Trả Nợ Tình Từng Cơn Sóng Vỗ
http://hoiquanphidung.com/upload/img...1394877287.jpg
Trả Nợ Tình Từng Cơn Sóng Vỗ
Lạc bến tình vần thơ nhức nhối
Hữu duyên thiên lý* đợi đến cùng nhau
Trả về anh dòng mực thắm phai màu
Những hẹn hò còn đâu mà dạo gót
Trả nợ tình ngày mưa nhỏ giọt
Níu làm chi hời hợt duyên nầy
Góc đồi xưa phong vũ có ai hay?
Thương thoáng nhớ chập chùng từng cơn sóng vỗ
Chung rẻo đất mà thuyền tình không bến đỗ!
Giọt lệ nầy thấm đẫm bến sông Ngân
Trách chi gió đã xoay vần
Vô duyên đối diện* bâng khuâng đôi bờ
Tình tan theo sóng hững hờ?
*
Tình Hoài Hương
“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
Vô duyên đối diện bất tương phùng”!
Do từ tích: Trương Sinh và một cô gái nước Lỗ xa xôi yêu nhau say đắm. Chẳng may cô gái bị bệnh nặng. Trước khi chết, cô gái trối trăng với người yêu: “Mười lăm năm sau, em sẽ đầu thai ở một gia đình nơi đất Hà Bắc, anh hãy đến nhà ấy, cưới hỏi em về làm vợ”.
Thời gian qua… Y hẹn, Trương Sinh đã đến nhà người ở Hà Bắc, nhưng cô con gái không nhận ra chàng, vì bây giờ Trương Sinh đã luống tuổi. Nàng đau khổ uất ức mà ngất lịm (gần chết). Trương Sinh xót thương than khóc gọi hồn cô gái mãi… Nhờ lòng tín trung của chàng, nàng đã sống lại. Hai người kết nghiã vợ chồng.
Người xưa tin rằng: Khi mình thật tình yêu “ai đó”… nếu có “duyên nợ” với nhau, thì dù hai người có xa xôi ngàn dặm, vẫn có nhau, còn nhau mãi. Nhưng nếu hai người không có duyện nợ, thì cho dù họ có ở sát bên nhau, ngày ngày “đối mặt mà mắt chẳng thèm nhìn mắt”, thì chẳng bao giờ có duyên gặp gỡ!!!
*
Tình Hoài Hương
Kỵ Binh HIẾU NGUYỄN Phong Trần
Mỗi tuần, THH xin mạn phép ghi trên tựa đề “tên bút hiệu” một vị quý trọng.
Tự thâm tâm tôi chỉ muốn “xài chữ” do cảm tác & trìu mến từ HQPD rất thân thiết.
Ngoài ra không ý khác, vui lòng lượng thứ. & Cẩn bút!
Tình Hoài Hương
http://hoiquanphidung.com/upload/img...1395541829.jpg
Kỵ Binh HIẾU NGUYỄN Phong Trần
Mến tặng bạn hữu duyên thơ-văn đa tài...
Mối tình HiẾU NGUYỄN êm mơ
Bao mùa lá rụng ngàn thơ dệt… chờ
Một mai dẫu có bơ vơ
Trăng cài mái tóc sương vờ vẩn bay
Mấy muà xuân thắm
Đời phong trần Lính Kỵ… lắm mộng mơ
Núi non chinh chiến tuổi thơ nhạt nhoà.
Em nẽo ấy lá trải đường gió mát
Nâng tách cà phê nhìn dáo dác
Em thấy anh đáy cốc mơ màng
Uống cạn ly Lính Kỵ cười, dáng hiên ngang
Em thẹn thò chữ đá vàng ươm ngàn lối
Trăng sáng tỏ vườn cau bồi hồi bước tới
{“Cớ vì sao chuyện chúng mình đành dang dở?
Rượu nồng áo lụa xa mờ
Hai ta núi cách đường tơ tuyệt tình” (!?)}
Vầng trăng mây nước lặng thinh…
*
Tình Hoài Hương