PDA

View Full Version : Gánh Khổ Đau



Longhai
10-09-2016, 09:28 AM
Gánh Khổ Đau


Nguyễn Thị Thanh Dương.


Tôi đi đến thành phố này vì công việc cần, thành phố cách nơi tôi ở gần một giờ lái xe. Khi xong việc thay vì về nhà ngay vì bao nhiêu công việc ở nhà đang đợi tôi, không hiểu sao tôi cứ lái xe đến những con đường quen thuộc cũ dẫn đến địa chỉ quen thuộc cũ: “Cầu Vồng” Day Care...

Tôi xuống xe và bước vào trong, sau 6 năm tôi mới trở lại đây như một người khách lạ, nơi mà có thời tôi từng thân quen gần gũi hàng ngày, coi như một phần của cuộc sống mình với những đứa trẻ thuộc mọi thánh phần gia đình nhưng đứa nào với tôi cũng đều đáng yêu.

Bà Kimbly chủ tiệm Day Care nhận ra tôi, vui vẻ chào đón hỏi thăm và cho phép tôi thoải mái tự do đi thăm từng lớp của nhóm trẻ, gồm 3 nhóm, nhóm tuổi đi học do người của Day Care đưa đón về, nhóm tuổi Toddler và nhóm baby.

Các cô chăm sóc trẻ hầu hết thay đổi mấy lần, chỉ có mình bà Ruth là vẫn còn trông nhóm baby như thời tôi còn làm ở đây, bà cũng yêu trẻ con và tha thiết với nghề lắm.

Chúng tôi ôm nhau mừng rỡ, tôi rối rít hỏi Ruth về những đứa trẻ của nhóm Toddler cũ của tôi, nhất là thằng bé Kevin thì được biết nó đã thôi gởi từ lâu vì mẹ nó không có tiền trả cho day care, bà ngoại nó cũng không có tiền trả luôn, bà ngoại còn lo chuyện của bà đi chơi hay hủ hỉ với ông bồ gìa. Có lần ông bồ chở bà tới day care, ông lái chiếc mô tô hai bánh to kềnh càng, mặc áo sát nách khoe những hình xâm đầy hai cánh tay, bà ngồi phía sau ôm eo ông và chiếc mô tô phóng như đua xe trên đường. Bà ngoại còn vui với tình như thế thì làm sao trông nom cháu dài lâu cho được.

Tội nghiệp thằng bé, chẳng biết sẽ ra sao khi quanh nó, những người thân gần nhất của nó có cuộc sống không hay ho tốt lành gì.

Tôi thơ thẩn bước ra mé ngoài, bên hông của day care là khu cho trẻ con chơi ngoài trời, những ghế đu cầu tụt giờ này không có ai. Tôi đã vui bao nhiêu lần với những đứa trẻ của tôi khi nhìn chúng chạy nhảy chơi đùa, khi nghe chúng cười và cả khi chúng cãi nhau khóc mếu.

Ngày ấy tôi là cô gái độc thân, chọn nghề trông trẻ vì yêu thích trẻ con.

Ban đầu tôi làm trong nhóm baby, sau chủ đổi tôi sang nhóm toddler, những đứa trẻ chập chững biết đi.

Tôi còn nhớ như vừa mới hôm qua, một ngày làm việc của tôi bắt đầu từ 8 giờ sáng, cho các em ca hát, những giọng ngọng nghịu vì chưa phát âm chuẩn nghe buồn cười và thật đáng yêu, rồi để các em chơi với nhau cho đến 9 giờ thì tôi và các em cùng dọn dẹp sạch sẽ và chuẩn bị ăn sáng, xong là cho trẻ ra chơi ngoài trời.

Đến 11 giờ trưa là ăn Lunch. Các em sẽ tự ăn một mình, khi cần thiết lắm tôi mới giúp đỡ, như khi chúng vụng về làm rơi vãi hay lười biếng không chịu ăn.

Có đứa ăn nhanh, vét sạch dĩa như lau chùi đĩa, có đứa ăn chậm chạp, lí nhí từng chút một, dĩa đồ ăn vẫn còn đầy vậy mà khi thấy các bạn mang dĩa bỏ vào thùng rác, nó cũng hí hửng bưng cả dĩa bỏ vào thùng rác, chỉ khổ chốc nữa về nhà bụng lại đói meo, cha mẹ nó phải mất công lo cho nó ăn uống. Những lúc thế tôi luôn thấy mình có lỗi với trẻ và cha mẹ trẻ, tự hứa lần sau phải để ý đến nó không để tình trạng biếng ăn và vứt cả dĩa đồ ăn vào thùng rác nữa.

Ăn trưa xong để các em chơi một lúc tôi bảo từng em đi tiểu để chuẩn bị đi ngủ, đứa nào tôi huấn luyện được biết chắc nó không đái dầm thì tôi không mặc diaper, đứa nào hay tè khi ngủ thì tôi không thể bỏ qua, phải mặc diaper đàng hoàng, có thế tôi mới yên tâm cho chúng nằm cạnh nhau như một bầy cá khô nằm ngay ngắn trên mẹt trong một buổi chợ.

Chúng bắt chước nhau cùng nhắm mắt và cùng vô tư đi vào giấc ngủ trưa, không hề trăn trở băn khoăn như người lớn. Tôi thích ngắm những khuôn mặt ngây thơ ấy và luôn hạnh phúc mỉm cười một mình với ý nghĩ sau này tôi cũng sẽ có con, con tôi cũng sẽ dễ thương như những đứa trẻ mà tôi đang hàng ngày chăm sóc…

Đến 1-2 giờ trưa thì chúng lần lượt thức giấc, có đứa ngoan, có đứa khóc nhè, tôi phải ôm vào lòng vỗ về dỗ dành mới nín. Chỉ một lát sau là chúng tỉnh ngủ hẳn, lại vui chơi với nhau chẳng để tôi phải dỗ lâu.

Tôi cho lũ trẻ ăn snack lúc 3 giờ chiều và chơi cho đến giờ cha mẹ đón về là kết thúc một ngày làm việc của tôi bên cạnh các thiên thần bé nhỏ.

Trẻ con lắm cái thông minh thật ngộ nghĩnh, tôi vẫn nhớ thằng bé Brian lúc còn làm nhóm baby, khi ấy Brian mới biết bò, cứ mỗi chiều nó nhìn thấy bóng mẹ ngoài cửa đang đi vào trong để đón nó về nhà là thằng bé bò thoăn thoắt đến cái baby Basket và bò vào nằm chễm chệ chờ mẹ xách về. Ai cũng kinh ngạc và cười vui vì hành động khôn ngoan đáng yêu của bé Brian.

Thằng Holden của nhóm biết đi, khi mẹ nó đón về bế nó trên tay, lần nào nó cũng giơ tay chào tôi và không quên nhắc nhở:

- Đưa giấy tờ cho mẹ tôi!

Đó là giấy tờ của người giữ trẻ báo cáo cho cha mẹ về sự ăn ngủ của trẻ trong thời gian một ngày ở day care.

Có một con bé 2 tuổi thấy mẹ chưa tới đón cứ đòi gọi phone cho mẹ, tôi phải chiều đưa phone cho nó, con bé ra điều hiểu biết, bấm số lung tung và luôn miệng “hello” nói chuyện với người mẹ trong phone. Cuối cùng nó chán nản trả lại phone vì mẹ không nói gì cả.

Tôi làm việc ở Day Care “Cầu Vồng” được 2 năm thì quen anh, cô bạn thân của tôi giới thiệu anh họ của nó. Hương hết lời khen về tôi nào hiền ngoan, phúc hậu, chăm chỉ làm việc và ngược lại Hương cũng đề cao người anh họ của mình là người tử tế có công ăn việc làm và đang muốn tìm một mái ấm gia đình.

Chúng tôi gặp nhau và thích nhau ngay, cả hai như tìm được đúng người mình mong ước, nên chẳng bao lâu sau chúng tôi làm đám cưới. Gia đình anh có mặt cả bên Mỹ, đông đủ cha mẹ anh chị em, còn tôi chỉ có mẹ và hai anh em sống ở Mỹ.

Khi tôi bắt đầu mang thai, tôi vẫn đi làm ở day care. Tôi muốn mang hình ảnh những đứa bé xinh xắn, khỏe mạnh quanh tôi vào trong bào thai của mình.

Con tôi dù bé trai hay bé gái cũng sẽ khỏe và xinh, cũng sẽ lớn lên từng ngày với bao cử chỉ và hình ảnh phát triển bình thường mà tôi đã thấy nơi những đứa bé tôi đã gần gũi trong 2 năm qua.

Khi siêu âm biết bào thai là con trai thì tôi tập trung vào những đứa bé trai nhiều hơn, nào thằng Brian thông minh từng bò thoăn thoắt và nằm vào rổ đợi mẹ xách về, nào thằng Kevin tóc vàng đẹp trai sáng láng và dáng to cao mạnh mẽ dù theo lời bà ngoại nó khi lần đầu mang đứa trẻ sơ sinh đến gởi ở Day Care “Cầu Vồng” đã tâm sự mẹ nó và anh chàng người yêu đều nghiện rượu, nghiện thuốc lá nặng, họ phải đi cai rưọu mà bà thì không thể chăm sóc cháu nên gởi vào day care .

Ôi, cái thằng Kevin, thằng bé thiên thần của tôi và của cả day care, vì ai cũng yêu thích nó, cứ tưởng rằng cả cha mẹ đều nghiện rượu nặng và hút thuốc lá cả ngày thì sẽ ảnh hưởng không tốt cho bào thai đến chừng nào, vậy mà đẻ nó ra hoàn toàn khỏe mạnh, lại thông minh hơn nhiều đứa trẻ khác cùng lứa tuổi. Sau mỗi giấc ngủ trưa, Kevin thức dậy, bao giờ nó cũng hớn hở lôi tấm chăn mền của nó ra cho tôi gấp lại, vì nó biết tôi phải làm công việc ấy, trong khi có đứa trẻ khác còn đang khóc nhè trong đống chăn gối chưa chịu ngồi dậy.

Cho đến tháng thứ Bảy của bào thai thì tôi mới xin thôi việc ở Day Care “Cầu Vồng” để ở nhà nghỉ ngơi chờ sinh em bé thiên thần của chính vợ chồng tôi. Chúng tôi đã cùng nhau đi mua sắm đồ cho baby, tối nào nằm ngủ anh cũng âu yếm đặt tay lên bụng tôi và thì thầm:

- Con trai ơi, bố chúc con ngủ ngon nhé.

Tôi và anh cùng háo hức chờ mong kết qủa tình yêu của mình chào đời. Đó là thằng Cu Tí giống anh từng nét trên khuôn mặt đến cả hai bàn tay và hai bàn chân thì làm sao anh không vui mừng và càng cưng qúy con.

Tôi thấy mình qúa hạnh phúc.

Nhưng hình như có sự bất thường nào đó, thằng cu Tí hiền lành quá đỗi, chậm chạp phản ứng và nhất là chưa nói được một tiếng nào dù đã gần 3 tuổi. Ban đầu chúng tôi tưởng con chậm nói.

Cho đến khi bác sĩ khám nghiệm và nói thằng cu Tí bệnh Autism thì vợ chồng tôi tưởng như cả đất trời cùng sụp đổ. Tôi và anh cùng đau đớn, cùng xót xa, thương con và thương cho cả chính mình.

Trong hoàn cảnh nào người ta cũng phải đứng dậy và đi tiếp cuộc đời mình, tôi dần dần chấp nhận gánh khổ đau trên vai, nhưng anh thì không, anh luôn luôn mặc cảm tủi hờn vì gánh nặng ấy. Khi giao thiệp với bạn bè ở xa, anh luôn tránh né đề cập tới đứa con kém may mắn của mình.

Tôi đã nhiều lần khuyên chồng:

- Mỗi người có một số phận, chúng ta và con có muốn thế đâu? Và có gì là xấu xa đâu? Anh cứ thành thật nói về đứa con mang bệnh của mình khi bạn bè thăm hỏi có lẽ sẽ giúp anh thanh thản hơn vì đã chia sẻ được nỗi đau với người khác.

Anh đã gay gắt cười nhạt:

- Càng nói tới càng buồn thêm chứ thanh thản cái gì? Thà quên phức cho rồi!

Có lẽ anh và tôi hai quan niệm, hai suy nghĩ khác nhau, chứ tôi biết anh cũng đau xót cho con lắm, nhưng anh vẫn không chịu chấp nhận nó.

Anh rơi vào trầm cảm, uống rượu nhiều và đi chơi hoang nhiều đêm. Một mình tôi vất vả chăm lo cho thằng cu Tí. Tội cho con qúa, nó có biết gì đâu mà bị cha lạnh nhạt hờn giận. Người cha thất vọng chán chê và hạnh phúc gia đình có lúc như chiếc lá khô trên cành mong manh trước gió.

Cái điều tôi lo sợ đã đến, một ngày anh nghiêm chỉnh nói chia tay tôi, vì anh muốn có con để nối dõi, anh có người đàn bà khác và sẽ lấy cô ấy.

Tôi van xin anh đừng đi, chúng ta có thể có đứa con khác nếu anh muốn vì tôi vẫn có thể mang thai nhưng anh không tin, anh lo ngại tôi lại đẻ ra một đứa trẻ mang mầm bệnh giống như thằng cu Tí. Những người sinh con bệnh autism thì xác suất đứa con sau dễ bị bệnh autism hơn người có con bình thường.

Không ai giữ được kẻ muốn ra đi, tôi tuyệt vọng để mất anh, mất người cha của đứa con bất hạnh của tôi. Chúng tôi li dị khi thằng Cu Tí lên 3 tuổi.

Mẹ tôi đang sống với gia đình anh trai tôi, trông vài đứa cháu nội, thấy hoàn cảnh tôi bà đành phải gĩa từ con cháu để về sống với mẹ con tôi, để gánh vác cùng tôi mọi nhọc nhằn đau khổ.

Còn anh lấy vợ khác và dọn đi tiểu bang khác để xa cách hẳn qúa khứ đã làm anh không vui.

Hơn 1 năm sau tôi nghe tin anh đã có một đứa con trai khỏe mạnh bình thường, điều đó càng làm anh tin tưởng rằng nguyên nhân thằng cu Tí bị bệnh autism là do chính tôi gây nên, anh quyết định chia tay là đúng rồi.

Mẹ anh cũng lập trường như anh, bà bênh con trai nói rằng tại tôi nên mới sinh ra đứa con bệnh, bằng chứng là con trai bà lấy vợ khác đã có con bình thường.

Bị chồng bỏ rơi, bà mẹ chồng còn tàn nhẫn lên tiếng oán trách tôi. Tôi chìm ngập trong oán hận và đau khổ.

Tôi biết có vài cặp vợ chồng trẻ khỏe mạnh như vợ chồng tôi, khi sinh đứa con đầu lòng cũng bị bệnh tâm thần, Down Syndrome.. Ngược lại nhiều cha mẹ cuộc sống trác táng hư hỏng, bệ rạc cả tinh thần và thể xác thí dụ như cha mẹ thằng bé Kevin ở Day Care “Cầu Vồng” ai có ngờ nó là đứa trẻ khỏe mạnh cùi cụi và thông minh lém lỉnh?

Tại sao chồng tôi, gia đình chồng tôi không hiểu điều ấy?

Hương biết chồng tôi và bên nhà chồng tôi đã sai trái. Nó thường xuyên đến thăm mẹ con tôi và an ủi cũng làm tôi vơi bớt tủi hờn.

Còn anh bặt tăm kể từ ngày chia tay.

Bỗng dưng cách đây vài hôm tôi nhận được thư anh, báo sẽ về nhà gặp tôi nói một chuyện quan trọng. Tôi chợt nhớ ra ngày anh hẹn gặp mặt là ngày hôm nay, nên vội vã quay vào trong Day Care chào tạm biệt mọi người để lái xe về nhà.

***

Khi tôi về đến nhà thì anh chưa đến, mẹ tôi đã cho thằng cu Tí ăn xong.

Tội nghiệp mẹ cũng vất vả lây vì mẹ con tôi, thằng cu Tí 6 tuổi mà nào đã biết gì ngoài nghịch phá và la hét khi tức giận. Ngày còn làm việc ở dạy care trông cả chục đứa trẻ cũng không làm tôi mệt mỏi căng thẳng bằng trông một đứa trẻ bệnh autism con mình, giờ ăn giấc ngủ của tôi bị xáo trộn vì con, có lần tôi bị nhức đầu muốn nằm nghỉ một lát mà cũng không xong, thằng cu Tí đòi ăn cơm với trứng, nó lôi cái chảo dưới gầm tủ ra và để lên bếp, nó bật bếp lên tôi nghe mùi cháy khét vội hớt hãi phóng ra tắt bếp kịp thời, dĩ nhiên sau đó tôi phải làm món trứng cho nó mới được yên thân, dù người thì đang mệt mỏi ốm đau...

Nhờ có mẹ, tôi có thể nghỉ ngơi đôi chút, hai mẹ con tôi thay phiên nhau trông cu Tí, thay phiên nhau nghỉ ngơi. Tôi có thể ra khỏi nhà cho công việc này nọ, như đi Bác sĩ, đi chợ, đi làm giấy tờ… nếu không, chắc phải gởi con tạm cho ai đó mà lòng dạ chẳng yên.

Mẹ tôi nét mặt vui vui khoe:

- Mẹ đã nấu bữa cơm chiều tươm tất mời ba thằng cu Tí luôn, nó ở xa đến thăm con, chúng ta vừa ăn cơm vừa chuyện trò, cha con nó gần nhau phút nào hay phút ấy.

Rồi mẹ tôi dặn dò:

- Chắc nó cũng ân hận và thương xót con nên không thể bặt tăm mãi được.Vợ chồng mặn nồng cách mấy khi chia tay cũng là người dưng nhưng tình cha con máu mủ đời đời không chối cãi được, con đừng gây gỗ cãi vã chẳng ích lợi gì. Chuyện đời nếu người đời không hiểu thì có trời đất thiêng liêng hiểu ai đúng ai sai.

- Vâng, bây giờ con chai đá rồi, không tức giận mà cãi nhau đâu. Coi như duyên số con và anh ấy bấy nhiêu. Con cũng nghĩ thế, nếu anh ấy còn chút lương tâm thì cứ để anh ấy thể hiện, đỡ tủi cho cu Tí.

Mẹ tôi an ủi một câu quen thuộc từ mấy năm nay

- Nếu ta biết chấp nhận thì gánh khổ đau sẽ nhẹ bớt con à...

Anh đã đến sau 3 năm chia tay. Trông anh tươi tỉnh và trẻ trung so với tôi héo hon xơ xác gìa trước tuổi, vậy mà tôi tưởng tượng ra anh sẽ đến với bộ dạng thểu não, rầu rầu vì ân hận, vì day dứt thương đứa con bất hạnh và thương người vợ cũ lầm lũi tất bật cả ngày đêm vì con.

Tôi mời anh ngồi xuống ghế, anh chẳng hỏi han gì đến thằng cu Tí mà nhanh chóng rút túi ra đưa cho tôi một xấp tiền mặt:

- Số tiền này là 10 ngàn đô, của tôi, bà nội và mấy anh chị em tôi đóng góp đưa cô phụ giúp nuôi thằng cu Ti, cô nhận lấy cho chúng tôi yên lòng.

Thì ra anh có day dứt, có ân hận, nhưng anh vẫn muốn dứt khoát chối bỏ đứa con kém may mắn bằng món tiền này, anh “mua” sự bình yên tâm hồn bằng những đồng tiền này.

Tôi bỗng thản nhiên hơn bao giờ:

- Thôi, anh không cần phải làm thế đâu.

- Kìa, sao cô lại từ chối tấm lòng của chúng tôi dành cho thằng cu Tí, cô đâu có giàu có gì, chúng tôi muốn phụ giúp cô chút đỉnh mà…

Anh ngập ngừng rồi hứa nước đôi:

- Nếu sau này có điều kiện thì tôi sẽ gởi thêm tiền cho cô… tôi cũng có gia đình riêng phải lo…

Tôi lạnh lùng:

- Tôi và Cu Tí đều được hưởng trợ cấp của chính phủ cũng đủ sống rồi, nó có biết gì đâu mà cần tới những đồng tiền này, ngoài…

Tôi định nói: "ngoài tình yêu thương mà mấy người đã không dành cho nó” nhưng tôi đã kịp dừng lại, chẳng cần nói ra điều ấy làm gì khi trái tim họ đã không còn cảm xúc...

Anh biết tính tôi, đút món tiền vào túi và tức giận:

- Cô thật không biết điều, đừng có trách chúng tôi không lo cho nó. Vậy mình cô gánh hết cái nghiệp của cô đi...

Anh ra khỏi nhà thì mẹ tôi mới từ trong phòng bước ra. Lúc này tôi mới ôm lấy mẹ òa khóc nức nở:

- Mẹ ơi, mẹ đã nghe thấy hết rồi đấy.

Mẹ vỗ về tôi như khi tôi còn bé :

- Mẹ hiểu rồi. Thôi đừng buồn con ạ. Thà rằng anh ta đến tay không nhưng tha thiết thương nhớ con, muốn gặp nó thăm nó chúng ta còn vui hơn là anh ta mang đến một món tiền để phủi tay đứa con như phủi tay một món nợ vừa trả xong...

Những lời nguyền rủa cay độc của anh tôi đã nghe nhiều lần rồi không làm tôi khóc được nữa. Tôi khóc vì thất vọng vì tủi cho con.

Tôi biết là anh sẽ không bao giờ đến đây nữa. Chút lương tâm nhỏ bé cuối cùng của anh rồi cũng sẽ tan biến theo thời gian, theo dòng đời.


Nguyễn Thị Thanh Dương
( Sept... 2015 )

Longhai
10-11-2016, 03:24 AM
Hoa cẩm chướng


Nguyễn Thị Thanh Dương


Vợ chồng chị Bông đến nhà chị Phú chơi nhân dịp họ dọn vào nhà mới, họ bán căn nhà cũ to rộng hơn 3,000 sqf. để mua căn nhà mới 1,800 Sqf. với 3 phòng ngủ gọn gàng vừa đủ cho hai vợ chồng vì các con đã trưởng thành và ở nơi khác.

Chị Phú hớn hở khi mở cửa cho bạn :

- Mời mãi mà hôm nay anh chị mới đến, ở cùng thành phố chứ cách trở núi non gì…

Trong khi anh Phú tiếp chuyện anh Bông thì chị Phú đưa chị Bông đi xem nhà, nhà Texas rẻ nên nhiều người Việt có điều kiện đều trả tiền mặt và mua nhà mới dễ dàng. Anh chị Phú cũng thế, căn nhà của builder D-R- Horton xây kiểu cọ khá sang và đẹp giá chỉ khoảng 100 đồng mỗi Sqf...

- Đây là phòng ngủ… của ông Phú.

Thì ra vợ chồng nhà này ngủ riêng. Chị Bông nghĩ thầm trong khi chị Phú tiếp nửa đùa nửa thật :

- Bàn computer là thế giới riêng của ông ấy, nếu tôi mà bước vào đây khi ông ấy đang ngồi computer thì tôi…là nhân vật thứ ba thừa đấy chị. Trong ánh mắt khó chịu của ông Phú như nói rằng : “Bà chẳng nghĩa lý gì trong lúc này”.

Sang phòng bên chị Phú hớn hở tiếp :

- Và đây là phòng ngủ của tôi, tôi muốn xem ti vi đến bất cứ giờ nào, tôi muốn treo hình ảnh, bày biện gì thì tha hồ, không làm… chướng tai gai mắt ông ấy. Bởi thế vợ chồng già ngủ riêng giường, riêng phòng là sung sướng nhất.

Hai gia đình quá thân nhau nên chị Bông không ngại ngần nói :

- Thế mà hai ông bà ra ngoài vẫn sánh đôi chung bóng tưởng như nửa bước không rời nhau cơ đấy

- Thì ai chẳng cần bề ngoài, đi chợ, đi nhà thờ hay đi bất cứ đâu đều chung đôi đã đành mà… đến chết vẫn chung đôi luôn.

Chị Bông hết hồn và ngạc nhiên :

- Sao ? Hai ông bà định… chết chung một ngày à ?

Chị Phú bật cười :

- Có vợ chồng già nào còn lụy tình nhau đến cuối đời thế chứ ? Nghĩa trang “Mây trời xanh” trong thành phố này đang quảng cáo bán những phần đất giá rẻ, thế là hai vợ chồng mình bèn đến xem và mua ngay 2 mộ phần song song nằm cạnh nhau, đã xây bia mộ hình ảnh sẵn sàng rồi, ai chết trước thì vào nằm trước và ghi thêm ngày từ trần vào bia mộ đợi người đến sau. Thế là sớm muộn gì vợ chồng cũng chung đôi trong giấc ngủ cuối cùng. Trông vừa đẹp tình đẹp ý với cuộc đời vừa thuận tiện cho con cháu đến thăm viếng đặt hoa thắp nhang.

Chị Bông tấm tắc khen :

- Anh chị tính toán chu đáo và tuyệt vời quá.

Chị Phú thản nhiên :

- Vợ chồng chị và vợ chồng tôi là chỗ quen biết nhau thân nên chẳng có gì phải che giấu, vợ chồng tôi xung khắc cãi nhau như cơm bữa, nhưng ở đời người ta vẫn phải sống như một vở kịch, được cái là cả ông Phú và tôi đều giống nhau ở chỗ cần bề ngoài, thích bề ngoài, nhìn vào ai chẳng thấy chúng tôi là cặp vợ chồng già lý tưởng…

- Nhưng anh chị cũng có cùng sở thích, phòng ngủ riêng của mỗi người đều có một smart ti vi hiệu Samsung 28 inches.

Chị Phú kêu lên :

- Là bất đồng lớn đấy chứ sở thích gì, hai vợ chồng xem chung ti vi ngoài phòng khách thế nào cũng cãi nhau dù bất cứ đề tài gì, nên quyết định mua mỗi người một cái trong phòng ngủ ai về phòng nấy mà xem, còn ti vi ngoài phòng khách nếu xem chung thì cấm ai được phát biểu ý kiến là yên chuyện. Giao kèo hẳn hòi…

- Vậy là nhà có 2 vợ chồng mà 3 cái ti vi. Hãng Samsung trúng mối nhờ những cặp vợ chồng bất đồng đấy chị !

Chị Phú kể :

- Tôi quen vợ chồng người bạn, cũng bề ngoài chung đôi như vợ chồng tôi. Chị ấy đã qua đời và an táng trong nghĩa trang “Mây trời xanh”. Hai năm sau người chồng ốm đau thập tử nhất sinh, khi chưa vào hôn mê ông ấy cố gắng lấy sức tỉnh táo ngắn ngủi cuối cùng để dặn dò các con rằng: “Các con muốn hỏa táng hay chôn cất bố kiểu nào cũng được nhưng tuyệt đối đừng cho bố nằm cạnh mẹ con. Bao nhiêu năm chung đôi với bà ấy rồi, lúc lìa đời hãy… trả tự do cho bố…”

Chị Bông cười :

- Chắc các con phải an táng ông bố trong một nghĩa trang khác, chứ cùng nghĩa trang “Mây trời xanh” bà vợ lại lò mò ra thăm ông ấy và trách mắng sao chúng mình không chung đôi? Rồi hai hồn ma lại… cãi nhau làm phiền những hồn ma khác.

- Lúc nào riêng tư được thì cứ riêng tư chị Bông ạ. Tôi với ông Phú lúc trước đi bộ thể dục quanh khu phố nhà mình, nói chuyện một lúc thể nào cãi nhau, thế là tôi bèn nghĩ cách đi thể dục một mình với lý do chính đáng không ai hiểu được là tôi né ông chồng. Tôi bắt chước mấy bà bạn già chuyên đi bộ trong mall, cái mall gần nhà tôi lái xe 10 phút là đến, chân đi giày bẹt như khi ta đi ra phi trường vậy đó, tha hồ thoải mái đi dạo trong mall, lên tầng xuống tầng bằng thang bộ, mùa hè mát mẻ, mùa Đông ấm áp, vừa đi vừa ngắm đủ loại quần áo và hàng hóa quên cả giờ về. Khỏe người, có khi lại mua được món hàng giá rẻ.

À, tôi còn tha hồ mặc thử các loại quần áo và ngắm nghía mình trong gương cho…qua cơn ghiền shopping chứ tiền đâu mà mua hết những gì mình thích.

Chị Bông thán phục và hí hửng :

- Thì ra thế, người ta cứ tưởng chị vào mall mua sắm, cái điều mà chẳng ông nào thích “chung đôi” với vợ nơi chốn này. Hèn gì đi mall ngày thường tôi thấy nhiều…bà già ghê, cứ tưởng họ về hưu buồn chán nên đi shopping cho vui. Hẹn chị Phú một ngày nào đó chúng mình sẽ gặp nhau trong mall và đi bộ vài giờ liền chị nhé.

Chị Phú cao hứng kể thêm :

- Vợ chồng tôi khác nhau cả những điều nhỏ nhặt, ở thành phố này có 3 hàng B.B.Q. bán vịt quay gần nhà, nhưng sở thích chúng tôi cũng… không đụng hàng, ông Phú thích ăn vịt của tiệm A. còn tôi thì thích vịt tiệm B, ai cũng cho là vịt quay của tiệm mình chọn là ngon, là nhất. Mỗi lần nhà cần ăn món vịt quay là hai vợ chồng lại tranh cãi, sau cùng tôi phải…tôi phải…

Chị Bông tranh lời và đoán già, đoán non :

- Chị phải mua vịt quay tiệm thứ ba là huề cả đôi bên chứ gì? Hay là chị chiều chồng, nhịn chồng đi mua vịt quay tiệm A.cho anh vừa lòng ?

Chị Phú nở nụ cười mỉm, nụ cười bí ẩn như nàng Mona Lisa trong tranh :

- Không, tôi vẫn mua vịt quay tại cửa hàng B. tôi yêu thích đấy chứ.

Trong khi chị Bông đang ngơ ngác ngạc nhiên thì chị Phú bèn giải thích :

- Nhưng tôi tỉnh bơ nói với ông Phú là tôi mua vịt của tiệm A., ông ấy ăn và khen ngon nức nở đúng gu của ông ấy. Nói dối mà vui vẻ cửa nhà chắc trời Phật cũng thông cảm phải không chị Bông ?

Chị Phú kết luận :

- Chị Bông ơi, sở dĩ vợ chồng về già “xung khắc” vì ai cũng trở nên chướng. Coi như “hoa Cẩm Chướng” nở trong nhà quanh năm. Ngày xưa tôi yêu hoa Cẩm Chướng lắm, bây giờ thì không, cứ nghe đến tên hoa Cẩm Chướng là… hình ảnh ông Phú lù lù hiện ra.

- Ôi, hoa Cẩm Chướng đẹp thế mà lại là hình ảnh của các vợ chồng già trái tính trái nết, tội nghiệp cho hoa quá…

Hai bà xem nhà và nói chuyện xong cùng ra ngoài phòng khách nói chuyện chung với hai ông. Chiếc Smart Tivi Samsung 50 mấy inches được mở lên đang có cảnh đẹp ở một đất nước nào đó, anh Bông rồi đến chị Bông vừa nói chuyện vừa khen cảnh trong phim trong khi hai vợ chồng anh Phú chỉ nói chuyện, tuyệt nhiên không ý kiến gì với cảnh trong Ti vi.

Chị Bông hiểu là bản hợp đồng của vợ chồng chị Phú đã được tôn trọng.

Khi anh chị Bông đứng dậy cáo từ hai vợ chồng anh Phú, hai… đóa hoa Cẩm Chướng của đời nhau cùng tươi tắn, cùng sánh đôi ra tận cửa tiễn bạn và ríu rít như chim hót:

- Hôm nay anh chị đến chúng tôi bất ngờ mà vui quá.

- Hôm nào anh chị rảnh đến ăn với chúng tôi một bữa cơm tối nhé. Chúng tôi cùng mong đợi đấy.

Anh Bông có vẻ ngạc nhiên trước sự hòa hợp của vợ chồng chị Phú. Còn chị Bông thì bỗng… nghi ngờ tất cả những cặp vợ chồng già từng khoe là trên thuận dưới hòa và hạnh phúc bên nhau suốt cuộc hành trình dài cuộc hôn nhân của họ…

***

Buổi chiều ở nhà, chị Bông mở ti vi lại thấy quảng cáo của nghĩa trang “Mây trời xanh”, quang cảnh thanh tịnh mát mẻ đúng là nơi yên nghỉ ngàn thu, chị Bông hối hả gọi chồng :

- Anh Bông ơi, anh có thích cái này không ?

Anh Bông từ trong phòng trong vọng ra :

- Bà thích gì thì cứ việc xem đừng réo tên tôi. Bà biết rồi mà những gì bà thích là tôi không thích.

- Nhanh lên, cái này phải có anh cùng quyết định.

Anh Bông tò mò đi nhanh ra ngoài còn kịp thấy cảnh những ngôi mộ trong nghĩa trang và lời quảng cáo vừa lập lại, anh khó chịu :

- Bà bảo tôi xem cái này để quyết định cái gì? Nhà mình đang yên đang lành lại bàn chuyện nhà quàn nghĩa địa là sao? Bà dở hơi từ lúc nào thế?

Chị Bông giật mình, chẳng lẽ dưới mắt anh Bông chị đang là kẻ dở hơi, là “đóa hoa Cẩm Chướng” vô duyên ?

- Dĩ nhiên là không phải bây giờ. Mua mộ phần cho…tương lai anh và em.

Anh Bông bắt bẻ :

- Lại càng dở hơi. Chữ “Tương lai” dùng cho cảnh đời hy vọng tươi sáng phía trước nghe hào hứng hơn là đem dùng cho một ngày buồn tang tóc chẳng ai đợi ai mong.…

- Vậy thì em sửa lại đây, cho ngày sau chúng ta lìa đời. Hai mộ phần song song bên nhau thì được bớt 20% mà nếu trả tiền mặt từ bây giờ thì bớt đến 50%.

- Bà đến chết vẫn còn tính toán đắt rẻ như đi chợ. Tôi biết rồi bà muốn mua chỉ vì ham rẻ, cũng như khi đi shopping bà mua cả món đồ không thích nhưng vì giá rẻ. Nhưng xưa nay tôi và bà có mấy khi hợp nhau đâu, chung đôi làm gì hả ?

- Biết rồi, nhưng lúc ấy mình chết ngắc, chung đôi hay riêng lẻ cũng thế thôi. Trước mắt là tiết kiệm được tiền, mình lo trước thì con cái đỡ phải lo.

Anh Bông cương quyết :

- Không, tôi và bà đã từng khác nhau trong ý nghĩ cho viễn cảnh này, tôi muốn được an táng trong nghĩa trang và có người hương khói, còn bà muốn hỏa táng và tung tro bụi ra gió ra biển cho một kiếp người tản mạn bay đi khắp thế gian và trôi đi khắp những biển rộng sông dài.

Chị Bông thở dài :

- Ừ nhỉ, trong lúc cao hứng nghe quảng cáo và nhất là lúc nãy nghe chuyện chị Phú nên em bất chợt nói thế thôi. Đến chết anh và em cũng không cùng suy nghĩ mà, mỗi người thích yên nghỉ một kiểu…

Giọng chị Bông bỗng như một nốt nhạc trầm :

- Anh này…

- Sao bà cứ lải nhải mãi ? Bà muốn gì ?

Chị Bông trách :

- Ngày xưa quen em, anh đến nhà em chỉ mong được nói chuyện cùng em. Bây giờ em muốn nói anh chẳng muốn nghe.

- Mấy chục năm nay rồi bà ơi, vật đổi sao dời nữa là hai người trần gian chúng ta, bà muốn gì thì nói ngay đi, tôi không có thì giờ nghe bà nũng nịu…

- Tự nhiên em buồn, em chỉ muốn chia sẻ cảm xúc là đời người thường có hai chuyến xe hoa, chuyến đầu là hoa cưới vui vẻ bên nhau, chuyến sau là hoa tang buồn bã, là chia lìa nhau. Thế thôi.

Anh Bông gạt phăng :

- Sự đời nó thế, ai cũng thế, hơi đâu mà bà cảm xúc dư thừa vớ vẩn…

Chị Bông đành chịu thua chồng…

***

Hôm anh Sơn bạn cùng hãng anh Bông đến chơi nhà, chị Bông cùng chồng tiếp chuyện bạn, hỏi thăm anh chuyện sắp về hưu thì anh Sơn tâm sự :

- Ai đi làm đến tuổi già chẳng muốn về hưu vui hưởng cảnh an nhàn, tôi cũng thế, nhưng bây giờ tôi đổi ý định rồi, thà đi làm có mệt mỏi còn hơn là về hưu vợ ở nhà chồng ở nhà mỗi ngày 24 tiếng có nhau, ra vào chạm mặt nhau không… ly dị sớm cũng… chết sớm.

Chị Bông giả bộ ngây thơ :

- Sao vậy anh Sơn ? Ngày xưa thuở đang yêu, các anh chẳng từng mong muốn được gặp nàng, được nhìn thấy mặt nàng là đã sung sướng biết bao.

- Nhưng chị ơi, nàng bây giờ là bà già khó tính nói dai nói nhiều. Hai vợ chồng cãi nhau căng thẳng thần kinh lắm, không ly dị thì cũng chết sớm chứ còn gì nữa.

Chẳng lẽ anh Sơn nói đúng ? Chẳng lẽ “hoa Cẩm Chướng” nở khắp mọi nhà của những đôi vợ chồng ở ngưỡng cửa tuổi già ?

