Trần Hòa
09-23-2014, 03:35 PM
http://hoiquanphidung.com/upload/img/HQPD_1413216731.png
Trong cuộc sống chúng ta có nhiều nỗi niềm cần chia sẻ buồn vui! Từng mẩu hồi ức, kể lể và đồng cảm với một áng văn, một đoạn tạp văn kể lại chuyện một quãng đời: Trong đó bao gồm cả một mảng đời, và biết bao những mảnh tình đan kết... Như những trang nhật ký - như một cuốn phim từng ngày qua của trần gian muôn màu sắc - dù rất lung linh và chóng qua mau như vụt biến của một giấc mơ- hư ảo .....
*** Mời bạn bước vào " Những Mảnh Đời"- cùng với tôi.***
HỒI TƯỞNG
CUỘC TÌNH CỦA MẢNG ĐỜI
Phạm Lan Chi (Khoá 5 / 71)
Đoạn cuối của con đường tỉnh lỵ, sau một khúc quanh là rừng Chà Là ngút ngàn. Đúng, đó là nơi mà những kỷ niệm êm đềm của một thời ngày xưa mang đậm dấu ấn trong tôi.
Vâng, ngày xưa ấy khi tôi còn là một người lính chọn vùng núi rừng đó là nhà và gia đình là đơn vị. Giã từ tuổi học trò còn vương đậm nét thơ ngây, bước vào đời với mớ kiến thức của những ngày tháng rong chơi làm hành trang. Vùng chiến tranh khốc liệt luôn rình rập lúc nào cũng muốn chộp cướp đi những gì tồn tại. Hàng ngày, hàng đêm đối diện với cuộc chiến tương tàn và sự âm u lạnh lẽo của núi rừng. Tôi đã trải qua giai đoạn đầu đời trong bối cảnh như thế. Nhưng tất cả không điều gì làm tôi e ngại bởi lẽ sự ngang tàng và nhiệt huyết của tuổi trẻ đã giúp tôi dễ dàng chấp nhận.
Năm tháng qua đi, những vùng đất tôi đã đặt chân qua không một ngày nào bình yên. Ngoài cái vị trí chiến lược đơn độc như bị cô lập, vùng đất này sự sống và cái chết gần nhau trong gang tấc, còn được sống để trở về là điều thật mong manh. Cuộc sống cứ lầm lũi như đi tìm một cái gì đó thật mờ mịt.
Cho đến một ngày. Một ngày mà tôi nhận được lệnh đến Chà Là giữ chức vụ Đại đội trưởng của một đại đội đang đồn trú tại đó. Vùng rừng núi hoang vu ấy - Vùng địa danh Chà Là lạ lẫm ấy là "Bộ Chỉ Huy nhẹ" của Tiểu khu mà đơn vị tôi có nhiệm vụ bảo vệ.
Trong khung cảnh của một vị trí gần cuối bản đồ Tỉnh, với vùng trời mà ánh bình minh không bao giờ ló dạng, buổi chiều không gian gần như bóng đêm và có những chốt tiền tiêu mà mọi sự ăn uống, di chuyển đều bằng những con đường hầm ngoằn ngoèo sâu ngút đầu người. Thật ngỡ ngàng khi tôi được gặp em ở vùng đất núi rừng này. Tại sao lại có thể có người con gái gan dạ như thế, dám hiện diện ở vùng đất khô cằn sỏi đá, dám chấp nhận mọi hiểm nguy và đang thường xảy ra những cuộc chiến khốc liệt này? Người dân ở nơi đây chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Vì em là con gái của vị Chỉ Huy trưởng.
Những ngày tháng đầu tiếp xúc với em chẳng qua là những cái gật đầu và nụ cười xã giao thông thường, em mang dáng vẻ của một cô bé còn ở tuổi học trò, tóc chấm ngang vai ôm khuôn mặt thanh tú với một vẻ gì đó u buồn. Cảm nhận về em trong tôi là tất cả những dịu dàng , e ấp, thánh thiện và dường như có một chút gì đó xao xuyến của mỗi lần gặp gỡ.
Bố của em, một vị chỉ huy cương nghị, lịch lãm, bản lĩnh, nghiêm khắc nhưng lại rất chân tình với thuộc cấp. Tôi là một trong những thuộc cấp được ông thương mến như một người em út. Ông thường cho gọi tôi đến để cùng thưởng thức những ấm trà đặc biệt mà ông mua từ Saigon trong những lần đi phép, dường như để cùng chia xẻ với tôi những gian nan của những lần hành quân vất vả, những đêm trực chiến căng thẳng. Và những lần như thế , tôi chỉ thấp thoáng thấy được em.
Thế rồi đến một ngày ông được bổ nhiệm làm Tham Mưu trưởng Tiểu khu. Tưởng rằng sẽ không còn được nhìn trộm em hoặc sẽ không còn được đón nhận ở em những nụ cười thân quen. Ngày ông lên đường nhận nhiệm vụ mới, ông đã chân tình gửi gấm em lại cho tôi. Trong bối cảnh ấy , niềm hân hoan xen lẫn bùi ngùi quyến luyến của lúc chia tay, tôi ngập tràn vui sướng. Em vẫn ở đây, vẫn hiện diện nơi đây và … bên tôi.
Và cũng rồi từ đó, em và tôi gần gũi nhau hơn. Rừng Chà Là bỗng dưng như khởi sắc, em cũng vui và tôi cũng vui. Những tháng ngày mưa gió, tất cả như ngập chìm trong khung cảnh âm u, tịch mịch, mang lại những nỗi buồn da diết. Tôi và em thường ngồi bên nhau , bên tách café ấm, kể cho nhau nghe về những êm đềm của ngày xưa còn bé, thuở còn đi học và cả những buồn vui của ngày mới lớn. Tôi với em tâm sự, trao đổi với nhau bằng tất cả tình cảm chân thành như tình chú cháu, tình anh em, … tình bạn lẫn lộn.
Vào một ngày, tôi được lệnh tiếp ứng cho một đơn vị bạn đang bị bao vây. Suốt một ngày trời tham dự cuộc chiến đấu một mất một còn trong cơn mưa tầm tã mịt mù thuốc súng, mãi đến 2 giờ sáng tôi mới trở về trong sự rét buốt cộng với sự mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Em vẫn chờ tôi với ly café nóng vừa pha và đón tôi bằng ánh mắt mừng rỡ pha lẫn lo âu thương cảm. Một cảm giác thật ấm áp, thật hạnh phúc ùa ngập trong tôi. Em đã thổ lộ tình em như thế đấy.
Cảm xúc của tình yêu lớn dần trong tôi và trong em. Tình yêu của chúng tôi thật êm đềm và ngập tràn hạnh phúc. Tuy nhiên hai đứa chưa dám bày tỏ điều này với bố mẹ. Với bố em, ngoài việc gọi ông theo cấp bậc quân đội, tôi vẫn thường gọi ông bằng "Anh Tư" thân mật và dĩ nhiên ông luôn xem tôi là thằng em út mà ông thương yêu nhất.
Rừng Chà Là với những hàng cây cao vút, vào những ngày cuối thu hoa Chà Là nở rộ vàng rực, gió đông về nhè nhẹ khiến mùi hương toả lan thơm ngát cả khu rừng của chúng tôi. Những buổi chiều bình yên trong khung cảnh huyền diệu ấy, tôi với em thường thả bộ hoặc ngồi dưới những tán cây đầy hoa. Ngắm nhìn em trong tà áo Xanh dịu dàng với những cánh hoa rơi loà xoà trên tóc trong ánh hoàng hôn dần tắt, tôi cảm nhận một điều em là tất cả của tôi.
