TAM73F
06-19-2010, 09:27 AM
Đọc báo tuổi trẻ VC với tựa đề là "Ngày Trở Về của Duy Quang" tức Michael Phạm , Ngụy tui nghĩ là trong bài viết nầy sẽ có cảnh anh thương bình chống nạng trở dzìa nhà sau mùa chinh chiến. Người mẹ nay đã già lần mò ra trước ao nắm áo người xưa mà cứ ngỡ như giấc mơ. Rồi đâm tiếc là mắt bị hột cườm mờ mờ ảo ảo như người đi đêm vì chờ đợi quá lâu. Cả làng, cả xóm, cả con trâu, cả vườn rau bị úa nắng vàng cũng chờ đón người chiến sĩ trở về . Thiệt là vinh quang, thiệt là cảm động, Ngụy tui chuẩn bị sẵn sàng khăn tay để chậm nước mắt. Mẹ! Tưởng như thế là tưởng trật lất.
Theo sự tiết lộ của báo tuổi trẻ là chàng xướng ca đã trở về từ 10 năm dzìa trước. Mẹ ơi! Thằng nầy chắc thuộc loại "Xa quê hương nhớ Mẹ hiền. Gần Mẹ hiền ăn cắp tiền trốn đi xa". Làm một cú trở về để kiếm ít tiền trở qua Mỹ. Rồi ở Mỹ thì lại nhớ Mẹ hiền nên lén lén dzọt dzìa kiếm tí tiến trốn đi xa. Không biết có thiệt dzậy hay là chàng xướng ca trở dzìa với một ý đồ mánh mung gì đây. Rồi không biết từ 1994 đến năm 2003 thì chàng dzìa bao nhiêu lần. Những lần ấy chàng dzìa thăm quê hương, thăm tổ quốc XHCN mến yêu của chàng hay thăm cái gì? Thăm cái gì thì hãy nghe chàng nói: "Chàng không còn cảm hứng làm việc cùng nguồn vui sống tại đất Mỹ " .
Thì nói mẹ là ở Mỹ chàng mất hứng rồi bất lực. Xướng ca mà cũng bày đặt nói chuyện văn hoa, đầy "ấn tượng" như ngôn ngữ của đảng. Trời đất , như vậy Mỹ đâu phải thiên đàng hạ giới. Ở riết đâm mất hứng xướng ca. Rồi bị "sự cố" bất lực nên vợ ôm đờn sang đò khác. Chàng phơi củ cải nên chàng quyết chí trả thù, nên chàng trở dzìa quê hương. Đó đó mấy thằng cha con mẹ nào mà ôm mộng tỵ nạn chính trị bằng cách đòi dân chủ thì phải học lấy bài học nầy nghe chưa. Đừng chơi dại nhá. Tù đày đói khổ vì đấu tranh dân chủ để rồi được tỵ nạn chính trị (sic) rồi dính chấu bất lực là không có khá. Thôi ngưng cái dzụ đòi dân chủ nhân quyền đi nha. Hay. Công nhận chàng xướng ca đã nói lên được cái kinh nghiệm xương máu của bản thân mình cho mọi người được rõ. Có điều hơi buồn là chàng không nói rõ hơn "động cơ" nào làm cho chàng mất hứng rồi bất lực. Ai biết nói nghe chơi.
Khi được hỏi: "cảm giác của anh khi được ca hát ở VN... " Cái thằng đặt câu hỏi thiệt là "ấn tượng hoành tráng" thiệt là "rực rỡ tên vàng" nha. Cảm giác là cái củ cải gì? Không lẽ thằng phóng viên ngố nầy nó muốn biết xúc giác của xướng ca ra sao khi hát ở VN có giống như đang sờ soạng đang ôm ấp ghệ? hay vị giác ra sao có giống như đang đớp một chén chè sâm bổ lượng hay uống ly chanh đường xem môi em có ngọt?. Hay là thị giác ra sao có giống như chàng đi coi vũ cởi truồng. Thay vì hỏi cảm nghĩ, cảm tưởng thằng phóng viên VC lại hỏi cảm giác . Dzậy mà xướng ca cũng hiểu. "Rất vui và cảm động vì tôi sắp đươc hát cho đồng bào của mình tại quê nhà những người luôn thích ca nhạc thật sự." Câu trả lời rất "ấn tượng, hoành tráng, rực rỡ".
Chính cái câu nầy mà có một bà "nhà dzăng lấy tên rất "ấn tượng" Bút Dzàng", không phải là đồng bào của xướng ca. Cũng là người không thích ca nhạc thật sự đã hồ hở hân hoan phấn khởi, đã quá , mém vãi đái bèn tuyên bố là OKOKOKDO. Dù là bà "nhà dzăng Bút Dzàng" có OK hay không thì xướng ca cũng điếu có ke. Thằng nào về VN hát mà không hót như thế từ Elvis phuck đến hương lôn rồi giao hoan rồi một tỉ thằng một triệu con như tuấn ngốc, như Bảo háng, như người em xi nhộng....như thằng đức cống người tình năm trăm như thằng trịnh nam són đầu trọc lóc ôm kèn thổi tò tí te vô cửa sau (hậu môn) của mấy thằng VC văn hóa nghệ thuật .. Có con lại còn rinh dzìa Mỹ một thằng ca sĩ Bắc Vịt cộng nữa mới là đã đời đã điếu. Qua câu nói trên "ta đã thấy gì trong đêm nay. Cờ sao muôn vạn cờ sao. Tay xách AK đi dạo Sài gon..." (ta đã thấy gì trong đêm nay tcs) Có nghĩa là chỉ có người ở quê nhà mới là đồng bào của thằng xướng ca.
Còn cái đám ở hải ngoại, những người đã nuôi nó và gia đình nó mập ú thì chả phải đồng bào của nó, làm cho nó mất hứng rồi bất lực. Sẵn trớn nó còn miệt thị cái đám hải ngoại kể luôn bà "nhà dzăng" là lỗ tai cây chả biết thưởng thức tí gì về âm nhạc. Một đám dốt đặc cán mai. Một đám nhà quê nhà mùa. Một đám xôi thịt cực đoan chả biết, chả có tí nghệ thuật gì cả...vân vân.. và.. vân vân. Ngưng trích chỗ nầy để Ngụy tui luận chút xíu cho bà "nhà dzăng" nghe chơi không mất tiền. Hát cho đồng bào tôi nghe của thằng xướng ca nó sẽ hoàn toàn khác biệt với Hát cho đồng bào tôi nghe của Nhạc sĩ Nguyễn Đức Quang "Cho đồng bào tôi thở nốt những hơi tàn..." Đâu bà nhà dzăng thử kêu thằng xướng ca hát bài Lửa Máu Hận Thù của nhạc sĩ Thục Vũ cho đồng bào của nó nghe chơi coi nó dám hát không.
Thôi đừng kêu nó hát nhạc xưa. Kêu nó hát bài "Chút quà cho quê hương " của Việt Dzũng hay "Em nhớ màu cờ" của Nguyệt Ánh. Hay là nó ca tặng cho đồng bào của nó "Trong yên vui chớ quên thù vong quốc. Giữa bình yên lòng vẫn nhớ núi sông điêu tàn...(Nhạc Nguyệt Ánh ) Nếu nó mà dám ca thì lúc đó Ngụy tui mới tin là nó hát cho đồng bào nó nghe. Mà cái nầy ngộ nha. Nó tuyên bố là sẽ hát nhạc của Tôn thất Lập của Vũ Hoàng.... của đám âm binh bưng bô mà không nghe nó sẽ trình diễn nhạc của bố phạm chim của nó. Sao kỳ dzậy cà. Không lẻ nhạc bố phạm chim của nó được làm trong cầu xí thì chính nó đã bỏ vào cầu tiêu rồi nhấn nút cho nó ra khơi để "biết mặt trùng dương biết đời mênh mông biết bao hãi hùng..."
Xướng ca thuộc "dạng" trình diễn có nghĩa là chỉ ca chỉ hát những gì mà người ta viết sẵn cho nó. Người ta cho nó vui thì nó mới được hát vui. Người ta cho nó buồn thì nó phải hát buồn. Còn chuyện nó nói nó là tác giả bài kiếp đam mê thì Ngụy tui nghi lắm. Mẹ! Nhạc sĩ cái mẹ gì mà gần chết chỉ có trần xì một vài bản nhạc. Xạo. Như thế thì bà "nhà dzăng Bút Dzàng " đã thấy rõ yếu tố "hát cho đồng bào của thằng xướng ca nghe không đứng vững. Nó không được quyền thích hát bài nào là nó hát bài đó. Mà nó phải hát phải nói những gì mà mấy thằng VC muốn. Thế thôi. Những cái như đồng bào tui, những cảm xúc chân thành ... đều là những thứ bố lếu bố láo.
Mời bà nhà dzăng nghe nó nói tiếp nè: "Việc tôi được hát tại VN là một việc được người Việt sinh sống ở nước ngoài quan tâm và phấn khởi dùm, đặc biệt là giới nghệ sĩ. Điều này chứng tỏ đất nước mình đã đổi thay thật sự..." . Trời đất ơi. Thời nầy mà nó nói năng như thế nầy thì nó coi bà "nhà dzăng" là thứ ngu muội nhất trên đời. Nó chỉ lừa được bà "nhà dzăng" nó coi bà "nhà dzăng" là một con bò tót không hơn không kém. Ai là người Việt sinh sống ở ngoài nước quan tâm và phấn khởi. Quan tâm thì có. Tại sao quan tâm? bởi vì cần phải biết để nhớ những thằng phản bội để đừng mua băng nhạc của nó hay đừng bao giờ đi xem bất cứ chương trình nào mà có mấy thằng bưng bô hát. Còn phấn khởi thì chắc chỉ có bà "nhà dzăng" con bò tót. Đặc biệt là giới nghệ sĩ.
Giới nghệ sĩ là thằng nào con nào? là thằng em rể tuấn ngố hay là mấy thị thái dúi: thái hành, thái thịt, thái mẹt. hay là toàn ban ban nhạc phạm chim... hay là nguyên cái đám nghệ xí mà Ngụy tui đã nêu tên ở trên? Rồi thằng xướng ca hồn nhiên kết luận: "chuyện về hát tại VN chứng tỏ là đất nước mình đã thay đổi" . Mẹ ơi. Cái thằng xướng ca nầy thiệt là bác học như bố phạm chim của nó. Đất nước ta đã thay đổi từ lâu đâu cần gì phải đợi đến khi thằng xướng ca về hát mới thay đổi. Đất nước ta đã bỏ đế quốc đỏ liên xô đi liếm bô cho thằng đế quốc Mỹ từ lâu. Thay đổi từ Núi liền núi sông liền sông tình hữu nghị anh em đời đời bền vững sang làm chư hầu tay sai cho nó.
Thay đổi từ lãnh đạo khố rách áo ôm sang lãnh đạo tiền đô bạc tỉ. Tới cái khúc nầy thì thằng xướng ca ló đuôi bưng bô cho đảng phỉ. Đảng phỉ cần những thằng bưng bô như thế để trình cho quan thầy Mỹ thấy là đảng ta đã thay đổi bằng chứng là từ phó tông tông nguyễn cao cầu đến tay xướng ca vô loài đều được trở về để nối vòng tay lớn với đảng phỉ. Đọc cái kết luận của thằng xướng ca mới đã nè: "Riêng cá nhân tôi, được hát trên quê hương là mong ước và hạnh phúc nhất!" Quá đã !!!. Thằng xướng ca bây giờ hạnh phúc nhất. Đây là một "thông điệp rõ ràng" mà thằng bưng bô xướng ca muốn gửi đến cho bà "nhà dzăng" con bò tót. Tại sao bà "nhà dzăng Bút Dzàng" con bò tót còn đợi gì không chịu dzìa nước để viết bài, để nói cho đồng bào của bả nghe, cho đồng bào bả đọc để bả được làm người hạnh phúc nhất?
Sẵn đây Ngụy tui nói chuyện xưa chơi. Chuyện xưa được Hoàng Hải Thủy tức Công Tử Hà Dê ( tức Công tử Hề) kể rằng vào lúc mà các Ngụy Quân, Ngụy Quyền vô hộp và các Ngụy Dân bị cướp nhà tống đi kinh tế mới thì tại Sàigon VC mở khóa bồi dưởng chính trị. Hề là người đã chứng kiến cảnh giới nghệ sĩ đóng tuồng trước mấy quan cách miệng. Hề kể về đào Bạch Tuyết lên ngâm thơ của thi sĩ chế lèn èng mà thi sĩ nầy đang ngồi chần dần uống bia hơi chủ tọa. Hề khen đào Bạch Tuyết nâng bi xuất sắc. Rồi ca sĩ kiêm tài tử Băng Châu lên nghẹn lời khóc sướt mướt.
Tới phiên anh ca sĩ Nhật Trường anh nầy nâng bi huê dạng hơn bằng cách kể xấu đời sống, sự nghiệp ái tình của "giới nghệ sĩ" như bà nội nầy có xe Datsun thì bà má non kia phải có Mazda. Ganh nhau từ chút. Rồi "ca sĩ kiêm nhạc sĩ của lính" Rừng lá thấp khúm núm thật thà khai báo với quan cách miệng là coi mấy em ca sĩ ngon lành dzậy chứ muốn làm ca sĩ cho Ngụy thì phải leo lên giường ráo trọi. Tới phiên ca sĩ Thanh Tuyền mà Ông gọi là ca sĩ tuồn tuột. Không hiễu tại sao lại là tuồn tuột. Chữ nầy ấn tượng dữ dội nghe. Em tuồn tuột bèn thật thà khai báo " Trước đây em sợ VC lắm nhưng khi đi hát thì thấy những người cách mạng xem trình diễn thiệt là nghiêm túc, biết cổ võ đúng lúc.
Nên Thanh Tuyền sướng rên mé đìu hiu". Rồi ca sĩ tuồn tuột kết luận: "Đây là chỗ đứng của người nghệ sĩ...". Nhưng ca sĩ tuồn tuột chưa chịu chấm hết dù không bị tra khảo nàng cứ tuồn tuột tất. Nàng kể chuyện nàng bị tông tông Thiệu đóng đinh trong một dạ vũ. Hề cũng kể chuyện kép Hùng Cường mặc bà ba đen, lưng đeo ba lô cắm cờ VC đi tửng tửng ở Saigon rồi nhỏng đít hát vài bài ca cách miệng.
Ngụy tui tin chuyện nầy có thật vì ngoại trừ kép hùng cường đi ngủ với giun với dế thì giới nghệ sĩ mà Hề kể còn sống nhăn răng tất cả mà không thấy ai lên tiếng như Đại văn hào Ngựa dớt ngay chim nguyễn mộng dế bảo nổi thì đã rất là nghiêm túc cám ơn đảng đã cho chả sáng mắt sáng lòng. Tại sao đại văn hào nầy không lợi dụng thời cơ chơi cha Công tử Hà Dê tơi bời hoa lá rụng.
Rồi thêm anh ba râu Đại úy Quân Cảnh Hoàng phải gió trong tay có tờ báo bự tổ chảng có cả một tổ hợp ngầu ra phết thêm quan hai lính thủy đánh bộ chuyên viên đưa đón cộng sản . Thành phần hùng hậu thế mà chả ai dám bợp tai đá đít anh công tử Hà Dê. Tất cả đều im như thóc thì tiết lộ của công tử Hà Dê là có thiệt không phải đồ dỏm thành ra cái giới nghệ sĩ mà thằng xướng ca đem ra làm thí dụ cũng chỉ là một đám vô loài không hơn không kém. Sớm đầu tối đánh. Phản Trụ đầu Chu
Bây giờ Ngụy tui đâm chán thèm nhấm nháp chút bia cho lạnh đời tỵ nạn. Nhưng trước khi đi lấy bia để uống thì Ngụy tui có thắc mắc nầy gửi đến nhà dzăng Bút Dzàng con bò tót về chữ đồng bào. Thằng xướng ca về VN chỉ để hát cho đồng bào nó nghe cũng được đi , nhưng nó hát nhạc gì? Lỡ đồng bào của nó như thằng cha phải gió giả dạng Bà già Goinho hay Nữ sĩ Vân Giang hay Nữ Sĩ Thu Bờm muốn nó hát bài Cờ Bay thì nó có dám hát hay không?.
Rồi như mấy thằng như đỗ mười , võ văn kiệt hay thằng lê đức anh ở nhà buồn sanh tật dzô rạp hát để nghe thằng xướng ca hát hò thì thằng xướng ca có hát cho mấy thằng đó nghe không? Thằng xướng ca có công nhận mấy thằng đó là đồng bào của xướng ca hay không? Hay là sau khi hát xong, thằng xướng ca bèn tuyên bố đây là niềm mong ước và hạnh phúc được hân hạnh đem lời ca tiếng hát ra phục vụ mấy ngài đồng bào lãnh đạo.
"Thương nữ bất tri vong quốc hận
Cách giang do xướng Hậu đình Hoa "
Ngày xưa chỉ cách một con sông thôi mà mấy em thương nữ bị mang tiếng tới giờ nầy là mất nước không biết nhục. Thời nay cách cả một đại dương mà có cả một giới nghệ sĩ của thằng xướng ca bò về lạy lục xin phép để được liếm bô cho kẻ thù rồi có một bà hồn nhiên tự nhận là nhà dzăng con bò tót nhảy ra vỗ tay cổ võ thì... thì nhục đến bao giờ.
Ngu đần là tính trời cho, nhưng lạm dụng sự ngu đần hoài là điều không thể nào tha thứ được. Cho nên bà nhà dzăng cứ mở miệng khoe khoang cãi chầy cãi cối phô trương kiến thức ngu đần hoài thì quần hùng mới có dịp mà cười thoải mái cho đỡ buồn đời tỵ nạn. Nói ít cười ít. Nói nhiều cười nhiều. Đóng cửa sổ nghỉ cười . Buồn năm phút
Ngụy SàiGòn (2005)
Theo sự tiết lộ của báo tuổi trẻ là chàng xướng ca đã trở về từ 10 năm dzìa trước. Mẹ ơi! Thằng nầy chắc thuộc loại "Xa quê hương nhớ Mẹ hiền. Gần Mẹ hiền ăn cắp tiền trốn đi xa". Làm một cú trở về để kiếm ít tiền trở qua Mỹ. Rồi ở Mỹ thì lại nhớ Mẹ hiền nên lén lén dzọt dzìa kiếm tí tiến trốn đi xa. Không biết có thiệt dzậy hay là chàng xướng ca trở dzìa với một ý đồ mánh mung gì đây. Rồi không biết từ 1994 đến năm 2003 thì chàng dzìa bao nhiêu lần. Những lần ấy chàng dzìa thăm quê hương, thăm tổ quốc XHCN mến yêu của chàng hay thăm cái gì? Thăm cái gì thì hãy nghe chàng nói: "Chàng không còn cảm hứng làm việc cùng nguồn vui sống tại đất Mỹ " .
Thì nói mẹ là ở Mỹ chàng mất hứng rồi bất lực. Xướng ca mà cũng bày đặt nói chuyện văn hoa, đầy "ấn tượng" như ngôn ngữ của đảng. Trời đất , như vậy Mỹ đâu phải thiên đàng hạ giới. Ở riết đâm mất hứng xướng ca. Rồi bị "sự cố" bất lực nên vợ ôm đờn sang đò khác. Chàng phơi củ cải nên chàng quyết chí trả thù, nên chàng trở dzìa quê hương. Đó đó mấy thằng cha con mẹ nào mà ôm mộng tỵ nạn chính trị bằng cách đòi dân chủ thì phải học lấy bài học nầy nghe chưa. Đừng chơi dại nhá. Tù đày đói khổ vì đấu tranh dân chủ để rồi được tỵ nạn chính trị (sic) rồi dính chấu bất lực là không có khá. Thôi ngưng cái dzụ đòi dân chủ nhân quyền đi nha. Hay. Công nhận chàng xướng ca đã nói lên được cái kinh nghiệm xương máu của bản thân mình cho mọi người được rõ. Có điều hơi buồn là chàng không nói rõ hơn "động cơ" nào làm cho chàng mất hứng rồi bất lực. Ai biết nói nghe chơi.
Khi được hỏi: "cảm giác của anh khi được ca hát ở VN... " Cái thằng đặt câu hỏi thiệt là "ấn tượng hoành tráng" thiệt là "rực rỡ tên vàng" nha. Cảm giác là cái củ cải gì? Không lẽ thằng phóng viên ngố nầy nó muốn biết xúc giác của xướng ca ra sao khi hát ở VN có giống như đang sờ soạng đang ôm ấp ghệ? hay vị giác ra sao có giống như đang đớp một chén chè sâm bổ lượng hay uống ly chanh đường xem môi em có ngọt?. Hay là thị giác ra sao có giống như chàng đi coi vũ cởi truồng. Thay vì hỏi cảm nghĩ, cảm tưởng thằng phóng viên VC lại hỏi cảm giác . Dzậy mà xướng ca cũng hiểu. "Rất vui và cảm động vì tôi sắp đươc hát cho đồng bào của mình tại quê nhà những người luôn thích ca nhạc thật sự." Câu trả lời rất "ấn tượng, hoành tráng, rực rỡ".
Chính cái câu nầy mà có một bà "nhà dzăng lấy tên rất "ấn tượng" Bút Dzàng", không phải là đồng bào của xướng ca. Cũng là người không thích ca nhạc thật sự đã hồ hở hân hoan phấn khởi, đã quá , mém vãi đái bèn tuyên bố là OKOKOKDO. Dù là bà "nhà dzăng Bút Dzàng" có OK hay không thì xướng ca cũng điếu có ke. Thằng nào về VN hát mà không hót như thế từ Elvis phuck đến hương lôn rồi giao hoan rồi một tỉ thằng một triệu con như tuấn ngốc, như Bảo háng, như người em xi nhộng....như thằng đức cống người tình năm trăm như thằng trịnh nam són đầu trọc lóc ôm kèn thổi tò tí te vô cửa sau (hậu môn) của mấy thằng VC văn hóa nghệ thuật .. Có con lại còn rinh dzìa Mỹ một thằng ca sĩ Bắc Vịt cộng nữa mới là đã đời đã điếu. Qua câu nói trên "ta đã thấy gì trong đêm nay. Cờ sao muôn vạn cờ sao. Tay xách AK đi dạo Sài gon..." (ta đã thấy gì trong đêm nay tcs) Có nghĩa là chỉ có người ở quê nhà mới là đồng bào của thằng xướng ca.
Còn cái đám ở hải ngoại, những người đã nuôi nó và gia đình nó mập ú thì chả phải đồng bào của nó, làm cho nó mất hứng rồi bất lực. Sẵn trớn nó còn miệt thị cái đám hải ngoại kể luôn bà "nhà dzăng" là lỗ tai cây chả biết thưởng thức tí gì về âm nhạc. Một đám dốt đặc cán mai. Một đám nhà quê nhà mùa. Một đám xôi thịt cực đoan chả biết, chả có tí nghệ thuật gì cả...vân vân.. và.. vân vân. Ngưng trích chỗ nầy để Ngụy tui luận chút xíu cho bà "nhà dzăng" nghe chơi không mất tiền. Hát cho đồng bào tôi nghe của thằng xướng ca nó sẽ hoàn toàn khác biệt với Hát cho đồng bào tôi nghe của Nhạc sĩ Nguyễn Đức Quang "Cho đồng bào tôi thở nốt những hơi tàn..." Đâu bà nhà dzăng thử kêu thằng xướng ca hát bài Lửa Máu Hận Thù của nhạc sĩ Thục Vũ cho đồng bào của nó nghe chơi coi nó dám hát không.
Thôi đừng kêu nó hát nhạc xưa. Kêu nó hát bài "Chút quà cho quê hương " của Việt Dzũng hay "Em nhớ màu cờ" của Nguyệt Ánh. Hay là nó ca tặng cho đồng bào của nó "Trong yên vui chớ quên thù vong quốc. Giữa bình yên lòng vẫn nhớ núi sông điêu tàn...(Nhạc Nguyệt Ánh ) Nếu nó mà dám ca thì lúc đó Ngụy tui mới tin là nó hát cho đồng bào nó nghe. Mà cái nầy ngộ nha. Nó tuyên bố là sẽ hát nhạc của Tôn thất Lập của Vũ Hoàng.... của đám âm binh bưng bô mà không nghe nó sẽ trình diễn nhạc của bố phạm chim của nó. Sao kỳ dzậy cà. Không lẻ nhạc bố phạm chim của nó được làm trong cầu xí thì chính nó đã bỏ vào cầu tiêu rồi nhấn nút cho nó ra khơi để "biết mặt trùng dương biết đời mênh mông biết bao hãi hùng..."
Xướng ca thuộc "dạng" trình diễn có nghĩa là chỉ ca chỉ hát những gì mà người ta viết sẵn cho nó. Người ta cho nó vui thì nó mới được hát vui. Người ta cho nó buồn thì nó phải hát buồn. Còn chuyện nó nói nó là tác giả bài kiếp đam mê thì Ngụy tui nghi lắm. Mẹ! Nhạc sĩ cái mẹ gì mà gần chết chỉ có trần xì một vài bản nhạc. Xạo. Như thế thì bà "nhà dzăng Bút Dzàng " đã thấy rõ yếu tố "hát cho đồng bào của thằng xướng ca nghe không đứng vững. Nó không được quyền thích hát bài nào là nó hát bài đó. Mà nó phải hát phải nói những gì mà mấy thằng VC muốn. Thế thôi. Những cái như đồng bào tui, những cảm xúc chân thành ... đều là những thứ bố lếu bố láo.
Mời bà nhà dzăng nghe nó nói tiếp nè: "Việc tôi được hát tại VN là một việc được người Việt sinh sống ở nước ngoài quan tâm và phấn khởi dùm, đặc biệt là giới nghệ sĩ. Điều này chứng tỏ đất nước mình đã đổi thay thật sự..." . Trời đất ơi. Thời nầy mà nó nói năng như thế nầy thì nó coi bà "nhà dzăng" là thứ ngu muội nhất trên đời. Nó chỉ lừa được bà "nhà dzăng" nó coi bà "nhà dzăng" là một con bò tót không hơn không kém. Ai là người Việt sinh sống ở ngoài nước quan tâm và phấn khởi. Quan tâm thì có. Tại sao quan tâm? bởi vì cần phải biết để nhớ những thằng phản bội để đừng mua băng nhạc của nó hay đừng bao giờ đi xem bất cứ chương trình nào mà có mấy thằng bưng bô hát. Còn phấn khởi thì chắc chỉ có bà "nhà dzăng" con bò tót. Đặc biệt là giới nghệ sĩ.
Giới nghệ sĩ là thằng nào con nào? là thằng em rể tuấn ngố hay là mấy thị thái dúi: thái hành, thái thịt, thái mẹt. hay là toàn ban ban nhạc phạm chim... hay là nguyên cái đám nghệ xí mà Ngụy tui đã nêu tên ở trên? Rồi thằng xướng ca hồn nhiên kết luận: "chuyện về hát tại VN chứng tỏ là đất nước mình đã thay đổi" . Mẹ ơi. Cái thằng xướng ca nầy thiệt là bác học như bố phạm chim của nó. Đất nước ta đã thay đổi từ lâu đâu cần gì phải đợi đến khi thằng xướng ca về hát mới thay đổi. Đất nước ta đã bỏ đế quốc đỏ liên xô đi liếm bô cho thằng đế quốc Mỹ từ lâu. Thay đổi từ Núi liền núi sông liền sông tình hữu nghị anh em đời đời bền vững sang làm chư hầu tay sai cho nó.
Thay đổi từ lãnh đạo khố rách áo ôm sang lãnh đạo tiền đô bạc tỉ. Tới cái khúc nầy thì thằng xướng ca ló đuôi bưng bô cho đảng phỉ. Đảng phỉ cần những thằng bưng bô như thế để trình cho quan thầy Mỹ thấy là đảng ta đã thay đổi bằng chứng là từ phó tông tông nguyễn cao cầu đến tay xướng ca vô loài đều được trở về để nối vòng tay lớn với đảng phỉ. Đọc cái kết luận của thằng xướng ca mới đã nè: "Riêng cá nhân tôi, được hát trên quê hương là mong ước và hạnh phúc nhất!" Quá đã !!!. Thằng xướng ca bây giờ hạnh phúc nhất. Đây là một "thông điệp rõ ràng" mà thằng bưng bô xướng ca muốn gửi đến cho bà "nhà dzăng" con bò tót. Tại sao bà "nhà dzăng Bút Dzàng" con bò tót còn đợi gì không chịu dzìa nước để viết bài, để nói cho đồng bào của bả nghe, cho đồng bào bả đọc để bả được làm người hạnh phúc nhất?
Sẵn đây Ngụy tui nói chuyện xưa chơi. Chuyện xưa được Hoàng Hải Thủy tức Công Tử Hà Dê ( tức Công tử Hề) kể rằng vào lúc mà các Ngụy Quân, Ngụy Quyền vô hộp và các Ngụy Dân bị cướp nhà tống đi kinh tế mới thì tại Sàigon VC mở khóa bồi dưởng chính trị. Hề là người đã chứng kiến cảnh giới nghệ sĩ đóng tuồng trước mấy quan cách miệng. Hề kể về đào Bạch Tuyết lên ngâm thơ của thi sĩ chế lèn èng mà thi sĩ nầy đang ngồi chần dần uống bia hơi chủ tọa. Hề khen đào Bạch Tuyết nâng bi xuất sắc. Rồi ca sĩ kiêm tài tử Băng Châu lên nghẹn lời khóc sướt mướt.
Tới phiên anh ca sĩ Nhật Trường anh nầy nâng bi huê dạng hơn bằng cách kể xấu đời sống, sự nghiệp ái tình của "giới nghệ sĩ" như bà nội nầy có xe Datsun thì bà má non kia phải có Mazda. Ganh nhau từ chút. Rồi "ca sĩ kiêm nhạc sĩ của lính" Rừng lá thấp khúm núm thật thà khai báo với quan cách miệng là coi mấy em ca sĩ ngon lành dzậy chứ muốn làm ca sĩ cho Ngụy thì phải leo lên giường ráo trọi. Tới phiên ca sĩ Thanh Tuyền mà Ông gọi là ca sĩ tuồn tuột. Không hiễu tại sao lại là tuồn tuột. Chữ nầy ấn tượng dữ dội nghe. Em tuồn tuột bèn thật thà khai báo " Trước đây em sợ VC lắm nhưng khi đi hát thì thấy những người cách mạng xem trình diễn thiệt là nghiêm túc, biết cổ võ đúng lúc.
Nên Thanh Tuyền sướng rên mé đìu hiu". Rồi ca sĩ tuồn tuột kết luận: "Đây là chỗ đứng của người nghệ sĩ...". Nhưng ca sĩ tuồn tuột chưa chịu chấm hết dù không bị tra khảo nàng cứ tuồn tuột tất. Nàng kể chuyện nàng bị tông tông Thiệu đóng đinh trong một dạ vũ. Hề cũng kể chuyện kép Hùng Cường mặc bà ba đen, lưng đeo ba lô cắm cờ VC đi tửng tửng ở Saigon rồi nhỏng đít hát vài bài ca cách miệng.
Ngụy tui tin chuyện nầy có thật vì ngoại trừ kép hùng cường đi ngủ với giun với dế thì giới nghệ sĩ mà Hề kể còn sống nhăn răng tất cả mà không thấy ai lên tiếng như Đại văn hào Ngựa dớt ngay chim nguyễn mộng dế bảo nổi thì đã rất là nghiêm túc cám ơn đảng đã cho chả sáng mắt sáng lòng. Tại sao đại văn hào nầy không lợi dụng thời cơ chơi cha Công tử Hà Dê tơi bời hoa lá rụng.
Rồi thêm anh ba râu Đại úy Quân Cảnh Hoàng phải gió trong tay có tờ báo bự tổ chảng có cả một tổ hợp ngầu ra phết thêm quan hai lính thủy đánh bộ chuyên viên đưa đón cộng sản . Thành phần hùng hậu thế mà chả ai dám bợp tai đá đít anh công tử Hà Dê. Tất cả đều im như thóc thì tiết lộ của công tử Hà Dê là có thiệt không phải đồ dỏm thành ra cái giới nghệ sĩ mà thằng xướng ca đem ra làm thí dụ cũng chỉ là một đám vô loài không hơn không kém. Sớm đầu tối đánh. Phản Trụ đầu Chu
Bây giờ Ngụy tui đâm chán thèm nhấm nháp chút bia cho lạnh đời tỵ nạn. Nhưng trước khi đi lấy bia để uống thì Ngụy tui có thắc mắc nầy gửi đến nhà dzăng Bút Dzàng con bò tót về chữ đồng bào. Thằng xướng ca về VN chỉ để hát cho đồng bào nó nghe cũng được đi , nhưng nó hát nhạc gì? Lỡ đồng bào của nó như thằng cha phải gió giả dạng Bà già Goinho hay Nữ sĩ Vân Giang hay Nữ Sĩ Thu Bờm muốn nó hát bài Cờ Bay thì nó có dám hát hay không?.
Rồi như mấy thằng như đỗ mười , võ văn kiệt hay thằng lê đức anh ở nhà buồn sanh tật dzô rạp hát để nghe thằng xướng ca hát hò thì thằng xướng ca có hát cho mấy thằng đó nghe không? Thằng xướng ca có công nhận mấy thằng đó là đồng bào của xướng ca hay không? Hay là sau khi hát xong, thằng xướng ca bèn tuyên bố đây là niềm mong ước và hạnh phúc được hân hạnh đem lời ca tiếng hát ra phục vụ mấy ngài đồng bào lãnh đạo.
"Thương nữ bất tri vong quốc hận
Cách giang do xướng Hậu đình Hoa "
Ngày xưa chỉ cách một con sông thôi mà mấy em thương nữ bị mang tiếng tới giờ nầy là mất nước không biết nhục. Thời nay cách cả một đại dương mà có cả một giới nghệ sĩ của thằng xướng ca bò về lạy lục xin phép để được liếm bô cho kẻ thù rồi có một bà hồn nhiên tự nhận là nhà dzăng con bò tót nhảy ra vỗ tay cổ võ thì... thì nhục đến bao giờ.
Ngu đần là tính trời cho, nhưng lạm dụng sự ngu đần hoài là điều không thể nào tha thứ được. Cho nên bà nhà dzăng cứ mở miệng khoe khoang cãi chầy cãi cối phô trương kiến thức ngu đần hoài thì quần hùng mới có dịp mà cười thoải mái cho đỡ buồn đời tỵ nạn. Nói ít cười ít. Nói nhiều cười nhiều. Đóng cửa sổ nghỉ cười . Buồn năm phút
Ngụy SàiGòn (2005)