loibangTQLC
09-18-2009, 04:39 PM
Chinh Nguyên
Thứ nhất đẹp trai, thứ nhì chai mặt..!
Thủa còn thanh niên trên hai mươi, tôi là loại thứ nhì…!
Vì là lính Không Quân thành phố Sài Gòn, và ở trọ nhà ông anh họ, anh Hồng, nên anh Hồng giao cho tôi nhiệm vụ đưa đón cháu Nguyệt Minh đi học...!
Khi đưa đón cháu Nguyệt Minh học ở Gia Long, tôi thường đưa cháu tới cổng chính và đón ở cổng hông nhỏ. Bên chùa Xá Lợi nhìn qua cái cổng hông nhỏ của trường Gia Long, tôi thường theo dõi tà áo trắng với thân hình mảnh mai có làn tóc thề ôm trọn cái eo thon mê muội, đang thong thả thướt tha dắt xe ra khỏi cổng trường.
Khi ra khỏi cổng, người con gái cài tà áo sau vào dây thung giữ cặp sách phía sau xe, tay trái cầm tà áo trước, và thầm lặng ghé mông ngồi lên yên xe, rồi nhún khẽ người đạp mạnh bàn đạp cho xe chạy tới.
Vì để ý hoài tới cô bé, nên tôi đã có lần đẩy vê-lô-xô-lếch cho nổ máy rồi chạy theo bên cạnh người đẹp để hỏi tên. Nếu cô bé không nói tên, là tôi theo hoài tới nhà luôn, bắt buộc cô bé phải nói tên mà thôi...!
Cô bé có đôi mắt tròn bồ câu thật đẹp, vành nón nghiêng che nắng và che cả tôi buổi chiều đó tên là Tư, ở trại Bùi Phát, đường Trương Minh Giảng đã làm tôi ngỡ ngàng vì tôi cũng cùng một địa chỉ với cô bé, nhưng khác số nhà, trong khi tôi đã đến lúc phải quay lại đón cháu Nguyệt Minh…!
Khi về tới chỗ đón cháu Nguyệt Minh, tôi đã thấy cháu tôi ngồi cô đơn một mình và đang khóc, sự việc này đã làm tôi hối hận và hứa với cháu là sẽ không có lần sau như vậy nữa, Tuy nhiên Nguyệt Minh cũng về nói lại với anh Hồng, và tôi được nghe một bài công dân giáo dục nặng nề..!
Nhưng sự thật tôi chẳng có gì cả sau chiều đó, tôi có tiếng lì mà không có miếng...! Tình đối với tôi toàn là thua lỗ không hà...!
Bởi vì tình yêu thời đó dường như tôi chưa gặp, nhưng tình bạn thì tôi đã có một người bạn thiết, Ngọc Ẩn, chúng tôi sống gần ngõ từ nhỏ, học cùng lớp, nhà nó giầu có xe hơi đưa đón đi học và tôi thường được dì Sáu mẹ nó cho quá giang, và cũng thường vào phòng của nó ăn ngủ như nhà của mình.
Từ nhỏ, tôi và nó ăn nằm bên nhau nói dủ thứ chuyện bí mật cho nhau nghe, nên cha mẹ của hai đứa cứ ngỡ rằng tụi này đồng tính luyến ái...!
Hết năm đệ tứ, tôi nghe lời cha mẹ vào nhà tập dòng Lasan ở Nha Trang để tu và nó về Sài Gòn ở với em của má nó bên Khánh Hội để đi học.
Chúng tôi xa nhau từ đó sau dần mất liên lạc, nhưng trong lòng chúng tôi vẵn nhớ tới nhau, và thương nhau như hơn thủ túc..!
Sau khi ra khỏi nhà tập dòng Lasan, tôi gặp dì Sáu, và biết rằng Ngọc Ẩn đã là lính chiến, mà đời lính của nó có nhiều gian nguy, vì thế dì Sáu lo lắng thật nhiều cho đứa con của dì, trong khi nó đã không nghĩ tới chuyện lấy vợ hoặc có người tình thật đúng nghĩa.
Tôi cũng như nó, ngây ngô thẹn thùng trước yêu thương vì ảnh hưởng mấy năm trong dòng tu. Tôi chỉ nhìn rồi ao ước thầm và không dám mở miệng chào đón ai vào lòng..!
Những ngày về phép của nó, việc đầu tiên là vất ba lô vào phòng, nói chuyện vài câu với mẹ nó, sau đó chạy tới nhà tôi, tìm gặp mẹ tôi và hỏi tôi ở đâu.
Cứ thế chúng tôi luân phiên nhau về Ban Mê nghỉ phép, nó về thì tôi lại bỏ Ban Mê ra đi, và trái lại khi tôi về thì nó lại đi, chúng tôi tìm đuổi bắt nhau bằng những lời hỏi thăm về nhau qua mẹ tôi và dì Sáu.
Đời lính thật buồn phiền, ôm súng nhiều hơn ôm người tình, và sống chết không ngờ trong phút giây, trong khi chiến tranh càng trở lên khốc liệt, tôi và nó biệt tin sau năm 68 Mậu Thân.
Cộng Sản tràn vào Ban Mê Thuột từ suối bên cạnh vườn cà phê của cha mẹ tôi đi lên, và họ đã kéo thây lính tử trận của họ về đó chôn gấp rút để hở cả chân tay trên mặt đất, và chó đã kéo một cánh tay về nhà nên cha mẹ tôi đã bán vườn cà phê này dọn đi nơi khác.
Và có thể cũng vì sau tết Mậu Thân Ngọc Ẩn không có ngày về phép dài như trước, trong khi tôi tự nguyện làm lính thành phố tại Nha Trang.
Đời lính có nhiều phức tạp, và đủ mọi thành phần, nhưng cũng từ đó đã nẩy sinh ra tình đồng đội trân quí, và tôi đã học ở bạn bè đồng ngũ về sự yêu thương bạn bè, vợ con và người tình qua sự nói chuyện của họ với nhau. Tình yêu thật kỳ bí ! không có câu chuyện tình nào mà họ tâm sự với nhau có khả dĩ giống nhau ! Mỗi một cuộc tình đều hoàn toàn khác lạ, mà người đang đi tìm hay đã có tình yêu đều bị lạc bước và ngỡ ngàng trước một tinh cầu vô hình huyền bí của con tim. Tình yêu thay đổi như mây trên trời với muôn vàn hình trạng của hạnh phúc, của xót xa, của mộng ước, và của hợp tan…! Chính những đổi thay muôn hình vạn trạng này đã làm nên tình yêu, mà tình yêu có oan khiên, day rứt, xót xa mói lại là hạnh phúc…!
Tôi không biết như vậy có đúng không..! Nhưng qua những người bạn kể lại với nhau, tôi nhận thấy tình càng oan trái càng ôm ấp, càng mộng tưởng và nhớ lâu để sâu trong tim và tôn thờ…!
Từ đó tôi nhìn lại lòng mình, tình yêu của tôi vẫn vút cánh bay xa, nhưng còn âm thầm trong tôi của thủa vừa lớn Diễm Diễm, và tình bạn thiết chỉ có Ngọc Ẩn, với những kỷ niệm đầy vơi của thủa học trò bắn chim bằng chạc gỗ chữ Y cột giây ràng thung hai bên, và những chiều hai đứa đứng trên sân chùa Khải Đoan nhìn xuống thung lũng suối Đốc Học mờ sương, mà ở dưới thung lũng đó có những ánh đèn dầu le lói lọt qua vách liếp mái tranh, và ở trong chỗ mờ sương có người con gái Huế tên Lê, một mộng mơ thầm kín của Ngọc Ẩn tuổi học trò…!
Chiến tranh, đời lính đã làm chúng tôi xa nhau, thật gần đấy, nhưng cũng thật xa, và tiếng vọng của những trái phá đã làm chúng tôi gần với nhau hơn trong tri’ tưởng cầu nguyện cho nhau an bình.
Nó và tôi muốn tìm nhau nhưng biết đâu mà kiếm..! Đời nó lính chiến rừng sâu, nay đây mai đó sống chết vô thường, trái lại tôi vất đi tất cả mộng ước, cuộn mình tròn như con kến trong thành phố với đôi mắt ưu tư khi nhìn thấy những mảnh khăn tang trên đầu những người vợ trẻ, và con của những người lính đã ra đi không về trong những ngày chúa nhật đông người cầu nguyện trong giáo đường..!
