Remember ?

Trang 1/2 12 cuốicuối
kết quả từ 1 tới 6 trên 11

Tựa Đề: Trang Văn Thanh Cảnh

  1. #1
    thanhcanh's Avatar
    Status : thanhcanh v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: Dec 2012
    Posts: 446
    Thanks: 0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default Trang Văn Thanh Cảnh




    NHẬT KÝ CÔN ĐẢO



    Ngày thứ nhất 03.08

    Hơn 3g sáng tôi và Vân đã lục đục thức dậy. Còn một vài thứ cần cho vào giỏ xách để hoàn thành khâu chuẩn bị cho chuyến du lịch "phượt" Côn Đảo 5 ngày. Đúng 4g, hai mẹ con Mười, em gái Vân, chở hai đứa tôi ra ngã tư Đồng Tâm để đón xe Phương Trang đi Cần Thơ . Tuy 12g trưa mới bay nhưng sợ nếu đi trễ hơn thì sẽ lụp chụp khi cận giờ quá nên chúng tôi đã chọn chuyến xe sớm nhất của ngày.

    8g sáng, hai đứa đến sân bay Cần Thơ mà không kịp ăn sáng vì phải đi xe trung chuyển của Phương Trang để khỏi phải khuân 4 giỏ xách nặng trĩu toàn là thức ăn (còn vali quần áo thì chúng tôi đã gửi theo xe anh Mỹ từ ngày hôm qua rồi). Bữa ăn sáng của hai đứa tôi là hai ổ bánh mì chả lụa mua ở bến xe Cần Thơ. Vậy cũng đủ vì tôi thường bị say xe nên chỉ ăn một chút vậy thôi cho đỡ đói.

    Vợ chồng anh Mỹ, chị Ánh và Kim Ngân đi xe bốn chỗ xuất phát ở chợ Tân Hiệp lúc 6g , dự kiến thì 10g mới tới sân bay. Chị Ánh cần vô Big C để tải thêm một ít rau xanh và chả lụa, xúc xích của siêu thị cho an toàn. Hai đứa tôi ngồi đợi ở sân bay và giải trí bằng việc cho nhau xem những hình ảnh chụp ở trong máy. 9g , nghe đói rồi, tôi mới mang bánh mì ra ăn. Ổ bánh mì miền tây chỉ có mười ngàn đồng thôi mà thật là nhiều chả, lại ngon nữa chứ! Vân nghe tôi khen mới lấy ra ăn và cũng tấm tắc khen theo. "Chỉ sợ đồ bán bến xe không ngon và không sạch sẽ, chứ biết ngon như thế này chắc ta mua thêm hai ổ nữa" Vân nói khi đã thanh toán chớp nhoáng ổ bánh mì và chai nước lọc.

    10g30 xe anh Mỹ đến, cả nhóm đến làm thủ tục kiểm tra ký gửi hành lý vì trễ quá rồi. Chỉ có năm người đi mà 9 kiện hành lý, chúng tôi lo sợ vì 5 vé = 100kg mà 11 va ly giỏ xách to đùng như vậy, lỡ quá trọng lượng cho phép thì phiền lắm! Anh Mỹ chia "gia tài" ra các hành lý xách tay cho mỗi người tự mang cho nhẹ bớt. May quá, vừa đủ!

    Xong kiểm tra hành lý tới màn soát vé. Ai cũng qua được, đến tôi thì cô nhân viên hết ngó tôi đến ngó cái CMND của tôi.Hai cô bé xinh xắn cứ lật qua lật lại, ngó tới ngó lui rồi bàn bạc to nhỏ trong khi tôi không biết có trục trặc về tên họ gì không trên tấm vé của tôi vì vé máy bay của cả nhóm là do anh Mỹ đặt mua. Sau một lúc bàn bạc, cô nhân viên sân bay nói:
    - Cô ơi, CMND của cô hết hạn rồi sao cô không làm lại?

    Tôi ngơ ngác:
    - Con nói sao?
    - CMND bây giờ sau đủ mười năm là phải làm lại cái mới mà giấy của cô làm ngày 19.07.2005 hết hạn rồi.

    Trời ạ! Tôi không biết cái luật mới này, vì đi máy bay thời gian gần nhất của tôi là tháng tư năm nay! Tôi cười giả lả:
    - Cô không biết, với lại hết hạn mới có hai tuần mà! Con thông cảm giải quyết cho cô đi nha!
    Cô bé cười cười:
    - Khi về cô nhớ làm giấy CMND mới nha!
    Tôi cười tươi tắn:
    - Cô nhớ rồi, cảm ơn con nhiều!
    Thoát!

    Đâu đã thoát! Tới bàn kiểm tra an ninh, tôi cởi áo khoác, bỏ mũ và điện thoại di động ra cái rổ nhỏ cùng cái túi xách tay rồi ung dung đi qua.

    Khi tay tôi vừa đụng tới cái giỏ xách thì một giọng oanh vàng cất lên :
    - Khoan cô ơi, cô chờ con một chút!

    Lại chuyện gì nữa đây, sao ai cũng gặp dễ dàng còn tôi số khổ đi đâu cũng gặp rắc rối vậy cà? Tôi im lặng đứng chờ vì... chán rồi!
    - Cô có máy móc hay chìa khóa gì trong giỏ, cô lấy ra giùm con.

    À... tôi chợt nhớ tới cái cái ipad và chùm chìa khóa. Tôi vội vàng lôi ra, cho nó quay trở lại máng chuyển.
    -Ý...còn cái máy chụp hình nữa , em ơi !
    - Thôi, được! Xong rồi cô! Cảm ơn cô!

    Tôi lủi thủi xách giỏ đi , mọi người đang ngồi chờ tôi ở bên trong. Anh Mỹ hỏi:
    - Sao vậy cô Cảnh ?
    Tôi lắc đầu bí xị:
    - Hết CMND tới cái máy ipad... Khổ em ghê!

    12g15 máy bay cất cánh. Cảnh vật bên dưới cánh bay thật đẹp. Trong đất liền, những thảm sắc xanh của ruộng lúa bạt ngàn, những nhánh sông đỏ quạch phù sa uốn lượn như những dãy lụa. Đồng quê miền nam thật phì nhiêu, trù phú nhưng không biết vài năm sau nữa đất đai vựa lúa miền tây có bị xóa sổ trên bản đồ không khi mà đô thị hóa đã tràn lan về tới nông thôn xa xôi rồi. Buồn !

