PDA

View Full Version : Đi cho hết đêm



Longhai
09-16-2012, 10:46 AM
Đi cho hết đêm

Trần Doãn Nho



Lục nao nức muốn gặp Hồng. Anh đạp xe qua lại trước căn nhà của Hồng nhiều lần. Khi thì anh đạp chầm chậm phía bên kia đường, khi thì anh đạp phía bên này đường. Đến ngay trước nhà Hồng, anh dừng lại một chút, làm bộ loay hoay chỉnh một cái gì nơi xe đạp, lấm lét nhìn vào căn nhà. Nhưng Hồng chẳng hề xuất hiện. Căn nhà có những tầng cấp cao, hai lớp cửa, cửa ngoài bằng gỗ thì luôn mở, nhưng cánh cửa kính bên trong thì đóng im ỉm. Chẳng thấy ai ra vào, y như căn nhà không người. Hay là Hồng đã dời đi chỗ khác ? Vô lý. Vì anh gặp Hồng mới chưa đầy một tháng, đâu có nghe Hồng nói gì.

Sáng hôm sau, anh đi sớm, quyết tâm chờ đợi. Anh bám sát đoạn đường đi ngang nhà Hồng. Lúc đầu, anh đạp ngang, đi thẳng tới góc đường phía đầu kia, vòng xe lại, đi thật chậm, tới góc đường phía đầu này, quay trở lui. Anh tìm ra một chỗ ở bờ sông, có cái bến giặt nho nhỏ tráng xi măng. Anh dựng xe đạp ở mé bên kia đường, khóa lại, rồi ngồi trên phiến đá nhỏ nhìn ra hướng bờ sông, châm thuốc, phì phào, thản nhiên. Chốc chốc, anh ngoái đầu nhìn về phía nhà Hồng, mong chờ ray rứt. Cả hai cánh cửa vẫn còn đóng kín. Lòng bồn chồn, cổ khô đắng. Tâm trạng anh lúc này chẳng khác gì tâm trạng của chàng thanh niên Lục đứng ngóng cô nữ sinh anh yêu thầm nhớ trộm hồi gần hai mươi năm về trước. Bâng khuâng, xao xuyến, hồi hộp, lo âu, hy vọng. Anh vứt tàn thuốc xuống sông, đưa tay bứt những cọng cây dại mọc quanh đó. Anh e dè nhìn vào ngôi nhà trước mặt. Có đôi mắt một ai đó đang theo dõi mình không ?

Một người đàn bà bưng cái thau áo quần bước xuống bến, nhìn anh, ánh mắt dò hỏi. Anh cảm thấy khó chịu, quay đi châm thêm điếu thuốc. Xuống đến bến, để thau áo quần xuống đất, chị ta lại ngoái đầu nhìn lui. Anh cảm thấy nhột nhạt, đứng dậy, đạp xe qua một con đường khác. Từ phía kia, anh đạp trở lại chầm chậm, lòng thắc thỏm không yên. Mỗi một đoạn đường trước mặt đều trở nên xao xuyến. Anh đi ngang nhà. Cánh cửa vẫn bất động. Ôi chao, dễ dàng biết bao! Cứ dựng xe lại, đường hoàng bước lên tầng cấp, đường hoàng gõ cửa, và đường hoàng hỏi thăm. Sao lại lấn cấn thế này? Anh lấm la lấm lét nhìn y như một tay tội phạm sợ hãi người ta sẽ bắt quả tang. Thôi, thì về. Lần khác vậy. Nhưng khi tới dưới chân cầu Đông Ba, anh vòng xe lui. Biết đâu! Quả nhiên là đúng. Kìa, cánh cửa động đậy rồi mở toang. Đầu chiếc honda ló ra. Anh đạp chậm lại. Một bóng người xuất hiện: Thuận! Thuận cao lớn, sừng sững ở đó như một thiên thần. Anh chới với, đạp nhanh về phía cầu Gia Hội. Tiếng xe nổ dòn đuổi theo phía sau. Bỗng nhiên, vai anh bị túm lại và giọng Thuận ồm ồm vang lên một bên:

- Ông Lục, đi đâu mà sớm vậy ?

Lục giật mình nhìn sang, thấy một nửa khuôn mặt râu ria lởm chởm:

- À...đi...có chút việc.

- Lâu nay thế nào ? Cũng nhậu đều đều chứ ?

- Đâu có !

- Chối làm gì. Mấy ông ngày nào chẳng nhậu, phải không nào ?

Thuận cười vang, buông vai Lục ra, dọt xe đi.

Anh tự hỏi tại sao khi mình không mong gặp thì gặp hoài mà đến lúc muốn gặp thì nàng lại biến mất. Trước đây, đi đâu cũng gặp Hồng. Bây giờ, Hồng mất biệt. Đi ngang đi lại trước nhà không thấy anh lại tha thẩn đạp quanh thành phố. Anh gặp vô số những người anh chẳng cần gặp. y thế mà bóng Hồng vẫn biệt tăm.

Cuối cùng, anh sực nghĩ: tại sao không lên núi tìm? Rõ lẩn thẩn. Thế là anh đạp xe đi ngay. Trời hè nắng chói chang. Anh đạp lên dốc núi trong cái nóng nồng nực và tiếng ve kêu rền dưới các lùm cây. Đến cổng, anh dựng xe, bạo dạn mở cửa cổng đi vào. Tiếng chó sủa dồn. Người đàn bà xuất hiện, la chó, tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi khi nhận ra anh, cười:

- Cậu đó à ? Đi mô mà lại lạc loài lên đây?

Anh nói láo:

- Dạ, cháu đi chùa, tiện thể ghé vào thăm vú.

- Rứa thê! Tội nghiệp hí! Rứa khỏe không?

- Dạ, khỏe, vú. Vú có khỏe không?

- Khỏe thì không khỏe, nhưng mà còn nhúc nhích, đi lại được.

- Vú ở một mình hoài như thế này mà chịu được, tài thật.

- Mô có ở một mình.

Lục hụp ngay cơ hội:

- Vậy thì Hồng ở với vú ?

- Không, không, nhưng lên luôn.

- Dạ ngày nào cũng lên?

- Không, không. Vú không nhớ, nhưng lên luôn. Lâu nay mô mà không thấy. Răng lâu ni không lên chơi? Rảnh lên chơi cho vui.

- Dạ.

- Vô nhà uống miếng nước.

- Dạ, cảm ơn vú. Con đi bây giờ.

Anh đi loanh quanh sân nhìn cây nhìn cỏ một lát rồi hỏi:

- Chỉ một mình Hồng lên với vú thôi à?

- Thì một mình hắn chứ ai vô đó.

Lục thất vọng chào vú ra về.

Vừa đắt xe xuống con dốc sỏi, nhảy phóc lên yên đạp, thì nghe tiếng gọi mừng rỡ:

- Anh Lục!

Giọng Hồng. Anh luýnh quýnh tông bánh xe trước vào vách núi, chao đảo. Anh gượng giữ thăng bằng. Hồng quành xe đến bên anh. Hồng vừa dừng lại, anh thả chiếc xe ngả chỏng chơ, giang hai tay ra chào đón Hồng. Anh lắp bắp:

- Trời, Hồng ! Cô Hồng !

- Hồng đây. Anh lên tìm Hồng phải không? Hồng linh tính không sai mà. Hồng biết ngay là hôm nay thế nào cũng gặp anh.

- Lại xạo nữa!

- Hồng nói thật. Chỉ có điều là không biết gặp ở đâu và như thế nào, nhưng Hồng biết chắc trăm phần dầu là sẽ gặp. Tin Hồng đi.

Lục tin. Cuối cùng, anh đã gặp nàng, thế thôi. Hồng ríu rít:

- Mà lâu nay, anh đi đâu mất biệt vậy?

Anh hỏi lại:

- Hồng cũng thế, đi đâu mà mất biệt?

- Vẫn ở trong thành phố này. Không tìm làm sao gặp?

- Không tìm? Vậy ai lên đây?

- hớ! Thôi được. Vào nhà cái đã.

- Không, tôi phải về.

Hồng dứ tay vào trán Lục:

- Ừ, thì về đi. Về và không bao giờ gặp lại nhé.

Lục cười như trẻ thơ.

Tới chỗ gốc cây lần trước, Hồng dừng lại, lấy tấm ni lông ra. Lục thắc mắc:

- Chỗ cũ à? Không còn chỗ nào khác sao?

- Chỗ nào là chỗ nào?

- Có nơi nào còn nguyên sinh, nơi nào không có vết chân người, nơi nào hoàn toàn hoang dã.

Hồng cười:

- Thơi buổi này còn chỗ nào là rin đâu. Chỗ nào con người cũng tìm đến mày mò ráo hết rồi.

Thấy Lục vẫn còn đứng nhìn quanh, Hồng nói:

- Mấy hôm trước, rảnh, Hồng chịu khó đi quanh quanh mấy lần. Trời! Đi rừng một mình sợ muốn chết. Hồng cố tìm một chỗ...một chỗ...tốt hơn, nhưng không có.

Lục cảm thấy thú vị. Tuy thế, anh làm bộ hỏi:

- Tìm một chỗ tốt, để làm gì vậy?

Hồng phụng phịu:

- Thì...chẳng lẽ để Hồng đi chơi...một mình.

Lục véo má Hồng:

- Ai mà biết!

Rồi anh nhìn nàng, tủm tỉm cười. Hồng hỏi:

- Gì mà cứ nhìn người ta cười hoài vậy?

- Anh tưởng tượng một cô Hồng tiểu thư, đi một mình vào rừng để tìm nơi làm tổ.

Hồng đập nhẹ vào ngực Lục:

- Cái anh này! Làm như Hồng là con chim không bằng.

- Không chim thì là gì nữa. Tìm chỗ tốt trong rừng để làm gì nếu không để đẻ trứng.

Hồng ngẫm nghĩ một lát rồi cười buồn:

- Ừ. Nghe nói thì như đùa, mà đôi khi cũng thế thật đấy, Lục à! Nếu được đi đâu thật xa, thật sâu, không có ai, không dính líu với ai...

- Vậy thì đi.

- Thì đi!

Hồng xếp đồ lại vào xách. Lục nắm tay Hồng, kéo đi. Anh không theo những lối mòn, mà băng ngang những vùng cây cỏ um tùm. Hồng cười khúc khích:

- Anh dẫn Hồng đi mô?

- Cứ đi. Cần gì biết đi đâu.

- Không khéo quên mất đường về.

- Cũng tốt! Hồng sợ thành Lưu Nguyễn lạc thiên thai hay sao?

- Trời, được thành Lưu Nguyễn thì còn gì bằng, phải không Lục.

Mùi lá mùi cây, mùi gỗ mục phảng phất. Hương rừng làm Lục ngây ngất. Anh băng băng kéo Hồng đi. Thỉnh thoảng anh dừng lại, đợi Hồng. Hồng kêu nhỏ, rên rỉ vì lá cứa, gai xóc, nhưng nàng vẫn im lặng theo anh. Đến một vạt cỏ tranh um tùm, Lục dừng lại, nhìn Hồng:

- Hồng mệt chưa?

- Mệt! Hay ta dừng lại đây?

Lục nghi ngại nhìn quanh:

- Vẫn chưa phải là nơi mình muốn đến. Hồng xem, đầy cả dấu chân người: gỗ bị cưa, cây bị chặt. đây vẫn còn loài người.

- Thì đi!

Hồng bước tới, suýt ngã vì ông quần vướng phải một cành cây. Mồ hôi tươm trên khuôn mặt Hồng. Tóc rối. Những sợi tóc dài lòa xòa trên trán, có sợi vắt ngang sống mũi nhỏ, có sợi dính vào khóe môi. Hộng mệt nhọc và hớn hở bước theo Lục. Anh mê muội kéo Hồng đi miết. Anh lòn, đạp, níu, nhảy, đu, bươn bả vượt qua những khoảng rừng, những lùm cây, những mảng cỏ tranh, những con suối cạn. Rừng bất tận. Không sao. Rừng che dấu. Rừng bao vây, che chở. Rừng hoang dã, thơ thới. Rừng mịt mùng, ngoài cõi. Rừng đắm đuối, hồn nhiên. Mỗi một bước tiến tới, thế nhân lùi xa tăm tắp. Hai người trở thành hai con thú hoang sổng chuồng, về với cây lá, đất đai.

Và đêm ập xuống, nhanh chóng và êm đềm y như ai vừa buông một tấm màn nhung trùm cả trời đất. Hồng đi sát vào người Lục, run rẩy:

- Hồng sợ!

- Có người đâu mà sợ. Lục thì thầm

Anh mày mò bước trong đêm, kéo Hồng đến một gốc cây. Anh ôm Hồng. Nàng nép mình vào ngực anh, thở. Hai ngời im lặng lắng nghe. Rừng đêm yên tĩnh kỳ lạ. Không có âm thanh nào ngoài tiếng lá va chạm nhau lào xào.

- Hồng nghe tiếng cây thở, Lục ơi.

- Không phải, chúng nói chuyện tình đấy.

Hồng cười rúc rích. Anh nhìn thấy vệt sáng của đường răng khép mở. Anh hỏi:

- Hết sợ chưa?

Hồng nép sâu thêm vào khoảng ngực:

- Hết. Nhưng trời tối quá, chẳng lẽ...

Anh quả quyết:

- Đợi. Mình sẽ đi tiếp.

- Đi mô nữa hè?

- Đi cho hết đêm.

- Chẳng lẽ đi hoài?

- Ừ.

- Trời tối thế này...

- Hồng biết, trời sẽ sáng.

Và trời sáng thật. Trăng lên nhanh, tuôn ánh sáng vương vải. Những âm thanh đua nhau vang lên: tiếng leo trèo lên cây, tiếng bò dưới lá, tiếng rít, tiếng kêu the thé, man dại, tiếng lục cục. Rừng thức dậy, mơ màng trong sương đục. Lục cầm tay Hồng :

- Ta đi.

Hai người men theo những vết ánh sáng để đi. Rừng bây giờ yên ắng trở lại. Trong vắng lặng, rừng trở nên huyền hoặc. Mọi thứ dường như bất động. Chỉ có bóng trăng chuyển dịch. Thỉnh thoảng có tiếng rơi của một giọt sương, nghe lẻ loi, mơ hồ như từ một cõi nào xa rớt vào hư ảo. Lục cảm thấy người nhẹ tênh. Anh dắt Hồng đi như dắt một cái bóng. Hai người di chuyển thênh thang giữa ngàn cây giăng mắt. Qua khỏi bóng của một cụm rừng già, cây cao, tàn rậm, họ bắt đầu xuống dốc. Trước mặt, một mảng sáng mênh mông hiện ra. Trăng loang loáng trên một thảm cỏ ngậm sương. Hồng chỉ tay xuống dưới, reo lên:

- Kìa, suối, Lục. Xuống đó đi.

Lục gật. Đúng là suối. Âm thanh reo rào rạt. Nước tuôn tràn, bất tận. Anh hân hoan nhìn một đường nước trắng xóa loang loáng ánh trăng, chạy vòng vèo theo triền đồi và biến mất sau khu rừng phía xa. Anh kéo Hồng dẫm lên cỏ, lướt xuống. Tiếng suối reo nhỏ dần. Dòng nước nhỏ dần. Khi cả hai xuống hết dốc, vừa đến nơi thì lạ chưa, tiếng suối không còn nữa, chỉ nghe vọng âm văng vẳng rồi tan biến. Trước mắt, dưới ánh trăng vằng vặt, chỉ còn trơ ra một con lạch nhỏ khô cạn. Hồng thất vọng nhìn quanh:

- Vậy thì con suối đâu?

Lục ngẩn ngơ, đứng nhìn. Ảo giác chăng? Anh nắm tay Hồng, cẩn thận bước xuống những tảng đá nhọn nằm cheo leo bên bờ khe. Lòng khe đầy đá sỏi to nhỏ không đều. Một giòng nước nhỏ nhoi ri rỉ chảy qua giữa những khe hở của các tảng đá. Hai bên bờ lau lách, cỏ dại um tùm. Lục cảm thấy thấm mệt. Anh dừng lại:

- Mình nghỉ ở đây.

Hông ngần ngại nhìn cây cỏ um tùm chung quanh. Lục lấy tấm ni lông ra. Anh lùa một đám cỏ tranh xuống, trải tấm ni lông lên trên. Anh bảo Hồng ngồi. Hồng ngần ngại.

- Hồng sợ gì vậy? Lục hỏi.

- Sợ rắn.

Anh quả quyết:

- Đừng sợ. Rắn phải sợ mình.

Chẳng nói gì thêm, anh ôm xốc Hồng lên, rồi ôm nàng lăn xuống tấm ni lông. Anh nghe tiếng lạo xạo bên dưới. Vạt cỏ tranh nằm rạp. Cả hai lún sâu xuống. Anh lăn qua lăn lại để cho chỗ nằm được bằng phẳng hơn. Rồi anh ôm Hồng, im lặng nhìn lên. Phía trên, khoảng trời bao la hiện ra. Trăng cao tít. Chung quanh núi rừng chen chúc. Trong một thoáng, anh có cảm tưởng mình thoát khỏi mọi ràng buộc với cái xã hội nhiễu nhương, kỳ quặc dưới kia, bỏ lại đàng sau bao nỗi lạc loài. Anh ôm chặt thân hình nhỏ nhắn của Hồng và cảm thấy hứng khởi. Một hứng khởi tươi mới như sau thời kỳ phục sinh. Tâm hồn anh như được thanh tẩy khỏi mọi ràng buộc. Anh thì thầm:

- Anh cảm thấy tự do.

Hồng nhỏm ngừơi dậy:

- Tự do? Không. Hồng cảm thấy sợ. Sợ anh. Anh liều thật.

Lại cười khúc khích. Nàng bày rượu ra. Lục say đắm nhìn nàng. Dưới trăng khuya, nàng mỏng mảnh, thơ thới như khói.

Rượu nồng, tình thấm. Lục hỏi:

- Ta đi tiếp nhé?

Hồng nép vào anh, ngần ngại:

- Anh còn nhớ đường về không?

Lục ngoái nhìn ngọn đồi phía sau:

- Sao không. Chỉ cần leo ngược dốc này, là có đường về nhà Hồng thôi.

- Đâu có đơn giản vậy. Mình đã đi qua bao nhiêu cánh rừng rồi, anh nhớ không?

- Cần gì nhớ. Trăng nó dẫn mình đi, lo gì.

Hồng hỏi, giọng chợt bâng khuâng:

- Có khi nào về thì mọi chuyện đã thay đổi không nhỉ?

- Thì sao?

Hồng im lặng. Lục chỉ về phía trước:

- Thử vượt thêm cánh rừng nữa đi. Xem thử bên kia có gì?

Hồng gật. Hai người băng qua khe, đi vòng theo triền dốc. Rừng rậm, thấp. Cỏ cây chằng chịt. Vừa hết khu rừng, Hồng chỉ mé bên phải:

- Dường như có nhà ở, Lục ơi.

Lục nhìn theo tay chỉ. Đúng là có nhà. Một ngôi nhà nằm đơn dộc dưới một chòm cây. Hồng hào hứng nói:

- Sao lại có nhà giữa rừng thế này, Lục nhỉ? Hay là mình thử đến đó xem sao?

Lục ngần ngại:

- Đừng nữa. Anh ngại. Biết đâu đó là công an biên phòng.

Hồng quả quyết:

- Không đâu. Đây là nhà chứ không phải là đồn đâu. Để Hồng tới thử xem.

Lục lần chần bước chậm theo sau Hồng. Đi một quãng ngắn, cả hai thấy một lối mòn nhỏ dẫn đến ngôi nhà. Hồng dừng lại, nhìn lui nhìn tới, ngạc nhiên:

- Lạ thật! Sao Hồng thấy chỗ này quen quá, Lục à?

Nói xong, nàng chạy nhanh tới phía trước. Lục rảo bước theo. Được một đoạn, Hồng reo lên:

- Lục ơi, nhà Hồng! Kìa, anh xem, khu mộ của ba má Hồng nhé, hàng dương liễu vây quanh nhé, còn xem kìa, cái sân, cái cổng. Còn kia, phòng của Hồng.

Hồng vừa nói vừa kéo Lục chạy băng qua hàng rào, đến khoảng sân. Hồng dừng lại, ôm chặt lấy Lục, lắp bắp:

- Sao nhà Hồng lại ở đây, anh?

Lục rùng mình, ngẩn ngơ. Cho đến khi nghe tiếng chó sủa và bà vú của Hồng lụm cụm bước ra, anh mới tin là Hồng nói thật.

Đêm đó, Lục ngủ lại thư phòng của Hồng. Anh nằm ôm nàng, nghe nàng kể những câu chuyện mà nàng đọc từ hồi còn nhỏ. Hồng nói:

- Anh có biết chuyện Mai ăn khỏi trả tiền không? Chuyện thế này: có một người khách ghé vào một quán ăn nọ ở dọc đường. Anh ta định gọi đồ ăn thì chợt thấy ngay trên cửa quán có treo một tấm bảng đề: Mai ăn khỏi trả tiền. Anh nghĩ bụng: tội gì mà mình ăn hôm nay. Đợi đến mai lại ăn. Nghĩ thế, nên anh nhịn đói, rời quán. Hôm sau, anh lại đến. Anh gọi đồ ăn, ăn uống phủ phê, xong thung dung bước ra. Chủ quán chận anh lại, bảo: Sao anh không trả tiền mà bỏ đi?. Anh sừng sộ: Hôm nay ăn khỏi trả tiền mà. Chủ quán hỏi: Ai nói với anh vậy?. Anh chỉ vào tấm bảng: Thì chẳng phải anh cho treo tấm bảng này à?. Chủ quán trả lời: Đúng. Anh nói: Thì tại sao lại còn đòi tiền tôi. Chủ quán nói: Tấm bảng nói sao, anh nhắc lại cho tôi nghe. Anh nhìn tấm bảng, đọc: Mai ăn khỏi trả tiền. Chủ quán bảo: Vậy thì mai anh lại ăn hẳn hay. Bây giờ mới có hôm nay chứ đã ngày mai đâu. Anh ngẩn ngơ, móc túi trả tiền và bẽn lẽn bỏ đi.

Trong mơ, anh nhìn thấy mãi tấm bảng Mai ăn khỏi trả tiền.

Trần Doãn Nho
(Trích Dặm Trường, truyện dài)