Thế rồi, nguyên tắc chiến lược của quân đội, đến một ngày đơn vị tôi được lệnh di chuyển đi nơi khác, thay thế vào đó một đơn vị khác. Đêm cuối cùng ngày mai chuyển quân, tôi và em đã ngồi bên nhau suốt đêm, mặc cho sự giá buốt của tiết cuối thu, để mặc cho nỗi phiền muộn gặm nhấm tâm hồn. Em đã bật khóc trong vòng tay yêu thương của tôi, những giọt nước mắt chia xa. Còn đâu những lúc tay trong tay lang thang trên đường rừng ngập tràn xác lá, còn đâu những giây phút cùng nhau uống chung ly café thơm ngát đậm đà mà em pha và còn đâu những đêm rền ầm tiếng súng em chạy vội sang hầm của tôi như để tìm một sự che chở hay để cùng chia xẻ với tôi những căng thẳng âu lo. Tôi chẳng biết nói gì ngoài những vỗ về an ủi. Tôi phải ra đi vì đó là quân lệnh.
Vài hôm sau, em cũng về Tiểu khu với bố mẹ, có lẽ vì không thể gửi gấm em cho ai đáng tin cậy như tôi. Những ngày tháng sau đó tôi chỉ được gặp em ở những lần đi họp ở Tiểu khu hoặc thỉnh thoảng dăm bữa nửa tháng tài xế của bố em chở em vào đơn vị thăm tôi, lần thì lấy cớ mang cho tôi những món ăn đặc sản hoặc thu tiền "Câu lạc bộ" của lính ở đơn vị tôi. Tuy ít được gặp nhau và chỉ gặp nhau trong những khoảng khắc ngắn ngủi, nhưng tình yêu của trong tôi và trong em vẫn đậm đà thắm thiết.
Bước ngoặc lịch sử trong tình yêu của chúng tôi khởi đầu bằng cơn rốt rét rừng quái ác của tôi. Lần ấy, sau những ngày chống chọi với những cơn nóng tột cùng rồi đột ngột buốt lạnh thấu xương, tôi ngã quỵ trên con suối gần nơi đóng quân. Tỉnh dậy trong bệnh viện dã chiến của Tiểu khu, người ta đã chuyển tôi đến đây không biết từ lúc nào, Trong chao đảo quay cuồng lờ mờ hình bóng của em. Phải, em đã đến bên tôi suốt 2 ngày đêm. Rồi tiếp những ngày sau đó, không ngày nào em không đến với tôi như để truyền thêm cho tôi sức sống kháng cự với cơn bệnh. Sức khoẻ của tôi dần hồi phục cũng là lúc bỗng nhiên em không đến, tôi vô cùng hụt hẫng và hoang mang. Nhưng một lẽ thật đơn giản bố mẹ em cũng vừa trở lại sau chuyến nghỉ phép dài ngày. Và cũng ngay hôm ấy Bố em đã vội vã đến thăm tôi, ông rất vui mừng khi thấy tôi đã khoẻ đồng thời cũng ân hận trong những ngày thập tử nhất sinh của tôi không có bên tôi để chăm sóc. Điều này làm tôi không thể nào ngăn được xúc động.
Thế rồi, trong buổi tiệc của những thằng bạn tôi chiêu đãi ông, chuyện tình của tôi và em đã bị tiết lộ. Những thằng bạn quái ác đã không ngần ngại kể rõ tất cả mọi tình tiết mà em đã dành cho tôi trong những ngày bạo bệnh ấy. Và ngay cả ông Thế (Tiểu khu phó) cũng vun đắp cho chuyện tình của tôi. Với ông thật bất ngờ, tôi thật ngượng ngùng khi thấy sự lúng túng của ông khi ông chống chế với bọn họ rằng đó là bổn phận của con gái ông phải thay ông trong khi ông vắng mặt. Tôi thương ông nhiều quá và một điều làm tôi vô cùng hãnh diện khi ông tuyên bố : có được một rể như tôi thì ông vô cùng hạnh phúc và vinh dự. Lời nói thật rõ ràng, chân tình và đầy bản lãnh.
Cũng từ đó tôi đã gọi ông bằng Thầy với tất cả lòng kính trọng mà lẽ ra tôi đã phải gọi ông như thế từ lâu rồi. Kể từ đấy mặc nhiên vị trí của tôi trong gia đình em khác trước, sau những lần họp xong ghé về nhà em, tôi không cần dè dặt kiếm cớ và bố mẹ em đã bảo em thăm tôi thường xuyên hơn. Về phần tôi cũng đã thưa bày với bố mẹ chuyện của chúng tôi. Hai gia đình đã gặp gỡ để đầu xuân năm sau sẽ tổ chức tác hợp cho chúng tôi.
Thế nhưng,
Định mệnh an bài và đấng tối cao vô hình đã đặt để cho mỗi một con người một số phận. Tôi và em đã không thể cùng nhau đi nốt những đoạn đường cần có, đã không thể cùng nhau đi suốt đoạn đường đời mặc dù chúng tôi rất mực thương yêu nhau. Trong một chuyến thị sát mặt trận, ông ghé thăm đơn vị tôi mà không gặp được, bởi lẽ tôi đi phép chưa trở lại, Thầy tôi, người Thầy khả kính , người cha mẫu mực của em mà tôi hết sức thương yêu đã mất tích sau một cuộc tấn công bất ngờ. Sau những tháng ngày ngóng trông, không một dấu hiệu nào về Thầy. Tôi vẫn tiếp tục dấn thân trên bước đường sương gió. Còn em, trong khắc khoải đớn đau tột cùng cũng trở nên trầm cảm, em đã ít nói lại càng ít nói hơn và rồi có lẽ trong một cơn hoảng loạn nào đó em đã ra đi.
Tôi thật sự mất em mãi mãi.
Trời xanh sao khắc nghiệt.
Phải chăng con tạo trớ trêu, tạo ra những nghịch cảnh mà con người trần tục dù muốn hay không cũng không thể nào cải được định số.
Dang dở (Tà Áo Xanh)
Đoàn Chuẩn - Từ Linh
Tiếng hát Xuân Thanh
https://www.youtube.com/watch?v=pkvQHutDnwM
Trong cuộc sống chúng ta có nhiều nỗi niềm cần chia sẻ buồn vui! Từng mẩu hồi ức, kể lể và đồng cảm với một áng văn, một đoạn tạp văn kể lại chuyện một quãng đời: Trong đó bao gồm cả một mảng đời, và biết bao những mảnh tình đan kết... Như những trang nhật ký - như một cuốn phim từng ngày qua của trần gian muôn màu sắc - dù rất lung linh và chóng qua mau như vụt biến của một giấc mơ- hư ảo .....
*** Mời bạn bước vào " Những Mảnh Đời"- cùng với tôi.***
HỒI TƯỞNG
CUỘC TÌNH CỦA MẢNG ĐỜI
Phạm Lan Chi (Khoá 5 / 71)
Đoạn cuối của con đường tỉnh lỵ, sau một khúc quanh là rừng Chà Là ngút ngàn. Đúng, đó là nơi mà những kỷ niệm êm đềm của một thời ngày xưa mang đậm dấu ấn trong tôi.
Vâng, ngày xưa ấy khi tôi còn là một người lính chọn vùng núi rừng đó là nhà và gia đình là đơn vị. Giã từ tuổi học trò còn vương đậm nét thơ ngây, bước vào đời với mớ kiến thức của những ngày tháng rong chơi làm hành trang. Vùng chiến tranh khốc liệt luôn rình rập lúc nào cũng muốn chộp cướp đi những gì tồn tại. Hàng ngày, hàng đêm đối diện với cuộc chiến tương tàn và sự âm u lạnh lẽo của núi rừng. Tôi đã trải qua giai đoạn đầu đời trong bối cảnh như thế. Nhưng tất cả không điều gì làm tôi e ngại bởi lẽ sự ngang tàng và nhiệt huyết của tuổi trẻ đã giúp tôi dễ dàng chấp nhận.
Năm tháng qua đi, những vùng đất tôi đã đặt chân qua không một ngày nào bình yên. Ngoài cái vị trí chiến lược đơn độc như bị cô lập, vùng đất này sự sống và cái chết gần nhau trong gang tấc, còn được sống để trở về là điều thật mong manh. Cuộc sống cứ lầm lũi như đi tìm một cái gì đó thật mờ mịt.
Cho đến một ngày. Một ngày mà tôi nhận được lệnh đến Chà Là giữ chức vụ Đại đội trưởng của một đại đội đang đồn trú tại đó. Vùng rừng núi hoang vu ấy - Vùng địa danh Chà Là lạ lẫm ấy là "Bộ Chỉ Huy nhẹ" của Tiểu khu mà đơn vị tôi có nhiệm vụ bảo vệ.
Trong khung cảnh của một vị trí gần cuối bản đồ Tỉnh, với vùng trời mà ánh bình minh không bao giờ ló dạng, buổi chiều không gian gần như bóng đêm và có những chốt tiền tiêu mà mọi sự ăn uống, di chuyển đều bằng những con đường hầm ngoằn ngoèo sâu ngút đầu người. Thật ngỡ ngàng khi tôi được gặp em ở vùng đất núi rừng này. Tại sao lại có thể có người con gái gan dạ như thế, dám hiện diện ở vùng đất khô cằn sỏi đá, dám chấp nhận mọi hiểm nguy và đang thường xảy ra những cuộc chiến khốc liệt này? Người dân ở nơi đây chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Vì em là con gái của vị Chỉ Huy trưởng.
Những ngày tháng đầu tiếp xúc với em chẳng qua là những cái gật đầu và nụ cười xã giao thông thường, em mang dáng vẻ của một cô bé còn ở tuổi học trò, tóc chấm ngang vai ôm khuôn mặt thanh tú với một vẻ gì đó u buồn. Cảm nhận về em trong tôi là tất cả những dịu dàng , e ấp, thánh thiện và dường như có một chút gì đó xao xuyến của mỗi lần gặp gỡ.
Bố của em, một vị chỉ huy cương nghị, lịch lãm, bản lĩnh, nghiêm khắc nhưng lại rất chân tình với thuộc cấp. Tôi là một trong những thuộc cấp được ông thương mến như một người em út. Ông thường cho gọi tôi đến để cùng thưởng thức những ấm trà đặc biệt mà ông mua từ Saigon trong những lần đi phép, dường như để cùng chia xẻ với tôi những gian nan của những lần hành quân vất vả, những đêm trực chiến căng thẳng. Và những lần như thế , tôi chỉ thấp thoáng thấy được em.
Thế rồi đến một ngày ông được bổ nhiệm làm Tham Mưu trưởng Tiểu khu. Tưởng rằng sẽ không còn được nhìn trộm em hoặc sẽ không còn được đón nhận ở em những nụ cười thân quen. Ngày ông lên đường nhận nhiệm vụ mới, ông đã chân tình gửi gấm em lại cho tôi. Trong bối cảnh ấy , niềm hân hoan xen lẫn bùi ngùi quyến luyến của lúc chia tay, tôi ngập tràn vui sướng. Em vẫn ở đây, vẫn hiện diện nơi đây và … bên tôi.
Và cũng rồi từ đó, em và tôi gần gũi nhau hơn. Rừng Chà Là bỗng dưng như khởi sắc, em cũng vui và tôi cũng vui. Những tháng ngày mưa gió, tất cả như ngập chìm trong khung cảnh âm u, tịch mịch, mang lại những nỗi buồn da diết. Tôi và em thường ngồi bên nhau , bên tách café ấm, kể cho nhau nghe về những êm đềm của ngày xưa còn bé, thuở còn đi học và cả những buồn vui của ngày mới lớn. Tôi với em tâm sự, trao đổi với nhau bằng tất cả tình cảm chân thành như tình chú cháu, tình anh em, … tình bạn lẫn lộn.