    Máy bay bay ra biển. Ồ... Tuyệt vời! Những đám mây trắng như bông bềnh bồng trôi, tầng cao, tầng thấp, có khi bay lượn lờ quanh cánh bay. Máy bay đã bình phi rồi nên tôi tha hồ lôi ipad ra chụp ảnh và quay tá lả. Thời tiết hôm nay thật đẹp, trời trong xanh, mây trắng muốt, biển xanh lơ...Quần thể Côn Đảo từ từ hiện ra khi máy bay hạ độ cao để chuẩn bị hạ cánh. Những dãy đảo nhấp nhô đủ hình thù hiện rõ dần trên nền biển xanh loang loáng ánh nắng buổi trưa thật sinh động.

    1245 máy bay chạm mặt đất sân bay Côn Đảo. Khí hậu trong lành, gió biển lồng lộng thổi. Khi mọi người vào chuẩn bị nhận hành lý thì tôi tranh thủ nán lại ghi lại những khoảnh khắc đầu tiên khi đặt chân lên mảnh đất đầy những huyền thoại và di tích lịch sử này.

    Anh Mỹ đã đặt trước xe ra đón của khu du lịch nghỉ dưỡng Camping nên không bao lâu chúng tôi đã đi trên con đường đèo dốc thật đẹp tiến vào trung tâm thị trấn Côn Đảo. Xe chạy khá nhanh và nhảy chồm chồm liên tục nên tôi không chụp hình được.

    Hiểu tính thích chụp cảnh của tôi, anh Mỹ an ủi:
    - Cô Cảnh lo chi, mai mình thuê xe đi chơi,cô tha hồ mà chụp.

    Gần 2g trưa chúng tôi mới nhận lều xong và xếp gọn hành lý vào một góc, chuẩn bị ăn trưa. Ai cũng đói meo, nên việc chuẩn bị rất là nhanh. Thịt heo quay, bánh hỏi, bánh mì, chả lụa, rau sống, đu đủ, dưa hấu...v..v...thịnh soạn quá! Anh Mỹ, chị Ánh và Vân rất chu đáo, mọi thứ đã được chuẩn bị từ hôm qua, chỉ có tôi là ở xa và đang bị đau tay nên được miễn!... hihi...!

    Nhà ăn của Camping nằm ven bờ biển nên không khí ăn uống thật thú vị. Thịt quay đặc sản chợ Tân Hiệp, Ngân mua, chả lụa, Vân mua tại lò chả nổi tiếng của chợ Mỹ Tho, rau sạch chị Ánh trồng trên sân thượng cùng với hủ dưa cóc mà tôi... gọt vỏ, còn Vân thì làm cả đêm thật dòn, thật ngon... Chèn ơi! Chưa chắc có ai có buổi picnic bên bờ biển tuyệt đẹp thật ngon, thật tuyệt vời như chúng tôi! Vui quá!

    No nê rồi, chúng tôi vào nghỉ lưng một chút. Trưởng nhóm Tiến Mỹ chỉ cho chúng tôi được một tiếng đồng hồ thôi, sau đó sẽ thuê xe ra cảng cá Bến Đầm mua hải sản lo cho bữa tối.


    (còn tiếp)


  2. #2
    thanhcanh's Avatar
    Status : thanhcanh v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: Dec 2012
    Posts: 446
    Thanks: 0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default Nhật Ký Côn Đảo



    NHẬT KÝ CÔN ĐẢO

    Chiều ngày 03.08.2015
    15g30 chiều, anh Mỹ gọi chúng tôi dậy lên đường đi bến Đầm.

    Năm người, chúng tôi thuê ba xe máy, tiền thuê một trăm ngàn đồng một ngàymột chiếc. Có lẽ những chiếc xe này cày đường đèo ở đây liên tục nên te tua, bệ rạc chưa từng thấy ! Ngân chở chị Ánh trên chiếc xe mà xích nó cứ kêu rít ầm ì như xe tăng, còn Vân chở tôi trên chiếc xe khác cũng kinh khủng không kém ! Khi đề ga nó nổ y như máy cày và thỉnh thoảng bị ngộp xăng thì lại kêu thét lên làm tôi thiếu điều muốn rớt tim theo nó.

    Anh Mỹ một mình một xe chạy trước dẫn đường, khi nào gặp cua nguy hiểm, anh dừng lại dặn dò rồi chạy tiếp. Ngân và Vân tay lái khá vững nên tuy chạy trên đường đèo nhưng không có gì phải e ngại lắm.

    Con đường từ Thị trấn xuống bến Đầm dài khoảng 12km. Bên phải là núi cao chót vót, bên trái là biển sâu thăm thẳm, có đoạn đường chaỵ sát bên bờ biển , sóng vỗ ì ầm. Quang cảnh hai bên đường đẹp như bức tranh thủy mạc. Khi gặp eo biển đẹp hay một hòn đảo kỳ lạ, anh Mỹ dừng lại giải thích cho chúng tôi biết. Tôi rất muốn chụp hình nhưng anh Mỹ không cho dừng lại vì sợ trời chiều mùa này Côn Đảo hay có mưa, đi về rất nguy hiểm.

    Chúng tôi xuống cảng cá bến Đầm thì không may hôm nay tàu không về cảng. Không mua được hải sản, anh Mỹ dẫn chúng tôi đi xem bãi Nhác. Anh kể, có một anh Tây ba lô ngồi canh suốt 3 tiếng đồng hồ mới chụp được toàn cảnh lúc hiện ra cũng như khi biến mất hoàn toàn trong làn nước biển của bãi Nhác. Còn khoảng 2 km nữa đến bãi thì chúng tôi bị chặn lại bởi một cái chòi tôle nằm chắn ngang đường. Hình như con đường hay là núi đá đang bị sạt lở do phá núi nên rất nguy hiểm cho khách vãng lai .

    Thất vọng quá, chúng tôi quay về sau khi ghé một vựa hải sản ở đó mua con mực cấp đông về chiều xào ăn cơm. Anh Mỹ chầm chậm chạy trước cho tôi và Vân dừng lại vài phút chụp cảnh cầu tàu cảng cá. Đến mũi Cá Mập anh Mỹ dừng xe kêu chúng tôi xuống chụp ảnh . Tôi nhìn bãi cát chơ vơ, hình thù kỳ quái, không hứng thú lắm nhưng " nể tình " trưởng nhóm tôi bấm hú họa vài pô ! Nào ngờ , khi về xem lại hình, tôi mới thấy thật thú vị khi nhìn cái mồm há to và hai hàm răng lởm chởm như hàm cá mập. Thiên nhiên đôi lúc thật vô cùng tài hoa, sáng tạo.

