-
NẮNG CHẾT NGOÀI KHƠI
Nắng đổ bên đường, cây chết bóng
Chim về mất tổ, biển mùa Đông
Những nhánh tóc buồn vương ảm đạm
Trên đại dương dài trôi lưu vong...
*
Tiếng khóc anh không qua khỏi cổ
Ngọng rồi, lệ cũng đóng thành băng
Tay trắng vắt ngang cầu cổ mộ
Mình anh chừ hồn rách dọc ngang...
*
Biển em lạnh trăm ngàn nối nhớ
nhớ chân trần ngày mình quen nhau
anh vết tích dung nhan tơi tả
bàn tay em ấm lạ ôm sầu
*
Có trở trăn vết thương vẫn nhức
dìu em qua một đoạn đường đời
chưa dè được thủy triều bứt rứt
anh nghiêng hồn mình... đưa em ra khơi
đông hương
-
EM NHƯ LOÀI CỎ DẠI
*
https://scontent-cdg2-1.xx.fbcdn.net...5a&oe=58E32C20
Cuộc đời em như một loài cỏ dại
huy hoàng nào giờ đã võ vàng đau...
thơ nổi hứng thích lang thang hồ hải
lê gót sầu đi tìm lại nguồn nhau
*
Mơ cũng lạ, hôm nay thành mị mộng
đêm hoá sầu, mọc cánh vượt trời mây
em không đủ sức theo về khoảng lặng
của riêng mình thuở vừa mới hoang khai
*
Em để hờ cửa ngõ vườn ưu ái
chờ nếu trăng còn nhớ được đường về
ai chứ em biết chắc không trở lại
thơ bay rồi hương cũng hết si mê
*
Em nhớ nhất mùa thứ ba trong bốn
mùa lá vàng nhắm mắt viết tên anh
trên đời em, loài cỏ bồng nhạy cảm
hay long lanh giọt sương trắng cuối vườn
*
Giờ ngàn tuổi, tóc mây vừa tiêu muối
lăn lóc theo ngọn gió tìm rừng xưa
ngày em cánh pơ lăng rơi vai núi
đời còn son, hương sắc vẹn nguyên chờ
*
Hoàng hôn xuống đem em về xứ sở
có ngôi thiêng dành riêng để đợi người
nay không người, trái tim em sám hối
sao đời mình như cơn lốc ngoài khơi
đông hương
-
EM CÒN ĐẸP NHƯ XƯA ?
Ta ngủ đâu hôm nay và mai mốt
giấc cuối cùng trên chiếc gối đơn côi
hình hài cũ có còn y nhan sắc
hay bóng mơ chia làm mấy phần đời
*
Hiển hiện nhất là bóng đêm trên vách
bốn góc tường tàn- rách chuyện người - tôi
con quá khứ buồn, kêu như oán trách
cổ tích không người kể đã quên rồi
*
Cám ơn người đã gọi tôi tri kỷ
có một thời dìu tôi đến đỉnh trăng
khoảng nhớ đó dù trở thành mộng mị
mỗi nghĩ về, vẫn nhói cả tim - gan
*
Tôi van tôi, nhìn vào gương cho thấy
khuôn mặt mình đẫm ướt những châu sa
gương tội nghiệp, mờ lu đi cho khỏi
bị vấn quân: - Em còn đẹp như xưa?
đông hương
-
GIÒNG SÔNG KHÔNG CÒN ANH
Giòng trôi giòng sẽ về đâu
giòng buồn từ lúc mất nhau giòng buồn
lênh đênh giòng mặn trong hồn
lưng chừng- vời vợi- bóng cầm tim tôi
*
Bài thơ ẩn hiện khúc đời
viết tôi một cánh vạc trời du miên
tha đi những nỗi ưu phiền
nhớ nhiều một thuở chỉ mình trên môi
*
Sáng về, sương khói chơi vơi
sa mù dày đặc ngỡ hơi thở người
không đâu, người đã xa rồi
thời gian thử đếm mới ngoài trăm năm
*
Tôi ngồi lượm lá úa Đông
gom thành lưu niệm cái tên thuộc lòng
con tim tôi cược với lòng
ngu ngơ tìm hiểu, vấn quân một mình
*
Hỏi rằng có thể hồi sinh
một lần không gọi cố nhân...một lần
nhưng rồi ủ mặt, trầm ngâm
đêm qua tiếng khóc vượt ngàn, lưu vong
*
Thôi đừng xẻ rộng vết thương
mất rồi, đành vậy dù không còn gì
giòng buồn, giòng vẫn vân di
cánh bèo thủy thủ hẹn đi không về
đông hương
-
GIỌT BUỒN MÊNH MÔNG
Mưa lạnh rơi về phương nghịch nắng
giọt buồn nguyên quả đất trầm tư
chút đắng, men cay trên môi lạnh
mùa đi, năm tháng chẳng nhân từ
*
Em ngồi im lặng câu giờ giấc
cho hết thời gian muốn quên anh
trăm ngàn xúc cảm xưa quen thuộc
còn đó, buồn, vui đóng cửa thành
*
Nước mắt bây giờ đông thành đá
giữa một tinh cầu không có ai
chỉ có chung quanh toàn xa lạ
những ánh nhìn như chẳng của người
*
Mở lại tim xem còn mật ngọt
hay là cay đắng của tình buồn
vài hạt nắng thơ anh rơi vãi
trên áo em còn đậm nhớ thương
*
Em gom lại, kết trong đồng tử
thơ anh thành chuỗi hạt kinh cầu
khi đêm thao thức không buồn ngủ
đọc lời anh viết riêng cho nhau
*
Nay lạnh thấm vào sâu da thịt
những giòng thơ đẹp đóng thành băng
những đợi anh về xa mù mịt
đường bay em cũ cũng mênh mông...*
đông hương
* huyền thoại một chuyện tình
-
BAY ĐI CÁNH NGÀN https://2.bp.blogspot.com/-K_gtYRp0r...him-bien-1.jpg
Thế là cũng đến xa nhau
thế là cùng tận nỗi đau trong đời
nghĩa tình quân vấn anh - tôi
- mình hai ngọn gió bay trời khác nhau
*
- ( Thế là em đã bạc màu
trong anh! Còn chút vị nào trầm hương ?
hay em mây khói vô thường
rã ta từng sợi yêu thương phai nhòa)
*
Xưa bên anh, một cánh hoa
anh xa, em phiến thạch ngà vô tâm
tim- cơn mưa đá mùa Đông
rơi trong trống rỗng thinh không chập chùng
*
Thể như sóng vỡ, cuộn cuồn
những đêm biển động, chạm hồn trùng dương
bước em hụt hẫng vô lường
bao nhiêu đủ để quên vương vấn người
*
Thể là gửi gió cho mây
gửi em làm cánh chim côi bạt ngàn
mỗi lần quá trớn lang thang
mỏi, rơi bờ đá lượn cùng rong rêu
đông hương