Vào một ngày, tôi được lệnh tiếp ứng cho một đơn vị bạn đang bị bao vây. Suốt một ngày trời tham dự cuộc chiến đấu một mất một còn trong cơn mưa tầm tã mịt mù thuốc súng, mãi đến 2 giờ sáng tôi mới trở về trong sự rét buốt cộng với sự mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Em vẫn chờ tôi với ly café nóng vừa pha và đón tôi bằng ánh mắt mừng rỡ pha lẫn lo âu thương cảm. Một cảm giác thật ấm áp, thật hạnh phúc ùa ngập trong tôi. Em đã thổ lộ tình em như thế đấy.
Cảm xúc của tình yêu lớn dần trong tôi và trong em. Tình yêu của chúng tôi thật êm đềm và ngập tràn hạnh phúc. Tuy nhiên hai đứa chưa dám bày tỏ điều này với bố mẹ. Với bố em, ngoài việc gọi ông theo cấp bậc quân đội, tôi vẫn thường gọi ông bằng "Anh Tư" thân mật và dĩ nhiên ông luôn xem tôi là thằng em út mà ông thương yêu nhất.
Rừng Chà Là với những hàng cây cao vút, vào những ngày cuối thu hoa Chà Là nở rộ vàng rực, gió đông về nhè nhẹ khiến mùi hương toả lan thơm ngát cả khu rừng của chúng tôi. Những buổi chiều bình yên trong khung cảnh huyền diệu ấy, tôi với em thường thả bộ hoặc ngồi dưới những tán cây đầy hoa. Ngắm nhìn em trong tà áo Xanh dịu dàng với những cánh hoa rơi loà xoà trên tóc trong ánh hoàng hôn dần tắt, tôi cảm nhận một điều em là tất cả của tôi.
Thế rồi, nguyên tắc chiến lược của quân đội, đến một ngày đơn vị tôi được lệnh di chuyển đi nơi khác, thay thế vào đó một đơn vị khác. Đêm cuối cùng ngày mai chuyển quân, tôi và em đã ngồi bên nhau suốt đêm, mặc cho sự giá buốt của tiết cuối thu, để mặc cho nỗi phiền muộn gặm nhấm tâm hồn. Em đã bật khóc trong vòng tay yêu thương của tôi, những giọt nước mắt chia xa. Còn đâu những lúc tay trong tay lang thang trên đường rừng ngập tràn xác lá, còn đâu những giây phút cùng nhau uống chung ly café thơm ngát đậm đà mà em pha và còn đâu những đêm rền ầm tiếng súng em chạy vội sang hầm của tôi như để tìm một sự che chở hay để cùng chia xẻ với tôi những căng thẳng âu lo. Tôi chẳng biết nói gì ngoài những vỗ về an ủi. Tôi phải ra đi vì đó là quân lệnh.
Vài hôm sau, em cũng về Tiểu khu với bố mẹ, có lẽ vì không thể gửi gấm em cho ai đáng tin cậy như tôi. Những ngày tháng sau đó tôi chỉ được gặp em ở những lần đi họp ở Tiểu khu hoặc thỉnh thoảng dăm bữa nửa tháng tài xế của bố em chở em vào đơn vị thăm tôi, lần thì lấy cớ mang cho tôi những món ăn đặc sản hoặc thu tiền "Câu lạc bộ" của lính ở đơn vị tôi. Tuy ít được gặp nhau và chỉ gặp nhau trong những khoảng khắc ngắn ngủi, nhưng tình yêu của trong tôi và trong em vẫn đậm đà thắm thiết.
Bước ngoặc lịch sử trong tình yêu của chúng tôi khởi đầu bằng cơn rốt rét rừng quái ác của tôi. Lần ấy, sau những ngày chống chọi với những cơn nóng tột cùng rồi đột ngột buốt lạnh thấu xương, tôi ngã quỵ trên con suối gần nơi đóng quân. Tỉnh dậy trong bệnh viện dã chiến của Tiểu khu, người ta đã chuyển tôi đến đây không biết từ lúc nào, Trong chao đảo quay cuồng lờ mờ hình bóng của em. Phải, em đã đến bên tôi suốt 2 ngày đêm. Rồi tiếp những ngày sau đó, không ngày nào em không đến với tôi như để truyền thêm cho tôi sức sống kháng cự với cơn bệnh. Sức khoẻ của tôi dần hồi phục cũng là lúc bỗng nhiên em không đến, tôi vô cùng hụt hẫng và hoang mang. Nhưng một lẽ thật đơn giản bố mẹ em cũng vừa trở lại sau chuyến nghỉ phép dài ngày. Và cũng ngay hôm ấy Bố em đã vội vã đến thăm tôi, ông rất vui mừng khi thấy tôi đã khoẻ đồng thời cũng ân hận trong những ngày thập tử nhất sinh của tôi không có bên tôi để chăm sóc. Điều này làm tôi không thể nào ngăn được xúc động.
Thế rồi, trong buổi tiệc của những thằng bạn tôi chiêu đãi ông, chuyện tình của tôi và em đã bị tiết lộ. Những thằng bạn quái ác đã không ngần ngại kể rõ tất cả mọi tình tiết mà em đã dành cho tôi trong những ngày bạo bệnh ấy. Và ngay cả ông Thế (Tiểu khu phó) cũng vun đắp cho chuyện tình của tôi. Với ông thật bất ngờ, tôi thật ngượng ngùng khi thấy sự lúng túng của ông khi ông chống chế với bọn họ rằng đó là bổn phận của con gái ông phải thay ông trong khi ông vắng mặt. Tôi thương ông nhiều quá và một điều làm tôi vô cùng hãnh diện khi ông tuyên bố : có được một rể như tôi thì ông vô cùng hạnh phúc và vinh dự. Lời nói thật rõ ràng, chân tình và đầy bản lãnh.
Cũng từ đó tôi đã gọi ông bằng Thầy với tất cả lòng kính trọng mà lẽ ra tôi đã phải gọi ông như thế từ lâu rồi. Kể từ đấy mặc nhiên vị trí của tôi trong gia đình em khác trước, sau những lần họp xong ghé về nhà em, tôi không cần dè dặt kiếm cớ và bố mẹ em đã bảo em thăm tôi thường xuyên hơn. Về phần tôi cũng đã thưa bày với bố mẹ chuyện của chúng tôi. Hai gia đình đã gặp gỡ để đầu xuân năm sau sẽ tổ chức tác hợp cho chúng tôi.
Thế nhưng,
Định mệnh an bài và đấng tối cao vô hình đã đặt để cho mỗi một con người một số phận. Tôi và em đã không thể cùng nhau đi nốt những đoạn đường cần có, đã không thể cùng nhau đi suốt đoạn đường đời mặc dù chúng tôi rất mực thương yêu nhau. Trong một chuyến thị sát mặt trận, ông ghé thăm đơn vị tôi mà không gặp được, bởi lẽ tôi đi phép chưa trở lại, Thầy tôi, người Thầy khả kính , người cha mẫu mực của em mà tôi hết sức thương yêu đã mất tích sau một cuộc tấn công bất ngờ. Sau những tháng ngày ngóng trông, không một dấu hiệu nào về Thầy. Tôi vẫn tiếp tục dấn thân trên bước đường sương gió. Còn em, trong khắc khoải đớn đau tột cùng cũng trở nên trầm cảm, em đã ít nói lại càng ít nói hơn và rồi có lẽ trong một cơn hoảng loạn nào đó em đã ra đi.
Tôi thật sự mất em mãi mãi.
Trời xanh sao khắc nghiệt.
Phải chăng con tạo trớ trêu, tạo ra những nghịch cảnh mà con người trần tục dù muốn hay không cũng không thể nào cải được định số.
Dang dở (Tà Áo Xanh)
Đoàn Chuẩn - Từ Linh
Tiếng hát Xuân Thanh
https://www.youtube.com/watch?v=pkvQHutDnwM