-
Vọng Sầu Tỏ Bạn
Nầy Sáng! Hôm nay như ảm đạm
Mắt buồn thăm thẳm, vọng xa xăm
Thả hồn trôi giạt về mong đợi
Mây ám bao trùm một ánh trăng!
Để khiến lòng ta cũng lắc lay
Bã buồn đọng lại dưới heo may
Nhẹ mình co rút rồi lung lắc
Lảy những lá vàng rớt đó đây
Lửa sống năm nào hực trái tim
Sao nay thấy bạn cuốn im lìm
Và bao nó lại bằng sương lạnh
Cho phút giây nầy biến buốt thêm!...
Gió ơi! Trăn trở tấc lòng ta
Một thuở mây trời lộng bóng pha
Từng mảng trôi về nơi bốn cõi
Nhạc đời thắm thiết vạn ngân nga
Thế mà bỗng chốc màn đen đổ
Lửa rực trong lòng vẫn quyện đây
Nhưng chiếc thuyền đời như cũ kỹ
Chẳng còn vững chãi để say bay
Ta thấy nghẹn lòng trong nỗi nhớ
Khát khao được sống cánh hồn mơ
Chỉ rồi lạnh lẽo, chiều thu chết
Mộng ước mịt mờ với thẩn thơ
Ấp ủ một thời ra biển lớn
Muốn làm cánh gió vượt trời xa
Một đêm băng tuyết ngàn rơi xuống
Đắm chiếc thuyền nan giữa nắng ngà
Biển cuồng, vũ lộng quấn hồn ta!...
Nguyễn Thành Sáng
-
Chạnh Thu Chiều (2)
Ánh nhạt trời thu trải bóng chiều
Dạ sầu trăn trở kéo buồn hiu
Nỗi đau lờ lững vờn mây khói
Vọng nhớ thời gian, khắc khoải nhiều!
Mới đó năm nào nay đã cũ
Mà sao cứ mãi bóng đong đưa
Lối xưa xe ngựa, hồn hoang lạnh
Vẫn loáng thoáng đây, tụ giữa mùa
Cảnh vắng phơi sân vạn sắc vàng
Từng hồi gió thoảng ghịt mây sang
Tô bầu ảm đạm thêm mờ ảnh
Hoà ráng từ xa chậm chậm tàn
Lắm lúc thấy lòng như mỏi mê
Hướng về nẻo cũ dạ sầu tê
Vậy mà sao mãi, sao sao mãi
Cái ảnh ngày xưa cứ trở về!
Hai chục năm trường đã quá xa
Con thuyền thuở ấy một lần qua
Bọt bèo, sóng nước đà phôi nát
Còn đó nữa đâu lại phải mà…!
Cứ mỗi lần thu khiến nhớ nhung
Cho đầy héo úa với bâng khuâng
Móc ngàn tan tác ra nhìn, ngắm
Để máu hồng loang, giọt nhỏ dần
Chốn ấy giờ nầy có hiểu không?
Chiều nay một kẻ ngắm dòng sông
Tâm tư trĩu nặng niềm nhung nhớ
Kỷ niệm ngày xưa, bóp cõi lòng!
Nguyễn Thành Sáng
-
Vẫn Mãi
Bất chợt mây sầu trải lối giăng
Kéo buồn che phủ một vầng trăng
Khuất tròn lóng lánh bầu êm ả
Để bóng trời xuân nghẹn lỡ làng
Và cứ trôi dần theo mấy độ
Cung mờ đen tịch trói chơ vơ
Nơi xa cánh gió còn lơ lững
Cho ánh trăng vàng lệ nhỏ thơ…
Đêm nay đêm của thuở hoài xuân
Chạnh kẻ bên thềm phải nhớ nhung
Ánh đã nhạt nhòa bên ngạch cửa
Vẫn người ngồi đó với bâng khuâng
Vì sao mãi nhớ ánh trăng vàng
Cho phải thẫn thờ với trở trăn
Bởi thuở mộng đời muôn ý sống
Gửi vào diệu vợi ánh thơ trăng
Bóng đã mờ tàn bởi áng mây
Giãn hồn ai đó, duỗi bàn tay
Nhưng xa! Xa quá trời thăm thẳm
Đành trói linh hồn, nỗi đắng cay
Bao độ qua rồi trong giá lạnh
Với niềm quạnh quẽ chuỗi đêm đen
Nhớ nhung trăng biếc thời thơ thắm
Cũng bởi hồn thương trọn nỗi niềm
Xuân đầu khi đã một lần trao
Cho dẫu trăm năm bạc mái đầu
Bóng nước,thuyền đi luôn sống mãi
Dưới trời ngày ấy quyện trăng sao!
Nguyễn Thành Sáng
-
Nhớ Cha
Ánh mờ thu, nhẹ ru về nỗi nhớ
Vầng trăng thiêng sáng tỏ đã chìm sâu
Bóng thời gian biết bao ngàn trăn trở
Vọng thâm tình, vàng võ, rã tim đau
Cha ra đi không trao lời từ biệt
Một khuya sầu da diết cuốn bi thương
Trời mịt tối, trăng buồn như thống thiết
Nỗi tác tan biền biệt phủ mờ sương
Rời bệnh viện trên đường về lặng lẽ
Vạn niềm thương cào xé mảnh tâm can
Sao vội vàng tình trăng rời con trẻ
Để cả đời quạnh quẽ ngộp hồn tang!
Từ dạo đó trăng vàng không trở lại
Mảnh tình sâu đi mãi chẳng còn về
Cho lòng con lê thê niềm tê tái
Nhớ ngàn thương, trói mãi nỗi ủ ê
Đã bao lần rơi lệ, nhìn chúng bạn
Nụ hồn nhiên tỏ rạng ánh tròn trăng
Còn nơi ta nát tan trong nẻo lặng
Mảnh linh hồn khóc cạn mất tình thân
Chim còn non, con lần vượt trùng khơi
Giương cánh mỏng tìm bơi qua bão loạn
Từng bị rơi, loạng choạng với chơi vơi
Và bao lúc tả tơi, trôi nỗi hận…
Trời thu nay gió lần về thương nhớ
Bóng cha già ánh tỏ thuở ngày xưa
Vĩnh biệt rồi, đâu nữa, chỉ còn mơ
Sầu canh cánh từng giờ khi nung lửa!
Nguyễn Thành Sáng
-
Éo Le
Em cũng hoa xuân, cũng dịu hiền
Cũng người khả ái, nét trăng duyên
Học hành, xử sự đều thông cả
Chỉ tội cái nghèo phải nắng sương!
Buôn bán gần tôi, giữa chợ đời
Mây trời, sóng nước lững lờ trôi
Thời gian lặng lẽ qua ngày tháng
Gió lắc cây cành trải bóng bơi
Anh à! Trưa nắng về đi anh
Quầy bán nơi nầy đã có em
Trông hộ cho anh vài tiếng nghỉ
Chẳng ngần ngại nhé cứ mà yên…
Xa xa dõi mắt ngắm nhìn ai
Dáng liễu, mày ngài cũng thấy hay
Lại nữa nhiệt tình, thân giúp đỡ
Nghe lòng cảm thấy chút niềm say!
Tết nhất nhà xa em lặn lội
Bánh mì hai ổ sẻ chia đôi
Ngồi kề chung ghế cùng nhau bán
Xuân thắm ngân nga nhỏ giọt rồi…
Bỗng chợt tình yêu cảnh trái ngang
Mình tôi đâu thể cất hai gian
Em đây, Lan đấy làm sao hỡi
Đành phải thốt lên tiếng phũ phàng
Xiết buồn, xụ mặt, nghẹn chơ vơ
Chẳng nói âm thầm cuốn mộng thơ
Tôi cũng ngậm ngùi như nối tiếc
Sao đành đứt đoạn, xé hồn mơ!...
Nguyễn Thành Sáng
-
Nhớ Nhung
Nhìn bạn gió sao cũng giống như là
Sầu ảm đạm, ngân nga niềm tâm sự
Nên co mình, tư lự chẳng thổi ra
Để mây mờ trời xa dừng lữ thứ
Cho cảnh nầy trải phủ một âm u
Khiến lòng ta lắc lư rồi trăn trở
Vọng thời gian, lệ nhỏ dưới chiều thu
Nhớ thâm tình, bằng hữu tự bao giờ!
Nhớ các em lặng tờ nơi cõi lạnh
Bao bạn thân chấp cánh thuở ngày xưa
Giờ tan mờ, mây mưa trùm hiu quạnh
Nghĩa trang buồn, trống vắng giữa sương khuya
Ôi thương nhớ! Trở về nơi ký ức
Khiến lòng nghe đau nhức cuộc phù vân
Dòng biển sống trôi dần từng giây phút
Kẻ còn đây, gảy khúc nghẹn ly tan!
Mới hôm nào vầng trăng tình thắm thiết
Dưới đêm dài, da diết trải hồn xa
Bao mộng đời cùng ta soi ánh biếc
Nung lửa lòng hùng liệt chí thăng hoa
Thế mà nay đã ra người thiên cổ
Để nỗi sầu héo rũ kẻ còn đây
Mỗi thu về, lắc lay nhìn lá đổ
Thắt nỗi niềm, vàng võ dưới heo may
Vĩnh biệt rồi, từ đây không gặp nữa
Dòng sông đời một thuở chiếc thuyền đi
Trăng lặn tàn, còn gì bên ngạch cửa?
Chuỗi ánh hồn rực rỡ, bóng lộng phi!
Nguyễn Thành Sáng