Phòng Trực
02-16-2012, 03:51 PM
HQPD thành thật xin lỗi bạn Thiennga7A, chúng tôi tìm bài nầy của bạn trong forum nhưng không còn thấy nữa, có lẽ vì những lần upgrade website vừa qua, BKT đã bị lỗi database nên phục hồi không hết và đã bị mất đi một số bài hay, trong đó có bài nầy. Nay xin đăng lại. Nguyên văn trang blog có thể đọc tại: http://hoiquanphidung.com/entry.php?2-Văn-Hoá
Thiennga7A
Tôi bán quán cà phê trong hẻm, chơi thân với 1 ông bạn chạy xe ôm.
Ở đâu không biết chứ ở cái xứ VN hình chữ S này, nghề bán cà phê và nghề chạy xe ôm là 2 nghề dễ ngồi lê đôi mách nhất, nhiều chuyện nhất.
Tôi dám cá 10 ăn 1: Thông tấn xã “ quán cà phê”+ thông tấn xã xe ôm ăn đứt 2 anh BBC và REUTER cộng lại.
Anh xe ôm như 1 phóng viên thông thạo, nhạy bén. Bất cứ hang cùng ngõ hẻm nào ở cái đất Saigon này, anh đều thuộc như trong lòng bàn tay; tên đường cũ, tên đường mới đối với ai đó là 1 mê lộ nghe qua bảo đảm nhức đầu chóng mặt. Nhưng với anh- ba mươi mấy năm trong nghề-lại dễ như ăn cơm sườn. Không những anh nhớ đường nào thông với đường nào,mà anh còn biết giờ nào đường đó kẹt xe, giờ nào đường này có CA ra kiếm tiền. Cho nên thà cứ đường hẻm, đường tắt mà đi, chẳng thà chật chội chút xíu mà lại lẹ hơn, an toàn hơn, khỏi lo chung tiền CA, uổng.
Đi nhiều, tiếp xúc nhiều hạng nhiều, những mẩu chuyện của anh lượm lặt cũng nhiều dạng. Vui có, buồn có, tào lao có, triết lý có.
Nhiều hôm về, anh vui ra mặt, ào ào kể chẳng thứ tự lớp lang gì, thì cũng không ít lần về kêu 1 ly đen rồi ngồi tư lự cả buổi không thèm nói tới ai.
Vô tình quán tôi là cái giỏ rác, tha hồ anh trút vào những buồn vui, giận hờn cả những hoài niệm, ước mơ.
Năm ngoái, khi các phường, xã nội ngoại thành đua nhau treo bảng “KHU PHỐ VĂN HÓA”, anh hớn hở mấy ngày liền. Rồi 1 hôm anh bảo:
- “Ê, tao coi bộ mình gần ngon rồi nhen mày!”
- “ Cái gì ngon?”
- “ Mày coi chỗ nào cũng khu phố văn hóa quá trời, rồi mấy bữa lên phường văn hóa, quận văn hóa, rồi thành phố văn hóa, quốc gia văn hóa”
– “Tất nhiên rồi, bữa hổm ông chủ tịch có nói, đó là bước đi tất yếu mà.”
-"Lâu nay tao bực bội hoài, chạy xe nắng nôi mệt thấy mẹ, lâu lâu lại bị CA vịn đòi tiền, tức lắm chớ, kỳ này, tối nằm suy nghĩ , mừng, ngủ không được.”
–“Mừng gì mừng dữ vậy cha?”
–“Hổng mừng hả? Mày coi,mai mốt CA lỡ thổi tao lại :
-“ Dạ ,thưa anh, anh thông cảm, anh vi phạm luật rồi đó, nhưng mà em –văn hóa mà-nhắc nhở thôi , dạ, lần sau anh cẩn thận nhe, cám ơn anh.” Còn nữa,tao với mày lên Phường,Quận… xin giấy tờ, “Dạ, thưa quý anh cần gì cứ nói , tụi em xin phục vụ,dạ, dạ, anh làm ơn cầm tiền lại đi ,tụi em văn hóa mà, đâu dám nhận tiền bồi dưỡng của mấy anh.” “ Đó, mày thấy tụi mình sắp ngon chưa?”
Tôi nghe thì đã quá, nhưng còn chưa thấy tận mắt, nên còn chưa chắc. Bụng còn ngờ ngợ mà lòng đã thấy lâng lâng.
Mấy ngày sau, anh kêu 1 ly đen rồi ngồi cười mím chi hoài, hồi lâu mới nói:
-“Đêm hồi hôm tao ngủ chiêm bao.”
-“ Vậy hả, con gì? số mấy?”
- “Mẹ mày, số số cái con khỉ, là tao thấy LÝ QUANG DIỆU và BILL CLINTON”
–“ Trời , mấy ổng đi đâu?”
–“Chợ lớn”. “ 1 cha hóa trang ba tàu, cha kia đeo râu tóc bờm xờm, mang kiếng đen, 2 cha lơn tơn tưởng qua mặt được tao hả, đừng hòng; tao thấy nghi nghi, bám theo coi 2 chả làm gì, 2 chả kêu xe ôm đi quận 8. Vậy là tao và 1 thằng chí cốt chở liền. Đi Q8 vòng qua Q7, Nhà Bè, Q1 rồi tọt vô Chợ lớn lại. Trả tiền xong 2 chả ghé quán lề đường kêu 2 ly café đá; tao làm bộ rảo 1 vòng, lộn lại tắp vô ngồi gần nghe lỏm. Hai cha nội thầm thì, thầm thì, rồi ông Lý khóc hu hu, ông Bill nói: “Thôi ông Lý , nín đi, bình tĩnh lại đi.” –“Ngộ puồn quá mà, nị để ngộ khóc 1 chút đi.”
-“Ủa, mấy ổng nói tiếng gì? Sao anh hiểu .”
– “Tiếng Việt, vậy mới ghê.” Cỡ 15 phút ông Lý mới nín, Bill hỏi: “ Sao ông khóc dữ vậy?” –“Trời ơi! Nào giờ ngộ tự hào Singapore của ngộ là số dách văn hóa văn minh,ai dè, hổng bằng 1 góc tụi nó. Mai mốt cả nước nó văn hóa thì nó thành “QUỐC GIA VĂN HÓA”,vậy hổng phải nó là số dách cả thế giới, chứ đừng nói gì Asean.” – “Ừa, nãy giờ tui cũng lo lo , kiểu này tương lai không xa, nước Mỹ tui cũng thua chớ chơi sao, mấy thằng VN ghê thiệt.” Bill nói mà mắt đỏ hoe, rưng rưng.
Bỗng nhiên, 1 chiếc xe Jeep CA trờ tới, bà con la rần lên “ CA ,CA hốt đồ kìa!” mọi người chạy ào ào, kẻ dẹp bàn, người dẹp ghế, hệt như có giặc tới. Ông Lý già rồi mà ai ngờ lẹ dữ, xoay mình vọt lẹ vô hẻm y như phim kungfu, còn chàng Bill cao giò tưởng đâu khủng bố 911 cũng vọt lẹ theo liền. Tao cũng bám theo 2 chả, vấp cái bàn té, mới hay nãy giờ chiêm bao. Sẵn trớn thức dậy luôn nghe khoái khoái, mai mốt Việt Nam mình số 1 toàn cầu phải hôn mày? ” (còn tiếp…)
Văn hóa -văng quá
Tinh thần khoái khoái. Lâng lâng. Phấn khởi của mấy thằng tôi kéo dài khoảng mươi bữa, Thì…
Sáng bữa đó ảnh kêu 1 ly đen, rồi ngồi cú sụ như người bị kiết lỵ, bản mặt đưa đám, giống bị bịnh trĩ lâu năm. Liếc sơ 1 cái tôi nghi có chuyện rồi. Y chang. Thằng chả cất giọng chán đời:
-“ Mẹ nó, hồi hôm, mất mẹ nó đôi dép, thiệt là bực. Chiều qua, lúc chạng vạng , tao lấy dây xích khóa bánh xe vô trụ cổng “KHU PHỐ VĂN HÓA” đàng hoàng, rồi nằm trên yên xe nhắm mắt nghỉ, mày biết mà, ở xứ này lơ mơ chút xíu là mất đồ, mất xe liền- Tính nằm chơi thôi, ai dè gió hiu hiu, ngủ 1 giấc. Tới chừng có 2 thằng xỉn ở đâu đi qua, ghé kế xe tao, đái ngay trụ cổng KHU PHỐ VĂN HÓA, vừa đái vừa lè nhè: “Má mày , mày đái văng quá!” –“ Trời đất, đái dọc đường, dọc sá mà văn hóa cái con mẹ gì!” – “Hổng phải, ông nội, ông nội đái hổng coi chừng coi đổi, văng quá trời quá đất, làm ướt nhẹp ống quần tao hết rồi nè.” Tao thức rồi. Nằm nhắm mắt, nghe mà mắc cười. Tổ cha nó, thằng thì “văn hóa”, thằng thì “văng quá” lung tung beng hết trơn. Tao mặc kệ 2 thằng cãi lộn 1 hồi, rồi dắt nhau đi té tới té lui. Một hồi lâu, tao ngồi dậy, tổ cha nó, mất mẹ đôi dép mới mua.”
Tôi cười sặc sụa: “Sẵn anh kể, tôi cũng kể anh nghe. Hôm rồi thằng Sáu Què khu phố trên, khu phố mới được phong khu phố văn hóa hồi tháng trước. Vậy mà nó bô bô cái miệng: “Khu phố nó nhờ có văn hóa, mà có 2 bà được đi Mỹ.”- Ai mà không biết thằng Sáu Què, vua ba xạo, chuyện nó nói tin cỡ 30 phần trăm là cũng chết cha rồi-. Thằng Sáu Què kể: “ Chiều bữa đó, sau giờ xổ số chút xíu, 2 con mẹ Tám Tàng, Năm La gây lộn, chửi lộn rùm trời.- Ở đây,chiều nào, sau giờ xổ số, dò số đề mà không có gây lộn, chửi lộn mới là chuyện lạ- Chửi qua, chửi lại ,tới lúc cao trào ,cả xóm bu coi, con mẹ Tám Tàng chỉ mặt Nam La chửi –“Mày là cái đồ-(Chửi tới đó, bả sực nhớ khu phố mình là khu phố văn hóa, hổng chửi kiểu cũ nữa, bả chuyển hướng liền cái rụp.)là cái đồ…đồ… “21-11”. Con mẹ Năm La đỏ mặt, nhảy đong đỏng: “Hả! Hả! Cái gì! Mày dám nói vậy hả, dám nói tao là “21-11” hả! Cái thứ mày là đồ “21-12”
Tới đây tôi xin mở ngoặc chút xíu, để giải mã cho các Niên trưởng nào xa quê hương đã lâu quên hết số đề: -Số “21” là “con đĩ”, số “11” là “con chó”, số “12” là “con ngựa”, cũng như số “35” là “con dê”.
“Vừa hay lúc đó ông Chủ tịch phường đi ngang qua-thằng Sáu Què kể tiếp-“Ổng mừng quá la lên: “Hoan hô, hoan hô, thay mặt UB Phường, Mặt trận TQ Phường,Hội đồng ND Phường v.v…tôi thành thật cám ơnvà nhiệt liệt biểu dương 2 chị Tám Tàng và Năm La. Hai chị đã chửi cải biên, chửi có văn hóa, rất tiến bộ, rất phù hợp tinh thần đổi mới. Chớ không như phường bên, tổ mẹ nó, ở bển cũng phu phố văn hóa tùm lum chớ, mà chửi lộn hổng có văn hóa cái đách què gì hết trọi. Tôi hứa sẽ chuyển đề nghị lên Quận, lên Thành phố biểu dương, khen ngợi mấy chị, và nhân rộng điển hình ra cho cả TP học tập. Một lần nữa xin cảm ơn mấy chị, và mong rằng mấy chị phát huy nhiều kiểu chửi hay hơn nữa.” Ổng phát biểu nhiệt tình tới mức nước miếng văng tùm lum lên mặt 2 “bà chị thân mến”. Sau bài phát biểu đột xuất, ổng lên đường với niềm hân hoan, phấn khởi: -“Mẹ nó, nhờ 2 con mẹ ba trợn này, hổng chừng kỳ này phường mình nổi tiếng cả TP, cả nước luôn chớ bộ chơi sao!” ổng mừng thầm trong bụng,.
Ông Chủ tịch đâu có dè lúc đó lại có 1 thằng cha người Mỹ, Mỹ hẳn hoi à nhen, tóc đỏ hoe, mũi nhọn hoắt đàng hoàng, ngồi gần đó uống trà đá, chứng kiến từ đầu tới cuối.
Cha nội này là em ruột của Bill Gates, chủ tịch Tập đoàn Mai-cờ-rô-sốp ở bển. Ổng bỏ ra 5 năm ròng rã học tiếng Việt, thành ngữ, tục ngữ tiếng Việt, nên rành tiếng Việt lắm. Truyện Kiều, Lục Vân Tiên thuộc như cháo. Học xong. Chả âm thầm qua đây, ăn dầm nằm dề mấy tháng trời để kiếm nhân tài về bển làm việc cho Tập đoàn, mà chưa kiếm được người vừa bụng.
Nóng ruột quá, sáng này, vái ông Địa nải chuối, thì chiều nay, đang uống trà đá, vô tình chứng kiến cuộc chửi lộn này. Mèn ơi, trên thế giới mới phát minh ra “chụp ảnh kỹ thuật số”, “Video KTS”, “Truyền hình KTS”, chớ chưa có ai phát minh cái công nghệ “Chửi lộn KTS”. Ông Địa Việt Nam linh thiệt, xui khiến mình gặp được 1 lúc 2 nhân tài-Trời ơi, nhân tài đây rồi chứ ở đâu, chất xám cả đống tại đây mà không ai thấy, mình phải lẹ tay, kẻo tụi Tập đoàn khác phổng tay trên thì chết.
Vậy là chả vội vàng lấy họ tên, địa chỉ Tám Tàng , Năm La. Tức tốc lên Lãnh Sự Quán, bay ra Hà Nội điều đình, thương lượng sao đó hổng biết mà có mấy ngày, 2 con mẻ đàng hoàng lên máy bay qua bển. Bây giờ nghe đâu làm tới chức “cố vấn chuyên ngành chửi lộn KTS” lương cả triệu USD lận.”
Nghe lời Sáu Què, quán café tôi, kẻ tin, người ngờ, vì Sáu Què nổi tiếng ba xạo, tin liền thì chưa, nhưng ngẫm cũng có lý. Tụi Mỹ khôn tổ, bỏ USD mua chất xám là chuyện bình thường mà.
Riêng anh bạn xe ôm thì buồn buồn nói nhỏ với tôi; “Thôi mày ơi, đêm hồi hôm tao lại gặp Lý Quang Diệu và Bill Clinton, lần này 2 ổng ngồi nhậu thịt chó. Ông Bill nhắp 1 ly rượu đế vừa cười,hỏi ông Lý: “Ông Lý, ông hết buồn chưa, vui vẻ chưa,”. Ông Lý nhai miếng dồi chó nướng, cười hề hề: “Hết puồn dồi, hổm dày ngộ đi nhiều lắm, thấy nhiều lắm, thấy hết dồi,cái kiểu văn hóa này, nị với ngộ về nhà ngủ khỏe, TÁM TRĂM NĂM NỮA tụi nó cũng chưa theo kịp mình đâu,!”
Thiennga7A
Tôi bán quán cà phê trong hẻm, chơi thân với 1 ông bạn chạy xe ôm.
Ở đâu không biết chứ ở cái xứ VN hình chữ S này, nghề bán cà phê và nghề chạy xe ôm là 2 nghề dễ ngồi lê đôi mách nhất, nhiều chuyện nhất.
Tôi dám cá 10 ăn 1: Thông tấn xã “ quán cà phê”+ thông tấn xã xe ôm ăn đứt 2 anh BBC và REUTER cộng lại.
Anh xe ôm như 1 phóng viên thông thạo, nhạy bén. Bất cứ hang cùng ngõ hẻm nào ở cái đất Saigon này, anh đều thuộc như trong lòng bàn tay; tên đường cũ, tên đường mới đối với ai đó là 1 mê lộ nghe qua bảo đảm nhức đầu chóng mặt. Nhưng với anh- ba mươi mấy năm trong nghề-lại dễ như ăn cơm sườn. Không những anh nhớ đường nào thông với đường nào,mà anh còn biết giờ nào đường đó kẹt xe, giờ nào đường này có CA ra kiếm tiền. Cho nên thà cứ đường hẻm, đường tắt mà đi, chẳng thà chật chội chút xíu mà lại lẹ hơn, an toàn hơn, khỏi lo chung tiền CA, uổng.
Đi nhiều, tiếp xúc nhiều hạng nhiều, những mẩu chuyện của anh lượm lặt cũng nhiều dạng. Vui có, buồn có, tào lao có, triết lý có.
Nhiều hôm về, anh vui ra mặt, ào ào kể chẳng thứ tự lớp lang gì, thì cũng không ít lần về kêu 1 ly đen rồi ngồi tư lự cả buổi không thèm nói tới ai.
Vô tình quán tôi là cái giỏ rác, tha hồ anh trút vào những buồn vui, giận hờn cả những hoài niệm, ước mơ.
Năm ngoái, khi các phường, xã nội ngoại thành đua nhau treo bảng “KHU PHỐ VĂN HÓA”, anh hớn hở mấy ngày liền. Rồi 1 hôm anh bảo:
- “Ê, tao coi bộ mình gần ngon rồi nhen mày!”
- “ Cái gì ngon?”
- “ Mày coi chỗ nào cũng khu phố văn hóa quá trời, rồi mấy bữa lên phường văn hóa, quận văn hóa, rồi thành phố văn hóa, quốc gia văn hóa”
– “Tất nhiên rồi, bữa hổm ông chủ tịch có nói, đó là bước đi tất yếu mà.”
-"Lâu nay tao bực bội hoài, chạy xe nắng nôi mệt thấy mẹ, lâu lâu lại bị CA vịn đòi tiền, tức lắm chớ, kỳ này, tối nằm suy nghĩ , mừng, ngủ không được.”
–“Mừng gì mừng dữ vậy cha?”
–“Hổng mừng hả? Mày coi,mai mốt CA lỡ thổi tao lại :
-“ Dạ ,thưa anh, anh thông cảm, anh vi phạm luật rồi đó, nhưng mà em –văn hóa mà-nhắc nhở thôi , dạ, lần sau anh cẩn thận nhe, cám ơn anh.” Còn nữa,tao với mày lên Phường,Quận… xin giấy tờ, “Dạ, thưa quý anh cần gì cứ nói , tụi em xin phục vụ,dạ, dạ, anh làm ơn cầm tiền lại đi ,tụi em văn hóa mà, đâu dám nhận tiền bồi dưỡng của mấy anh.” “ Đó, mày thấy tụi mình sắp ngon chưa?”
Tôi nghe thì đã quá, nhưng còn chưa thấy tận mắt, nên còn chưa chắc. Bụng còn ngờ ngợ mà lòng đã thấy lâng lâng.
Mấy ngày sau, anh kêu 1 ly đen rồi ngồi cười mím chi hoài, hồi lâu mới nói:
-“Đêm hồi hôm tao ngủ chiêm bao.”
-“ Vậy hả, con gì? số mấy?”
- “Mẹ mày, số số cái con khỉ, là tao thấy LÝ QUANG DIỆU và BILL CLINTON”
–“ Trời , mấy ổng đi đâu?”
–“Chợ lớn”. “ 1 cha hóa trang ba tàu, cha kia đeo râu tóc bờm xờm, mang kiếng đen, 2 cha lơn tơn tưởng qua mặt được tao hả, đừng hòng; tao thấy nghi nghi, bám theo coi 2 chả làm gì, 2 chả kêu xe ôm đi quận 8. Vậy là tao và 1 thằng chí cốt chở liền. Đi Q8 vòng qua Q7, Nhà Bè, Q1 rồi tọt vô Chợ lớn lại. Trả tiền xong 2 chả ghé quán lề đường kêu 2 ly café đá; tao làm bộ rảo 1 vòng, lộn lại tắp vô ngồi gần nghe lỏm. Hai cha nội thầm thì, thầm thì, rồi ông Lý khóc hu hu, ông Bill nói: “Thôi ông Lý , nín đi, bình tĩnh lại đi.” –“Ngộ puồn quá mà, nị để ngộ khóc 1 chút đi.”
-“Ủa, mấy ổng nói tiếng gì? Sao anh hiểu .”
– “Tiếng Việt, vậy mới ghê.” Cỡ 15 phút ông Lý mới nín, Bill hỏi: “ Sao ông khóc dữ vậy?” –“Trời ơi! Nào giờ ngộ tự hào Singapore của ngộ là số dách văn hóa văn minh,ai dè, hổng bằng 1 góc tụi nó. Mai mốt cả nước nó văn hóa thì nó thành “QUỐC GIA VĂN HÓA”,vậy hổng phải nó là số dách cả thế giới, chứ đừng nói gì Asean.” – “Ừa, nãy giờ tui cũng lo lo , kiểu này tương lai không xa, nước Mỹ tui cũng thua chớ chơi sao, mấy thằng VN ghê thiệt.” Bill nói mà mắt đỏ hoe, rưng rưng.
Bỗng nhiên, 1 chiếc xe Jeep CA trờ tới, bà con la rần lên “ CA ,CA hốt đồ kìa!” mọi người chạy ào ào, kẻ dẹp bàn, người dẹp ghế, hệt như có giặc tới. Ông Lý già rồi mà ai ngờ lẹ dữ, xoay mình vọt lẹ vô hẻm y như phim kungfu, còn chàng Bill cao giò tưởng đâu khủng bố 911 cũng vọt lẹ theo liền. Tao cũng bám theo 2 chả, vấp cái bàn té, mới hay nãy giờ chiêm bao. Sẵn trớn thức dậy luôn nghe khoái khoái, mai mốt Việt Nam mình số 1 toàn cầu phải hôn mày? ” (còn tiếp…)
Văn hóa -văng quá
Tinh thần khoái khoái. Lâng lâng. Phấn khởi của mấy thằng tôi kéo dài khoảng mươi bữa, Thì…
Sáng bữa đó ảnh kêu 1 ly đen, rồi ngồi cú sụ như người bị kiết lỵ, bản mặt đưa đám, giống bị bịnh trĩ lâu năm. Liếc sơ 1 cái tôi nghi có chuyện rồi. Y chang. Thằng chả cất giọng chán đời:
-“ Mẹ nó, hồi hôm, mất mẹ nó đôi dép, thiệt là bực. Chiều qua, lúc chạng vạng , tao lấy dây xích khóa bánh xe vô trụ cổng “KHU PHỐ VĂN HÓA” đàng hoàng, rồi nằm trên yên xe nhắm mắt nghỉ, mày biết mà, ở xứ này lơ mơ chút xíu là mất đồ, mất xe liền- Tính nằm chơi thôi, ai dè gió hiu hiu, ngủ 1 giấc. Tới chừng có 2 thằng xỉn ở đâu đi qua, ghé kế xe tao, đái ngay trụ cổng KHU PHỐ VĂN HÓA, vừa đái vừa lè nhè: “Má mày , mày đái văng quá!” –“ Trời đất, đái dọc đường, dọc sá mà văn hóa cái con mẹ gì!” – “Hổng phải, ông nội, ông nội đái hổng coi chừng coi đổi, văng quá trời quá đất, làm ướt nhẹp ống quần tao hết rồi nè.” Tao thức rồi. Nằm nhắm mắt, nghe mà mắc cười. Tổ cha nó, thằng thì “văn hóa”, thằng thì “văng quá” lung tung beng hết trơn. Tao mặc kệ 2 thằng cãi lộn 1 hồi, rồi dắt nhau đi té tới té lui. Một hồi lâu, tao ngồi dậy, tổ cha nó, mất mẹ đôi dép mới mua.”
Tôi cười sặc sụa: “Sẵn anh kể, tôi cũng kể anh nghe. Hôm rồi thằng Sáu Què khu phố trên, khu phố mới được phong khu phố văn hóa hồi tháng trước. Vậy mà nó bô bô cái miệng: “Khu phố nó nhờ có văn hóa, mà có 2 bà được đi Mỹ.”- Ai mà không biết thằng Sáu Què, vua ba xạo, chuyện nó nói tin cỡ 30 phần trăm là cũng chết cha rồi-. Thằng Sáu Què kể: “ Chiều bữa đó, sau giờ xổ số chút xíu, 2 con mẹ Tám Tàng, Năm La gây lộn, chửi lộn rùm trời.- Ở đây,chiều nào, sau giờ xổ số, dò số đề mà không có gây lộn, chửi lộn mới là chuyện lạ- Chửi qua, chửi lại ,tới lúc cao trào ,cả xóm bu coi, con mẹ Tám Tàng chỉ mặt Nam La chửi –“Mày là cái đồ-(Chửi tới đó, bả sực nhớ khu phố mình là khu phố văn hóa, hổng chửi kiểu cũ nữa, bả chuyển hướng liền cái rụp.)là cái đồ…đồ… “21-11”. Con mẹ Năm La đỏ mặt, nhảy đong đỏng: “Hả! Hả! Cái gì! Mày dám nói vậy hả, dám nói tao là “21-11” hả! Cái thứ mày là đồ “21-12”
Tới đây tôi xin mở ngoặc chút xíu, để giải mã cho các Niên trưởng nào xa quê hương đã lâu quên hết số đề: -Số “21” là “con đĩ”, số “11” là “con chó”, số “12” là “con ngựa”, cũng như số “35” là “con dê”.
“Vừa hay lúc đó ông Chủ tịch phường đi ngang qua-thằng Sáu Què kể tiếp-“Ổng mừng quá la lên: “Hoan hô, hoan hô, thay mặt UB Phường, Mặt trận TQ Phường,Hội đồng ND Phường v.v…tôi thành thật cám ơnvà nhiệt liệt biểu dương 2 chị Tám Tàng và Năm La. Hai chị đã chửi cải biên, chửi có văn hóa, rất tiến bộ, rất phù hợp tinh thần đổi mới. Chớ không như phường bên, tổ mẹ nó, ở bển cũng phu phố văn hóa tùm lum chớ, mà chửi lộn hổng có văn hóa cái đách què gì hết trọi. Tôi hứa sẽ chuyển đề nghị lên Quận, lên Thành phố biểu dương, khen ngợi mấy chị, và nhân rộng điển hình ra cho cả TP học tập. Một lần nữa xin cảm ơn mấy chị, và mong rằng mấy chị phát huy nhiều kiểu chửi hay hơn nữa.” Ổng phát biểu nhiệt tình tới mức nước miếng văng tùm lum lên mặt 2 “bà chị thân mến”. Sau bài phát biểu đột xuất, ổng lên đường với niềm hân hoan, phấn khởi: -“Mẹ nó, nhờ 2 con mẹ ba trợn này, hổng chừng kỳ này phường mình nổi tiếng cả TP, cả nước luôn chớ bộ chơi sao!” ổng mừng thầm trong bụng,.
Ông Chủ tịch đâu có dè lúc đó lại có 1 thằng cha người Mỹ, Mỹ hẳn hoi à nhen, tóc đỏ hoe, mũi nhọn hoắt đàng hoàng, ngồi gần đó uống trà đá, chứng kiến từ đầu tới cuối.
Cha nội này là em ruột của Bill Gates, chủ tịch Tập đoàn Mai-cờ-rô-sốp ở bển. Ổng bỏ ra 5 năm ròng rã học tiếng Việt, thành ngữ, tục ngữ tiếng Việt, nên rành tiếng Việt lắm. Truyện Kiều, Lục Vân Tiên thuộc như cháo. Học xong. Chả âm thầm qua đây, ăn dầm nằm dề mấy tháng trời để kiếm nhân tài về bển làm việc cho Tập đoàn, mà chưa kiếm được người vừa bụng.
Nóng ruột quá, sáng này, vái ông Địa nải chuối, thì chiều nay, đang uống trà đá, vô tình chứng kiến cuộc chửi lộn này. Mèn ơi, trên thế giới mới phát minh ra “chụp ảnh kỹ thuật số”, “Video KTS”, “Truyền hình KTS”, chớ chưa có ai phát minh cái công nghệ “Chửi lộn KTS”. Ông Địa Việt Nam linh thiệt, xui khiến mình gặp được 1 lúc 2 nhân tài-Trời ơi, nhân tài đây rồi chứ ở đâu, chất xám cả đống tại đây mà không ai thấy, mình phải lẹ tay, kẻo tụi Tập đoàn khác phổng tay trên thì chết.
Vậy là chả vội vàng lấy họ tên, địa chỉ Tám Tàng , Năm La. Tức tốc lên Lãnh Sự Quán, bay ra Hà Nội điều đình, thương lượng sao đó hổng biết mà có mấy ngày, 2 con mẻ đàng hoàng lên máy bay qua bển. Bây giờ nghe đâu làm tới chức “cố vấn chuyên ngành chửi lộn KTS” lương cả triệu USD lận.”
Nghe lời Sáu Què, quán café tôi, kẻ tin, người ngờ, vì Sáu Què nổi tiếng ba xạo, tin liền thì chưa, nhưng ngẫm cũng có lý. Tụi Mỹ khôn tổ, bỏ USD mua chất xám là chuyện bình thường mà.
Riêng anh bạn xe ôm thì buồn buồn nói nhỏ với tôi; “Thôi mày ơi, đêm hồi hôm tao lại gặp Lý Quang Diệu và Bill Clinton, lần này 2 ổng ngồi nhậu thịt chó. Ông Bill nhắp 1 ly rượu đế vừa cười,hỏi ông Lý: “Ông Lý, ông hết buồn chưa, vui vẻ chưa,”. Ông Lý nhai miếng dồi chó nướng, cười hề hề: “Hết puồn dồi, hổm dày ngộ đi nhiều lắm, thấy nhiều lắm, thấy hết dồi,cái kiểu văn hóa này, nị với ngộ về nhà ngủ khỏe, TÁM TRĂM NĂM NỮA tụi nó cũng chưa theo kịp mình đâu,!”