Tôi lấy tay gỡ nhẹ đầu anh, đặt đầu anh lên gối, nhìn anh ngủ, lòng tôi chùng xuống, một tình cảm mới mẻ hiện ra trong tôi không có tên.
    Tôi đứng dậy đi tắm và trước khi xuống quán, tôi nhìn anh ngủ, tôi cúi xuống đặt lên môi anh một chiếc hôn hình như có thương yêu trong đó, tôi cũng không hiểu luôn cử chỉ này tại vì sao nữa ! Từ ngày hành nghề, tôi luôn tránh nếu có thể những chiếc hôn môi, cái cảm giác lợm giọng hôi nồng nặc thuốc lá và rượu làm tôi muốn ói, nhiều khi khách hôn mình, tôi muốn đấm vào mặt khách một cái, đạp cái thân thể trần truồng xuống đất và chồm dậy mặc nhanh áo quần, chạy trốn như vừa gặp phải ma. Vậy mà chính tôi lại hôn anh.

    Tôi xuống quán xem Vân có cần đến tôi không, nhưng tối nay ít khách nên Vân để cho tôi yên.
    Tôi xuống bếp làm vài món ăn đem lên phòng, anh đã tỉnh, vẫn nằm yên trong tư thế con nhộng,trên môi một nụ cười hóm hỉnh, nhìn tôi như nói:

    - Em thẹn thấy anh trần truồng phải không? Tôi cười nhẹ không trả lời, trả lời sao bây giờ trong hoàn cảnh tôi, một cô gái điếm mà lại mắc cỡ đứng trước người đàn ông trần truồng như gái nhà lành !
    Tôi nói anh đi tắm rồi ra ăn cơm với tôi.Trong lúc anh tắm, tôi lại giường, nằm xuống úp mặt lên gối, ngửi mùi tóc anh và mùi mồ hôi anh còn thoảng trên đó, có chút gì thật dễ thương khó quên!
    Xong buổi cơm chiều, hai đứa cổi hết đồ, ôm nhau nằm trên giường, chợt nghe anh thở dài, tôi hỏi anh tại sao và anh chưa hề hỏi cho biết tên tôi cũng như tôi chưa biết tên anh, anh nói:
    - Anh với em, mình không có tương lai, mai anh đi rồi, biết sống chết ra sao, và em cũng vậy, ngày anh may mắn còn sống trở về, chắc gì mình còn gặp lại nhau, thì thôi nếu em có chút tình cảm cho anh thì cứ giữ vậy làm kỷ niệm, anh không hề xem em là cô gái giang hồ, chỉ xem em là người con gái bất hạnh của cuộc đời trong chiến tranh mà thôi.
    À, mà đây, vừa nói anh vừa tháo ở cổ anh sợi dây chuyền vàng có miếng mề đay nhỏ bằng vàng hình trái tim, có khắc số quân của anh. Tôi ngơ ngác, giương mắt nhìn anh:

    - Đó là quà cuối cùng của Mẹ anh cho anh trước khi bà mất trong Tết Mậu Thân Huế, bà cho thợ vàng khắc số quân của anh khi lỡ anh chết trận, có trên cổ anh vừa tấm thẻ bài lính và số quân này, như vậy chắc ăn hơn, bà nghĩ vậy. Bây giờ anh gửi tặng em, giữ lấy như quà cưới, vì hôm nay anh không ngờ trước một sự gặp gỡ dễ thương và đáng nhớ như vầy, xem như hôm nay là ngày cưới anh và em, và đêm nay là đêm động phòng của mình. Anh cảm nhận được tình cảm em qua mấy lần yêu nhau chiều nay, em đã đặt tình cảm em trong đó; anh hiểu rõ lắm, vì trước đây, anh cũng đã sống trong trụy lạc, mê đắm trong thuốc lá, trong rượu, cùng gái điếm với những đêm truy hoan nhưng thú thật em, chỉ vì lâu ngày thèm khát đàn bà, với em hôm nay, anh không thèm khát chuyện xác thịt, lúc đầu anh cũng nghĩ sẽ như những cuộc truy hoan với những cô gái giang hồ khác ( trong cuộc nói chuyện, anh vẫn tránh chữ gái điếm, và tôi thầm cảm ơn, sự tế nhị này của anh. )nhưng hôm nay thì không, anh có cảm tưởng người đang nằm bên anh là người yêu của anh.
    Anh xem em như người bạn đời của anh dù chỉ gặp nhau trong một đêm, và cuộc tình ngắn ngủi này sẽ theo anh suốt dọc quãng đường anh đi tiếp. Tôi tháo chiếc nhẫn bạc kỷ niệm sinh nhật 18 tuổi của mình, đeo vào ngón tay út anh.
    Tôi tắt đèn, và hai đứa lại lao vào những trận yêu bỏng cháy đầy tình cảm...
    2 CHÚT QUÀ GỬI EM
    *
    Liên tiếp tuần sau đó, tôi gặp lại người lính không tên này ngày chủ nhật. Anh đến quán cùng với vài người bạn lính khác, các anh và anh, nhất là anh vẫn oai hùng trong bộ quân phục với áo hoa rừng và chiếc mũ nâu, cũng vẫn khuôn mặt dễ mến mà từ tuần trước khi anh ra về, tôi ra điều kiện với Vân, nếu Vân còn muốn tôi giúp Vân trông nom quán tiếp Vân, tôi sẽ không tiếp khách nữa. Vì hình như tôi vẫn đợi anh đến, tình cảm tôi hình như có sư đổi thay, và hình như tôi có linh tính là cuộc đời tôi đang đến một ngã rẽ khác.
    Anh ngồi chơi với bạn, uống một chai bia lạnh hiệu 33, trong không khí đầy khói thuốc lá, mùi rượu, những mẫu chuyện lính đầy tính chất gái giang hồ, và sexe; tôi lén để ý anh, anh chỉ ngồi cười nghe bạn, không hoà đồng vào với bạn, Vân lăng xăng ôm cổ người này đến người khác, bằng lòng cho khách hôn hít, sờ soạng...
    Tôi đứng yên sau quầy rượu, giã vờ lau ly, cốc... Anh quay lại nhìn tôi, mỉm cười chào nhẹ bằng một nụ cười thật hiền và dễ thương. Anh làm hiệu cho tôi đến gần anh, anh đứng dậy kéo ghế cho tôi ngồi cạnh. Nhiều bận mấy đồng đội anh định giở trò ờm ờ, những cử chỉ như đối với Vân, anh đưa tay như bảo họ stop, và lạ lùng nhất là họ nghe anh răm rắp, tôi nghĩ trong toán lính này, anh là huynh trưởng của họ, vai vế lớn hơn.
    Sau đó, chiều lại, mấy người lính kia đứng dậy đi về trại, anh ngồi lại quán, hỏi Vân với tôi có thể cho anh ăn cơm chiều ở đây không, Vân cười nhìn tôi, ý là cô nàng hiểu anh muốn gì.
    Vân đứng dậy dọn ly cốc và vỏ chai không trên bàn, đem đổ tàn thuốc, đưa mắt cho tôi như bảo : Mày lo cho chàng đi. Mâm cơm chiều này tự tay tôi nấu, ngon hay vì cảm tình anh dành cho tôi mà anh thấy ngon?
    Chiều nay anh uống hơi nhiều một chút, rồi ngà ngà say, Vân và tôi không để anh về một mình, giữ anh lại cho anh ngủ lại đây .
    Sáng hôm sau, khi anh ấy dậy, tôi pha nước cho anh tắm, bưng điểm tâm lên phòng cho anh vì tôi muốn hưởng trọn với anh ấy những giờ phút cuối trước khi anh ấy trở về đơn vị.
    Anh kéo ghế sát lại, bảo tôi ngồi cạnh anh, một tay anh cầm cốc café, tay kia anh ôm ngang người tôi, tôi cảm nhận được hơi nóng từ thân thể anh thấm vào người tôi, lòng tôi nhũn ra, nước mắt muốn ứa nhưng không dám vì sợ anh buồn biết tôi đang buồn.
    Anh ôm tôi chặt trong vòng tay mạnh mẽ của anh, chặt nhưng trìu mến chứ không như lũ khách tôi thường gặp.
    Rồi cũng phải đến giờ xa nhau. Anh cầm tay tôi, quàng cổ tôi đi xuống cầu thang, tôi không để ý đến bao thuốc Capstan anh quên trên bàn. Xuống quán, anh hôn má Vân từ giã, và hôn tôi nồng nàn, môi tôi và anh như bị gắn chặt bởi một thứ keo đặc biệt mà thiên hạ gọi là keo sơn. Vân hỏi anh bao giờ anh ghe ngang, anh chỉ cười, đưa tay lắc lắc như nói không biết được, rồi anh đi. Tôi nhìn theo bóng anh, tim tôi muốn ngất đi vì thương nhớ.
    Tôi bỏ Vân một mình vì sớm quá, quán chưa đông, tôi lên phòng, đóng cửa định ngồi khóc cho đã, chợt nhìn thấy trên bàn gói Capstan anh quên, nhưng tôi biết anh xa rồi nên thôi. Tôi mở gói thuốc xem còn thuốc nhiều hay không, chợt tôi khựng lại; trong bao thuốc có một bao giấy gói, tôi mở ra xem: một photo anh ngày còn sinh viên chắc, vì trẻ lắm, một số tiền và một lá thư ngắn có theo một bài thơ
    - Em giữ hộ anh nhé khoảng tiền lương tháng này anh vừa lảnh, vì lúc này anh chưa cần đến, và anh tặng em hình chụp ngày anh vừa 17 tuổi như một kỷ niệm. Em giữ số lương anh đến khi nào gặp lại anh em hãy đưa trả anh, còn nếu rủi không gặp nữa, em cứ giữ lấy phòng thân vì không ai biết ngày mai như thế nào với chiến tranh,

    GỬI EM CHÚT QUÀ
    ( Bài thơ này anh viết trong đêm khi em ngủ ngoan giấc bên cạnh, anh ngồi dậy viết vội tặng em. )

    MAI LÊN NỚ
    *

    mai lên nớ bao giờ gặp lại
    ta biết em trong phút si cuồng
    thằng lính trận thấy lòng ấm lại
    tình của mình dù chỉ một đêm....
    *
    mai lên nớ thèm môi nào ngọt
    phút hiến dâng như cả đời mình
    ta bỗng chốc thành thằng ngu độn
    chín bệ vàng hoàng hậu nương nương
    *
    mai lên nớ say cùng chiến trận
    dòng chữ ghi ân hận chút tình
    bao giấy thuốc thơm tình lính trận
    gửi cho người tấc dạ trung trinh
    *
    mai lên nớ nhớ thân thể nóng
    em rướn người vào bóng trăng tan.....
    *
    người lính không tên....
    *
    Trước khi anh đi, Anh hỏi tôi có tấm hình nào không? Tôi mở tủ, tìm được một tấm hình mặc áo dài trắng có gắn huy hiệu bông mai của trường Gia Long, hình này tôi giữ kỹ vì để nhớ thời gian mình còn là một nữ sinh trong trắng chưa vướng bụi đời. Tôi đưa cho anh, anh bảo như vậy những khi nhớ tôi anh sẽ nhìn cho nhớ mặt tôi vì hình lúc 10 năm về trước và tôi bây giờ không khác nhau bao nhiêu, tôi ngồi thừ trước hình anh... nước mắt chan hoà..

    Sáng hôm sau, anh dậy sớm trở về trại vì đã hết phép. Anh hôn tôi nồng nàn, từ giã Vân và tôi. Tôi nhìn theo anh...hình như tôi vừa mất một cái gì thật thương qúi...
    3 -GIỌT NƯỚC MẮT BIẾT ĐAU
    Quán Vân và tôi bây giờ khách thật đông, ngoài trại lính bên cạnh, tấp nập khách thương di chuyển hàng ngang thành phố, thêm gia đình vợ con lình cũng lên đây để thăm viếng chồng, anh, em trai cho tiện. Quán bây giờ không còn là ổ gái giang hồ mà là quán café và quán ăn. Vân cũng chán cái ghề mà thiên hạ vẫn gọi là nhơ nhớp và đê tiện. Vân trở về với đời sống bình thường, ngày ngày lo công việc rót rượu và các thức uống, mướn thêm người để tiếp khách, phần tôi vì tôi giỏi về nấu ăn nên Vân để trọng trách này cho tôi đảm đương.
    Cuộc đời tôi không ngờ lại có sự thay đổi bất ngờ không tính trước, vì vài tháng sau, tôi đang thái rau cải, bỗng cơn buồn nôn thúc tôi chạy vào nhà sau ói, và tắt kinh: tôi mang thai với người lính không biết tên.
    Tôi nửa mừng nửa lo, mừng là tôi sẽ lên chức mẹ, nhận ra tôi đã yêu thương anh ta vô cùng và tôi muốn giữ cái bào thai này như một kỷ niệp đẹp của đời mình, lo là không biết rồi đây cái thai lớn lên, rồi tôi sẽ làm gì và đi đâu, tôi kễ cho Vân nghe, tôi muốn bỏ quán đi về quê quán để sinh nở nhưng Vân cản lại, Vân bảo thứ nhất là tôi mang thai, không chồng lại mang tiếng đồ gái chửa hoang, thứ hai tôi lấy gì để sống và nuôi cháu bé,
    Vân bảo tôi hãy ở lại với Vân, nó rất tốt với tôi, thương tôi như ruột thịt, ở lại đây, dù sao tôi vẫn sống qua ngày được, tôi mềm lòng, cảm ơn Vân và tiếp tục công việc của mình.
    Đêm đêm trước khi ngủ, tôi vẫn lấy hình người lính không biết tên ra nhìn, nhớ anh ấy như nhớ người tình hay người chồng của mình
    . Nhiều khi tôi nghĩ dại, lỡ anh chết ở chiến trường, chắc tôi khóc đến giọt nước mắt cuối cùng, và vui là biết bây giờ tôi còn thêm một kỷ niệm sống với anh sau mấy đêm thương yêu nhau thật như hai người tình.
    Ngày tháng cứ theo nhau trôi qua, cuộc sống tạm ở quán Vân và tôi cũng đắp đổi qua ngày. Bây giờ tôi đã sinh nở xong, cháu bé trai ra đời trong tình thương của tôi và Vân.Tôi đặt tên cho cháu là Việt Nam, gọi Vân là dì Vân giùm cho cháu bé. Mỗi lần tôi ngồi cho con bú, tôi nhớ anh ấy kinh khủng, không biết bây giờ tiểu đoàn của anh đã trôi nổi ở chiến trường nào.
    Quán chúng tôi bây giờ rất đông đảo, tấp nập đủ hạng khách, nhất là lính . Nhưng lúc này tôi cảm nhận hình như có gì không yên ổn lắm; trên gương mặt của những đám lính đến uống nước ở quán, lúc này có vẻ lo âu, tôi nghe lóm ở họ những tiếng di chuyển, thuyên chuyển, nào những địa danh như Đồng Xoài, Bình Giã...Pleime.
    Tiếng máy bay trực thăng rền trên đầu, ngoài đường cái những xe tăng, xe cứu thương, xe jeep, từng đoàn convoi chở đầy lính không biết đi đâu... và càng ngày càng nghe tiếng súng, tiếng đại bác, tiếng bom gần lại. Tôi đâm lo, tôi nói với Vân, Vân cũng nghĩ như tôi, thấy tương lại bấp bênh quá.
    Trong toán lính còn đóng ở đơn vi cạnh quán, có một người mặt mày thật chân hậu, dễ mến, xem ra hình như rất cảm nàng Vân và nàng ta cũng vậy, Vân đối với anh ta rất đặc biệt . Thấy anh mặc áo hoa rừng, trên vai có mang chữ V, tôi hỏi nhỏ một người lính bạn anh, anh ấy trả lời, ah, Hậu nó mang lon trung sĩ mà chữ nghĩa lính gọi là cánh gà đó chị.
    Một trưa quán ít khách, tôi ngồi ru cháu bé ngủ ở nhà sau, để cho Vân và Hậu ( anh ta tên là Nghĩa Hậu ) nguyên buổi trưa. Lúc Hậu trở về đơn vị, Vân gọi tôi tâm tình
    Vân thố lộ với tôi là hai anh chị mết nhau lắm, và Hậu bảo Vân Hậu muốn cùng Vân thành vơ chồng ngày Hậu mãn lính. Vân bằng lòng chờ đợi anh. Vân thú hết với Hậu về đời Vân, nhưng Hậu bảo Hậu không nề hà dĩ vãng của nàng, Hậu bảo Vân và tôi là hai sắc hoa trong thời loạn. Vân rất vui và cảm động tấm lòng độ lượng của Hậu, Vân nói nhưng làm sao anh giới thiệu Vân với gia đình của Hậu ở Đà Lạt lần tới khi anh được nghỉ phép vài ngày, Hậu trả lời không cần phải nói rõ Hậu gặp Vân ở đâu, hơn nữa, anh lớn rồi và anh là lính cuộc đời nay sống mai chết nên anh muốn cho Vân hưởng hạnh phúc cùng anh cho dù vài tháng, vài ngày, vài giây.... Vân hứa sẽ lấy Hậu làm chồng và sau đó sẽ gửi quán lại cho tôi trông nom.
    Tuần sau đó, Vân bảo tôi Vân sẽ về thăm người dì ruột ở Quảng Trị và hôm rồi sẽ trở về với tôi trong coi quán và chờ Hậu về. Nhưng Vân sẽ không bao giờ về với mẹ con tôi nữa. Chuyến xe đò trong đó có Vân đã trúng mìn, tất cả xe dều chết hết.
    Thế là tôi lại bơ vơ thêm lần nữa, mất người bạn thiết, lạc người lính không biết tên mà tôi đã đem lòng yêu thương, tôi khóc hết nước mắt. Hậu cũng đi rồi, không biết phải ra chiến trường nào! Nhiều lúc nghe tiếng súng và đại bác gầm trong đêm, tôi ước có viên đạn lạc nào đó lấy luôn sự sống của tôi cho rồi, nhưng khi tôi nghe tiếng khóc con thơ bên cạnh, tôi sực tỉnh cơn ác mộng. Tôi đã tự hứa với mình là tôi sẽ nuôi cháu cho thành người vì tôi vẫn có hy vọng có thể ngày nào đó mẹ con tôi sẽ gặp lại người xưa.
    Tôi vẫn tiếp tục ngày ngày cho quán, nhưng rồi cũng bối rối quá vì hình như có cái gì đó không ổn. Ngoài đường bây giờ từng đoàn người tay nải, tay bế tay bồng chạy, mà chạy đi đâu, không hỏi ai được, rồi thêm vào đó xe chở lính đầy đường, máy bay trực thăng bay rền trời, tôi cũng đâm hoảng, lúc này không còn thấy lính đến uống nước nữa.
    ...
    Cuối tháng Tư 75.
    Đang hoang mang chưa biết phải làm gì thì ngay sáng hôm đó, Hậu không biết từ đâu chạy bay vào quán, réo tôi bảo thu xép vài thứ cần thiết cho cháu bé, bảo hai cô gái giúp quán cũng vậy, tôi đang còn tần ngần không biết đem gì bỏ gì thì Hậu hét to lên bỏ hết, bỏ hết, mau lên, xong Hậu bồng thằng Nam, một tay nắm tay tôi dắt ra cửa, hai cô gái một cô dùng dằng không chịu đi vì em ấy còn mẹ già và em trai nhỏ, bảo chúng tôi cứ đi, để quán lại em lo tiếp.
    Hẩu bồng Nam ra xe, trao cháu cho người lính ngồi trên xe, đẩy tôi và cô gái tên Uyên lên xe rồi nhảy phóc lên chỗ tay lái, cho xe chạy thẳng. Trên đường bây giờ thiên hạ như tổ ong vỡ, vừa chạy vừa gào vừa khóc, không còn biết chạy hướng nào nữa. Chiếc xe jeep Hậu phải lách tránh vừa người, vừa convoi lính, phải tay lái cừ lắm mới không đụng ai và cán ai, có nhiều người muốn níu xe lại xin cho quá giang, như Hậu không ngừng, thì giờ cẩn cấp quá rồi. Tôi như con ngáo, hỏi Hậu là thế nào, mới hay là miền Nam đã mất vào tay cọng sản, và chúng tôi đang tìm đường thoát.
    Tội thằng Nam, chắc nó cũng cảm được gì đó không an, nó ngồi êm rơ trong lòng người lính. Xe chạy như vậy không biết đã bao lâu và hướng nào vì đi từ sáng sớm tinh mơ, giờ đã tối thui. Hậu bảo chúng tôi là sắp đến Vũng Tàu. Tôi và cô gái cũng không dám hỏi thêm.
    Sau cùng, tôi nhận ra bãi biển Vũng Tàu với những hàng dừa như ngái ngủ bây giờ bị dựng đầu dậy bởi tiếng khóc, tiếng réo, tiếng cầu cứu loạn xà ngầu của đám người chạy loạn cũng đang tìm cách thoát ra khơi bằng đủ cách. Vì Hậu hình như đã tính toán săn trước nên khi vừa đến Bãi Trước, anh hối mọi người theo anh chạy xuống mé biển, ở đấy đã có sẵn một chiếc tàu quân sự nhỏ đang chờ chúng tôi, anh để người lính bạn nhảy lê tàu trước, đưa Nam cho anh ta , xong đến cô gái, đến tôi và Hậu cuối cùng, chiếc tàu nhỗ neo chạy vọt ra khơi.
    Chiếc tàu chúng tôi chạy ra xa, và tiếng máy hình như vừa ngừng lại, trước mắt là một chiếc tàu lớn của binh chủng Mỹ vì có treo cờ Mỹ. Chiếc tàu dừng hẵn lại, trên tàu Mỹ, có mấy người lính Mỹ thả xuống một cái thang bằng dây. Hậu bảo người lính bạn leo lên, Hậu buột cháu Nam trên lưng anh ta, xong Hậu đỡ tôi leo lên sau, rồi đến phiên cô gái và Hậu.
    Thường ngày, leo thang bằng dây như vậy thật là khó khăn, nhưng hôm nay, sự lo lắng và sợ hãi đã làm cho tôi như mọc cánh, leo thật dễ dàng.
    Lên đến tàu rồi, thấy Hậu lăng xăng nói chuyện với mất người lính Mỹ anh gặp. Trong lúc đó tôi nhìn quanh, chiếc tàu lớn này chở có lẽ đến 5, 6 ngàn người vừa lính Mỹ, vừa quân nhân Việt Nam Cọng Hoà, vừa đám người tị nạn như tôi, vợ con quân nhân...những người đầy may mắn chạy thoát đặc biệt như vầy.
    Qua khỏi cơn kinh hoàng, bất chợt tôi vừa nhận ra mình sẽ rời xa mãi Việt Nam thân yêu, tôi quay lại nhìn về phía Vũng Tàu, xa lắm nên tôi không con thấy và nghe tiếng đám người chạy loạn, chỉ thấy lửa; toàn lửa đỏ cả một góc trời và đám khói đen nghịt bốc cao, Vũng Tàu vừa bị đốt. Tôi thở dài, thế là quê hương thân yêu tôi đã bỏ lại sau lưng mình !
    Tôi tìm anh lính để cám ơn anh đã lo cho Nam, tôi tìm Hậu để muốn nói một lời nào đó, và để hỏi Hậu về tin tức mình sẽ đi về đâu...Hậu thây tôi đến gần, anh nhìn tôi, nở một nụ cười đón tôi nhưng thật buồn, rồi thôi, hai chúng tôi đứng bên nhau không nói thêm gì nữa, tôi thấy mắt Hậu nhìn về phia tôi cũng vừa nhìn lúc nãy, đôi mắt anh chứa một nỗi buồn kín đáo, trầm lặng, tôi biết anh đang nghĩ đến quê hương vừa bỏ mất, đến Vân, tình yêu đầu đời của anh nay chỉ còn là một hoài niệm khó quên, hình ảnh của những mảnh thịt da tan tác đó đây, nhầy nhụa máu cùng đất đỏ cao nguyên của Vân, của những người lính đồng đội của anh đã nằm xuống, của những người dân chết vì một viên đạn, một mảnh bom vô tình rơi trúng trên một quãng đường nào đó của quốc lộ...

    4 - GIỌT NƯỚC MẮT TRỞ HỒNG LONG LANH
    ( Tiếp theo giọt nước mắt biết đau )

    Trên chiếc Hàng Không Mẫu Hạm Hoa Kỳ chở dân tị nạn chúng tôi bây giờ bớt người, vì đến đảo Subic Bay, có khu trục hạm khác đang đậu chờ để chia bớt số dân di tản chia làm hai ra, dân trên tàu chúng tôi thấy tàu kia tản bớt còn ít người nên ùn ùn xuống bớt tàu nầy qua bên tàu kia. Không biết là chiến hạm này sẽ đi Canada hay Úc thì tôi không rõ lắm.
    Thấy bớt được người, Hậu bảo anh bạn lính, Uyên và tôi cứ ở lại đây vì Hậu bảo tàu này chắc sẽ qua thẳng đảo Guam.
    Tôi mở ngoặc nói về người Mỹ một chút, những ngày trên tàu, hầu hết lính Mỹ đối với đám dân tị nạn chúng tôi rất tốt, chúng tôi mỗi ngày vẫn nhận được 3 bữa ăn có cơm chỉ khổ là họ không biết biết nấu kiểu Việt Nam, nhiều nước quá nên cơm nhảo, nhưng dù sao khi đói ăn gì vẫn thấy ngon, đồ ăn toàn là đồ hộp như thịt hộp...các cháu bé thì được phát thêm sữa bột Mỹ...Tôi cám ơn những người Mỹ đã đón nhận chúng tôi với nỗi thông cảm sâu sắc tình người.
    Vì bớt người nên chúng tôi không còn nằm như cá mòi sắp lớp nữa, Hậu tìm được cho bọn con gái chúng tôi một chỗ trên boong, thoải mái. Những người lính Mỹ đem cho chúng tôi mỗi người một tấm nệm bằng cao su,một tấm mền.vừa ấm cũng vừa êm nên cũng đỡ khổ cho tấm lưng gầy, mấy hôm nay bị cong vì nằm hụt chỗ.
    Đêm nay, đêm bình yên đầu tiên tôi nhìn thấy trăng, bao ngày lênh đênh trên biển, sự lo âu và đau buồn vì cớ cái chuyện rời bỏ quê hương đang bị dày xéo bỡi chế độ khắc nghiệt độc tài sau chiến tranh. Nhớ cái chết thảm thương tội nghiệp của Vân, tôi như người ngồi trên lửa và mắt tôi như mù đi. Đêm nay ngồi ôm cho bé Nam ngủ, tôi ngồi cạnh Hậu, Sang – anh lính chưa quen và Uyên, tôi chợt thấy trên nền trời đêm xanh trong, có mặt trăng và những ngôi sao lấp lánh, chợt tôi nhớ đến 4 câu thơ của người lính không biết tên đọc cho tôi nghe lúc anh nằm cạnh, anh vuốt tóc tôi âu yếm:
    giữa khuya tay gối đợi chờ
    em đi vào giấc mơ đời lênh đênh
    trăng vào xiêm áo nhẹ tênh
    oằn thân ngà ngọc cong vênh cội nguồn.... mắt tôi chợt ướt, tôi lắc đầu cho quên đi kỷ niệm, vì giờ này đâu còn là lúc để nhớ mà chỉ lo ngay ngáy ngày mai mình và con sẽ ra sao và tương lai sẽ đi về đâu...
    Lênh đênh trên biển như vậy, sau 11 ngày, thì chiến hạm đến hải phận của đảo Guam. Trước khi cho chúng tôi sang những chiếc tàu nhỏ của tuần dương hạm để vào đảo, họ phát cho chúng tôi ít quần áo, các người đàn ông mỗi người một chiếc sơ mi chim cò kiểu người Phi Luật Tân .
    Bỗng tôi nghe có tiếng thét từ trên boong cao, tôi đưa cháu Nam cho Uyên, đưa mắt tìm Hậu nhưng không thấy, tôi chạy vội leo lên boong, thấy Hậu và một nhóm người đang nhìn xuống biển, tôi vội vàng chạy đến tìm Hậu, đưa mắt hỏi. Chỉ nghe Hậu thở dài và đám người kia phần nhiều là quân nhân VNCH, mặt họ thật buồn.
    Hậu kễ cho tôi nghe câu chuyện từ đâu có tiếng thét nhói tim người nghe lúc nãy: Lúc mọi người được phát chi cho quần áo, chiếc áo sơ mi chim cò kiểu Phi Luật Tân vẫn mặc. Như mọi người quân nhân khác, Hậu cầm chiếc áo trong tay, tần ngàn không biết nên cổi bộ quân phục đang bận trên người để thay, chợt Hậu thấy đằng xa một anh quân nhân cầm trên tay chiếc áo, vẻ mặt như đang nghĩ ngợi một điều gì quan trọng, có lẽ anh ta đang đối diện với một sự thật tàn nhẫn không thể chối bỏ hay quên được: Đó là danh dự tổ quốc, lý tưởng của người làm trai đã hy sinh cả cuộc đời, tuổi trẻ, gia đình để bảo vệ miền đất tự do của anh đã mất hết. Trong một khắc ngắn, như đã quyết định, anh leo lên bờ boong tàu, lao mình xuống biển mà sóng đã nuốt chửng mất hút thân anh trong biển mênh mông trong lúc Hậu chưa kịp làm một cử chỉ gì để giữ anh lại! Vậy là bao nhiêu chí lớn trong một khắc ngắn đã chìm theo những bọt sóng vô tình....Hậu nắm tay tôi, ngậm ngùi cho hoàn cảnh của những người cầm súng không giữ được quê hương ! Hậu nghĩ trong đầu, khi cầm chiếc áo chim cò anh vừa nhận được, anh cảm thấy lòng anh rất thẹn, thẹn vì anh thấy mình thật bất lực, anh là một quân nhân của Quân Lực Việt Nam Cọng Hoà, trong tay anh cầm súng cùng với anh em chiến hữucố chiến đấu đến phút cuối cùng, vậy mà không làm tròn được sứ mạng của người trai lúc quê hương đang gặp nguy biến, không ngăn chận được kẽ thù, anh cũng đã nghĩ đến chỉ có cái chết mới có thể xin tạ lỗi cùng quê hương, nên anh rất hiểu tâm trạng người quân nhân vừa đã nhảy xuống biển tự vẫn vừa rồi.
    Tôi nhìn Hậu, thấy sự xót xa trong mắt Hậu, tôi vội bấu chặt lấy cánh tay Hậu:
    -Hậu, Hậu đừng làm vậy, đã không có ích gì mà còn làm cho Vân dưới suối vàng buồn thêm, và còn những người còn sống, đồng bạn Hậu, mẹ con chị còn cần đến Hậu.
    Vào đến đảo, chúng tôi cũng được đón tiếp đàng hoàng. Mỗi gia đình được chia cho một căn lều vải . Chúng tôi là những người gần như đầu tiên đến đảo, được đối đãi rất tốt. Mỗi ngày nhận được 3 khẩu phần. Cuộc sống trên đảo cũng tạm qua ngày trong lúc chờ đợi Uỷ Ban Liên Hiệp Quốc quyết định cho tương lai của những người di tản.
    Trên đảo có một văn phòng đại diện Liên Hiệp Quốc, họ cần những người biết tiếng Pháp, tiếng Anh để làm thông dịch viên. Hậu và tôi tình nguyện vào làm vì chúng tôi nói thạo 3 thứ tiếng.
    Sau đó thấy Hậu độc thân, họ hỏi anh muốn đi đâu và có thân nhân ở đâu, Hậu bảo anh đã liên lạc được với vợ chồng em gái anh ở Mỹ và chịu bảo trợ cho anh, và anh đã được đồng ý cho đi Hoa Kỳ. Sau đó đến tôi, thấy tôi thạo tiếng Anh, và có con nhỏ, họ bảo tôi được quyền ưu tiên chọn xứ, và sau đó do sự bảo trợ của nhà thờ, họ tìm được cho tôi một gia đình hai vợ chồng người Mỹ cao tuổi đang cần một người giúp việc nhà, họ liên lạc với gia đình này và tôi được nhận.
    Cuộc đời mẹ con tôi đến một ngã rẽ may mắn, nhiều khi nghĩ lại, tôi cũng tự hỏi có phải tôi đẻ bọc điều không, hay định mệnh do Trời Phật xếp đặt.
    Ông bà Mỹ đối với mẹ con tôi như người nhà. Ngoài những giờ làm việc, bà chủ cho tôi theo học lớp tiếng Anh cho người ngoại quốc, vì dù tôi thạo tiếng Anh, nhưng ở Mỹ họ nói mau quá khó nghe vì nuốt chữ. Và vì chợ búa, món ăn tôi chưa thạo việc lắm, chỉ có cái vui là ông bà rất thích đồ ăn Việt nên mê những món tôi nấu.
    Ở đây có nhiều hội từ thiện các nhà thờ, thường cho mẹ con tôi quần áo …có mặc rồi nhưng chưa cũ lắm, cháu Nam thì ban ngày được đi mẫu giáo, tóm lại, cuộc đời tôi không đến nổi nổi trôi lắm nếu hai ông bà Mỹ không mất đi. Từ đó, tôi lại phải lo tìm việc khác để làm nuôi con.
    Tôi nhờ nhà thờ tìm cho tôi chỗ làm, và tôi được nhận vào nấu ăn cho một nhà hàng Việt, với sự dành giụm, mấy năm sau tôi mua được một căn nhà nhỏ đủ cho mẹ con tôi ở. Tôi tiếp tục như vậy và nuôi con cho đến lúc nó ra đại học. Bây Giờ Nam đã là một luật sư . Nó tìm được chỗ làm tốt cùng với một luật sư người Mỹ gốc Việt.
    Hiên nay tôi đã ngoài lục tuần. Tôi vẫn sống độc thân nuôi con, dù có rất nhiều người thương và xin cưới tôi. Trong tim tôi, bao giờ cũng chỉ có một hình bóng duy nhất của người lính không biết tên mà tôi vẫn xem anh như chồng mình. Tôi cứ cầu nguyện Trời Phật cho tôi gặp lại anh ấy dù chỉ một lần là đủ mãn nguyện rồi. Nam từ nhỏ vẫn hỏi cha nó đâu, tôi giải thích cho con cha nó là một người lính trước đây của binh chủng Biệt Động Quân Việt Nam Cộng Hoà.

    40 năm sau
    .......
    Buổi tối hôm đó, tôi đi dự đám cưới con của bạn, tôi không thể nào ngờ là mình đã gặp lại người xưa. Anh đưa tôi về nhà, tôi mời anh hôm sau đến chơi và để cho anh biết một chuyện mà anh không bao giờ ngờ đến.
    Trong một bữa tiệc cưới con trai bạn, tôi đi dự hôm đó,mặc chiếc áo dài tím như thời còn là học trò nhưng hở cổ, thân người vẫn mỏng mảnh, và nhìn chung sắc diện cũng còn dễ coi, chưa bị thời gian hằn những nếp nhăn mặc dù đời tôi quá ê chề lúc trẻ. Trên cổ trắng ngần của mình, sợi dây chuyền người lính không biết tên đã tặng vẫn nằm yên cùng chỗ khi người ấy đeo vào cho tôi. Tôi đang đứng nói chuyện với mẹ cô dâu, chợt thấy có một người đàn ông tóc hơi hoa râm nhìn tôi chăm chú, tôi cố nghĩ tìm xem có quen không, thì người ấy đã đi về phía tôi, nhìn đăm đăm vào khoảng cổ trần của tôi:
    - Xin lỗi bà về tội tôi đường đột sắp hỏi môt câu, nếu có gì thấy thất lễ, mong bà lượng thứ cho. Chưa kịp trả lời bằng lòng hay không, ông ta tiếp theo:
    - Xin lỗi bà, làm sao bà có sợi dây chuyền này? bất giác tôi nhìn tay ông ta đang cầm cốc rượu, một chiếc nhẫn bạc quen thuộc trên ngón tay út, cả hai người, ông ta và tôi đánh rơi hai cốc rượu xuống đất cùng một lần theo sau hai tiếng như thoát ra từ ngực mỗi người:
    - Anh
    - Em...
    Anh đưa tôi về nhà, tôi mời anh hôm sau đến chơi và để cho anh biết một chuyện mà anh không bao giờ ngờ đến.
    Hôm ấy tôi làm một bữa cơm thật giản dị nhưng để hết thương yêu vào những món mà ngày anh đến quán Vân tôi đã tự tay nấu cho anh và nhân thể tôi gọi Nam đến ăn cơm nhưng chưa cho con biết vì sao tôi căn dặn con là phải đến. Hôm nay tôi cũng sửa soạn làm đẹp một chút và nhìn gương, tôi rất tự hào mình vẫn còn những nét xưa.
    Nghe chuông cửa reo, tôi vội vàng ra mở cửa, thấy anh ôm trên tay một bó hồng đỏ và chào tôi bằng một nụ cười thật tươi, tôi sững hết một phút, ban ngày nhìn rõ, nụ cười đó của anh vẫn dành cho tôi những ngày ngắn ngủi thương yêu nhau ngày xưa. Anh đưa cho tôi bó hồng, anh bảo có 40 đoá hoa, tôi hỏi tại sao lại 40 đoá hoa?
    - Vì đã 40 năm anh chưa gặp lại em. Và mỗi một đoá hồng là một năm tròn anh nhớ em đó em.
    Nước mắt tôi ứa ra vì cảm động. Tối qua ở tiệc cưới, anh bảo anh vẫn ở một mình đến bây giờ vì cũng thầm mong ngày nào đó gặp lại tôi.
    Tôi mời anh vào nhà, mời anh vào salon, mời anh ngồi ở chiếc ghế bành một chỗ bên tay trái tôi, tôi mở chai champagne, rót vào hai cốc, mời anh uống rượu khai vị. Anh nắm tay bảo tôi ngồi xuống cạnh anh, anh ôm tôi hôn nồng nàn như đêm đầu tiên mới gặp .
    Qua hết những phút cảm xúc, tôi đứng dậy, đi lại bàn viết, mở hộc tủ lâu nay tôi vẫn khoá, tôi lấy bao thuốc lá Capstan cũ đưa cho anh, anh ngạc nhiên nhìn tôi, tôi ra dấu cho anh mở đi.
    Anh cầm bao thuốc, mở ra, anh như sửng lại: trong bao thuốc anh để lại trên bàn khi anh trở về đơn vị còn y nguyên số tiền lương tháng cuối cùng anh để lại cho tôi, tấm ảnh cũ của anh và bài thơ anh viết vội tặng tôi trước khi anh lên đường. Anh lặng người đi mấy phút, xong anh kéo tôi lại, dang tay ôm trọn tôi trong vòng tay anh.
    - Sao em lại để dành số tiền này vậy?
    - Vì đó thuộc về những kỷ niệm ít oi anh để lại cho em trước khi anh đi.
    - Anh bao em nếu em cần thì tiêu, không thì ngày gặp lại, em trả lại anh cũng được
    - ???
    - Vì em không phải cần đến số tiền đó nên...
    Ngay lúc ấy, cửa nhà mở, cháu Nam bước vào, thấy anh, nó khựng lại một giây, xong bước lại gần, đứng cụp hai chân với nhau và đưa tay phải lên trán chào anh theo kiểu nhà binh.Thấy anh bỡ ngỡ, Nam lên tiếng trước:
    - Con chào Ba, rồi đến gần hôn anh trên má.
    Anh ngạc nhiên nhìn Nam rồi nhìn tôi, tôi chưa kịp lên tiếng thì Nam đã giành nói:
    - Thưa, con biết là Ba, vì khi con vừa bước vào phòng khách, thấy Ba ngồi trên chiếc ghế mà Mẹ con không mời ai ngồi trên ấy, kễ cả bạn bè của Mẹ hay ngay cả chú Hậu, vì Mẹ con vẫn nói với con là người đàn ông nào bước vào nhà và được Mẹ con mời ngồi vào chiếc ghế này sẽ là cha của con mà thôi, vì vậy mà con biết là Ba.
    Anh nhìn tôi, tôi hiểu ra, tôi nói :
    - Mấy tháng sau khi anh đi, em đã có thai, và đây là con trai chúng mình đấy anh, con tên là Nam, Nguyễn Việt Nam, em khai họ mẹ vì không biết anh tên gì và họ gì, anh cười thật tươi:
    - Anh là Cường, Nguyễn Việt Cường.
    - Còn em là Trầm Hương, anh trả lời hộ tôi, vì phía trong chiếc nhẫn em tặng anh đêm đó, anh đọc thấy tên em khắc trong nhẫn : Tôn Nữ Trầm Hương, rồi ôm tôi âu yếm...Hạnh Phúc thật bất ngờ còn đến với những ngưởi bạc hạnh như tôi.
    đht

    Cám ơn người đã tặng cho tôi bài thơ Mai Lên Nớ, viết riêng cho chuyện ngắn này.

