PS khoá 72G
03-12-2010, 12:22 AM
**
Con Thắm lại lùi lũi trở về trong nhà... Nhưng đi được một đỗi nó đứnglại ngoắc kêu Tư Cầu.
Tư Cầu vội chạy đến:
- Gì vậy em?
Con Thắm ngó về phía đám anh em rồi hỏi nhỏ chồng:
- Anh nhắm coi... anh em họ ở đây... ăn uống như vậy rồi có sao không?
- Cái gì mà có sao?
- Rủi có ai... đi mạch cho Tây rồi sao?
Tư Cầu cười đáp:
- Em khỏi lo, nếu Tây nó đi tới đây thì họ cũng đã dông mất đất rồi!
Con Thắm chắc lưỡi:
- Đã đành rồi, nhưng em nói đây là nói... cho phần mình kìa! Tây vô nóbuộc cho mình... chứa chấp, tiếp tế cho họ rồi sao?
Tư Cầu đành kiếm cách nói gạt ngay:
- Ối ai đi mạch báo làm chi hổng biết! Ở đây bà con mình là ngườibiết điều hết mà?
Con Thắm cười mũi:
- Ừ biết điều! Anh dễ tin như vầy rồi có ngày mang họa đa!
Tư Cầu giơ tay xua xua:
- Thôi bây giờ dầu sao cũng lỡ rồi, em dìa trỏng coi khoai chín chưabưng ra đây liền để cho anh em họ ăn xong họ đi gấp là mình... nhẹ lo.
Con Thắm thở dài rồi lủi thủi đi thẳng...
x
x x
Tối hôm ấy, trong lúc Tư Cầu đang nằm dài trong buồng, tay gác lên trán,suy nghĩ vẩn vơ thì con Thắm bước vô.
Tư Cầu nghển cổ lên rồi xê mình nằm nhích qua một bên và lên tiếng gọivợ:
- Lại đây em?
Con Thắm bước lại đứng bên cạnh chồng:
- Tía kêu anh ra ngoài kia!
Tư Cầu ngồi nhỏm dậy:
- Tía kêu anh có việc chi đó em?
Con Thắm cúi đầu đưa tay mân mê cây cột mùng:
- Ai biết đâu...
Thấy điệu bộ của vợ như vậy, Tư Cầu đâm ra thắc mắc thêm:
- Thì có cái gì em nói thẳng ra đi để anh ra ngoải anh còn liệu...
Con Thắm ngập ngừng, một hồi hồi đáp:
- Tía hỏi anh về chuyện... anh tính đi đâu đó...
Tư Cầu có vẻ ngạc nhiên:
- Ai nói cho tía biết mà hay quá vậy cà! Bộ em hả?
Con Thắm lúng túng đáp:
- Thì tía cũng nghe phong phanh đâu đó, nên tía có hỏi em... Mà emkhông nói trước thì anh cũng phải nói...
Tư Cầu thở dài:
- Ờ phải... Em có thấy... ý tứ của tía ra làm sao hông?
Con Thắm trả lời giọng hơi pha chút lẫy đương:
- Anh khỏi lo... cái gì tía cũng binh anh hết mà! Thôi anh ra ngoải chomau hông thôi tía đợi...
Tư Cầu lặng lẽ bước ra nhà ngoài...
... Thấy Tư Cầu ló ra, chú Bảy đã vội lên tiếng gọi anh ta:
- Lại ngồi đây chơi Tư!
Tư Cầu liếc mắt thấy có cả thiếm Bảy ngồi đối diện với chồng ở chỗ bộtrường kỷ đặt giữa nhà. Tự nhiên, anh ta đâm ra “khớp”.
Chú Bảy lại đưa tay ngoắc anh ta:
- Lại xích đây nè Tư... tía có chuyện này muốn hỏi thăm con một chút.
Tư Cầu ké né ngồi lên chiếc ghế “đẩu” gần đó rồi rụt rè hỏi lại:
- Dạ... việc chi vậy... tía?
Chú Bảy thản nhiên hỏi anh ta:
- Ờ tao nghe nói mầy tính đi đâu đó Tư?
Tư Cầu ấp úng thưa:
- Dạ... con tính qua thăm mấy người anh em bạn ở bên miệt Tân Châu...
- Phải mấy chú em ghé trong chòi hôm trước hông Tư!
- Dạ phải.
- Mầy đi ở bển rồi tính chừng nào dìa?
- Dạ dìa liền mà tía! Nếu trễ lắm thì năm ngày, một tuần lễ là cùng...
Thiếm Bảy bỗng lên tiếng:
- Tư à, lóng nầy má nghe nói đường xá trắc trở lắm chớ hổng phải nhưhồi trước đâu. Con nhắm có cái gì cần... thiệt cần thì hãy đi...
Tư Cầu gượng cười đáp:
- Dạ, sẵn lúc nầy rẫy bái gì cũng xong xuôi rồi nên con tính thả quabển thăm anh em chơi và nhơn tiện xem coi có cái gì có thể mua bánmần ăn thêm hông...
Chú Bảy cười xòa:
- Thôi đi, cái bộ của mầy mà mua bán khỉ gì! Người ta miệng bằng tay,tay bằng miệng còn chẳng ăn thua gì nữa là mầy! (rồi chú Bảy nghiêmgiọng hỏi tiếp) Cái điệu nầy tao coi bộ mầy tính cái gì nữa chắc?Mầy tính theo mấy anh em đó sao Tư?
Tư Cầu lúng túng chưa biết trả lời làm sao cho xuôi thì thiếm Bảy đã nóichen vô:
- Nè con Tư, con ở đây như vậy là được lắm rồi, vậy mà con còn tínhbay nhảy đâu nữa? Bây giờ con có vợ có con rồi chớ đâu còn long chongnhư trước...
Chú Bảy sốt ruột gạt ngang:
- Bà để tui nói với thẳng cũng được rồi mà! (đoạn chú day qua hỏi conrể) Tư à, tao tuy đứng vào vai cha mẹ, và chuyện đời gì khác thì taorành hơn mày thiệt, nhưng còn cái chuyện nước, chuyện nhà thì taochưa chắc đã hơn mầy! Vậy mầy nên nghĩ kỹ mọi lẽ thiệt hơn, nếuthấy cần vùa giúp được người ta được chút đỉnh gì thì mầy cứ loliệu... Tao không cản mà cũng không nài ép cái gì hết...
Tự nãy giờ con Thắm đứng dựa gốc cột gần đó nghe chú Bảy nói như vậyvọt miệng cự nự:
- Tưởng tía nói cái gì chớ tía đẩy đưa xúi biểu ảnh như vậy thì kểcũng như không!
Chú Bảy quắc mắt quát tháo:
- Ai biểu mầy xía miệng vô đó hả? Tao nói để thây kệ tao, mầy vớimá mầy cứ làm tài khôn tài khéo hoài hè!
Thiếm Bảy chắc lưỡi:
- Coi coi... cái gì mà có tui ở trỏng đó! Mà con nhỏ nó nói vậy bộhổng phải sao?
Tư Cầu vội nói chen vô:
- Dạ thưa tía má, con mới định qua thăm mấy ảnh thôi chớ chưa có tínhgì về chuyện đi hay là ở hết. Mà ví dầu con có qua bển... mần ăn đinữa thì con cũng đi đi dìa dìa hoài... Đây với đó gần xịch chớ có xalắc xơ lơ gì...
Chú Bảy thở ra:
- Mầy nói như vậy nghe cũng phải, nhưng theo tao nghĩ thì mầy cũng nêncân nhắc cho kỹ... bề gì thì bây giờ mầy cũng có vợ chình ình ra đó...Và không phải tao muốn trù ẻo chớ mầy chắc dư hiểu, trong buổi giặcgiã, súng đạn nầy, cái chuyện sanh tử nó... nhấp nháy thiệt hổngbiết đâu mà lường trước được...
Tư Cầu trả lời nho nhỏ:
- Dạ, cái đó con biết rồi...
Thiếm Bảy đang xỉa thuốc vội ngừng tay lại:
- Con biết thì để má nói thêm cho con nghe: con vợ con nó còn nhỏlắm, mà hai đứa bây cũng mới ăn ở với nhau ràng ràng đây... con nênnghĩ đến chỗ đó một chút... Con Thắm, dầu hèn cũng thể, không đến đỗi gìtệ hại như thứ đàn bà khác nhưng con cũng phải... nghĩ xa: con vợ connó còn khờ lắm, mà con phải biết, người ta khôn ba năm dại một giờ,đàn ông con trai bây giờ quỷ quái tinh ma... con đi bỏ nó ở nhà mộtmình nếu mai kia mốt nọ rủi có chuyện gì... đổ bể tùm lum lên... thìcon đừng trách ai hết nghen!
Con Thắm mắc cở lên tiếng cằn nhằn má nó:
- Má sao nói kỳ quá! Má làm như con hư thúi đời nào vậy!
Chú Bảy cũng nói chen vô:
- Bà sao bữa nay ăn nói hàm hồ quá. Nó cự bà như vậy là đáng lắm!
Thiếm Bảy rướn giọng lên:
- Thì ông cũng phải để tui nói... phòng xa cho thằng Tư nó biết để saunầy nếu có chuyện gì nó khỏi eo sèo với mình được.
Thiếm Bảy lại hướng về phía Tư Cầu tiếp lời:
- Đó là một lẽ, còn cái lẽ thứ hai nữa, như tía mầy ổng nói hồi nãyđó, rủi mầy... bị bắt bớ tù tội hay là bị... tai nạn gì khác, rồimầy bỏ con vợ mầy cù bơ cù bất hay sao?
Tư Cầu ấp úng tìm lời nói đỡ:
- Dạ... bề gì cũng còn tía má ở đây.
Thiếm Bảy sẵng giọng:
- Tao với tía mầy sống đời ở đây hoài sao? Còn hai đứa nhỏ nữa chi?Tao lo cho hai đứa bây nên vợ nên chồng rồi bây giờ đến lượt tụi bâychớ!
- Dà...
Chú Bảy vội lên tiếng bảo Tư Cầu:
- Thôi, tía kêu con ra đây để hỏi thăm có một chút đó, bây giờ convào nghỉ đi... rồi có cái gì khác con cho tía hay sau...
Tư Cầu e ấp đứng lên:
- Dà... tía má ngồi chơi...
Và anh ta len lén rút vào buồng. Con Thắm đứng xớ rớ ở đó một hồi rồicũng theo anh ta vô luôn.
Tư Cầu chưa kịp hỏi han gì thì con Thắm đã nói chận trước:
- Đó anh thấy hông!
Tư Cầu có vẻ chưng hửng:
- Thấy cái gì?
- Chớ bộ anh hổng nghe má nói đó sao?
Tư Cầu thở ra:
- Có chớ sao không! Má nói như vậy cũng... phải (nhưng rồi anh ta hómhỉnh hỏi lại) Mà em có nghe tía nói đó hông?
Con Thắm bước lại ngồi xuống cạnh giường:
- Ối, em dư biết mà! Ông già ổng bao giờ mà ổng chẳng binh anh! Anh...con ruột, con riêng của ổng chớ em thì ăn thua gì!
Tư Cầu cười xòa, đưa tay véo nhẹ vào bắp vế non của vợ...
Nghe con Thắm kêu “ái ái”, Tư Cầu vừa kéo vợ nằm xuống vừa vói tay bụm lấymiệng nó:
- Tía má còn thức ở ngoải kìa bà!
Con Thắm ngóc đầu lên ngó qua cửa buồng:
- Thức đâu anh chỉ coi! Đèn đuốc ở ngoải tắt ngóm hết rồi!
Tư Cầu cũng nhổm dậy:
- Thiệt hả?... Vậy thôi hai đứa mình cũng tắt đèn đi chớ chong làmchi... chói mắt thấy mồ!
Con Thắm bước xuống chõng rồi quay lại nhìn Tư Cầu với cặp mắt hoài nghi:
- Chói mắt thiệt hay chói mắt... gì đó?
Tư Cầu cười lỏn lẻn hối:
- Thì... tắt đèn đi bà...
Con Thắm mỉm cười lắc đầu rồi dình dàng đi lại chỗ để cây đèn chong. Nótừ từ kê miệng cho gần phía trên đầu ống khói rồi thổi nhẹ nhẹ... Ngọnđèn chao qua chao lại một hồi trước khi tắt hẳn...
... Con Thắm vừa hất vừa phủi tay Tư Cầu xuống vừa cằn nhằn:
- Để người ta bỏ mùng xuống đàng hoàng coi được hông?
Tư Cầu làm bộ chắc lưỡi liền liền:
- Thây kệ... bỏ đại xuống đi mà!
Con Thắm ngả lưng nằm xuống chõng và còn nói mát một câu:
- Xí, làm nôn tới để ít bữa nữa đi hén! Bộ người ta hổng biết sao!
Tư Cầu khúc khích cười bên tai vợ:
- Thì biết đây nè!
Con Thắm định nói nữa như chỉ ú ớ thêm vài tiếng trong miệng rồi imbặt...
Tư Cầu cất tiếng gọi nho nhỏ:
- Em! Em... ngủ rồi hả?
Con Thắm thở hắt ra một hơi dài rồi rên “ư ư” như người mớ ngủ.
Tư Cầu khỏi phải hỏi thêm một câu nào nữa...
... Anh ta bỗng đâm ra hơi bực mình khi nhận thấy phía nhà trong, nhàngoài yên lặng quá chừng. Yên lặng đến đỗi, tiếng mấy con mọt đangkhoét thanh tre trên đầu chõng của cặp vợ chồng mới cưới nghe rõ mồnmột...
Chiếc đồng hồ chuông treo trên vách ngoài gian nhà giữa đã hai lầnđổ kiểng: lần mười lăm phút, rồi một lần nửa giờ...
Tư Cầu quơ kéo chiếc mền còn xếp nguyên làm tư để ở phía đầu giường xuống,mở ra rồi nhẹ nhàng đắp lên mình vợ...
Như sực tỉnh, con Thắm cất giọng ú ớ kêu chồng, giọng nhừa nhựa, nửa nhưsi mê, nửa như mỏi mệt:
- Anh Tư đâu... hả anh...
Vừa hỏi, con Thắm vừa quơ tay sờ soạng lên ngực lên mặt, lên tóc Tư Cầu rồibuông thõng xuống sạp chõng... như đã mòn sức, và sải tay ngủ liềnngay theo đó.
Ánh trăng khuya đã bắt đầu rọi nghiêng nghiêng qua mấy kẽ hở của tấmvách ván “bổ kho”.
Tư Cầu, một tay chống lấy đầu mải mê lặng nhìn vợ đang ngủ say... và bấtgiác anh ta cất tiếng thở dài.
... Hai hôm sau Tư Cầu ra đi.
x
x x
Tư Cầu sang thăm anh “phó” được vài hôm thì quay trở về... để rồi lại đinữa.
Bẵng đi hơn ba tháng sau, Tư Cầu lại lò mò về thăm nhà.
Hôm ấy, cả chú thiếm Bảy lẫn hai người con trai đều đi vắng và chỉ cócon Thắm ở nhà. Tư Cầu hồi hộp đẩy cửa rào bước vô. Tiếng con chó vừa sủa vừa tru mừng Tư Cầulàm cho con Thắm đang ở sau bếp phải chạy ra, và khi giáp mặt vớichồng nó bỗng khóc òa lên.
Tư Cầu lúng túng níu tay vợ dắt vô nhà:
- Trời ơi, anh dìa em không mừng sao lại... khóc muồi mẫn như vậy.Tía má và mấy em đâu mà nhà cửa gì vắng hoe vậy?
Con Thắm không chịu trả lời mà chỉ đưa vạt áo lên vừa lau nước mắt vừasịt mũi.
Thấy vậy, Tư Cầu hơi chột dạ:
- Coi, có việc gì mà sao anh hỏi em cứ nín khe vậy? Nói cho anh ngheđi em!
Con Thắm lại hít mũi rồi bù lu bù loa kể lể:
- Chuyện gì nữa bây giờ! Ai biểu anh đi mất biệt cả năm sáu thángnay...
Tư Cầu vội đính chánh:
- Coi, em đừng nói quá lố, mới có ba tháng là nhiều.
Con Thắm cự nự:
- Bộ anh nói ba tháng hổng đủ lâu hả? Bị anh tưởng như vậy nên anh bỏ”tui” luôn cũng phải?
Tư Cầu chắc lưỡi:
- Cái gì mà bỏ! Anh có nhắn tin dìa, bộ hổng ai nói lợi với em sao?
- Hứ, nhắn tin mà đủ à! Anh chỉ lo đi cho sướng chớ chẳng kể gì tớivợ con ở nhà hết!
Tư Cầu mỉm cười chỉ vào mặt mình:
- Đây em làm ơn nhìn kỹ coi anh đi có sướng hông? Có bữa lội rừnglội bụi từ sáng tới chiều chẳng có hột cơm trong bụng...
Con Thắm nhăn nhó kêu lên:
- Ý chèn đét ơi, anh làm cái gì mà đến đỗi ốm nhom và đen thui vậy nè!(nó vừa kêu vừa đưa tay sờ lên một bên má hóp của chồng)
Tư Cầu nhún vai phân bua:
- Thì đó, em coi anh có sung sướng gì đâu... cực khổ thấy mồ!
Con Thắm quắc mắt lên:
- Cực khổ vậy mà còn ham! Nội bấy nhiêu đó cũng đủ hiểu là anh... chỉnghĩ tới cái gì... riêng của anh thôi. Còn em, anh hổng thèm lo chochút xíu nào hết. Bộ anh nói em bây giờ cũng còn như thời con gái hoàihoài sao?
Tư Cầu ấp úng đáp:
- Đành là như vậy nhưng... giặc giã nầy... vài ba năm rồi cũng hếtchớ bộ có hoài hoài sao! Em thì còn ở đó lâu...
Con Thắm, mắt đỏ hoe, cũng phải bật cười:
- Xí, anh làm như sợ... mất một dịp hiếm có lắm vậy!... Giặc giã thìđể cho thiên hạ tây tàu họ muốn quánh nhau gì đó thì quánh, mắc mớ gìtới mình...
Tư Cầu vội nói gạt ngang:
- Thôi dẹp chuyện đó qua một bên đi! Bây giờ em làm ơn nói chuyện nhàcửa cho anh nghe coi được hông!... À, tía má và thằng Ba, thằng Tư điđâu vắng hết vậy em?
- Ờ, tía má và mấy đứa nó đi chợ hết rồi.
Tư Cầu quàng một tay lên vai vợ và dìu đi:
- Thôi mình vô trong nầy... chớ hông thôi người ta nhớ quýnh đây nè!
- Xí!
Bước tới cửa buồng, Tư Cầu dừng lại hất hàm hỏi vợ:
- Có chứa thằng cha nào ở trỏng hông vậy?
Con Thắm hất tay anh ta rớt xuống:
- Nói bậy nà! (rồi nó lại mỉm cười) Mà rủi có thằng cha nào ởtrỏng thì anh cũng ráng chịu, chớ ai biểu anh bỏ người ta ở nhà mộtmình làm chi!
Vào tới trong buồng, Tư Cầu liền ôm choàng lấy vợ vào lòng, nhưng con Thắmvội ẩy anh ta ra và kêu lên:
- Anh mang cái gì mà cồm cộm...
Tư Cầu “à” lên một tiếng, thọc tay vô trong lưng quần móc ra một khẩu súnglục, nhét liền trở lại ra phía sau lưng, rồi xẻn lẻn phân trần vớivợ:
- Anh hổng muốn đeo theo, nhưng anh “phó” ảnh nài ép... để phòng thânkhi đi đường...
Con Thắm có vẻ đăm chiêu:
- Anh đem thứ đồ quỷ ấy dìa nhà làm gì...
Nhưng khi liếc thấy Tư Cầu đứng sượng lại đó, con Thắm đâm ra thương hại. Nobước lại sát bên Tư Cầu và tỳ người lên ngực chồng rồi mỉm cười nói mộtcâu mập mờ:
- Hồi nãy anh dắt cây súng trước bụng, em sợ... cấn nó quá!
Tư Cầu chụp lấy vai vợ lắc nhẹ mấy cái:
- Em sợ... cấn nó! Bộ em...
Con Thắm mỉm cười tiếp lời:
- Anh nầy thiệt hổng để ý gì tới vợ con hết ráo! Em có... bầu trênbốn tháng nay rồi đó!
Tư Cầu buông thõng tay xuống, vẻ mặt ngơ ngác:
- Bộ... thiệt vậy hả? Sao trước đây em hổng nói?
- Mắc cở thấy mồ mà nói khỉ gì!
- Coi, có chồng thì có con chớ bộ... nằm chiêm bao rồi mang bầuđược hay sao mà mắc cở!
Con Thắm phát nhẹ vào vai chồng:
- Ớ lãng òm! Nhưng... mình ăn ở với nhau mới ràng ràng đây mà lại cócon liền...
Tư Cầu làm mặt nghiêm:
- Thì có người... nhạy, người hổng nhạy...
Con Thắm vội xô anh ta qua một bên:
- Nghỉ anh đi! Cái miệng anh giỏi nói xàm hoài!
Tư Cầu bước lại nắm lấy tay vợ dẫn đến ngồi xuống mép giường rồi dịu dànghỏi:
- Trong mình em bây giờ ra sao? Em thấy có khỏe mạnh hay là... có cáigì khác hông? Anh nghe người ta nói đàn bà... ốm nghén...
Con Thắm tươi cười lắc đầu:
- Anh khỏi lo, em khỏe mạnh như thường chớ không có sao hết. Mà có máở đây thì em vững bụng lắm!
Tư Cầu ngập ngừng hỏi:
- Bộ... tía má hay rồi hả?
Con Thắm khẽ gật đầu rồi hỏi lại:
- Sao đó anh?
- Cha cái điệu nầy chắc ổng bả chửi anh tắt bếp!
Con Thắm lắc đầu lia:
- Hổng có, hổng có đâu. Tía thì... một phe với anh rồi, còn má, tuymá... hay lách chách cái miệng chớ má cũng thương anh lắm.
Tư Cầu chép miệng thở dài:
- Thiệt anh cứ làm khổ hết người này đến người nọ hoài...
Con Thắm vội nói khỏa lấp đi:
- Thôi chuyện đó dẹp qua một bên cho rồi! Bây giờ anh đưa bàn tayđây!
Tư Cầu nhướng mắt lên nhìn vợ, rụt rè chìa bàn tay mặt ra rồi thắc mắc hỏi:
- Đây nè... mà chi vậy em?
Con Thắm cầm lấy bàn tay đen rắn, mân mê mấy chỗ chai cứng rồi rướngiọng:
- Bàn tay nào... lương thiện, hiền khô... bàn tay nào hổng có... bópcò súng hả?
Tư Cầu phì cười đưa bàn tay trái ra:
- Đây đây... bàn tay nầy nè!... Mà chi vậy em?
Con Thắm gật gù như tỏ vẻ bằng lòng rồi kéo lấy bàn tay của chồng đặtnhẹ lên bụng mình, rồi hăng hái nói một hơi:
- Đó đó! Anh “thấy” nó đạp hông! Chắc con trai hén anh?... Thằng nầychắc nữa nó liếng khỉ lắm!
Tư Cầu ra vẻ nghiêng tai nghe ngóng, rồi tự nhiên anh ta đâm ra mắc cở rụttay lại. Thật tình thì anh ta cũng chưa thấy “nó” đạp ở đâu hết nhưngcũng trả lời vợ bằng một giọng thật quả quyết:
- Ờ... thằng nhỏ đạp dữ há! Em hổng lên chợ hốt vài thang thuốcdưỡng thai uống... và ráng lo tẩm bổ...
Con Thắm nói gạt ngang:
- Ý hổng nên đâu! Con so mà anh! Má còn bắt em làm suốt ngày khônghở tay để nữa dễ sanh.
Tư Cầu gật gù:
- Ờ phải há!
Nhưng rồi anh ta chép miệng ngồi thừ ra nhìn vợ.
Con Thắm gượng cười hỏi chồng:
- Sao khi không anh... bí xị vậy?
Tư Cầu rầu rầu đáp:
- Đây rồi nữa em mang cái bụng ì ạch, rồi đến lúc bể bầu... anh cũngđâu có ở nhà!
Con Thắm thở dài:
- Thì em cũng đành chịu vậy chớ biết sao!... Mà tại anh hổng muốn ởnhà bên cạnh vợ con chớ có ai cản trở anh đâu!
Tư Cầu lúng túng hết ngó lên trên nóc nhà rồi nhìn xuống dưới nền đất, trảlời xụi lơ:
- Thôi... bề gì anh cũng trót hẹn với anh em người ta rồi...
Con Thắm nổi nóng:
- Phải đa! Anh lỡ hẹn với người ta thì anh ráng giữ, còn lỡ hẹn với emthì anh cho... lỡ luôn!
- Em đừng nói vậy... tội nghiệp anh... Bây giờ em có chửi mắng gì anhcũng... hổng dám nói gì, nhưng anh xin gắt một điều: em đừng để bụnglo buồn quá... hổng nên. Như vậy nó có hại... cho cái thai lắm!
Nghe Tư Cầu nói như thế, con Thắm đâm ra mủi lòng thương hại. Nhưng vẫn giữgiọng trách móc:
- Hổng biết anh nghĩ sao mà anh bỏ đi ngang như vậy! Hổng có anh vô trỏng rồi nước mình... hổng độc lập được sao? Đó anh coi, anh đi mấytháng nay rồi có cái gì khác hông?... Thì cũng... súng nổ, cũng Tâybố, cũng tản cư... Như vậy thiếu một mình anh cũng chẳng sao hết mà!
Trước lý luận “chắc nịch” ấy của vợ, Tư Cầu chỉ có nước thở dài. Anh tagãi tai tìm lời giải thích cho vợ hiểu quyết định của mình nhưng rốtcuộc rồi cũng đành... nhún vai nói gạt ngang:
- Ối em là... đàn bà thì đâu có hiểu mấy chuyện đó! Em thấy một màkhông thấy hai... Nếu ai cũng nói như em hết thì... chỉ còn nướcsống trở lại cái kiếp tôi mọi như ông bà mình hồi trước.
- Thì ông bà mình cũng sống sởn sơ, vợ chồng con cái đề huề chớ bộ..
Tư Cầu nhăn nhó chận lời:
- Thời buổi nầy mà em nói như vậy người ta cười chết. Về cái chuyệnanh... làm đó, tuy bây giờ em chưa thấy gì, nhưng lâu ngày chầy thángthì nó cũng phải... nhúc nhích cục cựa chớ!
Con Thắm trề môi:
- Ai có cười thì em ráng chịu, chớ em có chồng có con em hổng muốnđể rời đi đâu hết! Em lo cái gì có trước mặt, chớ em hổng thèm lo...chuyện bá vơ thiên hạ!
Tư Cầu thở ra:
- Nói với em riết rồi thế nào cũng có... cãi lộn! (đoạn anh ta nắmlấy tay vợ) Mà thôi, hổng thèm nói mấy chuyện đó nữa, lâu ngày dìathăm em thì phải... vui lên mới được.
Con Thắm ngó thẳng vào mặt chồng:
- Bữa nào anh đi nữa đây?
Tư Cầu ngập ngừng đáp:
- Thì... vài ba bữa nữa...
.... Còn tiếp :77:
Con Thắm lại lùi lũi trở về trong nhà... Nhưng đi được một đỗi nó đứnglại ngoắc kêu Tư Cầu.
Tư Cầu vội chạy đến:
- Gì vậy em?
Con Thắm ngó về phía đám anh em rồi hỏi nhỏ chồng:
- Anh nhắm coi... anh em họ ở đây... ăn uống như vậy rồi có sao không?
- Cái gì mà có sao?
- Rủi có ai... đi mạch cho Tây rồi sao?
Tư Cầu cười đáp:
- Em khỏi lo, nếu Tây nó đi tới đây thì họ cũng đã dông mất đất rồi!
Con Thắm chắc lưỡi:
- Đã đành rồi, nhưng em nói đây là nói... cho phần mình kìa! Tây vô nóbuộc cho mình... chứa chấp, tiếp tế cho họ rồi sao?
Tư Cầu đành kiếm cách nói gạt ngay:
- Ối ai đi mạch báo làm chi hổng biết! Ở đây bà con mình là ngườibiết điều hết mà?
Con Thắm cười mũi:
- Ừ biết điều! Anh dễ tin như vầy rồi có ngày mang họa đa!
Tư Cầu giơ tay xua xua:
- Thôi bây giờ dầu sao cũng lỡ rồi, em dìa trỏng coi khoai chín chưabưng ra đây liền để cho anh em họ ăn xong họ đi gấp là mình... nhẹ lo.
Con Thắm thở dài rồi lủi thủi đi thẳng...
x
x x
Tối hôm ấy, trong lúc Tư Cầu đang nằm dài trong buồng, tay gác lên trán,suy nghĩ vẩn vơ thì con Thắm bước vô.
Tư Cầu nghển cổ lên rồi xê mình nằm nhích qua một bên và lên tiếng gọivợ:
- Lại đây em?
Con Thắm bước lại đứng bên cạnh chồng:
- Tía kêu anh ra ngoài kia!
Tư Cầu ngồi nhỏm dậy:
- Tía kêu anh có việc chi đó em?
Con Thắm cúi đầu đưa tay mân mê cây cột mùng:
- Ai biết đâu...
Thấy điệu bộ của vợ như vậy, Tư Cầu đâm ra thắc mắc thêm:
- Thì có cái gì em nói thẳng ra đi để anh ra ngoải anh còn liệu...
Con Thắm ngập ngừng, một hồi hồi đáp:
- Tía hỏi anh về chuyện... anh tính đi đâu đó...
Tư Cầu có vẻ ngạc nhiên:
- Ai nói cho tía biết mà hay quá vậy cà! Bộ em hả?
Con Thắm lúng túng đáp:
- Thì tía cũng nghe phong phanh đâu đó, nên tía có hỏi em... Mà emkhông nói trước thì anh cũng phải nói...
Tư Cầu thở dài:
- Ờ phải... Em có thấy... ý tứ của tía ra làm sao hông?
Con Thắm trả lời giọng hơi pha chút lẫy đương:
- Anh khỏi lo... cái gì tía cũng binh anh hết mà! Thôi anh ra ngoải chomau hông thôi tía đợi...
Tư Cầu lặng lẽ bước ra nhà ngoài...
... Thấy Tư Cầu ló ra, chú Bảy đã vội lên tiếng gọi anh ta:
- Lại ngồi đây chơi Tư!
Tư Cầu liếc mắt thấy có cả thiếm Bảy ngồi đối diện với chồng ở chỗ bộtrường kỷ đặt giữa nhà. Tự nhiên, anh ta đâm ra “khớp”.
Chú Bảy lại đưa tay ngoắc anh ta:
- Lại xích đây nè Tư... tía có chuyện này muốn hỏi thăm con một chút.
Tư Cầu ké né ngồi lên chiếc ghế “đẩu” gần đó rồi rụt rè hỏi lại:
- Dạ... việc chi vậy... tía?
Chú Bảy thản nhiên hỏi anh ta:
- Ờ tao nghe nói mầy tính đi đâu đó Tư?
Tư Cầu ấp úng thưa:
- Dạ... con tính qua thăm mấy người anh em bạn ở bên miệt Tân Châu...
- Phải mấy chú em ghé trong chòi hôm trước hông Tư!
- Dạ phải.
- Mầy đi ở bển rồi tính chừng nào dìa?
- Dạ dìa liền mà tía! Nếu trễ lắm thì năm ngày, một tuần lễ là cùng...
Thiếm Bảy bỗng lên tiếng:
- Tư à, lóng nầy má nghe nói đường xá trắc trở lắm chớ hổng phải nhưhồi trước đâu. Con nhắm có cái gì cần... thiệt cần thì hãy đi...
Tư Cầu gượng cười đáp:
- Dạ, sẵn lúc nầy rẫy bái gì cũng xong xuôi rồi nên con tính thả quabển thăm anh em chơi và nhơn tiện xem coi có cái gì có thể mua bánmần ăn thêm hông...
Chú Bảy cười xòa:
- Thôi đi, cái bộ của mầy mà mua bán khỉ gì! Người ta miệng bằng tay,tay bằng miệng còn chẳng ăn thua gì nữa là mầy! (rồi chú Bảy nghiêmgiọng hỏi tiếp) Cái điệu nầy tao coi bộ mầy tính cái gì nữa chắc?Mầy tính theo mấy anh em đó sao Tư?
Tư Cầu lúng túng chưa biết trả lời làm sao cho xuôi thì thiếm Bảy đã nóichen vô:
- Nè con Tư, con ở đây như vậy là được lắm rồi, vậy mà con còn tínhbay nhảy đâu nữa? Bây giờ con có vợ có con rồi chớ đâu còn long chongnhư trước...
Chú Bảy sốt ruột gạt ngang:
- Bà để tui nói với thẳng cũng được rồi mà! (đoạn chú day qua hỏi conrể) Tư à, tao tuy đứng vào vai cha mẹ, và chuyện đời gì khác thì taorành hơn mày thiệt, nhưng còn cái chuyện nước, chuyện nhà thì taochưa chắc đã hơn mầy! Vậy mầy nên nghĩ kỹ mọi lẽ thiệt hơn, nếuthấy cần vùa giúp được người ta được chút đỉnh gì thì mầy cứ loliệu... Tao không cản mà cũng không nài ép cái gì hết...
Tự nãy giờ con Thắm đứng dựa gốc cột gần đó nghe chú Bảy nói như vậyvọt miệng cự nự:
- Tưởng tía nói cái gì chớ tía đẩy đưa xúi biểu ảnh như vậy thì kểcũng như không!
Chú Bảy quắc mắt quát tháo:
- Ai biểu mầy xía miệng vô đó hả? Tao nói để thây kệ tao, mầy vớimá mầy cứ làm tài khôn tài khéo hoài hè!
Thiếm Bảy chắc lưỡi:
- Coi coi... cái gì mà có tui ở trỏng đó! Mà con nhỏ nó nói vậy bộhổng phải sao?
Tư Cầu vội nói chen vô:
- Dạ thưa tía má, con mới định qua thăm mấy ảnh thôi chớ chưa có tínhgì về chuyện đi hay là ở hết. Mà ví dầu con có qua bển... mần ăn đinữa thì con cũng đi đi dìa dìa hoài... Đây với đó gần xịch chớ có xalắc xơ lơ gì...
Chú Bảy thở ra:
- Mầy nói như vậy nghe cũng phải, nhưng theo tao nghĩ thì mầy cũng nêncân nhắc cho kỹ... bề gì thì bây giờ mầy cũng có vợ chình ình ra đó...Và không phải tao muốn trù ẻo chớ mầy chắc dư hiểu, trong buổi giặcgiã, súng đạn nầy, cái chuyện sanh tử nó... nhấp nháy thiệt hổngbiết đâu mà lường trước được...
Tư Cầu trả lời nho nhỏ:
- Dạ, cái đó con biết rồi...
Thiếm Bảy đang xỉa thuốc vội ngừng tay lại:
- Con biết thì để má nói thêm cho con nghe: con vợ con nó còn nhỏlắm, mà hai đứa bây cũng mới ăn ở với nhau ràng ràng đây... con nênnghĩ đến chỗ đó một chút... Con Thắm, dầu hèn cũng thể, không đến đỗi gìtệ hại như thứ đàn bà khác nhưng con cũng phải... nghĩ xa: con vợ connó còn khờ lắm, mà con phải biết, người ta khôn ba năm dại một giờ,đàn ông con trai bây giờ quỷ quái tinh ma... con đi bỏ nó ở nhà mộtmình nếu mai kia mốt nọ rủi có chuyện gì... đổ bể tùm lum lên... thìcon đừng trách ai hết nghen!
Con Thắm mắc cở lên tiếng cằn nhằn má nó:
- Má sao nói kỳ quá! Má làm như con hư thúi đời nào vậy!
Chú Bảy cũng nói chen vô:
- Bà sao bữa nay ăn nói hàm hồ quá. Nó cự bà như vậy là đáng lắm!
Thiếm Bảy rướn giọng lên:
- Thì ông cũng phải để tui nói... phòng xa cho thằng Tư nó biết để saunầy nếu có chuyện gì nó khỏi eo sèo với mình được.
Thiếm Bảy lại hướng về phía Tư Cầu tiếp lời:
- Đó là một lẽ, còn cái lẽ thứ hai nữa, như tía mầy ổng nói hồi nãyđó, rủi mầy... bị bắt bớ tù tội hay là bị... tai nạn gì khác, rồimầy bỏ con vợ mầy cù bơ cù bất hay sao?
Tư Cầu ấp úng tìm lời nói đỡ:
- Dạ... bề gì cũng còn tía má ở đây.
Thiếm Bảy sẵng giọng:
- Tao với tía mầy sống đời ở đây hoài sao? Còn hai đứa nhỏ nữa chi?Tao lo cho hai đứa bây nên vợ nên chồng rồi bây giờ đến lượt tụi bâychớ!
- Dà...
Chú Bảy vội lên tiếng bảo Tư Cầu:
- Thôi, tía kêu con ra đây để hỏi thăm có một chút đó, bây giờ convào nghỉ đi... rồi có cái gì khác con cho tía hay sau...
Tư Cầu e ấp đứng lên:
- Dà... tía má ngồi chơi...
Và anh ta len lén rút vào buồng. Con Thắm đứng xớ rớ ở đó một hồi rồicũng theo anh ta vô luôn.
Tư Cầu chưa kịp hỏi han gì thì con Thắm đã nói chận trước:
- Đó anh thấy hông!
Tư Cầu có vẻ chưng hửng:
- Thấy cái gì?
- Chớ bộ anh hổng nghe má nói đó sao?
Tư Cầu thở ra:
- Có chớ sao không! Má nói như vậy cũng... phải (nhưng rồi anh ta hómhỉnh hỏi lại) Mà em có nghe tía nói đó hông?
Con Thắm bước lại ngồi xuống cạnh giường:
- Ối, em dư biết mà! Ông già ổng bao giờ mà ổng chẳng binh anh! Anh...con ruột, con riêng của ổng chớ em thì ăn thua gì!
Tư Cầu cười xòa, đưa tay véo nhẹ vào bắp vế non của vợ...
Nghe con Thắm kêu “ái ái”, Tư Cầu vừa kéo vợ nằm xuống vừa vói tay bụm lấymiệng nó:
- Tía má còn thức ở ngoải kìa bà!
Con Thắm ngóc đầu lên ngó qua cửa buồng:
- Thức đâu anh chỉ coi! Đèn đuốc ở ngoải tắt ngóm hết rồi!
Tư Cầu cũng nhổm dậy:
- Thiệt hả?... Vậy thôi hai đứa mình cũng tắt đèn đi chớ chong làmchi... chói mắt thấy mồ!
Con Thắm bước xuống chõng rồi quay lại nhìn Tư Cầu với cặp mắt hoài nghi:
- Chói mắt thiệt hay chói mắt... gì đó?
Tư Cầu cười lỏn lẻn hối:
- Thì... tắt đèn đi bà...
Con Thắm mỉm cười lắc đầu rồi dình dàng đi lại chỗ để cây đèn chong. Nótừ từ kê miệng cho gần phía trên đầu ống khói rồi thổi nhẹ nhẹ... Ngọnđèn chao qua chao lại một hồi trước khi tắt hẳn...
... Con Thắm vừa hất vừa phủi tay Tư Cầu xuống vừa cằn nhằn:
- Để người ta bỏ mùng xuống đàng hoàng coi được hông?
Tư Cầu làm bộ chắc lưỡi liền liền:
- Thây kệ... bỏ đại xuống đi mà!
Con Thắm ngả lưng nằm xuống chõng và còn nói mát một câu:
- Xí, làm nôn tới để ít bữa nữa đi hén! Bộ người ta hổng biết sao!
Tư Cầu khúc khích cười bên tai vợ:
- Thì biết đây nè!
Con Thắm định nói nữa như chỉ ú ớ thêm vài tiếng trong miệng rồi imbặt...
Tư Cầu cất tiếng gọi nho nhỏ:
- Em! Em... ngủ rồi hả?
Con Thắm thở hắt ra một hơi dài rồi rên “ư ư” như người mớ ngủ.
Tư Cầu khỏi phải hỏi thêm một câu nào nữa...
... Anh ta bỗng đâm ra hơi bực mình khi nhận thấy phía nhà trong, nhàngoài yên lặng quá chừng. Yên lặng đến đỗi, tiếng mấy con mọt đangkhoét thanh tre trên đầu chõng của cặp vợ chồng mới cưới nghe rõ mồnmột...
Chiếc đồng hồ chuông treo trên vách ngoài gian nhà giữa đã hai lầnđổ kiểng: lần mười lăm phút, rồi một lần nửa giờ...
Tư Cầu quơ kéo chiếc mền còn xếp nguyên làm tư để ở phía đầu giường xuống,mở ra rồi nhẹ nhàng đắp lên mình vợ...
Như sực tỉnh, con Thắm cất giọng ú ớ kêu chồng, giọng nhừa nhựa, nửa nhưsi mê, nửa như mỏi mệt:
- Anh Tư đâu... hả anh...
Vừa hỏi, con Thắm vừa quơ tay sờ soạng lên ngực lên mặt, lên tóc Tư Cầu rồibuông thõng xuống sạp chõng... như đã mòn sức, và sải tay ngủ liềnngay theo đó.
Ánh trăng khuya đã bắt đầu rọi nghiêng nghiêng qua mấy kẽ hở của tấmvách ván “bổ kho”.
Tư Cầu, một tay chống lấy đầu mải mê lặng nhìn vợ đang ngủ say... và bấtgiác anh ta cất tiếng thở dài.
... Hai hôm sau Tư Cầu ra đi.
x
x x
Tư Cầu sang thăm anh “phó” được vài hôm thì quay trở về... để rồi lại đinữa.
Bẵng đi hơn ba tháng sau, Tư Cầu lại lò mò về thăm nhà.
Hôm ấy, cả chú thiếm Bảy lẫn hai người con trai đều đi vắng và chỉ cócon Thắm ở nhà. Tư Cầu hồi hộp đẩy cửa rào bước vô. Tiếng con chó vừa sủa vừa tru mừng Tư Cầulàm cho con Thắm đang ở sau bếp phải chạy ra, và khi giáp mặt vớichồng nó bỗng khóc òa lên.
Tư Cầu lúng túng níu tay vợ dắt vô nhà:
- Trời ơi, anh dìa em không mừng sao lại... khóc muồi mẫn như vậy.Tía má và mấy em đâu mà nhà cửa gì vắng hoe vậy?
Con Thắm không chịu trả lời mà chỉ đưa vạt áo lên vừa lau nước mắt vừasịt mũi.
Thấy vậy, Tư Cầu hơi chột dạ:
- Coi, có việc gì mà sao anh hỏi em cứ nín khe vậy? Nói cho anh ngheđi em!
Con Thắm lại hít mũi rồi bù lu bù loa kể lể:
- Chuyện gì nữa bây giờ! Ai biểu anh đi mất biệt cả năm sáu thángnay...
Tư Cầu vội đính chánh:
- Coi, em đừng nói quá lố, mới có ba tháng là nhiều.
Con Thắm cự nự:
- Bộ anh nói ba tháng hổng đủ lâu hả? Bị anh tưởng như vậy nên anh bỏ”tui” luôn cũng phải?
Tư Cầu chắc lưỡi:
- Cái gì mà bỏ! Anh có nhắn tin dìa, bộ hổng ai nói lợi với em sao?
- Hứ, nhắn tin mà đủ à! Anh chỉ lo đi cho sướng chớ chẳng kể gì tớivợ con ở nhà hết!
Tư Cầu mỉm cười chỉ vào mặt mình:
- Đây em làm ơn nhìn kỹ coi anh đi có sướng hông? Có bữa lội rừnglội bụi từ sáng tới chiều chẳng có hột cơm trong bụng...
Con Thắm nhăn nhó kêu lên:
- Ý chèn đét ơi, anh làm cái gì mà đến đỗi ốm nhom và đen thui vậy nè!(nó vừa kêu vừa đưa tay sờ lên một bên má hóp của chồng)
Tư Cầu nhún vai phân bua:
- Thì đó, em coi anh có sung sướng gì đâu... cực khổ thấy mồ!
Con Thắm quắc mắt lên:
- Cực khổ vậy mà còn ham! Nội bấy nhiêu đó cũng đủ hiểu là anh... chỉnghĩ tới cái gì... riêng của anh thôi. Còn em, anh hổng thèm lo chochút xíu nào hết. Bộ anh nói em bây giờ cũng còn như thời con gái hoàihoài sao?
Tư Cầu ấp úng đáp:
- Đành là như vậy nhưng... giặc giã nầy... vài ba năm rồi cũng hếtchớ bộ có hoài hoài sao! Em thì còn ở đó lâu...
Con Thắm, mắt đỏ hoe, cũng phải bật cười:
- Xí, anh làm như sợ... mất một dịp hiếm có lắm vậy!... Giặc giã thìđể cho thiên hạ tây tàu họ muốn quánh nhau gì đó thì quánh, mắc mớ gìtới mình...
Tư Cầu vội nói gạt ngang:
- Thôi dẹp chuyện đó qua một bên đi! Bây giờ em làm ơn nói chuyện nhàcửa cho anh nghe coi được hông!... À, tía má và thằng Ba, thằng Tư điđâu vắng hết vậy em?
- Ờ, tía má và mấy đứa nó đi chợ hết rồi.
Tư Cầu quàng một tay lên vai vợ và dìu đi:
- Thôi mình vô trong nầy... chớ hông thôi người ta nhớ quýnh đây nè!
- Xí!
Bước tới cửa buồng, Tư Cầu dừng lại hất hàm hỏi vợ:
- Có chứa thằng cha nào ở trỏng hông vậy?
Con Thắm hất tay anh ta rớt xuống:
- Nói bậy nà! (rồi nó lại mỉm cười) Mà rủi có thằng cha nào ởtrỏng thì anh cũng ráng chịu, chớ ai biểu anh bỏ người ta ở nhà mộtmình làm chi!
Vào tới trong buồng, Tư Cầu liền ôm choàng lấy vợ vào lòng, nhưng con Thắmvội ẩy anh ta ra và kêu lên:
- Anh mang cái gì mà cồm cộm...
Tư Cầu “à” lên một tiếng, thọc tay vô trong lưng quần móc ra một khẩu súnglục, nhét liền trở lại ra phía sau lưng, rồi xẻn lẻn phân trần vớivợ:
- Anh hổng muốn đeo theo, nhưng anh “phó” ảnh nài ép... để phòng thânkhi đi đường...
Con Thắm có vẻ đăm chiêu:
- Anh đem thứ đồ quỷ ấy dìa nhà làm gì...
Nhưng khi liếc thấy Tư Cầu đứng sượng lại đó, con Thắm đâm ra thương hại. Nobước lại sát bên Tư Cầu và tỳ người lên ngực chồng rồi mỉm cười nói mộtcâu mập mờ:
- Hồi nãy anh dắt cây súng trước bụng, em sợ... cấn nó quá!
Tư Cầu chụp lấy vai vợ lắc nhẹ mấy cái:
- Em sợ... cấn nó! Bộ em...
Con Thắm mỉm cười tiếp lời:
- Anh nầy thiệt hổng để ý gì tới vợ con hết ráo! Em có... bầu trênbốn tháng nay rồi đó!
Tư Cầu buông thõng tay xuống, vẻ mặt ngơ ngác:
- Bộ... thiệt vậy hả? Sao trước đây em hổng nói?
- Mắc cở thấy mồ mà nói khỉ gì!
- Coi, có chồng thì có con chớ bộ... nằm chiêm bao rồi mang bầuđược hay sao mà mắc cở!
Con Thắm phát nhẹ vào vai chồng:
- Ớ lãng òm! Nhưng... mình ăn ở với nhau mới ràng ràng đây mà lại cócon liền...
Tư Cầu làm mặt nghiêm:
- Thì có người... nhạy, người hổng nhạy...
Con Thắm vội xô anh ta qua một bên:
- Nghỉ anh đi! Cái miệng anh giỏi nói xàm hoài!
Tư Cầu bước lại nắm lấy tay vợ dẫn đến ngồi xuống mép giường rồi dịu dànghỏi:
- Trong mình em bây giờ ra sao? Em thấy có khỏe mạnh hay là... có cáigì khác hông? Anh nghe người ta nói đàn bà... ốm nghén...
Con Thắm tươi cười lắc đầu:
- Anh khỏi lo, em khỏe mạnh như thường chớ không có sao hết. Mà có máở đây thì em vững bụng lắm!
Tư Cầu ngập ngừng hỏi:
- Bộ... tía má hay rồi hả?
Con Thắm khẽ gật đầu rồi hỏi lại:
- Sao đó anh?
- Cha cái điệu nầy chắc ổng bả chửi anh tắt bếp!
Con Thắm lắc đầu lia:
- Hổng có, hổng có đâu. Tía thì... một phe với anh rồi, còn má, tuymá... hay lách chách cái miệng chớ má cũng thương anh lắm.
Tư Cầu chép miệng thở dài:
- Thiệt anh cứ làm khổ hết người này đến người nọ hoài...
Con Thắm vội nói khỏa lấp đi:
- Thôi chuyện đó dẹp qua một bên cho rồi! Bây giờ anh đưa bàn tayđây!
Tư Cầu nhướng mắt lên nhìn vợ, rụt rè chìa bàn tay mặt ra rồi thắc mắc hỏi:
- Đây nè... mà chi vậy em?
Con Thắm cầm lấy bàn tay đen rắn, mân mê mấy chỗ chai cứng rồi rướngiọng:
- Bàn tay nào... lương thiện, hiền khô... bàn tay nào hổng có... bópcò súng hả?
Tư Cầu phì cười đưa bàn tay trái ra:
- Đây đây... bàn tay nầy nè!... Mà chi vậy em?
Con Thắm gật gù như tỏ vẻ bằng lòng rồi kéo lấy bàn tay của chồng đặtnhẹ lên bụng mình, rồi hăng hái nói một hơi:
- Đó đó! Anh “thấy” nó đạp hông! Chắc con trai hén anh?... Thằng nầychắc nữa nó liếng khỉ lắm!
Tư Cầu ra vẻ nghiêng tai nghe ngóng, rồi tự nhiên anh ta đâm ra mắc cở rụttay lại. Thật tình thì anh ta cũng chưa thấy “nó” đạp ở đâu hết nhưngcũng trả lời vợ bằng một giọng thật quả quyết:
- Ờ... thằng nhỏ đạp dữ há! Em hổng lên chợ hốt vài thang thuốcdưỡng thai uống... và ráng lo tẩm bổ...
Con Thắm nói gạt ngang:
- Ý hổng nên đâu! Con so mà anh! Má còn bắt em làm suốt ngày khônghở tay để nữa dễ sanh.
Tư Cầu gật gù:
- Ờ phải há!
Nhưng rồi anh ta chép miệng ngồi thừ ra nhìn vợ.
Con Thắm gượng cười hỏi chồng:
- Sao khi không anh... bí xị vậy?
Tư Cầu rầu rầu đáp:
- Đây rồi nữa em mang cái bụng ì ạch, rồi đến lúc bể bầu... anh cũngđâu có ở nhà!
Con Thắm thở dài:
- Thì em cũng đành chịu vậy chớ biết sao!... Mà tại anh hổng muốn ởnhà bên cạnh vợ con chớ có ai cản trở anh đâu!
Tư Cầu lúng túng hết ngó lên trên nóc nhà rồi nhìn xuống dưới nền đất, trảlời xụi lơ:
- Thôi... bề gì anh cũng trót hẹn với anh em người ta rồi...
Con Thắm nổi nóng:
- Phải đa! Anh lỡ hẹn với người ta thì anh ráng giữ, còn lỡ hẹn với emthì anh cho... lỡ luôn!
- Em đừng nói vậy... tội nghiệp anh... Bây giờ em có chửi mắng gì anhcũng... hổng dám nói gì, nhưng anh xin gắt một điều: em đừng để bụnglo buồn quá... hổng nên. Như vậy nó có hại... cho cái thai lắm!
Nghe Tư Cầu nói như thế, con Thắm đâm ra mủi lòng thương hại. Nhưng vẫn giữgiọng trách móc:
- Hổng biết anh nghĩ sao mà anh bỏ đi ngang như vậy! Hổng có anh vô trỏng rồi nước mình... hổng độc lập được sao? Đó anh coi, anh đi mấytháng nay rồi có cái gì khác hông?... Thì cũng... súng nổ, cũng Tâybố, cũng tản cư... Như vậy thiếu một mình anh cũng chẳng sao hết mà!
Trước lý luận “chắc nịch” ấy của vợ, Tư Cầu chỉ có nước thở dài. Anh tagãi tai tìm lời giải thích cho vợ hiểu quyết định của mình nhưng rốtcuộc rồi cũng đành... nhún vai nói gạt ngang:
- Ối em là... đàn bà thì đâu có hiểu mấy chuyện đó! Em thấy một màkhông thấy hai... Nếu ai cũng nói như em hết thì... chỉ còn nướcsống trở lại cái kiếp tôi mọi như ông bà mình hồi trước.
- Thì ông bà mình cũng sống sởn sơ, vợ chồng con cái đề huề chớ bộ..
Tư Cầu nhăn nhó chận lời:
- Thời buổi nầy mà em nói như vậy người ta cười chết. Về cái chuyệnanh... làm đó, tuy bây giờ em chưa thấy gì, nhưng lâu ngày chầy thángthì nó cũng phải... nhúc nhích cục cựa chớ!
Con Thắm trề môi:
- Ai có cười thì em ráng chịu, chớ em có chồng có con em hổng muốnđể rời đi đâu hết! Em lo cái gì có trước mặt, chớ em hổng thèm lo...chuyện bá vơ thiên hạ!
Tư Cầu thở ra:
- Nói với em riết rồi thế nào cũng có... cãi lộn! (đoạn anh ta nắmlấy tay vợ) Mà thôi, hổng thèm nói mấy chuyện đó nữa, lâu ngày dìathăm em thì phải... vui lên mới được.
Con Thắm ngó thẳng vào mặt chồng:
- Bữa nào anh đi nữa đây?
Tư Cầu ngập ngừng đáp:
- Thì... vài ba bữa nữa...
.... Còn tiếp :77: