Hồn Lang Trở Về Âm Giới (52)
Hồn Lang Trở Về Âm Giới (52)
Âm thầm, lặng lẽ gói vào sâu
Bóng gió không hề, chỉ một câu
Em muốn anh vui nhiều để sống
Chớ nào lo sợ mất anh đâu!
Thêm lòng nhân ái ở nơi em
Thương kẻ cô đơn lạnh dưới thềm
Chia chút lửa hồng vơi giá rét
Chẳng màng co bóp, nhíu con tim
Sâu tận trong anh niềm cảm khái
Vầng trăng em ngắt sẻ chia ai
Dẫu đêm nhạt bớt bầu loang ánh
Đổi lại cho chồng vững cánh bay
Mình ơi! xúc động biết bao nhiêu
Giữa một cơn mưa rỉ rả chiều
Em quét lá sầu về hố vắng
Cho nhà sạch sẽ, hết rong rêu!…
Giờ đây âm cảnh rẽ ly tan
Anh nhớ, anh thương một ánh vàng
Vì nghĩa quên mình, ôm nửa lạnh
Ôi nầy! Đẹp lắm mảnh trăng thanh
Làm sao gặp lại nối tơ duyên
Để đáp đền em nghĩa vợ hiền
Trọn bếp lửa hồng tay nhúm sẵn
Cho anh hết lạnh dưới canh đêm
Gió ơi! Có hiểu tấc lòng ta
Da diết ôm tròn nỗi thiết tha
Kỷ niệm, thâm tình nơi cõi thế
Vật vờ, ghịt níu xé hồn ma!...
“Hồn Lang da diết nhớ vợ”
17/10/2016
Nguyễn Thành Sáng
Hồn Lang Trở Về Âm Giới (54)
Hồn Lang Trở Về Âm Giới (54)
Nay em lớn, mặn mà hương sắc
Dáng thanh tao bắt mắt dễ nhìn
Tính em vui vẻ, nặng tình
Khiến tôi cảm thấy rung rinh quả hồng!
Chẳng mấy chốc trên dòng sông chảy
Bóng con thuyền động đậy nhấp nhô
Dưới bầu lóng lánh trăng mơ
Đi vào sóng nước đến bờ yêu thương
Những ngày xa Lan buồn, Lan nhớ
Bên Cần Thơ anh có hiểu chăng?
Hai tay em hốt lá vàng
Gói vào trang giấy, gửi chàng sẻ chia
Cách ít bửa em về lại đến
Bóng thời gian thương mến hằn sâu
Những chiều gió thổi dạt dào
Bao lần ấm áp, ngọt ngào vành môi!
Tôi đã định sẽ rồi kết chặt
Mối duyên hồng thơm ngát men hương
Ngờ đâu trăng rụng xuống đường
Khung trời xám xịt, hàn sương nhỏ dài…
Hai mươi năm tình ai đã tắt
Chợt bất ngờ gặp mặt người xưa
Hiểu ra cớ sự nát bờ
Thương em bất hạnh, đàn cò canh khuya
Tận tấc lòng em yêu anh lắm
Sợ anh buồn chẳng dám nói ra
Âm thầm lặng lẽ lìa xa
Trong tim vẫn mãi hồn hoa tặng chàng
Nhìn em khóc, đôi hàng lã chã
Cõi lòng tôi tơi tả, ngậm ngùi
Chỉ còn nguyện ước một lời
Kiếp sau trở lại, trọn đời bên nhau!
“Hồn Lang thổn thức
nhớ tình xưa”
19/10/2016
Nguyễn Thành Sáng
Hồn Lang Trở Về Âm Giới (56)
Hồn Lang Trở Về Âm Giới (56)
Hồn Nương ơi! Một mình em chốn đó
Suốt chuỗi dài vò võ ngóng vầng mây
Ngày thui thủi bậu bạn với cỏ cây
Đêm lạnh lẽo, tự tay tìm ánh lửa!
Anh nhớ em, nhớ duyên tình vạn thuở
Nhớ sông ma lối ngõ đến cung yêu
Nhớ không gian rực rỡ ánh tà chiều
Ta quyện cánh, phiêu diêu vào cõi lộng
Có muôn lần anh dìu em trên sóng
Bay nhẹ nhàng chẳng động gợn đong đưa
Thả hồn mình vào cảnh giới mộng mơ
Tim êm ả từng giờ rung điệp khúc
Mùa gió bấc âm thanh reo vi vút
Cùng thu hình ấm áp dưới bờ hoa
Ôm chặt em, ngây ngất vóc ngọc ngà
Hương nguyệt quế đậm đà khơi xúc cảm!
Ngàn đêm trăng dưới khung trời rực sáng
Niềm mênh mang lai láng nhịp ngân nga
Em vào phòng, khăn lụa trắng lấy ra
Trải lên cỏ, đôi ta cùng xướng họa
Anh gieo thơ bằng cánh hồn của gió
Em họa vần bằng đóa thắm hoa xinh
Anh lâng lâng vào cảnh giới mộng tình
Em bồng bềnh lướt mình trên suối biếc…
Hồn Nương ơi! Lòng anh đang da diết
Nhớ thương nhiều chẳng biết phải làm sao
Kiếp dương trần vương vấn khối tình sâu
Nơi âm cảnh hẹn nhau ngày trở lại!...
“Hồn Lang đang da diết
nhớ Hồn Nương”
21/10/2016
Nguyễn Thành Sáng