Bài đầu ngô mình sở lúc đi là A1 lúc về là trực thăng , . Tác giả nói là dùng tên giả nhưng lại trưng toàn nhân vật có that . Đề nghị HQPD xoá bài này.Huấn Luyện Phi Hành
Phần Thứ Ba
Chương 22
Xệ Cánh Bay
Phi Hành muốn thân thiện, trầm ngâm kể lại câu chuyện có thật trong “đời phi công hụt” cho các bạn & “cố nhân” lặng lẽ lắng nghe, mà bùi ngùi đồng cảm, ân cần ngồi lại chia sẻ với mình, như người bạn đường tri kỷ kỳ phùng. Chuyện đau buồn như sau:
Ngày 19 tháng 7 năm 1967, đúng 3 giờ chiều. Hành mặc chiếc áo bay, đội mũ bay, ôm cánh dù nặng trịch, tay cầm bản đồ, đèn bấm đi check mấy cục than dẫn điện coi có bị gì không, anh sợ rằng nếu bị mất lửa thì khi mở máy nó sẽ bị ngộp xăng. Kiểm soát cẩn thận xong xuôi đâu đó, Hành chờ giờ TOT (time on target) chính xác xong anh mở máy, cánh quạt quay, luồng khói xanh bùng lên khi động cơ nổ. Hanh rung đùi, dẫu sao thì mình vẫn khoan khoái vui vẻ hãnh diện, vì:
Lóp ngóp bơi trong áo rộng thùng thình
lại cứ tưởng rằng mình bảnh, mình chi rằng đích thực
mình giây
Cho nên nó mới ra cái nông nỗi này:
Nhác xem phi lệnh có tên đà run như cầy sấy
vừa mới thấy có mang: nào bom, nào hỏa tiễn,
nào đạn ca nông
không rét sao mà chưn lẩy bẩy
gặp ai cũng ỉ ôi năn nỉ: Mầy, mầy đi giùm tao
dù vẫn biết chẳng thằng nào nó khứng
đành nai lưng mũ vác mũ ra tàu
nhớ anh cơ trưởng ảnh bế ảnh bồng ảnh thả
vào trong cốc-pít
mặt nạ dưỡng khí mang vào thì hì hà hì hít
hít thật nhiều vì cảm thấy thiếu hơi. (1)
Hành lái phi cơ đến đầu sân và standby để xin phép rời phi đạo. Đèn phi trường nhấp nháy trong phòng lái đèn lân tinh quay qua quay lại long lanh. Hành trang bị đủ mọi thứ cần thiết xong, anh hân hoan vui vẻ cất cánh bay cùng với ông thầy. Bay được vài ba giờ, thầy kêu Hành quay trở về sân bay. Lúc đó có hai chiếc A.1.E khác đang chờ. Thầy bảo:
- Anh cứ tiếp tục làm phi-đội-trưởng, hướng dẫn hai chiếc phi cơ kia đi ra Range, để thực tập. Anh bay solo! Chúc may mắn và bình an.
- Cám ơn thầy.
Thế là thầy xuống khỏi phi cơ. Khi tay lái đã được điều chỉnh chính xác, ấy là lúc phi cơ bình phi, là người phi công được thảnh thơi nhàn hạ khoan khoái tí chút. Cùng bay với Hành hôm đó có bạn Linh, và Hạ, cả nhóm sắp hàng chờ anh. Khi cất cánh xong, Hành nghe số 2 và số 3 báo là họ đang bay sát theo Hành. Anh yên trí dẫn họ ra đi làm các thao tác được qui định. Sau khi Hành ném hết bom, bắn hết đạn. Phi cơ của Hành xăng còn ít thôi, thì anh báo cho hai bạn biết, và dẫn họ về. Đến gần sân bay, anh báo tin cho Hạ đáp xuống trước, phi cơ Hạ đang tà tà rề rề… rẽ về đường Taxiway. Bấy giờ đến phiên Linh đáp xuống phi đạo, nhưng anh ta đáp thật gần, và chậm quá sức.
Phần Hành đang bay sà sà trên đầu phi cơ của Linh. Nhìn bao quát anh thấy rõ những ngôi nhà to, những loạt đèn lung linh lóng lánh đủ màu sắc nhấp nhô, những con đường sóng lượn quanh thành phố, kể cả vô vàn chiếc xe hơi đủ màu đang ùn ùn chạy đi chạy về, khiến anh rợn người toát mồ hôi, hoa cả mắt. Bỗng dưng anh chợt nhớ tới bài thơ “Phi Đạo”:
Có nhiều cậu học trò còn luống cuống
Mới “sô lô” thấy phi đạo đã run
Tháo mồ hôi trống ngực đập lung tung
Mới va chạm đã bung ào một cái!!
Lắm bạn bỏ bay lâu thì cũng vậy
Đáp bị bung khi mình chẳng muốn bung
Mới đầu thì nghe tức tối quá chừng
Đáp vài cái lấy lại ngay phong độ
Những anh Mẽo lái tàu to quá cỡ
Đáp cái nào cũng tóe lửa thấy ghê!!
Tạo tiếng kêu kít kít đến phát ê
Thân phi đạo rung rinh như muốn vỡ
Các bạn ơi! đừng bực mình nhăn nhó
Những khi sân có đèn đỏ xi nhan
Phải chờ cho cờ lia chớ vội vàng
Đừng đáp đại ắc xi đăng đấy bạn!
Nếu kẹt quá thấy mình cần rất khẩn (2)
Hành làm autorotation (tự động quay) đáp ép buộc khi máy của phi cơ đã bị tắt, thì bây giờ coi như chiếc phi cơ chỉ là thứ đồ vô ích vất đi, không còn xử dụng được. Tuy nhờ cánh quạt (rotor) lúc đó vẫn quay, nên chiếc phi cơ rớt lài lài 45/o. Phi cơ cũng không thể vọt lên cao. Nhưng lúc đó do quá bất thần, lúng túng, bàng hoàng và sợ hãi, lạnh người từ trên gáy kéo dài xuống toàn sống lưng mình; vì những điều không may. Thiệt là quá căng thẳng! Phen nầy chắc là toi mạng thiệt rồi.
Hành không nhớ control cánh quạt, vì thế phi cơ rớt xuống quá nhanh. Hành không thể liên lạc với đài Air traffic control, cũng không thể liên lạc với hai tần số UHF và VHF. Máy bộ đàm Motorola cà giựt rè rè rột rạt, bực mình hết sức. Hành nhớ hình như mình đã kéo cần lái để flare, nhưng chẳng hiểu sao kim RPM của rotor và engine cứ dính chặt, cứng đơ không chịu split, nó cứ nằm ù lì một chỗ, chẳng hề nhúc nhích cụ cựa. Kim đồng hồ RPM thì rung giật nhảy không ngừng.
Hành tính làm môt cú đáp autotouchdown trên taxiway, nhưng suy nghĩ cho cùng thì không thể được, vì sẽ gây nguy hiểm chết người cho rất nhiều từ phi cơ đang đậu trên parking, và những phi công, những nhân viên khác đang ở dưới đất. Trong tích tắc ấy, Hành thầm nghĩ:
- “Nếu mình bớt ga để đáp xuống. Thế nào cũng đáp ngay trên đầu phi cơ của Linh. Chắc chắn mình và cả mấy phi cơ gần đấy sẽ nổ tung banh xác”, càng chết hết cả đám Không-quân đang đứng ở dưới đất, họ lóng ngóng xôn xao nhìn lên, lo lắng chỉ chỏ kia kìa.
Vì thế anh vội vàng tống ga để có thể vút bay lên trời tiếp, (như mình đã từng làm việc tương tự trước đây). Nhưng, vì do Hành quá quen tay lái với các loại T-28 rồi. Khổ một điều rất quan trọng là: hồi trưa nay, anh đã từng bay lên cao độ 5.000 bộ, để thử nghiệm nó rồi. Vì, khi đang bay bình phi mà mình muốn hạ cánh cản, và bánh xe xuống rồi, thì chiếc máy bay sẽ trở thành khá nặng nề, coi như vô dụng giống đống sắt vụn, không thể dễ dàng điều khiển máy bay nữa.
Nhưng nếu anh tống ga vút phọt lên trời lúc đó, thì sức quay của cánh quạt sẽ tạo nên một lực đẫy rất mạnh. Khiến chiếc phi cơ có thể lật ngửa ra tức khắc. Hoặc phi cơ sẽ chúi mũi đâm sầm đầu cắm phụp xuống đất, là nổ liền lập tức. Còn nếu như phi cơ đang ở độ cao chuẩn mực, mình có thể dễ dàng “go” được. Nghĩa là trên không trung rộng thênh thang đó, mình sẽ kéo phi cơ trở lại vị trí bình thường. Dĩ nhiên là mình phải cần có ít nhất là 200 bộ, mới có thể cứu chữa một tình huống vô cùng gay cấn hiểm nghèo phức tạp ấy. Đằng nầy, Hành đang ở tư thế chuẩn bị sẵn sàng đáp, nên phi cơ chỉ ở cao độ chừng hơn 100 bộ thôi. Cho nên Hành vội tống ga rất mạnh, là do vậy.
Hậu quả là chiếc phi cơ chập chờn chao đảo, rung giật tưng bừng. Phi cơ nghiêng hẳn qua một bên. Hiện tượng đó gọi là: Torque Roll. Thế là điều cuối cùng Hành chỉ kịp nhìn thấy bầu trời lăn lộn quay cuồng chao đảo, ngả nghiêng, chới với quay vun vút bay tùng phèo. Hành nghe một tiếng nổ rất to rất dữ dội, long trời lở đất bùng lên, nghe choáng váng đinh tai nhức óc. Cánh phi cơ đã chạm xuống bãi cỏ, sát bên phi đạo. Cánh quạt bị bứt ra bay đi khá xa. Phi cơ lật qua bên phải. Rồi lật ngửa. Cuối cùng chỉ dừng lại ở điểm “tiếp đất”. Cách nơi anh đáp xuống chừng 2 kilomets.
(Anh biết điều nầy, là khi Hành đã nằm ở bệnh viện, thì Uỷ-ban điều tra tai nạn phải dùng một chiếc trực thăng, bay lên cao độ 3.000 bộ, họ chụp lại toàn cảnh tai nạn lúc bấy giờ. Hành thấy chiếc máy bay cuả mình vừa ngồi lái, giống như những miếng vỏ cây đại thụ nhăn nhúm vỡ vụn, chúng bay lả tả rải rác khắp nơi từ phía đầu đến phía cuối phi đạo). Thật quá kinh hoàng. Đường phi đạo rộng thênh thang lo gì đáp vội, để tự mang hoạ vô thân thế nầy!?
Riêng về phần Hành đang bị buộc cứng vào ghế ngồi bởi sợi dây nịt an toàn. Nhưng anh chả hiểu làm sao cái ghế tự động văng ra ngoài bãi cỏ? “nó ngồi” thẳng đứng? Hành ngồi y nguyên trên ghế còn đầy đủ cả mũ bay, cái mũ đội hơi chúi xuống mắt. Có dù đeo sau lưng. Sau cú đáp khiếp đảm “kinh hoàng dị tộc chẳng giống con giáp nào” đó, mắt Hành dường như toé lửa, trăm ngàn ông sao bung ra ở khoé mi. Hành cảm thấy đau nhói kinh khủng cùng khắp thân thể, nhưng anh vẫn còn tỉnh táo trước sự việc chớp nhoáng xảy ra trong tích tắc. Hành nghe thoang thoảng mùi cỏ ẩm. Mùi khét, và làn gió nhẹ phe phẩy thổi mơn man trên mặt mình. Hành nhắm mắt lại, chỉ kịp kêu:
- Chúa ơi!
Gió vẫn thổi man mác vào mặt mình lành lạnh, anh lại mở mắt ra dáo dác nhìn chung quanh, Hành mới biết mình còn sống. Anh chỉ thấy toàn các mãnh sắt vụn. Những đám khói nho nhỏ đang bập bùng bốc lửa trong buổi hoàng hôn. Đó là những ống dẫn dầu thủy điều bị cháy. Anh ngồi ở ghế bay, một mình chơ vơ lạc loài trên bãi cỏ có nhiều vệt lửa cháy bập bùng. Máu trào ra góc đầu bên thái dương dưới mũ bay, Hành cảm thấy một cánh tay bên phải cuả mình đã tê buốt đang nằm ở tư thế khác thường. Hành nghĩ nó đã gãy nát rồi.
Những tiếng nổ chát chúa và to như tràng cà nông đại bác bắn vô núi để lấy đá, kèm theo những luồng lửa đỏ, và khói đen xám cuồn cuộn từ đằng sau đuôi phi cơ xịt tới. Hành thấy hai xe chữa lửa hú còi inh ỏi, chớp đèn liên tục, hai xe police và xe cứu thương emergency landing đồng loạt cặp song song gần đường phi đạo. Các xe ấy ập sát vào chỗ xảy ra tai nạn. Hành còn thấy hai y tá Mỹ (Corpsmans) vội vàng lui cui chạy nhanh vào chỗ anh đang ngồi. Mấy người Mỹ khác vừa chạy, vừa dập tắt các đám cháy nhỏ. Một người Mỹ rối rít hỏi to:
- Phi công ở đâu rồi? Phi công ở đâu rồi?
- Tôi ở đây. Đây!
- Are you OK?
- Okay.
Họ chạy vào. Mặt Hành lúc đó đầy dầu nhớt, máu me. Họ vội tháo dây an toàn rồi nhẹ nhàng cẩn thận
đỡ anh ra khỏi chiếc ghế. Hành cố gắng đứng lên, nhưng bị đau thấu tim, toàn thân sụm xuống không thể bước đi được! Như vậy Hành mới biết là mình đã bị gãy luôn chân bên phải. Họ vội vàng lấy cái dù mở rộng ra mà lót trên cỏ. Họ dìu Hành từ từ ngả mình nằm tạm xuống trên đám cỏ xanh.
Khi vào đến nơi có thể tạm cấp cứu, ngay lập tức có một “đạo quân” bác sĩ, y tá vây quanh bên mình. Họ lanh lẹ cắt hết quần áo bay, nhưng có chiếc giày bên chân phải của Hành là không cởi ra được, vì đã bị một khúc ống inox dài đâm xuyên thủng: từ bên nầy qua thấu bên kia gót bàn chân cuả anh. Bỗng nhiên anh thấy có bốn ông Mỹ lực lưỡng tiến đến. Họ đè anh ra rõ mạnh. Ông bác sĩ lấy cái kềm, kẹp cứng cây inox, rút ra. Chao ơi! Lúc đó Hành cảm thấy đau đớn thấu trời xanh, rợn tóc gáy, Hành muốn đứng tim, óc muốn phọt ra mà chết tươi. Sau đó, họ cấp tốc lo cứu thương cho anh.
