PDA

View Full Version : Xung-khắc giữa Mỹ, TQ, VN



vinhtruong
11-08-2010, 12:49 AM
Trung Quốc mô tả Biển Đông là "lợi ích cốt lõi", chỉ trích sự "bao vây" và lên án sự can thiệp của Mỹ vào một vùng mà không phải ao nhà của mình. Trung Quốc đã có những hành động khiêu khích đương nhiên để bày tỏ lo ngại an ninh quốc gia. Hành động của Trung Quốc đã dĩ nhiên làm gia tăng rạn nứt với Việt Nam và gây ảnh hưởng cho quyền lợi chiến lược của Mỹ. Tại sao có cuộc chiến tranh Việt Nam? Mỹ muốn chơi trò Tam Quốc Chí tân thời, nhưng Mỹ có quyền chọn ai là bạn ai là thù! Theo như chính sách chiến lược toàn cầu của Mỹ thì lúc liên minh với Liên Xô, rồi sau liên minh với Trung Quốc và ngược lại, báo hại Mỹ giựt dây công-cụ Mafia Lê đức Thọ nên có lúc đi theo TQ rồi đi theo LX theo sợi giây lôi kéo của CIA Mỹ; mãi đến khi Thọ chết thì giao cho tam trùng Nguyễn Chí Vịnh quy tụ một số lớn thân TQ vào quỹ đạo của tham nhũng rồi từ từ hạ bệ.

Theo thế chiến lược vùng ÐNÁ, Việt Nam, thì Mỹ cũng công bình nhảy vào hất Pháp làm bạn với Saigon 20 năm (1955-1975) kế đó cắt đứt liên hệ ngoại giao với Hà Nội gọi chính danh thù địch cũng 20 năm (1975-1995) sau đó dần-dà biến VN thành đồng minh son sắt như một nước Do Thái vùng ÐNẠ. Trong cuộc chiến Việt Nam, Mỹ là kẻ chiến thắng, o-bế đưa Liên Xô lên hạng-2 một thời gian coi cho được (decent interval) rồi đưa Trung Quốc lên hạng-2 thế Liên Xô; Vì mục đích của việc Mỹ đổ quân vào Việt Nam là nhằm ngăn cản Trung Quốc chiếm Đông Nam Á sáp nhập vào Trung Quốc, đưa Trung Quốc thành quốc gia đứng nhất thế giới , Trung Quốc sẽ giành chức Đế Quốc của Mỹ. Trong cuộc chiến dơ-bẩn nầy quan trọng nhứt là Mỹ âm-mưu xả-rác vũ khí cũ và thí nghiệm vũ khí thời đại trên một vùng an toàn xa nước Mỹ. Sau khi Mỹ âm thầm tạm thời giao Việt Nam cho Liên Xô trong thế “Bên Kẻ Mạnh” (Việt Nam muốn đánh với Mỹ phải cần vũ khí Liên Xô do tiền viện trợ và nguyên liệu từ Mỹ, chiếu theo chương trình viện trơ Mỹ 1941-1946, do đại-sứ Mỹ ở LX là W.A Harriman bảo-trợ, nên Việt Nam sẽ dựa hẳn vào Liên Xô qua “Aid to Russia 1941-1946 Plan” do Mỹ dự mưu Liên Xô cà Credit Card ngân hàng Mỹ trả tiền cho nhân công LX làm việc overtime, vi sau thế chiến quá dư thừa nhân lực). Mỹ an tâm là Trung Quốc không thể chiếm Đông Nam Á sáp nhập vào Trung Quốc. Trung Quốc muốn chiếm Đông Nam Á thì phải chiếm Việt Nam trước đã, phải đánh nhau với Liên Xô, làm như vậy Hoa Kỳ lại áp dụng triết gia Socrat “Khi 2 con chó CS nô đùa với nhau mà ta quăng cục xương Indochina ra thì chúng giành nhau, cắn nhau đến chết, thì Mỹ vô tay vui mừng” Trung Quốc đánh với Liên Xô trên chiến trường Việt Nam năm 1979 qua vũ khí hai bên tự làm ra với con mắt trọng tài của Mỹ, nhưng thuyệt đối TQ không được đụng đến Hà Nội. Cũng do tính-dụng tiền Ðôla Mỹ cho mượn trước.

Vì mục tiêu CIP của Mỹ đã hoàn thành nên Mỹ rút đi năm 1973, nhưng lại gài bẫy cho TQ dính chấu qua 2 tu chánh-án “Cooper-Church” 1970 và “Case-Church” 1973 rồi sau cùng qua chiến-dịch Eagle pull out 4/1975.

Sở dĩ chức Đế quốc của Mỹ đứng nhất thế giới vẫn còn giữ được cho đến ngày nay là nhờ người Mỹ vốn thực tế và thẳng thắn nên chính họ là nước lên tiếng trước chúng ta, Việt Nam cần bắt lấy cơ hội này mà đa phương hóa vấn đề tranh chấp biển Đông (cũng do CIA mớm cho). Một số quốc gia khác cũng đang lo ngại Trung Quốc, ít nhất cũng có chung 1 quan điểm với VN là phải giải quyết tranh chấp bằng các biện pháp hòa bình.

Việt Nam phải dựa vào Mỹ, là nước có quyền lợi kinh tế nhiều nhứt mà bị đe dọa ở biển Đông, làm lá chắn cho mình; VN không nhất thiết phải đối đầu quân sự với TQ nhưng bằng ngoại giao và chính trị có thể ràng buộc TQ tuân thủ luật pháp quốc tế nếu không muốn trực tiếp đối đầu với Mỹ (Nên lưu ý có chiến tranh VN sẽ là bãi chiến trường mà CIA tìm mọi cách cố vấn ngầm để không bị ảnh hưởng xúi bậy ở bên ngoài nhứt là những cái đầu nóng hổi của người Việt ở hải ngoại) VN nên mời gọi các công ty Mỹ hợp tác khai thác biển Đông vì Mỹ đã chính thức phản đối việc TQ gây áp lực lên các công ty của họ; Cái ông Đại Tướng Phùng Quang Thanh nói là có toan tính của đảng trong đó; Có nhiều người không thích cộng sản, nhưng cộng sản có nhiều cái đúng hoàn toàn, nhờ CIA cố vấn. Đó là chỉ có mình mới tự giải phóng cho mình được (đấu tranh giải phóng dân tộc theo tư tưởng HCM) Độc lập và tự chủ (chiến tranh 1979 với TQ, Liên Xô muốn can thiệp nhưng VN qua Mỹ nói nhỏ chỉ muốn viện trợ vũ khí tạo cơ hội 2 bên thí nghiệm thực tập. Dầu sao TQ nó cũng ở gần bên, có nhiều ràng buộc mà không phải ta bỏ là được, rồi giải pháp hòa bình thông qua quốc tế hóa là vẫn còn nguyên hy vọng. Phản ứng của Mỹ nó như một tín hiệu Mỹ muốn móc nối thôi; Việc đi nhờ quốc gia khác giải quyết vấn đề của mình là không thể; Trong khi Việt Nam cũng không theo chiến lược diều hâu nếu chưa quá nghiêm trọng. Phản ứng ở đây không phải là ai gan dạ hơn, can đảm hơn, cái đầu nóng vào lúc nầy là vô cùng nguy hại, nhưng ứng xử khéo léo sẽ quan trọng khi mình muốn quốc tế hóa nó; Không phải mấy cái đầu nóng hỗi là bảo vệ được chủ quyền, nhưng phát triển quan hệ mới với Hoa Kỳ, đó là một lựa chọn đúng đắn cho sự cân bằng, không phải là sự trông cậy, không phải hăm dọa Trung Quốc theo như sự chỉ dẫn ngầm của CIA.

Người viết tin chắc rằng tướng Phùng Quang Thanh biết rất rõ tình hình phải đối đầu (với TQ) khi cần, ngày càng gia tăng tại biển đông, không ai ngoài ông là một trong những người chịu nhiều áp lực nhất trước khi trả lời báo chí về vấn đề vô cùng nhạy cảm này.

Người lãnh đạo tài ba (là nhóm siêu Mafia tư bản Ðỏ do Mỹ giựt dây chớ không phải ÐCS nói xác theo định nghĩa) phải là người biết lèo lái con thuyền đi vòng qua những thác ghềnh, nhất là khi tránh con thác này thì buộc phải đụng con thác khác thì ta mới chọn con thác nào dễ vượt qua nhất. Nên nhớ rằng nếu có chiến tranh dù Mỹ hay TQ gây ra, VN vẫn là bãi chiến địa điêu tàn nhứt; Tuy HK đã nêu quan điểm về biển đông, nhưng mình cũng không nên tin tuyệt đối vào người đồng minh cũ này được vì đã có nhiều hành vi bất tín, không khéo để xảy ra chiến tranh tại biển đông thì chắc chắn dân ta lại rơi vào cảnh lầm than nghèo đói và chết chóc, nhưng rất may CIA không muốn gây cảnh thảm khốc thêm một lần nữa, chỉ khi nào CIA cần thì VN lấy sinh mạng đổi lấy đất đai như HS, TS, và đảo Hải Nam khi làm mũi xung kích tấn công tràn ngập Căn Cứ tàu ngầm tại Hải Nam. Nếu sự hy sinh 100.000 quân thì nơi đây sẽ tạo nên một Iwo Jima Memorial cho VN trong khi TQ bị chia ra nhiều tiểu quốc.

Chúng ta không nên ngồi ở nước ngoài mà ý kiến này nọ, mà hãy nên cùng nắm chặt tay nhau, cùng tạo thành một khối thống nhất, thì kẻ thù nào dù có muốn thôn tính biển đảo của ta cũng phải kiêng dè. Tôi muốn nói hãy xóa bỏ hận thù mà nghĩ đến món nợ thù chung. Vì đụng vấn đề gì cũng thấy người Việt mình chia rẽ quá, chẳng ai chịu ai, ai cũng cho rằng chỉ có mình là đúng, là sáng suốt hơn người khác. Nhất là đang còn một bộ phận không nhỏ "tử thù", chống Cộng (nhưng thực ra họ tức bọn thão khấu Mafia do Mỹ dựng lên vì mục tiêu chiến lược) đến cùng, nhưng lại không có “thần tượng” Thần tượng như một người tài ba mà nước Mỹ kính nể, thế giới kính nể như Bác học Nguyễn Xuân Vinh mà cũng có người không ra gì ỷ ở vào một nước tự do rồi tha hồ ăn nói vung vít, chỉ trích, cứ cho mình chính mới là thần tượng, thật nhục vì NVHN không có lãnh tụ, phần nhiều “stupid man talk bad things about other people” nhưng lại quá ít “Good man think about goods ideas”. Duy chỉ có điều kiện duy nhứt là hơn 2 triệu người nước ngoài đều là lãnh tụ hết; Nếu chúng ta đoàn kết dân tộc, trên dưới một lòng thì sẽ chẳng có kẻ thù nào dám xâm-lăng; Vì vậy, để bảo vệ Tổ Quốc, không gì tốt hơn là phải có chính sách hoà hợp hoà giải dân tộc thực sự như cố Thủ Tướng Võ Văn Kiệt từng kêu gọi, (có một thế lực trong bóng tối buộc phãi triệt tiêu dù những vị nầy thân Mỹ muốn …, vi còn quá sớm chưa phải lúc nên đành phải hy sinh những người nầy như Ðinh Bá Thi, Phạm Hùng …, trước khi bàn đến các giải pháp khác. Lại ác nghiệt thay CIA chưa muốn vì sẽ tắm máu, nhứt là còn thành phần “tử-thù” như tôi nêu ở trên, CIA sợ tạo ra cảnh tắm máu không lường trước được như hận thù vừa nói trên. Lúc đó là một đại thảm họa cho VN, lấy oán trả oán nhân lên bao nhiêu!? Phải đợi một thời gian khá dài để thế hệ dính dấp đến cuộc chiến nằm sâu dưới đất không thể ngoi đầu lên hung-hãn nữa.

Những ai đã tìm hiểu về lịch sử Việt Nam thì sẽ hiểu, hợp tác với tất cả các nước trến thế giới là một điều quan trọng, việc này làm cho chúng ta học hỏi được nhiều hơn trên mọi lĩnh vực; Bắt tay với Hoa Kỳ, hay với Trung Quốc đều có lợi cả, những cũng không tránh khỏi việc các nước này lợi dụng trong một số vấn đề. Vì vậy cần phải cân nhắc trong từng trường hợp cụ thể. Hạn chế tối đa việc đối đầu trực diện, vì điều này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới lợi ích của dân tộc, nhưng mọi giải pháp đàm phán không thành, thì chúng ta hãy cùng nhau hợp sức lại để chống lại bất kỳ sự xâm lược nào của kẻ thù, dù kể thù đó là ai; Chúng ta hãy cùng đứng lên, không nên phân biệt Tư Bản hay Công Sản đã là người Việt Nam thì kẻ thù nào xâm lược đất nước thì đó là kẻ thù chung của toàn dân Việt Nam như vậy mới đúng nghĩa yêu nước, dân tộc. Nhân dân Việt Nam đến lúc đó sẽ tự lựa chọn ra người lãnh đạo của mình, quý vị cùng đừng nên nhìn vấn đề một chiều để đánh giá, hãy tự hỏi bản thân đã làm gì cho đất nước để nâng cáo hình ảnh Dân tộc, phát triển đất nước với nhãn quan chính trị đứng đắn. Chừng nào hết trí tuệ rồi thì chúng ta mới dùng sức lực! Mà sức lực thì phải dựa vào dân, người viết tự cho mình là đại diện những người dân Việt Nam ủng hộ Việt Nam chống đối mạnh mẽ về việc xác định ranh giới tại Biển Đông! Dù một tấc cũng không cho, mất một tấc nước là một tấc máu của đồng bào và chiến sĩ Việt Nam đã bỏ ra mà độ sâu là vô tận, Việt Nam đã chờ đợi sự lên tiếng của Mỹ. Bây giờ Mỹ đã lên tiếng ủng hộ VN toàn vẹn chủ quyền lãnh thỗ rồi, đây là cơ hội chung hợp tác với Mỹ để bảo vệ lãnh hải đảo; Tuy nhiên, cần khéo léo để tránh phật ý TQ; Có như vậy mới đạt được mục tiêu giữ vững chủ quyền của tổ quốc mình. Việt Nam cần đoàn kết 82 triệu người như một như các thời kỳ kháng chiến trước đây để đương đầu với lũ bành trướng phương bắc là kẻ thù truyền kiếp của đất nước ta .

Vận mệnh Thế-giới nằm trong thế chiến lược tại Việt-Nam. Như những nhận định nêu trên cùng qua sự gặp gỡ của TT Nixon, Kissinger và Mao, Chu An Lai (1972) Bốn người nầy đều cho rằng Đông-Dương vốn là một điểm chiến lược quan trọng nhất Á-Châu và toàn Thế-giới. Trung-Cộng sẽ có lợi rất nhiều khi lôi cuốn Việt-Nam về với mình; Và từ đó sẽ làm Bá-chủ Á-Châu và khống chế toàn Thế-giới; Như những năm gần đây, Trung-Cộng đã chứng tỏ cho Thế-giới biết sức mạnh về Kinh-tế của mình và sau đó sẽ khống chế Chính-trị trong tương lai. Khác với hồi còn Mao Chủ-Tịch, Bắc-Kinh và Hà-Nội thường coi nhau như môi hở răng lạnh, sông liền sông, núi liền núi. Còn như những năm tháng sau nầy, Hồ Cẩm-Đào cũng theo gương Giang Trạch-Dân, sau khi kết thúc cuộc viếng thăm Việt-Nam, rất lấy làm tự hào, cứ cho rằng thằng đàn em nầy đừng hồng rời khỏi cái thòng-lọng của Ta. Hồ Cẩm-Đào vào Hội An thăm khu phố Cổ Minh-Hương, nhìn về Biển-Đông hỉ-hả muốn thét lên như át hẳn tiếng sóng biển “Hai nước tắm chung một dòng nước biển-Đông” Trung-Cộng đang chuẩn bị cùng Việt-Nam bàn thảo một hiệp ước cho thuê Cảng Cam-Ranh, chỉ còn vấn đề là 99 năm hay 49 năm. Mục đích chuyến du hành Việt-Nam của Hồ Cẩm-Đào là chủ động sắp xếp thành phần nhân sự cho Bộ Chính-Trị ĐCSVN kỳ 10, cho năm 2.006; Điểm tối quan trọng là ngăn chận không cho Việt-Nam CS được ngã vào vòng tay Hoa-Kỳ. Bắc-Kinh bằng mọi giá nắm chặt Việt-Nam bằng bàn tay sắt, có nghĩa là nắm chặt trọng điểm Chiến-Lược sinh tồn của Bắc-Kinh ở phía Nam qua điệp-viên ruột của TQ là Nguyễn Chí Vịnh? (TQ không ngờ đây là trò tái diễn một Phạm Xuân Ẩn mà Mai Chí Thọ không làm sao biết được, đang làm việc mật thiết với Mỹ).

Điều quan trọng là Hoa-Kỳ có chịu để yên cho Trung-Quốc muốn làm gì thì làm hay sao! Con Ó mẹ đã lót ổ nơi nầy, chẳng lẽ chịu để Vịt-Trời hay Le-Le-Con nở ra nơi ổ đó? Dù hơn 58.000 binh sĩ hy sinh tại đây cho chiến dịch “khổ nhục kế” như một món tiền deposit cho vùng có trữ lượng dầu hoả lớn nhứt tại ÐNÁ.

Ngược lại, Nhóm Học Giả hậu-sanh khả quí của Harriman đã biết trước đều đó nên đã và đang tìm cách nắm chặt Việt-Nam qua việc giao lưu văn hoá và truyền bá lối sống tự do dân chủ thực dụng của Mỹ thâm ngấm từ từ vào không những trong máu mà còn luôn cả trong mọi tế bào của tất cả tầng lớp dân chúng Việt. Điều khá đặc biệt là những chính khách Việt trẻ tuổi trong những thế hệ kế tiếp dù rằng họ đã du học và đào luyện rất cẩn thận tại Hoa-Kỳ (13.000 sinh viên) nhưng họ có chịu cảm thông “sự bất tín chính trị” của Hoa-Kỳ khi bỏ rơi Miền-Nam trước đây, không thương tiếc là vì quyền lợi và sự phồn vinh hùng mạnh của nước Mỹ, gài dính liền trong cái thế siêu chiến lược mà họ phải làm và không thể đi chệch ra ngoài quỹ đạo được, trong sách lược đã thiết kế một cách rất tỉ-mỉ và thần thánh? Có nên đặt niềm tin vào Hoa-kỳ một lần nữa hay không!? Qua những sự kiện về tấn thảm kịch đau thương đã qua, những chính trị gia khôn ngoan sau nầy của chúng ta có nên đặt hết niềm tin tuyệt đối nơi Hoa-kỳ hay không? Chúng ta nên suy nghĩ “hai lần hay nhiều lần càng tốt"; Vì hiện nay, Hai Siêu cường nầy đang cố dụ dỗ, giành giật nhau ôm chặt Việt-Nam của chúng ta; Nhưng bất hạnh thay, dù ta có theo bên nào, thì trên mãnh đất nầy lại một lần nữa là bãi chiến-trường vô cùng tàn khốc, khi quyền lợi của chúng bị đe doạ trầm trọng, đến đổi chúng phải lấy sự độc ác, tàn sát hủy diệt ra mà giải quyết. Chúng ta không thể tránh né thảm-họa lây nầy? Con cháu chúng ta thừa khôn ngoan áp dụng phương pháp “nhu thắng cang, nhược thắng cường” Tôi vẫn đặt nhiều tin tưởng nơi con cháu của chúng ta, đúng nghĩa với câu “Hậu Sanh Khả Quý” đừng để chiến tranh xảy ra.

Đối với Harriman và nhóm Học-giả, Đông-Dương chỉ là ‘Diện” còn Mông-Cổ mới chính là ‘Điểm’; theo như học-thuyết ‘không Mầy là Tao chớ không có Nó’ Họ [Harriman chiến lược gia] cho rằng chỉ có Liên-Xô và Hoa-Kỳ là siêu cường duy nhất lãnh đạo bảo vệ an toàn cho Thế-giới bằng biểu tượng 2 cây súng AK và M-16 và bằng mọi cách phải hủy diệt mầm mống ‘họa Da Vàng’. Trung-Quốc bị bao vây bốn hướng, Tây có cả một Khối Liên Xô án ngữ, Đông có cả Hạm Đội 7 cùng Nam Triều-Tiên, Nhật và Trung-Hoa Quốc-Gia. Còn phía Bắc và Nam ngày xưa thuộc ảnh hưởng Liên-Xô, ngày nay hoàn toàn dưới sự bảo trợ và ảnh hưởng của Hoa-Kỳ; Ta thử nhìn cuộc chiến Iraq thì biết ngay: “Lính Mông Cổ đã góp phần cùng Hoa-kỳ trong cuộc chiến Iraq”(Mông-Cổ và các Nước Cộng-Hòa tách rời khỏi ảnh hưởng của Liên-Xô đã đều được hưởng “tối-huệ-quốc”(U.S Freedom Support Act) sớm nhất do Hoa-kỳ trân-trọng dưng tặng không ngoài mục đích làm cho Liên-Xô và Trung-Quốc nhìn thấy mức sống của người dân các nước ấy mà thèm chảy nước miếng).

Đặc biệt biên giới phòng thủ nước Mỹ, để ngăn ngừa chiến tranh, Mỹ cần đặt biên giới phòng thủ ở xa, càng xa càng tốt, để lôi cuốn sự chú tâm vào vùng Nóng-bỏng đó mà quên đi những vùng khác. Lịch-sử đã chứng minh trong những năm từ 1960 đến 1975, chiến tranh Việt Nam đã ngăn chận hẳn làn sóng Đỏ Cộng-Sản, dù rằng Harriman đã táo-bạo gạt bỏ ‘thuyết Domino’ của TT Eisenhower qua thuyết ‘bên kẻ mạnh’đưa đến sự an toàn cho thế giới và những nước Đông-Nam Á không những không bị Cộng-Sản nhuộm Đỏ mà càng giàu mạnh thêm. Chiến tranh Việt-Nam là một sách-lược tài tình của Harriman và bộ tham mưu của Ông đã giải thể cuộc chiến tranh lạnh một cách cụ thể và làm cho Hoa-kỳ phồn vinh hơn, với nhiều khoa học tiến bộ, kỹ-thuật, siêu kỹ-thuật, nhiều khái niệm về học thuyết chiến tranh và thế chiến lược quân sự cũng được cặp nhật hóa hoàn toàn. Có lẽ bởi những nguyên nhân trên mà nước Mỹ trở nên Siêu-cường số một và không có nước nào trên Thế-giới bắt kịp.

(còn-tiếp chuyên đề “Xung khắc giũa Mỹ TQ và VN”)

vinhtruong
11-09-2010, 08:14 PM
Phản ứng TQ chơi bắn đạn thật – Trung Quốc đã tiến hành tập trận bắn đạn thật tại khu vực Đông Hải, vì đây là ao nhà của họ trong sáu ngày liền (biết đâu sẽ có đặc lệnh hành quân tấn kích bất thình lình tiêu diệt các sân bay-nổi trên biển). Bắt đầu từ 30/6/2010, có tin đồn đoán nước này đem vào thử nghiệm loại tên lửa đạn đạo chống tàu chiến tối tân bí mật nhất mà chưa quốc gia nào sử dụng. Báo Bưu điện Hoa Nam nhận định rằng quyết định của Mỹ, đưa ra chỉ trước đó hai ngày, có thể là phản ứng của Washington trước quan ngại của các nước láng giềng trong khu vực, vốn đã "kín đáo yêu cầu Mỹ có hành động trước thái độ ngày càng lộng hành của hải-quân Trung Quốc tại Đông Á." Một quan chức ngoại giao được dẫn lời nói: "Nhật Bản, Nam Hàn, Indonesia, Việt Nam, Malaysia, Singapore và Australia - tất cả các nước này đều đã nhiều lần phản ảnh quan ngại của mình đằng sau hậu trường với Mỹ." Với tính cách như muốn nài-nỉ Mỹ trở lại vùng ÐNÁ, nhưng có ai biết đâu trong ý đồ của Mỹ phát xuất từ Tu Chính Án “Cooper-Church” 1970 ra lệnh quân đội Mỹ rút về Honolulu để cho các nước nhỏ ở vùng nầy mua vũ khí của Mỹ để tự vệ, vì biết TQ sẽ tràn xuống vùng nầy hù doạ, các nước khác run sợ kêu gọi Mỹ can thiệp, nhưng Mỹ cứ nhởn-nhơ như thế chiến-2, trong khi Liên Xô bị thiệt hại quá nặng chờ Mỹ lâm trận như đứng giữa sa mạc chờ mưa xuống. Lần nầy lập lại, Mỹ cũng đợi đến điểm mốc thời gian 10 năm sau của sách lược Eurasian 1920-2020, rồi mới chịu ra tay như diễn biến vừa bộc phát hiện nay cho chúng ta thấy rõ TOT bắt đầu 2010, cũng đúng vào thời điểm bắt đầu nhiệm kỳ tổng thống da-màu thứ 44. Ðây cũng đúng vào lúc decent interval, với ý đồ của Permanent Government muốn chứng tỏ 1000% nước Mỹ là nước vô cùng dân-chủ và Obama xác định quyền lợi quốc gia Mỹ tại Á-Châu là không thể đảo ngược, bằng cách bỏ ra tài trợ cho Obama hơn 30 triệu đôla để tranh cử, trong khi Mc Cain và Bà Clinton chỉ có khoảng 10 triệu Ðôla, đã biến đổi (1)- Bà Clinton da trắng thua da màu; (2) nổi tiếng thua vô danh tiểu tốt; (3) Thượng nghị sĩ tiểu bang nhỏ thắng TNS tiểu bang lớn New York; (4) Thâm niên TNS thua ít niên hơn; (5) TNS nghèo hơn TNS giàu; (6) đã từng ngồi Bạch Ốc 8 năm, không bằng người mới ngỡ ngàng, nhưng được người ta trịnh trọng mời vào vị họ ăn ốc bỏ vỏ, nên mời người vào để hốt vỏ sạch sẽ rồi ung dung đi ra 2012.

Thời sư hiện nay "Không có chủ đề nào "nóng" hơn câu chuyện về tham vọng hải quân của Trung Quốc" Tại Washington thì đang xuất hiện quan ngại về lượng hỏa tiễn ngày càng lớn ở Đông Á, Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ ước tính rằng Trung Quốc đã tăng con số tên lửa đạn đạo tầm ngắn và tên lửa hành trình chuẩn xác đáng ngại. Báo cáo mới nhất của bộ này về quá trình hiện đại hóa quân đội Trung Quốc cho hay con số tên lửa tầm ngắn ghi được vào cuối tháng 9/2008 là từ 1.050 tới 1.150, nay tăng 100 chiếc/năm, tập trung vào Đài Loan. (Nhưng không bao giờ mục tiêu là Ðài Loan mà Mỹ là chính). Trong cuộc tập trận mới kết thúc, giới quan sát nói có thể Bắc Kinh mang ra thử nghiệm loại tên lửa đạn đạo có tên gọi là "sát thủ của hàng không mẫu hạm" (aircraft carrier killer) Được bắn đi từ bệ phóng lưu động mà Hoa Kỳ khó phát hiện vị trí, loại hỏa tiễn này có sức công phá rất lớn và sẽ khiến Hoa Kỳ phải cân nhắc lại hoạt động của các hàng không mẫu hạm, nhất là số tàu mà nước này duy trì ở Hạm đội 7 tại Nhật Bản đã được TQ cân, đong, đo, đếm đưa vào ống kính rất kỹ.

Ðã đến thời điểm TOT rồi, Hoa Kỳ phải ra tay để không còn kịp nữa. Người Mỹ có câu: “That cake was baked long ago …what would come next?” hay người bàng quan Á đông nói “Vỏ Trái sầu riêng (Liên Xô) gai-gốc đã bóc tét vỏ ra rồi, bây giờ chỉ còn hẫu sực các múi trong ấy mà thôi! Và chỉ có một điều không biết chừng nào!

“Nhân loại đang chờ đợi dứt nọc tiềm lực đe dọa mộng bành trướng bá quyền Ðại Hán”
Dĩ nhiên, trước tiên Mỹ buộc phải xác định vị thế VN trước khi dập TQ, VN phải xác quyết lập trường VN ngả hẳn vào bên nàọ: Người viết thừa hiểu không bao giờ LX và Mỹ chịu buông VN ngả về phía TQ như hiện đang nắm chặt Ng Tấn Dũng cũng như bảo vệ NTD đi họp từ VN qua Mỹ bằng phi cơ đặc biệt Boeing 777 đưa đến nơi về đến chốn sợ bị ám hạị, nhưng lại nghịch lý khi Mỹ đón tiếp phái đoàn Việt Nam lại phải cho đi cửa sau vì sợ bị biểu tình. Sao lạ vậy! Tôi đưa ra thí dụ: hồi TT Diệm Hoa Kỳ tiếp đón nồng nàn theo nghi lễ đón tiếp một lãnh tụ, TT Diệm hiên ngang đọc diễn văn tại Quốc Hội Mỹ, TT Thiệu thì bị tiếp đón tệ hơn nhiều, nhưng cũng đón tiếp Tòa Bạch Ốc miền Tây (San Clemente) Nếu Mỹ thật sự muốn đón NTD hay Ng Minh Triết bằng cửa trước cũng dễ thôị, cho cảnh sát làm một vòng rào an toàn cách xa nơi hội họp chừng nửa cây số là xong ngay, NVHN muốn biểu tình cũng chỉ đứng xa nhìn tới, như vậy rõ-ràng là Mỹ có ý-đồ đặt nhẹ cái chính phủ VN hiện nay là có nguyên nhân. Cho nên đồng bào mình hãy yên tâm sẽ có một cuộc đảo chánh âm-thầm không có tiếng súng do một người mà nói ra ai cũng ngạc nhiên, người đứng mũi chịu sào là tướng Nguyễn Chí Vịnh. Sau đó một phái đoàn VN vào Bạch Ốc cũng như Quốc Hội Mỹ hiên ngang cũng như hồi TT Diệm vậy, hãy chờ xem! một phái đoàn được đón tiếp vẫn vào cửa trước như ai, nhưng sao lại không? Tinh hình nầy báo hiệu cho biết VN sắp có đột biến thay đổị! Và điều cốt lõi các lãnh tụ ăn cướp tiền của dân bỏ ngân hàng, hay mua cổ phần, xưởng nghiệp bất động sản hãy coi chừng rồì sẽ bị như TT Macos, TT TrầnT.Biền, và tới phiên TT Nguyễn Tấn Dũng… Hoa kỳ sẽ lấy lại trả cho dân, đương nhiên, tình thế sẽ thay đổi rất nhanh chóng, vào một đêm sáng ra đã khác ngay, bởi vì chỉ cách đây hơn 4 tháng, đầu tháng 5/2010, một nhân vật rất thạo tin trong nội bộ đảng cộng sản còn quả quyết: "Nếu đại hội diễn ra ngay bây giờ thì khả năng ông Dũng đắc cử Tổng bí thư là 99%". Hình như cũng cảm nhận được những nguy cơ cho ông Dũng, nhân vật này nói tiếp: "Nhưng còn 4 tháng nữa đại hội mới họp, tình hình có thể thay đổi từ đây đến đó?" tại sao một nhân vật đang có 99% hy vọng thắng lợi lại có thể thua sau 7 tháng? Dù lý do nào, tôi không nghĩ là vì chính nội bộ đảng CSVN đang rối loạn, mà là CIA và KGB lại một lần nữa, cấu kết thương lượng thay ngựa giữa đường; Ý kiến của DBQH Nguyễn Minh Thuyết có thể nói là "một ý kiến Ðộng-Trời nhưng rất đúng Hiến pháp". Một điều mà ai cũng biết, nhưng không ai dám nói ra, nhưng có 1 điều mà ít ai nghĩ tới, đây là thời điểm sắp diễn ra đại hội Ðảng, không loại trừ khả năng phe phái trong nội bộ Ðảng đấu đá lẫn nhau để giành ưu thế trong đại hội Ðảng sắp tới. Quốc-hội dạo này đã mạnh dạn phê phán gay-gắt về những yếu kém trong quản lý nhà nước của chính phủ, đó là điều mừng cho dân chúng; Nhưng đối với CIA là lập lại cái kinh nghiệm giao miền nam cho Hà Nội chỉ tốn 72 giờ và chuyển tiếp bàn giao qua 3 vị tổng thống. Bây giờ Quốc Hội nầy cũng lập lại y chang Quốc Hội VNCH trước 72 tiếng đồng hồ không có DBQH nào muốn bầu cho Dương Văn Minh làm tổng thống, nhưng cây đủa thần nào biến họ trong phút chốc lại Okay cho Dương Văn Minh làm tổng thống mà còn đuổi Mỹ ra khỏi VN trong vòng 24 tiếng? Ðó mới là chuyện động-trời! Đây là một trong những bước đầu của một tiến trình mà điểm cuối là giải thể và giải quyết triệt để Nhóm Mafia ăn-cướp, bóc lột tiền của dân. Những ai đã lấy thì phải trả lại cho dân và đưa ra ánh sáng vì đây là tài sản của nhân dân chứ không phải là tài sản của csvn, không phải ngẫu nhiên vinashin có rắc-rối từ lâu mà bây giờ mới phanh phui , vấn đề bô-xít cũng vậy, nhân sĩ Việt Nam phản đối lâu rồi , bây giờ các báo VN mới cho đăng, Việt Nam đang bị Mỹ đánh vào Diện: "Nhân Quyền" mà Điểm là: "Kinh Tế" đấy! ĐBQH Nguyễn minh Thuyết đề nghị bỏ phiếu tín nhiệm tại QH với Nguyễn tấn Dũng là nói theo ý dân, QH có làm được hay không thì phải chờ Mỹ bật đèn Xanh. Có điều ngoạn mục khi việc ấy xảy ra chúng ta sẽ thấy đa số ĐBQH bỏ phiếu bất tín nhiệm, âm ỉ. Nếu thuê kiểm toán độc lập của nước ngoài kiểm tra 19 tập đoàn kinh tế nhà nước do Dũng trực tiếp thành lập và chỉ đạo tôi khẳng định sẽ tìm ra vài chục tỷ USD tiền ăn cắp tham nhũng nữa. Lúc nầy, Quốc Hội không là một tập thể người bù nhìn, nhận xét qua truyền thông, báo chí, số ĐBQH có nghị lực như Bà Nguyễn Thi Binh (chờ lâu quá từ 1972, Trung úy phản chiến John F Kerry đã hứa với bà là kiên nhẫn chờ đợi sẽ có ngày hôm nay) Nguyễn Minh Thuyết, Trần Văn Cuông, và một số lớn sắp hàng nối đuôi theo sau khác, ĐBQH không thể làm người bù nhìn mãi được vì làm người bù nhìn là phạm tội với nhân dân bây giờ và với con cháu mai sau.

Hành động 'can trường' của ông Thuyết đã được đạo diễn bởi ai đó đứng phía bên trong tấm màn nhung bật đèn xanh là cũng trục ma-quỷ CIA/KGB nhưng nhân vật mới vẫn là công cụ hữu hiệu của trục ma quỷ nầy? Chấm dứt một thời gian dài (nửa thế kỷ) lừa phỉnh thế giới bằng ÐCSVN để tập trung sự chửi bới đảng nầy qua mặt nổi hầu ém- nhẹm một Ðảng Mafia tiềm-ẩn, kinh hoàng nhứt thế giới hiện nay do trục ma quỷ dựng lên sau cuộc họp thứ 15 Bộ Chính Trị, vào Tháng 4, 1959 chỉ định Tam-đầu-chế Lê Ðức Thọ, Mai Chí Thọ, và Lê Duẩn. Bung ra Ðôla hàng tiêu dùng, cùng nguyên liệu viện trợ, nhưng rút về bằng nguyên Ðôla Xanh. Căn cứ theo hiến pháp Mỹ như chúng ta được biết khi thi lấy quốc tịch, nếu VN là CS mà không phải là Ðảng cướp Mafia thì làm sao mà mua bất động sản, gởi tiền vào Mỹ dễ-dàng được, thì làm sao Mỹ tịch thu khi có đảo chánh vì tham nhũng? Ðưa ra xài Ðôla Ðỏ lấy về Ðôla Xanh như hồi lính Mỹ xài tiền MPC, Ðôla Ðỏ ở Nam VN vậy.

CIA lúc nào cũng như lúc nào, khi phải cần làm xáo trộn nội tình để giựt sập chế độ. Nhận xét người viết: “Theo lời của linh mục Nguyễn Văn Lý trên Diễn Đàn Chính Trị Tranh Luận Dân Chủ, thuộc hệ thống http://www.paltalk.com, các linh mục miền Bắc ở các tỉnh như Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Tỉnh đã đồng loạt cho chiếu DVD Sự Thật Về HCM do linh mục Nguyễn Hữu Lễ xuất bản, (theo tôi nghĩ cuốn phim nầy cũng tương-tự như cuốn phim “Chúng Tôi Muốn Sống” do CIA tài trợ, hay nói trắng ra là “Bỏ phiếu bằng chân trong chiến dịch Commando Vaught. Hàng ngàn đồng bào đã đến tham dự trong khuôn viên nhà thờ một cách công khai, có cả nhiều cán bộ, công an, viên chức nhà nước tham dự Ðây là một hiện tượng đột biến mới lạ khó tin trong chế độ CS khiến chúng ta phải suy gẫm có sự thay đổi nào trong chuyến viếng thăm của Bà Bộ Trưởng ngoại giao Mỹ Hillary Clinton? [Decent Interval, thời gian hửu lý] Hay là đã tới điểm mốc cho cuộc diển tiến hoà bình trong phần mềm hậu chiến?

Sau khi xem xong DVD trên, nhiều người đã hiểu ra bản chất những trò bịp bợm của ÐCS từ 1959 đến nay, sự thật là tập đoàn Mafia của Lê Ðức Thọ (do CIA dựng lên cho đến khi Thọ chết) là công cụ “gián-tiếp” bấy lâu nay của siêu chính phủ Mỹ dựng lên bởi (Permanent Government) từ bao nhiêu năm qua, nên họ đã đồng lòng "lộng kiếng" hình HCM, ngay cả các cán bộ, công an, viên chức nhà nước cũng đồng lòng xóa bỏ tất cả những gì gọi là "thần tượng HCM", có nghĩa chấm dứt chế độ Mafia-trị do trục ma quỷ dựng lên từ tháng 4/1959, và quay qua ủng hộ tinh thần đấu tranh yêu nước của linh mục Nguyễn Văn Lý. Họ nhận định việc bắt linh mục Lý là điều sai lầm, và hứa hẹn trong tương lai sẽ ra sức bảo vệ cho linh mục Lý. Tình trạng sức khỏe của linh mục Lý tạm ổn định, nhưng không khả quan mấy.

Ðã đến thời điểm (decent interval) ÐCS núp dưới bức tường thép HCM để vinh thân phì da, quái-quắc không còn nữa, theo mưu đồ của trục ma quỷ đã đến lúc phải đập-đổ xuống trả lại tính trung thực cho lịch sử VN. Bây giờ hiện nguyên hình là bức tường bằng Bùn trộn với Rơm-rác, có nghĩa ÐCS hết còn chỗ dựa cho kỳ Ðại hội đảng tới, cũng đúng vào lúc một người Mỹ gốc Việt làm Tõng Lãnh Sự và người con của Tướng Nguyễn Chí Thanh đang quay về với cội nguồn dân tộc, đúng vào lúc vị Ðại-sứ thứ 4 của Hoa Kỳ nhậm chức (Phản tình báo Hoa Kỳ đã thần thánh nắm chắc nội tình TQ và VN trong nhiệm kỳ ba ông đại-sứ vừa qua, những năm qua bằng bàn tay sắt bọc nhung: Vì người đại-sứ đầu tiên là một cựu tù binh chỉ cần mỗi ngày chở vợ Việt đi ăn phở là đủ. Vi thứ 2, thứ 3 và riêng vi Tổng Lãnh Sự tại Saigon tương lai, là người Mỹ gốc Việt đã am-tường nhân sự về hệ thống tinh báo của TQ sau một thời gian miệt mài nghiên cứu phản gián trong nội địa nước Tàu để sẵn sàng tương lai qua VN nhúng tay nối tiếp vào việc có nhiều hiệu lực tình báo hơn.

Giờ đã đến lúc viên Ðại Sứ Mỹ (thứ 4) mới phải phối hợp hành động vì lợi ích (America First) của nước Mỹ cho giai đoạn lật đổ ngôi vị hạng-2 của TQ; Dưới đây người viết nhắc sơ qua cuộc biến cải đảng hội Mafia VN do sự cấu kết của KGB và CIA về mặt chìm nhưng mặt nổi vẫn là ÐCS chuyên chính để có mục tiêu cho thiên hạ chửi bới đi chệch con đường hỏa mù của chúng bằng cái gọi là chiến tranh ý thức hệ!

Queenbee-1 (còn tiếp trong chuyên mục “Xung khắc giữa Mỹ, TQ, VN”)

vinhtruong
11-12-2010, 12:28 AM
Kết hợp sách-lược được gọi Eurasian, ngay sau khi biến dạng từ OSS qua CIA 1947, CIA đã tài tình móc nối được Ðặng Tiểu Bình và Lê Dức Thọ làm công cụ cho Mỹ. Trước hết, hãy nhắc lại vài nét về "triều đại Lê Đức Thọ", ông Thọ nắm toàn quyền thực sự trong đảng CSVN từ đại hội 3 năm 1960 với sự áp đặt cùng đồng tình của Quyền tổng bí thư Lê Duẩn, nhưng thực ra vào cuộc họp bí mật thứ 15 của Bộ Chính Trị vào tháng 4/1959 và khẩn cấp thành lập ngay cứ sau 2 tháng cho ra một Ðoàn để chuyển tiếp vận và người vào Nam khuấy động lại cuộc chiến theo lệnh phản gián CIA: Tháng 5 thành lập Ðoàn 559 (chuyển người qua đường mòn HCM) tháng 7 thành lập Ðoàn 759 (chuyển tiếp liệu quân dụng vào Nam bằng đường Biển, và Port-Sihanouk Ville, Cambodia) tháng 9 thành lập Ðoàn 959 (lực lượng Pathet Lào bảo vệ nam Lào trên trục đường mòn HCM chuẫn bị cho việc Hà Nội cưỡng chiếm miền nam).

Trục ma quỷ sắp sếp xong mọi việc, 2 điệp viên Lucius Conein vùng Bắc VN và Russell Flynn Miller vùng Nam VN, cả 2 đồng báo cáo về Mỹ để phát động sách lược “Commando Vaught” cho đến khi hoàn thành ‘định-kiến-1’ (ấn định thời điểm 30/4/1975) Ngày 21/9/1960, thời Eisenhower, HÐAN (NSC) họp trong nghị trình có đoạn cho ra “Chiến dịch Bội tinh” về tham chiến tại VN cho lính Mỹ sẽ thực hành bằng cuộc chiến đạn thật vì sách lược “Muốn cũng cố hoà bình phải chuẩn bị chiền tranh” (theo lộ-trình bắt đầu 1965, 2 TÐ US Marine đổ bộ Ðà Nẵng, phản ứng sau khi cái gọi là Hà-Nội khiêu khích qua ngụy tạo biến cố Vịnh Bắc Bộ, rồi cũng từ Ðàng Nẳng TQLC sẽ rút ra khỏi VN bằng một đoàn trực thăng CH-53 Jolly Green thả khói màu từ giã, bay ra hạm đội, kết thúc axiom-3, 27/1/1973). Liền sau đó phía Hànội cho thành lập MTGPMN cuối 1960 (để chắc ăn CIA bảo-đảm nhắc lại ngày xưa CIA đã giúp VN đánh cho ‘Pháp cút Linh Lê Dương nhào’ và kỳ tới đánh cho ‘Mỹ cút Ngụy nhào’ và đừng lo dù chúng tôi có đem hơn nửa triệu quân thì cũng chỉ để huấn luyện chiến trường thôi và chúng tôi bảo- đảm không đụng đến đường mòn 559 để cho quân BV tư do di chuyển vật cụ vào nam).

Thế nên trong đảng CS không ai có thể ngờ vực bạo-quyền tuyệt đối của ông Thọ được gọi một cách kinh sợ là “Sáu Búa” kinh dị hơn Skull and Bones lãnh đạo nước Mỹ– Theo hồi ký "Viết cho Mẹ và Quốc Hội" của ông Nguyễn Văn Trấn (xuất bản năm 1993) quyền hành của ông Thọ lớn đến nỗi ông có thể cấm cả Cụ HCM phát biểu trong một hội nghị mà Cụ HCM cũng đành chịu, chưa kể ám hại vợ con Cụ, bắt buộc Cụ phải độc-thân để xứng đáng là cha già dân tộc mà thật ra là như bức tường thép, chỗ dựa vững chắc cho bọn Tam đầu chế Mafia nầy (Ðức Thọ, Chí Thọ, và Lê Duẩn) dựa-dẫm, riêng Chí Thọ luôn luôn theo dõi chăm sóc Cụ Hồ hằng ngày tưới cây Vú Sữa miền nam - Được ông Trấn hỏi về ông Lê Đức Thọ, ông Tôn Đức Thắng, Chủ tịch nước, thú nhận một cách mộc mạc: "Đ.M., tao cũng sợ nó!".

Lúc nầy Mỹ đang có 2 công cụ trung thành là Thọ và Ðặng Tiểu Bình mà Mỹ hướng dẫn áp dụng hệ thống “Mafia-Trị” trên hai nước gọi là CS nhưng trong ống kính là “Skull and Bones trị” giống y chang như Mỹ, nhưng mà so với Mỹ còn nhẹ tay hơn nhiều. Thí dụ như trong thời kỳ chiến tranh VN, Skull and Bones ám-sát lãnh tụ “The king of World -Peace Kennedy” rồi Bộ trưởng tư pháp Robert Kennedy, cấm không cho TT Johnson tái ứng cử kỳ 2, vì Johnson ngoan cố tiếp tục đường lối người tiền nhiệm, cấu kết chặt chẽ với Bộ trưởng tư pháp Robert Kennedy quyết tâm theo đuổi đưa gia đình Bushes và Harrimans ra tòa để tịch thu tài sản vì mua bán làm ăn với kẻ thù vi phạm hiến quyền Trading with Enemy Act 1941, tạo ra một hiện tượng đặc thù kỳ quái của guồng máy hiến quyền Mỹ, kế tiếp tạo ra vụ “Watergate” hất cái ghế quyền-lực TT cũa Nixon để hoá giải những bức thư riêng tư với TT Thiệu, trong khi theo hiến-quyền Nixon có quyền tự ân xá cho chính mình. Những điều trên đây các sử gia Hoa Kỳ sẽ phải viết ra sự thật cho lịch sữ Mỹ và lịch sử chiến tranh VN sau khi bọn Skull and Bones lùi vào bóng tối, như 2003, đúng 50 năm chiến tranh Triều Tiên (1953-2003) tiết lộ W.A.Harriman ra lệnh TT Truman lột chức Tư Lệnh TBD của Mac Arthur (hình giải mật trang 41 Vol-1, Vietnam War:”The New Legion”) vừa rồi TT Obama phục hồi danh dự cho Tướng John Daniel Lavelle cách đây 40 năm bị lột xuống còn 2 sao bây giờ phục hồi lại 4 sao như trước, cách đây 40 năm Obama còn nhỏ xíu biết gì đâu mà bây giờ có lệnh một thế lực Permanent Government thì thi hành thôi (trong Volume-2 có nói rõ lý do tại sao Tướng Lavelle bị lột lon chỉ vì là con cờ thí của Permanent Government). Ðến 2023 sử gia sẽ bạch hóa sự việc để đem lại tính trung thực cho lịch sử, đánh dấu 50 năm người Lính Mỹ rời VN sẽ được phục hồi danh dự hơn 58.000 lính Mỹ hy sinh cho một nước VNCH thống nhứt, có được dân quyền dân chủ và cường thịnh như hiện đang… để rồi Hội chứng VN hoàn toàn xoá bỏ, đồng thời phục hồi lại danh dự cho các chiến sĩ hy sinh vì nền hoà bình công chính cho thế giới tự do.

Theo nhiều nhân chứng, ông Thọ từng xác quyết nhiều lần: "Đảng là tao!". Ông Thọ không chính thức là nhân vật số 1 trong đảng (cũng như Harriman ở số 3 trong bộ ngoại giao thời Kennedy và con George H W Bush là ở vị Phó TT, thời Reagan). Trong danh sách Bộ Chính Trị ông L.Ð.Thọ chỉ đứng hàng thứ năm, sau các ông Lê Duẩn, Trường Chinh, Phạm Hùng, Phạm Văn Đồng. Nhưng ông nắm bộ máy đảng và là nhân vật quyền lực nhất, sau lưng ông có KGB và CIA cố-vấn. Ông có thể bắt giam những cộng sự viên của các nhân vật này mà không ai dám chống lại, ông cũng đích thân chỉ huy những công tác quan trọng nhất của chế độ khi cần giám sát Hội Nghị Paris và trực tiếp thương thuyết với WA Harriman để nghe những lời vàng thước ngọc chuẩn bị cưỡng chiếm miền nam. Chỉ huy cuộc tổng tấn công dứt điểm Miền Nam năm 1975 với vai trò chính ủy sau khi Kissinger trỏ ngón cái lên trời, O.kay! Là Thọ cho thi hành ngay! Theo lệnh Kissinger, việc đầu tiên phải làm khi vào Saigon là đuổi ngay Ðại sứ Pháp về nước gấp để tránh lôi thôi về trung gian thương lượng trung lập hóa miền nam là sẽ bể kế hoạch thống nhứt… cứ bỏ trống miền Bắc đừng sợ Trung Quốc đem quân vào với cái cớ giữ an ninh giùm cho miền Bắc, Kissinger bảo đảm và Ðặng Tiểu Bình okay ngay vì Mỹ sẽ giúp TQ trở nên cường quốc hạng-2 thế Liên Xô, cho nên TQ không dại gì làm bậy và luôn ngoan ngoãn.

Lê Đức Thọ có thể thay đổi đường lối của đảng theo ý mính qua chủ đạo của phản tình báo CIA. Cho tới 1968 ông chủ trương thân Trung Quốc và tiêu diệt khuynh hướng thân Liên Xô trong đảng theo mưu đồ của phản gián CIA để đánh lận con đen trong sách lược khổ nhục kế (mà ông buộc tội là "bọn xét lại chống đảng") Bất thần CIA xúi bẩy từ 1968 trở đi ông quay sang thân Liên Xô gấp, chống Trung Quốc. Rồi sau khi Gorbachev lên cầm quyền ông quay lại với Trung Quốc theo lệnh CIA vi LX sắp sụp đổ tan rã. Nói chung, Lê Đức Thọ muốn làm gì thì làm, muốn hướng đảng và chế độ CSVN theo hướng nào tùy ý. Ông có toàn quyền. Và chính quyền lực của Lê Đức Thọ đã giúp cho đảng CSVN thắng lợi mặc dù những sai lầm khủng khiếp: Cải cách ruộng đất; Phát động cuộc chiến với Miền Nam; Tổng công kích Tết Mậu Thân 1968; Chiến dịch mùa hè đỏ lửa 1972. Tất cả những sai lầm đó gây thiệt hại ghê gớm cho đảng và chế độ, đồng thời cũng là những thảm kịch đối với Việt Nam, nhưng mà trong lộ đồ của CIA muốn như vậy - Nhưng cái độc đáo nhứt là trút mọi trách nhiệm lên đầu Cụ HCM đang được tôn vinh là thần tượng như chiếc ghế Chủ tịch đang để trống dành riêng chỉ cho HCM, Chủ tịch Ðảng mà thôi. Một đảng cầm quyền bình thường có thể sụp đổ chỉ vì một trong những sai lầm như thế, nhưng đảng CSVN vẫn trụ được và sau cùng giành được thắng lợi nhờ có Lê Đức Thọ tuyệt đối nghe lời CIA linh động thay đổi nguyên tắc lãnh đạo, đồng thời CIA muốn bảo vệ chế độ Mafia vững chắc cho mục đích chiến lược lâu dài của Mỹ, khác hẳn VNCH luôn luôn bị xáo trộn để rồi dứt điểm theo định-kiến-1. Một chứng cớ rõ rệt: cũng như theo nguyên tắc, cương-lĩnh ÐCS, khi đã phân loại 10.000 tù chính trị đem ra bắc là có nợ máu và phải giết hết qua lao động khổ sai, kềm theo bỏ đói, nhu Phạm Văn Ðồng tuyên bố: “Cho chúng ăn thật ít bắt chúng lao động thật nhiều”.

Nhưng thình lình phản gián CIA ra linh bảo phải đem họ vào nam để đi Mỹ theo lộ trình tiếp nối ODP rồi đến HO, thì Thọ vâng lời ngay. Thế là tù ngoài bắc được lần lượt đưa vào nam để thả rồi đi Mỹ (nhưng CIA không muốn cho đi Mỹ nhiều và nhứt là thành phần bất xứng không được hưởng đặc ân đi Mỹ) nên Phản gián Mỹ cố vấn Thọ về “sàng-lọc” (screening) ở chỗ để cho tù chính trị VNCH tự xác định vị trí của họ, vì không ai đánh giá mình trung thực bằng mình tự xác định vị trí chính trị của mình; nên đại tá đi tù 6 tháng, còn thiếu úy đi tù 4 năm, kết quả thiếu úy đi Mỹ đại tá “thích hợp chế độ” nên phải ở lại).

Bí quyết thành công của Lê Đức Thọ là ngoan ngoãn vâng lời cùng phối hợp nhịp nhàng giữa CIA và KGB điều khiển. Thọ như người máy robot biết nói và hành động ăn khớp với trục ma quỷ nầy cũng như phía Mỹ là Robot Kissinger, Thọ đã tạo ra một điều mà anh Nguyễn Gia Kiểng, trong nhiều bài viết, gọi là "một đảng cầm quyền trong đảng" (như Mỹ một thành viên Skull and Bones ảnh hưởng bao trùm trong Quốc hội là Prescott Bush trong ngành lập pháp quyền lực qua chức Thượng Nghị Sĩ) một thứ ban trật tự trong đảng hay trong Quốc Hội Mỹ (ở Mỹ, thành viên NSC, trong ngành hành pháp như Kissinger) khống chế đảng nhưng giữ được kỷ luật trong đảng và dùng đảng để khống chế phần còn lại của xã hội. Cũng phải nói là Lê Đức Thọ đã rất may – và đất nước Việt Nam đã rất khốn-nạn – là trước mặt đảng cộng sản không có một chính đảng đúng nghĩa theo bản chất của nó, mà chỉ vì nó là hệ thống Mafia-Trị, nếu Việt Nam Cộng Hòa có được một đảng cầm quyền đúng nghĩa thì lịch sử cận đại Việt Nam đã rất khác, nhưng Mỹ muốn giải thể VNCH như định kiến-1. Thực tế là Lê Đức Thọ đã cầm quyền trong suốt thời gian từ giữa 1957 trở đi cho đến khi ông chết. Ở một khía cạnh nào đó, theo tôi nghĩ là Mỹ cần sư ổn định chính trị vĩnh cửu cho thế chiến lược lâu dài của Mỹ (1920-2020) qua tổ chức cai trị kiểu Mafia, nắm quyền lực như ông Thọ còn kéo dài sau khi ông đã chết (người mới lên vẫn tiếp tục theo lộ-đồ CIA đã hướng dẫn). Trước khi chết Lê Đức Thọ đưa Nguyễn Văn Linh ra làm Tổng bí thư sau đại hội 6 để buộc qua cái gọi là cách mạng thị trường (từ 12-1986 tái thiết hạ từng cơ sở… Mỹ sẽ ào ạt bỏ vốn đầu tư khi hất chiếc ghế hạng-2 của TQ giao cho Ấn-Ðộ) để thực hiện những biện pháp đổi mới bắt buộc. Khi Nguyễn Văn Linh đã làm xong nhiệm vụ, ông trao quyền cho những người kế thừa mà ông đã chọn: Đỗ Mười và Lê Đức Anh.

Cũng nhờ có nền tảng đảng Mafia Lê Đức Thọ để lại, lần này do hai ông Đỗ Mười và Lê Đức Anh cùng lãnh đạo, mà đảng CSVN đã trụ được sau những sai lầm khủng khiếp – chính sách hạ nhục tập thể và bỏ tù cả nước đối với miền Nam sau 1975, cuộc chiếm đóng Campuchia, chính sách đánh tư sản – và sau khi chủ nghĩa cộng sản và khối cộng sản sụp đổ. Liên minh Mười–Anh, mà nhiều người có ác cảm gọi là "đảng Ăn Cướp", mà đúng vậy, Mỹ muốn cho những tay chop-bu ăn cắp tiền cho thật nhiều, để sau nầy lật đổ sẽ trả lại cho dân qua hàng tiêu dùng thặng dư của Mỹ, nhưng Ðôla Xanh ở lại nước Mỹ. Cứ cai trị như CIA cố vấn thì quyền hành vẫn còn nắm chắc cho tới nay. Có nghĩa đi con đường o-bế phe thân TQ tham nhũng để bẻ lần vi cánh. Thế nên hai ông thái thượng hoàng Đỗ Mười và Lê Đức Anh vẫn trị vì sau hậu trường do CIA chủ đạo, Nồng Đức Mạnh chỉ là một con cờ. Cả hai ông Đỗ Mười và Lê Đức Anh đều là những người có bản lãnh nhưng thời cuộc đã biến chuyển quá nhanh chóng và mãnh liệt đối với họ. Sự phát triển dồn dập của các phương tiện giao thông và truyền thông hiện đại, phong trào toàn cầu hóa, sự sụp đổ của ý thức hệ Mác–Lênin và sự tăng cường hợp tác giữa các quốc gia, v.v., đều là những vấn đề vượt tầm hiểu biết ngu-dốt của họ. Họ đã chỉ biết lúng túng chống đỡ và noi theo Bắc Kinh như chỉ thị của CIA. Vì không làm chủ được hoàn cảnh mới, họ đã không tìm ra được những con người phù hợp để bàn giao quyền hành như ông Lê Đức Thọ đã bàn giao cho họ. Kết quả là cả hai đã ngoài 90 tuổi mà vẫn không có người kế thừa; cái "đảng cầm quyền trong đảng" dần dần mất thực chất đồng nhịp với sức khỏe mỗi ngày suy yếu thêm của hai ông. Trong tình huống đó, Nguyễn Tấn Dũng đã được chọn như một người kế thừa tự nhiên dù không phải là người kế thừa hợp lý, qua KGB và CIA thân LX chọn, vả lại đảng cộng sản cũng không có một nhân vật nào đủ tầm vóc để lãnh đạo đất nước trong bối cảnh mới như Cụ Diệm hoặc Cụ Hồ.

Có phải chăng thời thế tạo anh hùng nên người con của Tướng Nguyễn Chí Thanh có thể làm cuộc cách mạng như Nguyễn Cao Kỳ của Miền nam cách đây nửa thế kỷ nhờ nội ứng của CIA? (Tướng Nguyễn Chí Vịnh từng giữ chức Tổng cục trưởng Tổng cục 2, Bộ Quốc phòng, phụ trách tình báo quân đội (như một Phạm Xuân Ẩn, là điệp-viên của TQ nhưng âm thầm làm việc mật thiết với phản gián CIA, Ông bắt đầu giữ chức Thứ trưởng Quốc phòng từ tháng 02/2009). Gần đây, Thứ trưởng Vịnh xuất hiện nhiều trong các tiếp xúc với công chúng, thế nên người viết mới nghi ngờ về một vai trò lớn hơn cho ông trong tương lai cũng như hiện tại ông phải làm cách nào giữ được không khí yên lành nhưng sóng ngầm cuồn-cuộn trong Quốc Hội đang cùng nhau nhắm vào nhân vật Nguyễn Tấn Dũng phải ra đi như Cụ Hồ đã có một lần nói “Nếu như Chính quyền thiếu khả năng thì người dân có quyền đuổi chính phủ”. Sự thật đã đến lúc phải thay đổi hoàn toàn thể chế chính trị tại VN, từ lúc bà Hillary qua tuyên bố là VN phãi cải tổ nhằm vào nhân quyền dân chủ, đồng thời Bộ trưởng quốc phòng Robert Gate nói cùng một giọng điệu với Bộ trưởng ngoại giao “Biển Ðông là quyền lợi quốc gia Hoa Kỳ về mặt đối với TQ nhưng đối với VN là một cuộc tấn công bằng ‘Diện’ là Nhân-quyền và ‘Ðiểm là Kinh- tế” Vào giờ chót, tướng Vịnh sẽ trở cờ về với dân tộc “Bắt đầu từ vị Ðại sứ Mỹ thứ Tư cùng với người Mỹ gốc Việt làm Tổng lãnh sự Saigon sẽ bắn một phát súng hiệu lệnh… Chờ xem ” Lúc nầy Việt Nam trở thành một nước Do-Thái tại Ðông Nam Á rất hùng mạnh với uy tín góp phần vào lực lượng gìn giữ hoà bình cho thế giới.

(Còn tiếp Chủ đề Mỹ, TQ, VN)

vinhtruong
11-13-2010, 02:46 AM
Những vụ tranh chấp chủ quyền ở biển nam Trung Hoa mà VN gọi là Biển Ðông rất khó giải quyết và tình hình đã trở nên xấu đi vì khả năng chấp hành các đòi hỏi của TQ đang trở nên gia tăng và những mưu toan của nước nầy nhằm ngăn chận những nỗ lực cuả VN để hình thành một mặt trận Asian thống nhứt. Ðâu ai hiểu được có sự bấm đít VN của phản tình báo Mỹ cho rằng: “Chúng tôi đã ở đây từ cuối thế kỷ 19, chúng tôi vẫn tiếp tục ở đây, hôm nay, ngày mai và mãi-mãi. Còn đối với những nước ở vùng Thái-Bình-Dương nầy, chúng tôi bày tỏ sự cam kết vững chắc keo sơn của Hoa-kỳ đối với họ dưới sức mạnh và quyền lực tuyệt đối của chúng tôi! Trung-Quốc nghe hiểu câu nầy nên tạm thời co mình chùn lại.

Vấn đề đòi hỏi chủ quyền sẽ tiếp tục khó giải quyết, và tính chất thiếu minh bạch của TQ đã tạo ra những nghi vấn chính đáng về ý đồ chiến lược của họ. Trong năm nay, VN đã tăng cường những nỗ lực để đạt được thoả thuận về một quy tắc hành xử có tính cách ràng buộc ở Biển Ðông. Một tuyên bố năm 2002 đã ký giữa TQ và khối Asian kêu gọi các bên liên hệ giải quyết tranh chấp lãnh thổ bằng đường lối hoà bình và tránh thực hiện những hành động có thể gây nên căng thẳng. Trong khi TQ đã tìm cách ngăn chận những nỗ lực của VN, là nước đang giữ chức chủ tịch của khối Asian, nhằm hình thành một mặt trận thống nhứt chống lại TQ ở Biển Ðông.

Tháng 7 vừa qua, Ngoại trưởng Mỹ tuyên bố tại hội nghị diễn đàn khu vực Asian ở Hà Nội rằng: việc thông qua đường lối ngoại giao đa phương để giải quyết vụ tranh chấp ở Biển Ðông là “quyền lợi quốc gia” của Mỹ, tuyên bố nầy đã gặp phải sự phản bác kịch liệt của ngoại trưởng TQ. Trung Quốc lâu nay vẫn chủ trương là giải quyết vụ tranh chấp nầy bằng đường lối song phương. Thế nên, trong thời gian qua TQ đã liên tục bắt giữ các tàu đánh cá cũa VN và ban hành các luật cấm đánh bắt cá ở biển nam Trung Hoa. Nói nôm na là TQ đã nâng cao vị thế của vùng biển nầy tới mức gọi là “lợi ích cốt lõi” Nhưng TQ có biết chăng Mỹ đã có mưu đồ từ 1959 giải cứu Ðức Ðạt Lai, như các chuyến bay gián điệp từ Tây-Tạng dọc biên giới Miến-Điện của Đại-Tá tình báo Harry- Aderholt từ đầu năm 1960 cho đến nay làm một vòng rào cản ở phía Nam và Tây-Nam của Trung-Quốc, bằng cách tiếp tế cho các kháng chiến quân ủng hộ Đức Đạt Lai, và ngày nay đang hâm nóng lại làm Bắc-Kinh đau đầu! Còn phía Đông thì có đồng minh son sắt của Mỹ, nên mới đây, Hoa-Kỳ cần nghĩ đến hướng Bắc của Trung-Quốc qua sự viếng thăm nước Mông-Cổ lần đầu tiên của một vị Tổng-thống Mỹ (Bush Con). Nước Mỹ thường thích chữ “danh chính ngôn thuận” nên đặt cho cái tên cuộc viếng thăm nầy là: “cám-ơn” Mông-Cổ đã gởi 160 quân qua Iraq chiến đấu bên cạnh quân đội Mỹ. Lẽ dĩ nhiên cuộc viếng thăm của TT Bush làm cho Bắc-Kinh vô cùng khó chịu nếu không muốn nói đến rất hoảng-hốt cho tương lai nước Tàu sẽ bị chia năm xẻ bảy đúng theo kế hoạch của Nhóm Học Giả Harriman hồi 1950’. “Rồi đây!...sẽ không có nước nào dân số trên 200 triệu dân, ngoại trừ Mỹ!” với chiêu bài “Dân-quyền, Dân-chủ” rộng khắp Thế-giới, bắt nguồn dùng chiến tranh Việt-Nam làm thí điểm mô-hình kiểu mẫu sẽ lan dần ra khắp Thế-giới như vết dầu loang, để cho Thế-giới sẽ chiêm ngưỡng nước Mỹ như một ngọn hải đăng cần thiết trong đêm tối mờ mịt, hàm ý buộc Miến điện và Bắc Hàn nên noi gương Việt Nam để được tồn tại trong thịnh vượng...

Vì Liên-Xô là Đế-quốc Cộng-Sản sừng-sỏ nhứt, theo thế chiến lược Eurasian, Hoa-kỳ phải đặt ưu tiên chia nó trước hết, cũng không khác gì khi ăn Trái ‘Sầu-Riêng’ phải tét vỏ là điều khó nhất mà Hoa-kỳ đã làm xong 1991, qua sách-lược “Bênh Kẻ Mạnh” cùng sự ngụy tạo chiến lược là ‘Tháo-Chạy’ tại Việt-Nam. Nhưng thật ra các kỹ nghệ Tư-bản thuộc bộ máy chiến tranh cần nghĩ qua một chu-kỳ khá dài gọi là Inventory, sau khi thu-nhập quá nhiều lợi nhuận; Nếu như muốn thắng cuộc chiến tại VN, Hoa Kỳ cứ rút bình thường (1973) nhưng giao đầu nổ (warhead) cho KQ Miền Nam thả loại Bom CBU.55 và dùng EC.130B bắn đạn 106 ly tầm nhiệt tiêu diệt chiến xa (xe máy nổ) thì không còn con người và chiến cụ nào chạy vào tới Miền Nam; nhưng đó là không được rồi, vì đi ngược lại với thế siêu chiến lược của Harrimam và Nhóm Học Giả của ông George Kennan. Nhưng, ngạc nhiên thay! 1995 khi thiết lập bang giao với Hà-Nội, phái đoàn Mỹ qua Việt Nam tưng bóc vì VN đã giúp họ thành công trên trục lộ đồ chiến lược toàn cầu, hàm ý gọi là “thán phục cuộc chiến đấu ngoan cường, thần thánh của người Việt!” (Ý muốn tôn vinh Cụ HCM là người quốc gia thực tâm muốn thống nhứt đất nước nhưng bị Mỹ (Permanent Government) phản bội vì cần khuấy động lại chiến tranh để thủ lợi nên buộc phải cách ly trở ngại chính là HCM; Trục ma-quỷ CIA và KGB phối hợp đưa siêu Mafia bằng công-cụ Lê Ðức Thọ, Mai Chí Thọ, và Lê Duẩn, tam đầu chế nầy nắm chặt guồng máy “Mafia-trị” chuyên chế bằng lớp sơn bên ngoài với danh nghĩa Cộng Sản trị: “The Hanoi leadership was like an Asian version of Skull and Bones (U.S) secretive and select. While US Permanent Government was not exactly in the club, she was generally trusted by its members”.

Sau Việt-Nam, hay sau một chu-kỳ nghỉ ngơi kết toán sổ sách (inventory) mà thế-giới cứ nghĩ rằng Hoa-Kỳ đang yếu thế co cụm. Nhóm Tư-bản của bộ máy chiến tranh tìm cách phát triển lại kỹ nghệ chiến tranh qua chủ đề khác‘Siêu Kỹ-thuật’ trong thập niên 80 mươi, hay nói theo kiểu khác, họ cho rằng: “Tại sao phải chạy đua vũ trang?” Chạy đua thì có lúc người nầy qua mặt người kia hay ngược lại. Tập đoàn tài phiệt Đại Tư-bản do Đại-đế-II giấu mặt George H.W Bush trị vì [dù ở ngôi vị Phó tổng thống] đã đồng lòng đầu tư hết vốn liếng vào cuộc thí nghiệm vũ khí siêu kỹ thuật (hi-tech) mục đích bỏ xa Liên-Xô gần vài thập niên. Trên Thế-giới sẽ không còn nghe lải-nhải danh từ “chạy đua vũ trang” nữa, Họ cũng rất sợ sự hung-ác của Cộng-Sản khi nắm vận mệnh thế-giới, vì “Đất nước còn, còn tất cả, đất nước mất, mất tất cả!” nên Tư-bản Mỹ đành phải trút hết hầu-bao ra cho mục tiêu phát triển vũ khí tối-tân bỏ xa đối thủ rồi từ từ hốt lại dollar sau đó. Ðồng Ðôla có chạy lẩn quẩn đâu đó cũng trở về hầu bao của đại cồ tư bản Mỹ.

Năm 1983, sau khi phóng thành công phi thuyền con thoi (Space Shuttle) TT Ronald Reagan tuyên bố: “người Cộng-Sản đang giỡ những trang sử kinh-thánh nhựt tụng cuối cùng của họ” nhưng có ai biết đâu nhờ vào tài-ba của người Phó TT (George H W Bush) Lùi lại năm 1968, sau khi dùng chiến tranh khí tượng (weather-weaponry) phá hoại nông nghiệp chuyên trồng Mía làm đường và hoa màu của Cuba, để cho một nước Cộng-Sản của Tây Bán Cầu phải nghèo xơ nghèo xác, hầu dằn mặt các nước theo Cộng-Sản. Rồi tới phiên Liên-Xô, một mặt buộc Nga-Cộng phải leo thang thi đua với Hoa-kỳ trong trò chơi chiến tranh NLF nêu trên, càng tăng thêm việc chế tạo những vũ khí về chiến tranh làm người dân Nga đói khổ và dồn bọn Cộng-Sản Nga buộc phải rời bỏ chính quyền. Nhưng chủ tâm trong bụng dạ của Harriman cũng chỉ muốn, Nga là nước siêu cường hạng-2 nhưng phải dưới cơ của Mỷ, và bị ràng buộc cũng như lệ thuộc vào lúa mì của Mỹ và Canada. Còn Trung-Quốc là kẻ thù tiềm tàng, vì địa lý giống Mỹ mà dân số gấp 6 lần, khó áp đảo và rất nguy hiểm cho ngôi vị thống lãnh toàn cầu của Mỹ. Đặc biệt Hoa-kỳ không dám dùng chiến tranh khí tượng đối với Trung-Quốc, ví không ai dại gì lấy cây tâm xĩa răng soi vào ổ Kiến-Lửa.

Trong ba mùa liên tiếp (1968-1970) dùng chiến tranh khí tượng (weather weaponry) Liên-Xô thường xuyên mất mùa, thiếu lương thực trầm trọng và triền miên vào những năm nầy qua năm khác, phải nhập cảng hằng mấy chục triệu tấn lương thực mễ cốc từ Mỹ và Canada; Mùa Đông ở Liên-Xô khởi đầu từ cuối tháng October, trời bắt đầu trở lạnh, nhưng hạt lúa mì vẫn tăng trưởng cho đến khi chín hẳn vào tháng December; Khi mùa Đông đến, tuyết phủ trắng cả cánh đồng và các bông lúa được mặc một lớp áo tuyết xớp không bao giờ lạnh dưới 0 độC; Trong lớp áo tuyết bông lúa vẫn tăng trưởng rồi chín cho kịp mùa gặt vào tháng December, để kịp thời thu hoạch nuôi sống người dân Nga. Nhưng mùa Đông năm 1970, hoàn toàn giá lạnh và không có tuyết; Độ lạnh mau chống sụt xuống dưới -5 độ hay -10 độ âm (độ C) khiến hạt lúa băng giá rồi đông lạnh (frozen) tê liệt chết cóng không tăng trưởng. Khi thời tiết vụt thay đổi hay tuyết rơi, hoặc khí hậu ấm hẳn lên thì bông lúa tan đá và úng-thối. Thành thử người nông dân Nga chỉ cần nhìn tuyết rơi, nếu không có tuyết trắng cánh đồng, thì cầm chắc là mất mùa và chịu đói rét; Cũng vào năm ấy 1970, nước Nga thiếu 20 triệu tấn lúa mì và 20 triệu tấn khoai tây và yêu cầu Mỹ và Canada cấp cứu khẩn cấp. Chính nạn thiếu lương thực nầy đã làm cho người Nga tỉnh mộng “Cộng-Sản hóa toàn cầu bằng chiến tranh giải phóng (NLF) quả thật đã thất bại”. Cũng cái mốc từ năm 1970 trở đi, người Nga bắt đầu nhìn thấy một thực tế chiến lược khá phũ phàng. Bọn CS Quốc-tế ở các nước chỉ là một lũ ngu dốt bịp-bợm, khoác lác, dối trá, ăn hại và chỉ bám vào sức mạnh chiến tranh của Liên-Xô để hống hách, dọa nạt và xâm lăng toàn Thế-giới.

Muốn giải quyết chiến tranh mà không cần tàn phá hay đổ máu, bằng cách nào và bằng cái gì từ vệ tinh bay cùng tốc độ với trái đất (stationed spy satellite project) hay phi thuyền bắn tỏa xuống hàn-âm-khí để làm cho mùa Đông giá lạnh ở Liên-Xô hoàn toàn khô ráo, không ẩm ướt nghĩa là không có tuyết có nước… đây có thể là một trong nhiều bí mật chiến tranh siêu vũ khí của Mỹ (hi-tech) mà không tài nào phát hiện nổi! Vì do vấn đề thiếu lương thực trầm trọng, người Nga hiểu rằng nếu đánh nhau với Mỹ thì thua và chết hết. Trung-Cộng sẽ tràn lên tiến chiếm Tây-Bá-Lợi-Á phì nhiêu đầy tài nguyên thiên nhiên chưa từng được khai thác, Harriman cũng hiểu rằng nếu đánh nhau với Liên-Xô thì hầu như cả Thế-giới sẽ chết hết, chỉ còn người Tàu làm bá chủ Thế-giới. Nga Mỹ tính toán chiến lược thế nào thì vẫn nhìn thấy Trung-Quốc là kẻ thù chung của cả Nga lẫn Mỹ, Nó nằm chình ình ra đó trước mắt. Vậy tốt nhất là áp dụng biện pháp Tam-Quốc-Chí tân thời của Tàu, là Nga và Mỹ cùng bắt tay hợp tác, cùng tiêu diệt Trung-Quốc để trừ hậu hoạn, đó là lý do chiến lược gia có tầm cỡ quốc-tế như W.A.Harriman phải viết cho ra hai tác-phẩm: Liên Xô và Hoa kỳ xiết tay nắm giữ an toàn cho vận-mệnh thế giới (Cuốn “Peace with Russia 1959” và “America and Russia in a Changing world 1971,”nếu đọc giả nào xem bài tóm gọn nầy mà nghĩ “Biết được là chết liền” thì nên mua trên Internet 2 cuốn sách nêu trên và chêm. thêm một cuốn “The Wise-Men” Six friends and the world they made, do đồng 2 tác giả: Walter Isaacson và Evan Thomas phải để trong tủ sắt đợi ngày Harriman xuống 9 tầng hoả ngục mới cho phát hành 1986).

Khi cần phải giải thể chế độ CS, Đế-quốc Liên-Xô để cứu nước Nga thì người dân Nga làm một cái rụp, và chỉ cần qua một đêm là thế giới thoát khỏi chiến tranh lạnh và hiểm họa chiến tranh nguyên tử. Còn CS Trung-Quốc thì mãi đến năm 2003 mới chịu công khai giải thể Cộng-Sản nhưng chỉ còn chế độ Tư-Bản Đỏ với chủ trương “Đế-quốc bành trướng công an trị” mà Mỹ cho là siêu Mafia rất nguy hiểm cho sư bình an của thế giới.

Để bảo đảm vững chắc, lâu dài vị thế bá chủ của mình trong viễn cảnh siêu chiến lược toàn cầu, kể từ khi Liên-Xô hoàn toàn lui về vị thế thủ và chấm dứt chiến tranh lạnh, Hoa-kỳ đang trên đà phát triển “Dân chủ hóa” và “Kinh tế thị trường” Những đời Tổng-thống vừa qua cũng phải đi theo con đường mà Siêu-Chánh-Phủ (Nhóm Đại Tư-Bản) đã vạch sẵn, và ‘siêu-chiến-lược’ nầy được xem như phương cách duy nhất để bảo đảm bền vững và lâu dài chính sách của Hoa-kỳ (1920-2020).

Theo sự cố vấn bên trong của CIA, cuộc hội thảo ở Saigon do Học viện ngoại giao, và Hội luật gia VN đồng tổ chức trong hai ngày, thứ 5 và thứ 6 quy tụ gần 70 học giả đến từ các nước vùng ÐNÁ, TQ, Australia, Canada, Ấn-độ, Nhựt Bản, Nam Triều tiên, Mỹ, và các nước thuộc liên hiệp Âu Châu. Hội thảo lần nầy là sự tiếp nối Hội thảo Quốc tế về Biển Ðông lần thứ nhứt tổ chức ở Hà Nội, 2009; Tất cã đều do Mỹ ở đàng sau thúc đít.

Đặc biệt với Trung-Quốc, đứng trên quan điểm chính thức của Hoa-kỳ là hoan nghênh sự phát triển thịnh vượng của một nước Trung-Quốc hiếu hòa để trở thành một nhân tố tích cực vì lợi ích trong cộng đồng thế-giới; Thực ra trong thâm tâm, Trung-Quốc rất thèm khát như vậy, cho nên trong chiến tranh chống khủng bố mà Hoa-kỳ phát động từ ngày 11/Sept/2,001, Trung-Quốc đã có một vài đóng góp tích cực để làm hài lòng Hoa-kỳ. Tuy nhiên kể từ khi Hoa-kỳ tung ra chiến lược ‘đánh phủ đầu’ và tấn công Iraq thì Trung-Quốc bắt đầu lo sợ nguy hại đến quyền lợi của mình (mà thật đúng như vậy, vì ngôi vị hạng-2 đã đến thời điểm (decent interval) phải bị chính Mỹ hạ bệ). Thêm vào đó Trung-Quốc cũng tự cảm nhận rằng, mặc dù ngày nay hai nước liên hệ chặt chẽ với nhau về mặt kinh tế nhưng chưa bao giờ Hoa-kỳ ngỏ lời với Trung-Quốc như một đối tác chính trị để cùng gìn-giữ hoà bình thế-giới; cũng như VN về mặt ngoại giao Hoa Kỳ lờ lững để cho các lãnh tụ VN phải len-lén đi vào ngã sau, thay vì Mỹ có thể làm rào cản 500 thước là lãnh tụ VN có thể vào ngã trước, cho chúng ta thấy rõ một nước VNCH đang lần lần hiện rõ ra trước 2023 để phục hồi danh dự cho VNCH và rửa mặt 58.000 binh sĩ đã hy sinh cho dân quyền dân chủ VN. Hiện rõ từ ngày Hoa-kỳ thành lập “Bộ Tư-Lệnh Thái-Bình-Dương”PACOM (có sĩ quan Việt Nam tu nghiệp phối hợp quân-sự tại Hawai) đã khiến cho những nhà lãnh đạo Trung-Quốc giật mình và đoán chắc trong suy nghĩ kiên định: là Quốc-gia họ đang bị bao vây và có nguy cơ bị tấn công bất cứ lúc nào bởi một đối thủ đã từng thất tín với đồng minh, mà lại có tìm năng nguyên tử mạnh nhất thế-giới và những phản ứng cực kỳ nguy hiểm trong nháy mắt có thể hủy diệt thế-giới mà chắc chắn Trung-Quốc không kịp đối phó để ngăn chận.

Sau chiến tranh lạnh, thế chiến lược quân sự của Hoa-kỳ tại Thái-Bình-Dương và trên thế giới đã hoàn toàn thay đổi, Hệ thống quân sự đó là Bộ Chỉ-Huy Thái-Bình-Dương PACOM được dựng lên để đương đầu với những chuyển biến chính trị và quân sự bất thần xảy ra, có thể làm tổn hại đến thế quân bình lực lượng trong vùng. Và đây là trọng tâm chiến lược của Hoa-Kỳ trên toàn thế giới; Nó đặt trụ sở tại Honolulu, nơi mà nhiều năm nay, các Sĩ-quan Việt Nam (CSVN) do kế hoạch chiến lược của kiến trúc sư Harriman đã thiết kế ‘CIP-1960’bằng định kiến-1 (để CS chiếm Miền-Nam rồi Việt-Nam sẽ được vỉnh viễn miển nhiễm Cộng-Sản, như là mủi thuốc tim ngừa, Communist-Vaccination for immunization” hay nói trắng ra là Việt-Nam sẽ là một nước VNCH nguyên vẹn lớn hơn cho quyền lợi Mỹ. Nhưng việc nầy còn quá sớm chưa xảy ra (Mỹ và Trung-Quốc chưa đụng độ phải đợi 10 năm cuối cùng của 1920-2020 là từ 2010-2020) nên cuốn sách “The New Legion” nầy đã không chứng minh đi đúng thời cuộc mà lại quá sớm theo như sự diễn tiến hòa bình từ từ nhưng khá phức tạp của Hoa-Kỳ, và theo sau đó là “Món nợ Hội-Chứng Việt-Nam vẫn còn đó chưa giải quyết được” Nhưng sẽ giải quyết được khi Hoa Kỳ ăn-mừng 50 năm chiến tranh Việt Nam vào 2.023 (1973-2023) lúc nầy đối với Việt Nam phải mang ơn Hoa kỳ có công xây dựng thống nhứt thành Một VNCH trong khi Trung Cộng và Liên Xô đã đồng ý chia đôi qua Hiệp định Genève 1954 chỉ riêng có một mình Mỹ không có chữ ký, nhưng Mỹ chỉ có duy nhứt nhìn nhận Miền Nam có hai quần đảo Hoàng-Sa và Trường-Sa đã thành văn trong nội-quy Hiệp định Genève-54.

Sĩ-quan VN Mới nầy cũng được gởi sang để thụ huấn binh pháp và chiến lược của Hoa-kỳ để sau nầy khi cần phải phối hợp hành quân liên minh với PACOM hầu thu-hồi lại Đảo Hoàng-Sa và Trường Sa. PACOM là Bộ Chỉ Huy quan trọng nhất trong các Bộ chỉ huy quân sự Hoa-Kỳ. Nó có nguồn gốc từ chiến tranh Phi Luật-Tân (1899-1902) là lúc mà quân đội Hoa-kỳ có những đơn vị hùng hậu chiếm đóng tại vùng biển nầy. Ngày nay vùng kiểm soát của PACOM trải dài từ bờ biển miền Đông Phi-Châu đến vòng-đai Thái-Bình-Dương, bao trùm nửa diện tích địa cầu và kiểm soát hơn nửa tiềm năng kinh tế của Thế-giới. Gần như toàn bộ Hải-lực và những Binh-đoàn thiện chiến nhất của Hoa-kỳ đều đang tập trung tại vùng do PACOM kiểm soát điều hành.

Nhưng có một điều quan ngại là hai lực lượng mạnh nhất đang tập trung tại vùng do PACOM trách nhiệm. Đó là hai lực-lượng của Hoa-kỳ và lực lượng của Trung-Quốc, cả hai đang thi đua hiện đại hóa quân sự về mọi mặt. Vì không thể ngồi khoanh tay chờ đối phương tiêu diệt bằng chiến tranh nguyên tử nên Trung-Quốc đưa ra vài Tướng lãnh ‘cò-mồi’ tuyên bố hù-dọa bành trướng lấn-áp ngôi vị bá chủ của Hoa-kỳ. Như năm 1972, Mao đã cho Nixon và Kissinger biết vài thập niên sau Thái-Bình-Dương là ngòi nổ của thế chiến, Mao Trạch-Đông cũng thừa bản lãnh để lấy chiếc lá Tre che con ngươi màu xanh của Đế-quốc Mỹ để không còn thấy được ngọn núi Thái-Sơn ở trước mặt. Có nghĩa chúng ta sẽ dùng mưu chước mà chỉ cần một chiếc lá Tre để che lấp ngọn núi Thái Sơn. “Sau đại chiến thứ 3… chấp nhận hủy diệt hoàn toàn một nước Tàu Cũ trong nước để chiếm lĩnh bằng một nước Tàu trên lục địa Mỹ-Châu!” với kế hoạch chiến lược về sanh sản trong 10 năm có được thêm 350 triệu dân (1962-1972) và độn thổ hay biến hóa thành lập một nước Tàu ngoài nước Tàu cho mục tiêu chiến lược sau nầy qua kinh nghiệm thương trường thay chiến trường.

Nhìn thấy sự lớn mạnh của PACOM và trước những phản ứng khó lường được qua cuộc tấn công Iraq, Trung-Quốc phải có một số phản ứng được coi là cần thiết cho vấn đề an-ninh của mình; Như phối trí hỏa-tiễn tầm xa của Trung-Quốc. Loại hỏa-tiễn nầy không chỉ nhắm vào Đài-Loan mà còn hướng tới những mục tiêu tại nhiều Quốc-gia khác; Tự xem mình là một Cường- quốc, Trung-Quốc ký một thỏa hiệp an ninh với Pakistan và một thỏa hiệp về quốc phòng với Phi-Luật-Tân. Đặc biệt Bộ-Quốc-Phòng Hoa-Kỳ cũng theo dõi và chú ý đến sự góp mặt của Trung-Quốc trong “Tổ chức cộng đồng Đông Á” gồm các quốc gia từ Ấn-Độ đến Nhật-Bản để âm mưu hất chân Hoa-kỳ và Úc ra khỏi quỹ-đạo Thái-Bình-Dương mà chỉ có Da Vàng mình chơi với nhau. Những chỉ dấu nầy khiến dư luận tại Hoa-kỳ cho rằng Trung-Quốc đang có những quyết định táo-bạo có thể làm thay đổi cục diện chính trị và quân sự tại vùng Đông-Á, cho nên chiến tranh Thái-Bình-Dương là điều khó tránh; Nhưng đối với Mao thì chiến tranh tại Thái-Bình-Dương chỉ là ‘Diện’ còn ngay tại Tây Bán-Cầu mới là ‘Điểm’ “chịu hy sinh hủy diệt một nước Trung-Hoa Cũ để thành lập một nước Trung-Hoa mới tại Mỹ” trong một cuộc chiến siêu kỹ thuật chớp nhoáng sau nầy mà chỉ có cơ chế độc đảng CS mới bí mật chớp nhoáng hành-động, trước khi nhân loại tỉnh giấc bàng hoàng thì chuyện đã rồi.

Trong khi các nghiên cứu gia Mỹ chủ quan cứ cho rằng Trung-Quốc chưa bao giờ có một đại chiến lược theo như nghĩa mà người ta hiểu. Thêm vào đó về mặt địa dư chính trị Trung-Quốc thường xuyên phải chịu áp lực từ tứ phía bởi các Cường-quốc cở lớn như Nga phía Bắc, Nhật Bản phía Đông, Ấn-Độ phía Tây và Việt-Nam phía Nam. Trong thời gian hiện tại Trung-Quốc có nhiều triển vọng phải đối phó với những quốc gia nầy hơn là phải đối phó với Hoa-kỳ, cách xa Trung-Quốc bằng cả một đại dương rộng lớn; Đây cũng là trong tầm nhìn bén nhậy của Harrimans và Bushes trên phương diện địa lý chiến lược.

Những điều suy diễn trên đều đúng, nhưng có một ngày gần tận thế nào đó Trung-Quốc không cần chạm trán với những nước ‘Cò-con’ như chiến lược gia Mỹ ước tính bao quanh TQ mà chỉ có mục tiêu duy nhất là giáng xuống toàn khối nguyên tử trong ‘nháy mắt’ vào nước Mỹ mà thôi để rồi vài giờ sau các nước ‘Cò-con’ sẽ cúi đầu quỳ-lụy. Trung-Quốc không còn con đường nào khác chỉ vì nạn nhân-mãn phải lợi dụng ưu thế nầy cùng lợi điểm thương-mãi ranh mãnh mà tóm thâu toàn cầu sau khi đã hủy diệt vài tỷ người.

(Tiếp theo chuyên đề Mỹ, TQ, VN)

vinhtruong
11-15-2010, 09:29 PM
Thật đơn giản vì vùng trời Biển Ðông không bao giờ có 2 mặt trời mọc cùng một lúc! Nên thế-Giới khó tránh khỏi thế chiến thứ Ba giữa Hoa-Kỳ và Trung-Quốc: Vì đã đúng thời điểm, Mỹ đang cố tình dỡ trò biến thành anh du-côn Cowboy cần đánh đấm để giựt nợ? Nếu hạ đo ván TQ bằng bắt chẹt kinh tế tiền tệ thì đã có trong lộ-đồ từ 1970, (overhauling the damage control rút về Hawaì) bằng tu chính án “Cooper-Church” qua sách lược Eurasian, trong ấy không loại bỏ bằng quân sự, nếu cần. Trong kế hoạch 10 năm sau cùng của sách lược (1920-2020). Sách-lược được nối tiếp qua Kiến trúc sư Prescott Bush phát hoạ từ 21/9/1960, lúc nầy có xuất hiện phụ họa thêm cùng đứa con ‘Vua-Tình-báo’ là George H.W.Bush qua Hội-đồng NSC đã từ từ lộ ra nhưng không qua khỏi con mắt cũa chiến lược gia Trung-Quốc, Mao trạch Ðông?

Chuyến công du Á-Châu cũa Thái-Tữ Bush vào cuối năm 2005 cho thấy rõ Trung-Quốc không phải là mục tiêu chính của cuộc viếng thăm, với chỉ có tính cách xã giao, thế mới đau cho TQ bị xem thường có lý do, mà Mông-Cổ mới là trọng điểm, một pháo đài mới của Mỹ ở Trung-Á. (Tới giờ nầy mới hiểu được thế siêu chiến lược Eurasian của W.A.Harriman: “không Mầy (LX) là Tao chớ không phải Nó,” có nghĩa không bị ảnh hưởng Nga thì tới Mỹ chớ TQ chả ăn nhậu gì, thì ông đã xuống chín tầng Hỏa-ngục ngày 26/July/1986). Thế chiến lược nầy của Hoa-kỳ qua giòng họ Bush đã cho chúng ta thấy hiện rõ lần lần qua giai đoạn “Roll-back” trở lại Á-Châu từ TT thứ 44. Từ vòng vây vô hình càng ngày càng hiện rõ là vòng vây hữu hình bao chặt xung quanh Trung-Quốc; Nhưng những sự kiện nầy không thể tránh khỏi viễn kiến sâu xa của Mao Trạch-Đông, khi ông cùng Chu-An-Lai từ tốn tuyên bố với Nixon (1972): “Dù cho Trung- Quốc có phát triển kinh tế, muốn nhanh chóng hiện đại hóa các nghành công nghiệp nặng, Trung-Quốc không tự coi mình là một Cường-Quốc! Không ngoài mục đích để cho Hoa-Kỳ bớt chú tâm đến Trung-Quốc, và câu gợi ý về âm mưu của Liên-Xô cùng đồng lõa với Mỹ vây chặt vòng tròn Trung-Quốc không khác gì những cục than hồng nóng bỏng bao vây trên miệng ổ Kiếng lửa! Chu-An-Lai xác định lại lập trường mà Trung-Quốc cho là tối quan trọng, không những cho việc thiết lập quan hệ ngoại giao giữa hai nước mà còn cho tương lai của Thế-giới. Một khi hai bên đã thỏa thuận không có tham vọng chiếm đất đai, cũng không có tham vọng xâm lăng lẫn nhau, mà muốn giảm sự căng thẳng trên toàn Thế-giới, thì điều trước tiên là làm sao giảm tình trạng căng thẳng tại vùng Viễn-Đông, mà vấn đề Đông-Dương là vấn đề tối quan trọng! Nhưng sự thật bên trong Mao chỉ thị trong 10 năm cứ phát lờ cho tự do sanh đẻ, phải tăng nhân số thêm 350 triệu và kế hoạch phân tán di dân giống như ổ Kiến làm đường hầm ra thật xa khỏi miệng tổ để tránh những cục than hồng bao chung quanh phía trên ổ Kiến, bung ra khắp cả trên Thế-giới, nước nào cũng có người Trung-Hoa tập trung thành khu phố, nhất là trên lục địa nam Mỹ và Phi Châu, để chuẩn bị một cuộc chiến tranh nguyên-tử không thể nào tránh khỏi, đánh lạc hướng thế bao vây của Mỹ và Liên-Xô. Thành lập một nước Trung-Hoa nói tiếng Anh ngoài lục-địa Trung-Quốc để thống lãnh Thế-giới, sau cuộc chiến tranh nguyên tử thứ Ba sẽ phải xảy ra, dù phải hy sinh 1, 4 tỉ dân Tàu trong một nước Trung Hoa cũ tại Á-châu để tạo lập nên một nước Trung Hoa mới ít dân số, nhưng biết nói tiếng Anh trên lục địa Mỹ châu vẫn cần thiết cho tương lai, vì rằng người Trung Hoa sẽ không bao giờ chết hết sau cuộc hủy diệt tàn khốc bằng nguyên tử, nếu VN khôn hồn theo Trung Quốc thì sẽ được trả lại Á-châu cho nguyên thủy người Bách Việt! Con người sẽ thương yêu quý trọng nhau vì còn sống sót quá ít.

Lịch-sử Thế-giới thường được xác định bởi quan hệ giữa các nước lớn, và lịch-sử của thế kỷ hiện tại cũng vậy. Hai Quốc-gia xác định hình thù của thế kỷ 21 là Hoa-kỳ, đương kim cường quốc và Trung-Quốc một sức mạnh đang vươn lên “long trời lở đất” mà bị một nước khác cố tình dìm xuống thì việc gì sẽ xảy ra? Trước Đại-tướng Chi-Hao Tian là Đại-Tướng Zhu Chenghu, Giải-Phóng quân Trung-Quốc, nhân vật đầy quyền lực.Tổng quân ủy ĐCSTQ tuyên bố một câu động trời: “người Mỹ sẽ phải chuẩn bị hàng trăm thành phố sẽ bị tàn phá bởi người Trung-Quốc (nguyên văn). Lẽ tất nhiên Chu Đại-tướng đưa ra lời động trời như trên không phải do Ông bốc đồng cao hứng. Tướng lãnh dưới chế độ CS không được phép nói năng lạng quạng như vậy.

Sau đó, bài nói chuyện dầy 10 trang của Tướng Chi HaoTian mang tựa đề “chiến tranh sẽ xảy ra cho chúng ta không còn xa nữa” (The war is not far from us!) Bằng mọi giá khi Trung-Quốc bị Hoa-kỳ chèn-ép dồn vào sự khan hiếm năng lượng dầu hỏa như Quân Phiệt Nhật hồi năm 1941, thì phải bất thần khởi xuất phát động chiến tranh chớp nhoáng. Nếu Trung-Quốc không đánh Mỹ thì Mỹ cũng sẽ đánh Trung-Quốc do Trung-Quốc đụng vào cái huyệt-đạo của Nam Tây Bán Cầu, nơi mà từ xưa đến nay trong vòng ảnh hưởng sân sau an-toàn của Mỹ.

Trung-Quốc bất thần tấn công Mỹ theo chiến thuật, “tấn công là cách phòng thủ tốt nhất” Trung-Quốc sẽ làm chủ con Đường Xa-lộ Trường-Sơn Tây của Việt-Nam, phối họp song song với Xa-lộ từ Côn-Minh qua Miến-Điện xuống tận Ấn-Độ-Dương mở đường xuống Đông-Nam-Á và làm chủ biển Đông. Ðồng thời từ căn-cứ Tàu ngầm nguyên-tử từ Ðảo Hải-Nam, điểm xuất phát đường tiến sát qua Hoàng-Sa, Trường-Sa, các Lộ, Quân-đoàn xung kích gồm các Sư-đoàn Dù và TQLC thẳng tiến xuống eo biển Malacca, đánh phủ đầu tấn công xuống tận Úc-Châu và Tân-Tây-Lan. Các hỏa-tiễn liên lục địa (tầm ngắn) từ các chiến hạm, cũng như từ tiềm thủy đĩnh thừa lúc hộ tống các tàu dầu khi băng ngang Kinh-đào Suez, cùng một lúc salvo trên đất liền và phi thuyền không gian sẽ quét sạch vào Ngũ-Giác-Đài, với mật-lịnh mà chỉ có ÐCS mới có, không cần hỏi ý kiến quốc hội mất thời gian tính như Mỹ. Vì Mỹ là kẻ thù cần tiêu diệt trước hết; Đồng thời để bảo toàn lực lượng chiến đấu, Trung-Quốc điều động 1 triệu quân thẳng xuống Việt-Nam án ngữ để giữ làm con tin, chiếm ngay hải cảng Đà-Nẵng và Qui-Nhơn, rồi tràn xuống Úc-Châu, và tránh hỏa-tiễn Hoa-kỳ trả đũa; 1 triệu quân sẽ tiến vào Mông-Cổ đễ thống lãnh Âu-Châu và nửa triệu quân sẽ tiến vào Tây-Tạng để thống lãnh Trung-Đông giữ nguồn dầu hoả. Sau đó, chỉ vài giờ tất cả các nước còn lại trên thế giới sẽ cúi đầu vâng lệnh Trung-Quốc; Như Đại-Tướng Trì Hạo Điền (Chi Hao Tian) cựu Bộ-trưởng Quốc-phòng Trung-Quốc công khai nói với dân Trung-Quốc: “Quả thật là tàn nhẫn khi phải giết một hai trăm triệu người Mỹ, nhưng đó là con đường duy nhứt bảo đảm cho chúng ta mở ra một thế-kỷ của người Trung Hoa, một thế kỷ trong đó Ðảng Cộng Sản Trung Quốc lãnh đạo thế giới!” (Toàn văn từ bản dịch Hoa ngữ) Chúng ta cũng nên hiểu rằng, lời phát ngôn của Tướng Chi Hao Tian không phải là tự ý ông nổi hứng nói lên, mà đó là câu nói của Bộ Chính Trị, ĐCSTQ, theo như cách làm việc của họ. Dĩ nhiên sau đó Chi Hao Tian bị cách chức để xoa dịu dư luận Thế-giới.

Trong một bài báo nói tràng giang đại hải trên internet cho biết chủ trương của Đảng CSTQ là “dùng phương tiện đặc biệt để quét sạch Hoa-Kỳ” hầu lập một nước Trung-Hoa trên đất Mỹ… ngay sau khi tiêu diệt Hoa-kỳ… Tướng Chi Hao Tian tiếp: “…thì các nước Tây phương ở Âu-Châu sẽ cúi đầu trước chúng ta, không kể Đài-Loan, Nhật-Bản và những nước nhỏ khác. Vì vậy, giải quyết vấn đề Hoa-kỳ là sứ mệnh lịch-sử chỉ định cho các đảng viên CSTQ Chủ trương của Đảng CSTQ là tập trung các loại võ khí nguyên tử để quét sạch Hoa-kỳ một cách bất ngờ trong nháy mắt… Giải quyết vấn đề Hoa-kỳ là chuyện căn bản để giải quyết tất cả những vấn đề khác; Đã đến kỷ nguyên, thời điểm Trung-Quốc thống lãnh Thế-giới!” theo vận hành vũ trụ đúng long mạch của thế kỷ-21 Trung-Quốc thừa khôn ngoan, họ sẽ không bao giờ tấn công Đài-Loan để tiêu diệt chủng-tộc Hán mà Hoa-kỳ mới là mục tiêu tối thượng; “Nên nhớ rằng người Trung-Hoa sẽ không bao giờ tiêu diệt chủng-tộc Hán” cho nên những phi trường nổi trên Thái Bình Dương mà Mỹ cho là chủ yếu sẽ là thứ yếu và bị TQ tiêu diệt sau cùng.

Dùng phương tiện đặc biệt để quét sạch Hoa-kỳ là gì!? Giết rắn phải đập đầu rắn trước! Ngay Pentagon. Có lẽ Họ sẽ dùng các loại hỏa-tiễn tầm trung MRBM mà Mỹ không đề phòng bắn xa từ 1,000 đến 3,000 miles, có gắn đầu đạn nguyên tử chuyên chở bởi các tàu lặn nguyên tử, theo hộ tống các tàu Dầu của Trung-Quốc qua kinh đào Panama, và bỗng chốc trong nháy mắt tấn công vào bộ đầu não Pentagon của Hoa Kỳ, từ các vùng biển cận Nam-Mỹ? Ðồng loạt các phi thuyền không gian sẽ phóng xuống vô số hỏa-tiễn trực thẳng vào nước Mỹ hoà nhịp với các chiến hạm trên Thái-Bình-Dương.

Một điều mà Hoa-kỳ đang lo ngại là từ xưa tới nay sân sau Hoa-kỳ không ai động đến Nhưng đổi lại, ngày nay Trung-Quốc lại chơi cái trò ‘triều cống’ và ‘điếu-đóm’ qua kế hoạch ‘vết dầu loang’đến các nước Nam-Mỷ như Ba-Tây (Brasil) Argentina, Peru, Chile, Venezuela… Địa vị Trung-Quốc càng ngày càng lớn và lan rộng ở sân sau Hoa-kỳ, có sự ủng hộ nhiệt tình của Cuba, Venezuela trở thành tiền đồn bành trướng của Trung-Quốc ở Tây-Bán-Cầu, Vancouver biến thành một Thượng-Hải ở Miền-Tây Canada, còn Toronto trở thành một Hồng-Kông ở trung tâm Canada cùng những phố Tàu trên đất Mỹ. Hoa-kỳ đang bị thương trường của Trung-Quốc lấn ngay tại huyệt đạo ở Nam-Mỹ, đẩy lùi, hoá giải thế bao vây vô hình cũng như hữu hình của Harriman và Nhóm học-giả Dân sự; Nói trắng ra Trung-Quốc dùng “Thương trường” đánh gục Mỹ thay vì trên “Chiến trường” Cho đến một ngày nào đó, sau hàng loạt con người mang Bom tự sát, rồi các Toán, các Nhóm tự sát để sau cùng cả một nước 1,4 tỉ tự sát, thì lúc nầy mới thật sự là một nước “Trung-Hoa Mới” ngoài nước Trung-Hoa là duy nhất một “Siêu-cường” độc đáo của nhân loại chỉ còn sót lại vài trăm triệu người hiền lành và cần nhau. Biết đâu lúc nầy Dân-tộc Bách Việt sẽ trở lại địa vị của mình thống lãnh Á-Châu như từ thời thủy tổ cách đây 7.000 năm do sự khôn ngoan của hậu sanh khả quý? Có những chuyện phong-thần mà thảnh sự thật như ngày xưa ta ngồi ăn nơi những xe Mi, Hũ tiếu bán dạo của các chú Chệt, có thấy hình vẽ trên kính “Hô giáng Hô thâu” thì bây giờ vũ khí nguyên tử bắng hoả tiễn lặp lại chuyện xưa và nay.

Ngày xưa, TT Theodor Roosevelt bị khiêu khích bởi những nhóm loạn quân ở Trung Nam-Mỹ thì ông chủ trương là nước Mỹ nên cầm trong tay một cây gậy thật to trong khi ăn nói mềm dẽo (speak softly and carry a big stick) nghĩa là tiên lễ hậu binh. Hoa-Kỳ sẽ sẳn-sàng ra tay hành động nếu thuyết phục không xong. Chiến thuật nầy được gọi là “Gun-boat diplomacy”, mỗi khi có chuyện lộn xộn ở Trung Nam Mỹ là TT Mỹ ra lệnh cho Thủy-Quân Lục-Chiến đổ bộ và can thiệp mau lẹ để dẹp loạn như ở Dominican Republic, Grenada, Panama, Guatemala… Điều bất lợi là chính sách nầy sẽ khiến cho một số nước lo ngại là quân đội Mỹ sẽ trở thành một thứ cảnh sát Quốc-Tế, đơn phương hành động trên thế giới theo kiểu đàn-áp thô bạo để bảo vệ quyền lợi ích kỷ của nước Mỹ bị đe doạ dù là thiệt hay giả. Nhưng ngày hôm nay thì thấy Mỹ đã bị yếu thế ngay tại sân sau nhà của mình, mà anh chàng Trung-Quốc đã ngang nhiên xé rào chường mặt tới.

Ngay trong cuộc Hội-Nghị Thượng Đỉnh các nước Tây Bán Cầu, thì Hugo Chavez rời hội nghị đến vận động trường khích động và dẫn đầu cuộc biễu tình đầy sát khí. Chavez trở thành anh hùng, được hoan hô cuồng nhiệt như ông thánh sống cứu tinh của những nước Nam-Mỹ; với lời hứa hẹn sẽ chôn vùi chủ-nghĩa Tư-bản kiểu Mỹ trên khắp Châu-Mỹ La-Tinh. Chavez cho rằng: “Tự do mậu dịch là một loại Ðế-quốc kinh tế mà Hoa-kỳ trùm lên đầu các nước nghèo, để thống trị theo kiễu đế quốc kinh tế Mỹ!” Venezuela giàu có nhờ dầu hỏa, nhờ vậy, với 26, 5 triệu dân, tổng sản lượng Quốc-gia GDP lên đến 110 tỷ đô-la, lợi tức đầu người là 4,140 đô-la; Cho nên Chavez không sợ Mỹ: dọa cúp sản xuất dầu qua Mỹ và giành ưu tiên độc nhất cho Trung-Quốc nhập cảng dầu của Venezuela. Cho nên khó khăn không phải là nhỏ cho Hoa-kỳ giữa một Chavez càng ngày càng hung-hăng đe-dọa, ông ta thề đánh gục Đế-quốc kinh tế Mỹ ở tại Tây Bán Cầu.

Chiến lược của Mao-Trạch-Đông là: dựng một nước Tàu vĩ đại ngoài nước Tàu để không những chống lại thế bao vây Trung-Quốc của Mỹ mà còn áp đặt Mỹ phải trở về thế phòng thủ và co cụm (có phải vì thế mà hiện nổi lên nhân vật Dick Cheney và Nhóm học-giả mới để thay đổi thế siêu chiến lược quá lỗi thời của Harriman? Chúng ta trông ngóng để chào mừng kết quả của các chiến lược gia Hoa-kỳ, thiên tài tái thế của thế hệ trẻ ra đời! Nhưng theo cá nhân tôi nghĩ sẽ không bao giờ xảy ra với cái Nhóm Dầu-Hỏa đầy vị-kỷ của Dich Cheney và Bushes cùng Tham mưu Donald Rumsfeld và Lewis Libby).


Để đối phó với tình hình đã đến hồi gay cấn quyết liệt, Hoa-Kỳ với bất cứ giá nào cũng phải giành lại quyền khống chế kinh-đào Panama. Ngày 31/December/1999, Hoa Kỳ đã chuyển quyền sở hữu kinh đào cho chính quyền Panama. Sáu năm sau, ngày 8/November/2005, TT George Bush trở lại thăm kinh đào, sau khi dự Hội nghị Thượng đỉnh Mỹ-châu, ở Argentina, TT Bush cùng TT Panama, Martin Torrijo dạo trên cầu tàu dọc theo kinh đào ở cầu Miraflores. Hoa Kỳ sẽ yểm trợ ngân khoản 10 tỷ để canh tân kinh đào, TT Bush nhấn mạnh, đây là kinh đào Quốc-tế, mọi nước đều có quyền xử dụng như nhau, gọi là “equal access”.

Vì đã thấy xa nên W A Harriman mới đưa ra thế chiến lược Eurasian bao vây TQ với mưu-sự nhẹ nhàng trước mắt là tại sân nhà Trung-Quốc phải làm chủ biển Đông, sự lắt-léo, hay là cái bẫy mà ngày 19/Janvier/1974, Kissinger ẩm-ờ làm bộ “bật đèn Xanh” qua tin nơi hành lang, giao miếng mồi béo-bở mà Trung-Quốc thèm đến chảy nước miếng về sự chiếm lĩnh chùm đảo chiến-lược Hoàng Sa của Việt Nam, gây ra sự hư hại của 4 chiến hạm VNCH, thiệt mạng 18 binh sĩ, bị thương 43 và bị bắt 48. Trung Cộng chiếm lĩnh Hoàng-Sa, kiểm soát đường giao thông quốc tế Đông-Tây, và sẽ đánh bật Hoa-kỳ ra khỏi ĐNÁ và TBD! Hay buộc phải va-chạm với Mỹ và các nước đàn em của Mỹ trong đó Việt-Nam và Phi luật tân sẽ là mũi nhọn phối hợp hải chiến… rồi Trung Quốc lâm vào cảnh tự sát? Trước đó cả thập niên, khi Đế-quốc Liên-Xô tự giải thể, tan rã, vỡ ra thành từng mảnh; Tại sao Bắc-Kinh không làm nhanh, làm mạnh, làm ẩu đúng lúc ngay khi Khối Liên-Xô tan rã với tình trạng nội bộ hỗn loạn, hoang mang vô trật tự, thì Họ có thể tràn lên chiếm Tây-Bá-Lợi-Á! Và 5 tiểu bang phía Nam của Nga với dân tộc gốc người Tàu từ Trung-Hoa tràn sang vào thế kỷ thứ 13 cùng với đại quân Mông-Cổ? Vấn đề quan trọng là Bắc-Kinh không biết tổ chức chiến dịch hành quân, không có khả năng dùng đường lối hành động sắc bén, thần tốc, cũng như không biết lợi dụng tình thế chiến lược vô cùng thuận lợi cho Bắc-Kinh. Chứng tỏ Bắc-kinh, từ Đặng Tiểu Bình xuống đến chính quyền Bắc-Kinh hiện nay, hoàn toàn không có chiến lược gia nào thuộc loại tài ba, xuất chúng; Tài động binh hạng chót-bẹt như vậy mà đòi đánh gục Hoa-kỳ để làm bá chủ toàn cầu.

Nói được mà làm có được không? Thế giới và nhất là Mỹ có chịu ngồi khoanh tay chờ Trung-Quốc tấn công bằng nguyên tử trước rồi mới phản ứng sau… như vậy thì quá trễ vào kỷ nguyên nầy? Thật sự Trung-Quốc đã thành một Siêu cường, Hồ Cẩm Đào đã tuyên bố từ Hà-Nội: Tự đề cao Trung-Quốc là đang lên đến đỉnh cao phát triển “long trời lở đất” Các báo chí trên thế giới khuyên Hoa-kỳ nên xem Trung-Quốc là một cơ hội chớ đừng coi là mối đe dọa; Nhưng lại đi đến kết luận rằng nếu ta nghiên cứu vào lịch-sử thì thấy rằng đại cường mà Mỹ có một ngày phải đụng độ lại là đại cường Trung-Quốc đang vươn lên. Lịch-sử đã chứng minh không chỉ một thời gian ngắn mà Mỹ ngoi lên đỉnh cao siêu cường của Thế-giới; Sự hùng mạnh đó là một tiến trình trải qua hàng trăm năm, khi hạm đội Hoa-kỳ trở thành sức mạnh ở Địa Trung-Hải, đánh tan lũ hải tặc hoành-hành trong vùng mà thường là lũ hải tặc là bọn người Hồi-giáo. Sau khi bình định con đường biển huyết mạch, rồi cứ như diều gặp gió, Hoa-kỳ cùng Anh tìm ra dầu lửa ở Iran, Iraq rồi Saudi-Arabia….Lấy đà vào đầu thế kỷ 20 Hoa-kỳ đã bành trướng tới khắp biển Thái-Bình-Dương (có lẽ người xưa đã nghi ngờ nơi đây sẽ là ngòi nổ xảy ra “tận thế” cho nên đặt cho cái tên là biển ‘Thái-Bình’ trái ngược chăng?) từ Hawai đến Wake, Guam, Samoa… Còn Trung-Quốc ngày nay phát triển nhanh quá như đôi hia ngàn dậm, bắt đầu tranh lấn trên “thương trường” khắp Thế-giới bằng cách làm ăn theo phương cách cạnh-tranh với giá rẻ mạt. Kết quả, kinh-tế các nước trên Thế-giới đã bắt đầu rên xiết vì người dân nước họ thích trữ mua đồ Sale hay mua đồ tiêu-dùng rẻ tiền mà Trung-Quốc đang phát triển rất hấp dẫn đối với họ.

Tuy nhiên, Con-Rồng Đỏ đang chới với, vì uống dầu, hít khí đốt, ăn than, như Voi ăn lá Tre thì biết bao nhiêu cho đủ. Sau Mỹ, Trung-Quốc là nước thứ Hai tiêu thụ nhiên liệu nhiều nhất trên Thế-giới cho nên dưới thềm lục địa từ đảo Điếu Ngư dài xuống Hoàng-Sa, Trường-Sa chạy tận xuống chùm đảo Indonesia là miếng mồi gần nhất và béo bở nhất, mà Trung-Quốc cần tử tế, lịch sự mời Mỹ rời khỏi nơi đó để Trung-Quốc không buộc phải dùng võ lực tiêu diệt từ gốc rễ, qua lời hù dọa thách thức của các Tướng Tàu như đã nêu trên. Trung-Quốc đang lửng-lờ dùng từ tiên-lễ hậu-binh. Đổi lại, phản ứng của Hoa-kỳ: “Chúng tôi đã ở đây từ cuối thế kỷ 19, chúng tôi vẫn tiếp tục ở đây, hôm nay, ngày mai và mãi-mãi. Còn đối với những nước ở vùng Thái-Bình-Dương nầy, chúng tôi bày tỏ sự cam kết vững chắc keo sơn của Hoa-kỳ đối với họ dưới sức mạnh và quyền lực tuyệt đối của chúng tôi! Trung-Quốc nghe hiểu câu nầy nên tạm thời co mình chùn lại; Những điều lệ quy tắc ứng xử trên bàn mổ LHQ về Biển Ðông đã phải vào quỹ đạo của Mỹ đã tính sẵn từ lâu: Những nước nhỏ cứ “làm-chủ”, TQ “quản-lý”, và Mỹ “lãnh-đạo”.

(Còn tiếp chuyên mục Mỹ, TQ, VN)

vinhtruong
11-17-2010, 04:55 PM
Ðã đến lúc Chú Sam phải ra mặt là tay giang hồ tứ chiếng để giựt nợ. Ai đặt tên South China Sea chú Sam không "khe", Biển là của ông trời cho là của chung chớ không phải là ao nhà của TQ, Chín nút hay ba tây gì cũng không bằng ba chú Sam với ba qua lựu đạn nơi tay.

Lịch-sử loài gười đã biểu diễn cho Hoa-Kỳ cũng như chúng ta thấy rõ những lực lượng khuynh đảo của thế-giới thường chỉ xuất phát tại hai lục địa lớn nầy; Do đó Hoa-kỳ phải tìm mọi biện pháp để cách nào không cho một lực-lượng quân sự khuynh đảo nào xuất hiện tại đây. Ðó là lý do Hoa Kỳ phải triệt tiêu ngôi vị khống-chế của TQ tại Biển Ðông, vì không thể có 2 mặt trời đều mọc cùng một lúc tại Biển Ðông!

Muốn được như vậy, Hoa-kỳ cần cấp bách làm sao tạo được thế quân bình tương-quan lực lượng bền vững thông qua giữa hai bán cầu, lục địa Âu-Á và Tây Bán-Cầu mà còn tương-quan giữa các nước lớn nhỏ với nhau, qua học thuyết “Quân bình Lực-lượng”. Điều nầy vay mượn từ chiến lược gia người Đức Otto Von Bismark (1815-1898) được chiến lược gia W.A. Harriman áp dụng từ sau Đệ II thế chiến tại Âu-Châu và Đông-Á bằng sách lược “Eurasian Great Game”đã đưa đến kết quả là hai vùng nầy được hưởng dưới cái dù che của Hoa-kỳ lâu dài để phát triển trong hòa bình và thịnh vượng nhưng khốn nạn thay trong đó không có Việt-Nam, như chúng ta đã nhận thấy tình trạng đau thương trong quá khứ, (Vì ở Ðức Mỹ để lại 300.000 quân và Triều Tiên 50.000 quân, còn Việt Nam rút về hết quân để dựng lên một chế độ toàn trị siêu Mafia trong 50 năm (không phải là Cộng Sản theo định nghĩa về bản chất) từ 21/9/1980 đến 50 năm sau, tháng 7/2010 điểm mốc bà Hillary đặt chân vào Hà Nội, đánh dấu ngày tàn của chế độ ăn cướp Mafia. Mỹ đang chuẩn bị tịch thâu tài sản bọn ăn cướp nầy như Macos, Trần Thủy Biền, Nguyễn Tấn Dũng ….

Điều quan trọng là Hoa-kỳ phải tự kềm hãm tham vọng của bất cứ một Cường-quốc bá chủ nào, như đã vấp ngã tại các nước ở Tây Bán-Cầu trong hội nghị kinh tế vừa qua mà Vị T.Thống Venezuela đã cùng các nước chống đối quyết liệt. Vì vấn đề quân bình lực lượng tại vùng Đông-Á đòi hỏi một sự chia sẻ trách nhiệm giữa Hoa-kỳ, Trung-Quốc và cả Nhật-Bản nữa; Hoa-Kỳ phải chứng minh cho Trung-Quốc thấy là cho dù có thể nhanh chóng trở thành một Cường-quốc khu vực với đà phát triển hiện nay, Trung-Quốc cũng không thể một sớm một chiều trở thành một đại cường cũng như Hoa-kỳ đã phải trải qua bao chông gai mới trở nên siêu cường. Và cho Trung-Quốc biết đà phát triển kinh tế không thể nào liên tục mãi; Ngoài ra chi phí quốc phòng gia tăng ngân sách một cách quá bình thường như vậy, thường sẽ kéo theo cuộc chạy đua vũ trang, vừa nguy hiểm vừa có hại cho sức phát triển đang lên.

Trước hết, Hoa-kỳ có thể cùng với Nhật-Bản, Ấn-Độ và các nước khác tay trong tay vận dụng một chính sách đối ngoại thích hợp để giúp Trung-Quốc hội nhập vào cộng đồng thế-giới xứng đáng vai trò một Cường-quốc như ai. Vì rằng Trung-Quốc và Hoa-kỳ đều có nhu cầu, trách nhiệm tránh đụng độ lẫn nhau; Vì tương lai của thế kỷ 21 phụ thuộc vào câu hỏi liệu Hoa-kỳ và Trung-Quốc có thành công trong việc nương nhau để cùng tồn tại hay không! Hoa-kỳ cũng cần giải thích cho Trung-Quốc biết rằng: Đài-Loan không phải là vấn đề hoàn toàn có tính cách nội bộ của Hoa-lục. Xử dụng võ lực để thống nhất Đài-Loan sẽ dẫn đến nhiều hậu quả nguy hại và một trong những sự nguy hiểm đó là sự rút ra của các nhà đầu tư Quốc-tế khỏi lục địa Trung-Hoa là một sự thiệt thòi đáng kể, vì Trung quốc ngoan-cố ương ngạnh nên Hoa kỳ dần dần rút đầu tư ra khỏi nước để chuyển qua chỗ con Ó Con đang lớn mạnh là Việt Nam như đóa hoa đang nở nhụy. Viet Nam đang là một nền kinh tế có mức độ tăng trưởng khá cao trong vùng thời gian qua, trong bối cảnh hậu khủng hoảng kinh tế trên thế giới, song liệu Việt Nam cần tới Mỹ hơn hay là cường quốc kinh tế hàng đầu này phải cần tới Việt Nam hơn tại Đông Nam Á? Sau khi cho rằng Tổng thống Mỹ đã ít nhiều tỏ ra 'mềm mỏng' trước các cường quốc như Nga và Trung Quốc, đặc biệt trên địa hạt dân chủ và nhân quyền, phó chủ biên quốc tế của tờ New York Magazine nhận định, chính sách này không nhất quán ở nơi khác, đặc biệt với Việt Nam. "Việt Nam vẫn là một nước nhỏ và yếu, dù đây là một đối tác mới của Mỹ cả về kinh tế và chiến lược; Với thu nhập quốc nội tăng chừng 7% vào quý trước, vốn làm cho nước này trở thành một trong các nền kinh tế nóng nhất ở châu Á, theo lộ trình cũa Mỹ..." Và nếu Hà Nội từ chối, và đây là lý do thứ ba cần chú ý, thì Washington có rất nhiều các đối tác tiềm năng khác đang thỉnh cầu xin ở khu vực này của thế giới. Dĩ nhiên VN bỏ mất cơ hội bằng vàng "Nhưng mặc dù cách cải cách kinh tế của Hà Nội, Việt Nam vẫn còn là một thể chế khá độc tài, thậm chí tổ chức Human Right Watch còn gọi đây là một trong những quốc gia có sự đàn áp sâu sắc nhất ở châu Á." Sau khi ghi nhận tăng trưởng kinh tế ở Việt Nam trong thời gian gần đây đã tạo cho các nhà sản xuất Mỹ cơ hội hưởng giá nhân lực lao động thấp trong so sánh với mức giá lao động của Trung Quốc đang nhanh chóng tăng giá, tác giả bài báo trên The Atlantic nhận xét: "Nhưng đối phó với Việt Nam thì dễ hơn. Mỹ có đủ sức để ép nước này mạnh hơn trên các giá trị cơ bản của tự do chẳng hạn, bằng cách hướng cho các hợp tác làm cho Việt Nam phải nhẹ tay hơn, vì lý do đơn giản là Việt Nam cần Mỹ hơn là Washington cần Hà Nội rất nhiều."

Điều kiện làm bạn: Cựu tổng thống Mỹ, Bill Clinton, vừa tới thăm Việt Nam tuần vừa qua. Chúng ta có thể lý giải trước hết rằng trong khi kinh tế Việt Nam đang "nóng và tăng trưởng" thì nền độ lớn của nền kinh tế "vẫn còn nhỏ nhoi" với quy mô còn thấp hơn một nửa so với Thái Lan. Lý do tiếp theo là do Việt Nam "là quốc gia đặc biệt bị đe dọa bởi hành vi ngày một hiếu chiến của Trung Quốc, nhất là với các tuyên bố đòi mà VN đã lỡ phóng lao phải chủ quyền với lãnh hải tranh chấp ở Biển Đông theo lao."

"Điều này có nghĩa là Việt Nam đang rất muốn có bạn bè mới tại thời điểm hiện nay và có thể chịu 'ngậm đắng nuốt cay' chấp nhận một số điều kiện, nếu như không có cơ hội nào khác," như cái mưu đồ của Mỹ đã có trước trong lộ trình hậu chiến về phần mềm. Làm bạn với Hoa Kỳ có nghĩa là DCS phải tuân theo một số quy tắc cơ bản. Mà đầu tiên là quý vị trong DCS phải chấm dứt bắt nạt công dân của mình "Và nếu Hà Nội từ chối, và đây là lý do thứ ba cần chú ý, thì Washington có rất nhiều các đối tác tiềm năng khác ở khu vực này nhu Thai Lan Indonesia … chẳng hạn."

Chúng ta nhận định chính quyền của Tổng thống Obama quan tâm tới việc gây dựng các liên minh trong khu vực châu Á vào thời điểm hiện nay là để "cân bằng trước một Bắc Kinh ngày một gia tăng sức nặng của nó trên trường quốc tế."

Và chúng ta cũng cho rằng với toàn bộ những lý do trên, Ngoại trưởng Mỹ, bà Hillary Clinton hoàn toàn có đủ tự tin để chuyển một thông điệp như sau tới Hà Nội, trong thời điểm hiện nay:
"Quý vị muốn có bạn phải không? Rất tuyệt vời, Chúng tôi rất vui nhận quý vị làm bạn; Thế nhưng làm bạn với Hoa Kỳ có nghĩa là quý vị phải tuân theo một số quy tắc cơ bản mà đầu tiên là quý vị phải chấm dứt bắt nạt các công dân của mình."

Bằng như, một sự gia tăng ảnh hưởng chính trị của Trung-Quốc trong vùng sẽ không hại gì cho sách lược đối ngoại của Hoa-kỳ; Cụ thể như việc Trung-Quốc yểm trợ Pakistan là một việc tốt vì làm như vậy sẽ loại bỏ những tham vọng của Ấn-Độ nhầm thu phục nước nầy. Sự lớn mạnh của Trung-Quốc thật ra rất cần thiết cho quyền lợi của Hoa-kỳ va the gioi vì cả hai nước có khá nhiều chương trình để cần tới nhau, tôi nghĩ Hoa-kỳ nên xây dựng Trung-Quốc thành một đồng minh chiến lược giống hệt như vai trò của các nước Tây-Âu trong thời kỳ cuộc chiến tranh lạnh.

Nhìn về Nhật-Bản, từ lâu Hoa-kỳ đã để cho họ hiểu rằng: một nước Nhật-Bản dân chủ và thịnh vượng luôn luôn là một đồng minh cần thiết của Hoa-kỳ trong việc chia xẻ trách nhiệm quản lý những công việc chung của thế-giới. Đứng trên một góc nhìn thực tế, chúng ta nên chủ trương rằng: “trong bối cảnh Thế-giới ngày nay, nếu có những trung tâm sức mạnh khác cùng tồn tại, thì một số vấn đề nan giải của Thế-giới sẽ dễ được giải quyết hơn như sư lan tràn vũ khí nguyên tử, siêu kỹ thuật, từng người ôm bom tự sát, từng Toán ôm mìn tự sát, rồi có ngày nguyên một nước tự nguyện tự sát, rồi vấn đề chống khủng-bố, nhân mãn, thiếu thức ăn, bệnh truyền nhiễm ghê gớm hủy diệt loài người, nạn ma túy và theo dỏi, kiểm soát sự nóng dần cũa bầu khí quyển và môi trường sống… Thử hỏi biết bao vấn đề đặt ra cho nhân loại, cho nên Trung-Quốc không dại gì mà gây chiến với Hoa-kỳ vào lúc nầy. Còn nghĩ về chuyện tương lai thì Trung-Quốc cũng không nên quên rằng nhân loại đã bỏ lại phía sau sự chém giết tràn ngập xác người của thời Trung-Cổ và đang cố tìm cách sống chung hòa bình để phát triển tự tồn. Lịch-sử của nhân loại đang sang trang. Thế kỷ 21 là thế kỷ của hợp tác tích cực để phát triển chứ không còn là thời kỳ của các ý thức hệ đối đầu ngu-xuẩn vô nghĩa lý; qua đó, viễn ảnh của chiến tranh trên điểm nóng Thái-Bình-Dương như Mao Trạch Ðông đã tiên đoán chỉ có thể coi như một huyền thoại không thể có vì quá xa rời thực tế… theo như tôi nghĩ?

Vậy nên vấn đề cần đặt ra không phải là lo Trung-Quốc lớn mạnh mà nên hỏi Trung-Quốc sẽ dùng sức mạnh của mình như thế nào…? Kết luận, đều cốt lõi là chính sách đối ngoại nào làm cho sức mạnh của Trung-Quốc biến thành một sức mạnh phục vụ hoà bình thế-giới là một chính sách đối ngoại tuyệt hảo của chính khách Hoa-kỳ, nhưng chắc chắn không phải là chính khách George H.W.Bush, và Dick Cheney. Vì các ông nầy chỉ biết đến quyền lợi cá biệt Phe-nhóm về dầu hỏa và buôn súng, không nghĩ gì đến quyền lợi chung của Tập đoàn Tư Bản Lớn cũng như Nhỏ; thế nên đã xảy ra vụ tai-tiếng Burlington, về tiết lộ danh tính điệp-viên Valerie Plame, do cựu phát ngôn viên chính phủ, Ông Ari-Fleischer khai trước toà rằng chính ông chánh văn phòng Libby cũa ông cuu Phó TT Cheney tiết lộ tên tuổi điệp viên nầy cho ông ngày 7 tháng 7, 2.003. Coi như sự nghiệp chính trị của Nhóm Skull and Bones nầy sẽ bị nhiều rối rắm sau nầy và vĩnh viễn lùi vào bóng tối; Và dữ kiện trên như một bằng chứng ngày tàn của Skull and Bones!

Tôi mãnh liệt tin tưởng rằng: “Nước Mỹ sẽ xuất hiện những nhân tài kiệt xuất phát minh ra những tài nguyên bất tận thay thế xăng dầu bằng nguồn Nước, sức Gió thiên nhiên, Mặt trời ánh sáng của Thượng đế và Khí methanol!” Rồi đây các nước tồn trữ vũ khí nguyên tử là cái gai khó ưa của nhân loại.

Trung Quốc đã chính thức lên tiếng phản đối kế hoạch tập trận chung Hàn Mỹ Việt vừa qua. Người phát ngôn cho Bộ Ngoại giao Trung Quốc, ông Tần Cương, nói "các bên cần bình tĩnh, kiềm chế, không gây căng thẳng, không làm tổn hại đến lợi ích an ninh của các quốc gia trong khu vực" Trong khi đó, tờ Quang Minh Nhật báo của Trung Quốc đăng bài của tác giả Tôn Nhất Sơn phân tích về những việc nước này cần làm khi Hoa Kỳ mang hàng không mẫu hạm tham gia tập trận ở Hoàng Hải. Bài báo viết thông qua cuộc tập trận này, Mỹ chứng tỏ nhiều dụng ý. Đầu tiên là gây áp lực lên Trung Quốc. Thứ hai là ngăn chặn sự phát triển lớn mạnh của Trung Quốc, Mỹ tin rằng nếu có chiến tranh với Trung Quốc lúc này thì Mỹ sẽ thắng; Thứ ba, nếu xảy ra chiến tranh giữa hai bên, thì Mỹ sẽ không phải trả nợ Trung Quốc nữa. Nhưng thứ tư, Mỹ cho rằng Trung Quốc sẽ chẳng ḍại gì mà gây chiến với Mỹ vì khoản nợ khổng lồ của Mỹ với Trung Quốc giống như "gót chân Achilles" của Trung Quốc vậy (chưa chắc đâu, đừng chủ quan). Tác giả Tôn Nhất Sơn phân tích rằng trong tình hình khủng hoảng tài chính hiện tại, Hoa Kỳ đang rất cần nước ngoài gánh nợ và do vậy, đang gây áp lực lên các nước nhất là Trung Quốc để nước này "mua" các khoản nợ khổng lồ của chính phủ Mỹ. Cuộc tập trận sắp tới cũng là một dạng áp lực quân sự đối với TQ; Bài báo cũng viết rằng Hoa Kỳ tin tưởng sẽ thắng nếu có chiến tranh với Trung Quốc vì công nghệ tin-học của Mỹ phát triển nhất thế giới và Mỹ có thể vô hiệu hóa hệ thống chỉ huy điện tử của Trung Quốc trong vòng một tiếng đồng hồ. Thêm nữa, quân đội Trung Quốc còn yếu tính chiến đấu, mà quân đội VN là lực lượng tổng trừ bị cho Lực lượng Phản ứng nhanh của Mỹ nếu Mỹ muốn, Mỹ cho rằng bây giờ là thời điểm lý tưởng để gây chiến với Trung Quốc. Ông Tôn Nhất Sơn cho rằng vì những lý do như vậy mà Hoa Kỳ quyết định tập trận tại Hoàng Hải nhưng đó là một quyết định sai lầm? Người viết không cho là sai lầm mà là ngòi nổ đầu tiên kích hoả trong một kho đạn khổng lồ biến thành xác pháo đã có thiết kế tỉ-mỉ, nếu TQ không cúi đầu nhượng bộ! Dĩ nhiên tôi chắc chắn TQ sẽ nhượng bộ vì không muốn tự sát!

Mỹ hoàn toàn chủ động: Bài trên Quang Minh Nhật báo viết cần phải hiểu rằng gần như toàn bộ các vấn đề mà Trung Quốc đang phải giải quyết đều nảy sinh từ trò chơi xấu của Mỹ (đúng vậy, vì Mỹ đã có mưu đồ từ lâu trong thế chiến lược Eurasian) Các vấn đề như Đài Loan, Tây Tạng, Tân Cương, Ấn Độ, Việt Nam, Biển Đông, Trung Á và Pháp Luân Công, bộ tộc Tây Hồi… dĩ nhiên ai cũng biết trò chơi xấu là truyền thống đặc thù của Mỹ mà lị!!! Vì thế, đương đầu với Mỹ cũng là giải quyết tận gốc các vấn đề trên, Tôi nghĩ, Trung Quốc trước hết cần tự hoàn thiện, sau đó quay sang trấn áp ảnh hưởng của Hoa Kỳ. Cách thức nhanh chóng và đơn giản nhất là tấn công trực diện. "Trong quá khứ nếu ai nói thế này thì chắc bị coi là điên rồ. Nhưng ngày nay, đây là điều hoàn toàn thực tế" vì TQ chỉ cần 3 người quyền lực là có thế tấn công chớp nhoáng và bí mật vô cùng, trong khi Hoa Kỳ cần phải có lệnh họp hành của Quốc Hội – Trong khi Hoa Kỳ trỗi dậy nhờ một loạt họp hành thiết kế tỉ mỉ, như các cuộc chiến tranh, từ chiến tranh với Tây Ban Nha, tới Thế chiến I, rồi Thế chiến II, tất cả đều có liên quan trực tiếp tới sự lớn mạnh c̉ả nước Mỹ. Thế nhưng tác giả Tôn cho rằng cũng có những cuộc chiến tranh khiến Mỹ "thân bại danh liệt" như chiến tranh Triều Tiên, cuộc chiến Việt Nam, Iraq và Afganistan, Tôi cho rằng tác giả Tôn không biết gì cả: Cuộc chiến Triều Tiên, Việt Nam, và trước đó là Ðức trong ống kính của chiến lược gia George Kennan, chia 2 quốc gia để kéo dài chiến tranh bằng mục tiêu để thủ lợi giữa ba thằng cường quốc Mỹ, LX, và TQ. Còn cuộc chiến VN và Iraq giống nhau ở cái chỗ “Tàn phá để xây dựng” theo học thuyết kinh tế gia người Anh Malthus.

Họ cho rằng xung đột vũ trang với Trung Quốc ở Hoàng Hải hay Biển Đông sẽ là cơn ác mộng khủng khiếp nhất của nước Mỹ? Tôi không nghĩ như vậy, kể từ sau Chiến tranh thế giới lần thứ hai, chỉ có cuộc chiến vùng Vịnh lần thứ nhất năm 1991 là mang lại lợi ích cho Hoa Kỳ? Lợi ích như thế nào!? Theo tôi nghĩ thì lợi ích có khác theo ý nghĩ của tác giả Tôn. Tôi giải nghĩa: nếu quân đội Mỹ đánh thẳng vào Baghdad sẽ không hoàn thành được học thuyết Malthus, vì không có sự thanh toán câm thù đẫm máu giữa người Shite và Sunny có nghĩa không có sự tàn phá vào cuộc chiến Iraq sau cùng, nó cũng giống như chiến dịch Phượng Hoàng tại VN để kéo dài căm thù giữa ngưới quốc gia và MTGPMN, cho nên không thể hàn gắn nếu như miền nam và MTGP vào mật khu chống lại quân BV sau 1975 thì chưa biết việc gì sẽ xảy ra, nhưng lại làm bể kế hoạch chiến lược toàn cầu của Mỹ, ngay đến Hà Nội xin đầu hàng vô điều kiện sau 11 ngày đêm oanh tạc, mà Mỹ buộc không được, không được! phải chiến-thắng trận Ðiện Biên Phủ trên không với VNCH cũng như thắng trận Ðiện Biên Phủ dưới đất đối với Pháp theo chiến lược gia George Kennan thiết kế.

Trong khi đó, cuộc khủng hoảng kinh tế-tài chính ở nước Mỹ này tuy đã khá hơn nhưng chưa phải đã chấm dứt. Có ý kiến cho rằng ngành ô tô có phục hồi đôi chút là vì "chơi bẩn" với tập đoàn Toyota của Nhật Bản và những rắc rối gần đây với tập đoàn BP của Anh về vụ tràn dầu cũng là để giúp các tập đoàn dầu khí Mỹ; Thế cho nên, Mỹ sẽ không dám chiến tranh với Trung Quốc vì ngay cả trong trường hợp chiến thắng, Mỹ sẽ "mất máu nặng" (Hãy chờ xem… đây là nằm trong dự mưu của Mỹ). Bài trên Quang Minh Nhật báo nói nếu thực muốn đánh nhau với Trung Quốc, thì cuộc chiến này sẽ là dấu chấm hết cho quyền lực của Hoa Kỳ (Tác giả nói ngược rồi) "Xung đột vũ trang với Trung Quốc ở Hoàng Hải hay Biển Đông sẽ là cơn ác mộng khủng khiếp nhất của nước Mỹ." (Vụ đắm tàu Cheonan và tàu lạ tấn công tàu TQ là nằm trong dự mưu của CIA) Nếu như Mỹ đụng độ với Trung Quốc, thì đồng Mỹ kim sẽ mất vị thế thống lĩnh trong thanh toán thương mại quốc tế vì nhiều quốc gia sẽ cho rằng Mỹ sẽ phá sản nếu thua trận.

Nhưng nếu Mỹ thắng thì sao? Tác giả Tôn phải hiểu rằng làm sao Mỹ thua TQ "Đối thủ của Mỹ là Trung Quốc, chứ không phải một quốc gia nào khác, Mỹ đã không thể đối phó với Iraq và Afghanistan, thì cơ hội với Trung Quốc là bao nhiêu" Báo nầy lại lầm to nữa
"Ban lãnh đạo của Hoa Kỳ đang hành xử như những kẻ điên dại, nhưng chúng ta không sợ những kẻ điên dại đó." Không điên đâu, đây là kế hoạch thiết kế cho 100 năm Eurasian 1920-2020 có từ lâu nên phải hy sinh cách chức tướng Mac Arthur, Westmoreland, ám sát Kennedy, không cho Johnson tái ứng cử kỳ-2, lấy cái ghế quyền lực của TT Nixon bằng Watergate, không cho phép Hà Nội được đầu hàng… Bài báo đặt câu hỏi: "Khi mà Mỹ có trong tay bom hạt nhân và Trung Quốc không có, chúng ta đã chẳng sợ gì Mỹ, tại sao bây giờ chúng ta lại phải sợ?" Tôi nghĩ tác-giả Tôn nầy điên chớ không phải Mỹ. Hoa Kỳ muốn TQ vào LHQ để chấp hành luật pháp thế giới, chấm dứt xài luật rừng, bây giờ vào LHQ rồi mà xài luật rừng là tự sát cho đáng kiếp cái mộng bá quyền.

Trung Quốc cần phải phản ứng: Tác giả Tôn Nhất Sơn cho rằng trong trường hợp Hoa Kỳ mang hàng không mẫu hạm tới Hoàng Hải để tập trận thì "chúng ta phải đánh chìm hàng không mẫu hạm đó!” (Dám không) Tác-giả Tôn cho rằng: "Đây là cơ hội Trời cho." (Thì làm thử đi rồi biết) Thời gian gần đây Trung Quốc đang nâng cao năng lực hải quân – Bài báo phân tích đây là lúc có thể đánh cho Hoa Kỳ một đòn chí mạng "Vấn đề của chúng ta hiện nay là chúng ta là chủ nợ lớn của Mỹ và có thể chúng ta sẽ không đòi được nợ nếu chiến tranh xảy ra" "Thế nhưng món nợ đó thật ra cũng chỉ như bánh vẽ, chúng ta không bán được và cũng không trao đổi được" Ông Tôn nói tuy nhiên, chiến tranh nổ ra sẽ là lúc Hoa Kỳ mất hết uy tín và phá sản. (Nhưng tác giả làm sao hiểu nổi, trong bản-đồ chiến lược toàn cầu là chia Trung Quốc y chang như Liên Xô trong đó có Ấn Ðộ nữa. Rồi đây không có nước nào nhiều dân số bằng Mỹ theo định-lý xác-quyết bản chất: “Nước Mỹ tuy sanh sau đẻ muộn nhưng một phần trăm tinh hoa của các nước trên thế giới đều kết hợp nơi đây tạo thành nước Hiệp Chũng Quốc để lãnh đạo thế giới!” (Siêu chiến lược gia William Averell Harriman (1891-1986)

Theo nhận xét tác giả Tôn: “Hãy tưởng tượng đẹp biết bao khả năng Đài Loan trở về với Đại lục, rồi các vấn đề khác như Nhân dân tệ, Dalai Lama, Pháp Luân Công và Tân Cương, sắc tộc Uighur sẽ được giải quyết” tác giả tiếp "Hơn thế nữa, chiến thắng cuối cùng sẽ thuộc về Trung Quốc vì theo thiên cơ phối hợp với long mạch (biện pháp Hoa Kỳ phải manageable powerless with the loss of Fengshui powers) đây cũng là lúc thuận lợi để tiến hành cải cách sâu rộng, đổi mới Trung Quốc" (Ông Tôn quá chủ quan). Tác giả bài báo nói: “không cần cảnh báo đối với hàng không mẫu hạm của Mỹ mà nên xông lên tiêu diệt chúng; Chúng ta sẽ kiên quyết tiêu diệt bất cứ kẻ nào dám xâm lăng bờ cõi của chúng ta" (thử làm là biết hậu quả tức thời) Mỹ phản ứng điều động tàu ngầm để đồng loạt phối hợp tấn công? Hiện diện chưa từng chứng kiến trong lịch sữ của loạt tàu ngầm Mỹ: Tin cho hay, trong một diễn biến ít ai biết tới, ngay trước khi Trung Quốc loan báo tập trận tại Đông Hải (30/06-05/07) Mỹ đã ngầm ra lệnh điều ba tàu lặn tới các cảng ở châu Á-Thái Bình Dương. Tờ Bưu điện Hoa Nam Buổi sáng (South China Morning Post) xuất bản tại Hong Kong nói hôm thứ Hai 28/06/2010, ba tàu ngầm thuộc loại lớn nhất trong Hạm đội 7 của Mỹ được điều động trong màn thị uy "chưa từng thấy kể từ cuối Chiến tranh lạnh" Đó là các tàu USS Michigan, được điều tới Pusan, Hàn Quốc; tàu USS Ohio tới Vịnh Subic của Philippines; và tàu USS Florida tới Diego Garcia trong Ấn Độ Dương. Việc điều động này được nhận xét là chỉ dấu cho thấy sự leo thang trong hoạt động dưới đáy biển ở Đông Á. Báo Hong Kong cho hay ba tàu ngầm hạng Ohio này vừa được nâng cấp từ sử dụng hỏa tiễn mang đầu đạn hạt nhân chuyển sang dùng các vũ khí tối tân bí mật nhứt, hơn như thiết bị do thám hiện đại và số lượng lớn tên lửa Tomahawk chuyên tấn công các mục tiêu trên mặt đất. Tổng số tên lửa mà ba tàu này mang trên mình lên tới 462 chiếc Tomahawk. Một quan chức quốc phòng hoạt động lâu năm ở Á châu được trích lời nói đây là lượng hỏa lực vô cùng lớn. Quan chức giấu tên này nói: "Đây là dấu hiệu nữa cho thấy Hoa Kỳ đang kiên quyết duy trì vị thế thống lĩnh về quân sự ở châu Á. Làm động tác này lộ liễu như vậy, Mỹ muốn chuyển thông điệp cho Bắc Kinh và các nước khác, kể cả đồng minh lẫn không đồng minh là "Mỹ quyết tâm trở lại Thái Bình Dương bằng mọi giá, nếu TQ làm ẩu là trúng kế như Nhựt Bản bị Mỹ chận nguồn tiếp tế nhiên liệu nên Nhựt Bản buộc phải lâm chiến để Mỹ tiêu diệt mầm mống quân phiệt. Now your turn TQ! Dám không, Mỹ trực tiếp thách thức!

Queenbee-1

vinhtruong
11-18-2010, 10:33 PM
Về chính sách toàn cầu, Permanent Government xác định: “Người Mỹ không có người bạn lâu dài cũng không có kẻ thù truyền kiếp, Quyền lợi và chỉ có quyền lợi mà thôi, quyền lợi American First xác định thế liên minh. Vì thế người Việt hải ngoại cũng nên thông cảm mà đừng ghét bỏ gì Chính phủ Mỹ cũng như người dân Mỹ (mà chúng ta chỉ căm ghét chính sách Mỹ của War Industries Board) Họ luôn luôn vẫn tốt với mọi người trên thế giới.

Về chính sách riêng vùng: trước kia dối với Saigon và Hà Nội thì đã chứng minh ngày 30/4/75, rồi ngày hôm nay, tục ngữ người Việt có câu “Bán anh em xa, mua láng giềng gần” liệu Việt Nam có thể làm phật lòng nước láng giềng Trung Quốc khi đi với Mỹ và liệu Việt Nam có nên rút ra bài học từ cuộc chiến tranh Việt Nam khi tới một thời điểm nào đó, vì quyền lợi “American First” nước Mỹ không có người bạn lâu đời và chẳng bao giờ có kẻ thù truyền kiếp, chỉ có quyền lợi, quyền lợi xác định thế liên minh, thế nên phía VN khẩn thiết yêu cầu Mỹ nên xác định lại lòng tin cậy và lần đầu xích lại gần VN bị thất bại đến lần mới đây VN không có lựa chọn nào vì đã làm mất lòng Trung Quốc và Mỹ lại tha thiết vì quyền lợi của họ đã đến đúng thời-điểm cần có VN là đối tác mới, và cũng rất cần thiết cho quyền lợi Mỹ vào thời điểm nầy, Mỹ cho là “Roll-Back after overhauling the damage control”.

Mỹ dựa vào thế liên hoàn Tam Quốc Chí tân-thời, nhưng đặc biệt chỉ có Mỹ là chủ động mà thôi; Năm 1970 Kissinger đi đêm với Trung Quốc để cho TQ vươn lên ngôi hạng-2 thay thế Liên Xô trên thế giới. Sơ khởi với món quà nửa kín nửa hở, Hoàng-Sa: “Cái gì gọi là South China Sea là của China.” Nhưng đến năm 2010 Bà Bô trưởng ngoại giao Hillary qua Hà Nội là thời điểm Hoa Kỳ chuẩn bị truất vị thế hạng-2 của TQ cho Ấn-Ðộ lên ngôi. Nhưng trong ống kính của Permanent Government là Liên Xô mới là ngôi hạng-2 vĩnh viễn trong tiềm-tàng bằng tượng trưng cây súng AK và M-16: Năm 1972 mà chúng ta gọi là Mùa Hè Ðỏ lửa, Hoa Kỳ và Liên Xô đã bí mật âm mưu, dù là trò chơi chiến tranh mà nếu tôi không nghiên cứu tỉ mỉ, đối chứng trong thư viện Library of Congress thì làm sao biết được.

Mới đây, cựu ngoại Trưởng Mỹ, Tiến sĩ Henry Kissinger thú thật sự thảm bại tại Việt Nam năm 1975 là do Mỹ chớ không phải do VNCH, điều nầy con nít cũng biết. Tại sao Ông nói điều này trong thời gian Mỹ dồn dập trở lại Á châu Thái Bình Dương, mà tôi cho là thời điểm “roll-back” đặc biệt là đi sâu sát vào Biển Ðông của VN? (Như tôi đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần đúng thời điểm (decent interval) và cuối thập niên của kế hoạch 1920-2020, nhiệm kỳ TT thứ 44 Obama phải “Roll-Back”). Theo lộ-trình phải phát động dù bất cứ tổng thống nào cũng buộc phải thi hành; Tiến sĩ Henry Kissinger minh thị nói điều này vào ngày 29-9-2010, có nghĩa sau khi bà Hillary tuyên bố tại Hà-Nội ám chỉ là bắt đầu “roll-back” Trong một cuộc hội thảo long trọng ngay tại Bộ Ngoại giao tại Washington DC, với sự điều hợp của Ðại-sứ Brynn, trong đề tài "Kinh nghiệm Hoa Kỳ tại Ðông Nam Á" (The American Experience in Southeast Asia: Historical Conference) cựu ngoại trưởng Kissinger là con rối của George H W Bush (Ðại-đế triều đại-2 của Skull and Bones) nhưng chính Tham mưu trưởng WSAG, Donald Rumsfeld mới là người điều-hành mọi việc. Bush-Cha chính là người chủ-đạo của triều đại Emperor-Ðệ-II, Slkull and Bones, nhưng người diễn giả chính là Henry Kissinger, thử tìm hiểu ý nghĩa gi!? Ðóng kịch làm bộ tạ lỗi với các đồng minh Mỹ ở Á châu Thái bình Dương chăng!? Không phải vậy mà thế chiến lược “di-tản chiến lược (Manage the defeat) sau 2 tu chanh án Cooper-Church 1970 và Case-Church 1973, rồi mãi đến 2010 mới gọi là Mỹ trở lại trong thế mạnh (Overhauling the defeat to roll-back after Eagle Pull 1975). Rồi cũng tự cho là để mặc thị cam kết Mỹ sẽ không để tái diễn sai lầm chết người Việt, (thí nghiệm vũ khí) chết người Mỹ (khổ nhục kế bằng có bom và hoả tiển điện tử hướng dẫn, nhưng lại tháo ra để thả bom thường, 1 pass 2 trái, rồi bị bắn rớt để tiêu thụ hàng tiêu dùng) như thế nữa trong lúc Mỹ đang dồn dập trở lại Ðông Nam, Bắc Á để kềm chế TC lần thứ hai sau lần thứ nhứt thất bại xảy ra trong Chiến tranh Lạnh.

Thực vậy, trong thời gian ba tháng từ tháng Bảy đến nay, Mỹ tăng cường nỗ lực trở lại Ðộng Nam Á, nỗ lực vô tiền khoáng hậu sau khi Mỹ rút quân ra khỏi VN như bại binh ra khỏi thành. Hậu quả có mục đích của việc Kissinger lén đi TC, bắt tay được với TC, nước đông dân nhứt hành tinh có thể trở thành một thị trường lớn cho Mỹ với giá nhân công rẻ mạt. Ðó là cái cố tật của những những thành viên WIB (War Industries Board) có ăn học cao, tự tôn, tự đại, sống trong tháp ngà máy lạnh, mục hạ vô nhơn nên thích làm thay nghĩ thế cho các quốc gia dân tộc nhược tiểu, bây giờ âm mưu giựt nợ bằng cách bắt TQ phải mua trái nợ cho mình. Qua những gì Kissinger thố lộ mới nói đó không làm tôi ngạc nhiên, 35 năm trôi qua, hầu hết các tài liệu giải mật đều cho biét Mỹ cố tình cho là thua CS Bắc Việt để cho Hà Nội tha hồ bố láo mà quên cái tội ác tài trời của bọn WIB buôn khí giới giết người nầy, không phải ở chiến trường Việt Nam mà ở chính trường Mỹ trên đồi Capitol. Hầu hết người Mỹ chánh trực và hơn hai triệu người Mỹ gốc Việt đều biết cái Nhóm WIB nầy đã khủng bố chính quyền Mỹ bằng Truyền Thông Văn Hóa do chúng tài trợ không hạn chế; Nhiều cuộc hội thảo của các đại học Mỹ tổ chức có nhiểu tướng lãnh Mỹ, chiến lược gia Mỹ và VNCH còn sống, có người còn khen quân lực VNCH giỏi chịu đựng, chớ nếu quân lực Mỹ sa vào trường hợp cắt đạn dược, không yểm, thỉ quân lực Mỹ chỉ có thể chịu đưng ba tháng thôi, chớ không phải ba năm như QLVNCH. Cuối cùng tổ chức cho Tiến Sĩ Kissinger thật thà khai báo phải chăng Bộ Ngoại Giao Mỹ muốn chứng tỏ Mỹ sẽ không để một sai lầm như của Kissinger tái diễn!? Thừa nhận sai lầm với các nước ở Á châu Thái Bình Dương với lời cam kết mặc thị không tái diễn sai lầm như sai lầm đối với ở VNCH khi xưa nữa; Ðừng tin nếu vì American First thì họ vẫn tái diễn như thường cũng không khác gì họ có câu châm ngôn “Hoa Kỳ Không có người bạn lâu đời, cũng không có kẻ thù truyền kiếp. Quyền lợi xác định thế liên minh!

Vi thế, P.G có thể làm bất cứ điều gì có lợi cho American First thì họ làm ngay, kể cả phải giết TT Kennedy, bộ trưởng Tư pháp Kennedy, ngăn chận không cho LB.Johnson tái ứng cử kỳ 2 vì ngoan cố đi theo người tiền nhiệm, hất chiếc ghế quyền lực của Nixon để vô hiệu hóa các bức thư riêng tư vói TT Thiệu, trói tay TT Gerald Ford không làm gì được để cứu miền nam… Chiến tranh Việt Nam có những điều khó tin mà lại có thật; Có bao giờ chúng ta nghĩ rằng: Tham mưu trưởng WSAG, Donald Rumsfeld ra lệnh dùng Trực-thăng CH.53 không số, không cờ, rồi bất chợt đổ đặc công CSBV vào các đường di chuyển trong Phi-trường Đà-Nẵng để cho chúng “nội công, ngoại kích không”? Nhưng may quá trùm CIA, Richard Helms đã thực hành thành công kế hoạch “rã-ngũ” QLVNCH, nên Donald Rumsfeld mới chịu hủy bỏ ý định trên. Thêm những tài liệu dưới đây trong khi hai đàn anh Liên-Xô và Trung-Quốc cấu xé lẫn nhau, Bắc Việt không thể tiếp tục cuộc chiến, nên Hoa-kỳ phải nhảy vào để tiếp tục trò chơi vì đang bị sa lầy với hơn nửa triệu lính Mỹ, không có tàu bè hoặc máy bay nào chở cho hết một lượt được, vì còn kẹt lại trong dự án CIP. Độc-giả thử nhìn xem chữ gì nơi các thùng cây (do phóng viên Ðông-âu chụp hình giải mật trong tác phẩm “The New Legion”) trang 95– Có phải “Handle with care”? Bây giờ bộ-đội CSBV phải biết chút đỉnh, tiếng Anh để phân biệt đâu là súng-đạn và thuốc-men, huyết thanh… đồ dễ vỡ để mà di-chuyển; Ðôi khi Hà-Nội còn nhõng nhẽo bắt chẹt Mỹ phải dùng CH-53 không có số tản thương cán bộ nồng cốt của chúng mà có ai biết gì đâu? Buộc Mỹ phải thả bom các bồn xăng VNCH để hạn chế bớt hoạt động quân sư, buộc Mỹ vi phạm không thi hành điều cam kết với VNCH mà hội nghị Paris cho phép “là một đổi một” vũ khí bị hư hại. Buộc Mỹ không được cho KQVN hay đình động AD-6 vì phi cơ nầy thả bom quá chính xác, mà theo sự thỏa thuận chỉ có T-6, T-28, T37, và T38 những phi cơ nầy chỉ thả pháo chuột và không bay ra đến Hà Nội để làm ẫu.

Thế nên trò chơi chiến tranh giữa KGB và CIA qua Chiến Tranh lạnh là “Phong Trào Giải Phóng” (NLF) và “Chống nổi dậy” của Mỹ (CIP) Nhưng thật ra Trung Quốc cũng bị trúng kế của Mỹ là phải chi viện tối đa cho Hà Nội để cùng gây ảnh hưởng và gìn giữ tiền đồn chống đế quốc Mỹ nằm sát nách Trung Quốc. William Averell Harriman, chiến lược gia hoàn-vũ cho rằng: Làm như vậy sẽ giải tỏa cho thế giới được tránh khỏi một cuộc chiến tranh nguyên tử. Riêng phía Hà Nội phải cố gắng dựa vào vị thế độc lập khi nhận viện trợ của hai nước đàn anh để cùng chịu đựng một cuộc chiến lâu dài hơn theo chiều dài của kế hoạch CIP để cho họ xả rác vũ khí lỗi thời.

Có bằng chứng cho thấy rằng công cụ CIA và KGB, Mafia nhí trùng Lê Ðức Thọ đã sẵn sàng ứng xử trò chơi chiến tranh theo như tài liệu CIA, tin tức tình báo ngày 24/1/1966, CIA số 03777/66. Trong thời gian Mỹ ồ ạt oanh kích Bắc Việt, Hà Nội vẫn âm thầm chuẩn bị đối phó như từ ngày 23/12/1966 có tám chiếc AN-12 loại phi cơ vận tải hạng nặng của Liên Xô cất cánh thẳng từ Liên Xô qua Hà Nội; Mỗi chiếc có thể chở hơn 10 tấn quân dụng, dù rằng những gì bên trong làm sao biết được; nhưng cái Trục Ma-Quỷ nầy đều biết đó là những trang bị mới nhứt đang thí nghiệm giữa hai con Ma-Quỷ: Là một bên thí nghiệm hỏa tiễn phòng không và một bên thí nghiệm phương pháp tránh né hỏa tiễn qua kỹ nghệ tinh vi quang-tuyến sensors (khi hỏa tiễn dưới đất bắn lên, phi công Hoa Kỳ nghe trong nón bay SAM…SAM…SAM phi công làm một động tác giựt xoáy vòng thật gắt thì hỏa tiễn sẽ bị trượt qua) Có một điều hơi ngộ nghĩnh là Dollar để phát triển vũ khí đều do Mỹ cho mược tín dụng và dĩ nhiên nguyên liệu từ Mỹ đem qua cũng như trả tiền cho giai cấp công nhân làm ra vũ khí ở Liên Xô, vì sau thế chiến-2 đại đa số quân đội giải ngũ cũng cần có việc làm để sinh sống. Ðây cũng là ý đồ của Harriman âm-thầm trói-buộc cũng như chiếm lĩnh giai cấp công nhân, nguồn nhân lực sản xuất mà chủ nghĩa Cộng sản thêu dệt nhưng lại vuột khỏi vòng tay rơi tỏm vào chủ nghĩa Tư bản của chiến lược gia hoàn-vũ W.A Harriman.

Thời điểm giải kết cuối cùng vũ khí lỗi thời tại chiến trường Việt Nam của cả 2 bên, đầu tháng Ba 1972, (vì lý do cần có công ăn việc làm sau Ðệ-2 thế chiến dư thừa nhân công) renewed credit “Aid to Russia 1941-1946 Plan”, nên Tướng Pavel Batisky qua Hà nội gọi là kiểm kê (inventory vũ khí) Tướng Batisky đề nghị phải xài cho hết để tiếp-nhận 700 triệu tấn vũ khí tối tân nhứt cho quốc phòng hiện đại gồm SAM-2 có xe kéo và hệ thống Radar di động, AT-3, SA-7, t-55, t-57 bằng một lần salvo 40 trái 122ly katyusha. Thế là Tướng Giáp cho tổng công kích ngay 30/3/1972, để xài cho hết, hậu quả nướng 100.000 quân; Về phía Mỹ, sau khi tiêu xài một số lớn trực thăng, đạn dược chiến xa, quân dụng ở Lào, bây giờ Mỹ chuyển-giao M-48, Pháo Long Tom 175ly, hoả tiễn TOW cho QLVNCH. Phát động chiến dịch Linerbacker-1 để tiêu xài bom đạn và phi cơ chiến thuật, nên mới có phi cơ Mỹ rớt như rạ vì trúng hoả-tiễn SAM.

Phi trường B-52 ở Guam phải đóng bớt một Runway để làm Parking-B-52, cùng với 52 phi đoàn trên thế giới quy tụ lại để tiêu xài cho hết cái thứ quỷ lỗi thời nầy. Các hải cảng miền Băc đều bị rải Min, Mark-52 cồng kệnh nặng 1.100pds với 650pds chất nổ, và đồng thời nêu lý do Hải cảng phải đóng cửa, lúc đó LX thừa cơ-hội mà chuyển SAM-2 loại mới bằng phi-cơ AN-2, 10. tấn mỗi chuyến. Giải toả cho hết những viên đạn cổ điển bắn ra nặng bàng con Bò, vào từ vì tuyến 17 đến vĩ tuyến 19 cùng nhà máy điện, biến miền bắc thành thời kỳ đồ đá, Hà Nội sẽ phải xài đèn dầu, rồi sẽ được tái thiết 10 lần đẹp hơn, như Ðiệp Viên 19 đã hứa với Cụ HCM, OSS móc nối với Tưởng Giới Thạch, liền sau đó Tướng Khuê thả cụ HCM ra về chống Nhựt tại mật khu Pat-bó 1943, cũng như sau nầy Kissinger nói với Lê Ðức Thọ sẽ lập lại bang giao với VN (sau một thời gian khá dài được goi là thù-địch) qua cái cớ “Chất độc màu da-cam và MIA” mà thực tế người dân Mỹ chịu ảnh hưởng chất độc dioxine nhiều hơn VN (Xem mục Air-defoliation sẽ rõ).

Thế nên người Mỹ cần bỏ rơi đồng minh Nam Việt Nam, người Việt có nên ghim-khắc sâu trong xương tủy lập luận này mãi mãi để ứng xử hay không!? Đáp lại, người Mỹ làm bộ chống chế nói rằng (chẳng lẽ Mỹ nói thẳng với Việt Nam trong âm mưu của Mỹ chưa đến đoạn kết thúc, hay cuộc chiến chưa chuyển qua giai đoạn phần mềm sẽ đem lại hào quang cho VN. Tôi thì hiểu được ẩn-ý nầy, nhưng phần nhiều thì không) Tôi vẫn chưa hoàn toàn bỏ đi cái lập luận trên và thông cảm vì quyền lợi của đất nước mình trước, và siêu chính phủ Mỹ cũng ngụy biện nói rằng Việt Nam từ rất nhiều thế kỷ đã có lòng quả cảm đứng lên bảo vệ lãnh thổ của mình trước nhiều cuộc xâm chiếm của Trung Quốc, (Vì P.G cần khuấy động chiến tranh để thủ lơi, xong sẽ tái thiết rất đoàn hoàn, theo định luật Malthus, nên người Mỹ cùng với Việt Nam, chúng ta không tìm cách tạo xung đột với Trung Quốc mà tìm kiếm sự cân bằng và Hoa Kỳ giúp đem lại sự cân bằng đó tại khu vực Thái Bình Dương. Có nghĩa là người Mỹ muốn giải quyết trên động thái có lợi cho Mỹ và đồng minh Asean, đã tính toán trước như nhường cho Trung Quốc quản lý tài nguyên qua khai thác với giá nhân công rẻ mạt, nhưng bằng đồng dollar Xanh do Mỹ chủ đạo về thương trường! Hay nói nôm na Việt Nam là nước chưa phát triển, như nếu làm chủ Hoàng-Sa chẳng hạn, Việt Nam cũng phải cho nước nào đó đấu thầu qua giải pháp bài toán có lợi cho sự phồn vinh thế giới: “Việt Nam làm chủ, Trung Quốc quản-lý, và Hoa Kỳ lãnh đạo” mới vui vẻ cả làng. Tây Phương thường chia động từ: Tôi ăn một mình là không được rồi; anh ăn một mình thì tôi tức lộn gan lên đầu, thôi thì chúng ta cùng ăn cho vui cả làng! Okay?

Thế chiến lược toàn cầu của thủ lãnh Skull and Bones, Eurasian Great Game 1920-2020 là dùng bạo-lực chiến tranh để ổn định toàn cầu trong thế kỷ 20 và trong thế kỷ 21 nguy cơ về “Nhân-Tai” sẽ không đáng sợ bằng nguy cơ “Thiên-Tai” do các khoa học gia tiên đoán mà cũng trùng hợp với chiến lược gia W.A.Harriman trong lời tạ từ phải dùng xăng hoá học (synthetic fuel) như Hitler đã thành đạt. Vì thế người Mỹ cố gắng làm bất cứ gì đó để cải thiện tình hình “môi trường” qua LHQ, cũng như chính tình thế giới.

Ðặc biệt, phía cộng đồng người Việt tại Hoa Kỳ sẽ từ từ dù họ vẫn tiếp tục biểu tình mỗi khi các quan chức cao cấp của Việt Nam tới thăm Hoa Kỳ, vì họ đã kinh qua, có nhiều người đã bị thảm thương sâu đậm sau năm 1975 khi những người cộng sản nắm quyền kiểm soát tại miền Nam và rất nhiều người bị đi tù cải tạo, 240 ngàn người đã bị tù hơn 4 năm. Nếu một người đã từng làm việc cho Chính quyền Việt Nam Cộng hòa thì người thân trong gia đình họ cũng bị phân biệt đối xử. Vì thế có những người đang sống tại đây vẫn còn những cảm xúc như vết thương lòng khó mà lành hẳn. Và tại Việt Nam cũng có những người vẫn còn giữ những cảm xúc quá nhiều đau thương của họ đã trải qua. Vì thế điều này cần có thời gian lắng dịu và đó là thực tế. Nhưng khi chúng ta nhìn lại 15 năm qua kể từ khi Hoa Kỳ nối lại bang giao thì tình hình đã khá hơn rất rất nhiều giữa cả hai phía, và cũng phải ít nhứt sau 50 năm mới hàn gắn được vết thương chiến tranh dựa vào điểm mốc thời gian 2023, sau 50 năm, hay nói cách khác, phải đợi khi thế hệ dính-dấp vào cuộc chiến nầy đi sâu vào lòng đất! Theo sự ước tính của bộ óc đỉnh cao trí tuệ Permanent Government: mọi người Việt Nam lưu vong cũng như đang còn ở trong nước đừng quên những người anh hùng thầm lặng, những chiến sĩ vô danh, những thương phế binh và cô nhi quả phụ Việt Nam Cộng Hòa bị bỏ lại sau cuộc chiến, hiện đang sống lầm than, cơ cực đói khổ ở quê nhà. Miền Nam thua cuộc chiến này. Mà thua cuộc chiến này là không do lỗi ở chúng ta, những người lãnh đạo, do thế lực bên ngoài, chớ không phải ở các chiến binh đầy quả cảm và quyết tâm. Vấn đề công bằng phải được đặt lại: Tại sao những chiến sĩ quả cảm của chúng ta phải chịu đựng sự bất hạnh, sống cuộc đời tủi nhục của kẻ bại trận ở quê nhà khi trách nhiệm thua cuộc không phải thuộc về họ? Chúng ta phải làm gì để trang trải món nợ này đối với những vị "anh hùng bị lãng quên" của chúng ta? Khách quan công bằng mà nói hãy đặt lại trách nhiệm này cho tất cả mọi người, cho chính phủ Hoa Kỳ, nhân dân Hoa Kỳ và cho chính chúng ta; Nhưng sự thật tất cả đều do siêu chính phũ (permanent government) ở sau hậu trường là thủ phạm, nhưng có mấy ai hiển được sự kiện nầy? Vì thế không có lý do gì đổ thừa vào chính quyền Mỹ và người dân Mỹ! kể cả Cộng Sản… tất cả sự kiện mà chúng ta đã tốn quá nhiều bút mực và miệng lưỡi… đó chính là những lời bàn của Mao Tôn Cương, như tấm giấy bàn đề rồi lý luận số trúng.

Từ 1946-1975, đó là một thời kỳ của cuộc chiến tranh lạnh mà hậu quả có đến hàng vạn người Mỹ và hàng triệu người Việt thương vong, trong số 2.59 triệu lược người Mỹ phục vụ tại Việt Nam, (như vé air-tickets booked sẵn, để bảo đảm hãng hàng không dân dụng không bị khánh tận, trong thế hệ phản lực, đang phát triển còn phôi thai, và số trực thăng phản lực 4000 chiếc xem như trợ huấn cụ (training-aid) ước chừng 304,000 người bị thương và hơn 58,000 người bị tử trận và 2,000 còn đang mất tích trong khi thi hành phận sự, về phía Hà Nội, có hàng triệu người thương vong và hơn 3 triệu bị giết hay mất tích.

Nói về "Những anh hùng bị quên lãng," xin phép hãy để chúng ta ôn lại thời điểm chuyển hướng quan trọng của cuộc chiến Việt Nam. Vào lúc này đây, tôi muốn quý vị biết đến số phận của những vị anh hùng thực sự của cuộc chiến tranh này. Những gì đã xảy đến cho những chiến sĩ đã liều thân trên chiến trường để thi hành mệnh lệnh của chúng ta một cách dũng cảm? Những gì đã xảy đến cho những vị chỉ huy của họ, là chúng ta, chính là những người đã chiêu mộ họ từ bỏ đời sống dân sự, ném họ vào cuộc chiến và yêu cầu họ phục vụ với lòng trung thành và tận tụy; Giờ đây chúng ta muốn quên đi sự kết thúc bi thảm của cuộc chiến, vậy chúng ta liệu có quên đi được những chiến hữu mà chúng ta đã bỏ lại đằng sau để họ phải chịu đựng số phận đau đớn của một quân đội bại trận? Những kẻ sống sót sau cuộc chiến hiện đang ở VN, những người mà gia đình đã tan nát hay chia cắt. Họ đang sống trong một đất nước mà nhà cầm quyền không biết cách để hòa giải được những bất đồng và đoàn kết được toàn dân sau khi đã chiến thắng được cuộc nội chiến do ngoại bang bày đặt ra, rồi sắp đặt như vậy; Sự trừng phạt kẻ bại trận vẫn còn tiếp diễn cho đến thế hệ kế tiếp.

Nhưng còn những vị anh hùng bị bỏ quên của cuộc chiến thì sao? Những thương phế binh tật nguyền, những người lính chiến buông súng, những viên chức hy sinh thầm lặng ở hạ tầng cơ sở, những người giờ này vẫn còn đang nhận chịu những vết thương tinh thần và thể chất do chiến cuộc gây ra và đang sống cuộc đời tăm tối tại quê hương VN khốn khổ và nghèo đói, thì sao? Chính họ, những người đã thi hành mệnh lệnh của chúng ta một cách can trường và tận tụy, xứng đáng để buộc toàn thể chúng ta phải trung thành biết ơn lại với họ. Nói cách khác là chúng ta không được quyền quên họ, những người chiến sĩ dũng cảm của chúng ta, những người đã chết và những người còn sống tại quê nhà, cho đến nay, chúng ta đã hoàn tất trách nhiệm của chúng ta đối với họ về mặt đó chưa; Thành thật mà nói là chưa và tôi tin là chúng ta có thể làm được nhiều hơn cho họ.

Những người chết trên chiến trường xét theo một khía cạnh nào đó lại may mắn hơn là những người còn sống nhưng lại bị tàn phế, biến dạng và không làm gì được cho gia đình, họ mới chính là những kẻ bất hạnh. Trong hơn 35 năm nay, họ đã bị đối xử như là tàn dư của "quân thù" và con cái họ không có được cơ hội đồng đều để vươn lên như kẻ khác, và đau lòng hơn nữa khi họ thấy rằng: “những kẻ đối đầu trong cuộc chiến với họ nay đang được chinh phủ Hoa Kỳ bồi thường, chăm sóc trong khi chính họ thì lại bị bỏ quên bởi Ðồng Minh và cấp trên của họ la chúng ta ở bên nầy!” Những người đã tạo trong họ sự tin cậy và lòng kiêu hãnh trong cuộc chiến đấu vì chính nghĩa, quả thực, chính quyền Cộng sản không đủ tiền bạc để giúp đỡ cho thương phế binh của họ. Với Cộng sản người lính của chúng ta không có sự đền bù mà chỉ có sự trừng phạt, nhưng với chúng ta, những người quốc gia, vấn đề công bằng phải được đặt ra; Ấy là tại sao những người chiến sĩ của chúng ta lại phải chịu đựng sự bất hạnh khi cả miền Nam bi thua cuộc chiến này. Thua cuộc chiến này là lỗi gián-tiếp ở chúng ta, những người lãnh đạo, những người chỉ huy chứ không lỗi ở các chiến binh nầy, những con người đầy quả cảm và đầy quyết tâm không bao giờ đầu hàng địch, như Tướng McArthur đã từng nói "Những người lính già không bao giờ chết, họ chỉ mờ dần" Người Việt hải ngoại và cựu chiến binh Hoa Kỳ, chúng ta tìm đủ mọi cách tranh đấu với cường quốc như Hoa Kỳ và thế giới để đạt được những mục tiêu tối hậu này, chúng ta không những sẽ gặt hái được niềm tin cậy của các đồng minh chúng ta, mà chúng ta sẽ còn góp một phần hóa giải được Hội Chứng Việt Nam mà đã một thời làm cho thế giới phải thổn-thức.
Queenbee-1 (còn tiếp)

vinhtruong
11-21-2010, 08:52 PM
“Mất miền nam không phải lỗi của Tôi!”… vì tôi phải tiếp nối công việc của người tiền nhiệm để lại! Có nghĩa tổng thống Mỹ là người quản lý tổng quát, mà người chủ là siêu chính phủ (Permanent Government)

Eisenhower: Thuyết Domino, “Việc Á-châu để người Á-châu lo!” Ông cho rằng TT Diệm là con người mầu nhiệm. Cái giá phòng thủ và bảo vệ tự do cho Hoa kỳ buộc phải trả bằng nhiều nơi và nhiều hình thức qua viện trợ quân sự và kinh tế cho Việt Nam là cần thiết.

J.F.Kennedy: Ông cũng ca ngợi TT Diệm là Winston Churchill ở Châu-Á, và “chiến tranh VN sẽ phải do người Việt tự chiến đấu, người Mỹ không thể chiến đấu thế cho họ!” Còn TT Diệm tự tin VNCH sẽ tự vệ để chiến thắng Cộng phỉ qua Quốc sách Ấp Chiến Lược và Chiêu-hồi!

L.B.Johnson: Không thể để cho Bọn Siêu Mafia thao túng nước Mỹ, Ông cùng Bộ trưởng Tư pháp Robert Kennedy sẽ tiếp tục tiến trình theo kế hoạch của người tiền nhiệm đem cái Bọn Skull and Bones ra toà án như đã xảy ra 1943, bằng bản án “mua bán đổi chác” với kẻ thù “The trade with the-Enemy Act of December 1941.” Thình lình Robert Kennedy cũng bị ám-sát y chang người anh, Johnson bèn tuyên bố không tái ứng cử kỳ hai, đây là một hiện tượng chưa từng thấy xảy ra tại Mỷ quốc, còn Ðệ nhất phu nhân bèn chua thêm vào, “dù ai đó có yêu cầu!”. Lấy luật rừng áp đảo chính quyền nên tại sao chúng phải đặt cho cái tên Ðảng Ðầu-lâu và Xương người!

Richard Nixon: “Quốc hội đã tước đoạt chiến thắng trong tầm tay!” (do một thế lực sau hậu trường được gọi là Permanent Government) vì đã cắt đứt mọi viện trợ cho VNCH để hoàn thành định-kiện-1. Hội-đồng Kỹ nghệ Quốc-phòng (WIB) đã tạo ra vụ tai-tiếng Watergate để vô hiệu hóa các văn-thư bảo đảm sự trường tồn của VNCH, thay vào một Tổng Thống không có dân bầu để ôm lấy một nỗi nhục nhìn sự sụp đổ của một đồng minh đã có một thời kỳ cùng chiến đấu chung một chiến hào!

Gerald Ford: President confessed. “It looks like we just quit and ran. Yet I did all that I could for them. However, it still remains very difficult for me to sit here as President of the United States and watch South Vietnam collapse.”

TT Thiệu: Hoa-kỳ đã đâm sau lưng đồng-minh, làm sao chúng ta chống lại một lực lượng hùng hậu với 700 triệu tấn vũ khí đời mới của Liên Xô vừa viện trợ, còn ta thì mòn-cạn hỏa lực! (Permanent Government has turned it back. Deserted us in the breach! How do we stand in defense against such forces when they can now so easily overwhemlm us”.


Tất cả những lời thố-lộ trên đây đều bị tròng tréo trong thế “Chiến-Lược-Toàn- Cầu” của Mỹ mà các vị tổng thống chỉ là người quản lý tổng quát chuyển tiếp mà thôi, còn chủ đạo là do một thế lực cực mạnh ở sau hậu trường gọi là ‘siêu chính phủ’ mới là cơ quan quyền lực nắm chắc chính sách đưa đến Liên-Bang Xô-Viết phải bị giải thể bởi Liên-Xô chủ trương làm chiến tranh bành trướng mà không tính đến hậu quả vì chế độ không thực với hoàn cảnh xã-hội trên Thế-giới. Nếu lãnh đạo Trung-Cộng tiếp tục đường lối bảo thủ khôn ngoan như Mao Trạch-Đông, và Ông đã thành công giữ vững Hoa-Lục từ năm 1949 đến khi ông chết năm 1976, thì làm gì Bắc-Kinh ngày nay phải trong cái thế ngồi phải cọc, trực diện với Mỹ và đối đầu với Việt-Nam. Chính sách bảo thủ của Mao, Chu khẳng định vị trí và lập trường của Trung-Cộng một cách khôn ngoan: “Dù cho Trung-Quốc phát triển kinh-tế, muốn nhanh chóng hiện đại hoá các ngành công nghiệp, Trung-Quốc không tự coi mình là một cường-quốc”. Đó là chuyện Trung-Quốc hồi đời Mao, còn chuyện Trung-Quốc đời nay của tụi nhỏ có còn giữ lập trường nầy nữa hay không? Để trả lời câu hỏi nầy, xin đọc giả xem một đoạn văn trên tờ báo China Daily “Has China the will to become a big Power?”, trong đó có một đoạn văn “xanh-dờn” lý giải như sau: “Để ổn định tình hình bất ổn của Thế-giới, Trung-Quốc phải có quyền quyết định và sẵn sàng đóng vai trò của một cường-quốc. Nếu không là một siêu cường làm sao Trung-Quốc có thể mang lại hoà bình cho Thế-giới!?

Lịch-sử Thế-giới thường được xác định bởi quan hệ giữa các nước lớn, và lịch-sử của thế kỷ hiện tại cũng vậy. Hai quốc-gia xác định hình thù của thế kỷ 21 là Hoa-kỳ, đương kim cường quốc và Trung-Quốc một sức mạnh đang vươn lên “long trời lở đất” mà bị một nước khác cố tình dìm xuống thì việc gì sẽ xảy ra? Trước Đại-tướng Chi-Hao Tian là Đại-Tướng Zhu Chenghu, Giải-Phóng quân Trung-Quốc, nhân vật đầy quyền lực.Tổng quân ủy ĐCSTQ tuyên bố một câu động trời: “người Mỹ sẽ phải chuẩn bị hàng trăm thành phố sẽ bị tàn phá bởi người Trung-Quốc (nguyên văn). Lẽ tất nhiên Chu Đại-tướng đưa ra lời động trời như trên không phải do Ông bốc đồng cao hứng. Tướng lãnh dưới chế độ CS không được phép nói năng lạng quạng như vậy.

Sau đó, bài nói chuyện dầy 10 trang, của Tướng Chi HaoTian mang tựa đề “chiến tranh sẽ xảy ra cho chúng ta không còn xa nữa”(The war is not far from us!). Bằng mọi giá khi Trung-Quốc bị Hoa-kỳ chèn-ép dồn vào sự khan hiếm năng lượng dầu hỏa như Quân Phiệt Nhật hồi năm 1941, thì phải bất thần khởi xuất phát động chiến tranh chốp nhoáng. Nếu Trung-Quốc không đánh Mỹ thì Mỹ cũng sẽ đánh Trung-Quốc do Trung-Quốc đụng vào cái huyệt-đạo của Nam Tây Bán Cầu, nơi mà từ xưa đến nay trong vòng ảnh hưởng sân sau an-toàn của Mỹ.

Nên nhớ rằng, cách đây hơn 50 năm, sở dĩ Harriman giải nhiệm Tướng Mc Arthur là vì sợ quăng hòn đá xuống ổ Kiến lửa thì nó sẽ bung ra gây thảm hại cho Thế-giới. Nhưng bây giờ đã có thiết lập nhiều cục than hồng xung quanh miệng ổ Kiến, nếu chòi ra con nào thì chết queo ngay con đó! Ngày nay cũng đã đến lúc Trung-Quốc cần tạo thêm nhiều dịch vụ làm ăn với Tư-bản Mỹ để phát triển còn hơn đương đầu với Mỹ để tự sát? Hoa-kỳ đã mở đường cho Trung-Quốc vào LHQ và hai nước tái lập quan hệ ngoại giao. Điều nầy phía Trung-Quốc đã nêu ra nhận định về phía Mỹ như sau: “Washington không muốn thấy thế lực của Nga bành trướng quá đáng ở Á-Châu, cảm thấy sự uy hiếp của Liên-Xô, lợi ích chung của hai nước tăng lên, nên đã thỏa hiệp với Trung-Quốc cho nên phải để cho TQ làm tàng chút đỉnh”. Nhưng TQ có biết không, những câu trên đây sẽ đổi chủ từ khi Trung-Quốc trở nên mối lo ngại cho quyền lợi Hoa-kỳ cũng trong vùng Châu Á nầy. Hoa-Kỳ qua tư-tưởng Harriman vẫn luôn sợ ảnh hưởng bành trướng về Họa Da-Vàng nên đang để cho người Da-Vàng Ấn-Ðộ ra sức cân bằng ảnh hưởng. Và Hoa-Kỳ mong muốn Liên-Xô là Đệ II cường-quốc sau Mỹ (Cứ xem những chuyến viếng thăm nồng thắm giữa gia đình Bushes và Putin ở tại Mỹ cũng như LX thì rõ).

Tuy nhiên, sự suy nghĩ của Bắc-Kinh nếu gây ra cuộc chiến, trước khi khởi chiến thì kẻ gây chiến phải hiểu rằng sẽ có sự lôi cuốn với những tình huống ngoài sự tiên liệu, như chiến tranh có thể leo thang thành chiến tranh nguyên tử với nhiều nước khác nhảy vào, hoặc có thể lan rộng thành đại chiến Thế-giới. Chỉ riêng một vấn đề nếu chiến tranh với Mỹ ở phía Đông, trong khi với Nga có thể tấn công phía Tây-Bắc và Việt-Nam nhân cơ hội tiến chiếm lấy lại quyền sở hữu của chùm đảo Hoàng-Sa, Trường-sa của mình, chưa biết chừng Hoa Kỳ bấm đít VN chiếm luôn hòn đảo Hải Nam có căn cứ tàu ngầm nguyên tử và tạo nơi đây thành mảnh đất cắm cờ Việt Nam như Iwo-Jima memorial của VN không chừng. Bao nhiêu đó cũng đủ làm cho bất cứ chiến lược gia nào của Bắc-Kinh phải điên đầu. Đó là chưa kể đến Hoa-Lục rộng mênh mông thì làm sao điều động nhanh hàng triệu quân vào ngay điểm Nóng! Làm sao phòng thủ hay trải rộng khắp lãnh thổ Biên-giới? Còn như vấn đề chiến tranh nguyên tử với vũ khí hạt nhân, chiến tranh siêu kỹ thuật (high-Tech) Lại còn phải nghĩ đến làm sao tấn công trước để chiếm ưu thế, tấn công thật nhanh, thật bất ngờ? Thêm vào những rối rắm vì vấn đề các Tỉnh Bang rối loạn hay nổi loạn thì phải ứng phó làm sao! Trung-Quốc có rất nhiều sự yếu đuối, nhiều sơ hở, thiếu sót khác nữa. Nhưng phần đông chúng ta bị lịch sử của quá khứ ám ảnh nên nơm nớp hoảng-sợ Trung-Quốc, tại sao phải sợ! Trong khi Hoa-Kỳ đã phát họa gần 100 năm trước (từ 1917) Việt Nam là con Ó Con sừng sỏ nhất ở Á-Châu, và nhiều lần nhắc nhở Trung-Quốc đừng hòng đụng đến Nó, nhưng Trung-Quốc sẽ đụng vì quyền lợi sống còn, để rồi Thế-chiến sẽ bùng nổ tại Vùng Chiến Lược Thái Bình Dương?

Mao Trạch Đông hiểu rằng Trung-Quốc chỉ có thể giữ vững “thế-thủ” với sự toàn vẹn lãnh thổ và không bao giờ nên bung ra ngoài với chiến tranh xâm lăng để bành trướng Đế-quốc. Mao chỉ răn-đe dọa-nạt thôi, chứ không bao giờ làm thật; Vì Mao hiểu rằng, Ông phải củng-cố và nắm vững nội bộ, vì chính nôi bộ Hoa-Lục mới nguy hiểm cho chính bản thân Ông và chế độ. Mao cũng hiểu rằng không nên tấn công Đài-Loan vì nếu gây chiến tranh là Trung-Quốc bị cấu xé tan tành phân chia ra nhiều tiểu quốc ngay. Cho đến ngày hôm nay, Bắc-Kinh cũng hiểu như vậy, Đài-Loan chính là cái mồi lửa dễ cháy thành chiến tranh ngoài cục bộ địa phương, Bắc-Kinh không dại gì châm mồi lửa Đài-Loan; Nhưng Biển-Đông Việt-Nam [South China Sea] mới sẽ là ngòi nổ chiến tranh của Trung-Quốc cùng với các nước đàn em của Mỹ và sẽ trở nên Đại chiến Thế-giới. Hoa-Kỳ sẽ là nước tham chiến sau cùng, đó là âm mưu cũa Mỹ lúc nào cũng vậy; “chơi khôn và trật thượng”.

Theo quy luật tất yếu phải có chiến tranh vì quyền lợi dầu khí ở thềm Lục-địa; Trung-Quốc không thể tồn tại được vì nhu cầu phát-triển kỹ-nghệ không thể thiếu được; Chiến tranh là một sự có tính toán hay là phương tiện chọn lựa sau cùng hoặc đôi khi là một chuyện bất đắc dĩ ở vào cái thế chẳng đặng đừng hay thế thời phải thế! Có lẽ đôi khi Hoa-kỳ làm bộ chủ hoà, không muốn chiến tranh, mà nước Mỹ thường phải ra tay sau khi bị khiêu-khích trước trong mưu đồ của Mỹ như 1941 bắt chẹt dầu hoả đối với Nhựt, buộc nước nầy vào bức tường phải gây chiến để Mỹ tiêu diệt rồi tái thiết, theo học thuyết Malyhus. Có phải Hoa-Kỳ luôn luôn chủ động một cách tuyệt đối khi lừa các nước nhỏ vào cái thế lâm trận trước!? Chúng ta nên nghiên cứu về Tu Chính Án Cooper-Church 1970, đây là cái bẫy do Mỹ đặt ra để giăng lưới cho Trung-Cộng vướng vào mà Nhóm học giả cho rằng “Di tản Chiến lược” bỏ South China Sea về Honolulu thành lập PACOM (From 1970, Manage the defeat then to roll-back at 2010).

Tưởng nên nhắc lại một câu chuyện nhỏ thời Đệ II Thế-Chiến, năm 1938-1939, Hitler hung-hăng xé Hiệp-ước, xua quân đi xâm lăng các nơi tại Âu-Châu, ông Bộ-Trưởng Ngoại-Giao Hoa-Kỳ đòi phải tuyên chiến với Hitler ngay tức khắc, thì Tổng-Thống Roosevelt (sau lựng là Harriman) ôn tồn chậm rãi trả lời theo hiến pháp Hoa-kỳ nhưng qua sự chủ đạo của Harriman, Lãnh-tụ Skull and Bones: “Hãy khoan, đừng vội, vì Ông không phải là Bộ-Trưởng-Quốc Phòng, không phải là Hội-Đồng An- Ninh Quốc-Gia, cũng không phải là Tổng Tư-Lệnh Quân-đội, cũng không phải là Quốc-Hội Hoa-Kỳ” Nhưng sự thật bên trong, Ông Harriman, vị Đại-đế giấu mặt đã có một kế hoạch can thiệp bằng một cuộc “chiến tình-báo” nhập trận sau cùng để bớt đổ máu cho quân đội Mỹ, trong khi Ba nước Đồng-Minh: Pháp, Anh và Liên-Xô dấn thân vào cuộc chiến đẫm máu trước, lãnh nhiều thiệt hại trước, rồi quân Mỹ mời tà-tà tham chiến sau cùng, Có lẽ dựa vào lý do vì ở xa nên Hoa-kỳ can thiệp có chậm? (Harriman thay mặt Siêu-Chánh-Phủ (Permanent-Government) chỉ ngầm ra dấu thì Quốc-Hội Hoa-kỳ Okay ngay, như Hai cuộc chiến Iraq và Việt-Nam với số phiếu thuận giống nhau là 98/100 Thượng Nghị-Sĩ bỏ phiếu thuận; Cuộc chiến thường kéo dài tùy theo sự thiết kế của Bộ máy Tư-bản chiến tranh (WIB) rồi lại tạo dựng ra cuộc biểu tình phản chiến, phối hợp nhịp nhàng với truyền thông văn hóa phát động để dễ bề tạo thêm uy quyền cho Quốc-Hội phải chấp thuận rút quân về, vì lòng dân ta thán “sự kiên nhẫn cũa người dân Hoa Kỳ có giới hạn”và cứ phương thức như vậy mà tiếp nối cuộc chiến kế tiếp. Như hồi chiến tranh Việt-Nam, phải trang điểm phấn son cấp tốc cho Trung-úy John Kerry (Harriman và Bushes tuyển chọn Kerry vì định-kiến tốt nghiệp Đại-học Yale?) trong vòng vài tháng có tuyên dương nhiều huy chương Lèo, trong đó có Ba chiến thương nhưng băng bó bằng băng keo First-Aid, (Thượng Nghị Sĩ Bob Dole công khai tuyên bố) không có vết sẹo, không có nằm nhà thương dù là 1 phút, rồi lôi về Mỹ làm Tài-tử chính trong cuốn phim “kích-động-phản-chiến” mục đích xuất hiện trên truyền hình thế giới để Hà-Nội tin tưởng hầu rút mấy thằng Cu Mỹ về theo như định-kiến-3 của Harriman và Nhóm học giả của Ông đã giải nghĩa trước nơi khuôn-viên Đại-học từ 1960 trước khi quân Mỹ vào VN (axiom-3: The US could not have won the war under any circumstances). Bất cứ tình huống nào, Hoa-kỳ cũng không thể thắng nổi cuộc chiến! Chưa đem lính vào mà có đáp-số thua rồi!

Nhưng trong tư tưởng hiếu hòa đó của Mao, không che dấu, ngầm ý có ngày phải bung ra vươn mình để trở thành một Siêu-cường số Một của Thế-giới. Đó là quy luật tất yếu của lịch-sử loài người theo vận hành thế thiên hạ đại loạn. Và rằng thế kỷ thứ 19 là thế kỷ của Âu-Châu, thế kỷ thứ 20 là thế kỷ của Mỹ và thế kỷ thứ 21 là của Trung-Quốc. Lịch-sử đã chứng minh những Đại-Đế khi lên cao đến tuyệt đỉnh rồi cũng phải tụt xuống theo định lý toán học. Như Đại-Đế La-Mã, Nã-Phá-Luân, Thành-Cát Tư-Hãn, Đức-Quốc-Xã, Quân phiệt Nhựt, Đại-Đế CS Liên-Xô, và Đế quốc Mỹ… đặc biệt La-Ma không ai đánh phá mà chỉ có enjoyed quá độ mà tiêu tán thoàn!

Nhưng có một điều kỳ lạ là chính sách Bắc-Kinh dựa trên 2 điều căn bản: khôn ngoan trong “thương trường” và giải quyết thế thượng phong về “nhân mãn.” Sách-lược của Bắc-Kinh lại phát khởi do nạn nhân mãn hay nói nôm-na là chính sách cho dân Tàu sinh đẻ tự do không cần kiểm soát trong kế hoạch 10 năm từ 1962 đến 1972 của Mao, với kết quả dân số trội lên quá mức khoảng 350 triệu người! Mao Trạch Đông chỉ cần O.K “mặc-kệ” cho họ tha hồ đẻ; Rồi hoảng hốt, có một trường phái đề nghị nên bắt dân Tàu ngừa-thai kiểm soát sanh đẻ tối đa, để phòng ngừa nạn nhân mãn. Mao phán không cần phải lo “dân Tàu đẻ nhiều là nằm trong chủ trương có dự mưu” Khi lợi dụng sự khôn khéo về mậu dịch với tất cả các nước trên Thế-giới, kể cả hối lộ, lo lót hay cần tặng biếu không cũng được, miễn sao đưa người Tàu vào nước họ càng nhiều càng tốt, chú trọng nhứt là Phi Châu và phía nam lục địa Mỹ, riêng các nước khác chỉ cần đạt được trung bình 3% dân số người Hoa trong nước họ là được rồi. Lúc đó Ta sẽ năn-nỉ bất cứ siêu cường nào cùng ta nên giao chiến nguyên tử, người Tàu sẽ không chết hết và sẽ còn một số lớn tồn tại; Thế là theo vận hành của Thiên-Cơ Trung-Quốc thống lãnh Thế-giới! Bắc-Kinh không cần biết là Nga hay Mỹ suy nghĩ gì, và họ có liên minh với nhau để chống Bắc-Kinh hay không? Bề nào thì con đường duy nhất mà Bắc-Kinh phải đeo cũng vẫn là đánh đổ cả Mỹ lẫn Nga, và tiêu diệt luôn cả các Giáo-hội lớn như Hồi-giáo, Thiên-Chúa-giáo, và tiến tới bá chủ Thế-giới – Lúc nầy một nước Tàu biết nói tiếng Anh trên lục địa Mỹ với nguồn nước Ngũ-đại-hồ vô tận trong khi thế giới đang hạn-hán và mặt bằng của đất rất hiếm (xụp đổ chày xuống đại dương).

Vì những lý do mộng bá quyền trên đây nên Mỹ bằng mọi giá phải triệt tiêu Trung Quốc trước năm 2030, khi đó TQ có đủ khoa học kỹ thuật để khoan dầu dưới độ nghiêng sâu xuống thềm lục địa có đá cứng như quần đảo Ðiếu-ngư và Hoàng Sa, làm sao Mỹ chịu nhục cho TQ dẫn đầu thế giới? Ðó là lý do 10 năm sau cùng nầy của chiến lược Eurasian 1920-2020, Mỹ phải hoàn tất chia TQ ra nhiều tiểu quốc bằng mọi giá qua thế “roll back” Việt Nam phải giúp Mỹ một tay.

Cũng như trong tài liệu mật đã khẳng định rằng: Mỹ rút khỏi Việt Nam là theo sự yêu cầu của Trung-Quốc qua Mao-Trạch-Đông? (Tôi nghĩ đây là do Đỉnh-cao trí-tuệ vẽ vời, điều cần lưu ý là đừng tin hoàn toàn vào tài liệu mật!) Như trong tác phẩm nầy đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần nhu cầu cần thiết phải có chiến tranh cho Tư-bản phát triển kỹ nghệ, xong công trình là tới giai đoạn họ cần nghĩ để tu chỉnh lại cho kỳ phát động chiến tranh tới; như có ai làm trong hang xưởng Mỹ thì dễ biết, có nghĩa xong một công trình là họ lay-off. Vì thế đã đến giai đoạn họ cần rút, chỉ đơn giản là thế, chớ không phải là theo sự yêu cầu của Trung-Quốc (một lần nữa, chúng ta đừng tin tưởng quá nhiều vào tài liệu mật về câu nầy, vì Tôi đã có những dẫn chứng khá rõ rệt vì sao cần có CIP trong chiến tranh VN). Thế nên mặc dù Liên-Xô muốn cho Hoa-kỳ phải sa-lầy ở Việt-Nam, áp-lực không cho Hà-Nội ký hoà đàm Paris. Nhưng một khi Mỹ đã quyết định rồi thì họ lợi dụng ngay ưu thế mà họ đã cố ý ngụy-tạo dựng lên trước đó: “Vụ Vịnh Bắc-Việt” (Tonkin Gulf Incident) để giành thế thượng phong là: B.52 thả ngay Hà-Nội qua chiến dịch Linebacker -2’ trong 11 ngày đêm là buộc Hà-Nội phải ngồi vào bàn Hội-Nghị ngay, Hà Nội không còn một trái Hoả-tiễn SAM nào để chống trả? Còn như Trung-Quốc thì Họ dùng kế “Rung cây nhát khỉ” (shake the tree to scare monkeys) Ngày xa xưa lắm, khi mà mối tình nồng cháy giữa anh em hai nước lớn Cộng-Sản; Mao có lời thúc giục Liên-Xô nên thừa lúc trên chưn Hoa-kỳ về khoa học không gian mà tiêu diệt địch thủ lợi hại nhất Thế-giới, vì Mỹ là con Cọp Giấy nhưng Liên-Xô đáp lời: “Tuy là con Cọp giấy đấy, nhưng nó có nanh-vuốt nguyên tử!” Khi Hoa-kỳ đưa qua chiến trường Việt-Nam với quân số lên đến 543.500 (1969) quân thì Trung-Quốc muốn tè trong quần, nghĩ hối hận vì trước đó mình lỡ dại xúi Liên-Xô nên bây giờ nó đem quân qua chơi mình một mách! Mao-Trạch-Đông bèn nói một câu bâng-quơ: “Người không đụng đến Ta thì Ta không đụng đến ngươi!”

Nhưng những đòn phép của Harriman là “như vậy nhưng không phải vậy,” đem qua nhiều quân như vậy là để “Hù-dọa” rồi rút quân về. Cũng như khi Harriman khuyên TT Truman đem Hạm-Đội 7 vào eo biển Đài-Loan nên Trung-Quốc không dám đụng tới Đài-Loan mà rút về thế thủ, và Hoa-Kỳ không những không muốn dùng lực lượng cực mạnh về nguyên tử để tiêu diệt Trung-Quốc mà còn cách chức Tư-Lệnh Chiến trường của Tướng Mc Arthur vì Arthur hiếu chiến và hiểu lầm ý nghĩ của Harriman, cũng như trong cuộc tháo chạy ở Việt-Nam, Đại-sứ Martin đã hiểu lầm ý nghĩ của cái loa Kissinger là thi hành những điều khoản của Hiệp định Paris. Chính-trị nó lắc-léo khó hiểu là vậy, cho nên trong tài liệu giải mật, nên suy nghĩ nhiều lần: “Hoa-Kỳ rút khỏi Việt-Nam là do sự yêu cầu của Trung-Quốc?” Có phải thật như vậy không!? Hay như Tôi đã nêu trên là: Đã đến lúc tới giai đoạn “Trồi lên để thở” gọi là nghỉ xả-hơi.

Mao và Chu lại hiểu theo cách khác khi gặp Kissiger và Nixon (1972), Chu-An-Lai có lời khen TT Eisenhower là có hành động sáng suốt và can đảm khi đưa ra quyết định chấm dứt chiến tranh Triều-Tiên. Chu cũng bày tỏ quan điểm của Trung-Quốc thời bấy giờ, là sở dĩ Trung-Quốc phải đưa quân vào Triều-Tiên là kẹt vào thế bị ép buộc do TT Truman gây ra, vì ông ta đưa Hạm-Đội 7 đến phòng thủ Đài-Loan nên Trung-Quốc thời đó không thể thu hồi lại hòn đảo nầy được. Quân Mỹ lại tiến gần đến bờ sông Áp-Lục (Yalu-River) Trong khi Trung-Quốc đã ra tuyên bố nếu quân Mỹ mà tiến đến Sông Áp-Lục thì Trung-Quốc sẽ không ngồi yên cho dù Trung-Hoa lục địa mới được giải phóng. Vì thế khi TT Truman đưa quân đến Sông Áp-Lục, cho dù Trung-Quốc không chắc thắng và Liên-Xô nhất định không gởi quân qua tham chiến, Trung-Quốc không còn chọn lựa nào khác phải nghênh chiến thôi.

Nhưng trong thế Siêu-Chiến-Lược và phát triển kỹ nghệ quốc phòng như để lại tại Triều-Tiên 50.000 quân và NSC-68 đã chấp thuận tăng ngân quỷ quốc phòng trong cuộc hợp ngày 28/11/1950 với danh ngôn: “US Objectives and Programs for National Security” xong mục tiêu đi đến thời kỳ phải ngưng chiến để kiểm kê kế-toán (inventory) theo cung cách làm ăn của Tư-Bản Mỹ là đều lặp đi lặp lại như vậy. Tại Triều Tiên ưu tiên thí nghiệm vũ khí “quốc-phòng” bắt đầu thế hệ phản lực cơ Mig-15/F-84, kế tiếp cũng thế hệ phản lực cơ về “thương mãi” sẽ lấy chiến trường Việt Nam bằng Boeing và trực thăng. Cuộc chiến nầy chia ra hai giai đoạn, Westmoreland đem hành khách Boeing lên đến 534.000 air-tickets gọi là “Search and destroy” và Abrams rút về “Clear and hold” đến người lính Mỹ cuối cùng như chấm dứt một cuộc “Pinic thao dượt quân sư”. Riêng trực thăng là trợ huấn cụ (training aid) để tập luyện đổ quân, dĩ nhiên theo thủ tục làm ăn phải tiêu xài cho hết chớ chắc chắn sẽ không đem về Mỹ. Các sư đoàn không kỵ tiêu hủy hành quân, KQVN cũng đập phá thả giàn, các xạ thủ học ở LX về bắn hoả tiễn 107, 122 ly vào phi trường để phá hủy càng nhiều càng tốt, vì nếu chẳng may còn nhiều trực thăng thay vì Mỹ yểm trợ thành lập 28 phi đoàn, 4 phi đội thì phải 50 hay 60 phi đoàn thì tốn kém quá nhiều tiền. Nhưng cũng không sao, Mỹ sẽ tạo ra cái tên rất là chính trị “Việt Nam Hoá Chiến Tranh” để rồi thành đống sắt vụn vì không có bộ phận thay thế.

Chúng ta đã từng chứng kiến nhiều lần trong quá khứ của lịch-sử, từ thế-chiến-1, rồi-2, Triều tiên, Việt Nam, Afghanistan, Iraq… mà cái lò thuốc súng đó đã xây dựng năm 1918 khi Prescott Bush được những thành viên Skull and Bones bầu làm Chủ tịch WIB (War Industries Board). Thế kỷ 20 có nguy cơ về “nhân-tai” chủ yếu cho thế kỷ 21 là “Thiên-tai” W.A.Harriman làm thế nào thế giới sống yên lành dưới cái dù của Liên Hiệp Quốc trong thế kỷ nầy ./.

QUEENBEE-1

vinhtruong
11-23-2010, 06:26 PM
Biển Ðông sẽ giải quyết êm thắm trên bàn mổ LHQ, gần đây, việc Hoa Kỳ ngỏ ý quan tâm giải quyết tranh chấp Biển Đông đã làm dư luận chú ý, nhưng đối với tôi thì nó nằm trong lộ-trình thế chiến lược 10 năm cuối cùng của Eurasian Great Game (1920-2020) xin click vào để thêm gợi ý … (http://books.google.com/books?id=UIw...page&q&f=false). Nhưng có một trường phái với ý kiến cho rằng sự tham gia này có thể giúp khai thông quá trình, nhưng cũng lại có quan điểm cho rằng tình hình có thể còn phức tạp hơn. Tuy nhiên Mỹ sẵn sàng có mục-tiêu giúp soạn thảo nguyên tắc ứng xử có tính ràng buộc về mặt pháp lý để chấm dứt tranh chấp giữa các nước ASEAN với Trung Quốc đang đe dọa sự ổn định của khu vực. Vi rằng Washington có lợi ích rõ ràng trong việc bảo đảm các căng thẳng về tranh chấp chủ quyền các hòn đảo tại Biển Nam Trung Hoa mà Việt Nam gọi là Biển Đông được giải quyết một cách hòa bình qua đường lối đối thoại. Hoa Kỳ không muốn nhìn thấy mâu thuẫn hay chiến tranh và cũng không đứng về bên nào trong vấn đề này- 10 nước thành viên ASEAN nên cùng Trung Quốc ngồi xuống thảo luận một nguyên tắc ứng xử khả thi và mang tính ràng buộc pháp lý hầu bảo đảm rằng các hải lộ huyết mạch trong khu vực không xảy ra những “sự-cố” có thể gây trở ngại cho hoạt động giao thương xuyên quốc gia. Hoa Kỳ rất sẵn lòng nếu các bên cần sự hỗ trợ trong một số vấn đề cụ thể nào, vi Hoa Kỳ không muốn dính líu vào một mâu thuẫn xung đột với bất kỳ nước nào, kể cả Trung Quốc (đó cũng trong lộ trình mà Mỹ đã có ước tính từ lâu trong thế chiến lược toàn cầu... và cũng đúng vào thời điểm mốc thời gian mà Tổng thống Obama (bất cứ tổng thống nào cũng phải…) đã nói rõ trong suốt thời gian ông nhậm chức vừa qua là Hoa Kỳ có sự kiên định giữ một vai trò lãnh đạo ở châu Á.

“Bài bình luận đăng trên tờ Wall Street Journal số ra hôm thứ Tư, 28 tháng Bảy có đề- cập đến thông điệp cảnh-báo mạnh của Hoa Kỳ đối với cuộc tranh chấp biển Đông giữa Trung Quốc và các quốc gia đông nam Á trước thái độ bắt nạt lấn lướt của TQ”.

Nguyên nhân nào gây căng thẳng Biển Đông hiện nay? Ðộng-lực của tranh chấp tại Biển Đông không phải là kỳ vọng vào nguồn lợi thiên nhiên tại nơi đây, mà là các yếu tố khác như chủ quyền, tham vọng, lòng tự hào dân tộc v v. Bên cạnh đó, là yếu tố vô cùng quan trọng về an ninh nữa. Chúng ta nhớ lại sự kiện xảy ra với tàu Impeccable của Hoa Kỳ, khi tàu này đang khảo sát vùng đáy biển tại Biển Đông. Theo như chúng ta được biết thì có lẽ việc này được cho là có liên quan tới hoạt động tàu ngầm tối tân nhứt của Mỹ trong tương lai và vụ Impeccable xảy ra là như vậy. Rõ ràng là những gì đang xảy ra tại Biển Đông không liên quan gì nhiều tới nguồn tài nguyên, cho dù khu vực này có thể có trữ lượng khoáng sản hay dầu khí lớn. Vấn đề là ở chỗ, một nước Trung Quốc đang lớn dậy coi Biển Đông là ao nhà của mình. Cũng còn những yếu tố về địa chính trị, về lịch sử và ý đồ của các quốc gia; Thí dụ đường ranh vòng-đai “lưỡi bò” mà Trung Quốc đưa ra như một di sản của lịch sử. Trung Quốc muốn giành đặc quyền khai thác khu vực bên trong ranh giới đó; Thế nhưng điều chắc chắn là Trung Quốc sẽ không đạt được ý định này vì cách thức mà Trung Quốc đưa ra không phải là cách phù hợp để giải quyết các tranh chấp về lãnh thổ, mà Mỹ đã mưu-đồ từ lâu (1941 bởi chiến lược gia George Kennan trong sách lược chia 2 quốc gia Ðức, Triều Tiên, và Việt Nam để bảo đảm sự hốt bạc về buôn súng gây bạo hành trong thế kỷ 20).

Khả năng xảy ra xung đột tại Biển Đông có cao không? Bắc Kinh đang muốn dùng sức mạnh để ép các công ty dầu khí quốc tế không hợp tác với các nước tham gia tranh chấp trong khu vực, và đã thành công trong một vài trường hợp. Nhưng Trung Quốc sẽ không thành công mãi được trong việc hù dọa các tập đoàn. Với việc giá dầu ngày càng tăng và nhu cầu ngày càng lớn, sẽ không có gì ngăn cản được các công ty lao vào khai thác những gì khai thác được. Hiện tình hình thăm dò khai thác tại Biển Đông đang bị ngưng trệ vì tranh chấp lãnh thổ nhưng chúng ta sẽ nghĩ cuối cùng thì tiền vẫn sẽ có tiếng nói vạn năng. Nhưng chắc chắn TQ sẽ nhượng bộ mà điều tôi tin chắc-nịch là như vậy, vì mọi việc HK đã có dự mưu trong lộ trình chiến lược Eurasian của Mỹ tính trước rồi, và đang đi đúng trục-lộ đó từ 1970 đến 2010, (overhauling the defeat then roll-back) với hệ quả chắc chắn qua sự phải nhượng bộ của Bắc Kinh. Riêng tôi thì không cho rằng sẽ xảy ra đụng độ vũ lực lớn tại Biển Đông vì lý do năng lượng. Nay người ta thấy hiện diện của Hoa Kỳ tại Biển Đông ngày càng lớn vì đã đến thời điểm; Động lực lớn nhất cho sự tham gia của Hoa Kỳ là tiếp cận quân sự và hàng hải trong khu vực. Trung Quốc đang tuyên bố chủ quyền với phần lớn Biển Đông dựa trên các lý lẽ về lịch sử và cả các nguyên tắc của luật quốc tế về chủ quyền biển, ngăn cản tiếp cận của hải quân các nước và Hoa Kỳ, ngược lại, làm mọi cách để bảo vệ quyền tự do đi lại của mình.

Thế nhưng theo quan điểm cũa tôi, căng thẳng Mỹ-Trung bắt nguồn từ những vấn đề rộng lớn hơn là Biển Đông. Đó là các vấn đề địa-chính-trị, ai sẽ giành phần quyết định trong các lĩnh vực thương mại, đầu tư... Quan hệ Trung-Mỹ cũng còn có những ràng buộc khác nữa về kinh tế, đối ngoại và nhiều mặt khác nên tôi cho là Biển Đông không phải là yếu tố chính gây quan hệ xấu giữa hai bên.

TQ phải là thành viên có trách nhiệm dù rằng dầu khí thực ra chỉ là một lý do gây ra tranh chấp giữa các quốc gia, bên cạnh lý do quan trọng hơn về an ninh và lưu thông hàng hải. Cho nên một vài năm gần đây, Trung Quốc đã có hành động cản trở các công ty dầu khí Anh-Mỹ muốn thăm dò và khai thác dầu khí với Việt Nam và một số nước Đông Nam Á khác tại Biển Đông.

Hoa Kỳ cảnh báo Trung Quốc hãy hành động như "một thành viên có trách nhiệm của cộng đồng quốc tế". Trong những năm gần đây, Trung Quốc đã trỗi dậy một cách dễ nhận biết". Thêm vào đó Hoa Kỳ quan ngại về việc nước này không thể-hiện tính minh bạch trong việc tăng cường khả năng quốc phòng, đẩy mạnh hoạt động hải quân từ Ấn Độ Dương cho tới Đông Hải" để làm gì? Nhiều chuyên gia cho rằng chi phí thực sự mà Trung Quốc đổ vào các lực lượng quân sự của nước này cao hơn nhiều so với các số liệu được công bố chính thức. Các quan chức Trung Quốc chống chế cho rằng nếu tính theo tỷ lệ GDP thì họ vẫn chi ít hơn so với các nước khác, ví dụ như Hoa Kỳ. Nhưng TQ không lừa gạt được Mỹ với khoa học vô cùng tinh vi để phát hiện.

Vùng biển bao quanh các quần đảo không người ở, mà phía Nhật gọi là Senkaku, còn Trung Quốc gọi là Điếu Ngư, có thể có trữ lượng dầu khí dồi dào. Viên chức có thẩm quyền Nhựt nói: "Khu quần đảo Senkaku là một phần lãnh thổ không thể tách rời của đất nước chúng tôi, xét cả về mặt lịch sử lẫn luật quốc tế". Ông nói quan hệ hữu hảo với Trung Quốc, đối tác thương mại lớn nhất của Nhật, là điều tối cần thiết cho cả hai quốc gia, nhưng nói Trung Quốc cần hành động như một thành viên có trách nhiệm của cộng đồng quốc tế. Nhật cần áp dụng các chính sách ngoại giao vào quốc phòng tích cực hơn để đối phó với "sự không chắc chắn và bất ổn đang tồn tại ở các khu vực xung quanh đất nước Nhật," ông tiếp: Khu quần đảo Senkaku là một phần lãnh thổ không thể tách rời của đất nước chúng tôi, xét cả về mặt lịch sử lẫn luật quốc tế." Ông nói quan hệ giao-hảo với Trung Quốc, đối tác thương mại lớn nhất của Nhật, là điều tối cần thiết cho cả hai quốc gia, nhưng nói Trung Quốc cần hành động như một thành viên có trách nhiệm của cộng đồng quốc tế". Ông nói: Bài phát biểu của thủ tướng Nhật được đưa ra sau khi phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Trung Quốc thúc-giục Nhật Bản hãy "ngưng việc đưa ra các nhận xét vô trách nhiệm và bảo vệ lợi ích to lớn trong mối quan hệ song phương, bằng việc hãy có những hành động vững vàng, có nghiã là thiếu căn cứ thuyết phục".

Phát ngôn viên Khương Du nói: "Chúng tôi sẵn sàng giải quyết tranh chấp thông qua các đàm phán hữu nghị, nhưng chính phủ và nhân dân Trung Quốc giữ lập trường không thay đổi về các vấn đề liên quan tới sự toàn vẹn lãnh thổ và chủ quyền của Trung Quốc."

Còn về tình hình Việt Nam gần đây có nhiều điều thú vị: “Về mặt khách quan, Trung Quốc đã tỏ ra bắt-nạt quá lố và có những toan tính sai lầm trong cách ứng xử với chính quyền Tổng thống Obama dẫn đến những biến động về ngoại giao” Nhưng cũng nhờ những biến động này mà Việt Nam thức tỉnh, được lợi bất ngờ về chủ đề Biển Đông và những thoả hiệp khác về mặt quốc phòng trong tương lai, diều này đã khiến Trung Quốc lo lắng mất ăn mất ngủ nhưng tất cả lại nằm trong dự mưu tính trước của Mỹ bấm đít VN. Dư luận Trung Quốc cũng đang ồn ào cho rằng Hoa Kỳ đang ra thủ đoạn bao vây Trung Quốc và đang giúp Việt Nam xây dựng lò phản ứng hạt nhân dẫn đến việc chế tạo vũ khí nguyên tử sau này để hù doạ TQ.

Vừa rồi, Tổng thống Philippines nói bên lề cuộc họp Đại hội đồng LHQ tại New York: "Nếu điều đó xảy ra thì tôi nghĩ Asean đã cho thấy chúng tôi sẽ đoàn kết thành một khối". Ông Aquino nói thêm: "Hy vọng chúng tôi sẽ không phải nghe cụm từ 'Biển Nam Trung Hoa' với hàm ý đó là biển của Trung Quốc" Tân tổng thống Philippines cũng ca ngợi nỗ lực tăng cường hiện diện trong khu vực Đông Nam Á của chính quyền Obama, nhất là trong lĩnh vực quân sự. Chúng ta cứ nhìn vào buổi họp tổng thống Obama ngồi giữa hai nước ‘bồ-tèo’ VN và Phi thì thấy rõ tại sao nhiệm kỳ George Bush cò-mồi đưa ra bửu-bối, 2 nguyên thủ Phi và VN qua đối diện với Bush hầu bảo đảm sự cam kết toàn vẹn chủ quyền và lãnh-hải của 2 nước nầy. Giờ đây TT Obama và lãnh đạo Asean dự tính sẽ đưa ra thông cáo chung kêu gọi giải quyết tranh chấp tại Biển Đông một cách hòa bình và không sử dụng vũ lực. Muốn có một nền hòa bình lâu dài và trường cửu trong vấn đề biên giới, lãnh hải và các đảo ở Biển Đông, của các nước có chủ quyền toàn phần hay từng phần chỉ có phương cách giải quyết qua đường lối đa phương và hợp lý theo công ước của quốc tế mà thôi! Dù rằng Trung Quốc tức đến ói mật và lên tiếng quyết liệt phản đối cuộc gặp này. Nhưng tất cả sự việc xảy ra hiện nay đều lần lược theo đúng lộ-đồ “PRAISE’ system” 1941.

China Daily dẫn lời ông Xu Liping từ Viện các Khoa học Xã hội Trung Quốc nói: "Hoa Kỳ không có tư cách gì để can thiệp vì là nước ở ngoài khu vực". Ông Xu khẳng định rằng vấn đề Biển Đông là "chuyện giữa Trung Quốc và các nước Đông Nam Á, và nỗ lực quốc tế hóa chủ đề này chỉ làm nó thêm phức tạp mà thôi" Văn bản dự thảo mà hãng AP có được cho thấy Washington đề xuất nhấn mạnh tầm quan trọng của tự do lưu thông hàng hải, ổn định trong khu vực, tôn trọng luật pháp quốc tế và tự do buôn bán trong vùng Biển Đông. Thông cáo cũng sẽ "phản đối việc sử dụng vũ lực của bất cứ nước nào liên quan trong tranh chấp chủ quyền tại Biển Đông".

Theo ông Xu Liping, lập luận của Mỹ về lưu thông hàng hải chỉ nhằm "kiềm chế Trung Quốc và quay trở lại Đông Nam Á", và đây là "chiến lược đã định sẵn của Hoa Kỳ" (after overhauling the manage defeat and roll back strategy 1970-2010, chi còn 10 năm chót để hoàn chỉnh điểm mốc thời gian decent interval 2020).

Bình luận gia Tao Wenzhao thuộc Viện Nghiên cứu châu Mỹ thì nói thêm: "Trung Quốc sẽ không cấm các tàu bè, kể cả của Mỹ, qua lại các vùng biển này, nếu như họ tuân thủ Hiến chương Liên Hiệp Quốc về Luật biển". Bởi vậy lý lẽ của phía Mỹ, theo ông Tao, chỉ là ngụy biện hòng che dấu mục tiêu chính là tăng sức mạnh trong khu vực. Nói tóm lại TQ muốn đuổi Mỹ ra khỏi Thái Bình Dương vì đây không phải là vùng phụ cận của Mỹ.

Hãng AP đưa tin theo kế hoạch, các lãnh đạo Asean và Hoa Kỳ trong cuộc gặp kỳ tới này cũng sẽ tái khẳng định cam kết ủng hộ Tuyên bố về cách hành xử ở Biển Đông mà Asean và Trung Quốc đưa ra hồi năm 2002, trong đó kêu gọi các bên không có hành động làm phức tạp thêm tình hình. Thông cáo-chung của họ sẽ khuyến khích tìm kiếm một bộ “Quy tắc Ứng xử” chặt chẽ hơn về Biển Đông mà Hoa Kỳ đang nắm trong tay. Trung Quốc đã tỏ ra tức giận sau khi Ngoại trưởng Hoa Kỳ Hillary Clinton bình tĩnh phát biểu ở Hà Nội rằng giải quyết hòa bình tranh chấp Biển Đông là "quan tâm quốc gia" của Mỹ. Bắc Kinh nói Washington đang can thiệp vào chuyện nội bộ của châu Á và ao nhà của TQ. Trong khi Mỹ tỏ ra quan ngại về tự do lưu thông hàng hải tại Biển đông, trong khi Trung Quốc cho rằng đây chỉ là cái cớ để Hoa Kỳ quay trở lại khu vực. Ðúng như vậy! Ðây là điểm mốc thời gian (decent interval) gọi là Overhauling manage the defeat to roll back strategy … thì làm gì nhau nào? Mỹ đang khiêu khích và kiếm cớ để TQ nhảy vào vòng chiến, nhưng TQ rất khôn vì biết sức mình có hạn, tuy nhiên chờ thời gian rồi tính sau, vì theo Mao Trạch Ðông “Chúng ta có thể lấy chiếc lá Tre mà che phủ ngọn núi Thái Sơn”.

Cho tới cuối tháng nầy, người phát ngôn của Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ P.J. Crowley vẫn khẳng định rằng Mỹ ủng hộ "nguyên tắc tự-do lưu thông trong khu vực". Trung Quốc không nhượng bộ? Trong khi đó, Thủ tướng Ôn Gia Bảo tuyên bố tại Liên Hiệp Quốc rằng Trung Quốc không đe dọa nước khác nhưng "sẽ không bao giờ nhượng bộ trong tranh chấp về các chủ đề có tính quan tâm quốc gia". Ông Ôn Gia Bảo nói: "Trung Quốc quý trọng tình hữu nghị và luôn trung thành với các nguyên tắc của mình. Trung Quốc luôn luôn đề cao các mối quan tâm quốc gia, khi nói tới chủ quyền, đoàn kết dân tộc và toàn vẹn lãnh thổ, Trung Quốc sẽ không lùi bước hay nhân nhượng". Tuy nhiên ông thủ tướng nói Bắc Kinh không muốn đối đầu "Thế giới trong thế kỷ 21 không mấy yên tĩnh, nhưng thời nay không ai còn có thể đơn độc giải quyết các vấn đề bằng vũ lực nữa".

Bài phát biểu của ông Ôn Gia Bảo được nói là nhằm giải thích cho cộng đồng thế giới hiểu về "một nước Trung Quốc thực sự" "Trung Quốc muốn phát triển một cách hòa bình. Sự phát triển của Trung Quốc không làm hại ai và không đe dọa ai… Có những cường quốc khi lớn mạnh thì bá quyền nước lớn, Trung Quốc sẽ không bao giờ theo chân họ". Ông thủ tướng không nhắc gì đến các căng thẳng mới đây với Nhật Bản tại Đông Hải, cũng như tình hình căng thẳng gia tăng tại Biển Đông, nơi Trung Quốc đang tranh chấp chủ quyền với Việt Nam và một số nước Đông Nam Á khác.

Ông Ôn Gia Bảo nói Trung Quốc "tự hào về tăng trưởng kinh tế trong ba thập niên qua và rằng hệ thống chính trị và kinh tế của nước tôi đang cần đổi mới” Ông tiếp: "Trung Quốc sẽ còn cởi mở hơn với thế giới trong những năm tới, hợp tác các bên cùng có lợi là chính sách lâu dài của Trung Quốc". Chúng ta có tin điều đó là thật? Nhưng tôi đoán trước là Trung Quốc đã mềm như con Bún vi nội bộ bị phản tình báo CIA, trong đó phải kể đại- sứ Mỹ thứ 2, thứ 3, cùng ông Tổng lãnh sự Saigon người Mỹ gốc Việt đang thực thi đường lối mới của Mỹ cho 10 năm sau cùng của thế chiến lược toàn cầu, mà họ đã từng làm việc tại TQ một thời gian khá lâu. Mảnh đất TQ sẽ bị phá tan tành nát bấy, và buộc phải lo-sợ Mỹ như con Rùa đang rút cổ ngay tại sơ khởi ở Biển Ðông và nhiều phương diện khác nữa trong đó không loại bỏ giá trị đồng nhân dân tệ, tuy nhiên vì tự ái dân tộc đại Hán, nên TQ cũng làm-bộ dương oai diệu võ cho thế giới hồi hợp chơi!

QUEEN BEE-1

vinhtruong
12-01-2010, 02:07 PM
Đài BBC và VOA đưa ra Tranh luận về tài liệu CIA rồi khép lại ngay!!!
Một số tiết lộ về cuộc chiến từ tài liệu CIA để thả bong bóng nhìn xem coi phản ứng của quần chúng ra thế nào, sự phỉnh gạt tinh vi về B-29 (1954) và B-52 (1975) có còn hiệu quả về lừa đảo? Nhưng bây giờ nhờ phương tiện và khoa hoc kỹ thuật phân tích rất nhậy bén, nên một thế lực trong bóng tối đành phải khép kín lại như những biến cố gây tội ác lịch sử hồi Đệ-1 và -2 thế chiến.

Tự nhận thấy những bài phân tích bất lợi như hai tập tài liệu quan trọng về liên hệ CIA và Việt Nam, được gọi là giải mật đầu năm nay, đây là sáu tài liệu, tổng cộng 1600 trang, với tôi là người thật, đọc nhiều tài liệu và là phi công gián-điệp tình báo, nhân chứng sống viết lại có ngọn ngành cho độc giả, tôi đã đọc hai trong số sáu tài liệu đó và cung cấp nhiều chi tiết mới, dĩ nhiên phải chứng minh với liên hệ thực tế nghe thấy rờ rẫm được, phải được độc giả cả tâm và khẩu phục. Ví dụ, qua đây, người ta biết rằng CIA liên lạc và làm thân với ông Ngô Đình Nhu từ năm 1951, rất lâu trước khi Hoa Kỳ liên lạc với ông Diệm, nhưng với Ngô Đình Luyện 1953-54 qua CIA từ Bảo Đại chọn cụ Diệm làm thủ tuớng. CIA đã giải thoát cụ Diệm từ tay cụ Hồ đem về tạm trú tại tu viện với mục tiêu sau nầy.

Ở tập tài liệu thứ hai về các tướng lĩnh Sài Gòn sau cuộc đảo chính tháng 11-1963, mục đích CIA muốn gây chia rẽ thù hận, nghi kỵ để dễ sai khiến nhúng sâu vào nội bộ trong Hội Đồng Quân Nhân Cách Mạng không được hòa thuận; và, như những liên hệ cá nhân, các tướng lãnh đã nghi kỵ, ngờ vực lẫn nhau trước khi đảo chánh, CIA cho là điều kiện cần và có cho ý đồ mưu lược. CIA cũng xâm nhập sâu vào cơ cấu hành chánh và nhân sự của VNCH trong khoảng 1967-1975, nhất là sau cuộc bầu cử tổng thống đầu tiên của nền Đệ Nhị Cộng Hòa (1967) Giai đoạn thực thi “định kiến-3” (axiom-3: The U.S could not have won the war under any circumstances).

Mặt khác, một số tài liệu giải mật ở giai đoạn này (tháng 8 1972 cho đến lúc ký Hiệp Định Paris, tháng 1-1972, áp-lực VNCH thả rất nhiều cán bộ về Hà-nội R&R) cho thấy CIA có điệp viên nằm trong Trung Ương Cục, qua những tin tức họ nhận được về cuộc nói chuyện giữa Lê Đức Thọ và Kissinger. Hai tên nầy cũng chỉ là con múa rối mà thôi. Tôi đưa ra bằng chứng cụ-thể, tháng 11, 1972 Kissinger tuyên bố “Hoà bình trong tầm tay” “Peace is at hand”. Nhưng tham mưu trưởng WSAG Donald Rumsfeld ra lệnh cho Kissinger: Phải thông báo cho Hà Nội biết là vi phạm cái gì cũng được theo tài lẹo-lưỡi của Kissinger để oanh tac 11 ngày đêm, biến miền Bắc trở về thời kỳ ‘đồ-đá’, buộc Hà Nội phải vào ký H.Đ hoà-bình Paris, hợp thức hoá việc Mỹ rút quân (axiom-3) nhưng đặc biệt Hà Nội không được đầu hàng mà tuyên bố chiến thắng Điện Biên Phủ trên không, lập lại lộ-đồ chiến thắng Điện Biên Phủ dưới đất 1954. Kissinger sẽ được đại đế hoàn-vũ dấu mặt George H.W.Bush dùng ngân quỹ ngân hàng Thụy-Sĩ bảo trợ cho Kissinger đoạt giải hoà bình Nobel thế giới. Nhưng Kissinger phải khuyên cáo Mafia Lê Đức Thọ không được nhận mà phải cưỡng chiếm miền nam để hoàn thành sách-lược định-kiến-1 (axiom-1) Tôi đưa ra sơ khởi hai dẫn chứng dễ thấy.

Quý vị đánh giá thế nào về nội dung tài liệu của CIA, so với những gì đã công bố lâu nay? Liệu kho tài liệu còn bí mật từ phía Việt Nam sẽ cung cấp thêm nhiều nội dung khác? Các tài liều nầy đều được bóp méo rất tinh vi theo mục tiêu chiến lược toàn cầu của Mỹ. Lại thêm một lần nữa tài liệu được gọi là giải mật rất cần thiết để phỉnh gạt quần chúng của Permanent Government. Có ai nghĩ, ở miền Bắc có bao nhiêu tình báo của Liên Xô và TQ trong thời chiến không? Bao nhiêu ngàn cố vấn của LX và TQ ở VN làm cho ai? Mới đây, Nga cho biết đã đưa lính vào VN. Bây giờ người nào nghĩ TQ không có tình báo ở trong bộ chính chính trị VNThực ra, nếu đúng như bài trên thì tình hình miền Nam mất nước là đương nhiên vì rắn không đầu và bản thân họ không có tài chính trị vì tất cả đều do CIA nhào nặn ra. Còn Mỹ, bản thân họ thấy chẳng có quyền lợi gì ngoài việc lấy vịnh Cam Ranh đối đầu với Liên xô cũ; lợi dụng Việt Nam có chiến tranh họ thử các loại vũ khí của họ mà thôi qua chương trình CIP.

Chuyện sách lược Mỹ này xưa lắc, xưa lơ rồi, đọc chơi cho vui, cho biết thêm chút thôi. Bây giờ nên nói về chuyện CIA đang làm gì trong Bộ Chính Trị, Trung Ương Đảng và Tổng Cục II mới là chuyện đáng nói. CIA là cơ quan tình báo thay mặt Skull and Bones hay nói cách khác là công cụ bén nhọn của Permanent Government trong mọi quyết định, thay mặt họ tự do sáng tạo miễn chu toàn mục tiêu là được! Họ qua mặt Tổng thống, Tổng tư lệnh quân lực, họ gây áp lực cả Hạ viện và Thượng viện giám sát, vì vậy có người cho rằng CIA là một cơ quan của chính phủ! Không phải vậy đâu? Nhưng sự thật họ là công cụ bén nhọn chỉ đứng sau công cụ “Truyền Thông Văn Hoá” do một thế lực sau hậu trường lúc đó là Harriman và sau nầy gia đình giòng họ Bush, sử dụng quarterback Kìssinger và Linebacker Richard Helms, còn giòng họ Bushes là Coach, ông Bầu. Bộ tam đầu chế nầy ép-buộc, khũng bố chính quyền đương nhiệm phải chăm sóc quyền lợi của họ, American First).

Sau khi cứu Cụ Diệm khỏi bàn tay Cụ Hồ qua Mỹ, CIA dự trù đưa Cụ Diệm về nước, sự bất ngờ CIA đi đêm với Cụ Nhu trước 1951, còn về mặt nổi là qua sự khuyến dụ của Bảo-Đại bằng Ngô Đình Luyện 1953-54. CIA đứng đằng sau Cụ Ngô Đình Diệm nên buộc Cụ Diệm đã không tuân theo Hiệp Định Geneve để tổng bầu cử toàn quốc sau hai năm vì Cụ cũng biết chắc Hồ Chí Minh sẽ thắng. Điều nầy chỉ đúng một phần thôi, nếu không muốn nói rằng Mỹ cố tâm muốn khuấy động lại chiến tranh để thủ lợi. Đọc trong sách “The New Legion” của Vinh Trương 2010 thì sẽ rõ thêm chi tiết và hiện tại tới phiên CIA chơi ĐCS Việt Nam qua con nợ Trung Quốc như thế nào, rút từ kinh nghiệm “đâm sau lưng” VNCH qua con nợ Liên Xô trong cuộc chiến vừa qua: Với sách lược phần mềm (smooth approach) chúng ta có thể dễ dàng chứng kiến ba Ông cựu Đại Sứ Mỹ vừa qua: Ông thứ Nhứt là một cựu Tù-binh, cưới một bà vợ Việt trẻ đẹp và ngày ngày chở vợ đi ăn Phở và Bánh cuốn Thanh Trì hưởng thụ sau bao năm nằm dài nơi khách sạn Hilton, gọi là giai đoạn bàn tay sắt bọc nhung, còn ông thứ Hai và Ba, và Tổng lãnh sự người Mỹ gốc Việt, học biết chút ít tiếng Tàu, làm việc về phản gián với Tàu một thời gian coi cho được, rồi mới qua VN tăng chức làm đại sứ.

Còn sau khi chiếm miền nam, gọi là giai đoạn "phần mềm” CIA bắt đầu giở lại tấn tuồng làm rối loạn ĐCS như hồi VNCH trước đó, ngay sau khi hoàn thành những mục tiêu căn bản như đuổi đại sứ Pháp về nước, bứng gốc mầm mống Trung lập hóa miền nam: CIA nhờ người Việt tự phân loại người Việt từ dân chúng ra, ai theo TQ, LX, MTGPMN, VNCH, riêng sĩ quan VNCH ai có nợ máu! Có nghĩa là ai ở tù lâu năm sẽ được ghi danh đi Mỹ ưu tiên theo “niên trưởng ác-ôn có nợ máu” vì thế tại sao Thiếu- úy ở tù 4 năm đi Mỹ, (còn Đại tá ở tù 6 tháng bị ở lại gọi là thích hợp chế độ) theo thứ tự ưu tiên qua Mỹ không phân biệt cấp bực hay chức vụ mà chính xác là thâm niên tù, tiếp nối theo lộ trình ra đi có trật tự ODP diện ưu tiên qua Mỹ. Kế tiếp đến giai đoạn gây xáo trộn chia rẽ nội bộ ĐCS: (Trích một đoạn CIA gây rối loạn VNCH để người anh em phía bên kia biết mà lo tẩu tán tài sản và bớt đi sự bố láo).

Ngay sau khi TT Diệm ổn định tình hình, nhân viên của CIA mua chuộc và thành lập một lực lượng đối lập "ngay sau lưng ông Nhu," để trong trường hợp phải thay đổi cấp lãnh đạo mới. Cuộc đảo chánh 11 tháng 11-1960 là một "hăm dọa" của Hoa Kỳ đối với tổng thống Diệm: Nhân viên CIA có mặt ở tại bộ chỉ huy của đại tá Nguyễn Chánh Thi và kế bên ông Hoàng Cơ Thụy để giới hạn bước tiến của quân đảo chính. Vì TT Kennedy vẫn luôn luôn sau lưng TT Diệm, nên qua William Colby (chính quyền) buộc điệp viên Russell Flynn Miller (Skull and Bones) khuyên đại tá Thi nên thượng lượng với ông Diệm, trong khi biết rõ quân ủng hộ chính phủ của đại tá Trần Thiện Khiêm đang trên đường từ Vùng IV về thủ đô tiếp cứu. Khi thấy thái độ trở mặt của CIA, lưới tình báo của ông Nhu cũng không hoàn toàn thụ động: Phó Sở CIA Saigon, Douglas Blaufarb, ngỡ ngàng khi ông khám phá ra người tài xế Việt Nam của ông không bị điếc như lúc được giới thiệu vào làm việc (do Bác-sĩ Trần Kim Tuyến làm việc mật thiết cho CIA nhóm chống Kennedy) người tài xế không điếc mà còn thông thạo hai ngoại ngữ Anh và Pháp! Tài liệu thú nhận vào năm sau cùng của Nhà Ngô, Hoa Kỳ có một phần lớn trách nhiệm trong kế hoạch hạ bệ tổng thống Diệm; Nhưng chính gia đình ông Diệm cũng bị hủy hoại vì sách lược đâm bị thóc, thọc bị gạo của CIA vì sự chia rẽ từ anh em trong nhà cũng do CIA đưa Cụ Nhu lên thế Cụ Diệm, lấy địa vị chức quyền ra để làm rối loạn nội bô nhà Ngô. Từ mùa xuân năm 1963 ông Nhu yêu cầu CIA đừng nói lại những gì ông và CIA trao đổi; Và qua nhiều lần nói chuyện với CIA, ông Nhu tuyên bố ông muốn thay tổng thống Diệm! Trong khi đó bà Nhu thì thường làm hùng làm hổ với tổng thống Diệm: trong cuộc bầu cử Hạ Viện năm 1963, bà Nhu muốn ủng hộ 30 ứng cử viên mà bà ta ưng ý. Ông Diệm không đồng ý, nhưng bà Nhu "cằn nhằn, to tiếng" cho đến khi tổng thống Diệm nhượng bộ. Bà Nhu cũng thắng thêm một lần nữa, khi đòi làm người chủ tọa và đọc diễn văn ngày Lễ Hai Bà Trưng, thay phó tổng thống Nguyễn Ngọc Thơ như ông Diệm đã chỉ định. Riêng về ông Ngô Đình Cẩn: ông Cẩn từ chối không ủng hộ hay giúp ông Nhu về Chương Trình Ấp Chiến Lược ở Miền Trung. CIA đã thành công chia rẽ nội bộ một gia đình để có kinh nghiệm trong tương lai chia rẽ một đảng CS trong phần hậu chiến.

Bây giờ tới phiên tướng lãnh, ngày Lễ Quốc Khánh Hoa Kỳ, 4 tháng 7-1963, theo sự gợi ý của toà đại-sứ, lần đầu tiên tổng thống Diệm cho phép các tướng lĩnh VNCH tham dự tiệc ăn mừng do tòa đại sứ tổ chức. Sau tiệc rượu ở khuôn viên tòa đại sứ Hoa Kỳ, một vài tướng lĩnh VNCH và nhân viên CIA kéo nhau ra quán để uống nữa; Tại quán rượu, tướng Trần Văn Đôn (đã được Lucien Conein mốc nối khi còn là sĩ quan phòng 2 Pháp) nói với nhân viên CIA là các tướng muốn đảo chính tổng thống Diệm đúng ngay tim đen của CIA; Thảm kịch của Nhà Ngô bắt đầu từ đó) Tài liệu thứ hai, CIA and the Generals: Covert Support to the Military Government in South Vietnam (CIA và các Tướng lãnh: Những hỗ trợ ngầm cho chính phủ Quân sự Việt Nam Cộng Hòa) cũng tương đối "tối mật" so với những tài liệu được CIA công bố trước đây. Tài liệu trong CIA & Generals bắt đầu sau cuộc đảo chính 1 tháng 11-1963; Những gì đến từ tài liệu cho thấy ngay sau đảo chính, như một tập thể, Hội Đồng Quân Nhân Cách Mạng không được hòa thuận; và, như những liên hệ cá nhân, các tướng đã nghi kỵ, ngờ vực lẫn nhau trước khi đảo chính. Với gia đình Cụ Diệm CIA len lỏi gây xào-xáo, ĐCS Việt Nam CIA len lỏi một cách thần sầu quỷ khốc, còn nước Việt Nam anh em ruột thịt muốn chia rẽ phải có “căm-thù” quyết không đội trời chung đi vào chém giết nhau đến chỗ tận tuyệt trong cảnh nồi da xáo thịt bằng ý thức hệ: “căm thù Cộng Sản” đối lại “căm thù giai cấp” để rồi xảy ra thảm sát Tết Mậu Thân tội bên phía CS, còn phía VNCH, nếu Mỹ giao hàng trăm hàng ngàn ngòi nổ (warhead) BLU-82S, BLU-82AL, hoặc CBU-55 (CBU-55 có thể thả bằng Huey) thì cuộc tắm máu xảy ra như thế nào? Lịch sử Việt Nam rồi đây sẽ phán-quyết một thế hệ quá ngu muội mà không hay biết gì cả? Cuộc chiến VN là một phần của cuộc Chiến Tranh Lạnh do trục Ma Quỷ chủ đạo vì quyền lợi… mà cho đến giờ nầy người Việt vẩn còn hận thù… thật ngu xuẩn hết chỗ biết… dù sao lịch sử vẫn còn đó!

CIA là cơ quan tình báo mọi quyết định của họ không phải họ muốn làm gì thì làm như tài liệu đã nêu! Họ có Tổng thống, Tổng tư lệnh lực lượng vũ trang, họ có cả Hạ viện và Thượng viện giám sát, vì vậy cho rằng tài liệu CIA như đã nêu là tào lao. Chính sách Mỹ nắm chắc trong tay của Permanent Government qua 3 định kiến sau đây vào ngày 21/9/1960 thời TT Eisenhower:
1) There was never a legitimate non-communist government in Saigon
2) The U.S had no legitimate reason to be involved in Vietnamese affairs
3) The U.S could not have won the war under any circumstances
Với tôi CIA nói riêng, Hoa kỳ nói chung đã hoàn toàn thắng lợi ở VN. Dù có công bố bao nhiêu tài liệu đi nữa họ cũng chỉ để che dấu tội ác đối với nhân loại để chiếm ngôi vị siêu cường với đô-la đầy túi, ăn hay thua đâu có gì quan trọng? Mỹ không bao giờ có bạn bè, không có đồng minh lâu dài, chỉ có đồng minh tạm thời. Và, Mỹ không vì quyền lợi của ai hết, Mỹ chỉ vì quyền lợi của nước Mỹ, khi đồng minh không còn phù hợp với lợi ích của nước Mỹ thì Mỹ sẵn sàng bán đứng đồng minh. Đúng như ông Thiệu nói, đại ý: Làm kẻ thù của Mỹ thì rất dễ, nhưng làm bạn của Mỹ thì vô cùng khó khăn. Đó là bài học lịch sử vỡ lòng về mối quan hệ với nước Mỹ. Bây giờ tới phiên Mafia Việt Nam. Vì vậy, Việt Nam ngày nay đang có mối quan hệ với Mỹ "đang ngày càng phát triển tốt đẹp". Hãy coi chừng!

QUEENBEE-1

vinhtruong
12-03-2010, 01:28 AM
(Sau nhiều lần suy nghĩ, trăn trở vẫn phải cầm viết hầu phơi bày một sự thật để phần nào giúp các sử gia sau này có những sự kiện quan trọng đưa vào dòng định mệnh của Lịch Sử Việt Nam” Đây là vấn đề lịch sử, mà lịch sử phải là khách quan, trung thực! Tôi phải bổ túc thêm một lần nữa, đây có thật là trận nội-chiến? Với ngòi viết trung thực, không mạ-lị, đả kích, tố-cộng mà chỉ đơn-giãn là trình bày sự thật của một trận chiến dơ-bẩn, hầu đóng góp tâm huyết với các sử gia trong tương lai).

Sau khi vật ngã Liên Xô về sách lược “bênh kẻ mạnh” cùng mục đích tranh giành ảnh hưởng với Trung Cộng ở Việt Nam, Hoa Kỳ có dụng-ý mua chuộc những Uỷ Viên Bộ Chính Trị Trung Ương Đảng CS, nhưng sự thật CIA dựng lên Đảng Mafia và bảo đảm cho Lê Đức Thọ nắm chắc chiếc ghế đảng trưởng, tha hồ cướp bóc của dân, ngoại viện, Việt kiều gởi tiền và bỏ tiền hùn vốn làm ăn thả-dàn, không có cấm nhặt như ở Cuba… để làm gì? để biến những của cái ăn cắp ấy qua một chu-kỳ thành Đôla Xanh bỏ vào túi áo chú Sam. Thí dụ các nguyên thủ ăn cắp như Macos, Trần Thủy Biền, và bây giờ là Nguyễn Tấn Dũng bị tịch thu, rồi trả lại cho dân nước đó bằng hàng tiêu dùng….

Người trí thức đều hiểu rằng nhiệm vụ lịch sử của thế hệ từng chiến đấu chống cộng ở Việt Nam đã qua. Những người lính trẻ ngày xưa nay đã bạc đầu, và thời gian, dữ kiện lịch sử đã trả lời cho mọi người hiểu rằng với thiểu số lãnh đạo trên thượng tầng kiến trúc như vậy, dĩ nhiên là bất xứng rồi vì theo định kiến-1 (axiom-1). Sự cáo chung và sụp đổ là chuyện tất yếu theo sự nhồi-nắn cũa phản tình báo CIA cho mục tiêu chiến lược của Mỹ. Ðứng trên lập trường dân tộc mà đáng lẽ ra Việt Nam đã có một lượt độc lập với Phi Luật Tân theo như trào-lưu giải phóng các thuộc địa trên khắp thế giới, nhưng tập đoàn War Industries Board đã gạt bỏ và đưa đẩy Cụ Hồ vào cái thòng lọng của Nga/Tàu mỗi ngày mỗi xiết lên cổ Hà Nội theo mưu đồ của CIA, hầu khuấy động lại chiến tranh để thủ lợi. Nhưng theo trường phái tỵ nạn khác thì cho rằng: Như vậy mà vẫn có một số người gốc tỵ nạn Cộng Sản, trong đó có một số quân nhân, công chức, có bằng cấp cao, lại chấp nhận “diễn hành ăn mừng ngày kẻ thù Việt Cộng thắng thế", để kỷ niệm vui mừng cái ngày bị chúng “diễn hành cho ngày giải phóng, có như vậy mới gọi CIA là công cụ ‘thần sầu quỷ khóc‘ của siêu chinh phũ Mỹ với âm mưu phỉnh gạt tinh vi của Permanent Government, xem trọn bộ tác phẩm “The New Legion” để suy ngẫm với liên hệ thực tế qua nhiều dữ-kiện data. Qua CIA, một thế lực trong bóng tối muốn người Việt nên ăn mừng vì đây là ngày chiến thắng “thống nhứt đất nước” sau khi phải trả một cái giá khá đắc cho sinh mạng của hai bên, nhưng khốn nạn thay chính là cho quyền lợi của Mỹ. Chỉ ngắn gọn có ngần ấy mà thôi!

Thành quả siêu việt của CIA “Là xé tập thể quân nhân ra làm hai, ba…. Do đó, từ ngày có cái gọi là “Ðại hội toàn quân" thì Mafia-VN rất mừng, chứ nào phải nghe tin Lính tập trung mà Mafia-VN run đâu", CIA tạo ra cảnh ăn ngược nói ngạo đấy! Thành quả lập công dâng đảng cướp Mafia là: Từ nay, ngày quân lực 19 tháng 6 được tổ chức 2 nơi trong ngoài... như vậy có nghĩa là trường phái mềm mà họ gọi là “có kẻ lếu láo là tạo tình ĐOÀN KẾT, kiểu nầy là quân nhân hải ngoại ĐẾCH CÒN tình “huynh đệ chi binh" vì “Mafia và Việt Tân là một khối keo sơn vững chắc do CIA dựng lên theo mưu đồ chiến lược, sau cùng để đối đầu với Trung Quốc! Trong khi huyền-biến dần thành một nước Do Thái tại vùng Ðông Nam Á! Kết thúc thế chiến lược 10 năm sau cùng của Eurasian Great Game 1920-2020 – Ngày nay, thế kỷ 21, đứng trên nền tảng Dân Tộc đây là điềm tốt nhứt cho lịch sử Việt Nam về dân chủ dân quyền cùng toàn vẹn lãnh thổ, sau khi Mỹ chích một mũi vaccination vĩnh viễn miễn nhiễm chế độ CS!

Bỗng nhiên tôi có suy nghĩ rằng - Không biết mặt trận "hỏa mù "này có quỷ đen của phản tình báo CIA bỏ ra nuôi dưỡng hay không, vì xét ra thì cũng có lợi khỏi đưa siêu bố-già Mafia Mỹ (Harriman và Bushes) phải ra mặt mà chỉ dùng tiền cho Hà Nội/Saìgòn đánh nhau, ôm nhau mà chết... sau đó hai bên từ từ đi thu dọn chiến trường với động thái đần độn cho là chiến thắng oai-hùng khi thắng trận mà thôi. Mấy lời thô thiển này nếu có sai xin các độc-giả tha cho tôi vì cái tội nói thật! Ðối với cà hai dân tộcViệt Mỹ, sự kiện đó đã trở thành thảm họa và cho đến nay lịch sử của cuộc chiến tranh đó vẫn còn những bí mật cần phải được soi sáng… Tại diễn đàn này, hôm nay, chúng ta cùng nhau ôn lại trang sử cũ. Nhưng thời gian gần đây đột nhiên các cơ quan truyền thông báo chí hướng sự chú ý tới những thông tin về những người trở về từ cõi chết sau hàng chục năm dài bị tù tội, đày đọa trong những nhà tù khủng khiếp của Cộng Sản Việt Nam... Sự kiện này không chỉ giới hạn trong phạm vi Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ mà còn gây chấn động dư luận toàn thế giới. Chiến tranh Việt Nam đã lui vào quá khứ từ lâu, tất cả mọi người đều muốn quên đi thất bại đau đớn đó để suy tìm một phương thức hành động mới cho tương lai. Nhưng chúng ta sẽ làm được gì khi lịch sử vẫn còn những vấn đề phải che đậy, dối trá! Chính quyền Hoa-Kỳ đương đại và các chính khách có trách nhiệm phải bảo vệ, làm sáng tỏ chính sách về cuộc chiến VN trước nhứt qua định-kiến-1 (Axiom-1: There was never a legitimate non-communist government in Saigon by dissolution GVN solution) Công bố bởi NSC ngày 21/9/1960 và phải phổ-biến, giải nghĩa sâu rộng trong các trường đại học (Jane Fonda đặc trách vụ nầy trong Nhóm Truyền Thông Văn Hoá Hollywood, vì thế khi TT Thiệu thấy Tướng Haig đặt tên các tài tử Liz, Sophia, Lolo, Bob Hope LZ, nên TT Thiệu sai tướng Lãm nhảy xuống Tchepone đái một bãi rồi về). Thế nên lui lại từ TT George Bush qua cò-mồi nêu lên sách lược về VN – Interview on Fox News, The O’Reilly Factor aired on September, 27/2004 with president George Bush. O’Reilly questioned: “The South Vietnam didn’t fight for their freedom, which is why they don’t have it today?” President Bush answered “Yes!!!”

- Thượng nghị sĩ Mc Cane bị Hà Nội cầm tù tàn-ác đến nỗi 2 lần ông toan tự sát nhưng bất thành, nên tức-khí phải thốt ra “The bad-guys won the war!” Nhưng bị một thế lực Permanent Government “óp” ngay - Muốn có tài trợ để bước vào chiếc ghế quyền lực phải ăn-nói có đượm màu chính trị một tí - Cựu tù binh nầy bèn đổi thái độ 180 độ: The Newsweek Paris Match on April 25, 2005 interviewed US POW Senate John Mc Cane, repeated Axiom-1, stance of US PG, was explained the Vietnam War in universities 1960 “Les Sud Vietnamiens n’ont jamais cruque le gouvernement en place à Saigon etait legitime. Ils savaient que Hồ Chí Minh etait UN NATIONALISTE qui rechercherait l’unification du pays … En Iraq, les elections ont prouvé que les Irakiens croient que leur government est legitime”. Vì theo trào lưu thời đó HCM đối với con mắt thế giới, Cụ Hồ là nguyên thủ Quốc gia Việt Nam thống nhứt y chang như Phi Luật Tân.

- Và người soạn giả vở bi kịch 30/4/75 là một chính khách rất trẻ Donald Rumsfeld, tham mưu trưởng Washington Special Action Group đã thốt ra một cách thẳng thừng: “Miền Nam bù-nhìn, Miền Bắc yêu nước!” Sự thật nó phũ phàng như vậy, “Nghèo là có tội… một nước nhược tiểu… tội càng nhiều hơn” chúng ta chỉ bàn luận những chuyện trớt-huớt không đi vào đâu hàng nửa thế kỷ nay để rồi tự phiền lòng nhau, vì hai miền nam bắc đều là tay sai cho ngoại bang, có cái điều vì tự ái dân tộc nên ai cũng tự cho rằng đất nước mình là cái rốn vũ trụ, trong khi mình chưa làm nên cây kim may áo.

Phải làm sáng tỏ hình giải mật cuộc chiến VN (Hình trang 32: Cụ HCM và Võ Nguyên Giáp quây quanh bởi Toán OSS và điệp viên 19 Lucius Conein. Tuy ở trong rừng-rú nhưng tướng giáp cũng mặc áo quần trắng chỉnh tề và thắt cà vạt hẳn hoi, vì đây là ngày trọng đại, Giáp kết nạp vào OSS membership-1945 cũng như Cụ HCM đã được kết nạp vào OSS 1943 tại Trùng Khánh).

Chiến tranh Việt Nam không thể và không bao giờ là một cuộc nội chiến như CIVIL WAR của Hoa Kỳ trước đây, thực tế là một sự ngụy tạo cho là một cuộc chiến tranh Ý Thức Hệ giữa hai hệ thống ý thức: TỰ DO và CỘNG SẢN? Mà bất hạnh thay Tổ Quốc của chúng ta lại trở thành một bãi chiến trường, thành nơi đọ sức. Vì vậy, chiến đấu cho tổ quốc của chúng ta không chỉ giới hạn trong biên giới của quốc gia mà chính là giải trừ tai họa cho toàn thế giới tự do theo chiêu bài của Siêu Chính Phũ Mỹ? (Permanent Government) Từ mục tiêu ngụy tạo giao điểm của hai luồng tư tưởng do P.G nhào nặn:
-1/ Tinh thần yêu Tổ Quốc của Những Người Việt Nam Tự Do
-2/ Kế hoạch thực hiện Chiến Lược Toàn Cầu Bao Vây, Tiêu Diệt Cộng Sản của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ cùng Thế Giới Tự Do

Rồi những trang chiến sử vẻ vang luôn luôn được tô điểm bằng những chiến công của những anh hùng trong chiến trận. Bắn hạ đối phương là chiến công của người cầm súng. Nhưng có lẽ nhân loại chưa bao giờ được biết đến một chiến công quái gỡ, đáng ghê tởm là giết đi, đúng hơn là mượn tay kẻ địch để tiêu diệt cả một đội quân đặc biệt dũng cảm do chính mình (Mỹ) thành lập. Nhưng không thể là thứ lịch sử bị nhào nặn, áp đặt bởi bất kỳ một thế lực nào Tất cả mọi hành động bội-phản, dối trá cho quyền lợi hẹp hòi đều là những vết nhơ trong lịch sử, để gọt rửa vết nhơ đó không thể chỉ là sự sám-hối muộn màng của cựu Bộ trưởng quốc phòng Mac Namara bằng cách viết hồi ký thú nhận sai lầm của minh mà cái cần thiết là phải thừa nhận sự thật để viết lại lịch sử.

Thảm kịch của dân tộc Việt Nam cũng bắt nguồn từ sự sai lầm và bội ước trong quá khứ “Chúng ta (người Mỹ) cũng hiểu được sự gắn bó của ngươi Mỹ gốc Việt với Việt Nam và sẽ tiếp tục làm trong khả năng của chúng ta để cho dân chủ và tự do sớm được phục hồi trên xứ sở cũ... “Thế kỷ 20 cho ta nhiều thành công vượt bực đồng thời cũng có nhiều tai-họa xảy ra mà có lẽ không thế kỷ nào đã có bằng; Chúng ta đã chứng kiến sự chiến thắng cuộc chiến tranh lạnh, đã chứng kiến sự sụp đổ của chủ nghĩa CS, cùng lúc chúng ta chứng kiến thảm kịch khủng khiếp của 2 cuộc thế chiến, đã tàn sát những người dân vô tội ở mức độ lớn chưa từng có. Hoa Kỳ, nước của chúng ta đã trở nên một siêu cường không đối thủ về kinh tế lẫn quân sự; Ðây là cơ hội để chúng ta trải rộng sự tự do, dân chủ, phú cường ra cho các quốc gia khác trên thế giới. Chúng ta sẽ là, đã là và phải là ngọn hải đăng của hy vọng và tự do cho mọi dân tộc trên thế giới; Chúng ta đã chiến thắng cuộc chiến tranh lạnh không phải vì chúng ta chống Cộng nhưng vì chúng ta đấu tranh cho tự do, chúng ta không nên quên điều này; Chúng ta phải luôn luôn đấu tranh cho tự do của mọi người trên thế giới và đôi khi chúng ta phải sẵn sàng để trả giá cho điều này”.

Nhưng chúng ta phải suy nghĩ lại thế hệ những người đã từng chiến đấu cho Tự Do ở Việt Nam mang nặng trong lòng một sự phẫn nộ về kết thúc kỳ lạ, nhục nhã của cuộc chiến. Đó là điều mà tôi đang viết ra đây trên mạng nầy.
(Còn-tiếp)

vinhtruong
12-04-2010, 01:36 PM
Sách lược 10 năm sau cùng của Eurasian: Trong tác phẩm “The New Legion” tôi đã nhiều lần nhấn mạnh đến nó. Đột nhiên, trong vòng vài tháng gần đây thế chiến lược toàn-cầu, “Eurasian Great Game” (1920-2020) đã đang lồ-lộ hiện ra bằng một loạt biến động lớn lao về chánh-trị, ngoại-giao và quân-sự đã dồn dập diễn ra trong khu vực Á châu và Thái Bình Dương. Như tôi đã nghiên cứu tỉ-mỉ sự chấm dứt sau 40 năm (1970-2010) bởi tu chánh án Cooper-Church-1970, buộc Hoa Kỳ phải rời bỏ TBD di tản chiến lược về Honolulu (Manage the defeat) Và 10 năm sau cùng nầy được gọi là giai đoạn cho lộ-đồ (2010-2020) “Overhauling the damage defeat to roll-back after 40 years Operation Eagle Pull” đễ rồi … “Một nước VNCH sẽ sừng-sững nổi lên tại vùng ĐNÁ hùng mạnh sừng-sỏ như một nước Do Thái tại Trung Đông”.

- Ngày 23-7-2010 nữ Ngoại-trưởng Hillary Clinton nhân danh đại cường quốc Hoa Kỳ long trọng khẳng định tại Hội-nghị ASEAN ở Hà Nội: “Hoa Kỳ xem Đông Nam A là khu vục thuộc lợí ích quốc gia của Hoa Kỳ về các phương diện an-ninh, kinh-tế, thương mại.”

- Ngày 24-9-2010, Tổng thống Obama đích thân triệu tập và chủ tọa Hội-nghị thượng-đỉnh tại New York (Second ASEAN Leaders Meeting) với các người đứng đầu các nước ASEAN để chủ động kết hợp các nước ấy trong một thế chiến lược mới. Một bản Tuyên bố chung (Joint Statement) quan trọng đã được công bố, và Tổng thống đã bỗ nhiệm ngay một Đặc sứ thường trực bên cạnh ASEAN tại Trụ sở của ASEAN tại Djakarta

- Chỉ 5 ngày sau: ngày 29-9-2010: Bộ Ngoại-giao Hoa Kỳ tổ chức một cuộc hội-thảo ngay tại Bộ Ngoại giao tại Washington DC dưới sự điều hợp của Đại-sứ Brynn với đề tài “Kinh nghiệm Hoa Kỳ tại Đông Nam Á” (The American Experience in Southeast Asia : Historical Conference) trong đó diễn giả chính là Henry Kissinger đúng vào thời điểm trên lộ-đồ.

- Trong khi đó, tôi đã dẫn-giải nhiều về sách lược nầy qua mục “Xung Khắc Giữa Mỹ, TQ, và VN” thì các đại diện ngoại giao, quân-sự cao cấp của các nước thuộc ASEAN và Hoa Kỳ, Nhựt, Úc, Ấn-độ, v.v... đã bắt đầu Hội nghị các Tổng-trưởng Quốc-phòng (ADMM plus) tại Hà Nội từ ngày 12-10-2010 rồi tiếp tục với những phiên họp riêng giữa các thành viên ASEAN và các cường quốc trong vùng: Hoa Kỳ, Nhựt bản, Ấn độ, Úc, v.v...Phiên họp ngày 28-10-2010 là một phiên họp cao cấp quan trọng với sự tham dự của NT Clinton, Ông và John F Kerry, người “tài-tử phản-chiến” được tô son trét phấn với ba chiến thương bội-tinh Lèo, cũng còn là người bảo trợ chính sách hậu chiến VN về phần mềm.

Giữa lúc đó thì chiến hạm Hoa Kỳ tiến sát và tập trận dọc thềm lục địa Á Châu từ Biển Nhựt Bản xuống Ấn-độ dương… có lúc vào tận cảng Tiên Sa (Đà Nẳng) của Việt Nam. Tất cả những diễn biến đó không phải là những điều ngẫu nhiên, mà là theo đúng lộ trình sách lược, bất cứ tổng thống thứ 44 nào cũng phải thi hành. Trong ống kính của Siêu-chính-phủ (Permanent Government thoát thai 1920) Tổng thống “Da-Màu” là biểu tượng cho thế giới biết chắc 1000% rằng Mỹ vô cùng dân chủ nên P.G mới tài trợ số tiền ứng cử tổng thống cho Obama gấp ba lần Hillary và Mc Cain để dùng chiếc đũa thần tạo ra “sự kinh dị đảo ngược chân-lý?” Da-màu thắng da trắng; - Vô danh tiểu tốt thắng nổi tiếng trên chính trường: - Nghèo thắng giàu: - Tiểu bang nhỏ thắng tiểu bang lớn (New York) - Tiểu niên thắng niên trưởng Thượng Nghi Sĩ … Trung Quốc buộc phải sợ hãi và co rút lại bằng những lời tuyên bố động trời nhưng thật ra chi rung cây nhát Khỉ qua tuyên bố: Á-Châu và TBD là quyền lợi cốt lõi… Hoa Kỳ và Nam Hàn mà tập trận trên Biển Hoàng Hải, ao nhà của TQ, coi như khiêu khích trước… nhưng Mỹ cứ làm và TQ cứ rút cổ lại, không thì sẽ bị chia ra nhiều tiểu quốc ngay lập tức, lúc nầy không những VN chiếm lại HS và TS mà còn luôn hòn đảo lớn Hải-Nam nữa! Nhưng với cái giá hy sinh nhân mạng quá đắt để tạo nên một “Memorial Iwo-Jima-Hải-Nam”.

Trong bài nầy, tôi chỉ chú trọng đến cuộc hội-thảo tại Bộ Ngoại-giao ngày 29-9-2010 để tìm hiểu ý nghĩa và tầm quan trọng các lời phát biểu của Tiến sĩ Henry Kissinger tại cuộc hội-thảo này (Độc giả có thể tham khảo hai tác phẩm “The New Legion” sẽ chi tiết hơn).

Các ý-kiến của Kissinger phát biểu trong cuộc hội-thảo nói trên được tóm gọn như sau: “Sự thảm bại tại Việt Nam năm 1975 là do Hoa Kỳ chớ không phải do VNCH”. Như tôi viết, đã đến thời điểm (decent interval) người dân Việt Nam và thế giới công chính đã chờ đợi câu nói đó từ 35 năm rồi, nay mới được thốt ra từ chính cửa miệng của công-cụ Permanent Government, Henry Kissinger, vào một thời điểm và tại một địa điểm có tính toán tuần-tự theo lộ trình. Bởi vậy, nó có một giá trị vô cùng quan trọng, nó trả lại danh dự cho hàng triệu chiến sĩ tự do của VNCH, từ nguời dân thường đến cấp lãnh-đạo cao nhứt. Nó giải oan cho hàng triệu linh hồn người Việt đã hi sinh cho Tự do, nó trả lại Danh-Dự và Chính Nghĩa cho toàn thể Quân-dân VNCH từng bị bọn phản chiến và truyền thông bất lương bôi lọ. Nói tóm lại thủ-phạm PG trả lại những định lý đạo-đức “chính nghĩa phải thắng hung tàn”.

Henry Kissinger là người duy-nhứt đại-diện P.G chịu trách nhiệm về chánh sách ngoại giao của Hoa Kỳ từng đưa đến việc bán đứng VNCH cho Bắc Việt qua Hiệp-định Paris 27/1/1973, sự rút lui của Hoa Kỳ khỏi Đông dương 1973 qua axiom-3, và giao cho Trung Cộng tạm thời làm “cai thầu khu vực” với bản Tuyên ngôn Thượng Hải (1972.) Giai đoạn bàn giao vị trí hạng-2 cho TQ bằng hất cái ghế hạng-2 cũa Liên Xô theo phương thức Tam Quốc Chí tân-thời. Nixon và Kissinger bị áp lực của P.G phải bỡi American-First … Vì cái thị-trường khổng lồ béo bở của Hoa Lục, nên không ngần ngại phản bội lại đồng minh của mình: Cảnh tượng xót xa, bẽ bàng nhứt là Đệ 7 Hạm đội Hoa Kỳ nhẫn tâm án binh bất động, đứng nhìn hải quân TQ cưỡng chiếm Hoàng Sa của đồng minh VNCH hồi tháng Giêng 1974.

Ngày nay, khi thế hệ trẻ TQ trở mặt, theo sự ước tính của P.G, sử dụng Hoàng Sa làm pháo đài khống chế Đông Nam Á và Thái Bình dương thì nước Mỹ buộc phải (theo lộ trình) mở mắt và (làm-bộ nhận thấy như hiện nay) hối hận về sự phản bội đồng minh VNCH của mình 35 năm về trước? Sự thật là TQ đã xập bẫy cũa Mỹ, theo Mỹ đã đến thời điểm thương trường chính trị là thời gian nghỉ ngơi được gọi là “Inventory” đồng thời hù doạ các nước láng giếng TQ mau mau mua vũ khí Mỹ để tự phòng vệ và kế tiếp là trông chờ Mỹ trở lại như người ở sa-mạc chờ trận mưa rào. Và mục tiêu thứ hai là TQ tức giận gây chiến để chia các tiểu bang giáp ranh Trung Á tách rời theo Mỹ qua tối huệ quốc “Freedom-support- Act” có nghĩa người 8 nước cộng hoà LX và các tiểu quốc tách rời khỏi TQ, mực sống sẽ sung túc hơn dân Bắc-kinh và Moscow: P.G vô cùng tự-tin như vỏ trái Sầu-riêng (Liên Xô) đã bóc ra rồi… còn các múi (TQ) ngon ngọt chừng nào hẫu xực lại không được!? P.G rất láu cá, dồn cho đối phương ở vào vị-thế phải gây chiến như Nhật Bản 1941 và TQ 2010 (Theo tôi TQ sẽ mềm hơn cọng bún để tồn-tại).

Thực vậy, dân tộc Việt Nam là nạn nhân gánh chịu hậu quả thảm khốc nhứt của chánh sách PG/Mỹ qua đại-diện Nixon-Kissinger với “Ngày 30 tháng 4 năm 1975” Chính chánh-sách đó đã đưa gần 30 triệu nhân dân Miền Nam tự do vào cảnh điêu linh, thống khổ, nhà tan cửa nát, con mất cha, vợ mất chồng, kẻ thì bỏ xác trong ngục tù CS, người thì làm mồi cho hải tặc hoặc vùi thây dưới đáy biển. Không bút mực nào tả hết những tội ác của chế-độ Mafia toàn trị Lê Đức Thọ đối với gần 30 triệu dân Miền Nam từ 1975 đến nay. Lời tuyên bố của Kissinger hôm nay, tuy rất ngắn, nhưng có một ý nghĩa vô cùng quan trọng: “Sự thảm bại tại Việt Nam năm 1975 là do Hoa Kỳ chớ không phải do VNCH”. Đối với tôi không ngạc nhiên gì về lời phát biểu trên, vì nó nằm trong hệ thống “PRAISE” (ngày xưa chưa có máy điện-tử computer nhắc nhở những điểm mốc thời gian (decent- interval) sau 40 năm (1970-2010).

Bằng những lời phát biểu ngày 29-9-2010 tại ngay thủ đô Washington nước Mỹ, lãnh đạo nước Mỹ hiện nay dường như muốn nhờ Kissinger thay mặt nước Mỹ (Bộ Ngoại giao tổ chức) nói lên lời tạ tội và sám hối của nước Mỹ đối với gần một triệu sinh linh của chế-độ VNCH đã chết oan uổng, trong đó hơn nửa triệu đồng bào vượt biên chìm dưới đáy biển, hàng trăm ngàn Dân Quân-Cán-Chính VNCH chết trong các trại tập trung lao-động khổ sai, cộng với hàng trăm ngàn vợ con họ chết trong các “vùng kinh-tế mới” vì đói rét, bệnh tật và rắn rết. Nhưng trong ống kính P.G là trả lại một nước VNCH hùng mạnh cho dân tộc VN để chuộc lại lỗi lầm như những người tị nạn hiện nay đang là công dân Mỹ qua ODP, OH, PA, PS…

Tại hội-nghị các Bộ-trưởng Quốc-phòng ASEAN (ADMM Plus) họp sau đó tại Hà Nội ngày 12-10-2010, Bộ-trưởng Quốc-phòng Hoa Kỳ Robert Gates đại ý tuyên bố ngay trước mũi của tên BTQP Trung cộng: ”Hoa Kỳ sẽ nhận trách nhiệm bảo đảm an ninh và tự do cho tất cả các quốc-gia ĐNA, nhứt là hải lộ xuyên Biển Đông, vì khu vực nầy thuộc quyền lợi quốc-gia của Hoa Kỳ về các phương diện an ninh, kinh-tế và thương mại”. Trong khi đó thì tàu chiến Hoa Kỳ trang bị vũ khí nguyên-tử đang tập trận với hải quân Nam Hàn ngoài khơi vùng biển của Trung cộng, nhưng ba chiếc tàu ngầm nguyên tử của Mỹ chia đều tại TBD và Ấn độ dương đó mới đáng kể và cũng đúng thời điểm (decent interval) mà Bộ trưởng quốc phòng nào cũng phải tuyên bố như vậy. Nhưng tình thế đặc biệt lúc nầy phải là Robert Gate vì ông là chuyên viên tình báo trùm CIA và hơn nữa Obama chả biết gì cả, nhưng P.G lại cần một người tổng thống tượng trưng nền dân chủ đặc thù của Mỹ để đàn áp hù doạ anh khổng lồ du-côn vườn nhát gan nhưng to mồm gáy lớn.

Gần hai tỷ dân trong khu-vực Á châu, Thái-Bình-dương thở phào, nhẹ nhỏm! đúng theo mưu đồ của siêu chiến lược gia W.A.Harriman (1891-1986) Vì, từ nay, cái “lưỡi bò” hung hăng của tên bá quyền Hán tộc bổng teo lại thành... cái lưỡi gà bé tí tẹo! Không ai còn nghe các tướng lãnh TQ thiếu kinh nghiệm chiến đấu khoác lác vung vít về sức mạnh quân sự của CHNDTQ và tham vọng độc chiếm Biển Đông của chúng; Không ai còn nghe cái loa khoác-loác của Bộ Ngoại giao TC hàng ngày bô bô lên tiếng đe dọa các quốc gia tiếp giáp với “cái lưỡi bò đói khát”, nhứt là Việt Nam, Nam Dương, Phi-luật-tân, Brunei. Ngay sau khi Bộ-truởng QP Hoa Kỳ tuyên bố như trên, phát ngôn nhân của con cọp giấy Trung cộng bèn rêu rếu thông báo trả tự do vô điều kiện cho 9 ngư dân của đảo Lý sơn/Quảng Ngải bị chúng bắt giữ gần đảo Hoàng Sa cả tháng trước đó. Nhân cơ hội nầy, Mỹ chỉ hù nhẹ thôi mà đã teo bougie rồi!

Các sự kiện trên đây chứng minh là vì quyền lợi Mỹ, muốn nâng đỡ TQ, nước nghèo đói ngoi lên ngôi hạng-2 qua 2 con buôn chính-trị Kissinger, Nixon, nước Mỹ phải để gần 40 năm (1972-2010) cho cái chân-lý đơn giản: Người CS marxist dù Nga hay Tàu hay Việt, chúng đều phản phúc và nghèo nàn như nhau. Nhờ sự giúp đỡ trong 40 năm qua của Hoa Kỳ TQ mới thoát khỏi tình-trạng đói khát, lạc hậu và bắt đàu hơi khấm khá. Nhưng chưa chi thì TQ đã quay lại định ăn tươi, nuốt sống người thi ân cho mình. Đúng là trúng kế Khổng Minh tân thời, William Averell Harriman. Ông chứng minh đó là bản chất của người Cộng-sản Marxist. Hai dân tộc Đức và Nhật cũng được Hoa Kỳ giúp đỡ tái thiết sau chiến tranh, nhưng họ không mang tính phản phúc đó. May mắn cho Việt Nam, bây giờ đã đến lúc Hoa Kỳ dùng hết sức mình để giúp VN như là một trách nhiệm lương tâm đạo đức và uy tín đối với thế giới và đối với danh dự của hơn 58.000 lính Mỹ đã hy sinh tại VN, hầu xoá bỏ hoàn toàn HỘI CHỨNG VIỆT NAM.

Vấn đề mà chúng ta muốn bàn hôm nay là: vì cần mua bán, đổi chác với TQ để trục lợi, bọn chánh khách vô liêm sĩ ở Hoa Thạnh Đốn, đã ra sức gán cho VNCH đủ thứ tội: nào là quân đội không chịu chiến đấu, nào là công chức tham nhũng, v.v…Bọn chánh khách bất lương Âu châu thì kết tội VNCH là tay sai Mỹ chỉ vì ganh ghét với Hoa Kỳ. Nếu quân dân VNCH không chịu chiến đấu thì làm sao giữ được chính nghĩa Quốc-gia càng sáng tỏ hơn bao giờ hết. Bây giờ thì không một ai còn nghi ngờ nữa: VNCH còn là còn tất cả! VNCH mất là mất tất cả! Chúng ta đòi hỏi lịch sử và nhân dân thế giới phải trả lại sự công bằng và danh dự cho Quân Dân VNCH, từ người dân thường cho đến các cấp lãnh đạo Quốc-gia. Trong nội bộ người Việt, yêu cầu những kẻ vô ý thức hay bị CS tuyên truyền tẩy não trong 35 năm qua hãy chấm dứt những luận điệu tự phỉ nhổ mình bắng cách gọi các vị lãnh đạo Quốc-gia, các tướng lãnh của VNCH bằng thằng nọ, thằng kia. Cái cuộc “đổi đời” năm 1975 đã biến “THẰNG thành ÔNG” và đem “ÔNG xuống làm THẰNG” nay đã chấm dứt rồi, cái cảnh một đồng đổi lấy năm trăm, người khôn đi học người ngu làm thầy đã hết: Vì đó là cái thang giá trị Marxist trong đó “trí thức không bằng cục phân” (lời Mao Trạch Đông.) Thang giá trị (échelle des valeurs) của một xã hội Việt Nam văn minh đạo đức truyền thống phải được tái lập để làm nền tảng cho một nước Việt Nam hậu Cộng-sản là Việt Nam Cộng Hòa!

“Có dịp trên diễn đàn nầy, tôi sẽ bàn đến “hệ thống giá trị chân chính” của người Việt hải ngoại trong một bài khác”
- Ngày 23-7-2010 Ngoại-trưởng Hillary Clinton nhân danh đại cường quốc Hoa Kỳ long trọng khẳng định tại Hội-nghị ASEAN ở Hà Nội: “Hoa Kỳ xem Đông Nam A là khu vục thuộc lợí ích quốc gia của Hoa Kỳ về các phương diện anh ninh, kinh-tế, thương mại”.
- Ngày 24-9-2010, Tổng thống Obama đích thân triệu tập và chủ tọa Hội-nghị thượng-đỉnh tại New York (Second ASEAN Leaders Meeting) với các người đứng đầu các nước ASEAN để chủ động kết hợp các nước ấy trong một khối, khi mà Mỹ và TQ ngả giá quyền lợi xong vụ buôn bán bẩn thỉu trên đầu nhân dân Việt Nam và các nước nhược tiểu. Nhưng kết luận vẫn đi đến: Các nước có chủ quyền trên thềm lục địa do LHQ phân xử cứ làm chủ, nhưng vì nhược tiểu thiếu khoa học kỹ thuật, nên vì quyền lợi quốc tế phải để cho Trung Quốc quản lý, duy có Hoa Kỳ là chịu trách nhiệm mua bán đổi chác bằng Đôla Xanh, chỉ có đơn giản là mục tiêu như vậy theo mưu đồ W.A.Harriman, thủ lãnh Skull and Bones (1891-1986) “Hoa kỳ phải thống lãnh tài nguyên trên thế giới, cùng nhân công rẽ mạt, qua đồng Đôla Xanh” là căn bản gốc.

Ngoài ra, sau tháng 4, 1975, nhiều tướng lãnh liêm sĩ Hoa Kỳ có lệnh khuyến khích đã viết lại hồi ký công nhận tinh thần dũng cảm và khả năng chiến đấu xuất sắc của QL/VNCH. Thế mới có, chỉ riêng Không Quân mình, phi công Thần Phòng thuộc Biệt Đoàn-83/Phi-đội/H-34, Đại-úy Phi-đội-phó Queenbee, Nguyễn Minh Vui được tướng Mỹ từ Hạm đội bay vào gắn Silver Star ngay mặt trận Pleime, được dân bay bộ binh Mỹ kông-kênh lên vai, và bây giờ, đến thời điểm trả lại danh dự cho QLVNCH qua Không Quân nói riêng: Thiếu tá Nguyễn Quý An, rồi Trung úy Trần Hửu Khôi… Tưởng cũng nên nhớ, chúng ta không cần lặp lại ở đây. Còn nếu nói: vì tham nhũng mà chánh quyền VNCH sụp đổ thì cứ hỏi chả lẽ nhà nước CHXHCN hiện nay ở VN ít tham nhũng hơn VNCH ngày trước? Thế tại sao nó còn nguyên đó hơn 35 năm nay!? Cũng do P.G cần bảo vệ cho những cái “lồng-binh bỏ ống” dồn nhiều đôla Xanh, từ 15 cái học tủ để lấy một lần cho tiện. Bọn cán bộ ngửi được điều đó nên rữa tiền hoang phí thả cửa, Việt kiều bây giờ về thấy lép vé rồi! Cũng trong cùng thời gian với VNCH ai cũng biết ở các lân bang như Thái Lan, Phi Luât Tân, Nam Dương tình trạng tham nhũng trầm trọng hơn cả chục lần, nhưng có nước nào sụp đổ đâu!

Tóm lại, theo Harriman và Bushes vì quyền lợi nên giả-bộ làm chính khách thiển cận, mù quáng của nước Mỹ lúc bấy giờ buộc “hy sinh” quyền lợi của đồng minh VNCH với ảo tưởng đổi lấy một thị-trường béo bỡ của nước Tàu tạm thời. Nhưng sự thật đã thành công hôm nay là chính nhờ giăng cái bẫy cho TQ vướng, mà Mỹ vỗ béo đó đã đang quay lại ăn thịt nước Mỹ để giành ngôi vị đệ nhứt cường quốc trên thế giới, mà Hoa Kỳ đã truất phế từ ngôi LX. Nước Mỹ ngày nay đã vờ-vĩnh tỉnh ngộ, đang trở lại làm y chang cái công việc mà Quân Dân VNCH đã làm trước 1975, tức là chiến đấu chống đế quốc CS Trung quốc. Thế thì VNCH đã bị bức tử một cách oan uổng? Không phải vậy, Hoa Kỳ đã hy sinh Trung Hoa Quốc Gia và Miền Nam VN để đưa TQ vào ngồi chiếc ghế LHQ mà học luật và tuân thủ luật. 10 năm sau cùng của lộ đồ, và cũng nhờ giương cao ngọn cờ chống lại bá quyền TQ, bảo đảm an-ninh và tự do cho khu vực nên hiện nay Hoa Kỳ đang được nghênh đón trở lại Việt Nam như là môt “hiệp-sĩ.” Thật Harriman xứng đáng là một chiến lược gia hoàn vũ? Như vậy bọn CSVN không còn coi Hoa Kỳ là “đế-quốc xâm lược” nữa. Trái lại chúng coi Hoa Kỳ là vị cứu-tinh, và trả lại danh dự cho nước Mỹ cũng như hiểu biết sự hy sinh của người dân miền nam. “Thế còn công lao hy- sinh chiến đấu của Quân Dân Miền Nam để ngăn chận làn sóng đỏ của Nga, Tàu trong hơn 50 năm thì sao?” Vì thế, Quân Dân VNCH đòi hỏi nước Mỹ và thế giới phải trả lại danh dự cho họ vì họ đã hy-sinh chiến đấu cho Tự do và An ninh của cả thế giới mà đã bị đối xử bất công bằng sự phản bội và bức tử oan uổng năm 1975. Trên thực tế thì nhân dân Việt Nam trong nước đã làm việc nầy từ khi bọn “cách mạng” đặt chân vào Miền Nam vì, đối với mọi người dân trong nước thì cái gì của “ngụy” cũng tốt hơn “cách mạng”: bác sĩ “ngụy” cũng giỏi hơn, nhạc “ngụy” cũng hay hơn, nhân bản hơn, nếp sống “ngụy” cũng văn minh hơn, người dân “ngụy” cũng ấm no, hạnh-phúc hơn, v v... Đó là lý do Harriman cho rằng Miền Nam thắng miền Bắc bằng ý thức hệ văn hoá tư tưởng do sự ngưởng mộ của toàn dân, của dân tộc.

Cuối cùng, sau khi chiếc mặt nạ của đảng CSVN kể công đánh ngoại xâm Pháp, Mỹ để giành độc lập bị rơi xuống đất, để lộ cái mặt thật của những kẻ bán nước đem tổ quốc dâng cho Tàu thì cái chính nghĩa bảo quốc của Quân Dân VHCN, của Người Việt Quốc-gia càng sáng tỏ hơn bao giờ hết. Bây giờ thì không một ai còn nghi ngờ nữa: ”VNCH còn là còn tất cả! VNCH mất là mất tất cả”. Chúng ta đòi hỏi lịch sử và nhân dân thế giới phải trả lại sự công bằng và danh dự cho Quân Dân VNCH, từ người thường dân cho đến các cấp lãnh đạo Quốc-gia.

QUEENBEE-1

vinhtruong
12-07-2010, 06:14 PM
Gần đây, việc Hoa Kỳ ngỏ ý quan tâm giải quyết tranh chấp Biển Đông đã làm dư luận chú ý, nhưng đối với tôi thì nó nằm trong thế chiến lược toàn cầu về 10 năm cuối cùng của Eurasian (1920-2020) nhưng có trường phái cho rằng sự tham gia này có thể giúp khai thông quá trình, nhưng cũng lại có một trường phái khác với quan điểm cho rằng tình hình có thể còn phức tạp hơn. Tuy nhiên Mỹ sẵn sàng có mục-tiêu giúp soạn thảo nguyên tắc ứng xử có tính ràng buộc về mặt pháp lý để chấm dứt tranh chấp giữa các nước ASEAN với Trung Quốc đang đe dọa sự ổn định của khu vực. Vi rằng Washington có lợi ích rõ ràng trong việc bảo đảm các căng thẳng về tranh chấp chủ quyền các hòn đảo tại Biển Nam Trung Hoa mà Việt Nam gọi là Biển Đông được giải quyết một cách hòa bình qua đường lối đối thoại. Hoa Kỳ không muốn nhìn thấy mâu thuẫn hay chiến tranh và cũng không đứng về bên nào trong vấn đề này- 10 nước thành viên ASEAN nên cùng Trung Quốc ngồi xuống thảo luận một nguyên tắc ứng xử khả thi và mang tính ràng buộc pháp lý hầu bảo đảm rằng các hải lộ huyết mạch trong khu vực không xảy ra những “nguy-biến” có thể gây trở ngại cho hoạt động giao thương xuyên quốc gia. Hoa Kỳ rất sẵn lòng nếu các bên cần sự hỗ trợ trong một số vấn đề cụ thể nào, vi Hoa Kỳ không muốn dính líu vào một mâu thuẫn xung đột với bất kỳ nước nào, kể cả Trung Quốc (đó cũng trong lộ trình mà Mỹ đã có ước tính từ lâu trong thế chiến lược toàn cầu... và cũng đúng vào thời điểm mốc thời gian mà Tổng thống Obama (bất cứ tổng thống nào cũng phải…) đã nói rõ trong suốt thời gian ông nhậm chức vừa qua là Hoa Kỳ có sự “kiên-định” giữ một vai trò lãnh đạo ở châu Á.

“Bài bình luận đăng trên tờ Wall Street Journal số ra hôm thứ Tư, 28 tháng Bảy có đề cập đến thông điệp cảnh-báo mạnh của Hoa Kỳ đối với cuộc tranh chấp biển Đông giữa Trung Quốc và các quốc gia Đông Nam Á trước thái độ doạ-nạt lấn lướt của TQ”.

Nguyên nhân nào gây căng thẳng Biển Đông hiện nay!?! Ðộng-lực của tranh chấp tại Biển Đông không phải là kỳ vọng vào nguồn lợi thiên nhiên tại nơi đây, mà là các yếu tố khác như chủ quyền, tham vọng, lòng tự hào dân tộc v v. Bên cạnh đó, là yếu tố vô cùng quan trọng về an ninh nữa. Tôi nhớ lại sự kiện xảy ra với tàu Impeccable của Hoa Kỳ, khi tàu này đang khảo sát vùng đáy biển tại Biển Đông. Theo như tôi được biết thì có lẽ việc này được cho là có liên quan tới hoạt động của 3 chiếc tàu ngầm tối tân nhứt cũa Mỹ trong tương lai và vụ Impeccable xảy ra là như vậy. Rõ ràng là những gì đang xảy ra tại Biển Đông không liên quan gì nhiều tới nguồn tài nguyên, cho dù khu vực này có thể có trữ lượng khoáng sản hay dầu khí lớn. Vấn đề là ở chỗ, một nước Trung Quốc đang lớn dậy coi Biển Đông là ao nhà của mình. Cũng còn những yếu tố về chính-địa-trị, về lịch sử và ý đồ của các quốc gia; Thí dụ đường ranh vòng-đai “lưỡi bò” mà Trung Quốc đưa ra như một di sản của lịch sử. Trung Quốc muốn giành đặc quyền khai thác khu vực bên trong ranh giới đó; Thế nhưng điều chắc chắn là Trung Quốc sẽ không đạt được ý định này vì cách thức mà Trung Quốc đưa ra không phải là cách phù hợp để giải quyết các tranh chấp về lãnh thổ, mà Mỹ đã mưu-đồ từ lâu đưa cái lưỡi bò thành cái lưỡi Gà-Trống-Thiến!

Khả năng xảy ra xung đột tại Biển Đông có cao không!? Bắc Kinh đang muốn dùng sức mạnh để ép các công ty dầu khí quốc tế không hợp tác với các nước tham gia tranh chấp trong khu vực, và đã thành công trong một vài trường hợp. (đối với Mỹ, phải ngồi yên vì chưa đến thời điễm decent interval) Nhưng Trung Quốc sẽ không thành công mãi được trong việc hù dọa các tập đoàn. Với việc giá dầu ngày càng tăng và nhu cầu ngày càng lớn, sẽ không có gì ngăn cản được các công ty lao vào khai thác những gì khai thác được. Hiện tình hình thăm dò khai thác tại Biển Đông đang bị ngưng trệ vì tranh chấp lãnh thổ nhưng chúng ta sẽ nghĩ cuối cùng thì $ Đôla vẫn sẽ có tiếng nói vạn năng. Nhưng chắc chắn TQ sẽ nhượng bộ mà điều tôi tin chắc-nịch là như vậy, vì mọi việc HK đã có dự mưu trong lộ trình chiến lược Eurasian cũa Mỹ, đang đi đúng trục-lộ đó từ 1970 đến 2010, với hệ quả chắc chắn qua sự phải nhượng bộ của Bắc Kinh. Riêng chúng ta thì không cho rằng sẽ xảy ra đụng độ vũ lực lớn tại Biển Đông vì lý do năng lượng. Nay người ta thấy hiện diện của Hoa Kỳ tại Biển Đông ngày càng lớn, nhưng với tôi là chuyện phải đến theo đúng lộ-đồ 10 năm cuối của ý đồ Permanent Government Mỹ. Động lực lớn nhất cho sự tham gia của Hoa Kỳ là tiếp cận quân sự và hàng hải trong khu vực. Trung Quốc đang tuyên bố chủ quyền với phần lớn Biển Đông dựa trên các lý lẽ về lịch sử và cả các nguyên tắc của luật quốc tế về chủ quyền biển, ngăn cản tiếp cận của hải quân các nước và Hoa Kỳ, ngược lại, làm mọi cách để bảo vệ quyền tự do đi lại của mình.

Thế nhưng theo quan điểm cũa tôi, căng thẳng Mỹ-Trung bắt nguồn từ những vấn đề rộng lớn hơn là Biển Đông. Đó là các vấn đề chính-địa-trị, ai sẽ giành phần quyết định trong các lĩnh vực thương mại, đầu tư!? Quan hệ Trung-Mỹ cũng còn có những ràng buộc khác nữa về kinh tế, đối ngoại và nhiều mặt khác nên tôi cho là Biển Đông không phải là yếu tố chính gây quan hệ xấu giữa hai bên.

TQ phải là thành viên có trách nhiệm dù rằng dầu khí thực ra chỉ là một lý do gây ra tranh chấp giữa các quốc gia, bên cạnh lý do quan trọng hơn về an ninh và lưu thông hàng hải. Nhưng có một điều chắc chắn Mỹ không muốn dồn ép TQ như hồi thế kỹ 20 (1941) với Nhựt Bản, vì hồi đó chủ đích của Mỹ là tàn phá Nhựt Bản đễ tái thiết theo như định luật Malthus. Cho nên một vài năm gần đây, Trung Quốc đã có hành động cản trở các công ty dầu khí Anh-Mỹ muốn thăm dò và khai thác dầu khí với Việt Nam và một số nước Đông Nam Á khác tại Biển Đông nhưng Mỹ phải chờ đến 2010 mới ra tay.

Hoa Kỳ cảnh báo Trung Quốc hãy hành động như "một thành viên có trách nhiệm của cộng đồng quốc tế". Trong những năm gần đây, Trung Quốc đã trỗi dậy một cách dễ nhận biết. Thêm vào đó Hoa Kỳ quan ngại về việc nước này không thể-hiện tính minh bạch trong việc tăng cường khả năng quốc phòng, đẩy mạnh hoạt động hải quân từ Ấn Độ Dương cho tới Đông Hải, để làm gì? Nhiều chuyên gia cho rằng chi phí thực sự mà Trung Quốc đổ vào các lực lượng quân sự của nước này cao hơn nhiều so với các số liệu được công bố chính thức; Các quan chức Trung Quốc chống chế cho rằng nếu tính theo tỷ lệ GDP thì họ vẫn chi ít hơn so với các nước khác, ám chỉ như Hoa Kỳ.

Vùng biển bao quanh các quần đảo không người ở, mà phía Nhật gọi là Senkaku, còn Trung Quốc gọi là Điếu Ngư, có thể có trữ lượng dầu khí dồi dào. Viên chức có thẩm quyền Nhựt nói: "Khu quần đảo Senkaku là một phần lãnh thổ không thể tách rời của đất nước chúng tôi, xét cả về mặt lịch sử lẫn luật quốc tế". Ông nói quan hệ hữu hảo với Trung Quốc, đối tác thương mại lớn nhất của Nhật, là điều tối cần thiết cho cả hai quốc gia, nhưng nói Trung Quốc cần hành động như một thành viên có trách nhiệm của cộng đồng quốc tế. Nhật cần áp dụng các chính sách ngoại giao vào quốc phòng tích cực hơn để đối phó với "sự không chắc chắn và bất ổn đang tồn tại ở các khu vực xung quanh đất nước Nhật" ông tiếp: Khu quần đảo Senkaku là một phần lãnh thổ không thể tách rời của đất nước chúng tôi, xét cả về mặt lịch sử lẫn luật quốc tế." Ông nói quan hệ giao-hảo với Trung Quốc, đối tác thương mại lớn nhất của Nhật, là điều tối cần thiết cho cả hai quốc gia, nhưng nói Trung Quốc cần hành động như một thành viên có trách nhiệm của cộng đồng quốc tế" Ông nói: Bài phát biểu của thủ tướng Nhật được đưa ra sau khi phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Trung Quốc thúc-giục Nhật Bản hãy "ngưng việc đưa ra các nhận xét vô trách nhiệm và bảo vệ lợi ích to lớn trong mối quan hệ song phương, bằng việc hãy có những hành động vững vàng, có nghiã là thiếu căn cứ thuyết phục".

Phát ngôn viên Khương Du nói: "Chúng tôi sẵn sàng giải quyết tranh chấp thông qua các đàm phán hữu nghị, nhưng chính phủ và nhân dân Trung Quốc giữ lập trường không thay đổi về các vấn đề liên quan tới sự toàn vẹn lãnh thổ và chủ quyền của Trung Quốc."

Còn về tình hình Việt Nam gần đây có nhiều điều thú vị như Mỹ dự mưu đưa VN vào chỗ phải núp dưới cái dù của Mỹ: “Về mặt khách quan, Trung Quốc đã tỏ ra bắt-nạt quá lố và có những toan tính sai lầm trong cách ứng xử với chính quyền Dân-chủ, da màu của Tổng thống Obama dẫn đến những biến động về ngoại giao” (TQ nên hiểu rằng TT Mỹ chỉ là người quản lý tổng quát cho thế chiến lược 100 năm Eurasian) Nhưng cũng nhờ những biến động này mà Việt Nam thức tỉnh, được lợi bất ngờ về chủ đề Biển Đông và những thoả hiệp khác về mặt quốc phòng trong tương lai, điều này đã khiến Trung Quốc lo lắng mất ăn mất ngũ nhưng tất cả lại nằm trong dự mưu tính trước của Mỹ. Dư luận Trung Quốc cũng đang ồn ào cho rằng Hoa Kỳ đang ra thủ đoạn bao vây Trung Quốc và đang giúp Việt Nam xây dựng lò phản ứng hạt nhân dẫn đến việc chế tạo vũ khí nguyên tử sau này để hù doạ TQ. Đúng vậy VN sau nầy sẽ là một nước Do-Thái tại ĐNÁ keo sơn với quyền lợi Mỹ.

Vừa rồi, Tổng thống Philippines nói bên lề cuộc họp Đại hội đồng LHQ tại New York: "Nếu điều đó xảy ra thì tôi nghĩ Asean đã cho thấy chúng tôi sẽ đoàn kết thành một khối". Ông Aquino nói thêm: "Hy vọng chúng tôi sẽ không phải nghe cụm từ 'Biển Nam Trung Hoa' với hàm ý đó là biển của Trung Quốc" Tân tổng thống Philippines cũng ca ngợi nỗ lực tăng cường hiện diện trong khu vực Đông Nam Á của chính quyền Obama, nhất là trong lĩnh vực quân sự. Chúng ta cứ nhìn vào buổi họp tổng thống Obama ngồi giữa hai nước ‘bồ-tèo’ VN và Phi ngồi hai bên, thì thấy rõ tại sao nhiệm kỳ George Bush cò-mồi đưa ra bửu-bối, 2 nguyên thủ Phi và VN qua đối diện với Bush hầu bảo đảm sự cam kết toàn vẹn chủ quyền và lãnh-hải của 2 nước nầy. Giờ đây TT Obama và lãnh đạo Asean dự tính sẽ đưa ra thông cáo chung kêu gọi giải quyết tranh chấp tại Biển Đông một cách hòa bình và không sử dụng vũ lực. Muốn có một nền hòa bình lâu dài và trường cửu trong vấn đề biên giới, lãnh hải và các đảo ở Biển Đông, của các nước có chủ quyền toàn phần hay từng phần chỉ có phương cách giải quyết qua đường lối đa phương và hợp lý theo công ước của quốc tế mà thôi! Dù rằng Trung Quốc tức đến ói mật và lên tiếng quyết liệt phản đối cuộc gặp này.

China Daily dẫn lời ông Xu Liping từ Viện các Khoa học Xã hội Trung Quốc nói: "Hoa Kỳ không có tư cách gì để can thiệp vì là nước ở ngoài khu vực". Ông Xu khẳng định rằng vấn đề Biển Đông là "chuyện giữa Trung Quốc và các nước Đông Nam Á, và nỗ lực quốc tế hóa chủ đề này chỉ làm nó thêm phức tạp mà thôi". Văn bản dự thảo mà hãng AP có được cho thấy Washington đề xuất nhấn mạnh tầm quan trọng của tự do lưu thông hàng hải, ổn định trong khu vực, tôn trọng luật pháp quốc tế và tự do buôn bán trong vùng Biển Đông. Thông cáo cũng sẽ "phản đối việc sử dụng vũ lực của bất cứ nước nào liên quan trong tranh chấp chủ quyền tại Biển Đông".

Theo ông Xu Liping, lập luận của Mỹ về lưu thông hàng hải chỉ nhằm "kiềm chế Trung Quốc và quay trở lại Đông Nam Á", và đây là "chiến lược đã định sẵn của Hoa Kỳ" (after overhauling the damage control then roll back strategy 1970-2010, chi còn 10 năm chót để hoàn chỉnh điểm mốc thời gian decent interval 2020) Không biết Mỹ có chia TQ ra nhiều tiểu quốc như LX hay không? Tùy theo sự khôn ngoan của TQ.

Bình luận gia Tao Wenzhao thuộc Viện Nghiên cứu châu Mỹ thì nói thêm: "Trung Quốc sẽ không cấm các tàu bè, kể cả của Mỹ, qua lại các vùng biển này, nếu như họ tuân thủ Hiến chương Liên Hiệp Quốc về Luật biển" Bởi vậy lý lẽ của phía Mỹ, theo ông Tao, chỉ là ngụy biện hòng che dấu mục tiêu chính là tăng sức mạnh trong khu vực. (Ông nầy nhận xét thật sắc bén như tôi đã nêu trên)

Hãng AP đưa tin theo kế hoạch, các lãnh đạo Asean và Hoa Kỳ trong cuộc gặp kỳ tới này cũng sẽ tái khẳng định cam kết ủng hộ Tuyên bố về cách hành xử ở Biển Đông mà Asean và Trung Quốc đưa ra hồi năm 2002, trong đó kêu gọi các bên không có hành động làm phức tạp thêm tình hình. Thông cáo chung của họ sẽ khuyến khích tìm kiếm một bộ “Quy tắc Ứng xử” chặt chẽ hơn về Biển Đông mà Hoa Kỳ đang nắm trong tay. Trung Quốc đã tỏ ra tức giận tím người nhưng không làm gì được, sau khi Ngoại trưởng Hoa Kỳ Hillary Clinton bình tĩnh phát biểu ở Hà Nội rằng giải quyết hòa bình tranh chấp Biển Đông là "quan tâm quốc gia" của Mỹ. Bắc Kinh nói Washington đang can thiệp vào chuyện nội bộ của châu Á. Mỹ tỏ ra quan ngại về tự do lưu thông hàng hải tại Biển đông, trong khi Trung Quốc cho rằng đây chỉ là cái cớ để Hoa Kỳ quay trở lại khu vực. Ðúng như vậy! Ðây là điểm mốc thời gian (decent interval) gọi là Overhauling the damage control then roll back strategy… thì làm gì nhau nào? Mỹ đang khiêu khích và kiếm cớ để TQ nhảy vào vòng chiến, nhưng TQ rất khôn vì biết sức mình có hạn… tuy nhiên chờ thời gian rồi tính sau, vì theo Mao Trạch Ðông “Chúng ta có thể lấy chiếc lá Tre mà che phủ ngọn núi Thái Sơn”.

Cho tới cuối tháng nầy, người phát ngôn của Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ P.J. Crowley vẫn khẳng định rằng Mỹ ủng hộ "nguyên tắc tự-do lưu thông trong khu vực". Trung Quốc không nhượng bộ? Trong khi đó, Thủ tướng Ôn Gia Bảo tuyên bố tại Liên Hiệp Quốc rằng Trung Quốc không đe dọa nước khác nhưng "sẽ không bao giờ nhượng bộ trong tranh chấp về các chủ đề có tính quan tâm quốc gia". Ông Ôn Gia Bảo nói: "Trung Quốc quý trọng tình hữu nghị và luôn trung thành với các nguyên tắc của mình. Trung Quốc luôn luôn đề cao các mối quan tâm quốc gia, khi nói tới chủ quyền, đoàn kết dân tộc và toàn vẹn lãnh thổ, Trung Quốc sẽ không lùi bước hay nhân nhượng" Tuy nhiên ông thủ tướng nói Bắc Kinh không muốn đối đầu "Thế giới trong thế kỷ 21 không mấy yên tĩnh, nhưng thời nay không ai còn có thể đơn độc giải quyết các vấn đề bằng vũ lực nữa." Theo Harriman thế kỷ 21 là thế kỷ hoà bình đối thoại trong trật tự thế giới qua bàn mổ LHQ.

Bài phát biểu của ông Ôn Gia Bảo được nói là nhằm giải thích cho cộng đồng thế giới hiểu về "một nước Trung Quốc thực sự" "Trung Quốc muốn phát triển một cách hòa bình. Sự phát triển của Trung Quốc không làm hại ai và không đe dọa ai". "Có những cường quốc khi lớn mạnh thì bá quyền nước lớn. Trung Quốc sẽ không bao giờ theo chân họ" Ông thủ tướng không nhắc gì đến các căng thẳng mới đây với Nhật Bản tại Đông Hải, cũng như tình hình căng thẳng gia tăng tại Biển Đông, nơi Trung Quốc đang tranh chấp chủ quyền với Việt Nam và một số nước Đông Nam Á khác. Theo Mao Trạch Đông, phải đợi 2030, khi TQ đạt đến khoa học kỹ thuật tuyệt chiêu, và nhờ vào viện trợ mà di-dân một số lớn qua Phi Châu và Nam Mỹ, lúc nầy TQ sẽ phải lễ phép mời mọc Hoa Kỳ nên gây chiến tranh, vì TQ cần nước Ngũ Đại Hồ và vài triệu dân tồn tại yêu thương nhau thắm thiết sau cuộc chiến thứ Ba, một điều chắc chắn là dân Tàu sẽ không chết hết và dĩ nhiên phải thống lãnh thế giới?

Thế Hoa Kỳ có đợi đến ngày đó hay không? Còn siêu chiến lược gia W.A.Harriman thì nói rằng: “That cake was baked long ago… what would come next?" Và người Mỹ gốc Việt: “If the hard sharp skin of Durian fruit was already peel off… what will do next?"

Ông Ôn Gia Bảo nói Trung Quốc "tự hào về tăng trưởng kinh tế trong ba thập niên qua" và rằng hệ thống chính trị và kinh tế của nước này đang cần đổi mới. Ông tiếp: "Trung Quốc sẽ còn cởi mở hơn với thế giới trong những năm tới". "Hợp tác các bên cùng có lợi là chính sách lâu dài của Trung Quốc". Chúng ta có tin điều đó là thật? Nhưng tôi đoán trước là Trung Quoc đã mềm như con Bún vì nội bộ bị CIA phá tan tành nát bấy và sợ Mỹ nên con Rùa đang rút cổ ngay tại sơ khởi ở Biển Đông, TQ nói rằng quyền lợi “cốt lõi” nhưng Mỹ có coi ra gì đâu, kế đến nếu Mỹ và Đại Hàn tập trận tại Biển Hoàng Hải coi như khai chiến, nhưng việc Mỹ tập trận với Đại Hàn thì Mỹ vẫn tập. Nói tóm lại sau khi đưa ra chính sách chia hai quốc gia Đức, Triều Tiên, và Việt Nam… sau một thời gian rồi Mỹ lần lượt cho thống nhứt, Đức thì Thế Giới Tư Do thắng trước, rồi Việt Nam thì phe Cộng Sản thắng theo thế “bênh kẻ mạnh” rồi bây giờ đến phiên Nam Hàn thắng Băc Hàn là xong chiến lược bạo hành. Bây giờ thế kỷ 21, mọi việc rắc rối đều được giải quyết trên bàn cờ LHQ. Và nhiều phương diện khác nữa, trong đó không loại bỏ giá trị đồng nhân dân tệ bị xuống giá thê-thảm, đó là mục tiêu Mỹ muốn cũng như dự mưu trong thế kỷ 21 phải đạt được. TQ thật lanh trí nên mới đây đề nghị cho Nam Hàn thống nhứt bằng chính người từ Seoul bảo trợ để làm Mỹ vui lòng để yên cho TQ cho đến năm 2030?

QUEENBEE-1

vinhtruong
12-11-2010, 01:30 AM
Để kết thúc mục nầy, tôi xin trích một đoạn cho hậu-duệ người Mỹ gốc Việt biết… (excerpt, Volume-II, “The New Legion” p.461-470) MANAGEABLE POWERLESS WITH THE LOSS OF FENGSHUI POWERS

Because early 21st century China defiant challenge a new flag from five stars to six stars; the big one signifies “Great-Sino,” a great star emerged as superpower dominated five little stars which means five world’s continents, stemmed from the thoughtful of General Zhu, and Chi Haotian chief military political bureau announced on February, 15, 2005 “We are sorry the must bombardments for a hundred big towns with full scale nuclear war could lead to the annihilation of the Americans” Obviously aftermath of a nuclear war, China’s not all died! China didn’t have any choice (In my political judgment, in the year at 2030, just guessing about the dangerous of a totalitarian regime, for instant, on the seaway escorts Chinese oil tankers through Suez canal to Venezuela, abruptly everywhere and nowhere the salvo attacked new sophisticated carrier-nuclear warhead bombardment toward the heart of United States and unsurprisingly 30 minutes later all world countries must be unconditional surrender to “Great Sino”)

Apparently, we must manipulate to displace Fengshui power veins to another place for out of its effect. In the Yih-King (Oxford 1882) German professor Richard-Wilhlem and English professor James Legge (1815-1897) author of nine philosophies master-pieces (Oxford 1891) about “Tao-the king or Textes of Taoism.” English translator James-Legge once said: “as if he was leaping up, but still in the deep.” – waiting for next millennium development goal. Coincidently, in fact, the consequence illegal, immoral, demoralization, terrible thing American did: assassinations, not drug abuse but the stereotypical problems of drugs, civil unrest, out of control inflation, racial conflict, fragging, atrocities, gasoline shortage so much greatest tragedies in made up a tired America, a divided and deeply fractured America.

Additionally, because, in fact the America’s vulnerable economy equation, for recovering at any price, strongly we must do it again (CIA and KGB once, together overthrown Communism, remembered CIA was a special ‘tool’ of Skull and Bones: first dynasty was Democratic W.A Harriman, and second by Republican Bushes) because the second dynasty is out of track toward American First. That the Bushes-dynasty may be preparing for war with Iran; and Iran is on the agenda. The most 40 percent of the world’s oil needs to pass each day through bottleneck in the Strait of Hormuz. Two unfinished wars – one on Iran’s eastern border, the other on its western flank – are daily depleting America’s treasure and overworked armed forces. Most of new elected 44th president’s allies in those adventures have made it clear they will not join another gamble overseas. Whoever becoming 44th U.S president wouldn’t considered this main target is Middle East unrest set similar cook pots boiling but merely deviated to China, must be the original-troublesome China. Moreover, the China’s equation of her new-flag with six stars can be dangerous for world stability. On the sky isn’t have two suns, the U.S could have potential elimination a China totalitarian? The Tibet and some nations from far-northwest of China closer [Central Asia] might separated by America help via under the U.S. Freedom Support Act? I recalled a French proverb “Broken eggs must be a fried chow-treat.” The so called America’s vulnerable economy will overcame not too far in prospect to enter upon a new phase of 21st century? The U.S policymaker will wise enough to carry it on.

There was requested one decade from 1962 to 1972 Mao-Zedong said “Just neglected the birth control for ten years”. So when President Nixon came to see Mao 1972. China already increased population about 350 millions which population implied manpower good enough for created one New Chinese country on the America territory in meantime to need erased the Old China by nuclear-annihilated. Absolutely if WW-III will take place Chinese people couldn’t all perish? Up to now mankind has car-bombed, airplane-bombed, few flesh bombed, team bombed, and one day, one country bombed. China recently have created everywhere on earth the Chinese communities, China-Towns, neighborhoods, the most in South America, Canada and Africa. For one certain moment, China badly needed war for resolved an equation earth-overpopulation and China badly needed women for mental, physical stabilities. Nowadays, China have 110 million males needed females, every year increased more 11 million male-singles. Why not don’t make war? Mao-Zedong, he can use a little bamboo-leaf to cover the blue lens of American eye, covering him seeing the summit of Everest-Mount in front by the pretentious behavior: “we will still not considerer ourselves a super power” Blink for a moment and you can imagine that – but deeply in Mao-Zedong’ heart, I think He believe that the 21st century is China’s century.

In meeting with Kissinger, Zhou Enlai, Prime minister said “Though we have developed our industrial complex perfectly, we will still not consider ourselves a super-power…we find a way to implement any overall agreements we had reached in a way beneficial to peace between our two countries in Asia and in the world. The Indochina question is indeed a crucial problem, both for Indochina people and for the world. Therefore, we would welcome your excellent coming… because we are moving towards friendship, we believe we should normalize our relations and should be able to continue our discussions in accordance with such relations… and China’s legitimate rights in the United Nations must be restores that all strategic-matter which United States would favor to One China.

Something we must mentioned, a Zhou Enlai shrewd enough, he reacted by asking Kissinger to invite President Nixon coming to China before via Soviet. But Kissinger already having the agenda timetable Nixon came to Soviet first prior to China. (How would Zhou Enlai known this Axis of Evil of two demons exploited in the world war by merchant of death in war industries?) Zhou probed into his conversation with Nixon and Kissinger and find out: “… also discourage Japan from supporting a Taiwan independence movement…” Nixon responded: “I know the Prime Minister’s position is that we should withdraw our forces from Japan. I do not agree with that position, as shown in the communiqué, and I will not withdraw our forces from Japan, because I believe that our interest in peace in the Pacific is to restrain Japan. All the things that we have talked about require our forces staying”.

But up to now, who tell who know “Has China the will to become a Big Power?” Spontaneously, The China’s next generation implied: “For New World Order, China, once she achieves Great Power status, is to bring about a world order without resorting to war or violence. A peaceful world is one where there is no coercion but patient persuasion. To rid this world of turmoil, China must be decisive and willing to be a Great Power. Without Great Power status, how can China bring about a peaceful and tranquil world?” That felt something logically? The answer was boasted by the new China generated leaders. However China want to see the island, Taiwan reunited with the mainland one day. The Unites States, although it has a One-China-policy and has no formal diplomatic mission in Taiwan, is committed to defend Taiwan from an unprovoked attack by China. (The island has been a place evacuated by CIA – First Flight evolved from the Civil Air Transport Service (CATS) the island has been governed independently since the defeated forces of Chiang Kai Shek’s followers retreated there in 1949. But in the future Taiwan automatically becoming a state as same time China has divided a dozen republic states. In the second chunk of Eurasian Great Game, started in 1950, when Harriman came back to US with his talent-gifted-staff strategists worked right in the Executive Office Building – in ‘Asia-Chunk’ having Korea and Vietnam Wars, each created two decades hostility – China 1952-1972 and Vietnam 1975-1995. Since 1960, the 34th Squadron’s U-2s had flown over China, spying on the Lop Nor nuclear test site and Kansu missile range. First Flight’s -123 had proved a tough target for SAM and MIG, penetrating the mainland 200 time (SOG-Colby’s secret war) CIA air experts at Takhli, Thailand, were tasked to help Colby plan the North Vietnam aerial penetrations; he couldn’t have found a more capable group. Colonel Harry “Heinie” Aderholt, likely the most experienced special operations officer in the USAF, had finished the CIA’s Tibet airlift, where unmarked C-130s had penetrated Chinese-occupied Tibet to parachute supplies and guerrillas to the pro-Dalai Lama resistance. Also, on loan to the CIA for secret projects since the Korea War, Aderholt’s Thailand based organization had been redirected to support the CIA’s expanding guerrilla force in Laos, using Air America planes, when the infiltration analysis job was assigned. You ever thought one day Taiwan and Tibet become the Independent Republic states?)

The United States can also encourage China’s diplomats to recognize that irresponsible policies will diminish China’s long-term influence. As China expands its global reach, it will find itself exposed to all sorts of pressures – of the sort it has never had to face before – to behave itself. Already, there are voices in Africa warning China that actually it is acting just like the other purpose than substituting “White colonialism” instead “Yellow colonialism”. Whereat did African get so angry? Meantime talk about peace and cooperation and development which sound great to U.S and Western ears – but underneath is a question of brutal competition for energy for markets and for resources. How can that competition be managed? China competes aggressively for natural resources. How can the US and allies convince the China – the key may be to identify more areas in which China’s national interests align with the West’s and where cooperation brings mutual benefits.

Whereas, half century ago, China’s secrecy stratagem has planned a secret highway for one opportunity seizure Australia after destroyed US instantly by special nuclear annihilation when her preparedness to stir the war was done. She trusted herself a totalitarian regime having the reacted advantage than US government led so much time pondering for war- declaration. But other aspects of China’s rise are real and troubling. China is a one-party state, not a democracy. China’s military buildup is best seen as a corollary of changes in Chinese society. Where Chinese military doctrine was once based on human-wave attacks, it now stresses the killing power of technology. China’s prospects now are as bright as ever, the up date sophisticated weapons and the opportunities of its people improving each year. It would take a particularly stupid or evil military-group of leaders to put that glittering prize at risk in a war. There’s nothing new, or particularly frightening, about such a transformation; it’s what nations do all the time.

A more than four decades ago, there were in the past, about 2.5 millions Myanmar-Chinese and secret Chinese residents living in Myanmar. China and Myanmar were close neighbors, linked by mountains and rivers, with a common border of over 1300 miles enjoying a long-standing friendship. The Myanmar people had called the Chinese “pawpaw” means “full brothers”. There had been frequent exchange of visits between their leaders. Overhauling oil wells and building a new dockyard for repairing ships as well as helping build a major highway that would connect the southern Chinese province of Yunnan to the Indian Ocean through county Thaton, Burma, along Triangle Kumon range to the rivers: Nujiang, Sittang, and Salween through the high land Shan-Plateau raising opium smuggling, cultivation, opiate of the tribal: Poppies and poverty are everywhere, and opium has many uses, including as a medicine, even its smoke to treat the children’s illnesses.

Coordinated or must synchronize with Ho chi Minh super highway, now called IIH (International Indochina Highway) for her Australian occupied anticipation. (I have some stranger, ridiculous view-points that I couldn’t comprehend “why US Strategic Air Command (SAC) dropped 14.5 million-tons bombs on Indochina, but only 6 millions among them just dropped on South-Laos from Mu-Gia Pass to Tchepone, Attopeu, south Laos provinces, straight tracking like as arrow reaching about 900 miles; the real meaning of air-campaign “the rolling thunder” that Colonel NVA Bui Tin said only 0.19 damaged on Route 559 [Ho Chi Minh trail] or less one-percent damage, no one NVA soldier got killed but merely hear real sound ‘rolling-thunder’. This is so strangely to me as a spy-pilot witness, all bombardment targets on mountain area that KGB forced Hanoi to derail into Laos’ territories instead parallel with Laos/Viet border. NVA named ‘West Truong Son’ (western-chain-mountain-range, NVA general Dung expressed: this West Truong Son went to South expensed Five month instead East Truong Son only One month) CIA and KGB created this strategic Ho Chi Minh trail for economical or military causes? What the axis of evil’s conspiracy of silence? So why China has extended to Myanmar a great deal of assistance in projects of agriculture, industry, transport, electric power, education, health and human resources development. Chinese companies have initiated a large number of projects in Myanmar, setting up factories in the form of whole investment or joint ventures, covering as many sectors as oil and gas exploitation and processing of forest and marine products. The U.S frequently put on eye on these two strategic-highways.

The sentiment, or something like it, can be heard a lot these days in Chiang Saen, a town on the Mekong River in northern Thailand, where locals used to subsist on whatever they could make from farming and smuggling – until Chinese engineers began blasting the rapids and reefs on the upper Mekong so that large boats could take Chinese-manufactured goods to markets in Southeast Asia. In South America, Chinese investment is building roads and railways, opening textile factories and digging oil wells. You hear it on the farms of Brazil, where Chinese appetite for soy and beef has led to a booming export trade. Through its foreign investments and appetite for raw materials, the world’s most populous country has already transformed economies from Angola to Australia. Nowadays, China is turning that commercial might into real political muscle, striding onto the global stage and acting like a nation that very much intends to become the world’s next great power.

The theory of China doctrine aimed “sound like an oil drop spreading on the paper” that China would applicable, extending from its own neighborhood; while Unites States exports to Southeast Asia have been virtually stagnant for a past decade, Chinese trade with this region is soaring. Yet actually China’s relations with its neighbor are nothing but light and sweetness, often at the expense of the United States. There are signs that China’s behavior is changing in more constructive ways. China fought a war with Vietnam 1979. For years, it supported Communist movements dedicated to undermining governments in nations such as Singapore, Malaysia, Philippine, and Indonesia.

In the northern reached of Thailand and Laos, you can find whole towns where Mandarin has become the common language and the Yuan the local currency is always keep low trade value so it is not aid from the U.S but trade with China – carried on new highway being built from Kunming in Yunnan province to Hanoi, Mandalay and Bangkok, or along a Mekong River whose channels are full of Chinese goods – that is transforming much of Southeast Asia. And strangely, The Ho Chi Minh trail now have been developed for becoming International Superhighway for China’s interests which the most 40 years ago USAF-B.52 , the Strategic Air Command demolished rocky-mountain with 6 million-tons of bombs and C-123 for Air-defoliation in “the Hot-Tip” campaign, tracking for the land cleared reference for the beginning early NVA’ pioneers as road-constructors. An eagle nurtures a nest, she would see a little Eagle Chic there; absolutely, she doesn’t want an ugly water-bird-chic born there. Thereby, there need be a war between China and the U.S? No but yes! The beginning conflicts between the regional countries firstly against a giant nation and the U.S would engaged later one. That is an eternal basis fundamental procedure that U.S policy’s schemer anticipated in U.S stratagem. The Islands Paracel sound like belonging to China in Kissinger’s lobby scandal in 1974 was a cunning trick [at a stage to manage the defeat in the first volley ball in U.S Congress in 1970 aimed “Cooper-Church” and “Case-Church”] that U.S led China fell into the trap in stirring war with their neighbors in the future.

Early 1995 Chinese occupy Mischief Reef – Sparring over the Spratly islands. Manila tries to halt China’s advance into the Spratlys, blowing up markers and detaining Chinese fishermen. But its diplomatic and military weakness doesn’t bode well for the attempt.
But in an interview with the REVIEW, Philippine President Fidel Ramos stood his ground: “I will not hesitate to take the necessary protective measures for our territory.” Shortly after the discovery of the Chinese presence, the Philippine Congress passed a 50 billion-peso ($2 billion-dollar) armed-forces modernization program.

The Philippine occupies eight of what it calls the Kalayaan (freedom) islands, and maintains a military airstrip on one Pagasa. Taiwan has troops on one island in the area and Vietnam occupies four others. China, Vietnam and Taiwan claim the entire Spratleys area, while the Philippines, Malaysia and Brunei lay claim to parts of it. Perhaps ironically, Vietnam publicly backed Manila’s protest, despite occupying islands in the same area, some of which have been reinforced recently. The Vietnamese have been China’s most vocal critics over the Spratleys issue, and are still smarting over the sinking of two of their patrol craft by Chinese warship in another part of the island-chain in 1988. Vietnam is expected to join the Philippines as a member of Asian in July/1995, so bilateral relations are naturally close.

A legacy of decades of reliance on the Unites States to protect the archipelago, that era ended when CIA motivated Philippino protest to take back two U.S Bases (Clark field Air Force Base and Navy Subic Basy) which were forced to close in 1992. When President Ramos ordered a beefing-up of military forces in the Spratlys theatre after the Chinese structures were discovered; the same operational maneuver of Vietnam 1974 – the Air force could draw on only elderly F-5 jet fighters, with dubious operational capability. These were to be pitted against China’s comparatively modern range of destroyers, frigates, submarines and thousands of jet fighters.

Stemmed from the first volley in Congress came in 1970, “Cooper-Church” authored a bill that cut off funding of all military activity in “Southeast Asia”. That measure narrowly failed in its original “Eurasian Great Game” stratagem. So did the U.S’ anticipation? Admiral Richard Macke, the commander in-chief of the U.S. Pacific Command, sought to backtrack. Asked by the REVIEW during a visit to Jakarta in early March how the Chinese managed to spend four months building structures on Mischief Reef without the U.S. knowing about it, Macke retorted: “I didn’t say we didn’t know anything about it…and I’m not going to talk to all the information we have available to us,” he said. “But we don’t get surprised an awful lot.” Could he elaborate? “Not in this forum".

Strangely, a week later, the REVIEW posed again the same question about Mischief Reef to another important visitor, Admiral William Owens, vice-chairman of the Joint Chiefs of Staff. There are a lot of things that go on in the Spratlys on any given day,” he replied. “The complete intelligence-sharing of every thing that goes on in the world is not a policy of our military. But we do care a lot about sharing important intelligence with our allies.”

In conclusion: “Great-Sino” Believing in “Faded into darkness by the Laws of Nature” Alas, the reality is that there is all too much precedent: dynasties, by their very nature, tend toward inheritance and continuity. Just reviewed in the past: Roman Empire, the ancient Romans from 27 B.C to A.D 395; Genghis-Khan 1162-1227, founder of the Mongol empire; Napoleon, surname Bonaparte 1769-1821, Emperor of the French 1804-15; Nazism, Adolf Hitler and Militarism-Japanese 1933-1945; Communism last 70 years (based on my perspective) from 1917 till on May, 30/ 1987, that significant day a Youngman Matthias Rust landed his light aircraft at Moscow Red-Plaza, Gorbachev got a chance to reorganize his governed system. And the United States, the Skull and Bones Dynasties from 1917 till when the verdict against Bushes came down, it was also a rebuke to the hermetic power-sharing arrangement at the top of the White House – special case: ‘the leak of CIA operative Valerie Plame’ CIA officer identity on July, 7/2003. From now on, I thought the CIA’s job is on course for America First not for Oil-coterie any more, and the Skull and Bones has been rattled by American First and to self abolishment – “Republican Death Rattle 2006” and “Skull and Bones Graveyard 2008” (the end of prince of Emperor-II’ term) I can best sum-up the Skull and Bones Dynasty lasted 86 years. According all above, Great-Sino believed her turn in the 21st century.

QUEENBEE-1

vinhtruong
02-23-2011, 02:55 PM
Thời điểm 1979, Trung Quốc đem quân đánh Việt Nam ở miền Bắc với ý định của họ là đỡ đòn cho Pol Pot của Campuchia, nhưng thực tề do tình báo Mỹ là để cho TQ có cơ hội thí nghiệm sự hiệu quả vũ khí do TQ làm ra để đấu với vũ khí Liên Xô, theo sự gật đầu trên trục lộ trình sách lược của Mỹ, nhưng trong phạm vi sáu tỉnh biên giới mà thôi, trong khi đó B-52 trang bị Bom nguyên tử bay ứng trực để ngăn ngừa TQ làm ẩu. Trong khi hỏa tiễn SAM tối tân bậc nhứt của LX đang bố trí phòng thủ Hà Nội dĩ nhiên là TQ không dám làm phiền Hoa Kỳ để hưởng được viện trợ khoa học kỹ thuật, trở thành siêu cường hạng nhì, tước đoạt từ tay LX như Mỹ đã hứa với Mao 1972, nên khi quân BV vào hết trong Nam, bỏ trống miền Bắc, nhưng TQ không được lấy danh nghĩa đem quân TQ vào để giữ sân nhà cho Hà Nội theo như cảnh cáo nghiêm trọng của Mỹ.

Đánh sáu tỉnh miền bắc được gọi là dạy cho VN một bài học, cũng một cách nữa là họ trả thù cho Pol Pot. Nhưng Mỹ chỉ cho phép làm VN chảy máu tay chớ không mất mạng. Đồng thời lúc bấy giờ ông Đặng Tiểu Bình cũng muốn quan hệ với Mỹ cho nên đánh VN để cho Mỹ thấy rằng là giữa Trung Quốc và Việt Nam không phải là đồng minh, không phải là cùng nhau Cộng sản nữa. (Nhưng sự thật TQ và VN không phải là Cộng Sản mà chế độ Mafia toàn trị theo sự thú nhận trong sách “The bushes” 2004….)

Đặng Tiểu Bình qua Mỹ xin phép, tin để phát triển quan hệ với Trung Quốc theo ý của Mỹ, Vì Trung Quốc lúc bấy giờ muốn phát triển quan hệ với Mỹ. Đánh Việt Nam là một món quà tặng cho Mỹ bề ngoài là theo Mỹ đánh đàn em của LX, đánh đàn em của kẻ thù là bạn của Mỹ (Nhưng sự thật W A Harriman đang áp dụng Tam Quốc Chí trên thế giới) Nhưng sự thật nằm trong sách lược Mỹ/Xô nhân cơ hội gài Mìn các hải cảng Bắc Việt 1972, phi cơ hạng nặng AN-12 của LX chở các hoả tiễn SAM đời mới nhứt thời đó để phòng thủ Hà Nội cho ngày mà Mỹ gọi là TQ có cơ hội thí nghiệm hiệu quả vũ khí do TQ làm ra trên 6 Tĩnh giáp ranh TQ (dĩ nhiên là vũ khí thua xa LX).

Gần đây có thông tin nói rằng 1979 hồi đó chiến dịch của Trung Quốc không chỉ là để dạy cho Việt Nam một bài học ở mấy tỉnh biên giới mà thật ra là họ đã có kế hoạch vào cả nước Việt Nam, nhưng rất sợ lời cảnh cáo nghiêm trọng của Mỹ và TQ cũng ước mong trở thành cường quốc hạng-2 với sự giúp đỡ khoa học của Mỹ. Dĩ nhiên Thầy dạy võ cho học trò thì phải giữ nhửng đòn bí ẩn để phòng khi học trò phản trắc chớ? Thế là nhân viên tình báo CIA thâm nhập một cách tinh vi vào TQ. Ta thử nghiệm các đại sứ Mỹ tại VN cũng như Ông Tổng Lãnh Sự người Mỹ gốc Việt, có phải những vị nầy trước khi qua VN lãnh chức vụ quan trọng phải làm việc một thời gian cần và đủ về am-tường nội tình TQ trước khi được bổ nhiệm chức vụ quan trọng tại VN?

Nhưng mà đánh biên giới Việt Nam thì lúc bấy giờ đường sá biên giới giữa TQ và VN khó khăn lắm. Chưa có mở được đường sá ở các tỉnh biên giới. Toàn là đường hẹp, đường núi. Cho nên Trung Quốc hành quân rất khó. Mà Trung Quốc tiếp tế cũng khó, tải thương cũng khó, vì thiếu kinh nghiệm làm sao bằng VN, cho nên Trung Quốc cũng chỉ đánh VN ở mấy tỉnh biên giới chứ không đánh sâu xuống được nữa đâu. Ngày nay, không ai xác định là bao nhiêu nhưng mà vì đánh nhau trong hoàn cảnh rừng núi của bắc VN như thế, đường sá hẹp hòi như thế cho nên Trung Quốc thương vong cũng nhiều. Vì Mỹ khi hấp tấp tháo chạy lỡ dại bỏ lại vài ngòi nổ (war-head) của Bom CBU-55? mà xui cho TQ Hà Nội lượm được! Cho nên TQ phải rút thôi vì bị thiệt hại nặng, kể từ lúc đó, TQ chuẩn bị sau 15 ngày họ phải rút theo đúng lời cảnh báo của Mỹ.

Với tinh thần Việt Nam cùng Trung Quốc bình thường hóa quan hệ như hiện nay thì liệu khả năng xảy ra chiến sự trong tương lai, theo như chúng ta ước đoán, có nhiều biến cố xảy ra? Trong thế kỷ 21, W A Harriman sẽ không thể để xảy ra vì mọi việc sẽ phải được giải quyết trên bàn mổ LHQ, như chuyện Biển Đông, TQ phải triệt để nghiêm chỉnh nghe lời cảnh báo của Mỹ DOC để tuân thủ luật quốc tế.

Nhưng lỡ đã là chiến tranh thì bên này sứt đầu, bên kia cũng mẻ trán. Và từ xưa đến nay Việt Nam có thua trước rồi cũng tìm cách thắng lại. Về phía VN chúng ta chẳng nghĩ đánh Trung Quốc. Nhưng về phía Trung Quốc làm sao mà biết được trong tư tưởng, trong ý đồ của họ là muốn bành trướng xuống phía nam mà VN là cửa ngõ. Nhưng có một điều rằng, trong tình hình hiện nay thì Trung Quốc cũng không dễ dàng gây một cuộc chiến tranh lớn đâu. Bởi vì Trung Quốc họ còn phải thể hiện mặt đẹp với thế giới nữa. Cho nên là cũng khó. Hai nữa là họ cũng phải dè chừng dư luận thế giới. Chứ trong thời đại thế kỷ 21 hiện nay đâu phải dễ dàng phát động chiến tranh. Mà phát động một cuộc chiến tranh thì dù Trung Quốc lớn, VN nhỏ, nhưng đã là chiến tranh thì bên này sứt đầu, bên kia cũng mẻ trán. Và từ xưa đến nay, VN vẫn giữ được mảnh đất cha ông để lại.

Cách nhìn cuộc chiến 1979 từ hai phía. Tuy nhiên, văn bản này còn cho biết thêm về vai trò quan trọng của ông Đặng Tiểu Bình trong quyết định đánh Việt Nam, trong bối cảnh quốc tế có cả quan hệ với Washington và Moscow. Vừa qua BBC Tiếng Việt khai thác thêm các góc độ trong tài liệu và so sánh với một số đánh giá đã nêu từ trước về cuộc chiến 1979, sự kiện vẫn chưa được thảo luận công khai ở cả Việt Nam và Trung Quốc, nhưng lại nằm chình ình trong lịch trình Eurasia là TQ được Mỹ cho phép có cơ hội thí nghiệm vũ khí do mình làm ra để tự lượng giá tầm cỡ.

'Hoa Kỳ không tha-thiết tán thành' - Đặng Tiểu Bình được trích lời nói rằng ông đã tuyên bố dạy cho Việt Nam 'một bài học' trước đó, khi thăm Hoa Kỳ, mở đầu chiến lược liên kết với chính quyền Carter, nhằm chống lại Moscow và các đồng minh, trong đó có Hà Nội để nịnh Hoa Kỳ vì TQ là kẻ thù của kẻ thù là bạn với Mỹ. Ông Đặng giả-vờ nói với các tướng lĩnh Quân Giải phóng rằng Hoa Kỳ không tán thành việc Bắc Kinh trừng phạt Hà Nội nhưng cũng giúp một ít tin tình báo, sự thật Hoa Kỳ đã thẳng thắn nghiêm cấm Bắc Kinh tấn công vào Hà Nội, vì quân lực Hoa Kỳ đã trực báo động nếu TQ làm ẩu thì hoa lục sẽ bị bình địa ngay tức khắc vì đã đi chệch lộ đồ chiến lược Eurasia của Mỹ.

Cuộc đưa quân sang Campuchia của Việt Nam nó nằm trong kế hoạch renewed Aid to Russia 1941-1946 Plan với 700 triệu tấn vũ khí hiện đại của Liên Xô cho Hà-Nội với ba mục tiêu (1) cưỡng chiếm miền nam, (2) tấn công Cambodia, (3) phòng thủ Hà Nội bằng hệ thống phòng không tối tân nhứt hồi thời đó. Ngay sau khi tướng LX qua Hànội đầu tháng March 1972 gọi là Inventory, ngày 23/12/1972, tám chiếc AN-12 chở vào Hà Nội 80 tấn hệ thống phòng không SAM tối tân nhứt thời đó. Ngày 8/1/1975 Lê Đức Thọ được sự bảo đảm của Kissinger là chiếm miền nam, có mặt người cùng vị trí với ông về phía LX, Nicolai Firyunbin, và tướng LX JCS V, A Jukilov ngang hang với tướng Haig phía Mỹ để bảo đảm sự giao hàng sớm nhứt tại hải cảng Hải Phòng. Khi đó cũng là chủ đề đáng được nhắc lại vì phía TQ cho rằng cuộc chiến 1979 chủ yếu để 'dạy cho VN một bài học' vì 'xâm lăng Campuchia', trước khi đó là đồng minh, và hiện nay cũng đang gần lại với Trung Quốc trong chiến lược Đông Nam Á của Bắc Kinh theo ý đồ mong ước của TQ, nhưng sự thật VN buộc phải đu dây qua lại LX rồi TQ qua sự xúi bẩy của Mỹ bằng công cụ tam trùng Nguyễn Chí Vịnh.

Trong bản dịch của học giả Dương Danh Dy đăng tại một số trang mạng cá nhân ở Việt Nam như Nguyễn Xuân Điền. blog nhân kỷ niệm 32 năm Chiến tranh Biên giới: - Đặng Tiểu Bình tiết lộ: "Khi thăm Mỹ tôi nói cho Việt Nam bài học, nước Mỹ không tán thành. Chúng ta sử dụng hành động tương đối lớn sợ dẫn tới phản ứng lớn của Liên Xô, nước Mỹ một mặt phản đối chúng ta trừng phạt, nhưng mặt khác cũng thông báo cho chúng ta chút tình báo, nói quân đội Liên Xô về căn bản không động đậy, trên mấy ngàn cấy số biên giới, (có ý cảnh báo TQ phải kềm chế không được làm lớn chuyện vì biên giới Trung Xô) chỉ có 54 sư đoàn không đầy đủ quân số"

Có vẻ như chi tiết này khiến TQ tiến hành cuộc chiến họ gọi là 'Đối Việt tự vệ phản kích chiến' nhanh chóng và sau khi tàn phá sáu tỉnh biên giới của VN thì rút quân về: "Ba phần tư binh lực Liên Xô bố trí tại châu Âu, nên muốn tấn công Trung Quốc qui mô lớn thì phải chuyển dời trọng điểm chiến lược, ít nhất phải điều 1 triệu quân từ châu Âu về, việc này không kịp vì thời gian hành động của chúng ta không dài."

Trong bài nói chuyện đó, ông Đặng Tiểu Bình cũng gọi Việt Nam là 'Cuba Phương Đông', hàm ý nước này là 'tay sai Liên Xô', và gọi các lãnh đạo Hà Nội là 'điên cuồng'. Với giới trí thức bên ngoài, kể cả ở Phương Tây, cuộc chiến ngắn ngày nhưng dữ dội là một cột mốc quan trọng để đánh giá Trung Quốc trong quá trình tìm con đường mới, thoát khỏi thời kỳ tự cô lập của Mao Trạch Đông, và xác định vị trí trên trường quốc tế, chỉ đánh với một nước nhỏ như VN mà TQ đã bị thiệt hại đáng kể (sự thật tình báo Mỹ đã nghiên cứu trận mạt rừng núi hiểm trở khó chuyển quân rầm rộ nên sơ ý bỏ quên vài đầu nổ (warhead) cho VN tự vệ.

Trong một nghiên cứu hồi 2010, tác giả Trương Tiểu Minh từ U.S. Air War College, Hoa Kỳ cho rằng ông Đặng có vai trò cá nhân nổi bật trong quyết định đánh Việt Nam nhưng tuyệt đối nghe lời Mỹ là đúng nghĩa dạy cho VN một bài học không đi xa hơn, hay nói cách ngầm ý của Mỹ là lấy cơ hội nầy mà trắc nghiệm vũ khí chính do TQ làm ra. Theo ông, nhìn từ quan điểm của ban lãnh đạo TQ khi đó thì có ba yếu tố khiến bối cảnh xảy ra cuộc chiến trở nên khả thi. Đó là quan hệ đặc biệt giữa Moscow và Hà Nội sau hiệp định 1978; vai trò thống trị của Việt Nam ở Đông Dương và quan hệ xấu đi nghiêm trọng giữa Bắc Kinh và Hà Nội.

Còn về nội bộ, theo TS Trương, chính việc thăng chức của ông Đặng Tiểu Bình, từ vị trí phó thủ tướng khi Mao chết năm 1976, lên chức vụ cao nhất, nắm Quân uỷ Trung ương tại Hội nghị Trung ương 3, Ban Chấp hành Trung ương khóa 11 của Đảng Cộng sản Trung Quốc, là yếu tố quyết định cho việc đánh VN do CIA ngầm yểm trợ ngôi vị cho Đặng. Việc làm nầy CIA lập lại hồi 1959, trục ma quỷ CIA/KGB triệu hồi Lê Duẩn từ miền nam về làm Quyền TBT và Lê Dức Thọ vào nam lãnh đạo MTGPMN khởi nguyên triều đại Mafia toàn trị (không phải Cộng Sản) Lê Đức Thọ trị vì cho đến khi Thọ chết…

Trong bài dịch của học giả Dương Danh Dy, ông Đặng tỏ ra có quan điểm thù ghét Việt Nam một cách khác thường, dĩ nhiên hai ca-sĩ [Thọ/Đặng] có thương yêu nhau bao giờ? nhưng Mỹ không cho phép Đặng làm quá đáng. Trong phát biểu ngày 16/3/1979, ông được trích lời nói: "Đồng thời khi kinh doanh chuyện chống đối Trung Quốc, Việt Nam đã đánh nhau nhiều năm, ngay lúc chúng ta tăng cưòng viện trợ cho chúng, có công sự đã xây bẩy năm, có cái đã được ba năm, chỗ nào cũng thấy công sự, tích trữ rất nhiều vật tư, rất nhiều vật tư là do chúng ta viện trợ, gạo, đạn, vũ khí, lần này lấy về một loạt, Việt Nam cậy có hiệp ước Xô Việt mới dám như thế." Tạo ra tình trạng nầy, Mỹ như một ngư ông ngồi rung đùi hưởng lợi.

Một số nhà quan sát đã từng cho rằng ông Đặng phụ trách chuyện viện trợ của TQ cho Hà Nội thời chiến tranh Mỹ - Việt nên cảm thấy bị 'phản bội' bởi thái độ quay sang Liên Xô của nước Việt Nam cộng sản sau chiến tranh. Vì thế, quyết định trừng phạt của ông được nói rõ: "Nó cũng nghĩ là cậy hiệp ước này kéo Liên Xô xuống nuớc, cũng cậy có hiệp ước này cho rằng chúng ta không dám áp dụng trừng phạt qui mô tưong đối lớn. Ngay trước khi chúng ta ra quân mấy ngày nó còn dự đoán rằng chúng ta chỉ có hành động phạm vi nhỏ hai sư đoàn. Chúng ta hạ quyết tâm này đúng là đã tỉnh táo đánh giá phản ứng của phía bắc lớn đến đâu."

Các nguồn tin của phía Việt Nam, chẳng hạn như lời kể của cựu đại tá Bùi Tín, cho rằng mâu thuẫn giữa ông Lê Duẩn và Trung Quốc thời Đặng Tiểu Bình lên cao trước khi xảy ra cuộc chiến năm 1979, điều dễ hiếu là Lê Đức Thọ nghe lời Mỹ từ chấm đến phết để bảo vệ ngôi vị thủ lảnh đảng Mafia toàn trị của ông.

Một số giới tại Việt Nam tin rằng ban lãnh đạo Bắc Kinh không thực sự muốn hai miền Nam Bắc VN thống nhất dưới sự lãnh đạo của Hà Nội. Bằng chứng suốt Hoà đàm Paris, TQ luôn luôn hậu thuẩn Bà Nguyễn Thị Bình. Ngoài ra, trong dư luận Việt Nam có niềm tin rằng Trung Quốc chỉ lợi dụng tình thế để kiếm lợi về địa chính trị và cả lãnh thổ, với bằng chứng là vụ đưa quân chiếm Hoàng Sa năm 1974 từ tay Việt Nam Cộng Hòa nhưng mà lại bị xập bẩy của Mỹ trong chiến dịch di tản chiến thuật, lùi một bước tiến lên ba bước mà Mỹ cho rằng: Overhauling the damage control and roll-back 1970-2010.

Hệ quả lâu dài: - Về vai trò của Mỹ, các bình luận cho tới nay phần nhiều đồng ý rằng chiến lược lôi kéo Trung Quốc để bao vây Liên Xô của cố vấn an ninh Zbigniew Brzezinski là yếu tố cơ bản để Washington liên kết với Bắc Kinh trong vấn đề Đông Dương sau nầy vào diển tiến hoà bình trong phần mềm. Điều này cũng được chính giáo sư Brzezinski, người gần đây lại một lần nữa kêu gọi chính quyền Obama xây đắp trở lại quan hệ với Trung Quốc, xác nhận trong nhiều bài viết và sách của ông để bảo vệ cho một trật tự thế giới mới. Đổi lại, Trung Quốc được mở lối vào lại với Phương Tây để hiện đại hóa nền kinh tế nhờ các thí điểm về đầu tư tư bản và công nghệ. Về phía Hoa Kỳ, chiến lược Brzezinski tạo liên minh không tên với Trung Quốc khiến Washington phá vỡ khối xã hội chủ nghĩa châu Á mà không phải tham chiến theo như Eurasian Great Game là mọi xung đột đều phải nghiêm chỉnh giải quyết tại bàn mổ LHQ.

Tóm lại, chiến tranh Biên giới 1979 và cuộc chiến Việt Nam - Campuchia đánh dấu lần đầu tiên trong lịch sử phong trào cộng sản quốc tế này, xung đột quân sự nổ ra giữa các nước cùng ý thức hệ là do tài ba ưu việc của W A Harriman (1891-1986).

Kế hoạch Bốn Hiện Đại hóa của Trung Quốc cuối thập niên 1970, đầu 1980 có cả phần về quân sự. Và dù thiệt hại nặng trong cuộc chiến biên giới, Quân Giải phóng Trung Quốc đã rút kinh nghiệm trong việc tổ chức và tiến đến hiện đại hóa. Việc tăng cường quân bị theo mô hình dùng Không quân, Hải quân và hoả tiễn nhiều hơn bộ binh, lực lượng chịu nhiều thiệt hại năm 1979, khiến Trung Quốc ngày nay ước ao trở thành một cường quốc khu vực với tham vọng toàn cầu nhưng khó mà qua mặt Mỹ hay LX. Còn với Việt Nam, ngoài thiệt hại nghiêm trọng về vật chất ở các tỉnh biên giới phía Bắc, xung đột vẫn kéo dài, gây chảy máu nền kinh tế. Cuộc chiến và việc đóng quân lại Campuchia cũng khiến Hà Nội bị cô lập nhiều năm về chính trị và kinh tế đối với nước ngoài. Tới khi bình thường hóa quan hệ với Trung Quốc 10 năm sau, cùng thời gian cách mạng dân chủ rung chuyển Đông Âu, ban lãnh đạo Việt Nam đã quay trở lại làm thân với Bắc Kinh qua khuyến khích của Mỹ, cuộc gặp Thành Đô, tạo ra một loạt hệ luỵ mới cho quan hệ song phương tới ngày nay, nhưng đối với Mỹ là thời gian dài cần thiết cho sách lược Mỹ ở Á-Châu trước 2010 rồi sẽ ám hại TQ lại làm cho TQ phải bị nội thương kể cả ngủ tạng lục phủ. Vì Biễn Đông mỗi buổi sáng chúng ta không bao giờ thấy hai mặt trời cùng mọc một lược?

Vấn đề biên giới trên bộ và trên biển dần dần được giải quyết nhưng hòa bình qua đường biên giới, giao thương tăng nhanh với phần lợi nghiêng về Trung Quốc, vẫn chưa thực sự đem lại hòa giải giữa hai nước Việt Trung. Việc các trang mạng cá nhân và blog ở Việt Nam nhắc lại nhiều về cuộc chiến 1979 cho thấy giới trí thức e ngại Trung Quốc vẫn muốn lên tiếng, trong khi truyền thông chính thức không đả động gì đến chủ đề lịch sử này. Tại sao?

QUEENBEE-1

vinhtruong
03-15-2011, 04:04 AM
Trung Quốc có thực là đã nâng Biển Đông lên hàng lợi ích cốt lõi của họ như Hoa Kỳ và nhiều nước Đông Nam Á vẫn khẳng định, hay là vấn đề này đã bị Mỹ thổi phồng để lấy cớ dấn thân sâu hơn vào vùng Đông Nam Á theo đúng như thời-điểm (decent interval) sau khi Eagle Pull 1975, “di tản chiến thuật” và đến 2010 là tới giai đoạn “lùi một bước để tiến lên ba bước” “Overhauling the damage control and Roll-Back? Đây là câu hỏi đã được đặt ra từ đầu năm 2010 đến nay trong bối cảnh hồ sơ Biển Đông càng lúc càng thu-hút mối quan tâm của các tác nhân chủ chốt trong vùng và dư luận báo chí quốc tế, còn theo kinh nghiệm của cá nhân tôi đã làm việc với Project Delta (Cơ quan CIA) thì khó mà tin Mỹ được: Một buổi trưa vài sĩ quan Việt ở các Trại LLDB ăn uống vui vẻ với cố vấn Mỹ, thình lình trực thăng H-21 đáp xuống bốc cố vấn Mỹ về Ban Mê Thuột họp, thì đêm hôm đó các sĩ quan Việt ở Trại Buôn Mega, Buôn Sapa, Buôn Hô đều bị lính Thượng nổi lên giết sạch sĩ quan Việt… theo lệnh ai?

Ða số các nhà phân tích, Trung Quốc quả thực là đã thông báo quyết định của họ cho Hoa Kỳ, đối thủ cạnh tranh với Bắc Kinh tại Châu Á, nhưng trước phản ứng mạnh mẽ của Washington cùng với nhiều nước Đông Nam Á đang tranh chấp chủ quyền với Trung Quốc tại vùng Biển Đông, Bắc Kinh đã phải tìm cách đối phó. Biện pháp đổ lỗi cho phía Mỹ đã tung tin này ra, kèm theo với các tuyên bố là trên bình diện chính thức Trung Quốc không hề có văn bản về vấn đề “lợi ích cốt lõi” được cho là hình thức tung hỏa mù nhằm xoa dịu phản ứng của Mỹ và các láng giềng. Nhưng thực ra đều do Mỹ giàn dựng cho bầu không khí thù ghét TQ theo truyền thống, TQ rất hiểu điều đó nhưng không tài nào phân giải được, mà càng thêm phức tạp, Mỹ là tay sen-đầm tạo nên bầu không khí vẩn đục để trục lợi như hình thức cơ-quan Atlas in bản đồ đúng vào thời điểm để chữ Ðỏ là The South China Sea để đổ thêm dầu vào cơn lửa ÐNA đang nhúm lên le-lói.

Việc Trung Quốc xác định Biển Đông là một ‘lợi ích cốt lõi…' chỉ là một sự nhầm lẫn to lớn hoặc là một điều đang trong quá trình được phía Trung Quốc rút lại. Từ những phân tích nêu trên, tôi đã đi đến đánh giá như sau trong bản báo cáo chiến lược ASPI của nhóm nầy: Thái độ quyết đoán của Trung Quốc tại vùng Biển Đông đã tạo ra những mối quan ngại đặc biệt. Trong tháng ba năm 2010, truyền thông Mỹ cho biết là các quan chức Trung Quốc đã nói với phái viên cao cấp của Bộ Ngoại giao Mỹ là Biển Đông đã được nâng lên hàng “lợi ích cốt lõi” cùng với Đài Loan và Tây Tạng, và Trung Quốc sẽ không chấp nhận bất cứ một sự can thiệp vào Biển Đông là Mỹ muốn chuẩn bị để thế giới nghe bà Hillary Clinton sẽ tuyên bó các câu giựt gân làm thế giới ngạc nhiên! Các quan chức Trung Quốc lặp đi lặp lại lời khẳng định đó trong các cuộc tiếp xúc kín với các nhà ngoại giao nước ngoài, và thuật ngữ “lợi ích quốc gia cốt lõi” được báo chí Trung Quốc sử dụng. Các tuyên cáo đó đã làm tăng thêm một bực nỗi lo lắng về tham vọng chiến lược mới của Bắc Kinh trong vùng Biển Đông. Sau đó, các quan chức Trung Quốc lùi bước và bây giờ thì phủ nhận là đã có tuyên bố như vậy… Nếu bạn có một trình độ chính trị thâm cao bạn sẽ có rất nhiều câu hỏi đặt trong đầu; Vì làm kẻ thù với Mỹ thì dễ, chớ làm bạn với Mỹ thật rất khó! Lời TT Thiệu và chính bây giờ tới phiên TQ cũng vậy.

Trong trường hợp các nhà lãnh đạo chính trị Trung Quốc kiên quyết nâng cao vùng Biển Đông thành “lợi ích cốt lõi”, điều đó hàm nghĩa là Bắc Kinh sẽ sẵn sàng sử dụng vũ lực hoặc đe dọa dùng vũ lực để bảo vệ chủ quyền của họ cũng giống như bà Hillary vừa tuyên bố tại Hà Nội».
Vào tháng 10/2010, một quan chức Mỹ ghi nhận là có một cuộc tranh luận nội bộ ở Trung Quốc về vấn đề “lợi ích cốt lõi”. “Vào lúc này, ít ra là trong một số cuộc tiếp xúc với chúng ta (tức là với Hoa Kỳ) dường như Trung Quốc đã từ bỏ lập luận về lợi ích cốt lõi và có vẻ như đang tìm cách khác để điều hòa cách tiếp cận của họ trên những vấn đề này” Sự thật nội bộ TQ mới là điều an toàn cốt lõi phải lo, vì CIA đã đột nhập làm rối loạn trong nội bộ TQ từ lâu lắm rồi…

Gần đây nhất, nhân hội nghị khoa học quốc tế về Biển Đông, mở ra tại Thành phố HCM trong hai ngày 11 và 12 vừa qua, giáo sư Trung Quốc Tô Hạo thuộc Đại học Ngoại giao Bắc Kinh đã một lần nữa biện minh rằng chưa bao giờ Trung Quốc sử dụng thuật ngữ “lợi ích cốt lõi” trong các tài liệu chính thức (Có nghĩa là tình báo Mỹ là vua chế ra nhiều kiểu lời-ăn tiếng nói của các lãnh tụ trên thế giới theo nhu cầu nhàu-nặn chiến lược của CIA, ngay đến nước Mỹ cũng vậy: TT Bush cũng phải YES khi cho ra câu hỏi cò-mồi của Oreilly “Người dân miền nam không chịu chiến đấu cho nền tự do cho nên họ không có tự do!”).

Lời biện minh này đi theo cùng một hướng với một loạt tuyên bố trước đó cũng của giới ‘’học giả’’ Trung Quốc. Ông Dương Danh Dy, một nhà ngoại giao kỳ cựu của Việt Nam từng công tác tại Trung Quốc đã cho biết là trong tháng 10/2010 vừa qua, một cán bộ cao cấp Viện Khoa học Xã hội Trung Quốc cũng đã giải thích rằng theo ý ông, Biển Đông chỉ thuộc diện ‘’lợi ích quan trọng’’ của Trung Quốc mà thôi, đứng sau ‘’lợi ích cốt lõi’’là an ninh trong nội bộ Trung Quốc nhưng lại nằm trong tay của Ðế quốc Mỹ?

Từ phát ngôn viên bộ Ngoại giao đến Sứ quán Trung Quốc ở Mỹ đều từng xác nhận lợi ích cốt lõi của Bắc Kinh tại Biển Đông. Trả lời phỏng vấn của RFI, chuyên gia Dương Danh Dy đã nêu lên hai động thái mới đây của Trung Quốc: một mặt «tung tin là họ không coi Biển Đông là lợi ích cốt lõi nữa», và một mặt khác “chủ động thanh minh rằng nói Biển Đông là lợi ích cốt lõi là do hãng tin Kyodo của Nhật Bản đưa ra cũng do CIA móm, còn Trung Quốc chưa bao giờ chính thức coi Biển Đông là lợi ích cốt lõi cả” Vấn đề là bản tin của hãng Kyodo đưa ra vào thượng tuần tháng 7/2010, nhưng nhắc lại sự kiện là Trung Quốc đã thông báo vấn đề “lợi ích cốt lõi’’ của họ tại Biển Đông từ tháng 3/2010; Trong khoảng thời gian đó, từ giới nghiên cứu cho đến báo chí Trung Quốc, thậm chí nhiều quan chức Trung Quốc cũng đã lên tiếng nhất mực bảo vệ quan điểm này. (CIA dự trù lộ đồ năm khởi công Roll-Back phải có nhiều nguồn tin làm xáo- trộn cái buổi ban đầu quá nhiều đài phát thanh như BBC, Kyodo ..)

"Việt Nam mạnh mẽ ủng hộ chính sách ngoại giao của Mỹ là quay lại Đông Nam Á và Đông Á. Như Ngoại trưởng Hoa Kỳ Hillary Clinton đã nói, Hoa Kỳ quay lại khu vực này để tiếp tục hiện diện chứ không rút đi. Chúng tôi ủng hộ chính sách đó" y chang rơi vào lộ-trình mười năm cuối cùng của Eurasia-1 để qua 100 năm khác cho Eurasia-2 (2020-2120)

Nhà ngoại giao hàng đầu của Việt Nam tại Washington cam kết rằng Hà Nội sẽ cố gắng hết sức để giúp Hoa Kỳ thực hiện chính sách quay lại Á châu và sẽ tăng cường sự hợp tác với phía Hoa Kỳ trong mọi lãnh vực, kể cả lãnh vực an ninh quốc phòng. Ông cũng không quên kêu gọi nước Mỹ tiếp tục giúp đỡ Việt Nam (Theo tôi không cần thiết phải kêu gọi, vì sự thật chả ai thương nước mình cả, chỉ vì quyền lợi Mỹ tại Việt Nam mà họ đả deposit trên 58.000 nhân mạng tại đây, Mỹ phải trở lại… có thế thôi!)

Nhà ngoại giao hàng đầu nói tiếp: "Về phía Hoa Kỳ, chúng tôi hy vọng nước Mỹ hãy tiếp tục giúp đỡ và hỗ trợ chúng tôi. Chúng tôi có tỉ lệ tăng trưởng kinh tế cao, cao hàng thứ nhì ở Á châu (cũng nhờ tình nghĩa Luu Bình Dương Lễ giúp đỡ sau lưng) sau Trung Quốc. Nhưng đất nước chúng tôi vẫn còn là một nước đang phát triển, Chúng tôi vẫn đang ra sức hoàn thiện nền kinh tế thị trường; Vì vậy chúng tôi cần có sự trợ giúp và hậu thuẫn của quí vị cho công cuộc phát triển của mình"

Một trong nhiều sự kiện được tổ chức ở Washington và Hà Nội trong vài tháng qua để đánh dấu kỷ niệm 15 năm bình thường hóa quan hệ ngoại giao Việt-Mỹ. Hầu hết các nhà quan sát tình hình Việt Nam cho rằng quan hệ Việt-Mỹ đang ở trong giai đoạn tốt đẹp hơn bao giờ hết và sẽ tiếp tục phát triển thêm nữa trong lúc hai nước đều quan tâm trước sự trỗi dậy của Trung Quốc. Hồi hạ tuần tháng 7, Ngoại trưởng Clinton tuyên bố tại Hà Nội rằng Hoa Kỳ xem Việt Nam “không những thật sự là một quốc gia quan trọng mà còn là một bộ phận của chiến lược nhắm tăng cường cam kết của người Mỹ trong khu vực Á châu Thái bình dương, đặc biệt là trong vùng Đông Nam Á.” Khi phát biểu tại hội nghị của Diễn đàn Khu vực ASEAN ở Hà Nội, bà Clinton còn nói rằng Hoa Kỳ xem việc giải quyết vấn đề tranh chấp chủ quyền ở biển Nam Trung Hoa (Việt Nam gọi là Biển Đông) bằng đường lối đa phương là một “quyền lợi quốc gia”. Những phát biểu này đã khiến cho giới lãnh đạo Trung Quốc phật lòng, và Ngoại trưởng Dương Khiết Trì đã tuyên bố rằng lời lẽ của bà Clinton là một hành vi tấn công Trung Quốc. nói rằng vì những lý do chiến lược, Trung Quốc không muốn Hoa Kỳ và Việt Nam hình thành một mối quan hệ đồng minh gần gũi. Nhưng ông cũng nhấn mạnh rằng Việt Nam có quyền theo đuổi những mối quan hệ ngoại giao với những nước khác để bảo vệ chủ quyền và sự toàn vẹn lãnh thổ của mình.

Cả Hoa Kỳ lẫn Việt Nam đều không muốn gây bất bình một cách không cần thiết cho Trung Quốc; Với tư cách là một siêu cường, Hoa Kỳ có nhiều lựa chọn hơn Việt Nam. Xây dựng quan hệ tốt đẹp với Trung Quốc là một việc đáng được ưa chuộng đối với Hoa Kỳ, nhưng đối với Việt Nam thì đó là một việc cần thiết. Việt Nam phải thực hiện những lựa chọn khó khăn giữa đòi hỏi phải có mối quan hệ láng giềng hữu nghị với Trung Quốc và sự cần thiết là phải khẳng định quyền chủ quyền của mình để theo đuổi những mối quan hệ ngoại giao với những nước khác để bảo vệ chủ quyền và sự toàn vẹn lãnh thổ của mình. Thêm rằng việc chú trọng tới những mối quan tâm của Trung Quốc có thể làm cho tiến trình xích lại gần nhau giữa Việt Nam và Hoa Kỳ trở nên chậm chạp hơn, nhưng những đòi hỏi quá đáng và thái độ hung hãn của Trung Quốc trong vài năm gần đây đã đưa tới tình trạng giao thoa về quyền lợi an ninh giữa Việt Nam và Hoa Kỳ. cũng nhận định rằng tương lai của sự phát triển quan hệ Việt-Mỹ còn phụ thuộc vào một số yếu tố khác, trong đó có yếu tố dân chủ và nhân quyền, nhưng theo tôi việc nầy thì cũng từ từ rồi cũng giãi quyết êm đẹp theo ý Mỹ có nghĩa không tắm máu một lần nữa hay nói cách khác trước năm 2023, năm nầy Mỹ sẽ ăn mừng 50 cuộc chiến VN, y chang năm 2003, 50 năm cuộc chiến Trièu-Tiên (hình Logo Triều Tiên, trang 41, Volume-1)

Ông phát biểu như sau: "Theo thời gian, sự tiếp xúc và trao đổi giữa người Mỹ gốc Việt và những người Việt trong nước cũng như những người đi học ở nước ngoài, kể cả những viên chức chính phủ, sẽ giúp đôi bên thông-cảm với nhau nhiều hơn, thu hẹp cách biệt về nhận thức, và góp phần thúc đẩy cho sự hợp tác giữa Hoa Kỳ với Việt Nam. Tuy nhiên những nỗ lực có tổ chức của những đoàn thể của người Mỹ gốc Việt nhằm nêu lên những vụ vi phạm nhân quyền và hô hào cho dân chủ ở Việt Nam sẽ làm hình ảnh Việt Nam xấu đi và gây căng thẳng cho mối quan hệ song phương. Nhưng nếu nhìn vấn đề này từ một góc cạnh khác, chúng ta có thể nói rằng sự chỉ trích có tính chất xây dựng về những vụ vi-phạm nhân quyền có thể có một ảnh hưởng tốt; Trước hết, việc cổ xúy cho nhân quyền phản ánh giá trị và lợi ích của nước Mỹ. Việc cải thiện nhân quyền chẳng những là một điều đáng mong muốn cho người dân Việt Nam mà còn có thể đưa hai nước và hai dân tộc tới gần nhau hơn trong quan điểm chính trị, và sự tương hợp về chính trị chính là một nền tảng vững chắc cho mối quan hệ ổn định và thân thiện". Nói một cách ngắn gọn, khi nào Mỹ tiếp các phái đoàn VN đi cửa trước đàng hoàng coi như mọi việc đều tốt đẹp. Thi dụ có một đoàn người điên biểu tình ở phía trước, Mỹ vẫn có thể tiếp họ một cách đàng hoàng bằng cách làm hàng rào an toàn cách nơi đó vào nửa cây số, thì xem như người biểu tình chả làm gì được khi Mỹ muốn tiếp họ đàng hoàng vào cửa trước..

Các nhà quan sát tình hình Á châu cho biết quan hệ giữa Hoa Kỳ và các quốc gia vùng Đông Nam Á sẽ có dịp để phát triển thêm nữa khi Tổng thống Barack Obama tổ chức cuộc hội nghị thượng đỉnh Hoa Kỳ-ASEAN tại New York vào ngày 24 tháng này, bên lề phiên họp thường niên của Đại hội đồng Liên Hiệp Quốc. Nói tóm lại, Mỹ trở lại Thái Bình Dương như một cơn mưa rào mà trên mảnh đất Sa mạc con người đang mòn mỏi đợi trong từ lâu.

QUEENBEE-1

vinhtruong
03-17-2011, 06:04 PM
Theo tôi nghĩ đã đến lúc Hoa Kỳ phải lộ diện bên phía Việt Nam, khác hẳn những năm tháng trước vì chưa đúng thời điểm, còn quá sớm phải đụng chạm đến TQ, và cũng chưa phải lúc tỏ ra Việt Nam là một đối tác cần thiết của Mỹ. Theo sách lược có tính trước trong lộ trình Eurasia. Đúng vào thời điểm nầy, quan chức quốc phòng cao cấp Hoa Kỳ mới tỏ bày nhu cầu "quan hệ đối tác thực chất" với Việt Nam, cho dù điều này có thể gây nghi ngại cho Trung Quốc nhưng Mỹ coi nhẹ vì trên trục lộ đồ phải bước tới, qua lời tuyên bố chính thức của phát ngôn viên ngoại giao Hoa Kỳ, ông Michael Schiffer, Phó Trợ lý Bộ trưởng chuyên trách Đông Á, nói trong một cuộc điều trần tại Hạ viện Mỹ hôm thứ Ba rằng Hoa Kỳ sẽ tiếp tục làm sâu thêm và củng cố quan hệ với quốc gia cựu thù "trong những năm sắp tới" nếu không muốn nói là keo sơn như duyên nợ tiền định.

Quan chức này cũng thừa nhận rằng mối liên hệ "phát triển nhanh chóng" giữa hai quốc gia Mỹ-Việt có thể bị Trung Quốc "nhìn nhận một cách tiêu cực". Tuy nhiên, phát biểu của ông Schiffer cũng như những động thái mới nhất của giới chức hai bên cho thấy rõ ràng xu hướng xích lại gần nhau, được giải thích là do "nhu cầu của cả hai bên" nhưng thực tế đã đến thời điểm Overhauling the damage control and roll back của Mỹ là trở lại Thái Bình Dương và ở luôn tại nơi đó, sau một thời gian khá dài make money, bán vũ khí tự vệ cho các nước nhược tiểu nầy. Hoa Kỳ khệnh khạng trở lại vì sự mong đợi từ lâu của các nước chung quanh Thái Bình Dương. (1970-2010) trong vi thế mà Trung Quốc đang run sợ (Ðế quốc CS lớn mạnh nhứt LX mà bị Mỹ dùng bửu bối “Tối huệ quốc” [The US Freedom Support Act] để tách rời 8 nước Cộng Hoà không khác gì trái Sầu Riêng mà cái vỏ cứng và gai góc như thế mà bị tét ra rồi, còn lại những múi ngon thơm thì chờ gì mà không hẩu sực? Người Việt bị di ứng TQ từ ngàn năm nên run sợ, chớ tôi thì đã đến thời điẻm chuẩn bị tái tạo một nước VNCH non trẻ nhưng vững chắc. Niềm hạnh phúc tuyệt vời cho dân tộc! Vì theo thiển ý của tôi thì không cho rằng CSVN mà Mafia do Permanent Government dựng lên cho quyền lợi của họ.

Câu trả lời là, mới đây, trong chuyến thăm tiểu bang Hawaii, Đại sứ Việt Nam tại Hoa Kỳ Lê Công Phụng nhận định: "Quan hệ Việt-Mỹ hiện đang ở giai đoạn tốt nhất trong vòng 15 năm qua". Theo tôi nghĩ càng cấu kết chặt chẽ hơn cho 10 năm sau cùng của thế chiến lược toàn cầu Eurasia. Ông Phụng cũng nói: "Việt Nam và Mỹ đang thúc đẩy mạnh mẽ các bước cần thiết nhằm đưa mối quan hệ hai nước lên một tầm cao mới, trở thành đối tác chiến lược của nhau trong thời gian tới." Và nếu tôi không lầm là một nước Do Thái tại ÐNA, là một đồng minh son sắt cho quyền lợi Mỹ cũng như nhu-cầu khẩn thiết của đôi bên.

Tuy nhiên, trong cuộc điều trần tại Hạ viện, ông Schiffer nói Hoa Kỳ "vẫn còn quan ngại về hồ sơ nhân quyền của Việt Nam, nhất là về chính sách đối với các nhóm tôn giáo thiểu số" Việt Nam sẽ vào quỹ đạo của Mỹ là điều có ước tính trước, dĩ nhiên chuyện nhân quyền sẽ lần hồi giãi quyết trong êm- thắm trong tương lai.

Washington mới chỉ bình thường hóa quan hệ với Hà Nội từ năm 1995 (đúng như lời hứa của Kissinger với Lê Ðức Thọ là 20 năm sau, vì biết rằng Thọ không còn sống tới ngày đó nên Thọ đã chọn Nguyễn Văn Linh để Mỹ gián tiếp kêu mấy thằng đàn em giúp VN tái thiết, nếu có ăn cắp tham nhũng cũng không sao, Mafia mà… nhưng nhớ mua tài sản, cổ phần trương mục ở Mỹ cho chắc ăn). Tóm lại, Mỹ gián tiếp giúp Việt Nam như một hiệp sĩ hối- hận vì “kiếm pháp lầm lỡ”.

Những hợp tác Việt-Mỹ đã được thúc đẩy trên nhiều phương diện, đặc biệt là trong lĩnh vực quân sự-quốc phòng và an ninh trên biển cả. Giới phân tích cho rằng cả khu vực châu Á-Thái Bình Dương, nhất là Đông Nam Á, đang mong mỏi một sự tham gia và cam kết ngày càng lớn của Washington, hầu cân bằng lại sự trỗi dậy của một Bắc Kinh ngày càng mạnh bạo, đây là điều mà Mỹ đã có dự mưu qua Tu-Chánh Án Cooper Church 1970, “di tản chiến thuật” về Hawaii, lùi một bước để tiến tới ba bước (Bán được một mớ vũ khí tự vệ cho các nước Asian phòng vệ và Mỹ sẽ trở lại như sự mong đợi của những đối tác cũ cũng như mới, làm cho các nước nầy như ngồi trên bãi sa mạc nóng bức đang trông chờ cơn mưa rào phủ xuống).

Năm ngoái, trong một bài phát biểu quan trọng mang tựa đề 'Sự tham gia của Mỹ và châu Á', Tiến sĩ Kurt Campbell, quan chức ngoại giao cao cấp nhất của chính phủ Obama tại châu Á, đã nhấn mạnh chi tiết rằng các đối tác mới của Mỹ ở Á châu đều đang kỳ vọng vào phát triển quan hệ với Mỹ. Ông Campbell, Trợ lý Ngoại trưởng phụ trách châu Á và Thái Bình Dương, nhận xét: "Có lẽ không có quốc gia nào ở Đông Nam Á quan tâm tới việc phát triển quan hệ gắn chặt hơn với Hoa Kỳ bằng Việt Nam" Ông nói thêm: "Chúng tôi có một số quan ngại về tình hình trong nước Việt Nam, nhưng nếu xét về khía cạnh đối ngoại thì có lẽ Việt Nam đưa ra thông điệp rõ ràng hơn các nước Đông Nam Á khác, rằng họ muốn có quan hệ chặt chẽ hơn với Hoa Kỳ thì dĩ nhiên họ phải chịu nghe lời Mỹ để trả lại dân quyền cho người dân" Vụ Bác Sĩ Nguyễn Ðan Quế là dấu hiệu chứng minh khi Mỹ trực tiếp can thiệp.

Hoa Kỳ muốn lấy vốn đầu-tư từ TQ qua VN để trao đổi thương mại hai chiều giữa Việt Nam và Hoa Kỳ năm 2010 đạt 18,3 tỷ đôla, cao nhất trong 15 năm qua. Việt Nam và Mỹ thiết lập quan hệ ngoại giao chính thức năm 1995, tại thời điểm đó, kim ngạch thương mại song phương là 450 triệu đôla. Cơ quan thống kê Mỹ vừa đưa ra tổng hợp cho hay cán cân thương mại nghiêng hẳn về phía Việt Nam. Kim ngạch xuất khẩu từ Việt Nam sang Hoa Kỳ năm 2010 là gần 14, 8 tỷ đôla, trong khi nhập khẩu từ Mỹ là 3, 5 tỷ đôla. Thặng dư thương mại của Việt Nam với Mỹ năm ngoái như vậy đạt trên 11 tỷ đôla; Tổng kim ngạch ngoại thương hai bên tăng 19% so với năm 2009. Cũng theo Cơ quan Thống kê Hoa Kỳ, lượng hàng xuất khẩu của Việt Nam sang Mỹ tăng 20% so với năm trước đó. Tháng Tám và Chín là hai tháng Việt Nam xuất khẩu nhiều hàng hóa sang Hoa Kỳ nhất.

Theo Ủy ban Thương mại quốc tế nước này, trong năm 2010, Việt Nam giữ vị trí thứ 27 trên 221 nước và vùng lãnh thổ xuất khẩu hàng hóa sang Mỹ. Các mặt hàng xuất khẩu chủ yếu của Việt Nam sang Mỹ là dệt may, đồ gỗ, giày dép... Thiết bị điện và sản phẩm âm thanh cũng xếp thứ tự cao trong số các mặt hàng xuất khẩu. Việt Nam nhập khẩu từ Mỹ máy móc, thiết bị cơ khí và phụ tùng bông, sợi, vải dệt tăng 7% so với năm 2009 cho thấy Mỹ muốn nâng đỡ VN như thế nào?

Hoa Kỳ e ngại hàng TQ sẽ tràn ngập VN: Tin cho hay năm 2010 Việt Nam nhập tới trên 20 tỷ đôla hàng hóa từ Trung Quốc, khiến cán cân thương mại càng chênh lệch. Hiện chưa có thống kê đầy đủ, nhưng một số nguồn tin ước tính lượng nhập siêu từ Trung Quốc sang Việt Nam năm vừa qua có thể lên tới 12, 6 tỷ đôla. Báo Tuổi Trẻ dẫn nguồn Tổng cục Hải quan cho hay kim ngạch nhập khẩu hàng hóa từ Trung Quốc năm 2010 là 20, 01 tỷ đôla Mỹ. Các mặt hàng nhập khẩu chủ yếu là máy móc thiết bị (5, 47 tỷ đôla), sắt thép (gần 5, 12 tỷ), vải may mặc (2, 13 tỷ), máy vi tính và sản phẩm điện tử (1, 68 tỷ); và xăng dầu (khoảng 1, 06 tỷ đôla). Cũng theo tờ báo này, Việt Nam nhập nhiều mặt hàng thực phẩm và hàng tiêu dùng với kim ngạch cao như thủy hải sản, nông sản, quần áo và giày dép… Trong khi đó, lượng hàng Việt Nam xuất khẩu sang Trung Quốc dù đã hết sức cố gắng vẫn chỉ đạt chừng 6, 5 tỷ đôla.

Theo thống kê đăng trên trang Diễn đàn Kinh tế Việt Nam của báo điện tử VietnamNet, sự mất thăng bằng cán cân thương mại Việt Nam - Trung Quốc ngày càng trầm trọng và gia tăng với tốc độ "chóng mặt". Báo này cho hay năm 2000, nhập siêu từ Trung Quốc vào Việt Nam mới ở mức 135 triệu đôla, tăng lên 200 triệu vào năm 2001. Năm 2007, lượng nhập siêu là 9, 1 tỷ đôla nhưng năm 2009 đã là 11,5 tỷ đôla. Việt Nam phải quá phụ thuộc vào Trung Quốc làm cho Mỹ phải xét lại; Các nhà kinh tế tỏ ra quan ngại về điều mà họ gọi là "phụ thuộc quá lớn" vào một thị trường Trung Quốc. Tỷ trọng hàng hóa Trung Quốc trong kim ngạch nhập khẩu toàn năm ngoái của Việt Nam đã vượt qua các thị trường lớn khác như EU và Asean. Đó là còn chưa tính tới lượng hàng hóa vào Việt Nam theo đường tiểu ngạch. Ngược lại, Việt Nam xuất khẩu sang Trung Quốc chủ yếu là nguyên liệu, nhiên liệu và khoáng sản sơ chế (raw material).

Báo VietnamNet dẫn nguồn Bộ Công thương nói danh sách các mặt hàng xuất khẩu sang Trung Quốc năm 2011-2012 bao gồm cả alumin khai thác và sơ chế tại các dự án bauxite ở Tây Nguyên. Tuy nhiên, với chính sách giảm xuất khẩu than đá và dầu thô để bảo đảm an ninh năng lượng của Việt Nam, theo VietnamNet, việc cân bằng lại cán cân thương mại với nước láng giềng khổng lồ khó mà thực hiện được.

VN mong đợi Báo Đảng ở Việt Nam hoan nghênh quan hệ sâu đậm hơn với Hoa Kỳ với khu vực trong năm 2010 và hy vọng quan hệ đem lại hiệu quả cụ thể năm tới. Hôm 29/12/2010, Tạp chí Cộng sản, cơ quan phụ trách mặt tư tưởng - lý luận của đảng cầm quyền ở Việt Nam đã đăng bài của Thông tấn xã Việt Nam ca ngợi rằng sự dấn sâu vào khu vực Đông Nam Á của Hoa Kỳ trong năm nay là điều mong đợi của đảng Mafia. Bài "Năm 2010: Tầng nấc mới trong quan hệ Asean - Mỹ" cho rằng năm nay, nước Mỹ "đã để lại một dấu ấn sâu đậm hơn ở Đông Nam Á".Vì thật ra bắt đầu 2010 là thời điểm decent interval.

Ở vị trí cao nhất trên trang Quốc tế, bài báo cũng nhắc đến "hai chuyến thăm" của Ngoại trưởng Hillary Clinton tới Việt Nam, và cho rằng Hoa Kỳ đang theo đuổi "chính sách can dự mới với Miến Ðiện [Myanmar]". Trước đó là cuộc hội đàm giữa Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết và Tổng thống Barack Obama tại New York; Tờ báo của Việt Nam lộ ra sự vui mừng nhắc lại rằng hai nhà lãnh đạo đã "đồng chủ trì" cuộc họp cao cấp Hoa Kỳ - Asean ở New York hồi tháng 9 vừa qua với ý nêu cao vị thế của phía Việt Nam. Sau đó, tại hội nghị thượng đỉnh ở Singapore tháng 11, các lãnh đạo Việt Nam và Asean lại gặp gỡ ông Obama một lần nữa để tái xác-định sự hiện diện của Mỹ ở vùng nầy là điều chắc chắn.

Tuy không đề cập đến Trung Quốc nhưng bài báo cho rằng "sau nhiều năm chú trọng quan hệ với các nước lớn, có thể nói năm 2010 đã đánh dấu bước chuyển của chính quyền Mỹ trong quan hệ với các nước nhỏ hơn" dĩ nhiên là 10 năm sau cùng của sách lược Eurasia là mọi việc xung đột điều phải được giải quyết trên bàn mổ LHQ mà Hoa Kỳ nghiêm khắc bắt buộc Trung Quốc phải tuân thủ những điều luật ứng xử quốc tế DOC.

Hy vọng trong năm 2011, mối quan hệ Mỹ - ASEAN không chỉ dừng lại ở những lời bày tỏ tốt đẹp về nhau: Theo Tạp chí Cộng sản, Điều này được thể hiện rõ ràng nhất trong quan hệ Mỹ - Asean mà truyền thông nhà nước ở Việt Nam cho rằng "đã tiến một tầng nấc mới". Bài báo nói trên cho rằng Hoa Kỳ nay có tư-cách can dự "ngang bằng và đa phương hơn" với các nước Đông Nam Á. Tuy thế, bài báo cũng nhận định rằng đây là quan hệ "đối tác non trẻ là Việt Nam" và chính Hoa Kỳ cũng như các nước thành viên Asean đang có các thách thức nội bộ. Trong bối cảnh đó, bài trên Tạp chí Cộng sản viết: "Hy vọng trong năm 2011, mối quan hệ Mỹ - Asean không chỉ dừng lại ở những lời bày tỏ tốt đẹp về nhau mà được thể hiện trong các hành động hiệu quả có lợi cho cả hai bên".

Quan hệ Hoa Kỳ với Việt Nam đang bước vào một giai đoạn nhạy cảm. Đảng Cộng sản Việt Nam đã họp Đại hội XI, quyết định đường lối cho hệ thống cộng sản và nền kinh tế thị trường vào năm năm tới trong không khí ngày càng có nhiều đòi hỏi nội bộ rằng Đảng phải cải tổ chính trị một cách thẳng thắn và dứt khoát (chắc chắn là dứt khoát vì bản chất họ là đảng Mafia chớ đâu phải đảng CS thực chất) vì không còn con đường nào khác mà do Mỹ áp đặt đúng vào thời điểm ước tính. Sau một thời gian dài bình tĩnh, nhẫn nại, Hoa Kỳ cũng vừa bổ nhiệm ông David Shear, một chuyên gia về Đông Á, sang làm tân đại sứ từ đầu 2011, thay cho ông Michael Michalak sau 3 năm rưỡi phục vụ tại Việt Nam.

Nhắm vào kinh tế, ai cần ai hơn? Là một nền kinh tế có mức độ tăng trưởng khá cao trong vùng thời gian qua do sự ngầm giúp của Mỹ, trong bối cảnh hậu khủng hoảng kinh tế trên thế giới, song liệu Việt Nam cần tới Mỹ hơn hay là cường quốc kinh tế hàng đầu này phải cần tới Việt Nam hơn tại Đông Nam Á? Chủ đề này đã được cây viết Jonathan Tepperman dành nhiều thời lượng phân tích ở bài báo mới nhất trong tháng 11 của ông trên tờ báo Mỹ chuyên về nghị luận chính trị và các vấn đề quốc tế The Atlantic có tựa đề "Obama làm bạn với các quốc gia chuyên quyền ở châu Á." Sau khi cho rằng Tổng thống Mỹ đã ít nhiều tỏ ra 'mềm mỏng' trước các cường quốc như Nga và Trung Quốc, đặc biệt trên địa hạt dân chủ và nhân quyền, phó chủ biên quốc tế của tờ New York Magazine nhận định, chính sách này không nhất quán ở nơi khác, đặc biệt với Việt Nam. "Việt Nam vẫn là một nước nhỏ và yếu; Dù đây là một đối tác mới của Mỹ cả về kinh tế và chiến lược; Với thu nhập quốc nội tăng chừng 7% vào quý trước, vốn làm cho nước này trở thành một trong các nền kinh tế nóng nhất ở châu Á..." tác giả viết. Và nếu Hà Nội từ chối, và đây là lý do thứ ba cần chú ý, thì Washington có rất nhiều các đối tác tiềm năng khác ở khu vực này của thế giới; "Nhưng mặc dù các cải cách kinh tế của Hà Nội, Việt Nam vẫn còn là một thể chế khá độc tài, thậm chí tổ chức Human Right Watch còn gọi đây là một trong những quốc gia có sự đàn áp sâu sắc nhất ở châu Á"

Cựu phó chủ biên của tờ Foreign Affairs Magazine còn xác nhận qua bài báo rằng trong thời gian hai năm qua, chính phủ Việt Nam đã "tiến hành các vụ đàn áp rộng khắp", và bỏ tù nhiều nông dân phản đối nạn mà ông gọi là 'cướp đất' ở đồng bằng Sông Cửu Long, "áp-chế các giáo dân công giáo và các chủ chăn" ở các giáo sứ "phản đối việc tịch biên, quốc hữu hóa đất đai và tài sản của nhà thờ". "Nhiều nhà hoạt động người Thượng chống lại việc chính phủ kiểm soát các nhà thờ, cũng như hàng trăm nhà hoạt động chính trị ôn hòa đã bị bắt giữ," Tepperman viết.

Sau khi ghi nhận tăng trưởng kinh tế ở Việt Nam trong thời gian gần đây đã tạo cho các nhà sản xuất Mỹ cơ hội hưởng giá nhân lực lao động thấp trong so sánh với mức giá lao động của Trung Quốc đang nhanh chóng tăng giá, tác giả bài báo trên The Atlantic nhận xét: "Nhưng đối phó với Việt Nam thì dễ hơn. Mỹ có đủ sức để ép nước này mạnh hơn trên các giá trị cơ bản của tự do chẳng hạn, bằng cách hướng cho các hợp tác làm cho Việt Nam phải nhẹ tay hơn, vì lý do đơn giản là Việt Nam cần Mỹ hơn là Washington cần Hà Nội rất nhiều". Những điều trên đây, tôi nghĩ rằng độc giả cũng đoán được nước mình sẽ đi về đâu trong tương lai… có phải một nước Việt Nam Cộng Hoà đang hiện ra như vầng thái dương vừa ló dạng cuối chân trời?

QUEENBEE-1

vinhtruong
03-19-2011, 10:16 PM
Người ta nói nhiều về ĐCS, riêng tôi không nghĩ họ còn là bản chất CS theo định nghĩa thực chất của nó, mong các bạn trên diễn đàn hãy bình tâm nhìn nhận lại những người CS của thời kỳ trước đây và bây giờ, nếu họ muốn tồn tại phải luôn luôn mang cái nhãn hiệu CS để búa rìu dư luận không thể khám phá ra rằng tội lỗi ghê gớm gây ra do Skull and Bones. Nhưng sự thật nói đến chủ nghĩa Mác dù một tí của Mác cũng không còn tồn tại tại VN, có thể mọi người chưa nhìn ra họ thật sự là ai, đó là nét độc đáo phỉnh gạt tinh-vi của họ! nhưng tôi dám quả quyết họ không còn hoặc không phải là người CS. Do vậy, mong rằng đừng ai gọi họ là người CS dù họ có tự hô hào, vì theo định-kiến của triều đại Mafia Lê Ðức Thọ phải cố bám vào bức tường thép HCM mà tồn tại cho đến ngày cuốn DVD sự thật HCM ra đời… thì chuẩn bị tom góp của cải chuồn đi cũng chưa chắc là yên thân vì chướng ngại vậy: H.R. 643, The Vietnam Human Rights Sanctions Act, nếu chạy qua TQ cũng không thoát, vì TQ là đàn em tình nguyện của Mỹ.

Thế thì… vậy sự thật được phơi bày rằng họ chính là ai? Một thế lực ghê gớm trên đỉnh cao chói lọi muốn phỉnh gạt tất cả người Việt một cách tinh vi ngay từ lúc họ dựng lên triều đại Mafia Lê Ðức Thọ 1959 cho đến giờ nầy, Họ là ai? Thế chế độ Việt Nam thuộc thể chế nào? Là Mafia toàn trị giống y chang Skull and Bones của Mỹ theo như Thủ lãnh triều đại Skull and Bones, thế hệ thứ HAI là Bushes. Căn cứ vào sự tiết lộ qua sách “THE BUSHES” 2004 của Peter Schweizer, trang 267 có ghi rõ The Chinese Leadership was like an Asian version of Skull and Bones, secretive and select. While George (là dòng họ Bush) was not exactly in the club, he was generally trusted by its members. Có ai hiểu nổi cuộc tàn sát sinh-viên tại Thiên An Môn có sự gục đầu đồng ý của phái đoàn George H W Bush? Ðặc biệt có chủ tịch Pennzoil, Hugh Liedtke, cánh tay mặt của dòng họ Bush được Ðặng Tiểu Bình ân-cần mời-mọc khoan dầu vùng South China Sea của TQ? Coi như VN phải xét lại về vụ nầy, nếu khôn hồn thì đừng chọc giận Mỹ mà nhân cơ hội 10 năm sau cùng của sách lược Eurasia (giai đoạn truất phế ngôi vị hạng NHÌ của TQ) rán ôm chưn Mỹ cho chắc để không bị mất chủ quyền Biển-Ðảo! Nhưng VN sức mấy mà dám sảnh sẹ cũng nhờ CIA ở sau lưng cố vấn xúi bẩy “Chờ đợi gì mà không đi vào trục lộ-đồ đã vạch sẵn đi Cha-Nội”.

Trước 1945 VN đã có nhiều đảng phái; theo sự nghiên cứu đề nghị của điệp viên 19, Lucius Conein từ năm 1946 đến 1975, CIA chỉ chọn có ĐCSVN đánh Pháp, đánh Mỹ và VNCH, nhưng phải trải qua giai đoạn biến thể từ CS sẽ huyền-biến thành đảng Mafia toàn tri giống y chang Skull and Bones của Mỹ, với điều kiện bằng mọi giá phải thay đổi hiến pháp VN vào thời điểm decent interval 1959. CIA dựng lên triều đại Lê Ðức Thọ đem Thọ về nam thế Lê Duẩn về làm cảnh tại Hà Nội với chức Quyền TBT, còn cụ Hồ thì ngồi chơi xơi nước ngay sau khi Lê Ðức Thọ tự biên tự diễn thay đổi Hiến-Pháp 1959 (vùng tối đen nầy của lịch sử sẽ được Mỹ công bố tài liệu mật tiếp theo sau DVD về sự thât HCM)

Cho mãi đến ngày hôm nay, thủ lãnh thế hệ thứ hai Skull and Bones mới thú nhận như sách The Bushes và chỉ có duy nhứt suốt thời gian dài, khi đó chẳng có đảng phái nào lên tiếng; bây giờ kể từ 1995 Mỹ thiết lập bang giao theo lộ đồ 20 năm thù địch (hostility) nền kinh tế hòa-bình giống y chang như VNCH thì nhiều kẻ tranh giành ảnh hưởng; Còn khi chiến tranh, cấm vận cô lập về kinh tế thì khó khăn là đương nhiên; hãy lên tiếng với những ông lớn như Mỹ tự cho mình có cái quyền áp đặt cho các nước khác phải nghèo mới đúng, vì không có nước nghèo thì làm gì tự hào là nước mình giàu? Theo nhận xét của tư bản là thế đấy.

Theo đoạn hai phần cuối của sách lược Eurasia (1920-2020) quân Mỹ hiện đang tham chiến tại hai mặt trận Irak và Afghanistan, với tổng quân số hiện diện tại cả hai mặt trận được ước tính khoảng 200,000; Mặc dù số thiệt hại tại cả hai mặt trận trong thời gian 8 năm tham chiến tại Afghanistan cũng như 5 năm tại Irak không quá cao như cuộc chiến Triều Tiên (1950-1953) hay Việt Nam năm (1965-1973) mỗi nơi trong hai cuộc chiến ấy làm cho quân Mỹ thiệt hại gần 60,000 tử trận.

Theo như sự móc nối ngầm của OSS, rồi đến phiên CIA với Mao Trạch Ðông có điều kiện chia đôi Triều Tiên và VN y chang như Ðức để Permanent Government kiếm lợi nhuận qua buôn bán mặt hàng giết người, thì ngay lập tức phi đội CAT của CIA sẽ cưởng bức di tản Tưởng Giới Thạch và phe nhóm ra đảo Ðài Loan để cho Mao giải phóng lục địa 1949 (nhưng 10 năm sau (1959) thì CIA giúp giải cứu Ðức Ðạt Lai để phòng khi TQ dỡ chứng sau nầy mới có bửu bối ‘kim-cô‘ để trị). Cuộc chiến Triều-Tiên xảy ra khi dư âm của Thế Chiến II vẫn còn tương đối nóng hổi, nên quân nhân Mỹ tham chiến với hào khí của chiến thắng Hitler tại Âu Châu cũng như Nhật tại Á Châu còn sót lại. Vả lại cuộc chiến này cũng chỉ xảy ra trong ba năm , trong điều kiện các đe dọa của chủ nghĩa CS Liên Xô cũng như Tầu là rất thực, cho nên xã hội Mỹ không phải đối diện với những quan điểm lập trường đối nghịch trong quần chúng .

Đến năm 1965, hai tiểu đoàn TQLC đổ bộ vào Ðà Nẳng, 20 năm sau thế chiến II kết thúc, lớp trẻ sinh sau thế chiến vốn được gọi là thế hệ Baby Boomer nay sống trong điều kiện kinh tế, kỹ thuật cũng như trật tự xã hội khác, nên họ có những suy nghĩ khác về vai trò của Mỹ đối với các vấn đề của thế giới. Họ muốn hòa bình một cách “thơ ngây” nhưng thế hệ này nay chiếm đa số trong các xã hội Mỹ cũng như Âu Châu trong điều kiện hưởng thụ tối đa theo lối chủ nghĩa cá nhân hiện sinh, phó mặc các bất ổn ngày càng trở nên lớn lao trên quy mô toàn cầu. Permanent Government tiến hành chiến tranh VN trong điều kiện rất khó khăn về mặt tâm lý quần chúng Mỹ cũng như Âu Châu. Nếu nói rằng thế hệ Baby Boomer theo chủ trương Monroe, sự thực không phải như vậy; hay họ theo chủ nghĩa quốc tế, sự thực cũng không phải. Như thế họ chủ trương thế nào? Ðơn-giản chỉ là hãy hưởng thụ cho ngày hôm nay, ngày mai ra sao tính sau; Theo cách nhìn đó dường như có vẻ như họ theo chủ nghĩa vô chính phủ. Cho nên Permanent Government hoạch định cuộc chiến VN thực tế phải đối diện với hai chiến tuyến bên trong và bên ngoài nước Mỹ có nghĩa công cụ CIA lo bạo hành, còn Truyền thông Văn Hoá là phương tiện chiến lược nội tại; Nhưng P.G biết cách xái tiền cho cơ quan truyên thông khi cần hăm doạ hay ngay đến khủng bố chính phủ, như phong trào phản chiến chẳng hạn, đốt thẻ quân dịch, đòi bồi thường chất độc màu Da-Cam dù thiếu bằng chứng y khoa, nhưng con người bị ảnh hưởng tâm lý thì sao?

Suy nghĩ xa hơn nữa ta sẽ thấy, cuộc chiến VN cũng là cuộc chiến chọn lựa và cần thiết cho chương trình CIP để nước Mỹ trở nên cường quốc số MỘT mà không nước nào theo kịp dựa vào sách lược 100 năm Eurasia, vì nó nằm trong sách lược chia hai quốc gia Ðức, Triều Tiên và VN qua soạn giả vở bi-kịch George Kennan được thiết kế dưới thời Tổng Thống Truman, được thi hành dưới thời Tổng Thống Kennedy và Johnson cho VN, kết thúc dưới thời R. Nixon. Các kế sách sau đó dẫn Liên Xô đến chỗ tan rã dưới thời R.Reagan, nhưng sự thật do tài ba của ông Phó George H W Buch. Ông Bush-Cha chỉ có nhiệm vụ giữ yên tình hình thế giới để CS Liên Xô không thể gượng dậy để trở thành đe dọa mới; Bill Clinton chỉ có nhiệm vụ khai thác các thành quả kinh tế sau chiến tranh lạnh, (nhờ vào đảng Cộng Hoà để lại) chuẩn bị cho một cuộc chiến chọn lựa và cần thiết khác để Ông Bush-Con tiến hành chiến tranh toàn diện tại Á Châu, nhưng là cuộc chiến kinh tế với TQ. Vì đã có ước tính từ khuya nên TQ vẫn bị Mỹ quật ngã ra khỏi ngôi vị thứ NHÌ và giao lại cho Ấn Ðộ dù Ấn Ðộ chưa đủ khả năng nhưng Mỹ cứ tạm thời đè bắt Ấn Ðộ phải nhận vì có dân số đứng hàng thứ hai.

Nhìn trên bình diện toàn cầu thì hai mặt trận Irak và Afghanistan hiện nay cũng nằm trong một cuộc chiến chọn lựa và cần thiết của sách lược Eurasia đã vạch sẵn như lời Ông Richard Hass, Chủ Tịch CFR đã đặt thành chủ đề trong cuốn sách của ông mới đây và hiện được nhiều người đọc. Vấn đề được đặt ra là: “đâu là mục tiêu tối hậu của cuộc chiến này? tàn phá rồi xây dựng như một mô hình mẫu nền dân chủ theo phương Tây cho các nước Hồi giáo phải chăng mục tiêu chỉ giới hạn nhắm vào Taliban, al Queda và Sadam Husein, hay còn mục tiêu sâu rộng thầm kín khác mà Hoa Kỳ không công khai nói tới? "Mỹ luôn luôn thuyết giảng những giá trị mà chính họ không thể sống theo" bà Marina Ottaway, giám đốc chương trình Trung Đông tại Carnegie Endowment for International Peace ở Washington, nói. "Cuối cùng thì quyền lợi của Mỹ luôn là trên hết" Khi cuộc nổi dậy đã lan ra khỏi Bắc Phi với Bahrain và Saudi Arabia, Washington đã tỏ ra thận trọng với cách tiếp cận riêng biệt đối với mỗi nước. Với Mỹ, sự ổn định tại các quốc gia giàu dầu mỏ hiện nay dường như quan trọng hơn là hy vọng về các phong trào phản kháng.

Vì sao Mỹ dùng vũ lực chỉ với Libya? Sự khác nhau giữa Libya và Yemen hoặc Bahrain là gì? Cả ba nước đều sử dụng bạo lực để đè bẹp các cuộc biểu tình đòi dân chủ, nhưng Mỹ và các đồng minh phương Tây chỉ lên kế hoạch phản ứng quân sự với mỗi Libya!? Nếu trường hợp VN thì sao? Mỹ cũng sẽ can thiệp như Libya vì VN có trữ lượng dầu hoả lớn nhứt vùng ÐNÁ! Khác với Cambodia và Lào. Tổng Thống Hoa Kỳ Barack Obama nói rằng thế giới đang ra tay để ngăn ông Moammar Gadhafi giết thường dân và thực thi vùng cấm bay được Liên Hiệp Quốc chấp thuận. Nhà lãnh đạo Mỹ nói: “Thế giới có sự đồng thuận và quyết tâm cao. Nhân dân Libya phải được bảo vệ và trong lúc bạo lực chống thường dân chưa chấm dứt, liên minh của chúng ta sẵn sàng hành động, và hành động một cách khẩn cấp” Ngoại trưởng Clinton tiếp: “Thế giới sẽ không ngồi yên trong khi thường dân bị giết thêm. Hoa Kỳ sẽ ủng hộ các đồng minh và đối tác để thi hành Nghị quyết 1973, Hoa Kỳ sát cánh với nhân dân Libya và sẽ không từ bỏ các nỗ lực để bào vệ họ.”

Nếu không muốn nói toạc móng Heo là Mỹ muốn nắm giữ vòi Xăng ở Trung-đông, lần nầy không giống như 1941 ép chẹt Nhựt phải gây chiến để Mỹ tàn phá nước Nhựt rồi tái thiết sau. Nhưng thế kỷ 21, Mỹ không chơi như vậy, đánh Iraq, Trung Ðông là để chận nguồn dầu xăng, chỉ cần chận lại một tuần lể thôi là TQ chết ngợp phải vâng lời ngay? Vâng lời Mỹ ngay thì làm gì? Chuyển qua bành trướng hướng tây thôi, nói theo chính trị là giúp đỡ tái thiết các nước Cộng Hoà phía cực nam của LX mà phần đông là người Tàu đã di dân hàng thế kỷ nay. Giúp đỡ tái thiết như Nhựt, Ðại Hàn, THQG…giúp VN, dĩ nhiên là có tham nhũng, ăn cắp tiền viện trợ gởi vào trương mục, rồi đảo chánh, tiền dollar Xanh chạy qua Mỹ là OK.

Theo tin Paris, Thứ Tư, 12/1/2011 vua qua, TQ sẽ dùng phần mềm kinh tế tài chánh chinh phục thế giới: Tân Cương Tây Tạng rồi Ðông Nam A, Bắc Mỹ, Châu Phi, Âu châu đả xuất khẩu 400 triệu người điều hành tình báo các công-ty TQ nhất là VN hoàn-toàn lệ thuộc người Tàu cả ngàn năm cả các nước Ðông Nam Á cũng vậy, cả thế giới đều la con nợ của TQ đều phải sợ kính nể TQ, nhưng Mỹ thì không, vì dự trù tạm thời cho TQ lên Voi, mai nầy Mỹ sẽ lấy vốn đầu tư qua làm ăn tại VN thì lúc đó VN sẽ đứng hạng 14, và biết đâu TQ sẽ tụt xuống hạng 20 dưới VN? Nhưng bắt đầu năm 2012 VN sẽ là một nước tiên phuông dám chấp nhận đương đầu với TQ, dĩ nhiên có Mỹ sau lưng cũng vì chủ quyền biển đảo.

So sánh với cuộc chiến VN trước đây cũng là điều thú vị, vì người Mỹ coi cuộc chiến VN là cuộc chiến gián chỉ, nhằm mục tiêu tối hậu là gây áp lực tối đa với Tầu Cộng trên bàn hội nghị bí mật kéo dài suốt 18 năm liền tại nhiều địa điểm khác nhau nhưng chủ yếu là tại Varsava Ba Lan. Như vậy cuộc chiến với Hà Nội hay với công cụ do Hà Nội lập ra là Mặt trận Giải Phóng Miền Nam chỉ là phụ, cường độ chiến cuộc tăng giảm tùy thuộc vào các kết quả của các cuộc thương thuyết bí mật giữa Mỹ với Tầu Cộng nhưng lúc nào Mỹ cũng ở vị thế thượng phong.

Sau năm 1968 còn có thêm cuộc thương thuyết công khai giữa Mỹ, Hà Nội, VNCH cũng như Mặt Trận Giải Phóng tại Paris; Hòa đàm Paris khởi sự đánh dấu bước tiến bộ thực sự trong cuộc thương thuyết giữa Mỹ với Bắc Kinh; Cho nên, ta cần đánh giá là ngay trong năm 1967 thì thế cờ trong cuộc chiến VN đã thực sự bước sang khúc rẽ khác rồi. Chiến sự vẫn còn trôi nổi với nhiều đợt thí quân của cả hai phía là Mỹ và Hà Nội, xảy ra trong biến cố Tết Mậu Thân, đánh qua Cambodge, Nam Lào hay Mùa Hè Đỏ Lửa năm 1972 - thực tế chỉ là giải quyết các thế lực cản trở đối với thỏa hiệp Paris về VN, cũng như chờ cho Liên Xô đi vào thiên la địa võng mà Hoa Kỳ đang chuẩn bị tung ra để đẩy Liên Xô vào thế sa lầy toàn diện để phải chấp nhận thua cuộc nhờ vào bốn đời thiên phú chuyên trách tình báo của dòng họ Bushes.

Như thế nếu không đặt ra một kế sách rộng lớn nhằm giải quyết dứt điểm các bất ổn của thế giới một cách toàn diện, Hoa Kỳ và Phương Tây nói chung không đi vào Irak hay Afghanistan, vốn là vùng địa hình địa vật cũng như văn hóa chủng tộc rất phức tạp. Rút kinh nghiệm trong cuộc chiến VN trước đây , Hoa Kỳ tự biết rằng, xử dụng lính Mỹ tham gia vào cuộc chiến chống du kích theo kiểu thánh chiến ôm bom tự sát kiểu Trung Đông Hồi Giáo, là một chiến dịch quân sự đầy nguy hiểm. Nhưng xin ghi nhớ là vụ đánh bom tự sát nhắm vào quân Mỹ tại Liban năm 1983 tại Beirut làm 200 thủy quân lục chiến Mỹ chết, vụ này do Iran dàn dựng, đủ cho thấy Phương Tây cũng như Hoa Kỳ không thể đứng ngoài cuộc được. Quân Mỹ được huấn luyện sẵn sàng để đối đầu với kiểu chiến tranh khủng bố diễn biến dù dưới bất cứ hình thức nào, bằng việc xử dụng tối đa kỹ thuật chiến tranh hiện đại nhất để giảm thiểu thương vong. Thực tế, NATO đã chứng tỏ sự thành công trong kỹ thuật chiến tranh chống khủng bố quốc tế về mặt quân sự; Số thiệt hại ở mức thấp, có thể kiểm soát được, đối với cả dân thường cũng như người lính.

Chiến tranh du kích dù diễn biến theo bất cứ kiểu nào tự nó không giải quyết được vấn đề, giải pháp nằm trên bàn thương thuyết về quyền lợi của các phía liên quan, hoặc nằm trong các biện pháp chống du kích chiến có kết hợp quân sự với chính trị văn hóa xã hội cũng như kinh tế. Việc này, chỉ thành công duy nhất trong trường hợp của Mã Lai Á khi Quận Công Mounbatten của Anh áp dụng mọi biện pháp nhằm chống lại quân du kích Mã Cộng do Bắc Kinh đứng dật dây phía sau, bằng cách tách rời dân chúng ra khỏi các vùng do Mã Cộng kiểm soát, để quân đội vừa bảo vệ dân chúng đồng thời huy động sức mạnh phong tỏa mọi đường tiếp tế của Mã Cộng, tiêu diệt sinh lực địch kết hợp với chiêu hồi.

Vào thời kỳ năm 1960 Ông Ngô Đình Nhu là Kiến Trúc Sư chính của Đệ Nhất Cộng Hòa VN đã cố áp dụng kế sách này, được gọi là Quốc Sách Ấp Chiến Lược, nhưng không đem lại thành công vì vùng biên địa quá dài không đủ lực lượng cũng như phương tiện tài chánh để kiểm soát; nhưng chủ yếu vì cuộc chiến VN là cuộc chiến gián chỉ rộng lớn mà Hoa Kỳ đang từng bước chuẩn bị để tiến hành chiến tranh theo cách của mình, là huấn luyện thao dượt trận thật, chấm dứt huấn luyện tại sân nhà như trò chơi vô bổ, nâng đỡ hãng hàng không mới phát triển qua thế hê phản lực, kể cả trực thăng, và 3 triệu lính luân phiên mỗi năm như tham dự cuộc pinic thao- trường, như hành khách booked trước, và còn nhắm tới mục tiêu sâu rộng hơn hẳn so với những gì mà TT Ngô Đình Diệm suy nghĩ trong hạn hẹp.

QUEENBEE-1

vinhtruong
04-01-2011, 05:40 PM
Tập đoàn ExxonMobil của Hoa Kỳ chuẩn bị khoan thăm dò dầu khí trong vùng biển ngoài khơi miền Trung Việt Nam: Trang tin Công nghệ Dầu khí thuộc Tập đoàn Dầu khí Việt Nam cho hay mũi khoan đầu tiên sẽ được Công ty TNHH Thăm dò và khai thác dầu khí ExxonMobil thực hiện vào cuối tháng Tư tại vị trí lô 119 trên thềm lục địa Quảng Ngãi-Đà Nẵng. Thời gian khoan thăm dò lần này sẽ là khoảng 40 ngày
Hôm 29/03, đại diện công ty đã có buổi làm việc với giới chức chính quyền Đà Nẵng về kế hoạch khoan thăm dò tại lô 119; Trước đó, ngày 11/03 Công ty TNHH Thăm dò và khai thác dầu khí ExxonMobil đã có văn bản về việc khoan thăm dò dầu khí tại giếng khoan CNVD-1 lô 119 ngoài khơi thềm lục địa Việt Nam, thuộc vùng biển các tỉnh Đà Nẵng, Quảng Ngãi và Quảng Nam. Được biết quá trình dựng giàn khoan có thể bắt đầu ngay đầu tháng Tư năm nay
Một nguồn tin cho BBC biết việc khoan thăm dò ở lô 119 đáng ra đã được tiến hành từ năm ngoái, nhưng phải hoãn vì lý do thời tiết xấu. Ngoài lô 119, ExxonMobil còn có dự án thăm dò ở hai lô kế cận là 117 và 118, đều nằm trong vùng thềm lục địa miền Trung Việt Nam.
Phản ứng của Trung Quốc?
Cho tới ngày thứ Sáu 01/04/2011, Trung Quốc chưa có phản ứng chính thức gì về kế hoạch của ExxonMobil, Được biết, giếng khoan của ExxonMobil ở lô 119 có kinh độ Đông 109°41 vĩ độ Bắc 15°18'. Nếu nhìn trên bản đồ trực tuyến mà chính Trung Quốc đưa ra, vị trí này nằm hoàn toàn trên thềm lục địa của Việt Nam, nhưng cận kề một trong chín đoạn mà Bắc Kinh yêu sách chủ quyền tại Biển Đông. Một điểm đáng nói là không có một tọa độ địa lý cố định cho đường chín đoạn yêu sách của Trung Quốc (còn gọi là đường chữ U hay đường lưỡi bò), trừ vĩ độ Bắc 4°. Điều này có nghĩa phản ứng của Trung Quốc, theo đánh giá của giới chuyên gia, là "rất khó lường".
Việt Nam và các quốc gia có chung Biển Đông nhiều lần phản đối đường "lưỡi bò" chiếm 80% diện tích Biển Đông của Trung Quốc, gọi đây là "yêu sách phi lý". Gần lô 119 là lô 120, mà Công ty thăm dò - khai thác dầu khí Neon Energy của Úc đã cùng đối tác Việt Nam thăm dò địa chấn hồi tháng 5 năm ngoái. Lúc đó phía Việt Nam đã phải cử tàu hải quân ra hộ tống công việc thăm dò này. Các công ty dầu khí Mỹ được cho là có hậu thuẫn của chính phủ; Cho dù lần này phản ứng của Bắc Kinh ra sao, kế hoạch của ExxonMobil cũng chứng tỏ một thái độ mạnh bạo hơn của công ty Hoa Kỳ trong việc làm ăn với Việt Nam.
Cũng có ý kiến của giới chuyên gia cho rằng các tập đoàn dầu khí Hoa Kỳ thường được chính phủ Mỹ hậu thuẫn; Nhớ lại hồi tháng 7/2008, Trung Quốc đã gây sức ép buộc ExxonMobil ngừng dự án với Việt Nam tại khu vực mà Bắc Kinh nói là thuộc chủ quyền Trung Quốc.
Tập đoàn khổng lồ này, tuy chưa thông báo rút đi, nhưng cũng không tiếp tục công việc, vì lý do đơn giãn chưa đến thời điểm (decent interval) mà phải đợi vào trục lộ đồ kế hoặch 10 năm sau củng của sách lược Eurasia 1920-2020, bắt đầu Bà Ngoại trưởng Hillary đến VN hai lần liên tiếp trong năm khởi điểm 2010
Thế là TQ ngon trớn thổi phòng Dự án bị Trung Quốc phản đối lúc đó nằm trên thềm lục địa phía Nam, gồm các lô 135 và 136, khu vực Tư Chính-Vũng Mây của bồn trũng Nam Côn Sơn. Bồn trũng Nam Côn Sơn, được cho là giàu tiềm năng dầu khí, là nơi Trung Quốc đòi tranh chấp chủ quyền với Việt Nam và đã gây áp lực buộc nhiều công ty nước ngoài muốn làm ăn với Việt Nam phải rút lui. Thông qua các đại sứ quán tại nước ngoài, Bắc Kinh đã gây áp lực lên các công ty dầu khí quốc tế muốn cùng Việt Nam khai thác dầu khí tại khu vực biển đang tranh chấp. Hồi tháng 6/2007, dưới áp lực của Trung Quốc, Tập đoàn dầu khí Anh British Petroleum (BP) đã ngừng việc thăm dò khảo sát địa chấn tại Nam Côn Sơn trước khi chính thức rút khỏi dự án thăm dò này vào tháng 3/2009. Nhưng năm nầy, 2011 nếu TQ tái diển cái trò bắt nạt VN sẽ phản ứng quyết liệt bằng đạn thật trong đó có hoả-tiển Do Thái và gunship UH1-H modified gunship trên chiến h ạm tuần tra sẽ phản ứng mạnh, vì cũng dễ hiểu là sau lưng VN là Ðệ Thất Hạm Ðội Mỹ, tôi dám cam đoan với các bạn TQ sẽ co lại như Ðỉa phải vôi.
Ðả đến thời điểm, TT thứ 44 phải hoá giãi “Hội Chứng VN” bằng nhắc lại hai chử Việt, KHE SANH trong bài diển văn nhậm chức, mà theo người viết là ăn nhịp với thái độ nhị trùng Bùi Tín trong hậu chiến Việt Nam.
Theo dỏi mạng Internet và sách báo, truyền hình, tài liệu mật, người dân biết được những thông tin nhiều chiều của cùng một sự kiện và đúc kết phối kiểm lại với liên hệ thực tế để thành một sự thật hiển nhiên không thể chối cải được: Ông Bùi Tín là con bài của Mỹ (đây tôi không nói là bộ máy chính quyền Mỹ mà là Permanent Government, một thế lực ghê-gớm sau hậu trường chính trị) Ông là người như con kắt-kè đỗi màu từng giai đoạn theo sách lược của Mỹ:
Để chuẩn bị hoàn thành mục tiêu tại Việt Nam sau hậu chiến, người Mỹ bước tới giai đoạn Giao Lưu Văn Hóa để hàn gắn vết thương chiến tranh đùng theo lộ-đồ: Âm nhạc có khả năng liên kết con người. Chúng ta nên ủng hộ mạnh mẽ hơn nếu chúng ta là một người Việt Nam bị ngoại bang ép đặt vì quyền lợi của chúng trong ba thập niên chém giết nhau tận tuyệt, thề không đội trời chung, bởi vì hận thù không đem lại lợi ích gì cho dân tộc nên gạt qua bên lề đi, một quyền lực trong bóng tối thì khác, họ chả cần đếm xĩa gì đến thế hệ dính-dấp cuộc chiến nầy đang trăn-trở là chúng ta, vì chúng ta sẽ chết hết năm 2023 (sau 50 năm kỷ niệm cuộc chiến VN, lập lại 2003, 50 năm cuộc chiến Triều Tiên)– Đây cũng là con đường mà chúng ta nên nhìn. Trí thức hay chính trị cũng phải hiểu rằng thắng hay thua là chuyện thường vì do Mỹ đạo diển. Đó mới là dân trí cao, còn cứ hận thù mãi tức là người kém trí thức luôn mang tư tưởng hận thù, ganh ghét, càng dốt thì hận thù càng cao – Mỹ sau hậu chiến đang dùng “Sách-Lược-Mềm” để loại đảng Mafia (Cộng Sản) ra khỏi VN mà người Việt không hiểu gì cả: Dĩ nhiên là Mỷ tránh tắm máu không muốn lập lại một lần nửa nổi bể-d âu cho dân tộc VN. Nhứt là những bạn câm thù CS, nhưng hảy suy nghĩ cho thật kỹ họ có phải CS thật không hay Mafia? Tôi lấy một thí dụ, trong trận chiến Hạ Lào, chỉ có Lính và Tá là hy sinh cho trận mạc, Tướng không … mà được DAO bóc đi cũng chĩ tướng; Ðại tá trở xuống phải về ở tù. Vậy thử hỏi bao nhiêu phần trăm nhửng người chiến đấu Hạ Lào và hy sinh đã được qua Mỹ 80% … 90% - Bây giờ tắm máu một lần nữa vì hận thù, bao nhiêu chiến sĩ của mình còn kẹt lại VN phải đau khổ vì Dâu, Rễ, Cháu nội/ngoại, Suôi gia phải chịu tan tóc, các bạn hận thù nên nghĩ lại cho đúng đắn?

Chiến dịch Giao Lưu Văn Hóa với số tiền tài trợ khá lớn hơn bao giờ hết, dành sau 15 năm bang giao là để chuẩn bị cho một thập niên sau cùng tới 2020, theo thế chiến lược Eurasia 1920-2020. Tuy nhiên, chuyện Việt Nam chỉ là một màn ‘diển phụ’ trong vở bi-kịch dài lê thê “Eurasia”, dù rằng 10.000 ngày đau thương hay ba thập niên điêu-đứng xãy ra trên đất Việt. Đọc “American Dynasty” của Kevin Phililips 2004, sẽ có một chế độ VNCH theo Mỹ 100% người Việt hảy bình tỉnh chờ xem gần đến rồi (Nên đọc “America and Vietnam”: The Unending War của sữ gia George C Herring, 1991-1992) “Trận đánh đã ngả ngũ nhưng cuộc chiến chưa kết thúc!” do siêu chiến lược gia George Kennan soạn thảo 1941 với sách lược tạm thời chia đôi thành 2 quốc gia (Đức, Korea, và VN) Thống nhứt sau, nơi nào có quân đội Mỹ ở lại làm “hậu- trạm” thì may mắn hơn nước nào Tổng thống đuổi Mỹ thì khó khăn hơn
(Bằng chứng tài liệu OSS và CIA về cuộc chia đôi đất nước phát nguồn từ sụ cấu kết giữa Mỹ và Liên Xô qua chương trình “Aid to Russia 1941-1946 Plan” mà TT John F Kennedy và người em Bô trưởng Tư pháp đang làm thủ tục lôi các nhà tư bản kỹ nghệ quốc phòng ra toà để tịch thu tài sản như đã thực hành 1943 (theo http://www.answers.com/topic/w-averell-harriman 1/22/2006 page 3/7

Hy vọng mối bang giao Việt/Mỹ sẽ diễn tiến theo hướng không tìm cách tạo xung đột với Trung Quốc mà tìm kiếm sự cân bằng, mà chỉ có Hoa Kỳ mới giúp đem lại sự cân bằng đó tại khu vực Biển Ðông.” Sau 20 năm nghiên cứu tôi có thể khẳng định rằng Hoa Kỳ trong hơn 100 năm qua, đã là một cường quốc, và sẽ tiếp tục là một cường quốc trong vùng Thái bình dương. Hoa Kỳ đã từng ở Thái bình dương, đang ở Thái bình dương, và người Mỹ sẽ duy trì sự hiện diện của Mỹ tại Thái bình dương trong tương lai có thể thấy được” Cuộc di tản chiến lược về Honolulu của Hạm đội Mỹ là nằm trong thế gài bẩy Trung Quốc nếu như ngoan cố có hành động du côn bá quyền thì Mỹ nhân cơ hội nầy quịt nợ và chia năm xẽ bảy TQ ra nhiều nước ngay. Vì thế Quốc hội Hoa Kỳ mới ban hành hai “Tu Chánh Án” Cooper-Church 1970 và Case-Church 1973 để gây sự mâu thuẩn giửa các nước Asian và TQ khi Mỹ rút về Hawaii. Việc có lợi đầu tiên là mua vũ khí tự vệ mà Mỹ thì sẳn sàng để bán. Kế đến là Mỹ lại ưa thích các nước lâng bang lục đục với nhau rồi nhờ Mỹ can thiệp, Mỹ sẻ trở lại như cơn mưa cần có trên sa mạc khô cằn sau một cơn hạn hán dài lâu
Tại Biển Đông, vai trò của Hoa Kỳ tại đây là giúp và làm việc với các đối tác trong khu vực, các đồng minh cũ và các đối tác mới, trong đó có Việt Nam là một trong các đối tác mới, để tạo điều kiện cho một khu vực ổn định, thịnh vượng và hòa bình. Đặc biệt, Hoa Kỳ muốn thấy một Việt Nam phồn thịnh, hùng cường, và có khả năng đóng vai trò lãnh đạo tại Đông Nam Á, và là đối tác rất thân-thiết của Hoa Kỳ. Dĩ nhiên chúng ta tin rằng phải có một giải pháp đa phương để giải quyết cuộc tranh chấp. Các quốc gia trong khu-vực phải thấy được lời Tuyên bố về Cách hành xử tại Biển Đông, thành một Bộ luật về Cách Hành xử trong vùng Biển này; Họ muốn thấy tất cả các bên đã tuyên bố chủ quyền một phần hay toàn phần, và hãy ngồi lại với nhau, và đưa ra một quyết định đa phương. Họ tin rằng ASEAN là một diễn đàn tuyệt hảo cho việc này. Với hy vọng kêu gọi tất cả các bên liên hệ hãy sử dụng ASEAN và những công cụ của ASEAN, cũng như những công cụ của cộng đồng quốc tế như hội-nghị Liên hiệp quốc về Luật Biển, và ngồi xuống bên nhau mà giải quyết vấn đề” Đó không phải là những vấn đề có thể giải quyết trong một sớm một chiều; Tất cả mọi người phải kiên nhẫn hơn. Họ thấy có một số tiến bộ từng bước, đây sẽ là một con đường rất dài và chông gai, nhưng là con đường mà cả Việt Nam lẫn Hoa Kỳ đều cam kết sẽ sánh bước” Việt Nam phải đối mặt với quan hệ Trung/Mỹ vốn đầy mâu thuẫn trong một giai đoạn gay cấn. Cả hai nước đều có những sinh hoạt chính trị quan trọng mà anh nào cũng muốn chứng minh với dư luận nội bộ là mình có thể “cứng” với anh kia. Nhưng sự thật TQ chỉ âm-thầm biết mình yếu hơn và rất run-sợ. Nhìn cho thật kỹ thì Hoa Kỳ đã chuẩn bị từ lâu và có nhiều chỉ dấu Trung Quốc rất lo-sợ chính ngay trong nội tại của nước mình; Nói cách khác nước nào chơi với Mỹ đều bị CIA len vào chia rẻ nội bộ của nước đó để làm xáo trộn nội tình chính trị để dễ bề thao túng khi cần, mà cây đủa thần CIA có thể làm nên mọi sự do Siêu Chính Phủ Mỹ giàn dựng. Đồng dollar làm nên sự việc, tất cả các nước đều biết nhưng không có cách nào tránh được sự thâm nhập thần sầu quỷ khóc của CIA; Cách mạng Liên Xô 1917 đã mượn credit card 325 triệu đô của Mỹ để phát triển vũ khí tự vệ, nhưng với điều kiện nguyên vật liệu buộc phải nhập cảng từ Mỹ, hiều thêm trong lịch LX ký nợ credit của Mỹ, đặc biệt Kế hoặch “Aid to Russia từ 1941-46 Plan” là có dính đến cuộc chiến Korea và VN. Riêng TQ thì dính chấu Credit card CITIC năm 1979

Trung Quốc với một thái độ tỉnh táo trong bối cảnh đó là cần thiết, Nhưng sau khi cân nhắc cần lấy quyết định, nhất là khi Trung Quốc đã bắt đầu tuần tra thường xuyên trong khu vực biển quần đảo Trường Sa và đang chiếm đóng Hoàng Sa của Việt Nam nhưng chỉ để hù doạ cho vui chơi thôi, chớ không phải thật, Không đủ sức đối đầu với những nước đàn em Mỹ đang bao vây tứ phía. Biết là “dục tốc bất đạt”, nhưng dịp này nên nhắc lại một câu hỏi có từ lâu: “Quan hệ Việt/Mỹ là duyên mà cũng là nợ” trong thế chiến lược toàn cầu thuộc về màn hai và giai đoạn hai của sách lược Eurasian. Bao máu xương và hy vọng của những lớp người trước ngã xuống hôm qua trong cuộc chiến, từ tất cả mọi phía, đòi hỏi thăng hoa mối quan hệ và hóa giải các mâu thuẫn, nhưng phải có thời gian tuần tự theo lộ-đồ của vở bi hài kịch “Eurasian Great Game 1920-2020” Dân tộc là vĩnh cửu mà chế độ chỉ là giai đoạn mà người Mỹ đã ước tính tĩ mĩ từ lâu, hãy nhẩn nại chờ lẽ phãi của sách lược nầy sẽ thuận-lý có nghĩa là không nghịch lý như chúng ta tưởng. Dân quyền Dân chủ sẽ đến với dân tộc Việt Nam là điều chắc chắn! nhưng phải trả một cái giá quá đắt cho việc “đổi-đời”: một đồng đổi lấy 500 người khôn đi học người ngu làm thầy, nhưng nó cũng thuận lý theo ca dao “không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời” Trong đó phải kể đến Chiến sử của QLVNCH là một chiến sử oanh liệt với biết bao những chiến công lẫy lừng, hiển hách đã từng được quốc tế ca ngợi là một trong những quân lực thiện chiến hàng đầu trên thế giới, và cũng là một quân lực đầy đắng cay, xót xa, tủi nhục, u hờn và bị bức tử đớn đau nhất. Quân Lực VNCH đã chiến đấu anh dũng với những chiến công lừng danh được đương thời và mãi mãi sau này nhắc đến. QLVNCH đã có những tướng lãnh, những cấp chỉ huy tài ba và mưu lược, can trường và đức độ, liêm khiết, được vinh danh. Có những bậc anh hùng vị quốc tuẫn tiết được phụng thờ hương khói trong lòng dân tộc, và những đơn vị thiện chiến sáng ngời trong quân sử. Những địa danh những trận đánh khốc liệt vang dội một thời mà cho đến tận hôm nay, và mãi mãi về sau, vẫn còn âm hưởng

QUEENBEE-1

vinhtruong
04-20-2011, 05:46 AM
Dựa vào bà con xa không bằng láng giềng gần, như sông liền sông núi liền núi và dân hai nước cùng tắm chung một dòng nước biển Nam Hải. Một bản tin đăng trên tờ Quân đội Nhân dân, cơ quan ngôn luận của Bộ Quốc phòng Việt Nam, dẫn lời tướng Quách Bá Hùng nói rằng tranh chấp Biển Đông là "vấn đề phức tạp nhất trong quan hệ Việt Trung mà hai bên cần coi trọng và giải quyết thỏa đáng" "Đây là một sự thật khách quan và không cần né tránh vấn đề này." Hôm nay Thượng tướng TQ qua dụ Bộ trưởng quốc phòng VN, Phùng Quang Thanh rằng hợp tác song phương để cùng có lợi, giử biển đảo của hai nước chúng ta? Chắc chắn là Mỹ không cho phép VN và TQ đi bắt tay sau lưng Mỹ, nói như vậy Mỹ là anh cả, không những là anh cả mà nước có quyền năng biến hoá mọi việc. Hai nước CS đàn anh mà Mỹ còn tách họ ra làm hai được, huống hồ gì TQ và VN thì quá dễ.
Theo cord Vidal “Chính sách Mỹ không bao giờ có người bạn lâu đời và cũng không bao giờ có kẻ thù truyền kiếp, quyền lợi, quyền lợi trên hết, và quyền lợi xác định thế liên minh. Cho nên ngày xưa Mỹ buồn quá cho Việt Nam là thù địch bây giờ vui muốn Việt Nam trở thành bạn thì ai làm gì nhau? VN dám cự lại Mỹ? Một nước Nhựt kinh tế khá vững mạnh, mà khi Mỹ qua khuyên Nhựt nên đem hảng xưởng xe hơi qua Mỹ ráp, là bị dân Nhựt chống đối quyết liệt: Người Mỹ làm việc không có lương tâm mà hay đòi yêu sách, trong khi người Nhựt làm việc rất có lương tâm! Nhựt nói đúng Mỹ ngậm tăm … nhưng vài tháng sau thấy các hảng xe Nhựt mọc khắp nước Mỹ, họ gắn bản dealer Honda, Toyota … VN dám đi với TQ bỏ Mỹ đi rồi biết? Vì theo lịch trình sau khi biến VN thành thời kỳ đồ đá để rồi sẽ tái thiết VN sau, bộ ngu sao mà Mỹ tái thiết lại chê? thành một nước thật sự dân chủ tự do dưới cái Dù của LHQ
Viên chức ngoại giao Việt Nam, Trung Quốc vừa có cuộc họp và thống nhất sớm đưa ra nguyên tắc chỉ đạo giải quyết vấn đề trên biển. Thông tấn xã Việt Nam đưa tin Thứ trưởng Ngoại giao, Trưởng đoàn đàm phán cấp Chính phủ Việt Nam Hồ Xuân Sơn và Thứ trưởng Ngoại giao, Trưởng đoàn đàm phán cấp Chính phủ Trung Quốc Trương Chí Quân đã có cuộc gặp hôm thứ Hai 18/04 tại Hà Nội. Tại đây, "hai bên nhất trí sẽ sớm ký kết thỏa thuận những nguyên tắc cơ bản chỉ đạo giải quyết các vấn đề trên biển và thông qua thương lượng hòa bình trên cơ sở luật pháp quốc tế, nhất là Công ước Liên hiệp quốc về Luật biển 1982 để giải quyết bất đồng và các vấn đề nảy sinh liên quan đến vấn đề trên biển".
Quan chức Việt-Trung đã có nhiều vòng đàm phán kín về chủ đề tranh chấp Biển Đông, riêng trong năm 2010 là năm roll-back của Mỹ. Tuy nhiên, kết quả của các cuộc đàm phán còn hạn chế, điều chứng tỏ Biển Đông vẫn là "chủ đề phức tạp nhất" trong quan hệ hai bên - như lời của Thượng tướng Quách Bá Hùng, Phó Chủ tịch Quân ủy Trung ương Trung Quốc, trong chuyến thăm Hà Nội mới đây.
TTXVN nói trong cuộc họp mới nhất, hai thứ trưởng Hồ Xuân Sơn và Trương Chí Quân lặp lại quan điểm rằng việc triển khai thực hiện Tuyên bố ứng xử trên biển Đông (DOC) "có ý nghĩa quan trọng đối với việc duy trì hòa bình, ổn định ở Biển Đông". Không thấy hai bên nhắc tới ý tưởng tìm kiếm một Bộ Quy tắc Ứng xử ở Biển Đông (COC) có tính ràng buộc pháp lý chặt chẽ hơn so với DOC ký kết từ năm 2002 nhưng tỏ ra không có hiệu quả. Điều này cho thấy vòng đàm phán lần này chưa đạt được điểm gì mới, ngay cả về phương diện ngôn từ là CIA ra lịnh N T Dủng, bảo phải giử trung-dung; Lại có thêm chuyện lạ cũng do CIA xúi bẩy, nếu VN không nghe theo lời Mỹ thì mất cả chì lẩn chài: Sự kiện do đâu mà Đài Loan chuẩn bị điều Thủy quân Lục chiến ra các đảo ngoài Biển Đông trong một động thái được cho là đối phó với tình trạng căng thẳng đang dâng cao quanh tranh chấp lãnh thổ khu vực này cũng vào thời điểm decent interval Mỹ roll-back bắt đầu 2010. Cơ quan chỉ huy lực lượng tuần duyên Đài Loan vừa thông báo sẽ điều TQLC ra thay thế binh lính thường tại các hòn đảo mà nước này chiếm giữ; Quyết định được đưa ra chỉ một ngày sau khi chính quyền Đài Bắc tuyên bố khẳng định chủ quyền "không thể tách rời" với "các quần đảo Nam Sa (Trường Sa), Tây Sa (Hoàng Sa), Trung Sa và Đông Sa, cùng với các vùng biển phụ cận và thềm lục địa" nếu VN ngu dại thì Mỹ đành chọn Ðài Loan vậy?
CIA cố vấn VN những gì?
Quan điểm của Việt Nam theo sự móm lời bởi CIA, đã được lãnh đạo các cấp khẳng định nhiều lần, là giải quyết vấn đề Biển Đông phải thông qua "đàm phán hòa bình, luật pháp quốc tế, Công ước Luật biển năm 1982 của LHQ (UNCLOS), bằng tinh thần Tuyên bố ứng xử của các bên trên biển Đông và hướng tới xây dựng Bộ quy tắc ứng xử trên biển Đông". Hôm thứ Hai, trong khi tiếp viên chức quốc phòng Singapore, Thủ tướng Việt Nam cũng kêu gọi hướng tới COC theo lịnh Mỹ.
Trong cuộc gặp với Trung tướng Neo Kian Hong, Tư lệnh Lực lượng Quốc phòng Singapore, ông Nguyễn Tấn Dũng nói đây là "lập trường chung của các nước Asean, các bên cần kiên trì đám phán". Ông Dũng cũng nói "hòa bình, ổn định, hợp tác và phát triển, tự do hàng hải ở Biển Đông là phù hợp với nguyện vọng, lợi ích của các nước trong khu vực và nhiều nước trên thế giới, nhứt là có Mỹ đở đầu".
Phát biểu của ông thủ tướng Dũng [con cờ của Mỹ] dường như nhắc tới quan điểm của Hoa Kỳ, đặt tự do hàng hải ở Biển Đông là một trong các quan tâm quốc gia của Mỹ. Đa số các nước Asean muốn có hiện diện của Hoa Kỳ trong giải quyết tranh chấp Biển Đông để làm đối trọng với Trung Quốc, nhưng Bắc Kinh luôn tỏ ra không hài lòng với ý tưởng này. Ðó cũng là điều dễ hiễu, vì bắt đầu 2010/decent interval, Mỹ roll-back không những cương quyết mà còn dám thách thức với TQ khi đưa HKMH vào tập trận phía sau ao nhà của TQ là Biển Hoàng Hải với 2 mục tiêu: (1) TQ phải cống-hồ Mỹ như ngày xưa VN bị TQ bắt hằng năm phải đem châu báu lể vật triều cống Tàu (2) Ðây là cơ hội bằng vàng chia TQ ra nhiều tiểu quốc.
Những vụ tranh chấp chũ quyền ỡ biễn nam Trung Hoa mà VN gọi là Biễn Ðông rất khó giãi quyết và tình hình đã trở nên xấu đi vì khã năng chấp hành các đòi hỏi của TQ đang trở nên gia tăng và những mưu toan cũa nước nầy nhằm ngăn chận những nỗ lực cuả VN để hình thành một mặt trận Asian thống nhứt. Ðâu ai hiễu được có sự bấm đít VN cũa phản tình báo Mỹ cho rằng: “Chúng tôi đã ở đây từ cuối thế kỷ 19, chúng tôi vẫn tiếp tục ở đây, hôm nay, ngày mai và mãi-mãi. Còn đối với những nước ở vùng Thái-Bình-Dương nầy, chúng tôi bày tỏ sự cam kết vững chắc keo sơn của Hoa-kỳ đối với họ dưới sức mạnh và quyền lực tuyệt đối của chúng tôi! Trung-Quốc nghe hiểu câu nầy nên tạm thời co mình chùng lại như Ðĩa phải Vôi
Vấn đề đòi hõi chủ quyền sẽ tiếp tục khó giãi quyết, và tính chất thiếu minh bạch cũa TQ đã tạo ra những nghi vấn chính đáng về ý đồ chiến lược của họ. Trong năm nay, VN đã tăng cường những nỗ lực để đạt được thoả thuận về một quy tắc hành xữ có tính cách ràng buộc ỡ Biễn Ðông. Một tuyên bố năm 2002 đã ký giữa TQ và khối Asian kêu gọi các bên liên hệ giãi quyết tranh chấp lãnh thổ bằng đường lối hoà bình và tránh thực hiện những hành động có thể gây nên căng thẵng. Trong khi TQ đã tìm cách ngăn chận những nỗ lực cũa VN, (nhưng VN đã được phản tình báo Mỹ bấm đít) là nước đang giữ chức chũ tịch của khối Asian, nhằm hình thành một mặt trận thống nhứt chống lại TQ ỡ Biển Ðông.
VN được hứa hẹn rỏ rang tháng 7 vừa qua, Ngoại trưỡng Mỹ tuyên bố tại hội nghị diễn đàn khu vực Asian ỡ Hà Nội rằng: việc thông qua đường lối ngoại giao đa phương đễ giãi quyết vụ tranh chấp ỡ Biễn Ðông là “quyền lợi quốc gia” cũa Mỹ, tuyên bố nầy đã gặp phãi sự phãn bác kịch liệt cũa ngoại trưởng TQ. Trung Quốc bấy lâu nay đinh ninh vẫn chũ trương là giãi quyết vụ tranh chấp nầy bằng đường lối song phương. Thế nên, trong thời gian qua TQ đã liên tục bắt giữ các tàu đánh cá cũa VN và ban hành các luật cấm đánh bắt cá ỡ biễn nam Trung Hoa. Nói nôm na là TQ đã nâng cao vị thế cũa vùng biễn nầy tới mức gọi là “lợi ích cốt lõi” Nhưng TQ có biết chăng Mỹ đã có mưu đồ từ 1959 giãi cứu Ðức Ðạt Lai, như các chuyến bay gián điệp từ Tây-Tạng dọc biên giới Miến-Điện của Đại-Tá tình báo Harry-Aderholt từ đầu năm 1960 cho đến nay làm một vòng rào cãng ở phía Nam và Tây-Nam của Trung-Quốc, bằng cách tiếp tế cho các kháng chiến quân ủng hộ Đức Đạt Lai, và ngày nay đang hâm nóng lại làm Bắc-Kinh đau đầu! còn phía Đông thì có đồng minh son sắc của Mỹ, nên mới đây, Hoa-Kỳ cần nghĩ đến hướng Bắc của Trung-Quốc qua sự viếng thăm nước Mông-Cỗ lần đầu tiên cũa một vị Tổng-thống Mỹ (Bush Con) Nước Mỹ thường thích chử “danh chính ngôn thuận” nên đặt cho cái tên cuộc viếng thăm nầy là: “cám-ơn” Mông-Cỗ đã gỡi 160 quân qua Iraq chiến đấu bên cạnh quân đội Mỹ, lập lại sự cám ơn của phái đoàn cựu BTQP McNaMara và Donald Rumsfeld qua VN 1995 cám ơn sự giúp đở cũa Tướng Vỏ Nguyên Giáp và tướng Vỏ Bam giúp Mỹ hoàn thành thế chiến lược toàn cầu Eurasia.
Lẽ dĩ nhiên cuộc viếng thăm của TT Bush làm cho Bắc-Kinh vô cùng khó chịu nếu không muốn nói đến rất hoảng-hốt cho tương lai nước Tàu sẽ bị chia năm xẻ bẩy đúng theo kế hoạch của Nhóm Học Giả Harriman hồi 1950’ “Rồi đây!...sẽ không có nước nào dân số nhiều, ngoại trừ Mỹ!” với chiêu bài “Dân-quyền, Dân-chủ” rộng khắp Thế-giới, bắt nguồn dùng chiến tranh Việt-Nam làm thí điểm mô-hình kiểu mẫu sẽ lan dần ra khắp Thế-giới như vết dầu loang, để cho Thế-giới sẽ chiêm ngưỡng nước Mỹ như một ngọn hải đăng cần thiết trong đêm tối mờ mịch, hàm ý buộc Miến điện và Bắc Hàn nên noi gương Việt Nam để được tồn tại trong thịnh vượng và VN sẽ bảo trợ cho hai nước nầy qua viện trợ Mỹ
Vì Liên-Xô là Đế-quốc Cộng-Sản sừng-sõ nhứt, theo thế chiến lược Eurasia, Hoa-kỳ phải đặt ưu tiên chia nó trước hết, cũng không khác gì khi ăn Trái ‘Soài-Riêng’ phải tét võ là điều khó nhất mà Hoa-kỳ đã làm xong 1991, qua sách-lược “Bênh Kẻ Mạnh” cùng sự ngụy tạo chiến lược là ‘Tháo-Chạy’ tại Việt-Nam. Nhưng thật ra các kỹ nghệ Tư-bản thuộc bộ máy chiến tranh cần nghĩ qua một chu-kỳ khá dài gọi là Inventory, sau khi thu-nhập quá nhiều lợi nhuận, phải ngừng lại để đếm tiền; Nếu như muốn thắng cuộc chiến tại VN, Hoa Kỳ cứ rút bình thường (1973) nhưng giao đầu nổ (warhead) cho KQ Miền Nam thả loại Bom CBU.55 và dùng EC.130B bắn đạn 106 ly tầm nhiệt tiêu diệt chiến xa (xe máy nỗ) thì không còn con người và chiến cụ nào chạy vào tới Miền Nam; nhưng đó là không được rồi, vì đi ngược lại với thế siêu chiến lược của Harrimam và Nhóm Học Giả của ông George Kennan. Nhưng, ngạc nhiên thay! 1995 khi thiết lập ban giao với Hà-Nội, phái đoàn Mỹ qua Việt Nam tưng bóc vì VN đã giúp họ thành công trên trục lộ đồ chiến lược toàn cầu, hàm ý gọi là “thán phục cuộc chiến đấu ngoan cường, thần thánh của người Việt!” (Ý muốn tôn vinh Cụ HCM là người quốc gia thực tâm muốn thống nhứt đất nước nhưng bị Mỹ (Permanent Government) phãn bội vì cần khuấy động lại chiến tranh để thủ lợi nên buộc phải cách ly trở ngại chính là HCM; Trục ma-quỹ CIA và KGB phối hợp đưa siêu Mafia bằng công-cụ Lê Ðức Thọ, Mai Chí Thọ, và Lê Duẩn, tam đầu chế nầy nắm chặc guồng máy “Mafia-trị” chuyên chế bằng lớp sơn bên ngoài với danh nghĩa Cộng Sản trị: “The Hanoi leadership was like an Asian version of Skull and Bones (U.S) secretive and select. While US Permanent Government was not exactly in the club, she was generally trusted by its members” trong sách “The Bushes” Peter Schweizer, March 2004, tiết lộ dòng họ Bushes gục đầu cho Deng Xiaoping tàn sát Thiên An Môn, đổi lại Ðặng cho phép 4 hảng dầu lớn nhứt của Mỹ Bushes bắt đầu khai thác ở South China Sea, nhưng tại sao Mỹ muốn lãnh hải nầy thuộc VN bằng chính sách con Ðà-điểu? Một trong 4 hảng đó là Pennzoil, người anh cả của dòng họ Bush Prescott trở nên chủ tịch China America Chamber of Commerce.
Sau Việt-Nam, hay sau một chu-kỳ nghĩ ngơi kết toán sỗ sách (inventory) mà thế-giới cứ nghĩ rằng Hoa-Kỳ đang yếu thế co cụm. Nhóm Tư-bản của bộ máy chiến tranh tìm cách phát triễn lại kỹ nghệ chiến tranh qua chủ đề khác‘Siêu Kỹ-thuật’ trong thập niên 80 mươi, hay nói theo kiễu khác, họ cho rằng: “Tại sao phải chạy đua vũ trang?” Chạy đua thì có lúc người nầy qua mặt người kia hay ngược lại. Tập đoàn tài phiệt Đại Tư-bản do Đại-đế-II giấu mặt George H.W Bush trị vì [dù ở ngôi vị Phó tổng thống, lịch sử Hoa Kỳ sẽ có ngày nói rỏ thêm về vụ ám sát TT Reagan] đã đồng lòng đầu tư hết vốn liếng vào cuộc thí nghiệm vũ khí siêu kỹ thuật (hi-tech) mục đích bỏ xa Liên-Xô gần vài thập niên. Trên Thế-giới sẽ không còn nghe lải-nhãi danh từ “chạy đua vủ trang” nữa, Họ cũng rất sợ sự hung-ác của Cộng-Sản khi nắm vận mệnh thế-giới, vì “Đất nước còn, còn tất cả, đất nước mất, mất tất cả!” nên Tư-bản Mỹ đành phải trút hết hầu-bao ra cho mục tiêu phát triển vũ khí tối-tân bỏ xa đối thủ rồi từ từ hốt lại dollar sau đó. Ðồng Ðôla có chạy lẩn quẩn đâu đó cũng trở về hầu bao của đại cồ tư bản Mỹ
Năm 1983, sau khi phóng thành công phi thuyền con thoi (Space Shuttle) TT Ronald Reagan tuyên bố: “người Cộng-Sản đang giỡ những trang sử kinh-thánh nhựt tụng cuối cùng của họ” nhưng có ai biết đâu nhờ vào tài-ba của người Phó TT (George H W Bush) Lùi lại năm 1968, sau khi dùng chiến tranh khí tượng (weather-weaponry) phá hoại nông nghiệp chuyên trồng Mía làm đường và hoa màu của Cuba, để cho một nước Cộng-Sản của Tây Bán Cầu phải nghèo xơ nghèo xác, hầu dằn mặt các nước theo Cộng-Sản. Rồi tới phiên Liên-Xô, một mặt buộc Nga-Cộng phải leo thang thi đua với Hoa-kỳ trong trò chơi chiến tranh NLF nêu trên, càng tăng thêm việc chế tạo những vũ khí về chiến tranh làm người dân Nga đói khổ và dồn bọn Cộng-Sản Nga buộc phải rời bỏ chính quyền. Nhưng chủ tâm trong bụng dạ của Harriman cũng chỉ muốn, Nga là nước siêu cường hạng-2 nhưng phải dưới cơ của Mỷ, và bị ràng buộc cũng như lệ thuộc vào lúa mì của Mỹ và Canada. Còn Trung-Quốc là kẻ thù tiềm tàng, vì địa lý giống Mỹ mà dân số gấp 6 lần, khó áp đảo và rất nguy hiễm cho ngôi vị thống lãnh toàn cầu của Mỹ. Đặc biệt Hoa-kỳ không dám dùng chiến tranh khí tượng đối với Trung-Quốc, ví không ai dại gì lấy cây tâm xĩa răng soi vào ổ Kiến-Lửa.
Trong ba mùa liên tiếp (1968-1970) dùng chiến tranh khí tượng (weather weaponry) Liên-Xô thường xuyên mất mùa, thiếu lương thực trầm trọng và triền miên vào những năm nầy qua năm khác, phải nhập cảng hằng mấy chục triệu tấn lương thực mễ cốc từ Mỹ và Canada; Mùa Đông ở Liên-Xô khởi đầu từ cuối tháng October, trời bắt đầu trở lạnh, nhưng hạt lúa mì vẫn tăng trưởng cho đến khi chín hẳn vào tháng December; Khi mùa Đông đến, tuyết phủ trắng cả cánh đồng và các bông lúa được mặc một lớp áo tuyết xớp không bao giờ lạnh dưới 0 độC; Trong lớp áo tuyết bông lúa vẫn tăng trưởng rồi chín cho kịp mùa gặt vào tháng December, để kịp thời thu hoạch nuôi sống người dân Nga. Nhưng mùa Đông năm 1970, hoàn toàn giá lạnh và không có tuyết; Độ lạnh mau chống sụt xuống dưới -5 độ hay -10 độ âm (độ C) khiến hạt lúa băng giá rồi đông lạnh (frozen) tê liệt chết cống không tăng trưởng. Khi thời tiết vụt thay đỗi hay tuyết rơi, hoặc khí hậu ấm hẵn lên thì bông lúa tan đá và úng-thối. Thành thử người nông dân Nga chỉ cần nhìn tuyết rơi, nếu không có tuyết trắng cánh đồng, thì cầm chắc là mất mùa và chịu đói rét; Cũng vào năm ấy 1970, nước Nga thiếu 20 triệu tấn lúa mì và 20 triệu tấn khoai tây và yêu cầu Mỹ và Canada cấp cứu khẩn cấp. Chính nạn thiếu lương thực nầy đã làm cho người Nga tỉnh mộng “Cộng-Sản hóa toàn cầu bằng chiến tranh giải phóng (NLF) quả thật đã thất bại” Cũng cái mốc từ năm 1970 trở đi, người Nga bắt đầu nhìn thấy một thực tế chiến lược khá phủ phàng. Bọn CS Quốc-tế ở các nước chỉ là một lủ ngu dốt bịp-bợm, khoác lác, dối trá, ăn hại và chỉ bám vào sức mạnh chiến tranh của Liên-Xô để hống hách, dọa nạt và xâm lăng toàn Thế-giới.
Muốn giải quyết chiến tranh mà không cần tàn phá hay đỗ máu, bằng cách nào và bằng cái gì từ vệ tinh bay cùng tốc độ với trái dất (stationed spy satellite project) hay phi thuyền bắn tỏa xuống hàn-âm-khí để làm cho mùa Đông giá lạnh ở Liên-Xô hoàn toàn khô ráo, không ẩm ướt nghĩa là không có tuyết có nước…đây có thể là một trong nhiều bí mật chiến tranh siêu vũ khí của Mỹ (hi-tech) mà không tài nào phát hiện nổi! Vì do vấn đề thiếu lương thực trầm trọng, người Nga hiễu rằng nếu đánh nhau với Mỹ thì thua và chết hết. Trung-Cộng sẽ tràn lên tiến chiếm Tây-Bá-Lợi-Á phì nhiêu đầy tài nguyên thiên nhiên chưa từng được khai thác, Harriman cũng hiễu rằng nếu đánh nhau với Liên-Xô thì hầu như cả Thế-giới sẽ chết hết, chỉ còn người Tàu làm bá chủ Thế-giới. Nga Mỹ tính toán chiến lược thế nào thì vẫn nhìn thấy Trung-Quốc là kẽ thù chung của cả Nga lẫn Mỹ, Nó nằm chình ình ra đó trước mắt. Vậy tốt nhất là áp dụng biện pháp Tam-Quốc-Chí tân thời của Tàu, là Nga và Mỹ cùng bắt tay hợp tác, cùng tiêu diệt Trung-Quốc để trừ hậu hoạn, đó là lý do chiến lược gia có tầm cở quốc-tế như W.A.Harriman phải viết cho ra hai tác-phẩm: Liên Xô và Hoa kỳ xiết tay nắm giữ an toàn cho vận-mệnh thế giới (Cuốn “Peace with Russia 1959” và “America and Russia in a Changing world 1971,”nếu đọc giả nào xem bài tóm gọn nầy mà nghĩ “Biết được là chết liền” thì nên mua trên Internet 2 cuốn sách nêu trên và chêm thêm một cuốn “The Wise-Men” Six friends and the world they made, do đồng 2 tác giả: Walter Isaacson và Evan Thomas phãi để trong tũ sắt đợi ngày Harriman xuống 9 tầng hoả ngục mới cho phát hành 1986)
Khi cần phải giải thể chế độ CS, Đế-quốc Liên-Xô để cứu nước Nga thì người dân Nga làm một cái rụp, và chỉ cần qua một đêm là thế giới thoát khỏi chiến tranh lạnh và hiễm họa chiến tranh nguyên tử. Còn CS Trung-Quốc thì mãi đến năm 2003 mới chịu công khai giải thể Cộng-Sản nhưng chỉ còn chế độ Tư-Bản Đỏ với chủ trương “Đế-quốc bành trướng công an trị” mà Mỹ cho là siêu Mafia rất nguy hiểm cho sự bình an của thế giới
Để bảo đảm vững chắc, lâu dài vị thế bá chủ của mình trong viễn cảnh siêu chiến lược toàn cầu, kể từ khi Liên-Xô hoàn toàn lui về vị thế thủ và chấm dứt chiến tranh lạnh, Hoa-kỳ đang trên đà phát triển “Dân chủ hóa” và “Kinh tế thị trường” Những đời Tổng-thống vừa qua cũng phải đi theo con đường mà Siêu-Chánh-Phủ (Nhóm Đại Tư-Bản) đã vạch sẵn, và ‘siêu-chiến-lược’ nầy được xem như phương cách duy nhất để bảo đảm bền vững và lâu dài chính sách của Hoa-kỳ (1920-2020).

QUEENBEE-1

vinhtruong
04-28-2011, 05:28 PM
Lần nầy Hoa kỳ có nên lập lại biến-cố như đã đưa đẩy Nhựt-Bản vào cuộc chiến tranh với Mỹ 1941, vì lý do ngăn chận nguồn tiếp tế nhiên liệu!? Cuối năm 1944, hạm đội Thái bình dương Hoa kỳ đã đánh chìm các tàu tiếp dầu của Nhựt làm tắt nghẽn mọi hoạt động hoả-yểm của không hải, Nhựt Bản phải chế biến từ gổ cây Sơn và rể cây Thông để thế nhiên liệu, Phi công cảm-tử Thần-phong phải cất cánh với nữa bình xăng vừa đủ để đâm đầu xuống chiến hạm Hoa kỳ. Còn như Hitler, 1933 đã ra lệnh cho kinh tế gia, Daniel Yersin, bằng mọi giá phải chế biến “xăng-nước” [synthetic-fuels] và đã thành công mỹ mản. Trên địa hạt kinh tế, các sử gia đã tuyên dương Hitler là một niềm hảnh diện trên các Tướng lảnh Ðức vì chính nổi ám ảnh của Hitler về dầu hoả [Hitler’s obsession was oil] Prescott Bush vin vào hoàn cảnh khắc nghiệt của Nhựt và Ðức đem ghi vào trong óc “dầu-khí là chìa khóa của kinh tế” bằng mọi giá phải nắm giữ vòi xăng, bất cần sự biến đổi của trái đất sau nầy và đi chệch phương hướng của Harriman là tìm cách dùng xăng hóa học (synthetic-fuels) để thay thế dầu thô cùng lúc phát triển khoa học kỹ thuật vế hàng không và khoa học không gian. Harriman cho rằng, “Eurasian” là vùng Trung-Á gây ảnh hưởng sức mạnh của Mỹ đối thế giới, nhưng dòng họ Bush thì cho rằng hốt dollars nhiều nhứt trên thế giới và bất cần hậu quả?
Năm 1950, khi cái thế siêu chiến lược toàn cầu “Eurasian” được đổi qua màn-2, có nghỉa từ Âu-châu qua Á Châu – Vị Đại đế giấu mặt Harriman mà cũng là Thủ lảnh Đảng “Sọ Xương người” (Skull and Bones) đả gọi điện thoại trực tiếp từ Âu Châu cho Tổng Thống Truman, gọi là xin phép Tổng Thống cho trở về Mỹ và ở ngay tại văn phòng điều hành (Executive Office Building) cho biết Màn-2 Á-châu rất ư là quan trọng, Harriman cũng bảo đãm là không có gì đáng ngại ở Châu-Âu nữa, thí dụ như thử thách căng thẳng với Liên Xô [Harriman cùng Liên Xô sẽ dùng bầu trời Triều-Tiên để thí nghiệm chiến đấu cơ thế hệ phản lực, sau khi chụp được các nhà bác học Ðức] gây một tiếng vang trong chính giới ở ngoài cũng như trong nước. Chỉ có một nguyên cớ duy nhứt là: Harriman mong muốn ở bên cạnh Tổng Thống như là một Phụ tá đặc biệc cho Truman. Có một điều khá đặc biệt là Harriman làm việc riêng với một Nhóm học-giả lổi lạc, hàng trăm thiên tài xuất chúng, các khoa bản uyên-bác đều ở trong Ban tham mưu của riêng ông; Một khối óc kinh dị thống lảnh cả thế giới, vì Châu Á mới thật là nguồn gốc của đại loạn.
Sau thế chiến-2, người Phụ tá của Harriman là Prescott Bush, Chủ tịch Hội đồng kỹ nghệ quốc phòng “WIB” [War Industries Board] đả chiêu mộ được nhà bác-học Ðức Dr Werner Von Braun và các khoa học gia chuyên về hỏa tiển. Prescott Bush liền đầu tư tài chính không giới hạn cho chương trình tìm kiếm tài nguyên dưới thềm lục địa gọi là “American spy satellite program” cho nên sau khi Ðế quốc Liên Xô sụp đổ, các nước Tây âu, nhứt là Ðức, Nhựt đầu tư một số vốn khổng lồ trên mảnh đất bao la ở Liên Xô. Nhưng sự thật các nước nầy đi vào một nơi mà người ta đã ăn Ốc bỏ vỏ chỉ còn bòn mót cặn bả, trong khi Hoa kỳ nhờ vào Vệ-tinh gián điệp mà bám trụ và dụ dổ các nước Cộng Hòa vừa tách rời quỷ đạo Liên Xô, nơi tài nguyên còn trinh nguyên vô giá chưa bao giờ khai thác vì thiếu khoa học kỹ thuật.
Riêng biển Ðông từ đảo Ðiếu-Ngư [Trung Quốc: Diaoyo, còn Nhựt: Sang-Ka-Xu] chạy dài xuống Hoàng Sa và Trường Sa, Hoa kỳ đang phân vân cho kế hoặch khai thác dầu khí, nhưng muốn bỏ vốn khai thác phải được công pháp quốc tế chấp pháp trên tòa án LHQ! Trường Sa nằm giữa bao quanh biển Nam Hải [có cái tên là South China Sea] gồm: Việt-Nam, Phi, Trung Hoa, Miến Ðiện, Thai-Lan, và Mả-Lai, các quốc gia nầy đòi hỏi chủ quyền trên cùng một phần mặt biển. Riêng Hoàng Sa, theo tác-giả nghĩ đả được thành văn, nên Hoa kỳ dùng nó như là cái “bẩy” gài Trung Quốc vướng vào năm 1974 mà sau nầy VN thống nhứt sẽ kiện Trung Quốc trên bàn hội nghị rằng: “đánh cướp bằng sức mạnh quân sự” Ðó là lý do người viết đoán chắc-nịt là VN sẽ tìm đồng minh Mỹ-Nhựt để lấy lại cho một viển tượng mà chắc chắn Hoa kỳ sẽ can thiệp cho quyền lợi của các Công ty dầu khí của Mỹ, như họ đã có kế hoặch chiến lược từ lâu trong thế chiến lược Eurasian. Hoa kỳ muốn dùng LHQ là nơi ra pháp lệnh công ước quốc tế để mọi quốc gia đều được công bằnh hưởng lợi, “không ai được quyến ra đó rồi vổ ngực ầm-ầm giành-giựt chủ quyền của các nước khác” Hoa kỳ có đủ tư cách thuyết phục anh du-côn khổng lồ Á châu nầy phải đi vào luật pháp, đó cũng là lý do Hoa kỳ hy sinh hai nước đồng minh để đặt cái ghế LHQ cho Trung Quốc ngồi vào học luật. Thế kỷ thứ 21 nầy, Hoa kỳ sẽ dùng bàn mổ LHQ để giải quyết mọi bất đồng của các nước trên thế giới bằng con đường đối thoại hiểu biết, ôn hòa, nhưng nếu nước nào có thái độ “côn-đồ” thì Hoa kỳ cũng vui vẻ chịu chơi đối đầu cũng được!
Nguồn tin từ giới khoa học gia cho biết các dữ kiện mới: (Prescott Bush, chủ tịch WIB đã biết từ lâu qua vệ-tinh gián điệp) vùng đáy biển Bắc-Cực cũng đang được tranh luận cho thấy rặng núi Lomonosov dưới đáy ở phía bắc đảo Ellesmere thực ra nối liền với vùng Greenland và lục địa Bắc-Mỹ. Ông Jacob Verhoef, giám đốc Chương trình Luật biển của Liên Hiệp Quốc cho rằng: theo công ước về luật biển của LHQ, các quốc gia trên khắp toàn cầu nếu có tranh chấp vào thềm lục địa có dầu khí, sẽ có hạn kỳ đến năm 2013 để công bố biên giới của họ vượt hơn 200 hải lý. Trong khi Liên Xô cũng giành cho mình có chủ quyền ở rặng Lomonosov nối dài từ Siberia, trong khi Hoa kỳ giữ sự im lặng chờ 2013 tại bàn mổ LHQ, còn Canada và Ðan Mạch hy vọng là sẽ được chủ quyền ít nhất 350 hải lý nếu họ chứng minh đây là một phần của lảnh địa.
Năm 2007, thấy Trung Quốc cấm cờ trên quần đảo Hoàng-Sa và Trường Sa, Liên-Xô thấy Mỹ im lặng, bèn cấm cờ Liên Xô dưới đáy biển Bắc-Cực và công bố chủ quyền đối với một vùng rộng lớn 1 triệu cây số vuông. Tuy nhiên các quốc gia thuộc miền Bắc-Cực như Ðan-Mạch, Canada, Na-Uy, và Hoa-kỳ đã mảnh liệt phản đối tuyên bố trên của Liên Xô.
Hoàng Sa chắc chắn sẽ trở về chủ quyền của Việt Nam, còn chuyện ngay trước mắt Hoa kỳ sẽ tối tân hoá hải quân VN trước 2013, sự thật Hoa kỳ cũng chả thương yêu gì VN nhưng vì quyền lợi của họ và sự hy sinh 58.000 lính Mỹ tại đây coi như tiền đặt cộc [deposit].
Nhìn thoáng qua Trung Quốc có vẻ là một siêu cường, nhưng quan sát kỹ hơn sẽ thấy bộc lộ một đất nước ngày càng hổn tạp và khó kiểm soát. Năm 1959, sau khi Hoa-kỳ và Liên Xô áp lực Hà Nội phải tham dự trận chiến gọi là “ý thức hệ” với Saigon, đúng vào lúc Harriman là tác giả cho ra cuốn sách 1959 “Hòa bình với Liên Xô.” [Peace with Russia] Sau 10 năm CIA di tản Trưởng Giới Thạch về Ðảo Taiwan (1949) là đến lúc Hoa kỳ bí mật giải cứu Ðức Dalai Lama 1959; Từ 1959 Ðại tá Harry Aderholt chuyên viên nhà nghề về hành quân thâm nhập bí mật vào không phận Trung Quốc, ông bay chiếc C-130A không bãn số vào sâu trong không phận Tây Tạng do Trung Quốc chiếm đóng, để thả dù tiếp tế cho kháng chiến quân bảo vệ Ðức Ðalai Lama, cùng với phi công Trung Hoa quốc gia bay trên chiếc C-46 theo như phiên hợp của HÐANQG (NSC, No 52). Ðến nhiệm kỳ Tổng thống thứ 43, xuất hiện Ðức Dalai Lama như là một nhân vật để cảnh giác, hù dọa Trung Quốc đồng thời xuất hiện những cuộc nổi dẩy của nhóm hồi giáo phía Tây nằm gần Trung Á như Tây Tạng, Tân Cương có chủng tộc người Uyghur của Phong trào Hồi-giáo Ðông Turkistan (The East Turkistan Islamic Movement) Ðây cũng là lúc mà Hoa kỳ muốn bắt chẹt Trung Quốc về dầu khí nhưng không muốn gây chiến tranh với Trung Quốc như năm 1941 Mỹ đã ép đặt Nhựt phải vào vòng chiến. Thế kỷ thứ 21 Hoa kỳ dùng tối huệ quốc để dụ các nước Cộng Hoà của Liên Xô và Trung Quốc bị tách rời để làm suy yếu nội bộ như: Trung Quốc phải đối phó với Tây Tạng, Tân Cương, Nội Mông, Turkistan … còn Liên Xô phải ngứa ngáy vì Kosovo, Geogia, Ba-Lan, và các nước Cộng Hoà mới tách rời, dĩ nhiên là lo ổn định nội bộ trước mà quên đi kẻ chủ mưu ở xa.
Những phong trào đang đấu tranh cho dân-quyền, dân-chủ khắp trong nước để tranh thủ sự đồng tình của cộng đồng quốc tế; Thế giới cũng thừa hiểu: “không ai đánh giá chính quyền Trung Quốc bằng những gì họ nói, bằng những gì họ hứa sẽ làm, mà bằng những gì họ làm!” Về phía Hoa kỳ, Tổng thống Bush-Con đã hứa: “ủng hộ chủ quyền, an-ninh và toàn vẹn lảnh thổ Việt Nam!” Người viết rất tin tưởng chấp nhận được, cũng chỉ vì quyền lợi của họ trước: (American First) 58.000 lính Mỹ hy sinh tại VN cho chiến dịch “khổ nhục kế” cũng chỉ vì thềm lục địa VN có trử lượng dầu lớn nhứt tại vùng ÐNÁ; Hoàng-Sa đã thành văn, nhưng Trường Sa chưa thành văn, phải được mổ sẽ trên bàn mổ LHQ. Không thể nghịch lý khi con Ó-Mẹ làm ổ nơi đây mà lại nở ra Vịt trời, Le-Le nơi ổ Ó được?
Hoa kỳ quan tâm đến sức mạnh của Trung Quốc vì Hoa kỳ là đồng minh của nhiều nước ở Á-châu, lẽ tất nhiên theo tác giả nghĩ, Hoa kỳ nên xây dựng cho Việt Nam có được một lực lượng hải-quân và diệt-lôi-hạm trang bị hỏa tiển chống chiến hạm, theo viễn tượng chắc chắn không tránh khỏi, Hoa kỳ buộc phải can thiệp để bảo vệ VN vì chính VN là quyền lợi sống còn của Hoa kỳ, không lẽ giấc mơ Eurasian không thể thành đạt? Giấc mơ nầy phải đạt cho bằng được qua sự lót đường của biết bao Tướng lảnh tài ba, Tổng thống, và các viên chức kiệt xuất của Hoa kỳ, nhưng trở ngại không nhỏ là làm sao Hoa kỳ đào tạo Việt Nam có được một quân đội tuyệt vời như quân lực VNCH trước đây! Như sự chiến đấu kiêu hùng của hải quân VNCH dù rằng quá yếu.
1970 giai đoạn bắt đầu di tản chiến lược về Honolulu, Quốc hội Hoa kỳ cho ra 2 tu chánh án Cooper-Church 1970 và Case-Church 1973 cắt tất cả chi tiêu về hoạt động quân sự tại Ðông Nam Á, Thái bình Dương, giăng ra “cái bẩy” tham vọng về dầu-khí như đã cố tình bắt chẹt đường tiếp tế dầu hỏa cho Nhựt buộc Nhựt phải phát động chiến tranh để sống còn, nhưng lần nầy đối với Trung Quốc thì sao? Lại thêm một cuốn sách của Harriman 1971 với tựa đề: “Hoa kỳ và Liên Xô làm thay đổi thế giới” [America and Russia in a Changing World] Tại sao không Hoa-kỳ hoặc Nga cung cấp giàn hoả tiển đủ nhiều và có tầm bắn đủ xa để lực lượng hỏa tiển mang tác dụng gián chỉ, buộc Trung Quốc vào áp lực phải đàm phán công bằng tại LHQ. Ðây cũng là cơ mưu của Nhóm học giả Harriman có thiết kế trong lộ-đồ lúc nào thì di tản chiến lược (1970) và lúc nào thì cương quyết trở lại ra tay (2009) Tổng thống thứ 44, 45?
Nhiệm kỳ Tổng thống thứ 44 là lúc Hoa kỳ sẽ trở lại vùng Ðông Nam Á trong thế mạnh cam kết với đồng minh [rolling back after overhauling the damage control, khác với các vị tổng thống trước, BT Hillary đi thăm Á-Châu ngay sau khi nhậm chúc] Chứng cớ là công ty dầu khí Exxon-Mobil của Mỹ và British Petroleum của Anh có lý do chấp nhận những nguy cơ họ đã cẩn thận cân nhắc. Vì đã đến lúc VN đứng sau lưng Mỹ Nhựt ra mặt chỉ thương lượng với Exxon-Mobil về những vùng biển thuộc chủ quyền VN, còn BP cũng nói họ chỉ làm công việc thăm tìm dầu trên thềm bờ biển mà họ nghĩ là của VN đã thành văn [hiệp định Genève 1954] Vì vậy họ tuyên bố trở lại tiếp nối công việc họ đang làm tại lảnh hải với PetroVietnam. Hoa kỳ phải son-sắc với Việt Nam và thuận lý là VN chỉ có thể bảo vệ tất cả tài nguyên dầu hỏa lẩn nền hòa bình cho dân tộc mình bằng cách hiện đại-hóa vỏ trang, chuẩn bị chiến tranh: tăng cường khả năng quân sự bằng một giàn hỏa tiển cực mạnh. Chỉ có nguy cơ tổn thất những tàu-giàn-khoan giếng dầu, làm bế tắc nguồn nhiên liệu mà Trung Quốc rất cần, mới đủ thuyết phục người khổng lồ phương bắc nầy thương lượng nghiêm chỉnh về quyền lợi dầu hỏa với các quốc gia sở hửu chủ giếng dầu. Hoa kỳ thừa trí khôn không bao giờ chờ đợi đến 2030 khi Trung Quốc có khã năng kỹ thuật khoan dầu thì đã trể; Chiến-tranh kinh tế? Hoa kỳ sẽ thua! còn chiến tranh nguyên tử? Người Tàu không bao giờ chết hết! Ðó là câu nói hàm ý của Mao “Ta có thể lấy chiếc lá Tre mà che ngọn núi Thái Sơn” Vì hiện tại Hoa kỳ đang suy yếu và co-cụm, Nhưng cái ung nhọt to lớn đang nằm trong ngủ tạng lục phủ của Trung Quốc là các phong trào nổi dậy đồng loạt vào thời điểm mà Hoa kỳ tuyên bố cam kết trở lại biển Ðông. Trung Quốc không tránh khỏi bị chia ra nhiều tiểu quốc như Liên Xô nếu không thật sự khôn ngoan mềm mỏng trong chính sách

QUEENBEE-1

vinhtruong
05-11-2012, 05:28 AM
Nếu là một nhà phân tích quân sự về biến cố tại Biển Đông, tôi phải đáp ứng ngay bây giờ cố vấn Hoa Kỳ cập nhật decent interval sớm hơn vào ngày hôm qua, Thứ Năm, 10 tháng 5 2012
Vì tình hình khan hiếm nhiên liệu như các bạn đi dổ xăng đã thấy giá cả đang leo thang thấy chóng mặt. Tuy chưa đến thời điểm ‘decent interval’ nhưng Skull & Bones 322 conspiracy phải bấm đít chính quyền Obama phê chuẩn hiệp-ước luật biển sớm hơn dự trù vì thế giới đang cần Xăng dầu
Thế là ban nhạc Rock & Roll hoà tấu âm điệu trầm bổng cách nào mà nhạc-trưởng Obama bắt đầu thúc đẩy khẩng cấp Thượng viện Hoa Kỳ phê chuẩn hiệp ước về Luật biển năm 1982 của Liên Hiệp Quốc đã nằm sẳn trên bàn từ khuya, chĩ chờ đến decent interval là giải quyết biển đông. Cái quyền lực tối thượng Skull & Bones 322 conspiracy nầy, cũng trật thượng, nói hiệp ước này là điều cần thiết để bảo vệ quyền của Hải quân Hoa Kỳ thực hiện những cuộc tập trận ngoài khơi ao nhà của Trung Quốc thì quả thực không công bằng cho lắm.
Thông tín viên Ngũ Giác Đài của Đài VOA Luis Ramirez tường trình với giọng kẻ cả, vừa cứng rắn vừa trịch thượng lên gân các bắp thịt: Kể từ giờ phút nầy Hoa Kỳ ăn nói dứt khoát và dám chấp nhận lời cam kết với đồng minh dù rằng Việt Nam tạm thời là đồng minh Con-Ghẽ? Có như vậy NVHN sẽ thấy tình hình thễ chế thay đổi sớm hơn dự trù tới 2023 (sau 50 năm người Lính tác-chiến Mỹ rời khỏi NVN)
Bộ trưởng Quốc phòng Leon Panetta chạy có cờ đến phát biểu tại Diễn đàn về hiệp ước Luật biển ở Washington, ngày hôm kia, thứ Tư 9/5/2012, ông Panetta nói với các nhà lập pháp và những người khác về hiệp ước này vào ngay hôm đó (thứ Tư) tại Washington rằng bây giờ là lúc Hoa Kỳ phê chuẩn hiệp ước đã được ký cách đây 30 năm, cái mốc thời gian decent interval kể từ 1982, qui định những qui tắc về hải hành và những khu đặc quyền kinh tế nằm trong lộ trình của secrets society đã thiết kế từ lâu

Ông Panetta nói hiệp ước sẽ đảm bảo là những chiến hạm, những thương thuyền và máy bay của Hoa Kỳ được đi đến những nơi nào cần đến, sau một thời gian “di tản chiến lược” về Honolulu bằng cuộc hành quân Eagle Pull

Bộ trưởng Panetta nói: “Thời điểm đã đến để Hoa Kỳ ngồi xuống ký kết. Hay Decent Interval đã đến để Hoa Kỳ xác quyết ngôi vị là lãnh đạo trên thế giới và tăng thêm trách nhiệm vào hiệp ước quan trọng này. Đây là một công cụ chính-trị pháp lý căn bản qui định trật tự công cộng trong lãnh vực hàng hải. Chúng ta là thành viên thường trực duy nhất của Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc không phải là một thành viên của hiệp ước này. “Ý Hoa kỳ muốn nói là chơi luật của LHQ chớ không phải chơi luật côn-đồ, ra đó XÍ LÀ CỦA TAO?”. Nhưng sự thật anh Mỹ mới thật sự là dân du-côn chính gốc Cow Boy Texas nhưng phải đúng lúc và thời điểm, bây giờ lại giả nhân glả nghĩa là nhà mô phạm

Chính quyền Obama nói phê chuẩn hiệp ước sẽ bảo vệ quyền của Hải quân Hoa Kỳ thực hiện những cuộc tập trận trên biển gần Trung Quốc, nơi trong quá khứ là ao nhà TQ, nên những chiến hạm Trung Quốc quấy nhiễu những tàu thuyền của Hoa Kỳ (Thật ra cũng vì Hoa Kỳ muốn tạo ra biến cố như vậy, để các nước đồng minh nhỏ bé sẽ dựa vào Mỹ, đồng thời Hoa Kỹ cũng bán được ít nhiều vũ khí để phòng thủ. Và cũng vì chưa tới thời điểm overhauling the damage control and roll-back July/2010 theo lịch trình Eurasian)
Trung Quốc, được Mỹ ưu ái đưa vào là một thành viên của hiệp ước, (vì thế Harriman hy sinh giải nhiệm một tướng tài Mac Arthur để TQ vào bàn mổ LHQ chơi đúng luật quốc tế) tuyên bố kiểm soát khu đặc quyền kinh tế từ bờ biển ra ngoài khơi 370 kilômét và do đó có thể cấm hải quân các nước tập trận tại khu vực này. Nhưng bắt đầu từ bây giờ, Hoa Kỳ nói không có việc kiểm soát cách bờ biển hơn 22 kilometer Skull & Bones dùng luật Cow Boy Texas một lần nữa không phải với anh em trong nhà như Kennedy, Johnson, Luther King, Nixon … mà với ngay kẻ ngoài, đích danh là TQ thì ai làm gì nhau, trong khi cả thế giới đều không ưa anh khổng lồ đầy tham vọng?

Tham mưu trưởng Liên quân Hoa Kỳ, đại tướng Martin Dempsey, nói Washington tin là gia nhập hiệp ước Luật biển sẽ giúp nối kết những khác biệt quốc tế.
Ông nói: “Hiệp ước cho chúng ta một công cụ khác để giải quyết hữu hiệu những tranh chấp tại mọi mức độ. Hiệp ước cung cấp một tiếng nói chung và do đó có một cơ hội tốt để giải quyết những tranh chấp bằng sự hợp tác thay vì bằng trao đổi hoả tiển nguyên tử, và nếu cần thì Hoa Kỳ cũng đành chịu chơi vậy thôi.” Nhưng từ xưa tới nay Hoa Kỳ thường lịch-sự nhường cho đàn em như VN, Phi, Nhựt, Đại Hàn, THQG, rồi Singapore, Úc đánh nhau túi bụi với TQ, một thời gian sau thấy đàn em mệt mỏi thì Hoa Kỳ mới chịu ra tay, vì thật ra Hoa Kỳ muốn giúp đở đàn em lập luyện chiến trận cho quenđể bảo vệ tổ quốc.

Tuy nhiên cũng phải màu mè cho rằng, việc Hoa Kỳ phê chuẩn hiệp ước bị đình trệ vì những mối quan tâm của một số các nhà lãnh đạo trong Quốc hội cảnh báo là hiệp ước đe dọa chủ quyền Hoa Kỳ và trao cho Liên Hiệp Quốc nhiều kiểm soát về quyền dầu mỏ và những khoáng sản khác. Những người chống lại hiệp ước nói việc phê chuẩn hiệp ước sẽ không làm cho Trung Quốc thay đổi tuyên bố chủ quyền trên biển của nước này. Làm sao TQ vượt thoát âm mưu đã có sẳn từ khuya của secrets of the Tomb trong lộ đồ 100 năm Eurasian, cứ nhìn nội bộ TQ bị CIA phá bấy, (Chỉ trừ có ông đại sứ POW, Peterson đàu tiên là dùng bàn tay sắt bọc nhung, còn các đại sứ khác kể cả ông Tổng Lảnh Sự người Mỹ gốc Việt cũng phải ở bên TQ làm việc một thời gian cho quen Nhện Tình Báo nội địa TQ rồi mới qua VN nhận chức sau. Về bao vây địa dư thì độc giả có thể xem như con Bạch Tuộc bị bao vây không biết bao nhiêu lưỡi dao sắt bén, TQ có dám bung các cái vòi ra ngoài xa?

Secret Society conspiracy thúc đẩy việc chuẩn nhận hiệp ước trong lúc Ngũ Giác Đài mới quay sang chú trọng vào việc Trung Quốc củng cố quân đội và bành trướng ảnh hưởng tại vùng châu Á-Thái Bình Dương. Washington đã chú trọng nhiều đến những tranh chấp leo thang giữa Bắc Kinh và Philippines về một hòn đảo tại biển Đông.
Tóm lại cái lý của kẻ mạnh sẽ giải quyết nhiều nghịch cảnh, như Mỹ đã buộc Liên Xô nhảy vào yễm trợ cuộc chiến VN, trong khi LX dùng dằn vì là đương kiêm chủ tịch hiêp đinh hoà bình Geneve 1954, nhưng vì cắn phải cái bánh “Aid to Russia 1941-1946 Plan” nên bị lép vế buộc lòng phải vào quỷ đạo của Mỹ là đem qua vũ khí và kỹ thuật, sự thật cũng do đồng dollar của Mỹ. Lấy một thí dụ, Bonesman Mc Namara chũ hảng xe hơi Ford phải đứng ra đở đầu cho hảng xe ở LX bằng nguyên vật liệu và dollar, sản xuất hàng ngàn xe Molotova cho cuộc chiến VN đối lại ở nhà, hảng Bell sản xuất 5000 chiếc trực thăng để nuôi dưởng cuộc chiến, để cho Lê Dương Mới hai miền nam bắc tiêu xài mà người Việt có biết cái đếch gì đâu, nên cứ mãi mãi câm thù cho đến chết … Skull & Bones 322 conspiracy cho rằng “Thôi đành để cứt Trâu bỏ lâu hoá bùn!” là xong chương trình tạp lục.
Những dẫn chứng trên được lồng vào ống kính của Viện National Military Analysis cho rằng: “Those reasons as enunciated by Dayan and Van Creveld, and TRUONG valid as stated but immaterial as to the REASON?”


Lo ngại gia tăng về việc quân sự hóa biển Đông?
Hoa kỳ có thuốc chửa ,,, đừng lo! Vùng nầy sẽ trở lại lắng dịu một cách thần kỳ như chiếu theo COC/ LHQ: "Ai có chủ quyền thì cứ được hưởng, nhưng phải cho thuê như VN và Phi, Mả Lai … làm gì có kỹ thuật mà đòi khoang giếng dầu? Về nhân công rẻ mạt và kỹ thuật thì TQ có và cũng thuận lợi là gần ngay trước cửa nhà TQ, thôi thì TQ cứ vui vẻ khai thác, xong khi ra sản phẫm thì giao cho Hoa Kỳ sẽ bán sản phẫm nầy bằng dollar xanh. Điều đau nhứt là các nước có khoàng sản dầu mỏ phải mua xăng đắt gíá hơn Mỹ!

Hoa Kỳ lúc nào cũng chơi Cha?

PS: Bài nầy sẽ được ghi danh vào youtube vì đơn giản tác giả là một thành viên của Viện National Military Analysis, thế nên bài gì có tên tác giả đều được vào Web Site về phân tích thời sự chính trị, như bài trên đây chẳng hạn.
Thí dụ, bạn có thể gỏ vào rất đơn giản bằng tiếng Việt như: Sân đá gà của Queenbee-1 Vinh Truong; hay Skull & Bones xác định ngày quốc khánh 30/4; hay Siêu chiến lược Eurasia 1920-2020; hay Tôi nhìn đồi 31 thất thủ; hay Thép Súng KGB/CIA đạo diển cuộc chiến VN; hay Thép Súng Điểm Nóng Biễn Đông … Nếu bạn muốn nghiên cứu thì thử click mà tìm hiểu tác giả viết có đáng được khen hơn ông cựu BTQP Moshe Dayan, Do Thái và nhà Sử học danh tiếng Cleveld, qua nhận xét của Viện, một cách cụ thể, hiểu thấy được hậu quả sau cùng của cuộc chiến.
Viện nầy cho rằng: “Those reasons as enunciated by Dayan and Van Creveld, and TRUONG valid as stated but immaterial as to the REASON?”

QUEENBEE-ONE