    Về sắp đến nơi thì trời mưa lất phất. Một ngày di chuyển mệt mỏi, gió biển thì se sắt lạnh. Thêm vào đó tôi thuộc loại tiểu thư, nắng hổng ưa, mưa hổng chịu mà ngày đi chơi thì còn dài, lỡ bịnh xuống thì...uổng công , phí tiền quá . Vì thế, mặc mọi người rủ rê tôi vẫn từ chối đi tắm biển mà nằm dài trên giường nghe gió hàng dương reo vi vút. Nằm một lúc lại thấy chán, tôi mò dậy, khoác thêm cái áo cho ấm và lang thang ra biển.

    Côn Đảo đang vào mùa mưa nên bầu trời luôn vần vũ, mây xám giăng giăng. Bên phải là dãy núi in bóng màu mây trời, đẹp tuyệt vời, không bút nào tả xiết ! Bên trái là cầu cảng chạy dài ra tít đằng xa, nó che khuất tầm nhìn ra biển và làm mất vẻ đẹp của vùng biển nơi đây. Nghe nói, khi xây cầu cảng, dân chúng cũng phản đối nhưng...lệ thường mà, ai phản đối thì tha hồ phản đối, ai xây thì cứ xây...Nều về sau có gì...thì khắc phục hậu quả....mấy hồi !!!

    Tôi ngồi trên bãi cát trắng phau, thoai thoải, nhìn bâng quơ ra biển. Nước biển đẹp lạ lùng, có đủ các sắc xanh huyền ảo. Xa nhất là màu rêu đậm, màu dương, màu ngọc , màu xanh lơ...Sát bờ, nước trong vắt , xanh mơn mởn, sóng gợn nhẹ lăn tăn như hơi thở của một cô gái đẹp...

    Bãi biển của Camping đẹp nhất, yên bình và vắng khách. Chỉ có bốn anh chị nhóm tôi đang bơi lội, đùa giỡn trên sóng. Xa xa đằng kia một đôi tình nhân nước ngoài đang hôn nhau đắm đuối trên sóng nước mơn man ...!

    Trời tối dần, mưa hơi nặng hạt, mọi người lục tục kéo lên. Trong khi các cô đi tắm thì anh Mỹ " đảm đang " ngồi làm mực. Chúng tôi mang mọi thứ xuống nhà hàng và bày ra ăn tối. Tắm biển lên, đói ngấu, cơm nóng, mực tươi xào gừng, và món tôm rim của Vân mang theo đã được chúng tôi xử lý thật gọn gàng, nhanh chóng.

    Đêm đầu tiên ở Côn Đảo. Mưa rì rào, lá bàng xào xạc, nhạc dương vi vu, bữa cơm ngon lành... đã đưa chúng tôi chìm nhanh vào giấc ngủ an lành, thư thái. Mọi buồn phiền, bon chen đã bỏ lại tất cả trên đất liền rồi.

    thanhcanh

  3. #3
    thanhcanh's Avatar
    Status : thanhcanh v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: Dec 2012
    Posts: 446
    Thanks: 0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default



    NHẬT KÝ CÔN ĐẢO
    Ngày thứ 2 : 04.08.2015

    CÔN SƠN CÀ PHÊ
    8 giờ sáng, chúng tôi chở nhau đi Côn Sơn cà phê . Đây là quán cà phê nổi tiếng xưa và ngon của Côn Đảo.

    Lịch đi thăm viếng hôm nay của chúng tôi khá nhiều nơi cho nên chúng tôi chỉ ghé qua mỗi nơi một chút thôi. Điểm đặc biệt ở quán là những cây bàng già hằng trăm tuổi, trồng dọc theo con đường tuyệt đẹp trải dài theo bờ biển. Ngồi ở quán, nhâm nhi ly cà phê ngon, ngắm biển, nghe hương gió biển thơm lành, mát rượi, thật là sảng khoái.


    Đối diện quán là cầu cảng 914 là nơi các tàu thuyền, ca nô du lịch đậu đưa đón khách du lịch thăm biển hay đi ngắm san hô ở hòn Bảy Cạnh. Đây là cây cầu lịch sử mà 914 người tù khổ sai phải bỏ mạng mới xây dựng nên trên vùng Côn Đảo ngày xưa.

    Anh Mỹ dẫn tôi và Vân vào phía trong quán, nơi anh gọi là " Góc tối Côn Đảo". Ở đây, lưu lại di tích nơi dừng chân của nhà soạn nhạc vĩ đại người Pháp Camille Saint Saens.


    Chúng tôi rời quán cà phê và lên đường thăm Trại cải huấn Phú Hải. Hôm nay, khách tham quan rất ít, tôi mê mải chụp hình khi Vân đã đi vào bên trong rồi. Tôi lần dò đi dọc dãy hành lang phòng giam hun hút, lạnh lẽo. Những hình ảnh gông cùm, chuồng cọp, những dãy song sắt ghê rợn làm tôi chợt lạnh người. Nhìn quanh, chỉ còn mình tôi, tôi vội vã chạy ra ngoài. Đây quả thật là một địa ngục trần gian !

    Chúng tôi ghé thăm nhà Chúa đảo. Không khí ở đây hôm nay thật nhộn nhịp, từng đoàn xe và khách nối đuôi nhau chạy vào bên trong khuôn viên ngôi nhà cổ. Cảnh vật thật đẹp, chúng tôi thay phiên nhau chụp hình lưu niệm.
    Khoảng 10 giờ, có mấy chú khá lớn tuổi đến chào chúng tôi :
    -Xin lỗi các bạn, các bạn là đoàn khách từ đâu đến ?
    Anh Mỹ trả lời :
    - Chúng tôi từ tỉnh Tiền Giang đến.
    - Hay quá ! Chào các bạn Tiền Giang. Hôm nay là ngày giỗ hội Côn Đảo, chúng tôi xin mời mọi người vào dùng cơm với chúng tôi.

    Thật là ngạc nhiên !
    Các chú dẫn chúng tôi vào trong. Một dãy mấy chục bàn tiệc đang ngồi chật cả. Chúng tôi ngại ngùng đứng một lát rồi lẻn ra ngoài. Các chú lại theo ra mời lần nữa, chúng tôi lễ phép cảm ơn, xin thoái thác vì còn phải đi thăm nhiều nơi nữa. Lòng mến khách, chân tình của người dân Côn Đảo thật là dễ thương.

    Trưa nắng rồi, chúng tôi ra chợ Côn Đảo tìm mua thức ăn cho buổi trưa. Chúng tôi phải ăn nhanh để chiều còn vượt đèo đi thăm Đầm Trầu nữa.

    Buổi chiều

    ĐI ĐẦM TRẦU


    12g30 chúng tôi lên xe đi ngược trở lại đường ra sân bay để đi Đầm Trầu. Hai bên đường đèo là những hàng hoa anh đào màu hồng nồng nàn và hoa bằng lăng tím ngát rất đẹp. Dọc bờ biển, những đồi dương xanh mơn mởn, lá đong đưa theo gió.

    Một đoạn dốc liên tục hiện dần trước tầm mắt. Xe anh Mỹ chạy rất xa, xe của Ngân và chị Ánh cũng không thấy đâu hết. Con đường dốc ông Tổng quanh co, toàn các cua gắt như khuỷu tay. Vân im lặng lái xe không nói gì hết. Tôi cũng vô cùng căng thẳng. Lần đầu chạy xe máy trên đường đèo nguy hiểm, cả hai chúng tôi đều có chung nỗi lo sợ mà không ai dám nói ra.

    Đường vắng tanh. Trời bắt đầu vần vũ. Trời ! Lỡ mưa xuống thì...! Chúng tôi toát mồ hôi hột.

    Vân vừa trả số để lên đèo thì xe lừng khừng, nhấp nhổm ...Vân hốt hoảng hối tôi nhảy xuống. Vân cố tăng ga cho xe vọt lên nhưng nó khựng lại rồi trôi ngược trở xuống dốc. Vân lảo đảo tay lái và xe đổ nghiêng ra ngoài đường. May thay , đúng lúc đó, một cặp vợ chồng vượt qua mặt chúng tôi. Người chồng ngoái lại nhìn và vội vã trao tay lái xe cho vợ rồi chạy ngược về phía Vân. Chiếc xe lăn kềnh ra trong khi chân Vân còn kẹt lại dưới bánh xe. Người chồng đỡ Vân và dựng chiếc xe đứng lên. May quá, Vân không sao, chỉ hơi xay xát nhẹ.

    Thế là hai vợ chồng chia ra , người chồng chở tôi và người vợ chở Vân đi tiếp. Hơn 20 phút chúng tôi mới vượt qua được đoạn đường đèo nguy hiểm này. Sau khi dặn dò Vân cẩn thận, hai vợ chồng từ giã chúng tôi để đi ra sân bay cho kịp chuyến người vợ đi công tác ở Sài Gòn. Chúng tôi rối rít cám ơn hai vợ chồng. Tôi chợt nghĩ có lẽ do ơn trên phò hộ mới xui khiến cho hai vợ chồng đi phía sau chúng tôi, chứ nếu không có họ không biết số phận của tôi và Vân sẽ ra sao ở đoạn đèo này ?

    Tới ngã ba quẹo vào đầm Trầu, xe báo hiệu hết xăng. Thôi, chết rồi ! Trời sắp mưa, đường đèo nguy hiểm, xe hết xăng...chúng tôi sẽ ra về như thế nào đây ? Lúc nảy khi xuất phát, Vân gọi đổ xăng mà anh Mỹ nói hôm qua mới đổ, chưa đi đâu nhiều chắc còn mà ! Xe tôi cố lết từng đoạn trên con đường như ổ trâu loang lổ. Đi chơi gì mà khổ quá ! Vân lầm bầm, cau có. Tôi sợ hãi ngồi im, ngay một tiếng thở nhẹ cũng không dám. !

    Đầm Trầu !
    Chúng tôi dừng xe và thở phào nhẹ nhõm. Thức ăn vẫn còn treo trên xe, chúng tôi bước lần xuống bãi. Trời chuyển mưa, gió thổi lồng lộng, cát bay rát cả mặt. Tôi và Vân cũng cố ngược gió đi đến bãi đá lô nhô trước mặt. Dù gì, chúng tôi cũng phải ghi lại một vài hình ảnh của nơi đây vì gian khổ quá chúng tôi mới đến được đây mà !



    Thấy chuyển mưa quá lớn, chúng tôi quyết định quay trở về liền. Mở bình xăng kiểm tra ! Trời ạ, bình xăng xe chúng tôi và xe của Ngân đều cạn nhẵn. Vân và Ngân cố giữ tay ga không thay đổi để có thể lết được xe ra ngã ba tìm nơi đổ xăng. Tiệm tạp hóa đầu đường chỉ còn khoảng 2 lít xăng. Thế là ba xe chia nhau , xe tôi được nhiều hơn một chút.
    Lượt về, chúng tôi cảm thấy bớt lo sợ vì đã quen đường rồi. Trời tan mây , sáng dần, chúng tôi an tâm chạy về thị trấn.

    NGHĨA TRANG HÀNG DƯƠNG
    Vô thường ngắn ngủi thân cát bụi
    Nông sâu một nấm xác chôn vùi.
    Lợi danh, tham ái chi cho khổ
    Vui sống an nhiên thoát kiếp người.
    tc

    AN SƠN MIẾU
    ( Miếu thờ bà Phi Yến, Thứ phi của vua Gia Long )

    Viếng Miếu An Sơn
    Viếng miếu An Sơn chợt ngậm ngùi
    Thương bà Phi Yến cánh hoa rơi !
    Can chồng khuyên nhủ thân vợ đọa
    Nhớ mẹ khóc đòi xác con trôi.
    Xót kiếp phi tần đời đảo giữ
    Đau thân thế tử phận biển vùi.
    Ngẫm chuyện sử xanh lòng chua chát
    Ai oán làm sao những phận người.
    tc


    CAMPING

    Hơn 6g chiều chúng tôi về đến Camping.
    Mọi người chuẩn bị cho buổi ăn tối. Tôi lấy mì gói ra nấu chung với nước xào mực còn lại của buổi sáng làm canh. Chị Ánh và Vân nướng thêm khô mực, khô bò..., còn anh Mỹ thì qua quán mua thêm cơm nóng.

    Trong khi chúng tôi hí hoáy lo bữa tối thì một anh tây ba lô đi vào . Anh này trông giống dân châu Á, tôi nghĩ anh là người Hàn Quốc. Anh vui vẻ gật đầu chào chúng tôi và đến ở một căn lều cách lều anh Mỹ một căn.

    Khi chúng tôi dọn bàn ăn trước lều thì tình cờ anh đi ra. Anh Mỹ thân tình mời anh dùng cơm với chúng tôi. Anh không ngại ngần và vui vẻ nhận lời. Anh vào lều, cầm ra chai rượu sô chu, một loại rượu mà người Hàn Quốc rất thích uống. Anh tự giới thiệu tên Joe , người Hàn Quốc, vợ anh người Hà Nội, là Tiếp viên của hãng hàng không VietNam Airline. Trong khi vợ đi công tác ở Hàn Quốc thì anh ra đây du lịch và gặp gỡ một vài đối tác làm ăn.

    Bữa cơm giản dị với canh mì gói, tôm rim mặn, sườn chiên, dưa cóc, cà chua, rau cải và khô nướng. Joe ăn trông ngon lành, thỉnh thoảng gật gù : Ngon dzắm ! Chúng tôi nói chuyện với nhau đủ thứ tiếng : tiếng Anh, tiếng Việt, tiếng Hàn... Joe có vợ người Việt nên cũng bập bẹ được một ít tiếng Việt. Chị Ánh là giáo viên Anh Văn, anh Mỹ cũng nói tiếng Anh rất giỏi. Ba người đó nói, còn Vân, Ngân và tôi chỉ ngồi nghe thôi. Cả buổi, tôi chỉ ngồi cười và nghe họ nói chuyện rôm rả . Vì trình độ ngoại ngữ của tôi rất kém nên tôi nghe khi hiểu khi không, mà không thì nhiều hơn hiểu !

    Xong cơm tối, chúng tôi đi ngủ sớm để sáng mai 8 g thì khởi hành đi hòn Bảy Cạnh ngắm san hô và tắm biển. Anh Mỹ đã hợp đồng một chiếc ca nô trọn ngày với giá ba triệu đồng. Anh rủ Joe theo nhưng anh chàng từ chối vì mai có hẹn trước với khách rồi.

    thanhcanh
    ( còn tiếp )

  4. #4
    thanhcanh's Avatar
    Status : thanhcanh v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: Dec 2012
    Posts: 446
    Thanks: 0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default



    NHẬT KÝ CÔN ĐẢO

    Ngày thứ ba : 05 .08.2015

    HÒN BẢY CẠNH

    Đúng 8g sáng chúng tôi đã có mặt trên bến ca nô ở Cầu tàu 914 để đi thăm hòn Bảy Cạnh. Joe tháp tùng với nhóm chúng tôi vì cuộc gặp với khách hàng của anh đã được dời lại vào dịp khác.



    Chúng tôi tay xách, nách mang lỉnh kỉnh vừa đồ ăn vừa đồ bơi, đồ tắm . Nước biển rút hơi xa bờ nên chúng tôi phải xắn quần lội nước. Hai thành viên nam duy nhất của nhóm phải gồng bớt những món nặng giùm 4 người nữ chúng tôi. Nước lên quá đùi nhưng mát lạnh nên cũng khá thoải mái.

    Nửa giờ sau, ca nô xuất phát . Mọi người lục tục mặc áo phao vào. Ca nô rẽ sóng lao vọt về phía trước bỏ lại cầu cảng và thị trần dần dần rời xa tầm mắt. Tôi ngồi ở đuôi tàu,vừa ngắm cảnh vừa lia máy quay những cảnh sắc kỳ ảo hai bên đường tàu và những hòn đảo lung linh dưới ánh nắng ban mai. Biển lặng, trời trong xanh, đảo nhấp nhô trong làn sóng biển. Một thiên đường hạ giới tuyệt vời.



    Sau một vòng tham quan quanh đảo thì ca nô cập bến. Chúng tôi men theo con đường nhỏ lót đá đảo đi xuống cắm trại ở trên bờ biển. Anh chủ ca nô nói chỉ khoảng 800m thôi là tới trạm nhưng sao đi hoài mà vẫn chưa tới ? Tôi luôn bọc hậu vì mải miết lo chụp hình, quay phim.

    Vân đi trước khá xa, thỉnh thoảng ngoái laị thúc hối tôi :
    - Mi nhanh lên, còn ăn trưa rồi đi lặn biển nữa !
    Tôi khoát tay ra hiệu cứ tự nhiên và cười tươi tắn :
    - Yên tâm, mi tới, ta cũng tới...hì hì...!

    Chúng tôi đi suốt khu rừng sinh thái ngập mặn với rất nhiều loại cây rừng lâu năm , rễ chùm sum sê hay những thân cây rừng cổ thụ hai, ba người ôm không xuể. Thỉnh thoảng , tôi dừng lại nhìn dòng suối nhỏ uốn quanh, nhìn con bướm rừng to vờn bay trong nắng, hay lắng nghe tiếng suối róc rách chảy, tiếng chim hót thanh thao đâu đó. Tôi nghe lòng mình thanh thản lạ ! Trước chuyến đi, tôi có một hờn dỗi rất buồn, nhưng bây giờ... tôi quên hết ! Về...tôi sẽ giận tiếp vậy !



    Mọi người dừng chân trên bờ biển. Tôi cũng vừa đến nơi thôi. Bên hiên trạm dừng, một cây hoa màu vàng thật đẹp nở rạng rỡ trong nắng :
    - Hoa điên điển hả em ?
    - Dạ, không phải đâu cô, hoa...
    Tên của loài hoa tôi chưa kịp nghe đã bị tiếng sóng biển át đi rồi...


    Anh Mỹ và Joe lo dẹp gai, bẻ cây và trải bạt dưới cội một cây bàng thật to. Bốn chị em tôi xếp thức ăn ra và thoải mái ngồi duỗi chân cho đỡ mỏi.
    - Mấy cô đi dạo một chút ngắm biển, nhặt san hô đi rồi về ăn nhé !



    Chị Ánh và Ngân thong thả tản bộ ở phía trước, Vân lúi húi trên bãi biển nhặt san hô. Tôi thì...mắt ở trên cây, mắt dõi ra biển...thỉnh thoảng cúi xuống nhặt một vài mảnh san hô màu đỏ lạ mắt, hay vài miếng san hô hình quả tim xinh xắn. Tôi đặc biệt yêu thích những vỏ sò, vỏ ốc màu trắng ngần nho nhỏ, không biết đã hóa thạch từ xa xưa hay là do bị sóng biển mài mòn, cọ rửa nữa ? Tôi cũng rất thích nhặt những mảnh san hô to như của Vân nhặt nhưng tôi đành bỏ lại vì tôi biết , tôi không thể mang vác được chúng về tận Sài Gòn với một tay rưởi như thế này !



    Cuối bãi là một mõm núi đá vươn ra biển. Trời, mây,biển cả, cây rừng hài hòa, hòa quyện lẫn nhau. Tôi ước gì mình có thể là một mỹ nhân ngư ngồi mơ màng trên đá dõi mắt tìm kiếm, đợi chờ... một chàng hoàng tử nào đó đi lạc để cùng dạo chơi đùa giỡn trên sóng biển an bình. Mơ thôi !



    Chị Ánh quay về, chị thấy hơi mệt nên nằm nghỉ trên chiếc võng giăng sẵn trên cây. Rải rác dưới bóng tàn lá bàng là những chiếc xích đu bằng khúc cây rừng treo tòng teng trông thật vui mắt . Mọi người lục tục kéo về khi bàn ăn đã được bày sẵn. Bánh tét, chả lụa, bánh mì sandwich, dưa, bưởi ...lần lượt được bày ra. Anh Mỹ cũng mở nắp chai vang, gọi bốn chị em tôi cùng uống .

    Mọi người rủ nhau ra biển tắm. Tôi chợt nghe buồn buồn và cả buồn ngủ nữa nên không theo mà lại nằm treo trên võng, lấy áo khoác che bớt tia nắng rọi ngang mắt Tôi im lặng, cố ru giấc ngủ. Tối qua, tôi không ngủ được vì một nỗi buồn nhớ vu vơ, không hình dạng....!

    Vân lay tôi thức dậy :
    - Ngủ ngon hén !
    - Ừ...ngon thật, chưa bao giờ ngon như vậy !

    Chúng tôi thu gom mọi thứ lại và quay trở ra bến để đi ngắm san hô. Đã hơn 3 giờ chiều rồi Lượt về, thức ăn đã giải quyết hết,nhẹ tay nên chúng tôi đi nhanh hơn lúc đi rất nhiều.

    Anh chủ ca nô đang đứng chờ chúng tôi. Anh bảo :
    -Sao các cô chú ra trễ vậy, con tưởng khoảng 11g thì ra chứ. Giờ đó biển lặng, nắng tốt, xem san hô mới đẹp.
    Vân nói :
    - Cô chú nghỉ ngơi và tắm biển xong mới ra .

    Anh chủ ca nô ái ngại nhìn bầu trời đang chuyển màu xám xịt :
    -Trời sắp mưa rồi. Lại có giông nữa, thời tiết này thật không thể ngắm san hô được rồi. Nhanh lên thôi, cô chú ơi !



    Nước biển rút ra rất xa bờ, tôi nhìn chiếc ca nô nhỏ xíu như con kiến ngoài khơi mà rầu rĩ. Tôi , Ngân và chị Ánh là những người còn ở lại sau cùng trên bãi. Anh Mỹ và Joe đã lội ra gần tới ca nô. Joe cao nhất mà nước đã ngang thắt lưng rồi, còn tôi, tôi chỉ cao có mét rưởi thôi,... thì...!...Tội nghiệp nhất là Ngân, Ngân đang lúi húi tháo đôi giày ba ta vải ra để lội chân không. Buổi sáng tôi đã bảo Ngân mang dép kẹp như tôi rồi mà không chịu nghe!

    Nước biển trong vắt, nhìn rõ từng mảng san hô và cát đá dưới chân. Tôi cắm cúi lội, không một lần can đảm ngước mắt nhìn phía trước. Ra gần nửa bờ, chợt sóng nổi mạnh. Nhiều lần bị sóng đánh, tôi trượt chân ,lạng quạng suýt té. May quá, anh Mỹ và Joe đã quay lại cứu bồ cho ba chị em tôi. Chúng tôi gửi Joe xách giùm giỏ và cả đôi giày của Ngân. Ngân đi một mình vì người khá cao, còn anh Mỹ thì hai tay lôi tôi và chị Ánh lội bì bõm ra ca nô. Cuối cùng thì cũng leo lên được an toàn.

    Mưa như trút nước, giông gió ào ào. Ca nô thả neo không dám chạy ra biển. Anh Mỹ, chị Ánh, Ngân và Vân đã mặc áo lặn rồi. Tôi vốn nhát như ... dê sợ nước nên tôi từ chối, không tham gia :
    Anh Mỹ đùa:
    - Cô Cảnh bỏ 600.000 ra đi tắm mưa hả ?

    Khoảng 20 phút, gió lặng bớt, ca nô mở máy lướt ra khơi. Sóng biển lăn tăn, tôi ngồi chúi mắt nhìn xuống đáy biển. Nước biển trong vắt nên tôi có thể nhìn thấy rõ nhưng thảm san hô lóng lánh : Ý...San hô đỏ nè, mọi người ơi ! ... Joe bơi giỏi nên anh chàng phóng ào xuống trước, anh Mỹ phóng theo. Vân, Ngân, chị Ánh đã sẵn sàng nhưng chưa ai dám nhảy. Giông bất ngờ lồng lên dữ dội, mưa lại ào xuống. Chị Ánh, Ngân và Vân sợ quá, không dám xuống. Cuối cùng, ca cô phải rẽ sóng quay về. Thế là, chuyến đi của chúng tôi thất bại rồi !



    Chỉ có tôi là ăn mặc còn tươm tất tuy ướt nhẹp vì mưa. Vân, Ngân, chị Ánh đều còn mặc đồ bơi hết. May quá, trời vẫn còn mưa nên chúng tôi thả bộ về khu CamPing. Chúng tôi tắm rửa nghỉ ngơi cho khỏe, chuẩn bị 6g tối nay đi ăn nhà hàng do Joe mời.



    Buổi tối ở nhà hàng hải sản thật ngon miệng. Joe gọi mực chiên xù, canh chua cá bốp, cá thu kho tộ, tôm nướng, cá sốt chua ngọt. Trên bàn, ngoài chai vang của anh Mỹ còn có chai rượu tây Joe mang theo.

    Chúng tôi kết thúc một ngày thăm biển vui và đậm đà tình bạn không ranh giới không gian hay thời gian.

    thanhcanh


  5. #5
    thanhcanh's Avatar
    Status : thanhcanh v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: Dec 2012
    Posts: 446
    Thanks: 0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default


    NHẬT KÝ CÔN ĐẢO

    Ngày thứ tư 06.08.2015

    DẠO PHỐ CÔN ĐẢO

    5 giờ sáng chúng tôi đã thức dậy và kéo nhau ra biển.



    Mấy ngày nay, đêm nào cũng mưa nhưng rạng sáng thì lặng dần. Nước biển ấm, tôi tha hồ trầm sâu trong nước nghe sóng biển dịu dàng mơn man cả tâm hồn lẫn thể xác. Giữa cái bao la của đất trời và cái bao dung của biển, dường như mọi phiền muộn cũng đã dần được xóa tan. Tôi thả mắt nhìn lên bầu trời. Mảnh trăng cuối tháng mỏng manh,thanh thoát.

    Người ta bảo yêu trăng là lãng mạn
    Và yêu văn là kẻ đa đoan.
    Tôi yêu trăng và cũng yêu văn nữa
    Nên một đời lãng mạn, đa đoan.





    Trong khi mọi người nô đùa với sóng biển thì tôi lặng lẽ đi lên, ngồi một mình trên bãi cát. Tôi dõi mắt nhìn bâng quơ ra tít khơi xa. Ờ...một nửa đời tôi đã trôi qua trong đa đoan và lãng mạn. Bây giờ...thì là gì đây ? Vẫn thế thôi !
    .......
    Khi mặt trời rọi những tia nắng đầu tiên trên biển thì mọi người kéo lên chuẩn bị ăn sáng để đi dạo phố Côn Đảo ngày cuối cùng. Sáng mai, 8 giờ chúng tôi đã phải ra sân bay để trở về đất liền rồi.
    Buổi ăn sáng đạm bạc của chúng tôi là những tô mì tôm bốc khói, xen lẫn những miếng khô mực và các lát chả lụa thơm ngon, hấp dẫn.



    Chúng tôi thả bộ từ Camping dọc theo bờ biển trên những con đường rợp bóng mát. Dọc hai bên đường, những cây lộc vừng nở hoa rũ xuống trông thật là đẹp. Bóng bằng lăng in dài, ngan ngát những sắc hoa tím dễ thương.

    Tôi luôn luôn là người đi sau cùng vì không một góc nhỏ,một ngõ ngách nào thoát khỏi camera máy của tôi. Một thảm rau muống biển nở hoa tím ngát, một chùm cỏ dại mọc hoang trên lề đường,chiếc tàu nhỏ tách bến ra khơi, bồn hoa dạ lý hương trắng ngời, thơm ngát...Tôi tham lam, vơ hết cả trời đất, cảnh vật vào tôi... hối hả, nâng niu và tiếc nuối.

    Một lần nữa chúng tôi dừng chân ở cafe Côn Sơn. Hôm nay, tôi mới có được giờ phút thảnh thơi thật sự ngồi tận hưởng hương vị cafe thơm ngon, đê mê, nồng nàn. Từ sau chuyến đi Lâm Hà về, tôi bỗng trở nên ghiền cafe. Tôi thích thú tận hưởng cái vị đăng đắng, ngọt ngọt, vừa nồng nàn vừa hờ hững của cafe, nó giống như là những gia vị trong cuộc sống mà tôi đã trải qua ngần ấy năm tồn tại ...



    Chúng tôi từ giã Joe ở đây. Hôm nay, Joe bỏ ra 200$ để đi lặn biển một mình. Số tiền đó khá lớn đối với những giáo viên về hưu hay " đã mất dạy " như tôi.

    Chúng tôi thân ái bắt tay nhau từ biệt sau những lời chúc hạnh phúc và may mắn. Tối qua, Joe và anh Mỹ trao đổi email cho nhau ...Nhưng, những họp mặt vu vơ trên mọi nẻo đường rồi cũng sẽ phôi pha theo thời gian, biết ai còn nhớ đến ai nữa kia chứ ?

    Chúng tôi tản bộ thong thả từ quán cafe đi ra trung tâm thị trấn. Côn Đảo đẹp nhất vì có những con đường dài thênh thang, mát rượi, những căn nhà cổ kính hay những gốc bàng cổ thụ ba vòng tay ôm không trọn.

    Chúng tôi vào chợ Côn Đảo đặt mua hải sản để mai mang về làm quà cho gia đình. Chị Ánh, Ngân và Vân đặt mua đủ thứ : nào mực, cá thu cấp đông, mực một nắng... Còn tôi, ngoài 1kg hạt mứt bàng và 1kg mực một nắng , tôi không mua gì thêm nữa. Tôi mua cho có chút quà vậy thôi, chứ tủ lạnh nhà tôi mực khô, hải sản ... do các con đi Nha Trang mua về hôm nghỉ lễ vẫn còn y nguyên đó.

    Trời bắt đầu mưa lất phất, chúng tôi quay trở về sau khi chị Ánh đã mua một con mực ống to và con cá sủ về làm cơm trưa.

    Mưa đổ xuống thật nhanh. Mưa Côn Đảo cũng lạ, có khi vần vũ âm u rồi tan biến, có khi đang nắng thanh tao thì mưa ập xuống. Chúng tôi nấp bên hè căn nhà cổ, nhìn những chiếc lá bàng màu đỏ bay vèo rồi rơi xuống im nằm chơ vơ trên dòng nước lặng lờ...

    Chúng tôi ghé nhà hàng gửi cá, gửi mực nhờ hấp giùm rồi trở về lều thay quần áo, nằm nghỉ ngơi một chút. 12 giờ trưa, chúng tôi kéo nhau xuống nhà hàng. Món mực xào củ hành ,món cá hấp gừng mùi thơm lan tỏa ! Ôi, ngon quá ! Mọi thức ăn mang theo, chúng tôi mang ra thanh toán cho hết. Tối nay, chúng tôi sẽ kéo nhau ra nhà hàng bày tiệc chia tay Côn Đảo.

    Trời lại lất phất mưa nữa rồi. Cô quản lý khu du lịch cho biết đang có một cơn bão lớn hình thành trên biển đông và đổ bộ vào đất lền ngày mai,ngày kia gì đó. Cô ái ngại thông báo, sợ chuyến bay ngày mai sẽ bị hủy hoặc dời lại nếu thời tiết quá xấu. Chúng tôi cảm thấy hơi lo sợ vì đi chơi đã 5 ngày rồi, đã nói về thì ...nghe nhớ nhà quá !
    Buổi chiều, chúng tôi ở nhà thu xếp hành lý để mai " rút quân ".

    Đêm nay, Côn Đảo mưa rả rích cả đêm. Tôi nằm nghe gió hàng dương ào ạt thổi , tiếng sóng vỗ ì ầm xa xa...Đêm cuối cùng Côn Đảo thật buồn !

    thanhcanh

  6. #6
    thanhcanh's Avatar
    Status : thanhcanh v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: Dec 2012
    Posts: 446
    Thanks: 0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default



    NHẬT KÝ CÔN ĐẢO

    Ngày cuối cùng 07.08.2015

    GOODBYE CÔN ĐẢO

    4g sáng, chúng tôi thức dậy.
    May quá, mưa đã dứt hạt. Trời trong dần. Mọi người ăn sáng , Ngân ăn lót dạ miếng bánh mì sandwich, chà bông còn tôi chỉ hai cái bánh ngọt và uống gói bột ngũ cốc là đủ no rồi.
    Chúng tôi kéo vali ra đường chờ xe đến đón ra phi trường. Đúng 8g xe đến.



    Giã từ Camping ! Cô Dung quản lý xinh đẹp ra tận ngoài xe tiễn chúng tôi. Bịn rịn chia tay và chúng tôi bảo rằng chúng tôi hi vọng sẽ trở lại nữa.

    GOODBYE CAMPING




    Chuyến về của chúng tôi ngỡ đâu nhẹ nhàng, gọn ghẽ hơn chuyến đi chứ , nào ngờ từ 9 kiện hành lý lúc đi nở thêm thành 12 kiện chuyến về. Đó là hải sản, là đặc sản, là san hô, là đá biển...! Lại chia nhỏ ra các hành lý xách tay. May quá, cũng không vượt quá số ký qui định.

    Một lần nữa, tôi bị giữ lại ở khâu kiểm tra giấy tờ tùy thân. Cô soát vé không đồng ý cho tôi làm thủ tục vì giấy CMND của tôi hết hạn.

    Tôi bực tức không nhịn được nữa :
    - Cô là khách du lịch , sân bay Cần Thơ đồng ý cho cô đi, giờ bên này không cho về thì cô ở lại đây à ?
    - Cô thông cảm, qua an ninh sân bay , tùy có giải quyết cho cô không ?
    Tôi đến phòng an ninh sân bay:
    - Em giải quyết cho cô về Cần Thơ.
    - Sao cô ở thành phố, không bay về thẳng Sài Gòn mà lại bay về Cần Thơ ?

    Tôi lầm bầm trong bụng : Á ngộ..! Chuyện lạ nhỉ ! Tui muốn đi thế nào là chuyện của tui mà ! Tuy vô cùng tức giận nhưng tôi cố dịu giọng:
    - À, tại vì cô đi chung đoàn Mỹ Tho nên mua vé khứ hồi đi chung cho tiện. Về Cần Thơ cô sang xe đò.
    - Em giải quyết cho cô nhưng cô nhớ về làm lại giấy CMND nha !
    - Tất nhiên rồi. Cảm ơn em nhé !
    ................
    12g trưa ngày 07.08 tôi đặt chân xuống sân bay Cần Thơ. Vợ chồng anh Mỹ, Ngân và Vân có hẹn xe ở Mỹ Tho lên đón, còn tôi thì gọi taxi về bến xe Cần Thơ. Họp rồi tan, vui rồi buồn! Tôi lên xe, Vân dặn với theo : Về tới nhà nhớ gọi ngay báo cho ta biết nhen !

    12g31 xe Phương Trang chuyển bánh đưa tôi về lại Sài Gòn. Con đường dài 160km lại chỉ một mình tôi cô đơn. Có gì là lạ đâu ? Tôi quen rồi ! Lên xe, tôi ngồi nhắm mắt lại, bạn đồng hành của tôi là một nhóc con, có lẽ là công nhân đi làm.Hắn ngồi phía ngoài, ngủ ngon lành. Tôi cũng cố ru giấc ngủ để quên đoạn đường 4g xe chạy, thỉnh thoảng tôi mở mắt ra nhìn xem coi tới đâu. Mong mau về tới nơi, tôi đã thấm mệt rồi.

    Tôi gọi xe taxi về đến nhà khoảng 6g chiều. Tôi mở cửa vào nhà, các con đi bán ở Tân Bình chưa về,các cháu về nội chơi ! Ờ...thì vẫn một mình !

    ĐOẠN KẾT



    Kết thúc chuyến rong chơi, tôi lại trở về với khoảng trời của riêng tôi. Một căn phòng nhỏ trên lầu cao, bốn bức tường màu cafe nhạt, khung cửa sổ nhìn xuống đường và nhìn sang khoảng sân rộng của ngôi trường tiểu học đang mùa nghỉ hè.

    Mỗi buổi sáng,tầm 4,5 giờ tôi thức dậy , ra mở cửa sổ nhìn xuống đường. Hàng cây còn say ngủ im lìm, vài chuyến xe chở hàng đầu ngày lao vun vút., những người lớn tuổi đi bộ thể dục trên đường...Trời sáng dần, ánh nắng ban mai rực rỡ, chim chóc hót líu lo.

    Mỗi chiều tối, tôi lại đứng bên khung cửa . Con đường rộng thênh thênh, hàng cây mờ mờ trong bóng đêm dần xuống. Đèn đường vàng vọt tỏa ánh sáng huyền ảo làm cho đêm càng tĩnh mịch, u hoài hơn. Đêm nào tôi cũng thức, đứng ở đây thật lâu ! Bóng tôi nhòa dần theo bóng đêm hun hút ở dưới kia.

    ....................

    Trang NHẬT KÝ CÔN ĐẢO xin được kết thúc ở đây.

    Tôi chỉ ghi lại những suy nghĩ, cảm xúc của riêng tôi trong chuyến rong chơi như là cuộc phiêu lãng của một cánh chim nhỏ nhoi thích khám phá bầu trời cao rộng.

    Bài viết có vụng về, sơ suất hay có những nội dung không phù hợp thì cũng xin mọi người thông cảm bỏ qua.

    Chân thành cảm ơn.
    Trân trọng kính chào.

    Sài Gòn, ngày 30.08.2015

    Nguyễn Thị Thanh Cảnh



Trang 1/2 12 cuốicuối

Similar Threads

  1. Trả lời: 0
    Bài mới nhất : 08-16-2015, 05:32 PM
  2. Trả lời: 0
    Bài mới nhất : 08-04-2015, 06:12 AM
  3. Nhật Ký Hành Quân Trung Đội
    By Longhai in forum Chuyện Đời Lính
    Trả lời: 0
    Bài mới nhất : 08-02-2015, 01:16 AM
  4. Kinh Hoàng Trên Đảo Koh Kra
    By KiwiTeTua in forum Chuyện 30.4
    Trả lời: 0
    Bài mới nhất : 06-29-2015, 09:58 PM

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •