ThDaiHan
06-24-2008, 04:40 PM
Ngươì Yêu
:40:
Ði ven theo những con đường nhỏ, những dẫy mộ mới chưa kịp xây, tôi với Lan vào đến nơi an nghỉ muôn đời của người yêu nó. Ðôi mắt con bé chớp chớp liên hồi, tôi nghĩ là Lan sắp khóc nên nắm nhẹ bàn tay Lan – bàn tay con nhỏ lạnh giá. Tôi thì thầm:
- Buồn rồi hở Lan?
Lan cười nhẹ:
- Buồn từ lâu rồi chứ đâu phải đợi đến giờ này mới buồn, nhưng mày yên trí đi, tao không khóc đâu mà sợ.
Tôi nhìn Lan để ước đo câu nói của nó. Lan không khóc thật, đôi mắt con bé ráo hoảnh với gương mặt lúc nào cũng âm thầm.
Sửa lại chậu hoa trên mộ Quang, Lan nói:
- Mỗi lần đến đây tao bình thản ghê Hạnh ơi, tao cứ tưởng như đi thăm người còn sống vậy đó.
Tôi nhìn Lan lắc đầu:
- Lãng mạn vừa thôi chứ!
Lan cười - nụ cười buồn như chiều sắp tắt nắng. Ðể Lan ở lại với người yêu nó, tôi đốt một nắm nhang cắm lên những mộ chung quanh. Nắm nhang vơi dần theo khoảng cách xa chỗ đứng của Lan, còn nén nhang cuối cùng tôi cắm trên mộ một người con trai còn trẻ - rất trẻ. Tôi đứng lại đây rất lâu. Tôi muốn nói với người lính trẻ những lời nói thành thật nhất, tha thiết nhất của tôi trong lúc này. Tôi muốn đứng lại đây nhìn thật kỹ khuôn mặt không hồn của người lính trẻ lồng trong mộ bia. tôi muốn đứng lại đây nhìn nén hương tàn cho đến hết. Ở cuối đằng kia Lan cũng lặng lẽ đứng dưới chân mộ người yêu. Chiếc robe trắng với dáng người nhỏ nhắn của nó trong thế giới âm thầm này đã tạo thêm cho nó co một cái gì mơ hồ thanh thoát - một cái gì ma quái lạnh lùng. Bỗng dưng tôi rùng mình nghe gai gai bờ vai. Nghĩa trang buổi chiều thật hoang vắng im lìm, tôi thoáng thấy sợ hãi sao đó. Tôi nhìn ngôi mộ với khung ảnh người lính trẻ lần cuối cùng trước khi ra khỏi khoảng đất vắng. “Thôi anh, hãy ngủ yên đi anh, ngủ giấc ngủ anh bình yên không mộng mị, không nghe súng nổ đạn rơi, không còn nhìn thấy cuộc chiến này mỗi ngày thêm tàn khốc – Hãy ngủ yên đi anh! Cầu xin giấc ngủ đời đời cho anh”.
Tôi đến bên Lan mà hình như con bé không biết. Tôi gọi Lan, Lan thật khẽ. Lan quay lại mỉm cười. May quá, tôi nhìn thấy nụ cười của nó là mừng rồi. Nếu nó khóc... nhưng Lan không khóc. Nước mắt đâu có thể chảy dễ dàng thế được. Những giọt nước mắt bừa bãi như thế tôi với Lan thường gọi là những giọt nước mắt không có hồn. Khóc chỉ để mà khóc thế thôi.
Lan kéo tôi ngồi trên thành mộ. Chiếc robe trắng của nó vẫn còn làm tôi thấy lạnh người. Tôi giục Lan:
- Thôi, về chưa?
Lan nhăn nhăn:
- Ngồi chơi một chút đã. Về Sàigòn nhìn thiên hạ đi chơi càng chán chứ gì.
Tôi nói thầm: Mày chán chứ tao đâu co chán, tao đang thèm nhìn phố phường và mọi người vui chơi cho quên đi khuôn mặt người yêu ở xa tao hàng trăm cây số, chứ ngồi đây thì buồn quá, buồn quắt quay, buồn đến chết giấc.
- Sao Hạnh? Huy hồi này vẫn thư từ hoài hoài chứ?
- Ừ, chứ sao!
Tôi nói trong niềm hãnh diện vu vơ:
- Mỗi tuần tao đều viết thư và mỗi tuần đều nhận thư. Như thế đã gọi là hạnh phúc chưa?
Lan cười:
- Hạnh phúc một nửa.
- Tại sao lại một nửa?
- Nếu mỗi tuần đều gặp nhau đi chơi thì hoàn toàn hơn.
Tôi gật đầu nghiêng mái tóc dài:
- Thế còn gì bằng, tuy nhiên đòi hỏi hơi quá đáng.
Lan nói giọng chán chường:
- Theo tao chả có gì là đòi hỏi, là quá đáng cả. Tao chán làm người yêu của lính lắm rồi.
Tôi mắng đùa Lan:
- Sắp sửa “phản” rồi phải không? Chết, coi chừng...
Lan lặng yên không phản đối câu dọa đùa của tôi, đôi mắt nó nhìn lạc lõng qua hàng lá non mới mọc trên thành mộ. Hàng lá này Lan trồng cho mát. Lan bảo thế. Tôi nhìn Lan khổ lắm, buồn lắm. Nhìn nét chịu đựng của nó thì biết, nó che dấu tình cảm bằng đủ mọi cách. Tôi nghĩ là Lan giỏi chịu đựng hơn tôi nhiều. Tôi thua nó, tôi không bằng nó đâu. Hôm nay nghe tin người yêu Lan tử trận, tôi tưởng là Lan phải khóc ngất, phải đau đến tột cùng, nhưng trái lại, Lan bình thản đến dửng dưng, lăng xăng bên quan tài lo lắng hết cái này đến cái khác y như một người vợ trong gia đình – Săn sóc bà Mẹ khóc nhiều quá đến ngất đi, lo cho những đứa em mỗi đứa một vành khăn trắng. Buổi tối tôi đi với Lan về nhà, Lan rũ ra như một người không còn sức lực. Tôi sợ Lan buồn nên ở lại với nó đến nửa khuya – Thương Lan làm sao là thương! Người chết nằm đó thì không còn gì để xót xa nữa cả, chỉ còn lại những buồn khổ cho người sống mà thôi. Tôi thương Lan và thương chính tôi nữa, bởi người yêu tôi cũng là lính. Biết đâu mà lường chuyện tương lai sẽ xẩy ra... buồn biết mấy buổi chiều ơi!
Lan choàng vai tôi đứng dậy – Buổi chiều xuống nhanh quá, Lan tỉ tê nói về người yêu. Giọng nói buồn buồn của Lan êm như hơi gió thoảng bên tai tôi. Mầu vàng với mầu trắng của áo chúng tôi sát bên nhau, âu yếm như một cặp nhân tình trẻ. Tôi lại không muốn nghĩ ngợi gì nữa cả - không muốn nghe những tiếng động cơ đuổi nhau của từng loại xe ngoài đường. Không muốn nhìn những nụ cười vô tư, từng bộ mặt nham nhở của mọi người. Tôi chỉ muốn ngồi đây với Lan cho hết một buổi chiều rộn rịp ăn chơi, để nghe Lan nói về người yêu cùng cái chết thật tự nhiên của người lính khi ra trận. Ðể tôi nhắc đến người yêu tôi giữa vùng yên tịnh vắng vẻ này “anh có nghĩ em lãng mạn quá đáng không hở anh? Bao giờ thì em chẳng lãng mạn thế, nhỉ?”
Tôi với Lan đi qua từng ngôi mộ. Có những người chết thật bình dị như những khuôn mặt quá già lồng trông mộ bia. Có những người lính thật trẻ đã nằm xuống. Có những em bé còn mang trọn nét thiện mỹ. Chân tôi bước lên đất vụn khi đi ngang qua những đám cỏ may, cỏ bám đầy lên áo chúng tôi lấm tấm như điểm hoa. Có những ngôi mộ mới đắp sơ sài đất vung vãi tứ tung. Ðôi giầy trắng của tôi và của Lan bám đầy đất bụi. Lan bảo:
- Ðể kỷ niệm buổi chiều trong nghĩa trang của chúng mình.
Tôi cười không nói. Lan lầm lũi đi bên tôi. Nhìn bước chân Lan tôi không đoán được Lan đang nghĩ gì? Tôi không muốn hỏi nó. Tôi muốn nghĩ về Huy. Nếu Huy biết được tôi đã bỏ cả buổi chiều cuối tuần thật đẹp đẻ vào nghĩa trang thăm người chết, để nhắc và nghĩ về Huy hẳn Huy cảm động ghê lắm. Chắc Huy chả ngờ đâu nhỉ? Bởi mỗi lần về Sàigòn cảnh thành phố lúc nào cũng tưng bừng náo nhiệt Huy thường nghĩ phải có tôi trong đám người ồn áo đó dù Huy vẫn bảo hiểu tôi, yêu tôi và tin tôi nhất. Ai mà chẳng nói thế và ai mà chẳng nghĩ thế. Làm sao mà trách Huy được. Thật lòng, không bao giờ tôi muốn giận Huy cả bởi vì tôi ở thành phố - bởi vì tôi là con gái mà con gái sống giữa thành phố này dễ bị lôi cuốn, đua đòi. Có thể tôi sẽ không thoát nổi những đua đòi lôi cuốn ấy nếu tôi không yêu Huy bằng tình yêu mạnh mẽ nhất. Tôi yêu Huy hơn cả bản thân tôi. Ngày Huy vào lính tôi cứ chê Huy ba gai, rừng rú. Về Sàigòn trông ngớ ngẩn như mán rừng. Thế mà tôi lại yêu chàng mán rừng ấy – không phải là tình yêu thơ mộng của tuổi học trò - của những buổi chiều đứng trên balcon để chờ đợi một dáng người với mái tóc đẹp đi ngang qua. Mà tôi yêu con người thật của Huy sau chín tháng thụ huấn ở quân trường trở về để bắt đầu vào những ngày thực thụ là lính cả năm mới được phép một lần.
Hai đứa ra khỏi cổng nghĩa trang. Lan vẫy một chiếc taxi, tôi với Lan chui vào. Hình như Lan buồn, con nhỏ nói trong tiếng thở dài:
- Thế là hết một buổi chiều cuối tuần.
Tôi ngồi sát vào Lan, choàng tay lên vai nó nhìn thành phố sắp lên đèn mà không nói gì với nó cả. Tôi cũng đang buồn như Lan. Tối nay trở về, không học bài tôi sẽ viết thư cho Huy. Tôi sẽ kể cho Huy nghe buổi chiều tôi với Lan trong thế giới người chết. Tôi mỉm cười hình dung ra khuôn mặt ngạc nhiên lẫn cảm động của anh chàng mán rừng khi đọc thư tôi - chắc trông Huy lúc ấy nhốn không chịu được. Lan nhìn nụ cười của tôi chả hiểu gì nhưng vẫn cười theo thật buồn.
Tôi trở dậy sau giấc ngủ dài mệt mỏi. Ðêm qua tôi đã thức với My đến gần ba giờ sáng nằm “tâm sự vụn” nên bây giờ dậy không nổi nữa. Ðã lâu lắm rồi, cũng phải đến tám chín năm tôi mới gặp lại My. Con bạn thân từ thủa bé tí teo. Tám chín năm xa cách không làm My thay đổi nhiều như tôi hằng tưởng. Vẫn đôi mắt to trông ngây thơ, vẫn dáng người gầy gầy cao cao, vẫn mái tóc ngang vai cong ra duyên dáng mà cho dù không gặp My tôi vẫn có thể hình dung ra được như thế. Ở My, tôi vẫn thấy My hoàn toàn, My thể hiện tất cả những nét dễ thương của con gái Huế.
Buổi sáng trời hơi lành lạnh nhìn My vẫn còn ngủ say, tôi đánh thức My bằng cách nhổ một sợi tóc ngoáy vào tai con nhỏ. My ú ớ một vài tiếng rồi lại nằm yên. Lạ giường lạ chiếu mà con nhỏ ngủ say ghê. Tôi phì cười nhẩy xuống giường lấy một viên đá nhỏ trong tủ lạnh áp lên má My. Lần này My tỉnh hẳn ngủ, vùng dậy kêu to lên:
- Cái chi mà lạnh ghê rứa Hạnh?
Tôi đứng nhìn My cười ngặt nghẽo, biết tôi trêu My cong môi mắng:
- Con ni thiệt ác, tao tưởng mô tám chín năm xa nhau mi thay đổi nhiều, người lớn ra nhiều, ai ngờ mô mi vẫn quỉ quái như ngày xưa khỉ ạ, lạnh tê người.
- Trời thế ni mà lạnh cái chi. Trời ơi! Ðây Sàigòn chứ không phải mùa đông xứ Huế của mi mô mà kêu với than rứa nghe.
Tôi bắt chước “ri với rứa” toàn giọng Huế khiến My mắc cỡ kêu:
- Hạnh kỳ cục, bữa mô mi về Huế mi nói giọng Bắc Kỳ răng tao không cho tụi hắn nhái mi đến phát khóc thì thôi, tao không thèm can thiệp mô.
Tôi nheo mắt:
- Còn lâu mới nhái, cưng! Chừng nào ra Huế tao sẽ nói giọng Huế. Ở Sàigòn tao nói giọng Nam và về nhà tao nói giọng Bắc Kỳ cố hữu thì ai mà nhái nỗi tao nào.
Rồi tôi trêy My:
- Sao đã chịu dậy chưa? Sửa soạn xong còn đi chơi nữa chứ, con nhỏ.
My nhẩy xuống giường nhăn nhăn:
- Mi học được ở mô cái tiếng con nhỏ nghe chi lạ rứa Hạnh? Tao ghét quá đi.
Tôi cười nhìn theo My đi vào phòng rửa mặt. Dân miền Trung là chúa ghét hai tiếng “con nhỏ”, mới nghe nó có vẻ xấc láo, khinh người sao đó. Hồi mới vào Sàigòn tôi cũng như My. Ghét làm sao cái tiếng con nhỏ mỗi khi bị bạn bè gọi đến. Thế rồi mãi cũng thành quen. Bây giờ tôi lại thích hai tiếng con nhỏ đó nữa chứ. Bạn bè gọi nhau nghe thân mật, âu yếm và đậm đà làm sao ấy.
My trở ra hỏi tôi:
- Chừ đi mô Hạnh?
Tôi bảo My:
- Ði đâu cũng được hết, đi luôn đến chiều mới về My chịu không?
My kêu lên kinh ngạc:
- Ði mô mà dữ rứa. Mẹ la chết đi mi.
Tôi cười:
- Ở đó mà dữ, chỉ cần quanh quẩn một hai đứa bạn là đã hết một ngày rồi chứ tưởng. Sàigòn có phải cái xứ Huế bé bỏng của mi đâu mà than. Hồi ở Huế ta chỉ cần đi một vòng xe đạp là hết phố. Còn ở đây cho mi đi cả tuần cũng chưa thấm vào đâu.
My lườm tôi:
- Mới xa Huế có vài năm mà mi đã bắt đầu phản Huế rồi, nhớ đó hỉ? Mi mà còn đặt chân ra Huế nữa mi chết với ta.
Tôi cười không nói, hai đứa nắm tay nhau bước xuống cầu thang:
- Tao xin phép Mẹ cho tụi mình đi nghe Hạnh?
- Ừ, Mẹ cho đi từ khuya rồi.
My vẫn kéo tay tôi vào phòng Mẹ. My nói:
- Xin phép Mẹ cho con với Hạnh đi thăm mấy người bạn cũ.
My bắt chước tôi gọi Ba Mẹ tôi bằng Ba Mẹ từ hồi nhỏ. Vì hồi bé tôi với My thân nhau, My đến nhà tôi rất thường và ăn cơm chung với gia đình. Ba Mẹ tôi vẫn gọi đùa My là con nuôi và My cũng bằng lòng như thế.
Mẹ nhìn hai đứa cười thật hiền:
- Ừ đi chơi một chút trưa về sớm ăn cơm nghe con.
My chỉ tôi:
- Hạnh bảo con phải đi suốt ngày mới kịp cơ Mẹ.
Tôi phì cười, con nhỏ ngớ ngẩn, ngây thơ đến thế là cùng. Mẹ tôi tưởng thật trợn mắt mắng tôi:
- Ði những đâu mà trưa không về, Hạnh?
Tôi nheo mắt:
- Con dọa nhỏ My đấy, chút tụi con về liền.
My mắc cỡ đấm tôi:
- Rứa mà hắn nói làm con tưởng thật. Hạnh lớn rồi mà còn nghịch ghê Mẹ. Mẹ gả chồng cho Hạnh để Hạnh người lớn một chút đi Mẹ.
Mẹ cười:
- Mẹ cũng đang mong ai hỏi Mẹ cho không đấy, con gái lớn rồi mà còn ở nhà nhõng nhẽo mẹ hoài.
My gọi tôi:
- Ðó, mi nghe Mẹ nói không Hạnh? Mẹ “đuổi” mi rồi đó.
Tôi cười dắt xe ra cửa:
- Nhỡ tụi bạn con có giữ con với My ở lại ăn cơm trưa Mẹ đừng mong nghe Mẹ, Mẹ thông cảm cho con tí ti mà.
My bảo tôi:
- Mi được cưng sướng như công chúa nhỏ đó Hạnh.
- Bộ My ở nhà má không cưng mi sao?
My cười duyên dáng, đến chỗ đông My ôm eo tôi chặc cứng, luôn mồm kêu:
- Ði chậm dùm tao chút Hạnh ơi, mi đi nhanh tao sợ quá à.
Tôi gắt:
- Con nhỏ, đừng có nhát như thỏ đế thế, mi kêu ta nghe sốt ruột lắm.
- Thế, mi tính đưa tao đến đứa mô trước đây?
- Ðến Thủy, à còn nhớ Thủy không?
My reo lên:
- Nhớ chứ, Thủy lọ lem phải không?
Tôi cười:
- Ðừng có tưởng, Thủy ngày xưa lọ lem vậy chứ giờ lớn và đẹp ghê lắm nghe, sắp làm bà Ðại Úy Pilot đàng hoàng rồi.
My nói nhẹ như tiếng thở dài:
- Mau ghê, mới ngày nào cả bọn còn bé tí teo...
Tôi tiếp lời My bằng câu pha trò:
- Còn bây giờ đứa mô cũng lớn như con bò...
My cười:
- Lúc nào mi đùa cũng được hết. Còn mi nữa, khi mô mới cho My ăn bánh đây.
Tôi lắc đầu:
- Tao thì còn lâu, lo cho thân mi ấy.
My nhéo khẽ cánh tay tôi:
- Thôi mi ơi, dấu hoài, tưởng ta không biết đó hả? Hôm qua đọc lén nhật ký mi ta biết hết rồi.
Tôi kêu lên:
- Con nhỏ, sao mi tò mò thế?
My cười khúc khích:
- Chứ răng, lâu ngày mới gặp nhau chứ bộ, ta không tò mò thì làm sao biết được mi với người ta yêu nhau ghê thế.
- Mà ông ấy làm chi Hạnh?
- Lính – Lính thôi.
- Nhưng mà thương ghê lắm phải không?
Tôi gật đầu nghĩ về Huy thật nôn nao, nhung nhớ. My nhẹ nhàng:
- Buồn ghê, thời buổi ni đứa mô cũng có người yêu là lính cả:
Tôi gài My:
- Kể luông mi phải không?
Không nghe My trả lời, biết cô nàng mắc cỡ, tôi càng trêu dữ, hỏi mãi My mới ngập ngừng:
- Ừ... ừ, thì tao cũng lớn rồi chứ bộ.
- Dĩ nhiên, ta có bảo mi còn bé đâu. Mà ai thế?
- Người ni quen lắm, mi cũng biết nữa đó, đoán thử xem.
Tôi thả ga cho xe đi thật chậm đưa trí nhớ về những ngày còn bé. Hồi đó thì chưa có ai để đoán nổi có thể là người yêu của My bây giờ cả. Tôi mường tượng thấy người con trai đó hẳn My phải thương yêu ghê lắm nên My mới có thể vượt trở ngại “bay” bào tận Sàigòn để thăm người yêu. Tình yêu của My quả thật mãnh liệt hơn tôi tưởng.
- Sao đoán ra chưa?
My hỏi, tôi lắc đầu:
- Chịu.
- Hạnh dở quá.
- Làm sao tao đóan nổi, những người ngày xưa tụi mình quen đều nhỏ nhít, biết ai đâu mà đóan.
My cười tủm tỉm:
- Ờ, Hạnh nhớ Tuyết Hồng không?
Tôi nhăn mặt, và kêu lên:
- Nhớ, Tuyết Hồng “đuôi ngựa” phải không?
My cười khúc khích:
- Ừ, ừ Hồng đó.
- Mà sao, Hồng bây giờ ở đâu?
- Ở Sàigòn như Hạnh.
- A, thế tại sao không gặp nhỉ?
My cong môi:
- Mi mà cần gặp ai, tối ngày chỉ có cặp bồ.
Tôi cho tay ra sau cấu cánh tay My:
- Nhảm nhí, bồ ta ở xa Sàigòn hàng trăm cây số, làm sao mà gặp hoài được.
- Mi sướng ghê!
My nói, tôi cười:
- Lại sướng, ừ thì sướng, tại sao?
- Tại bồ ở gần.
- Thế mà gần đó hả, xa như chưa bao giờ xa thế còn gì.
My nhăn:
- Mi nói vậy còn ta thì sao?
- Ừ, ừ...
Tôi ngập ngừng, ừ, mà người yêu của My là ai?
- Hạnh dốt, ta nhắc tới Hồng mà mi chưa đoán ra ai hết à?
- A, ta đoán ra rồi.
Tôi kêu lên giữa đường:
- Hải, anh Hải phải không? Anh trai Hồng đuôi ngựa chứ gì nữa. Thảo nào...
Không quay lại tôi cũng biết má My đang hồng lên vì ngượng. My hỏi:
- Thảo nào chi...
- Thảo nào ta thấy ngày xưa anh Hải đã có vẻ cảm tình đặc biệt với bé My rồi...
My la lên:
- Ðừng có nói ẩu, ngày xưa nhỏ nhít biết chi mà cảm tình.
- Mi nhỏ nhít nhưng anh Hải không nhỏ nhít, ai cấm anh Hải thương mi nào.
My tựa cằm lên vai tôi thì thầm:
- Ðến thăm con nhỏ Hồng một lát nghe Hạnh.
- Gớm, bây giờ mới nói.
Tôi trêu My, My nhăn nhó:
- Thôi mà, mi đùa hoài. Ta không có ý gặp anh Hải đâu mà chọc. Anh ấy đi lính lâu rồi mi ơi.
- Ta biết! Anh Hải ở đâu?
- Hình như Vĩnh Long.
Tôi so vai:
- Hơi xa Sàigòn đó nhưng biết đâu...
- Chi?
- Biết đâu ông ấy chả về phép bất ngờ...
My nghe nôn nao:
- Ta cũng đang mong như thế, trước khi vô Sàigòn ta có viết thư cho anh Hải.
Tôi cười – nghe thương My nao nao, My thật hiền thật dễ thương và dễ tin tưởng. Một bức thư báo tin mà My cũng có thể nghĩ Hải sẽ quay về được. Tôi thì không nghĩ thế. Chuyện lính tráng mà My tưởng như chuyện đi chơi không bằng. Nhìn My, tôi hiểu My đang nhớ Hải ghê lắm. Ai mà chả thế, xa nhau cả ngàn cây số làm sao mà mỗi phút nhớ nhau lại có thể “dù” về thăm nhà được. Tôi ước ao dùm My – có Hải - Ừ, biết đâu đấy, Hải chẳng về như điều My tin – My nhỉ?
Tôi dừng xe trước cửa nhà Hồng, căn biệt thự nguy nga khiến tôi thoáng ngại ngùng trong phút chốc. Tay My run run bấm nút chuông. Tôi bảo My:
- Bình tĩnh nhé, coi chừng người ra mở cổng cho chúng mình lại là Hải thì đời My lên tiên rồi đó My.
My rút tay lại:
-Thôi, Hạnh bấm chuông đi.
Tôi chùn vai:
- Thôi, thôi...
My năn nỉ:
- Mi bấm chuông dùm ta đi Hạnh, ác quá à!
:40:
Ði ven theo những con đường nhỏ, những dẫy mộ mới chưa kịp xây, tôi với Lan vào đến nơi an nghỉ muôn đời của người yêu nó. Ðôi mắt con bé chớp chớp liên hồi, tôi nghĩ là Lan sắp khóc nên nắm nhẹ bàn tay Lan – bàn tay con nhỏ lạnh giá. Tôi thì thầm:
- Buồn rồi hở Lan?
Lan cười nhẹ:
- Buồn từ lâu rồi chứ đâu phải đợi đến giờ này mới buồn, nhưng mày yên trí đi, tao không khóc đâu mà sợ.
Tôi nhìn Lan để ước đo câu nói của nó. Lan không khóc thật, đôi mắt con bé ráo hoảnh với gương mặt lúc nào cũng âm thầm.
Sửa lại chậu hoa trên mộ Quang, Lan nói:
- Mỗi lần đến đây tao bình thản ghê Hạnh ơi, tao cứ tưởng như đi thăm người còn sống vậy đó.
Tôi nhìn Lan lắc đầu:
- Lãng mạn vừa thôi chứ!
Lan cười - nụ cười buồn như chiều sắp tắt nắng. Ðể Lan ở lại với người yêu nó, tôi đốt một nắm nhang cắm lên những mộ chung quanh. Nắm nhang vơi dần theo khoảng cách xa chỗ đứng của Lan, còn nén nhang cuối cùng tôi cắm trên mộ một người con trai còn trẻ - rất trẻ. Tôi đứng lại đây rất lâu. Tôi muốn nói với người lính trẻ những lời nói thành thật nhất, tha thiết nhất của tôi trong lúc này. Tôi muốn đứng lại đây nhìn thật kỹ khuôn mặt không hồn của người lính trẻ lồng trong mộ bia. tôi muốn đứng lại đây nhìn nén hương tàn cho đến hết. Ở cuối đằng kia Lan cũng lặng lẽ đứng dưới chân mộ người yêu. Chiếc robe trắng với dáng người nhỏ nhắn của nó trong thế giới âm thầm này đã tạo thêm cho nó co một cái gì mơ hồ thanh thoát - một cái gì ma quái lạnh lùng. Bỗng dưng tôi rùng mình nghe gai gai bờ vai. Nghĩa trang buổi chiều thật hoang vắng im lìm, tôi thoáng thấy sợ hãi sao đó. Tôi nhìn ngôi mộ với khung ảnh người lính trẻ lần cuối cùng trước khi ra khỏi khoảng đất vắng. “Thôi anh, hãy ngủ yên đi anh, ngủ giấc ngủ anh bình yên không mộng mị, không nghe súng nổ đạn rơi, không còn nhìn thấy cuộc chiến này mỗi ngày thêm tàn khốc – Hãy ngủ yên đi anh! Cầu xin giấc ngủ đời đời cho anh”.
Tôi đến bên Lan mà hình như con bé không biết. Tôi gọi Lan, Lan thật khẽ. Lan quay lại mỉm cười. May quá, tôi nhìn thấy nụ cười của nó là mừng rồi. Nếu nó khóc... nhưng Lan không khóc. Nước mắt đâu có thể chảy dễ dàng thế được. Những giọt nước mắt bừa bãi như thế tôi với Lan thường gọi là những giọt nước mắt không có hồn. Khóc chỉ để mà khóc thế thôi.
Lan kéo tôi ngồi trên thành mộ. Chiếc robe trắng của nó vẫn còn làm tôi thấy lạnh người. Tôi giục Lan:
- Thôi, về chưa?
Lan nhăn nhăn:
- Ngồi chơi một chút đã. Về Sàigòn nhìn thiên hạ đi chơi càng chán chứ gì.
Tôi nói thầm: Mày chán chứ tao đâu co chán, tao đang thèm nhìn phố phường và mọi người vui chơi cho quên đi khuôn mặt người yêu ở xa tao hàng trăm cây số, chứ ngồi đây thì buồn quá, buồn quắt quay, buồn đến chết giấc.
- Sao Hạnh? Huy hồi này vẫn thư từ hoài hoài chứ?
- Ừ, chứ sao!
Tôi nói trong niềm hãnh diện vu vơ:
- Mỗi tuần tao đều viết thư và mỗi tuần đều nhận thư. Như thế đã gọi là hạnh phúc chưa?
Lan cười:
- Hạnh phúc một nửa.
- Tại sao lại một nửa?
- Nếu mỗi tuần đều gặp nhau đi chơi thì hoàn toàn hơn.
Tôi gật đầu nghiêng mái tóc dài:
- Thế còn gì bằng, tuy nhiên đòi hỏi hơi quá đáng.
Lan nói giọng chán chường:
- Theo tao chả có gì là đòi hỏi, là quá đáng cả. Tao chán làm người yêu của lính lắm rồi.
Tôi mắng đùa Lan:
- Sắp sửa “phản” rồi phải không? Chết, coi chừng...
Lan lặng yên không phản đối câu dọa đùa của tôi, đôi mắt nó nhìn lạc lõng qua hàng lá non mới mọc trên thành mộ. Hàng lá này Lan trồng cho mát. Lan bảo thế. Tôi nhìn Lan khổ lắm, buồn lắm. Nhìn nét chịu đựng của nó thì biết, nó che dấu tình cảm bằng đủ mọi cách. Tôi nghĩ là Lan giỏi chịu đựng hơn tôi nhiều. Tôi thua nó, tôi không bằng nó đâu. Hôm nay nghe tin người yêu Lan tử trận, tôi tưởng là Lan phải khóc ngất, phải đau đến tột cùng, nhưng trái lại, Lan bình thản đến dửng dưng, lăng xăng bên quan tài lo lắng hết cái này đến cái khác y như một người vợ trong gia đình – Săn sóc bà Mẹ khóc nhiều quá đến ngất đi, lo cho những đứa em mỗi đứa một vành khăn trắng. Buổi tối tôi đi với Lan về nhà, Lan rũ ra như một người không còn sức lực. Tôi sợ Lan buồn nên ở lại với nó đến nửa khuya – Thương Lan làm sao là thương! Người chết nằm đó thì không còn gì để xót xa nữa cả, chỉ còn lại những buồn khổ cho người sống mà thôi. Tôi thương Lan và thương chính tôi nữa, bởi người yêu tôi cũng là lính. Biết đâu mà lường chuyện tương lai sẽ xẩy ra... buồn biết mấy buổi chiều ơi!
Lan choàng vai tôi đứng dậy – Buổi chiều xuống nhanh quá, Lan tỉ tê nói về người yêu. Giọng nói buồn buồn của Lan êm như hơi gió thoảng bên tai tôi. Mầu vàng với mầu trắng của áo chúng tôi sát bên nhau, âu yếm như một cặp nhân tình trẻ. Tôi lại không muốn nghĩ ngợi gì nữa cả - không muốn nghe những tiếng động cơ đuổi nhau của từng loại xe ngoài đường. Không muốn nhìn những nụ cười vô tư, từng bộ mặt nham nhở của mọi người. Tôi chỉ muốn ngồi đây với Lan cho hết một buổi chiều rộn rịp ăn chơi, để nghe Lan nói về người yêu cùng cái chết thật tự nhiên của người lính khi ra trận. Ðể tôi nhắc đến người yêu tôi giữa vùng yên tịnh vắng vẻ này “anh có nghĩ em lãng mạn quá đáng không hở anh? Bao giờ thì em chẳng lãng mạn thế, nhỉ?”
Tôi với Lan đi qua từng ngôi mộ. Có những người chết thật bình dị như những khuôn mặt quá già lồng trông mộ bia. Có những người lính thật trẻ đã nằm xuống. Có những em bé còn mang trọn nét thiện mỹ. Chân tôi bước lên đất vụn khi đi ngang qua những đám cỏ may, cỏ bám đầy lên áo chúng tôi lấm tấm như điểm hoa. Có những ngôi mộ mới đắp sơ sài đất vung vãi tứ tung. Ðôi giầy trắng của tôi và của Lan bám đầy đất bụi. Lan bảo:
- Ðể kỷ niệm buổi chiều trong nghĩa trang của chúng mình.
Tôi cười không nói. Lan lầm lũi đi bên tôi. Nhìn bước chân Lan tôi không đoán được Lan đang nghĩ gì? Tôi không muốn hỏi nó. Tôi muốn nghĩ về Huy. Nếu Huy biết được tôi đã bỏ cả buổi chiều cuối tuần thật đẹp đẻ vào nghĩa trang thăm người chết, để nhắc và nghĩ về Huy hẳn Huy cảm động ghê lắm. Chắc Huy chả ngờ đâu nhỉ? Bởi mỗi lần về Sàigòn cảnh thành phố lúc nào cũng tưng bừng náo nhiệt Huy thường nghĩ phải có tôi trong đám người ồn áo đó dù Huy vẫn bảo hiểu tôi, yêu tôi và tin tôi nhất. Ai mà chẳng nói thế và ai mà chẳng nghĩ thế. Làm sao mà trách Huy được. Thật lòng, không bao giờ tôi muốn giận Huy cả bởi vì tôi ở thành phố - bởi vì tôi là con gái mà con gái sống giữa thành phố này dễ bị lôi cuốn, đua đòi. Có thể tôi sẽ không thoát nổi những đua đòi lôi cuốn ấy nếu tôi không yêu Huy bằng tình yêu mạnh mẽ nhất. Tôi yêu Huy hơn cả bản thân tôi. Ngày Huy vào lính tôi cứ chê Huy ba gai, rừng rú. Về Sàigòn trông ngớ ngẩn như mán rừng. Thế mà tôi lại yêu chàng mán rừng ấy – không phải là tình yêu thơ mộng của tuổi học trò - của những buổi chiều đứng trên balcon để chờ đợi một dáng người với mái tóc đẹp đi ngang qua. Mà tôi yêu con người thật của Huy sau chín tháng thụ huấn ở quân trường trở về để bắt đầu vào những ngày thực thụ là lính cả năm mới được phép một lần.
Hai đứa ra khỏi cổng nghĩa trang. Lan vẫy một chiếc taxi, tôi với Lan chui vào. Hình như Lan buồn, con nhỏ nói trong tiếng thở dài:
- Thế là hết một buổi chiều cuối tuần.
Tôi ngồi sát vào Lan, choàng tay lên vai nó nhìn thành phố sắp lên đèn mà không nói gì với nó cả. Tôi cũng đang buồn như Lan. Tối nay trở về, không học bài tôi sẽ viết thư cho Huy. Tôi sẽ kể cho Huy nghe buổi chiều tôi với Lan trong thế giới người chết. Tôi mỉm cười hình dung ra khuôn mặt ngạc nhiên lẫn cảm động của anh chàng mán rừng khi đọc thư tôi - chắc trông Huy lúc ấy nhốn không chịu được. Lan nhìn nụ cười của tôi chả hiểu gì nhưng vẫn cười theo thật buồn.
Tôi trở dậy sau giấc ngủ dài mệt mỏi. Ðêm qua tôi đã thức với My đến gần ba giờ sáng nằm “tâm sự vụn” nên bây giờ dậy không nổi nữa. Ðã lâu lắm rồi, cũng phải đến tám chín năm tôi mới gặp lại My. Con bạn thân từ thủa bé tí teo. Tám chín năm xa cách không làm My thay đổi nhiều như tôi hằng tưởng. Vẫn đôi mắt to trông ngây thơ, vẫn dáng người gầy gầy cao cao, vẫn mái tóc ngang vai cong ra duyên dáng mà cho dù không gặp My tôi vẫn có thể hình dung ra được như thế. Ở My, tôi vẫn thấy My hoàn toàn, My thể hiện tất cả những nét dễ thương của con gái Huế.
Buổi sáng trời hơi lành lạnh nhìn My vẫn còn ngủ say, tôi đánh thức My bằng cách nhổ một sợi tóc ngoáy vào tai con nhỏ. My ú ớ một vài tiếng rồi lại nằm yên. Lạ giường lạ chiếu mà con nhỏ ngủ say ghê. Tôi phì cười nhẩy xuống giường lấy một viên đá nhỏ trong tủ lạnh áp lên má My. Lần này My tỉnh hẳn ngủ, vùng dậy kêu to lên:
- Cái chi mà lạnh ghê rứa Hạnh?
Tôi đứng nhìn My cười ngặt nghẽo, biết tôi trêu My cong môi mắng:
- Con ni thiệt ác, tao tưởng mô tám chín năm xa nhau mi thay đổi nhiều, người lớn ra nhiều, ai ngờ mô mi vẫn quỉ quái như ngày xưa khỉ ạ, lạnh tê người.
- Trời thế ni mà lạnh cái chi. Trời ơi! Ðây Sàigòn chứ không phải mùa đông xứ Huế của mi mô mà kêu với than rứa nghe.
Tôi bắt chước “ri với rứa” toàn giọng Huế khiến My mắc cỡ kêu:
- Hạnh kỳ cục, bữa mô mi về Huế mi nói giọng Bắc Kỳ răng tao không cho tụi hắn nhái mi đến phát khóc thì thôi, tao không thèm can thiệp mô.
Tôi nheo mắt:
- Còn lâu mới nhái, cưng! Chừng nào ra Huế tao sẽ nói giọng Huế. Ở Sàigòn tao nói giọng Nam và về nhà tao nói giọng Bắc Kỳ cố hữu thì ai mà nhái nỗi tao nào.
Rồi tôi trêy My:
- Sao đã chịu dậy chưa? Sửa soạn xong còn đi chơi nữa chứ, con nhỏ.
My nhẩy xuống giường nhăn nhăn:
- Mi học được ở mô cái tiếng con nhỏ nghe chi lạ rứa Hạnh? Tao ghét quá đi.
Tôi cười nhìn theo My đi vào phòng rửa mặt. Dân miền Trung là chúa ghét hai tiếng “con nhỏ”, mới nghe nó có vẻ xấc láo, khinh người sao đó. Hồi mới vào Sàigòn tôi cũng như My. Ghét làm sao cái tiếng con nhỏ mỗi khi bị bạn bè gọi đến. Thế rồi mãi cũng thành quen. Bây giờ tôi lại thích hai tiếng con nhỏ đó nữa chứ. Bạn bè gọi nhau nghe thân mật, âu yếm và đậm đà làm sao ấy.
My trở ra hỏi tôi:
- Chừ đi mô Hạnh?
Tôi bảo My:
- Ði đâu cũng được hết, đi luôn đến chiều mới về My chịu không?
My kêu lên kinh ngạc:
- Ði mô mà dữ rứa. Mẹ la chết đi mi.
Tôi cười:
- Ở đó mà dữ, chỉ cần quanh quẩn một hai đứa bạn là đã hết một ngày rồi chứ tưởng. Sàigòn có phải cái xứ Huế bé bỏng của mi đâu mà than. Hồi ở Huế ta chỉ cần đi một vòng xe đạp là hết phố. Còn ở đây cho mi đi cả tuần cũng chưa thấm vào đâu.
My lườm tôi:
- Mới xa Huế có vài năm mà mi đã bắt đầu phản Huế rồi, nhớ đó hỉ? Mi mà còn đặt chân ra Huế nữa mi chết với ta.
Tôi cười không nói, hai đứa nắm tay nhau bước xuống cầu thang:
- Tao xin phép Mẹ cho tụi mình đi nghe Hạnh?
- Ừ, Mẹ cho đi từ khuya rồi.
My vẫn kéo tay tôi vào phòng Mẹ. My nói:
- Xin phép Mẹ cho con với Hạnh đi thăm mấy người bạn cũ.
My bắt chước tôi gọi Ba Mẹ tôi bằng Ba Mẹ từ hồi nhỏ. Vì hồi bé tôi với My thân nhau, My đến nhà tôi rất thường và ăn cơm chung với gia đình. Ba Mẹ tôi vẫn gọi đùa My là con nuôi và My cũng bằng lòng như thế.
Mẹ nhìn hai đứa cười thật hiền:
- Ừ đi chơi một chút trưa về sớm ăn cơm nghe con.
My chỉ tôi:
- Hạnh bảo con phải đi suốt ngày mới kịp cơ Mẹ.
Tôi phì cười, con nhỏ ngớ ngẩn, ngây thơ đến thế là cùng. Mẹ tôi tưởng thật trợn mắt mắng tôi:
- Ði những đâu mà trưa không về, Hạnh?
Tôi nheo mắt:
- Con dọa nhỏ My đấy, chút tụi con về liền.
My mắc cỡ đấm tôi:
- Rứa mà hắn nói làm con tưởng thật. Hạnh lớn rồi mà còn nghịch ghê Mẹ. Mẹ gả chồng cho Hạnh để Hạnh người lớn một chút đi Mẹ.
Mẹ cười:
- Mẹ cũng đang mong ai hỏi Mẹ cho không đấy, con gái lớn rồi mà còn ở nhà nhõng nhẽo mẹ hoài.
My gọi tôi:
- Ðó, mi nghe Mẹ nói không Hạnh? Mẹ “đuổi” mi rồi đó.
Tôi cười dắt xe ra cửa:
- Nhỡ tụi bạn con có giữ con với My ở lại ăn cơm trưa Mẹ đừng mong nghe Mẹ, Mẹ thông cảm cho con tí ti mà.
My bảo tôi:
- Mi được cưng sướng như công chúa nhỏ đó Hạnh.
- Bộ My ở nhà má không cưng mi sao?
My cười duyên dáng, đến chỗ đông My ôm eo tôi chặc cứng, luôn mồm kêu:
- Ði chậm dùm tao chút Hạnh ơi, mi đi nhanh tao sợ quá à.
Tôi gắt:
- Con nhỏ, đừng có nhát như thỏ đế thế, mi kêu ta nghe sốt ruột lắm.
- Thế, mi tính đưa tao đến đứa mô trước đây?
- Ðến Thủy, à còn nhớ Thủy không?
My reo lên:
- Nhớ chứ, Thủy lọ lem phải không?
Tôi cười:
- Ðừng có tưởng, Thủy ngày xưa lọ lem vậy chứ giờ lớn và đẹp ghê lắm nghe, sắp làm bà Ðại Úy Pilot đàng hoàng rồi.
My nói nhẹ như tiếng thở dài:
- Mau ghê, mới ngày nào cả bọn còn bé tí teo...
Tôi tiếp lời My bằng câu pha trò:
- Còn bây giờ đứa mô cũng lớn như con bò...
My cười:
- Lúc nào mi đùa cũng được hết. Còn mi nữa, khi mô mới cho My ăn bánh đây.
Tôi lắc đầu:
- Tao thì còn lâu, lo cho thân mi ấy.
My nhéo khẽ cánh tay tôi:
- Thôi mi ơi, dấu hoài, tưởng ta không biết đó hả? Hôm qua đọc lén nhật ký mi ta biết hết rồi.
Tôi kêu lên:
- Con nhỏ, sao mi tò mò thế?
My cười khúc khích:
- Chứ răng, lâu ngày mới gặp nhau chứ bộ, ta không tò mò thì làm sao biết được mi với người ta yêu nhau ghê thế.
- Mà ông ấy làm chi Hạnh?
- Lính – Lính thôi.
- Nhưng mà thương ghê lắm phải không?
Tôi gật đầu nghĩ về Huy thật nôn nao, nhung nhớ. My nhẹ nhàng:
- Buồn ghê, thời buổi ni đứa mô cũng có người yêu là lính cả:
Tôi gài My:
- Kể luông mi phải không?
Không nghe My trả lời, biết cô nàng mắc cỡ, tôi càng trêu dữ, hỏi mãi My mới ngập ngừng:
- Ừ... ừ, thì tao cũng lớn rồi chứ bộ.
- Dĩ nhiên, ta có bảo mi còn bé đâu. Mà ai thế?
- Người ni quen lắm, mi cũng biết nữa đó, đoán thử xem.
Tôi thả ga cho xe đi thật chậm đưa trí nhớ về những ngày còn bé. Hồi đó thì chưa có ai để đoán nổi có thể là người yêu của My bây giờ cả. Tôi mường tượng thấy người con trai đó hẳn My phải thương yêu ghê lắm nên My mới có thể vượt trở ngại “bay” bào tận Sàigòn để thăm người yêu. Tình yêu của My quả thật mãnh liệt hơn tôi tưởng.
- Sao đoán ra chưa?
My hỏi, tôi lắc đầu:
- Chịu.
- Hạnh dở quá.
- Làm sao tao đóan nổi, những người ngày xưa tụi mình quen đều nhỏ nhít, biết ai đâu mà đóan.
My cười tủm tỉm:
- Ờ, Hạnh nhớ Tuyết Hồng không?
Tôi nhăn mặt, và kêu lên:
- Nhớ, Tuyết Hồng “đuôi ngựa” phải không?
My cười khúc khích:
- Ừ, ừ Hồng đó.
- Mà sao, Hồng bây giờ ở đâu?
- Ở Sàigòn như Hạnh.
- A, thế tại sao không gặp nhỉ?
My cong môi:
- Mi mà cần gặp ai, tối ngày chỉ có cặp bồ.
Tôi cho tay ra sau cấu cánh tay My:
- Nhảm nhí, bồ ta ở xa Sàigòn hàng trăm cây số, làm sao mà gặp hoài được.
- Mi sướng ghê!
My nói, tôi cười:
- Lại sướng, ừ thì sướng, tại sao?
- Tại bồ ở gần.
- Thế mà gần đó hả, xa như chưa bao giờ xa thế còn gì.
My nhăn:
- Mi nói vậy còn ta thì sao?
- Ừ, ừ...
Tôi ngập ngừng, ừ, mà người yêu của My là ai?
- Hạnh dốt, ta nhắc tới Hồng mà mi chưa đoán ra ai hết à?
- A, ta đoán ra rồi.
Tôi kêu lên giữa đường:
- Hải, anh Hải phải không? Anh trai Hồng đuôi ngựa chứ gì nữa. Thảo nào...
Không quay lại tôi cũng biết má My đang hồng lên vì ngượng. My hỏi:
- Thảo nào chi...
- Thảo nào ta thấy ngày xưa anh Hải đã có vẻ cảm tình đặc biệt với bé My rồi...
My la lên:
- Ðừng có nói ẩu, ngày xưa nhỏ nhít biết chi mà cảm tình.
- Mi nhỏ nhít nhưng anh Hải không nhỏ nhít, ai cấm anh Hải thương mi nào.
My tựa cằm lên vai tôi thì thầm:
- Ðến thăm con nhỏ Hồng một lát nghe Hạnh.
- Gớm, bây giờ mới nói.
Tôi trêu My, My nhăn nhó:
- Thôi mà, mi đùa hoài. Ta không có ý gặp anh Hải đâu mà chọc. Anh ấy đi lính lâu rồi mi ơi.
- Ta biết! Anh Hải ở đâu?
- Hình như Vĩnh Long.
Tôi so vai:
- Hơi xa Sàigòn đó nhưng biết đâu...
- Chi?
- Biết đâu ông ấy chả về phép bất ngờ...
My nghe nôn nao:
- Ta cũng đang mong như thế, trước khi vô Sàigòn ta có viết thư cho anh Hải.
Tôi cười – nghe thương My nao nao, My thật hiền thật dễ thương và dễ tin tưởng. Một bức thư báo tin mà My cũng có thể nghĩ Hải sẽ quay về được. Tôi thì không nghĩ thế. Chuyện lính tráng mà My tưởng như chuyện đi chơi không bằng. Nhìn My, tôi hiểu My đang nhớ Hải ghê lắm. Ai mà chả thế, xa nhau cả ngàn cây số làm sao mà mỗi phút nhớ nhau lại có thể “dù” về thăm nhà được. Tôi ước ao dùm My – có Hải - Ừ, biết đâu đấy, Hải chẳng về như điều My tin – My nhỉ?
Tôi dừng xe trước cửa nhà Hồng, căn biệt thự nguy nga khiến tôi thoáng ngại ngùng trong phút chốc. Tay My run run bấm nút chuông. Tôi bảo My:
- Bình tĩnh nhé, coi chừng người ra mở cổng cho chúng mình lại là Hải thì đời My lên tiên rồi đó My.
My rút tay lại:
-Thôi, Hạnh bấm chuông đi.
Tôi chùn vai:
- Thôi, thôi...
My năn nỉ:
- Mi bấm chuông dùm ta đi Hạnh, ác quá à!