Thuyền Cứ Trôi Dọc Những Bến Bờ
(Cảm tác từ hai câu thơ cuả Tú Vũ đăng ở Facebook cuả tôi, mặc dù tôi không hề quen và chẳng biết bạn là ai- nhưng xin có đôi hàng -góp thơ, làm vui–
Ngoài ra không hề có ý khác-
Cẩn bút)
THH
Thuyền Cứ Trôi Dọc Những Bến Bờ
Người đi biền biệt
Nương bóng mây theo ngàn sắc biếc
Cuồn cuộn sông hồ niềm tha thiết
*Lâu lắm xa rồi, mình lại gặp nhau!
Hai đứa không còn ngày vui hôm nao!(*) (*Tú Vũ)
Sao lạ thế! Ngày cũ mong chờ… chẳng đến
Trưa đứng bóng không người quyến luyến
Đành rời xa, đất khách bơ vơ
Thả rong thuyền trôi dọc những bến bờ
Thân cánh hạc chẳng mộng mơ tình có thực
Tôi đã hiểu tấm lòng anh bứt rứt
Chỉ một mình sao đủ sức tạo hương yêu
Bên đây rã cánh tôi vẫy gọi đò chiều
Bờ kia ngần ngại bao điều ước ao
Thuyền trôi… tiếc xót nghẹn ngào
*
Tình Hoài Hương
22 Tháng 7/ 2018
Dấu Chút Đắng Ở Trong Lòng
Dấu Chút Đắng Ở Trong Lòng
Hai tay hứng gió rải hoa chạy trong nắng
Biết mấy mùa xa vắng… lòng chợt đắng
Nhìn mây bay đem kỷ niệm đuổi theo người
Em lượm lặt cành hoa tươi thả biển khơi
Sóng gió lao xao, bến bờ xa lạ
Đôi lúc “khóc hổ ngươi, cười..."(*) bất nhã
Dấu trong lòng chút đắng sớm pha sương
Đời tang hải thì sá gì kiếp nợ vấn vương
Như hoa lá cũng lắm khi vàng võ
Lữ khách còn nhớ về con ngõ?
Một thời trăm nhớ lẫn nghìn thương
Anh phượng hoàng sông núi vượt biên cương
mà hoa chẳng giữ. Vô thường!
*
Tình Hoài Hương
Aug-20-2018
Khóc hổ ngươi cười…(*)= Do từ câu: “Khóc hổ ngươi, cười ra nước mắt” (thành ngữ).
Cũng dẫn từ điển tích “Tam Quốc Chí” có ghi:
Lưu Huyền Đức đem quân đi đánh Viên Thuật, ông Huyền Đức giao thành lại cho Trương Phi canh giữ.
Lưu Huyền Đức biết tay nầy “nát rượu” nên căn dặn:
- “Trương Phi không được uống rượu”.
Trương Phi cam kết sẽ nghe lời anh. Nhưng khi Huyền Đức vừa kéo quân đi ra khỏi thành, thì… Trương Phi “quên lửng”… liền bày tiệc rượu ra uống liên miên. Trương Phi ngà ngà say, ông bưng chén rượu đi mời từng quân lính, bắt mọi người cùng uống, thì ông mới chịu. Khi Trương Phi đến mời Tào Tháo, thì Tào Tháo từ chối:
- Tôi ăn chay, nên không uống được rượu.
Trương Phi nhất định không chịu, nói rằng:
- Đã là người cầm gươm giết giặc, thì phải biết uống rượu. Mi phải cạn chén với ta, mới được.
Tào Tháo lúc nầy thật khổ tâm, ông dở khóc dở cười, nếu mình khóc thì hèn, mà cười thì không sao cười cho nỗi. Cuối cùng Tào Tháo đành ngậm ngùi nâng chén rượu trên tay Trương Phi, mà nhắm mắt uống; cho vừa lòng Trương Phi…
*
Tình Hoài Hương