PDA

View Full Version : Tôi Salvo Rockets vào hang động Non Nước



vinhtruong
10-26-2010, 06:41 PM
Theo những điều khoản giao ước trong Hiệp định hoà-bình (Peace Talk) tại Hội đàm Paris, sau ngày 27, tháng Giêng 1973, trong phần ranh giới được gọi là Da-Beo, nếu nơi nào có lá cờ MTGPMN, có nghĩa là nơi đó thuộc phần đất của họ. Là người được Tư lệnh Không Ðoàn 41 ủy nhiệm (từ 1970 lúc nầy PÐ-213 có TTVT) chức vụ “Chống Pháo Kích, Phòng Thủ Phi Trường”. Nếu ban ngày thì phối hợp cùng Biệt Khu Quảng Ðà đổ quân tóm gọn, còn ban đêm, tôi được lệnh tiềm kích vùng tự do oanh kích (free-zone) như dưới chân núi Sơn Gà và đường di chuyển Hoả tiễn 122 và 107ly Katyusha từ thung lũng phía Tây Happy-Valley (TQLC Mỹ đặt tên) mà không cần có lệnh của B.K Quảng-Ðà.

Tôi không làm sao quên được vào sáng ngày hôm ấy (27/1/73) nơi nào có cờ MTGPMN là phần đất của Việt Cộng: Đúng 8 giờ sáng, một đoàn trực thăng CH-53 Jolly-Green của TQLC Mỹ, đồn trú tại sân bay Non Nước, bay hợp đoàn rất đẹp ngang Sông Hàn thả khói màu như từ giã vĩnh-viễn chiến trường VN, đánh dấu quân tác chiến Mỹ vào và rút ra khỏi VN cũng bằng đơn-vi TQLC nầy theo đúng lộ-trình Commando Vaught của định-kiến-3 (axiom-3). Bên cạnh đó không xa, chùa Non Nước tức Ngũ Hành Sơn, cờ MTGPMN treo chung quanh hang động. Thiết vận xa V-100 của Tiểu khu Quảng Đà đến nơi nhưng không thể nào vào được để gỡ cờ xuống vì bị B-40 và 41 dàn chào xối xả, buộc phía VNCH phải dừng lại xa tằm đạn để chờ lệnh. Trong hang động rất kiên cố, vững chắc, không có bom đạn nào mà tiêu diệt chúng được kể cả B-52. Tôi được lệnh vì cũng là người chịu trách nhiệm an ninh vòng đai phi trường, hướng dẫn hai chiếc trực thăng võ trang trực chỉ về phía Non Nước với hai sĩ-quan Bộ binh ngồi cạnh 2 ghế sau, Đại tá Chi huy trưởng Đặc khu Quảng-Ðà và Thiếu-tá Quận trưởng Quận Hòa Vang.

Một đoàn xe phóng viên báo chí ngoại quốc đang qua cầu Delattre, trong đó có tam trùng Phạm Xuân Ẩn làm việc mật thiết với các phóng viên CIA đội lốt, nổi tiếng như Walter Cronkite, Robert Shaplen, Kenneth E Sharpe, Neil Sheehan… Nếu họ đến kịp chụp hình và quay phim ở đây thì coi như Saigon mất phần đất nầy trong mô hình tình trạng Da-Beo, đúng theo mưu đồ của các phóng viên CIA nầy, nhưng …?

Hai chiếc trực thăng võ trang đang làm vòng tròn trên bầu trời Non Nước chờ nhận chỉ thị của vị có thẩm quyền; Vị Ðại-tá rống cổ gọi vị Tư lệnh Vùng-1, Tướng Ngô Quang Trưởng, nhưng chẳng thấy ông chịu trả lời (kể từ giờ phút nầy khó mà hiểu được lập trường của Tướng Trưởng, Mỹ có thể giữ vợ con ông để làm con tin?) Ðây là một sư kiện rất quan trọng, táo bạo, nên nói thật ra chưa chắc ai tin, nhưng không thế che mắt thế gian trong thanh thiên bạch nhựt như thế nầy, kể cả địch và bạn, dân và quân đều thấy, cả ngàn người đều biết, và dĩ nhiên những hình ảnh sự kiện nầy sẽ được lưu giữ trong National Archives của Mỹ và điều đương nhiên các phóng viên nầy phải nói lên trong báo chí dù rằng họ quá thất vọng khi không chụp được những bức hình có giá trị và sống động theo đơn đặt hàng!

Nhiều câu hỏi trong đầu tôi: “Tướng Trưởng là một vị Tướng tài, làm nhiều nhưng nói ít, vị Tư-lệnh duy nhứt mà tôi rất kính trọng, ông luôn đi sát với lính trong bất cứ tình huống nào; không đồn bót nào mà ông không ghé thăm để động viên binh lính nhưng có một điều chắc chắn là Tướng Trưởng rất nghe lời Mỹ? Sự nhậm chức Tư Lệnh Vùng-1 nầy là không do TT Thiệu mà do sự đặt để cũa Mỹ để tái chiếm Cổ-Thành Quảng Trị vì còn quá sớm, chưa đúng thời điểm (Decent Interval) hoàn thành mục-tiêu “định-kiến-1” (axiom-1) Nếu Võ Nguyên Giáp làm ẩu thì 3 pháo hạm và B-52 sẽ tiêu diệt ngay.

Tôi hối thúc: “Đại tá quyết định lẹ đi tôi e không kịp!”

Đoàn xe chở báo chí bắt đầu quẹo phải 90 độ xuống phía Nam Non Nước, có nghĩa là còn 12 phút nữa sẽ đến đây.

Tôi thét to lên: “Đại tá quyết định nhanh lên… nhanh lên!”

Chờ thêm vài phút nữa mà vị Ðại tá không có ý kiến gì chỉ có rống cổ kêu gào vị Tư lệnh cố-tình lánh mặt (chiến tranh VN có ẩn nhiều bí mật bên trong khó mà hiểu nổi) Tuổi trẻ dễ điên tiết; Tôi nổi điên, liều mạng, không sợ sệt hay do dự; tức khí chửi thề loạn xạ lẫn-lộn với tiếng phẫn nộ chát-chúa a-tòng của động cơ, rồi đơn phương ra lệnh cho chiếc võ trang số hai chuẩn bị vào trục tác xạ

- “Hai… Chuẩn bị vào đội hình tác xạ”

Tôi bật nút an-toàn lên vị trí tác xạ từng hai trái hỏa tiễn một lần.

- “Một… vào trục”

Để cho đoàn xe không trông thấy, tôi chúi mũi lấy trục từ Nam lên Bắc, song song với bờ biển. Bấm nút tác xạ, hai trái hoả tiển hai bên phụt ra bay chệch bên trái của hang động.

- “Hai…vào trục”

Hai hoả tiễn phụt ra xuống thấp hơn, trúng vào chiếc nhà lá trước hang động bốc cháy. Nhà nầy thường trưng bày bán những mặt hàng như: còng đeo tay, tượng Phật, sư tử, con cá bằng loại đá thạch điêu khắc. “Không sao … chiến tranh phải chịu chấp nhận sự rủi ro tàn phá, nhưng cũng may không có một ai nơi đó!”

Tôi bắt đầu vào trục lần thứ hai, không thể chậm trễ được vì đoàn xe gần tới nơi, cũng không thể chúi mũi tác xạ như phi cơ khu trục chiến thuật hay bay cao như B-52 vì như thế tạc đạn cũng như bom không thể lọt vào hang động. Như thế thì không cách nào tiêu diệt để hạ cờ chúng xuống, mà phải vào trục nằm sát song song với mặt đất để cho cái cửa hang động được phô diễn tối đa trước tầm mắt của phi công lúc nầy mới bóp cò hỏa lực.

Tôi ra lệnh chiếc thứ Hai cùng “Salvo”có nghĩa là chơi hết hoả tiễn cùng một lúc vì không còn kịp nữa rồi – Tôi bật nút salvo

- “Mộ… vào trục”.

Tôi nheo mắt nhìn vào máy nhắm gunsight, bấm nút, phi cơ như muốn khựng lại trong tích-tắc, các hoả tiễn bay vèo ra để lại làn khói trắng mông lung với mùi vị khó ngửi. Tiếng nổ ầm ầm vang dội trở ngược, những cột khói toả ra dựng đứng xung quanh hang động.

“Ah … Có được hai trái chui vào hang động", tôi định ra lệnh cho chiếc Hai ngưng tác xạ vì hai trái chui vào được là đủ sức tiêu diệt những ai dẫu nằm sâu trong đó. Nhưng đã trễ, chiếc Hai đã vào trục; Chiếc Một của tôi đang quẹo gắt qua phải tách rời trục tác xạ, lượn cánh nhìn những cuộn khói trắng đục đang luồn lách trong hang, bốc lên từ từ chậm chạp phủ kín những kẽ đá chung quanh.

Tôi lẩm bẩm “Nam mô A Di đà Phật, mong rằng các Thầy không còn ở trong Chùa” thì cũng vào lúc nhiều tiếng nổ ở dưới bụng phi cơ của tôi khiến Trực thăng của tôi phải chao đảo trong chốc lát vì sự nhiễu loạn không khí theo sau một loạt nổ liên hồi của salvo.

- “Hai… báo cáo hết hỏa lực”

Chỉ mới bay vòng lại, thì thấy binh sĩ tiểu khu Quảng Đà và thiết vận xa V-100 tiến vào, trong nháy mắt cờ VNCH mọc lên thay thế cờ MTGPMN. Một lát sau, đoàn xe phóng viên, ký giả báo chí ngoại-quốc đến thì mọi việc đã xong xuôi. Tôi không cần quan tâm gì đến hai vị ngồi phía sau phi cơ, rồi ra lệnh cho chiếc thứ hai về phi trường Đà Nẳng đổ xăng.

Như vậy, tôi phải bị ra toà án quân sự hay ít nhứt cũng phải chịu phạt 60 ngày trọng cấm bị gia tăng vì bất tuân thượng lệnh, thi hành oanh kích không có lệnh nơi thượng cấp. Trung tướng Trưởng đã có chỉ thị rõ ràng: “Các anh em phi công khi thấy xe tăng, Molotova, bộ đội BV di chuyển trên đường Hồ Chí Minh, dù trong tầm oanh kích của ta thì cũng đừng hành động gì; cứ để cho chúng tiếp tục vào Nam!” Có nguồn tin cho rằng Tướng Trưởng muốn cho họ đi qua để nhẹ áp lực Vùng-1, nhưng có người cho rằng vì áp lực của Mỹ có dính dấp đến các điều khoản đã ký trong bản hiệp định Paris. Có một lần phi tuần viên A.37 đã không tuân theo phi tuần trưởng oanh kích theo dấu đánh trái khói hướng dẫn của L-19 quan sát mà lại oanh kích vào đoàn xe nhỏ nên làm cho phái đoàn CS đàn anh bị tử thương. Viên phi công nầy bị tù trọng cấm vì không thả đúng mục tiêu như phi tuần trưởng dẫn đạo cho cuộc oanh kích; Anh giảng-giải nguyên nhân thả khơi khơi trong núi phí bom đạn, khi có mục tiêu rõ ràng sao không thả. Hậu quả anh bị tù trọng cấm nhưng không nặng lắm. Còn lần nầy tôi oanh kích vào Ngũ Hành Sơn, trước mắt các báo chí quốc tế thì chắc chắn đi đoong cuộc đời binh nghiệp rồi còn gì! Cùng với Vùng-2, ở phía Bắc Kontum, phi công Phạm Gia Đôn oanh kích tiêu diệt đoàn xe molotova mà Tướng Trưởng vừa tha. May thay cho tới ngày mất nước, hai phi công vô kỷ luật nầy được các đại quan tha mà Ma cũng không thèm bắt…

-Tự nhận định hành động vô kỷ luật của mình, đứng trên vị trí là một chiến sĩ yêu nước của QLVNCH, vì Tổ-quốc, Danh-dự, và Trách-nhiệm tôi hoàn toàn đúng, nhưng về quân kỷ thì tôi hoàn toàn sai, “oanh kích không có lệnh của thượng cấp”
-Ðứng trên lập trường Dân Tộc, tôi sai… tôi chỉ đúng 33%+ vì dân tộc Việt Nam hiện tại có ba màu cờ!
-Ðối với quốc tế và tinh thần Hiệp định hoà bình Paris 27/1/1973 tôi hoàn toàn sai
Phải thành thật phản-tĩnh, tự kiểm trả lại tính trung thực cho lịch sử để các sử gia hậu cận đại dễ bề đúc kết, nghiên cứu, góp nhặt những dữ-kiện với các liên hệ thực tế về cuộc chiến Việt Nam mà thế giới cũng như ông Tổng Thư Ký LHQ, U-Thant cho rằng “Một cuộc chiến bẩn-thỉu, cuộc chiến không có kẻ thắng người bại, mà chĩ có duy nhứt một sự tàn phá khủng khiếp về người và vật”

Queen bee-1

vinhtruong
11-01-2010, 06:37 PM
Hãy trả lại sự thật cho lịch sử
Ngay sau khi bức tử nền Ðệ-1 Cộng Hoà để Mỹ tự do đem quân qua miền nam mà không có chinh khách nào dám chính thức mời mọc. Là một thanh niên lớn lên trong thời loạn, được thế giới mô tả là hiểm hoạ Cộng Sản bành trướng thôn tính miền Nam, Tôi quyết tâm vào quân đội để bảo vệ miền đất thương yêu nầy, chấp nhận đem cả chiều dài tuổi xuân của mình cho sự chiến đấu bảo vệ miền nam. Nhưng sau một thời gian quá dài nghiên cứu, mái tóc trắng dã và rụng đi để còn lại chiếc trán thể hiện sự ngu xuẩn về xuẩn động tấn kích vào hang động Non Nước, Ngũ Hành Sơn, mà rồi đây các sử gia hậu cận-đại sẽ minh-chứng lời phản tỉnh của mình thêm nhiều chứng cớ... nơi thư-viện qua cả ngàn cuốn sách của nhiều tác giả ngoại quốc. Sau cùng, tôi mới tìm hiểu ra mình đã bị một thế-lực thần sầu quỷ khốc phỉnh gạc một cách tinh vi. Tôi đã bị mê hồn trận với xuẩn động nông nổi kể trên vì tuổi trẻ.

Thành thật mà nhận thức, khi hơn nửa triệu quân tác chiến Mỹ nhảy vào miền nam là xâm lược chớ gì? Ai mời họ vào? Nếu là người thế giới bên ngoài, thật tâm mà nói, tôi sẽ có nhiều thiện cảm với phong trào GPMN, chúng ta có còn chủ-quyền hay không? Các chiến sĩ của ta hãy xác định đứng-đắn vai trò cũa mình là gì? … Tổng thống Diệm thà chết chớ không chịu mất chủ quyền và ly tưởng quốc gia! Không nên ngụy biện dựa vào tự ái dân tộc khi lý tưởng quốc gia và chũ quyền của mình bị tước đoạt.

Chúng ta quý trọng người Mỹ, chính phũ Mỹ, nhưng chúng ta không thể chấp nhận chính sách Mỹ, quá độc-ác chỉ biết có quyền lợi “American First” mà thôi: “Nước Mỹ không có người bạn lâu dài, cũng không có kẻ thù truyền-kiếp, chỉ có quyền lợi mà quyền lợi mới xác định thế liên minh.” Trong thập niên 1950 trên thế-giới đêu được phục hồi lại nền độc lập kể cả VN, người Pháp cũng muốn như thế theo trào lưu cũa thế giới. Nhưng chính sách My muốn khuấy động lại chiến tranh để thủ lợi qua “Freedom is not for free”. Ngày 21/9/1960, Hội Ðồng An Ninh (National Security Council) họp đưa ra 3 định-kiến:(axiom) –
(1) “There was never a legitimate non-communist government in Saigon” như vậy chúng ta cũng hiểu ngay, chính sách Mỹ sẽ xoá bỏ miền nam. –
(2) “The US had no legitimate reason to be involved in Vietnamese affairs” để sau nầy rút lui danh-dự nó thuận lý mà không bị ràng buộc với danh từ “đầu-hàng.” Có nghĩa Mỹ phải ngụy tạo phía Hà Nội gây hấn để “trả-đũa” nên nhớ không có “tuyên-chiến”
(3) “The US would not have won the war under any circumstances” Có nghĩa sau khi đã hoàn thành sách-lược Counter Insurgency Project là quân tác chiến Mỹ phải tháo chạy về xứ và không để lại quân như ở Ðức 300.000 quân và ở Triều Tiên 50.000 quân theo sự thiết kế của chiến lược gia George Kennan năm 1941, là chia 3 quốc gia nầy tạm thời làm 2 để duy trì business buôn bán vũ khí và thí nghiệm vũ khí được kéo dài bảo đảm công ăn việc làm được thịnh vượng và sau đó sẽ thống nhứt sau.

Ðể rồi tôi mới vỡ lẽ! Tôi không theo Cộng Sản, tôi cũng không theo Quốc Gia, tôi không chống ai hết, nhưng tôi biết phân biệt: Trên diễn đàn này tôi chỉ nói lên tiếng nói của cá nhân, của sự hiểu biết của tôi. Cho dù tiếng nói của tôi đơn độc thì tôi viết tôi nói cho tôi nghe, có thể cho bạn nghe nữa! Tôi viết để tôi đọc, tôi cũng như các sử gia thuộc trường phái hậu-cận-đại, bắt đầu từ 2023, (sau 50 năm người lính chiến Mỹ rời khỏi VN, vào năm nầy tôi đã chết)… Có thể thấy tôi lập dị, nhưng thà lập dị, sống trong mộng ảo hoang tưởng còn hơn là sống trong sự thật khi mình đã phát giác, vì sự thật quá phũ phàng, quá tàn nhẫn đau thương… Thà nói chuyện với cây lá cỏ hoa mà thấy mình thanh thản hơn bàn thảo với người chung quanh mình!

Cuộc chiến tàn khốc 10.000 ngày
Theo tôi, với cái nhìn công bằng trong con mắt của sử gia hậu cận đại, xuyên qua đối chứng các tài liệu có thật dính-dấp với liên hệ thực tế, nhìn một cách công bằng hơn và nếu chưa xét đến cách thức giành quyền lực thì cái chính thể Việt nam Dân chủ Cộng hòa (VNDCCH) do cụ HCM góp phần lớn dựng lên đã có giai đoạn đầu đi theo xu thế dân-chủ. Trong giai đoạn đó cụ Hồ đã đồng ý hợp tác với các đảng phái quốc gia khác như Việt Quốc, Việt Cách để thành lập Chính phủ Liên hiệp Lâm thời VNDCCH, đã tổ chức bầu cử thành lập cơ quan lập pháp theo thể thức phổ thông đầu phiếu, tự do với sự tham gia của nhiều đảng phái khác nhau, đã thành lập ủy ban soạn thảo hiến pháp và đặc biệt là nội dung của Hiến pháp 1946, hoàn toàn sao y theo bản thảo Hoa Kỳ với mong ước nước nầy có dư thừa quyền hạn bảo vệ VN như Philippines, dù còn thiếu sót, đã xác lập được một số nguyên tắc dân chủ cơ bản cho thể chế chính trị và xác định trách nhiệm tôn trọng và bảo vệ một số quyền cơ bản của con người của thể chế chính trị. Cho dù giai đoạn đó là rất ngắn chưa đầy 1 năm, nếu kể từ ngày thành lập Chính phủ Liên hiệp Lâm thời VNDCCH (1/1/1946) cho đến ngày Hiến pháp 1946 được Quốc hội thông qua (9/11/1946) và nếu tạm chưa xét đến các cách thức cạnh tranh của Việt Minh với các đảng phái quốc gia khác, nhưng khó có thể phủ nhận chính thể VNDCCH lúc đó đã tạo dựng được một số định chế cơ bản của dân chủ. Chỉ sau giai đoạn đó hình thể VNDCCH (vẫn do cụ Hồ đứng đầu, nhưng không có cụ) mỗi ngày càng mất dần đi tính dân chủ và sau đó hoàn toàn trở thành một chính thể độc tài kiểu toàn trị cộng sản, nhưng thực sự trục ma-quỷ đã áp đặt đây là một chính thể toàn trị Mafia nhưng bao quanh lớp vỏ bề ngoài bằng Cộng Sản để cho thế giới biết mục tiêu mà lên án hầu quên đi cái thế lực ghê gớm sau hậu trường Mỹ (The Harriman and Bushes). Ðại hội đảng 15, tháng 4/1959 đánh dấu ngày công cụ Mafia Lê Ðức Thọ lên nắm chính quyền và HCM đi vào bóng tối, bằng cách chỉ định Lê Duẩn từ trong nam về Hà Nội làm quyền Tổng bí thư.

Theo tôi cột mốc rõ nhất cho sự phi dân chủ hóa để trở thành độc tài toàn trị cộng sản của chính thể Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, một cái tên rất dân chủ, là việc Đảng Lao Động Việt Nam phát động Cải cách ruộng đất theo huấn thị của Mao, được cụ Hồ gọi là cuộc “cách mạng long trời lở đất”, vào năm 1953. Bao trùm toàn bộ cuộc “cách mạng” này là sự tùy tiện của chính phủ cụ Hồ trong việc bắt giữ, hành hạ, bắn giết, tịch thu gia sản đối với hàng trăm nghìn người Việt Nam. Các thủ tục tư pháp thông thường đã có từ thời thực dân Pháp hay các qui định phải tôn trọng pháp luật và quyền con người đã được ghi trong Hiến pháp 1946 đều không được đếm xỉa nữa trong Cải cách ruộng đất vì phải nghe theo sự chỉ giáo của Mao. Làm sao Cụ Hồ biết được Mao được Mỹ ngầm ý bắt cóc áp-tải Tưởng Giới Thạch và phe phái ra đảo Ðài Loan bằng phi đội CAT của CIA vừa thành lập; Mục đích để cho Mao thống nhứt lục địa có điều kiện chia 2 nước Triều Tiên và VN để cho Mỹ có cơ hội khuấy động chiến tranh hòng tiêu thụ số lớn vũ khí thặng dư hồi thế chiến-2, Ðồng thời biến 2 nơi nầy thành 2 bãi chiến trường theo dự mưu của chiến lược gia George Kennan, và đương kiêm Ðại sứ Mỹ tại LX, William Averell Harriman, liên kết với chương trình “Aid to Russia 1941-1946 Plan” sau khi Mỹ và LX bắt được một mớ nhà bác-học Ðức, việc ưu-tiên một cho quốc phòng là lấy chiến tranh Triều Tiên để thí nghiệm ưu tiên vũ-khí quốc phòng qua thế-hệ phản lực (Nga: Mig 15, 17 và Mỹ: F-84, 86) còn Việt Nam qua kỹ nghệ Hàng Không Dân Dụng như Boeing và Trực thăng phản lực. Vì thế Mỹ không có con đường nào khác, bắt buộc phải loại bỏ hai Cụ Diệm và Hồ cho mục tiêu sống còn của tư bản Mỹ (War Industries Board)

Theo tôi việc đánh giá cụ Hồ một cách toàn diện còn là một việc không dễ dàng và rất dễ gây tranh cãi, bất hòa bởi các thông tin về cụ Hồ chưa được bạch hóa một cách rộng rãi và nhiều người vẫn giữ nếp nghĩ theo lối duy cảm, tôn sùng thần tượng. Nhiều thông tin về cụ Hồ còn mơ hồ và ngay bản thân cụ Hồ khi sinh thời lại rất kín đáo về quá trình hoạt động và về đời tư của cụ; Chẳng hạn như ngay ngày sinh, nơi chôn nhau cắt rốn hay ông nội của cụ là ai vẫn là một vấn đề tranh cãi; Ở đây tôi chỉ muốn xét riêng dưới góc độ dân chủ và chỉ căn cứ vào những sự kiện đã rõ ràng thì tôi cho rằng cụ Hồ không phải là một chính trị gia không có lý tưởng dân chủ. Chỉ cần căn cứ vào một số sự kiện và chính sách của chính phủ VNDCCH khi cụ Hồ cầm quyền từ 1946 đến khi Cụ Hồ bị bọn Mafia Lê Ðức Thọ tháng 4/1959 thì chúng ta có thể thấy rõ. Tứ 1959 Mỹ dựng lên một bạo-quyền đặc-chế siêu Mafia và cương quyết bảo vệ sự bền vững của chế độ thảo-khấu nầy cho đến khi CIA tạo ra cuốn DVD sự thật về HCM, đây là điểm mốc giựt xập bức tường thép mà bấy lâu nay ÐCSVN dựa dẫm… để dần-dà thật sự xây dựng một nước VNCH hoàn toàn theo Mỹ.

-Thứ nhất, sau khi Cụ bị tước hết quyền hành, và nói đến dân chủ là phải nói đến tinh thần tôn trọng ý kiến khác biệt, tôn trọng phe đối lập, phải coi những gì đối lập với mình là sự tồn tại tự nhiên và cần thiết. Tự nhiên là vì không có một xã hội nào mà tất cả mọi người đều có cùng một ý kiến trên cùng một vấn đề: Cần thiết là vì đối lập giúp cho mỗi người ít nhất cũng giảm được khả năng sai lầm, ngộ nhận hay tự phụ. Nhưng bất hạnh thay chính phủ của cụ Hồ nhưng không có Cụ Hồ, cuối cùng đã không để cho một thành phần đối lập hay một đảng đối lập nào có thể tồn tại. Riêng Đảng Dân chủ hay Đảng Xã hội, những đảng vẫn tồn tại sau năm 1954 trên miền Bắc, thực chất chỉ là những tổ chức được xáp nhập vào Đảng Lao Động Việt Nam (chính là Đảng Cộng sản) trên danh nghĩa bị hội nhập vào cái gọi là của cụ Hồ mà thôi, khó ai mà phát hiện được một thế lực ghê gớm đã nhào nắn ra nó.

-Thứ hai, cụ Hồ là một trong những người đóng vai trò chính trong việc lập ra Hiến pháp năm 1959 vì áp lực của Tam đầu chế: Ðức Thọ, Chí Thọ, và Lê Duẩn qua cái ách của KGB và CIA cho trò chơi chiến tranh dơ-bẩn qua chương trình CIP/NLF của Mỹ/LX. Vì thế, bản Hiến pháp 1959 không chỉ được thiết lập một cách vi hiến (theo qui định của bản Hiến pháp 1946) mà còn xóa đi hết tinh thần tiến bộ và dân chủ đã có trong bản Hiến pháp 1946, mục đích để trục ma-quỷ khuấy động lại chiến tranh. Hiến pháp 1959 đã mở đầu cho tính đảng Mafia, tính lãnh-tụ, và tính độc-tài toàn trị trở thành nền tảng cơ bản trong các bản hiến pháp tiếp theo mà theo dự trù chiến lược Mỹ, phải bảo vệ chế độ toàn trị Mafia nầy trong hơn một nửa thế kỷ cho sách lược Eurasian. Chính Hiến pháp 1959 đã biến Quốc hội, kể từ đó, trở thành một cơ quan bù nhìn không hơn không kém, một cơ quan cấp dưới của Mafia (Đảng Cộng Sản Việt Nam) nhưng sự thật là đảng Mafia do trục ma-quỷ dựng lên cho chúng dựa-dẫm núp dưới bức tường thép HCM, cho dù cụ Hồ chết, chúng cũng phải để cái ghế trống Chủ tịch đảng chỉ dành riêng duy nhứt cho cụ mà thôi cho đến ngày (decent interval) cuốn DVD ra đời của linh muc Nguyễn Hữu Lễ mới là lúc đập-đổ thần tượng nầy và trả lại tánh trung thực cho lich sử, có nghĩa lật mặt nạ cái bọn đầu Trâu mặt Ngựa siêu Mafia nầy để thay vào một chế độ VNCH dân chủ và giàu mạnh tại vùng ÐNÁ. Và cũng chính từ năm 1959, Bộ Tư pháp (một nhánh quyền lực độc lập quan trọng của chế độ dân chủ) bị xóa hẳn cho đến tận năm 1981 mới được lập lại nhưng cũng chỉ là một cơ quan của Đảng Mafia (Cộng Sản Việt Nam thôi)

-Thứ ba, sau khi quyền lực chính trị (ở miền Bắc) đã hoàn toàn do đảng Mafia không còn của cụ Hồ nhưng thật ra trong tay Lê Ðức Thọ nắm giữ thì những quyền tự do cơ bản của dân như quyền ra báo tư nhân, quyền xuất bản tư nhân, quyền hội họp và lập hội mà cụ Hồ đã đòi hỏi thực dân Pháp phải trao đầy đủ hơn cho người dân Việt trước đây cũng dần biến mất hẳn trên nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa do cụ Hồ làm chủ tịch bù-nhìn. Ngay cả một vấn đề mà chính cụ Hồ là người chắc phải rất thấm thía về ích lợi của nó là tính độc lập và tuân thủ pháp luật của tòa án khi cụ Hồ bị bắt và đưa ra tòa tại Hồng Kông vào năm 1932, chúng ta cũng không thấy cụ Hồ đả động gì đến cũng chỉ vì quyền hạn ở trong tay tam-đầu-chế Mafia nầy, khi diễn ra hàng loạt những vụ tống giam không cần xét xử hoặc xét xử hết sức chiếu lệ các trí thức, nhân sĩ trong các vụ án Nhân văn-Giai phẩm hay vụ án Xét lại chống Đảng, tất cả hành động tàn bạo nầy đều nằm trong tay sinh sát của trùm mật vụ Mai Chí Thọ.
Nhưng có nguồn tin cho rằng HCM đã có lúc bị khống chế hay chịu sức ép của lãnh đạo nước ngoài hay của các đồng sự khác trong Đảng Cộng Sản Việt Nam như Lê Ðức Thọ, Lê Duẩn… chúng ta nên tìm hiểu sự kiện nầy trong Library of Congress? Nếu giả thuyết đó là đúng thì theo tôi cụ Hồ vẫn còn nguyên quyền và lương tâm để phản đối hay ly khai với những khống chế hay sức ép phi dân chủ đó. Chưa nói đến trách nhiệm của một nguyên thủ quốc gia là phải đặt mục tiêu phụng sự lợi ích dân tộc, đất nước lên hàng đầu; Các lãnh đạo quốc gia có lý tưởng dân chủ và bản lĩnh bao giờ cũng xử sự như thế, nhưng sự thật Cụ Hồ đã bị tước đoạt hết quyền hành, chỉ còn là một người máy biết nói theo những gi bọn Thọ mớm, vì uy-tín trong vấn đề thể hiện qua những cuộc hop ngoại giao. Nhưng chúng ta hầu như chưa bao giờ thấy cụ Hồ phàn nàn gì về quan hệ của cụ với các đồng sự khác trong Đảng Cộng Sản Việt Nam hay với lãnh đạo các nước “anh em’ như Stalin hay Mao Trạch Đông. Do đó giả thuyết trên khó biện hộ hay thuyết phục làm giảm đi trách nhiệm của cụ Hồ trong những hành động tàn nhẫn, phi dân chủ của chính thể VNDCCH. Những sự kiện nầy tôi nghĩ các sử gia hậu cận đại sẽ lý giải rõ hơn cho một nhân vật bị quá nhiều hàm oan nghiệp chướng.

Ông Tống Văn Công, một đảng viên cộng sản lão thành, cựu tổng biên tập báo Lao Động, người đã có nhiều bài viết ủng hộ cho việc cải cách chính trị, trong một bài viết gần đây có trích dẫn câu nói của HCM "Nếu chính phủ làm hại dân thì dân có quyền đuổi chính phủ” và cho rằng đây là nội dung cốt lõi về dân chủ mà HCM đã nhấn mạnh. Theo tôi cốt lõi của dân chủ nằm ở chỗ phải xây dựng được các định chế dân chủ (democratic institutions) và bảo đảm cho sự vận hành (practice) các định chế đó được đúng đắn, đầy đủ, không bị cắt xén hay bóp méo nhằm bảo-đảm để những người nắm quyền là những người được lựa chọn từ những người có khả năng nhất trong xã hội và họ phải có trách nhiệm trước xã hội. Nói một cách giản dị là phải tạo ra các công cụ để người dân, người bị trị có thể “đuổi được chính phủ” bất kỳ lúc nào họ muốn. Vậy vấn đề là người dân trước tiên phải nhận thức được và tự tin vào sức mạnh của quyền năng tự có và từng bước đoàn kết, nỗ lực để cùng nhau giành lại các quyền cơ bản từ tay những kẻ cầm quyền độc đoán. Xã hội Việt Nam đã bắt đầu có dấu hiệu của sự nhận thức đó và nỗ lực đó rồi, tuy nhiên còn yếu và chưa đủ, nhưng cái gì chả bắt đầu từ ít và yếu như hiện nay tại Việt Nam.

Kính trọng lòng yêu nước của cụ HCM là điều phải có, nhưng tôn thờ thần thánh hoá là không thể bắt buộc mọi người, nhưng phản gián CIA buộc tam-đầu chế nầy phải dựng lên thần tượng HCM để núp dưới hòn đá tảng nầy mà độc tài chuyên chính. Không ai có thể phủ nhận lòng yêu nước của cụ HCM, trong cuộc kháng chiến chống Pháp; nhưng sự độc tài thống trị theo thể chế độc quyền của đảng với thời gian, cho thấy sự sai lầm to lớn, nhưng không thể trách Cụ vi HCM chỉ là bù nhìn, ai đem cái gọi là hạt giống Mác Lê cấy vào dân tộc và đất nước VN, nhưng sự thật là một chế độ Mafia chuyên chính do CIA và KGB dựng lên cho cuộc chiến bẩn thỉu. Khởi điểm đó là nguyên nhân chính yếu, để thế lực bên ngoài xen vào chia đôi đất nước ta, gây phân hoá Bắc Nam, tạo nên cảnh huynh đệ tương tàn, xua quân ồ ạt vào Nam, bắn giết đồng bào mình nhân danh “Chống Mỹ Cứu Nước, Giải Phóng Dân Tộc” thật vô cùng khốn nạn cho dân tộc Việt.

Lấy chống Pháp chống Mỹ làm bình phong, thủ tiêu thành phần yêu nước không CS, gây phân hoá Bắc Nam cho đất nước, tạo hận thù giai cấp trong cộng đồng dân tộc VN. Tội ác to lớn đó, công cụ gián tiếp của Mỹ là ÐCSVN có thể bưng bít với thành phần trẻ hiện nay, nhưng khó che lấp trước thành phần yêu nước, từng sống trong giai đoạn 1945-54 và suốt hơn 20 năm nội chiến. Chính sự chia rẽ đất nước dân tộc, dẫn đến HS-TS-VN bị CSTQ cưởng chiếm, CSVN chính là đầu mối, dẩn lối đưa đường cho ÐCS/TQ lấn chiếm VN. HCM đã là chuyện lịch sử, để lịch sử toàn dân Việt phân định phán xét, không một cá nhân hay đảng phái phê phán mà có được giá trị, kể cả ÐCSVN; Phán xét hay tôn thờ sẽ không còn có giá trị với thời gian, bởi cái gì ngày hôm nay được tung hô có thể ngày mai bi đả-đảo. Vì SỰ THẬT không bao giờ có thể che đậy dưới ánh mặt trời chơn lý; Sự xụp đổ tiêu vong của thế giới CS, sẽ phải đánh giá lại tất cả những gì đã sai lầm trước đây; Những sai lầm mà bắt cả dân tộc VN phải gánh chiụ gần suốt thế kỷ, về lâu về dài với gốc rễ Mác Lê còn mãi ăn sâu. Tuy nhiên nhân vật HCM là nhân vật bí ẩn nên cần tìm hiểu toàn diện trước khi khen chê toàn diện; Chúng ta nói nhiều đến dân chủ quá, lại cứ đi chê cụ Hồ. Ngày xưa cụ ra đi tìm con đường để thực hiện lý tưởng của mình và cụ là con người của hành động, nói là làm, và làm cho tới khi thành công. Mặc dù thành công này theo như mọi người thì phải để lịch sử phán xét. Nhưng còn hơn những kẻ chỉ biết nói suông, nếu chúng ta có lý tưởng thì hãy hành động để thực hiện hóa nó đi, cho nên có người cho rằng cụ HCM được thán-phục không phải vì sự thắng lợi của cụ mà vì sự phản bội của Mỹ!

Cái gì cũng có lý do của nó tại sao hiến pháp 1959 phải sửa đổi cho phù hợp với âm mưu của Mỹ muốn khuấy động lại chiến tranh, và muốn có được sự ủng hộ của phe CNXH, Liên Xô và Trung Quốc nếu không có sự ủng hộ đó thì có giải phóng miền nam được không? Tại sao cụ Hồ chỉ nói là sau giải phóng miền nam phải chỉnh đốn đảng vì làm sao cu biết được lúc đó phe XHCN sẽ ủng hộ như trước hay không!

Tôi thật thán phục cu Hồ, một người yêu nước và một vĩ nhân của nhân loại. Người là sự kết hợp nhuần nhuyễn phong cách sống đơn giản của Phật, tổ chức chặt chẻ của Chúa, tư tưởng xã hội bình đẳng, cuộc chiến chống xâm lăng, trong đường lối xây dựng đất nước và con người VN. Tôi chỉ học được ở cụ HCM là một người rất tài về cơ hội, đây là lúc phải vùng lên để giành cơ hội thay đổi thể chế chính trị cho đất nước được tự do như phương Tây có nghĩa là một nước VNCH y chang hiến pháp của Mỹ.

Trở về với cụ HCM, thời kỳ 1945 ai ai cũng thán phục cụ Hồ. Người dân trân trọng yêu kính Cu, Mỗi lần chúng ta thời đó vào Bưng Biền thăm người thân và bộ đội cụ Hồ, ai cũng xin cho được bức ảnh cu Hồ. Tôi tự hỏi, tại sao đã đuổi Tây, Nhật mà người Việt vẫn đánh nhau? Tôi tìm hiểu qua sách vở sử liệụ về HCM, phải công nhận cụ ta rất giỏi, nhiều người bật khóc khi nghe những câu chuyện "xúc động" về cụ mặc dù chưa gặp cụ lần nào, nhưng tất cả đều bị nhồi sọ, có thể trên thực tế, cụ chỉ là một con người tầm thường, nhưng chịu dấn than nằm gai nếm mật tại hang Patpo như đã lỡ lầm theo lệnh của CIA cũng chỉ vì độc lập tự do cho dân Việt, và nhờ truyền thông CS biến cụ thành một vị thánh, nhiều nhà còn thờ Bác trong nhà. Sự việc nầy là CS quá giỏi hay phản gián CIA quá giỏi đã che mắt thế gian một cách thần sầu quỷ khốc.

HCM cũng khát vọng muốn nhờ Mỹ giúp để phục hồi độc lập như Philippine, song lúc đó Mỹ cần phải khuấy động lại chiến tranh như tôi đã nêu lý-do ở trên, nên Mỹ thẳng thừng từ chối vì kẹt phải nhờ Pháp gây chiến tranh để tiêu thụ bớt số vũ khí quân dụng thặng dư còn đình động quá nhiều và Mỹ cũng muốn đem quân vào Việt Nam để thực thi sách lược CIP rất cần thiết cho sự sống còn của kỹ nghệ quốc phòng WIB. HCM không còn lựa chọn nào khác hơn là phải ngã theo Công Sản theo như ý đồ cũa Permanent Government. Rất tiếc HCM bị Liên Xô Trung Cộng kềm kẹp cứng ngắc trong xà lim CSCN suốt đời không thể dẫy-dụa được. Giò đây CSCN đã chết và HCM đã mất, dân Việt có dịp tự cởi trói xiềng xích Cộng nô cho chính mình và còn chờ đợi gì nữa mà không hòa hợp hòa giải dân tộc?

HCM thật sự thương dân nhưng không biết làm sao ngăn chận vi mình là một nước nhược tiểu bi các nước lớn chèn ép xúi dục phải nhảy vào cuộc chiến tương tàn qua trục ma-quỷ nầy dựng lên một bè lũ Mafia và dựng lên một chính phủ bù nhìn để dấn thân làm công cụ cho bọn chúng. Riêng cụ Hồ không bao giờ để xảy ra chiến tranh, không bao giờ xúi đi "giải phóng" miền Nam bởi như thế sẽ gây ra cuộc chiến chém giết giữa người Việt với nhau. Vì câu tuyên bố qua bút tích “Miền Nam trung lập, độc lập và giàu mạnh” nên cụ HCM mới bị bọn ma-quỷ nầy cách ly, tước hết mọi quyền hành; Cụ cho rằng thà để mạnh miền nào miền nấy phát triển rồi tìm dịp thống nhất trong hòa bình như trước; Khi cụ Diệm bị lật đổ, cả hai cụ đã toan cùng hiệp thương với hai miền mà có được với Mỹ đâu (như Đông,Tây Đức) hoặc cứ để nguyên vậy như Đài Loan, TQ, Nam, Bắc Triều Tiên còn hơn là dùng chiến tranh để thống nhất đất nước để rồi gây ra những vết thương cho lịch sử dân tộc mà không bao giờ lành.

Trước đây "nhờ"có thực dân Pháp nên VN tạm thời thoát khỏi ảnh hưởng của TQ kéo dài hàng ngàn năm, tuy nhiên sau khi đuổi được Pháp, cái ám ảnh ngàn năm của đất nước là TQ lại có lý do trở lại và ngày càng dọa nạt, bắt chẹt, chiêu dụ, lấn ép VN hơn bao giờ hết. Trong những rối rắm bít bùng như thế, đảng lại đem chiêu bài HCM ra gán cho ông những cái tốt mà ông không có để đánh lạc hướng dư luận, xem ra tội nghiệp cho cu Hồ, chết rồi mà cũng không được để cho yên thân. Nếu mà mọi người đều cảm thấy cụ Hồ là một vĩ-nhân, một thánh nhân, một nhà tư tưởng có giá trị của VN thì đây cũng có thể họ bị lừa bịp bởi CSVN đã thêu dệt qua CIA, thần thánh hóa cụ Hồ để đem lợi ích chinh trị đến với tính cách bip bợm và cực kỳ nguy hiểm để làm lợi ích cho CSVN mà thôi. Ðất nước VN người dân thường bị đánh lừa! và kẻ lừa bip thì chẳng ai còn xa lạ… The Unite States Permanent Government!

Queenbee-1