Một hôm tôi chợt gặp nó trong trận đá banh giữa quân trường Đồng Đế và Trung Tâm căn cứ 12 Huấn Luyện Không Quân Nha-Trang.
Trên sân đá banh của Trường Hạ Sĩ Quan Đồng Đế, tôi đứng hàng trung ứng giữa và đang giàn sang phải để phòng thủ một màn tấn công của những cầu thủ tiền đạo Trường Hạ Sĩ Quan Đồng Đế. Bất chợt tôi nhìn lối lừa banh của người đối thủ mang số chín đang dẫn banh vào giữa sân và tiến qua phần đất của đội banh chúng tôi. Tôi bật tiếng gọi thật lớn:
- Ngọc Ẩn… Ngọc Ẩn…!
Nó ngừng lại theo phản ứng, nhìn quanh và trái banh đã bị dành mất trong chân nó, nhưng nó không màng. Nó qiay một vòng gọi lớn:
- Nguyên, mày ở đâu?
Tôi giơ tay lên vẫy Ngọc Ẩn, và nói lớn để trả lời nó.
- Ẩn, Tao ở đây..!
Ngọc Ẩn đã nhận ra tôi, chúng tôi vội vàng chạy tới ôm nhau thật lâu như ôm người tình, rồi cùng cởi áo cầm tay bước ra khỏi cuộc chơi trong sự ngạc nhiên của mọi người, và lên xe Honda của tôi chạy thẳng về Nha-Trang bỏ mặc những gì đang sẩy ra trên sân đấu.
Ngọc Ẩn ngổi phía sau ôm eo tôi, nhưng nó chồm tới hét vào tai tôi:
- Sao mày lại là lính Không Quân? Tao nghe mày đi tu mà.
- Tao bỏ dòng lâu rồi, Về học Văn Khoa, bây giờ là lính Không Quân.
- Lâu chưa?
- Hai năm rồi…!
- Mẹ của mày biết không?
- Biết…!
Tôi dừng xe trước ki-ốt số 5 trên đường Duy Tân, kéo Ngọc Ẩn vào bàn rồi gọi hai chai bia 33, trong khi Ẩn hỏi tôi:
- Mày vợ con chưa?
- Tao mà vợ con cái quỉ gì..! Lương không đủ ăn, phải lấy tiền mẹ tao cho hàng tháng, cõng vợ vào là nợ nghe mày..!
- Mợ tao cứ lải nhải chuyện vợ con hoài, nghe chán bỏ mẹ đi. Ẩn nói, sau khi cầm chai bia nốc một hơi.
Tôi nhìn Ẩn, lắc đầu:
- Lê của mày đâu..?
Ẩn nhìn tôi ngạc nhiên:
- Lê nào?
- Thì cô bé ngày xưa tao và mày cứ đứng trên sân chùa Khải Đoan nhìn xuống nhà nó đó..!
Ẩn lắc đầu chán nản.
- Theo chị tao nói, cô bé lấy chồng rồi…!
- À chị Hai mày có chồng chưa?
- Mày mê chị Hai của tao?
- Đâu có mày..! Tại chị mày đẹp nên tao nhìn trộm mà thôi !
Ẩn cười bí hiểm.
- Mẹ kiếp, tao dư biết mày muốn theo chị Hai tao, nhưng bà lớn tuổi hơn mày, nên mày đành nuốt nước miếng mà thôi..!
- Hêy.. Mày đừng nói nhảm nghe.! Tại chị mày lo cho tao như lo cho mày nên tao mến thôi, chứ yêu thì không…!
- Nói vậy thôi.. Chị tao lấy chồng lâu rồi..! Vậy con nhỏ em út mày thế nào rồi?
- À mày nhắc con Lan em tao? Mẹ kiếp nó cũng có chồng lính rồi…! Dân bay bổng…!
- Thì bây giờ ai mà không là lính hở mày..! Chỉ tội cho những cô vợ trẻ khóc đêm trông chờ chồng về…!
còn tiếp
Thứ nhất đẹp trai, thứ nhì chai mặt..!
Thủa còn thanh niên trên hai mươi, tôi là loại thứ nhì…!
Vì là lính Không Quân thành phố Sài Gòn, và ở trọ nhà ông anh họ, anh Hồng, nên anh Hồng giao cho tôi nhiệm vụ đưa đón cháu Nguyệt Minh đi học...!
Khi đưa đón cháu Nguyệt Minh học ở Gia Long, tôi thường đưa cháu tới cổng chính và đón ở cổng hông nhỏ. Bên chùa Xá Lợi nhìn qua cái cổng hông nhỏ của trường Gia Long, tôi thường theo dõi tà áo trắng với thân hình mảnh mai có làn tóc thề ôm trọn cái eo thon mê muội, đang thong thả thướt tha dắt xe ra khỏi cổng trường.
Khi ra khỏi cổng, người con gái cài tà áo sau vào dây thung giữ cặp sách phía sau xe, tay trái cầm tà áo trước, và thầm lặng ghé mông ngồi lên yên xe, rồi nhún khẽ người đạp mạnh bàn đạp cho xe chạy tới.
Vì để ý hoài tới cô bé, nên tôi đã có lần đẩy vê-lô-xô-lếch cho nổ máy rồi chạy theo bên cạnh người đẹp để hỏi tên. Nếu cô bé không nói tên, là tôi theo hoài tới nhà luôn, bắt buộc cô bé phải nói tên mà thôi...!
Cô bé có đôi mắt tròn bồ câu thật đẹp, vành nón nghiêng che nắng và che cả tôi buổi chiều đó tên là Tư, ở trại Bùi Phát, đường Trương Minh Giảng đã làm tôi ngỡ ngàng vì tôi cũng cùng một địa chỉ với cô bé, nhưng khác số nhà, trong khi tôi đã đến lúc phải quay lại đón cháu Nguyệt Minh…!
Khi về tới chỗ đón cháu Nguyệt Minh, tôi đã thấy cháu tôi ngồi cô đơn một mình và đang khóc, sự việc này đã làm tôi hối hận và hứa với cháu là sẽ không có lần sau như vậy nữa, Tuy nhiên Nguyệt Minh cũng về nói lại với anh Hồng, và tôi được nghe một bài công dân giáo dục nặng nề..!
Nhưng sự thật tôi chẳng có gì cả sau chiều đó, tôi có tiếng lì mà không có miếng...! Tình đối với tôi toàn là thua lỗ không hà...!
Bởi vì tình yêu thời đó dường như tôi chưa gặp, nhưng tình bạn thì tôi đã có một người bạn thiết, Ngọc Ẩn, chúng tôi sống gần ngõ từ nhỏ, học cùng lớp, nhà nó giầu có xe hơi đưa đón đi học và tôi thường được dì Sáu mẹ nó cho quá giang, và cũng thường vào phòng của nó ăn ngủ như nhà của mình.
Từ nhỏ, tôi và nó ăn nằm bên nhau nói dủ thứ chuyện bí mật cho nhau nghe, nên cha mẹ của hai đứa cứ ngỡ rằng tụi này đồng tính luyến ái...!
Hết năm đệ tứ, tôi nghe lời cha mẹ vào nhà tập dòng Lasan ở Nha Trang để tu và nó về Sài Gòn ở với em của má nó bên Khánh Hội để đi học.
Chúng tôi xa nhau từ đó sau dần mất liên lạc, nhưng trong lòng chúng tôi vẵn nhớ tới nhau, và thương nhau như hơn thủ túc..!
Sau khi ra khỏi nhà tập dòng Lasan, tôi gặp dì Sáu, và biết rằng Ngọc Ẩn đã là lính chiến, mà đời lính của nó có nhiều gian nguy, vì thế dì Sáu lo lắng thật nhiều cho đứa con của dì, trong khi nó đã không nghĩ tới chuyện lấy vợ hoặc có người tình thật đúng nghĩa.
Tôi cũng như nó, ngây ngô thẹn thùng trước yêu thương vì ảnh hưởng mấy năm trong dòng tu. Tôi chỉ nhìn rồi ao ước thầm và không dám mở miệng chào đón ai vào lòng..!
Những ngày về phép của nó, việc đầu tiên là vất ba lô vào phòng, nói chuyện vài câu với mẹ nó, sau đó chạy tới nhà tôi, tìm gặp mẹ tôi và hỏi tôi ở đâu.
Cứ thế chúng tôi luân phiên nhau về Ban Mê nghỉ phép, nó về thì tôi lại bỏ Ban Mê ra đi, và trái lại khi tôi về thì nó lại đi, chúng tôi tìm đuổi bắt nhau bằng những lời hỏi thăm về nhau qua mẹ tôi và dì Sáu.
Đời lính thật buồn phiền, ôm súng nhiều hơn ôm người tình, và sống chết không ngờ trong phút giây, trong khi chiến tranh càng trở lên khốc liệt, tôi và nó biệt tin sau năm 68 Mậu Thân.
Cộng Sản tràn vào Ban Mê Thuột từ suối bên cạnh vườn cà phê của cha mẹ tôi đi lên, và họ đã kéo thây lính tử trận của họ về đó chôn gấp rút để hở cả chân tay trên mặt đất, và chó đã kéo một cánh tay về nhà nên cha mẹ tôi đã bán vườn cà phê này dọn đi nơi khác.
Và có thể cũng vì sau tết Mậu Thân Ngọc Ẩn không có ngày về phép dài như trước, trong khi tôi tự nguyện làm lính thành phố tại Nha Trang.
Đời lính có nhiều phức tạp, và đủ mọi thành phần, nhưng cũng từ đó đã nẩy sinh ra tình đồng đội trân quí, và tôi đã học ở bạn bè đồng ngũ về sự yêu thương bạn bè, vợ con và người tình qua sự nói chuyện của họ với nhau. Tình yêu thật kỳ bí ! không có câu chuyện tình nào mà họ tâm sự với nhau có khả dĩ giống nhau ! Mỗi một cuộc tình đều hoàn toàn khác lạ, mà người đang đi tìm hay đã có tình yêu đều bị lạc bước và ngỡ ngàng trước một tinh cầu vô hình huyền bí của con tim. Tình yêu thay đổi như mây trên trời với muôn vàn hình trạng của hạnh phúc, của xót xa, của mộng ước, và của hợp tan…! Chính những đổi thay muôn hình vạn trạng này đã làm nên tình yêu, mà tình yêu có oan khiên, day rứt, xót xa mói lại là hạnh phúc…!
Tôi không biết như vậy có đúng không..! Nhưng qua những người bạn kể lại với nhau, tôi nhận thấy tình càng oan trái càng ôm ấp, càng mộng tưởng và nhớ lâu để sâu trong tim và tôn thờ…!
Từ đó tôi nhìn lại lòng mình, tình yêu của tôi vẫn vút cánh bay xa, nhưng còn âm thầm trong tôi của thủa vừa lớn Diễm Diễm, và tình bạn thiết chỉ có Ngọc Ẩn, với những kỷ niệm đầy vơi của thủa học trò bắn chim bằng chạc gỗ chữ Y cột giây ràng thung hai bên, và những chiều hai đứa đứng trên sân chùa Khải Đoan nhìn xuống thung lũng suối Đốc Học mờ sương, mà ở dưới thung lũng đó có những ánh đèn dầu le lói lọt qua vách liếp mái tranh, và ở trong chỗ mờ sương có người con gái Huế tên Lê, một mộng mơ thầm kín của Ngọc Ẩn tuổi học trò…!
Chiến tranh, đời lính đã làm chúng tôi xa nhau, thật gần đấy, nhưng cũng thật xa, và tiếng vọng của những trái phá đã làm chúng tôi gần với nhau hơn trong tri’ tưởng cầu nguyện cho nhau an bình.
Nó và tôi muốn tìm nhau nhưng biết đâu mà kiếm..! Đời nó lính chiến rừng sâu, nay đây mai đó sống chết vô thường, trái lại tôi vất đi tất cả mộng ước, cuộn mình tròn như con kến trong thành phố với đôi mắt ưu tư khi nhìn thấy những mảnh khăn tang trên đầu những người vợ trẻ, và con của những người lính đã ra đi không về trong những ngày chúa nhật đông người cầu nguyện trong giáo đường..!
Một hôm tôi chợt gặp nó trong trận đá banh giữa quân trường Đồng Đế và Trung Tâm căn cứ 12 Huấn Luyện Không Quân Nha-Trang.
Trên sân đá banh của Trường Hạ Sĩ Quan Đồng Đế, tôi đứng hàng trung ứng giữa và đang giàn sang phải để phòng thủ một màn tấn công của những cầu thủ tiền đạo Trường Hạ Sĩ Quan Đồng Đế. Bất chợt tôi nhìn lối lừa banh của người đối thủ mang số chín đang dẫn banh vào giữa sân và tiến qua phần đất của đội banh chúng tôi. Tôi bật tiếng gọi thật lớn:
- Ngọc Ẩn… Ngọc Ẩn…!
Nó ngừng lại theo phản ứng, nhìn quanh và trái banh đã bị dành mất trong chân nó, nhưng nó không màng. Nó qiay một vòng gọi lớn:
- Nguyên, mày ở đâu?
Tôi giơ tay lên vẫy Ngọc Ẩn, và nói lớn để trả lời nó.
- Ẩn, Tao ở đây..!
Ngọc Ẩn đã nhận ra tôi, chúng tôi vội vàng chạy tới ôm nhau thật lâu như ôm người tình, rồi cùng cởi áo cầm tay bước ra khỏi cuộc chơi trong sự ngạc nhiên của mọi người, và lên xe Honda của tôi chạy thẳng về Nha-Trang bỏ mặc những gì đang sẩy ra trên sân đấu.
Ngọc Ẩn ngổi phía sau ôm eo tôi, nhưng nó chồm tới hét vào tai tôi:
- Sao mày lại là lính Không Quân? Tao nghe mày đi tu mà.
- Tao bỏ dòng lâu rồi, Về học Văn Khoa, bây giờ là lính Không Quân.
- Lâu chưa?
- Hai năm rồi…!
- Mẹ của mày biết không?
- Biết…!
Tôi dừng xe trước ki-ốt số 5 trên đường Duy Tân, kéo Ngọc Ẩn vào bàn rồi gọi hai chai bia 33, trong khi Ẩn hỏi tôi:
- Mày vợ con chưa?
- Tao mà vợ con cái quỉ gì..! Lương không đủ ăn, phải lấy tiền mẹ tao cho hàng tháng, cõng vợ vào là nợ nghe mày..!
- Mợ tao cứ lải nhải chuyện vợ con hoài, nghe chán bỏ mẹ đi. Ẩn nói, sau khi cầm chai bia nốc một hơi.
Tôi nhìn Ẩn, lắc đầu:
- Lê của mày đâu..?
Ẩn nhìn tôi ngạc nhiên:
- Lê nào?
- Thì cô bé ngày xưa tao và mày cứ đứng trên sân chùa Khải Đoan nhìn xuống nhà nó đó..!
Ẩn lắc đầu chán nản.
- Theo chị tao nói, cô bé lấy chồng rồi…!
- À chị Hai mày có chồng chưa?
- Mày mê chị Hai của tao?
- Đâu có mày..! Tại chị mày đẹp nên tao nhìn trộm mà thôi !
Ẩn cười bí hiểm.
- Mẹ kiếp, tao dư biết mày muốn theo chị Hai tao, nhưng bà lớn tuổi hơn mày, nên mày đành nuốt nước miếng mà thôi..!
- Hêy.. Mày đừng nói nhảm nghe.! Tại chị mày lo cho tao như lo cho mày nên tao mến thôi, chứ yêu thì không…!
- Nói vậy thôi.. Chị tao lấy chồng lâu rồi..! Vậy con nhỏ em út mày thế nào rồi?
- À mày nhắc con Lan em tao? Mẹ kiếp nó cũng có chồng lính rồi…! Dân bay bổng…!
- Thì bây giờ ai mà không là lính hở mày..! Chỉ tội cho những cô vợ trẻ khóc đêm trông chờ chồng về…!
còn tiếp