PDA

View Full Version : Đồi Tà Biên



Tinh Hoai Huong
06-16-2009, 05:37 AM
Năm 1962

Dọc hai bờ quốc lộ, nhiều lũy tre cựa mình kêu kẽo kẹt. Lá tre reo vui ca hát trong nắng sớm. Hàng tre lớp lớp nghiêng bóng sà xuống soi mình trên mặt nước ven sông. Càng thúc giục lòng Trúc dạt dào niềm vui, nôn nóng xôn xao, mong sớm đặt chân lên đường quê thênh thang, dõi bước rộn ràng theo mộng hải hồ vừa ươm.
Lúc hơn sáu giờ sáng, có đoàn xe của phòng 5 gồm hai chiếc xe: GMC và một chiếc xe jeep, bon bon trực chỉ về hướng Quảng Ngãi. Xe lên hướng đồi Tà Biên; gần Huyện Minh Long. Bên phía phải, nhìn từ xa thì đồi Tà Biên giống chiếc đầu trọc khổng lồ, úp lên mâm cỏ vàng to tướng.
Sau cơn mưa chiều hôm trước, con đường đất đỏ độc nhất ngoằn ngoèo, nổi bật trên lưng đồi quanh co, như sợi gân xù xì dày cộm nhô cao, chia cả ngọn đồi ra làm hai phần, vạch hẳn ra hai lằn bánh xe in lún sâu xuống mặt đất nâu xám. Lổm chổm những mảng da đất khô gồ ghề cạ quẹt trên lườn xe. Trông từ xa xa, lưng đồi kinh dị như những cục máu bầm, nức nẻ sau vết thương lở loét.
Dưới chân ngọn đồi nhiều bãi cỏ hôi và bụi hoa mắc cỡ chằn chịt gai, mọc lúp xúp. Chung quanh là công sự phòng thủ có giao thông hào chu đáo. Hai cánh cửa cổng bằng gỗ khá lớn, có một sợi dây xích dài và to, móc từ bên trạm gác ở phía vào, giăng qua tít bên trạm gác ở phía ra. Sau sợi dây xích lại có thêm một vòng chắn bố phòng cẩn mật, ấy là những con bọ ngựa gỗ. Nhiều vòng kẽm gai khoanh tròn lòng thòng dính những lon sữa bò cột rải rác chung quanh doanh trại bao la, thỉnh thoảng khi gió lùa thì những chiếc lon kêu leng keng.
Tại cổng gác có hai anh lính đứng lúi húi làm việc trong trạm, và hai anh khác bồng súng gác bên ngoài cổng. Trạm gác có hệ thống đường dây phone chôn ngầm dưới đất, máy điện thoại dã chiến reo róc… roóc roo…óc… hoài. Trưởng trạm ấn ngón tay liên tục trên máy truyền tin kêu tít tít tít…., tè tè tè…ti ti… hữu hiệu và nhanh chóng. Bên trong cũng có hàng hàng lớp lớp kẽm gai bao bọc, từng ụ tháp canh cao vút trên từng bậc thang lắt lẻo, chênh vênh ở bốn mé sườn đồi.
Đoàn xe đậu lại gần vạt đất trống, để chờ xin lệnh từ Bộ Tổng-Chỉ-Huy Hành-quân, khi nào Sư Đoàn 2 cho phép, thì xe chở người vào doanh trại. Mà các cô gái ưa đùa dai, gọi là khu “Phi phe” quân sự của vùng 2 chiến thuật. (“phi phe quân sự” nầy, không phải là miệt vùng DMZ = de-militarized-zone, nằm ở phía Bắc của Tỉnh Quãng Trị, dọc theo bờ Nam Bến Hải, mà Gio Linh là một quận lỵ đâu).
Sau khi hai anh lính gác tuần tự kiểm soát rất kỹ tám chiếc xe đậu bên lề đường, (trong đó có đoàn xe của phòng 5, gồm ba chiếc) thì đoàn xe được phép vào vùng cấm địa khá rộng. Đoàn xe tiến vào khu tổng chỉ huy hành quân, cùng lúc ấy những tiếng nổ lép tép, đì đùng, xì xèo mùi mỡ khét, thịt cháy, bốc lên hừng hực, từ đám khói đen nghịt xa xa, ùa theo gió ào ạt bay về.
