PDA

View Full Version : Sự Lui Binh Có Một Không Hai



Longhai
05-28-2012, 01:36 AM
Sự Lui Binh, Có Một Không Hai, Trong Chiến Tranh Việt Nam



Trong tâm trí của thằng lính binh nhì như tôi, trong những ngày ở Hải Lăng, Quãng Trị, trong đơn vị Đại Đội 2, Tiểu Đoàn 1, Lữ Đoàn 147. nơi đơn vị hành quân, trực thuộc vào Lữ Đoàn 369 SĐ/TQLC. cuộc lui binh từ nơi đó! (Hải Lăng) đến Huế – đèo Đá Bạc – Lăng Cô – đỉnh đèo Hải Vân – rồi vào rừng núi âm u, đơn vị ém quân giữ an toàn thành phố Đà Nẵng chừng 2 ngày, vào 2 giờ sáng ngày 29/03/1975 đơn vị được lệnh rút quân giữa đêm tối như mực (có lẽ là đêm 30 âm lịch) với những đồng đội tay nắm tay với nhau, di chuyển ra khỏi núi rừng phía bắc thành phố Đà Nẵng.

Khi vào đến bờ biển gần phi trường Non Nước, Đà Nẵng lúc 6:20 sáng ngày 29/03/1975 trong trật tự và kỷ luật, cũng như các đơn vị bạn trong cùng chung Lữ Đoàn 369 TQLC. đến 9 giờ sáng đơn vị được lệnh giải thể (tan hàng) mạnh ai nấy thoát thân lội ra biển để đến chiếc vận tải hạm số tàu 404 mang tên Mỹ Tho đang chập chờn ngoài khơi cách đất liền chừng 200m, Tàu há mồm đợi đón lính lên sàn tàu, nhưng bất hạnh thay cho những người lính rã ngũ cố tìm đường lên tàu thoát thân bởi lúc đó biển động mạnh, tàu vô gần bờ không được vì bãi biển thì cạn, cũng như những người lính như chúng tôi lội ra cũng không xong! (người nào lội ra được năm sáu chục mét, chỉ cần một đợt sóng là tất cả điều bị cuốn trở lại trên bờ hết ráo!) bốn lần lội biển cũng không đến được tàu! Trong tình cảnh đó những người lính Thủy Quân Lục Chiến chúng tôi nghĩ cách sử dụng thiết vận xa M113 lội ra tàu, trong số những thiết vận xa đó đã có một số lính trên bờ đeo theo, tôi bám vào nấc thang của thiết vận xa, ra khỏi tầm sóng biển, khi thiết vận xa chìm vì bị nước tràn vào, tôi buông tay khỏi thiết vận xa, ở vị trí nầy sóng biển nhẹ hơn ở gần bờ, cho nên lội ra tàu cũng dễ,chúng tôi lội ra và leo lên tàu vận tải hạm số 404 mang tên Mỹ Tho.

Trên boong tàu tôi nhìn vào bãi biển Non Nước, thật là một cảnh tượng hãi hùng : việt cộng đang pháo kích vào phi trường, những người lính TQLC chúng ta còn kẹt lại trên bờ, chẳng khác nào một đàn vịt giữa đồng trống! Đạn pháo rớt chỗ nầy thì đàn người chạy chỗ kia, pháo chỗ kia thì chạy ùa chỗ nọ v.v.

Để an toàn tránh bị trúng đạn pháo của Việt Cộng cho nên con tàu rời khỏi bờ biển của phi trường Non Nước.

Tấm hình phiá dưới bài viết nầy. tôi tình cờ bắt gặp trên đặc san Sóng Thần, ngày đại hội TQLC tại Houston, Texas. 2004. nhìn xem tấm hình bình dị như bao nhiêu tấm hình quân sử đã có. Nhưng những ai có mặt nơi tấm hình nầy, đó là tấm hình đã chất chứa biết bao nỗi kinh hoàng và đau thương, máu và nước mắt của những người lính thuộc Lữ Đoàn 369 SĐ/TQLC và các đơn vị bạn. hôm nay là ngày 14/03/2010, chỉ còn đúng 15 ngày nữa là đúng 35 năm trôi qua.

Để bổ túc thêm chi tiết về tấm hình Lịch Sử nầy!!!.

Tấm hình lịch sử nầy, chắc rằng đã được chụp trên đài chỉ huy của vận tải hạm 404 Mỹ Tho, vào thời điểm đó.

Những ruột xe và phao nổi, trôi lềnh bềnh trên mặt biển, của các đơn vị quân cụ, công binh, quân xa.

Trên đất liền nơi phi đạo, trên bãi cát trắng, với hầu như nhiều quân binh chủng, nhiều nhất là các đơn vị trực thuộc LĐ 369 TQLC đang lao nhao dọc bờ biển để tìm đường lội ra tàu.

Trong những đốm đen lớn bên trái của tấm hình, đó là những người lính TQLC chờ bám theo những chiếc thiết vận xa M113 để lội ra tàu, trong đó tôi đang đu nấc thang M113.

Quý vị nhìn thấy có những chiếc trực thăng đậu trên bờ biển, tại sao phi công không tải lính ra gần tàu để nhảy xuống biển lội lên tàu ?, bởi vì những chiếc trực thăng nầy từ nơi đâu bay tới đó, 2 càng trực thăng chưa chạm đất thì đã bị loạn quân bắn... phi hành đoàn nếu thoát chết là may mắn lắm rồi, đừng nói chi đưa người ra tàu!, như kẻ đi được lên tàu, người không đi được lại dùng những loại vũ khí nặng nhẹ đã bỏ lại trên bờ để bắn bừa . Cũng như đã diễn ra nhiều vụ thanh toán rất dã man, rất nghịch lý với những người lính (sĩ quan) trong lúc đó còn mang cấp bậc như úy/tá " trên cổ áo". Cho nên ai đã được may mắn trước khi lên tàu, đều tự động trở thành lính "binh nhì vô chủ soái" hết ráo!.

Vào thời điểm đó. từ những bãi đáp, cũng như phi đạo của phi trường Non Nước, đủ loại máy bay chiến đấu và những loại chiến xa - công binh cơ giới - quân xa - pháo binh đủ loại - và các loại vũ khí nặng… nhẹ… cũng như quân trang quân dụng của lính tác chiến đã gom về đó, và số đông những người lính trong Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, đa số là lính TQLC trực thuộc của LĐ 369 SĐ/TQLC.

Vận tải hạm mang tên Mỹ Tho, số tàu 404, khi rời khỏi bờ biển Non Nước với số người đã vớt được trên dưới 1 Tiểu Đoàn tác chiến (HQ), hơn chục khẩu tiểu liên M16, cũng như một số ít col 45 và số ít lựu đạn M67 được đem theo, trong đó tôi có đem theo 1 khẩu colt 45 về đến vũng tàu, còn lại những người khác đem theo bao nhiêu tôi không rõ, tất cả đã bị bỏ lại, với đoàn hùng binh TQLC vô chủ tướng, vào lúc 11:40 trưa, ngày 29 tháng 03 năm 1975! nơi bờ biển Non Nước Đà Nẵng. Sau ngày đó! Không biết số phận những người bị ở lại rồi sẽ ra sao?!!!.

Khi tàu ra biển khơi, vận tải hạm 404 sắp cặp hông tàu chiến West 2, 1 trong 5 chiếc tàu chiến lớn nhất, West 1,2,3,4,5 mà hải quân Mỹ đã để lại cho hải quân VNCH sử dụng. khi chúng tôi đến gần tàu, là đã thấy trên boong tàu West 2 rất nhiều lính mà đa số là lính thủy quân lục chiến trong binh chủng của chúng tôi đã được các vận tải hạm vớt được từ nơi khác? Khi sang qua W2 cũng là chuyến cuối cùng mà con tàu nầy đã cưu mang chúng tôi từ nơi tan hàng rã gánh tại bờ biển phi trường Non Nước Đà Nẵng, trên đường biển 1 ngày 1 đêm về đến cảng Cam Ranh, Nha Trang khoảng hơn 10 giờ sáng vào ngày hôm sau!.

Trong đời quân ngũ, trước kia khi còn tại ngũ trong đại đội 2 & đại đội CH / Tiểu Đoàn 35/ KBC 4400, Liên Đoàn 6 BĐQ, tôi đã từng tham gia những trận đánh cũng gọi là ác liệt, nhưng tôi chưa bao giờ khiếp sợ. Sự lui binh vô trật tự và dẫn đến loạn quân loạn quan, đó là sự khủng hoảng nhất trong đời thuộc cấp mà tôi đã có dịp chứng kiến cũng như là nhân chứng trong lịch sử cận đại!!!.

Đó là một sự lui binh vô tiền khoáng hậu không riêng gì trong SĐ/TQLC, nói chung là Quân Đoàn 1 & 2 của QL/VNCH. theo tôi nghĩ đó là trách nhiệm của Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu vì thấu cáy với Washington... và rơi vào ý đồ “phủi tay” của Washington, cho nên QL/VNCH tan hàng rã gánh rất là nhanh chóng!!!.

Thưa quý vị, chiến hữu, thân hữu, và cũng như những đàn anh trong sư đoàn TQLC chúng tôi năm xưa, dù những trận chiến có ác liệt đến đâu..., như những trận chiến mùa hè đỏ lửa vào năm 1972, tuy ác chiến trên phương diện bán chính qui - kẻ nào xui...là thương vong phải chịu, nhưng công tâm mà nói cũng không bằng một sự lui binh dẫn đến "Loạn Quân Loạn Quan" trong sự bi hùng gấp trăm lần so với những trận chiến ác liệt!!!. vì chiến trận dù ác liệt…, biết rằng sự sống còn rất là mõng manh “nhưng” tinh thần vẫn còn nghĩ nơi tuyến sau vẫn còn cấp chỉ huy….

Từ Quảng Trị về đến Đà Nẵng không 1 lần đối đầu với địch quân (CSBV). Một sự lui binh đã dẫn đến binh sĩ chết lần chết mòn cho đến ngày chết chung trong sự “co cụm một chỗ”, đó là sự đau đớn của những đơn vị trong sư đoàn tăng phái, và cũng như toàn thể quân dân cán chính trong quân đoàn 1 chiến thuật!.

Vào thời điểm đó ai là người có thẩm quyền?, Lữ/ Liên/ Trung Đoàn Trưởng ư?, Tư Lệnh sư đoàn 1- 2 - 3 và Tư Lệnh Sư Đoàn tăng phái đến Quân Đoàn 1, cũng điều bó tay và bỏ chạy một cách phi lý vì địch chưa trực diện!, cũng như tất cả các thuộc cấp quân binh chủng còn đang lẻo đẻo chạy phía sau!.

Những lời tường thuật như trên, đó là trí nhớ tôi đã dẫn ra, cũng như những gì mắt thấy tai nghe, cũng là người trong bi hùng cuộc, và hy vọng rằng trí nhớ của tôi không bị sai lệch.

Theo sự hiểu biết cá nhân tôi, trước kia, trong cấp tiểu đội, chỉ biết theo tiểu đội, cấp đại đội, biết theo đại đội, cấp lữ đoàn biết theo lữ đoàn. nhưng ngày hôm nay tuy đã 35 năm trôi qua, biết bao sách sử cũng như thông tin đã được giải mật, nhưng không nhất thiết phải dựa vào đó gọi là đúng sự thật 100%, tất cả mọi người có quyền suy luận theo quan điểm của mỗi cá nhân dù là người ngoài cuộc, "nếu là người trong cuộc", cũng như tôi, tôi có quyền suy luận những gì tôi đã thấy và đã trãi qua của 35 năm về trước ( nhân chứng sống, tuy rằng cấp hàng binh sĩ ).

Dù rằng trong hệ thống chánh phủ (nội các). Phủ Tổng Thống (Dinh Độc Lập) kỳ vọng vào Chánh Phủ Mỹ, nơi Quân Đoàn 1 tiền phương thì trông chờ vào Dinh Độc Lập. khi làn sóng thần mới manh nha rã ngũ (bể bờ) và đã trào dâng khắp nơi, khi đó các ông Tướng có thẩm quyền của quân đoàn 1 chiến thuật không còn ngồi ở bộ tư lệnh, án binh bất động để trông chờ vào Dinh Độc Lập, mà các ông ấy bay, hoặc chạy về sài gòn để chờ lịnh, lịnh gì?, đám ma tập thể?- chạy giặc tập thể? - hay là lịnh đi tù tập thể?!!! (đông vui, chăng?). cũng như có sự tiếp tay của truyền thông BBC cũng như VOA trong chiến dịch phao tin đồn thất thiệt do C.I.A chủ xướng, thì Hà Nội mới vào được Sài Gòn vào ngày 30/04/1975.

Trong quân đội. quân đội nuôi quân chỉ dụng 1 giờ, hoặc trong giai đoạn cần thiết?. còn Quốc Gia dụng Tướng, trong những điều quan trọng khi quốc gia xã tắc nguy biến, thì dụng vào tài của các ông Tướng trấn ải để điều binh khiển tướng, nếu là Tướng tài, vô phước dưới trướng của tướng sĩ tượng, thì chỉ có ôm hận thiên thu cho đến ngày rời khỏi cuộc đời!.

Như rất nhiều bài viết kể truyện, cũng như viết sử, của những ông Úy, Tá, Tướng về những trận đánh, hoặc chiến sử cũng như về lịch sử lui binh cho đến khi chính nghĩa VNCH đã bại vong, họ thường hay nói chung chung?, hoặc đề cao cá nhân mình thì nhiều, cũng như cố tránh né khuyết điểm của họ. Con người được sinh ra, dù tài ba lỗi lạc cũng không tránh khỏi trong phạm trù "nhân vô thập toàn", nếu “không dám vô tư nói thật” những gì đã có liên quan đến lịch sử, và ưu / khuyết điểm của cá nhân mình, thì đừng bày đặt VIẾT SỬ LIỆU?.

Nói tóm lại. cuộc chiến N/VN là cuộc chiến quân sự, cũng là cuộc chiến dành sự sống còn của toàn dân N/VN. Còn cuộc chiến của Washington tại Việt Nam là cuộc chiến chính trị, khi chiến lược của Washington đã xong, thì sự hoạch định của Central Intelligence Agency đem đến Washington sớm ngày rảnh tay nơi Việt Nam!.

Đã 35 năm trôi qua, dù cho những đồng đội chúng tôi “dù hiện tiền hay đã khuất”, đã và đang sống trong nước, sống trong sự kỳ thị của đảng cộng sản Việt Nam. cũng như cuộc sống của chúng tôi nơi hải ngoại đã rơi vào cảnh đang thọ ơn vừa tủi phận khi chợt nhớ về quá khứ!?, và thỉnh thoảng có những Cô, Cậu em, nếu có cơ hội đi vào đường chính trị thường hay nhắc đến, dù không chính danh, hay mượn tay người khác? nói lên cho mình những chữ Thọ Ơn - Mang Ơn - Biết Ơn với những lão già quá đát vì tuổi đời đang rút ngắn sự sống, và đang xếp hàng chờ về trình diện ngũ hổ tướng Tư Lệnh, và đồng đội nơi vùng 5 chiến thuật, như chúng tôi!.

Đây là những lời ghi lại. mong nối lại nhịp cầu với những ai đã từng có mặt, vào sáng ngày 29 tháng 03 năm 1975 tại bãi biển gần phi trường Non Nước ở Đà Nẵng năm xưa.

Cao Vững
KBC 4400 & 3333. B2, QL/VNCH.
Viết để ôn lại, để mà suy gẫm!..