View Full Version : chú TƯ CẦU - LÊ XUYÊN (Phần 4)
PS khoá 72G
10-07-2009, 01:28 AM
** 1
Thơm buông tay ra đứng chống nạnh hỏi lại anh ta:
- Nè anh Tư, tui hỏi anh: tui là vợ của anh hay con lũng kia hả? Anhgiỏi anh trả lời cho tui nghe thử cái coi!
Tư Cầu nhăn nhó:
- Thì em là vợ chớ ai vô đó nữa! Nhưng em cũng để cho người ta nóiphải quấy sơ qua cái đã rồi muốn làm gì thì làm, chớ chưa gì em lồnglên như con ngựa bà trời thì ai mà chịu được! Anh đã nói là... hổngcó chuyện gì hết ráo kia mà!
Thơm cười lạt:
- Anh nói như vậy là nói “phải quấy” đó phải hông?
- Thì em cũng phải chịu khó nghe người ta nói hết chớ! Cô Ba đâycổ cũng hiểu rõ cái hoàn cảnh của tui với em lắm, và cổ biết điềulắm chớ hổng phải... bậy bạ như em nghĩ sai đâu! Đây nè, ngày mơiđây cổ dìa tuốt ở trên Sàigòn chớ bộ cổ ham gì dưới này sao mà em...nghi nầy nọ cho cổ! Em hổng tin, em hỏi thử thì rõ!
Thơm trề môi:
- Hứ, hỏi nó để hỏi... đầu gối còn hay hơn!
- Em sao cứ cái thói đó hoài! Người ta nhịn mình rồi thì em cũng nênđể yên cho người ta nhịn luôn chớ! Anh biết cô Ba đây nhiều lắm,cổ hổng phải hiền gì đâu nghen! Tự nãy giờ cổ nín thinh như vậy làquá sức rồi đa!
- Anh biết nó nhiều hả?... Cái chuyện đó anh khỏi khoe nữa! Còn nóhổng nhịn thì nó làm gì tui chớ hả? Cạp quần tui được hông?
Phấn nghe nói vậy cất tiếng cười dòn:
- Nè chị Tư, tôi tính mai này đi về trển là vì tôi tội nghiệp cho anhTư, tôi thấy ảnh là người tốt nên tôi không đành tâm phiền rộn thêmảnh nữa... chớ hổng phải tôi sợ, tôi ngán ai đâu nghen! Tôi nóithiệt, phải ai khác dầu cho có ba đầu sáu tay tôi cũng bẻ lọi chohết chớ đừng có nói thứ cỡ chị!
Thơm vừa bới lại tóc vừa xông tới nữa:
- Mầy đừng nói giọng bà nội nữa nghen! Cha, mầy bảnh lắm mà! Bảnh gìthì bảnh chớ mầy sánh cũng không bằng cái móng chưn của chồng tao!
Phấn cười xòa:
- Thì đúng rồi! Bởi vậy cho nên mai nầy tôi mới rút đi để nhường lạicho chị... Chị làm ơn coi kỹ lại ảnh xem tự nãy giờ tôi có làm sứt mẻhao mòn gì không.
Tư Cầu chen vô đứng giữa hai người:
- Trời đất quỷ thần ơi... tui lạy hai bà! Hai bà làm ơn làm phướcnhịn nhau một chút, chớ cứ rùm beng lên như vậy, xóm giềng họ hayđược thì có môn vác mặt mo cả đám! (rồi nó day qua Phấn) Thôi cô Ba ơitui cũng lạy cô xin cô dìa trỏng phứt cho rồi đi! Nội bấy nhiêu đócũng đủ rồi, cô còn tính ăn thua nữa mà làm gì hổng biết!
Phấn lấy nón lá đội lên đầu và nói trống không:
- Nếu anh Tư nói như vậy thì tôi sẵn lòng đi về liền! (rồi nhìnthẳng vào mắt Tư Cầu hạ giọng nói tiếp) Anh biểu nửa tiếng em cũngnghe theo liền phải hông anh! Thôi em về luôn nghe anh... chuyếnnày... chắc còn lâu lắm hay là không bao giờ em còn có dịp gặp mặt anhlại nữa...
Tư Cầu đứng chết điếng trong lòng và chỉ biết lấy mắt nhìn trân trốingười yêu cũ, một người đàn bà mà cho đến ngày hôm nay anh ta mới rõlà không thể nào quên đi một cách dễ dàng được.
... Sự lặng thinh bất ngờ của Phấn và Tư Cầu làm cho Thơm cũng phải e dè. Cô đứng sững nhìn hết người này đến người kia một hồi rồi bước lạikhều nhẹ Tư Cầu và hỏi nhỏ:
- Bộ nó đi thiệt sao anh?
Bực mình Tư Cầu hỏi sẵng lại:
- Bây giờ em hổng bằng lòng hay sao đây? (và lớn tiếng cự nự luôn)Hồi nãy người ta đã nói năm lần bảy lượt rằng người ta hổng ở dướinày nữa, mơi nầy người ta đi luôn dìa Sàigòn, mà em khăng khăng mộtmực hổng chịu tin và cứ làm tới hoài...
Thơm cười lạt:
- Bà nội tui tin cũng hổng nổi mấy người!
- ... May mà cô Ba đây là người biết điều, cổ ráng nhịn cho qua đi,chớ nếu không thì tui đố khỏi sanh giặc chòm!
- Tui hỏi anh: hổng nhịn rồi làm cái gì bây giờ? Chắc biểu tuinhường anh cho nó hén?
Tư Cầu chắc lưỡi:
- Em sao cứ nói bậy hoài...
Rồi như sợ sanh chuyện lôi thôi nữa, Tư Cầu quay qua hối Phấn:
- Thôi cô Ba dìa trước đi... Ờ, hay cô để tôi đi dắt xuồng vô cho.Mà hồi nãy cô... để nó ở đâu hả?
Phấn cười mủm mỉm liếc mắt nhìn Thơm rồi đáp:
- Thôi anh để tôi lội đi lấy cũng được. Làm rộn anh và... phiền chị Tưnhư vầy thì kể ra cũng là quá quắt lắm rồi... chị Tư, chị đừng chấpnhứt nữa nghen chị!
Thơm đỏng đa đỏng đảnh trả lời:
- Ý trời ơi, tui làm cái gì mà dám động tới ai! Ai muốn làm gì đượcđó thì làm, tui có quyền gì mà dám xía vô chuyện của người ta...
Tư Cầu nạt lớn:
- Tui nói thôi nghen!
Thấy vẻ mặt của chồng quá hung dữ, Thơm hứ một cái rồi nín thinh. Tư Cầu day qua Phấn hỏi lại:
- Sao cô Ba, cô để chiếc xuồng ở chỗ nào chỉ tui lấy cho mà!
Phấn chỉ về phía đám sậy cuối giồng:
- Ờ... sẵn anh đi lấy xuồng của anh, tôi nhờ anh lôi luôn chiếcxuồng của tôi vô đây dùm.
Tư Cầu xăng xái vo quần lên lội xuống ruộng... Chỉ một lát sau anh tađem hai chiếc xuồng tới và đứng luôn dưới mé ruộng gọi vọng lên:
- Cô Ba ơi, có xuồng của cô rồi đây nè!
Phấn nghe tiếng Tư Cầu kêu bèn quay qua ân cần nói với Thơm:
- Tôi vô trước nghen chị Tư! Mai nầy tôi đi về trển luôn... chớ khôngcó chi đâu mà chị ngại! Dầu sao chị cũng là vợ của anh Tư, và tôi cótrọng ảnh thì tôi cũng phải... nể luôn chị chớ!
Thơm tuy hả giận nhưng vẫn còn nghi ngờ:
- Cô... nói thiệt hay chơi! Hay là mấy người lập mưu mẹo với nhaurồi kẻ rút trước, người lỏn theo sau đó! Ông nội Tư ổng cũng dám làmnhững chuyện bất tử lắm, tui biết tánh ổng mà!
Phấn cười đáp:
- Tôi nói thiệt mà! Tôi xí gạt chị thì có lợi ích gì đâu. Mà vídầu tôi có muốn tính kia nọ với anh Tư, chị có muốn cản, cũng cảnkhông nổi. Chị vuốt giận đi rồi tôi nói hết cho chị nghe: cùng làchị em bạn gái với nhau, tôi không hiểu rõ bụng chị hay sao! Đó chịcoi, bởi vậy thấy chị làm hùm làm hổ, tôi cũng phải... xếp ve luônchớ nào dám hó hé gì đâu!
Thơm tuy nhận lời nói của Phấn là phải nhưng cũng ráng vớt một câu:
- Cha, cô hiền quá há!
Phấn cười xòa:
- Thôi mà chị. Tôi đã nói tôi chịu thua rồi mà!
... Tự nãy giờ Tư Cầu đứng dưới mé giồng nhìn lên, nghe vợ và Phấn lờiqua tiếng lại có vẻ êm thấm chớ không có điều gì đáng... ngại cholắm, nên cũng yên tâm một phần nào. Tuy nhiên, anh ta cũng lên tiếngréo giựt ngược Phấn:
- Cô Ba ơi, xuồng bộng gì có sẵn đây nè! Cô liệu mà dìa cho sớm...
Nghe Tư Cầu hối, Phấn vội quay sang Thơm mỉm cười rồi nói một cách nửangọt ngào, nửa bỡn cợt:
- Thôi đến đây tôi xin kiếu chị Tư! Và kiếu biệt luôn... mất hìnhmất dạng nghen chị! Tôi giao ảnh lại cho chị đó, chị liệu mà giữ!Tôi mà như người khác thì... tới ba bốn Tư cũng mất tiêu luôn chớđừng nói một!
Nói xong, cô cười rộ lên rồi chạy nhanh xuống mé giồng, nhảy phóc lênxuồng, quay lại nhìn Tư Cầu trong một giây rồi nói nhỏ:
- Anh ở lại mạnh giỏi nghen anh Tư! Ý chút xíu nữa em quên cho anhbiết: em đặt tên thằng bé Hai là thằng Kỳ đó! Cầu Kỳ... rắc rối nhưanh vậy đó mà!
Và không đợi Tư Cầu trả lời, cô vội vã chống xuồng đi ào ào như làmuốn chạy trốn...
Thơm rề xuống đứng bên cạnh chồng lúc nào mà Tư Cầu cũng chẳng hay.Một hồi lâu sau, cô rụt rè lên tiếng:
- Mình đi dìa chớ anh Tư!
Tư Cầu quay phắt đầu lại và có cảm giác bực mình khi va chạm lạivới... thực tế:
- Thì em dìa trước đi hổng được sao? Em để kệ tui...
Thơm, tuy trong lòng ức lắm nhưng dư biết dầu có cự lại chồng ngay lúcnày cũng chẳng ăn thua gì, nên lặng thinh cắn răng đi một nước xuốngmé giồng lấy xuồng về.
Bỗng Tư Cầu réo giựt ngược cô lại:
- Nè, có dìa làm ơn bơi ra nhổ cây chỉa ngoài đó đem vô trỏng trả lạicho người ta!
Sáng hôm ấy, Tư Cầu vừa đi thăm ruộng về tới đầu xóm thì thấy thiênhạ đâu đâu cũng có vẻ nhốn nháo khác thường. Anh ta chưa kịp hỏi han ai thì đã thấy Ba Kiên từ phía đằng nhà đixâm xâm lại:
- Ê Tư, mầy dìa nhà mau đi! Trọn nhà đang mong mầy hết hơi hết sứcđó!
Tư Cầu lo sợ hỏi liền lại:
- Ủa chuyện gì đó anh?
Ba Kiên trố mắt:
- Bộ mày hổng hay biết gì ráo?
Tư Cầu lắc đầu. Ba Kiên đưa hai tay lên cao ra vẻ chán ngán:
- Trời đất ơi, Thổ dậy lung tung và nghe nói tụi nó sắp tới đây nèmầy ơi!
- Rồi sao nữa anh?
Ba Kiên chặc lưỡi:
- Ờ coi, thằng nầy không biết đách gì hết: chớ mầy hổng nghe nói Thổnó lấy phảng kéo ngay cán ra hết để đi “cáp duồng” (làm cỏ ngườiViệt) đó sao?
Tư Cầu gục gặc đầu:
- Hèn chi tui thấy thiên hạ coi bộ có vẻ dớn dác hết... Mà bây giờanh đi đâu nữa đây?
- Coi, thằng nầy hỏi mới lạ không! Tao phải kiếm chỗ dông trước chớđể ở đây... (nói đến đó, Ba Kiên lấy bàn tay bộ cưa ngang nơi cổ)
Tư Cầu gượng cười:
- Nói như anh vậy bà con cô bác ở đây ngủm cù đeo hết sao anh? Mình phải lo kiếm cách gì chống trả lại chớ!
Ba Kiên nhún vai:
- Thôi mầy giỏi thì mầy lo đi... Ờ tao nói ở nhà tía má đương đợimầy lung lắm. Thì cũng chuyện đó đó, mầy có dịp lo sốt vó đa!
Tư Cầu nôn nao hỏi liền:
- Ý tôi quên nữa. Chuyện gì dữ vậy anh?
- Thì mầy dìa rồi sẽ biết... Thôi tao dông lên chợ đây!
Tư Cầu vừa bước vô khỏi cửa rào thì đã thấy tía má và thằng Năm từtrong nhà đổ xô ra. Tư Cầu còn đang ngơ ngác chưa kịp hỏi han gì thì bác Hai gái đã chạyđến bên anh ta thì thầm:
- Hổng êm rồi Tư à...
Nói đến đó bác đưa mắt nhìn bác Hai trai như để hỏi ý kiến. Bác Haitrai hất hàm như để ra hiệu:
- Thì bà nói đại cho nó hay chớ dấu khỉ gì nữa!
Như được trớn bác Hai gái nói một hơi:
- Tư à, mới đây có tin Thổ dậy...
- Cái đó thì con biết rồi nhưng sao nữa hả má!
- ... Có người mới qua đây cho hay... hai anh chị ở bển và luôn cảnhà bên con vợ mày đều... hổng êm hết rồi Tư à!
Tư Cầu nóng một hỏi dồn:
- Hổng êm là sao hả má? Bộ “bị”... hết rồi sao?
Bác Hai gái buồn bã gật đầu.
- Còn con vợ con đâu má?
Bác Hai gái chỉ vào trong nhà:
- Nó ở trỏng chớ đâu... Được tin nầy, nó khóc bất kể và đòi dìa bểnnằng nặc...
Bác Hai trai mới lên tiếng chen vào:
- Nhè lúc nầy mà nó đòi dìa bển đâu có được! Tao nói hết lời mà nócũng hổng chịu nghe, vậy mầy vô khuyên bảo nó coi có ăn thua chút nàokhông?
Tư Cầu chẳng nói chẳng rằng đi tuốt vào nhà.
.. Vừa thấy mặt chồng ló mặt vô, Thơm khóc rống lên. Tư Cầu vội chạy đến đứng bên cạnh vợ tìm lời an ủi:
- Thôi nín đi em à! Cái chuyện dĩ lỡ ra rồi, tai trời ách nước tùm lumlên hết chớ bộ có riêng nhà mình sao. Mà chuyện đó... có thiệt hônghay là em chỉ nghe thiên hạ đồn bá láp.
Thơm lấy vạt áo hỉ mũi rồi đáp:
- Đồn khỉ gì, người qua bên này cho hay là bà con lối xóm... người tathấy tận con mắt và chạy thiếu điều hụt hơi mới thoát đó!
- Vậy hả! Mà em còn tính dìa bển làm chi nữa! Em láng cháng ở đónó chặt luôn rồi sao?
Thơm đưa tay quẹt nước mắt:
- Thì em cũng phải qua bển để thăm nhà cửa còn hay bị đốt rụi hết...Và phải lo chôn cất ba má và thằng Ba nữa, chớ bộ để đó cho ruồi bukiến đậu hay cho diều quạ kên kên rỉa tha đi sao!
Tư Cầu ấp úng nói:
- Thì phải rồi.. nhưng thời buổi này là thời buổi loạn lạc tứ giăngchớ đâu có như hồi đó, bởi vậy mình cũng nên châm chước... Anh chắc bamá và em Ba có khôn thiêng cũng không nỡ oán trách mình và cũng chomình làm như vậy là phải... Đằng khác, em dìa bển chưa chắc lo đượcviệc tống táng mà rủi bị “rẳng” luôn thì sao?
Thơm hăng hái đáp:
- Em đã nói với anh hôm trước rồi anh hổng còn nhớ hay sao? Em dìabển thì đã có ông già bà già ruột của em trong sóc bảo lãnh!
Tư Cầu lo ngại bảo vợ:
- Thì đã đành như vậy rồi, nhưng nếu lộn xộn như vầy em dìa bển chắckẹt luôn chớ không sao qua bên nầy lại được nữa đâu! Mà em nghĩ coi...biết chừng nào mới yên lại như cũ lại!
Thơm ngước mắt lên nhìn chồng:
- Em cũng đã nghĩ ở chỗ đó: em mà dìa chuyến này chưa chắc trở qualiền được, thế nào ông già bà già em trong sóc giữ riết không cho đinữa đâu. Mà em tính như vậy cũng phải: theo cái điệu lộn xộn lungtung nầy ở bên này chưa chắc gì yên, bởi vậy em muốn anh theo em vềbển luôn... anh vô ở trong sóc với em thì không ai động tới mình nữađâu, chớ ở bên nầy mơi chiều gì đây họ tràn qua khổ hết cả đám!
Tư Cầu do dự đáp:
- Em nghĩ như vậy cũng phải, anh mà dìa bển thì yên thân rồi, nhưngcòn nhà cửa ruộng nương, ba má anh em ở bên này rồi bỏ cho ai đây!Thôi thì ai sao mình cũng chịu vậy chớ anh đi một mình anh khôngđành tâm em à!
Thơm thở dài:
- Thôi được, nếu vậy để em dìa một mình chớ biết sao bây giờ...
- Hay là em để anh đưa em đi, chứ dọc đường dọc xá sợ có chuyện gìtrắc trở gì chăng?
Thơm buồn bã lắc đầu:
- Thôi anh à, với cái chuyện lộn xộn nầy, nếu dọc đường có chuyệnkhông hay thì dầu cho có anh theo cũng hổng ăn thua gì hết. Em cònrành tiếng Miên lắm, có bề gì em day trở cũng dễ. Với lại cái đámdậy giặc đó... chắc cũng là người trong mấy cái sóc ở miệt bển chớđâu!
Tư Cầu nhìn vợ lo lắng:
- Như vậy em đã nhứt quyết dìa bển.. và dìa luôn không biết ngày nàoqua phải không?
Thơm ái ngại nắm lấy tay chồng:
- Đáng lẽ ra em nói em chỉ đi một vài bữa, hồi nãy em đã nói với tíamá như vậy đó, nhưng với anh em còn dấu làm gì! Em muốn nói thiệtvới anh để kêu anh cùng đi... rồi khi nào yên yên mình trở qua đây...
Tư Cầu lắc đầu:
- Anh muốn cùng đi với em lắm, nhưng em nghĩ coi cửa nhà bên này đơnchiếc, vợ chồng anh Hai thì con cái đùm đề, anh Ba thì hễ có chuyện là ảnh dông biệt, thằng Năm thì cònnhỏ... cả nhà quanh đi quẩn lại chỉ còn có một mình anh thôi!
- Em cũng biết như vậy... em không dám nài ép anh nữa, ờ nếu hai vợchồng mình còn có duyên nợ lâu dài nữa thì... vái trời cho mau yênyên. Thôi để em vô sửa soạn quần áo, em cũng nhờ anh liệu thưalại với tía má sau khi em đi rồi...
Tư Cầu không biết nói sao nữa chỉ đứng lặng thinh ở đó, rồi lủi thủiđi theo Thơm vô buồng để đứng nhìn vợ gói ghém quần áo...
Khi Thơm ôm gói quần áo ra ngoài nhà thì gặp ngay bác Hai trai và gáiđứng lóng ngóng ở đó và có vẻ chờ đợi.
Bác Hai gái liền te te đi lại ân cần hỏi con dâu:
- Sao con dìa bển liền bây giờ sao? (và day qua Tư Cầu) Còn thằng Tưmầy có đưa cỏn đi hông?
Tư Cầu còn đang ấp úng chưa biết trả lời sao cho xuôi thì Thơm đã lêntiếng:
- Con đi một mình cũng được má à! Có anh Tư theo rủi qua bển bị kẹtluôn dìa hổng được thì... khó lòng lắm!
- Vậy con dìa chừng nào qua?
Thơm đưa mắt nhìn Tư Cầu rồi cúi đầu đáp:
- Dạ... chắc con cũng phải ở lại năm mười bữa để lo xong việc nhà.Thời buổi lộn xộn nầy thiệt con không biết chắc trước được, vậy nếucon có bị kẹt qua trễ xin tía má... đừng mong và lo gì ráo, ở bển conquen mặt hết với dân trong sóc...
Đến đây, bác Hai trai mới nói chen vào:
- Thôi con dìa cũng nên ráng cẩn thận gìn giữ. Đáng lẽ gặp lúc haianh chị ở bển bị nạn như vậy, tía và má của con bên này cũng phải quabển vừa giúp thăm viếng thì mới trọn cái tình suôi gia. Nhưng connghĩ coi: ở bên này ai ai cũng đều quýnh đít như ngồi trên dầu sôilửa đỏ thì có rời đi đâu được!
Thơm vội đáp:
- Dạ điều đó xin tía má yên lòng. Con ở đây mà không rõ hay sao...Thôi con xin phép tía má cho con dìa.
Nói đến đó Thơm sụt sịt khóc làm bác Hai gái cũng kéo cái khăn điềuvắt trên vai xuống để chậm nước mắt.
Tư Cầu vội níu nhẹ tay vợ dắt ra đằng trước:
- Thôi em đi cho sớm kẻo muộn... hổng tốt. (đoạn day qua nói vớitía má anh ta) Tía má để con đưa vợ con đi một khoảng đường.
Bác Hai trai mau mắn nói thêm vào:
- Ờ mầy đưa con vợ mầy đi tới lộ xe đi Tư!
Tư Cầu lặng lẽ cùng vợ lầm lũi bước ra khỏi cửa rào. Thằng Năm te techạy theo sau gọi Thơm nho nhỏ:
- Chị Tư, chị Tư!
Tư Cầu quay phắt lại:
- Gì nữa đó mậy?
- Cho em đi theo với... em đưa chị Tư với anh...
- Đừng lộn xộn mầy! Quay trở lại đi cho mau!
Thằng Năm tiu nghỉu đứng khựng lại, Thơm thấy vậy thương hại dừng bước,gượng cười an ủi nó:
- Thôi em vô đi em! Để anh Tư đi với chị cũng được rồi. Em ở lợimạnh giỏi nghen!
Thằng Năm còn nói vói theo:
- Chị dìa bển rồi qua mau mau nghen chị Tư!
Thấy Thơm còn bịn rịn, Tư Cầu cũng xúc động và để tự trấn áp, anh vộilên tiếng bảo vợ:
- Thôi mình đi đi em!
... Tư Cầu và vợ lủi thủi bước đi không ai nói năng thêm một lời nàonữa. Qua khỏi xóm, con đường đất trong làng trở nên vắng tanh một cáchquá thê lương, ruộng đồng trống lỗng không một bóng người, không mộtbóng trâu... Ai nấy đều lo rút về gom lại ở trong xóm để đề phòng nạnThổ dậy.
Không khí chết chóc như đè nặng ở đâu đây... Thật giống y một cơn bãotố đang thấy chuyển vần vũ ở một góc trời, và ai ai cũng đoán chắc nósẽ thổi tới nhưng không rõ là nó sẽ tới đúng vào lúc nào.
... Một con quạ cô độc đậu chênh vênh trên một nhánh gòn khô kêulên những tiếng khàn khàn rời rạc.
Tư Cầu bỗng nhiên cảm thấy ớn xương sống và những bước chân của anh tatiến đều trên đường đất kia, y như là để đi sâu vào một vùng tử địanào đâu. Trong lúc đó, Thơm mím chặt môi xăng xái đi riết tới như nóng lòngmuốn cho chóng đến nơi vậy.
... Ra tới lộ xe đi thẳng xuống La Ghì, Thơm đứng lại quay nhìn Tư Cầuvà nắm chặt lấy tay chồng:
- Thôi anh đưa em tới đây cũng đủ rồi.
Tư Cầu rưng rưng nước mắt níu chặt bàn tay của vợ, thẫn thờ đáp:
- Ờ... thôi em đi đi kẻo muộn...
Thơm thở dài lắc đầu:
- Hổng biết em dìa chuyến này rồi còn có dịp trở lại gặp mặt anh nữakhông!
Tư Cầu chết điếng trong lòng nhưng cũng ráng tìm lời an ủi vợ:
- Ối, sao lại không gặp! Đó với đây có mấy bước chớ có cách sông ngănnúi gì mà em lo quá vậy! Mà anh chắc sắp yên tới bây giờ chớ hổngcó sao đâu em à...
Thơm gượng cười:
- Anh nói vậy chớ... còn lâu! (rồi cô buông tay Tư Cầu ra) Thôi anhdìa đi để em đi... chớ bộ cứ đứng hoài hủy ở đây được sao!
Tư Cầu thở dài não nuột:
- Ừ, thôi em đi đi.. nếu yên thì qua liền nghen em, hay là có cái gìthì nhắn tin qua cho anh hay biết kẻo bên này anh nóng ruột lắm nghen!
Thơm nhíu mày có vẻ suy nghĩ rồi đáp:
- Nếu yên em qua liền, anh biết em đi như vầy có vui sướng gì đâu,nhưng em không thể nào làm khác đi được... cha mẹ nuôi em thì nhưvậy, cha mẹ ruột em thì còn đó. Cái điệu này có ai qua lợi đượcđâu mà nhắn tin!
- Nếu vậy em đi chuyến nầy kể như... biệt luôn sao?
Thơm lặng thinh một hồi rồi ngập ngừng đáp:
- Để coi mòi có yên không chớ bây giờ em biết sao mà đoán chắc với anhđược! (rồi cô liếc nhìn Tư Cầu gượng cười nói thêm) Ối anh lo gì,hổng có vợ nầy thì anh kiếm vợ khác... em nghe nói anh đắt mèo lắm mà!
Tư Cầu cằn nhằn:
- Ý trời ơi, giờ phút này mà em còn nói giỡn được chớ! Em làm ơn dẹpchuyện đó qua một bên đi!
Nhưng Thơm như sẵn trớn tiếp tục nói tới:
- Coi, giỡn khỉ gì, em nói đây kể cũng như... trối lại anh vậy.
Tư Cầu xô nhẹ vai vợ:
- Bậy nà! Em đừng nói vậy hổng nên... hai đứa mình đứa nào đứa nấycũng xởn xơ như vầy chết chóc gì được mà trối với trăn hổng biết!
- Thời buổi lộn xộn này sống đó chết đó mấy hồi anh! Và em đi chuyếnnày kể cũng như... biệt luôn đa anh!
Tư Cầu chỉ biết lập lại hai tiếng “bậy nà” để trả lời vợ.
Thơm đổi tay ôm xốc gói quần áo lại:
- Thôi anh trở dìa mạnh giỏi và nhớ liệu lời nói lợi với tía má ởbển dùm em... Em gởi lời thăm thằng Năm nữa nghen!
- Ừa... em đi đi..
Thơm đi được mấy bước bỗng dừng lại, Tư Cầu vội chạy lên:
- Gì nữa đó em?
.... Còn tiếp:77:
PS khoá 72G
10-14-2009, 06:12 PM
** 2
Thơm đặt gói quần áo xuống đất, đưa tay cởi chiếc vòng bạc chạm ra. Tư Cầungạc nhiên hỏi liền:
- Chi vậy em?
Thơm tuy cố gắng mỉm cười nhưng không dấu được giọng nói buồn thảm:
- Thì của anh em trả lại cho anh...
Tư Cầu chưng hửng:
- Coi, anh cho em luôn mà! Em làm gì... kỳ cục quá vậy!
Thơm cầm chiếc vòng nhét vào tay Tư Cầu:
- Anh cầm lấy đi! Hổng phải em chê gì nó nhưng... em muốn để lợi choanh để sau nầy anh... có cưới vợ khác anh trao cho người ta.
Tư Cầu đẩy tay Thơm ra:
- Bữa nay sao em ăn nói kỳ đời quá! Bộ chuyến nầy em tính bỏ anh hả?
Thơm thở dài:
- Không phải bỏ, nhưng rủi có bề gì thì sao? Bởi vậy em mới muốnanh theo em dìa luôn ở bên nầy mà anh hổng chịu thì thôi. Phần em,dầu cho hổng có cái vụ này em cũng khó lòng mà ở bển luôn nữa được.
- Sao vậy?
Thơm ngập ngừng đôi giây, đoạn nói một hơi:
- Thì... anh nghĩ coi: ở bển, rồi đây bà Phấn bả kiếm cớ lên xuống hoàiem chịu sao nổi!
Tư Cầu chắc lưỡi:
- Trời ơi, xứ sở, nhà cửa, bà con của người ta thì em cũng phải chongười ta dìa thăm chớ bộ cấm cản được sao?
- Thì đó, bị không cấm cản được nên em biết thân em rút lui trướctốt hơn! Chớ để có ngày em... nhịn hết nổi thì sanh chuyện lớn, vừalàm phiền thiên hạ mà vừa khổ thân anh!
Tư Cầu cự nự:
- Cái gì mà có anh vô đó nữa! Ta đã nói... hổng có cái gì hết, haiđàng đã dứt dạt với nhau rồi mà! Bộ em hổng tin sao?
- Thì tin... Nhưng lâu ngày chầy tháng, nó gặp anh nó òn ỉ riết thếnào chẳng có lúc anh xiêu lòng! Em biết phận em lắm... người ta làtình xưa nghĩa cũ, lại sang trọng mướt rượt nè, ăn nói ngọt xớt nè.Em, em còn phải mê chớ đừng nói chi ai...
Tư Cầu lắc đầu chán ngán, rồi nhìn vợ hỏi:
- Chắc tại câu chuyện đó mà em kiếm cớ để dìa bển luôn đó phải không?Hèn chi nói hết lời hết sức em cũng trấm trơ trấm trất hổng chịunghe.
- Thì cũng sẵn có chuyện kia nên em muốn tính luôn việc nọ cho rồi...
... Vừa lúc đó, có tiếng mõ hồi một và thùng thiếc nổi lên inh ỏitrong xóm kế cận bên lộ xe. Tiếp theo là từng đám khói đen bốc lêncuồn cuộn trên mấy ngọn tre..
Tư Cầu níu tay Thơm, hoảng hốt kêu lớn:
- Chết cha rồi! Chắc tụi nó tới trong xóm đó phải không em?
- Ừa... chắc là như vậy rồi! Thôi anh quay dìa đi... hay là anh muốnđi theo em thì đi luôn, có gặp họ em nói được hổng sao đâu! Bằngkhông... anh đứng lớ ngớ ở đây nguy đa!
Tư Cầu còn đang luýnh quýnh chưa biết tính sao thì đã thấy người trongxóm chạy túa ra, đàn bà trẻ con kêu khóc om sòm, rồi mạnh ai nấy lủitrốn trong mấy đám bụi kế cận... liền theo đó, năm sáu người Miên ởtrần trùi trụi, kẻ xách phảng, người cầm mác xông ra đường. Họ dớn dác nhìn bốn phía và khi trông thấy Tư Cầu và Thơm đứng đó, cảbọn xâm xâm đi thẳng tới...
Tư Cầu khều vợ:
- Ê... coi bộ họ đi lại phía mình đa em!
- Thì đúng rồi! Thôi anh dông gấp đi, chứ anh cứ đứng xớ rớ ở đâyđể rồi họ tới em cản cũng hổng được đâu!
Tư Cầu xăng văng xéo véo nói:
- Ừ thôi em đi mạnh giỏi nghe em! Mà em liệu gặp họ có sao hông hả?
Thơm xô anh ta đi:
- Anh lo cho thân anh đi, còn em để thây kệ em hổng sao đâu... Đây nè,anh làm ơn cất chiếc vòng nầy cho mau đi!
Tư Cầu cự nự:
- Thì em cất luôn đi hổng được sao?
- Thôi đi, em mà đeo cái đó, rủi tụi nó trông thấy dám bẻ lọi tayđể giựt lắm!
... Vừa nói Thơm vừa vạch túi Tư Cầu bỏ tuột chiếc vòng vô trong ấyrồi xô mạnh anh ta lùi ra sau:
- Thôi anh chạy rút đi, tụi nó tới nơi rồi kìa!
Đoạn Thơm quày quả rảo bước thẳng về phía mấy người Miên...
Tư Cầu kêu vói theo:
- Coi chừng nghen em!
Anh ta hồi hộp đứng nhìn theo Thơm trong một phút, rồi nhảy xuống lềđường lủi tuốt vô bụi rậm. Tư Cầu vừa dợm chạy đi thì nghe có tiếng Thơm la hét trên đường cái.Anh ta hoảng kinh núp xuống và bò lần lại một đám đế lớn mọc bên cạnhlộ, vạch lá nhìn ra nghe ngóng...
Thơm đang to tiếng cãi lộn với ba người Miên đang bao quanh cô, mấyngười khác trong bọn có lẽ bận rượt theo đám người chạy lẩn trốn bannãy. Tư Cầu chẳng biết Thơm nói những gì vì hai bên “châm” toàn là tiếngMiên. Ban đầu là tiếng của Thơm còn nhỏ nhẹ sau lại to lớn dần. Cô có vẻ bực tức điều gì ghê gớm lắm, vì Tư Cầu thấy vợ mình dậm chânmúa tay liên hồi, còn ba tên Thổ kia ban đầu còn cười nói giỡn cợt sauđó mặt mày hầm hầm và quát tháo om sòm.
Tư Cầu lắc đầu lẩm bẩm: “Cha, chắc cái điệu này hổng êm rồi. Tạinó ỷ y quá mà!”... Vừa lúc ấy anh ta nhìn thấy một tên trong bọn Miênxông tới kéo kéo, một tay chỉ chỏ về phía mình và vợ đứng ban nãy.
Tư Cầu giựt mình khi nghe một tên khác cười rộ lên rồi nói bỡn cợtbằng tiếng Việt giọng lơ lớ:
- Cô Hai ơi, cô hông phải là người đằng tui, cô đi với thằng chồngAn-nam... hai người.... tui thấy đứng đằng kia! Cô Hai ơi, cô lấy tuinghen!
Bỗng Thơm vùng một cái mạnh vọt chạy về phía trước. Tên Thổ đang nắmvặt áo cô ta hoảng hốt chụp níu chặt lại.
Tư Cầu nghe tiếng vải rách “toẹc”... một nửa chiếc áo túi dính tòn tendưới bàn tay của tên Thổ.
Thơm vừa chạy vừa la thất thanh... đầu tóc của cô ta sổ ra bay tung vềphía sau cùng một nửa manh áo còn lại lất phất theo trớn gió. Một tên Thổ nhào tới vồ lấy Thơm, Thơm vùng vẫy dùng hai cùi chỏ thúcmạnh, thúc lung tung và vuột sút ra rồi cắm đầu chạy nữa... Tên Thổchỉ vớ được một nửa mảnh áo còn sót trên người Thơm. Anh ta vo trònmiếng vải tung cao lên trời, thích chí cười ha hả, rồi lại cùng vớihai người kia xách mác, quơ phảng chạy đuổi theo Thơm.
Mấy lần Tư Cầu đứng trong đám đế, dợm chạy ra tiếp cứu Thơm, nhưng nghĩđi nghĩ lại anh ta đành nén lòng núp lại, và hồi hộp theo dõi cuộcđuổi bắt trên đường mà anh ta dự đoán trước được kết cục sẽ bi thảmkhông đâu mà lường được.
Thơm vừa chạy vừa ngó ngoái lại, nét mặt cô ta kinh hãi vô cùng. Góiquần áo đã rơi mất từ hồi nào và nửa thân người lộ trần của cô nhúnnhẩy theo bước chân chạy gấp càng làm cho ba kẻ rượt theo sau kêu rítlên những tiếng sảng khoái một cách man rợ.
Tư Cầu ngồi trong đám đế nhìn ra... đổ mồ hôi hột.
Thơm chỉ chạy được thêm năm sáu bước nữa thì một tên Thổ xông tới trướcnhào tới ôm cứng ngang eo ếch cô ta. Thơm vừa gào thét vừa chòi đạp, vừa thoi thụi véo ngắt, rồi cô cúi nhanhđầu xuống cắn mạnh vào cườm tay tên Thổ. Tên này kêu thét giựt tay ra, hắn ta gầm lên, rồi chạy rút tới nhanhnhư chớp vói tay chụp lấy mớ tóc bay xõa của Thơm cuộn lại một vòngtrong bàn tay, giựt mạnh...
Thơm rú lên té bật ngửa ra sau.
Vừa lúc đó, hai tên kia chạy kịp đến, mỗi tên chụp lấy một cánh taycủa Thơm kéo căng ra...
Tư Cầu nín thở, rồi máu anh ta như dồn căng lên thái dương... anh tangó quanh ngó quất tìm một khúc cây, một gốc tre, nhưng thất vọng vàbực tức xiết bao khi chỉ thấy toàn là những cọng đế và những cọngđế. Anh ta nghiến răng nhìn hai ngọn mác và lưỡi phảng tóe lên trong taycủa ba tên Thổ.
Mặc cho Thơm vùng vẫy, kêu gào, ba tên ấy vẫn giữ chặt, và như thíchthú với sự chống chỏi đó, chúng vẫn ghì Thơm ở nguyên một chỗ để rồivừa la hét vừa cười ha hả với nhau...
Một lúc sau, như chán chê với trò đùa ấy, chúng bèn xì xào bàn tánvới nhau. Trong khi ấy, Thơm mệt lả, miệng há hốc để thở hào hển, mắtmở trừng trừng như chờ đợi một tai họa gớm ghê sắp đến, người xiên xẹo,đầu ngả gập qua một bên theo hướng tay của tên Thổ đang còn ghì chặtlấy đầu tóc của cô ta...
Bỗng một tên Thổ như có bàn tán nhau sẵn, nắm tay cô giựt mạnh vànhào vô ôm xốc cô lên vai, hai tên kia vẫn giữ chắc lấy đầu tóc vàmột cánh tay bên kia. Thơm lại vùng vẫy, hai chân cô chòi đạp lung tung. Nhưng tên Thổ vác côvẫn bước đi tới...
Mắt Tư Cầu nổ đom đóm, tay anh ta níu chặt lấy một bụi đế và lábén đã cưa bàn tay ấy rớm máu mà anh ta không hay biết gì ráo.
Ba tên Thổ vừa đi vừa bàn tán om xòm, rồi chúng hè nhau bê Thơm đithẳng về hướng một gò mả bên cạnh đường, nơi có nhiều bóng còng rậmmát. Như đoán được ý định của bọn ấy, Thơm la hét một tràng tiếng Miên, cólẽ là những câu nguyền rủa, rồi như quá tuyệt vọng cô kêu lên thêmmấy tiếng nghe quá thảm não:
- Anh Tư ơi... anh Tư ơi...
Tư Cầu níu bụi đế nhổm hẳn người lên.
Anh ta muốn cất tiếng đáp để cho Thơm biết mình vẫn còn ở gần đó vì quanhững tiếng gọi rên rỉ kia Tư Cầu chắc rằng Thơm đã tưởng anh ta đi vềmất dạng rồi chớ đâu còn có mặt trong giờ này nữa.
- Anh Tư ơi... anh Tư ơi...
Những tiếng kêu não nuột như xói sâu vào tâm can Tư Cầu...
Ba tên Thổ bắt đầu bước xuống mương lộ để lội băng qua gò. Và vìtriền lộ dốc ngược, lại thêm đầu tóc bị níu ghịt xuống nên một nửathân mình của Thơm càng ưỡn quặt ra phía sau...
Ánh nắng dữ dội của buổi đứng trưa như tóe lên trên ngực, trên bụnglộ liễu ấy và trên cả ba thân hình kịch cợm đen bóng...
Ba tên Thổ đã mang Thơm đi khuất sau mấy lùm cây.
Tư Cầu bước hẳn ra ngoài mà vẫn không trông thấy bóng dạng của họchút nào cả. Anh ta càng nóng ruột khi nghe vọng lại những tiếng cười sằng sặc củamấy tên Thổ... và cả tiếng của Thơm kêu thét lên từng chập rồi imbặt.
Tư Cầu đưa tay quẹt mồ hôi trán. Anh ta cảm thấy như muốn nghẹt thở vì sự im lặng bất thần ấy. Anh ta cố vểnh tai nghe ngóng, nhưng từ chỗ anh ta đứng tới cái gòcỏ đám còng mọc cách nhau quá xa.
Anh ta lần mò lên đường cái, băng qua mương lộ, dò dẫm bước tới... Khi đi luồn qua một bụi rậm, Tư Cầu đụng phải một gánh đồ đạc quầnáo của người nào trong xóm đem dấu vội trong ấy trước khi chạy trốncho xa hơn nữa. Không nghĩ ngợi gì thêm, anh ta với rút liền chiếc đòn gánh cầm lâmlẩm trong tay, rồi xăng xái đi bương tới về hướng gò mả.
Bỗng một tiếng kêu thất thanh của Thơm vang lên như xé không khí. Tư Cầu đứng sững lại trong một giây, rồi mím chặt môi, quơ đòn gánhchạy ào tới...
Cảnh tượng trước mặt làm cho Tư Cầu nghẹt thở và như chết trântại chỗ. Anh ta đưa tay dụi mắt vì tự nãy giờ bị chói nắng bên ngoài và trongnày thì bóng còng lại dầy bịt...
Chiếc quần lãnh đen của Thơm rách xả mấy đường nằm vướng trên mấy cánmác phẳng vất đống bên cạnh một cái mả lạng...và gần một đám cỏ cúdập nát.
Mắt Tư Cầu hoa lên, tai anh ta như bị ù mất.
Qua những tia nắng lốm đốm lọt qua cành lá còng rậm rạp, tất cả nhữnghình ảnh trước mặt anh ta như quay cuồng với nhau, như inchồng lên nhau, như lộn ngược ngạo tất cả... như không có thật nhưthế được. Tai Tư Cầu như nổ lùng bùng vì những tiếng cười ghê rợn, những tiếngrít điên cuồng và nhứt là những tiếng kêu ú ớ...
Không nghĩ suy gì nữa, Tư Cầu nghiến răng nắm chặt lấy cây đòn gánhtrong tay xông càng tới.
Chỉ có một tên Thổ nằm bên cạnh Thơm nghe động quay phắt đầu lại và từtừ rút bàn tay ra. Hắn vừa bò rột định ngồi dậy thì đã bị Tư Cầunhẩy chồm tới, dơ thẳng tay đánh tạt ngang vào giữa khoảng cần cổhắn ta một đòn gánh. Một tiếng “bốp” vang lên, tên Thổ chỉ kịp kêu lên “ứ” lên trong họngrồi té bật ngửa nằm dãy tê tê. Còn tên đang quắp người trên vai của Thơm mới vừa ngóc đầu lên thì đãbị Tư Cầu sẵn trớn vụt đòn gánh xuống đập mạnh trúng vào giữa bả vai. Hắn rú lên một tiếng rồi bò càng thẳng về phía trước chạy vuột điđược một khoảng rồi phát lên la bài hãi như để kêu cầu cứu mặc dầutoàn thân không có lấy một mảnh vải che.
Trong lúc ấy, tên còn lại đã vùng dậy chạy luồn ra phía sau...
Tư Cầu hoảng kinh quay phắt lại thì thấy hắn đã vồ lấy hai ngọn máccầm lăm lăm trong hai tay. Hắn lừ lừ đi thẳng về phía Tư Cầu, mắt đỏ ngầu bọt mép sùi ra haibên...
Tư Cầu bỗng để ý đến mấy hàng chữ bùa Miên xâm vằn vện trên suốt mộtkhoảng ức nở nang của tên Thổ và tự nhiên anh ta thấy khớp. Anh ta vụng về quơ quơ cái đòn gánh trước mặt nửa như để đỡ, nửa nhưmuốn xua đuổi kẻ thù...
Trong lúc đó, Thơm đã lồm cồm ngồi dậy một cách nặng nhọc, và định lénbỏ trốn đi vì đinh ninh rằng có một bọn nào khác đến giành giựt vớiba tên Thổ ấy. Một tay chống xuống đất, một tay uể oải vẹt qua một bên mớ tóc xõa phủtrước mặt, Thơm liếc mắt nhìn lên. Cô ngạc nhiên xiết bao khi nhận ra TưCầu và kinh hoảng khi thấy Tư Cầu đang ở trong một tình thế vô cùnghiểm nghèo...
Cô vừa kêu lên hai tiếng “anh Tư!” vừa vùng đứng dậy chạy a lại phía TưCầu. Nhưng mới chạy được vài bước, cô bỗng ngồi thụp xuống nhoingười xuống lấy chiếc quần xà lỏn của tên Thổ chạy bỏ lại phủ vội lênmột nửa thân người.
Cả Tư Cầu lẫn tên Thổ cùng quay đầu nhìn lại. Tên Thổ cất tiếng xổ một loạt tiếng Miên, giọng dữ dằn có lẽ lànhững lời hăm dọa Thơm
Thơm thản nhiên như không nghe thấy, co ro đi lần về phía Tư Cầu. Côvừa mếu máo khóc vừa lên tiếng hỏi chồng:
- Trời ơi, anh Tư... sao anh hổng dìa đi mà còn ở đó... tụi nó giếtanh cho mà coi.
Tên Thổ lại dậm chân, quơ mác la hét...
Tư Cầu nghẹn ngào trân trối nhìn vợ: mới có chia tay nhau một chútđó, mà bây giờ trông Thơm thiểu não vô cùng: mặt mày lấm lem, ngơ ngác,tóc tai rối nùi dính đầy đất cát lẫn với một mớ lá còng khô, môidưới bị dập máu tươi còn rịn chảy… Tư Cầu xót xa khi trông thấy mấy vết cắn bầm tím trên vai, trên ngựccủa Thơm và anh ta không đành tâm nhìn lâu nữa..
Ngọn đòn gánh của Tư Cầu hạ xuống đất lúc nào mà anh ta chẳng haybiết. Và trong lúc ấy, tên Thổ nhón chân đi rón rén lại...
Vì đứng ở phía góc đối diện với tên Thổ nên Thơm kịp trông thấy ánhthép của ngọn mác lóe lên qua một tia nắng xuyên qua bóng rợp. Tên Thổ mím môi dơ thẳng tay nhắm về hướng Tư Cầu phóng mạnh tới...
Thơm kêu rú lên:
- Chết... anh Tư!
Và cô nhào đại tới định xô Tư Cầu giạt một bên. Tư Cầu hoảng kinhkhông biết ất giáp gì nên vội đưa tay đỡ vợ và ngó ngoái lại... đểkịp thấy ngọn mác lao vụt tới. Anh ta vừa định kéo vợ né tránh qua thì lưỡi mác đã cấm phập vàokhoảng dưới nách Thơm và lút sâu vô ngực.
Thơm chỉ kịp thét lên một tiếng rồi buông rời tay ra, thân người từ từtuột xuống dọc theo mình Tư Cầu để ngã gục trên mặt đất.
Tư Cầu cũng không kịp vói tay níu xác vợ lại nữa. Anh ta gầm lên quơđòn gánh đập mạnh tới cùng lúc tên Thổ cũng giơ cây mác còn lại chémxả vào người anh ta. Được lợi thế ở chỗ cây đòn gánh thì dài còn ngọn mác thì ngắn cán,nên Tư Cầu đánh tới đã trúng ngay lưỡi mác và làm cho bật văng rakhỏi tay tên Thổ rớt xuống đất cách đó mấy bước. Tư Cầu liền nhào tới lượm ngay ngọn mác lên cầm bên tay trái. TênThổ mất vía đứng luống cuống trong một vài giây, rồi như nhớ trực lạicòn có lưỡi phảng để bên gò mả lạng nên hắn ta liền chạy a tới.
Thấy thế, Tư Cầu như điên lên, nhào theo chạy thẳng lại gò mả...
Tên Thổ vừa cúi mình xuống vói tay nắm cán phảng thì Tư Cầu cũng xôngtới nơi, anh ta co chân nhảy phóng tới đạp đè lên bàn tay của tênThổ xiết mạnh xuống. Tên này không chịu thua, hắn dùng tay kia quơ ôm ống chân của Tư Cầuđịnh vật cho ngã lăn xuống, còn bàn tay bị Tư Cầu dậm lên thì hắnnghiến răng cố giựt mạnh với ý định vừa rút ra, vừa lật lưỡi phảnglên cho khứa luôn vào bàn chân của Tư Cầu.
Tư Cầu thấy thế nguy lại càng nổi dóa thêm. Anh ta nện mạnh bàn chânxuống thêm nữa và phát cười khan:
- Mầy muốn chết, tao cho mầy chết!
Tuy vậy anh ta cũng hơi lúng túng vì bị mất thăng bằng và loạngchoạng muốn ngã. Cây đòn gánh quá dài nên trở thành vướng tay. Tư Cầu không nghĩ suygì nữa, tiện tay trái đang cầm ngọn mác, anh ta bậm môi vớt ngượctrở lên trúng đánh bốp vào hàm hạ tên Thổ. Mũi mác còn mạnh trớnđi xước lên rạch một lằn dài trên một bên má tên nầy.
Tên Thổ hét lên một tiếng và cũng ngay trong lúc ấy hắn đã rút đượclưỡi phảng ra và một tay chống xuống đất để gượng lấy thế, một tayquơ cây phảng lên phát ngang vào ống quyển Tư Cầu.
Tư Cầu nhảy lùi một bước, lưỡi phảng chặt phập vào đất. Tên Thổmất trớn nhủi về phía trước và khi hắn ta vừa nhốm vậy thì Tư Cầu dơthẳng cánh thúc mạnh mũi mác vào ngực hắn. Hắn thở lên hồng hộc đưa hai bàn chụp lấy đầu cán mác như muốn đẩytrở ra, nhưng vô ích... Tư Cầu chịu chặt, hai chân bíu xuống đất ấnmạnh cán mác vô nữa...
Tên Thổ kêu ú ớ trong miệng, thở hắt ra, rồi buông xải hai tay...
Tư Cầu mới tỉnh trí trở lại. Anh ta há hốc miệng, nới mấy ngón tay ravà nhìn cái cán mác từ từ tuột khỏi bàn tay mình để dính ghim luôntrên ngực tên Thổ đang ngã ngửa ra sau.
Tư Cầu luống cuống, đưa tay quẹt mồ hôi trán và dụi mắt hai ba lần. Anh ta thẫn thờ bước lại gần bên xác tên Thổ.
Một tia nắng rọi dọc theo cán mác càng làm tăng thêm vẻ ghê rợn.
Tư Cầu cúi xuống nhìn lên vết thương trên ngực của tên Thổ; máu chảyđầm đìa khỏa lấp hết mấy hàng chữ bùa xâm. Mắt tên Thổ trắng dã mở trừng trừng nhìn lên mấy ngọn còng. Một vài con ruồi trâu đánh hơi thấy mùi máu tanh đã bắt đầu bay vo vetrên xác chết.
Tư Cầu bỗng nhớ trực đến vợ mình...
Anh ta bỏ xác tên Thổ chạy lại phía Thơm nằm phục xuống đất chết bannãy. Anh ta quỳ xuống khẽ lật người Thơm lên. Tay chân Thơm đã bắt đầu sượngcứng. Máu từ chỗ vết đâm nơi nách chảy đọng xuống dưới cỏ đã khôđặc và đen kịt lại.
Tư Cầu đặt vợ nằm một nửa người lên trên hai đùi mình, nhăn mặt đưatay nắm lấy cán mác còn cắm sâu bên hông Thơm... rồi cắn môi nhổmạnh. Một ít máu lợt lạt lại ứa ra và nhỏ giọt xuống đất. Tư Cầu quăng cây mác qua một bên, đặt vợ nằm ngay ngắn lên trên mặtcỏ, vói tay lượm chiếc quần xà lỏn của tên Thổ bỏ lại mà Thơm đã lấy chethân ban nãy để... mặc đỡ cho xác vợ.
Anh ta không dám ngó lâu, không dám nhìn kỹ những dấu vết bạo hànhcủa mấy tên Thổ để lại còn in rành rành trên người Thơm, và hối hả đỡnhẹ chân Thơm lên, lập cập xỏ ống quần vào... Đoạn anh ta cởi phăng chiếc áo bà bà đen của mình ra, luồn tay nhấccổ Thơm lên để mặc áo vào...
Đôi mắt Thơm vẫn mở trừng trừng như nhìn vào khoảng không, một dòngmáu khô còn dính đọng từ trên khóe mép của cô ta cho tới cằm. Tư Cầu lúng túng đưa tay vuốt mắt Thơm, đoạn ôm xốc xác của vợ lên.
Anh ta đưa mắt nhìn một vòng gò mả, rùng mình khi ngó qua xác tênThổ nằm ngửa với cái cán mác chênh vênh cắm lên ngực... Chiếc quầnlãnh đen rách xả mấy đường của Thơm vẫn còn nằm vất vưởng ở đầu kia, vàtự nhiên, Tư Cầu lại thấy nóng sùng sục trong lòng. Anh ta quay phắtlại có ý tìm tên Thổ mà lúc nãy anh ta thấy nằm ấp bên cạnh Thơm và đãbị anh đập chết giấc ngay từ phút đầu.
Ờ tên Thổ ấy đã biến đâu mất. Có lẽ hắn ta đã thừa lúc không ai để ývội lẩn trốn luôn mặc cho tên còn lại đương đầu với Tư Cầu và cũng cóthể hắn chạy đi để cầu cứu với đồng bọn đang phá phách trong xóm kếcận.
Nghĩ như thế, Tư Cầu vội khom xuống lượm cây mác lên. Chợt thấy máuđông quánh khắp đầy lưỡi mác, Tư Cầu như muốn bợn dạ. Anh ta liềnchùi mạnh lên trên cỏ để tẩy bớt những vết gớm ghiếc ấy đi.
Đoạn anh ta xốc Thơm nằm lên vai, rảo bước đi ra khỏi gò mả để lên lộ.
... Khói đen của mấy đám cháy trong xóm đã hạ xuống. Có lẽ bọn ngườiđi khủng bố đã rút về hết. Đó đây, bên ven lùm bụi đã thấy lố nhố bóng người ló ra nhóng vềhướng trong xóm để xem chừng động tĩnh. Và khi coi mòi đã yên, họ lũlượt kéo túa lên lộ, bươn bả đi về nhà để xem còn mất thế nào...
Tư Cầu lủi thủi vác xác vợ đi men theo lề đường về phía bờ mẫu băngqua ruộng để lội tắt về nhà.
Người trong xóm đi ngược trở lại và khi qua ngang Tư Cầu, họ chỉ đưamắt nhìn sơ qua người đàn bà tóc tai rũ rượi trên vai anh ta, và cũngchẳng ai buồn hỏi thăm còn sống, đã chết hay bị thương nặng nhẹ rasao...
Ai nấy đều hối hả đi về nhà, hình ảnh của Tư Cầu vác Thơm chỉ làm họcàng thêm không yên tâm.
... Nắng trưa gay gắt dội lên trên con đường đá cát thành một màuvàng sẫm vừa thê thảm vừa dữ tợn.
Tư Cầu một tay giữ chặt lấy lưng vợ trên vai, một tay dụi mắt… Chẳng biết vì mồ hôi trán chảy xuống hay vì nước mắt ứa trào mà anh tathấy quá xốn xang.
... Khi đặt chân lên bờ mẫu Tư Cầu còn đứng lại quay nhìn lần cuối conlộ cái hướng đi về La Ghì, hướng chạy thẳng lên Trà Ôn..
Đúng là một con lộ của định mạng! Mấy năm về trước đây, đã có lần anhta cùng Phấn lội băng qua đồng để lên con lộ này đón xe lên Trà Ôntrốn đi Sàigòn.
Và cách đây mấy tiếng đồng hồ anh ta đưa Thơm đến con lộ nầy để về thămnhà...
Hai lần đặt chân lên con lộ với hai người đàn bà trong hai trườnghợp khác nhau là hai lần Tư Cầu hứng chịu và chứng kiến biết baochuyện quá não lòng, những chuyện in đậm và sâu khắc lên cuộc đời củaanh ta mãi mãi...
Cuộc kháng chiến chống thực dân ở Nam bộ đã bắt đầu...
Tư Cầu cũng như bao nhiêu trai tráng khác trong làng đều hăng hái gianhập vào hàng ngũ chiến đấu. Và nói là hàng ngũ chiến đấu cho oaichơi chớ thực ra cũng chẳng có gì khác hơn là vác tầm vông canh tuầntrong làng, trèo lên mấy ngọn dừa sát bờ sông cái để canh chừng tàutuần của tây xuống...
Tàu Tây có đi ngang đó mấy lần nhưng lần nào cũng đi tuốt, báo hạitrong xóm đánh mõ hồi một, đánh ván ngựa, khua thùng thiếc vang rân... Và khi nào rảnh rang, mấy tay du kích trong làng đi lùng kiếm nhíp xecũ để có thứ thép tốt mang về rèn kiếm, ba nha, phi tiêu...
Riêng Ba Kiên, anh của Tư Cầu thì có vẻ lăng xăng hơn hết, khi chạytheo Nhựt-bổn, lúc nhảy qua Thanh niên Tiền Phong, rồi nhào sangViệt Minh... vào lúc nào và dầu ở đâu, anh ta cũng làm coi xôm tụhết.
Ngày nầy qua ngày khác, anh ta chạy lên chạy xuống Trà Ôn để lãnh...chỉ thị. (vì nhờ đi vận động trước trên quận nên anh ta đã chốp luônchức vị “chỉ huy” đội du kích xã) Bên hông anh ta lúc nào cũng đeo lủng lẳng một cây dao găm thật đẹpvà hai trái lựu đạn nội hóa mà anh ta đã xin được của mấy “anh lớn”trên quận.
... Tây chưa thấy đâu, nhưng suốt mấy hôm nay vài làng lân cận đãnhiều lần bị nạn Thổ dậy. Và kỳ dậy nầy rất khủng khiếp hơn trướcnhiều, vì lẽ giản dị là ba ông đi “cáp duồng” có thêm thế dựa nơimấy “quan lớn” đã bắt đầu tấn công trấn đóng ở một vài nơi trong tỉnh.
Dân trong làng nhốn nháo cả lên, và ai ai cũng nơm nớp lo sợ khôngbiết bữa nào đây đến lượt làng mình bị đại nạn. Có người muốn tản cư nhưng rốt cuộc rồi cũng chẳng biết đi về đâu choyên: miệt trên Tây đã tới đóng, còn miệt dưới toàn là những vùng cónhiều sóc ở rải rác khắp nơi.
Ban chỉ huy trên quận bị làng xã thúc hối phải giúp giải quyết vềmối hăm dọa nặng nề ấy, bèn hạ lệnh cho các làng phải họp nhau lạiđể ngăn ngừa nạn Thổ dậy. Và cách ngăn ngừa hiệu quả nhứt là... kiếmngay mấy cái sóc “đầu não” để tấn công trả đũa một vài lần cho “họ”tởn không dám lộng hành như trước nữa.
Thế là làng của Tư Cầu ở, và một vài làng nữa bên cạnh liên kết nhaulại để bàn cách ra tay. Mấy “anh lớn” cấp phát thêm cho một số lựuđạn nội hóa và một mớ súng hai lòng, súng hơi tịch thâu của những tayđiền chủ trước đây.
Tất cả đều đồng ý sẽ “xuất quân” trong một buổi tối nọ có trăng nonnhá nhem và cái sóc được chọn lựa lại là cái sóc bên miệt Thơm ở.
Vì vậy, Tư Cầu là một trong những người hăng hái nhứt, anh ta mongtừng ngày, đếm từng giờ cho mau đến lúc ra tay. Anh ta hăng háinhưng rất trầm tĩnh, một thứ trầm tĩnh gần như lạnh lùng, chứ khôngphải thứ hăng hái lao xao, bộp chộp của mấy chàng trai khác chưa gìđã muốn khoe rân đảm lược của mình.
Chiều tối hôm ấy, sau khi chuẩn bị đâu đó xong xuôi, cả bọn lối bamươi mấy người lặng lẽ kéo nhau lên đường...
Họ lội băng qua đồng rồi lên con lộ đá dò dẫm đi xuống miệt La Ghì...
Tư Cầu đặt chân lên con lộ này như đặt chân lên một con đường báooán chờ đợi từ mấy mươi đời. Anh ta mím môi nhìn về phía gò mả.
Dưới ánh trăng lu của đêm mồng sáu, hàng cây còng trên gò mả trướcmắt Tư Cầu chỉ là một dẫy bóng đen kịt như những hồn ma bóng quế ômlấy nhau trong ấy để nhìn ra đoàn người đi ngoài nầy... khoắc khoảichờ giờ siêu tán.
Tư Cầu nắm chặt lấy cái cán cây trường kiếm, và bàn tay trái của anhmân mê lên hai trái lựu đạn buộc bên hông. Vỏ gang lạnh của lựu đạnlàm cho Tư Cầu có một khoái cảm gần như man rợ.
Đoàn người lặng lẽ tiến lần về phía sóc.
Tiếng chim cú kêu cách khoảng rời rạc trên chót vót cành cây bàng mọcsừng sững trước một ngôi miễu hoang phế như những tiếng điểm lần lầncủa giờ phút báo oán, và tiếng oang oác của mấy con chim heo kia mớithật đúng là tiếng báo tử của một thứ sứ giả thần chết.
Một phát súng nổ.
Một mồi lửa ném tung lên
Rồi những phát súng, những mồi lửa liên tiếp.
Bị tấn công bất ngờ dân trong sóc cứ túa ra chạy. Lửa cháy phừngphừng trên các mái nhà tranh, tiếng chó sủa vang rân, tiếng bò rốnginh ỏi, tiếng đàn bà trẻ con kêu khóc om sòm, tiếng người rú kinhkhủng... ánh lửa lóe ra nơi đầu súng, ánh thép ngời lên bên xácngười...
Dân làng sau khi phóng hỏa sóc bèn bao vây xung quanh nấp vào trongbóng tối để chờ người ở trong chạy túa ra.
Tư Cầu núp sau một cái bồ đập lúa hươi kiếm liền tay và ánh lửa phừngphực cháy bên trong, tiếng ống tre nổ lốp bốp, tiếng súng đệm rầmrầm, tiếng người kêu thét lên từng chập càng làm cho anh ta như saymáu.
Bỗng giữa khoảng khói tỏa mịt mù có một bóng đen thấp thoáng. Tư Cầudơ cao tay kiếm lên và chỉ chờ cho người trong ấy dớn dác chạy ra làchém phập xuống.
Nhưng... Tư Cầu buông thõng tay xuống: từ trong đám khói quờ quạngđi ra, không phải là một người lớn mà là một đứa trẻ độ năm sáu tuổitrần truồng, vừa đưa tay dụi mắt lia lịa vừa mếu máu kêu khóc.
Tư Cầu đứng lặng người không nhúc nhích rồi như có cái gì nghẹn nơingực, anh ta đưa tay mở vội mấy nút cổ áo, và không nghĩ suy gì nữa,anh ta chạy ra níu tay đứa bé kéo tuột vào, ngó quanh ngó quẩn tìmmột chỗ dấu nó cho chắc. Sau cùng như nhớ trực lại chiếc bồ đập lúa, Tư Cầu bèn ôm xốc đứa bélên bỏ tuốt vô trong ấy dơ tay ấn mạnh đầu nó xuống. Thằng bé khiếpđảm ngồi co ro và nín khe.
Lửa vẫn phừng phừng bốc cháy trên dãy nhà, tiếng người khóc vẫn nổilên từng chập. Tư Cầu như xây xẩm mặt mày và bỏ trốn ra ngoài bìavườn.
Chạy ngang qua một căn nhà sàn mà lửa bắt đầu táp cháy một bên mái, Tư Cầubỗng thấy Ba Kiên từ trên cầu thang hấp tấp bước xuống, hai tay ômcứng một thiếu nữ Miên nằm rũ rượi như đã kiệt sức vì giẫy giụa lahét tự bao giờ...
Ánh lửa của đám hỏa hoạn ở hai bên rọi chờn vờn lên trên thân thểngười thiếu nữ đang bị Ba Kiên ôm nâng lên cao để tiện bước mauxuống; tóc cô gái xõa xuống, ngực nàng trống trơn và ánh lửa phảnchiếu như rọi lên một pho tượng bán thân bằng đồng đen tạc khéo nét,chiếc váy của nàng còn mắc một bên chân và kéo rũ lê thê trên mấy bựcthang tre...
Một đội viên du kích nữa từ trên nhà sàn vác mã tấu chạy ùa xuống saulưng Ba Kiên và giục anh ta:
- Anh bê nó lại phía cây rơm ở góc chuồng trâu kia kìa!
Ba Kiên không trả lời mà cứ hối hả bước xuống...
Tư Cầu chạy lên chực sẵn dưới chân cầu thang.
Ba Kiên ngẩng đầu lên hỏi:
- Ủa mầy đứng đây làm gì đó hả?
Tư Cầu chưa kịp trả lời thì anh ta cười và hất hàm hỏi thêm:
- Ê muốn theo ké với tao hông? Muốn thì đi. Ngon lành lắm nghen!
Vừa nói anh ta vừa lấn Tư Cầu qua một bên bước sấn tới.
Tư Cầu giơ tay cản lại:
- Khoan! Anh để tui nói cái nầy đã!
.... Còn tiếp:77:
PS khoá 72G
10-21-2009, 05:39 PM
** 3
Ba Kiên sẵng giọng:
- Mầy có theo tao thì theo, chớ khoan cái gì nữa đó mậy?
Tư Cầu chỉ người thiếu nữ Miên nằm trên tay anh mình:
- Anh làm cái gì kỳ vậy...
Ba Kiên bực mình:
- Bộ mầy khùng hả?
Rồi anh ta thản nhiên ôm cô gái đi thẳng tới, tên bạn đồng đội hối hảbước sát sau lưng theo hộ tống.
Tư Cầu chạy vọt lên chận đường. Ba Kiên đứng phắt lại hỏi gằn:
- Mầy muốn cái gì thì nói phứt đi thằng ông nội! Hay có muốn hưởngtrước tao thì cũng nói luôn đi!
Tư Cầu chậm rãi đáp:
- Anh đừng nói giỡn anh Ba! Anh thả người ta xuống chớ làm như vậy coihổng có được đâu!
Ba Kiên ngó tên đồng đội cười rộ lên:
- Ê, nó nói vậy mà mầy nghe coi được không? (đoạn anh ta day qua TưCầu) Nè Tư, tao có lòng... tốt kêu mầy theo, mầy hổng chịu thì thôi,chớ đừng nhảy vô cản mũi cản lái tao hổng được đâu nghen em bậu!
Tư Cầu lạnh lùng nói:
- Mà tui kêu anh thả cô gái nầy ra!
Ba Kiên cười khan rồi kề vô sát mặt Tư Cầu hỏi:
- Bộ mầy chứng rồi sao hả Tư? Thôi dang ra cho tao đi... tao còn nghĩtới tình nghĩa anh em lắm hông thôi nãy giờ mầy.... khổ rồi đa!
Tư Cầu nhìn thẳng vào mắt Ba Kiên và lập lại:
- Anh thả cô gái nầy ra đi! Anh đừng để tui nói nhiều!
Ba Kiên lại phá lên cười rồi hỏi gằn:
- Ê Tư, tao chỉ huy mầy hay mầy chỉ huy tao mà bây giờ mầy ra lịnh chotao đó mậy!
Tư Cầu cười lạt:
- Thì ai dành cái chức chỉ huy của anh đâu, và cũng vì vậy nếu anhlàng chàng hổng nghe theo tui, tui dìa báo cáo lên mấy anh lớn thì anhthắt họng.
- Tính “làm hộp” với tao hả mậy?
- Tui nói thiệt đa.
Ba Kiên dịu giọng:
- Ê Tư, bộ mầy đành tâm làm vậy hả?
- Tui hổng làm cũng có thằng khác báo cáo thì cũng vậy.
- Thấy khỉ gì được Tư! Tụi nó đang rần rần như vầy ai đâu hơi sứcđể ý đến ai mậy?
- Thì tui để ý vậy. Mà tui nói thêm anh nghe: anh làm bậy bạ như vậytụi Thổ nó chạy ngang qua nó thấy được thì Bà cứu đa!
Tên đội viên đứng bên cạnh Ba Kiên nói chen vô:
- Có tui canh chừng chứ bộ không sao?
Tư Cầu cương quyết lắc đầu:
- Tui nói hổng được là hổng được! Nếu mấy anh làm tới tui phá đa!
... Cô gái Miên ở trên tay Ba Kiên ngơ ngác hết ngó Ba Kiên đến nhìn TưCầu, hai tay cô ôm chặt lấy ngực và mấy lần cô ta muốn vùng ra, rồihất hất bàn chân để kéo cái váy lên nhưng đều vô ích... Ba Kiên càngôm siết cứng thêm.
Anh ta chắc lưỡi rồi dịu giọng nói:
- Ê Tư, vậy tao hỏi mầy: tại sao mầy muốn làm kỳ đà cản mũi tao hoài hả?Vậy chớ hồi đó tụi nó hiếp, nó đâm con vợ của mầy đó thì được hén? Bộmầy quên rồi sao hả?
Tên đội viên lại nói vuốt theo:
- Ừa, bộ anh hổng nhớ hai ba thằng Thổ nó đè vợ anh đó sao? Bây giờtội gì mình tha con Thổ cái nầy...
Tư Cầu thở dài, lắc đầu rồi ấp úng nói:
- Tui quên sao được... nhưng.... (anh ta chỉ vào cô gái) đâu phải cônầy làm như vậy đâu! Cô ta cũng chỉ là một cô gái, một người đàn bà...y như vợ tui vậy. Kẻ ăn mắm người khát nước, mình không nên làm nhưthế mấy anh à!
Ba Kiên “xì” một tiếng:
- Ý trời ơi, sao mầy hổng kiếm cái chùa nào, hay là chạy mẹ nó vô cáichùa Miên ngay trong sóc nầy mầy cạo đầu tu phứt cho rồi. Thời buổicao trào “đấu tranh” lên ào ào như vầy mà mầy ăn nói sao tao nghe ẹquá!
Tên đội viên chêm vào:
- Anh Tư ơi, bộ anh tưởng ba con nầy nó hiền lắm sao? Trời ơi, mỗilần tụi đàn ông đi “cáp duồng”, thứ bọn này nó theo rần rần để “hôi”đồ đạc của bà con mình. Tui nói cho anh nghe: ổ gà nó cũng hốt, áoquần rách nó cũng không từ... nhiều khi tới mấy cái rế nó cũng xáchluôn nữa!
Tư Cầu xua tay:
- Tui biết rồi, bộ người ta như vậy mình cũng... như vậy luôn sao!Thôi anh Ba, anh thả cho cổ đi cho rồi, anh là người lớn, anh làmchuyện đó mang tai tiếng lắm! Hay là tui chỉ anh món nầy: anh qua cái nhà sàn bên cạnh đây, tui coibộ nhà giàu đa... anh qua đó kiếm quơ mớ bạc dìa mua bậy một con bòtơ khao thưởng anh em chơi, tui coi còn được hơn; mà nếu còn dư nữathì mình... đóng vô quỹ kháng chiến để xây xài lần hồi.... bộ anhquên cái chuyện đó rồi sao!
Ba Kiên ngẫm nghĩ một vài giây, rồi buông tay quăng cô gái Miên ngãchúi về phía Tư Cầu. Tư Cầu vội đưa tay đỡ. Cô gái khiếp sợ vừa đưa tay kéo vội chiếc váylên vừa ngước mắt nhìn anh ta... Tư Cầu xô nhẹ cô ta ra, cô gái chẳng nói chẳng rằng phát chạy mất vàobóng đêm.
Ba Kiên chống nạnh đứng nhìn rồi hất hàm hỏi Tư Cầu:
- Như vậy mầy vừa lòng lắm hén! (rồi anh ta chắc lưỡi) Cha, con nhỏthiệt ngon, chắc nịch! Đ.m. hổng có hưởng gì hết mà hồi nãy vôbắt nó bị mấy con mẹ già ở trỏng đập tao thiếu điều gần chết...
Nói xong anh ta quày quả bước lại lên cầu thang tre... Lửa đã bắtđầu cháy mạnh nơi mái nhà dưới, mấy người đàn bà, trẻ con còn bị kẹttrong ấy lấp ló ở ngưỡng cửa muốn chạy tông ra mà ngán sợ vì thấy cóba người võ trang còn đứng chận ở cầu thang.
Mấy người đàn bà thấy Ba Kiên hầm hừ xông lên, họ kêu rú lên rồi chạytót vô trong nhà. Ba Kiên đứng lại ở lưng chừng cầu thang tre, lúi húi tháo trái lựuđạn buộc bên hông ra, mở chốt rồi dơ thẳng cánh tay định quăng vôphía trong cửa...
Thấy vậy, Tư Cầu vội chạy tuốt lên một mạch nắm bàn tay anh ta lại.
Ba Kiên quay phắt đầu nhìn xuống:
- Cũng mầy nữa hả? Sao cái gì mầy cũng cản tao hết vậy?
Tư Cầu níu hạ cánh tay Ba Kiên xuống và dịu giọng năn nỉ:
- Thôi mà anh Ba! Tụi này toàn là đàn bà con nít mình giết làm chi chosanh tội.... Hơn nữa, nó uổng mất một trái lựu đạn đi, mình phải đểdành để có việc xài lớn sau nầy chớ anh!
Ba Kiên chửi thề vang rân rồi chắc lưỡi nói:
- Ý trời ơi, thời buổi đánh giặc đánh giã lung tung mà mầy cứ sợ tộihoài thì còn làm ăn khỉ mốc gì được nữa! Và chuyến nầy tao xin mầy”giải nghệ” luôn đi chớ đừng có theo tụi tao làm chi nữa nghen mậy!
- Thôi anh qua lục soát nhà bên cạnh coi có tiền nong gì không, nhưvậy còn có lợi hơn là đứng cà rà ở đây.
Ba Kiên vùng vằng nhét cây chốt vào khóa kíp lựu đạn lại rồi quát lên:
- Thôi mầy dang ra cho tao đi! Mà tao cấm mầy theo tao nữa đó nghen!
Tư Cầu đứng nép qua một bên nhường cho anh ta bước xuống rồi lủithủi theo sau...
x
x x
Tuy trời đã sáng bửng mà sương mù ngoài sông cái vẫn chưa tan.Hàng bần quen thuộc bên cồn vẫn chưa thấy ló dạng để khoe sắc xanhmướt dưới ánh sáng mai như mọi khi.
Tư Cầu dựng khẩu súng hai lòng tựa vào thân một cây dừa lão, rồi vừaquơ tay vung vai, vừa ngáp dài một cách khoái trá.
Phiên gác khuya của anh ta thế là xong. Cái khoảng gác gần sáng nàyvốn là một cái khoảng đáng ngại nhứt vì nếu có Tây đi ruồng bố thìhọ cũng chọn giờ đó. Tư Cầu tháo chiếc khăn tắm quấn cổ xuống lau mặt rồi thung dung ngồixuống dưới gốc dừa móc túi nhái ra vấn thuốc hút.
Bỗng có tiếng xình xịch nho nhỏ. Tư Cầu ngừng tay vấn thuốc ngó môngra ngoài sông cái. Sương mù vẫn còn dầy đặc, anh ta bèn kê tai xuốngsát mặt đất lắng nghe như một ông thầy thuốc áp tai nghe ngực mộtbịnh nhơn: nhờ nước nổi nên Tư Cầu nghe rõ mồn một tiếng xình xịchđều đều, mỗi lúc mỗi to dần...
Đúng là tiếng máy tàu, và đúng là tàu tuần của Tây.
Tư Cầu vội quăng thuốc, chụp lấy khẩu súng hai lòng, chạy thẳng lạimột gốc bưởi rút cái mõ tre ra đánh liên hồi...
Một chiếc máy bay chuồn chuồn bay rè rè trên không; có lúc nó sà sátngọn dừa, đảo tới đảo lui mấy vòng rồi bay đi mất.
Đồng bào trong xóm túa ra, mạnh ai nấy quơ những món đồ quý giá nhứtđể mang theo chạy trốn, có người còn cẩn thận thả trâu, thả bò,đuổi heo cúi, gà vịt cho chạy tán loạn hết ra vườn. Mấy anh du kích xăng xái vác mấy khẩu súng săn, mấy cây lá lãi chạyđi tìm chỗ “kích”.
Tư Cầu cẩn thận chọn hai cái “túc” mới nhất tra vào lòng súng rồinằm phục vị bên bờ mương vườn, mắt ngó lom lom ra ngoài sông cái. Tuy đinh ninh thế nào Tây cũng đến, mà khi thấy cái mũi tàu sắt đenxì lù lù hiện ra giữa khoảng sương mù gần kế sát bên bờ, Tư Cầu cũngđâm ra khớp.
Anh ta lập cập kêu anh bạn đồng đội nằm gần đó:
- Ê Tư, tụi nó tới rồi kìa!
Anh nầy nhốm người lên nhìn kỹ ra phía sông rồi vội đi tìm một chỗtrú ẩn khác vì có lẽ anh ta không tin tưởng mấy chỗ nấp cũ...
Bọn lính Tây lịch kịch đổ bộ dưới mé sông.
Tư Cầu tháo trái lựu đạn nội hóa buộc nơi lưng ra. Đó là trái lựuđạn duy nhứt của anh ta. Anh ta cẩn thận tháo cái chốt rồi cầm lâmlẩm nơi tay món khí giới mà thưở bấy giờ, anh ta cũng như bao chàngtrai khác trong làng đều coi như là “ghê gớm” lắm.
Tư Cầu chờ cho địch đứng lại hơi đông đông để ra tay nhưng mấy lần họvừa lên tới bờ là tản ra ngay. Cuối cùng không đợi được nữa, anh tabèn bậm môi tung mạnh quả lựu đạn vào một nhóm năm sáu tên lính vừamới đặt chân lên mí đất. Trái lựu đạn rớt bịch xuống một đám cỏ. Một tên lính Tây trông thấy lahoảng lên và cả bọn nhào nằm rạp xuống đất...
Tư Cầu nhướng mắt vảnh tai chờ đợi một ánh lửa lóe lên cùng mộttiếng nổ vang trời đất.
Nhưng tất cả đều im bặt. Lúc nãy còn có mấy tên lính Tây xì xào thìbây giờ cũng nín thinh luôn.
Sự im lặng nặng nề làm Tư Cầu mướt mồ hôi trán.
Bỗng một tên lính Tây cười rộ lên rồi những tiếng xì xồ tiếp theo đó. Tư Cầuluống cuống chụp lấy khẩu súng hai lòng... Anh ta vừa mới dơ đầu súng lên thì hàng loạt súng máy ở dưới mé sôngquạt lên tới tấp.
Tư Cầu bóp cò liền hai lần...
Tiếng nổ của khẩu súng hai lòng như bị những tiếng nổ dòn tan củasúng máy địch... nuốt đâu mất, và cố nhiên là không ăn nhằm vào đâucả.
Tư Cầu hốt hoảng moi hai bì đạn khác tra vào, bóp cò.... súng chỉ nổcó một phát, còn cái bì đạn sau lép luôn. Tư Cầu liếc nhìn sang mấy bạn đồng đội núp gần quanh đó thì thấy bốnbề... vắng tanh.
Khói thuốc súng khét nghẹt lan tràn lấn cả sương mù buổi sáng đã bắtđầu tan dần theo ánh mặt trời lên...
Có lẽ am hiểu tường tận về tình hình địa phương nên sau khi dè dặt banđầu và nhận thấy không có phản ứng gì đáng kể, địch quân mỗi lúc mỗitúa ra thêm đông và tiến bừa tới như không ngán sợ gì nữa.
Tư Cầu vội nắm chặt khẩu súng nhảy xuống một xẻo nước gần đó, nươngtheo mấy dề lục binh để lần đi về phía trong ruộng. Nước dưới xẻo chỉngập đến ngực anh ta. Bỗng anh ta nhớ trực đến mấy bì súng còn trong túi con dắt ngang lưngvà cố nhiên là bị ngâm sâu dưới nước. Nhận thấy không còn xài gì nữađược vì vỏ giấy của bì súng đã nở phồng ra, anh ta vội tháo cả túiđạn đem dấu luôn vào một bụi cốc kèn sát bên bờ, và nhét luôn cảkhẩu súng vào trong ấy rồi lấy lục bình phủ lên.
Anh ta lội trở xuống dưới nước, lần mò đi được một đỗi rồi dừng lạinghe ngóng. Thấy bốn bề yên tĩnh, anh ta vội vói tay níu một cành cây de ra đểtrèo lên bờ.
Tư Cầu vừa nhoi đầu lên thì một mũi súng đen ngòm từ một góc cây trênbờ chỉa ra và chong ngay đầu anh ta. Tự nhiên Tư Cầu muốn phát chạy. Anh ta không biết rằng mũi súng kiacó thể nhả đạn bất kỳ lúc nào.
Anh ta mới vừa quay lưng thì nghe một tiếng quát kinh hồn, rồi mộtbàn tay to lớn chụp lấy cổ mình quật ngã xuống...
Tên lính Tây quơ quơ họng súng trước mặt anh ta và hất hàm hỏi,tiếng lơ lớ:
- Việt Minh? Thanh Niên?
Tư Cầu lắc đầu lia lịa và ngó lom lom họng súng. Anh ta chắc thế nàorồi đây những tràng đạn sẽ đua nhau túa ra từ cái miệng đen ngòm ấyđể ghim, để xoáy vào ngực, vào bụng mình.
Một viên thông ngôn tiến đến bên cạnh anh ta và lấy mũi giày khềukhều vai anh ta:
- Ê tụi, súng ống đâu lấy mang ra không thôi ổng bắn nát óc đa!
Tư Cầu nhăn nhó đáp:
- Ý trời ông đừng nói vậy hổng nên! Tui dân mần ruộng mà súng ốngđâu có! Ông làm ơn nói với Tây mau mau hông thôi ổng lẫy cò bậy chếttui!
Tư Cầu hơi ngạc nhiên vì nhận thấy sao mình... nói dối một cách lưuloát và y như thật vậy.
Tên thông ngôn ngắm nghía một hồi như muốn xem tướng, rồi hắn ta quaysang tên lính Tây nhún vai lắc đầu. Đoạn hắn hỏi thêm:
- Việt Minh ở đây có đông hông mầy? Tụi nó đâu mất hết rồi hả?
- Đông lắm ông ơi! Mà người ta đi hết rồi!
Tên thông ngôn day qua nói lại với người lính tây rồi ra hiệu cho Tư Cầuđứng dậy.
- Thôi, đờ-bu tụi! Ừ, đứng lên, quan lớn biết mầy là V.M. nhưng... thacho mầy...
Tư Cầu giật mình đánh thót... rồi luýnh quýnh đứng dậy hỏi:
- Vậy... tui đi dìa nhà được hả ông?
Tên thông ngôn đưa tay níu áo anh ta lại:
- Khoan đã! Làm gì mà gấp dữ vậy! Đây nè, mầy lại chỗ gốc cây kia mangdùm cái túi chứa bình điện ra-dô của ông lớn. Đừng có chạy bất tửnghen mậy! Mầy chạy là tao “phơ” liền! Ráng đi về rồi ổng thưởng bánhmì đồ hộp cho mà ăn!
Tư Cầu nhăn nhó chỉ chỉ cái túi đựng vật liệu truyền tin:
- Trời ơi, tui mang cái nầy rủi mấy ông bên kia tưởng lầm tui là phemấy ông rồi nổ bất tử làm sao đây!
Tên thông ngôn cười xòa:
- Nếu mầy cãi lý không đi thì tao... nổ mầy trước cũng vậy!
Tên lính Tây lại la lối như có vẻ hối lên đường cho mau.
Tư Cầu đành đi rề lại gốc cây mang túi dụng cụ lên vai và lủi thủi đitheo tốp lính lội băng qua đồng tiến về hướng Cầu Kè.
Tư Cầu thầm nghĩ: “Chắc Tây nó đổ bộ lên đây để đánh bọc hậu bên ấy!Không biết có ai chạy rút cho mấy chả hay hông?”
Và mỗi lần tốp lính nổ súng vu vơ, hoặc thận trọng dò bước là mỗilần Tư Cầu lên ruột. Anh ta cứ thắc mắc nhứt về cái điểm “Rủi bịbên mình bắn lầm! Cha, ở bên Cầu Kè mấy chả có súng mút và lựu đạnĂng-lê rủi mấy chả mần mình, chết dính chùm với mấy ông tây thì bậyquá! Chết như vậy chẳng mát ruột chút nào!”.
Tuy thế, Tư Cầu và cả bọn lính Tây đều được bình yên vô sự đi đến lộcái.
Vừa trông thấy hàng còng xanh um chạy dài theo hai bên lề lộ Tư Cầubỗng thấy như chồn chân.
Lại con lộ đã hướng lên Trà Ôn hướng xuống La Ghì, Cầu Kè. Tư Cầuvẫn giữ một ấn tượng nặng nề về con lộ Định Mạng ấy. Đó là một thứranh giới mà mỗi lần Tư Cầu đặt chân bước lên là mỗi lần cuộc đời anhta phải hứng chịu bao sự đổi thay, bao chuyện thử thách.
... Mặt trời đã lên cao.
Tư Cầu khom lưng đeo túi vật liệu lủi thủi lê bước giữa hàng lính Tây,như đi sâu vào chỗ hẹn của Định Mạng...
x
x x
Hai đơn vị của Pháp đã nối liền nhau tại quận Cầu Kè. Thế là quận nàyđã bị chiếm đóng.
Toán lính dẫn Tư Cầu đi (đó là một toán lê dương) túa ra đi tắm chomát hoặc đi kiếm dừa uống cho đỡ khát, sau một lúc đi bộ vất vả. Tư Cầucó cảm tưởng như không ai thèm để ý đến mình hết. Anh ta ngồi cú rũ dưới gốc me bên cạnh mấy thùng đạn với một vài anh nông phu khác màTây cũng bắt khuân vác đồ đạc đi theo như trường hợp của mình vậy.
Tư Cầu bỗng nảy ra ý định trốn thoát. Anh ta lấm lét nhìn tới nhìn lui, rồi khều mấy người bạn cùng trongcảnh ngộ nói nhỏ:
- Ê, tui coi cái vèo nầy tụi mình có thể trốn được đa mấy anh! Cógì tui dông trước nghen!
Một bác nông phu đứng tuổi cự liền:
- Hổng được đâu! Mấy cha rục rịch tụi nó bắn gãy giò đa! Mà chú emxổng đi trước, tụi tui rủi kẹt ở lợi, Tây nó “mần” hết thì sao!
Trong lúc Tư Cầu và bác nông phu ấy cùng mấy người bạn đồng cảnh cònđang thì thầm bàn tán về vấn đề trốn đi thì đã thấy bọn lính nhốnnháo tập hợp lại.
Chỉ có một tốp còn ở lại chiếm đóng còn bọn lính lê dương đều lịchkịch mang đồ đạc lên xe và tất cả đều có vẻ hối hả lắm. Rồi năm sáu tên súng ống cầm tay tiến xâm xâm ngay lại chỗ bọn Tư Cầuđang ngồi, tên thông ngôn cũng xăng xái đi bên cạnh, nét mặt có vẻnghiêm trọng. Đến nơi bọn lính dùng mũi súng hất hất ra hiệu cho cả bọn Tư Cầuđứng dậy và đi tới...
Tư Cầu lo lắng hỏi tên thông ngôn:
- Ông ơi, bây giờ mấy ổng dẫn bọn tui đi đâu đây? Ông làm ơn nói vớimấy ổng thả tụi nầy dìa chớ đi hồi sáng sớm tới giờ chưa có hột cơm...
Tên thông ngôn hơi nhếch mép cười nhưng rồi nghiêm mặt ngắt nganglời Tư Cầu:
- Thả mấy cha hả? Thả xuống chầu bà thủy thì có!
Câu nói đó như thắng đứng một lượt những bước chân của bọn Tư Cầu. Ainấy đều há hốc miệng không nói nên được một lời nào để rồi cùng quaynhìn về phía trước: thì đúng rồi, lính lê dương đang dẫn họ đi vềhướng cầu tàu ngoài bờ sông chợ...
Bọn lính lại quát tháo giục họ cất bước, một vài tên nóng nảy đã dùngmũi súng chĩa vào sau lưng đẩy tới hoặc lấy bá súng xua đuổi bắt họphải tiếp tục đi.
Bác nông phu đứng tuổi xụt xịt khóc, kêu vợ kêu con, réo trời réođất làm mấy tay thanh niên khác cũng đâm ra mủi lòng...
Vừa mới đặt chân lên thanh ván đầu tiên của cầu tàu, bác nông phukhóc rống lên và không chịu đi tới nữa. Hai tên lính quát tháo xôđẩy đánh đập thế nào bác ta cũng nhứt định ghì lại. Còn bọn Tư Cầuthì đã ra trước đứng xếp hàng một bên cầu, kẻ nhìn xuống dòng nướcđang chảy xiết dưới dạ cầu, người ngẩng đầu nhìn lên một đám mâytrắng đang hững hờ trôi chầm chậm trên nền trời xanh biếc, và cũng cóngười bạn đồng hành còn muốn trì hoãn cuộc... đăng trình kia.
Riêng phần Tư Cầu, anh ta đứng ngẩn ngơ một hồi, lòng vừa lo sợ vừarối bời. Cuối cùng, như có một ánh sáng lóe lên trong trí não, anh tavội nhìn xuống mặt nước, ước lượng từ chỗ mình đứng ra tới mép cầu,liếc mắt canh chừng mấy tên lính lê dương và định bụng sẽ phóng ranhào đại xuống sông rồi muốn... còn mất gì đó thì phú cho sự rủi may.
Bỗng có tiếng bác nông phu la rống lên như một con heo sắp bị chọchuyết làm Tư Cầu quay lại nhìn. Hai tên lính nổi nóng nhảy vào ômxốc nách bác ta lôi đi xềnh xệch ra phía cầu tàu. Gần tới nơi, họ xôbác ta ra trước. Bác thoáng nhìn xuống mé nước rồi chới với chạyngược trở vô.
Hai tên lính như đã quen thuộc với cảnh đó, thản nhiên lên cò súngtiểu liên và không buồn nâng súng lên, họ cứ tiện tay ria liền hailoạt hơi đủ chéo vào nhau. Bác nông phu chỉ kịp rú lên một tiếng, hơi gập người ra đằng trước,loạng choạng trong một đôi giây rồi té lật nghiêng qua một bên, mộttay bác còn quờ quạng như cố níu lấy thanh ván cầu nhưng rồi cả toànthân lại rơi tõm xuống sông. Hai tên lính không bảo nhau mà cùngbước ra phía đầu cầu trông xuống.
Từng loạt súng nổ chát chúa, từng tiếng kêu thét vang lên... Tư Cầunhăn mặt ngó đi chỗ khác… Anh ta cuống cuồng vừa khiếp sợ vừa lo lắng; người thứ ba, thứ tư,thứ năm... Thế là đến lượt anh ta. Không thể chần chờ gì nữa, anh ta nhốm chân định phóng đại xuốngsông... nhưng một bàn tay lông lá vàng hoe, như chực sẵn từ bao giờthộp ngay ngực anh ta lại. Tư Cầu đổ mồ hôi hột từ từ quay đầu nhìn:đúng là tên lính đã bắt anh ta lúc ban sáng, tên lính có hàm râu quainón như râu bắp.
Anh ta thầm nghĩ: Chắc thằng này muốn dành phần “hạ” mình đây.
... Mà quả đúng như vậy, đến lượt Tư Cầu, kẻ cuối cùng bị đem đi bắn,có một tên lính khác nhảy xô lại kéo anh ta đi thì bị tên râu quainón cự nự hất ra. Tên kia bực tức nói láp giáp một hồi rồi hầm hừ đứng chống nạnh mộtbên đó, vì tên râu quai nón là viên đội lê dương chỉ huy cả bọn củahắn ta.
Sợ Tư Cầu phát nhảy xuống sông nên tên đội xô mạnh anh ta vô phía trongcầu, rồi từ từ móc khẩu “côn” đeo xệ ở một bên đùi lên, mắt vẫn lomlom canh chừng anh ta.
Tiếng “rắc” lên cò súng của tên đội làm Tư Cầu giựt mình đánh thót vàthấy cái gì như đau nhói trong lồng ngực. Qua một giây bối rối, anh ta bình tĩnh đi ra phía đầu cầu tàu như làsẵn sàng đi vào chỗ hẹn của tử thần.
Nhưng tên đội râu quai nón mỉm cười tinh nghịch nhìn anh ta rồi bướcmau ra dơ tay chận anh ta lại, nói một câu gì đó, có lẽ là một câuchế giễu, rồi xô mạnh anh ta lùi về chỗ cũ.
Tư Cầu bỗng cảm thấy như trời đất tối sầm lại, anh ta định bước rađầu cầu tàu như ngoan ngoãn chịu chết nhưng để rồi phóng đại xuốngsông trước khi tên đội hạ thủ... nhưng tên đội ấy quá tinh khôn. Hắn bước lại gần Tư Cầu nắm lấy vai anh ta ấn mạnh bắt ngồi xuốngrồi lạnh lùng dơ mũi cây “côn” lên ngang màng tang anh ta bóp cò...
Tư Cầu nhắm hít mắt lại... nhưng anh ta chỉ nghe có tiếng “cắc” trênđầu, rồi tiếng chửi thề om sòm của tên đội...
Tư Cầu mở mắt ra nhìn lên: đúng là khẩu súng không nổ vì đạn lép. Anhta mừng quýnh, mừng đến chảy nước mắt nhưng bỗng anh ta há hốc miệngra kêu lên một tiếng vừa ai oán vừa khiếp sợ...
Tên đội đang lấy viên đạn lép ra và lên cò đẩy một viên khác lên. Tên đội đưa mũi súng lên. Tư Cầu rất kinh hoảng nhưng cũng ngó lom lomvào miệng súng ác nghiệt kia.
Tên đội vẫn chưa bóp cò và vẫn ghìm khẩu súng ngay màng tang Tư Cầu.Hắn có vẻ suy nghĩ vì hắn vừa thoáng thấy vẻ mặt tuyệt vọng quá đỗicủa con người trai trẻ vừa mới thoát khỏi một lần bàn tay của tửthần. Bỗng hắn hạ khẩu “côn” xuống, cười phá lên rồi đưa chân đá mạnh vàođít Tư Cầu làm anh ta té chúi nhủi đoạn khoát tay ra hiệu bảo đi.
Tư Cầu đứng dậy, ngơ ngác nhìn tên đội như có vẻ không hiểu. Hắn lạicười và vừa chỉ vào khẩu súng vừa hỏi bỡn cợt một câu. Tên thông ngônliền chạy lại:
- Ông lớn tha cho mầy đó!
Tư Cầu chỉ vừa nghe kịp câu đó là co giò phát chạy ra phía đầu cầuđể lên đường lộ. Nhưng cũng vừa lúc đó, tên lính giành phần “hạ” anh ta lúc nãy đãxách tiểu liên nhảy ra níu anh ta lại và xô anh ta ra phía đầu cầutàu. Tên đội râu quai nón tức giận xông vào đứng chen vào giữa hai người,rồi hắn ta và tên lính định không buông tha Tư Cầu to tiếng với nhaumột hồi...
Tư Cầu hồi hộp theo dõi cuộc cãi vã mà anh ta dư biết là một cuộcgiằng co giữa cái Sống và cái Chết của mình.
Cuối cùng tên đội gạt tên lính kia qua một bên kêu tên thông ngôn lạitruyền một lịnh gì đó. Tên thông ngôn vội chạy lại Tư Cầu:
- Ê tụi ổng tha mầy đó!
Tư Cầu mừng rỡ hỏi liền:
- Vậy tui dìa được chớ ông?
Tên thông ngôn lắc đầu:
- Khoan đã! Ổng tha là tha chết cho mầy chớ ổng phải giữ mầy lại giảilên trên Cần Thơ để ở trển người ta muốn làm thịt làm cá gì mầy đó thìlàm!
Tư Cầu hấp tấp năn nỉ:
- Ý trời ơi, ông nói để ổng bỏ tù tui ở dưới nầy...
Tên thông ngôn lắc đầu:
- Đâu được mậy! Ở dưới nầy... mấy ổng mới xuống đây, nhà cửa ở đâuchứa mầy. Nếu mầy muốn ở lại thì mấy ổng có gởi mầy xuống ở dưới bà thủythì ráng chịu nghen!
Tư Cầu van nài:
- Vậy ông nói với ổng tha tui làm phước!
Tên thông ngôn cười đáp:
- Ối phước đức gì mấy ổng mầy ơi! Bị thằng kia nó cản mũi cản láikhông thôi ông xếp ổng tha mầy mất đất rồi! Thôi mầy chịu khó đi còn cóđường hơn chớ ở đây, mai chiều gì đây mấy ổng buồn buồn xách đầu mầy racắc bùm thì mệt!
Tư Cầu cúi đầu thở dài.
Tên thông ngôn lại hối:
- Bây giờ đi theo tao tụi!
Đoạn hắn níu áo Tư Cầu kéo lôi đi về phía một chiếc xe vận tải đậu ởgần chợ. Đến nơi tên thông ngôn tìm khúc dây điện thoại nhà binh buộc haicườm tay Tư Cầu lại, rồi đẩy anh ta leo lên xe.
Tư Cầu ngồi bệt xuống sàn xe tựa lưng vào những bao bị, thùng đạnchất ngổn ngang trên ấy. Ở hai hàng băng cây hai bên, bọn lính ngồicầm súng thản nhiên như không, có tên đưa mắt nhìn anh ta một hồirồi không thèm chú ý đến nữa. Có lẽ họ cho anh ta cũng giống như một bao đồ xếp đống dưới sàn xekia, với lại tên nào tên nấy cũng có vẻ bơ phờ uể oải sau một cuộchành quân tuy không có gì cam go nhưng mệt nhọc và tẻ ngắt.
Hơn nữa, trên đường chinh chiến của những binh sĩ lê dương ấy, từ Âuchâu, Phi châu cho đến mảnh đất của Á châu nầy, một xác chết, một tùbinh... đối với họ quen nhàm và không có nghĩa lý gì nữa hết.
... Sau khi tập hợp xong xuôi, đoàn xe tức tốc lên đường. Bọn línhtâu có vẻ vội vã lắm. Hình như bọn chúng bị gấp rút gọi về để đitiếp viện ở một vùng nào đó.
Tư Cầu có lúc nghe thấy mấy tên lính xì xồ nói chuyện với nhau có vẻcằn nhằn cử nhử lắm. Anh ta định hỏi tên thông ngôn ngồi gần đó nhưngphần tiếng xe chạy kêu rền, phần... ngán vì thấy tên nầy đang lim dimngủ gà ngủ gật nên đành nín thinh luôn.
... Hàng xe nối đuôi nhau chạy nhanh như nuốt trọng con đường dài. Tư Cầuchỉ còn nghe tiếng gió vù vù, tiếng máy xe đều đều, và thỉnh thoảngtiếng đồ đạc xóc nghe ầm ầm trên khoảng đường nào quá xấu.
Mấy tên lính cũng lặng trang, có nhiều tên đã ngoẻo cổ ngủ một cáchngon lành.
Tư Cầu ngoái cổ ra nhìn hai bên đồng ruộng.
Đoàn xe đã chạy quá xa những nơi quen thuộc cũ, mé ruộng phía hướngđi về nhà anh ta đã khuất mất từ đời “cố lũy” nào.
Tư Cầu ngồi dưới sàn xe suy nghĩ, lo lắng đủ thứ chuyện: không biếtở nhà có sao không, có ai hay biết gì chuyện anh ta bị bắt chăng, vàkhông chừng đến giờ phút này ở nhà tưởng anh ta đã chết rồi cũngnên.
....Còn tiếp :77:
PS khoá 72G
10-29-2009, 12:53 AM
** 4
Cảnh vật hai bên đường mỗi lúc mỗi đổi thay, mỗi thêm xa lạ, cànglàm cho Tư Cầu thêm chết điếng trong lòng.
Đoàn xe vượt qua mấy cái ụ đất “chướng ngại vật” mà Tây đã san bằng,rồi lịch bịch “bò” qua một đoạn đường bị đào phá và được lấp sơ lại.Một vài câu khẩu hiệu nguệch ngoạc nằm bơ vơ trên tấm vách đất củamột điểm canh trống rỗng bên vệ đường... Tất cả những thứ đó làm cho TưCầu thêm rầu lòng và có một cái gì bỗng nhiên làm cho anh ta nghẹnngào rồi... như chán chường một cái gì ở đâu đâu...
Đoàn xe đến ngã ba, lối quẹo về Cần Thơ, lối thẳng lên Sàigòn, thìngừng lại. Một vài tên lính nhảy xuống nói chuyện với tốp lính đóngbót ở đó... rồi lại leo lên và đoàn xe tiếp tục chạy thẳng về hướngSàigòn chứ không qua Cần Thơ.
Tư Cầu lóng ngóng nhìn kỹ hai bên lộ một hồi rồi sanh nghi làm ganhỏi đại tên thông ngôn:
- Ông ơi, bộ xe hổng qua Cần Thơ sao ông?
Tên này lơ đãng lắc đầu.
Tư Cầu hốt hoảng hỏi dồn:
- Trời ơi, sao hồi sáng ông nói đưa tui lên Cần Thơ? Ông làm ơn nóilại với mấy ổng coi hay gởi tui lại ở cái bót nào gần đây cũngđược.... Ông làm ơn giùm đi ông, ông kêu xe tốp lại...
- Mầy làng chàng mấy ổng “thẩy” mầy vài phát quăng xuống mương ruộngbây giờ! Xe người ta đang chạy rút về Sàigòn mà mầy biểu tốp chớ? Thôichịu khó lên Sàigòn chơi đi tụi.... mấy thuở dân ở miệt vườn mà códịp lên “Thầy Gòn” chơi đó mậy!
Tư Cầu nói gần như mếu:
- Thôi ông ơi, cái chuyện lên Sàigòn đó... tui tởn tới già rồi màmấy ổng còn chở tui lên trển làm chi hổng biết!
- Thì đành vậy! Mấy cái bót dọc đường không có ai chịu lãnh mầy hếtthì làm sao? Thôi mầy chịu khó lên trển một chuyến cho biết với ngườita, ở tù thì... ở đâu mà chẳng được mậy! Bị xe của mấy ổng gấp vềSàigòn để đi “trăng pho” ở chỗ khác trên miền Đông gì đó.... nên khôngthể ghé qua Cần Thơ được.
Tư Cầu chán ngán ngả lưng vào bao đồ đưa mắt nhìn khoảng đường đáchạy như không bao giờ dứt ở phía sau, nhìn đầu xe sau lù lù xôngtới như muốn xua đuổi anh ta đi sâu vào một tương lai vô định...
Đoàn xe nhà binh lên tới Sài Gòn gần chạng vạng.
Tư Cầu tuy trong bụng lo ghê lắm nhưng cũng ráng nghển cổ nhìn ra phíangoài xe để cho biết thành phố Sàigòn ra sao. Anh ta còn nhớ cáchmấy năm về trước anh ta đã... lên hụt Sàigòn một lần rồi.
Tư Cầu bị đưa luôn vô thành lê dương trên Hòa Hưng và giam tạm ở đó.
Tên thông ngôn dẫân anh ta đến tận cửa khám âm u. Khi anh ta vừa đặtchân vào gian phòng tối tăm hắn ta bèn vỗ vai anh ta cười nói:
- Thôi mầy chịu khó ở đây nhiều lắm là một vài bữa rồi người ta sẽlàm giấy tờ đưa mầy đi chỗ khác.
Tư Cầu lo lắng hỏi lại:
- Trời ơi bộ còn dời chỗ nữa hả ông? Ông làm ơn nói giùm để tui ởluôn với ông tại đây cũng được...
Tên thông ngôn thấy Tư Cầu “quyến luyến” như vậy càng đâm ra ái ngại vàdịu giọng bảo:
- Không được đâu chú em ơi. Chỗ nầy là khám nhà binh, vì vậy đâu cógiữ chú em được. Phần qua, qua đi rèn rẹt với tụi nó hoài đâu córảnh. Chú em đừng lo sợ gì nữa hết, bất quá ở năm bảy tháng tù, haycùng lắm là một vài năm rồi cũng về. Kể ra chú em cũng hên dữ lắm nênmới còn toàn mạng mà lên tới đây đó chú em à!
Tư Cầu không biết nói sao chỉ đứng thở dài.
Thấy vậy, tên thông ngôn vừa kéo cánh cửa khám khép lại vừa ân cần nóivới anh ta:
- Thôi nằm nghỉ đi. Chắc chú em cũng đói rồi phải không? Để qua đikiếm cho một khúc bánh mì gậm đỡ... à chú em mầy có ghiền thuốckhông hả?
Tư Cầu vội đưa tay lần túi nhái đựng thuốc của mình thì mới hay là đã rớtmất từ bao giờ. Anh ta vội đáp liền:
- Dạ cũng ghiền... mà tui quen hút thuốc vấn không ông à!
Tên thông ngôn vừa đẩy chốt khóa cửa, vừa mau mắn đáp:
- Được rồi, để qua đi kiếm thuốc đem cho chú em.
... Một lát sau, tên thông ngôn trở lại mở khóa cửa nghe lạch cạch. Tư Cầumừng quýnh chạy lại vì từ nãy giờ ngồi thui thủi có một mình trong gianbuồng tối nên rất khó chịu và nóng ruột. Tên thông ngôn chìa ra một nửa ổ bánh mì to tướng và ba gói thuốcđiếu “Gaulois” cùng một cái hộp quẹt:
- Đây nè, chú em chịu khó dùng tạm mấy thứ nầy. Qua thấy tình cảm củachú em qua cũng... ái ngại lắm, nhưng qua cũng đành... để bụng vậythôi chớ không làm gì hơn nữa được... Chú em có vợ con cha mẹ gì ởnhà không vậy?
Tư Cầu cảm động đưa tay đỡ lấy mấy món đồ và kể sơ qua tình cảnh của mình.Nghe xong, tên thông ngôn chỉ biết lắc đầu rồi dơ tay nắm lấy chốtcửa:
- Thôi qua... rút lui nghen ! Đừng lo buồn gì quá chú em à! Thâykệ mẹ nó… Để qua ráng lo giấy tờ gấp để giải chú em qua chỗ khác,một là cho được dễ chịu hơn, hai là để họ tính coi bắt thả như thế nào,chớ chú em mày nằm ở đây ngày nào thì thêm kẹt ngày nấy chớ không íchlợi gì ráo...
Tư Cầu nghẹn ngào nói:
- Ông ráng lo giùm được phần nào đỡ phần nấy chớ biết sao bây giờ.
... Cánh cửa khám từ từ khép lại, kêu ken két trên mấy chiếc bàn lềsét rỉ, rồi đóng sập lại nghe một cái rầm...
Trong gian buồng tối om, Tư Cầu chỉ thấy có một vệt ánh sáng vàng khè củangọn đèn điện bên ngoài lọt qua lỗ hổng dưới cánh cửa.
Trời đã tối hẳn. Bầy muỗi bắt đầu vo ve. Vì phòng giam ở biệt lậphẳn trong một khu riêng nên tiếng người nói chuyện từ mấy dãy trạingoài không lọt vào tới đây được.
Thỉnh thoảng Tư Cầu chỉ nghe xa xa có tiếng máy xe hơi chạy vụt qua ở đâuphía ngoài thành lính và trên đầu anh ta, có tiếng mấy con dơi bắtmuỗi bay xớt qua.
... Bỗng nhiên, Tư Cầu có cảm giác kỳ lạ vì sự thay đổi chỗ ở quá mauchóng quá bất ngờ của mình: thì mới hồi sáng sớm hôm nay anh ta cònđứng ngáp dài bên cạnh gốc dừa ở mé sông dưới làng mà bây giờ đây anhta lại ngồi cú xụ một mình trong một chỗ cách biệt hẳn với thế giớibên ngoài, và ở tận mãi Sàigòn nầy lận.
Và Tư Cầu lại rùng mình khi nghĩ tới thêm rằng nếu anh ta không lên tớitrên Sàigòn thì giờ nầy đây rất có thể anh ta chỉ còn là cái xácchết cứng còng trôi ngầm dưới một khúc sông nào đó, để rồi vài ba bữanữa sẽ nổi phình lên vật vờ theo con nước lớn ròng, mặc cho bầy lòngtong, cá chốt, tôm, tép bu quanh rút rỉa từng thẻo, từng miếng da đãbong ra, từng miếng thịt đã sình mục... Nghĩ tới đó Tư Cầu thấy lợm giọng và phun nhả vội miếng bánh mì đã nở rãra trong miệng mình...
... Đêm đó Tư Cầu ngồi dựa lưng vào vách khám thao thức chớ không tài nàochợp mắt được. Anh ta châm thuốc hút liên miên và như vậy làm cho anh ta thêm tỉnh,mắt mở trao tráo mặc dầu anh ta nghe mệt đừ vì mấy bận xê dịch suốtmột ngày qua.
Mấy con dán cứ bò luồn lên ống chân làm cho anh ta vừa nhột nhạt vừakinh tởm. Anh ta ước mong nghe tiếng người nói hay tiếng chân đi để cho thấybớt cô độc. Nhưng không có một tên lính nào buồn bén mảng đến chỗ giamanh ta cả.
Anh ta nhìn chòng chọc vào vệt ánh sáng dưới cánh cửa và khoắc khoảimong cho mau đến sáng...
Tư Cầu bị kẹt ở khám nhà binh đó gần một tuần lễ.
Cứ mỗi ngày qua anh ta lấy một miếng miểng sành đánh dấu lên váchtường bằng một cái gạch nhỏ, và số gạch ấy lên đến sáu nét. Mới có sáu nét mà anh ta xem bằng cả sáu tháng.
Đến sáng ngày thứ bảy, anh ta vừa cầm miếng miểng sành lên định obế gạch thêm một nét nữa (và lần nầy sẽ thêm một gạch chéo để đánhdấu trọn tuần lễ) thì nghe có tiếng mở cửa lạch cạch bên ngoài. Tư Cầu vội buông tay xuống chạy a lại cửa.
Tên thông ngôn tay cầm tờ giấy đánh máy tươi cười bảo anh ta:
- Ê tụi, có đồ đạc gì lấy đem ra hết...
Tư Cầu hỏi liền:
- Bộ đi hả ông?
- Ừ, có quần áo gì thì mang ra hết nghen chú em!
Tư Cầu xăng xái bước ra khỏi cửa:
- Tui chỉ có mình trơn vầy nè chớ có gì nữa đâu! Sáng hôm đó mấy ổngxách cổ đi tuốt lên trên nầy nên có lấy áo quần gì đem theo để thayđổi đâu!
Tên thông ngôn gật gù:
- Ừ phải, qua quên khuấy đi mất... Để qua kiếm bậy một cái áo trây-di cũ để chú em mầy đem theo phòng hờ khi lạnh lẽo...
- Cám ơn ông nhiều lắm. Mà ông biết mấy ổng tính đưa tui đi đâuvậy hả ông?
Tên thông ngôn có vẻ do dự một hồi rồi đáp:
- Chắc chú em qua bót Ca-ti-na trước để coi ở bển họ tính sao, nếu họkhông nhận thì đem đi chỗ khác.
Tư Cầu lo lắng hỏi ngay:
- Ủa, bộ ở trên nầy có nhiều chỗ giam lắm sao ông?
- Ối thiếu gì... Mà chú em đừng lo không ở được chỗ này thì ở chỗkhác... hổng ngủ bờ ngủ bụi đâu mà sợ!
Tư Cầu gượng cười:
- Mấy ổng giữ kè kè như vầy còn ngủ lang ngủ chạ đâu được! Tui mongđược ở một chỗ nào yên yên, để mấy ổng xét mau mau cho tui được dìadưới sớm.
Tên thông ngôn muốn tìm lời an ủi anh ta nhưng rồi cũng chỉ nóiđược một câu:
- Thế nào chú em cũng ra sớm... chú em cứ tin như vậy đi?
Tư Cầu thở dài:
- Thì tôi cũng ráng tin như vậy chớ biết sao!
Rồi anh ta lủi thủi đi theo tên thông ngôn ra phía trước sân trạibinh leo lên một chiếc xe đã có mấy tên lính cầm súng ngồi chực sẵn. Tên thông ngôn vội chạy đi để rồi mang lại một chiếc áo nhà binh traocho Tư Cầu với mấy gói thuốc lá nữa.
Thấy tên thông ngôn đứng nguyên ở dưới đất Tư Cầu lo lắng hỏi:
- Ủa, bộ ông hổng đi theo xe sao?
Tên thông ngôn chỉ mấy tên lính Tây:
- Có mấy ổng đi thôi, còn qua ở lại.
Vừa lúc đó một viên đội từ trong văn phòng bước ra xe leo thẳng lên xengồi phía trước bên cạnh người tài xế, và chiếc xe rồ máy chuyển bánh.
Tên thông ngôn giơ tay vỗ nhẹ vào lưng Tư Cầu:
- Thôi đi mạnh giỏi nghe chú em, rồi về cho sớm!
Tư Cầu ngó ngoái lại và cúi đầu chào:
- Ông ở lợi mạnh giỏi... thiệt hổng biết chừng nào tui mới trả ơn ôngđược!
Tên thông ngôn nhún vai rồi đứng yên nhìn chiếc xe từ từ chạy racổng chánh của thành lính.
Tư Cầu bỗng nhiên cảm thấy lo lắng nên lại y như hồi mới lên xe dưới CầuKè. Mấy ngày rày, anh mong cho sớm đổi chỗ để xem số phận sẽ đượcđịnh đoạt như thế nào, nhưng đến khi ngồi trên xe đi, anh ta lại đâmra bồn chồn lo sợ...
Viên đội trên xe đưa Tư Cầu xuống hết hai sở rồi mà nơi nào cũng khôngchịu nhận anh ta hết. Chiếc xe cứ chạy lòng vòng trong thành phố và làm cho Tư Cầu sốt ruột thêmlên. Cuối cùng, chiếc xe trực chỉ về hướng Chợ-lớn và viên đội chở Tư Cầu gởituốt vô căng Phú Lâm. Tư Cầu thấy có nơi chịu nhận mình nên cũng hơi yêntâm, chớ anh ta có ngờ đâu cái căng này là nơi giam chứa những kẻthuộc hạng “ăn dầm nằm dề” không có tội gì cho nặng lắm nhưng cũngkhông biết đến bao giờ mới được thả ra.
... Lúc mới bước chân vào trại giam, Tư Cầu cũng vững bụng đôi chút vìthấy đông nghẹt người đồng cảnh ngộ. Anh ta liền được giới thiệu với anh đại diện cùng những nhân viên phụtrách về trật tự trại. Anh em trong trại thấy có người mới đến nên bu lại hỏi thăm hỏi nomanh ta tíu tít. Và các câu hỏi thăm cũng không ngoài vấn đề: tại saobị bắt, bị bắt ở đâu, bị bắt lâu mau cùng gia đình vợ con như thế nào...
Một bác tuổi cũng “sồn sồn” nghe Tư Cầu nói là mình ở tỉnh Cần Thơ liềnchen vô níu vai anh ta hỏi:
- Ủa, bộ chú em ở Cần Thơ hả?
- Dạ phải... chắc bác cũng ở miệt đó?
Bác kia vồn vã đáp:
- Ừ, qua cũng ở chung một “xứ” với chú em, qua ở Ngãi Tứ chắc chú emmầy biết chớ?
Tư Cầu mừng rỡ nói:
- Tui ở dưới Rạch Chiếc đó bác! Cha, không dè lên đây mà còn gặp bàcon mình ở dưới. Mà sao bác lại... ở đây vậy?
Bác kia cười ngất rồinói:
- Thì cũng giống na ná như chú em mầy vậy, nhưng qua đi một chuyến gheheo bị tàu tuần Tây nó bắt thẩy luôn lên trên nầy ở riết cho tới bâygiờ...
Thấy có người cùng xứ sở trong trại giam, Tư Cầu như thêm vững lòng. Anh tasốt sắng hỏi thêm:
- Vậy chớ ở nhà bác có ai hay biết gì không? À, bác thứ mấy để tuikêu cho tiện?
- Ờ, qua thứ tám. Ở... dưới nhà của qua hay lâu rồi, nhờ có người trênnầy được thả dìa, qua nhắn tin theo.
Tư Cầu mừng rỡ hỏi luôn:
- Bộ ở đây cũng thả dìa được nữa sao bác? Mà họ có thả... hoài hoàihông bác?
Bác Tám cười đáp:
- Thì có bắt thì phải có thả chớ chú em! Nhưng thả... lai rai vậy. À, chú em bị bắt lâu mau rồi?
Tư Cầu trả lời liền:
- Dạ, tui bị bắt có cả tuần lễ rồi bác Tám à.
Bác kia bắt cười xòa. Thấy vậy, Tư Cầu ngơ ngác nhìn bác rồi ấp úng hỏilại:
- Còn bác, bác bị kẹt bao lâu rồi vậy?
- Ối, qua mới bị giam có gần một năm...
- Ý trời mới có gần một năm?
Bác Tám gật đầu:
- Ở đây, cái “cỡ “ đó là thường... có người bị kẹt hồi Tây mới quađây nữa.
Tư Cầu như mất hứng ngồi bí xị. Một hồi lâu anh ta móc gói thuốc ra mời bác Támvà mấy người ngồi chung quanh đó. Ai nấy đều sốt sắng đưa tay rútlấy điếu thuốc một cách rất trịnh trọng và đầy vẻ nâng niu.
Tư Cầu vừa phà ra một hơi thuốc vừa thở dài:
- Cái điệu này, phần tui chưa có ăn nhằm gì hết. Tui bị bắt cả tuầnnay tưởng đã lâu dữ lắm ai dè so lại thì không bằng ngày lẻ của mấybác.
Bác Tám vỗ vai an ủi anh ta:
- Ối, coi vậy mà mấy hồi chú em ơi! Cũng có khi mấy ổng thả bất tửlắm chớ đâu phải chỉ do ở lâu hay mới. Hơi sức nào chú em lo buồn,thây kệ bà nó mình cứ nhắm mắt đánh liều rồi muốn tới đâu thì tới...
Tư Cầu nhăn nhó hỏi thêm:
- Thì đã đành như vậy rồi, nhưng sao mấy bác... ở hoài trong nầy màchịu nổi?
Bác Tám cười xòa:
- Chớ mình chịu hổng nổi thì ai vô đó mà “chịu” thế cho mình? Để quanói đây rồi chú em mầy nghiệm coi có đúng không: ở riết rồi cũng quenchú em à!
Tư Cầu cười gượng:
- Cha, chắc cái điệu nầy tui... quen hổng nổi đâu!
Vừa lúc ấy có tiếng kiểng đổ một hồi dài, những người ở trong trạivội vã đứng dậy đi ra ngoài cửa. Tư Cầu còn đang ngơ ngác chưa hiểu gì thìbác Tám đã níu tay anh ta lôi dậy:
- Thôi đi ăn cơm chú em! Chắc mấy hôm nay thèm gạo lắm phải không?
Tư Cầu thẫn thờ đáp:
- Cũng không thấy thèm gì lắm, nhưng nhai ba cái bánh mì nhà binh thétrồi trẹo hàm hết.
Bác Tám vui vẻ nói:
- Đó, ai mới vô thì cũng muốn... bỏ ăn hết, nhưng ở quen quen đôi batháng, cha nào cha nấy cũng ních tới năm sáu tô cơm gạo đỏ, và buổichiều còn vắt cơm vô trại để... dằn bụng ba hột nữa chớ!
Tư Cầu có vẻ không tin nhưng cũng đẩy đưa cho qua:
- Vậy hả!
Bác Tám vừa cặp tay anh ta đi ra ngoài ăn cơm, vừa tươi cười nói:
- Thôi gượng vui lên chớ chú em! Chú em còn trẻ quá mà! À, tự nãygiờ qua quên hỏi chú em tên gì, thứ mấy để kêu cho tiện chớ cứ gọitrống không hoài coi cũng... kỳ!
Tư Cầu ân cần đáp:
- Ối, tui cũng như con cháu của bác vậy! Tui tên Cầu thứ tư, bác kêuđại tên tui cho nó... dễ.
Bác Tám cặp chặt thêm tay anh ta:
- Vậy thì... chú Tư, xin mời chú em ra dùng cơm với qua... lấythảo! Mau chú em, không thôi tụi nó “lùa” hết đa!
Cả hai ngó nhau cười xòa rồi rảo bước đi gấp lại chỗ dọn cơm.
Tư Cầu đã hơi quen với cuộc sống mới tại trại Phú Lâm. Mới ban đầu anh tacòn lóng ngóng từng ngày, từng tuần... riết rồi hết biết chờ đợi tớibao giờ nữa, nên cũng đâm lì ra bỏ lún việc mong đợi ấy.
Một buổi chiều, trong lúc mọi người trong căng đều vui vẻ: kẻ họp nhauđánh cờ, người tụ lại kể chuyện tiếu lâm hay chuyện ly kỳ gì khác, vàở cuối trại, một nhóm anh em đang thưởng thức mấy câu vọng cổ rất mùicủa một anh bạn tốt tiếng, có cả một cây kìm và ghi-ta phụ họa...trong lúc ấy Tư Cầu ngồi dựa lưng vào vách nhìn một đám mây trôi qua mấylỗ mắt cáo của tấm lưới sắt bao quanh phía trên tường trại.
Bác Tám lẳng lặng đến ngồi một bên anh ta lúc nào mà anh ta cũngchẳng hay. Một hồi lâu sau, bác nhẹ nhàng đặt bàn tay lên vai anh ta.
Tư Cầu giựt mình quay đầu lại:
- A, bác! Vậy mà tui tưởng ai chớ! Sao bác hổng vui chơi môn gì vớimấy anh em kia hết vậy bác?
Bác Tám nghển cổ lên:
- Coi, chú Tư mầy sao lẹ miệng quá vậy? Câu đó đáng lẽ để qua hỏi chúem mới phải, bây giờ chú em hỏi ngược lại qua!
Tư Cầu chỉ biết cười trừ...Thấy vậy, bác Tám ngồi xích lại móc thuốc ra mời nó, rồi chỉ đám anh emđang vui chơi trong trại:
- Đó chú em coi, phải ai cũng ngồi một đống như chú em hết thì cáitrại nầy chẳng khác gì nhà mồ!
Tư Cầu trả lời cầm chừng:
- Thì cũng có người vầy người khác chớ bác!
- Qua thấy chú em ngồi riết ở trong trại buồn, nên qua tính rủ chú emra làm cỏ-vê ở ngoài cho nó giãn gân, giãn cốt một chút, chớ cứ sốngbó rọ hoài... phát thủng chết lần chết mòn đa chú Tư nó!
- Ở trong trại, tui cũng có làm... công tác vệ sinh chớ bác!
- Ối, như vậy mà ăn nhậu gì! Chú em cứ ở trong rợp hoài da thịt bủngxì hết. Qua muốn kêu chú em theo qua đi “lao công” ở bên ngoài... cónắng có gió coi vậy mà cũng đỡ lắm chú em à! Hơn nữa, có đi ra ngoàimình nhìn thiên hạ đi qua đi lại... cũng đỡ khổ nhiều lắm!
- Thì ở đây, anh em mình trong trại đi qua đi lại chen chưn không lọtchớ bộ thiếu sao?
- Trời ơi, sao chú em mầy thiệt thà quá vậy ! Qua nói thiên hạ làthiên hạ... ở ngoài đời chớ đâu phải thứ tù như tụi mình! Nhứt làgiát sáng nhìn qua hàng rào dây kẽm, thấy các bà các cô đi chợ rầnrần... coi cũng nôn quá chú em ơi! (rồi bác cười hấp tấp nói tiếpliền theo) Qua nói đây là nói cho... chú em, chớ phần qua thì già cảrồi, mấy thứ đó qua đâu có ham nữa!
Tư Cầu cũng cười đáp:
- À cái đó thì tui cũng... bái luôn.
Bác Tám nghiêm mặt lại nói tiếp:
- Thôi dẹp cái chuyện tầm xàm đó qua một bên đi! Bây giờ qua trở lạichuyện hồi nãy: vậy chú em có ưng theo qua ra ngoài làm cỏ-vê không?Nếu chú em chịu thì qua nói với anh đại diện sắp đặt để bắt đầu sớmngày mơi này tụi mình đi làm luôn.
Tư Cầu gật đầu nhưng không có vẻ gì hăng hái cho lắm:
- Được rồi, bác nói giùm đi để mơi tui tháp tùng theo...
Nghe giọng nói của Tư Cầu xụi lơ như vậy, bác Tám khều nó bảo thêm:
- Ê tụi, chỗ làm đó ngon lắm nghen! Thiếu gì đứa ở trong trại muốnnhảy vô “sở” đó, nhưng nhờ qua có... “ngoại giao” nhiều, nên tụi mìnhmuốn đi làm chỗ ấy lúc nào cũng được hết!
Tư Cầu vội nắm lấy cánh tay của bác Tám:
- Thì tui biết vậy rồi mà! Tui cám ơn bác nhiều lắm... thiệt vô đâytui gặp được bác kể như nhờ phước đức ông bà gì để lợi nhiều lắm vậy.
- Ối, ơn với nghĩa gì đó chú Tư! Mình là người cùng xứ sở với nhau aigiúp nhau được cái gì thì cứ giúp. Qua thấy chú em hiền lành quathương lắm, để chuyến nầy dìa dưới, thế nào qua cũng kiếm một chỗ làmăn đàng hoàng và lịch sự người để qua làm mối cho chú em!
Tư Cầu xô nhẹ vai bác Tám ra:
- Cái đó thì tui xin... can bác! Thời buổi nầy, một thân một mìnhđây mà còn chẳng biết sống chết vào lúc nào; đèo bồng thêm vợ con lùmđùm lề đề nữa chỉ thêm lo chớ sướng ích gì!
Sáng hôm sau, Tư Cầu theo bác Tám và một số anh em nữa xếp hàng ra khỏi trạiđể đi “lao công”.
Tốp của hai người nầy được chỉ định vào làm cỏ và săn sóc mấy bồnbông ở khoảng đất chung quanh nhà viên Trung úy Pháp cai quản trạigiam.
Vừa tới chỗ làm, bác Tám đã vội khoe với Tư Cầu:
- Ê chú Tư, “chỗ” của tụi mình coi bộ dễ thở đa chú. Nè, chú ngó rangoài đường coi: xe cộ thiên hạ dập dìu vui vẻ quá há! Mà chú đừngrề lại gần hàng rào dây kẽm đó nghen, ba thằng gạch mặt ở trên chòicanh nó thấy nó “ria” liền đa!
Tư Cầu trề môi nhún vai:
- Tưởng cái gì khác chớ cái đó... tui biệt có thèm!
Bác Tám gật gù:
- Nếu vậy thì chú em mầy bảnh!
Công việc của bác Tám và Tư Cầu có việc săn sóc và tưới nước mấy bồn bông.Riêng trong ngày đầu tiên, hai người lo cắt xén mấy hàng rau dừakiểng “chạy chỉ” xung quanh mấy bồn bông. Họ tỉ mỉ cắt từng cái lá,từng cọng cây sao cho thật bằng đầu và thẳng đứng ở hai bên.
Tư Cầu cầm cây kéo nhấp nhấp liền tay, anh ta chăm chú tỉa từng cái lá mộtvà có vẻ như mải mê với công việc. Bác Tám liếc mắt trông thấy như vậy cũng hả hê một phần nào. Đoạnbác tươi cười kêu Tư Cầu:
- Ê, chú Tư nó! tụi mình làm như vầy thiệt chẳng khác ba anh thợ hớttóc tỉa ngọn tóc... và còn kỹ hơn họ nữa là khác! Thiệt chỉ cómấy cha nội tù mới dư thì giờ mà làm chuyện lắc rắc kỹ lưỡng như vầythôi!
Tư Cầu ngừng tay kéo, ngước lên vui vẻ đáp:
- Bác nói đúng đa! Tui dám chắc ở ngoài đời làm gì có thứ bồn bôngliếp kiểng khéo léo như trong nầy phải hông bác? (rồi anh ta chépmiệng than) Hồi còn ở dưới vườn, bắt tui phát mấy công đất tuicũng chịu, chớ ai thử thời bắt tui ngồi tỉa từng cái lá chút bíu nhưvầy, tụi... chạy tét luôn!
Bác Tám chận lời anh ta lại liền:
- Đọ, đi ba đồng bảy đổi gì rồi chú em cũng... chặt cua về dưới vườnhoài hè! Qua nói dẹp luôn cái chuyện đó qua một bên đi, càng nhắctới càng rầu thúi ruột chớ ích gì!
Tư Cầu xẻn lẻn đáp:
- Thì tui vui miệng nói chơi vậy chớ bộ ai... Mà thôi trời nắng nóngdữ rồi đa! Tui thấy khát nước rồi bác!
Bác Tám phủi tay đứng dậy:
- Khát nước thì đi uống và nghỉ xả hơi một hồi.
Tư Cầu do dự hỏi:
- Nhưng chưa gì mình nghỉ ngơi, mấy ổng có la rầy hông bác?
Bác Tám lôi anh ta đi:
- Rầy khỉ khô họ! Ở đây tụi nó cũng dễ chịu ở cái chỗ đó: tụi nókhông hối thúc gì hết miễn là mình chịu khó... ở tù một chút! Ờ, quaquên dặn chú Tư nó điều nầy nữa: ở đây, trừ ra công tác vệ sinh ởtrại thì không kể, mọi công việc lao công hay cỏ-vê gì khác, mình cứcà rịch cà tang làm tới đâu hay tới đó... Ngày rộng tháng dài mà!Thủng thỉnh mà làm, chớ làm săng lên quá hết công việc... thấtnghiệp đa chú!
Khi đi đến sân sau trước nhà bếp, Tư Cầu thấy trên mấy hàng dây kẽmphơi quần áo có mấy cái áo dài màu và quần áo đàn bà, anh ta lấy làmngạc nhiên day qua hỏi nhỏ bác Tám:
- Nè bác Tám, sao có quần áo đàn bà phơi đầy ở đây hết vậy?
Nghe Tư Cầu hỏi về mấy cái áo dài và quần áo đàn bà phơi trên dây kẽm, bác Támmỉm cười:
- Cha chú em tinh mắt quá há!
Tư Cầu hơi mắc cở nên tìm cách nói cho qua:
- Thì... thấy nó phất phơ trước mắt nên hỏi vậy thôi... vì tui lấylàm lạ sao lại có những thứ đó ở đây...
Bác Tám hớp một ngụm trà Huế rồi đáp:
- Bởi vậy qua mới nói chú mầy tinh mắt! Quần áo ấy là của vợ ông quanhai cai quản căng của tụi mình đó chú Tư!
Tư Cầu nhìn lại phía sào phơi quần áo, rồi nhìn bác Tám:
- Ủa, quần áo của vợ ông hai? Bộ ổng hổng có vợ đầm hay sao hả bác?
.... Còn tiếp :77:
PS khoá 72G
11-05-2009, 01:58 AM
** 5
Bác Tám cười xòa:
- Dữ hông, có bấy nhiêu đó mà tự nãy giờ qua coi bộ chú Tư nó thắcmắc ghê quá! Thì có gì lạ đâu, mấy ổng qua bên nầy coi vậy cũng buồnnên có vợ lền khên... Mấy cô chơi bời đó thiếu gì chú Tư!
Tư Cầu gật gù:
- Hèn chi tự nãy giờ tui cứ lấy làm lạ hoài tại sao nhà ông hai tâymà lại phơi áo dài đàn bà mình... Té ra là áo của vợ ổng. (rồi anh tathắc mắc hỏi thêm bác Tám) Nè bác, nhưng sao mấy ổng là quan quyền bự nhưvậy mà lại chịu cặp với mấy cô chơi bời hả bác? Bộ mấy ổng hổng sợ taitiếng gì sao?
Bác Tám vỗ vai anh ta, cười đáp:
- Chú Tư sao thiệt thà quá đỗi! Mấy ổng qua bên nầy đánh giặc, buồnbuồn nên cặp mấy cổ chơi qua đường vậy chớ có gì đâu mà tai vớitiếng!
Tư Cầu có vẻ mắc cở:
- Thôi mà bác, bác ngạo tui hoài.
- Giỡn khỉ gì, qua nói thiệt đa! Đâu chú em nhìn thẳng lại qua coi!À... à mắt lớn mà ướt ướt, lông mi chớp lia, tóc mướt rượt... môidầy dầy nhưng ở mép có ngấn... chua cay... người đa tình đa cảm, nhưngnhút nhát không quyết định và chắc phải bị đàn bà... đá đít đến nămbảy chục cái...
Tư Cầu cười rộ:
- Bác nói trật lất! Đàn bà nào đâu mà bác nói hàm hồ như vậy.
Bác Tám như không chú ý đến lời của Tư Cầu, nắm lấy bàn tay trái của anh talật ra chăm chú xem chỉ tay:
- Đúng rồi. Bàn tay chú em cũng rõ mồn một đây nè: số đào hoa...nhưng lằng nhằng quá đỗi. Đào hoa kiểu nầy thành ra... đào tẩu hết,nghĩa là rút cục rồi chú em chỉ còn có cái mình trơ...
Tư Cầu tuy bắt đầu chú ý đến những lời của bác Tám nhưng còn làm bộ hỏilơi:
- Bác học xem tay xem tướng hồi nào mà dám nói dựng đứng như vậy chớ?
- Thì học ở trong nầy chớ học hồi nào. Thôi mà chú Tư nó có muốn coitới thì nói để qua xem kỹ chớ đừng làm bộ mại hơi hoài...
Tư Cầu chỉ biết cười trừ.
Vừa lúc đó có tiếng đàn bà léo nhéo ở trên nhà làm Tư Cầu đứng sững lắngtai nghe, rồi có tiếng mở cửa sổ trên lầu. Anh ta ngẩng đầu nhìn lên và chỉ thấy thoáng qua một cái lưng đàn bàcòn để trần với chiếc áo nịt con màu đen.
Tư Cầu há hốc miệng rồi lẩm bẩm nói:
- Ủa... sao tui coi quen quá...
Bác Tám cũng quay đầu nhìn lại, nhưng rồi bác vội níu áo Tư Cầu giựt giựt:
- Thôi cha nội ơi! Cho qua can đi, chú em mà làng chàng ngó bậy ngóbạ thứ nầy, thằng quan hai nó thấy bất tử thì... mệt cầm canh đa chúem.
Tư Cầu mắt vẫn lấm lét nhìn lên lầu và lấp bấp trả lời:
- Đâu có bác...
Bác Tám kéo anh ta đi chỗ khác:
- Hổng có thì tốt! Chú em đừng tưởng mới đây nghe qua nói có số đào hoarồi nhè vợ của nó mà “đá bóng” thì... tận số nghen chú em!
Tư Cầu chống chế:
- Bậy nà, tui đâu có dại đến mức đó bác! Nhưng tôi trông người đàn bàđó quen quá. Hồi nãy nghe tiếng nói không thôi, tui cũng bắt giựtmình...
Bác Tám lắc đầu quầy quậy:
- Thôi, thôi đi cha nội! Đừng có nhìn quàng nhìn xiên mà mang khổ đa!
Tư Cầu nói giọng quả quyết:
- Thiệt mà bác! Tui nghe tiếng nói và thấy phía sau lưng của... bàquan hai sao giống một người đàn bà mà tui quen quá! (rồi nó thởdài nói tiếp) Nhưng người tui quen đó ở xa tít mù chớ đâu có mặt trênnầy được. Có lẽ người giống người...
- Có lẽ khỉ gì, chắc mẻm như vậy rồi!
Tư Cầu nín thinh một hồi rồi quay qua hỏi bác Tám:
- Nè bác, vậy chớ bác có gặp tận mặt bà hai lần nào chưa? Bả là ngườiở đâu bác có biết... nghĩa là bác có nghe ai nói lợi hông.
Bác Tám nheo nheo mắt nhìn anh ta rồi chậm rãi hỏi lại:
- Ê chú Tư, sao chú hỏi tới hoài vậy chú? Chú muốn gặp mặt bả hả? Chúmần ở đây thế nào cũng có ngày giáp mặt mà! Còn cái việc... gốc gáccủa bả là người ở đâu thì qua cũng chưa rõ. Ối, mấy bà chơi bời đótrôi nổi bình bồng thì biết xứ sở làm khỉ gì.
Tư Cầu đưa đẩy cho xuôi theo:
- Ờ, bác nói nghe cũng có lý... (nhưng rồi anh ta lại tò mò hỏithêm) Mà bác thấy bà hai có con cái gì không?
Bác Tám cười đáp:
- Ta đã nói gái chơi bời mà con cái gì! Bộ chú Tư hổng rành cáichuyện đó sao?
- Vậy hả, tui nào có biết...
Bác Tám sốt sắng nói thêm:
- Tui nói là nói vậy chớ bà hai đây cũng điệu lắm chớ hổng phảigiống như thứ hư thân mất nết khác đâu. Qua coi bộ bả cũng biết tộinghiệp cho những kẻ tù tội như tụi mình. Chú em hổng biết chớ thiếugì người đàn bà lấy Tây rồi đụng ai cũng “sạt-cà-rây-cu-xoon” tướihột sen còn quá mẹ mấy ông Tây chánh hiệu “con nai nằm” nữa!
Tự nhiên Tư Cầu cảm thấy hớn hở:
- Nói vậy bả cũng khá hén bác!
- Ừ, anh em lên mần ở đây thường được bà cho thuốc hút hay bánh mìnhà binh ăn hoài. Bả được nhứt ở chỗ đó!
Bác Tám nói xong như khoái chí điều gì nên cười xòa.
Đoạn hai người lững thững bước đi ra ngoài sân chỗ mấy bồn bông đểtiếp tục làm công việc bỏ dở ban nãy. Khi hai người ló mặt ra ở gốc sân, thì Tư Cầu đã chỉ kịp thấy vợ viên quanhai quần áo đàng hoàng leo lên ngồi phía trước chiếc xe díp bên cạnh têntài xế nhà binh da đen, và chiếc xe rồ máy chạy vọt thẳng ra phíacổng ngoài.
Tư Cầu đứng ngẩn người nhìn trân trối theo chiếc xe hơi đã khuất trongnháy mắt...
Bác Tám nắm vai anh ta lắc mạnh mấy cái:
- Ê chú Tư... bớ ba hồn bảy vía chú Tư dìa ăn cơm ăn cá!
Tư Cầu giựt mình quay lại và khi nghe câu “gọi hồn” bỡn cợt của bác Tám anh tabắt tức cười theo bác:
- Bác cứ ngạo tui hoài.
Bác Tám làm ra vẻ nhăn nhó kêu than:
- Cha, qua coi bộ chú em mầy “lậm” quá rồi! Mới có ở tù chưa nóngchỗ nằm mà qua coi bộ chú em mầy... thấy đàn bà là chịu hết nổi! Cáiđiệu nầy rủi kẹt chừng một vài năm nữa, “nó” lên tới óc thì chú emmầy nguy!
Tư Cầu xô nhẹ bác ra:
- Bác cứ nói giỡn hoài!
x
x x
Đến buổi chiều, Tư Cầu nóng ruột cho mau đến giờ đi làm vì suốt buổi sánganh ta thắc mắc rất nhiều về bà vợ của ông quan hai.
Anh ta sốt sắng chực sẵn ở chỗ tập họp điểm danh trước khi sắp hàngđi làm bên ngoài. Thấy bộ tịch anh ta như vậy, bác Tám mỉm cười... hoàinghi nhìn anh ta và bảo:
- Mới đi làm có một buổi mà qua coi bộ chú em “bắt xăng” dữ rồi đa!
Tư Cầu ngó lảng ra chỗ khác:
- Thì... sẵn dịp tui ngồi chơi ngoài nầy cho mát để đợi giờ đi làmluôn, chớ có cái gì đâu bác...
Kiểng đổ giờ đi làm chiều...
Tư Cầu và bác Tám lại được đưa đến chỗ cũ, và trong suốt buổi chiều hai người loxách nước để tưới mấy dãy bồn bông.
Tư Cầu hơi nóng lòng vì trong nhà viên quan hai lặng trang. Mấy lần anh ta tính kêu bác Tám để hỏi dò và nói chuyện chơi cho đỡ buồn,nhưng anh ta nín luôn vì sợ bác sẽ tìm cách nói soi mói lại.
... Tư Cầu và bác Tám đang đứng chờ cho nước ở vòi chảy đầy thùng để rồi hè nhauxách ra đằng trước tưới bông, thì nghe có tiếng cười giòn tan của bàquan hai ở trên lầu. Tiếp theo đó có tiếng mở cửa sổ rột rẹt...
Tư Cầu vội ngẩng đầu nhìn lên, lòng hồi hộp vô cùng.
Hai cánh cửa sổ mở toang ra đập mạnh vào vách tường.
Bà hai, hai tay vịn cao vào hai bên thành cửa, đứng ưỡn người ngửamặt lên trời như để đón hứng ngọn gió mát lồng lộng thổi vào...
Ở dưới nầy, Tư Cầu sửng sốt nhìn lên. Anh ta lắc đầu liền hai ba cái nhưđể nom cho rõ, chớp mắt lia một hồi như để tin chắc rằng nhãn quankhông bị hoa mờ... Rồi anh ta há hốc miệng ra, muốn kêu một tiếng mà như bị đớ lưỡi. BácTám đứng bên cạnh anh ta cũng đâm ra luýnh quýnh lây.
Chiếc thùng thiếc đầy tràn nước mà hai người không ai hay biết vàbỗng tuột khỏi bàn tay của Tư Cầu... bác Tám hốt hoảng gượng xách một bên quaithùng lên nhưng không kịp vì đã quá trễ... Đít của chiếc thùng nặng đầy nước rớt nện mạnh vào mặt đất tráng ximăng nghe vang ầm.
Bà hai giựt mình nghiêng vội người ra ngoài khung cửa sổ nhìn xuống,rồi bà buông hai tay để chống lên thành cửa cúi gập tuốt ra ngoàiđể nhìn cho rõ hơn. Thấy người đứng ở dưới ngó sững lên, bà hai nhìn kỹ, lẩm bẩm: “Ai màmình trông ngờ ngợ như là anh Tư vậy cà... Ủa, đúng thằng chả rồi!”.Và bà mừng quýnh phát kêu lớn lên:
- Anh Tư!
Nhưng thấy người ở dưới đứng chết trân, bà lại ngập ngừng hỏi thêm:
- Ai đứng ở dưới có phải anh Tư không?
Tư Cầu mới tỉnh hồn, nhón chân lên, nhón chân xuống như muốn gần thêmngười ở trên lầu và lấp bấp đáp:
- Phải.... phải tui đây!… Tư Cầu đây mà!... Em Ba trên Nam Vang đó phảihông em Ba!
Bà hai cũng vội vã vừa gật đầu vừa gọi vọng xuống:
- Anh Tư! Em đây mà!
Rồi bà hai thụt tuốt vô trong. Tư Cầu nghe tiếng guốc vang rầm rầm trênmấy bực thang lầu và tiếng trống ngực của mình cũng đập to gần bằngnhư thế ấy.
Bác Tám níu tay anh ta lắc hỏi:
- Ủa bộ quen thiệt hả chú Tư?
Tư Cầu vừa thở vừa đáp:
- Tui nói có sai đâu: đúng là con Ba Xá-Lị trên Nam Vang chớ ai!
- Mà sao chú quen với bả hay quá vậy?
Tư Cầu chưa kịp trả lời thì con Ba (vì bà quan hai chính là con Ba trênchợ Nam Vang chớ không ai xa lạ) đã chạy a ra cười nói rối rít:
- Trời đất quỷ thần ơi... anh Tư! Vậy mà em nhìn hoài mà thiếu điềukhông nhận ra anh? Sao anh hổng kêu em hả?
- Trời ơi... em Ba! Mấy lần anh thấy em thấp thoáng anh nghi trongbụng quá... Anh nói với bác Tám đây hoài.
Con Ba mới để ý quay qua phía bác Tám.
Bác vội lấy hai tay lột nón lá xuống cắp nơi trước bụng:
- Dạ chào bà hai!
Rồi bác lấy cùi chỏ thúc vô hông Tư Cầu kê đầu gần anh ta nhắc bảo rất nhỏvà rất mau:
- Bà hai chớ “em em” gì!
Tư Cầu có vẻ bực mình nhưng cũng gượng dẹp sự sôi nổi qua một bên, sửa bộđứng lại ngay thẳng và đưa mắt liếc nhìn xung quanh.
Con Ba thấy vậy ngạc nhiên hỏi:
- Gì vậy anh Tư?
Tư Cầu ấp úng đáp:
- Dạ... hổng có chi...
Con Ba cau mày:
- Sao khi không anh có vẻ sượng ngang vậy anh Tư? Lâu ngày gặp anhbất tử như vầy mừng muốn chết mà em coi bộ anh ké né cái gì vậy hả?
Bác Tám lại lấy ngón chân cái khều khều vào chân anh ta, mắt bác nháynháy như muốn nhắc chừng cho Tư Cầu nhớ lời căn dặn của bác.
Tư Cầu trả lời lúng túng trong miệng:
- Dạ... bà hai...
Con Ba gắt gỏng:
- Xời ơi... em với anh mà anh cũng dạ với thưa vậy sao?
- Dạ... bị...
- Bị cái gì hả?
Tư Cầu nhăn nhó lấy tay chỉ chỉ lên phía nhà lầu.
Con Ba như hiểu ra, xì một tiếng rồi hỏi:
- Bị em là vợ của thằng quan hai hả?
Tư Cầu gật đầu liền.
Bác Tám tằng hắng rồi nói chen vô:
- Dạ thưa bà Hai, chú Tư đây nói như vậy cũng phải. Dạ đối với bàHai thì không sao, chớ đối với anh em tụi tui thì... phải giữ phép,rủi ro có chuyện gì thì khổ lắm, nhứt là ông quan hai đây... rủi aithọc mạch bậy bạ điều gì... ổng dám xách cổ tụi tui ra bắn nát óclắm chớ hổng phải chuyện giỡn. Tui ở đây lâu, tui biết: lúc trướccó mấy cha nội dưới trại đi làm cỏ-vê bên “căng ma dê” rồi chàng ràngvới vợ ba ông nội tây sao đó mà bị mấy ổng nện cho thiếu điều óimáu. Dạ tui tình thiệt nói ngay xin bà Hai thương giùm...
Con Ba mím môi có vẻ suy nghĩ rồi thẫn thờ nói:
- Bác nói như vậy cũng phải... À, bác thứ mấy vậy bác?
Bác Tám lẹ miệng đáp:
- Dạ thứ tám... Dạ tui với chú Tư đây ở chung một trại.
Tự nãy giờ Tư Cầu đứng lặïng thinh mắt không rời ngắm nhìn con Ba từ đầuđến chân: cũng vẻ mặt sắc sảo ấy, cũng vóc mình thon thon ấy... cókhác chăng chỉ có mái tóc nay đã uốn quăn.
- Anh Tư, anh làm cái gì mà đứng như trời trồng đi vậy hả?
Tiếng con Ba hỏi bất thần làm Tư Cầu giật mình anh ta luống cuống đáp:
- Dạ...
Con Ba cau mặt chận ngang:
- Dạ cái gì mà dạ hoài hủy vậy! Em cấm tiệt anh không được thưa gởinhư vậy nữa nghen!
Tư Cầu nhăn nhó nhìn sang bác Tám như để phân trần rồi quay qua nói:
- Thì... em, cũng nghĩ giùm tới hoàn cảnh của... anh hiện giờ. Emhổng nghe bác Tám đây nói hồi nãy đó sao?
Con Ba thở dài:
- Ờ cũng kẹt quá há! Thằng hai nầy nó cũng ghen thấu trời, nhưng emđâu có chịu non tay ấn đối với nó. (rồi con Ba hăng hái nói tiếp)Nó mê em thấy mồ, anh đừng có lo?
Tư Cầu chắc lưỡi:
- Cha, mấy thuở mới gặp lại nhau mà em khoe cái chuyện “mê” đó nghesao... ớn quá!
Con Ba mỉm cười tát nhẹ vào má anh ta:
- Anh sao... còn anh, mấy năm mới gặp mặt anh mà anh vẫn kỳ cục nhưthường! Anh khó tánh quá mẹ người ta!
... Bác Tám đứng bên nầy như canh chừng từ đời nào, vội tằng hắngmột tiếng lớn rồi nói chen vô:
- Thôi chú Tư ơi, tụi mình lo đi tưới kiểng xăng xăng lên kẻo trễ.(rồi bác day qua nói với con Ba) Thưa bà hai, xin phép bà để haianh em tụi tui đi mần công việc... chứ để đến chiều nay ông xếp Tâyổng đi rảo, thấy chưa tưới giáp hết ba cái bông kiểng... thì đố khỏibị ổng mần thịt, và hổng chừng còn xuống dưới trại cấm luôn không chotụi tui lên đây nữa.
Tư Cầu nghe bác nói như vậy cũng hoảng kinh:
- Ừ phải đa bác!
Rồi anh ta quay sang nhìn con Ba gượng cười, nhún vai như có vẻ camđành với số phận.
Con Ba thở dài sườn sượt nhưng cũng ráng nói đẩy đưa với bác Tám:
- Ờ... cũng phải... nhưng sợ khỉ gì! Có tôi đây làm chi! Tôi cóthiếu gì cách để nói cho hai anh em bác hay lãnh cho hai người lênlàm mỗi ngày luôn ở trên này chớ không phải đổi thay đi đâu nữa hết.
Bác Tám tỏ vẻ vồn vã đáp:
- Dà bà hai nói vô một tiếng thì... dễ ợt rồi, nhưng mới ban đầu, theotôi nghĩ thì cũng nên... để thủng thỉnh rồi liệu bề mà tính cho nóhổng có cái gì trục trặc hết. Dạ anh em bị kẹt trong này ai aiđược gặp bà hai cũng đều... dễ thở hết!
Con Ba có vẻ vừa ý lắm, nhưng tìm cách nói cho giả lả:
- Ối, anh em bị nạn như vầy tôi tìm cách giúp được chút nào hay chútnấy... Cũng người mình với nhau chớ ai vô đó...
- Dạ phải...
Rồi bác lại hối Tư Cầu:
- Chú Tư, tụi mình hè nhau xách nước một hơi để tưới kiểng cho rồi đichú!
Tư Cầu “ừa” một tiếng không mấy hăng hái rồi miễn cưỡng với tay xách thùngnước lên.
Con Ba lại bước theo:
- À mà quên nữa anh Tư! Em quên hỏi: vì sao anh bị bắt lên tới trênnầy lận? Tự nãy giờ mắc lo nói dông nói dài nên lú ruột lú gan đimất!
Tư Cầu đặt thùng nước, cười lạt hỏi lại:
- Ờ quên nữa, còn em, vì sao em trôi giạt tới đây?
- Vậy mà cũng hỏi: vì em là vợ của thằng chúa ngục nầy nè!
- Thì cũng như anh: vì anh là thằng tù của ông chúa ngục đó!
- Hứ lãng òm! Đến non nước nầy mà anh còn nói giỡn chớ! À mà quên nữa:từ hồi anh về xứ tới bây giờ, anh đã có vợ con gia đình gì chưa anh?
Tư Cầu xụ mặt lấy ngón chân cái ấn ấn chỗ cát đất bị nước trong thùng chảyrỉ ra làm cho ướt mềm:
- Chuyện của anh thì còn dài lắm để bữa nào khác anh sẽ kể hết đầuđuôi ngọn ngành cho em nghe. Còn em, từ ngày anh dìa xứ, em làm gìnữa... à, còn thằng Năm ra sao em? Cô Năm bán quán chỗ anh ở đậucó nhắc nhở gì anh không?
Con Ba thở dài đáp:
- Chuyện của em cũng còn dài... mình còn gặp nhau nữa mà lo gì!
Tư Cầu lại xách thùng nước lên:
- Ờ phải... Thôi anh đi làm công chuyện nghen!
Nói xong anh ta rảo bước đi về phía trước sân. Con Ba đứng tần ngầnnhìn theo, rồi như tự khám phá ra một niềm vui gì mới mẻ, nó hí hửngquay trở đi vô dãy nhà bồi bếp. Đi ngang qua bụi trúc đào, nó nhảytrửng lên lẩy ngang một chùm hoa màu hường tươi, rồi tiện tay ngắttung hết ra ném túa lên trên sân cỏ.
x
x x
Tư Cầu ngồi dựa lưng vào vách trại, thấy bác Tám đang đứng chắp tay sau lưngcúi xuống xem anh em khác đánh cờ, nó vội kêu lên:
- Bác Tám lại đây chơi bác!
Tiếng của Tư Cầu quá to làm mọi người quay đầu nhìn lại, và sau khi nhậnthấy không có gì khác lạ một anh đã lên giọng mỉa mai:
- Cha, bữa nay cóc mới mở miệng đó anh em ơi!
Một anh khác chêm vô:
- Vậy mà tao tưởng... còi a-lẹt chớ!
Tư Cầu nghe “dư luận” như vậy mới biết mình hơi “lố” nên xẻn lẻn cúi gầmmặt xuống. Bác Tám bước đến thổi cho sạch bụi cát rồi ngồi sát một bên anh tacười tủm tỉm hỏi:
- Cha, bữa nay qua coi bộ chú em... hứng chí quá vậy!
Tư Cầu không biết trả lời sao nên móc ra một gói “ách chuồn” mời bác:
- Hút bậy một điếu chơi bác.
Bác Tám mân mê điếu thuốc trong tay rồi ngước mắt lên hỏi:
- Của bả hả?
Tư Cầu gật đầu:
- Hồi ở Nam Vang tui đã nói không ưa thứ thuốc thơm này mà... bả cứkhông nghe.
- Cha bả cưng chú quá há!
Tư Cầu có vẻ mắc cở nhưng rồi nói thêm bằng một giọng thật tha thiết:
- Thì bác nghĩ coi tình xưa nghĩa cũ...
Đoạn anh ta thuật lại cho bác Tám nghe cuộc tình duyên tuy ngắn ngủi nhưngkhông kém đậm đà giữa anh và con Ba hồi ở trên Nam Vang.
Nghe xong, bác Tám gật gù nói:
- Hèn chi qua đã nói với chú em: bà hai nầy là người... dễ chịu lắm!(rồi như nhớ trực lại điều gì, bác vỗ mạnh vào vai Tư Cầu) Đọ, chú em coiqua có tài không?
Tư Cầu ngạc nhiên hỏi liền:
- Tài gì bác?
- Thì tài coi tướng coi tay cho chú em, bộ chú em quên rồi sao? Vềcái chuyện số đào hoa đó mà! Phải chú em nhớ rõ ngày giờ sanh, quacòn coi luôn tử vi cho chú em nữa! Số chú em thế nào cũng có “ĐàoHồng” chiếu mạng!
Tư Cầu xô nhẹ vai bác Tám:
- Thôi đi bác! “Chiếu” hay không thì tui hổng biết, chớ mới có đúngphải hai, ba bà mà thiếu điều... ngất ngư đây nè!
Bác Tám nghiêm mặt ngó thẳng vào mắt anh ta:
- Nói chơi cho vui miệng vậy thôi, chớ qua khuyên chú em nên cẩnthận một chút. Chú em đừng tưởng mình ở trong này cũng như hồi còn ởngoài đời thì nguy lắm đa! Qua coi bộ chú em hí hửng như bắt đượcvàng... sao qua ngại quá!
Tư Cầu phân trần:
- Coi tui làm gì bậy đâu? Thì có bác đứng một bên từ đầu mùa chícuối...
- Phải rồi, nhưng qua nói đây là nói phòng xa. Chú em cũng nên dặn kỹ,hay là năn nỉ nữa cũng được, để bà hai giữ phần bả, chớ qua coi cáiđiệu của bả nhỏng nha nhỏng nhảnh như vậy cũng có ngày... hại chú emđa!
Tư Cầu định cãi lại, nhưng bác Tám đã nói hớt:
- Qua tình thiệt nói ngay, chú em có phiền qua cũng chịu, nhưng saunày chú em nghĩ lại rồi mới biết thằng già nầy lơ mơ vậy mà nói trúng!
- Thì tui có nói gì đâu!
Bác Tám nhích lại gần Tư Cầu thêm một chút nữa:
- Nếu chú em chịu nghe qua thì tốt! Ở ngoài đời có bề gì cũng khôngsao, bất quá chú em làng chàng với các bà đôi chút có thằng nào nóghen, nó cho chú em ăn dao phay mang thẹo là cùng, chớ cái chuyệnnầy... ăn đạn cả chục viên đa chú em!
Tư Cầu vuốt mớ tóc buông xõa trước trán lên, rồi ấp úng nói:
- Bác Tám, dầu sao đi nữa tui cũng không để có chuyện gì... rắc rốixảy ra đâu. Chắc bác dư rõ: tui là một thằng... quen nhịn nhục, cóbề gì thì tui... chạy mặt trước, như vậy thì đâu có chuyện “ăn daophay” như bác nói đó!
Bác Tám cười khan:
- Ờ... qua thấy màng màng rồi đó nghen! Qua lạ gì chuyện đời: cây đacũ bến đò xưa gặp lại nhau nè, ở tù lâu không gần được vợ con nè, bàhai ăn bánh mì đồ tây hoài ngán thấy mồ nè... bây giờ có món... canhchua cá kho kề tới miệng thì... trời cản bả cũng hổng buông tha! Quanói bấy nhiêu đó, chú em mầy là người... sáng dạ chắc cũng hiểunhiều mà!
Tư Cầu nghe bác Tám nói như thế cũng bắt cười xòa theo:
- Hiểu rồi, hiểu rồi... ông “tổ sư bồ đề” ơi! Thiệt bác nói như bác...đi guốc trong bụng người ta vậy.
Tư Cầu xô mạnh vai bác, rồi móc gói “ách chuồn” ra mời:
- Hút bậy một điếu nữa cho vui bác!
Bác Tám cầm điếu thuốc trong tay, ngó sững một hồi lâu như có vẻ tưlự lắm, đoạn bác mỉm cười nói với Tư Cầu:
- Hút điếu thuốc nầy đây rồi phải ngậm câm để... đưa lưng chịu chungvới chú em đây!
Tư Cầu vui vẻ kêu lên:
- Trời ơi, chuyện gì sẽ xảy ra thì chưa biết, chớ chưa gì tui đã nhứcxương vì những lời cằn nhằn cửi nhửi của bác rồi!
Bác Tám vừa phà khói thuốc thơm phức, vừa nheo mắt đáp:
- Thà là nhức xương trước mà còn đỡ hơn là để cho thằng quan hai nónện cho... mềm xương sau nầy.
… Từ đây, dù sao cuộc đời trong căng của Tư Cầu cũng đỡ tẻ ngắt, nếukhông muốn cho rằng đã khá... sôi nổi, nhứt là trong những lúc đilàm “lao công” ở nhà viên quan hai cai quản trại giam.
Mấy ngày kế tiếp đó, Tư Cầu phải ké né hoài mỗi lần con Ba đeo theo anh tađể nói chuyện. Tuy nơm nớp lo sợ có chuyện không hay xảy ra nhưng Tư Cầuvẫn thấy thích thú trong những lần gặp mặt ấy.
Và kẻ khổ tâm nhứt vẫn là bác Tám. Bác kèm theo sát một bên Tư Cầu, nhưng mỗilần con Ba đến gợi chuyện với Tư Cầu, bác lại phải buông lơi ra một chút vìkhông đành tâm xử “gắt” đối với đôi nhơn tình cũ ấy, với lại bác cũngtự thấy chỗ “bất tiện” khi phải theo tò tò hai người, tuy đang traođổi những câu hỏi han thăm nom thông thường nhưng bên trong nặng chứanghĩa tâm...
Con Ba đã cho Tư Cầu biết sơ qua trường hợp nào đó đã “đụng” viên quan hai:hai người đã quen nhau trong lúc con Ba làm công tại một quán rượu nọvà một phần chán ngán cuộc đời ba chìm bảy nổi, một phần nhận thấyviên quan hai cũng... dễ chịu, nên nó theo luôn ông ta cho đến ngàynay. Và kể ra thì cuộc sống của nó hiện giờ cũng tạm yên và đỡ vất vảhơn trước nhiều nếu không muốn nói là khá sung sướng, khá đầy đủ.
Nghe con Ba kể lại một quãng đời của nó như vậy Tư Cầu không khỏi ái ngại:
- Nhưng em liệu ở với ông Tây nầy có bền không?
Con Ba cười ngặt ngoẹo làm Tư Cầu hoảng kinh phải chận nó lại:
- Có cái gì đâu mà em phát cười như... lên đồng vậy? Em phải nhớ giữkỹ một chút, chớ hông thôi anh... chạy luôn đa!
Con Ba mới gượng đứng đàng hoàng lại và đáp:
- Thì ai biểu anh hỏi em một câu dễ tức cười quá mà ai nhịn được!Đối với em, những cuộc gặp gỡ, ly tan em coi thường quá... Với lạithời buổi lung tung beng này mà anh hỏi “cái nầy có bền hông, cáikia có chắc hông” thì... mụ nội ai cũng hổng biết đường đâu mà trảlời! Bị anh lo bao đồng như vậy mà anh chết lên chết xuống hoài. Cònem, em sống tới đâu thì hay tới đó, được cái gì thì hay cái đ
.... Còn tiếp :77:
PS khoá 72G
11-11-2009, 02:26 AM
** 6
Tư Cầu chắc lưỡi than:
- Nói như em vậy là... hết chuyện rồi!
Con Ba mỉm cười nói tiếp:
- Còn hoài hoài chớ đâu hết! Nhưng có một điều là em chỉ biết cóhiện tại, chớ còn cái việc quá khứ tương lai thì... dẹp nó qua mộtbên hết. Ai hơi sức đâu mà để cho nó lằng nhằng!
Tư Cầu thở dài:
- Thiệt mấy năm trời gặp lại nhau mà anh coi bộ em hổng thay đổichút nào hết... em cũng cứ theo cái điệu sống... bạt mạng cô hồn hoài!
Con Ba hăng hái nói liền:
- Đó, đối với em thì có cái đó bền đa! Với thêm cái tình nghĩa củanhững người mà em quý mến như anh là một, cái tình nghĩa đó... em dámnói là bền, còn cái chuyện gặp gỡ nhau, bây giờ đây, cũng như hồimình ở trên Nam Vang em đâu có cho là bền được đâu!
Tư Cầu có vẻ vẫn chưa được yên tâm:
- Thôi đã đành vậy rồi... nhưng em một ngày một lớn tuổi em cũng phảikiếm nơi nương tựa nào cho nó... chắc chắn một chút chớ mai mốt gìđây... rủi ông Tây ổng xuống tàu dìa bển rồi sao?
Con Ba cười xòa:
- Chuyện đó là chuyện của em mà sao anh thắc mắc làm chi cho mệthổng biết! Ối, cái điệu lộn xộn này thì còn lâu thằng chả mới vềTây... mà có đi em cũng đeo dính cứng nó cho anh coi!
Tư Cầu mỉm cười đáp:
- Cái đó thì... anh coi hết vô đa em!
... Mười lần như một, bác Tám ở ngoài kiếm cớ chen vô chận câu chuyện củahai người lại, không để cho họ kéo dài đến cái mức mà bác cho là cóthể đi đến chỗ... nguy hiểm được. Tư Cầu và cả con Ba nữa, hai người dư biết bác Tám muốn phá đám nhưng đều vui vẻchia tay và thầm mang ơn con người trọng tuổi ấy.
... Qua mấy lần gặp gỡ sau, Tư Cầu hỏi thăm con Ba thêm về thằng Năm cùng SáuCẩu, về cô Năm bán quán và được biết rằng ai ai ở trển cũng nhắc nhởđến anh ta rất nhiều, nhứt là thằng Năm.
Cố nhiên là con Ba cũng không quên hỏi kỹ Tư Cầu về đường vợ con sau ngày rời bỏNam Vang. Ban đầu Tư Cầu còn tìm cách nói lảng ra chớ không muốn đá động gì nhiềuđến vấn đề đó hết, nhưng con Ba vẫn đeo hỏi riết, hoặc tìm cách gài bẫyđể cho anh ta nói ra: thành thử rốt cuộc rồi con Ba cũng biết rõ hết, cảđến chuyện con Phấn về dưới quê Tư Cầu nữa.
Nghe xong con Ba chép miệng thở dài:
- Như vậy em coi bộ anh không được... hên chút bẻo nào hết về đườngvợ con. Em coi bộ anh... rớ tới đâu thì hư tới đó... trừ có mộtmình em là êm thôi!
Tư Cầu cười đáp:
- À cái đó cũng chưa chắc! Sao anh nghi chuyến này hổng êm quá!
Vừa lúc đó bác Tám hớt hơ hớt hải chạy vào và nghe lỏm được câu bỡncợt của Tư Cầu với con Ba nên bác nói luôn theo:
- Nghi khỉ gì nữa! Ông hai ổng dìa tới kìa chú Tư, chú mà hổng rút dùlập tức thì “hổng êm” thiệt chớ không phải nghi ngờ gì nữa hết.
Con Ba nghe bác nói như thế, cau mặt chống nạnh, rồi làm ra vẻ cằnnhằn:
- Coi, sao bác làm cái gì mà nói giựt ngược như vậy? Bộ tôi không cóquyền đứng đây nhờ anh Tư hay bất kỳ anh em nào khác làm công việc kiaviệc nọ hay sao? Ông hai ổng về thì thây kệ ổng chớ!
Bác Tám vặn vẹo mấy đầu ngón tay vào nhau nửa như muốn để tạ lỗi, nửanhư để làm câu trả lời cho xuôi:
- Dạ thưa bà hai... dạ, tui đâu dám nói cái gì khác đâu... dạ tại...bị tui có đôi chút nóng lòng sốt ruột lo lắng cho chú Tư đây. Dạ tuinói như vậy chắc bà hai cũng niệm tình cho...
Thấy bộ điệu của bác Tám, con Ba cũng động lòng. Cô ta mỉm cười rồi nhỏnhẹ nói với bác như để an ủi.
- Tưởng cái gì chớ cái đó thì bác khỏi nói tôi cũng dư biết. Bácđừng có sợ gì hết, tôi lớn tuổi rồi chớ bộ còn con nít nhẹ dạ haysao! Nhưng bác lo như vậy cũng có... chỗ phải...
Bác Tám kéo Tư Cầu đi vừa gật đầu lia lịa:
- Dà... dà phải!
... Vừa lúc đó viên quan hai ló đầu ra khỏi cửa sổ trên lầu và cấttiếng gọi bà hai một cách rất tình tứ. Con Ba đưa tay vẫy trả lời rồi vội chạy tuốt lên.
Tư Cầu tay cắt tỉa mấy cái lá ngải khô úa mà mắt thì vẫn lấm la lấm létnhìn ngoái ra sau lưng. Anh ta có vẻ bực dọc quay qua hỏi bác Tám:
- Thằng quan hai nó kêu con Ba cái điệu gì mà tui nghe như cu gù vậybác Tám?
Bác Tám cười xòa đáp:
- Ý trời mẹt ơi, có vậy mà chú Tư hổng biết sao? Đó là cách ngườiLang-sa họ kêu theo điệu mùi mẫn “sê ri, cù cú cu...”, thì cũng nhưcái kiểu mà mình kêu “nựng” má bầy trẻ ở nhà vậy mà!
Tư Cầu xẻn lẻn hỏi lảng:
- Vậy hả! Nhưng sao bác biết rành quá vậy?
- Thì qua... cũng nghe anh em “có ăn học” trong trại họ nói lại.Thôi lo làm xăng tới đi cha nội!
Tư Cầu chẳng nói chẳng rằng cầm cái kéo to, thứ dùng để cắt hàng rào câynhấp mạnh mấy cái lá ngải bất kể lá héo, lá tươi như để cho... hả giận.
... Trên lầu cao lại vang vọng xuống tiếng con Ba cười sằng sặc làmcho Tư Cầu phải quay đầu nhìn lên chỗ cửa sổ. Anh ta thấy viên quan hai đang quàng tay ôm ghịt lấy cổ con Ba và hônlấy hôn để trên khắp đầu cổ...
Bác Tám đang ngồi dưới cỏ xới đất vội đưa tay níu vạt áo của Tư Cầu kéoghịt ghịt:
- Thôi cho qua can cha nội ơi! Cha cứ đứng xổng lưng ngó lom lom nónhư vậy, nó xuống nó nện cho đã đời mà còn không cho khóc bằng tiếngta nữa đa!
Tư Cầu gỡ tay bác ra, cự nự lại:
- Bác để thây kệ mẹ tui!
Bác Tám thở dài sườn sượt rồi nói như than thở một mình:
- Tui biết trước mà! Thiệt khổ cho thân tui...
Vừa lúc đó có tiếng con Ba cười vang lên nữa, rồi những tiếng cười như bịđứt đoạn, rồi nghe như con Ba la cái gì ú ớ trong miệng...
Tư Cầu gọi giựt ngược bác Tám:
- Nè bác Tám, bác coi tụi nó làm cái gì kỳ vậy?
Bác Tám miễn cưỡng ngước mắt nhìn lên, rồi bác lắc đầu níu áo Tư Cầu kéoxuống thêm một lần nữa:
- Ối có... chút xíu vậy mà chú em làm ầm ầm lên. Thì vợ chồng...tây u người ta mùi mẫn như vậy. Bộ chú em hổng coi hát bóng lần nàoráo trọi hay sao?
Nghe bác Tám hỏi, Tư Cầu mới nhớ trực lại hồi ở Nam Vang đã có nhiều lầnmình đi xem chiếu bóng cùng con Ba:
- Ờ, có chớ sao không... nhưng ở trong tuồng người ta mới giả bộ mầnnhư vậy chớ thiệt sao?
Bác Tám không nín được cười:
- Trời ơi, sao chú mầy... thiệt thà quá cỡ! Thì ở ngoài đời nó cóthiệt như vậy nên trong tuồng họ mới bắt chước được chớ!
Tư Cầu vẫn còn hục hặc:
- Nhưng người ta là tây u rặc ròng, còn đằng này con Ba nó có phảilà đầm đâu mà nó cũng xà nẹo với nhau, tôi coi xốn con mắt quá bác!
Bác Tám lắc đầu:
- Cha, sao bữa nay chú Tư nó khó tánh quá! Đã đành bà hai là ngườimình, nhưng chú em nó nghĩ lợi coi: hễ mình nhập giang thì phải tùykhúc chớ!
Tư Cầu vẫn còn bới móc:
- Tùy gì thì tùy... nó cũng vừa vừa chớ, đằng này tui thấy nó làm coibộ... thẳng cánh quá. (rồi Tư Cầu lấy chân đá đá vào chân bác Tám) Kia kìa,bác làm ơn ngó coi tụi nó giùm tui một chút. Tụi nó làm cái gì mà...chụt chụt hoài giống in hệt như là chim đút mồi...
Bác Tám vừa chắc lưỡi liên hồi vừa kéo anh ta quay mặt đi ra chỗ khác:
- Tía nội ơi, tía cứ đứng đưa mặt chần dần ra đó, rồi “phê bình kiểmthảo” om sòm “bất nhã” như vậy nguy lắm đa! (rồi bác hạ giọng nănnỉ) Thôi chú Tư ơi, thây kệ người ta mà chú!
- Nhưng bác coi nó làm kỳ quá!
- Ối người ta hun kiểu Tây đó mà! Thì ông hai là người Pháp thìcũng phải cho ổng hun theo kiểu Tây chớ chú! Chú từng coi hát bóng màchú lạ gì việc đó!
Tư Cầu cằn nhằn:
- Nhưng con Ba...
Tư Cầu lại quay ngó lên phía cửa sổ trên lầu và để kịp thấy viên qua haibế thốc con Ba lên và quay lưng bước tuốt vào trong nhà...
Khuôn cửa sổ đột nhiên trống trơn bóng người càng như có vẻ hợm hĩnhtrêu chọc trước mắt Tư Cầu.
... Và giọng cười rộ lên từng chập của con Ba từ ở tận trong phòng kiacòn vang vọng ra y như những tiếng của một miếng thủy tinh lớn đangrớt bể loảng xoảng trong tim, trong óc Tư Cầu...
Bác Tám nhìn anh ta lắc đầu, và nhận thấy không còn bóng dáng ônghai ở trên lầu nữa nên bác cũng chẳng buồn níu kéo anh ta làm gì.
Bỗng Tư Cầu như chịu đựng hết nổi, quay lại hỏi giựt ngược bác Tám:
- Bác Tám, nè bác Tám! Tụi nó làm gì mà ban ngày ban mặt...
Bác Tám chưng hửng nhìn lại anh ta:
- Coi, bộ chú em cấm nó được hả?
Tư Cầu mím môi tìm thêm một cái “cớ” khác:
- Nhưng bộ thằng quan hai nó... bỏ ngang giờ làm việc lúc nào cũngđược hết sao?
Bác Tám hỏi trở ngược lại liền:
- Bộ chú... bắt phạt nó được hả?
Tư Cầu đứng chầm dầm một hồi rồi vùng vằng nói:
- Cũng bị có thứ con... ngựa đó! Vậy mà bác cứ nói là tốt tốt!
Bác Tám cự lại nó:
- Coi, qua nói bà hai tốt là tốt đối với anh em tù tội trong nầy, còncái chuyện gì khác qua xin miễn bàn đến... Nè, chú em mầy quên rồisao: chính hồi đầu qua thấy chú em mầy có vẻ chộn rộn, qua đã khuyênchú em nên cẩn thận nữa mà! (đoạn bác dịu giọng nói tiếp) Mà saochú em cũng kỳ đời quá: đó là cái chuyện vợ chồng của người ta, chú emđể ý từng ly từng chút làm chi hổng biết nữa!
Tư Cầu cười mũi:
- Hứ, vợ chồng gì cái thứ đó! Thiệt là cái thứ chơi bời mặt chai màyđá hổng còn biết mắc cở mắc kiếc gì nữa hết!
Bác Tám thở dài não nuột rồi nắm lấy tay anh ta hất hàm chỉ vào phíahàng rào dây kẽm gai:
- Nè chú Tư, chú làm ơn bình tĩnh nhìn kỹ lại coi tụi mình đang ởđâu đây? Tụi mình đang ở tù chớ bộ vợ chồng thằng quan hai cũng ở tù”mêm sối” như qua với chú em sao hả?
Tư Cầu nhìn trân dãy hàng rào dây kẽm dài bịt thẳng tắp và cao nghệu, vàcòn ráng nói thêm bằng một giọng không giấu vẻ chán chường:
- Nhưng con Ba vợ của thằng hai nó quen với tui... bộ bác hổng biếthay sao...
Bác Tám thở ra rồi lắc đầu:
- Biết và biết lâu rồi! Cũng vì chỗ đó mà qua muốn nhắc nhở cho chú emđể ý một chút. Chắc chú em cũng thấy ngay rằng: dầu bà quan hai”còn” là người quen của chú em, nhưng chú em “đâu còn” tự tung tựhoành được như hồi ở ngoài đời! Kẹt là kẹt ở chỗ đó đa chú Tư!
Tư Cầu nghĩ cũng thấm ý nên làm thinh, mặt mày ủ rũ, nhưng một hồi lâu sau,như bực mình trở lại về một chuyện gì, anh ta mới ngước mắt lên “tuôn”một hơi với bác Tám:
- ... Nhưng con Ba nó cũng làm bộ chó nó! Bác coi nó bẹo hình bẹo dạngtrước mắt mình như vậy mà hổng tức sao được! Bác đứng ở ngoài bác nóigiỏi, chớ thử thời bác đứng vào địa vị của tui rồi bác mới biết đábiết vàng.
Bác Tám cười dài rồi khoan thai hỏi lại anh ta:
- Chú em nói vậy... mới nghe thì cũng xuôi tai lắm nhưng qua xin hỏichú em một câu này: hiện giờ chú em hay thằng quan hai là chồng củabà quan hai hả?
Tư Cầu nhăn nhó đáp:
- Thì cố nhiên là thằng quan hai...
Bác Tám chận hỏi liền thêm:
- Nghĩa là chú em hổng phải là chồng của bà hai chớ gì? Được rồi...bây giờ qua xin hỏi chú em một câu nữa: ở trong nầy, chú em là “sếp”hay thằng quan hai là “sếp”?
Tư Cầu bực mình nói sẵng:
- Bộ bác muốn hỏi dộng đầu dộng óc tui sao chớ: tui cũng như bác, tụimình đều là những đứa ở tù thì “sếp” cái khỉ khô gì được với thằng quahai chớ!
Bác Tám thân mật vịn vai anh ta và nhỏ nhẹ nói tiếp:
- Đọ, chú em thấy không: cái chuyện đời nó... chó đẻ như vậy, nênmình cũng phải ăn theo thuở, ở theo thì. Qua nói đây là nói thiệt tình,qua thương chú em hổng hết chớ qua nỡ lòng nào nói châm nói chọc chúem! Qua phá chú em thì có lợi lộc gì đâu hay có dìa nhà sớm được ngàynào đâu?
Tư Cầu lặng thinh ngồi xệp xuống đất, rồi lơ đãng đưa mắt nhìn theo một conbướm sắc màu sặc sỡ đang chập chờn bay lên đáp xuống trên chùm bôngngải...
Mấy ngày kế tiếp sau đó, mỗi khi cùng bác Tám lên làm trên phía nhàviên quan hai, Tư Cầu tìm mọi cách để lánh mặt con Ba.
Có một lần bị con Ba theo riết quá, Tư Cầu bực mình hỏi sẵng lại:
- Bà hai muốn sai biểu tui cái chi mà theo tui tò tò hoài... (rồi anhta day qua kêu bác Tám) Nè bác Tám ngày mơi bác làm ơn nói với ban đại diện chotui ở nhà hoặc đổi đi làm ở sở khác nghen bác!
Con Ba chưng hửng hỏi liền:
- Coi, bộ anh điên rồi sao hả anh Tư? Cái gì mà khi không anh ăn nóisao nghe chướng tai quá!
Tư Cầu cười lạt:
- Tại bà hai hổng muốn chịu hiểu chớ! Đời có nhiều chuyện còn chướnggấp vạn lần như vậy nữa mà người ta vẫn như thường kia mà!
Con Ba bực tức giậm chân xuống đất:
- Trời ơi, bộ cái gì nhập ảnh rồi sao mà!
Đoạn nhớ trực lại còn có bác Tám đứng cách đó không xa, con Ba tiến lại hỏiliền:
- Nè bác Tám, sao bữa nay anh Tư ảnh làm cái gì mà kỳ cục quá vậy bác?
Bác Tám lấm lét nhìn về phía Tư Cầu và ấp úng đáp:
- Dạ... dạ thưa bà hai, dạ chú Tư nó hôm nay chắc hơi... ể mình.
Con Ba đứng chống nạnh ngó chăm bẳm về phía Tư Cầu một hồi lâu, rồi nhưnghĩ ra được điều gì nó cười lạt hất hàm hỏi bác Tám:
- Sao bác, thiệt ra ảnh đau cái chứng bệnh gì bác làm ơn nói cho tôirõ coi? Tôi coi bộ mấy người tính giấu tôi chuyện gì đây!
Bác Tám rụt rè đáp:
- Dạ... chú Tư chú ở trong nầy mà nhiều khi chú lại quên lửng làchú... ở trong này.
Con Ba sốt ruột hỏi phăng tới:
- Cái gì mà bác nói lằng nhằng như vậy. Bác cứ nói huỵch tẹt ra chotôi nghe coi!
Bác Tám có vẻ lúng túng:
- Dạ thưa bà hai, hổng nói giấu gì bà hai: chú Tư chú có thuật lại chotui nghe cái chuyện chú... quen với bà hai hồi ở trên Nam Vang...
- Ừ thì cái đó... có! Nhưng quen rồi... sao nữa bác Tám? Và việcấy có ăn thua gì đến cái vẻ mặt chầm dầm của ảnh hồi nãy không hả?
- Dạ... cũng hơi ăn thua chút chút.
Con Ba nhăn nhó chắc lưỡi:
- Trời ơi, bác nói đại ra cho tôi nghe coi có được không? Cái gì màbác cứ đi lòng vòng hoài vậy!
- Dạ, cái chuyện nầy cũng hơi khó nói. Xin bà hai bỏ lỗi cho trướcthì tui mới dám...
- Thì tôi hỏi bác chớ bộ khi không bác khai ra hay sao mà bác sợ míchlòng mích bề!
Bác Tám suy nghĩ một hồi như để lựa lời làm sao cho con Ba vừa hiểuđược mà vừa khỏi phải nói thẳng quá:
- Dạ thưa bà hai, coi vậy chớ chú Tư chưa quên cái thời chú ở trên NamVang và ngày nay chú lọt vô đây, rồi chú gặp bà hai lại...
Con Ba sốt ruột chận ngang:
- Coi, có gặp lại tôi trong hoàn cảnh nầy đáng lẽ ảnh mừng dữ lắmmới phải!
Bác Tám chụp nói liền:
- Dạ bị chú mừng lung lắm nên bây giờ mới... chù ụ như vậy!
Liếc thấy con Ba cau mày nhíu mặt có vẻ bực mình bác Tám sợ bị cự nên vộitiếp lời:
- Dạ, ban đầu thì không sao hết, chú Tư chú mừng rơn trong bụng, nhưngkẹt một nỗi là chú lại quên rằng ngày nay bà hai đã có... ông hai vàông hai là “sếp” bao trùm cả trại giam nầy, mà chú Tư nó lại ở tùtrong cái trại giam của ông hai...
- Coi, ông hai ổng có bắt bớ gì ảnh đâu! Ổng chỉ có phận sự coi sócở đây và ai đâu khác đã đưa anh Tư đến chỗ này. Tôi tưởng như vậylà hên cho ảnh lắm chớ bác!
Bác Tám rụt rè cười đáp:
- Dạ hên thì cũng có hên, nhưng rồi sau đó lại kẹt... Đã đành rằng bàhai ở với ông hai là lẽ tự nhiên nhưng đôi khi chú Tư chú lên đây làmrồi chú thấy... gia cảnh của bà hai như vậy chú cũng... hơi tủi thân.
- Tủi khỉ gì vậy! Tôi tưởng ảnh đâu còn lạ gì đời sống của tôi từtrước. Cái điều nầy tôi chắc cũng có lúc ảnh thuật qua cho bác ngherồi phải không?
- Dạ cũng có nhưng... tui nói đây là... khó nói cho hết lời được.Bà hai nghĩ lại coi: cái thân chú Tư nó là cái thân tù tội cho nên cólúc chú lên đây thấy bà hai với ông hai... đầm ấm quá đỗi nên chúđâm ra tủi phận, chú nhớ lại hồi nào chú cũng vậy mà bây giờ phảiđứng chết cứng ở đó mà giương mắt ếch lên ngó. Đọ, tui nói tủi là tủiở chỗ đó đa bà hai.
Con Ba thở ra như trút một gánh nặng:
- Xời ơi, có vậy mà bác cứ đi ba đồng bảy đổi hoài làm cho tui nóngruột gần chết. Như cái điệu bác nói đó thì anh Tư ảnh... ghen chớ tủikhỉ khô gì!
Bác Tám gượng cười đáp:
- Dạ... thì cũng na ná như vậy! Thưa bà hai, từ ghen tới tủi đâu cómấy hồi...
Con Ba cười mủm mỉm nói:
- Thiệt cái tánh của thằng chả khó khăn đố ai bì kịp. Tôi tưởng cáigì khác chớ nếu có bấy nhiêu đó mà thằng chả làm mặt giận mặt hờnvới tui thì để tui làm tới nữa cho thằng chả biết một phen!
Bác Tám hốt hoảng kêu lên:
- Ý trời đất ơi, bà hai làm như vậy hổng nên, chú Tư chú dám thí mạngcùng mà rồi cái thân già của tôi đây cũng mang họa lây! Bà hai hổngthấy sao: may mà mới có sơ như vậy, chú Tư chú đã sanh chứng huốnghồ gì bà hai còn mần tới nữa thì tui hổng biết đâu mà lường trướcđược!
- Thì bác để tôi thử một chuyến coi! Có làm như vậy mới trị đượcthằng chả!
- Chuyện gì thì tui hổng dám xía vô chớ chuyện nầy tui xin mạn phépcan bà hai. Bà hai từng... quen biết với chú Tư, bà hai còn lạ gìtính nết của chú: ngày thường thì chú hiền khô và nhiều lúc lù khù nhưcon ngủ ngày, chớ khi chú nổi xung lên rồi thì trời cản bây giờ chúcũng nhào tới! Tui xin bà hai nghĩ tình thương hại giùm cho chú, bàhai hổng biết chớ khi con người ta ở tù lâu ngày rồi thì tánh nết nócũng đâm ra bất thường lắm... tui tưởng bà hai không nên chấp nhứtchú làm gì!
Con Ba mỉm cười một cách bí hiểm:
- Chuyến nầy thì ảnh khỏi phải nóng mũi gì hết! Cái thằng cha nhưvậy mà ghen ác nhơn sát đức chớ! (rồi nó niềm nở dặn bác Tám thêm)Nè bác Tám, bác nhớ chiều về trại lấy một mớ thuốc bánh hút nghen! À còncái cái nầy nữa... khi nào bác thèm chút đỉnh rượu, bác nói với tôi,tôi mua cho mà nhậu chơi, nhưng có uống thì uống cho cạn ở trên nàychớ đừng đem về trại rồi... làm tùm lum tùm lê lên, ông hai ổng hayđược chết tôi đa!
Bác Tám gật đầu lia lịa:
- Dà... dà... điều đó bà hai khỏi phải căn dặn tui cũng lo giữ kỹđể còn lai rai lâu dài được chớ!
Nói xong bác hớn hở xách mạnh thùng nước lên đi xăng xái về phíatrước sân...
Một buổi sáng nọ, trong lúc Tư Cầu và bác Tám đang lui cui nhổ cỏ trước sân thìthấy viên quan hai đi xe díp chạy thẳng ra cổng ngoài.
Tư Cầu nghển cổ ngó chừng theo chiếc xe và hỏi bác Tám:
- Ủa “thằng hai” nó đi đâu sớm vậy bác?
Bác Tám vẫn không ngừng tay nhổ cỏ:
- Sớm khỉ gì nữa! Ối, nó đi ra ngoài hà rầm, mình ở trong nầy cóbiết đằng nào đâu mà rờ! Chú làm ở đây cũng khá lâu rồi bộ chú hổngthấu sao?
- Có chớ sao không, nhưng bữa nay tui thấy nó ăn bận đồ lớn nên tuimới hỏi bác.
- Ừ, chắc nó đi hội đi nhóm gì với mấy ông bự của nó chớ gì! (đoạnbác phủi tay đứng dậy) Mà thôi, nó đi rồi thì tụi mình ở đâycũng... thăng luôn! Thôi, thả rề lợi phía đằng sau kiếm nước trà nóngrồi hút thuốc chơi chú Tư!
Tư Cầu vẫn chưa chịu đứng dậy:
- Thì để nhổ cho sạch ba cái cỏ nầy đã bác!
Bác Tám thở hắt ra một hơi dài:
- Ý trời ơi, chú mà làm sạch trơn cỏ rồi mai mốt đây lấy cái gì đểcho mình nhổ nữa chớ! Mình chỉ bứt cầm chừng cầm chìa cho nó qua ngàyđoạn tháng và cho cỏ nó đủ thời gian mọc lên thêm để cho tụi mìnhnhổ tiếp nữa chớ chú! Chú làm như mai nầy hai anh em mình xách gói radìa vậy!
Tư Cầu cười xòa rồi uể oải đứng lên:
- Thôi tui xin nghe lời bác dành ba mớ lợi đó để... phòng thân!Thiệt ba thằng Tây bắt chi thứ tụi mình để nuôi cho tốn cơm gạo lứchổng biết!
Bác Tám níu tay Tư Cầu lôi đi:
- Nếu nói như chú vậy thì hết chuyện rồi!
... Vô đến dãy nhà bồi bếp, Tư Cầu và bác Tám đi xin hai tô nước trà Huế rồitìm chỗ ngồi dựa lưng nghỉ.
Trong lúc hai người đang phì phèo hút thuốc và trầm ngâm nhìn theomấy con chim én bay lượn trên bầu trời trong xanh, thì con Ba lóđầu ra ngoài cửa sổ lầu gọi lớn lên:
- Anh Tư, bác Tám ơi!
Bác Tám vội đứng phắt dậy:
- Bà hai kêu tụi tui?
Con Ba nghiêm trang gật đầu:
- Phải, tôi nhờ hai người lên đây làm việc nầy một chút!
Bác Tám lấy tay khều Tư Cầu:
- Đứng dậy chú Tư! Bà hai bả kêu mình lên mần cái gì kìa.
Tư Cầu vẫn ngồi nguyên một chỗ:
- Thì bác đi một mình cũng đủ rồi mà?
Ở trên lầu con Ba nghe được câu ấy nên làm bộ cau mặt hối luôn:
- Đi cả hai người mới được! Tôi nhờ khiêng tủ mà!
Bác Tám xăng xái bước đi và ngoắc Tư Cầu:
- Khiêng tủ mà chú Tư! Một mình qua thì qua rê sao nổi!
Tư Cầu chậm rãi hít một hơi thuốc chót liệng mạnh cái tàn vào kẹt nhà,rồi khệnh khạng đứng lên đi theo bác Tám lên lầu...
Bác Tám và Tư Cầu vừa lên tới giữa thang lầu thì thấy con Ba bước ra đứngđợi ở phía trên, một tay ôm một con sóc nhỏ và một tay cầm chùm nhotươi để cho con vật thò đầu sang rứt rứt ăn từng trái một...
Như yên tâm vì đã có Tư Cầu lên theo cùng với bác Tám, con Ba khoan thai đemcon sóc và chùm nho bỏ trả vô chiếc lồng lưới sắt sơn xanh đặt ởngoài hành lang lầu. Đoạn nó mở bét cửa buồng ra, đứng nép sang mộtbên rồi nói:
- Đây, tôi nhờ bác Tám với anh Tư khiêng giùm tôi cái tủ nầy…
Con Ba bỏ lửng giữa câu để ngó qua một vòng đồ đạc trong phòng nhưcố tìm một cái tủ nào khả dĩ còn có thể xê dịch đến một chỗ khácđược.
Bác Tám bước vô buồng và mau miệng hỏi:
- Dạ, thưa bà hai... trong buồng theo ý của tui thì cái nào cũngở... phải chỗ của nó hết. Dạ dầu cho bà hai có muốn dời cái nào đinữa thì cũng chỉ đổi chỗ qua đổi chỗ lại chớ không có cách nào kháchơn hết!
Nghe bác Tám nói như vậy, Tư Cầu cũng tò mò liếc mắt nhìn gian phòng. Bỗngnhiên anh ta có một cảm giác khó chịu khi nhận thấy những đồ đạc sangtrọng bày ở trong ấy: bàn ghế tủ giường toàn là kiểu tân thời đánhvẹc-ni bóng lộn...
Anh ta cau mặt nhìn một hồi lâu chiếc giường ngủ thấp lùn, rộng “mênhmông đại hải”, trên có trải ra trắng tinh, hai cái gối tai bèo tonằm song song với nhau trên đầu giường và một cái gối dài để chận ởphía dưới... Như bực mình thêm vì những chiếc gối nằm sóng sượt ra trên đó, Tư Cầu quayphắt đi để nhìn về hướng mấy cái tủ. Trong phòng chỉ có vỏn vẹn hai cái tủ: một cao có mặt kiếng soi ởmột bên cánh cửa và một thấp gồm toàn là ngăn kéo: Tư Cầu nhận thấy cáinào cũng đều ở đúng chỗ phải đặt của nó và nay dầu có muốn khiêngdời đi thì cũng chẳng có nơi nào khác cho thật vừa ý hơn.
Nhận xét như vậy và thấy con Ba cũng còn đang phân vân chưa biết phảidời món nào, Tư Cầu đâm ra hoài nghi. Anh ta mím môi nhìn chầm chập vàomặt con Ba như để dò xét.
Con Ba lúng túng nhìn quanh rồi chỉ đại cái bàn phấn cho bác Tám và nóitỉnh khô:
- Tôi tính nhờ bác Tám với anh Tư phụ lực vô khiêng cái bàn phấn này đemđi chỗ khác giùm tôi.
Bác Tám nhìn sững cái bàn thấp lùn có tấm gương soi hình tròn ở phíatrên và với vô số chai lớn chai nhỏ, hộp vuông hộp tròn bày lủ khủtrên mặt bàn có lộng một miếng kiếng dầy.Bác nheo nheo đôi mắt rồi nói:
- Dạ thưa bà hai, theo tui nghĩ: cái bàn... “dồi phấn” nầy để ở chỗđó thì nhứt hạng rồi. Dạ, chỗ đó gần cửa sổ sáng trưng thiệt khôngđâu hơn được đó bà hai.
Tư Cầu nghe bác Tám nói có lý như vậy bắt cười khan một tiếng nho nhỏ.
Con Ba đảo mắt liếc xéo anh ta rồi trả lời bác Tám một cách châm bẩm:
- Tôi muốn dời nó đi đâu tôi biết mà! Trên đầu tấm gương có gắn đènđiển thì tối với sáng có ăn nhằm gì mà bác nói cho mắc công hổngbiết nữa!
Bị cự, bác Tám cuống quít nói gỡ:
- Dạ tui nói là nói vậy chớ tùy ý bà hai muốn dời đâu thì tụi nầy hènhau khiêng cái rụp liền. Cái bàn nầy nhẹ xều mà! (đoạn bác day sangphía Tư Cầu) Chú Tư tiếp qua một tay chú!
Tư Cầu vẫn đứng lựng khựng một chỗ:
- Ối, có cái bàn chút xíu đó, một mình bác rê đi cũng đủ rồi mà!
- Coi, chú hổng thấy mấy chai đầu thơm, son phấn để lển nghển ở trênbàn đó sao! Qua mà kéo một cái là nó đổ vãi ra hết.
.... Còn tiếp :77:
PS khoá 72G
11-19-2009, 01:46 AM
**7
Tư Cầu đành bước lại đặt tay vào nắm lấy mép bàn dở hổng lên. Anh ta ngócon Ba rồi hỏi trống không:
- Bây giờ khiêng đem đi đâu nè?
Con Ba chỉ vào phía trong:
- Đem vô để trong góc kia giùm tôi, chỗ gần cái tủ đứng đó!
Tư Cầu quay sang bác Tám:
- Đi bác, khiêng phứt cho rồi để còn xuống làm công chuyện khácchớ! Ứ hự, ở chỗ sáng trưng hổng muốn lại đòi dời vô chỗ tối hù!
Nghe nói như thế, con Ba cười mủm mỉm nghiêng đầu nghìn theo Tư Cầu đứng khomlưng cùng với bác Tám lúc thúc khiêng bàn phấn đặt vào chỗ mới.
Xong xuôi đâu đó, Tư Cầu đưa tay ngoắc bác Tám:
- Thôi mình đi xuống bác!
Con Ba vội chạy lại đứng chận ở cửa:
- Ý khoan đã! Tôi còn nhờ thêm một việc nầy nữa mà! (rồi nó quay sangbảo bác Tám) Nè bác, tôi nhờ bác chạy xuống dưới nhà lấy lên kềm búavà một mớ đinh bốn năm phân gì đó, để tôi... cậy anh Tư đóng giùm tôimấy chỗ nầy nữa...
Bác Tám chưa kịp trả lời thì Tư Cầu đã lách mình xông tới trước:
- Nè bác Tám, bác ở trên nầy đi, để tui xuống dưới lấy đem lên cho!
Nhưng con Ba vẫn đứng chận ở cửa và ngó bác Tám lườm lườm:
- Bác Tám đi lấy giùm tôi đi bác! Bác biết chỗ, chớ anh Tư đây cóbiết đâu! Đi đi bác!
Con Ba vừa nói vừa hất hàm như để hối thúc thêm bác Tám. Bác ta đứng lớngớ ở đó một đôi giây rồi thở dài bước ra khỏi cửa.
Thật tình bác cũng chẳng rõ chỗ để kềm búa ở đâu! Hơn thế nữa, khinhận thấy con Ba hối bác đi và một hai giữ Tư Cầu ở lại, bác càng thêm rốiruột rối gan không biết tìm cách gì để “giải vây” cho người bạn trẻtuổi ấy.
Đi được hai bước, bác quay vụt trở lại, và cũng vừa lúc đó con Ba đangvói tay đóng cửa. Bác vội kêu lên:
- Dạ thưa bà hai!
Con Ba ngừng tay lại, ló đầu qua kẹt cửa, cau mặt hỏi:
- Gì nữa đó bác?
Bác Tám ấp úng:
- Dạ... chỗ để kềm búa... tôi cũng chưa rành...
- Hứ, có vậy mà cũng kêu giựt ngược người ta lại! Bác không biết thìxuống hỏi mấy anh em ở dưới nhà.
- Dạ ở dưới nhà chắc cũng hổng có gì trước đây đã có lần tuitính mượn để đóng guốc... Dạ mấy thứ đó bên công xưởng mới có...
Con Ba cằn nhằn:
- Thì bác làm ơn đi tuốt qua bển mượn không được sao? Thôi đi giùmtôi một chút bác! (nhưng rồi nó lại cười một cách đầy ẩn ý và chậmrãi nói tiếng) Mà bác cũng cứ thủng thẳng nghen! Công việc nầycũng không gấp mấy... tôi còn nhờ anh Tư xếp dọn lại cái nầy nữa...
Đoạn nó đóng sập cửa lại...
Bác Tám định nói thêm nữa nhưng không kịp. Bác nhìn trân trối vào cáinắm cửa hình hột xoài đang từ từ xoay qua một vòng rồi ngừng hẳn, vàbác toát mồ hôi khi nghe có tiếng chìa khóa rột rẹt trong ổ... tiếngcái chốt cửa bật qua nghe cái “cắc”... rồi tiếng chìa khóa bị rút tuộtra...
Bác lắc đầu năm bảy cái để định thần lại, rồi lẩm bẩm nói một mình nhưthan như thở:
- Ý trời ơi! Cái điệu nầy thì nguy cho chú Tư nó đến nơi rồi còn khỉ gì!Hèn chi bả bày đặt sai mình đi lấy kềm lấy búa: kềm búa ở tuốt bêncông xưởng, và chắc bà nội đó bả cũng dư biết là mình không thể léohánh sang bên đó được!
Bác luýnh quýnh đi tới đi lui trong hành lang lầu như gà mắc đẻ, rồichạy tuốt ra phía cửa sổ trước nhà ngó mông dưới đường để... chắclưỡi liên hồi:
- Cha, rủi thẳng hai nó trở dìa bất tử thì trời xuống đây bây giờcản nó cũng hổng nổi! Sao chú Tư hồi nãy chú hổng vọt mẹ chạy xuốnglầu cho rồi. Mình biết trước là thế nào cũng có ngày nầy thì đúng ylà... có cái ngày nầy!
Vừa lúc đó, nghe có tiếng giựt cửa rầm rầm đằng phía buồng ngủ của conBa nên bác quầy quả chạy trở lại. Bác định lên tiếng hỏi Tư Cầu nhưng rồi lại không dám. Bỗng có tiếng lahét của anh ta vọng ra khiến bác nghiêng tai sát gần thêm cánh cửamột chút nữa. Cái hột xoài cửa lại bị vặn, bị giựt nghe rầm rầm, rồicó tiếng Tư Cầu quát tháo ở trong phòng:
- Có mở cửa ra hông tui đạp bể tung hết bây giờ?
Tiếng nhỏ nhẹ của con Ba đáp lại:
- Anh Tư, anh sao kỳ quá! Thì có cái gì để thủng thẳng rồi mình tínhvới nhau chứ chưa chi anh dộng cửa ầm ầm như vậy đã không có ích gìmà còn nguy hiểm nữa là khác! Đây, em hỏi anh, rủi lính canh ở dướinghe thấy, tụi nó chạy lên đây hỏi rồi anh tính làm sao nè?
Bác Tám nghe câu hỏi đó cũng bắt... ớn xương sống và bác lắng tai kỹđể coi Tư Cầu trả lời ra sao...
Mãi một hồi lâu sau, bác mới nghe tiếng Tư Cầu và lần nầy hết còn hunghăng như trước mà có vẻ rụt rè lo ngại và có giọng thở than:
- Đọ, anh đã nói mà em hổng chịu nghe, em làm như vậy rủi tụi lính nólên rồi biết trả lời ra sao bây giờ? Còn ông nội quan hai nữa! Cáiđiệu nầy là em đưa đầu anh cho tây nó nã đạn vô chớ thương yêu, nhớnhung cái gì mà... ác nhơn sát đức dữ vậy!
Có tiếng con Ba cười nho nhỏ rồi một giọng nói ngọt như mía lùi đáplại lời Tư Cầu:
- Anh khéo lo thì thôi! Em nói như vậy chớ thử thời tụi lính canh cónghe động chạy lên em cũng dư sức trả lời! Bất quá em nói em nhờ anhđóng sửa cái bản lề hay cái ống khóa cửa... Đó là cách thứ nhất vàcòn một cách thứ hai nữa anh còn muốn biết không hả anh Tư?
Tiếng của Tư Cầu rụt rè hỏi lại:
- Còn cách gì nữa em nói phứt đi để mình... liệu coi cái nào hay hơnhết.
- Anh muốn biết hả? Cách nầy thì... sẵn đây vui miệng em nói luônchơi chớ... hổng có xài đến đâu! Đây nè, nếu em ác và nếu anh...không biết điều, có tụi nó lên em sẽ nói... em sẽ nói là anh khóacửa lại để làm hỗn với em, em chống trả nên chạy vuột ra đập cửa rầmrầm để kêu cứu đó! Em nói sơ sơ như vậy anh nghe có lý hông?
Ở ngoài nầy bác Tám nghe con con Ba nói như thế bác cũng đủ mướt mồ hôi trán.Và bác không lấy gì làm lạ khi nghe Tư Cầu kêu lên mấy tiếng gần như thấtthanh:
- Ý trời trời... em nói giỡn hay là nói thiệt đó? (nhưng rồi giọngnói của anh ta trở nên hơi hơi cứng cỏi, dường như là ráng làm tỉnhlại) Nhưng em nói dựng đứng như vậy chưa chắc tụi nó tin em, cònanh đây nữa chi? Bộ anh hổng có miệng hay sao?
Tiếng con Ba cười giòn tan:
- Thôi đi tía non! Thôi đi cưng ơi, cưng đừng làm ra bộ là khôn khéohơn người ta... Thì đây, nếu em muốn cho tụi nó tin chắc cứng lời emthì dễ ợt mà! Anh coi, em làm như vầy nè... nè...
Bác Tám nghe tiếng nút áo tuột mạnh ra khỏi khuy kêu bừng bực, rồitiếng rơi “xạch” của một vật gì, ý chừng cũng nhẹ nhàng lắm, bịliệng xuống sàn gạch bông gần sát một bên cánh cửa.
Giọng nói đỏng đảnh của con Ba lại vang lên:
- Rồi em vò cho rối nùi tóc tai nữa nè... Rồi em... nè anh Tư anhmuốn hông, em làm tới cho mà coi! Còn cái nầy nữa nè... em...
Có tiếng Tư Cầu hớt hải chận ngang:
- Thôi, thôi em Ba ơi! Nội bấy nhiêu đó cũng đủ chết anh rồi... (rồibác Tám nghe Tư Cầu kêu ú ớ) Coi coi... bộ em tính... Tội nghiệp anh mà em!
Tiếng con Ba cười rộ lên, kế tới một giọng nói ra vẻ chanh chua:
- Cha! Ở trong nầy lâu ngày chầy tháng thèm thấy mồ bây giờ người tađem dưng tới miệng còn làm bộ mại hơi hoài! Anh thiệt anh hổng thèmphải hông? Anh ngon anh nói một cái một đi! Khoái chí tử mà còn làmbộ nói “tội nghiệp”!
Tiếng Tư Cầu ấp úng van nài:
- Thôi mà em, em nói nặng nói nhẹ anh làm gì! Hổng nói giấu chi emtrong hoàn cảnh tù tội... khô đói mà gặp dịp như vầy là... nhứt hạngrồi còn gì nữa! Nhưng em hổng ngó lại sau lưng: rủi thằng nào nóthấy nó đi thọc bậy một cái thì kể như đời của anh tàn gấp, hay làrủi ông quan hai ổng trở dìa bất tử thì... mạng của anh kể như “dĩtiệt”...
Giọng của con Ba đáp lại vẫn không có vẻ gì nao núng mà còn như thêmcả quyết nữa là khác:
- Mốc xì họ! Thằng quan hai nó đi hội ít lắm cũng tới một giờ trưamới về, bộ anh nói em... làm ẩu hay sao? Còn cái chuyện “có ai khác”thấy thì anh khỏi lo, hay nếu có, thì chỉ có bác Tám biết được thôi! (rồicon Ba cười nói tiếp một cách như đắc ý lắm) Ví dầu bác có thấycũng hổng sao mà còn vững bụng thêm nữa!
- Ý trời ơi, ông già ấy ổng khó giàn trời mây! Chuyến nầy ổng biết ổng xài xể cho anh nghe, tàu ghe nào mà chở cho hết!
- Em đã nói: có bác mình thêm vững, có bác thì dầu muốndầu không bác cũng phải canh chừng giùm cho hai đứa mình, kẻo rủi racó bề gì thì bác cũng bị họa lây chớ bộ giỡn sao! Ông già đó ổng rànhđời lắm thế nào mà ổng chẳng thấy cái chỗ “lợi hại” đó! Em nói nhưvậy có đúng không cưng?
Bác Tám nghe bấy nhiêu lời đó bắt nổi xung lên. Bác giơ tay lên địnhđập cửa kêu Tư Cầu để phá đám cho bõ ghét, nhưng rồi bác lại lắc đầu thởdài buông thõng tay xuống rủa thầm trong bụng:
- Thiệt là mình già mà còn bị mắc mớp con quỷ cái! Nó cao tay ấnquá cỡ như vậy hèn chi tây tà gì nó cũng xỏ mũi ráo nạo chớ đừng nóichi cỡ chú Tư!
Bỗng có tiếng Tư Cầu, giọng đứt khoảng vang ra, ban đầu còn cự nự, rồinhư van nài, rồi như chống chỏi, rồi như... chịu thua luôn:
- Coi, em làm gì kỳ vậy!... Cha, để khi khác hổng được sao em!... Anhnói hổng được mà! Ứ hự, cái điệu nầy... em hại anh có ngày...
Bác Tám không nghe con Ba nói năng gì hết mà chỉ có tiếng “ngừ ngừ”như khi bậm môi nghiến răng, văng vẳng lọt ra...
Bác thở hắt ra một hơi dài, lắc đầu nhún vai rồi nhón gót bước nhẹvề phía cửa sổ để canh chừng lối ra vào phía trước nhà... Bác Tám đứng trên cửa sổ lầu hết ngó mông ra phía dưới đườngđến trông chừng về phía cửa buồng của con Ba. Bác sốt ruột móc thuốc ra vấn hút, nhưng bác chỉ bập bập được một vàihơi rồi liệng mạnh điếu thuốc xuống lầu.
Bác tháo chiếc khăn tắm quấn nơi cổ ra lau mồ hôi trán rồi lẩm bẩmthan thở một mình:
- Thiệt là “tiền oan nghiệp chướng” gì á! Ai ăn dộng, ai sung sướnggì đâu hổng biết mà bắt thằng già nầy lo méo mặt! May mà bà nội đó bảkhéo canh cái ngày thằng quan hai nó đi hội, chớ hông thôi mình đâycũng... xón ra trong quần chớ phải chơi...
Rồi bác vừa ngáp dài vừa vung vai một cách khoái trá... Bỗng cótiếng con chó bẹc-giê kêu ử ử và sủa gâu gâu như đón mừng ai ở dướisân sau nhà. Bác Tám vội chạy ra phía cửa sổ ở phía sau lầu để vừa kịp thoángthấy viên quan hai bước vô nhà và con chó thì nhảy chồm chồm một bênchân chủ của nó.
Bác tái mặt chạy a lại buồng con Ba và đưa tay lắc lia lịa cái quảnắm hột xoài:
- Bà hai ơi, chết rồi!... Ông hai dìa tới dưới nhà kia kìa! Tư ơi Tư mauđi...
Bác chưa nói được hết câu thì đã nghe có tiếng giày của viên quan hainện thình thình trên mấy bực thang lầu.
Bác lại lắc lắc cái hột xoài và hớt hơ hớt hải báo động:
- Tới rồi bà hai ơi!
Tiếng viên quan hai xua đuổi con chó vọng lên càng làm cho bác Támquýnh ruột, trong lúc ấy cánh cửa buồng của con Ba vẫn chưa mở ra.
Bác Tám bỗng ngó thấy con sóc đang nhảy nhót trong lồng, và một ý haythoáng qua óc bác: bác vội vàng chạy lại mở toang lồng thò tay vàolôi tuột con sóc ra, thả nó xuống sàn gạch rồi giơ tay xua xua cho nóchạy xuống phía thang lầu.
Vừa lúc đó viên quan hai cũng vừa ló lên. Con chó bẹc-giê thoángthấy con sóc liền sủa vang rân và hăng hái vồ tới đuổi bắt... Con sóc hoảng sợ vừa kêu chéc chéc vừa nhảy phóc lên mặt bàn để gầnđó rồi phóng luôn lên cái mắc áo trên tường.
Viên quan hai sợ con chó vật chết con vật quý yêu của vợ nên vội xôngtới nắm lấy chiếc vòng da đeo cổ của con chó ghịt giữ lại, rồi ông tavừa quát tháo om sòm vừa chỉ chỏ mấy cái cửa sổ vì có ý sợ con sócphóng ra mất.
Bác Tám vội chạy lại phía cửa sổ và lừa lúc ấy, Tư Cầu cũng ở trong buồnghé cửa ló mặt ra có ý nghe ngóng động tĩnh. Bác Tám chạy xớt qua thấy vậy vội chụp tay anh ta lôi ra luôn:
- Chạy mau ra đóng cửa sổ phía đằng trước kia tía nội!
Tư Cầu vuốt sơ lại mớ tóc xõa trước trán rồi làm tỉnh bước ra phóng nhanhvề phía cửa sổ trước lầu. Đến ngang chỗ viên quan hai đứng giữ conchó, anh ta chạy bét bét ra và lấm lét ngó chừng sắc mặt của ông ta.Tiếng quát “mau lên” của ông nầy làm cho anh ta giựt mình nhưng yêntâm vì... mọi sự đều được bình an.
Trong lúc đó con Ba ở trong buồng khoan thai bước ra, rồi làm ra vẻmừng rỡ chạy a lại phía viên quan hai, nhưng khi thấy mặt mày ôngnầy có vẻ châm bẩm, cô ta hơi chột dạ. Cô ta vội đưa mắt tính kiếm bác Tám để dò coi việc gì đã xảy ra, nhưngbác nầy đang lui cui đóng cửa sổ. Vừa lúc đó viên quan đã lên tiếnggọi nó và chỉ lên phía chiếc mắc áo. Con Ba ngẩng vội đầu lên nhìn và khi thấy con sóc ngồi co ro trên ấy,cô ta phát cười to lên rồi chạy lại chìa tay lên. Con sóc không do dự gìhết nhảy phóc xuống lòng bàn tay chủ, rồi bò mau theo cánh tay đểxuống đeo cứng nơi ngực con Ba như có ý muốn được che chở.
Con Ba vừa vuốt ve con vật vừa đả đớt nói nựng:
- Sao con chạy đi đâu vậy! Bộ con chó dịch vật đó nó muốn ăn thịt conhả?... Ui cha tội nghiệp dữ hông!
Đoạn nó đem nhốt con sóc vào lồng...
Vừa lúc ấy, bác Tám đã bước đến dừng liền một bên.
Con Ba kiếm chuyện hỏi bác:
- Nè bác Tám, tôi nhớ hồi nãy tôi đã khóa cái chốt cửa lồng lại rồi mà!
Bác Tám cười như mếu:
- Dà phải đa, nhưng cũng nhờ có con sóc này... sút chuồng kịp lúc...Dạ nhờ vậy mà có ông hai phụ lực kềm giữ con chó tây và... và chú Tưnó kịp chạy đi đóng cửa sổ phụ với tui, chớ không thôi thì...
Con Ba đỡ lời bác liền:
- ... Thì con sóc cưng của tôi chạy mất chớ gì. (rồi nó nháy nháy mắtra hiệu rằng mình đã hiểu ý bác Tám và đon đả nói tiếp) Cha, tôi cám ơnbác Tám nhiều lắm nghen! Thiệt cũng nhờ bác...
Viên quan hai đã tiến đến khoác tay vợ và con Ba cũng vội quay lạimỉm cười, mặt mày tươi rói.
Bác Tám thấy ông ta hất hàm về phía bác và Tư Cầu rồi xì xồ hỏi con Ba, connầy lanh miệng đáp lại một hơi và giơ tay chỉ chỏ tủ bàn trong buồng. Viên quan hai gật gù ra vẻ hài lòng rồi bế thốc con con Ba lên lòng đểvừa gầm gừ vừa hôn hít làm cho con này có lúc cười hăng hắc, có lúckêu ai ái...
Thấy vậy bác Tám ngoắc Tư Cầu lại rồi cả hai len lén bước xuống thang lầu.
x
x x
Ra đến sân sau bác Tám mới đứng lại, chống nạnh lên, chậm rãi hỏi Tư Cầu:
- Chắc bây giờ chú Tư nó vừa lòng lắm hén?
Tư Cầu cúi đầu làm thinh và lấy tay phủi phủi một sợi tóc quăn còn đeodính trên chỗ gần nách áo.
Bác Tám thở phào ra một hơi dài rồi ra giọng chua chát nói thêm:
- Đó chú thấy không, qua đã nói đâu thì có đó vậy mà bữa hổm hễ quađộng tới là chú em cự nự thiếu điều vuốt mặt không kịp?
Thấy bác Tám cự nự riết tới, Tư Cầu cũng bắt bực mình và nói sẵng lại:
- Bộ tại tui sao mà bác cằn nhằn hoài vậy!
Bác Tám không nhịn được cười:
- Hổng có chú em vô đó thì làm sao sanh chuyện được! Mà thôi, taiqua nạn khỏi rồi qua cũng mừng, thiệt hú hồn hú vía...
Tư Cầu cũng cười theo, rồi hỏi lại bác Tám:
- Bác canh chừng làm sao để cho thằng hai nó vô tới bên đít mà hổngbiết gì hết ráo vậy?
Bác Tám trợn mắt:
- Cha, nói coi sướng không! Ở ngoài nầy qua lo thấy mụ nội chớ bộ nhưchú em sao! Tại thằng hai nó dìa bất tử, mà nó lại để xe đậu bênphía văn phòng và cuốc bộ đi êm ru ở phía ngã sau mới thắt họng mìnhchớ! Trong lúc đó thì qua cứ ngó lom lom về phía cổng đằng trước!
Tư Cầu hỏi tới:
- Hèn chi... nhưng rồi bác làm sao chận nó lại? Hồi bác giựt giựtcánh cửa đó cho đến chừng tui ló ra cũng lâu ớn mà?
Bác Tám mỉm cười:
- Mà cha làm cái gì ở trỏng mà... chậm lụt quá vậy! Nghe động là phảivọt ra liền chớ chú em! May mà qua trông thấy có con sóc ở trong lồngnên qua thả mẹ nó ra để...”dục huỡn, cầu mưu” chớ hông chết nhăn răngcả đám rồi!
Tư Cầu cảm động nắm lấy tay bác:
- Thiệt tui cám ơn bác hết sức! Nếu hổng có bác thì không biết giờphút nầy tui và con Ba ra thế nào!
- Thôi chút đỉnh mà chú em, với lại bà hai bả cũng cám ơn qua nămbảy cái rồi! Qua nói đây không phải để khoe, chớ mấy người ỷ y cóthằng già này ở ngoài quá mà! Còn bà hai nữa, vậy mà bả nói là tớitrưa ông hai mới dìa! (rồi bác có dáng suy nghĩ nói tiếng) Thiệtqua phục mấy người là giỏi, chớ qua mà... hồi hộp như vậy, quahổng.... mần ăn được gì ráo!
Tư Cầu cười xòa xô nhẹ vai bác:
- Thôi đi bác! Bác mà lâm vào cảnh như tui thì cũng... mê mê ra vậychớ hơn gì! Tới chừng đó rồi mình sao... hết biết trời đất gì nữahết!
Bác Tám làm mặt ngiêm:
- Kỳ tới gặp cảnh như vậy chú em làm ơn làm phước “biết” có thằngnầy giùm qua một chút, chỉ xin chú em một chút xíu đó thôi.
x
x x
... Một buổi sáng nọ, trong lúc bác Tám và Tư Cầu cùng một số anh em khác nữa ratới sân nhà viên quan hai để làm “lao động” như mọi khi, thì thấy cómột chiếc xe mười bánh chực sẵn ở đó với mấy người lính tây và mộtviên thông ngôn.
Viên thông ngôn ngoắc tốp người lao động lại:
- Anh em ơi, bữa nay anh em theo tôi đi chợ chơi!
Một người trong bọn tù mừng rỡ hỏi lại:
- Đi chợ chơi thiệt sao sếp?
Viên thông ngôn cười đáp:
- Thiệt mà! Hôm nay anh em đi mua một mớ cây ván với tôi để về sửalại mấy chỗ hư mục trong các trại. Thôi, leo lên xe mau mau đi mấy chanội!
... Và tuy mọi người đều dư biết là lên xe để chạy vù lại chỗ mua câyván rồi về luôn, nhưng ai nấy đều có vẻ chộn rộn vì được dịp đi ra”ngoài đời”, được dịp tránh khỏi nhìn trong giây lát cái cảnh quánhàm của một chỗ ở mà ai cũng đều ngán như cơm nếp, nhứt là một chỗở mà họ không biết đến bao giờ mới rời khỏi được.
Chiếc xe quẹo ra đường cái chạy thẳng về phía Sài Gòn, và khi xe vượtqua một cái chợ buôn bán tấp nập, Tư Cầu có vẻ bực bội khi nhìn thấy dọctheo hai bên lề đường thiên hạ ai ai cũng đều có vẻ “bình yên vô sự”,có vẻ bằng lòng với cuộc sống lắm.
Những tiếng cười giòn tan của mấy chị đàn bà xách giỏ đi chợ vang thoángqua tai Tư Cầu làm cho anh ta nhăn mặt, anh ta day qua cằn nhằn với bác Tám:
- Hổng biết họ vui sướng cái gì mà sao ra ngoài nầy tui thấy mặt nàomặt nấy cũng... tươi rói hết vậy bác?
Bác Tám thở ra:
- Coi, mình ở tù chớ bộ họ ở tù sao mà chú bắt ai cũng phải mặt ủ màyê hết! Ở ngoài đời người ta vẫn sống như thường, thì cũng y như chúhồi còn ở vườn...
Tư Cầu vẫn càu nhàu:
- Nhưng họ làm như không thấy rằng có chiếc xe của tụi mình đi qua,và trong xe ấy có những thằng tù tội. Biết đâu một ngày nào đóđến phiên chồng họ, anh họ, cha họ cũng bị kẹt ngồi cú rũ trong xe nhưtụi mình. Thời buổi súng đạn nầy... nhấp nháy mấy hồi đó bác? Thìbác coi, trước đây có khi nào tụi mình nghĩ rằng có phen mình lọt vôtù đâu? Vậy mà cũng lọt tuốt luốt đó bác!
Bác Tám không mấy thích nghe những chuyện rắc rối đó nên bác xì mộttiếng:
- Ối thôi, dẹp mấy thứ chuyện đó qua một bên đi chú Tư! (rồi bácchắc lưỡi hít hà níu vai Tư Cầu chỉ về một đám phụ nữ áo xanh áo tím ríurít níu tay nhau chạy băng qua đường trước đầu xe) Ý chà chà,hằng hà sa số kìa chú Tư ơi! Nhờ mấy dịp này mà tụi mình đi “rửa” conmắt cho sướng chớ tội gì mà lẩm bẩm lầm bầm cho nó mệt thêm nữa!
... Qua khỏi Chợ Quán, chiếc xe quẹo vô đường đi lên cầu chữ Y vàđậu lại trước một cửa tiệm hai căn, bán cây ván và đồ sắt khá lớn.
Viên thông ngôn nhảy xống xe và hối liền:
- Thôi tới chỗ rồi, anh em xuống mỗi người một tay chất rút ba cáicây ván này lên xe rồi mình về cho sớm!
Trong lúc ấy, mấy người lính Tây cầm súng đứng bao quanh đó để canhchừng đám tù nhơn.
... Bác Tám kề tai nói nhỏ với Tư Cầu:
- Thiệt mới có tới nơi là nó hối đi dìa liền! Vậy mà hồi lên xe cònlàm bộ nói cho anh em đi chợ chơi chớ!
Tư Cầu mỉm cười đáp:
- Thì người ta phải nói như vậy cho nó... bùi tai một chút! Thôi rápvô khiêng cây cho rồi đi cha nội! Tự nãy giờ giữa hai tụi mình, chỉcó bác là gỡ gạc nhiều nhứt!
- Gỡ gạc cái gì chú Tư?
- Thì hôm nay Tây nó đãi bác một bữa “rửa con mắt” no nê rồi còn gìnữa! Tui nghe bác chắc lưỡi hít hà liên hồi mỗi khi có bóng áo xanháo đỏ xẹt qua, bộ hổng có vậy sao? Hay là bác còn đòi Tây nó chở đimột tua chợ Bến Thành nữa để ngắm nghía mấy cô mấy bà mặc đồ mốt!
Bác Tám xô mạnh Tư Cầu chúi tới:
- Thôi đi chú! Qua có chắc lưỡi hít hà để chỉ chỏ mấy cô cho chú emthưởng thức chơi chớ qua mà ăn thua gì!
Mấy anh em khác, mỗi người một câu, nói chuyện ồn ào trước cửa tiệmlàm cho viên thông ngôn phải hối thúc thêm một lần nữa:
- Mau lên chớ mấy cha nội! Mấy cha làm cái gì mà như họp chợ vậy!Đây nè, chỉ có hai đống cây ván chất bên nầy thôi... anh em quăng bỏhết lên xe rồi mình về!
Có người lên tiếng hỏi ông sếp:
- Sếp ơi sếp, hai đống cây tổ chảng như vầy một chuyến xe làm gì chohết hả sếp!
Viên thông ngôn ngắm nghía số cây ván rồi nói:
- Một chuyến chưa hết thì hai chuyến. Anh em sao lo quá! Mà mau lênchớ mấy cha cà rịch cà tang đứng đó... ăn trầu hút thuốc hoài sao!
Bác Tám vọt miệng nói chen vào:
- Sếp ơi, năm khi mười họa mới được ra ngoài đời một lần, sếp cũng làmphước huỡn đãi cho tụi nầy một chút... Bề gì thì nội buổi sáng nầy anhem cũng rinh hết hai đống cây ván này dìa trỏng... Và bữa nay cũnghên quá: từ sếp cho đến mấy ông Tây theo canh gác, ông nào ông nấycũng dễ dãi, cũng... nới nới cho anh em tụi tui hết!
Viên thông ngôn đành bọc xuôi theo:
- Thì ai có muốn làm khó làm dễ gì anh em đâu! Nhưng anh em cũngliệu... cựa quậy một chút chớ mình bê bối quá, tây tà nó cũng... khidễ!
Một vài tiếng cười vang lên làm viên thông ngôn hơi sượng mặt nên ôngta vội rảo bước về phía viên đội Tây đang ngồi một cách uể oải trênmột chồng cây ván gần đó.
... Trong lúc anh em can phạm đang hì hục khiêng cây ván chất lên xethì có một đứa bé trai ăn mặc xinh xắn lẫm đẫm bước lại. Có lẽ nóthấy đám người rộn rịp nên tò mò đi bê bê tới xem.
Một người trong bọn thấy đứa bé ngộ nghĩnh nên tươi cười ngoắc nólại:
- Ê tụi, lại đây chơi cho vui!
Thằng bé không nhát với người lạ chút nào mà còn bươn bả tới, vừalúc ấy có tiếng một chị vú kêu nheo nhéo ở phía sau:
- Bé Hai! Bé Hai! Mầy xớ rớ lại đó, cây ván rớt dập chưn dập cẳngmầy chết nghe hông!
Bác Tám đang cùng khiêng với Tư Cầu một cây đà dài cũng đứng rị lại nóichen vô nửa bỡn nửa thật:
- Coi, chỉ để nó lại chơi với tụi nầy một chút hổng được sao! Bộ chịnghe người ta thường nói “thứ dơ như tù” hay “đồ cho tù...” rồi chịlầm tưởng rằng tụi nầy cũng ẹ lắm hả? Thời buổi bây giờ thứ nầy cógiá lắm nghe chị!
Nghe bác Tám nói như thế, cả bọn cười rộ lên làm cho chị vú sượng trânđứng xa xa ra đó để trông chừng đứa bé.
Bác Tám có vẻ hả hê quay sang nói với Tư Cầu:
- Ê chú Tư, chú coi thằng nhỏ nầy dễ thương quá há! (rồi giọng bácbỗng trở nên buồn buồn) Hồi qua bị bắt thằng út của qua ở dưới nhàcũng cỡ đó, nhưng bây giờ chắc nó lớn xộn rồi...
Tư Cầu lôi cây đà đi tới:
- Thôi đem bỏ khúc cây nầy lên xe cho rồi, chớ cứ đứng ì đây chịutrận hoài sao bác!
Bác Tám buộc lòng phải cất bước nhưng vẫn ngó ngoái lại đứa nhỏ vàtrách Tư Cầu:
- Chú em chưa có con cái gì hết mà sao thấy con nít không ham vậy cà!Còn bây giờ qua thấy đứa nhỏ nào qua cũng bắt nhớ bầy trẻ ở dưới nhàquá đỗi!
Tư Cầu cười khan:
- May mà tui không ngơ, chớ nếu đeo thêm con cái vô nữa, rồi lâm vàocảnh nầy thì mới lãnh đủ đa!
- Cái gì cũng có sướng có khổ chớ chú em cứ nằng nặc đòi sướng khôngthì... ở cõi trần nầy đâu có! (rồi bác chép miệng than) Cha, quađi vắng đây ở nhà má bầy trẻ mắc lu bu lo chạy gạo, hổng biết có aichăm nom gì tới thằng út không! Chắc là thả nó đi bắt cua bắt còngsuốt ngày chớ gì!
Tư Cầu cười nói:
- Đọ, bác thấy không: có con có cái là như vậy đó, còn tui thì khỏe ru!
Vừa khi đó có tiếng xe xích lô thắng ken két ngoài lộ trước cửa tiệm,gần chỗ chiếc quân xa đậu. Cả bác Tám lẫn Tư Cầu đều ngẩng đầu nhìn ra...
Tư Cầu bỗng đứng khựng lại nhìn trân trân người đàn bà vừa ở trên xe xíchlô bước xuống, rồi quay lưng về phía anh ta trong lúc móc bóp trảtiền cuốc xe.
Bác Tám thúc cây đà đi tới để buộc Tư Cầu cất bước:
- Thôi đi tới chớ chú! Hồi nãy qua nghe chú chê qua rậm rề rậm rậtvề cái vụ ngó liếc đó mà!
Tư Cầu vẫn ghìm đứng lại một chỗ và lẩm bẩm:
- Ủa lạ quá, sao tui trông ngờ ngợ...
Bác Tám quắc mắt hỏi liền:
- Gì nữa đó cha nội?
.... Còn Tiếp :77:
PS khoá 72G
11-26-2009, 12:26 AM
**8
Viên thông ngôn đang rảo bước tới và mỉm cười đáp:
- Dạ phải đa bà chủ! Chắc bận nầy bà chủ có dư dả thời giờ để tròchuyện... thả cửa chớ gì!
Phấn liếc xéo Tư Cầu rồi hạ giọng thì thầm riêng với anh ta:
- Nói chuyện khỉ gì đâu! Cứ lo... cãi lộn không hà!
Rồi thấy viên thông ngôn đã đến nơi nó bèn quay sang nói liền:
- Sếp nói như vậy chớ tôi cũng chưa chuyện trò gì được nhiều lắmvới anh Tư đây. Chắc sếp dư rõ, bà con thân thuộc lâu ngày gặp mặtnhau nên cứ hỏi thăm lung tung lên mà chẳng câu nào ăn nhằm vào câunào hết!
Viên thông ngôn cười giả lả:
- Ối, bà chủ đừng có lo gì hết, thiếu gì dịp khác nữa! Để tôi về là loliền chuyện thăm nuôi anh Tư đây cho bà chủ.
Phấn vội nói thêm:
- Cám ơn sếp nhiều lắm. Thế nào rồi đây tôi cũng sẽ nhờ sếp giúp chomột vài chuyện cần nữa.
Viên thông ngôn mau mắn đáp:
- Ơn với huệ gì, tôi bao giờ cũng sẵn lòng mà! Nè bà chủ, xe cũngsắp chạy rồi, bà chủ có gởi cho anh Tư đây món gì thì bà chủ liệu màtrao cho ảnh đi.
Phấn vội chạy vụt vô trong nhà xách ra ba bọc giấy đem tới đưa cho Tư Cầu.
Tư Cầu thấy mấy gói đồ to lớn quá quên phải kêu lên:
- Trời đất ơi, em cho anh cái gì mà lùm đùm lề đề dữ vậy? (kế thấyviên thông ngôn ngóng cổ nhìn vô mấy gói đồ, nên nó vội nói) Mà emphải trình cho ông sếp đây xét qua rồi anh mới lãnh được.
Phấn bèn đặt mấy gói đồ xuống đất và mở phanh ra:
- Đây sếp, chút đỉnh bánh trái chớ có gì khác đâu sếp!
Viên thông ngôn vội lấy tay ấn mép miệng túi giấy xuống và nói gạtngang:
- Khỏi mà bà chủ! Với ai thì tôi không tin chứ với bà chủ... tôinhắm mắt lại bây giờ cũng được! (đoạn ông ta quay sang Tư Cầu) Thôicầm lên rồi ra xe anh Tư!
Tư Cầu nhìn qua Phấn:
- Thôi để anh một gói thôi, chớ nhiều quá...
Viên thông ngôn xách hai gói còn lại nhét luôn vô tay Tư Cầu:
- Cầm luôn đi cha nội! Mấy thứ nầy, ở trỏng đâu có sợ dư mà lo!
Rồi ông ta xô nhẹ Tư Cầu đi ra xe.
Phấn lật đật bước theo căn dặn thêm Tư Cầu:
- Vô trỏng nếu anh cần cái gì , anh nhắn ông sếp đây nói cho em biếtnghe anh!
Tư Cầu ngó ngoái lại và lên tiếng bảo Phấn:
- Thôi em đi vô đi, chớ ra ngoài xe anh em đông lắm… Ờ mà quên nữa,lát nữa chú Ba có dìa em nhớ nói anh có gởi lời thăm chú nghen! (rồikhông biết nghĩ sao anh ta ngập ngừng nói thêm) Hay là thôi... emkhỏi nói với chú cũng được... có lẽ mình nên giấu nhẹm luôn thì tốtđó em! Nhà cửa của em đang vui vẻ như vầy, khi không anh chọt vô nữacho nó sanh phiền phức thêm... anh hổng muốn... Phận anh, bề gì cũnglỡ kẹt... thì thôi để nó... yên như vậy cho rồi.
Phấn có vẻ cảm động khi nghe Tư Cầu nói dài dòng như vậy, nhưng cô ta làmra bộ cứng cỏi cự nự lại:
- Em nói hổng có sao mà! Anh Ba ảnh là người biết điều chớ không phảinhư thiên hạ thường tình đâu!
... Chiếc xe rồ máy om sòm.
Tư Cầu gượng cười nhìn lại Phấn, rồi hấp tấp chuyển mấy gói đồ lên trướcđể rảnh tay níu trèo lên xe.
Viên thông ngôn bước tới nghiêng đầu chào Phấn, rồi cất tiếng cho tàixế biết rằng mọi người đã lên xe đông đủ.
Chiếc xe từ từ chuyển bánh...
Tư Cầu cúi gầm mặt xuống chớ không dám nhìn ngoái lại về phía Phấn đứngnữa, vì tự nhiên anh ta thấy bồi hồi lạ kỳ. Trong lúc gặp mặt lại, haingười không bỏ lỡ dịp để... cắn đắn nhau, nhưng khi xe chạy rồi, Tư Cầubỗng đâm ra nhớ nhung người cũ một cách gần như là đau xót mặc dầuđây chỉ là một cuộc tạm biệt... đầy hứa hẹn.
x
x x
... Tư Cầu và bác Tám đang lom khom cuốc đất ở phía sau nhà viên quan haiđể trồng một líp cải làm “của riêng” cho có thêm rau ăn, thì thấy con Baở nhà trên bước uống. Con Ba ngừng lại và đứng dựa lưng vào cây cột của hai mái nhà cầunối liền biệt thự ở phía trên và dãy nhà bồi bếp.
Mỗi khi thấy con Ba chàng ràng ở gần một bên mình, Tư Cầu đâm ra ngán trânnhứt là từ bữa anh ta theo xe đi chở cây rồi tình cờ gặp lại Phấn. Vì vậy anh ta làm như không hay biết gì hết và cứ cúi gầm mặt xuốngcuốc đất tơi bời.
Bác Tám cũng làm ra vẻ thản nhiên nhưng rồi bác lại thì thầm bên taianh ta:
- Ê chú, bà ra kia kìa!
Tư Cầu không ngừng tay cuốc:
- Ra thì thây kệ người ta, mọi khi bác cản tui dữ lắm mà!
- Ậy, qua cản là cản cái chuyện quá lố, chớ còn bình thường mình cũngphải đon đả chào hỏi, vì dầu sao bả cũng là người tốt đối với anh emtrong căng đi làm cỏ-vê trên nầy. Thiệt đằng nào chú em mầy cũng điquá lố hết: đi tới thì đi lút ga, còn sụt lùi thì... tuột thắng luôn...
Tư Cầu chưa kịp trả lời lại thì đã nghe con Ba cất tiếng kêu:
- Anh Tư ơi, anh bỏ đó lại đây hỏi thăm cái nầy chút coi!
Bác Tám nhìn anh ta mỉm cười:
- Đọ, cho chú em mầy trốn! Đi lợi đẳng đi cha nội!
Tư Cầu chẳng nói chẳng rằng ráng cuốc thêm một vài cái nữa, rồi dình dàngxách cây cuốc đem dựng ở góc nhà bếp, đoạn vừa rút khăn tắm dắt gầnđó lau mặt, vừa thủng thỉnh đi lại phía con Ba. Đến nơi, anh ta đứng chình ình ra đó chớ không hỏi han nói năng gìhết. Con Ba thì vẫn dựa ngửa dựa nghiêng trên thân cột vừa nheo mắt nhìnanh ta vừa cười mủm mỉm. Một hồi lâu sau, cô ta đứng rột ngay lại,một tay chống nạnh một tay chỏi vào cột nhà:
- Cha, có chuyện vui mà dấu biệt hổng cho người ta biết tới hén!
Tư Cầu lẩm bẩm trong miệng:
- Có cái gì đâu mà vui hay hổng vui...
Con Ba lên giọng chanh chua để chận ngang:
- Thiệt anh giỏi quá trời, mới xẹt ra khỏi chỗ này một chút là cóchuyện rồi!
- Chuyện gì... làm ơn nói ra thử coi?
Con Ba cười mũi:
- Xí, bộ anh nói người ta hổng biết hả! Anh đi theo mấy chuyến xe chởcây rồi gặp con mẹ nào đó hả?
Tư Cầu bắt đầu mất bình tĩnh:
- Ai học cho em biết đó? Mà người ta là người... bà con quen củaanh chứ bộ ai sao mà em kêu con mẹ nầy con mẹ kia.
Con Ba cười lớn:
- Cha chưa gì mà binh rồi hén! (rồi cô ta hạ thấp giọng xuống thânmật hỏi thêm) Mà ai vậy anh?
Tư Cầu ấp úng đáp:
- ... Đó là người ớ một “xứ” với anh, bây giờ người ta... có chồngbuôn bán tiệm cây ở trên này nên tình cờ đi lại đó chở ván anh gặp...
- Mà người ta có bà con thân thích gì với anh hông, chớ sao em coibộ lo lắng cho anh quá cỡ vậy?
Tư Cầu ngạc nhiên hỏi liền:
- Sao em biết rành quá vậy?
Con Ba mỉm cười đáp:
- Vậy mới tài! Nhưng thôi, để em nói thiệt cho mà nghe: con mẹ đó cónhờ thầy thông ngôn tìm gặp em để xin em nói vô với ông hai về việcthăm nuôi đặc biệt cho anh.
Tư Cầu thở ra:
- Hèn chi mà em biết hết!
Bỗng con Ba quay phắt lại nhìn đăm đăm vào mặt anh ta và nghiêm giọnghỏi gọn lỏn:
- Ai đó vậy anh?
Câu hỏi bất ngờ làm cho Tư Cầu đâm ra lúng túng:
- Thì hồi nãy anh đã nói... người ta là... bà con quen ở cùng xứ sở,người ta thấy anh bị nạn như vầy nên có lòng hỏi thăm và giúp đỡ...
- Hứ, bộ không có em lo cho anh ở trong nầy sao? Em có để cho anhđói khát hay rách rưới đau ốm gì sao mà anh phải làm phiền tới ngườingoài như vậy chớ?
Tư Cầu nhăn nhó đáp:
- Anh có nhờ nhỏi gì người ta đâu! Đó là họ... có lòng tốt với mình,và ý là anh đã có căn dặn là khỏi phải vô thăm hỏi trong nầy làm gìcho mất công...
Con Ba cười gằn:
- Sợ đổ bể hén!
Tư Cầu bực mình hỏi sẵng lại:
- Cái gì mà đổ bể?
Con Ba trề môi rồi hỏi trớ đi câu khác:
- Chớ em hỏi anh: bộ con mẻ ở không lắm sao mà lại cứ đeo riết thầythông ngôn để cậy thẩy lo giùm cái chuyện thăm nuôi cho anh? Nếu conmẻ... quen sơ sơ ở dưới vườn thì đâu có lẽ con mẻ lại “mặn” với anhnhư vậy.
Tư Cầu gạt ngang:
- Bậy nà, người ta nói là... bà con thân mà...
Con Ba liếc xéo anh ta:
- Ừ phải, thiếu chút xíu là bà con gần sát rạt phải không anh?
Tư Cầu tìm cách hỏi lảng ra:
- Em có hỏi gì nữa hông để anh còn ra cuốc đất phụ với bác Tám? Em đừngquên anh đây cũng thân tù tội như người ta, chớ bộ là ông nội họ saomà ra đây cứ đứng cà nhỏng nói chuyện hoài.
- Cha, em coi bộ bây giờ anh hết cần ai hết hén! Được rồi, nếu anhkhông chịu nói thiệt thì em có thiếu gì cách làm cho con mẹ chủ tiệmcây khỏi có ngó tới anh được nữa!
Tư Cầu hốt hoảng hỏi liền:
- Trời ơi, còn tính chuyện gì nữa đó bà nội?
Con Ba cười một cách đắc chí:
- Chuyện gì để nữa rồi anh sẽ biết!
Tư Cầu bực mình cự nự:
- Thiệt có mấy bà vô thì rắc rối tổ mẹ! Người ta ở tù yên thân rồi mànay người nầy xía vô, mốt người nọ thọt ra...
Con Bà nhìn anh ta cười:
- Ai biểu anh giấu hoài, anh làm như con nầy ngu lắm vậy? Bây giờ anhcó chịu khai ra hết hông nè?
- Thì nếu em đã biết rồi em còn hỏi nữa làm chi...
- Hỏi cho biết bụng dạ của anh ra sao vậy mà!
Tư Cầu thở dài sườn sượt:
- Thì em nghĩ coi: người ta cũng có lòng lo cho mình... bây giờ hổnglẽ mình... chửi mắng người ta lại được sao!
- Cha, già hàm lẻo mép há! Mà bây giờ không nói on đơ gì hết, em hỏithiệt anh có phải con mẻ là người đã cho anh leo cây thoa mỡ bò đókhông?
Tư Cầu ấp úng đáp:
- Thì... em đã biết hết rồi... (rồi anh ta ngây ngô hỏi lại) Nhưngsao chuyện gì em cũng rành hết vậy?
- Hổng rành để mấy người tính qua mặt người ta hả? Chắc anh tưởngchuyện đó kín lắm chắc?
- Chắc thầy thông ngôn thẩy học lại cho em biết chớ gì?
- Mốc xì họ! Thẩy mà biết cái gì, nhưng thẩy mới nói mí mí là emđoán ra liền: người quen cùng xứ với anh mà lại có chồng khách-trúbên tiệm cây trên nầy, thì ai vô đó nữa! Anh quên rằng hồi anh mớilên Nam Vang anh đã mếu máo kể chuyện đó cho em nghe sao.
Tư Cầu xẻn lẻn nói gạt ngang:
- Bậy nà! Ai mà như vậy hổng biết!
Con Ba nghiêm mặt hỏi:
- Bây giờ anh tính sao đây?
- Thì tính gì nữa! Cái đó tùy em, mà theo anh nghĩ: chắc em hổng hẹphòi gì với người ta... bề gì anh cũng mắc kẹt trong nầy chớ có raluông tuồn ở ngoài tiệm cây được đâu.
Con Ba mỉm cười lấy ngón tay xỉa phớt qua trán Tư Cầu:
- Cha, ăn nói khéo quá há! Nhưng nếu không có mấy lớp rào dây kẽm gai,và không có ba cây súng chong trên mấy cái lô-cốt kia thì... bà nội aibây giờ cản cũng hổng nổi anh!
Tư Cầu thấm ý cười trừ.
Con Ba lại hỏi tiếp:
- Nhưng anh có nói với người ta em là ai không?
- Em là bà quan hai chớ là ai nữa!
Con Ba giậm chân chắc lưỡi:
- Xí, lãng òm! Em muốn biết coi bà chủ tiệm đó có rõ em với anh là...là chỗ quen thuộc cũ hông? Anh có nói cho bả biết hông?
- Anh nói sơ sơ vậy thôi, nhưng có lẽ người ta cũng đoán ra được. Cáigì thì không biết chớ mấy chuyện đó có trời mà giấu được mấy bà!
Con Ba gật gù:
- Nếu anh hiểu được như vậy thì tốt lắm! Nhưng em còn để coi bả vôđây bả ăn nói thể nào, nếu biết điều thì em sẵn lòng giúp, bằngkhông... em cấm tiệt luôn!
Tư Cầu than thở:
- Mấy bà mà xâu xé nhau thì chỉ khổ cho thằng nầy thôi. Sao mấy bàhổng hè nhau, mỗi người một tay, như vậy có phải đỡ hơn không!
Con Ba cười rộ lên:
- Anh nói khôn quá tổ mẹ người ta! Đằng nào, anh cũng hưởng đủ hết hén!
Tư Cầu chỉ biết đứng đó cười trừ.
Thấy vậy con Ba lên tiếng bảo anh ta:
- Thôi đi ra ngoải đi, để rồi em liệu coi con mẻ với em đây ai giỏihơn ai thì biết.
Tư Cầu dùng dằng chưa chịu đi và xuống giọng năn nỉ:
- Chắc em vui miệng nói chơi như vậy chớ... hổng sao phải hông em!Bề gì người ta cũng là gái có chồng.
Con Ba cắt ngang:
- Chớ bộ em hổng có hả?
- Có nhưng mà... có khác… (rồi sợ con Ba kiếm chuyện lôi thôi nữa, anh tavội rảo bước đi vô phía bác Tám và ngoái lại nói với) Thôi, anh đi mầncông việc nghen!
Con Ba mỉm cười lắc đầu nhìn theo Tư Cầu, một cái nhìn vừa trìu mến, vừađộ lượng...
x
x x
Thầy thông ngôn ở trong biệt thự viên quan hai chạy ra ngoắc Phấn:
- Mời bà chủ vô, bà quan hai đã xuống đợi bà chủ trong sa-lông rồi.
Phấn vội ôm hai gói to đựng trái cây lên và hất hàm chỉ về phía thùngrượu nằm dưới đất:
- Còn cái nầy tính sao đây sếp?
Viên thông ngôn ngó quanh để tìm một người lao công và khi nhận thấy Tư Cầucùng bác Tám ở phía sau nhà bếp đi ló ra, ông ta vội kêu:
- Ê anh Tư, anh lại đây tôi nhờ anh một tay coi!
Tư Cầu ngó lại thấy có Phấn nên đứng khựng lại, hồi hộp đưa mắt nhìn trântrân. Phấn mỉm cười gật đầu như ra hiệu cho anh ta bước lại. Tư Cầu lột cái nón lá quăng xuống đất tính xâm xâm đi lại, nhưng bác Tám đã lẹtay níu anh ta lại:
- Để qua lợi đẳng vác thùng rượu đó thế cho chú, chú Tư!
Tư Cầu ngơ ngác nhìn bác và hơi sẵng giọng hỏi:
- Sao lạ vậy?
Bác Tám đáp nho nhỏ:
- Hổng phải ai dành với chú mà té vàng té bạc gì, nhưng chú lợi đókhiêng thùng rượu vô cho thằng quan hai mà có mặt cả hai bà chứngkiến thì nó... nhẹ thể mình quá!
Tư Cầu cau mày suy nghĩ rồi đáp xụi lơ:
- Ừa, bác nói cũng phải... bị tui cũng hơi hấp tấp muốn gặp Phấn...tức là bà chủ tiệm đó.
Bác Tám vỗ vai anh ta vừa bước đi:
- Ối rồi đây thiếu gì dịp khác! Chú đừng quên: mình ở tù là ở tù vớiba thằngTây, chớ trước con mắt của mấy bả, mình cũng... bảnh tỏn nhưthường phải hông chú!
Tư Cầu tươi cười gật đầu:
- Phải rồi, mà thôi bước mau lại đẳng giùm tui đi tía!
... Thấy bác Tám đi lại tới, Phấn băn khoăn hỏi liền và hỏi nho nhỏ:
- Ủa sao anh Tư ảnh không chịu lại đây bác?
Bác Tám vừa nhắc thùng rượu lên vừa đáp:
- Dạ... bị chú có công chuyện cần riêng (rồi bác hạ thấp giọng nóinhanh tiếp)... Dạ, chắc bà chủ cũng dư rõ: nếu chú bê thùng rượunầy vô để đứng lựng khựng giữa bà chủ và bà quan hai thì cũng... kẹtcho chú quá.
Phấn thở dài:
- Ừ phải há! (rồi cô quay sang nhìn bác Tám, mỉm cười hỏi luôn) Mà saotôi coi bộ bác... rành về... chuyện nầy quá vậy! Chắc anh Tư có nóilại cho bác rõ phải hông?
Bác Tám nở mũi đáp:
- Dạ, tui với chú Tư là chỗ anh em thân trong tù... Tui được cáitrọng tuổi nên có chỉ vẽ cho chú được một vài việc cũng... hay hay!
... Viên thông ngôn chực trên thềm nhà lên tiếng báo bác Tám:
- Nè ông già, ông đem để “két” rượu đó ở trước hàng ba nghen! Còn bàchủ thì xin mời bà chủ đi ngã này.
Phấn quay sang bác Tám:
- Cám ơn bác nghen! Bác nói với anh Tư, tôi hỏi thăm ảnh nhiều thiệtlà nhiều đó nghen!
Nói xong, cô vội vã vuốt sửa lại tóc tai cùng ngắm nghía sơ qua áoquần rồi hấp tấp bước theo viên thông ngôn vô sa-lông.
… Viên thông ngôn gõ cửa sơ sơ mấy cái rồi bước vô trước và lêntiếng giới thiệu:
- Dạ thưa bà hai, dạ có bà chủ tiệm cây đến thăm bà hai.
Con Ba đang ngồi đọc báo, nghe nói vậy từ từ đứng dậy mà mắt vẫnkhông rời nhìn vào tờ báo như là còn mải mê xem lắm...
Phấn đứng lựng khựng ở đó, và tuy chưa rõ mặt mày của bà quan hai rasao (vì tờ báo che khuất) nhưng nhìn thấy điệu bộ của “bà quan hai”như vậy nó đâm ra vừa bực, mà cũng vừa “khớp” nữa.
Con Ba quăng mạnh tờ báo xuống mặt bàn và ngước mắt lên hỏi viênthông ngôn:
- Bà chủ tiệm... quen thân với anh Tư đây hả thầy? (và không đợi ôngnầy trả lời, nó quay sang phía Phấn, nhích đầu chào) Chào bà chủ,xin mời vô ngồi đây chớ làm gì mà đựng khựng ở đó vậy? (rồi nó lạinói bâng quơ) Cha, cái tiểu thuyết đăng trong báo coi hay quá màhọ lại chơi ác dứt ngang xương...
Phấn ké né ú ớ trong miệng:
- Dà...
Rồi bỗng như có hẹn, hai người đàn bà quắc mắt nhìn nhau lom lom để”đo lường” đối thủ trước khi bắt chuyện. Tia mắt của họ giao nhautưởng chừng có thể... vang lên thành một tiếng rít giống y như hai thanh kiếm va chạm vào nhau vậy.
Con Ba, dầu sao cũng nhớ rằng mình là chủ nhà nên vội bảo viên thôngngôn:
- Thôi thầy để bà chủ đây cho tôi... Cám ơn thầy nghen!
Đoạn, nó quay sang Phấn đon đả mời một lần nữa:
- Coi, sao bà chủ đứng hoài vậy! Bà chủ ngồi xuống đây rồi chị emmình nói chuyện sau.
Phấn chưa kịp đến ngồi xuống ghế thì con Ba đã bước tới đỡ nhẹ lấy vạtáo dài trước của cô ta đưa ra chỗ có nhiều ánh sáng để xem mặt hàng,rồi trầm trồ liền miệng:
- Cha, bà chủ mặc thứ hàng nầy có bông ngộ quá! Mà cái màu nầy cũnghợp với nước da của bà chủ nữa... để bữa nào rảnh, tôi phải đi lùngở mấy tiệm Bombay mua một áo thứ nầy mới được!
- Dạ... thứ hàng nầy họ bán thiếu gì.
Con Ba buông vạt áo xuống rồi ngó chăm bẳm Phấn từ đâu đến chân vàmỉm cười hỏi thêm:
- Bà chủ được mấy em rồi mà tôi coi còn trẻ măng vậy?... Chắc còn nhỏlắm! Cha, còn nhỏ tuổi mà đã làm... bà chủ như vậy thì tốt phướcbiết đâu mà kể!
Phấn thận trọng đáp:
- Dạ, tôi mới được một đứa trai.
Con Ba chắc lưỡi khen liền:
- Cha, gái một con, thuốc ngon nửa điếu! Hèn chi...
Phấn định chụp hỏi “hèn chi cái gì?” nhưng rồi giữ vẻ lễ phép hỏi lại:
- Dạ còn... bà hai được mấy em rồi?
Con Ba cười dòn tan rồi đáp:
- Tôi chỉ có một mình trơ như vầy đó bà chủ à!
Phấn mau miệng khen dồn:
- Bà hai trông còn trẻ đẹp sắc sảo quá, thiệt mấy cô mới lớn lêncũng chưa dễ gì bì kịp! Bà hai lại còn sang trọng quyền oai nữa...kể ra ít người được như vầy! Hèn chi...
Con Ba hơi cau mày nhưng rồi lại gật gù cười xòa và níu tay Phấn dắtlại bên ghế sa lông:
- Mời bà chủ ngồi xuống đây rồi chị em mình muốn nói gì thì nói, chớchẳng lẽ tôi với bà chủ cứ đứng sững ở đó để... khen vần công cho nhausao! (rồi chợt thấy mấy gói đồ, nó liền hỏi tiếp) Mà bà chủ ôm theo mấy gói gì lủ khủ đó?
Phấn như nhớ trực lại chuyện quà cáp nên vừa ngồi xuống lại đứng dậyđặt mấy bọc giấy trên mặt bàn giữa sa-lông:
- Dạ tôi có mấy ký bom nho nầy đem đến để bà hai dùng lấy thảo... Dạ,còn có một két sâm-banh để ở ngoài hàng ba, riêng kính tặng cho ônghai, xin nhờ bà hai nói lại giùm.
Con Ba chắc lưỡi kêu lên:
- Hổng biết thầy thông ngôn mắc toi đó có nói tôi với ông hai ở nhàđòi ăn đòi uống gì không, mà bà chủ phải lễ mễ đem lại như vậy!
- Dạ thưa bà hai, cái nầy là do ý tôi chớ thầy thông ngôn không haybiết chi ráo.
Con Ba đáp nửa thật, nửa giỡn:
- Cha, chưa gì mà bà chủ muốn... trám miệng trước tụi nầy há! Bà chủlàm như vậy nữa mích lòng lắm nghen! Chắc bà chủ dư biết: tôi nghethầy thông ngôn nói lại là bà chủ đây là chỗ... bà con với anh Tư nêntôi mới sẵn lòng mời tới, chớ phải ai khác thì xin lỗi bà chủ, dầu chochín xe mười vàng đi nữa cũng... khỏi đi!
Phấn thấy hơi bực mình nhưng cũng phải ráng xuống giọng cầu khẩn:
- Dạ cái đó thì tôi cũng... rõ nhiều. Anh Tư ảnh có kể sơ cho tôibiết rằng bà hai đây là chỗ... ơn nghĩa cũ của ảnh và bà hai cũng đãhết lòng giúp đỡ ảnh trong lúc ảnh bị kẹt trong nầy. Dạ vì vậy mà tôimới dám đường đột tới đây để quấy rầy bà hai...
- Ối, nói là nói vậy chớ chỗ chị em mình, nếu hổng biết nhau thì thôi,một khi đã biết nhau rồi thì... dễ ợt, nhứt là cái chuyện này cũng làchuyện của anh Tư... Mà hễ chuyện của anh Tư là tôi sẵn sàng... baolãnh hết!
Phấn gượng cười đáp:
- Thiệt cám ơn bà hai hết sức! Cũng may cho anh Tư gặp lại được bà haiở chỗ nầy!
Con Ba thản nhiên tiếp lời:
- À cái đó thì có: anh Tư ảnh có gặp tôi lần nào thì cũng được maymắn ráo trọi hết, chớ không có rủi ro hay vấp váp gì hết á!
Phấn cắn môi suy nghĩ trong một vài giây, rồi đáp đẩy đưa:
- Dà, phần tôi thì tôi cũng mong như vậy...
Con Ba cười và ngọt ngào nói:
- Bà chủ khỏi mong với mỏi gì hết, cái chuyện đó là cái chuyện...đã có rồi mà!
Nghe con Ba nói một cách “chắc cứng” như vậy, Phấn cười gằn nhưngrồi lại vội nói đỡ:
- Thưa bà hai, như vậy anh Tư thiệt có phần lắm!
Con Ba như có vẻ hài lòng vì đã “dằn mặt” sơ được Phấn nên lại muốntỏ ra độ lượng:
- À còn cái nầy mà tự nãy giờ tôi tính nói rồi bị lu bu nên quênkhuấy đi mất: chị em mình nên tìm cách xưng hô lại cho nó đỡ kháchsáo hơn đi! Bề gì thì bên nào cũng là chỗ... quen biết của anh Tư,phải không chị? Chị thứ mấy để tôi kêu cho tiện?
Phấn ấp úng đáp:
- Dạ... tôi thứ ba...
Con Ba kéo nhích ghế lại gần Phấn:
- Ủa, cũng thứ ba như tôi vậy sao? (rồi nó nháy nháy mắt lên giọng hỏiỡm ờ) Ai cũng thứ ba hết rồi như vậy ai... lớn ai nhỏ đây?
Phấn ngả lưng dựa vào thành ghế phô-tơi rồi cười đáp lại một cáchrất thản nhiên:
- Dạ cái đó thì tôi chẳng dám tranh rồi! Dạ cũng như cái chuyện...chim trời cá nước, mạnh ai bắt được nấy ăn...
Con Ba liếc xéo cô ta một cái nhanh như chớp:
- Hừ, hay quá há! Bây giờ tôi mới biết ngán... chị Ba rồi đa!
Phấn vội nói vớt:
- Dạ, bà hai dạy quá lời... Tôi vui miệng nói buông thùa vậy mà!
Con Ba chắc lưỡi một hơi:
- Đọ, đọ... tôi đã biểu chị Ba dẹp cái tiếng “bà hai” đó qua một bênrồi mà!
Đoạn nó vói tay bấm nút chuông điện gọi anh bồi và khi anh nầy chạylên tới, nó quay sang hỏi Phấn:
- Chị Ba dùng nước ngọt nghen?
Phấn chưa kịp trả lời thì con Ba đã bảo anh bồi:
- Anh cho tui xin hai chai nước cam mau mau một chút, chớ tự nãy giờmắc nói chuyện tầm khào mà quên mời khách uống nước.
.... Còn tiếp :77:
PS khoá 72G
12-03-2009, 01:37 AM
**9
Phấn vội nói chen vô:
- Dạ thưa chị... Hai, xin chị Hai coi tôi cũng như là chỗ quen biếttrong nhà chớ khách khứa gì đó...
Con Ba tròn xoe mắt hỏi lại:
- Ủa, sao chị kêu tôi bằng thứ hai? Hồi nãy tôi nói giỡn chơi chớ bộmuốn đòi... lớn nhỏ gì sao?
Phấn thản nhiên đáp:
- Dạ, chị Hai đây là chị... quan hai, tôi xin kêu như vậy cho nó...phân biệt hơn.
Con Ba mỉm cười lim dim đôi mắt:
- Thiệt tới bây giờ tôi mới biết... ớn chị rồi đó!
Phấn cũng cười đáp lại:
- Dạ, chị Hai nói vậy chớ tôi... hiền khô hè!
Nhưng rồi Phấn nghiêm mặt lại nói tiếp:
- Dạ, chắc chị Hai đã rõ tôi đến đây, trước để... ra mắt chị Hai, saunữa để nhờ chị Hai chút việc...
- Cha, chị nầy ăn nói văn vẻ quá ta! Việc gì vậy chị?
Phấn đáp hơi ấp úng:
- Dạ, cũng không có việc gì khác ngoài việc thăm nuôi cho anh Tư.Nói cho đúng ra, mọi sự ở trong nầy đã sẵn có chị Hai giúp đỡ săn sóccho anh Tư, nhưng phần tôi, tôi cũng muốn gặp mặt ảnh...
- Ối tôi tưởng cái gì chớ việc đó dễ ợt? Thiếu gì người vô thăm nuôichồng con đó chị Ba và họ cứ ra ngoài văn phòng xin giấy là được.
- Dạ, thầy thông ngôn cũng có nói cho tôi rõ việc ấy, nhưng tôi nghĩchắc chị Hai đây có thể giúp cho việc thăm nuôi anh Tư của tôi được...đặc biệt hơn người khác, nghĩa là được sự dễ dãi hơn...
Con Ba nhìn chăm bẳm Phấn rồi hỏi:
- Bộ chị có chuyện gì cần phải bàn tán nhiều với anh Tư sao?
Phấn cười giả lả:
- Dạ, đâu có chuyện gì cần, nhưng chắc chị Hai cũng hiểu cho: tôi làngười cùng xứ với ảnh, tôi có vô ra gặp mặt ảnh ở đây thì cũng chỉđể hỏi thăm hỏi nom về chuyện nhà cửa dưới vườn. Ảnh xa nhà lâu rồimà biệt vô âm tín, ảnh nóng ruột lắm; liền sau khi tình cờ gặp ảnh ởngoài tiệm cây, tôi đã có nhắn tin về dưới rồi, mà mãi tới hôm nay saongười quen họ chưa có lên hổng biết!
Con Ba chép miệng than thở:
- Cha tội nghiệp ảnh quá há! (đoạn cô ta dịu giọng bảo Phấn) Phần chị,chị ráng lo hỏi thăm về chuyện dưới nhà cho ảnh, còn phần tôi, tôi loviệc thăm nuôi cho chị. À, hay chị muốn nói chuyện liền với ảnh ởđây hông, để tôi làm cách cho chị giáp mặt. Việc nầy ông hai ổngbiết được ổng sẽ cự nự tôi ghê lắm nhưng không sao...
Phấn vội nói:
- Thiệt cám ơn chị Hai lắm, nhưng theo ý tôi mình nên làm cho...đàng hoàng đúng phép đúng luật thì hơn. Chớ chị Hai thương tôi màtính như vậy, rủi ra gặp ngày vận tháng xui có chuyện gì rắc rối xảyra thì chẳng những làm phiền chị Hai mà còn để họa cho anh Tư nữa...Mình có thương ảnh thì nên thương cho... trót lọt...
Con Ba gật gù đáp:
- Chị nghĩ vậy chín chắn lắm! Được rồi tôi xin nghe theo lời chị. À,chị biên tên họ giao cho thầy thông ngôn để thẩy chạy về mặt giấy tờcho, còn tôi để tôi thúc mấy sếp dưới văn phòng. Và nếu chị cóchuyện gì gấp muốn nhắn với anh Tư, chị cứ vô đây nói với tôi rồitôi... thông tin lại cho.
Nghe câu sau cùng ấy Phấn có vẻ kém hưởng ứng và lợ ngợ đáp:
- Dạ thôi, chắc không có cái gì gấp đâu, tôi phiền chị Hai như vậycũng quá nhiều rồi...
Con Ba hiểu ý cười nói:
- Thôi tôi biết rồi! Nhưng tôi nói như vầy chị đừng giận nghen: bề gìbây giờ anh Tư cũng kẹt ở trong nầy nghĩa là ảnh... nằm trong bàn taycủa tôi...
Phấn nín lặng một hồi rồi gượng cười nói:
- Dạ cái đó thì tôi thấy rõ ngờ ngờ rồi... Tôi xin chịu hẹp vậy!
Con Ba biết mình đi hơi quá nên vội nói lảng ra:
- Để tôi nhờ mấy ổng lục hồ sơ coi tội trạng của anh Tư nặng nhẹ thếnào để tôi còn nhờ ông hai ở nhà ổng can thiệp dùm đỡ phần nào hayphần nấy.
Phấn mau mắn nói vô:
- Ờ, tôi cũng quên nhắc với chị Hai về cái chuyện đó nữa! Dạ... chịHai nhắm coi anh Tư có được mau thả ra không chị? Theo tôi biết ảnhhiền như cục đất có làm chi đâu mà mấy ổng bỏ tù bỏ rạc như vậy!
Con Ba cười xòa:
- Tôi thì cũng như chị, chị em mình làm sao biết được chừng nào ảnhra! Còn cái việc ảnh “hiền khô” đó thì... để lâm chuyện rồi mớibiết... thằng chả cũng dữ dàn trời mây chớ không như chị tưởng đâu!Nhưng dầu sao, tôi cũng xin hứa chắc với chị: để bữa nào ông hai ổngvui vui, tôi sẽ liệu lời nói vùa vô ổng.
- Chuyện gì tôi hổng biết chớ chuyện đó thì tôi tin chắc mẻm là chịHai sẽ thành công rồi!
Con Ba liếc xéo:
- Cha, chị nói như vậy là khen hay chê tôi đó?
- Dạ tôi tình thiệt nói ngay như vậy đó chị Hai à! Tánh tôi thẳngbăng chớ hổng cong queo ngoắt ngoéo như người ta...
Rồi cô đứng lên nói tiếp:
- Tôi xin kiếu chị Hai... Dạ, tự nãy giờ tôi làm rộn chị Hai nhiềuquá.
Con Ba cũng đứng lên theo và nói gạt ngang:
- Ối chỗ chị em mình mà! Chị đừng có ngại gì hết, khi nào rảnh xinmời chị lại chơi, tôi ở đây cũng ít bè bạn lắm!
- Dạ, tôi cũng vậy. Suốt ngày tôi chỉ lẩn quẩn ở nhà… ( rồi cô nhìn con Ba mỉm cười ý nhị ) thiệt anh Tư ảnh có con mắt lắm!
Con Ba nhướng mắt hỏi lại:
- Sao vậy?
- Vì... chị Hai rất bặt thiệp lanh lợi mà lại lịch sự duyên dángnữa...
Con Ba xô nhẹ vai Phấn:
- Thôi chị đi! Chị nói giả ngộ hoài! Còn chị không sắc sảo mặn mòiđó sao! Tôi gặp chị tôi cũng muốn mê nữa là... con trai mới lớn lên.Hèn chi hồi tôi mới gặp anh Tư ở trên Nam Vang ảnh lớ ngớ như là bị mahốt hồn hay bị bùa mê thuốc lú gì vậy! Và mới ràng ràng đây nè, từbữa ảnh đi chở cây về ảnh lầm lầm lì lì lắm lúc tôi thấy mà phát ghét!(rồi nó níu tay Phấn cười nói thêm) Nầy chị Ba, phải hồi tôi còn congái mà tôi gặp chị như trường hợp bây giờ... tôi ghen lắm đa!
Phấn làm bộ kinh hãi:
- Ý mẹt ơi, gặp tay của chị Hai đây ghen thì tôi có nước chạy tétkhông dám ngoái cổ ngó lại... mà về nhà ngủ hổng chừng còn dám giựtmình nữa!
... Con Ba vừa ở trên xích lô bước xuống là Phấn nhận thấy ngay. Côvội giao thằng bé Kỳ lại cho chị vú và tất tả chạy ra đón:
- Dữ hông, bữa nay chị Hai mới đến thăm tụi nầy!
Con Ba hối hả níu lấy tay Phấn và lôi đi:
- Xin lỗi chị Ba, tôi tính lại đây hoài mà mắc công kia việc nọ thànhthử cứ để lần khân mãi. Hôm nay có chuyện cần lắm nên tôi chờ ôngHai ổng qua sở là tôi phóng lại đây liền.
Phấn ngừng lại nhìn sững nó một hồi rồi hỏi:
- Chuyện gì vậy chị? Lành hay dữ? Hèn chi tôi lấy làm lạ sao chịlại đây sớm bửng... Bộ anh Tư đau ốm hay sao đó vậy chị?
Con Ba không đáp ngay mà lôi Phấn đi vào:
- Để vô nhà rồi tôi nói rõ cho chị hay... Mà có ai ở trỏng không chị?
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị cùng cách phục sức lôi thôi của con Ba,Phấn càng đâm lo. Cô vừa đi vừa hỏi dồn tới:
- Cái gì đó chị? Anh Tư có sao không mà chị hổng nói liền cho tôibiết? Tôi mới vô thăm ảnh vào ngày hôm kia thấy ảnh... vui vẻ chớ cósao đâu!
- Chị khoan nóng, chuyện nầy nói ra đây không tiện. Tôi hấp tấp rađây cốt có bấy nhiêu đó chớ ai muốn giấu chị làm gì chớ! Tôi hỏi chịcó ai khác ở trong nhà không để chị em mình nói chuyện cho tiện màchị cứ lo hỏi nôn tới hoài!
Phấn dịu giọng đáp:
- Xin lỗi chị Hai, bị tôi quýnh quá nên hổng nhớ gì hết... Dạ, trongnhà chỉ còn có mấy người làm công, còn ba của thằng Kỳ thì đi ra khobạc lãnh tiền mua cây của nhà nước trả.
Con Ba gật gù:
- Ờ nếu vậy thì tiện lắm! Mà chị có chỗ nào riêng biệt văng vắng ởtrong nhà để khỏi ai dòm ngó, vì chuyện nầy là chuyện... sanh tử củaanh Tư lận!
Phấn tái mặt lập cập hỏi nho nhỏ:
- Trời... cái gì mà chị lại nói nghe ớn quá vậy? Chị nói phứt rahổng được sao?
Con Ba như không để ý đến sự lo sợ của Phấn mà cứ lôi tuột cô đi vàhỏi:
- Đâu chị Ba, chỗ nào tiện hả?
Phấn biết hỏi gấp cũng vô ích nên lẳng lặng dắt con Ba vào buồngtrong. Đến nơi nó kéo một chiếc ghế mời khách và gượng cười nói:
- Xin lỗi chị Hai, tôi mời chị Hai vô trong nầy thiệt là không phảiphép, nhưng ở đây thì khỏi sợ ai soi mói hết. Để tôi kêu con vú bưngnước lên...
Con Ba gạt ngang:
- Ối thôi nước với nôi làm chi chị!
- Dà...
Con Ba đảo mắt nhìn qua một vòng khắp gian buồng rồi chậm rãi nói:
- Chị Ba à, hôm trước tôi có nhờ người ta lục coi hồ sơ của anh Tưđể xem tội trạng nặng nhẹ thể nào...
Phấn tò mò hỏi liền:
- Dạ nặng hay nhẹ hả chị Hai?
Con Ba lườm nó như có vẻ phật ý vì bị chận ngang nhưng rồi lại ôntồn đáp:
- Nhẹ xều à!
- Vậy chắc ảnh... cũng hy vọng sớm được thả ra hả chị?
Con Ba thở dài:
- Thì tôi cũng nghĩ như vậy và mấy cha nội trên văn phòng cũng nóihổng sao, hổng sao... nhưng ai có dè đâu nó xảy ra chuyện bất tử nhưvầy!
- Bộ anh Tư ảnh làm cái gì bậy ở trỏng hả? (rồi cô cắn môi suy nghĩđoạn quắc mắt hỏi sẵng) Hay là... hay là ảnh không giữ gìn tình ýđể... lẹo tẹo đổ bể tùm lum ra rồi ông quan hai ổng bắt được?
Con Ba đứng phắt dậy cầm lấy cái bóp đầm xỉa xói vào mặt Phấn:
- Thiệt tôi đến đây uổng công quá! Phải tôi mà dè có thứ ghen ẩu ghentả, nói bậy nói bạ như vầy, tui đấm thèm xuống đây làm chi cho tốngần cả chục đồng bạc tiền xích lô!
Phấn biết mình nói quá lố nên vội đứng lên theo níu tay con Ba năn nỉ:
- Thôi mà chị Hai, tôi lạy chị... bị tôi lo quýnh quá không còn biếttrời trăng gì nữa, xin chị đừng chấp nhứt làm gì tội nghiệp. Chịngồi xuống đi, và chị làm ơn làm phước nói liền cho tôi rõ, chớ thiệttình thì tôi... nóng ruột chịu hết nổi!
Con Ba thở dài ngồi xuống lại, nhìn Phấn lắc đầu cười gượng, rồitằng hắng như để đổi giọng cho êm dịu hơn:
- Thôi chị cũng ngồi xuống đi. Ví dầu tôi với anh Tư mà có... lộnxộn để cho kẹt đạn kẹt vỏ như hồi nãy chị... nghi bậy như vậy, thì cónước tôi độn thổ luôn chớ dám vác mặt lại đây với chị hả chị Ba!
- Dà...
- Tôi cũng tưởng là số anh Tư đã hết nạn tai rồi, chớ có dè đâu mớiđây tụi Tây nó đánh giặc đánh giã thua thiệt làm sao đó, nên tụi nónổi khùng quyết định bắt một số anh em tù nhơn trong căng đem đưa raCôn-đảo nay mai gì đây...
Phần hốt hoảng hỏi liền:
- Bộ trong số đó có lọt anh Tư vô hả?
Con Ba se sẽ gật đầu...
Phấn chụp níu lấy bàn tay con Ba:
- Trời đất ơi, sao kỳ cục vậy chị! Mà chị có chắc như vậy không?
Con Ba ngó mông ra phía ngoài cửa rồi thẫn thờ đáp:
- Sao không chắc! Người ta đã lập bản danh sách hẳn hoi rồi. Và tôicòn nghe nói cái số tù đưa ra đảo nầy dám bị xử bắn lắm nữa...
Phấn trợn mắt hỏi:
- Người ta đem bắn anh Tư nữa hả? Mà ảnh có tội tình gì lại chở ảnh rangoài đảo để giết hại như vậy cà? Sao chị ở trỏng mà chị hổng nóivới người ta... còn ông quan hai đâu, chị hổng biểu ổng xét lại choanh Tư nhờ, hay là... ổng bôi tên anh Tư trong sổ hổng được sao?
Con Ba nghe cô ta nói một hơi một dọc như vậy cũng đâm ra bực mình:
- Chị giỏi thì chị vô nói đi! Bộ chị tưởng tôi hổng biết lo sao? Nhưngtôi thử hỏi chị: cái chuyện đó ở trên tây tà người ta quyết định nhưvậy, ông hai ổng có môn giữ ba thằng tù chớ đâu có quyền bắt bớ haybuông tha gì đâu! Mà tôi hỏi chị thêm một câu nầy nữa: giả tỷ nhưổng bôi tên anh Tư được đi, rồi sao đó phải lấy tên ai khác thế vôbây giờ?
Phấn đáp liền:
- Ý trời, tù tội cả đống ở trỏng lấy ai khác mà hổng được!
Con Ba nhìn cô ta một hồi:
- Đọ, chị nói như vậy là nói càn mạng đa! Chị hổng nghĩ rằng nếu cóbắt được người khác thế vô thì cũng là... người như anh Tư, nghĩa làhọ cũng có những người thương yêu họ và biết đâu họ lại còn có con thơcon mọn ở nhà... mình làm như vậy có phải thêm tội không?
Phấn xẻn lẻn cúi đầu, nhưng còn nói gượng:
- Thì tôi cũng nói bừa như vậy... nhưng chắc thiếu gì người khác mộtthân một mình... (rồi cô ngước mắt lên hỏi) Bây giờ chị tính saođây, chẳng lẽ ngồi đó ngó để cho tụi nó xách đầu anh Tư đem bắn sao?
Con Ba không trả lời mà lấy bóp mở ra lấy thuốc hút. Nó ngồi trầmngâm nhả khói bay từ từ... Phấn thấy vậy cũng bắt ngứa mắt, nhưng biết không thế nào làm kháchơn được nên đành ngồi chờ.
Con Ba đưa ngón tay búng nhẹ cho tàn thuốc rớt xuống đất rồi chậm rãinói:
- Tôi cũng nghĩ nát nước hết mà chẳng tìm ra mưu kế gì được...
Phấn thở dài cựa mình một cách có vẻ bực bội làm chiếc ghế kêu răngrắc.
Con Ba thản nhiên nói tiếp:
- ... Bởi vậy tôi mới ra đây, trước là để cho chị hay, sau là để...xem coi chị có cách nào gỡ nạn cho anh Tư chăng?
Phấn đâm ra lúng túng:
- Chị ở trỏng quen lớn với các quan quyền khắp mặt hết mà chị cònchịu co tay kia huống hồ gì tôi ở tí mú ngoài nầy! Hay là chị nghĩcoi mình có thể chạy chọt lo lót ông nào được không? Nếu được, nóinào ngay, tôi cũng có sẵn chút đỉnh tiền nong...
Con Ba đáp một cách không hăng hái chút nào:
- Kể ra thì cũng có chút ít hy vọng về mặt đó, nhưng... nhưng tốn haolắm và nếu anh Tư khỏi bị đày ra đảo thì cũng bị giam lại ở đó chớbộ ra được sao!
Phấn chụp nói liền:
- Tốn hao bao nhiêu tôi không tiếc miễn anh Tư còn đó là được, rồithủng thỉnh mình lo chạy chọt sau để lãnh ảnh ra... Hay là nếu chịsợ dính dấp vô thì để tôi nói thẳng với thầy thông ngôn nhờ thẩy đivận động với mấy ông bự giùm...
Con Ba nói gạt ngay:
- Hổng được đâu! Chuyện nầy là chuyện... kín, chị làm tài khôn tàikhéo cho nó đổ bể tùm lum lên rồi Tây nó đem lưu anh Tư đi chỗ khác,ở ngoài nầy đi ở tù cả đám hết... Chuyện đó là chuyện chết chớhổng phải nhảy a làm càn được đâu nghen!
Phấn cau mày nhìn con Ba một hồi lâu rồi nói:
- Coi, chị kêu tôi tìm cách gỡ nạn cho anh Tư mà hễ tôi nói ra câunào thì chị bác đi tuốt hết? Như vậy còn bàn với tính gì nữa được!Chị đã nói chị chịu co tay thì ít nữa chị cũng để tôi... liều mạng choảnh chớ?
Con Ba ấp úng đáp:
- Thì tôi có nói gì đâu... Tôi sợ mình tính chưa được chín chắn, rủiro có bề gì thêm nữa thì vô kế khả thi...
Phấn cười lạt:
- Chắc chị sợ tôi chạy chọt cho anh Tư được rồi tôi rinh ảnh mất hả?Hông đâu, nếu khỏi đi đảo thì bề gì ảnh cũng còn kẹt ở trỏng... chớcó bay mất đi đâu mà chị ngại hổng biết!
Con Ba đỏ mặt quăng mạnh tàn thuốc xuống đất, lấy dép chà lia chotắt lửa, rồi hầm hầm nói:
- Chị đừng ỷ có ba đồng tiền đó rồi muốn nói quàng nói xiên gì thìnói nghen! Bộ chị nói tôi đây lo cho ảnh không được hả?
Phấn thản nhiên đáp:
- Thì cũng như... chị ỷ có ông quan hai vậy mà... Thôi bây giờ... xả càng, mạnh ai nấy lo cho anh Tư.
Con Ba đập mạnh tay vào thành ghế:
- Coi, bộ chị nói giỡn sao chớ! Mạnh ai ấy lo rồi chị hổng biết đáchgì hết, rủi có trặc trẹo chuyện gì hư luôn công việc của tôi rồi saohả? Chị giỏi chị... qua mặt anh Tư được chớ với tôi, xin lỗi... cáiđó còn hơi lâu đa!
Phấn cười mũi:
- Chị Hai thiệt khó tánh quá! Bây giờ chị Hai tính sao đây chị làm ơnnói huỵch tẹt ra rõ đi chớ úp úp mở mở hoài, tôi ngu dốt lắm khôngbiết được!
Con Ba định nói “trả đũa” lại nữa nhưng rồi lại chép miệng than:
- Anh Tư ảnh sắp ngoẻo tới nơi mà ở ngoài nầy tôi với chị mải lo ănthua đủ với nhau như vầy hoài rồi làm sao được kìa!
Phấn cũng nhận thấy sự vô lý đó nên thở dài rồi dịu giọng nói:
- Thôi, chị ráng lo cho ảnh đi. Chị ở gần bên trỏng thì thế nào chịcũng dễ tính hơn tôi, rồi có cái gì cần tới, chị cứ nói với tôi đểtôi ráng sức mà giúp vào. Chẳng lẽ bây giờ, mạnh đằng chị chị lo,mạnh đằng tôi tôi chạy... như vậy chẳng những tốn công vô ích mànhiều khi còn tréo ngoe với nhau nữa...
- Thì đó, như hồi nãy tôi đã nói với chị: mình nên suy tính kỹ mớiđược! Thế nào rồi đây tôi cũng phải nhờ chị giúp vô một phần lớn,chớ một mình tôi, tôi đâu có ba đầu sáu tay mà lo cho xuể hết được.Vả cũng vì chỗ đó mà tôi vội vã ra đây cho chị hay...
Phấn ngạc nhiên hỏi:
- Ủa, vậy chị chưa cho anh Tư ảnh biết tin đó sao?
Con Ba lắc đầu:
- Chưa chị à! Tôi tính để mình bàn với nhau trước đã rồi mai mốt đâytôi cho anh Tư hãy cũng không muộn.
- Rủi họ đưa ảnh đi liền sao chị?
- Không đâu, tôi biết ít lắm một tháng nữa mới có chuyện đó. Bây giờmình cho ảnh hay trước, rủi ảnh chộn rộn lên thiên hạ trong căngbiết hết thì càng thêm khó khăn nữa!
Phấn nhích ghế lại gần con Ba, rồi ngập ngừng hỏi:
- Chắc chị có tính ra một kế gì... Chị có thể nói sơ qua cho tôi ngheđược không chị Hai?
Con Ba mím môi nhìn xuống đất một hồi rồi ngước mặt lên chậm rãi đáp:
- Cách nầy cũng hơi... mạo hiểm một chút, vì bây giờ anh Tư chỉ cónước là trốn đi.
- Ý trời, ở trỏng con ruồi bay ra hổng lọt rồi làm sao anh Tư ảnh đicho thoát được?
- Ậy, chị đừng có lo... Tôi đã nghĩ ra cách rồi, nhưng phải cóngười ở ngoài nầy chứa chấp đỡ ảnh một vài ngày rồi mới có thể trốnluôn về dưới vườn được, chớ nếu để anh ra đi lớ ngớ ngoài đường ngoàichợ, giấy tờ không có thì chỉ vài tiếng đồng hồ sau là ảnh bị thộpcổ lại liền.
Phấn có vẻ lo ngại hỏi thêm:
- Nhưng “chứa” ảnh vào đâu bây giờ?
Con Ba mỉm cười nói:
- Thì việc đó... tôi xin nhờ đến tay chị.
Phấn trợn mắt:
- Ý hổng được đâu! Ba thằng Kỳ là người Tàu làm ăn nên họ kỵ việc đólắm, đời nào thằng chả dám chứa thứ... quốc cấm ấy trong nhà.
- Coi, chị phải ép buộc thằng chả chớ!
Phấn nhăn nhó:
- Phải mình tôi thì cái gì cũng được hết ráo trọi, nhưng có thằng chảvô đó khó nói lắm. Chị bắt thằng chả chung ra vài chục ngàn thìthằng chả chịu liền, chớ bắt chứa anh Tư trong nhà một chút xíuthằng chả cũng lạy dài đó chị à!
Con Ba vẫn tươi cười như thường:
- Chị thiệt dở khẹt! Chị phải viện cớ rằng hồi đó thằng chả... hại anhTư thiếu điều chết đứng thì bây giờ thằng chả ráng chứa chấp anh Tưtrong nhà một đôi ngày mà ăn nhằm gì! Cái đó cũng như để đền bùthiệt hại khi xưa vậy mà!
Phấn mím môi suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Tôi nghĩ rồi: hay là chị để tôi lãnh phần đưa anh Tư luôn tuốt vềdưới vườn, đi có cặp như vậy hổng ai để ý sanh nghi được. Ờ phải đa,chị làm ơn kiếm giùm ảnh một cái giấy tờ gì tạm cũng được, hay thôiđể tôi lo luôn vụ nầy cũng được vì tôi biết có chỗ chỉ tốn kém chútđỉnh là họ cho mình một cái giấy “lách xê” rồi...
Con Ba cười mũi:
- Nếu chị đưa ảnh về dưới được thì tôi đây đưa không được sao? Tôicũng đã tính bỏ luôn ông hai để dông trốn theo ảnh một lượt... nhưvậy có phải gọn bân không?
Phấn nhổm người lên:
- Chị nói thiệt hay nói chơi đó? Chị dám bỏ ông quan hai để mạo hiểmtrốn theo anh Tư sao? Hay là chị định nói dọa cho tôi ngán hả chị Hai?
Con Ba ngả người dựa lưng trên ghế rồi mỉm cười đáp:
- Ai mà thèm dọa làm gì hổng biết! Chắc chị chưa rõ: chớ giữa tôi vàchị, người dám liều mạng cho anh Tư là tôi đây nè! Tôi cũng xin nhắcthêm: con nầy chưa lần nào làm phiền lòng anh Tư một chuyện gì, dầulà một chuyện chút xíu bằng ngón tay út cũng vậy đó chị!
Phấn cười lạt:
- Thì tôi biết chị giỏi rồi mà! Nhưng chị cũng giỏi luôn về cáichuyện ghen tranh của người ta nữa! Điều nói là nói vậy, chớ tôi dưbiết nếu tôi đây có lo cho anh Tư đi trốn như hồi nãy tôi bàn đó, thìchị cũng phá ngang chớ dễ gì để cho thành công được!
Con Ba ngao ngán thở dài:
- Quả tình tôi có nóng tánh chút đỉnh, nhưng tôi đâu có đến nỗi tệquá vậy! Tôi hỏi chị: tôi với chị cứ tranh giành nhau. rủi ro để choanh Tư ảnh bị kẹt chết luôn rồi tới chừng đó chỉ có nước ngồi ngónhau mà khóc!
Phấn vẫn còn cau có:
- Chị nói thì nghe ngọt lắm... nhưng hễ tôi dính vô chuyện anh Tư làchị nhảy đong đỏng lên! Ờ, nếu rủi ảnh bị kẹt thì cho ảnh chết luôn...ai biểu ảnh đụng đâu cũng làng chàng đó hết!
Con Ba cười xòa:
- Đừng nói bậy nà! Ảnh mà kẹt chết luôn thì tôi cũng không ngơ mà chịcũng... trớt vó, như vậy tôi với chị ghen tranh với nhau để làm gìhả?... Thôi tôi nhường cho chị đó; ít ra cũng có một người... hưởngđược!
Phấn mắc cở cúi đầu làm thinh. Con Ba nhích ghế lại gần, thân mật vỗ nhẹ lấy vai nó:
- Tôi thiệt tình với chị và quý anh Tư lắm nên tôi mới cất công ra đây,chớ phải tôi có bụng xấu muốn chiếm... độc quyền ảnh thì tôi làm êmở trỏng rồi!
Phấn có vẻ cảm động:
- Xin lỗi chị Hai... bị tôi rối ruột hết, với lại thiệt tình thì tôicũng muốn nhơn dịp này mà... theo luôn anh Tư để... chuộc lỗi ngàytrước, cái chuyện giữa tôi và ảnh chắc chị Hai cũng đã rõ, và hồitrở về dưới quê, tôi cũng đã năn nỉ ỉ ôi ảnh đủ điều để ảnh theo tôimà ảnh cứ trơ trơ, tuy tôi dư biết lòng ảnh cũng... như cũ.
- Vậy hả! Tội nghiệp quá há! Nhưng thôi chị Ba à, phận mình dầu saocũng đã yên thì không nên chộn rộn nữa làm gì! Không phải bây giờ tôimới nói tốt, chớ tôi cũng đã nghĩ rồi chị ơi: nếu anh Tư đi một mình êmthì chẳng khó khăn gì mấy, chớ nếu có tôi hoặc chị trốn theo nữa thìrắc rối thêm nhiều lắm lắm.
- Sao vậy chị?
- Có gì lạ đâu: tới chừng đó, hoặc ông hai hoặc ông chủ ngoài nầy...mất vợ, thì trời cản mấy ổng cũng nhốn nháo cả lên, rồi thưa gởi tìmkiếm lung tung beng... như vậy có phải làm cho anh Tư.... mệt thêm không?
Phấn gật đầu nói liền:
- Ờ phải há!
- Bởi vậy mình có... thương anh Tư thì phải thương cho trót và cho đúngđiệu. Phần chị, xin chị ráng nói khéo với ông chủ cho anh Tư ở đỡ đôi babữa đi chị!
- Đâu chị bày cách cho tôi coi, chớ bây giờ tôi lú ruột lú gan hết...
Con Ba mỉm cười đáp:
- Dễ như chơi mà: thì chị cứ bắt ép ổng luôn về hai mặt tình và... lý:một là ổng phải tính chuyện ơn nghĩa với anh Tư, hai là nếu ổng hổng tínhcho xuôi thì để cho chị tính...
- Tính sao đó chị Hai?
- Thì chị cập tàu trốn luôn theo anh Tư chớ sao nữa!
Phấn phải cười xòa, nhưng rồi thắc mắc hỏi lại:
- Nhưng rủi thằng chả đi báo cáo rồi sao chị?
Con Ba cau mày:
- Ừ còn cái chuyện đó nữa há! Mà khỏi lo: chị nói trước với ổng nếuổng sanh tâm làm bậy thì kẹt luôn cả chị nữa, vì chị là đồng lõa kiamà! Và chị nói thêm luôn: nếu ổng rục rịch thì chị còn khai càn luônlà ổng cũng có dính líu vô nữa, nhưng sau vì ghen nên ổng mới đi báo,và ổng còn đóng thuế đóng má cho bên kia nữa. Tây nó nghe nói vậy nóham lắm nghen, vì ổng là ông chủ có bạc cắc nhiều mà!
Phấn lắc đầu cười:
- Thiệt tôi phục chị Hai sát đất! Chị mà tính cái gì ra là có mônchết thiên hạ hết!
Con Ba khiêm tốn đáp:
- Biết sao bây giờ chị! Ở đời, mình đâu có thể nào ở cho vừa lòngkhắp mọi người được, và bởi vậy chỉ còn có cách: thương cho phải chỗ,ghét cho đáng nơi. Cái công việc mình tính đây cũng không phải làđể hãm hại ông chủ ở nhà; mình chỉ “dạ hành tỏ” cho ổng ngán chơinếu có trường hợp ổng không... vui vẻ thuận theo ý mình... Đó chị coi,đâu có cái gì ác đức đâu phải hông chị Ba?
Phấn mau mắn tán đồng:
- Phải rồi chị Hai à! Tôi cũng thấy không sao nên mới sẵn sàng nghetheo ý chị, vì bề nào thì ông chủ đây cũng là... chồng của tôi vàthiệt ra thằng chả cũng thương tôi dữ lắm!
- Chớ bộ ông hai ở trỏng không thương tôi gắt củ kiệu đó sao?
.... Còn tiếp :77:
PS khoá 72G
12-10-2009, 02:37 AM
** 10
Phấn cười xòa:
- Thì ai có nói gì đâu, nhưng của chị khác, của tôi khác… (rồi nhưsợ con Ba sẽ hỏi phăng tới về chỗ “khác nhau” ấy, Phấn vội nói lảng ra) Hổng nói giấu gì chị: nếu gặp tay khác thìhổng dễ gì tôi chịu nghe lời êm rơ vầy đâu nghen!
Con Ba lắc đầu:
- Thiệt tôi cũng... bái chị luôn! Nội cái tôi nghe chị nói sơ sơ qua,tôi cũng đủ ớn xương sống rồi.
Đoạn nó đứng dậy xách bóp lên:
- Thôi, tôi xin kiếu chị để cho tôi về lo sắp đặt công chuyện và hễtôi tính xong đâu đó đàng hoàng tôi sẽ ra cho chị hay liền.
Phấn cũng đứng theo lên:
- Ờ, chị nhớ ra cho tôi hay liền nghen chị Hai. Mà chị về trỏngcũng liệu cách nào cho anh Tư ảnh rõ công chuyện nầy...
- Cố nhiên rồi, cái đó chị để kệ tôi. Còn phần chị, theo tôi nghĩthì chị cũng nên ngưng luôn cái vụ đi thăm nuôi anh Tư bây giờ đi, nhưvậy để mình tránh được mọi sự tình nghi sau này.
Phấn đành miễn cưỡng nhận:
- Chị nói tôi hiểu rồi... đành chịu vậy chớ biết sao, chớ thật ra tôicũng nôn gặp mặt ảnh lắm!
- Thì để nữa rồi mặc tình mà gặp (rồi nó liếc xéo Phấn)... hay là chịkiếm một căn nhà nào mướn sẵn để anh Tư ra là dông lại đó rồi. Như vậy “thăm nuôi” ảnh lu bù được đa! Ờ mà phải, chị nên tính như vậy đi,như vậy ông chủ tiệm đây đỡ ngán và cũng khỏi sợ tây tà nó dòm ngónhà chị!
Phấn mỉm cười hoài nghi:
- Thôi chị đừng xí gạt tôi nữa chị Hai!
- Thiệt mà! Nhưng miễn là ông chủ đây đừng có ghen quá là được!
- Để tôi nghĩ lại coi... Mà thằng chả có ghen thì cũng ráng bấm bụngchịu cho nó quen...
Khi nghe con Ba cho biết là mình có tên trong đám đi đảo và cóthể nguy được, Tư Cầu đứng ngẩn ngơ một hồi lâu rồi mới lấp bấp hỏi lại:
- Mà em chắc có như vậy không? Sao anh nghe anh em trong trại người taxầm xì là sắp có thả nhiều lắm!
Con Ba trề môi:
- Thả xuống biển thì có!
Tư Cầu thở dài:
- Nếu vậy thì cái số của anh xui tận mạng rồi... Cha, hổng biết làmsao cho dưới nhà hay...
- Xui khỉ gì! Sao anh hay tin bá láp quá! Nói vậy cả trăm người khácbị đưa ra Côn đảo thì cũng tại số xui hết sao?
- Thì mình hổng biết đổ thừa cho ai bây giờ... chỉ còn cách nói làtại cái số...
- Có số hên xui hay không là cũng do nơi em đây nè!
Tư Cầu ngó nó lom lom:
- Em sao lúc nào cũng nói bông lơn được hết!
Con Ba nghiêm giọng nói:
- Em nói thiệt đa! Và sở dĩ cho anh hay là để bàn với anh chuyện tìmcách để anh thoát đi!
Tư Cầu trợn mắt rồi ngó dáo dác:
- Trốn đi! Cái nầy là em nói giỡn đa!
Con Ba không buồn trả lời câu đó mà hỏi luôn:
- Nhưng anh có dám mạo hiểm trốn không hả?
Tư Cầu hốt hoảng đáp:
- Ý hổng nên đâu!
Con Ba lắc đầu:
- Xí, cái gì anh cũng nói hổng nên hết! Vậy chớ anh để nó xách đầuđày ra Côn-đảo, rồi đem bắn đạp xác xuống biển cho cá mập cá xà nóxực... như vậy chắc nên lắm há!
Tư Cầu đáp xuôi xị:
- Thì ai mà muốn như vậy, nhưng em nghĩ coi mình làm sao ra lọt khỏichỗ... Thập điện Diêm vương nầy?
- Cái đó để em lo.
Tư Cầu lắc đầu:
- Như vậy càng không nên nữa: anh không muốn em phải liên lụy vìanh. Phận anh, dầu có chết năm bảy mạng cũng chẳng ăn thua gì, cònem... em như vầy kể như cũng sung sướng hơn người ta rồi...
Con Ba bực mình:
- Em sung sướng hay không thì kệ mồ em! Bộ em dại lắm sao mà để choanh trốn thoát rồi đưa đầu cho Tây nó thộp! Anh cứ việc xách cái thânxác của anh dông đi, mọi việc để kệ em...
- Rồi em cũng phải dông nữa chớ bộ dám ở lợi chịu trận à?
Con Ba chắc lưỡi:
- Thằng cha nầy sao... bư quá. Bộ em ngu để cho tụi nó làm khó dễ gìđược em sao chứ! (rồi nó tha thiết nói tiếp) Mà ví dầu sau khi anhđi rồi, em bị rắc rối lôi thôi gì nữa, em cũng vui lòng mà! Chớ emhỏi anh: em quen biết với anh làm chi mà không nhờ cậy gì được ráotrong những lúc nầy?
- Em tốt với anh quá đỗi rồi, anh nỡ nào để em phải dính vô thêm cáithứ chuyện chết đó! Anh chỉ xin em một điều: là khi anh ra đảo rồi em làmơn kiếm cách nhắn tin về dưới nhà giùm. Cha, chắc tía má anh ởdưới vườn được tin nầy ổng bả rầu thúi ruột! Thiệt anh chưa có làmđược việc gì cho ổng bả vui lòng hết... (rồi anh ta mỉm cười chuachát) Còn cái chuyện tranh đấu cho nước nhà độc lập, anh cũng chưalàm khỉ gì nữa! Mới chộn rộn đôi chút là bị thộp đầu lên đây, rồisắp sửa ra đảo để gởi xương ở ngoải... Ứ hự, cuộc đời của anh toànlà ăn xài lớn mà hổng mua được cái gì cho coi được hết!
Con Ba ngó châm bẩm anh ta:
- Còn trối trăn cái gì nữa thì nói luôn một lượt đi! Anh sao như congà chết! Em đã nói hổng sao hết: em có cách nào cho trốn đi êm ru màanh hổng chịu nữa hả? Thì anh vừa nói: anh chưa có làm cái gì nênthân nên hồn hết, vậy mà anh... chịu khó nằm ở đây chờ cho Tây nóchặt! Thiệt nhiều lúc em không hiểu trong đầu trong óc anh có cái gìở trỏng nữa! Thôi được rồi để nữa em cho hai bác ở dưới vườn biếtngày nào mà Tây nó xách cổ anh đem ra bắn ở ngoài đảo, để hai bácbiết mà cúng quảy và giỗ chạp cho anh... như vậy chắc anh mát ruộtlắm hén!
Tư Cầu có vẻ mủi lòng:
- Em đừng nói xiên nói xéo, nói cay nói đắng như vậy làm gì... bộ nhưvầy chưa đủ rối ruột sao chớ! Con chó nó còn muốn sống ăn... bậy thay,huống hồ gì anh đây còn cha mẹ, còn anh em, còn bạn đồng đội... Mà emcó chắc là anh đi êm được hông và khỏi phải bị lôi thôi gì hông?
Con Ba gật đầu:
- Chắc... (nhưng rồi nó nghiêm mặt nói thêm) Mà có chắc hay khônglà cũng do nơi anh: anh cứ làm như thường và tới chừng đó là dôngmột mạch, chớ cái điệu bộ xăng văng xéo véo như gà mắc đẻ cục tác củaanh đó, thì chỉ có nước chết sớm, mà đố khỏi còn gây họa lây cho emnữa!
Tư Cầu nghển cổ, ưỡn ngực:
- Sao em... coi rẻ thằng nầy quá vậy! Để nữa rồi em coi... Nhưngchừng nào trốn hả em và trốn bằng cách nào? Chớ anh coi bộ ở đây conkiến bò ra cũng còn khó!
Con Ba cười rồi hạ thấp giọng:
- Bò ra hổng lọt nhưng leo ra thì được. Đây nè, anh liếc mắt nhìnchỗ nóc dãy nhà bồi bếp coi, chỗ đó anh có thể leo lên nhảy phóng rangoài dễ ợt.
Tư Cầu ngoái cổ nhìn đăm đăm về phía ấy... Thấy vậy con Ba lấy chân đá vàoống quyển anh ta:
- Coi, mới nói đó mà anh cũng ẩu rồi! Anh nhìn len lén hổng được hay saomà phải ngó thiếu điều rớt con ngươi vậy!
Tư Cầu xẻn lẻn quay lại:
- Ờ chỗ đó coi bộ được đa! Nhưng sao Tây nó hổng rào một lớp dây kẽmgai cà?
- Bộ muốn lắm hả?... Thì anh nghĩ coi trên nầy là nhà của ông haichớ bộ chỗ nhốt mấy cha nội ở dưới trại hay sao mà cần phải rào kỹ nhưvậy! Nhưng anh phải để ý ở hai đầu có lô cốt canh đó nghen.
- Cha, như vầy mới ló ra tụi nó hay hết còn gì?
- Hay khỉ gì được! Phía ngoài vách tuy trống trải, nhưng phía trongnầy thì anh khỏi lo, vì nhờ có mấy cây vú sữa cành lá um tùm de ratrên mái nhà. Anh chỉ leo lên đó rồi phóng đại ra ngoài, tới chừng đó dầu trên lôcốt tụi nó có thấy và ria theo thì cũng không kịp, mà hễ anh chạytuốt được vô xóm nhà lá trước mặt thì kể như êm đi. Nhưng anh khỏi logì hết: tụi lính canh nó để ý bên phía mấy dãy căng của tù hơn làngóng chừng lên trên nầy, nhứt là anh vọt ra vào lúc hơi sập tốitrước giờ tập hợp về trại thì chắc ăn lắm.
Tư Cầu lại liếc chừng về phía mái của dãy nhà bồi bếp rồi thắc mắc hỏi:
- Nhưng từ dưới đất lên trên mái cao tổ cha rồi làm sao leo lên nổi?
- Hứ, bộ để nữa em cõng anh lên chắc! Anh cứ yên tâm về điểm đó:miễn làm sao tới ngày tới giờ ấy em sắp sẵn có cách anh leo được lêntrển thì thôi!
- Sao em tính coi bộ chắc ăn quá vậy?
Con Ba mỉm cười:
- Từ cha sanh mẹ đẻ tới giờ, cái gì có chắc ăn... chắc cứng thì emmới làm bằng không thì khỏi đi! (rồi nó nghiêm mặt bảo Tư Cầu) Nhưng mànè, anh nghe em dặn kỹ đây: về dưới trại đừng có bép xép cái miệngmột lời một tiếng nào hết đó nghen!
Tư Cầu gật đầu:
- Ừ mà!... Nhưng anh nói cho bác Tám biết sơ sơ được chớ? Bề gì anh cũngphải từ biệt bác...
Con Ba nhăn nhó:
- Thôi cho tôi xin đứt cái chuyện đó đi! Anh mà hở môi ra cho bácbiết thì anh chết sớm! Bác cũng có tên trong số bị đưa ra đảo nữa đónghen!
Tư Cầu hốt hoảng nói:
- Ý trời, bác cũng bị chung số phận đó sao! Vậy mà tự nãy giờ emhổng chịu nói liền...
Con Ba ngắt ngang:
- Nói làm chi chớ!
Tư Cầu ấp úng đáp:
- Thì sẵn dịp có anh đi, mình cho bác theo luôn.
Con Ba quắc mắt:
- Thôi đi tía! Thiệt mới căn dặn ràng ràng đây mà anh còn tính nhưvậy. Em nói cho biết: bị có anh kẹt vô trỏng nên em ráng sức mà lo,chớ thiên hạ thì... em xin chịu thua...
- Em ráng thêm một mình bác Tám nữa hổng được sao? Mình cho bác tháp tùngvô... có tốn hao gì đâu. Bác còn vợ con ở nhà... tội nghiệp người taem à?
Con Ba sẵng giọng:
- Em nói hổng được là hổng được. Em cũng biết thương người ta lắmchớ chẳng phải không, nhưng trong trường hợp sống chết nầy, em nóithiệt: em thương anh nhiều hơn và trước hơn ai hết... nhiều và trướchơn cả mình em nữa!
Tư Cầu buồn bã đưa mắt nhìn quanh để kiếm bác Tám, nhưng chẳng thấy bác ở đâuhết. Anh ta thở dài chép miệng than:
- Thiệt ở đời có nhiều cái tréo cẳng ngỗng quá: người đáng được cứuthì lại để cho... chết! (rồi anh ta quay sang nhìn con Ba với đôimắt cầu khẩn) Em à, đằng nào thì cũng nguy hiểm, vậy em cho báctheo đại với anh để cho có bạn một khi trốn được ra ngoài...
- Ý trời, một người mới dễ trốn, bây giờ anh lại tính dắt theo lùmđùm lề đề... năm bảy người nữa thì đứng cách xa mười cây số, tụi nócũng biết rõ là mấy cha đi trốn. Em nói dứt dạt như vầy: một là anhvượt một mình anh, hai là anh ở luôn trong nầy cùng bác Tám để chờ ngày điđảo cho đủ cặp, hai điều đó, anh phải lựa chọn một chứ đừng nói lằngnhằng gì nữa.
Tư Cầu trả lời xuôi xị:
- Thì thôi anh đi một mình vậy!
Bỗng anh ta nhớ trực lại điều gì nên hấp tấp nói liền theo đó:
- Ý mà hổng được em ơi!
- Cha nầy sao rắc rối tổ mẹ! Cái gì mà hổng được hoài hủy vậy hả?
- Anh hỏi em: rủi anh đi rồi ở nhà tụi nó nhè bác Tám mà tra bác thì sao?Cái chuyện đó dám có lắm nghen!
Con Ba chán nản thở ra:
- Dầu cho chắc có đi nữa thì... đành vậy chớ biết sao! Trời ơi, cáichuyện thoát khỏi nơi đây khó giàn trời, bởi vậy miễn sao anh đi chotrót lọt là mừng rồi chớ hơi sức nào mà lo bao đồng thiên hạ nữađược!
Tư Cầu lắc đầu nói:
- Anh đi mà để phiền lụy cho em, rồi bây giờ cho cả bác Tám nữa... cái đóthiệt không nên em à!
- Tụi nó bắt mấy người ở tù, rồi bắt đưa ra đảo, rồi đem đi xử tử...như vậy có nên không? Còn mấy năm nay đánh giặc đánh giã, bắn nhaurầm rầm... như vậy có nên nữa không? Thiệt nói chuyện với anh nhiềulúc tức ói máu!
Tư Cầu chẳng biết nói sao nên kiếm cách hỏi lảng ra:
- À còn điều nầy nữa: một khi anh thoát khỏi nơi nầy rồi làm sao anhcó đủ giấy tờ và nếu đi dìa dưới rủi Tây chận xét dọc đường rồi anhtính sao đây? Ở trên nầy lạ nước lạ cái, đường đi nước bước một tấcanh chẳng rành... chết ở chỗ đó nữa!
Con Ba cười đáp:
- Cái đó anh khỏi lo: em đã sắp đặt sẵn hết cho anh, hễ anh ra rồi thìcó chị Phấn ở ngoài chỉ lãnh phần... bao bọc anh sao cho êm thấm hếtthì thôi!
Tư Cầu dẫy nẩy:
- Trời ơi, sao em lại để dính vô... cô Ba ở ngoải nữa! Nội mình emđây cũng đủ rồi...
- Cha, lo cho con mẹ chủ tiệm quá há!
- Hổng phải...
- Phải trái khỉ gì! Em với chị Phấn đã bàn tính đâu đó sẵn hết trơnrồi: anh vượt qua khỏi căng nầy thì có chỉ rước anh liền và tới chừngđó, hai ông bà mặc sức muốn làm gì đó thì làm...
Tư Cầu cự nự:
- Em sao cứ nói giọng đó hoài!
Con Ba ra dấu bảo Tư Cầu đi:
- Thôi ra ngoài với bác Tám đi! Mà nhớ không được hở môi cái gì hết đónghen!
- Ừ mà!
Tư Cầu lủi thủi đi trở ra ngoài sân kiếm bác Tám. Thấy anh ta ra, bác Tám nhìn anh ta một hồi rồi cười hỏi:
- Mọi khi chú gặp bả, mặt mày chú tươi rói, còn hôm nay sao lại chù ụnhư chim ục vậy? Bộ bả còn cự nự chú về cái chuyện chủ tiệm cây hả?
Tư Cầu lắc đầu nín thinh.
- Hay là bả trì kéo gì nữa phải không?
Tư Cầu lại lắc đầu.
- Vậy chớ chuyện gì? Qua coi bộ chú em ăn cơm gạo lức nhiều quárồi mà vẫn còn... khó tánh!
Tư Cầu chẳng biết trả lời làm sao nên chỉ nói cho xuôi:
- Chuyện nầy là chuyện riêng... bác hổng biết đâu!
Bác Tám cười xòa:
- Chuyện riêng... thì lần nào cũng chuyện riêng của chú mầy hết màlàm cho qua đây xất bất xang bang! (rồi bác liếc xéo Tư Cầu) Chuyến này,qua mong sao cái chuyện riêng của chú mầy... để qua đứng yên qua mộtbên thì khỏe lắm!
Câu nói ấy làm cho Tư Cầu bứt rứt khó chịu. Anh ta vặn vẹo mấy ngón tay vàonhau một hồi rồi nói như than thở một mình:
- Không biết trời xui đất khiến cho tui gặp bác trong nầy làm gì...
Bác Tám có vẻ không bằng lòng:
- Coi, bộ chú em mầy phiền trách việc đó hả? Đã đành rằng có lúcqua cản mũi cản lái chú em thiệt, nhưng lần nào qua cũng “ủng hộ” chú emhết mình mà!
Tư Cầu vội đáp:
- Thì đó! Bác tốt bụng với tui quá nên tui... lo quá bác à! Tui làmphiền bác nhiều quá!
Bác Tám làm bộ cự nự:
- Chú em mầy đừng nói cái giọng đó nghen! Tuy qua có tật hay nói lốpbốp cái lỗ miệng nhưng thiệt tình qua thương chú em mầy lắm! Và quachẳng thấy có gì phiền ráo.
Tư Cầu dợm nói nữa nhưng bác Tám đã xua tay:
- Qua hổng nghe thêm tiếng nào nữa đâu! (rồi bác dịu giọng bảo Tư Cầu)Thôi, sẵn tay chú mầy khô sạch, chớ qua mới đi tưới kiểng nên ướtchèm nhẹp hết, chú mầy làm ơn đi gói cất giùm ba cái hột ngải quađể phơi trên bực thềm đó! Lấy giống ngải quý đó để dìa dưới trồngmột hàng trước nhà qua đó chú em!
Tư Cầu đứng ngó trân trân bác Tám một hồi, môi anh ta mấp máy như muốn nóimột điều gì lắm, nhưng rồi anh ta lại cúi đầu lủi thủi đi ra chỗ bác Támđể phơi mấy hột ngải bông giống.
... Đến nơi, Tư Cầu từ từ ngồi xuống dưới bực thềm một cách gần như làthành kính, rồi chậm rãi và trịnh trọng gói mấy cái hột ngải lại nhưgói một di vật quý báu nhứt đời. Xong xuôi đâu đó, Tư Cầu đứng dậy quay lại nhìn bác Tám: bác vẫn thản nhiêntiếp tục tưới mấy hàng bông kiểng... rồi anh ta liếc mắt về phía nócdãy nhà bồi bếp: cái khoảng trời xanh xanh và lồng lộng ở ngoài kiaấy, tuy tối cần cho mạng sống của anh ta, nhưng quả thật không cóchút gì hấp dẫn hết.
Mấy hôm nay lại có thêm một tốp anh em tù đi lên trên nhà ông quanhai để lo việc quét nước vôi lại tường vách trên ấy. Vì có thêm đông người làm nên khung cảnh trên nhà ông quan hai trở nênồn ào rộn rịp chớ không vắng lặng trống trải như mọi khi. Và điều đócàng làm cho Tư Cầu thêm sốt ruột.
Mới rồi đây, con Ba có cho Tư Cầu biết là nên chuẩn bị... tinh thần chosẵn sàng để chờ dịp thuận tiện là dông liền và cái dịp ấy, theo như conBa đã căn dặn đó, thì cũng rất gần kề. Nay thấy người ở dưới trại lên thêm để làm “lao công” trên nầy, Tư Cầu bắtlo thêm: mọi khi lẻ tẻ một vài người thì còn dễ, chớ bây giờ đôngquá... và Tư Cầu có cảm giác là ai ai cũng soi mói nhìn tới mình hết. Mấy lần anh ta định tìm con Ba để hỏi thăm về việc đó nhưng chẳngthấy con Ba ló mặt ở đâu cả.
Mãi đến chiều, trong lúc anh ta xách nước ra tưới bồn bông ở phíađằng trước biệt thự thì đã thấy con Ba đang đứng ngắm nghía mấy cụmlài mới trổ đầy bông búp. Tư Cầu xách thùng nước lại tưới cây kiểng ở đầu đằng nầy rồi đi lần lầnđến trước chỗ con Ba đang đứng.
Không nhìn về phía con Ba, Tư Cầu vừa tưới nước vừa hỏi nhỏ:
- Cha, tự hổm rày đi đâu mất biệt vậy?
Con Ba thản nhiên đáp:
- Thì gần tới ngày đó rồi nên em phải lánh mặt gắt mới được. Gần ngàyđi của anh nên em muốn đề phòng cẩn thận vậy mà!
Tư Cầu ngó về hướng mấy anh em lao động đang quét nước vôi:
- Gần tới ngày mà thiên hạ rần rần trên nầy như vậy rồi làm sao màthoát cho êm được?
- Cái đó mới càng dễ thêm đa! Thiên hạ có chộn rộn như vậy mình làmcái gì mới không có ai để ý, chớ nếu lèo lèo vài người... dễ lộ lắmanh à!
- Nhưng còn cái vụ leo lên mái nhà kia nữa bộ em quên lửng chuyện ấyrồi sao?
Con Ba cười đáp:
- Chớ anh không thấy có mấy anh em lên trên nầy sơn phết tường váchđó sao? Năm bảy cái thang đó thiếu gì và chiều chiều trước khi vềtrại họ dựng sắp lớp ở phía dưới nhà bếp đó.
Tư Cầu khẽ gật đầu:
- Ờ phải, bị anh lo cái chuyện đông người rần rần mà quên phứt chỗđó! Thiệt may quá em há!
Con Ba lấy tay bụm miệng cười:
- May khỉ gì! Chính em đã biểu ông hai cho sơn phết lại nhà cửa đóchớ bộ không hả? Đó anh coi, cái gì em cũng tính trước hết!
Tư Cầu chép miệng:
- Em thiệt giỏi khó ai bì kịp! Nhưng cái giỏi đó chỉ có... xài riêngcho một mình anh thôi thì uổng quá. Phải chi...
Con Ba không muốn cho anh ta dài dòng thêm nữa:
- Như vậy, bữa nào anh ra đi cũng được hết. Hay là mình định vàochiều ngày mai hả anh?
Tư Cầu đặt thùng nước xuống đất:
- Sao gấp dữ vậy em?
Con Ba cau mày rồi cười nói:
- Anh làm như anh còn bịn rịn ở đây lắm vậy! Chắc hổng phải vì em?
Tư Cầu thở dài:
- ... Vì đủ thứ hết trọi!
Con Ba hỏi lại:
- Mình nhứt định vào chiều mai nghen?
- Sao cũng được.
- Anh nầy thiệt kỳ, anh làm như em ép anh trốn đi vậy! Thôi để em radặn trước mọi việc với chị Phấn và sáng mai thế nào em cũng gặp anhlần nữa và là... lần chót.
- Ờ...
- Mà anh ráng giữ gìn cho tự nhiên như thường từ đây cho đến chiềumai, nhứt là đừng có thố lộ một ly một chút gì cho bác Tám biết đó nghen!
Căn dặn xong, con Ba bỏ đi vào nhà...
Sáng hôm sau, nhân lúc Tư Cầu đang lau gạch bông trên nhà một mình, con Balẻn đến bảo anh ta:
- Xong xuôi hết rồi nghen anh Tư! Chiều nay trước khi tập họp về trại, anhliệu lúc mấy anh em khác lu bu tắm rửa, anh leo lên mái nhà rồi phóngra ngoài. Có chị Phấn chực sẵn ở ngoài với bộ quần áo khác để anh thayđổi liền chớ anh cứ vác bộ bà ba đen nầy đi ngờ ngờ ngoài đường phốđố khỏi bị thiên hạ chú ý đến.
- Cha rắc rối quá há!
- Thì có gì đâu: chị Phấn đã mua sẵn một bộ quần tây, áo sơ-mi và mộtđôi xăng-đan theo ni cỡ của anh, anh ra ngoải xọt vô liền cho nó cóvẻ người ở chợ búa một chút... chớ để đầu cổ chồm bồm như vầy saođược! Và đi kiếm lưỡi lam cạo giùm râu ria kia cho nó sáng sủa mặtmày và bảnh trai một chút coi!
- Được rồi mà!
- Cái gì mà được? Em nói thiệt chớ hổng phải giỡn đâu nghen! Đây nè,em còn chút đỉnh tiền, anh cầm lấy để xây xài và một khi ra ngoàiđời thế nào chị Phấn chỉ cũng đưa thêm nữa. Thôi phần em như vậykể như xong... Em chỉ giúp anh được có bây nhiêu đó!
Tư Cầu đẩy tay con Ba lại:
- Ý trời, em giúp anh như vầy biết đời kiếp nào anh trả ơn cho được!Còn số tiền nầy... em cất vô đi, anh hổng nhận đâu. Em xài lớn, cònanh dông về dưới vườn thì có tiêu pha gì đâu, với lại ra ngoài đã cócô Ba chủ tiệm cây rồi.
Con Ba vạch túi anh ta ra bỏ xấp giấy bạc vô trong ấy:
- Thì cứ cầm lấy đi, nếu dư dả nhiều thì làm vốn cưới vợ khác chớchẳng lẽ anh cứ sống một thân một mình như vầy hoài à! Trong giờ phútnầy mà anh còn đưa qua đẩy lại... chẳng hóa ra phụ tấm lòng của emlắm sao!
Tư Cầu cảm động đưa tay giữ lấy miệng túi áo, mắt nhìn con Ba trân trân,và mãi một lúc sau mới ngập ngừng lên tiếng hỏi:
- ... Như vậy, bây giờ tới chiều... anh không còn... gặp em lần nàonữa sao!
Con Ba chỉ khẽ gật đầu.
- ... Rồi biết chừng nào mình gặp nhau nữa... sau khi anh thoát khỏinơi đây?
Con Ba thở dài:
- Anh hỏi chuyện xa vời quá em làm sao trả lời được, nhưng chắc làcòn lâu...
- Như vậy kể như anh khó lòng gặp lại em một lần thứ hai nữa!
Con Ba gượng cười đáp:
- Cái đó cũng hổng chắc được nữa! Đó anh coi: hồi hai đứa mình chiatay nhau ở bến tàu Nam Vang, có đứa nào tin rằng mình sẽ gặp lại đâu?Vậy mà em với anh vẫn... đụng đầu nhau tại đây như thường!
- Ờ phải... nhưng gặp nhau trong hoàn cảnh lắt léo như vầy thiệt anhcũng hổng ham!
- Cha chưa chi đã giở giọng đó rồi nghen! Thiệt mấy cha nội đàn ôngnuôi cho họ mập thây, rồi họ nói trời trăng nghe coi sướng lắm! Nhưvậy một khi anh leo khỏi bức tường nầy kể như... hết tình hết nghĩa.Phải mà, ra ngoải đã có người khác...
Tư Cầu vội nói chận ngang:
- Trời ơi, giờ phút nầy mà em còn bắt bẻ anh từ li từ chút như vậy thìtội cho anh quá! Anh mang ơn em hổng hết có đâu...
Con Ba mỉm cười nắm lấy tay anh ta siết chặt:
- Em nói chơi cho khuây lãng vậy mà! Chớ chẳng lẽ bây giờ hai đứamình ngồi ôm nhau khóc sao! Cái chuyện đó ở đây... kẹt lắm, với lại emcũng không ưa cái lối chia ly... phựt đèn màu để xuống... hai mươicâu giọng cổ ấy!
- Em sao lúc nào cũng giỡn được hết!
Con Ba tiếp tục nói bằng một giọng tha thiết:
- ... Còn cái việc mang ơn thì dễ mà: khi nào về tới dưới, và luôn cảkhi nào anh yên bề gia thất, đôi lúc anh ngồi nghĩ tới em một chút làđủ lắm rồi! (đoạn cô liếc nhìn Tư Cầu mỉm cười nói tiếp) Rất tiếc làông trời đặt để ra em lại... không hợp để có thể sống luôn bên cạnhanh!
Tư Cầu lắc đầu:
- Thiệt anh nói hoài: em là người đàn bà hiếm có... em hơn người tanhiều lắm!
- Hơn ở chỗ nào anh nói thử coi?
- Hơn ở chỗ... hơn ở chỗ nào, anh cũng hổng biết rõ nữa, nhưng chắcchắn là hơn...
Con Ba xô nhẹ vai Tư Cầu ra:
- Đây nè hơn ở chỗ: yêu thương anh mà không làm phiền rộn anh, yêuthương anh mà biết... hạ màn đúng lúc kịp thì... Có phải vậy hông?
Tư Cầu có vẻ trầm ngâm, rồi thẫn thờ đáp:
- Ờ... chắc cũng đâu đó...
Con Ba bước lùi ra sau một bước rồi khoanh tay trước ngực hỏi anh ta:
- Thôi, anh còn cần hỏi em điều gì nữa hông chớ đến chiều nay, anh loliệu lấy một mình anh đa!
....Còn tiếp:77:
Powered by vBulletin® Version 4.2.5 Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.