Nỗi lòng hồn lang về cõi thế (17)
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (17)
Gặp mẹ trong mơ…
Loé chớp chuyển qua giấc mộng vàng
Âm hồn lay nhẹ điệp mơ màng
Thiết tha, dòng ngọt, cơn khô khát
Gặp gỡ mẹ hiền khuyên nhủ lang!...
Con ơi! Nhìn ngắm hồn con trẻ
Như lá rơi tàn giữa bóng khuya
Cả áng mây mờ giăng lối trải
Ngựa sầu ảo não lụn chân phi!
Như buổi hoàng hôn bầu ánh lặn
Mờ dần lam khói, đợi hồn trăng
Dật dờ, buồn bã vầng mây ám
Một cảnh trời chiều lệ nhỏ khăn!
Mẹ nhớ thuở nào con rực sáng
Khí hùng nam tử trải thênh thang
Mà nay héo hắt cơn mưa chết
Sấm sét đâu rồi! Tiếng rít vang!...
Mẹ ơi! Tha thứ hồn con dại
Tơi tả tâm hồn, ghịt bước chân
Để bóng uy oai chùn vó ngựa
Trăng tàn lạnh lẽo, giọt sương tan!...
Bão lớn thu hình, chờ gió tạnh
Chuyện đời dâu bể, nén buồn tênh
Giải sầu co lại, hồn thơ trải
An ủi, phôi phai, khỏa lấp tình!
Nuôi chí anh hùng trong biển khổ
Bập bùng cứ mặc, cánh chim xa
Trời đêm u ám đâu dài mãi
Hừng sáng vầng dương chuyển ánh ra!
Chang chang, trời nóng đôi chân oải
Mãi bước hoặc chùn, vó ngựa lay
Bóng mát bên đường dừng lại nghĩ
Yên bình, đánh giấc, một no say!
Tỉnh táo, khoẻ mình, tăng sức bật
Nấu nung bền bỉ khí hồn trai
Dòng sông lờ lững thầm trôi mãi
Tuế, nguyệt, mây, trời vạn kỷ say!
Hỡi hồn con trẻ mỏi mê hay!...
Hồn lang trong mơ…
Nguyễn Thành Sáng
Nỗi lòng hồn lang về cõi thế (19)
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (19)
Hồn lang tỉnh sầu đi lần về cõi thế…
Nỗi hận nhớ long lanh bầu ánh lệ
Rồi tan như sóng bể trải đầy vơi
Mây xám buồn chuyển dời về ước thệ
Cõi trời xa bóng xế cuộc ngàn khơi
Tỉnh cơn mơ, bao lời hồn Cha Mẹ
Tiếng chuông chiều lay nhẹ mảnh tim đau
Cho phôi pha, dạt dào, thôi quạnh quẽ
Gió chuyển mình cuốn nhẹ, nhấc lên cao
Bao khắc khoải, hanh hao, buồn tê tái
Đã cạn dần, bừng dậy khí hùng anh
Áng mây mờ bay nhanh, khơi nguyệt trải
Đêm âm u, sống lại mảnh trăng thanh!
Ngọn âm phong đưa nhanh vào ma phổi
Cơn mê sầu rũ rượi biến tan dần
Bóng lam xám vụt thân theo gió thổi
Hướng dương trần phóng tới, cõi phù vân
Bầu le lói lộ dần, trôi hoang tịch
Nhiều âm hồn khúc khích kể trần ai
Cũng đâu đó lay nhay lời rả rích
Vài sương ma khụt khịt giọt sầu ai
Có con đường trải dài về cửu ngục
Nhiều quỷ quân kéo thúc tội đồ qua
Nơi cõi chết phơi ra điều tội phúc
Một cân trời đến lúc xử hồn ma!...
Hồn lang lần về dương thế…
Nguyễn Thành Sáng
Nỗi lòng hồn lang về cõi thế (21)
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (21)
Tình nương ơi! Ta nghe lòng da diết
Một tình yêu bất diệt của hồn ta
Để hôm nay xót xa dòng bi thiết
Đêm bóng tàn khóc biệt mảnh trăng xa
Rồi năm tháng ngọc ngà vào phôi lãng
Cánh chim trời bậu bạn với mây sương
Bỏ lại đây nguồn thương sâu ngút tận
Một linh hồn vướng bận mối sầu vương!
Ôi đêm nay! Nỗi buồn như xâu xé
Mảnh tim ta quạnh quẽ với niềm đau
Hỡi bầu trời muôn sao vầng ánh loé
Có hiểu chăng cô lẻ, chuỗi hanh hao
Hỡi dòng sông ngọt ngào xuôi bến mộng!
Đêm năm nào cuốn bóng mảnh hồn ta
Về cõi giới âm ma rồi thả bóng
Cho ngàn yêu khơi lộng chốn âm pha!
Rồi hôm nay mưa sa về cõi chết
Giọt hồn châu mỏi mệt nhỏ tuôn dòng
Gửi lại ngươi con sông tơ tình dệt
Quả tim yêu đậm vết thắm son hồng!
Để thời gian chuỗi sống một kiếp đời
Biết còn nhớ một thời xưa ngàn cũ
Cuộc tình ma ấp ủ bóng trăng soi
Giờ để lại tim tôi, hồn vạn thuở
Thôi giã biệt sông mơ, về cõi giới
Tìm ngàn thương vời vợi của xa xôi
Trăng đêm nay tàn rồi, sầu rũ rượi
Một nỗi đau, nhức nhối, nẻo chơi vơi!...
Hồn lang nghẹn ngào từ biệt sông mơ
để về cõi thế…
Nguyễn Thành Sáng