Về già ai cũng thay tính đổi nết, các ông cũng chẳng vừa, nói chi các bà.

Những cặp vợ chồng đã đi với nhau suốt quãng đường dài, từ thuở tinh khôi mới lấy nhau đến lúc con đàn cháu đống, nhìn mặt nhau bao nhiêu năm, thấy những thực tế đời thường của nhau bao nhiêu ngày tháng chán chường nhau đã đành. Có những cặp giữa đường gặp gỡ, anh ly dị, chị thôi chồng tưởng đôi ta bỗng tìm được một nửa mong ước đời nhau, cùng nhau đi nốt quãng đường còn lại, thời gian đầu cả hai đều lịch sự nhã nhặn như một cặp lý tưởng trong phim truyện, trong tiểu thuyết, cả hai đều sống như người trong mộng của nhau, nhưng một thời gian sau đã quen mặt, quen người thì họ lại hiện ra đúng cái tôi đời thường của họ, chàng và nàng cũng biết nói dối, nói ngang như cua bò, cũng… “hoa Cẩm Chướng” như ai, và thế là “hoa Cẩm Chướng” lại nở trong nhà, lại nở quanh năm…

Họ chướng tai gai mắt nhau, bất đồng nhau có khi còn nhiều hơn người chồng cũ, người vợ cũ mà họ đã chia tay.

Và có những cố nhân thương hoài ngàn năm của thời xuân xanh ai đó biết đâu cố nhân ấy đang là người chồng, người vợ dở hơi chán mớ đời, đang là “hoa Cẩm Chướng” không trồng mà mọc trong nhà của kẻ khác.

Cầu cho kiếp sau họ không gặp lại cố nhân.

Cầu cho kiếp sau những lời hẹn thề chung đôi không thành sự thật, để họ sẽ mãi là cố nhân của nhau, cho cuộc sống trần trụi đời thường có chỗ thăng hoa niềm mộng mơ lãng mạn, cho ân tình không trọn vẹn sẽ đẹp mãi đến ngàn sau.

Chị Bông lại lên tiếng với anh Bông :

- Em chợt nhớ ra bài báo mới đọc trên Net hôm qua làm em chạnh lòng.

- Bà lại thương vay khóc mướn gì thế ?

– Lần này em không dở hơi đâu, em thương và khóc cho mình đó anh. Bài báo nói về nỗi cô đơn của người già trong nursing home. Em sợ cô đơn và sợ… ma nữa, không dám ở trong nursing home một mình…

Chị Bông nài nỉ :

- Bất cứ ông già bà cả nào dù có nhà riêng, có tiền của trong tay cũng không thể tự chăm sóc bản thân mình khi già, khi bệnh, con cháu thì có cuộc sống riêng và bận rộn riêng của chúng nó, nên nursing home là mái nhà sau cùng cho tuổi già khi ta sức tàn lực cạn. Về già, vợ chồng mình cùng vào nursing home anh nhé, hai vợ chồng sẽ ở chung một phòng…

- Trời… tới lúc ấy bà cũng… chưa buông tha tôi hả ?…hả ?…

Chị Bông vội vàng xuống giọng :

- Em hứa sẽ thay đổi tính nết, không… ngang tàng như bây giờ. Em sẽ không đòi để đèn sáng khi đi ngủ vì sợ ma làm cho anh chói mắt bực mình và trằn trọc cả đêm, em sẽ không mở nhạc tình cảm êm dịu để ru em ngủ, nhưng lại làm anh điếc tai và mất ngủ, em sẽ không…

Anh Bông có vẻ thương cảm ngần ngừ :

- Thôi đủ rồi… để tới lúc đó hãy tính, với lại bà đã già khú đế, đã lú lẫn thì biết gì đèn sáng hay đèn tắt, biết gì nhạc tình cảm du dương nữa chứ…

Chị Bông hỏi tiếp :

- Thế còn chuyện… về bên kia thế giới anh có chịu nằm cạnh em không ?

- Nhất định là không…

- Vậy em sẽ không đặt mua hai lô mộ phần giá rẻ, phải không ?

- Nhất định là không.

Chị Bông khẽ thở dài, không vì trách chồng từ chối chung đôi nơi suối vàng mà vì… tiếc món hàng rẻ không được mua.

Chị an ủi là biết đâu sau này anh Bông sẽ cùng chị vào ở nursing home cho đỡ tủi cái thân già.

Chị ra ghế sofa ngồi, chẳng biết làm gì chị liền lấy tờ báo Việt ngữ nằm chơ vơ trên bàn ra đọc.

Một mục cảm tạ cáo phó đập ngay vào mắt chị Bông: “Gia đình chúng tôi xin cảm tạ các chú bác họ hàng, các bạn hữu đã tiễn đưa linh cửu mẹ chúng tôi là bà quả phụ Nguyễn thị Hoa Hòe đến nơi an nghỉ cuối cùng tại nghĩa trang…”

Như vậy là người chồng đã mãn phần rồi, bây giờ đến lượt bà vợ.

Chị bỗng bâng khuâng và tò mò tự hỏi không biết bà Nguyễn Thị Hoa Hòe có từng là “hoa Cẩm Chướng” trong nhà không ? Và ông chồng có là “hoa Cẩm Chướng” của đời bà không ? Hai vợ chồng nhà này có bất đồng nhau không ?

Mỗi người sẽ yên nghỉ một cách hay họ vẫn kiên nhẫn nằm song song chung đôi hai mộ phần cho đẹp mặt với thiên hạ và vừa lòng con cháu ?


Nguyễn Thị Thanh Dương