PDA

View Full Version : Ông Chồng Bà Vợ… Ui Cha Chả!



Tinh Hoai Huong
06-19-2012, 05:16 AM
http://hoiquanphidung.com/uploadhinh/hqpd1/HQPD_1340082087.jpg
Ông Chồng Bà Vợ… Ui Cha Chả!
(Ngày… của Bố)




Buổi kia, gia đình Năm Tony đi “coi mắt” vợ là: cô Bạc Phùng. Hôm ấy, ba má, mấy chị, em, bà Ba Hồng, Tony Năm: cùng nhau leo lên xe hơi nhà, đi đến vùng Phú Thọ. Tony chỉ thấy thoang thoáng hai cô gái ỏng à ỏng ẹo ỏn ẻn yểu điệu ra bưng trà, vô bưng nước: để mời khách. Cô nào cô nấy cũng xinh xinh, đẹp đẹp, nho nhỏ nhí nha nhí nhảnh; ui la la là dễ thương coi mòn con mắt. Bà Hồng nháy mắt nhìn chàng, cười cười. Từ đó, cả nhà xúm lại “thuyết giải” Tony về bổn phận, và “nghĩa vụ gia tộc” của cậu con trai trưởng là: cần phải nhanh chóng “lấy vợ báo hiếu”, để cha mẹ có tí cháu nội bế bồng hun hít.
Tony uể oải gật đầu. Vì thế ai ai cũng vui vẻ mách nước với Năm:
Lấy vợ nên lấy vợ non.
Tóc thề mườn mượt xỏa eo thon.
Mắt sáng, môi hồng, da tươi thắm.
Đỡ tiền mua sắm những phấn son.
. . .
Lấy vợ xin anh lấy vợ già.
Ra đường “ẻm” biết chuyện gần xa
Lỡ anh đi lạc thì em nhắc.
Cũng tốt cho anh đó thôi mà.
Và chu đáo hơn, ba má anh chị em của chàng còn khuyên Tony Năm nên kiêng:
Lấy vợ nên kiêng lấy vợ hô.
Hàm răng lởm chởm nói bô bô.
Rủi khi “bà” giận ôm chồng cắn.
Đổ máu phu quân chạy thấy mồ.
Lấy vợ không nên lấy vợ ù.
Đêm nằm ôm vợ tưởng ôm lu.
Rủi khi mà nó đè lên bụng.
Bẹp xác ông chồng khóc hu hu.
Hoặc dí dỏm đắn đo lựa chọn hơn:
Không lười biếng
Nói nhỏ tiếng
Biết chiều chồng
Giỏi nữ công
Và gia chánh.
Biết làm bánh
Nấu ăn ngon
Biết dạy con
Ứng xử tốt
Không quá dốt
Không quá khôn
Không ôm đồm
Không ủy mị
Không thiên vị
Không cầu kỳ
Không quá phì
Không quá ốm
Không dị hợm
Không chanh chua
Không se sua
Không bẻm mép
Không bép xép
Không phàn nàn...
*
Thế là cứ cách vài ngày, Tony lại đến nhà cô ta để “tìm hiểu nhau”. Hôm trước cả nhà chàng đến coi mắt Phùng, thì cô ta lại đi vắng. Bây giờ, ngồi ở trong phòng khách, chàng nói với Phùng chuyện “trên trời dưới đất” cũng có phần lạt lẽo, hai người cố gắng nói tào lao xịt bộp, cho vui vui xí, chớ trơ trẽn coi cũng kỳ!, rồi Tony đi về.
Tony và Phùng chưa có một lần đi chơi riêng ra ngoài. Ngoại trừ có một lần duy nhất, Phùng hẹn chàng ở đầu đường, để chở Phùng đi xem bói, (vì nàng dấu kín, không muốn cho người nhà, và người yêu của nàng biết. Dù sao thì người yêu của nàng còn là anh học trò lớp đệ Nhị, con nhà khá… nghèo). Phùng phân vân muốn coi bói thử có nên lấy anh chồng con nhà giàu xụ nầy không, và số phận của nàng và “anh nầy” sẽ ra sao? Phùng sợ giao trứng cho ác chớ:
Chồng Tây kịch cợm như voi
Đêm lăn đè trúng chắc lòi phèo luôn
Chồng Tàu ăn mãi nước tương
Đứng gần nồng nặc mùi hương xì dầu
Chồng Lào mê được chỗ nào?
Nhỏ con, èo uột xanh xao gầy còm
Chồng Phi Châu chúng đen ngòm
Tối về cúp điện dòm hoài không ra!
Chồng Mỹ dâm đãng lắm nha
Nếu không khéo giữ chắc là teng beng
Chồng Đài Loan có máu ghen
Léng phéng nó biết, sớm lên bàn thờ
Tony dặn dò Phùng:
- Em đứng chờ anh ở cột xe bus, gần ngỏ vô nhà em nhe.
Thì cô ta lại tưởng là chàng hẹn Phùng đợi đâu đâu, đi xa lắm. Nên hai người lạc nhau cả ba giờ, hồi nầy làm gì có cell phone mô mà gọi? Gặp nhau rồi, Tony lái xe hơi chở Phùng đi xem bói xong. Hai người đi về ngay. Vì, Ông thầy bói thấy chàng Tony “tốt tướng”, con nhà giàu xụ, đi xe hơi láng cón, ông thầy nhìn Phùng một lúc, cười cười:
- Cuộc hôn nhân nầy rất đẹp đôi. Xứng đáng mà! Yên trí lớn sẽ sống với nhau suốt đời. Chả cần phải “khách sáo” mời mọc nhau đi ăn uống, chuyện trò thân mật hỉ? Anh muốn sao, trời cũng chìu anh à:
Lấy vợ xin anh lấy vợ lùn.
Áo quần em mặc, vải hay thun.
Người cao một bộ, em hai bộ.
Tiết kiệm cho anh gấp bội phần.
Rồi ông thầy bói lại nói thêm là anh chị sẽ rất hạnh phúc đó:
Lấy vợ xin anh lấy vợ cao.
Chúng mình đùm bọc lẫn cho nhau.
Cây trái anh thèm, em tay với.
Đỡ mất công anh bắc thang trèo.
Nàng vui vui đã năn nỉ ông ba bà má:
Má ơi cứ gả con xa
Miễn sao chàng rể trong nhà nhiều “đô.”
Thương anh chín đợi mười chờ
Đến khi mười một, em “lờ” anh luôn!
Cha mẹ hai bên đã gặp nhau, bàn thảo kỹ càng, coi xôm tụ về việc hôn nhân. Ngày chủ nhật, tức là một tháng sau khi quen sơ giao, thì họ làm đám hỏi, tổ chức tại nhà ba má của nàng. Đầu tháng sau, đám cưới Năm+Phùng vô cùng long trọng ở nhà thờ. Buổi tối, chiêu đãi thân nhân, họ hàng, khách khứa tấp nập, đông đúc và trọng thể tại nhà hàng Quốc Tế. Hai “anh chị” chả cần biết:
Dây tơ hồng quấn quanh chuồng lợn
Tình chúng mình có “tợn” lắm không?*
Suốt cuộc hành trình đi tìm kiếm hạnh phúc lứa đôi, Tony chỉ như là con “rô bô”. Như kẻ mất hồn. Như Thiên Lôi, ai sai đâu tui đánh đó vậy. Chàng kết thúc một giai đoạn cũ với những mối tình lăng nhăng. Không ai hiểu hết. Họ tưởng tất cả quá khứ đầy sóng gió của chàng đã chìm vào quên lãng. Chỉ có Năm Tony, và may ra, duy nhất chỉ còn cái “mùi của hoài hương xưa duy nhất của Mi Mi”, mới hiểu rõ Năm Tony tui đớn đau như thế nào mà thôi.
Ngay từ buổi đầu tiên trong ngày “honeymoon say đắm” kia, Tony lái xe hơi cuả ba ra nghỉ ở Vũng tàu. Dọc đường đi, có một cặp khác vui vẻ trẻ trung, cũng lái xe hơi chạy gần gần bên xe hơi của họ. Khi thì xe Tony qua mặt xe của cậu ta. Khi cậu ta qua mặt xe chàng. Cả hai người nam cùng vẫy vẫy tay cười cười vui vẻ. Nhưng Tony thấy mặt Phùng xù ra như lông nhím. Tony nghĩ thầm:
“Không vui rồi. Chắc có lẽ… bởi do nàng:
Lấy vợ xin anh lấy vợ ghen.
Vì anh, em gác cửa cài then.
Vì anh, em mới làm như thế.
Nên đành phải thức trắng đêm đen. Tony cho xe chạy chậm lại, giả lả với Phùng vài câu chuyện vui, để khỏi mích lòng vợ. Ấy thế mà Phùng im thin thít, bĩu môi, lạnh lùng quay mặt đi ra vẻ khinh bỉ. Tony cảm thấy xấu hổ với cặp kia, chàng lại tức vợ cành hông, nhưng cố mím môi nhịn nhục.
Vào lấy phòng trong Hotel, Tony soạn áo quần móc vào tủ. Má của chàng chu đáo lắm. Đã mua sắm cho con dâu đầy đủ, tỉ mỉ mọi thứ quần áo, đồ dùng sang trọng. Không thiếu món gì. Trong khi chờ đợi vợ đi tắm, Tony nằm đọc báo ngoài balcon. Tắm xong, Phùng đi ra chỗ chồng nằm. Từ trên lầu tư cao chót vót nhìn xuống sân. Bỗng Phùng chỉ tay xuống đất, gọi giật chồng lại, hét to:
- Coi hai cái đứa mất dạy kia kìa. Chúng nó bám riết theo ta. Cố ý chọc quê tụi mình đó.
- Không phải đâu em. Chỉ là sự tình cờ, trùng hợp ngẫu nhiên thôi.
- Xì. Tình cờ gì! Mình dời đi chỗ khác. Đi anh.
- Sao lại vậy?
- Anh không đi hả. Nếu anh thích, cứ ở đây với chúng nó.
- Em kỳ ghê à nha.
- Ừa. Em như vậy đó.
Thế rồi em & anh… Suốt ngày oán trách với chồng.
Lúc xưa thì vậy, giờ không còn gì...
Cái hôm mà nàng vu quy.
Ta biết ta sẽ bị ... đì lai rai.
Khổ thân cho kiếp con trai.
Một lần lấy vợ bằng hai lần... mù.
Lưng thì mỗi ngày mỗi gù.
Cày ba bốn jobs để... bù nàng tiêu.
Tony đành phải thu xếp đồ đạc dời đi hotel khác. Trả phòng, chàng phải nói dối với bà chủ là: Có “điện tín”, cần về Sài Gòn gấp. Dĩ nhiên là mất toi tiền phòng vô lý. Dời đến hotel xa thật xa bờ biển. Khi xuống garage lấy xe hơi, hai người lại “đụng độ” với cặp vợ chồng trẻ lúc chiều. Họ vồn vã hỏi thăm “anh chị”, rất lịch sự:
- Chào anh chị. Sao anh chị không ở hotel nầy, cho vui nhỉ?
Tony bắt tay ông chồng, vội trả lời:
- À... Chả là vì, có bà con ở đằng kia, đã lỡ hẹn phòng cho chúng tôi rồi. Cám ơn anh chị. Chúc anh chị những ngày nghỉ vui vẻ nhe.
Phùng lườm nguýt họ một cái rất dài, cô xù mặt quay đi. Lên xe, trước khi đóng cánh cửa xe hơi “cái rầm”, Phùng thò đầu ra cố ý đốp vào mặt họ:
- Cái thứ đó. Nói chuyện làm gì!
Hai vợ chồng trẻ kia sửng sốt, đứng ngây ra nhìn Vi. Họ nghe rõ mà.
Lấy vợ xin anh lấy vợ hô.
Lỡ sau mà có gặp côn đồ.
Em cười, chúng tưởng Chung Vô Diệm.
Hồn xiêu phách lạc cõi hư vô.
Nói chung, trong tuần lễ “trăng mật”, chả vui vẻ gì! Ui! Cải nhau suốt bốn năm lần. “Chàng” rủ “nàng” đi tắm, thì nàng kêu mệt, bỏ đi nằm ngủ. Khi “anh” mời “em” đi ăn, thì em chỉ thích coi ca nhạc, chồm lên cười hô hố. Hai người đi tắm nửa chừng, nàng nói “không vui”, lại hầm hầm bỏ về phòng ngủ vùi.
Lấy vợ xin lấy vợ ngáy to.
Lỡ bề ăn trộm nó hăm ho.
Đêm khuya thanh tịnh em ngay ngáy.
Trộm tưởng thiên lôi chạy cao giò.
*
Cuộc hôn nhân nầy như một “trò đùa của định mệnh trớ trêu”. Vì quả thực, hai người vừa ăn ở với nhau, đã "phát sinh ra" đủ thứ chuyện rối rắm đầy mâu thuẫn. Mỗi người có một cá tính dị biệt. Rất khắc khẩu. Hầu như mọi vấn đề đều khác biệt lạ lùng. Tony ngậm ngùi dấu kín nỗi đau trong lòng:
Chiều chiều bìm bịp kêu chiều.
Lấy vợ thì cũng lấy liều mà thôi.
Ban ngày làm việc tả tơi.
Ban đêm hầu vợ, phận tôi đêm trường.
Nằm chung thì bảo... chật giường.
Nằm riêng lại bảo... tơ vương con nào.
Lãng mạn thì bảo... tào lao.
Đứng đắn lại bảo... người sao hững hờ.
Nếu “tôi” thích A, thì “người ta” lại thích Z. “Anh” thích màu xanh, “Em” lại thích màu đỏ. Giống như một chiếc xe hơi mới toanh, khổ nỗi lại có hai cái "vô-lăng” hai hộp số, hai cái thắng. Thì, “tôi” định rẽ về bên phải. “Người kia” lại muốn lái về bên trái. “Tui” muốn nhấn ga, thì “bả” muốn đạp thắng. Tréo cẳng ngổng. Mà con đường đời thì không phẳng phiu, êm ái trơn tru gì. Nó quanh co, gập ghềnh, lởm chởm, gồ ghề, uốn lên uốn xuống khúc khuỷu quanh co ghê lắm. Chả có lần Phùng đã “vui vui nhắn nhe anh” ngâm nga ra rả:
May ra vợ có... nương tay.
Ta mới sống trọn kiếp này dài lâu.
Làm chồng phải nhớ lấy câu:
"Nhất vợ nhì trời", đừng ẩu... phanh thây.
(Mình vì mọi người... mọi người coi mình như..."mọi.")… Bắt đầu “một mái gia đình hạnh phúc” như thế đó.
Chim quyên ăn trái nhãn lồng
Còn em sao lại hơi chồng “hổng” quen.
Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ
Cưới nhau về tắt thở càng nhanh.
Từ đó, cuộc sống lứa đôi thật nhàm chán. Đến với nhau chỉ là bổn phận. Vì, thật ra cả hai không hề yêu nhau. Đây chỉ là một cuộc “gạ đổi”. Có nhẽ nào như chuyện ngẫu nhiên của “đôi đũa lệch, mốc, chọi mâm son”? Hai đứa không có thì giờ ngồi lại với nhau “tìm hiểu” kỹ càng trước khi bước vào hôn nhân. Chỉ như sự… “bắt đầu ngồi đó”, để “anh chị” làm tròn bổn phận của đứa con chí hiếu. Tuy nhiên, Tony hy vọng (vẫn còn hy vọng chứ) khi sinh ra đứa con, Tony mong nó sẽ là: cái gạch nối tình yêu hữu hiệu giữa hai người sẽ tốt đẹp hơn. Tony cố “nịnh” vợ:
Vợ là cái máy đếm tiền
Vợ là "nội lực" làm nên cơ đồ
Vợ là thủ quỹ thủ kho
Vợ là hạnh phúc ấm no trong nhà.
Thế rồi... Có một đứa con. Hai đứa con. Ba đứa con. Tony cũng chả thấy cái – gạch nối – nào cả!!!
Nàng than van:
“Đồng vợ đồng chồng Con đông mệt quá”. Hay: “Con nhà tông không giống lông đỡ giống khỉ”. Thật là: "Tóc quăn chải lược đồi mồi. Chải đứng chải ngồi, quăn vẫn hoàn quăn".
Làm bổn phận người cha, chàng lo toan chu đáo. Đầy đủ, rất mực yêu thương các con. Làm bổn phận người mẹ, Phùng vẫn chăm sóc con toàn vẹn. Với sự hỗ trợ đắc lực của ông bà nội. Nhất là trong nhà có ba người vú em chu đáo lo riêng cho ba đứa con của họ. Ấy vậy, chàng vẫn hậm hực than rằng:
- "Lạnh lùng thay! Láng giềng ơi!
Láng giềng lạnh ít, sao tôi lạnh nhiều".
Vợ, từ thiếu nữ hiền lành.
Đến khi xuất giá trở thành... "quan gia".
Vợ là con của người ta.
Và ta quen vợ chẳng qua vì tình.
Có quan thì phải có binh.
Nên ta làm... lính hầu tình "quan gia"
Con ta do vợ sanh ra.
Nên ta với vợ... chẳng bà con chi.
Và càng ngày thì cá tính Phùng càng bộc lộ cơn bực bội, nóng nảy tam bành lục tặc quá vô lý. Cái lối “ăn trả nói treo” ngang tàng, hỗn xượt, với tất cả người khác trong gia đình. Nhất là "bố lếu bố láo" với ba má Tony. Phùng cóc cần ai và coi họ “như pha”. Tạo ra sự mâu thuẫn trầm trọng giữa mẹ chồng nàng dâu. Giữa chị em dâu, em chồng. Mặc dù, chàng biết rõ: Là ba má mình rất yêu thương con dâu; và chịu ép mình hạ giọng để nhịn nhục Phùng.
Điều nầy, khiến Tony càng xấu hổ, ngượng ngùng vô ngần, với chị, em, và mấy người làm bồi bếp đông đúc ở trong nhà. Ôi thôi! Ngày nào cũng như ngày nấy: "Nội-chiến tưng-bừng" à. Không khí trong gia đình ba má xưa, khi chưa có “dâu về”, không phải chàng tự hào, chứ quả thật là một đại gia đình có tôn ti trật tự, lễ phép và gia phong đâu ra đó, anh chị em trên thuận dưới hoà. Tương kính lẫn nhau như tân. Êm êm ấm ấm, hạnh hạnh phúc phúc thật sự. Đúng nguyên nghĩa hạnh phúc của nó. Đến nay, khi đã “rước nàng dzìa Dinh”, mỗi ngày đi làm về, Tony đều phải “dàn xếp” những chuyện chả ra gì. Bên nào cũng trách:
- Anh sợ bả. Không dám nói vậy?
Anh đừng “đội vợ” lên đầu. Cho dù:
Vợ là quả ớt chín cây.
Đỏ tươi ngoài vỏ rất cay trong lòng.
Vợ là một đoá hoa hồng
Vợ là sư tử Hà Đông trong nhà.
- Con vợ chẳng có giáo dục, hổn láo hết biết.
Ngày trước nàng dạ nàng thưa...
Nói năng dịu ngọt cho vừa lòng anh.
Anh tưởng hoa ở trên cành.
Bao giờ cũng đẹp, tươi xanh bốn mùa.
Lời nói không mất tiền mua.
Nên anh... ngọt lại cho vừa lòng nhau.
Bây giờ chẳng hiểu vì đâu.
Nàng mang chứng bệnh cứng đầu lặng câm.
Còn “nàng” thì khi thấy chàng có mặt ở nhà, đã đấm ngực la làng:
Chồng người ta làm ra khấm khá
Chồng của mình chỉ phá, chỉ ăn.
Lấy chồng cho đáng tấm chồng
Uổng công mai mốt lưng ong “hổng” còn.
Tình chỉ đẹp khi còn dang dở
Cưới nhau về tắt thở càng nhanh.
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
Vô duyên đối diện cự om sòm.
* *
Chịu không thấu nỗi, nên ba của Tony đã cho họ một số tiền lớn, kèm theo số tiền “vợ chồng ta” dành dụm bấy lâu. Ba muốn họ dọn ra ngoài ở riêng, cho yên ổn. Vâng! Chính ông ba của chàng rứt ruột ra quyết định như thế. Tony biết là ba má rất thương con, cháu. Nhưng đành phải rời xa. Tony lo đi thuê nhà ở tạm bên đường Duy Tân.
Ra riêng rồi, tha hồ cho Phùng càng “tung hoành”. Những mâu thuẫn vợ chồng càng hiện hình rõ nét, trầm trọng hơn. Mặc dù chàng cố nghiến răng chịu đựng.
Trông nhìn ông bụt hiền từ
Ngó em cái mặt ôi như bà chằng!
Còn mặt thì cứ hầm hầm.
Nàng trợn một cái, ta... bầm mấy hôm.
Việc nhà chẳng chịu trông nom.
Shopping một bận, ba hôm mới về.
Nhưng trong lòng Tony quá đau buồn, chàng đi làm về, vừa mệt mỏi cởi đôi giày ra, là có chuyện không vui. Tony muốn ngồi lại đùa giỡn với các con tí chút, cũng không yên. Phùng cứ “lải nhải cằn nhằn" đủ điều bên tai chồng. Phùng dằn mặt chồng đánh đập con túi bụi, cốt ý chửi xiên chửi xéo "cái đồ hư đốn giống thằng cha như đúc".
Tội đức lang quân nằm kế cạnh.
Mất ngủ lâu ngày chắc phát ho.
Tony rất thương con, chịu không nỗi cái cảnh con bị hành hạ vô lý. Một là chàng ôn tồn can thiệp. Nhưng, càng vuốt ve, xoa dịu Phùng bao nhiêu; thì cô nàng lại càng có cái cớ, làm hung, làm dữ bấy nhiêu. Hai là chàng mặc áo quần, bỏ nhà đi ra ngoài phố. Tony bắt đầu chán. Chán không thể tưởng! Ra đường hoài, chàng không biết đi đâu; làm gì cho hết giờ? Tony lại chui vào mấy quán Bar, để gặp vài ba cô lôi kéo, hun hít, tán hưu tán vượn, cho quên buồn. Đợi đến lúc tối mịt, tối mò, nửa đêm, nửa hôm khuya khoắt, Năm Tony bò về nhà; chàng vẫn nghe ra rả bên tai tiếng Phùng chửi rủa con cái, quăng thúng đụng nia, hay la mắng người vú léo nhéo. Phùng chửi xéo, chửi xiên chồng, cùng kèm theo tiếng đập phá đồ đạc. Trong nhà nầy tương tự như một "hoả ngục ở trần gian" rồi. Biết “chui” vào đâu mà “trốn” đây hử?
Lấy vợ nên kiêng lấy vợ ghen.
Áo quần khi xé rách teng beng.
Rủi hôm cao hứng chồng về trễ.
Bể chén, bể ly, bể cái đèn.…
Vợ là quả ớt chín cây.
Đỏ tươi ngoài vỏ rất cay trong lòng.
Vợ là một đoá hoa hồng.
Vợ là "sư tử Hà Đông" trong nhà.
Tony than thở… đắn đo; mà bà vợ thì ngầm ngầm có ý định:
Người ơi gặp gỡ làm chi
Để rồi hai đứa chia ly hai đường!
* * *
Mong quý vị “tuyệt thế cao chiêu” nếu ai có diệu kế chi, xin vui lòng bỏ chút thì giờ, mách bảo nho nhỏ, để cho “Năm Tony tôi” xin thỉnh giáo, là: …tôi phải có cách nào hay để “trừng trị cái bà nội tướng”, cho bà ta xép re lép vế xí:
Lúc nghĩ tới chuyện... có con.
Nàng hứ một cái, chẳng còn thiết tha.
Ra đường thấy vợ người ta.
Về nhà thấy vợ... tu cha cho rồi...
Nhưng lỡ ăn kiếp, ở đời.
Cắn răng chịu đựng, chờ thời đổi thay.
Biết đâu sẽ có một ngày.
Ta có cơ hội giải bày vợ hay.
May ra vợ có... nương tay.
Ta mới sống trọn kiếp này dài lâu.
Làm chồng phải nhớ lấy câu:
"Nhất vợ nhì trời", đừng ẩu... phanh thây.
Hay là:
Trên trời có đám mây xanh,
Ở giữa mây trăng xung quanh mây vàng.
Nếu mà anh lấy phải nàng,
Anh thà thắt cổ cho nàng ở không. (*)
Qúy vị: cao thủ, cao kiến, cao lâm, cao niên. Niên trưởng, niên …khóa, niên giám. Thái giám, thái sư, thái thượng hoàng… chi chi đó… khi nào có dịp đi qua Miên, xin nhớ nhắc dùm tôi mua cao hổ cốt và ăn đường thốt nốt… (xin quý vị tha lỗi cho “tôi điên thật” ăn nói ba xàm ba láp tầm bậy tầm bạ. Chỉ vì “ con mụ vợ” ni rùi!). Tôi ước mong qúy vị siêng… ghé thăm người khùng khùng điên điên như Tony tôi, vui lòng nhỏ giọt nước mắt xót xa… khích lệ khuyên nhũ Tony tôi nên làm gì… làm gì… (với “con vợ”) bây giờ??? Hay là cho tôi “cùi vì vợ” cho bỏ ghét cái tật tui ngu?) Hỡi Trời! Và… và… và… Còn một điều nầy nữa… mặc dù Tony tôi đã ghi nhớ những độc chiêu là: những câu Thơ rất quý giá trên; tôi không còn trí óc để nhớ hết các tác giả thần tượng kia; (*) những câu thơ đã ghi trong nầy, về VỢ rất trứ danh. Ai là tác giả… ai là ai… mà quá tuyệt vời đến thế không biết. Bội phục! Vậy, nhân đây “Năm Tony tôi” mong quý thi sĩ bỏ lỗi cho tôi về vụ “tui chôm chĩa” sưu tầm lượm lặt Thơ của quý vị nhá. Và, Năm Tony mạn phép chêm những câu thơ nầy vào “gia phả nhà họ Cú” của Năm Tony; đồng thời xin hết lòng cảm ơn quý thi sĩ và xin tạt dạ ghi ơn.


_ * * * _


(*) Thơ sưu tầm lượm lặt


Tìnhhoàihương

hieunguyen11
06-19-2012, 06:55 AM
Lấy vợ nên kiêng vợ quá lùn
Chồng cao vợ thấp khó đi chung
Mỗi lần vợ muốn bàn công việc
Chàng phải quì bên thiếp chuyện cùng

Tinh Hoai Huong
06-27-2012, 06:29 AM
Lấy vợ nên kiêng vợ quá lùn
Chồng cao vợ thấp khó đi chung
Mỗi lần vợ muốn bàn công việc
Chàng phải quì bên thiếp chuyện cùng


Cám ơn anh hiêunguyen11 đã làm những câu thơ Vui tặng "ai đó" (chắc là tặng "tui" quá)
Để rồi ...
tôi xin nối tiếp

Ngày ấy "khiêng về" cô vợ khùng!!!
Bởi vì nàng ăn nói lung tung,
Trợn mắt, bặm môi, cười... rồi khóc
Khốn khổ đời trai phải sống chung!!!

Tình Hoài Hương

Tinh Hoai Huong
06-27-2012, 06:31 AM
Lấy vợ nên kiêng vợ quá lùn
Chồng cao vợ thấp khó đi chung
Mỗi lần vợ muốn bàn công việc
Chàng phải quì bên thiếp chuyện cùng

Ngày ấy "khiêng về" cô vợ khùng!!!
Bởi vì nàng ăn nói lung tung,
Trợn mắt, bặm môi, cười... rồi khóc
Khốn khổ đời trai phải sống chung!!!




Tình Hoài Hương[/COLOR]

Ha Vo
06-28-2012, 03:06 AM
Lấy vợ nên kiêng vợ quá lùn
Chồng cao vợ thấp khó đi chung
Mỗi lần vợ muốn bàn công việc
Chàng phải quì bên thiếp chuyện cùng



http://hoiquanphidung.com/uploadhinh/hqpd1/HQPD_1340852305.jpg



Lời anh nói, nghe tủi thân
Bởi em cũng thuộc thành phần …không cao
Duyên trời định, biết tránh sao!
Em không mơ lấy chồng cao làm gì!!!
Anh dặn bè bạn mà chi
Vợ Lùn hay bị chồng “đì” lắm nha
Các ông có tính lo xa
Lấy vợ Lùn mới thật là…dễ sai.:5:

Còn nữa

Chồng cao, không mấy là chăm
Dài chân tay chỉ thích nằm mà thôi
Chàng xông xáo việc ngoài đời
Về nhà giữ mãi chữ lười trên lưng :)

Phải không anh Hiếu và chị Ái Du Du??? :confused:

HV

hieunguyen11
06-28-2012, 03:18 AM
Lấy vợ nên kiêng vợ quá cao
Khi cùng băng suối thấy thương đau
Với nàng nước chỉ ngang ngang rốn
Còn chàng lặn hụp nước quá đầu

Tinh Hoai Huong
10-07-2012, 03:40 AM
http://hoiquanphidung.com/uploadhinh/hqpd1/HQPD_1340852305.jpg




Chồng cao, không mấy là chăm
Dài chân tay chỉ thích nằm mà thôi
Chàng xông xáo việc ngoài đời
Về nhà giữ mãi chữ lười trên lưng :)

Phải không anh Hiếu và chị Ái Du Du??? :confused:

Hà Võ




Em Hà Võ nói đúng:
“Dài chân tốn vải ăn no lại nằm” (mà em!)
Khuyên ai đừng có lem nhem
Lưng dài cao cẵng lại thèm nọ kia
Một mai "en ấy" ra rìa
Cơm không thể nuốt "ôm bia" mộ buồn!!! (hê hê hê!!!)

Tinh Hoai Huong
10-21-2012, 03:11 AM
http://hoiquanphidung.com/uploadhinh/hqpd2/HQPD_1350788028.jpg
Hai Con Đom Đóm Bên Bụi Sim Tím
http://hoiquanphidung.com/uploadhinh/hqpd2/HQPD_1350788347.mp3







Một đêm nọ xa xa ngày không trăng không sao ấy, cũng lâu lâu rồi, khi mà bầu trời bàng bạc phả hơi sương chờn vờn gờn gợn tại thành phố Đà Lạt lắm mộng nhiều mơ; có tôi và Cảnh thong thả đi dạo dưới hàng thông cao vút, dọc theo chu vi hông hàng rào xây xi măng quét vôi vàng (ở nhà ba má tôi tại biệt thự Mimosa góc đại lộ Yersin + Pasteur). Từ bụi sim tim tím và những lùm cây cỏ không tên mọc lúp xúp cuối vườn, có nhiều con bọ xinh xinh nho nhỏ, cánh cứng chập chờn bay lượn trong đêm tối, bụng nó phát ra ánh sáng xanh xanh lập loè, khi sáng, khi tắt. Trông thật huyền ảo tuyệt diệu! Tôi thích thú mãi đứng nhìn lên bầu trời bao la phả sương vừa đủ lạnh.
Thấy tôi ưa nhìn đom đóm bay, Cảnh tinh ý liền rón rén đến mấy lùm cây cỏ dại. Loay hoay mãi một lúc, Cảnh cũng tóm được hai con đom đóm. Cảnh khum khum đôi bàn tay bịt kín, anh bảo tôi móc túi quần, lấy cái hộp quẹt zippo để bật lửa cho sáng, và anh bảo tôi móc bên túi quần kia lấy hộp diêm quẹt (anh tích trữ bật lửa và diêm quẹt phòng hờ, anh hút thuốc kinh khủng vậy đó). Tôi đổ bỏ hết diêm ra đất. Cảnh nhốt hai con vật xinh xinh vào hộp. Dù không trông thấy nó, mà nghe nó bò rột rột, rào rào hoài, tôi cũng cảm thấy vui thích làm sao ấy! Tôi hớn hở hân hoan he hé hộp quẹt nhìn vào hai con đom đóm, tôi chỉ sợ nó bay mất, thì sẽ buồn xo. Tôi không biết chúng là con đực hay con cái, thế mà vẫn mừng.
Mang “hai chú” đom đóm vô nhà, tôi nhốt con vật bé tí xíu quá xinh vào trong lọ thủy tinh lớn, để cho dễ nhìn thấy chúng bò đi bò lại, hoặc tôi ưa tò mò ngó coi chúng làm gì, vì tôi rất thích con vật dịu hiền xinh xinh chẳng hại đến ai nầy. Trên nắp hộp ny lông, Cảnh dùi nhiều lỗ thông hơi to bằng đầu chiếc đũa thật đều. Tôi bỏ vào đó mấy cành cây lá rừng cỏ dại có tẩm sương, mà tôi đã hái về từ chỗ hai con đom đóm ở. Ban ngày, tôi thấy hai con đom đóm nằm yên ủ mình trong kẽ lá, dường như chúng say ngủ li bì. Nhưng khi hoàng hôn vừa chớm buông xuống xứ lạnh, thì hai sinh vật trong chiếc lọ nầy động đậy, xôn xao, rối rít, lổm ngổm bò rột rột, bò lui bò tới loanh quanh mãi miết. Hình như nó băn khoăn, lo lắng, hốt hoảng, tuyệt vọng vì bị xa đàn, mất tự do? Nay do chúng đã sống trong sự “giàu sang qúy phái” lạ hoắt lạ huơ, tù túng và cô độc dị thường hay sao; nên nó cố gắng tìm mọi cách để thoát ra ngoài lọ thủy tinh kiên cố thì phảI!? Sao bò đi lung tung mong tìm lối thoát thân vậy hở cưng!? Bụng nó chẳng mấy khi phát sáng, nếu họa huần có xí sáng, thì cũng lập loè đôi chút ánh sáng mờ mờ, quá yếu ớt, coi thật thảm. Mấy ngày sau thì sự phát sáng tắt hẳn. Một con đã bật ngửa thân trên đáy lọ thủy tinh, đôi cánh xuội lơ, giơ cái bụng teo tóp, chân cẵng ngay đơ. Nó đã “tắt thở” rùi! Coi quá thảm, khiến tôi tiếc ngẩn ngơ! Giống vật nầy chỉ thích sống thảnh thơi, tự do chập chờn tung bay trên bầu trời trong vòng nửa tháng mà thôi. Tôi không biết hai con đom đóm đã sống đến ngày thứ mấy, được tự do thoải mái tung tăng ở ngoài trời đất bao la kia? (trước khi nó bị bắt nhốt vào lọ!?). Lòng chợt buồn vô hạn khi tôi thật sự mến thích hai con đom đóm xinh đẹp: bằng sự vô tâm và độc ác vô tình của mình, tôi đã tướt đoạt tự do và mạng sống của nó, mà tôi không ngờ...
Nhìn con đom đóm cuối cùng trong tay tôi đang run run, lừ đừ, ủ rũ, xác xơ, gầy yếu thấy rõ, nó đã mất đi vẽ đẹp huyền ảo, lung linh, yêu kiều tự nhiên tinh tuyền muôn thuở thiên phú rồi. Tôi cảm thấy buồn xo ân hận khi con đom đóm bị mất đi tất cả: Từ vẻ kiều diễm nguyên sinh (của nó), bị tôi tướt đoạt sự trang trọng tự do về một sinh linh ngắn ngủi. Tối hôm đó, tôi rầu rầu buồn buồn luyến tiếc mở nắp lọ, khẽ khàng nâng con đom đóm còn lại (lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, tôi hứa sẽ không bao giờ bắt đom đóm nữa), tôi khẽ khàng nâng niu con đom đóm trong lòng bàn tay; đem ra ngoài cành cây mận, tôi hy vọng nó sẽ còn chút hơi sức cỏn con, hầu bám chân yếu ớt vào thân cây mà tắm sương đêm. Tôi mong đom đóm bé nhỏ xinh xinh sẽ hít thở chút không khí trong lành, nó sẽ tìm được sự sống tự do, thoải mái, dù chỉ còn ít ngày ngắn ngủi. Tôi vội quay lưng trở vào nhà, hôm sau tôi không muốn đi ngang qua cây mận, chỉ e rằng con đom đóm kia không bay đi mà đã vùi đầu xuống đất.
Từ đó, mỗi khi nhìn lên bầu trời đêm, tôi cảm nhận rằng: sự tự do và tình yêu (tượng trưng cho mơ mộng, nhân sinh ngàn đời trên mọi lĩnh vực) thật ra rất đẹp, rực rỡ như lớp tơ vàng óng ả, mà vô cùng mong manh và long lanh huyền ảo. Con đom đóm và tôi đang đối diện với tự do, tình yêu mãnh liệt & thật lòng. Thì nay cả hai: Tôi và sinh vật xinh đẹp đều thật sự mất rồi tất cả sự sống động. Ta có thể trân quý ân tình thêm rực rỡ, huy hoàng, hạnh phúc. Và cũng có thể khiến tình cảm chết dần chết mòn trong vô phúc, bạc tình. Tôi cố vươn tay ra để đón “anh”. Nhưng muộn quá rồi. Giữa tôi và anh chỉ còn vòng mây sô tang dàn rộng, không bến chẳng bờ.
* * *
Ngày hôm sau chị dâu đã vùng vằng bồng con gái, cùng mấy đứa em của chị kéo nhau về thăm bà má, để “bàn mưu tính kế”. Chốc nữa, độ khoảng mười giờ tối, là anh Dzoãn đem xe đi đón, họ sẽ rối rít lăn xăn ồn ào trở về đây, vì tất nhiên ông bà má của họ không thể “dung nạp” bầy con đông đúc ăn không ngồi rồi phá gạo nhà họ te tua, dù ông làm nghề thầy bói tá túc ở bên hè phố Tăng Bạt Hổ. Bà bán thịt heo ngoài chợ. Nói thật là cũng do tính bà hung dữ, ăn to nói lớn, không coi ai ra gì ở trong nhà ngoài chợ, lại có máu “hăng say” đen đỏ cờ bạc, bà không thiết chi chuyện gia đình, nên tan nhà nát cửa mà ra bà có lỗi phần lớn, chớ trách chi ai.
Nói gì thì nói anh Dzoãn làm anh làm ả phải ngả mặt lên với bầy em vợ, anh nai lưng cưu mang chúng “ăn chơi” và lười biếng, anh buộc lòng nuôi chúng lố nhố “ăn ở” trong nhà bao năm nay rùi. Chẳng lẽ anh phải “vạch óc” chúng nó ra, anh tốn thêm mớ tiền nhồi nhét chữ nghĩa vào hay sao!? Chúng đã bao phen lấy tiền còm của anh, chúng nói láo là đi đóng tiền học, rồi cùng nhau kết bè kết đảng đem tiền đi cúng vào ngỏ ngách nào, ai mà biết! Chúng không thích học hành, thì đành vậy thôi! Số anh tôi thật cực, anh làm trưởng phòng kế toán ở Ty nọ, và lúc nghỉ thì anh đi chạy thêm xe lam ngoài giờ hành chánh. Anh Dzoãn cực nhọc hai ba công kia việc nọ, vậy mà gia đình anh vẫn không thể khá hơn...
Anh Dzoãn và Cảnh ưa tâm tình với nhau, họ thường đi uống cà phê nghe nhạc trên Palace. Nên hôm nay ở nhà chỉ có: cháu Châu đang học bài trên gác xép, có Hiền và tôi, (vị chi là ba người). Tôi đã làm bài thơ “Sương Cỏ Vĩnh Hằng”, tôi đọc cho Hiền nghe, tâm sự với Hiền tự nhiên tôi bật khóc. Hiền nghĩ tình cảnh riêng của mình đã chua chát đắng cay vì ông “chồng hờ Tây kia biệt tăm biệt tích giang hồ” rùi, nay gặp phải chuyện không vui của tôi, nàng mũi lòng thương thân lẫn mến bạn cũng khóc theo.
Tôi bỏ xuống nhà bếp rửa mặt.
Bỗng Hiền đứng dậy, lật đật nhảy chân đất chạy xuống bếp gọi tôi:
- Thụy! Có Thứ đến tìm nè Thụy.
Nghe đến tên Thứ, tôi bàng hoàng sửng sốt, run rẩy. Bạn bè tôi nếu có chuyện vui buồn, chúng tôi chỉ trao đổi tại Ty Sở, hoặc trên Đại-học thôi, không bao giờ Thứ và bất cứ bạn nào (ngoài em Nuôi) tìm đến nhà anh chị tôi làm gì cả. Hiền cũng lo sợ không kém vì sự xuất hiện quá bất ngờ của Thứ dưới buổi tối trời đêm thế nầy! Cơn giông tố tam bành lục tặc ở trong nhà vì tôi, chưa tan nhạt không khí nặng như chì, ngột ngạt vẫn còn khó chịu lắm. Bỗng dưng nay Thứ ở đâu đâm đầu ở cửa sổ thụt ra thụt vào, thì thọt nơi đây làm chi? liệu rồi cơn sóng thần bão giông nào sẽ ập đến, để thổi tan hoang nát bét cái nhà nầy ra nữa đây không biết?
Thứ thập thò lấp ló ở ngoài cửa sổ, anh lấm lét dáo dác nhìn quanh, thì thào:
- Em lên trên kia, cho anh nói chút chuyện nhé.
- Trời! Chuyện gì vậy?
- Chuyện quan trọng em à.
- Để ngày mai đi trên đại học, nói cũng được mà.
- Chuyện rất cần, Thụy à! Chỉ mươi phút thôi em.
Hiền chỉ tay lên đồi thông, chen vô:
- Anh Thứ nên đi ngược lên dốc kia, tốt hơn, vì họ sắp về nhà rồi. Anh đi… lên trên đường trước, mau lên.
- Anh chờ em...
Tôi cảm thấy lo sợ, tự biết sẽ không thể nào đi đâu một mình giữa đêm hôm tối tăm khi có anh Dzoãn, nhất là có Cảnh đang ở nhà nầy. Tôi vội chạy vô phòng lấy áo lạnh đen mặc thêm vào. Đầu đội cái mũ len đen có khăn châle quấn quàng kín mặt và cổ. Tôi chỉ chừa hai con mắt cho thấy đường đi và bớt lạnh.
Hiền ôm eo ếch tôi dặn dò:
- Đi mau đi, lên trên dốc ở sườn đồi kia kìa, nhìn xuống nhà mình cho dễ thấy. Coi chừng, Thụy nhớ nhìn xuống. Phải về nhà trước khi có người nào về. Liệu vô nhà cho sớm. Nghe.
Kỳ thật là tôi không hiểu có chuyện gì quan trọng xảy ra, mà mặt mày Thứ xanh xao, hốc hác ủ rũ, bất thần, biến sắc thấy sợ đến thế. Phải nói là tôi vừa thở hổn hển vừa chạy ngược lên con dốc, như có tà ma qủy ám rượt đuổi theo sau lưng. Tôi dáo dác nhìn ngược ra đằng trước, ngó lui về đằng sau, nhìn ra đầu đường Yersin, Bá Đa Lộc. Tôi chỉ sợ anh Dzoãn và Cảnh đi uống cà phê đã lâu rồi, họ đi bộ về nhìn thấy tôi và Thứ đang có cảnh tượng “lấp ló, thụt thò” đâu đó... thì hết phương chối cãi vì “lạy ông tui ở bụi nầy”, thật là đắng cay như ngậm bồ hòn, oan ơi ông Địa! Tôi rất sợ anh Dzoãn buồn, ông anh ruột thương tôi nhiều. Tôi kính nễ yêu thương anh Dzoãn một phép, tôi không bao giờ dám tỏ ra hổn láo, trả treo anh một lời nào. Mặc dù hai anh em cách xa nhau chỉ bốn tuổi.
Dưới bóng trăng khuyết huyền ảo lung linh trong sương, bầy đom đóm đang chập chờn trong bóng tối vui vẻ hiền lành bay lượn bên nhau. Thấy Thứ rồi, tôi phập phồng lo sợ, kẻ trước người sau lẽo đẽo sau lưng, tôi dùng hai tay vịn xuống đất để bò bò lên đồi thông dựng đứng, cùng nhau cúi cúi đầu đi xuyên qua những bụi sim tím. Mệt quá, tôi ngồi phịch xuống đám cỏ, hổn hển thở. Thứ cũng ngồi xuống gần tôi, hai người ngồi hơi cách xa nhau, cùng bó gối co ro trên cỏ ẩm ướt và gió rít lạnh se người. Kỳ lạ là bây giờ ngồi ở đây rồi, thì cả hai người đều mất tự nhiên, lúng túng, không như ngày ngày chúng tôi ngồi làm việc ở Ty, đi học, vẫn vui vẻ hồn nhiên chuyện trò. Tôi kinh ngạc nhìn Thứ dò hỏi, chưa biết mở lời hỏi chuyện gì cấp bách ra sao. Phần nữa là tôi vẫn hồi hộp, âu lo đủ thứ chuyện ở trong nhà, tôi rất sợ anh chị tôi lại to tiếng dằn vặt đay nghiến nhau, ồn ào vì do tôi có những chuyện ba láp ruồi bu vớ vẩn, thì hổ thẹn mất mặt với xóm giềng lắm. Chớ bây chừ tôi không sợ ai sẽ bắt gặp tôi đang ngồi hụp xuống dưới những bụi sim ở “đầu đường xó chợ” như vầy! Từ trong bóng tối dưới đồi thông, tôi nhìn xuống đường cái, hay nhìn vô nhà anh chị rất rõ. Dẫu rằng nếu Cảnh có đi sát bên mé đường, gần chỗ chúng tôi ngồi, chưa chắc Cảnh thấy hai đứa tôi ngồi im re, hoặc thì thầm trò chuyện dưới đồi thông đầy sương mù vây kín. Khu đồi tí tách rơi từng giọt sương mọng nước đọng trên phiến lá xanh, bụi cỏ lúp xúp cao cao vẵng tiếng côn trùng trầm bổng rền rĩ ngân vang, nơi chỉ có đom đóm chập chờn lung linh phát sáng lập lòe, thì đố ai tìm ra hai chúng tôi... đang làm cái giống chi mà núp ở nơi đây!?
Đại khái là Thứ cần gặp tôi gấp rút như thế, để anh có giọt nước mắt ứa ra khoé, lăn xuống má, anh run run thổn thức nói:
- Thụy à, anh đã yêu em từ hai năm nay rồi. Anh chưa kịp thổ lộ tâm tình cùng em… thì anh nghe Nuôi báo “hung tin”. Đã đến lúc anh phải nói ra hết những điều cần nói: Đời anh chỉ có mẹ và em. Nếu em bỏ anh mà đi lấy chồng. Anh nói thật… không còn gì lưu luyến ở đời, anh sẽ tự tử.
Trời ơi! Bàng hoàng không thể tả, chỉ vì Thứ sẽ tự tử! Thứ “thanh tao đẹp trai và tài hoa” ngồi đối diện với tôi. Thứ và tôi ngày đêm đi học trên đại học, cùng làm chung một Ty, gần gũi nhau thường xuyên. Tôi biết Thứ lặng lẽ âm thầm yêu tôi từ khuya. Mặc dù anh đã thấy tôi thường đi diễu đó đây ngoài phố với bồ. Tôi không ngạc nhiên khi nghe Thứ nói yêu tôi (do em Nuôi có chủ định thâm ý đâm đầu nầy, thọc đầu kia. Với Cảnh, Nuôi nói khác về tôi. Đến với Thứ thì Nuôi lại nói thêm vào, nên Thứ mới biết mọi chuyện). Đúng cái kiếp tôi là cái kiếp “chó tháng Bảy trữ tình rần rật sao ta”? Hay là phận hèn đã “mang lấy thân tằm. Không vương tơ nữa, cũng nằm trong tơ”? Tôi đứng ở ngả ba, ngả năm đường đời và đường tình rối rắm xáo trộn lung tung beng mà! Điên cái đầu mất.
Tôi và Thứ gặp nhau và ngồi cúi cúi núp núp trong bụi cây chưa tới năm phút, chưa ấm chỗ mà mông đít đã ướt sương. Tôi ậm ự lúng túng không kịp hoàn hồn, chưa biết nói câu chân tình an ủi Thứ sao cho phải, cho đúng. Thì tôi thấy Cảnh lù lù đi xuống ngỏ sân nhà sáng choang ánh đèn. Úi chèn đét ơi là Trời ơi, suýt tí nữa... nếu chậm chút xí thôi, thì chắc chắn hai đứa tôi đã “đụng độ” cái rầm ngay trán của Cảnh rồi! Cảnh mở cửa vào nhà giây lát. Anh trở ra trước cửa lớn chống hai tay lên hông. Cảnh ngóng trông nhìn lui nhìn tới, rồi anh nôn nao cứ đi ra sân, lại đi vào, anh mở cửa lớn tan hoang toác hoác, chẳng sợ muỗi mòng ùn ùn bay vô nhà.
Hiền đứng xớ rớ phía sau lưng Cảnh, cô ta giơ bàn tay ra ngoắt lia lịa lên trong không khí. Tôi biết là Hiền cố ý muốn kêu tôi đi về lẹ lên, kẽo lại lôi thôi to. Tôi và Thứ ngồi trong rừng thông đầy bóng tối nhìn xuống nhà, gần xịch, đều thấy rõ mồn một từng cử chỉ của Cảnh và Hiền ở dưới sân nhà sáng trưng đèn điện. Sợ gây ra án mạng bất tử, tôi cảm thấy tim mình bồi hồi, nhói đau, lo lắng, tôi nhỏ nhẹ nói với Thứ:
- Chuyện lấy chồng chưa tính nhanh thế. Anh yên tâm về đi. “Vàng cầm trên tay rớt xuống không phiền. Chỉ phiền một nỗi nợ với duyên không thành”, thì cũng đành chìu theo Ý Trời. Nếu anh làm ồn ào, không suy tính thiệt hơn, chỉ bất lợi cho anh, chứ em có nhằm nhò gì về dự tính của anh muốn làm gì thì làm, ai ép. Vã lại... anh dư biết Thứ và em chưa một lần nắm tay: Không hò hẹn thân mật chi cả, chưa hề có gì ràng buộc mà. Tình yêu của em không phải tự trên trời rớt xuống cái độp. Quả thật chuyện nầy rất đột ngột, khiến em bàng hoàng, sửng sốt. Anh cũng như em, phải suy nghĩ chính chắn trước khi quyết định, đừng có nông nỗi. Vì khi đã quyết định rồi thì không bao giờ đổi. Cho đến chết đó anh. Anh về đi. Em không hề nghĩ ngợi, hay hứa hẹn gì cả. Mong anh an tâm tìm lại quân bình trong cuộc sống.
Tôi vụt đứng lên, Thứ cũng mệt mỏi bơ phờ đứng dậy. Hai người lặng lẽ nhìn nhau chốc lát. Bỗng Thứ nhìn tôi như van lơn qua câu:
- Cho anh xin... cầm tay em...
Hai bàn tay khá lạnh của Thứ nhẹ nhàng ấp lấy bàn tay trái của tôi run run siết mạnh. Anh từ từ đưa lên môi hà hơi ấm, Thứ đằm thắm hôn lên lòng bàn tay tôi, rồi thẫn thờ buông lơi ra, bàn tay tôi rơi vật xuống. Đó là cái hôn số phận đầu tiên, mở màn cho định mệnh trớ trêu đang đắm đuối cúi nhìn… Nụ hôn nầy khác xa với nụ hôn môi bất chợt vội vã của Quốc ngày xưa ấy. Rất khác xa... ấy thế mà nụ hôn nầy không khiến cho lòng tôi rung động xao xuyến nhớ thương, là sao thế nhỉ!? Có phải là do tôi quá sợ người thân bắt gặp quả tang, do tôi bị sự lo lắng, bồn chồn, buồn rầu phiền muộn đã làm cho tâm trí tôi căng thẳng run sợ, hơn là khiến cho tôi nghĩ về thứ tình yêu nóng bỏng mới lạ khác đang chớm nở hình thành!?
Thứ buồn xo quay đi trên con đường đất đỏ nhấp nhô uốn lên uốn xuống rẽ ra lối Palace. Tôi đi như chạy rõ nhanh tới dốc đồi thông ngược xuống phía đường nhựa, vừa chạy vừa lo phủi sạch những cọng thông khô bám trên người, và cúi xuống nhổ những bông cỏ may, dù hai ống quần đã ướt ẩm sương đêm. Khi tôi cảm thấy an toàn, đã xa xa nơi Cảnh đang đứng, tôi mệt nhoài dường như muốn đứt gân máu, tôi dừng lại thở hổn hển, cúi đầu xuống lặt nhiều cọng cỏ may xâu chi chít dưới ống quần. Vòng tắt qua lối vô trường A’ Dran xa xa dưới chân đồi, rồi tôi quay ngược lên đường dốc vừa đi qua, rẽ lối mòn đi ngang nhà bà Tố. Tại con dốc lài lài gãy gập uốn khúc vắng tanh trong đêm nầy, tôi gặp Cảnh. Anh kinh ngạc đứng khựng lại nhìn tôi có đôi mắt đỏ hoe mờ lệ. Dường như anh muốn thầm hỏi điều gì.
Thú thật lúc nầy trong trí óc tôi nung nấu một sự uất giận kinh khủng, chỉ mong Cảnh mở miệng vặn vẹo hạch hỏi đay nghiến điều nầy điều nọ, là tôi tuông ra hết những uẩn ức trong lòng. Tôi vẫn hậm hực không đắn đo suy tính về sự bực tức kinh hồn chưa thể thực hiện không cần suy nghĩ ấy, đang làm lá gan của tôi bừng bừng lên cơn sốt, tôi chỉ muốn tặng cho họ một cú búa tạ giáng mạnh lên đầu “những kẻ” đã làm cho tôi khổ sở, đau đớn, xấu hổ. Tôi thích quay cú giò lái ác ôn bất nhẫn nhắm về Cảnh, mấy con nhỏ kia, và chị dâu Dzoãn. Có thế tôi mới cảm thấy mát lòng mát ruột, tự ái nguôi ngoa, hả dạ vui lòng hạ thấp độ nhiệt từ lá gan đang phừng phưng.
Nhưng khổ thật! Cảnh chỉ lặng lẽ mỉm cười âu yếm sau tiếng “Em”. Cảnh quay gót cùng tôi trở về nhà. Trước vẽ dịu hiền, đôi mắt Cảnh sáng ngời mà sắt lạnh, nụ cười ôn hoà, biết tôn trọng, hứa hẹn hạnh phúc xiết bao. Khiến tôi nhũn chí, mềm lòng trước mọi ý định...
Dù nước mắt Thứ chảy ròng trên hai gò má, dù bàn tay tôi vừa in vết môi hôn Thứ đằm thắm vô hình còn đọng lại ít phút trong tâm thức tôi. Thôi. Dù chưa thể nói thật hay thú thật...; đêm nay, mai mốt khi Cảnh ra trường, tất nhiên Cảnh phải biết hết. Thế là tôi càng hồi hộp, lo âu, xót xa, đau đớn, lặng lẽ, âm thầm run sợ. Tôi có mọi điều bí mật dự tính riêng đang hình thành trong óc trong tim, thiên cơ bất khả lộ đã dấu nhẹm mà không cho bất cứ ai được biết, (khi tôi đã ghi bài thơ ở quyển nhật ký đang để trên bàn). Sương Cỏ Vĩnh Hằng :

Mây lang thang tình chẳng nhạt phai.
Cỏ tàn rồi. Sương rớt với ai?
Mọi sự từ nay sương xin hứa.
Đến cùng nhau thôi nhắc chuyện xưa.

Tuy vui tính nhưng ta chưa dễ
tới cùng ai kết mối duyên thề.
Đem ân tình trao gửi gió sương.
Nếu không tin cọng cỏ coi nghe.

Lời hẹn hò đến từ bến mê.
Sương có lần tưởng đâu thất lễ.
Nay trao nghĩa cỏ êm tình trọn.
Như nguồn nước vỗ bờ sông con.

Anh và Em núi lớn non mòn.
Ta thắm đẵm cuộc tình hưởng trọn.
Thi vị hoá Tình sử Thơ Văn.
Yêu thương nhau giữ tự tâm hồn.

Chân thật tin yêu và nụ hôn
đầu Đom Đóm (nở trên mắt nhung).
Em kính yêu anh. Mãi trân trọng:
Sương muộn trong tim cỏ vĩnh hằng”. (*)

***
Sự mất tự nhiên, bối rối âu lo của tôi, có lẽ gieo vào lòng Cảnh thoáng ngờ thứ ba, thứ tư… nào đó. Làm sao mà dấu nỗi Cảnh khá thông minh và khôn ngoan đến thế chứ! Nét cằn cỗi u hoài sâu lắng buồn thiu và hậm hực nơi tôi, chính là tự tố giác từ đôi mắt bối rối, lo âu, hững hờ, đôi môi tôi khô héo nhếch nụ cười nhạt nhẽo. Niềm ngờ vực của Cảnh giống như làn sương mỏng toả rộng trên bầu trời, đủ làm mờ các vì sao lấp lánh trong khuya muôn trùng hoang vu lạnh lẽo. Cảnh chưa khám phá ra điều gì bí mật, cay đắng, xót xa hay gay cấn từ cái nhìn tôi len lén (mà nặng trĩu sầu đau đó). Nên anh chỉ nghĩ là: do tôi giận anh vì chuyện “ba con nhỏ bặm trợn cà chớn cà cháo” kia đã quậy tưng trời hôm trước. Anh không cho chuyện “ghen tương ba xàm ba láp” là quan trọng. Tuy nhiên anh linh cảm có điều gì đó không ổn.
Anh nào biết tôi rất buồn vì chưa thể thoát ra một ngỏ cụt. Tôi tha thiết cần một nơi an tựa khác. Tôi muốn ra đi ra xa thật xa chốn nầy; xa cái xóm đã làm tôi hoảng hồn, mất vía, vô cùng xấu hổ, nhục, vì mọi tai tiếng, xa nơi niềm tin yêu, tự trọng, tôn trọng nhau và danh dự đã bị đánh cắp. Tôi ước mong có sự yên tĩnh, bình an mà cần thiết cấp bách lắm.
Chao ôi! Tôi không thể chờ anh hai hay ba năm sau nữa rồi! Cảnh ơi!


* * *



(*) Thơ Tình Hoài Hương

Ha Vo
10-21-2012, 07:16 PM
Chị Hoài Hương quí mến:rose:

Em cám ơn chị rất nhiều đã ưu ái gửi tặng em một chuyện tình dễ thương mà buồn man mác, với kỷ niệm bắt đầu từ hai con đom đóm nhỏ bé. Chị à, thiệt tình em chưa bao giờ thấy con đom đóm ra sao (nhà quê dễ sợ chưa), nhưng đọc những lời chị tả, em cũng cố tưởng tượng ra một chút. Tình yêu nào của chị viết về một thuở ở Đà Lạt cũng đều đẹp, nhất là tình yêu với những chàng lính chiến xa xưa, những chàng không quân, sinh viên Võ Bị. .. Cái thuở mà em hãy còn nhỏ, gặp mấy anh chàng Sinh Viên Võ Bị Đà Lạt thời đó phải gọi họ bằng “ chú”, lại thường xuyên bị bẹo má hay xoa đầu. Bây giờ nếu có dịp gặp lại vài người quen thì em cũng đã tóc bạc như họ rồi . Thời gian đi nhanh dễ sợ chị hả?
Bài hát Đà Lạt Tình Yêu thật là hay, rất phù hợp với câu chuyện tình mà chị đã viết. Một “tình yêu mong manh như hoa phù dung trên con dốc qua… tình yêu ta cho nhau tựa cơn mưa bay thoáng qua….Trời Đà Lạt còn mãi trong lòng ai nơi tha phương…”. Em nghe từng lời của Vũ Khanh hát, tưởng như ông đang truyền cả hồn nhạc vào với lời văn của chị làm em thật xao xuyến và cảm động theo.
Mến chúc chị luôn vui khoẻ để sáng tác thêm nhiều chuyện tình hấp dẫn nữa nha.:small_heart_3::small_heart_3::small_heart_3:

Quí mến
Thiên Lý

Tinh Hoai Huong
10-26-2012, 10:06 PM
Chị Hoài Hương quí mến:rose:
... Tình yêu nào của chị viết về một thuở ở Đà Lạt cũng đều đẹp, nhất là tình yêu với những chàng lính chiến xa xưa, những chàng không quân, sinh viên Võ Bị. .. Cái thuở mà em hãy còn nhỏ, gặp mấy anh chàng Sinh Viên Võ Bị Đà Lạt thời đó phải gọi họ bằng “ chú”, lại thường xuyên bị bẹo má hay xoa đầu. Bây giờ nếu có dịp gặp lại vài người quen thì em cũng đã tóc bạc như họ rồi . Thời gian đi nhanh dễ sợ chị hả?
Bài hát Đà Lạt Tình Yêu thật là hay, rất phù hợp với câu chuyện tình mà chị đã viết. Một “tình yêu mong manh như hoa phù dung trên con dốc qua… tình yêu ta cho nhau tựa cơn mưa bay thoáng qua….Trời Đà Lạt còn mãi trong lòng ai nơi tha phương…”. Em nghe từng lời của Vũ Khanh hát, tưởng như ông đang truyền cả hồn nhạc vào với lời văn của chị làm em thật xao xuyến và cảm động theo.
.:small_heart_3::small_heart_3::small_heart_3:
Quí mến
Thiên Lý



:rose: :BuomVang0:

THH xin gửi tặng quý vị độc giả HQPD & em Thiên Lý
Chân thành cám ơn quý vị & em Thiên Lý đã ghé vào đọc Truyện Tình và ghi lời khích lệ rất dễ thương. Quả thật Vũ Khanh ca bài nầy quá tuyệt, phải không em! Kính mời quý vị đón đọc (cũng một chuyện tình của người Đà Lạt và Sài Gòn) trang kế tiếp .
Tình thân,
THH