  2. #2
    Donghuong's Avatar
    Status : Donghuong v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: Mar 2016
    Nguyên quán: Toulouse France
    Posts: 228
    Thanks: 2
    Thanked 17 Times in 12 Posts

    Default

    CUỐI NGỌN NẮNG TRÔI




    Trời nắng gắt .Những đám mây lông cừu trôi nhẹ nhàng, chầm chậm. Không gió, trời xanh bỗng mờ dần sau hơi nắng đang bốc cao, mờ mờ như làn sương mong mỏng.
    Thạch Hương ngồi trên ghế đu, tập thơ tay viết từ lâu nay mới có dịp được nhìn thấy ánh sáng mặt trời.Tập thơ kèm thêm những lá thư cũ của Văn gửi ngày Văn vưà vào đại học

    •HUYỀN THOẠI TUỔI NGỌC EM

    Văn ơi ! anh hỏi tuổi ngọc em à ? Anh còn nhớ chút nào không hở Văn ? Em không còn tuổi ngọc, em đã là ….
    Hồi đó anh cứ cho em làm khó, làm dễ, kiêu kỳ, lạnh lùng xa lạ ?
    Con gái mà anh, lại là cô gái Đồng Khánh nữa !
    Không phải vậy đâu anh. Anh đoán trật hết rồi, tại cái nhìn cuả anh nó lưu luyến quá nên em sợ.
    Anh đã hỏi em sợ gì ? Em sợ mai sau . Phải đó, 2 chữ mai sau làm em suy nghĩ lui, suy nghĩ tới mai sau dù có bao giờ ??
    Em ngồi viết những dòng chữ này, cái nóng ngoài trời thiêu đốt da thịt vì em bận áo tay ngắn. Mồ hôi chảy giọt, mồ hôi mặn muối. Uả , mà sao trên trang giấy cũng nhòe ? À, tại mồ hôi trong mắt em rơi trên đó đó Văn ơi.
    Xa nhau từ khuya, từ khuya thời gian chứ không phải là đêm đâu anh.
    Em đang ngồi đọc truyện cuả một tác giả quen thuộc, viết quá hay, hay là tại truyện truyền cảm quá đến nổi em sống trong từng nhân vật, rồi tưởng là chuyện thật đời mình., em đang cạnh anh. Anh trong vai tù nhân, anh trong vai người vượt biên khi gặp lại vợ mình, vợ mình đã có chồng khác ; anh trong vai người lính đi tù về với mảnh đạn còn trong đầu, anh trong vai người say, anh trong vai……
    Văn ơi ! lâu lắm rồi em chưa được trở lại đi bên anh, nhìn sông Hương buồn anh hay nóí :
    _Sông không những mang tên em, mà tâm tình cũng giống em, trên mặt lững lờ, sóng lăn tăn,nhưng là những con sóng ngầm dưới đáy, cuồn cuộn, nóng bỏng, sâu kín, mắt em chưá cả một trời thương nhớ vô cùng tận, anh lặn mãi vẫn chưa thấy đáy bao giờ !

    -mắt em như một tinh cầu mộng
    chứa cả đam mê vạn lý tình *

    Nhưng ngày nay, Văn còn giữ lập trường của anh không ? vì em xa anh lâu lắm . Em bỏ Huế theo ba mẹ vào Nam, rồi ba lại gửi em lên Đà Lạt vào trường xơ, muốn cho em giỏi ngoại ngữ, nên em bặt tin anh từ đó. Em rất buồn, tưởng đã mất Văn luôn rồi, nhưng trời cũng còn thương em.
    Ngày vào thi vấn đáp Anh Văn tú tài đôi, em đang ngồi ôn lại bài chờ đến phiên mình nên không thấy một cặp mắt nào đó đanh chăm chú nhìn mình .
    _Cô Thạch Hương
    Nghe giọng quen quen, em ngửng đầu:
    _Thưa thầ...y ; là là e....m
    _Thạch Hương ! tô..i a…nh không ngờ lại gặp Thạch Hương !
    Văn nói nhỏ :
    - Em chờ anh lát nữa cùng về.
    - _Thư…a Thầ…y con sợ !
    - _Con ??
    - _Dạ, tại quen miệng gọi thầy cô lâu ni , dạ, sợ đi với thầ….y , người ta dị nghị.
    - ???
    Nói vậy nhưng Thạch Hương cũng chờ Văn hơi xa xa cổng trường Gia Long một tí.
    - 3 năm, 3 năm mà dài bằng mười thế kỷ ! Em tưởng Văn quên mất em rồi chứ !
    Văn dạy ngoại ngữ ở Long Xuyên. Từ lúc gặp lại Thạch Hương, Văn vẫn về SàiGòn mỗi cuối tuần.
    Giờ em đã là người lớn, xinh ra, duyên dáng ra, tóm lại mẹ hay nói là lúc ni con gái mẹ đã trổ mã, đặc biệt miệng rất có duyên với chiếc răng khểnh Văn rất thích, Văn đã viết thành thơ ngay từ đầu mới quen
    Văn vẫn vậy, vẫn dáng gầy gầy, vẫn mái tóc bơ vơ em đặt tên vì có một chùm tóc cứ rơi rũ xuống chiếc trán rộng, đôi mắt to đen được nấp sau hai gọng kính cận trắng rất thư sinh, nụ cười tươi hiền dịu đã làm cho các cô Đồng Khánh lúc xưa ngày em còn rất trẻ mềm lòng, nhưng em là người may mắn chiếm được con tim Văn trước mọi người. Văn mồ côi cha mẹ từ bé, được người cô em cha Văn nuôi, giờ cô đã mất nên Văn mồ côi hai lần.
    Vì vậy Văn rất thương ba mẹ Thạch Hương như cha mẹ ruột mình, và ba mẹ Thạch Hương cũng xem Văn như con, bây giờ thì ông bà muốn Văn thành con rễ.
    Văn vẫn đến nhà mỗi chiều thứ bảy đưa Thạch Hương đi chơi, đi ăn tiệm, lâu lâu dẫn đi nghe nhạc phòng trà đưa Thạch Hương đi Queen Bee, Đêm Màu Hồng cùng với bạn, hay đưa Thạch Hương đi khiêu vũ, tiếng là đi khiêu vũ nhưng thật ra vì đám bạn thân của Văn, Văn không thích nhảy, còn Thạch Hương lại quá dốt vì cho đến bây chừ cũng không biết nhảy vì ba me không cho Thạch Hương đi đâu cả, cho đến lúc gặp lại Văn.
    Văn không uống rượu, không hút thuốc chỉ cùng quá là một cốc bia, nên dưới mắt ba mẹ Thạch Hương, Văn thật hoàn toàn người đàn ông mà ông bà muốn chọn cho con gái mình.
    ………….
    Chiến sự bắt đầu thay đổi, tiếng súng đại bác xa xa đã bắt đầu nghe gầm gừ.
    Văn bỏ dạy, theo học khoá sĩ quan Đà Lạt 3 năm.
    Đơn vị Văn được đưa đi xa tận Kontum, Pleiku... lâu lâu mới có ngày phép về thăm Thạch Hương.
    - Văn ơi, SàiGòn không Văn, buồn chi lạ. Nhưng mỗi lần Văn về phép trong bộ quân phục, mấy ngôi sao bên vai chiếu lấp lánh dưới nắng, em đi bên cạnh Văn, hãnh diện vô cùng.
    Văn xin ba mẹ cho cưới Thạch Hương vào dịp Tết , còn chỉ vài tháng nữa thôi. Nhưng Tết cũng đã qua lâu rồi đơn vị Văn bị cấm trại 100/100, tin Văn biền biệt.
    - Văn ơi ! em như người không hồn, em đi tìm Văn khắp nơi, từ văn phòng quân sự này đến văn phòng khác, chỉ biết phong phanh có thể Văn đang ở Pleime, hay Đồng Xoài, hay Bình Giã vvv.
    - Thạch Hương gầy rạc người . Muốn cho con gái mình bớt buồn , ba me Thạch Hương gửi Thạch Hương đi ngoại quốc học.
    - _ Văn ơi, không có Văn, em không biết làm gì về cuộc đời mình, thì giờ thừa thải, lòng rỗng tuếch, em theo Hồng Thập Tự đi Ấn Độ, vào những trại cùi, chia sẻ và xoa dịu bớt khổ đau của những con người tật nguyền .
    Tuy em không cùi thân thể, nhưng linh hồn và tương lai em cũng đã cùi từ ngày vắng Văn !
    - Cả gần chục năm trời, em vẫn để tang Văn, xem như anh không còn nữa. Lòng em bây giờ đúng như tên cúng cơm của em
    - :_ nàng Hương hoá đá :Thạch Hương !
    ......

    - SàiGòn, Tân Sơn Nhất

    Bao lâu rồi em chưa trở lại đây, đây đâu còn chi nữa ngoài ba mẹ để em lưu luyến ?
    Vừa thấy Thạch Hương xách vali ra cửa, mẹ ôm chầm vai khóc
    - _Mẹ, con về thăm ba mẹ sao mẹ lại buồn dữ rưá ?
    - Chầm chậm , mẹ lấy từ xách tay đưa cho Thạch Hương một phong thư đã ngã vàng .
    - _Thư gì đây ?
    - _ Con về nhà hãy đọc.

    SG, ngày.. tháng…

    Thạch Hương,

    Anh xin lỗi đã dối em, anh đã về lại SàiGòn từ lâu, nhưng anh không muốn gặp em, vì anh bây giờ không còn nguyên vẹn để cho em cuộc đời mình. Anh đã vì một lý do khó nói, anh đã lập gia đình với một người không phải là em . Anh biết em sẽ đau buồn lắm, nhưng anh không thể nào làm khác, mong em hiểu và hãy quên anh . Em cứ xem anh đã chết. Anh đã phản bội em, anh không mong em tha thứ .
    Anh muốn thấy em lập gia đình, và hạnh phúc hơn anh.
    Tạ tội cùng em
    Văn
    -Trời ơi ! té ra bao nhiêu năm nay em thương nhớ, không hy vọng nhưng vẫn đợi chờ và thủy chung nhứt dạ, Văn lại tệ với em đến thế sao ?
    Cả tuần lễ dài, Thạch Hương không cười không nói. Mẹ vẫn theo cạnh gạ chuyện cho Thạch Hương bớt buồn.Cha cũng âm thâm nhìn con gái mình rũ rượi, buồn hiu theo.
    Đêm cuối ở nhà, Thạch Hương đã vào phòng, sắp tắt đèn vào giường đi ngủ, có tiếng chân dừng lại ngoài hành lang trước phòng, tiếng gõ cửa nhè nhẹ
    _ Thạch Hương, mẹ vào được không ? mẹ muốn nói với con một chuyện quan trọng.
    Thạch Hương bước lại mở cửa :
    _Chuyện chi vậy mẹ ?
    _ Chuyện Văn
    Thạch Hương thở dài
    _Thôi mẹ, cho con xin, hãy để cho con được bình yên tâm hồn, con không muốn mẹ nhắc đến con người phản trắc ấy nữa.
    _ Thạch Hương, khoan trách đã, nghe mẹ nói rồi con muốn nghĩ sao là quyền của con .
    _ Văn đã trở về từ Pleime, sau một trận đánh ác liệt, mặt Văn bị mảnh bom lửa trúng, chỉ còn lại mỗi một con mắt nửa mặt kia cháy nám, thêm cụt một chân. Văn có nhờ bạn ngầm cho mẹ và ba hay tin Văn còn sống, nhưng xin mẹ thề không cho con biết
    Ngày con ra phi trường mấy năm trước,Văn có mặt ờ đấy muốn nhìn con lần chót trước khi mất con luôn.
    Nhìn con ra máy bay, nước mắt Văn ứa ra từ con mắt còn lại, ba mẹ rất đau lòng . Sau đó ba mẹ đưa Văn về ở nhà của chú Sáu con chú Sáu con là bác sĩ trong quân đội, chú Sáu con hết lòng lo cho Văn, nhưng một năm sau, vì những vết thương trầm trọng, thêm vào bệnh tinh thần, nhớ thương con, Văn đã chết trên tay mẹ .
    Hôm mẹ và ba đưa con đi thăm mộ nói là mộ của người bà con nhưng thật ra là mộ Văn đó Thạch Hương à .Trước lúc con về thăm, mẹ và ba đã cho người xây lại mộ cho Văn. Nghe tin con về, ba biểu mẹ khoan khắc chữ và tên lên bia đá, sợ con hiểu ra sự thật mà xót xa.Nhưng mẹ nhìn con, mẹ không đành lòng nên mẹ muốn con lên thăm Văn trước khi trở lại xa nhà, cho Văn từ dưới sâu được nhìn con lần này là lần chót.
    _ Trời ơi anh !
    Thạch Hương té sụp xuống đất ,
    Em đâu có dè !Tiếng kêu tắt ngang cổ họng, nước mắt trào như dòng lũ.
    Văn ơi ! bây giờ Văn mới thật là vĩnh viễn của em !
    *thơ Cao Nguyên

    đông hương



    quê hương em là Huế
    quê tim em là anh
    http://ngotrucdong huong.blogspot.com/

  3. #3
    Donghuong's Avatar
    Status : Donghuong v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: Mar 2016
    Nguyên quán: Toulouse France
    Posts: 228
    Thanks: 2
    Thanked 17 Times in 12 Posts

    Default


    Từ ngày Hào nghỉ hưu, anh bán hết nhà cửa trên phố, về mua một ngôi nhà ở quê cách chỗ ở cũ của anh cả mấy trăm cây số. Nhà Hào mua là một trang trại nhà quê, chung quanh có rừng bát ngát và thảo nguyên xanh chung quanh.
    Hàng xóm Hào toàn là những trang trại, người dân ở đây rất hiền hoà, dễ thương và chân chất, xem nhau như bà con. Anh rất thích cuộc sống dân dã này. Ban ngày Hào đọc sách, viết bài hoặc làm thơ, anh cũng là một tay cừ nổi tiếng về văn ; buổi chiều sau khi ngủ trưa dậy, Hào vẫn đi dạo một vòng trong cánh rừng bên cạnh một nông trại gần nhà anh. Chiều hôm ấy, Hào đang thơ thẩn đi dạo ngang nông trại đó, anh nhìn vào trong sân, có một đàng ngan trắng, theo sau là những con ngan bé tí chắc mới nở vài ngày, trong đám ngan bé đó, có một con ngan màu xám và què một chân, nó chạy theo bầy anh chị không được, nó ráng lết đến gần mẹ thì bị mẹ lấy mỏ mổ trên đầu, nó lại chạy tìm anh chị nó, thì vẫn bị những cái mỗ trên đầu trên lưng đau kêu thảm thiết, sau cùng, nó mỏi quá và nằm liệt trên bờ cỏ của đường đi.
    Bỗng từ trong trại bên cạnh, có con chó thứ người ta nuôi để giữ bò, trừu nhà xổ ra định cắn con ngan què đó, Hào thấy, anh lấy cành củi bên đường xua chó, con chó chạy xa anh một đoạn, xong nhìn lại anh, gầm gừ sủa.
    Hào cúi xuống ôm con ngan xám lên, đặt nó trong tay, nó hình như lã người vì đói và mệt, mắt nhắm nghiền, chắc sẽ không sống nổi; thấy tội Hào ôm nó, vuốt những đám lông tơ chưa đủ che mưa nắng, anh bồng nó về nhà, anh lấy một cái thùng carton, để ít áo cũ của anh trong đó và đặt nó vào cho ấm, xong anh xuống bếp tìm chút ruột bánh mì, anh nhai cho thật nhỏ, anh đút cho nó ăn, nó không đủ sức anh phải bóp mỏ nó và đút bánh mì vào, mớm cho nó một chút nước miếng để bánh mì có thể tự trôi ngang cổ bé tí của nó .
    Mỗi ngày anh săn sóc nó đều đặn, khi thì cho nó chút cá, chút tôm. Dần dần nó tỉnh lại, lớn lên trong thấy, và lông bắt đầu dài nhưng vẫn xám. Bây giờ nó đã lành chân, khi Hào đi dạo buổi chiều, nó vẫn lẽo đẽo sau chân anh, nó quấn quýt anh không rời, mỗi lần anh ngồi ôm nó lên, nó kêu những tiếng thật vui như mừng anh, xong lấy mỏ quệt quệt tay anh rối rít như cám ơn anh, lần khác thì nó để yên đầu trên người anh khi anh ôm nó vào lòng.
    Gần nhà Hào có cái hồ nước người trong xóm làm cho đẹp, chung quanh trồng những cây liễu rũ và thảm cỏ xanh rì để thiên hạ đến ngồi chơi hoặc câu cá .
    Hôm ấy, trời nóng, đã buổi chiều nhưng vẫn hâm hâm, Hào ra hóng mát, ngồi xuống bãi cỏ bên hồ cạnh mặt nước; con ngan vẫn nằm cạnh anh, bỗng nhiên, nó ngóc dậy chạy xuống hồ, anh gọi tên nó, à quên anh đặt tên cho nó là Què, thường thường nghe tên là nó chạy u tới anh, nhưng lần ni nó chạy và phóng xuống hồ, hoảng hốt, anh đứng dậy chạy theo Què, nó bay xuống nước, hụp nguyên người nó trong nước; lúc nó nhoai người lên bỗng nhiên cánh, lông nó trở trắng toát; anh dụi mắt nhìn: Què trở thành một con thiên nga!
    Từ đó Què ở lại dưới hồ, không trở về nhà với Hào, nhưng lâu lâu hình như nó nhớ anh, nó lại về những buổi trưa nhảy lên nằm bên cạnh tay anh, mỏ để trên cổ anh, cho đến khi anh ngủ trưa dậy, anh đi dạo, nó lại chạy theo anh và phóng xuống nước.
    Mỗi chiều chừ anh có thói ra hồ câu cá, những con cá lòng tong nhỏ anh câu, anh gọi Què đến, nó há mỏ ra xin, thiệt dễ thương.
    Tình anh và Què kéo dài gần một năm, hôm đó đến mùa đông, Què chắc lạnh nên lại lò dò về nhà nằm cạnh lò sưởi bên chân anh. Nó sống cạnh anh suốt mùa đông, đến một ngày trời qua xuân, Què nghe trên không có tiếng gọi của đồng bạn nó, những con ngỗng trời bay ngang, Què nhảy lên lòng anh, lấy mỏ quẹt quẹt trên môi như muốn hôn anh, xong cất cánh bay theo bạn. Thấy Hào ra tựa của đứng nhìn, Què đang bay theo bầy, nó bay ngược lại phía anh, đảo một vòng kêu những tiếng nghe nhói lòng, từ giã và bay thẳng, mắt Hào thật buồn. Hào trở vào nhà, định lấy cất thùng carton Què vẫn nằm, bỗng dưng anh khựng lại, mắt anh ướt:
    Trong thùng carton, có một trứng chim! anh cầm trứng lên:
    - Què ơi!

    đht




  4. #4
    Donghuong's Avatar
    Status : Donghuong v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: Mar 2016
    Nguyên quán: Toulouse France
    Posts: 228
    Thanks: 2
    Thanked 17 Times in 12 Posts

    Default






    MẠ NÌ ( HEY MUM)

    I 've just come home from my friend Cathy home at 3 PM.
    I went leaning for a rest against the drawing-room window, looking out into the garden.... Q. was pruning the kiwi tree. Remembering suddenly Barbara had asked me to give her a few cuttings to plant in her garden, I donned my sweater and went out to ask Q. to cut them for me.
    While waiting, I looked at the sky. It was overcast, but here and there, there were patches of blue sunny sky.
    That sky, I thought, was familiar to me, but how was it that I felt sad and didn't like very much to see it in this month.
    I suddenly recalled, it was indeed November, the month I disliked most in the year since 1995.
    The light cloud, the chilly Autumn wind, the declining sunshine, the masses of half black half grey clouds have left a big infinite void in my soul: I have lost my Mom in this month, I have become an orphan!
    How could I describe that deep- rooted and enduring sadness! As long as I 'd live, I 'd everyday swallow the salty tears while faltering: where 's my Mom? and I 'd say to myself:- Mom has left me, but I 'd comfort myself: :Mom is however always living in me, hello Hương!
    Mum, how could ever the very present dream of mine be realized, maybe some day I 'd become a Queen, or turn into a millionaire, or travel round the world, but alas, I could never more kneel down besides your feet, put my head on them anh hug you saying: Mum, Nu ( my name at home),Mạ có nạnh không, like I would say so to you in my childhood.
    Mum, how is it that right now, I 'm utterly missing Dad and Joe, maybe because I 'm feeling so alone, I live just for the sake of living, but my life has no longer any meaning.
    Mum, here 's my husband by my sides, as well as my children, but no warmth radiates from them, I, like all my family, could find only love and affection in strangers.
    Mum, if you were still on this world, residing in your apartment in town, I would come everyday to see you and seek your advice on this and that. Actually, formerly I appreciated your diet of brown rice and sesama, but through a queer spirit of contradiction, I would not tell you and sometimes refused to eat. Now my hands are empty, I have no longer mother, no money.Dad is also not rich, he used to reduce his needs and donate me the spared money. Sometimes I feel desperate, I would like to send gifts to daddy and Joe on certain occasions, but atlas! I can't realize my wish, only in my dream could I give them pleinty of things.
    Mum,I think I 'm just like you, everyday I have some thought to write down, but right at the moment I have no paper handy, or I 'm busy, then I foget all about it, anh the next day, the thoughts have become obsolete, and I feel too much lazy to try to remember them.
    Mum, one day, I considered stopping my life here to go to St Gaudens to have another more interesting one, at the beginning I felt so attracted by the idea, because on that day, Q. was very agressive against me, I wanted to abandon home and go far away for some time. I asked Dad for advice, he dissuaded me to do so, in exposing the inconvenients of such a change. But as you know, it was not because of Dad's dissuation that I abandoned the idea, you know my character, but rather for a certain number of reasons.
    First, I disliked the town, because I have pleinty of bad souvenirs there, as well as the road from St Girons to St Gaudens,
    Secondly abandoning my life in St Girons would be like catching at shadows, and live a hazardous life.
    Morever, if I leave home, who would burn incense at the Buddha 's and ancestors' altar and that of living invisible genies protecting my family.
    Mum, I know you are still loving me and I, only I alone can feel your presence beside me everytime you come down, everything I can enjoy now, I owe it to you. All this week, I 've been burning incense to pray you to help me realize all my wishes and I know that you have granted me your assistance, I thank you so much.
    Mum, formerly when I went downtown to visit you, hardly had I reached the staircase that I smelt the delicious fragrance of your cooking, heard the sound of the TV, and the classical music of Daddy, how joyful it was at that epoch. Now, I only went to the flat to take the mail for Daddy from the mailbox, I rarely went inside because I can't bear the emptiness and the heartbroken silence. I only went inside when it is sunny to open the windows for airing, and let in the noises of the town, then I walked about in search of something familiar, but I couldn't tell what and couldn't find out. And when I leave the apartment, the profound emptiness broke my heart so grievously that no medicine could cure it nor could it be made whole by any glue, only your presence could operate that miracle.
    Mum; at present I often called Dad to comfort him. I also wished he could be by my sides to cook him a plate, and be sweet with him, because formerly I used to be so aggressive with him. Sometimes, I feel that I hate myself, because of the faults I committed towards both of you, I think even if I live a thousand lives, I could never pay my debts to both of you, especially to you.
    Mum, you told me that in your previous life, you owed me a blood debt, so in this one, I came into your family to have it paid. When I was born, you nearly died because of the haemorrhage provoked by the inexperimented midwife, afterwards I had made you suffer through all your life untill your departure, and never had I made you happy one single day, and then you passed away never knowing that I loved you all the time.
    Mum, this evening I write you these lines, which only express the darknest feelings, however should you understand them right at the moment, then these dark ideas are the most luminous light I am sending you from the core of my heart.
    Mum, through those lines I make my sincere amends, though I have only written them down that night, actually since you departed, every breathing of mine expresses never-ending amends
    I end my message to you in telling you: I 'm awfully missing you, Mum!

    đht

  5. #5
    Donghuong's Avatar
    Status : Donghuong v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: Mar 2016
    Nguyên quán: Toulouse France
    Posts: 228
    Thanks: 2
    Thanked 17 Times in 12 Posts

    Default




    Gửi những người lớn vẫn còn thích đọc chuyện huyền thoại.

    đht
    HƯƠNG PHẤN
    *
    Tối hôm ấy, Huyên đi làm về khuya. Trên chặng đường về nhà, dù là xa lộ, hai bên đường là rừng vắng thật hoang vu. Đêm tối mỗi lần đi quãng đường này, anh hơi sờ sợ, có lẽ vì không đèn đuốc và ít xe cộ, anh nhấn ga cho xe chạy thật mau vì khoảng 2 miles nữa là thành phố đèn sáng trưng.
    Đêm đã xuống lâu rồi. Đang phóng xe nhanh, bỗng Huyên thấy trong vệt đèn xe anh chiếu trên đường có 4 đốm sáng như lân tinh gần 10 thước đằng xa. Huyên thắng xe kịp, anh mở cửa bước ra đến gần xem :thỏ, nai hay gấu?
    Không, đó chỉ là hai mẹ con con sói. Con sói mẹ hình như chân sau bị xe nào chạy qua vừa cán, vì máu đang còn ướt trên chân và trên mặt đường.
    Thấy Huyên đến gần, sói mẹ hoảng, lết chân què băng vào rừng. Huyên để ý và hơi lấy làm lạ là con sói chạy đến đâu, có một vệt sáng xanh mờ mờ ảo ảo theo cạnh; sau đó chắc quá xa nên Huyên hết thấy con sói và vệt sáng.
    Con sói con, chắc còn trẻ lắm, thấy Huyên cúi gần vuốt ve, nó lính quýnh cụp đuôi, rên những tiếng nho nhỏ, anh thấy tội, bồng nó lên xe đem về nhà
    Mấy ngày đầu chắc nó nhớ mẹ; không chịu ăn uống gì cả, Suốt ngày chui trốn dưới sofa . Được Huyên săn sóc tríu mến, nó bắt đầu quen người, quen cảnh. Huyên đặt tên nó là Mi. Con sói lớn trong thấy, rất dễ thươn, bộ lông nâu vàng mịn như nhung. Lâu ngày , nó tỏ ra tríu mến chủ, Huyên đi đâu Mi cũng theo quấn quýt. Mỗi lần Huyên đi dâu, Huyên dẫn nó theo, vừa mở cửa xe, Mi nhảy tọt lên băng sau, đứng chồm ngay cạnh sau ghế Huyên, hất mũi ướt liếm cổ anh
    Ngày ngày Huyên đi làm hay đi phố, nó nằm sau băng ngủ chờ đợi chủ .Mi thích gặm xương gà, và đặc biệt là chè hạt sen, nhưng Mi rất nhõng nhẽo với chủ, mỗi lần anh ăn gà rô ti, vẫn thường để dành cho Mi đầu cánh, hay cổ, nhưng anh phải để vào lòng tay anh Mi mới chịu ăn, còn anh để vào dĩa nó, Mi quay lưng đi nằm trong xó nhà, buồn hiu.
    Khi nào Huyên đi đâu chơi với bạn; anh không đem nó theo, Mi nằm trước cửa chờ Huyên về, nghe tiếng xe đằng xa, nó mừng rỡ, chạy loanh quanh ra điều rất vui.. Khi Huyên đậu xe, bước xuống, Mi chạy theo anh, giựt cặp da hay gói đồ, hay giỏ chợ Huyên đang cầm trên tay kéo đi, có nghĩa là: đưa tui cầm vào trước cho!
    Khi nào Huyên vào phòng làm việc, Mi nằm dưới chân anh, lâu lâu nó đứng dậy ra sau lưng Huyên, lấy hai cẳng trước đập đập vào lưng anh , như muốn đấm lưng cho anh khỏi mỏi. Mi rất thông minh, và như hiểu tiếng người . Mỗi lần Huyên vuốt lưng nó, Huyên hay nói chuyện vói Mi như nói với người bạn, Mi rít rít như hiểu anh, chạy lại giụi gịui đầu vào ngực anh, liếm mặt anh, hay nhìn Huyên một cách tríu mến . Huyên rất lạ vì mỗi khi nhìn Mi, anh có cảm tưởng anh đã thấy cặp mắt nâu trong vắt này ở đâu rồi , Huyên nhớ đến cặp mắt của một cô bé lên 7 tên là Phấn ngày xưa quen Huyên nhưng sau đó Huyên vì gia đình đổi đi xa không còn gặp nữa; Huyên hơn Phấn năm tuổi, và nghe tin Phấn đã chết vì bịnh tim . Phấn vừa tròn mười tuổi đôi mắt Nhỏ rất đẹp, lúc như cười, lúc buồn xo làm Huyên cũng buồn vui theo Mi.
    Mỗi tối, biết đến giờ chủ sắp đi ngủ; Mi chồm lên mặt Huy, lấy mõm hôn lên má Huyên, xong nhảy lên giường trước nắm ngay chân giường chờ.
    Đợi lúc Huyên ngủ say, Mi nhổm dậy , len lén rúc vào vòng tay anh ngủ ngon lành vì Huyên nằm yên ít khi trở mình.
    Nhiều lúc giữa khuya, Huyên có cảm tưởng anh đang ôm một người con gái trong tay, anh lấy tay sờ, hình như anh chạm phải một bờ vai, một cánh tay trần da thịt ấm thơm mùi phấn thoa da mặt mà ngày xưa mẹ anh hay dùng, anh hé mắt nhìn, một mái tóc vàng rũ trên gối bên cạnh anh, nhưng lúc anh mở rõ mắt nhìn, bên cạnh anh là Mi.
    Huyên lúc đầu thấy lạ lùng, tưởng anh đang mơ, sau anh nghĩ chắc tại trong ngày làm việc mệt mỏi, thêm vào những phim TV nên mới có sự ngộ nhận giữa mơ và thật huyễn hoặc như vậy, sau đó với bao nhiêu công việc hằng ngày, anh cũng quên khuấy giấc mơ thường xuyên ấy.
    Một hôm, Huyên phải đi xa mấy tháng trời vì công việc hãng đòi hỏi, Huyên không thể đem Mi theo; vì anh ở khách sạn không tiện dắt chó, nhất là lại là một con sói. Anh nhờ chị anh ở gần mỗi ngày đến chăm lo.
    Mi có linh tính anh không cho nó theo, đêm trước ngày đi, Huyên làm va li; nó nhảy lên giường nhìn anh, đôi mắt buồn xo, Mi lấy chân cào cào vào quần áo Huyên đang sắp vào va li.
    Huyên trở lại bàn giấy, sửa bản báo cáo cho ngày mai; Mi ngồi nhìn anh, đầu đặt trên lòng anh, đôi mắt ướt như khóc.
    Nhà Huyên là một căn biệt thự sâu vào trong con hẽm cách đường cái chừng vài trăm thước. Sáng hôm sau, trước khi lên xe đi; Huyên ngồi xuống vuốt lưng Mi, âu yếm dặn dò nó ở nhà ngoan, nó lấy hai chân trước ôm lấy cổ Huyên, liếm mặt anh; liếm tay, liếm cổ.
    Xong anh đứng dậy; mở cửa xe, rồ máy . Xe chạy còn trong đường đất nên không nhanh, Mi sải theo, vừa sải vừa sủa gâu gâu ...bỗng Mi bật lên tiếng người... anh ..anh ...a..n..h! ngay lúc đó Mi tự nhiên biến thành cô gái có mái tóc cùng màu lông của Mi, lấy tay vẫy vẫy theo xe Huyên gọi với : Anh ...anh ..vĩnh ...biệ...t ..a..nh, nước mắt cô chảy xối x, ròng ròng.
    Tự nhiên lúc ấy , Huyên nhìn vào kiếng chiếu hậu, Huyên không còn thấy Mi , mà chỉ thấy cô gái, Huyên lấy làm lạ, ngừng xe và lui lại.Khi anh vừa bước xuống xe, tự dưng cô gái biến thành một làn khói bay mất .
    Trước sự lạ lùng đó, Huyên sững sờ, anh chạy lại chỗ cô gái vừa đứng, dưới đất chỉ còn sót lại chiếc khăn choàng cổ mỏng màu nâu nhạt thơm mùi phấn. Huyên nhặt chiếc khăn lên, đưa lên mũi, lòng chùng xuống . Huyên úp mặt anh vào chiếc khăn quàng, hôn thật lâu, đôi mắt sũng ướt; .lần đầu tiên từ bao nhiêu năm nay, nước mắt Huyên rơi trở lại vì thương con sói.
    Huyên cầm chiếc khăn, đi trở về xe, rồ máy tiếp tục .Anh đặt chiếc khăn lên ghế bên cạnh :
    _ Em là ai ? Anh không biêt, là Mi của anh hay là người vẫn nằm trong vòng tay anh mỗi đêm , nhưng anh vẫn giữ mãi cạnh anh chiếc khăn này, xem như là em vẫn còn bên anh . Chỗ em từ đây, không còn là băng ghế sau lưng anh, mà là ghế bên cạnh anh mãi mãi . Anh sẽ đặt tên em là Hương Phấn .