Con đường nhỏ độc nhất chạy một chiều lên doanh trại, tấp nập đủ thứ loại xe chạy lên, chạy xuống ì ầm. Đường gò đất đỏ do cơn mưa hôm trước, cũng in nhiều lằn bánh xe loại nặng lún sâu xuống, trông như con lươn đất uốn lượn nhô lên cao, giống đúc con đường cái mà nhóm xe lính vừa đi qua ở dưới làng.
Dọc theo bốn phía doanh trại, là khu đất rộng độ chừng ba bốn hecta, có rào kẽm gai chằn chịt, và những giao thông hào cao lút đầu người. Nhiều gian hầm trú ẩn làm bằng bê tông chắn ghi sắt dày và to. Chung quanh gian hầm chất thêm nhiều hàng bao cát, dường như muốn chôn cả những khu nhà hầm xuống đất sâu, chỉ nhô lên khỏi mặt đất bốn lỗ châu mai, trông ra tứ phía.
Bên mé phải là nơi đặt bộ chỉ huy hành quân. Từ xạ trường của bộ chỉ huy hành quân nhìn xuống, là một vạt đồng trống, nên ta dễ nhìn thấy mọi thứ dưới xa kia. Trên ngọn đồi dựng đứng cao sừng sững, tứ phía làng mạc là một vị trí khá thuận lợi, để đặt bộ chỉ huy, quan sát điạ hình và bố trí điều quân, thì không thể nào chê.
Gần bộ tổng hành dinh có một giàn trọng pháo, nơi đây các binh sĩ Pháo-binh làm việc quần quật không ngừng nghỉ. Họ liên tục điều chỉnh tác xạ theo nhu cầu của chiến trường. Khi họ nâng nòng súng lên, khi thì điều chỉnh phương giác cho đạn đạo. Loạt đại bác đặt chênh chếch trên lưng đồi, chĩa thẳng mũi về hướng Tây Bắc, giận dữ gào thét ùm ùm… Uỳnh… Uỵch… Oằng! trút cả khối hung tàn đến khu rừng già tận phía chân trời xa. Nhiều loại súng ì oành ì ầm, pằng… pằng… pằng… rít rít… xiu xít… trong bầu trời, làm rung chuyển bao căn hầm chắn ghi sắt.
Ngoài ra, có cả kho bom và bãi đậu cho các khu trục cơ tốc hành hạng nhẹ. Để cung ứng cho nhu cầu hoạt động của các ngành và ban liên hệ. Có một máy phát điện khổng lồ hoạt động thường trực. Tiếng động phát ra từ động cơ của máy phát điện ầm ỉ suốt ngày đêm.
Bên mé trái ngọn đồi có bệnh viện dã chiến nằm lún vào lòng đất, có cửa ra vào ở lưng chừng đồi. Cửa hầm phủ bạc, tủ sắt giật rung kêu ken két. Khu nhà tiền chế rung rinh, cả khu vách ván lợp tôn đồng loạt nghiêng ngả dữ dội. Khung cửa kêu rè rè, đôi khi không chịu nỗi sức ép của tạt đạn bay quá gần, đã bể ra rào rạo, ngổn ngang. Có lẽ do bị bắn trực xạ dữ dội và gần lắm. Rung rinh, nghe thật ớn lạnh.
Tiếng súng cối thị uy của phe ta bắn vào ngọn núi Ô Chai xa xa, đạn gầm rú trong dãy trường sơn, vang vọng lại từ nơi phát xuất, từng hồi trầm thống gầm rú rền rền. Như những nhịp sấm dồn. Phía chân trời, các đụn khói đen sì, cuồn cuộn bốc cao, bừng bừng tỏa rộng ra. Đụn khói quyện lửa và khói đen giống một cây lọng che khổng lồ, đùn đùn nối tiếp nhau vọt lên lưng trời đỏ rực. Cuộn lửa và khói đen mù mịt, lại xoắn xuýt quấn lẫn vào nhau, quay lông lốc, ùn ùn, xoay xoay, lảo đảo dưới bình minh xiên xiên, mờ mờ sương lam muối vùng núi, rồi phủ chụp xuống ngọn đồi trọc, nom càng xơ xác điêu tàn hoang vu hơn.
Chiếc bà già thám thính củ rích xập xệ, ì ạch từ tốn bay giữa cơn lốc cuốn cao. Trúc bỗng lo sợ nó bị hút xuống vùng trôn ốc, không qua nỗi trận cuồng phong dữ dội xoáy vòng quá! Nhưng chiếc phi cơ vẫn bình an vô sự, và tiếp tục làm nhiệm vụ. Để quan sát cho thật rõ, viên hoa tiêu lượn quanh nghiêng ngả trên bầu trời, vòng bay khi nhỏ khi rộng, trông thật bay bướm lả lướt và ngoạn mục.
Phi cơ quan sát liên tục bao vùng, trong khi đó tiếng súng của quân bạn và địch quân lẫn lộn nổ rang, ầm ầm rúng động cả một vùng. Tất cả các loại đạn: nổ chụp, nổ tạt, delay thay phiên nhau cày xới đất, xé tan nát những gì nằm trong tầm sát hại. Vạn vật bị kéo tung cào xới, xé toang hoang rồi cuồng bạo vất mọi thứ bay ngược lên cao, khi đã hết đà, lại rơi lả tả hay lăn lông lốc trên mặt đất.
Từ trời cao, khu trục cơ Skyraider bay hợp đoàn bốn chiếc, gầm thét chúi mũi vào mục tiêu, động cơ rít trong gió, mỗi chiếc đều mang tối đa từ 6 đến 10 trái bom. Những vật đen nho nhỏ rời cánh phi cơ và lao vào lòng đất. Quả bom napalm được ném xuống mé núi hướng Tây Bắc… Ầm ầm… Ùm ùm... Bùm bùm…
Lửa cuồn cuộn bốc lên theo sau đuôi, cũng là lúc phi cơ ngẩng đầu cất lên cao. Anh phi công tài hoa dễ thương nào đó (của Trúc, hi hi…) bay lượn vài vòng quanh vị trí quân bạn, phi cơ nghiêng cánh chào bãi, uỷ lạo chiến sĩ, rồi anh ta rời vùng hành quân, bay vút đi mất dạng.
Chiến cuộc đang hoành hành trong lãnh thổ xứ Quảng Ngãi. Từ ngoài bản doanh, một xe cứu thương hú còi inh ỏi, xả hết tốc độ lao và khu bệnh xá, mang theo người ngoài ấp bị trọng thương vì lạc đạn. Nhân viên cấp cứu cùng đổ ra quanh xe cứu thương, họ đưa gấp các bệnh nhân vào nằm trên chiếc băng ca. Y sĩ, y tá đang cúi gầm đầu, xem xét các vết thương và chăm sóc cho họ.
Vài xác chết chưa biết là ai, thường dân “Nam-bộ” hay “vi ci” chẳng rõ, sình thối căng phồng, (do đoàn 5 vừa đi nhặt về). Anh Vị để họ nằm trong poncho, bên trên mé hầm của khu bệnh xá, chưa kịp chôn, thúi hoắt.
Cánh tay bàn chân hắn ta tím bầm sưng húp, lở loét, nặng mùi, chân cụt thò ra run rẩy. Một tên mặt mày xanh méc, (do mất máu), hắn run rẩy lúi húi coi lại vết thương, cuộn băng vải cũ thấm từng chỗ trên đùi hắn loang lỗ máu tươi. Khuôn mặt một người khác còn trẻ coi hớt hãi, da tái vàng bũng, tóc tai lởm chởm, thân hình gầy còm tiều tụy dưới lần vải đại cán có hai túi, cổ đứng, màu dưa úa thô thiển, may vụng về, quần áo nhàu nát, luộm thuộm khác màu, chân đất. Hai cánh tay hắn nổi ốc trâu sù sì, dựng đứng những sợi lông tơ, làm xấu xí tuổi đời mới độ mười lăm, mười bảy, lớp ghéc bẩn thấm mồ hôi đen, vừa rịn ra từ hàng ria mép nõn.
Trúc vội chạy tới một hầm lộ thiên khá sâu, nơi nầy dùng để nhốt tạm mấy tên (mà phe ta tình nghi vừa tóm được). Ban đêm phòng Nhì sẽ điều họ đi nơi khác. Khiến Trúc cảm thấy phiền phiền, đau đau. Quay nhìn quân nhân Cộng Hoà Việt Nam, trong lòng Trúc nẩy nở sự so sánh khó chịu, gớm ghiếc.
Nhưng đầy lo sợ. Nàng muốn đánh bài chuồn. Không dám chạm trán với các bác. Gặp bác kể như... chào thua. Kể như đi đứt. Kể như héo úa. Tàn phai nát đời. Chứ không được hay ho, tuyệt vời như “Đêm tàn Bến Ngự” của Dương Thiệu Tước.


_ * _


Ái Ưu Du