-
Biết Phải Làm Sao
Ôi thôi! Thân phận một hồng nhan
Nẻo bước dừng chân gặp phũ phàng
Cứ ngỡ sông êm đưa bến mộng
Ai dè sóng lộng cuốn đò ngang!
Còn đâu ánh mắt quyện bờ môi
Một tấm lòng trao với mảnh đời
Kèm dấu mộc hồng trên giấy trắng
Từ nay đoạn hẳn cuộc chơi vơi
Trải mối yêu thương chuỗi tháng ngày
Tình giăng phủ ngợp bóng trời đây
Chắt chiu từng sợi dành đan áo
Để lúc đông về mặc ấm ai…
Nhưng người nỡ phụ tấc lòng tôi
Quậy nước sông xanh dậy sóng gờn
Đẩy chiếc thuyền êm rơi biển bạc
Cho ngàn vợn sóng ghịt từng cơn!
Năm tháng khổ đau kéo bóng sầu
Nỗi niềm, tan tác trải canh thâu
Bây giờ đã nát tình năm ấy
Chỉ có âm u một sắc màu
Con thơ ràng buộc khúc tình tan
Cả mối ưu tư khiến võ vàng
Chẳng đoạn đành tâm nhìn bướm thắm
Dật dờ, ảm đạm cánh thanh trăng
Biết phải làm sao? Hỡi đất trời!
Gửi hồn nơi chốn mộng xa xôi
Hay vùi thân mãi trong băng giá
Lặng lẽ thời gian nhỏ lệ đời!
Nguyễn Thành Sáng
-
Một Đời Hụt Hẫng
Nắng đã nhạt tàn sao vẫn mãi
Bóng hình cô gái của năm xưa
Bờ môi, ánh mắt, lời thương nhớ…
Ẩn hiện đâu đây dưới ngọn lùa!
Tơ tình vuột mối thành tan vỡ
Để lại cho tim vạn khúc sầu
Những tối đìu hiu, chiều lá đổ
Từ trong sâu thẳm gợn niềm đau
Ngắm trăng, trăng chạnh sau hàng trúc
Soi nước, nước trôi cuối nẻo trời
Hóng gió, gió ngừng bên ngạch cửa
Nhìn mây, mây giạt tận ngàn khơi…
Vậy mà cứ mãi dài năm tháng
Vương vấn từng cơn kéo trở về
Để trái u hoài nơi tĩnh lặng
Trở mình trổi nhịp đập lê thê!
Có phải cung đàn đà lỗi nhịp
Làm tan rã hết cả âm thanh
Khiến cho bản nhạc thành vô nghĩa
Nắn nót còn kia cũng phải đành…
Nếu biết yêu là sẽ dở dang
Thì thôi thuở ấy chẳng quen nàng
Chẳng gom tất cả đưa vào mộng
Cũng chẳng bao giờ ghé bển thăm
Để một đời người hụt hẫng tim
Dạ luôn thao thức nhớ thuyền quyên
Mặc bao hương sắc vườn ai nở
Chỉ ảnh hình thương hướng vọng tìm!
10/10/2017
Nguyễn Thành Sáng
-
Đừng Buồn Vì Xa Em Nhé
Anh ở nơi nầy vọng chốn xa
Rất nhiều giây phút nhớ người ta
Yêu đương nén lại vào trong dạ
Em có nghe lòng thấu hiểu qua
Hoàng hôn mỗi độ thấy mong chờ
Thị giác thả về cõi mộng mơ
Sơn thắm tô vào trang giấy vẽ
Ạ à cảnh sắc một hồn thơ
Em ngoài phương ấy cách đò sông
Có thấy nỗi niềm chẳng giá đông
Vui mượn không gian bầu ảo ảnh
Không sầu mờ mịt cảnh mây giông
Đừng vì vắng lặng với cô đơn
Buồn bã âm thầm để héo hon
Bởi cuộc dương trần nhiều khổ lụy
Xa xăm cách trở mãi vuông tròn
Em ơi! Anh nhớ biết bao nhiêu
Nhớ bạn tình chung vạn thắm yêu!....
Nguyễn Thành Sáng
-
Dưới Bóng Thời Gian
Ghế đá hãy còn đọng nước mưa
Công viên du khách vẫn lưa thưa
Lâm râm thỉnh thoảng dừng rơi hạt
Trên mảng vòm đen bị gió lùa!
Từ từ ưng ửng ánh hoàng hôn
Loáng thoáng bên sông mấy đóm tròn
Le lói, chập chờn như chẳng muốn
Trải lòng trọn vẹn buổi đầu hôm
Tôi lót đồ ngồi để nghỉ chân
Mặc cho tâm trí thả xa xăm
Nửa hồn sống lại và thêm nửa
Khuây khỏa nhìn xem cảnh chợ tàn!
Mới đó năm nào ở chỗ đây
Rải dài xanh mướt mấy hàng cây
Giờ không còn thấy, thay vào đó
Khoảng cách mọc lên những cái quầy
Bên kia tấp nập xuồng ghe đậu
Lên xuống, bưng khiêng tới đỏ đèn
Kẻ đếm, người trao kèm tiếng hẹn
Chuyện trò vui vẻ tợ thân quen…
Tất cả chiều nay mất hết rồi
Chỉ còn ký ức ảnh xa xôi
Nhộn nhàng buôn bán, tình trong mắt
Một cõi không gian đượm tiếng cười…
Đứng lên lần bước đến gần xe
Nhìn lại xung quanh khắp mọi bề
Chẳng biết vui mừng hay nối tiếc
Mà sao nằng nặng gót chân đi!...
11/10/2017
Nguyễn Thành Sáng
-
Chỉ Một Lần!
Da diết lòng em khúc điệp sầu
Tím bầm gan ruột trộn ngàn đau
Không trung bốn phía trùng mây xám
Đổ ập về đây, ngập cả bầu!
Phủ tối mịt mù đậy lối đi
Ngỡ ngàng, chới với, lịm bờ mi
Long lanh, sáng chói vầng trăng mộng
Đối diện giờ đây chợt nát thề
Anh có vợ rồi sao dấu em
Để hoài canh cánh ở con tim
Vấn vương, ấp ủ, niềm mong mỏi
Hai mảnh hồn đan quyện cánh thuyền
Ao ước mai nầy đôi chúng ta
Dựng căn lầu ái giữa vườn hoa
Chẳng màng thế sự, không lo nghĩ
Chỉ có hương xuân với đậm đà!
Em tặng cho anh những bé xinh
Gái thời giống mẹ trọn niềm tin
Trai như cha nó lòng kiên định
Cùng nghĩa yêu thương vẹn chữ tình…
Vậy mà ôi hỡi! Có đâu ngờ
Tất cả lại là chuỗi giấc mơ
Ảo ảnh chập chờn trong vắng lặng
Giật mình tỉnh mộng, nghẹn chơ vơ
Em sẽ âm thầm gửi trả anh
Tháng ngày hướng vọng cõi xa xăm
Bao nhiêu kỷ vật, bao nhiêu đợi…
Chiếc bóng thời gian…Chỉ một lần!
13/10/2017
Nguyễn Thành Sáng
-
Đà Lạt Mơ Tìm
Đà Lạt ngàn năm vẫn lặng lờ
Vầng dương hồng ửng trải muôn tơ
Long lanh cỏ lá gieo thành giác
Lãng đãng, mơ màng một sắc thơ!
Bốn phía xanh lơ đượm nét dồi
Dẫn hồn lữ khách tận chân đồi
Dạt dào, êm ả lay bầu biếc
Như cõi ngàn mơ chuyển đến rồi!
Cảm thấy tâm hồn phơi phới rộng
Bao niềm trăn trở thả tầng cao
Vói mây pha loãng vào cung thắm
Vơi bớt sầu ưu, chuỗi nghẹn ngào…
Tôi thấy phôi phai nỗi vọng ngàn
Một thời ghịt níu bước chân đàng
Dẫm lên sỏi đá rồi tang giới
Để tháng năm dài biến bóng ngoan
Lạnh lùng khép cửa, đóng oai nghi
Trầm mặc, chiều thu bởi tại vì
Một kiếp đọa đày ôm giá rét
Mạch nguồn, lửa sống biến suy vi…
Hôm nay lồng lộng gió đồi thông
Kéo mộng năm xưa trở ngược dòng
Ánh thép rạng ngời vung biển bạc
Hoàng hôn bảng lảng loé trên sông
Dẫn đến nơi nầy để giải khuây
Và tìm chốn thẳm ảnh hồn bay
Năm xưa lạc mất vì phong vũ
Lặng lẽ chiều tà duỗi cánh tay!
Nguyễn Thành Sáng