    đht

    .





  6. #6
    Donghuong's Avatar
    Status : Donghuong v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: Mar 2016
    Nguyên quán: Toulouse France
    Posts: 228
    Thanks: 2
    Thanked 17 Times in 12 Posts

    Default



    KỶ NIỆM ĐẦY NƯỚC MẮT


    THÔI VẬY !
    @
    Em có người yêu
    Ngày xưa là lính
    Bây giờ gặp lại
    Thương vẫn còn nhiều
    *

    Một lần trên phố
    Tia mắt gặp nhau
    Nhưng xa vời vợi
    Thời yêu ban đầu
    *

    Em quày trở lại
    Định cười với anh
    Nhưng môi cứ mãi
    Bảo thôi đừng nên!
    *

    Tim anh hết chỗ
    Cho người yêu xưa
    Tại vùng thương nhớ
    Hôm nay không thừa !
    *

    Giờ em chỉ dám
    Đứng ngó xa xa
    Tóc anh cũng đậm
    Những hàng sương sa
    *

    Em còn giữ áo
    Chiếc áo chiến binh
    Ngày anh ra trận
    Thêu tên chúng mình !

    đht
    @
    Một tuần sau khi tôi gửi bài thơ này lên mạng, tôi được một mail gửi lại tôi với những giòng chữ :
    Em, tôi đã nhận ra em hôm trên phố, nhưng tôi không còn dám nhìn em vì sợ tôi lại làm tim em rướm máu thêm một lần nữa . Tôi xin lỗi em thật nhiều và chắc nợ tình này tôi không biết bao giờ mới trả cho em đầy đủ .
    Trước khi nói tiếng vĩnh biệt , tôi chỉ xin em cho tôi được xưng với em tiếng "ANH " ngày xưa một lần chót .
    Vinh .
    Lá thư ngắn của Vinh đã đưa tôi về trời cũ, nơi mà Vinh đã từng nói những lời yêu thương cạnh bờ sông Hương Huế ! Ừ nhỉ, cũng vẫn Huế muôn đời của xa xưa đã đón tôi trong vòng tay cầu Tràng Tiền khi tôi trở về thăm lại Huế năm ấy . Ba mươi năm chờ đợi, chờ đợi một lời ước hẹn tuy ước hẹn ấy cho đến bây chừ vẫn chưa bao giờ gặp và tim tôi vẫn chưa bao giờ nguôi ngoai nhớ thương .
    Hôm đó tôi đứng tựa lan can cầu, nhìn sông Hương lững lờ trôi, chiều đã sắp ngả qua hoàng hôn, nắng đang chạy về gần trên núi Kim Phụng, ngược phía núi là Vĩ Dạ, là cồn Hến, là Đập Đá, là con đường hàng me của Vinh và tôi những chiều thứ bảy vẫn tay trong tay . Bên kia Trường Tiền là chợ Đông Ba, cái quán bánh bèo của những sáng chủ nhật cũ vẫn còn chờ anh và em đó Vinh ơi !
    Ba mươi năm dài, em chắc anh làm chi còn nhớ ngôi nhà Nội xóm Bầu Vá với con đường đất đỏ Huyền Trân mà anh vẫn thường gọi em dù em không mang tên đó, em mang tên cùng với giòng sông muôn đời của Huế, ba mươi năm dài chắc chi anh còn nhớ những trưa thứ bảy anh lên Lương Quán tìm em ở nhà Mệ, ăn cơm với cá bống kho khô, canh xơ mít và vả trộn mà anh thích và mỗi lần anh lên, Mệ biết ý anh, Mệ để thêm chút mè rang trong gỏi vả trộn tôm .
    Ăn cơm xong em và anh ra bãi đi câu cá cấn về thả vô trong bể cạn hòn non bộ . Trưa mình ra vườn hái dâu, hái bưởi, thanh trà, khế ngọt .. Anh hay trêu em :
    - Con gái có khác, ưa ăn vặt không sợ chua hư răng răng ? Anh hay giả đò nói giọng Huế để ngạo em nào là răng mô, dị òm, mô nà , anh nợ ..., noái ..!
    Ba mươi năm dài, em nghĩ anh không nhớ những kỷ niệm đó, có lần anh lên bị trời bão, gió lớn và mưa lớn chi lạ; Mệ không cho anh đạp xe đạp về vì sợ cây trúc gốc ngả ngoài đường rồi anh bị tai nạn . Tối đó em vui chi lạ vì có anh bên cạnh, cái ước mơ thầm kín được ngồi cạnh anh trong bóng đêm, anh ôm vai em thật chặt vì em rất sợ bóng tối và thêm nghe tiếng gió rít ngoài hiên như tiếng ma quái, trong nhà ngọn đèn bỏng chiếu ánh sáng leo lét lên tường, dọi những bóng nhành lá đang vật vã ngoài sân như những con ma thập thò ; anh nắm tay em thấy lạnh ngắt, anh biết em sợ, anh lấy tay chà mạnh tay em cho ấm lại .
    Mệ đã đi ngủ vì đêm cũng khuya, em ngồi nán lại nghe anh kể chuyện tương lai của anh, và anh kết luận bằng ngày anh ra trường có việc làm , anh sẽ xin Mệ và Nội được đi dạm hỏi em ; em nghe anh nói mà thấy mình hạnh phúc chi lạ .
    Em nghĩ anh có thể quên những kỷ niệm ấy, nhưng chắc anh không quên cô hàng xóm xinh đẹp của anh vẫn hay giả đò mỗi ngày qua mượn sách vở anh và nhờ anh giảng giùm những bài toán những bài toán cô ta kêu khó quá mà ngay em học dưới cô ta em cũng có thể giải đáp được ?
    Cô ta biết anh yêu em, cô ta vẫn nhìn em với cặp mắt không thiện cảm chút nào, mỗi lần em kể cho anh, anh chỉ mắng em hay ghen hão !
    Nhưng không ngờ thời cuộc đổi thay mau chóng, anh vừa học xong, anh biết trước thế nào anh cũng phải bị đi quân dịch, anh không muốn nên anh ghi tên vào trường Võ Bị Thủ Đức . Anh vào Saigòn và em vẫn tiếp tục ở lại Huế , và chiến tranh .... mình xa nhau từ đó, lúc đầu em còn nhận được thư anh, sau đó biệt hẵn !Em cũng vừa thi xong tú tài 2, đậu và vào trường Dược Saigon, tuy vậy, em không còn tin tức anh mặc dù em ráng tìm anh khắp nơi ... rồi loạn lạc !
    ...................
    Ba mươi năm sau, có dài quá không anh ? cũng không hiểu vì đâu em không chịu lấy chồng, không chịu lập gia đình như đám bạn em ? Rồi để đến một ngày trên phố xứ người em gặp lại anh ! Gặp lại anh trong hoàn cảnh éo le ; nhìn anh đi với cô hàng xóm cũ của anh bên kia đường em không biết em có nên chạy lại mừng gặp anh hay thôi ?
    Thấy anh ôm tay cô ta đi ngược lại em, em đưa tay định chào, em thấy anh nhìn trước nhìn sau để băng qua đường, trong một khắc ngắn; em ngỡ ánh mắt anh đậu một tí trên tay em, nhưng anh vẫn tiếp tục đi tiếp và cô gái, chắc nay đã là vợ anh, đang nũng nịu kề tai anh nói gì đó !
    Tự nhiên nước mắt em tuôn xối xả, thế là hết ước hẹn nay chỉ còn như ngọn gió ngàn vẫn bay .
    Trong giây lát ngắn ngủi gặp lại anh, lòng em chùng lại, tóc anh ngày xưa đen mượt, nhiều đến em hay trêu tóc anh là cánh rừng rậm rạp, chừ đầu anh phía trước sói và tóc đã pha màu sương .
    Em chờ đợi anh cho tới bây chừ, vẫn yêu thương anh sâu đậm, nay em buồn vì biết em đã mất hẵn anh, nhưng em cũng vui là biết anh vẫn còn sống !
    Không biết anh còn nhớ tấm áo ngày anh đi vào trường nhà binh em đã thêu tên chúng mình và trái tim tượng trưng trái tim em để dù anh ở đâu tim em vẫn nằm ngay bên trong túi áo bên ngực trái, ngay cạnh tim anh ...

    đht
    gửi một người rất có duyên với Huế

Trang 1/4 123 ... cuốicuối

Similar Threads

  1. Trả lời: 0
    Bài mới nhất : 04-12-2016, 04:38 PM
  2. Khi người dân bạo loạn
    By dnchau in forum Video, clip ngắn
    Trả lời: 0
    Bài mới nhất : 03-11-2016, 06:43 AM
  3. Trả lời: 0
    Bài mới nhất : 01-20-2016, 01:10 AM
  4. Giai đoạn 1966 - Khởi Loạn - Bàn Thờ Phật Xuống Đường
    By KiwiTeTua in forum Sưu Tầm, Biên Khảo
    Trả lời: 0
    Bài mới nhất : 09-08-2015, 09:02 PM

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •