diemtan
12-03-2011, 01:35 PM
Đi Đà Lạt
Đám bạn hữu ở SG có đưa cho tôi một danh sách người đồng khoá đang tản lạc khắp bốn phương, thấy có Hà Đăng Thăng ở Đà Lạt, nên gọi phone cho hắn, tính rủ đến khách sạn rồi anh em đi kiếm quán cà phê ngồi nói chuyện chơi. Ai dè hắn ở mãi Đức Trọng, nói đường lên Đà Lạt leo đèo đổ dốc tới hơn một tiếng chứ không gần. Hỏi thăm vợ con thì hắn nói vợ con tao đã bỏ tao mà đi mất rồi.
Tôi quát lên: "Tầm tuổi này mà mày còn bê bối, để bị vợ con bỏ thì mày tệ quá".
Nó khóc: "Sự thực thì bà ấy qua đời sau 5 năm bị ung thư. Đứa con gái đi tu 9 năm nay, bị bịnh sơ gan cổ chướng nên nhà dòng trả về nhà, nằm chịu đựng chứ nhà dòng không có khả năng đưa đi bịnh viện".
Tôi nghẹn lời, hứa ngày mai sẽ tới thăm khi trên đường đi Phan Rang.
Vì không rành đường nên xe trở lại đường cao tốc về hướng SG. Tới Đức Trọng hỏi thăm thì mới biết đã lố, muốn đi Phan Rang phải dùng con đường 20 cũ ngày trước. Bởi thế phải chạy lên hướng Đà Lạt một quãng khá xa mới tới ngã ba Finôm đi Tháp Chàm-Phan Rang.
Tôi chưa bao giờ thấy một quốc lộ nào kinh khủng như con đường này, toàn là ổ voi chứ không phải ổ gà.
Cũng là trong địa phận Đức Trọng, nhưng phía vô phi trường Liên Khương thì đất đỏ au nên rau cỏ rất tốt, bắp cải to như cái rá, nhưng hướng đi Tháp Chàm thì đất trắng pha sỏi đá, cây cối xem ra còi cọc quá.
Đường xấu, xe chạy khoảng 20Km/g nên cả 40 phút sau chúng tôi mới thấy Đăng đứng chờ nơi ngã ba. Hắn chạy trước dẫn đường với chiếc xe cà tàng, nhìn từ phía sau hai cái bánh xộc xệch không thẳng hàng.
Con đường đá nhỏ vòng vèo vào đến ngang hông ngôi giáo đường thì tới nhà hắn.
Khu vực này hầu hết là người Bắc di cư 54 nên nhà thờ rất gần nhau, y như khu Hố Nai vậy, nhưng vì đất đai kém phì nhiêu, lại bị kẹp giữa núi cao và dòng sông Pha nên đất vườn ít quá, nhìn tổng thể thấy hiện rõ sự nghèo nàn, có nhà còn vách đất, thế nên nhà thờ cũng như nhà dân quá nhỏ, phủ đầy bụi trắng.
Chúng tôi bước xuống xe thì Thăng nói mời các bạn vào nhà đốt cho vợ tôi nén nhang.
Vô nhà thấy trống lốc chẳng có món nào đáng mười đồng bạc. Căn nhà mái tôn rỉ sét, ngang 8m đã bị ngăn đôi, vết trám cement còn mới, hắn nói là phải ngăn ra để bán một nửa, lấy tiền lo thang thuốc cho con.
Hỏi bây giờ làm gì để sinh sống, nó nói đi lượm phân bò, khi nào đầy chiếc xe thùng thì đem bán cho các vườn cải.
Ôi cuộc đời có ai ngờ bạn mình vì con đau vợ ốm mà rơi tuốt xuống đáy xã hội như thế.
Trước khi chia tay, tôi móc bóp ra, chị dâu tôi, chị Sui... cũng làm như thế, để chia sớt nỗi thống khổ của một cảnh nghèo.
Đám bạn hữu ở SG có đưa cho tôi một danh sách người đồng khoá đang tản lạc khắp bốn phương, thấy có Hà Đăng Thăng ở Đà Lạt, nên gọi phone cho hắn, tính rủ đến khách sạn rồi anh em đi kiếm quán cà phê ngồi nói chuyện chơi. Ai dè hắn ở mãi Đức Trọng, nói đường lên Đà Lạt leo đèo đổ dốc tới hơn một tiếng chứ không gần. Hỏi thăm vợ con thì hắn nói vợ con tao đã bỏ tao mà đi mất rồi.
Tôi quát lên: "Tầm tuổi này mà mày còn bê bối, để bị vợ con bỏ thì mày tệ quá".
Nó khóc: "Sự thực thì bà ấy qua đời sau 5 năm bị ung thư. Đứa con gái đi tu 9 năm nay, bị bịnh sơ gan cổ chướng nên nhà dòng trả về nhà, nằm chịu đựng chứ nhà dòng không có khả năng đưa đi bịnh viện".
Tôi nghẹn lời, hứa ngày mai sẽ tới thăm khi trên đường đi Phan Rang.
Vì không rành đường nên xe trở lại đường cao tốc về hướng SG. Tới Đức Trọng hỏi thăm thì mới biết đã lố, muốn đi Phan Rang phải dùng con đường 20 cũ ngày trước. Bởi thế phải chạy lên hướng Đà Lạt một quãng khá xa mới tới ngã ba Finôm đi Tháp Chàm-Phan Rang.
Tôi chưa bao giờ thấy một quốc lộ nào kinh khủng như con đường này, toàn là ổ voi chứ không phải ổ gà.
Cũng là trong địa phận Đức Trọng, nhưng phía vô phi trường Liên Khương thì đất đỏ au nên rau cỏ rất tốt, bắp cải to như cái rá, nhưng hướng đi Tháp Chàm thì đất trắng pha sỏi đá, cây cối xem ra còi cọc quá.
Đường xấu, xe chạy khoảng 20Km/g nên cả 40 phút sau chúng tôi mới thấy Đăng đứng chờ nơi ngã ba. Hắn chạy trước dẫn đường với chiếc xe cà tàng, nhìn từ phía sau hai cái bánh xộc xệch không thẳng hàng.
Con đường đá nhỏ vòng vèo vào đến ngang hông ngôi giáo đường thì tới nhà hắn.
Khu vực này hầu hết là người Bắc di cư 54 nên nhà thờ rất gần nhau, y như khu Hố Nai vậy, nhưng vì đất đai kém phì nhiêu, lại bị kẹp giữa núi cao và dòng sông Pha nên đất vườn ít quá, nhìn tổng thể thấy hiện rõ sự nghèo nàn, có nhà còn vách đất, thế nên nhà thờ cũng như nhà dân quá nhỏ, phủ đầy bụi trắng.
Chúng tôi bước xuống xe thì Thăng nói mời các bạn vào nhà đốt cho vợ tôi nén nhang.
Vô nhà thấy trống lốc chẳng có món nào đáng mười đồng bạc. Căn nhà mái tôn rỉ sét, ngang 8m đã bị ngăn đôi, vết trám cement còn mới, hắn nói là phải ngăn ra để bán một nửa, lấy tiền lo thang thuốc cho con.
Hỏi bây giờ làm gì để sinh sống, nó nói đi lượm phân bò, khi nào đầy chiếc xe thùng thì đem bán cho các vườn cải.
Ôi cuộc đời có ai ngờ bạn mình vì con đau vợ ốm mà rơi tuốt xuống đáy xã hội như thế.
Trước khi chia tay, tôi móc bóp ra, chị dâu tôi, chị Sui... cũng làm như thế, để chia sớt nỗi thống khổ của một cảnh nghèo.