1 Attachment(s)
Góc Truyện Ngắn của Tình HOÀI HƯƠNG
http://hoiquanphidung.com/uploadhinh...1382671092.jpg
Hai vì sao e ấp quỳ gối bên nhau
Tình Hoài Hương
Ánh hoàng-hôn bảng lảng dần dần rơi nhè nhẹ trên mặt hồ Xuân Hương gợn sóng. Gió buốt lao xao lay động làm vỡ những tảng mây ngà qùy gối nơi chân núi, tạo thành những thuyền mây bồng bềnh, xôm xốp, lênh đênh bơi bơi về cuối trời. Hai hàng cây anh đào xanh ngắt, ngút ngàn rủ bóng ven lề phố núi. Trên đồi Cù, có năm bảy cây thông đứng thành một chụm, tỏa bóng râm tối thẫm xuống đồi cỏ mướt. Tiếng thông reo vi vu, hòa lẫn tiếng hót líu lo của bầy chim nhỏ ríu rít gọi đàn đậu trên hàng dây điện. Từng làn sương mỏng dìu dịu buông. Đồi cỏ ánh vàng dưới tia nắng yếu ớt chiếu xiên. Mấy con đường mòn màu nâu đất trơn bóng vắt mình trên đồi, bao bọc bởi sườn dốc thoai thoải, giống con mãng xà khổng lồ dường như muốn chia ngọn đồi ra làm hai. Con suối lớn uốn lượn trong thành phố có những bụi hoa dã qùy luôn xanh lá vàng hoa nở to hết cánh, có cả hoa mắc cỡ, hoa bìm bìm mọc tự do dọc ven bờ suối yên tĩnh duỗi mình bên dòng nước đục vàng, lờ đờ trôi trôi về cuối phố dẫn nước đến thác Cam Ly.
Tại thành phố Đà Lạt khí hậu Á Ôn, có phù sa tụ bồi, rửa trôi, bào mòn các ao, hồ, khe, suối, kết lắng nơi sườn đồi. Núi có nhiều đất đỏ bazan ưa thích cho các đồi trà, cà phê, dâu tằm, các loại rau cải, cà rốt, khoai tây, nhất là hoa. Tiếng chuông giáo đường ngân nga trong rừng chiều êm ả gọi nhau về ngủ trên chóp đỉnh Lâm Viên cao 2.163 mét, (tính từ mặt biển). Đà Lạt thơ mộng quyến rũ, duyên dáng, ngàn đời ăn sâu vào lòng du khách; thì tình cảm của Nam cũng chớm nở vào một chiều nhạt nắng. Nam nhớ rõ, và có lẽ bao giờ anh vẫn còn nhớ rõ: Hôm ấy khi đi chơi leo núi về, có ông anh rể người Mỹ lái xe hơi chầm chậm trên đại lộ Yersin.
Nhìn vu vơ ra ngoài, Nam thấy có bốn cô gái đứng trên lề đường, một cô có ánh mắt long lanh quen thuộc, khuôn mặt truyền cảm, đôi má phơn phớt màu hoa đào, mũi cao, nụ cười nở trên làn môi tươi thắm, hàm răng trắng bóng nhỏ đều như hạt bắp. Cuối cùng, trời ban cho người con gái ấy có mái tóc thề lượn sóng, óng ả phủ trên thân hình thon thon, mái tóc là là ve vuốt bờ vai thon thon tình tự giữa bụi mưa phùn bay bay, có hấp lực đặc biệt như từ trường êm êm theo nhạc thông vi vu reo.
Tự dưng Nam quay lại nhìn cô gái cười thật tươi, thiện cảm vẫy vẫy tay mấy cái, ra vẻ như mình có bà con họ hàng từ mấy mươi đời. Xe đậu vào garage Hotel Du Parc xong, Nam vội nhảy xuống kéo tay cậu em trai đi về phía mấy cô gái, cho có bạn và thêm phần dạn dĩ. Nam áy náy vì lối phục sức của mình: nào là quần Jean Lewis chính hiệu cao bồi Texas, áo T Shirt trắng trước ngực vẽ hình thù dị hợm. Anh vẫn biết diện mạo ban đầu quan trọng lắm! Có mấy ai thèm quen với người đầu bù tóc rối, ăn mặc xốc xếch lôi thôi, (nếu không muốn nói là hôi hám bẩn thỉu). Ngược lại, nếu ta có chút thanh lịch, áo quần tươm tất; người khác nhìn vô vẫn có cảm tình, (dù cốt mình có ăn mày ăn trộm, đi chăng nữa). Thế mới biết thực trạng của xã hội là cuộc đời quá thiên về vật chất. "Con người là sản phẩm của xã hội, chịu tác dụng nặng nề trên cái bẩm sinh" mà! Cho nên, Nam khoát chiếc overcoat lên vai, hầu che bớt bộ cánh kém chỉnh tề, (sau cuộc leo núi cùng gia đình, vừa trở về phố thị hoa đèn).
Bước qua đường, anh nhẹ nhàng nhìn cô gái dễ thương nhứt (trong khi ba cô kia cũng dễ thương không kém), Nam nở nụ cười tươi như hoa mắc cỡ “mớm mồi” làm quen. Mấy cô gái dường như biết trước ý định anh em chàng, nên thay vì cười, "cô ấy" tinh nghịch le lưỡi ra "nhái" một cái, cô trợn to mắt như con mắt ốc nhồi, hai tay cô banh miệng ra làm ông kẹ, rồi vội vàng quay đi. Nam cười ngất không chịu thua, cũng bắt chước nhái lại y chang như vậy. Bỗng nhiên cả hai phe cùng cười dòn tan. Hai anh em đi đi lại lại mấy vòng trước mặt các cô; sau đó Nam theo họ vào giáo đường. Có lẽ cô ngạc nhiên khi thấy Nam làm dấu đọc kinh.
Lúc ra về, mấy cô gái đi bên nầy lề đại lộ, anh em Nam đi song song bên kia. Thỉnh thoảng cả “hai phe” cứ liếc liếc, lí lí lắc lắc xù xì to nhỏ... nhìn nhau nháy mắt, bặm môi, lè lưỡi coi rất trẻ thơ; để khoe tiếng cười hồn nhiên dòn tan vỡ ra giữa lòng cuộc đời. Cứ như thế, không ai chịu thua ai, và cuộc hành trình kéo dài màn hài kịch câm chuyển từ đại lộ Yersin, xuống đường Bà Triệu, lên Ngọc Lan, dạo quanh khu Hòa Bình. Nụ cười họ tươi nở trên con đường lất phất mưa phùn bay bay, cùng niềm vui trong sáng. Em trai Nam và mấy cô bạn kia do đi bộ khá xa mỏi chân quá, đã lần lượt bỏ về. Cuối cùng, chỉ còn hai cô đi xuống bậc tam cấp lầu chợ mua bắp nướng. Họ đứng lại than:
- Mệt quá.
- Mỏi chân quá.
Đến bên cô gái mà Nam có thiện cảm ngay từ buổi đầu, nụ cười trìu mến nở trên môi, Nam mở lời làm quen:
- Xin lỗi cô, làm ơn chỉ dùm tôi, lối về Hotel Du Parc, ở đâu vậy?
Cô gái ngẩng nhìn dáng người cao ráo, văn nhã, pha chút khí phách nam nhi, mái tóc anh màu nâu đen cắt tỉa gọn gàng, vài nhúm tóc ngả xuống vầng trán rộng, khuôn mặt anh đầy đặn, mũi cao, làn da trắng hồng, đôi mắt mí lót mầu hạt dẻ, (người ta nói: “mắt mí lót không bỏ sót cô nào”, thật ghê quá ta, hê hê hê...). Bờ mi khẽ lay động hài hòa nụ cười mỉm chi có hai lúm đồng tiền nhỏ xíu bằng hạt tiêu sâu sâu bên khóe miệng. Vài sợi râu tơ lún phún mọc trên mép, như trêu ghẹo cô muốn cười theo. Khiến Hạnh ngẩn người giây lát ngắm nhìn. Và cuộc sống, tương lai, tình cảm của giây phút bốn mắt nhìn nhau mến mộ nầy; tình cờ quyết định vận mệnh đời họ vào tháng năm bất ngờ quá đỗi. Không ai biết trước đây là: bắt đầu giây phút hạnh phúc nhứt. Hay là bất hạnh, đau buồn nhứt!?
Tần ngần giây lát, Hạnh bước đi, nói nho nhỏ:
- Anh không biết đã đành. Tôi... tôi cũng không biết luôn.
- Cô giận vì tôi đi theo quấy rầy, nên nói vậy. Í dà! Ác lắm nhe.
- Có người... ác hơn rứa nữa kià.
- Thật ư! Người nào vô lễ, vô duyên, vô thứ tự vậy? Cho tôi biết đi, xin tình nguyện đánh họ mấy hèo, cho bỏ ghét.
- Đừng nổi máu anh hùng lên, sẽ khổ "chị nhà" đa.
Nam cười tươi, dí dỏm nhìn cô, giả vờ dừng lại bên cầu Ông Đạo:
- Tôi độc thân, độc mã, độc hành như "ai rứa","cô ni" nói tôi có "chị nhà", thì mất duyên, chết tôi rùi.
Hạnh không chịu thua:
- Vậy, tôi thấy có người đẹp ngồi trong xe... mà!
- Mèn ơi! Chị Ba của tôi đó.
- Không... Ý của tôi muốn hỏi thăm... về "chị nhà" cơ.
- Xin hân hạnh giới thiệu với "cô ni, cô nớ": tôi tên gọi ở nhà là: Anton, tên đi học là Hoàng Phương Nam, lại có tên tự trong giấy rửa tội là Hoàng Nam Tony,) xin nghiêng mình ra mắt nhị vị. Tôi kém thông minh, cứ bị hai cô gài vô bẫy, rồi trêu ghẹo chơi, cho bỏ ghét. Vì tôi chưa hân hạnh biết qúy danh, nên gọi nhị cô nương là “cô ni, cô nớ", mong hai cô không buồn tôi nhe. Điều cuối cùng, tôi kính cẩn nghiêng mình trước Trời, Đất, nhờ ơn thiên địa, và dung nhan mùa Xuân của hai cô. Cho đến nay: may mắn là tôi vẫn còn độc thân, như ai rứa.
Nói xong, Nam dừng lại giữa lòng đại lộ đã lên đèn, vờ như lấy mũ xuống, áp tay vào ngực, anh xòe một bàn tay ra trước mặt hai cô, tay kia đặt ra sau lưng, Nam cúi thấp đầu, lưng cong vèo như lối chào cuả vương tôn qúy tộc chốn cung đình. Hai cô cười to. Quy nói:
- Anh tên chi mà lung tung beng Tây với Ta, loạn xà ngầu ai nhớ nỗi!
Hạnh mỉm cười:
- Thiệt là... rắc rối hả Quy.
- Gọi tôi là Hoàng Nam, hoặc Phương Nam cũng được mà.
- Ơ! chị Hồng Hạnh quên mất chiêu... "Bát cô ni" há. Đem chùy ra đối phó với ảnh đi.
Cô nheo mắt nhìn đứa em họ, cười tươi:
- Qủy thần thiên điạ ơi! Anh Nam ảnh biết bọn mình tu luyện hồi nào, mà gọi đúng là "cô ni" rứa hả?
- À há.
- Ah! Nam biết Hồng Hạnh và Quy đã đi tu, còn tóc mô để chải, thôi thì cho Nam xin cái lượt cho rồi. Nhen.
Quy tinh nghịch đưa Nam nửa trái bắp nướng lúc mua ở dốc chợ. Nam mời hai cô mấy viên kẹo Arcor. Tình bạn chớm nở trên mười ngón tay hồng. Tình bạn ngây ngây trên đỉnh thông già vi vút gió. Tình bạn nghiêng nghiêng theo đợt sóng lao xao uốn quanh bờ cỏ nâu mềm. Tình bạn bay bay cùng làn sương mỏng đậu trên cánh hoa dại không tên ven đường. Tình bạn say say ánh mắt chứa chan tình xanh đầy bẽn lẽn ngại ngùng. Tình bạn êm êm mà dễ chịu. Tình bạn vui vui, đầm ấm ngọt ngào. Tình bạn ví như túp lều đơn sơ cất trên triền đồi thoai thoải, không cần nhiều vật liệu, dụng cụ đơn sơ, không cần xây trên tỷ lệ vàng bạc, tầng lớp giàu sang, giai cấp, học vấn, chủng tộc, màu da, thì họ mới có thể quen nhau. Tình bạn êm ả nhẹ nhàng, ngây thơ như hai vì sao e ấp qùy gối bên nhau trên bến Ngân Hà. Tình bạn hồn nhiên dễ chịu. Thật dễ thương. Trong sáng. Dịu êm. Hạnh phúc biết ngần nào!
Dưới bầu trời đêm đầy trăng sao long lanh. Mảng mây đen cuộn lang thang trên đầu, đôi khi vầng trăng có vòng tán lớn chiếu tia sáng dịu như vòng hào quang. Kỳ thực đó là lớp tinh thể dày, hơi nước ngưng tụ trên độ cao khoảng bốn năm ngàn bộ, độ sóng dài của phổ quang xuyên qua lớp khí quyển, hơi nước, bụi khói tạo thành mây đen báo hiệu trời sẽ mưa lớn. Họ ngước nhìn hai vì sao nhấp nháy e ấp qùy gối bên nhau thì thầm trò chuyện trên Ngân Hà. Sương toả lạnh nhạt nhòa phố thị thấp thoáng đèn mờ. Thỉnh thoảng có vài đợt mưa phùn rất nhỏ, rất nhẹ vướng trên mái tóc, vướng theo gót chân.
Nam và Hạnh ước mong sao níu kéo không gian, thời gian lại thật chậm; ngỏ hầu họ có thể trò chuyện cùng nhau. Nhưng... ước vọng nào ngăn được bước thời gian lạnh lùng trôi tuột qua kẽ tay. Và, đêm về! Sương giá với đêm mưa phùn tràn ngập trên đất hoa đào lạnh buốt. Như vô vàn luyến tiếc về mãi trong lòng Nam. Trong lòng Hạnh.
* * *
Vào buổi chiều cuối tuần, ngồi trên sân thượng lầu tư râm mát, giữa lúc lòng băn khoăn, xao xuyến, Nam tự đặt nhiều câu hỏi: “Tưởng mình chỉ chuyện trò đơn sơ, vui đùa thoáng chốc như bao lần. Thế thôi. Mai kia trở về nơi chốn phồn hoa đô hội cũ, mình sẽ quên người con gái bé nhỏ nơi xứ sương mù quanh năm buồn hiu”. Nào ngờ... Tay anh run run, lòng băn khoăn, bồi hồi, cảm xúc tràn ngập niềm vui dạt dào, Nam vui vẻ, trang trọng đối với người sẽ nhận lá thư màu xanh dễ thương nầy. Cánh thư từ phương xa bay đến, mong rằng mang theo hương nồng tỏa khắp vườn cây trái mùi thơm kỷ niệm đằm thắm dịu êm. Run theo từng nhịp đập trái tim hân hoan nhảy nhót trong lồng ngực anh, em nhé. Mỉm cười, Nam mắt nhắm lại vài giây bỡ ngỡ, rồi cúi xuống trang giấy, Nam thong thả viết lá thư đầu tiên:
Sài Gòn, ngày 2 tháng 06 năm 19 ...
Hồng Hạnh thân mến,
Cho phép Nam gọi Hạnh bằng tên hay em, và xưng là anh hoặc tên nhé! Dù rằng còn ở giai đoạn sơ giao, nhưng thiết tưởng thành thật như vậy, tốt hơn nhỉ. Anh biết dẫu sao thì Hạnh vẫn nhỏ tuổi hơn anh, là cái chắc, vậy thì khách sáo làm gì, phải không nào!? Để Hạnh có khái niệm về Hoàng Phương Nam, anh xin nói sơ qua về cuộc sống, sở thích, sở trường, hoài bão mình. Xem quan niệm chúng ta có khác nhau nhiều không nhé!
- Anh sanh ra trong gia đình thương gia. Hai chị có gia đình, kế đó là một chị còn độc thân. Tới Nam, tiếp đó em trai hôm trước đi chung tên Toma, sau em ấy là ba em gái hiện học Couvent des Oiseaux Đà Lạt.
- Hồi nhỏ anh học trường Jean Jacques Rousseau, rồi qua Tabert, lớp Đệ Nhứt, Ban B. Mặc dù vậy, anh yêu văn thơ, lâu lâu có cảm hứng thì sáng tác vài bài (nhưng dở ẹc em à!) Kèm theo một tâm hồn yêu văn nghệ, văn gừng, (như "ai rứa"). Nay anh đang học Dự Bị Y Khoa.
- Anh vui tính, đơn sơ hồn nhiên, bình đẵng, chuộng tự do. Mong em nghĩ như anh, nghĩa là càng đơn sơ, vui tính, càng hay.
- Anh "mồ côi chị nhà" (lại cũng như "ai rứa"). Thư nầy gởi đến em, mong Hạnh giới thiệu giúp anh một "chị nhà" ở chốn hoa Đào. Em chịu làm mai "chị ấy" cho Nam không? Đùa tí cho vui, em đừng giận nhé!
- Ngoài ra, anh thích du dịch các danh lam thắng cảnh trong nước cũng như ngoại quốc. Ước vọng sau nầy khi tốt nghiệp đại học, anh sẽ đi Không Quân, hoặc Hải quân. Em đồng ý chứ?
Tóm tắt lá thư nầy anh không mong gì hơn là kết bạn cùng em, để: - Trau dồi tư tưởng - Mở rộng kiến thức - Nâng cao tâm hồn - Cho nhau niềm thành tín cậy trông vào tình bạn bất diệt - Vã chăng: Ở đời muôn sự đều lầm lẫn và chút giả dối, chỉ có thành thật mới đáng qúy trọng mà thôi. Hạnh nhỉ! Em nhớ hồi âm nhe. Mong thư lắm. Cho anh kính lời thăm các anh chị, và Quy. Mến chúc em vui vẻ, trẻ đẹp, mạnh tiến trên con đường học vấn. Riêng anh vẫn vui và bình an.
Thân chào em,
Hoàng Phương Nam
Anh viết thư thế đó. Tính tình Nam đơn sơ, hồn nhiên như trang thư mở đầu chuỗi ngày êm ái kết bạn cùng Hạnh. Có cái gì êm đềm, dịu dàng, thắm thiết tiềm ẩn, như cây non nẩy lộc, như hoa thơm cỏ lạ trồng trên đất phù sa tươi tốt. Cứ thế, hai người liên lạc trên trang thư dí dỏm, dễ thương từ tuổi học trò trẻ dại, mỗi tuần họ gởi một thư đều đặn trong ba tháng liền. Ngày hai buổi đi học về, cô ép vô trang sách học trò nhiều cánh bướm rực rỡ, đóa hoa Mimosa, Mắc cỡ. Pensée. Coquelico. Forget Me Not. Violette. Cẩm Chướng. Mãn Đình Hồng; Hạnh không quên kèm theo trang thư ít sương mai, gió lạnh đầu mùa, ít bài ca hùng tráng của thác nước muôn trùng, và nhạc thông reo vi vu muôn thuở.
Còn Nam khi gởi thư về cô, anh kèm theo hình ảnh các danh lam thắng cảnh quê hương Việt Nam tuyệt vời từ Ải Nam Quan đến Mũi Cà Mau. Trong ngăn kéo vô hình nơi tiềm thức từ phong thư số 01 đến số 14, Nam hình dung bóng dáng Hạnh qua từng nét chữ lời thư ghi chú ở sau lưng tấm ảnh. Đúng! “Chúng mình” đã học nhiều điều hữu ích. Nam tặng cô tạp chí giá trị, Nam có viết ít bài quan điểm. Lập trường. Nhận Định khá sâu sắc. Nam có quan niệm chính xác về cuộc sống. Về thời cuộc. Về môi trường hiện tại. Nhớ ngày nào, tay run run viết cánh thư đầu tiên, anh băn khoăn, xao xuyến, bồi hồi làm sao ấy. Thư bay đi từ niềm khắc khoải, bồn chồn đợi trông.
Rồi Nam nhận được thư cô, anh lâng lâng niềm vui ngất ngây khó tả cùng nỗi hân hoan kỳ diệu. Chẳng hiểu tại sao lạ vậy! Đọc trang thư vui vẻ, hồn nhiên, ân cần, lời văn gọn gàng, chân thành dễ thương. Nam không sao ngăn cảm xúc tràn ngập cõi lòng. Tuy nhiên, đôi khi bốc đồng cô viết cho anh ý tưởng lạ lùng, xa xôi, lơ lững như áng mây vàng trôi lênh đênh về cuối đèo, man mác như trời mùa Thu miền núi khi lá thư số 22, Hạnh viết thế nầy:
... Nam có thể quên Hạnh như quên một chiếc lá cuối mùa bay giữa vời, quên một giọt mưa cuối phố, quên một cánh hoa dại đọng sương mù, quên một làn khói tỏa bay. Có thể quên. Phải! Vì chúng mình chỉ gặp nhau thật tình cờ phút giây. Bỗng chốc đã chia tay. Kẻ ở lại với gió núi mây ngàn hoang lạnh. Người ra đi về nơi phồn hoa đô hội cũ, nơi có biết bao điều quyến rũ, bao khúc ca dìu dập bên lòng.
Ngược lại, em có thể quên anh như quên ảo ảnh phù du, như quên cánh bướm chập chờn do dự buổi hoàng hôn lãng đãng trôi. Hay một chiều khi mặt trời lặn sâu vào mây ngàn đất Lâm Viên, anh chỉ thoáng qua như hạt bụi lãng tử, rồi bay đi biền biệt vào không gian bao la. Càng hơn nữa, anh là du khách đa tình, một lữ khách tài hoa tạm dừng chân khoảnh khắc. Rồi lãng tử ấy vội vàng nhổ neo đi: như khách trể tàu, như người lỡ hẹn. Biết làm sao níu kéo hình ảnh cũ trở về với tâm tư. Buồn biết mấy cho “tình bạn chúng mình”. Anh nhỉ? …
Thấm thoát hơn bốn tháng trời ròng rã trôi qua. Tình cảm Nam như con đò xuôi dòng nước: Ngập ngừng, e ấp, do dự, băn khoăn mãi, Nam mới thở lời tâm sự vô dòng chữ nghiêng nghiêng viết gởi Hạnh thế nầy:
... Biển Nhớ ơi! Hồng Hạnh ơi! (dạ đi em!) Em sẽ không bao giờ đơn côi nữa cả, vì từ nay em đã có một người nguyện đem hết tin yêu chân thật, để an ủi lúc em ưu phiền. Mai sau, dù em có sang bờ bên kia sông cuộc đời, có cặp bến hạnh phúc. Lớp bụi thời thế càng lúc càng sâu đậm, có xóa tên anh trong ký ức em. Thì ở phương trời nầy anh vẫn hoài vọng về em, với tất cả tình cảm thiết tha, nồng hậu, ân cần nhứt.
Phải rồi Hạnh à, tim anh sẽ tung bay đi vạn nẽo, sẽ rơi bên loài hoa mắc cỡ tim tím đầy thương nhớ, ẩn bên đóa trà mi u sầu. Tim anh đuổi theo cánh lá cuối mùa, rơi theo giọt sương khuya, bay cùng gió sớm buổi ban mai. Chỉ vì “ai đó" có nỗi nhớ thương, ưu phiền giống như Nam, mới hiểu được lòng anh. Và, mới thông cảm, thấu hiểu tình yêu của anh đối với... "ai kia". Em đừng lo sẽ có người nào chi phối tình yêu nầy nhé. Bao giờ có một người đứng nép bên song cửa, dáng dấp thon thả, giếng mắt u hoài, giống y chang như Hồng Hạnh, "cô ấy" gởi tâm tư hướng về anh. Thì đó chính là tình yêu của Hoàng Phương Nam. Nhưng ai? Ai? Ai? Hẳn là không có ai giống đúc như người em nhỏ của riêng anh rồi!
Thôi! Em đừng nói với anh câu "tim của anh trao cho ai, thì em nào biết"... Cho anh thêm buồn, thêm tủi. Ngần ấy vô tình, thờ ơ, chưa đủ khiến anh đau đớn sao. Mà em dọa “sẽ treo cổ anh lên chín tầng mây, đánh anh một trăm hèo. Kéo xuống ngâm nước hồ Than Thở buốt giá. Tha lên rừng phơi nắng, phơi sương, phơi mưa, phơi gió. Cho anh thành khô nai, khô bò, khô mực, khô cá, khô tôm. Rồi em ăn luôn. Cho bỏ ghét”. Em "ác kinh khủng" hơn bao điều viết trong thư nữa. Vì, em đã để dấu chân trần lún sâu trong tim anh. Dấu vết ấy có hấp lực in ấn suốt đời người, chẳng bao giờ lạt phai. Nó chỉ tàn tạ khi nào tim anh ngừng đập, máu không tìm thấy đường trở về tim. Tinh cầu chìm sâu vô bóng tối miên viễn.
Bởi vì, đôi mắt Hồng Hạnh đã cuốn hút, niú giữ đời anh lãng tử phiêu bạt mất rồi. Anh đã dừng hẳn lại một bến đậu duy nhất, em hiểu không? Vậy, đừng nỡ giết chết anh bằng ngôn ngữ thơ ngây vô tình của em nữa, Hồng Hạnh nhé! Em đã mang tâm tư anh trôi lênh đênh giữa biển khơi mịt mù, dìu anh về trong cơn sóng ngầm ồ ạt tận đại dương bao la. Hạnh có biết eo biển Manche không em?
Ở đó có những đợt sóng ngầm, làm vỡ tung nước mắt khát khao tháng ngày xôn xao tưởng nhớ. Nỗi nhớ nhung đốt thiu trăm ngàn băn khoăn, bâng khuâng, cuống quít, bao yêu thương say đắm làm dại tâm hồn anh. Em đã đưa anh về lãnh địa sầu muộn, dẫn anh đi trên đỉnh thông già vi vút gió. Đôi lúc anh dừng chân trên đỉnh đèo thì thầm lời vụng dại, dìu anh về bên thác mộng, hồ mơ. Tim anh ở nơi cuối ghềnh, lang thang trôi theo giọt nắng Thu về. Vậy thì; nếu khi nào em có lãng du qua vùng trời nầy, nhớ dừng gót phiêu bồng, em hãy gọi anh trở về thực tế. Xin gởi tặng bài thơ "Em Dị Thảo" nhé!
Em dị thảo, xưa tròn đôi tám.
Buổi ban đầu giao ngộ, thẹn e.
Đến kề em, mỉm cười nói khẽ:
- “Anh phong sương du khách lỡ đường.
Làm ơn chỉ hộ. Được không cưng?
Lối nào về “Ho-tel Du Parc”? (*)
Anh lạ đường. Mong em dẫn hướng”.
Trai hài hoà, trầm mặc, viễn phương.
Mộng chiều Xuân nắng ngả bên tường.
Tôi viết tên anh trên phiến lá.
Buổi kỳ phùng... bỗng dưng thương lạ!
Này anh! Môi thắm buổi hè sang.
Đời cứ ngỡ như Xuân… lãng mạn!
Cuộn phong ba bão táp dâng tràn.
Ươm vô lòng tình thơ trẻ dại,
Tôi, bão lùa bạc phơ mộng ảo!
Hoài mơ tưởng một đời gắn bó?
Lướt thuyền hoa, sớm khuya bỏ ngỏ.
Trên đường xa dệt đầy thảm đỏ,
Đón nhau về mộng vàng ươm lối.
Đứng bên đời ngậm ngùi nỗi nhớ!
Bao nhiêu năm... nhẫn cỏ hoen mờ!
Thân cỗi cằn lời ngát trên môi:
"Mong anh về. Tình thắm tinh khôi…”
*
Tình Hoài Hương
1 Attachment(s)
Góc Truyện Ngắn của Tình HOÀI HƯƠNG: Chuyện ANH & EM
File Ðính Kèm 2174
Nhứt Qủi, Nhì Ma, Thứ Ba: Lũ Nhỏ quậy Tưng Trời
Tình Hoài Hương
***
Ánh mặt trời tinh nghịch chiếu lung linh trong kẽ lá, xuyên qua khung cửa sổ hẹp nhìn ra khoảng vườn cây ăn trái, tạo thành góc hiên rợp bóng. Ngôi nhà của ba má để lại cho chị Khánh ở, phải đi xuống một con dốc khá sâu. Vào năm năm mươi tư, con lộ nầy rộng rãi dễ đi lại. Nhưng càng ngày dân phố ở ven dốc tự ý lấn chiếm dần dần, thành thử con lộ nầy từ từ teo tóp nhỏ hẹp càng chật chội hơn. Bậc cấp nện đất bị nước mưa xoi mòn, không còn là bậc cấp nữa, mà là con dốc liền trơn trợt. "Của chung" không ai khóc, trái lại... người ta không chăm sóc sửa sang gì, gia đình nầy ní nạnh gia đình kia, không ai chịu hùn nhau bỏ tiền ra, để làm con đường và những bậc tam cấp gạch. Vì thế, nhiều căn nhà ở dưới cuối thung lũng khá khổ sở, vất vả khi mùa mưa xói mòn con dốc tróc lở, suốt bao năm vẫn lầy lội bóng láng trơn như da lươn.
Gần cuối dốc đứng có ngôi nhà gỗ rộng ba gian hai chái, mái lợp tôn, trong một góc nhà có căn phòng nhỏ dành riêng cho Hạnh và Thơ, để học và ngủ. Cạnh cửa sổ là bàn học xinh xinh, kê bên cửa sổ có rèm che màu xanh lạt. Hai ghế dựa sát góc bàn có tập sách ngăn nắp gọn gàng. Lọ thuỷ tinh cắm cánh nhung hồng vàng mượt mà, óng ả vừa nở hết cánh. Đèn néon nhỏ, chụp che màu xanh dương, cạnh hai chú nai gỗ mảnh khảnh trau chuốt mỹ thuật. Trên kệ con búp bê nhấp nháy mắt nhìn thủy tinh. Cuối phòng là tủ đựng quần áo. Cặp giường chiếc song song gối nệm ấm áp, mền bông dày sạch sẽ. Table de nuit có vài vật linh tinh, và bức ảnh bán thân nho nhỏ của “chàng” (do Hạnh lén chị Tư chưn lên, để chút nữa tụi bạn tới thăm thì cô khoe với bạn xi). Đối diện cửa lớn, bức ảnh cô chụp ở tiệm Mỹ Dung.
Cô mến thích chủ tiệm ảnh Mỹ Dung, bà vợ tiệm là người hoà nhã, hiếu khách, tươi tắn vui vẻ, ngọt ngào, họ làm ăn đứng đắn, uy tín, đàng hoàng, thu hút khách nội thành và thu hút du khách. Lúc nầy cậu Kỳ là em trai bà chủ đã lớn lên thành một thanh niên tao nhã, vui vẻ hoạt bát, thanh lịch, Kỳ là học sinh ưu tú tại trường Trần Hưng Đạo. Sau giờ học, cậu em ít khi được phép gia đình cho đi "lang thang". Cậu về phụ giúp anh chị trông coi cửa tiệm, học hỏi cách thức xã giao. Họ là chỗ thân tình, có bà con họ hàng xa xa với Hồng Hạnh. Nhớ từ thuở lên năm lên bảy, khi gia đình cô ở trong biệt thự La Rose dưới Ga. “Hai cô bé” ấy thuận thảo, thường thân mật chơi nhảy dây, u mọi, bán hàng, ru em, dạy học… thật dễ thương. Sau thời gian xa cách dài, hai cô bé lớn lên. Dung đã lập gia đình rất sớm, chí thú lo làm ăn, hạnh phúc. Họ có một bé gái mủm mỉm xinh xắn đầu lòng. Mỗi khi đến thăm Dung, Hạnh yêu thích cháu bé, cô luôn bế bồng, cưng nựng cháu với tình cảm dịu êm. Tiệm ảnh nầy, và vài ba tiệm khác đã treo ảnh Hạnh để làm mẫu. Có người nói:
- "Chụp hình mà ăn ảnh, sẽ khổ tâm, đào hoa bạc mệnh". Không biết có đúng không.
*
Mối sinh hoạt học-đường tiến triển đều đều, cho đến ngày trường mừng Đệ Nhị Chu Niên. Sân trường mở hội. Mà chính lòng học trò reo hoan theo nhạc thông reo vi vu muôn thuở. Năm lên lớp Mười, thì Hạnh xin chuyển từ trường Tây qua trường Việt, do Hạnh rất mê Thơ, yêu Văn chương của người Việt Nam, nhưng ở Couvent hầu như chỉ chuyên dạy tiếng Pháp, văn chương Tây. Thế nên Hạnh phải cuốn gói "ra đi".
Bây giờ Hạnh cùng các bạn có tên trong ban biên tập, ráo riết lo làm việc suốt tuần, ngỏ hầu kịp hoàn tất tập san của lớp mình. (Học sinh toàn trường ai có năng khiếu và ưa thích môn gì, thì ghi tên vô bộ môn ấy) Hạnh tham dự văn nghệ qua các mục đồng ca, vũ khúc, do Tùng khổ công tập luyện cho các bạn cùng lớp suốt hai tuần nay. Thầy hiệu trưởng cổ động, khích lệ toàn thể học sinh, ban giảng huấn sẽ tặng các giải thưởng có giá trị, cao qúy, xuất sắc nhứt trường, nhứt lớp, giải chuyên cần học tập - Bích báo. Tập san. Cắm trại. Văn nghệ. Thể thao. Năng khiếu đặc biệt. V.v... Lại có phần thưởng "đức-hạnh cao qúy ưu hạng" nầy thật khó lường nỗi. Vì chúng em là: "Nhứt qủy nhì ma, thứ ba học trò" mà thầy ơi. Chưa hẳn bọn em xấu tính xấu nết đâu, đôi khi có vài nữ sinh "cao qúy kia" dám cả gan "làm chuyện động trời, ác-ôn-ngầm". Thầy không biết đâu. Chúng em không nói khoác lác, thầy cứ nghiệm rồi xem! Vì, quả thật đã có vụ "mìn nổ chậm" rồi! (giữa "thầy Phô kia; và trò thị Là đó rồi, ui mà chính con nhỏ nầy lại được lãnh bảng danh dự cao quý mới chết người chứ! Thầy hiệu trưởng không biết gì ráo, cho đến khi con nhỏ mang cái bụng to chình ình, thật đẹp mặt cho bốn chữ “danh dự cao quý”!). Ai chớ bọn "bát nữ ni qủy" cảm thấy xấu hổ khi "con qủi cái" có tên trong "bảng danh dự", á thầy.
Đống lửa to tướng giữa sân trường đã bừng cháy, thì phần văn nghệ bắt đầu khai mạc dạ hội. Khối Đệ Thất, Đệ Lục, Đệ Ngũ dự thi trước tiên. Vì khuôn viên trường hạn hẹp, nên chỉ có học sinh lớp: Đệ Tứ, Đệ Tam, Đệ Nhị, Đệ Nhứt; mới được trường phát cho thiệp mời thân nhân đến tham dự. Thùy, Mười... viết thiệp mời bạn trai gái ngồi bên hướng phải của sân trường, nơi nhìn lên sân khấu lộ thiên khá tốt. Họ trao nhau mấy mẫu chuyện vui buồn lẫn lộn. Lễ ngồi ở băng ghế trước, quay xuống hỏi Thùy:
- Thùy! ai là tác giả bài "Em là gái trời bắt xấu" vậy?
- Cô có mái tóc dài, mặc áo màu xanh da trời đó.
Nhóm bạn Phú quay nhìn tác giả. Lệ Khánh thấy nhóm người xa lạ nhìn mình đăm đăm, thì hơi khó chịu, bẽn lẽn, ngượng ngùng, cô ngoảnh mặt đi. Vinh nói nhỏ:
- Đọc thơ Lệ Khánh, bọn nầy tưởng nàng xấu cỡ... có bằng cấp với Chung Vô Diệm. Nào có xấu gì lắm cho cam. Chẳng qua nữ thi sĩ khiêm nhường hoặc tự ti mặc cảm thôi.
Các bạn đồng ý về nhận xét đó, Thùy nói:
- Tính tình Lệ Khánh dễ mến, trội hơn con nhỏ đạt chức "đức hạnh toàn trường" nhe!
Thùy nhìn Phú, mỉm cười hỏi:
- Ở xứ lạnh, Phú thấy dễ chịu không?
- Mấy tuần đầu buồn lắm, vì chưa tới mười giờ đêm, mà phố vắng tanh, không như ở Sài Gòn. Thấy lạ, thấy buồn. Nhưng bây giờ quen rồi, có hơi dễ chịu xí.
- Ở xứ lạnh, quanh năm chỉ thấy sương mù, mà Phú.
Lễ cười, vỗ vai Phú:
- Bố già Phú dọa rồi: Nếu kỳ nầy bọn mình rớt tú tài nữa. Bố già để tụi tui đi đong luôn, không cho xuống núi, xuống đèo, đi về thành phố làm gì, cho mệt.
- Tài nói cho nghe: không cần bố già hăm dọa đâu. Nguyên nhân nầy mới là quan trọng nè! Được sống ở nơi thơ mộng, gần người đẹp đất Đà thành, mà Phú đã "cảm nàng từ lâu". Tài nói trong cái ngoặc kép à nha. Còn bố già cho chúng tôi lên núi "tu luyện đèn sách", chỉ là cái cớ. Ở đâu chẳng học được. Hứ! Ai có ở xứ nầy, mới đậu tú tài chắc? Khéo vẽ! Tui biết Phú mê người đẹp xứ hoa Đào nầy lắm, thì có.
Phú cười tươi lộ hàm răng trắng đều, hai lúm đồng tiền sâu hoắm bên má. Anh ta nhìn Hạnh trìu mến, lặng thinh. Trong khi Lễ, Tài, Ngữ, nhao nhao lên:
- Còn tôi nữa… Giới thiệu cô áo vàng đó, cho Tài. Nhe.
- Lễ chịu Vân.
- Cô gái quàng khăn hồng đó, có duyên quá!
- Lâm Viên là kiều nữ đất Thần Kinh. Yến, cô gái mặc váy đỏ, Phú chịu không?
Lễ nghiêng người đá lông nheo, cười cười:
- Tên nầy bí mật quân sự. Vậy mà, bọn nầy biết tỏng tòng tong hắn trồng cây si ai rồi!
Thùy khoát nhẹ tay, trêu lại:
- Các bạn yên chí, thể nào Phú cũng trình diện người đẹp thôi. Còn các anh. Trước khi tôi làm mai mối, phải hối lộ cho bà mai cái gì? Vụ nầy, coi khá vất vả à nha.
Lễ giơ một ngón tay ra phiá trước mặt:
- Yên chí, Lễ hậu tạ bà mai cái đầu heo.
- Ngữ lì xì Thùy một tờ giấy bạc mới toanh.
- Thùy "yêu sách" gì mà chẳng được.
Tài nhướng lông mày lên:
- Tôi thì đầu, sừng, và đuôi... dê.
Bạn hữu cùng cười đùa vui vẻ, hồn nhiên. Đêm văn nghệ kết thúc khoảng hai giờ khuya. Đường dài phố nhỏ buồn tênh bởi cái khuya sắc bén, khuya im lặng thật ghê rợn và lạnh lẽo. Từng mảng sương mù dày đặc rơi ướt mái đầu. Khuya băng giá xoáy buốt vào thịt da. Nhưng không mất đi vẻ quyến rũ, tràn lan thi vị, qua làn hơi thở ấm áp và khoan khoái. Vì hương thơm trong lành của mùi lá, mùi nhựa thông, mùi hoa đồng cỏ nội thiên nhiên.
*
Trên đỉnh đồi Lâm Viên có ánh trăng tròn trĩnh, to và sáng đang lơi lả nhún lên nhún xuống trong vừng mây trắng mỏng tanh. Vành trăng óng ả tròn vo như có ai vừa ném một chiếc dĩa men bạc ươm viền vàng lóng lánh lơ lửng vô không trung. Nền trời trên cao trong vắt gờn gợn một ít mây phiêu lãng. Duy ở cuối hồ Xuân Hương thì có một mảng sương mong mỏng, mềm mại như dải lụa vừa vắt ngang tháp chuông trường Grand Lycée Yersin. Nhạc thông ngân cung đàn muôn điệu giữa khung cảnh nên thơ bên hồ Xuân Hương huyền ảo, mơ mòng và giá rét căm căm.
Sau mấy tháng vùi đầu vô trang sách mở rộng, thì Hồng Hạnh, Thơ, Bảo, Quốc, Toàn, Thịnh, Trình, Phượng: được chị Khánh cho phép đi xem ciné. Vả lại phim "Les Miserables", truyện của văn hào bất hủ Victor Hugo, viết rất hay. Thế nên không đi xem thì uổng lắm. Thường thường đi trên đường mấy dì cháu ưa kể những chuyện vui ở trong lớp học, chuyện nầy chuyện nọ sang chuyện thơ, văn, hoặc cổ tích, lịch sử Việt Nam. Hôm nay họ bắt đầu chuyện đây chuyện đó bằng hai câu thơ ca dao:
Khôn ngoan qua cửa sông La
Dễ ai có cánh bay qua Lũy Thầy.
Bảo hỏi:
- Cháu học trường Tây, nên không biết mấy về lịch sử Việt Nam. Dì mới chuyển từ trường Tây qua trường Việt, nên học được nhiều tiếng Việt độc đáo, hay lắm! Dì phải giải thích cho rõ về ý nghiã tại sao lại có chữ “sông La” và “lũy Thầy”, ở đâu ra nhen?
- A! Cháu nên nói với các Free ở trong trường cần phải dạy thêm môn Sử, nhứt là lịch sử Việt Nam nha, vì hồi xưa có nhiều tướng quân và nhiều trận đánh oanh liệt nữa hay lắm. Sông La nầy gần cửa biển, tên La Hà, thuộc Quảng Bình, rộng 170 trượng, gồm có các hợp lưu tạo thành: Sông ấy có ba nguồn: Nguồn 1: có 70 dặm bắt đầu từ Tây Nam Hà Tĩnh chảy tới sông Lổ Cảng mà nhập thành. Chi nhánh phía Bắc 13 dặm nước chảy đến An Lệ. (Từ làng Văn Phú, phía Nam Cao Lao, và phía Tây sông Cổ Bồng: Tất cả những chi nhánh sông ấy chảy về hướng Đông Nam, tạo thành sông Gianh). Nguồn 2: nước từ Kim Linh chảy vô La Hà. Nguồn 3: từ sông An Niệu. Tất cả những nguồn sông trên: đã hợp lại và tạo thành Sông La, tuy sông không rộng lắm, nhưng vào mùa nước lũ thì lòng sông rất sâu, và dòng sông nước chảy xiết.
- Còn chữ “Lũy Thầy” là do ông Đào Duy Từ đắp từ năm 1630, thuộc thời Chúa Sãi Nguyễn Phúc Nguyên, để chống cự với quân Trịnh Tráng. Lũy Thầy ở vùng đất hiểm trở được làm rất chắc chắn, kiên cố. Lũy Thầy bắt đầu đắp xây từ làng Trường Dục (Huyện Phong Lộc, Tỉnh Quảng Bình) chạy dài dọc theo sông Nhật Lệ và hữu ngạn sông Rào Đá, qua các làng: Động Hải. Quảng Xá. Trường Dục. Xuân Dục. Cổ Hiền, cuối cùng lũy thành rẽ về đông cuả hướng Bình Thôn. Năm 1672 quân Trịnh đại chiến với quân Nguyễn bảy lần. Nhưng nhờ có lũy Thầy nầy, nên quân Trịnh muốn tiến quân vô Phú Xuân hoài, vẫn thất bại không thể nào lọt vô thành, do đó bên phía Nguyễn đã gìn giữ trọn vẹn lãnh thổ.
Mấy dì cháu tà tà xuống dốc Bà Triệu, vừa đi vừa chuyện trò, coi như cũng đã học được bài học lịch sử. Họ qua khu giữa cuả dãy nhà Ấp Ánh Sáng, nơi có con đường đi rộng sát những hiên nhà của hai khu nhà thiết kế giống nhau, (tương tự như trại gia binh). Đi ở lòng lề đường nầy coi như ta đang đi trên thềm nhà cuả họ, nơi con hẽm có người trong nhà đi ra đi vô đông vui hơn. Ban ngày người ta thường đi lên những bậc cấp cao tít ở hông trái của hai dãy nhà ấy. Nhưng ban đêm đi như thế, trời tối thui, vắng vẻ, dễ sợ lắm. Khi mấy dì cháu leo lên lưng chừng lối mòn của khu xóm nầy, về phía bên phải của hai dãy nhà Ấp Ánh Sáng, nhà nhà ai nấy đốt đèn trước ngỏ rực rỡ “sáng mắt lên”. Do suốt tháng Bảy thì nhà nhà ưa cúng tế ở ngoài sân cho các vong hồn mồ côi, bơ vơ vất vưỡng, đói khát, thiếu thốn, được Diêm Vương xá tội kẻ chết nhờ phước người trần, vong hồn sẽ đi lang thang khắp nơi mà kiếm ăn. Cúng ở ngoài sân họ vãi gạo, muối đi tứ phương, có khi các mụ các mệ hào phóng vãi cả lên trên đầu trên cổ khách bộ hành. Lúc tàn cây nhang, bà chủ đốt giấy tiền vàng bạc, áo quần, ngựa xe bằng giấy, để tiếp tế các vong hồn có cơm ăn áo mặc, có phương tiện ngựa xe đi rong chơi đó đây chút xí trên trần thế, có rượu đế Bà Điểm Hóc Môn ngon nổi tiếng. Rồi nhà chủ cúng ấy sẽ gõ thùng, lon, vân vân… để cho đám trẻ con trong xóm xông vào chụp giựt bánh kẹo, thức ăn.
Nhà Kim Tuyến có cửa sổ trên gác hẹp nhìn ra am cô cậu nhỏ. Tuyến nói với bạn:
- “Cô, cậu” ưa hiện về để phò hộ, làm phúc ban đức cho mọi người. Đồng thời cô cậu không ngại vặn tay, bẽ chân. Nếu ai cả gan phá phách “cô cậu”, nghen mi.
Lúc dì cháu đi ngang qua cái am nầy, họ thấy một người đàn bà đã bày dọn la liệt linh đình trên bàn cúng: hai bình hoa vạn thọ lớn, lư hương nghi ngút khói thơm kê sát bên dốc vắng và mù tối. Trong am có ngọn đèn dầu hột vịt không đủ sáng. Người đàn bà hắt chiếc bóng mờ mờ, gầy còm, lung linh lên bức tường loang lổ. Bà ta khum khum người, nhoi nhoi cái đít, chùm hum cúi xuống đất, bà ta nhổm lên, nhổm xuống lạy mấy lạy… miệng lẩm bẩm van vái khấn xin ước nguyện gì đó. Thì ở ngoài nầy bọn trẻ “du côn mất nết” quên tiệt cái điều Kim Tuyến nói “cô cậu” linh thiêng ưa hiện hồn về bẻ tay vặn cổ… Bọn trẻ choai choai, dé dé, xíu xíu hồn nhiên, cười đùa chỉ nhớ điều tinh quái, ưa phá phách nghịch ngợm vàng trời mây: Bảo nhanh tay bưng dĩa trái cây. Quốc bưng dĩa xôi vò. Toàn xách nải chuối sứ (trái chuối no tròn mủm mỉm, trông thật dễ thương). Thơ chộp con gà trống béo ngậy. Hạnh thủ hộp mứt bí đao. Các thứ đó mấy đứa nhỏ mau lẹ tộng vô một túi xách vải tám (họ xách theo, định sẽ mua bắp sống đem về nhà). Không đi xem ciné ở rạp Ngọc Lan nữa. Bảo lanh chân lẹ tay hơn, nó vác túi vải đi về phía Thủy-Tạ trước.
Hồng Hạnh và Thơ đứng xớ rớ gần am, làm ra vẻ tự nhiên, vô tội, ung dung, nhàn hạ, (coi hiền lành nhứt thế giới). À, thì ra là mụ Mơ có đôi mắt kèm nhèm, lẩm cà lẩm cẩm. Mụ đến góc bàn lấy giấy áo, nhà, xe, vàng bạc đem đi đốt. Thì mụ đã phát giác ra “cô cậu” chưa về hưởng tí lộc nào, đã có bọn “cô hồn sống cõng cô hồn chết”, bợ ngon ơ mất toi những món ăn béo bở của mụ dâng cúng rồi! Tức điên người, mụ liền chổng mông lên van lạy Trời đất tha cho mụ; vì tội mụ đám đứng trước bàn thờ chưởi đổng quân cướp cạn Trời không dung, đất không dưỡng kia. Mụ "đào mồ cuốc mả" quân ăn cướp, quân khố rách áo ôm, trẻ không tha già không thương, âm ty địa ngục không chừa! Mụ la làng, dậm chân đấm ngực vỗ bành bạch vô mông kêu gào dữ dội.
Khiến bà con lối xóm ở trong Ấp Ánh Sáng rần rần chạy về phía am coi có chuyện gì, mà náo động vậy không biết! Mụ Mơ mọi ngày hiền như bụt, không hề làm mích lòng ai, từ đứa trẻ con cho đến người lớn, ai ai ở trong Ấp Ánh Sáng cũng biết mụ: cọng rau đến con gà con ngoé, mụ chẳng thèm "tơ vương" của ai hết. Thế mà tối nay mụ bị "nó chơi" mụ một vố khá đau điếng. Tức hơn bò đá chớ! Mụ Mơ chưởi cha chúng là còn may! Hễ vô phúc đứa nào bị mụ túm bắt được, mụ sẽ vặt hết răng, nhổ hết tóc “hóa giải” cho chúng về chung kiếp với tổ tiên. Cái gan mụ Mơ là rứa đó. Khiến bà con Ấp Ánh Sáng nghe mụ Mơ la làng chưởi đổng, họ đều khiếp vía. Lúc ấy tự nhiên có người nói câu ca dao:
Cá không ăn câu, chê rằng con cá dại
Cá mắc câu rồi, lại nói tại cá tham ăn.
- Rứa là con ma nó dụ dỗ cho người ăn trộm. Chớ người mô mà ăn cắp mau hè!
- Chao! Cậu thiêng hỉ! Bị mất cắp, là cậu cho mụ biết liền hí!
- Hèn chi! Cái bóng điện trước am không đỏ tề.
- Xời ơi! Mi nói nghe hổng được rồi. Lảng nhách hà.
Nghe người con gái lạ đứng bên cạnh nói câu vô duyên, Thơ khúc khích cười, cào cào vô tay Hạnh. Khiến cô la to:
- Nhỏ này, khi không cào người ta... đau điếng à.
Mọi người quay nhìn, hoảng hốt, có tật giật mình… hai cô lo lủi mau ra khỏi đám đông, đi xuống dốc, qua cầu Ông Đạo, rẽ về lối nhà hàng Thủy Tạ. Thơ sung sướng soạn túi vải xách mà Bảo đã để trên đám cỏ bồng, phiá bên hông của Thủy Tạ, cô lấy xôi vò, trái cây, chuối ra. Thế là họ xúm lại bốc các thứ đó mà ăn, thích thú cười đùa ha hả, cười đau thắt bụng, họ nói hoài về chuyện ăn cắp, ăn trộm đó không biết chán. Cả bọn nằm lăn trên đám cỏ mềm ướt đẫm sương đêm, nhưng không ai cảm thấy lạnh. Họ thích chí ngửa mặt lên trời nhìn ánh trăng tròn trịa mà cười ngất như đười ươi! Chắc bể bụng chết quá. Thơ ngâm nga:
Khôn ngoan chẳng lọ thật thà
Lường thưng tráo đấu chẳng qua đong đầy. (cd)
Quốc cười ha hả:
Khôn ngoan qủy quyệt chết lao tù
Lủ khủ lù khù chết già chết rũ
- Hừ! Nói vậy mà nghe được hả! “khôn ngoan” cái kiểu tụi bây, đi ăn cắp ăn trộm, họ bắt được, chết trong lao tù là cái chắc.
- Thì… thì dì có vui vẻ tham gia vậy!
- Tự dưng khi đó dì cũng "nổi hứng" bắt chước mà.
Dì nghe Quốc nói nè:
- Ăn trộm ăn cướp thành Phật thành tiên.
Đi chùa đi chiền ăn mày thất nghiệp.
Có phải câu ca dao trên có ý nói rằng: Nếu mình có là phường trộm cướp đi chăng nữa, nhưng sau đó biết sám hối ăn năn, thì chết sẽ thành chánh quả. Còn ai đi chùa mà trong bụng vẫn chứa “một bồ dao găm” thì không có ích gì, phải không?
- Ồ, tuy cháu học trường Tây, nhưng cũng hiểu số ít tiếng Việt ha, giỏi đó chứ! Nhưng mà nè, dì nói lời thật mất lòng nghen: Lần sau nếu làm gì, phải nói trước, chứ như hồi nãy các cháu bốc đồng làm chuyện động trời vậy, lỡ ra họ “bắt được tay day được cánh”, các cháu quơ hết thức ăn trên bàn cúng, ngay cả dì đứng ở sát bên, cũng bàng hoàng sửng sốt, không kịp trở tay và sợ kinh khủng đó.
- Dạ… dạ! Nhưng lời thật, sao lại mất lòng?
- À, đa số ai ai cũng thích nghe những lời người khác tâng bốc, khen mình. Nhưng ít có ai muốn nghe người ta chê mình xấu, chê mình hèn, chê mình ngu dốt, không hiểu biết gì cả. Để dì kể cho các cháu nghe câu chuyện nầy nha: Ông vua Tề Cảnh Công là người nghiện rượu, thường say sưa bí tỉ cả tuần, ông vua nầy xao lãng việc dân, việc nước, luôn. Có ông quan thanh liêm đàng hoàng nọ tên Huyền Chương thấy vua như vậy, thì ông quan buồn bực trong lòng. Ông là người trầm tĩnh và khôn ngoan, đắn đo suy nghĩ hoài. Vì ông ta muốn khuyên can vua, đâu phải là chuyện dễ. Nếu ông nói không ra lẽ, lơ tơ mơ có khi ông bị chém đầu.
Một hôm ông quan lựa lời khuyên can vua:
- Bệ hạ ưa say sưa như thế. Tôi xin can. Nếu bệ hạ không nghe, tôi sẽ tự tử.
Vua trợn mắt nhìn. Nói xong Huyền Chương lui ra ngay. Ông Án Tử vô chầu. Vua Tề Cảnh Công nói:
- Huyền Chương vừa vô đây khuyên trẫm phải bỏ uống rượu. Nếu trẫm không nghe, thì Huyền Chương sẽ tự vận. Trẫm nghĩ: Nếu trẫm nghe theo lời khuyên cuả Huyền Chương, thì hoá ra trẫm là người dỡ, non kém và sợ hắn. Nhưng nếu trẫm không nghe theo lời Huyền Chương, thì hắn sẽ chết. Trẫm rất tiếc… vì hắn là một người hiền tài khôn ngoan đức độ.
Ông Án Tử biết vua bị mặc cảm vì mình là vua một nước, mà phải nghe theo lời khuyên cuả bề tôi, nên Án Tử cũng khôn khéo thâm trầm không kém gì Huyền Chương, ông Án Tử lựa lời khôn khéo nhỏ nhẹ nói với vua:
- Ồ… thế là ông Huyền Chương quá may mắn. Vì nếu ở thời vua Kiệt, vua Trụ… thì ông Huyền Chương đã bị chết rồi!
- Thời xưa có những câu chuyện bổ ích hữu dụng khuyên người rất hay. Tiếc là bây giờ ít lưu truyền trong thiên hạ.
- Phải. Cháu nên tìm sách “Cổ Học Tinh Hoa” mà đọc thêm, rất hữu ích.
Tám giờ rưỡi tối, dì cháu lững thững về đến nhà, thì thấy Lễ, Phú, Tài, Vinh, đã ngồi nói chuyện với chị Khánh (các bạn trai nầy đã lên Đà Lạt trọ tại đường Hai Bà Trưng, để luyện thi tú tài. Thỉnh thoảng họ đến nhà anh chị chơi). Thấy bọn trẻ về sớm, chị Khánh ngạc nhiên hỏi lý do. Thơ liếng thoắng trả lời:
- Tụi em "trúng tủ", đi ciné không nỗi nữa.
Quay qua các bạn, cô ta mời họ:
- Nếu các anh không sợ cậu về bẻ tay, vặn cổ. Mời xuống nhà bếp ăn chùa.
Các bạn không hiểu gì, ngây ra nhìn như ngỗng đực. Chị Khánh (chị Khánh là vợ anh Tư) nhạy cảm nhất (vì hồi nhỏ chị từng chọc phá chị em Ni Ni, Na Na, hai bà đó mê lên đồng lên cốt). Chị Khánh la mắng mấy đứa một trận đích đáng trước mặt các chàng trai:
- Tụi bây coi chừng có ngày bắt được; họ nhổ không còn sợi tóc, vặn không còn răng ăn cơm, ở đó mà múa may, lờn mặt. Tao nói lần nầy là lần chót nghe. Coi chừng họ bắt được, họ đánh mặt tụi bây sưng bằng cái mâm. Mới tởn. Nghe!
Dì cháu mắc cỡ muốn độn thổ. Nếu chị Khánh biết trong túi xách còn con gà. Có lẽ chị sẽ đánh mấy em và con của chị thật, chứ chẳng chơi. Ngày hôm kia ở nhà chị mới làm thịt hai con gà trống thiến, thịt gà ăn không hết, chị bếp hâm đi hâm lại, mềm nhừ, không ai thèm ăn, trông thấy sợ! Chớ́ nào có nhịn thèm nhịn khát gì cho cam. Chị Khánh nuôi một chuồng gà vịt vài ba chục con. Trong nhà nếu thích ăn thịt gà, vịt, là có liền, ăn lai rai hoài. Về khoảng ăn uống, chi tiêu trong nhà, chị Khánh hậu hĩnh, tươm tất, chu đáo lắm. Bọn trẻ nháy nhau lẽn vô phòng học, vội gài cửa lại. Trái cây thì họ chia nhau "thủ tiêu" vô dạ dày cho chắc ăn. Con gà mới gay chứ! Bỏ thì thương (tiếc của trời) mà vương thì tội. Thơ bàn:
- Con gà đó, lát nữa mấy anh kia về. Mình cho họ nhe.
- Ừa, em nói kheo khéo, kẽo mấy ảnh buồn. Sợ chị Tư biết, chị sẽ la mắng tụi mình, mất mặt bầu cua lắm. Mà chị la đúng. Ở đây có vài người bạn, mình còn xấu hổ vậy. Lỡ ra ở ngoài Ấp Ánh Sáng họ bắt được, thì có nước độn thổ. Lần sau chớ dại nữa nghe.
Bảo nói:
- Dì không nhớ: "Ăn cắp quen tay, ngủ ngày quen mắt, ăn vặt quen mồm" sao?
- Biết vậy, phải chừa đi là vừa. “Con sâu làm rầu nồi canh. Một người làm xấu, nhơ danh cả nhà”. Bây giờ ngồi đây chính chắn suy nghĩ lại, dì mới thấy quá sợ… mất mặt nà!
Khoảng mươi phút sau, Phú cùng các bạn qua phòng học, chơi cờ Cá Ngựa vui lắm! Họ đánh tù tì bốc thăm, chia thành hai nhóm, nếu phe nào thua, bị quẹt lọ nghẹ thành anh hề. Chín giờ rưỡi thì các bạn ra về. Phú đến mời chị em Thùy, cháu, dự sinh nhật anh, vào ngày mười tháng tới.
Hồng Hạnh bỗng nhớ dạo trước mấy dì cháu chọc phá người bán bánh mì tháng ở nhà; cứ mỗi buổi sáng, dì cháu thức dậy sớm học bài, chuẩn bị đi học. Có một thanh niên bán bánh mì dạo bỏ bánh mì tháng cho nhà, hắn ưa lấc xấc, mặt mày coi láu cá, thật cà chớn dở trò "dê xồm" với chị Hạc, hoặc bà bếp mỗi khi họ ra cổng sắt, để tính tiền mua bánh mì, hoặc lấy bánh mì. Thế là bọn trẻ bàn nhau "xử tội" tên nầy (không cho chị Tư biết). Hôm nào hắn giao bánh mì sớm, thì yên ổn. Hôm nào quá sáu giờ sáng mà hắn chưa giao bánh mì, bắt bọn nầy chờ-đợi, bọn nhỏ sợ trể giờ đi học, là y như rằng có chuyện. Thấy hắn đến gần, Bảo liền xỏ cây ống sắt tròn đã cưa cụt (cây ống nước sắt dùng làm ống thổi lửa) qua song cửa cổng, thổi phù phù. Khiến hắn giật mình. Quốc lấy que củi dài chọt vô hông, thò tay ra giật tóc, kéo tay áo hắn, khiến hàng nút trên ngực áo hắn văng đi mất tiêu. Vài tháng sau chịu không nỗi bầy nhỏ "quậy phá dàn trời mây" kia, hắn không thèm bỏ bánh mì tháng nữa. Thế là bọn trẻ nhịn ăn sáng đói bụng hết biết.
Hồng Hạnh viết thư kể thêm chuyện “quậy” của mình cho Nam nghe:
- Bọn nầy rủ rê bạn cùng xóm như Minh, Ngọc, Phú Nhỏ, Chức, Kính, Xuân, Kim Anh. Đám nhóc họp thành đám giặc con, chơi u mọi, trốn tìm, rượt bắt, giật cờ, đá kiện, bắt banh. Bầy nhóc ưa tụ tập trong sân nhà rộng rãi, láng bóng. Anh Khánh bắt ở hai đầu hồi nhà mấy bóng điện sáng choang, nên tha hồ cho lũ nhỏ chạy nhảy nô đùa hò hét. Hết chơi những "trò chơi nổi", bầy nhỏ kéo nhau "chơi trò chìm", họ âm thầm lặng lẽ đến nhà ông Bốn Tùng, ông Huynh, ông Mai, leo trèo, hái trộm trái cây, nên cây nào cây nấy của họ đều xác xơ rũ liệt, chả còn gì ráo trọi. Ông bà Nhâm có nhà ở phía dưới, giáp ranh khu vườn nhà chị Khánh một cấp taluy. Hể bà cụ nói ít thì thôi, nếu bà la chửi, kêu gào nhiết mắng, thì y như rằng vài ngày sau, có một đứa nhỏ ngồi trên cây cao tại nhà chị Khánh, thằng nhỏ ấy có bổn phận canh gác nhà cụ Nhâm. Nếu nó thấy trong nhà cụ Nhâm có bóng người thấp thoáng ra vào, thì nó bụm hai tay trên miệng, thổi "xíp xì, xíp xì…", cho đàn em nghe ám hiệu, là rút êm, rút lẹ.
Nếu thấy bình yên, nghiã là ở nhà cụ Nhâm không có ai, thì nó ra mật hiệu cho bầy nhỏ đứng dưới đất rón rén bò bò xuống vườn nhà cụ, đứa nọ bò theo sau lưng đứa kia, sắp thành hàng một như cái đuôi dài cỡ ba thước. Chúng hái quả dâu, quả mận, quả ổi, từ tay đứa cuối ở nhà cụ Nhâm, chúng chuyền đến đứa ngồi ở trên sân nhà chị Khánh: trái lớn, trái bé, già, non, đều bị chúng vặt sạch, không còn cái giống gì ráo trọi! Lại còn có cái màn thỉnh thoảng có một quả ổi khô, bưởi héo, hòn đá... từ cửa sổ nhà mình, "phóng pháo" xuống vài nhà ở dưới thấp kêu một tiếng "ầm", y như lựu đạn nổ trên nóc nhà tôn. Khi ấy đố ai tìm được bọn trẻ, chúng trốn kỹ trên trần nhà̀, cười rúc rích suốt buổi. Chúng phá "dàn trời mây khói". Khiếp lắm!
Nào có trẻ thơ non dại gì cho cam, mới năm ngoái, năm nay còn nóng hổi trò đùa ngu dại! Tính tình Hồng Hạnh ở khoảng đời niên thiếu phần lớn bị ảnh hưởng tính trẻ thơ, tinh nghịch, phá làng phá xóm là do từ đám cháu trai con chị Khánh, con trai chị Lê, chị Huyền mà ra. Tuy là dì và cháu thật, nhưng họ xấp xỉ hơn thua nhau vài ba tuổi, thì tha hồ "ý hợp tâm đầu" nhen. Mà, Hồng Hạnh và Thơ là hai tên "Nữ đầu đảng cao bồi nho nhỏ" trong xóm ấy á!
Đọc xong thư người anh yêu, Nam tủm tỉm cười vội lấy giấy bút ra viết kể cho Hạnh nghe:
- Anh nghịch chả thua kém gì dì cháu em. Anh em rủ nhau vô hẽm ăn quịt hoành thánh mì của chú xì thẫu Voòng. Ăn xong tụi anh em nhà nầy ù té chạy. Chú Voòng rượt theo, vừa chạy chú vừa la bai bải riết đến tận nhà ba má anh, chú Voòng bấm chuông inh ỏi. Má anh ở trên lầu hai vội vàng chạy xuống, má nghe chú Voòng phân trần đầu đuôi. Má là chủ hãng lớn, thì nhằm nhò gì ba đồng tiền lẽ. Cưng chìu con, má đưa tiền trả cho chú Voòng, thì-thầm nói với chú:
- Cháu có ăn bao nhiêu, thì tôi trả, hổng có sao... để tôi rầy chúng. Ha.
Chú Voòng xin lỗi rối rít. Riêng anh và cậu em cảm thấy “mất mặt”, nên tẩy chay chú Voòng, không thèm ăn mì hoành thánh nữa, mặc dù anh khá thèm.
*
Một lần kia, khi Nam ở Sài Gòn lên thăm gia đình cô, chị Tư đã cho phép: Hạnh, Thơ, Bảo, Quốc, Toàn, Thịnh, Trình, Phượng, và (Loan, Hùng, con chị Lê) đi picnic với Nam suốt ngày tại Thác Preen. Là ngày lễ, nên du khách thưởng ngoạn thắng cảnh rất đông. Nam xách hai tay hai giỏ thức ăn nặng trĩu. Họ chọn địa điểm tốt trên một nhà dù cao ở ngọn đồi sạch và râm mát, nơi nầy có thể nhìn xuống tổng quát mọi phía. Hồng Hạnh và Thơ ở lại trông chừng đồ đạc, hai cô lo nhồi bánh mì thịt nguội, làm bánh hỏi ra thành từng phần ăn, họ chuẩn bị các thứ đàng hoàng tươm tất. Nam dẫn các cháu xuống chơi thác Preen. Chúng nghịch ngợm len vào cầu gỗ ẩm ướt ẩn trong hốc thác; nước trên đầu của mỏm đá to đã chìa nhô ra phía ngoài, tạo thành một mái hiên dội nước xuống ầm ầm. Đứng trong cầu gỗ nhìn ra ngoài, Nam có cảm tưởng như mình ở bên trong nhà nhìn ra ngoài trời mưa thật lớn.
Bụi nước bay vào cầu gỗ ướt lạnh, khiến bọn trẻ thích chí ưỡn ngực hứng nước rơi từ trên cao xuống. Đứa cởi quần tây, hai ống quần cột về phía trước ngực, đứa mặc quần xà lỏn rộng thùng thình, sợi dây thun lỏng lẻo nên quần tuột lên tuột xuống. Mấy cháu mua cà rem vừa chạy vừa mút, có đứa mãi nô đùa không nhớ cà rem cầm trên tay, để cà rem chảy hết, nó ngẩn người ngần ngừ nhìn cây tăm tre giây lát, liếm lên cây tăm rồi mới chịu vất đi.
Anh em gọi nhau ơi ới chạy lên chóp núi, rồi tuột tuồng tuột xuống chân đồi. Chúng nhặt được cái bao gạo ở đâu đó, lại kêu réo nhau chạy lên cao, cháu ngồi trên bao gạo tuột xuống chân đồi đầy lá thông khô trơn bóng. Các cháu ngã lăn quay mấy vòng, có khi chúng dính chùm với nhau. Mỗi đứa lăn ra một góc, cháu lại lóp ngóp bò dậy, chạy lên đồi, giành nhau cái bao gạo chơi trò tuột núi nữa. Chúng thích nhất trò chơi leo núi, tuột núi nầy. Tiếng cười vô-tư-lự hồn nhiên đầy sảng khoái vang vọng trên các ngọn đồi xa. Khi chiếc bao rách như xơ mướp, không thể ngồi, chúng mới ngừng chơi.
Các cháu kêu nhau đi chọc phá cầm thú. Mấy con khỉ già trẻ lớn bé sợ quá leo tít trên nóc chuồng, khỉ dồn nhau nép kín vào một góc. Bảo tìm cách leo lên ở góc cột, nấp vô một xó rón rén không cho bầy khỉ thấy. Còn mấy đứa khác đứng trước chuồng khỉ múa máy tay chân, cốt để cho bầy khỉ chú ý. Toàn lấy trong túi áo lạnh ra cái bánh, nó dụ bầy khỉ xuống ăn. Thịnh cầm trái chuối dập trong túi quần (cháu đã cột hai ống quần trên cổ hồi nãy), nó bóc vỏ chuối ra, giả vờ đưa vô miệng ăn, rồi cháu đút vô lỗ mắt cáo, hầu dụ khị bầy khỉ thèm ăn, mà mò xuống phía dưới góc chuồng. Trong khi bầy khỉ háu ăn lo nhìn Thịnh hí hoáy đút trái chuối vô lỗ mắc cáo, Bảo len lén thò hai ngón tay qua lưới sắt B 40, túm lấy đuôi một chú khỉ đột, Bảo kéo giật đuôi khỉ ra ngoài nhanh như chớp, trong tay Bảo còn nắm chùm lông đuôi. Khiến con khỉ ngã dúi đầu xuống, tay chân nó chụp vô chuồng.
Khỉ dùng cả sức mạnh kéo đuôi kẹp vào bụng, nó phóng mau lên nóc chuồng. Bầy khỉ la chí choé, rối loạn chạy lung tung, nhốn nháo trong chuồng. Con đầu đàn to lớn “mặt mày hung dữ coi bặm trợn” nhứt, liền nhảy xồ tới Trình, nó thò tay qua mắc cáo xé rách toang vạt áo, nó cào xướt cánh tay Trình tươm máu một đường dài. Khỉ đột bị lưới sắt kẹp cứng ở khuỷu tay, nó nhăn răng trợn mắt khọt khẹt, bờm, lông cổ dựng đứng, vì tức giận. Con khỉ lớn khác (có lẽ là đàn em của “đại ca khỉ̉” vừa cào Trình) đu cả thân lên thanh sắt, khà khà khọt khọt kêu chí chóe, nó rung chuồng dữ dội. Quốc, Toàn, Thịnh tìm cành cây đâm tứ tung vô con khỉ. Con đầu đàn nhảy tót lên phiá đà ngang, nó đứng hai chân trên sà ngang vừa đái vừa chỉ huy. Cả bọn trẻ sợ văng nước đái, lo giạt ra xa. Con khỉ đàn em thì ngồi vắt vẻo, miệng chí choé "mắng chưởi" mấy cậu bé tinh nghịch. Bầy khỉ mà cũng... quá sợ mấy cháu “nhứt quỷ nhì ma thứ ba học trò” nầy.
Đôi má các cháu đỏ như gấc, mồ hôi vã ra như tắm, tóc ướt dính chùm thành từng lọn nhỏ. Đứa nào đứa nấy giọng nói cũng khàn khàn, ồ ồ, vì la hét, khan cả cổ, y như con vịt xiêm la đực. Mệt đừ, chúng chạy lên nhà dù, nằm lăn ra đồi cỏ. Vui vẻ cười đùa khoái chí. Dì cháu nhìn nhau nheo mắt, ra dấu chỉ chỏ sau lưng Nam, để "đánh điện ngầm mí nhau" biết tin thôi. Uổng quá, nếu không có Nam, thì dì cháu nhà ta được một phen quậy phá, tha hồ tự do bay nhảy tung hoành, vui vẻ thú vị giữa bầu trời thênh thang thoải mái.
Nam và Hồng Hạnh ngồi trên nhà dù ôn chuyện xưa thì Vinh đến, hai người con trai ân cần chào hỏi nhau. Cả nhóm ăn uống chuyện trò thân ái. Ăn trưa xong thu dọn đồ đạc, áo quần gom lại một chỗ, cho Nam, Hạnh, trông coi. Thơ và Vinh lại dẫn các cháu đi chơi thác, xem voi, gấu, hổ, sư tử, nai, vân vân... Vòm cây rợp bóng cúi đầu rũ lá thông dày trơn mịn dưới gốc. Tiếng thác chảy xa xa nghe rì rào, hòa lẫn tiếng đồi thông cao chót vót, reo vi vu bất tận. Tiếng cây cỏ hoa lá vặn mình răn rắc đâu đây, cùng tiếng muôn chim hót líu lo. Tiếng voi rền rú, tiếng vượn hú buồn thảm gọi đàn, chen lẫn tiếng hổ báo gầm thét. Tiếng cười nói ồn ào từ nơi xa xôi vẳng lại, chuông bán cà rem kêu leng keng. Tiếng rao hàng quà bánh trái, đủ mọi giọng điệu, lên bổng xuống trầm: Tạo thành bản đại hòa tấu muôn điệu say sưa, hùng tráng giữa cảnh gió núi mây ngàn.
Cho dù… “nàng Hồng Hạnh” (đã to bự nhứt trong bọn trẻ choai choai dé dé xíu xíu nầy vẫn không quên phượng đỏ thắm sân trường qua tiếng ve sầu, nức nở khúc ca biệt ly). Dù “nàng” đang ở tuổi cặp kê… mà còn “mọc sừng quỷ xứ” như vậy. Thế thì xin cho phép Hồng Hạnh hỏi nhỏ nhe:
- Nếu ở cùng lứa tuổi trẻ trung xuân xanh đầy vui tính như cô, quý vị có… thích “nghịch ngầm” không ạ?
*
Tình HOÀI HƯƠNG
*
Đêm Đông Đà Lạt Khai Hội Tình Xuân Chớm...