Hành vẫn nằm trên nền gạch ở góc phi trường. Anh thấy Hạ và Linh đứng nhìn xuống. Hành còn mỉm cười hơi gật gật nháy mắt nheo mày với “tụi nó”. Hành thấy “hai ông tướng” thân mến cùng bay của mình thì lắc đầu lia lịa, muốn gãy cổ. Mặt họ xanh mét lộ vẻ thất vọng, ngậm ngùi, bồn chồn, lo lắng, buồn thiu. Hạ thì lấy hai tay bụm mặt lại quay đi. Anh nghĩ:
- “Chắc là mình bị thương nặng lắm. Hay sao đây”, nhưng mà cổ nhân đã có câu:
“Nhân sinh tự cổ thùy vô tử,
Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh”
(Người ta sinh ra, ai mà không chết.
Cần phải lưu chút lòng son vào thanh sử).
Thây kệ cha nó, đến nước đứt đuôi con nòng nọc rồi, tới đâu thì tới. Họ đã tiêm vào người Hành hai mũi thuốc morphine giảm đau. Thế mà anh cưỡng lại, vì sợ nếu Hành ngủ đi, mình sẽ không còn sức lực để thức dậy nữa. Sau khi thấy Hành còn tỉnh táo, ông bác sĩ trực hỏi:
- Anh có muốn đi bằng trực thăng không?
- Tùy ông.
Thấy Hành còn “tỉnh queo”, thế là ông ta cho chiếc xe cứu thương đến, họ nhẹ nhàng cẩn thận đặt Hành nằm lên cán thương, hai y tá khiêng cáng thương leo lên xe. Xe hụ còi inh ỏi trong suốt lộ trình, xe chạy rất nhanh trên freeway đến Eglin AF Hospital, cách nơi xảy ra tai nạn độ chừng nửa giờ. Lúc đó là 19giờ 55’. Họ cấp tốc mang Hành vào phòng cấp cứu đặc biệt. Màu drap trải giường trắng, bộ quần áo trắng, trong phòng sơn màu trắng, tất cả mọi thứ ở đây đều mang màu sắc trắng bong, khiến Hành có cảm tưởng như mình sẽ nằm liệt trong bệnh viện toàn màu trắng tinh lạnh lẽo, mà hãi hùng.
Một lô bác sĩ chuyên khoa khác xúm lại bên anh cùng nhau chẩn đoán, tốp nầy tiến tới khám thì tốp kia lui ra góc phòng biên chép. Tốp thì xem: Tai. Mũi. Họng. Răng. Hàm. Mặt. Tốp khác lo khám nội khoa. Ngoại khoa. Tóm lại là họ khám chu đáo, tỉ mỉ chăm chú rất lâu, rất kỹ; nhưng tháo vát nhanh nhen và nhịp nhàng. Vì thấy sức đề kháng của Hành quá mạnh, nên bác sĩ lại tiêm cho anh mũi thuốc thứ ba, mà bác sĩ thấy anh còn tỉnh táo, họ kinh ngạc trợn mắt nhìn nhau. Tất cả đều lui ra, nhường chỗ cho các bác sĩ chấn thương chỉnh hình ở lại. Họ chụp ảnh. Hành biết chắc mình đã bị gãy cánh tay phải, & gãy từ xương đùi xuống mắt cá bên chân phải.
***
Chừng khoảng 21:30’ hôm sau Hành chợt tỉnh dậy, thấy mình nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt (speccial Care Unit). Chung quanh có nhiều bác sĩ, y tá. Họ khá mừng rỡ vỗ tay reo lên. Bác sĩ hỏi:
- How are you?
A ha! Ai cũng hỏi Hành có thoải mái không? Ui cha! Nhìn xuống thân thể lúc đó, thấy mình hoàn toàn như một cái “xác ướp Mummy” vậy. Bên cạnh có đủ thứ dụng cụ máy móc, phát khiếp. Lâu lâu có y-tá đến hút đàm, dịch truyền, dây truyền máy giăng mắc chi chít. Vân vân... Bị thương chảy rất nhiều máu, Hành thường khát khô cổ họng, thèm uống nước vô cùng. Họ chỉ lấy miếng bông gòn thấm chút nước trong cái ly thủy tinh, mà thấm thấm trên đôi môi nức nẻ khô lông lốc, anh tức bực ghê lắm, nhưng đành chịu. Ước gì lúc nầy mình được nốc một ly cối nước đá lạnh ừng ực xuống cổ, thì khoái khẩu biết chừng nào!
Thế là xong! Tàn kiếp giang hồ, thoả chí tang bồng hồ thỉ chí nam nhi mà bấy lâu nay Hành hằng vọng tưởng ước ao nhe! Hết lướt mây cỡi gió rồi, hết tự do "lả lướt bay bướm" trên nền trời bao la bát ngát thênh thang. Tự dưng Hành nghĩ tới má với những hàng nước mắt khi trước, má đã tiễn đưa mình lên đường "tòng quân", nay má ơi... có lẽ má đang mỉm cười:
- Hết thời trai rồi cu tí ơi! Từ nay con ở yên bên má hen.
Hành phì cười vì những ý nghĩ đó, đến nước nầy rồi mà trong đầu óc lãng mạn nầy còn "dệt ra" những lời vu vơ đó sao? Cũng có thể lắm chứ... Hành không còn thú tự do vẫy vùng đôi cánh tung bay trong gió bạt ngàn. Mất hết rồi niềm tự hào sãng khoái, khi anh vi vút bay vào không gian trò chuyện với chị hằng nga xinh đẹp, với muôn vì sao khuya lấp lánh! Còn đâu nữa lúc bay trong bầu trời đêm huyễn hoặc, thân thiết và mê đắm bao la, mênh mông!? Chao ôi là tủi hờn biết bao! Nhưng: Cái buổi hậu phi mới biết đá vàng
bước xuống thang là anh muốn té
ngũ chi ê ẩm, mặt mày xây xẩm, đầu gối lỏng le
không phải xì-ke mà cứ như anh xì-ke thiếu thuốc
mắt hoa đầu buốt trời đất cuồng quay
đi khám định kỳ ắt phen này i-náp (1)
Sau một tuần vật lộn với nhiều phen đau thể xác, Hành bàn giao chức vụ Trưởng-đoàn Khóa-sinh cho Hạ điều hành. Bác sĩ Mỹ đứng bên cạnh theo dõi. Luôn miệng hỏi:
- Are you comfortable?
- Are you OK?
Ôi! Lại hỏi mình có thoải mái không hoài à? Trên thái dương và mí mắt Hành bị rách một đường, họ phải may mấy mũi. Gãy tay. Nhìn thân hình bị bó bột trắng xoá, từ bàn chân phải lên tới bụng, tràn qua đùi bên trái. Họ chỉ chừa cho một cái lỗ khoét ở giữa, để anh cần “làm việc” vệ sinh cá nhân. Phía nơi háng của anh bị thương nặng, do dây và móc dù đã kéo bên tinh hoàn phải ra. Thì ra Hành giống Adolf Hitler (là một người ăn kiêng và chỉ duy nhất có một… tinh hoàn). Hô hô hô… Thú thật vào giờ phút nầy Hành quá ngao ngán, chẳng nhớ gì về việc thèm... kiêng ăn, uống, hoặc có cử... cử chỉ thèm thuồng rục rịch nhúc nhích sờ mó gì đến ai. Ui xà, nếu có mười nàng tiên lượn quanh, thì anh cũng chắp hai tay mà vái lia lị như tế... tế sao.
Có thể ông Trời tàn nhẫn “bắt vạ” Hành chỉ sót lại "nửa quả tẻo teo", thì còn phong độ gì để “làm ăn cái giống chi đây” hử Trời! Chân phải Hành bị treo lên cục tạ to, dùng làm cán cân. Nghĩa là người ta định kéo giãn khúc xương gãy bên chân nầy, cho bằng với chân bên kia. Chắc là bây giờ anh “muối mặt mo” như: Nữ hoàng Elizabeth đệ nhất I, tự coi mình là người mẫu mực trong chuyện vệ sinh thân thể. Bà từng tuyên bố rằng: “cho dù bẩn hay sạch, thì cứ mỗi ba tháng, bà mới tắm một lần”... cho “phỉ nhổ đời trai tráng” hết thời, rũ liệt teo tóp như mình sao ta!?
Lẽ ra theo chế độ sĩ quan, Hành được xếp nằm ở trong phòng chăm sóc riêng. Một phòng chỉ có một người nằm. Nhưng bác sĩ thấy nếu cho anh nằm trong đó, thì quá vắng lặng rất buồn. Không có phương tiện giải trí gì, sợ Hành sẽ bị trầm cảm nặng chăng. Bác sĩ mới ra lệnh cho y tá đẫy Hành ra nằm chung với nhiều bệnh nhân ở phòng công cộng. Ngoài nầy, có hai dãy giường của Hạ-sĩ quan và Binh-sĩ. Rộng rãi, đầy đủ tiện nghi giải trí vui vẻ và nhộn nhịp! Mà bây giờ anh cần phải vui vẻ náo nhiệt, chứ nếu Hành chìm trong bóng tối và sự im lặng triền miên, có lẽ không sớm thì muộn, anh sẽ tress, bị điên mất.
Ngoài phòng rộng và đông vui nầy có những người đi lại được (ambulatory). Có một ti vi rất to, cỡ 50”, để cho anh em toàn phòng xem chung. Bên cạnh Hành có đủ thứ tiện nghi dụng cụ máy móc. Mỗi giường đều có gắn tấm ri đô khi mình cần sử dụng vệ sinh riêng tư. Hành bấm chuông gọi y-tá đến. Cô ta mang “bô” Bed Pan tới, cô ta bỏ ra ngoài kéo màn lại. Mình “tự do thao tác” làm trời làm đất gì sau tấm màn ấy, thì làm. Khi xong việc, Hành bấm chuông, cô y tá mở tấm màn kéo về một góc, cô đến toilet dọn dẹp ngăn nắp, rồi mang bao đựng cái “bô”, đem đi. Buổi sáng, buổi chiều, đều có bác sĩ đến thăm, họ khám bệnh nhân kỹ càng, cho thuốc uống đều đặn, chăm sóc chí tình, chu đáo.
Mỗi ngày, vào buổi sáng họ đưa cho bệnh nhân một tờ thực đơn có ghi ba món ăn và nước uống. Mình thích phần ăn nào, thì check V vào đó. Ngày mai họ nấu cho ăn. Nói chung họ cho ăn khá ngon. Bệnh nhân cứ ăn, ngủ, và xem Ti vi riết. Phát chán! Mấy lần sau ngày Hành bị tai nạn, ông thầy dạy bay của Hành vào thăm. Thầy mang nguyên một thùng carton lớn, đựng toàn những cuốn Play Boy. Thầy nói:
- Tôi thương anh lắm! Gửi tặng anh. Những thứ nầy tôi đã “sưu tầm” hơn mười năm rồi.
Thế là Hành cứ nằm đó, mà “nghiên cứu” hết mấy trăm tập play boy. Nhờ thế vốn liếng sinh ngữ trong anh ngày càng khá hơn. Mỗi tuần các bạn đến an ủi, giúp đỡ, thăm "thương binh" một lần. Đám bạn sinh viên sĩ quan Việt Nam như: Trần Thế Vinh, Phan Quang Tuấn, Trương Công Thành, Trần Quốc Trung, Vũ Tùng, Trương Đông Đình, Hoàng Quốc Huấn, Huỳnh Lô, Trần Văn Bời v.v… đều đến thăm bạn. Ngay cả ông đại úy sĩ quan liên lạc từ Mississippi cũng bay qua thăm Hành. Khi trước còn nằm ở trong phòng kín, đầy oxy, Hành đã bỏ hút thuốc lá một thời gian khá lâu. Nhưng cũng do mấy “ông bạn hiền” thương xót anh bị gãy cánh bay ưa đến thăm, họ đã tạo cho anh có dịp tha hồ hút với hít.
Họ đẫy băng ca đưa Hành ra nằm ngoài sân phơi nắng mà “nghiên cứu, nghiền ngẫm” cái sự đời cu tí nha ta. Rồi họ đưa thuốc lá, biểu Hành nằm đó ngắm trời, ngắm cây cỏ hoa lá… mà hút hít, để viết thư tình, làm thơ tình, cho vui. Dĩ nhiên! Còn thú vui nào bằng thú vui “hút hít” chứ! Sau đó ui cha! Hành đâm ra ghiền hút thuốc nặng, anh hút ngày một gói thuốc lá “con lạc đà”. Đúng là cỡi trên con lạc đà thì quá đã! Thời gian Hành ra ở phòng ngoài (phòng bệnh nhân điều trị) anh nhờ mấy bà thiện nguyện mua dùm thuốc lá và hút liên miên, hút đã đời... mà bây giờ chẳng có ai gần bên cằn nhằn, cấm đoán như người yêu cũ thuở xa xưa ở Đà Lạt, nàng phụng phịu, ưa hờn dỗi nhăn mặt nhíu mày!
Ở đây có bà Louise thích “chăm sóc đặc biệt” cho các anh chàng "độc thân vui tính và đào hoa" như Hành nhất. Lâu lâu, bà ta đẫy anh vào phòng tắm gội đầu, lau mình, rồi dần dần bà thân mật vui vẻ phừng phưng “tắm rửa” kỳ cọ kỹ lưỡng, tay bà mân mê kích thích đủ thứ nơi, đủ thứ chỗ kín đáo rất nhột nhạt phừng phưng và nhúc nhích cụ cựa kia. Đám sinh viên sĩ quan rất sợ vì cái tính dâm kinh khủng của bà. Bà hỏi Hành:
- Thích “massage therapy” ở chỗ đó đó hoài không?
- Ô lá là... Ai... ái!
Hành mệt mỏi nằm ở bệnh viện Hurlburt hơn ba tháng. Một hôm, từ ở bệnh viện mới (cũng gọi là Hurlburt Hospital # 2). Người ta dời Hành về đó. Ở đây sướng lắm! Phòng ốc cao ráo, có một cửa lớn, một cửa sổ thoáng mát. Hành có thể đứng ngắm rặng núi mờ mờ xa xa, góc kia anh nhìn mặt trời lặn xuống đường chân trời, mà không sợ làm phiền ai. Mỗi phòng hai người, đầy đủ tiện nghi, trang bị tối tân. Giường loại mới có nút bấm tự động, để mình tự điều khiển giường cho mình ngồi lên cao, hoặc nằm xuống thấp an toàn theo ý thích. Khỏi cần nhờ trợ y giúp đỡ. Có chuông điện ngay trên góc giường. Có ti vi và toilet ngay kế trong phòng sát bên chiếc bàn nhỏ, có tủ quần áo, đồ dùng sạch ơi là sạch.
Hành nằm dưỡng thương riết, khổ sở nhất là sự ngứa ngáy da non từ bên trong lớp băng bột dày cui, không biết làm sao để gải cho đã ngứa, và anh nằm dài thân một bên muốn tê bại người như thế quá ê ẩm. Nhiều tháng sau họ đã cắt bột chung quanh bụng Hành, và chân phải, chỉ còn bó bột ở trên cánh tay phải. Thế nên, mỗi lần muốn di chuyển đi dâu, Hành chỉ cần tựa người trên chiếc xe lăn, hoặc cây nạng và thong thả đi một mình. Vã chăng, cái số kiếp Trời gieo trong đời mình phải cưu mang cái “định mệnh sầu đắng” rồi hay sao!? Vì chiều hôm đó như thường lệ, Hành từ giường của mình đang nằm, anh
ngồi dậy rồi đứng lên nhảy cò cò, để vào toilet, do yếu bên chân trái và cũng ỷ y hoặc vô ý, nên anh đã bị trượt té. Chân phải đang bị thương lại đập rất mạnh vào bồn cầu, khiến nó sưng tấy lên liền, đến nỗi chật cứng ống quần pirama của nhà thương. Nguyên cái chân phình to và "nẩy nở" nhanh đến khiếp!
Nghe tiếng động mạnh, mọi người chung quanh gần phòng Hành liền hớt hãi chạy vào. Họ đỡ Hành nằm lên giường. Y tá, bác sĩ, bu quanh anh khám nghiệm. Họ mang Hành đi chụp X Ray, chích cho mấy mũi thuốc gì đó khiến anh đã ngủ vùi. Vài ngày sau, bác sĩ trưởng khoa điều trị đến. Ông nói:
- Tôi thấy cái đùi của anh vừa chớm lành. Nay đã bị gãy tung ra hết rồi. Cả cánh tay của anh nữa. Anh sẽ không đi đứng bình thường. Sẽ bị tật. Sau nầy anh có muốn đi bay lại không?
- Sure!
- Vậy thì anh phải mổ lại. Để tôi làm việc với anh chu đáo tỉ mỉ, nhưng anh phải cẩn thận hon. Sau nầy về quê nhà, tôi nghĩ anh vẫn còn khả năng đi bay được. Anh nghĩ sao?
Một liều, ba bảy cũng liều thôi, cái mạng nầy cùi từ khuya rồi, cần chi sợ lở nữa, nên Hành vội vã gật đầu cái rụp.
- Nếu anh đồng ý. Hãy ký tên vào tờ cam kết.
Không ngại ngần anh cầm bút ký cái rẹt. Thế là sau khi cho thử nghiệm lại đủ mọi thứ, họ chở Hành đến trung tâm chỉnh hình. Y tá lột hết quần áo, làm vệ sinh, xoa thuốc tím lên những nơi sắp mổ. Họ đắp lên người Hành tấm drap trắng tinh, thơm thơm mùi thuốc sát trùng. Họ cột đầu tóc Hành bằng chiếc khăn trùm kín mít. Họ cho anh nằm lên bàn mổ. Hành nằm ngửa nhìn sửng sốt năm cái đèn sáng choang. Hai bên toàn những dụng cụ mổ bằng loại inốc bóng loáng, đủ thứ máy móc tối tân với kéo, kềm, búa, cưa, kim chỉ... Y như là một xưởng kim khí, hay xưởng hàn gì đó. Chứ không phải là bệnh viện. Nhìn mấy miếng bạch kim (platinum) cùng một hàng ốc vít (jewett screw). Toàn thân anh bây giờ đã có giá trị kim tiền (platinum), mình an toàn về sự giàu có để giữ của quý trong người, mà không sợ ai phát hiện, mà ăn trộm ăn cướp những miếng bạch kim nầy, là cái chắc! Một tuần sau, đến phiên mổ cánh tay phải của anh, họ cũng làm tương tự như trên. Tuy thân anh bây giờ đã giàu xụ, nhưng anh cảm thấy chán nãn tột cùng cho cái thân thể phiền muộn của mình!
* * *
Thời gian nằm ở mấy bệnh viện Hành đọc nhiều bài, nghe cũng quá nhiều chuyện tiếu lâm, vui hết biết. Nhưng có chuyện tiếu lâm nầy, khiến Hành ngao ngán phì cười, sao nhân vật chính trong truyện ấy không phải là tôi nhỉ: “Có một ông đang đi máy bay thì mắc mót ỉa đái gì, chả biết! Ông liền bần thần chạy tới chạy lui, nhưng toilet Nam đều có người dùng. Một nữ tiếp viên cảm thấy hơi ngại cho cha này, cô sợ ông ta “vãi” ra đấy những bãi mìn, thì thúi um cả làng, làm sao mà nữ tiếp viên bốc hốt dọn dẹp cho xuễ! Thế nên nữ tiếp viên thương “tình cảnh I e” của ông ta, cô bèn cho ông ta vào nhà vệ sinh nữ, tiếp viên mỉm cười, kèm theo lời dặn dò cẩn thận:
-- Ông đừng nhấn nút bậy bạ nha.
Ông bạn không nhớ nghe lời vàng ngọc. Ông khách sau khi thoải mái làm nhiệm vụ thải chất xú uế ra ngoài xong, ông liền nhấn nút W W (viết tắt của chữ Warm Water là nước ấm). Thế rồi một làn nước ấm áp dễ chịu liền xịt vào chỗ ông vừa bài tiết.
Ông này bèn thì thầm:
- Đàn bà sao sướng thế…
Ông bèn nhấn tiếp nút thứ 2 có chữ W A (viết tắt của chữ Warm Air nghĩa là khí ấm) thế rồi một làn khí ấm áp sấy khô, chỗ cần làm khô của ông ta.
Ông ta huýt gió vui vẻ:
- Trời ạ! thế giới này còn có những chuyện thế à?
Ông ta nhấn tiếp cái nút có chữ P P (viết tắt của chữ Powder Puff nghĩa là xịt bột thơm). Thế rồi một làn bột nhẹ nhàng bắn ra, làm thơm tho cái chỗ đó của ông ta. Cuối cùng, không ngăn được tò mò, ông ta nhấn vào nút có chữ A T R!!!
Tỉnh dậy thấy nằm trong bệnh viện, cha nội ấy hét tướng lên.
- Sao tui ở đây? Tui nhớ là tui đang ở trên máy bay mà?
Cô y tá trả lời:
- Thì đúng vậy! Sau khi ông hưởng hết những hạnh phúc trong phòng vệ sinh đó, thì ông đã táy máy nhấn lầm cái nút ATR (viết tắt chữ Automatic Tampon Remover) nghĩa là: gắp băng vệ sinh tự động ra. Thế nên bây giờ ông đã làm cho “của qúy của ông” đang ngao du ở dưới bốn cầu, ông đau đớn nằm chóc ngóc nơi đây, và sẽ hiu quạnh đời trai buồn bã mà thôi! Tôi đã cẩn thận dặn dò ông trước rồi, nhưng ông không nghe lời. Xin lỗi!
***
Hạnh vẫn sống âm thầm, buồn lặng và đầy nhớ nhung trường cũ, nhớ về những ngày tự do, còn khoẻ mạnh. Khi mà anh có thể lái “con chim sắt” để cùng mình chắp đôi cánh, tự do vẫy vùng trong bầu trời thênh thang. Cuộc sống hào hùng nầy luôn vẫy gọi, níu kéo mình muốn quay về bến mơ, từ thời vàng son hoài hương xưa cũ ấy. Hành siêng viết mỗi ngày một lá thư, gởi nhiều quà cáp và hình ảnh từ khi anh mới sang Mỹ, lúc trở về USAF. Tiếp sau khi anh bị thương đến Trân Thư. Nhưng, ở đời luôn có những cái “nhưng, bị, tại, vì, do...” đầy bất nhân bám riết đời anh, tại sao thế nhỉ!? Dạo trước khi bị “xệ cánh”, thì ít nhất mỗi tuần anh nhận được hai lá thư của Trân Thư từ Việt Nam gởi sang Mỹ, nàng kể biết bao chuyện vui, và liên tục rền rĩ cam kết hứa hẹn đủ thứ chuyện yêu đương đầy ứ.
Nhưng mà... sau khi Trân Thư xem nhiều hình ảnh Hành bị thương... bị gãy tay, gãy chân nằm bệnh viện, mất một ít “của quý” đến ngày nay… một năm rồi, thì hầu như sự liên lạc thưa thớt dần dần, và mất hút tăm hơi. Trân Thư ít liên lạc thư từ với người tình, lời thư của Trân Thư viết đã tỏ lộ sự nhạt nhẽo, hững hờ, trống vắng. Chẳng còn tha thiết đậm đà thăm hỏi, Thư có vẻ như đã “trở mặt làm ngơ” xa cách, vô duyên sao đâu.
Hành thật buồn. Người ta nói: “xa mặt cách lòng” cũng đúng. Và, càng đúng hơn khi “con người ấy” đã hững hờ tàn nhẫn quay lưng, vô nhân đạp trên đớn đau của người khác, mà xéo bước... “Ai mà phụ nghĩa quên công. Thì đeo trăm cánh hoa hồng, chẳng thơm”. Hành hiểu tình đời thường trắng trợn và bạc bẽo đến thế! Mém chút nữa thì anh “ca” bài thơ hát nói cho Trân Thư nghe:
Mưa thu vần vũ hiên lầu.
Đôi ta thấm lệ nỗi sầu hoen mi.
Kẻ Nam người Bắc làm chi.
Buồn trêu ngọn cỏ tình si hỡi chàng.
Tình yêu đã chết
Nhớ thương về tôi viết một đôi hàng.
Lưng tròng mắt lệ nhỏ giọt đường trăng.
Tàn mộng ước băn khoăn nơi đất tạm.
Bước giang hồ gập ghềnh muôn dặm.
Kẻ lữ hành gian khổ khắp nơi.
Lặng lẽ tim đau không thốt nên lời.
Chàng lãng tử bị phụ rồi hôm đó.
Vẳng nghe tiếng âm vang trong gió.
Những đêm dài than thở thương đau.
Tình ơi đã chết từ lâu... (3)
(1) Trần Văn Minh
(2) Kha Lang Da
(3) Tinh Hoai Huong
(4) Câu chuyện có thật, nhưng tên của các anh trong truyện chỉ là: "tên giả".
***
Tình Hoài Hương
Kính mời quý độc giả xem tiếp chương sau.
Trân trọng