nguyenlee532
03-30-2015, 06:25 AM
NHỮNG BỨC THƯ TÌNH GỬI TỪ KBC 4721
Tác giả Lý thanh Nguyên
Chương 1
KBC 4721, ngày... tháng... năm...
Em yêu dấu,
Vừa đọc thư em,anh vội trả lời ngay. Cũng như em, viết thư ngán như ăn cơm nếp. Viết chủ ý để trả lời những câu hỏi, hoặc những câu hỏi chờ trả lời. Thế thôi! Nhưng với em, anh lại thích dài dòng văn tự, ca cẩm với em cho thoả cái đợi chờ. Chờ có dịp, anh đến với em ngay. Chờ thế này thế nọ....
Mấy ngày vừa qua chúng mình không gặp nhau, chỉ vì tụi anh bị phạt dã chiến, cấm trại và điểm danh bất thường. Vì cái tội bao che cho một người bạn, đã "dù" ra ngoài để gặp người yêu. Vụ việc xảy ra, anh sẽ dẫn theo lời huấn lệnh của vị sĩ quan đặc trách đoàn Sinh Viên sĩ quan như sau:
(Đây là khóa huấn luyện sĩ quan “trung đội bộ binh chiến đấu”. Dù chẳng ăn nhập gì với nghề lái máy bay chiến đấu của các anh. Nhưng nó trang bị cho các anh những kỹ năng chiến đấu trên mặt đất, hiệp đồng cùng đơn vị bạn,sống sót trở về đơn vị. Các anh đã phạm tội bất tuân thượng lệnh, vắng mặt không lý do và bao che cho đồng đội vì mục đích cá nhân. Tội nhỏ hóa to. Thử hỏi: Khi bay trên trời, vì lý do cá nhân, các anh không tuân lệnh cấp trên, sẽ gây tác hại khôn lường cho phi đội, cho quân bạn, cho biết bao sinh linh đồng bào trên mặt đất. Do đó đây là lệnh phạt cho các anh:
1/ Cá nhân anh X một ngày trọng cấm, cạo đầu, nhốt conex 24 giờ, sau đó thi hành lệnh phạt chung với toán.
2/ Cả toán bi phạt dã chiến 1 buổi và cấm trại 10 ngày với điểm danh bất thường.
3/ Nếu ai tái phạm sẽ bị loại ra khỏi quân chủng Không Quân.
Trưởng khóa cho thi hành lệnh phạt ngay.)
Chính vì thế khiến chúng mình không được gặp nhau, khiến anh bồi hồi ăn ngủ bất an.Và rồi nhận được thư của em.
Em yêu,
Tình yêu không chỉ là đam mê, mộng tưởng, hạnh phúc, mà còn muôn vàn mùi vị không sao kể hết. Một trong những điều tình yêu mang đến cho chúng ta là sự đợi chờ. Lắm lúc ngỡ tình đã phôi pha. Nhưng không phải thế, nó âm ĩ, chỉ chực bộc phát mạnh mẽ khi đôi tình nhân gặp lại. Chuyện của chúng mình không phải là sự dể dải, chính là sự trao nhau trọn vẹn hạnh phúc ngút ngàn. Chẳng hối tiếc hay bồi hồi ngán ngẩm mỗi khi xa cách bởi không gian và thời gian.
Giờ này anh ngồi đây, trong đầu vẫn quay cuồng những cảm giác mình bên nhau. Những cãm giác cứ chợt trở về trong những lần hồi tưởng, hiện hữu trong từng giấc ngủ mơ... đứt quãng. Anh thầm mơ ước được quay về với em, dù rằng chỉ trong phút chốc, cũng sẽ yêu em như những giây phút đầu tiên.
Cho dù có xa nhau bởi không gian nghìn dậm, thì thời gian lại là liều thuốc giảm đau của tình ta, dù có tác dụng nhanh hay chậm. Với anh, thời gian càng dài thì tình cảm của chúng ta càng gắn bó thiêng liêng. Anh chẳng ngại những trắc trở, éo le, hay số phận nghiệt ngã, thử thách chuyện tình đôi ta.
Những gì đã qua, anh vẫn giữ mãi trong lòng, những cảm giác đê mê chợt trở về mỗi khi nhớ đến em, bên em, anh chợt mỉm cười, hạnh phúc vô biên.
Chúng mình thương nhau, mối tình của những điều chưa trọn vẹn, nhưng đủ để cho chúng ta phải nhớ, phải giữ gìn, phải nâng niu, trân trọng.
Đã qua rồi cái thời yêu vụng về một ai đó, chỉ thoáng một nụ cười vu vơ cũng khiến ta thương nhớ bồi hồi. Đã hết rồi cái thời tiếng sét ái tình khiến cả người lạc lỏng, chơi vơi. Trông ai quen quen, con tim bổng rộn ràng. Một cái bắt tay, một ánh mắt, lòng xao xuyến thâu canh. Một tà áo dài trắng tha thướt xa xa, vạt áo tung bay theo từng cơn gió thổi mơn man, cũng đủ để tâm hồn phiêu lãng. Đôi lúc chợt nghe một bản nhạc tình, đủ để tâm tư lạc lõng trong cơn mưa buồn man mác. Có lúc chợt nhìn đôi chim đậu kề nhau trên sợi dây điện đường, ngỡ hạnh phúc chợt vây bủa cả bầu trời mây trắng... Cho dù có ai đó bảo mình lãng mạn thì anh vẫn thương mến em nồng nàn.
Kĩ niệm của chúng ta không nhiều, chính vì thế ta trân trọng từng ký ức của chúng mình, phải không em?
Tình yêu thường chẳng có lý do. Trái tim cũng chẳng giải thích nổi vì sao yêu hết lòng.
Anh cũng muốn viết lời cảm ơn, vì em là nguồn cảm hứng, thúc dục anh viết nên những dòng chữ này, trải dài tâm tưởng cho thỏa lòng mình yêu mến. Có cảm xúc mới nên lời, lời càng tha thiết dể ru hồn người. Anh đa tình chăng? Không! chỉ mỗi một tình yêu cũng đủ làm đau đớn con tim, bao lời tha thiết vẫn chưa mang đủ tình ý sục sôi trong tâm tưởng mình.
Chỉ có tình yêu thật sự mang đến người mình yêu niềm tin tưởng hài hòa. Anh luôn trân trọng niềm tin của hai người yêu nhau. Mất niềm tin, tức đã không còn tình yêu nữa!
Anh đã yêu em, anh đã tin người mình yêu, cho dù hoàn cảnh nào thì anh vẫn cứ yêu người, cho dù có éo le thử thách, anh vẫn cam lòng.
Cuối thư, chúc em an lành, hạnh phúc và chợt nhớ về anh.
* *
*
Nhớ người dưng ấy làm sao!
Nhớ từng ánh mắt, xôn xao đất trời
* *
*
Trách chi anh vội ầu ơ.
Lắm điều tha thẩn vần thơ yêu người...
( Chú thích của tác giả : Đây là loạt bài "Những bức thư tình gửi từ KBC4721 " ,được đăng tải thành nhiều chương,lồng trong " chuyện tình chàng lính tàu bay ",cùng một tác giả. )
Tác giả Lý thanh Nguyên
Chương 1
KBC 4721, ngày... tháng... năm...
Em yêu dấu,
Vừa đọc thư em,anh vội trả lời ngay. Cũng như em, viết thư ngán như ăn cơm nếp. Viết chủ ý để trả lời những câu hỏi, hoặc những câu hỏi chờ trả lời. Thế thôi! Nhưng với em, anh lại thích dài dòng văn tự, ca cẩm với em cho thoả cái đợi chờ. Chờ có dịp, anh đến với em ngay. Chờ thế này thế nọ....
Mấy ngày vừa qua chúng mình không gặp nhau, chỉ vì tụi anh bị phạt dã chiến, cấm trại và điểm danh bất thường. Vì cái tội bao che cho một người bạn, đã "dù" ra ngoài để gặp người yêu. Vụ việc xảy ra, anh sẽ dẫn theo lời huấn lệnh của vị sĩ quan đặc trách đoàn Sinh Viên sĩ quan như sau:
(Đây là khóa huấn luyện sĩ quan “trung đội bộ binh chiến đấu”. Dù chẳng ăn nhập gì với nghề lái máy bay chiến đấu của các anh. Nhưng nó trang bị cho các anh những kỹ năng chiến đấu trên mặt đất, hiệp đồng cùng đơn vị bạn,sống sót trở về đơn vị. Các anh đã phạm tội bất tuân thượng lệnh, vắng mặt không lý do và bao che cho đồng đội vì mục đích cá nhân. Tội nhỏ hóa to. Thử hỏi: Khi bay trên trời, vì lý do cá nhân, các anh không tuân lệnh cấp trên, sẽ gây tác hại khôn lường cho phi đội, cho quân bạn, cho biết bao sinh linh đồng bào trên mặt đất. Do đó đây là lệnh phạt cho các anh:
1/ Cá nhân anh X một ngày trọng cấm, cạo đầu, nhốt conex 24 giờ, sau đó thi hành lệnh phạt chung với toán.
2/ Cả toán bi phạt dã chiến 1 buổi và cấm trại 10 ngày với điểm danh bất thường.
3/ Nếu ai tái phạm sẽ bị loại ra khỏi quân chủng Không Quân.
Trưởng khóa cho thi hành lệnh phạt ngay.)
Chính vì thế khiến chúng mình không được gặp nhau, khiến anh bồi hồi ăn ngủ bất an.Và rồi nhận được thư của em.
Em yêu,
Tình yêu không chỉ là đam mê, mộng tưởng, hạnh phúc, mà còn muôn vàn mùi vị không sao kể hết. Một trong những điều tình yêu mang đến cho chúng ta là sự đợi chờ. Lắm lúc ngỡ tình đã phôi pha. Nhưng không phải thế, nó âm ĩ, chỉ chực bộc phát mạnh mẽ khi đôi tình nhân gặp lại. Chuyện của chúng mình không phải là sự dể dải, chính là sự trao nhau trọn vẹn hạnh phúc ngút ngàn. Chẳng hối tiếc hay bồi hồi ngán ngẩm mỗi khi xa cách bởi không gian và thời gian.
Giờ này anh ngồi đây, trong đầu vẫn quay cuồng những cảm giác mình bên nhau. Những cãm giác cứ chợt trở về trong những lần hồi tưởng, hiện hữu trong từng giấc ngủ mơ... đứt quãng. Anh thầm mơ ước được quay về với em, dù rằng chỉ trong phút chốc, cũng sẽ yêu em như những giây phút đầu tiên.
Cho dù có xa nhau bởi không gian nghìn dậm, thì thời gian lại là liều thuốc giảm đau của tình ta, dù có tác dụng nhanh hay chậm. Với anh, thời gian càng dài thì tình cảm của chúng ta càng gắn bó thiêng liêng. Anh chẳng ngại những trắc trở, éo le, hay số phận nghiệt ngã, thử thách chuyện tình đôi ta.
Những gì đã qua, anh vẫn giữ mãi trong lòng, những cảm giác đê mê chợt trở về mỗi khi nhớ đến em, bên em, anh chợt mỉm cười, hạnh phúc vô biên.
Chúng mình thương nhau, mối tình của những điều chưa trọn vẹn, nhưng đủ để cho chúng ta phải nhớ, phải giữ gìn, phải nâng niu, trân trọng.
Đã qua rồi cái thời yêu vụng về một ai đó, chỉ thoáng một nụ cười vu vơ cũng khiến ta thương nhớ bồi hồi. Đã hết rồi cái thời tiếng sét ái tình khiến cả người lạc lỏng, chơi vơi. Trông ai quen quen, con tim bổng rộn ràng. Một cái bắt tay, một ánh mắt, lòng xao xuyến thâu canh. Một tà áo dài trắng tha thướt xa xa, vạt áo tung bay theo từng cơn gió thổi mơn man, cũng đủ để tâm hồn phiêu lãng. Đôi lúc chợt nghe một bản nhạc tình, đủ để tâm tư lạc lõng trong cơn mưa buồn man mác. Có lúc chợt nhìn đôi chim đậu kề nhau trên sợi dây điện đường, ngỡ hạnh phúc chợt vây bủa cả bầu trời mây trắng... Cho dù có ai đó bảo mình lãng mạn thì anh vẫn thương mến em nồng nàn.
Kĩ niệm của chúng ta không nhiều, chính vì thế ta trân trọng từng ký ức của chúng mình, phải không em?
Tình yêu thường chẳng có lý do. Trái tim cũng chẳng giải thích nổi vì sao yêu hết lòng.
Anh cũng muốn viết lời cảm ơn, vì em là nguồn cảm hứng, thúc dục anh viết nên những dòng chữ này, trải dài tâm tưởng cho thỏa lòng mình yêu mến. Có cảm xúc mới nên lời, lời càng tha thiết dể ru hồn người. Anh đa tình chăng? Không! chỉ mỗi một tình yêu cũng đủ làm đau đớn con tim, bao lời tha thiết vẫn chưa mang đủ tình ý sục sôi trong tâm tưởng mình.
Chỉ có tình yêu thật sự mang đến người mình yêu niềm tin tưởng hài hòa. Anh luôn trân trọng niềm tin của hai người yêu nhau. Mất niềm tin, tức đã không còn tình yêu nữa!
Anh đã yêu em, anh đã tin người mình yêu, cho dù hoàn cảnh nào thì anh vẫn cứ yêu người, cho dù có éo le thử thách, anh vẫn cam lòng.
Cuối thư, chúc em an lành, hạnh phúc và chợt nhớ về anh.
* *
*
Nhớ người dưng ấy làm sao!
Nhớ từng ánh mắt, xôn xao đất trời
* *
*
Trách chi anh vội ầu ơ.
Lắm điều tha thẩn vần thơ yêu người...
( Chú thích của tác giả : Đây là loạt bài "Những bức thư tình gửi từ KBC4721 " ,được đăng tải thành nhiều chương,lồng trong " chuyện tình chàng lính tàu bay ",cùng một tác giả. )