vinhtruong
10-18-2010, 05:03 PM
Bất ngờ! “Một cuộc đảo chính không tiếng súng” Trong lịch sử cận đại, lần nầy mới đúng nghĩa là cuộc "Cách Mạng thật sự" theo định nghĩa bản chất của nó. Ngày xưa phản tình báo CIA xử dụng Tam-trùng Phạm Xuân Ẩn tuyệt-vời đến nỗi Mai Chí Thọ không biết gì cả, ngày nay lại một lần nữa phản tình báo CIA xử dụng Tam-trùng Nguyễn Chí Vịnh một cách siêu tuyệt-vời mà Ðặng Tiểu Bình và Hồ Cẩm Ðào không biết gì cả. Theo tôi, có vẻ như Bộ máy siêu Mafia (lớp vỏ ngoài là ÐCSVN) tại VN vừa có một quyết định rất hệ trọng trong đường lối đối ngoại, từ bỏ con đường thân và phụ thuộc Trung Quốc bằng con đường khác, đó là kết bạn với mọi nước, dĩ nhiên chỗ dựa vững chắc là một mặt kết thân với Hoa Kỳ và các nước Nhật Bản, Ấn Độ, châu Âu, Úc, Canada… , mặt khác giữ quan hệ bình thường với nước láng giềng nhỏ, lớn phương bắc và cảnh giác với mọi mưu đồ bành trướng của Trung Quọc. Tôi có thể phán đoán là ý kiến mạnh dạn, cứng cỏi của thành phần Quân đội trong đảng Mafia được gọi là ÐCS đã tạo nên mầm mống sự thay đổi quan trọng này.
Thêm vào đó tôi còn cho rằng lãnh đạo khi phải phát triển sự thay đổi này muốn dành chỗ cho cả những nhân vật được xem là thân Trung Quốc, như các ông Đỗ Mười, Lê Đức Anh, nhằm đạt sự đồng thuận theo con đường «chống Tàu cứu nước».
Kinh nghiệm sự vận-dụng Phạm Xuân Ẩn cua CIA, tôi cảm thấy phải nói thêm rằng việc đề-cử điệp viên của Trung Quốc, tướng Nguyễn Chí Vịnh dự cuộc đối thoại cấp cao quốc phòng Việt-Mỹ ngày 17-8, Bộ máy cầm quyền Mafia VN muốn nhắn với Trung Quốc rằng đừng hy vọng gì vào các con bài Đỗ Mười, Lê Đức Anh, của họ, vì những người này đang tìm cách xếp hàng vào với đa số «chống Tàu cứu nước » để sống còn theo lô-đồ của phản tình báo CIA ngăn chận “sẽ không có cuộc thanh trừng đẫm máu” cũng mong rằng những dự đoán về sách lược Eurasian là xác thực. Nếu quả là như vậy thì còn gì hay, tốt, có lợi cho đất nước, cho nhân dân hơn, và Bộ may Mafia hiện nay không phải là thấp kém, là thiếu cả tầm nhin sâu sắc, không phải là «những Quốc Trì Cung» về khả năng lãnh đạo, như một số trí thức trong và ngoai nước đánh giá.
Và cũng nếu quả là như vậy thì Bộ máy cầm quyền hiện nay đã hiểu rõ về chức năng lãnh đạo, nhất là chức năng lãnh đạo một dân tộc, một đất nước. Đó là phải tìm cho ra con đường tối ưu trong lĩnh vực đối nội và đối ngoại nhằm phát triển bền vững với tốc độ cao trong đồng thuận dân tộc cả trong và ngoài nước. Do đó lãnh đạo là phải biết lựa chọn hướng đi, võ đoán thay đổi phương hướng đi cùng đường lối hành động khi cần thiết, là biết bẻ lái rẽ ngoặt từ đường mòn đầy cạm bẫy ra đại lộ thênh thang hiện đại của thế giới văn minh, dĩ nhiên là tất cả đều đi dúng theo lô-đồ của phản tình báo CIA thiết kế rất tỉ mỉ và chu đáo.
Sự thay đổi con đường đối ngoại như trên nếu là sự thật hiển nhiên (con đường do CIA vạch sẵn của 10 năm sau cùng cũa chiến-lược Eurasian) thì sẽ là đại phúc cho dân tộc và nhân dân ta, là điều tốt đẹp cho lãnh đạo đảng dám từ bỏ «con đường Bắc thuộc » sai lầm, tệ hại trong suốt gần 20 năm qua, đã làm mất đà phát triển, làm mất thời gian quý báu, phí phạm bao tiền của, tài nguyên của đất nước. Nhưng đối với siêu chính phủ Mỹ (Permanent Government) là political business trải qua nhiều giai đoạn điểm mốc thời gian (decent interval) Qua sự thay đổi ngoạn mục này để cho người Việt hãi ngoại yên tâm vi có thể giới lãnh đạo dần dần chuộc lại một phần những sai lầm nghiêm trọng, kéo dài, tệ hại của 20 năm phụ thuộc vừa qua, khôi phục một phần niềm tin của người dân trong và ngoài nước.
Nếu như sự thay đổi đường lối đối ngoại như trên là sự thật hiển nhiên và sâu sắc, những nhân tố gì đã dẫn đến sự thay đổi ấy? Câu trả lời là kế hoạch 10 năm sau cùng của sách lược Eurasian là vậy: quanh quẩn vùng Trung Á các nước Cộng Hòa của Liên Xô và Trung Quốc được tách rời hưởng đặc ân tối huệ quốc do Mỹ dâng tặng.
Có thể nói đó là sự trùng hợp của nhiều yếu tố, có những yếu tố nội tại, từ trong nước, có những yếu tố khu vực và toàn cầu từ bên ngoài tác động đến thời cuộc tương ứng hiện tại.
Trong nước, con đường phụ thuộc dại dột đã phơi bày những thảm cảnh chưa từng có là do phản tình báo CIA xúi bẫy Tổng Cục 2 phải làm vậy, như chúng ta đã chứng kiến bao nhiêu lần phản tình báo CIA đã xúi Ðảng Mafia nầy lúc thi quay mặt về Liên Xô khi thì quay mặt về Trung Quóc, rồi lại quay mặt về Liên Xô cuối cùng ôm cứng ngắt Bố-Già đại cồ sư phụ mới vươn lên thành hòn đá tảng sừng sững án ngữ Biển Ðông. Cái gọi là duy trì định hướng chủ nghĩa xã hội theo Trung Quốc mà nội dung chính dẫn đến sự làm ăn thua lỗ nặng nề, phá sản, vỡ nợ của những cơ sở quốc doanh từ lớn nhất đến nhỏ nhất gọi là chịu đấm ăn xôi, (nhưng đây nằm trong kế hoạch chống tham nhũng để loại dần nhóm mật thiết thạn-thiện với Trung Quốc).
Tổng Cục 2 để cho bọn bành trướng trúng thầu hầu hết các công trình trọng điểm về kinh tế: khai khoáng, cơ khí, năng lượng, vật liệu xây dựng, trồng rừng, giao thông vận tải… Cả vùng chiến lược Tây nguyên có nguy cơ bị hủy diệt cuộc sống trong vũng bùn đỏ độc hại để thỏa mãn nhu cầu Nhôm của nước lớn. CIA muốn gây mầm mống căm thù từ người dân thấp cổ bé miệng dần dần thâm nhập tận các tế-bào trong thân thể. Tất cả hậu quả đã phơi bày sự tệ hại, đến người dân thường cũng động tâm và có thể nhận ra trong phẫn nộ cao độ, chưa nói đến sự nổi giận chính đáng của giới sĩ phu đông đảo. Bộ máy cai-trị không thể không nhận ra ngày càng rõ những hậu quả khủng khiếp nhãn tiền ấy cũng như sự nổi giận xung thiên của hải ngoại cùng toàn xã hội trong nước do con đường Bắc thuộc đưa lại.
Trong khi ấy, tình hình thế giới chuyển động. Trung Quốc ngày càng tỏ rõ tham vọng phát triển gấp lên để rồi thành siêu cường số một, cạnh tranh với Mỹ. Bắc Kinh lợi dụng sự sa lầy của Hoa Kỳ ở Trung Đông, Iraq, Afghanistan, và sự khủng hoảng tài chính của phương Tây để thách thức Mỹ. Nhưng họ đã quá chủ quan và lầm to, nung ý chí, và sai lầm. Họ đã quên lời khuyên của Đặng Tiểu Bình trước khi nhắm mắt, là Trung Quốc hãy lẳng lặng, nghiến răng mà phát triển, trong 50 năm thu hẹp dần khoảng cách, chớ có sớm khiêu khích người khác, khi thế lực quân sự còn yếu kém. (Ðến 2030 khi TQ có khả năng khoan dầu dưới độ sâu thềm lục địa đá cứng, lúc nầy TQ sẽ gây chiến tranh thứ 3, vi TQ không chết hết và sẽ lãnh đạo thế giới đúng theo thiên cơ, nhưng đúng theo thời cuộc thì Mỹ đã chơi trước rồi đừng hòng mong đợi).
Yêu sách độc chiếm biển Đông, sự huênh hoang về căn cứ tầu ngầm ở Tam Á-Hải Nam, dàn hàng trăm hoả tiễn hướng ra Đài Loan… là những hành động khiêu khích ngang ngược, như con hổ con nhe nanh còn non, vuốt còn mỏng. TQ đã vướng vào cái bẫy Biễn Ðông để có lý do Mỹ không thương tiếc chia TQ ra nhiều tiểu quốc theo mưu đồ đã giải cứu đức Ðạt Lai Lama 1959. Và điều quan trọng là Washington đã nhận ra trách nhiệm hàng đầu là bảo vệ an ninh thế giới cùng loài người tiến bộ. Tình hình Iraq, Afghanistan, đã tạm lắng theo như sách lược Eurasian vạch sẵn; Mỹ rút quân, nhưng vẫn còn nắm giữ đầu-cầu hậu cần từ Afghanistan phia Tây tây nam TQ. Phài kịp thời ngăn chặn Trung Quốc trong tham vọng bá chủ châu Á và toàn cầu, ngay khi nó đang còn «nín thở qua sông» theo như lời dạy của Mao Trạch Ðông, “Chúng ta có thể lấy chiếc lá Tre mà che khuất ngọn núi Thái Sơn!” Khi con hổ còn chưa có nanh dài, vưốt nhọn, không thì sẽ muộn nếu không may có vài cái đầu nóng hổi.
Từ lý do côn-đồ đó mới có chuyện Mỹ trở lại châu Á, đúng vào thời điểm chiến lược, mới có câu nói trầm tĩnh mà mạnh mẽ của bà ngoại trưởng Hillary Clinton «Biển Đông là vùng giao thông quốc tế hệ trọng, là nơi gắn bó với quyền lợi quốc gia của Hoa Kỳ. Hoa Kỳ có trách nhiệm ở vùng này». Bà Clinton còn khẳng định thêm «Hoa Kỳ cho rằng các tranh chấp ở vùng Biển Đông cần giải quyết thông qua thương lượng đa phương; Không nước nào được dùng vũ lực hoặc đe dọa dùng vũ lực, mọi giải pháp bằng vũ lực, bằng đe dọa dùng vũ lực đều không có giá trị».
Báo Mỹ cho rằng chuyến đi của bà ngoại trưởng Mỹ sang Hà Nội tháng 7 -2010 giống như chuyến đi của Ngoại trưởng Kissinger sang Bắc Kinh cuối năm 1971 (nâng đỡ TQ lên hạng-2 siêu cường nhưng thời gian ngắn thôi nhé) mở ra một thời kỳ mới trong quan hệ các nước, làm đảo lộn các mối liên minh. Điều khác nhau là hồi ấy Mỹ bắt tay với Bắc Kinh làm Nhật Bản và Đài Loan nổi giận và lo, còn nay Mỹ trở lại châu Á, kết thân với Indonesia, Singapore, Malaysia, và Việt Nam làm cho Trung Quốc nổi giận, lồng lộn lên, dọa dẫm, nhưng cuối cùng vẫn buộc phải vào khuôn phép, vì hiểu rõ sức mình là rất có hạn. chưa thể đọ sức với Mỹ.
Tất nhiên những biển chuyển trên đây trong nền ngoại giao Mỹ, rồi tiếp ngay đó là những tàu chiến Mỹ loại hiện đại nhất vào vùng biển và cặp bến cảng Việt Nam là những thông điệp mạnh, rõ mang tính thời cơ hiếm, hệ trọng, mà Bộ máy điều hành VN không thể không nghiên cứu kỹ lưỡng và quyết định đối sách thích hợp.
Tiếp theo là tháng 10 tới, Bộ trưởng quốc phòng Hoa Kỳ đã được Bộ trưởng quốc phòng Việt Nam mời đến Hà Nội dự cuộc họp Bộ trưởng quốc phòng các nước Đông Nam Á, và sau đó là chuyến thăm chính thức đã được dự báo của Tổng thống Hoa Kỳ Barack Obama.
Rồi Đại lễ Kỷ niệm Nghìn năm Thăng Long, rồi Đại hội đảng toàn quân, Đại hội đảng toàn quốc thứ XI. Chúng ta sẽ mục kích nhiều thay đổi đột biến vô cùng ngoạn mục trong thời gian tới, nếu quả thật sự thay đổi đường lối đối ngoại theo hướng trên đây là rõ ràng, chân thật, minh bạch, công khai, thì ắt sẽ phản ánh đầy đủ trong mọi lời nói, mọi hành xử của các nhân vật lãnh đạo từ đối nội đến đối ngoại, và không thể không có những điều chỉnh cần thiết, nhằm loại trừ dần những hậu quả tệ hại của đường lối cũ, và đi vào thực hiện ngày càng rõ-rệt, phù hợp với sự thay đổi mới, mang lại nhiều hứa hẹn tốt đẹp cho đất nước và nhân dân VN. Và điều tối quan trọng bực nhứt là chúng ta hãy chờ đợi Hoa Kỳ cắt bỏ lệnh buôn bán vũ- khi cho VN; Sự thuận lý sẽ đạp đổ sự nghịch lý, một nước VNCH hùng mạnh sẽ hiện lên trên vùng đất ÐNA là điều chắc chắn... chờ xem!
Queenbee-1
Thêm vào đó tôi còn cho rằng lãnh đạo khi phải phát triển sự thay đổi này muốn dành chỗ cho cả những nhân vật được xem là thân Trung Quốc, như các ông Đỗ Mười, Lê Đức Anh, nhằm đạt sự đồng thuận theo con đường «chống Tàu cứu nước».
Kinh nghiệm sự vận-dụng Phạm Xuân Ẩn cua CIA, tôi cảm thấy phải nói thêm rằng việc đề-cử điệp viên của Trung Quốc, tướng Nguyễn Chí Vịnh dự cuộc đối thoại cấp cao quốc phòng Việt-Mỹ ngày 17-8, Bộ máy cầm quyền Mafia VN muốn nhắn với Trung Quốc rằng đừng hy vọng gì vào các con bài Đỗ Mười, Lê Đức Anh, của họ, vì những người này đang tìm cách xếp hàng vào với đa số «chống Tàu cứu nước » để sống còn theo lô-đồ của phản tình báo CIA ngăn chận “sẽ không có cuộc thanh trừng đẫm máu” cũng mong rằng những dự đoán về sách lược Eurasian là xác thực. Nếu quả là như vậy thì còn gì hay, tốt, có lợi cho đất nước, cho nhân dân hơn, và Bộ may Mafia hiện nay không phải là thấp kém, là thiếu cả tầm nhin sâu sắc, không phải là «những Quốc Trì Cung» về khả năng lãnh đạo, như một số trí thức trong và ngoai nước đánh giá.
Và cũng nếu quả là như vậy thì Bộ máy cầm quyền hiện nay đã hiểu rõ về chức năng lãnh đạo, nhất là chức năng lãnh đạo một dân tộc, một đất nước. Đó là phải tìm cho ra con đường tối ưu trong lĩnh vực đối nội và đối ngoại nhằm phát triển bền vững với tốc độ cao trong đồng thuận dân tộc cả trong và ngoài nước. Do đó lãnh đạo là phải biết lựa chọn hướng đi, võ đoán thay đổi phương hướng đi cùng đường lối hành động khi cần thiết, là biết bẻ lái rẽ ngoặt từ đường mòn đầy cạm bẫy ra đại lộ thênh thang hiện đại của thế giới văn minh, dĩ nhiên là tất cả đều đi dúng theo lô-đồ của phản tình báo CIA thiết kế rất tỉ mỉ và chu đáo.
Sự thay đổi con đường đối ngoại như trên nếu là sự thật hiển nhiên (con đường do CIA vạch sẵn của 10 năm sau cùng cũa chiến-lược Eurasian) thì sẽ là đại phúc cho dân tộc và nhân dân ta, là điều tốt đẹp cho lãnh đạo đảng dám từ bỏ «con đường Bắc thuộc » sai lầm, tệ hại trong suốt gần 20 năm qua, đã làm mất đà phát triển, làm mất thời gian quý báu, phí phạm bao tiền của, tài nguyên của đất nước. Nhưng đối với siêu chính phủ Mỹ (Permanent Government) là political business trải qua nhiều giai đoạn điểm mốc thời gian (decent interval) Qua sự thay đổi ngoạn mục này để cho người Việt hãi ngoại yên tâm vi có thể giới lãnh đạo dần dần chuộc lại một phần những sai lầm nghiêm trọng, kéo dài, tệ hại của 20 năm phụ thuộc vừa qua, khôi phục một phần niềm tin của người dân trong và ngoài nước.
Nếu như sự thay đổi đường lối đối ngoại như trên là sự thật hiển nhiên và sâu sắc, những nhân tố gì đã dẫn đến sự thay đổi ấy? Câu trả lời là kế hoạch 10 năm sau cùng của sách lược Eurasian là vậy: quanh quẩn vùng Trung Á các nước Cộng Hòa của Liên Xô và Trung Quốc được tách rời hưởng đặc ân tối huệ quốc do Mỹ dâng tặng.
Có thể nói đó là sự trùng hợp của nhiều yếu tố, có những yếu tố nội tại, từ trong nước, có những yếu tố khu vực và toàn cầu từ bên ngoài tác động đến thời cuộc tương ứng hiện tại.
Trong nước, con đường phụ thuộc dại dột đã phơi bày những thảm cảnh chưa từng có là do phản tình báo CIA xúi bẫy Tổng Cục 2 phải làm vậy, như chúng ta đã chứng kiến bao nhiêu lần phản tình báo CIA đã xúi Ðảng Mafia nầy lúc thi quay mặt về Liên Xô khi thì quay mặt về Trung Quóc, rồi lại quay mặt về Liên Xô cuối cùng ôm cứng ngắt Bố-Già đại cồ sư phụ mới vươn lên thành hòn đá tảng sừng sững án ngữ Biển Ðông. Cái gọi là duy trì định hướng chủ nghĩa xã hội theo Trung Quốc mà nội dung chính dẫn đến sự làm ăn thua lỗ nặng nề, phá sản, vỡ nợ của những cơ sở quốc doanh từ lớn nhất đến nhỏ nhất gọi là chịu đấm ăn xôi, (nhưng đây nằm trong kế hoạch chống tham nhũng để loại dần nhóm mật thiết thạn-thiện với Trung Quốc).
Tổng Cục 2 để cho bọn bành trướng trúng thầu hầu hết các công trình trọng điểm về kinh tế: khai khoáng, cơ khí, năng lượng, vật liệu xây dựng, trồng rừng, giao thông vận tải… Cả vùng chiến lược Tây nguyên có nguy cơ bị hủy diệt cuộc sống trong vũng bùn đỏ độc hại để thỏa mãn nhu cầu Nhôm của nước lớn. CIA muốn gây mầm mống căm thù từ người dân thấp cổ bé miệng dần dần thâm nhập tận các tế-bào trong thân thể. Tất cả hậu quả đã phơi bày sự tệ hại, đến người dân thường cũng động tâm và có thể nhận ra trong phẫn nộ cao độ, chưa nói đến sự nổi giận chính đáng của giới sĩ phu đông đảo. Bộ máy cai-trị không thể không nhận ra ngày càng rõ những hậu quả khủng khiếp nhãn tiền ấy cũng như sự nổi giận xung thiên của hải ngoại cùng toàn xã hội trong nước do con đường Bắc thuộc đưa lại.
Trong khi ấy, tình hình thế giới chuyển động. Trung Quốc ngày càng tỏ rõ tham vọng phát triển gấp lên để rồi thành siêu cường số một, cạnh tranh với Mỹ. Bắc Kinh lợi dụng sự sa lầy của Hoa Kỳ ở Trung Đông, Iraq, Afghanistan, và sự khủng hoảng tài chính của phương Tây để thách thức Mỹ. Nhưng họ đã quá chủ quan và lầm to, nung ý chí, và sai lầm. Họ đã quên lời khuyên của Đặng Tiểu Bình trước khi nhắm mắt, là Trung Quốc hãy lẳng lặng, nghiến răng mà phát triển, trong 50 năm thu hẹp dần khoảng cách, chớ có sớm khiêu khích người khác, khi thế lực quân sự còn yếu kém. (Ðến 2030 khi TQ có khả năng khoan dầu dưới độ sâu thềm lục địa đá cứng, lúc nầy TQ sẽ gây chiến tranh thứ 3, vi TQ không chết hết và sẽ lãnh đạo thế giới đúng theo thiên cơ, nhưng đúng theo thời cuộc thì Mỹ đã chơi trước rồi đừng hòng mong đợi).
Yêu sách độc chiếm biển Đông, sự huênh hoang về căn cứ tầu ngầm ở Tam Á-Hải Nam, dàn hàng trăm hoả tiễn hướng ra Đài Loan… là những hành động khiêu khích ngang ngược, như con hổ con nhe nanh còn non, vuốt còn mỏng. TQ đã vướng vào cái bẫy Biễn Ðông để có lý do Mỹ không thương tiếc chia TQ ra nhiều tiểu quốc theo mưu đồ đã giải cứu đức Ðạt Lai Lama 1959. Và điều quan trọng là Washington đã nhận ra trách nhiệm hàng đầu là bảo vệ an ninh thế giới cùng loài người tiến bộ. Tình hình Iraq, Afghanistan, đã tạm lắng theo như sách lược Eurasian vạch sẵn; Mỹ rút quân, nhưng vẫn còn nắm giữ đầu-cầu hậu cần từ Afghanistan phia Tây tây nam TQ. Phài kịp thời ngăn chặn Trung Quốc trong tham vọng bá chủ châu Á và toàn cầu, ngay khi nó đang còn «nín thở qua sông» theo như lời dạy của Mao Trạch Ðông, “Chúng ta có thể lấy chiếc lá Tre mà che khuất ngọn núi Thái Sơn!” Khi con hổ còn chưa có nanh dài, vưốt nhọn, không thì sẽ muộn nếu không may có vài cái đầu nóng hổi.
Từ lý do côn-đồ đó mới có chuyện Mỹ trở lại châu Á, đúng vào thời điểm chiến lược, mới có câu nói trầm tĩnh mà mạnh mẽ của bà ngoại trưởng Hillary Clinton «Biển Đông là vùng giao thông quốc tế hệ trọng, là nơi gắn bó với quyền lợi quốc gia của Hoa Kỳ. Hoa Kỳ có trách nhiệm ở vùng này». Bà Clinton còn khẳng định thêm «Hoa Kỳ cho rằng các tranh chấp ở vùng Biển Đông cần giải quyết thông qua thương lượng đa phương; Không nước nào được dùng vũ lực hoặc đe dọa dùng vũ lực, mọi giải pháp bằng vũ lực, bằng đe dọa dùng vũ lực đều không có giá trị».
Báo Mỹ cho rằng chuyến đi của bà ngoại trưởng Mỹ sang Hà Nội tháng 7 -2010 giống như chuyến đi của Ngoại trưởng Kissinger sang Bắc Kinh cuối năm 1971 (nâng đỡ TQ lên hạng-2 siêu cường nhưng thời gian ngắn thôi nhé) mở ra một thời kỳ mới trong quan hệ các nước, làm đảo lộn các mối liên minh. Điều khác nhau là hồi ấy Mỹ bắt tay với Bắc Kinh làm Nhật Bản và Đài Loan nổi giận và lo, còn nay Mỹ trở lại châu Á, kết thân với Indonesia, Singapore, Malaysia, và Việt Nam làm cho Trung Quốc nổi giận, lồng lộn lên, dọa dẫm, nhưng cuối cùng vẫn buộc phải vào khuôn phép, vì hiểu rõ sức mình là rất có hạn. chưa thể đọ sức với Mỹ.
Tất nhiên những biển chuyển trên đây trong nền ngoại giao Mỹ, rồi tiếp ngay đó là những tàu chiến Mỹ loại hiện đại nhất vào vùng biển và cặp bến cảng Việt Nam là những thông điệp mạnh, rõ mang tính thời cơ hiếm, hệ trọng, mà Bộ máy điều hành VN không thể không nghiên cứu kỹ lưỡng và quyết định đối sách thích hợp.
Tiếp theo là tháng 10 tới, Bộ trưởng quốc phòng Hoa Kỳ đã được Bộ trưởng quốc phòng Việt Nam mời đến Hà Nội dự cuộc họp Bộ trưởng quốc phòng các nước Đông Nam Á, và sau đó là chuyến thăm chính thức đã được dự báo của Tổng thống Hoa Kỳ Barack Obama.
Rồi Đại lễ Kỷ niệm Nghìn năm Thăng Long, rồi Đại hội đảng toàn quân, Đại hội đảng toàn quốc thứ XI. Chúng ta sẽ mục kích nhiều thay đổi đột biến vô cùng ngoạn mục trong thời gian tới, nếu quả thật sự thay đổi đường lối đối ngoại theo hướng trên đây là rõ ràng, chân thật, minh bạch, công khai, thì ắt sẽ phản ánh đầy đủ trong mọi lời nói, mọi hành xử của các nhân vật lãnh đạo từ đối nội đến đối ngoại, và không thể không có những điều chỉnh cần thiết, nhằm loại trừ dần những hậu quả tệ hại của đường lối cũ, và đi vào thực hiện ngày càng rõ-rệt, phù hợp với sự thay đổi mới, mang lại nhiều hứa hẹn tốt đẹp cho đất nước và nhân dân VN. Và điều tối quan trọng bực nhứt là chúng ta hãy chờ đợi Hoa Kỳ cắt bỏ lệnh buôn bán vũ- khi cho VN; Sự thuận lý sẽ đạp đổ sự nghịch lý, một nước VNCH hùng mạnh sẽ hiện lên trên vùng đất ÐNA là điều chắc chắn... chờ xem!
Queenbee-1