PDA

View Full Version : Gởi Bạn Ta



loibangTQLC
04-23-2011, 12:26 AM
Ngày 18 tháng 4 năm 2011

Gởi Bạn Ta


Bùi bảo Trúc


Hôm qua, ở một tiệm ăn quen thuộc, đã mấy lần tôi định đứng dậy đi đến cái bàn gần bàn của tôi để nói vài ba lời cám ơn với mấy người đàn ông đang ngồi ở đó.

Tôi thầy cần phải cám ơn những người ấy. Không lẽ họ mất công giúp vui cho bàn chúng tôi như thế mà chúng tôi lại không một lời nào với các ông.

Họ vào sau chúng tôi khoảng mấy phút. Và khi họ ngồi xuống bàn, thì buổi sáng thanh bình của chúng tôi không còn nữa. Bàn có năm người, nhưng chỉ có hai ông đại diện lên tiếng. Hai ông thay phiên nhau. Nhiều khi không thay phiên, mà cùng lên tiếng một lúc. Không ông nào chịu nhường ông nào. Diễn đàn bị chiếm và không ai chịu bước xuống.

Nghe chuyện thì chúng tôi biết hai ông vừa đi Việt Nam về. Hai người cùng mở điều trần để nói về chuyến đi. Từ lúc bước chân xuống phi trường cho đến lúc trở lại Mỹ. Hai ông kể những chi tiết mà ngồi ở xa, chúng tôi cũng đếm được một ông ba lần với ba người phụ nữ, người kia được năm lần từ Nam ra Bắc cho đủ Huế, Sài Gòn, Hà Nội. Hai ông không ông nào chịu thua ông nào, hễ một ông đưa ra một chi tiết lý thú thì ông kia phải có một chi tiết hấp dẫn hơn. Thân xác của mấy người phụ nữ trẻ ở Việt Nam được các ông đem ra để minh chứng cho chuyến về đầy kỳ thú đó.

May cho chúng tôi, ngó đi ngó lại không thấy ông Bá Dương, tác giả viết cuốn Người Trung Quốc Xấu Xí ngồi đâu đó trong tiệm. Chỉ sợ ông Bá Dương nghe được cuộc đối thoại trong tiệm rồi về nhà kiểm thảo phê bình, rút lại chương viết về cái tính hay to tiếng của người Hoa, vì người Hoa của ông nói chưa chắc đã to hơn hai người đàn ông ở trong quán. Người Hoa của ông Bá Dương thua nặng. Ông Bá Dương cho rằng cấu trúc của những câu văn nói khiến người Hoa phải nói lớn mới hiểu được nhau. Ông Bá Dương sẽ thấy là ông sai bét. Hai người đàn ông trong quán phở không hề nói tiếng Hoa mà sao vẫn như lệnh vỡ thì không ai hiểu được.

Tôi định sang bàn của hai ông, cám ơn hai ông đã tường trình về chuyến đi khiến những người chưa về Việt Nam bao giờ như tôi và người bạn có thể ghen tức đến chết ngay tại chỗ.

Thưa hai ông… Chúng tôi xin cám ơn hai ông đã chia sẻ (?) về chuyến đi Việt Nam của hai ông. Hai ông thật tử tế, đem tiền ở Mỹ về để tiêu cho những phụ nữ khốn khổ ở trong nước. Vài ba trăm hai ông quăng ra chắc chắn đã giúp nhiều cho các phụ nữ này. Nếu hai ông kẹt lại ở Việt Nam, không chạy được sang Mỹ, con trai phải đi làm lao động, con gái phải đi bán bia ôm, bắt được cái mối đi cùng với hai ông để du lịch thì gia đình ông chắc phải biết ơn mấy ông Việt kiều này biết là bao nhiêu. Hai ông chắc hài lòng về những người phụ nữ trẻ này lắm nên đã kể ra rõ ràng từng chi tiết của những cuộc vui. Hai ông mà kể rành rẽ như thế, biết đâu các cháu ở nhà lại chẳng xin đi theo cùng hai ông về Việt Nam, kiếm vợ cho gia đình có con dâu Việt… Mừng cho hai ông, chi có vài trăm bạc mà mua được bằng ấy chuyện vui thì … vui là phải. Phen này, bà nhà có hó hé nói nặng nhẹ gì hai ông, thì hai ông đã có một nơi để đi về cho bõ ghét. Vừa được chiều chuộng, vừa … hay tuyệt để về Mỹ còn có chuyện nói cả tháng chưa hết. Hai ông mà kể những chi tiết chúng tôi nghe được trong tiệm phở để các bà, các công tử và tiểu thư nghe trong những bữa cơm tại nhà thì còn chi vui bằng.

Chỉ xin hai ông giữ những chuyện đó kể cho nhau nghe. Ðừng phí hơi cho những người khác nghe cùng. Thôi, đã vui như thế thì đem kể cho con cháu nghe cho chúng thêm phục tài của bố, của ông nội, ông ngoại chứ kể cho chúng tôi nghe làm gì cho phí hơi.

Nhưng nghĩ thêm một chút nữa thì tôi lại thấy không cần đến gặp hai ông nữa. Cứ để hai ông kể chuyện cho cả tiệm phở nghe cũng chẳng sao.

Cầu mong cho con cháu ông không phải làm cái công việc đem lại niềm vui cho những người đàn ông giống như hai ông. Những người đàn ông mà hai ông khi tỉnh táo, chắc cũng ghê tởm họ như chúng tôi ghê tởm hai ông vậy.


:77::77::77::77::77: