DnThuy
02-14-2013, 07:15 PM
Một chuyện tình buồn
Hôm nay là ngày Saint- Valentine, ngày lễ tình nhân, ngày của tình yêu… Tôi bỗng nhớ đến một người! và một chuyện tình buồn! có thật. Anh Hùng ! Nguyễn văn Hùng người lính " Biệt động quân "
http://i223.photobucket.com/albums/dd312/john54ng/VNAF/vietnamese-ranger-battalion-patch.gif
Vào năm 1972 tôi còn quá nhỏ!, nên không hiểu gì về cuộc chiến , chỉ được nghe cha anh kể lại mà thôi!. Nhưng qua sách báo, đài truyền hình, tôi được biết năm 1972 người ta gọi là " Mùa hè đỏ lửa " Vì cuộc chiến trở nên khốc liệt đẫm máu, mà những người lính trẻ ra đi không hẹn ngày về!
- Hôm ấy ba cho tiền chúng tôi xuống Sài Gòn xem phim, tôi còn nhớ rất rõ như in, mới tuần trước theo mấy anh xuống Sài Gòn khi đến trước rạp hát có hàng chữ to tổ bố : Phim cấm trẻ em dưới 16 tuổi . Chời ơi! tức muốn hộc máu! mấy anh phải gọi xe taixi chở tôi trở về nhà. Sẳn dịp tôi méc.
- Ba biết không , tuần trước mấy anh gọi xe taxi cho con về nhà, nhưng không cho đồng nào hết để uống nước và ăn bánh. Con đói muốn chết! và khát đến khô cổ họng!
Thế là các anh bị ba chửi " te tua ". Bữa nay tui lên tiếng.
Ba à! nói mấy anh dẫn con đi sở thú đi ( Thảo cầm viên ) . Mấy anh kêu trời inh ỏi !!!
Chời ơi! Vô đó coi mấy con voi ăn mía , và mấy con khỉ , cọp, hà mã … có cái gì hay đâu? Mà nó đòi đi kìa!!! . Mấy ổng trợn mắt, muốn bóp cổ tôi cho chết ngay tức khắc…..
Tất cả cùng đi gồm có : Chị Diễm , anh Long, anh Linh, Thủy và hai người em họ ở Sóc Trăng lên ở trọ để đi học (Là sinh viên luật ) là Tân và Huỳnh Long. Ba thấy chị Diễm hiền, lù khù rụt rè, nên giao tiền cho anh Long quản lý. Khi mua vé xong, vô trong khuôn viên sở thú dạo một vòng, chỉ có tôi là hớn hở nhất, hai ông anh và hai người em họ, bọn họ nhìn tôi căm thù và mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt vậy …
Bốn tên ác ôn đó! có mưu đồ bất chính, họ đã trốn chúng tôi ra khỏi sở thú hồi nào không hay nữa. Khi phát hiện ra đã muộn rồi! và cả hai chị em chẳng có một xu dính túi làm sao đây ???, có lẽ anh Long nghỉ chị Diễm có tiền riêng mang theo . Hy vọng cuối cùng, tôi và chị Diễm nhờ một nhân viên của Thảo cầm viên phát loa gọi nhắn tin : Các anh có tên sau đây …. Xin đến cổng sau của sở thú để gặp cô Diễm và bé Thủy đang đứng đợi. Loa phát lên đến ba bốn lần, nhưng vô vọng, bọn họ đi mất rồi!!!
Trong cái rủi có cái may, bất chợt trời đổ cơn mưa, hai chị em tìm chổ để núp, thì gặp được anh Hùng, da anh sạm nắng, trong bộ đồ lính trông rất oai! Tuy nước da ngăm đen, nhưng… anh cao ráo và " rất đẹp trai ", nét phong trần, hào hùng !, khiến cho người đối diện rất có thiện cảm và thêm lòng kính mến! . Sau một hồi làm quen, được biết anh được nghỉ 2 ngày phép và ghé thăm người bạn thân nhà bên chợ Thị Nghè, anh ấy đi vắng nên anh Hùng qua sở thú chơi, một chút sẽ quay lại nhà người bạn. Hai chị em trình bày cớ sự cho anh Hùng nghe…. đầu đuôi tự sự, thế là : "Anh Hùng cứu mỹ nhân " anh Hùng đưa hai chị em về nhà an toàn, còn đãi cho ăn uống nữa!...
Trong ngày đó chị Diễm xin ba lại nhà bạn chép bài, chị lén đi xem phim với anh Hùng, rồi thư qua thư lại, chỉ chưa có cậy nhờ mối mai thôi!. Nếu đi hỏi hết đàn ông trên thế gian này về phụ nữ, các ông sẽ nói : Ôi ước gì tôi có một người yêu hay vợ " vừa đẹp lại thùy mỵ đoan trang ". Đây là ý nghỉ của tôi thôi ! Hổng biết có đúng như vậy không ?.
Chị Diễm năm đó 17 tuổi, nhan sắc của chị, ba tôi hay nói giỡn là: Cái Diễm nhà ta đẹp " Nghiêng thùng đổ nước " , tôi không nói dư thừa chút nào cả ( Xin thề luôn! ) trời cho chị đẹp thuộc loại " Hoa nhường nguyệt thẹn " nhưng Thượng đế "cắc cớ " lấy bớt đi phần thông minh lanh lợi, cho nên chị tôi hơi nhút nhát khù khờ! Vượt quá cái thùy mỵ đoan trang luôn, trong đám chị em gái chị Diễm khờ nhất, nếu người yêu chỉ được về phần sắc! nhưng tài không có! chỉ là nhút nhát và khù khờ thì các ông cũng mừng lắm rồi!.
Rồi một ngày không ai mong muốn đã đến, một người đàn ông tuổi ngoài năm mươi, mái tóc hoa râm trong bộ quân phục nhảy dù là ba của anh Hùng ( cấp bực đại úy ) . Ông bấm chuông ! người chị dâu tôi ra mở cửa . Ông chào ba tôi và trình bày như sau :
Thưa ông! thằng Hùng con trai tôi, cháu đã hy sinh vì tổ quốc, quan tài được đưa về hôm nay, trước khi cháu mất có trăn trối với bạn đồng đội ước nguyện sau cùng đó là :
- Được cháu Diễm đến vuốt mắt Hùng lần cuối. Nghe xong ba tôi nói : Xin chia buồn cùng gia đình anh, không những cho cháu Diễm đi,mà tôi cũng xin phép được đến dự tang lễ cháu Hùng luôn . Chị Diễm mặc áo dài trắng trông xinh xắn và thùy mỵ lắm! để dự đám tang anh Hùng. Trước khi đi chị nói nhỏ với má : Má à ! Con sợ quá! Nếu con vuốt mắt anh Hùng, lỡ tối nay ảnh về thăm con thì sao ???
http://i223.photobucket.com/albums/dd312/john54ng/VNAF/giatildet1EEB1.jpg
Mẹ anh Hùng đến cảm ơn ba má tôi, đã đến dự tang lễ của con trai bà, bà quay sang nói riêng với chị Diễm bác xin cháu vuốt mắt cho Hùng lần cuối để nó ra đi bình yên, cháu thấy không! mắt nó vẫn mở như chờ đợi cháu, và chị Diễm tay run run vuốt nhẹ qua mắt anh Hùng chuyện lạ lùng, lần đầu tiên được nhìn thấy, hai mắt anh khép lại … chị tôi đứng chết lặng không nói lời nào. Có một chi tiết quan trọng, mẹ anh Hùng lấy trong túi áo bà một lá thư bằng giấy học trò, đưa cho chị tôi và nói mấy đứa bạn nói rằng : Hùng viết lá thư này lúc nằm ở bệnh viện đó cháu!. Lời trong lá thư tôi có đọc qua :
Diễm thương!
Anh xin cảm ơn Diễm đã cho anh những kỷ niệm đẹp của 2 ngày nghỉ phép , đi xem phim và dạo phố cùng em… Anh cầu xin trời phật thương cho anh được qua khỏi, để anh nói ra những lời muốn cùng Diễm đó là ba chữ :“ Anh yêu em ! “ và anh ao ước được nắm lấy tay Diễm , như nắm lấy một niềm tin và được hôn em. “
Lá thư chưa kịp ký tên và dường như viết chưa hết ý , có vài giọt máu nhỏ, có lẽ từ vết thương nơi ngực của anh dính vào … Rất tiếc lúc ấy tôi còn quá nhỏ! chưa biết gì…, cảm nghỉ của tôi hôm nay, nếu tôi là chị Diễm thì lúc vuốt mắt cho anh Hùng, tôi sẽ cúi xuống hôn anh và nói: Anh Hùng ơi! " Em yêu anh " dù là lời cuối cùng …Để cho linh hồn anh được ấm áp, ngọt ngào, hạnh phúc!... khi bước chân vào cõi vĩnh hằng!
http://i223.photobucket.com/albums/dd312/john54ng/Art/20081214100452219735855.jpg
Một mối tình thật buồn và dễ thương!. Người của thế hệ trước sao họ trong sáng!, hiền lành và thánh thiện quá! , trong tình yêu! Tôi thắc mắc cái anh Hùng này! Dại quá!. Binh chủng " Biệt động quân " tại sao ổng khờ dữ dzậy chời! ???... cả buổi xem phim thế mà không dám hôn chị tôi và tỏ tình phức cho xong , để đến khi biết mình sắp chết mới dám nói tiếng yêu khổ quá!!! : "Anh ao ước được nắm lấy tay Diễm, như nắm lấy một niềm tin và được hôn em " .
Lệ Tâm.
Feb – 14 -2013 .
Hôm nay là ngày Saint- Valentine, ngày lễ tình nhân, ngày của tình yêu… Tôi bỗng nhớ đến một người! và một chuyện tình buồn! có thật. Anh Hùng ! Nguyễn văn Hùng người lính " Biệt động quân "
http://i223.photobucket.com/albums/dd312/john54ng/VNAF/vietnamese-ranger-battalion-patch.gif
Vào năm 1972 tôi còn quá nhỏ!, nên không hiểu gì về cuộc chiến , chỉ được nghe cha anh kể lại mà thôi!. Nhưng qua sách báo, đài truyền hình, tôi được biết năm 1972 người ta gọi là " Mùa hè đỏ lửa " Vì cuộc chiến trở nên khốc liệt đẫm máu, mà những người lính trẻ ra đi không hẹn ngày về!
- Hôm ấy ba cho tiền chúng tôi xuống Sài Gòn xem phim, tôi còn nhớ rất rõ như in, mới tuần trước theo mấy anh xuống Sài Gòn khi đến trước rạp hát có hàng chữ to tổ bố : Phim cấm trẻ em dưới 16 tuổi . Chời ơi! tức muốn hộc máu! mấy anh phải gọi xe taixi chở tôi trở về nhà. Sẳn dịp tôi méc.
- Ba biết không , tuần trước mấy anh gọi xe taxi cho con về nhà, nhưng không cho đồng nào hết để uống nước và ăn bánh. Con đói muốn chết! và khát đến khô cổ họng!
Thế là các anh bị ba chửi " te tua ". Bữa nay tui lên tiếng.
Ba à! nói mấy anh dẫn con đi sở thú đi ( Thảo cầm viên ) . Mấy anh kêu trời inh ỏi !!!
Chời ơi! Vô đó coi mấy con voi ăn mía , và mấy con khỉ , cọp, hà mã … có cái gì hay đâu? Mà nó đòi đi kìa!!! . Mấy ổng trợn mắt, muốn bóp cổ tôi cho chết ngay tức khắc…..
Tất cả cùng đi gồm có : Chị Diễm , anh Long, anh Linh, Thủy và hai người em họ ở Sóc Trăng lên ở trọ để đi học (Là sinh viên luật ) là Tân và Huỳnh Long. Ba thấy chị Diễm hiền, lù khù rụt rè, nên giao tiền cho anh Long quản lý. Khi mua vé xong, vô trong khuôn viên sở thú dạo một vòng, chỉ có tôi là hớn hở nhất, hai ông anh và hai người em họ, bọn họ nhìn tôi căm thù và mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt vậy …
Bốn tên ác ôn đó! có mưu đồ bất chính, họ đã trốn chúng tôi ra khỏi sở thú hồi nào không hay nữa. Khi phát hiện ra đã muộn rồi! và cả hai chị em chẳng có một xu dính túi làm sao đây ???, có lẽ anh Long nghỉ chị Diễm có tiền riêng mang theo . Hy vọng cuối cùng, tôi và chị Diễm nhờ một nhân viên của Thảo cầm viên phát loa gọi nhắn tin : Các anh có tên sau đây …. Xin đến cổng sau của sở thú để gặp cô Diễm và bé Thủy đang đứng đợi. Loa phát lên đến ba bốn lần, nhưng vô vọng, bọn họ đi mất rồi!!!
Trong cái rủi có cái may, bất chợt trời đổ cơn mưa, hai chị em tìm chổ để núp, thì gặp được anh Hùng, da anh sạm nắng, trong bộ đồ lính trông rất oai! Tuy nước da ngăm đen, nhưng… anh cao ráo và " rất đẹp trai ", nét phong trần, hào hùng !, khiến cho người đối diện rất có thiện cảm và thêm lòng kính mến! . Sau một hồi làm quen, được biết anh được nghỉ 2 ngày phép và ghé thăm người bạn thân nhà bên chợ Thị Nghè, anh ấy đi vắng nên anh Hùng qua sở thú chơi, một chút sẽ quay lại nhà người bạn. Hai chị em trình bày cớ sự cho anh Hùng nghe…. đầu đuôi tự sự, thế là : "Anh Hùng cứu mỹ nhân " anh Hùng đưa hai chị em về nhà an toàn, còn đãi cho ăn uống nữa!...
Trong ngày đó chị Diễm xin ba lại nhà bạn chép bài, chị lén đi xem phim với anh Hùng, rồi thư qua thư lại, chỉ chưa có cậy nhờ mối mai thôi!. Nếu đi hỏi hết đàn ông trên thế gian này về phụ nữ, các ông sẽ nói : Ôi ước gì tôi có một người yêu hay vợ " vừa đẹp lại thùy mỵ đoan trang ". Đây là ý nghỉ của tôi thôi ! Hổng biết có đúng như vậy không ?.
Chị Diễm năm đó 17 tuổi, nhan sắc của chị, ba tôi hay nói giỡn là: Cái Diễm nhà ta đẹp " Nghiêng thùng đổ nước " , tôi không nói dư thừa chút nào cả ( Xin thề luôn! ) trời cho chị đẹp thuộc loại " Hoa nhường nguyệt thẹn " nhưng Thượng đế "cắc cớ " lấy bớt đi phần thông minh lanh lợi, cho nên chị tôi hơi nhút nhát khù khờ! Vượt quá cái thùy mỵ đoan trang luôn, trong đám chị em gái chị Diễm khờ nhất, nếu người yêu chỉ được về phần sắc! nhưng tài không có! chỉ là nhút nhát và khù khờ thì các ông cũng mừng lắm rồi!.
Rồi một ngày không ai mong muốn đã đến, một người đàn ông tuổi ngoài năm mươi, mái tóc hoa râm trong bộ quân phục nhảy dù là ba của anh Hùng ( cấp bực đại úy ) . Ông bấm chuông ! người chị dâu tôi ra mở cửa . Ông chào ba tôi và trình bày như sau :
Thưa ông! thằng Hùng con trai tôi, cháu đã hy sinh vì tổ quốc, quan tài được đưa về hôm nay, trước khi cháu mất có trăn trối với bạn đồng đội ước nguyện sau cùng đó là :
- Được cháu Diễm đến vuốt mắt Hùng lần cuối. Nghe xong ba tôi nói : Xin chia buồn cùng gia đình anh, không những cho cháu Diễm đi,mà tôi cũng xin phép được đến dự tang lễ cháu Hùng luôn . Chị Diễm mặc áo dài trắng trông xinh xắn và thùy mỵ lắm! để dự đám tang anh Hùng. Trước khi đi chị nói nhỏ với má : Má à ! Con sợ quá! Nếu con vuốt mắt anh Hùng, lỡ tối nay ảnh về thăm con thì sao ???
http://i223.photobucket.com/albums/dd312/john54ng/VNAF/giatildet1EEB1.jpg
Mẹ anh Hùng đến cảm ơn ba má tôi, đã đến dự tang lễ của con trai bà, bà quay sang nói riêng với chị Diễm bác xin cháu vuốt mắt cho Hùng lần cuối để nó ra đi bình yên, cháu thấy không! mắt nó vẫn mở như chờ đợi cháu, và chị Diễm tay run run vuốt nhẹ qua mắt anh Hùng chuyện lạ lùng, lần đầu tiên được nhìn thấy, hai mắt anh khép lại … chị tôi đứng chết lặng không nói lời nào. Có một chi tiết quan trọng, mẹ anh Hùng lấy trong túi áo bà một lá thư bằng giấy học trò, đưa cho chị tôi và nói mấy đứa bạn nói rằng : Hùng viết lá thư này lúc nằm ở bệnh viện đó cháu!. Lời trong lá thư tôi có đọc qua :
Diễm thương!
Anh xin cảm ơn Diễm đã cho anh những kỷ niệm đẹp của 2 ngày nghỉ phép , đi xem phim và dạo phố cùng em… Anh cầu xin trời phật thương cho anh được qua khỏi, để anh nói ra những lời muốn cùng Diễm đó là ba chữ :“ Anh yêu em ! “ và anh ao ước được nắm lấy tay Diễm , như nắm lấy một niềm tin và được hôn em. “
Lá thư chưa kịp ký tên và dường như viết chưa hết ý , có vài giọt máu nhỏ, có lẽ từ vết thương nơi ngực của anh dính vào … Rất tiếc lúc ấy tôi còn quá nhỏ! chưa biết gì…, cảm nghỉ của tôi hôm nay, nếu tôi là chị Diễm thì lúc vuốt mắt cho anh Hùng, tôi sẽ cúi xuống hôn anh và nói: Anh Hùng ơi! " Em yêu anh " dù là lời cuối cùng …Để cho linh hồn anh được ấm áp, ngọt ngào, hạnh phúc!... khi bước chân vào cõi vĩnh hằng!
http://i223.photobucket.com/albums/dd312/john54ng/Art/20081214100452219735855.jpg
Một mối tình thật buồn và dễ thương!. Người của thế hệ trước sao họ trong sáng!, hiền lành và thánh thiện quá! , trong tình yêu! Tôi thắc mắc cái anh Hùng này! Dại quá!. Binh chủng " Biệt động quân " tại sao ổng khờ dữ dzậy chời! ???... cả buổi xem phim thế mà không dám hôn chị tôi và tỏ tình phức cho xong , để đến khi biết mình sắp chết mới dám nói tiếng yêu khổ quá!!! : "Anh ao ước được nắm lấy tay Diễm, như nắm lấy một niềm tin và được hôn em " .
Lệ Tâm.
Feb – 14 -2013 .