Vết thịt xương Góc Lê Văn Duyệt, Hồng Thập Tự



Lệnh buông súng đầu hàng của Dương Văn Minh vẫn truyền đi trên làn sóng của đài phát thanh Sài Gòn từ 7 giờ sáng 30 tháng 4, 1975. Nhưng chiến địa của khu Hoà Hưng và Hàng Xanh thì vẫn còn đang tiếp diễn. Những chàng mũ đỏ, mũ xanh kiêu hùng của quân chiến đấu bảo vệ tự do đang chống cự lại đoàn quân tay sai Cộng sản quốc tế về dày xéo quê hương còn kiên cường chưa khuất phục.

Những trận đánh dọc đường Lê văn Duyệt và Thị Nghè, Hồng Thập tự làm quân Cộng sản chùng chân khiến chúng phải tức tốc gọi Dương Văn Minh để triệu hồi đại tá Lâm Văn Phát vào Dinh độc lập hầu giải thể những đội quân đang chống cự.

Tháng Tư chưa hẳn vào mùa mưa nhưng sao trời Sài gòn đã mây mù ảm đạm. Mây như một vành khăn tang cuối cùng quấn lên đầu con dân nước Việt. Vành khăn tang này biết bao giờ có thể gỡ xuống? Những hàng me cũng trầm mặc như điếu tang cho một chiến tích sau cùng của một quê hương. Hàng me cũng sẳn sàng ngả gục theo đất nước diệt vong. Chúng đứng trầm ngâm, bất chấp những trái phá, những lằn đạn bay xé con đường còn thơm mùi tình tự hôm nào. Ôi! Từng phút của cái thời gian mất nước sao nó dài lê thê và thảm não vô cùng. Trong đời người mấy ai hiểu được cái niềm đau mất nước?! Mấy ai nghe từng cảm giác đau đớn gậm nhấm vào con tim?! Khói súng như điểm mùi những tâm hồn nước Việt đang bị cháy xém trộn lẩn vào cái Hòn ngọc Viễn đông đang bị chà đạp bởi từng đôi dép râu đang lấn tới.

Khi đại tá Lâm Văn Phát tuân theo kỷ luật quân đội mà đầu hàng theo lệnh vị Tổng thống một ngày. Ông trở về với các Đơn vị còn chống trả và khuyên những chàng Chiến sĩ bảo vệ quê hương phải buông súng. Sắc mặt mỗi người sao buồn thê thiết. Đất mẹ ơi! Chúng con đã không thể tiếp tục chống lại bọn tay sai cộng sản quốc tế đến giọt máu cuối cùng. Chúng con đành phải dâng Tổ quốc cho loài khát máu cuồng ngông. Từ nay Dân tộc này sẽ về đâu? Những hình ảnh của cải cách ruộng đất đẩm máu, hình ảnh của những người dân bị cắt cỗ bởi Việt Cộng, những hình ảnh của những trận đặc công, pháo kích vào thành phố của Việt cộng, v.v Bỗng xuyên qua tâm tư từng ánh mắt. Khẩu súng trên tay còn khét mùi đạn nhưng đành phải làm kẽ thua cuộc cho một lũ tay sai quốc tế. Ôi! Niềm đau nào hơn niềm đau này? Đất mẹ ơi! Con là kẽ tội đồ đầu hàng giặc.

Nước mắt đoanh tròng chúng con phải cởi bỏ Quân phục. Chúng con lang thang đi dọc theo đường Lê văn Duyệt, Hồng Thập Tự như Chúa bị đày đọa mà không có thánh giá. Ầm! Tiếng nổ sau lưng của một số đồng đội của chúng con đã tự tận. Bây giờ thì có trở lại tìm súng để tự tận cũng đã muộn khi bọn cộng sản tay sai quốc tế đã thu hết súng đạn của chúng con. Con đường phía trước là đi sâu vào thành phố yêu quí của chúng con hôm nào, bây giờ như là đi sâu vào tủi nhục ê chề. Những cao ốc màu mở nơi này sẽ bị bọn cướp đốn mạt nghèo nàn cởi lên. Cái hòn ngọc này sẽ bị dày xéo. Con người nơi này sẽ trở thành loài nô lệ cho chủ nhân ông sắc máu cộng nô. Ôi! Còn gì đâu những chiều ngập tà áo trắng. Còn gì đâu những tên nối giáo cho giặc tùng xẻo đất nước và xuống đường. Chúng sẽ không còn mở mồm thối để chỉ vạch cái đảng trị giết người của chúng. Tất cả ngay trước mặt chúng con đây, thời gian là hiện tại nhưng nó đã thành dĩ vãng. Cái dĩ vãng ngay trước mặt chúng con.

Ngả tư Lê Văn Duyệt Hồng Thập tự. Bốn chàng mũ đỏ. Bốn người con thân yêu của đất nước đã không còn đạn để chống lại lũ tham tàn tay say cộng sản rầm rộ đi về từ Hàng Sanh, từ Hoà Hưng. Họ quay quần nhau ngồi chặc lại với nhau cho một giây phút sau cùng. Họ nối vòng tay nhau để vĩnh viễn xa rời đất mẹ. Trái lựu đạn sau cùng bật chốt. Họ mỉm cười. Ầm! Bốn thân xác tan tành mảnh vụn. Đâu đây tiếng chiếc Radio còn vằng vẵng giọng hát của Thằng Cộng Sản (Trịnh Công Sơn) còn vớt vát trong bài Nối vòng tay lớn của hắn. Hắn đang nối tay với lũ cộng sản khát máu về chà đạp quê hương. Bốn thân thể chỉ có thể nối vòng tay nhỏ cho quê hương tự do còn sót lại tại ngả tư này, cái vòng tay nhỏ đó đã xiết chặt giữ bờ cõi qua những năm trường còn sống sót đến hôm nay. Vòng tay nhỏ để đã từng bảo vệ sự an lành cho cho những tên đâm sau lưng họ bằng những khẩu hiệu phản chiến lừa bịp. Họ vừa banh xác ngả nhào theo tiếng hát TCS còn văng vẵng bay theo làn ánh thép của mả tấu chém vào quê hương.

Anh còn nghe gì không anh? Còn nghe tiếng nhạc phản loạn đang dày xéo quê hương không anh? Vũng máu của anh có rửa được Sài gòn, có rửa được tiếng bội phản đang vang vọng qua tiếng hát của Thằng Cộng Sản (TCS)? Ôi! Mẹ Việt nam chỉ còn là lầy nhầy xương máu trên thành phố thân yêu mà lời hát như mũi giáo đâm nghiến thật chậm vào con tim đất nước. Lời của tên bán nước.


Hoài Tử