PDA

View Full Version : Hối Tiếc



Trần Hòa
05-08-2015, 11:27 PM
http://hoiquanphidung.com/userupload/img/HT_CL_1431125301.png
http://hoiquanphidung.com/userupload/img/ht1b_1431127480.jpg

Từ khi tôi mất me, có nhiều lúc tôi muốn viết thật nhiều về mẹ nhưng không sao viết nổi. không phải là khó khăn, cũng không có gì nặng nhọc cả, mà chỉ vì một sợi giây tình cảm thiêng liêng nào đó, nó đã buộc chăt giữa tôi và mẹ, tôi cảm thấy thương nhớ mẹ vô cùng. Mổi khi đăt bút viết được vài hàng về mẹ, thì hai mắt cứ mờ dần bỡi những giọt nước từ trong mắt trào ra tạo thành dòng lệ nhỏ xuống ướt đẫm nhòa lên trang giấy, thì làm sao mà viết được đây.

Tôi mất mẹ ngay trong ngày giáng sinh cũng đã lâu, nhưng tình mẫu tử thì vẫn còn rất gần và sâu đậm lắm, có những đêm tôi trằn trọc không ngủ đươc chỉ vì quá thương nhớ mẹ, tôi hay mơ thấy mẹ đang ngồi ngắm cảnh mây trời lờ đờ trôi, nước suối róc rách chảy, mà lòng vẫn cứ mãi nhớ nhiều đến các con của mẹ, bỡi vì trong đôi mắt mẹ rất buồn. Tôi muốn ôm chầm lấy mẹ mà khóc thét lên và nói với mẹ rằng:

Mẹ ơi, con yêu mẹ nhất trên đời. Cứ mỗi khi tôi nghĩ về quê nhà, hoặc là gặp một người đồng hương thân thương nào đó trạc bằng tuổi mẹ, thì tôi lại liên tưởng đến mẹ mà thầm khóc tức tưởi, bỡi vì trong tôi lúc nào cũng ghi nhớ một hình dáng kính yêu của mẹ hiền ngày xưa. Tôi rất nhớ mẹ, nhớ nhất là những lúc còn bé đang sống bên cạnh mẹ.

Đó là vào một đêm cuối thu, khung trời thật yên tĩnh, sau khi cơm nước xong thì bóng tối đã bao trùm lên cả vạn vật, đêm ấy không có trăng, chỉ thấy những ánh sao sáng lấp lánh đầy trời, một không gian thật là buồn tẻ. Nét mặt hơi ưu tư. mẹ tôi đang mơ màng đếm từng ngôi sao trên trời, tôi cũng lẩm bẩm đếm theo mẹ, bỗng dưng tôi thấy một tia sáng xẹt qua rất nhanh trước mặt mẹ. Tôi nhìn thấy mẹ giựt rung cả người lên, rồi vội vàng chấp hai bàn tay lại, miệng lâm nhâm cầu nguyện, một lúc sau mẹ tôi quay lại nhìn tôi và nói rằng:

-Đó là một vì sao rơi đấy con ạ! rồi mẹ nói tiếp như vậy thì dưới trần thế nầy cũng sẽ có một người sắp sửa ra đi, trước đây mẹ đã nghe rất nhiều người lớn tuổi trong làng nói là mỗi một ngôi sao là tượng trưng cho một người, khi có một vì sao rơi thì người ấy cũng đi theo luôn. Mẹ vẫn tin là có một điều gì đó không tốt sẽ xảy đến với hai mẹ con mình cùng một lúc đã nhìn thấy sao rơi. Nghe mẹ nói xong, tuy rằng lúc bấy giờ tôi chưa hiểu nhiều về ý nghĩ đó của mẹ, nhưng trong tôi vẫn có cảm giác hoang mang vì tiết thương về một vì sao vừa chợt tắt.
Sau nầy khi lớn lên tôi mới hiểu được rằng có lẽ vào thời điểm đó khoa học chưa được phổ biến rộng rãi, nên những lời đồn đãi trong dân gian đều có lý lẽ riêng theo linh cảm của họ, mà người đời thường hay tin tưởng và lưu truyền lẫn nhau từ đời nầy qua đời khác, đó cũng chỉ là lời đồn mà thôi, nhưng sao lại rất trùng hợp, chỉ có vài hôm sau thì mẹ tôi lại nhận được tin báo ba tôi đã từ trần tại Bịnh Viện Đà Nãng, vì lúc đó ba tôi đang phục vụ trong phòng mổ của Binh Viện nầy, lúc bấy giờ ba tôi rất khỏe mạnh không có binh gì cả, chỉ vì lên máu đột xuất mà qua đời.

Sự ra đi vội vã của ba làm cho cả nhà tôi rất đau khổ và vô cùng hối tiếc, vì suốt thời gian trước đó ba tôi đi làm xa nhà, nên chưa một lần nào được gia đinh chăm sóc ba một cách chu đáo cả, tuy nhiên ba vẫn một mực thương yêu và lo lắng cho mẹ con tôi, mỗi khi tết đến hay vào những ngày lễ hoặc được dip về phép, ba đều có quà cho chúng tôi.

Rồi sau đó ba tôi đã vĩnh viễn không còn trên đời nữa! Với mẹ, đó là một sự mất mát vô cùng to lớn, nó đã in sâu vào ký ức của mẹ mãi cho đến ngày mẹ trút hơi thở cuối cùng.

Ngày mà ba tôi từ giã để bước sang một thế giới khác, đó cũng là ngày mà cả nhà tôi cảm thấy bầu trời như một con sông đã chảy ngược dòng, nó đã đem tất cả những thứ không mấy tốt đẹp trút hết vào nhà chúng tôi như sau một cơn bão táp của mùa đông vậy!
Cảnh vật trong khuôn viên nhà như đang bị bao trùm bỡi một trận mưa buồn đau đớn thật khủng khiếp. Cái trống vắng trong một trận bão lốc thương tiếc đó, nó đã lắng đọng trong tâm hồn hai mẹ con tôi trong suốt một khoảng thời gian khá dài.Trên đôi mắt của mỗi người, những dòng lệ cứ khô cạn dần trong những ngày tháng của một thời tuổi trẻ, mà ba tôi đã vĩnh viễn ra đi.

Bây giờ thì bộ nhớ của tôi đã không còn rõ nét về lúc đó nữa, hình như cuộc sống của gia đình tôi chỉ tạm ổn độ vài năm sau đó, rồi chiến tranh lại bùng nổ.

Năm ấy cũng vào một mùa thu mà rực trời lửa đỏ, làng tôi lại bi giặc tràn về đánh phá khắp hang cùng ngõ hẻm, đêm từng đêm đại bác pháo vào, nhà thì cháy người cùng súc vật chạy tán loạn, nằm dưới hầm mà nghe vang rền chát cả đôi tai. Tâm hồn rất xao động, tôi vô cùng lo sợ, không tài nào ngủ được, vì vậy mà mẹ tôi quyết định phải rời khỏi nơi chôn nhau cắt rún nầy để đi lánh nạn, nhưng trong lòng rất xao xuyến, không nỡ rời xa với những kỷ niệm buồn vui, thương yêu, quí mến cùng với những lưu luyến êm đềm tươi mát nầy một chút nào cả. Tôi rất hoang mang và bịn rịn không muốn chia tay với ngôi nhà trân quí ấy, trong những ngày tháng cùng sống bên nhau nó đã phơi mình chống mưa, cản gió và che nắng cho chúng tôi vui sống hạnh phúc trong một thời gian qua.

Tôi quay lại nhìn ngôi nhà thân thương đầy lưu luyến, nó đang rất cô đơn và đầy tâm sư mà không nói được một lời nào. Cánh cữa tình cảm trong tôi bắt đầu khép lại, tôi âm thầm đau khổ tạm biệt, rồi bước từng bước cố lên, mới có thể chia tay với nó được. Bây giờ tôi lại thấy nước sông vẫn lờ đờ trôi, hai hàng tre bên đường, những cành lá giao nhau, đang lay động theo làn gió nhè nhẹ thổi như đang nói lời từ giả với chúng tôi vây. Một khung cảnh thật bồi hồi như sóng cuộn tuôn trào từ trong ký ức, nó nhắc nhở tôi ôn lại một giấc mơ xưa, như giòng sông kia đã cho tôi tắm mát suốt một thời khi còn bé, làm sao tôi quên được những giếng nước bờ ao ngày xưa đã cho tôi uống mỗi ngày, và những hàng tre đó che mát cho tôi hằng ngày đi qua lại để vui đùa cùng với các bạn học trong làng. Con thuyền hy vọng của tôi cứ cố gắng tiến lên với ước mơ được khám phá những khúc quanh co của dòng đời còn lại, nhưng cứ càng cố gắng thì lại càng bị những vật nhọn vô tình chọc thủng làm cho nó đổ vỡ tan tành. Sau những ngày tháng đó, tôi như đang đi trên sa mạc khô cằn, tâm hồn tôi như đang bị những chiếc gai nhọn châm vào da thịt cho đến rỉ máu. thật không còn gì đau đớn và buồn tẻ hơn lúc bấy giờ cả!

Thời gian cứ trôi qua và trôi mãi, rồi sau đó mùa xuân lại trở về, trái tim tôi dần dần cũng được hồi phục, tôi cảm thấy như một dòng sông vẫn chảy mà nước sông cũng được trong xanh trở lại và một người phiêu bạt buồn chán như tôi bỗng nhiên lại được gặp một căn nhà khác, để che mưa trốn nắng mà vui sống với những ngày xa quê. Căn nhà nầy tuy chưa có nhiều kỷ niệm và cũng không phải là ngôi nhà của một quê hương có lũy tre làng, có những bờ ao và giếng nước như ngày xưa, nhưng dù sao trái tim tôi vẫn xao động bỡi một bầu trời trong xanh, mây trắng vẫn nhè nhẹ bay và ánh mặt trời vẫn đang còn chói chan trên đỉnh đồi, thật là thơ mộng vô cùng. Ngôi nhà thân mến ơi! Tôi rất cảm ơn bạn, bạn là một mái ấm, là một nguồn nước trong mát đã xoa dịu một tâm hồn mệt mỏi như tôi, và đã giúp cho tôi được dừng chân phiêu bat để nghỉ ngơi và hồi phục lại sức khỏe. Nhờ vậy mà tôi đã quên bớt được biết bao nỗi bàng hoàng, thương nhớ, phiền não và những sự mất mát đau buồn đã sẵn có, nó đang chen chúc trong ký ức tôi suốt cả một thời gian dài lưu lạc nơi xứ người.

Hôm nay cũng là một đêm cuối thu, gió thu buốt lạnh len lén chen vào hồn, khiến lòng tôi cũng tê tái lạnh theo. Bên ngoài gió thu vẫn thổi cuốn theo những chiếc lá vàng rơi xào xạc, đập mạnh vào khung cữa và trên không có những vì sao lấp lánh chiếu sáng khắp cả bầu trời, làm cho tôi nhớ lại một nỗi buồn man mác trong những ngày xa xưa ấy, đó là những ngày tháng buồn tẻ nhất trong cuộc đời của một người ly hương đang tha thiết hướng về quê cha đất mẹ.

Sau những lần mất mát buồn tẻ đó, tôi mới hiểu được rằng trên đời nầy có quá nhiều sự đau khổ và cũng rất là vô thường. Có những mẫu chuyện không thể hẹn ngày mai làm tiếp được nữa, cũng như đã có những người thân cùng với những người bạn bè mà không thể xa nhau lâu dài được, chỉ vì phải bận rộn về nhu cầu sinh sống chưa kịp thăm hỏi nhau hoặc là quên đi trong một thời gian ngắn mà thôi, rồi sẽ có một ngày chỉ trong nháy mắt mà sự việc đó sẽ hoàn toàn bị thay đổi khi mặt trời vừa khuất sau rặng núi vì thời gian nó chẳng chờ đợi một ai cả.

Trải qua bao sự mất mát và đau buồn, nó đã tác động manh vào đời sống tinh thần của tôi, khiến cho tôi cũng phải thay đổi rất nhiều về cái nhân sinh quan của mình. Những gì mà tôi đã và đang có thì tôi cũng sẽ thật sự trân quí và giữ gìn nó một cách thận trọng hơn cho đến khi bình minh trở lại, sau một đêm dài chìm sâu trong giấc ngủ, thì tôi sẽ không còn gì để hối tiếc nữa.


Châu Lê