PDA

View Full Version : J.B Nguyễn.hữu,Cầu làm chứng về quyền năng của Chúa



BinhAn_HanhPhuc
03-30-2014, 06:37 AM
http://www.youtube.com/watch?v=tthomX3wcT0&feature=youtu.be

BinhAn_HanhPhuc
03-31-2014, 05:39 AM
Ông Nguyễn Hữu Cầu làm chứng trong thánh lễ cầu nguyện cho công lý và hòa bình

VRNs (31.3.2014) – Sài Gòn – Ông Nguyễn Hữu Cầu, người sau 32 năm bị giam trong nhà tù cộng sản đã làm chứng về hành trình đức tin của mình trong thánh lễ cầu nguyện cho công lý và hòa bình tại Đền Đức Mẹ HCG Sài Gòn lúc 20 giờ, Chúa Nhật 30.3.

Thánh lễ cầu nguyện cho công lý và hòa bình ngày hôm qua do cha Antôn Lê Ngọc Thanh, phụ trách Truyền thông Chúa Cứu Thế chủ tế và cha Phanxicô Nguyễn Văn Nhứt, tu sĩ dòng Đaminh Việt Nam giảng lể.
Ngoài một số khuôn mặt người Công giáo cũng như không Công giáo thường xuyên tới tham dự thánh lễ hàng tháng này, cộng đoàn trong thánh lễ chú ý đặc biệt tới người đàn ông ngồi đầu trong hàng ghế đầu. Đó là ông Gioan.B Nguyễn Hữu Cầu, 64 tuổi, một tù nhân lương tâm mới ra khỏi tù.
Sau phần giới thiệu ý cầu nguyện trong thánh lễ, cha Giuse Đinh Hữu Thoại cho cộng đoàn biết, ông Nguyễn Hữu Cầu trước đây chưa tin theo Chúa, nhưng trong những ngày tháng bị giam trong nhà tù, ông Cầu đã được linh mục Giuse Nguyễn Công Đoan, JS (Dòng Tên) dạy Đạo, sau đó ông tin theo và lãnh nhận Bí tích Thánh Tẩy.
Ông Cầu đã lên trước cộng đoàn kể lại hành trình đức tin của mình, cũng như nhờ đức tin mà ông đã vượt qua những đau khổ trong nhà tù như thế nào. Ông Cầu cho biết: “Nhờ ơn Chúa, tôi đã thành con cái Chúa 28-29 năm. Cha Nguyễn Công Đoan đã Rửa tội cho tôi vào dịp lễ Phục sinh năm 1986. Đến nay, sau 29 năm tôi mới đi dự lễ đầu tiên.”

Ông Cầu cho biết, khi học Đạo trong nhà tù, ông được cha Đoan dạy những điều cơ bản trong Đạo và trong suốt mấy chục năm đó, ông thường xuyên thực hành những việc đạo đức như lần Chuỗi Mân Côi, ngắm Đàng Thánh Giá. Khi bị còng chân, những mắt xích trở thành những hạt chuỗi Mâm Côi của ông: “90 mắt xích, tôi đã buộc 50 mắt xích lại và chừa 5 mắt xích trong và đó là chuỗi Mân Côi đầu tiên của tôi.”

Ngoài ra ông Nguyễn Hữu Cầu cũng làm chứng việc ông đã được Đức Mẹ cứu ông thoát khỏi ý định tự tử khi ông bị giam tại Xuân Lộc.

Anh Huỳnh Anh Trí, một cựu tù nhân lương tâm và bạn tù với ông Cầu cho biết, trước khi thánh lễ bắt đầu, ông cầu đã nói với anh: “Trí ơi Trí đây là thật hay mơ. Nếu là thật thì hạnh phúc quá. Nếu là mơ thì tí nữa cán bộ sẽ gọi Nguyễn Hữu Cầu và Huỳnh Anh Trí ra nhận cơm.”
Hàng chục năm phải giam trong ngục tù, chắc chắn khi được tham dự thánh lễ với tư cách là một Kitô hữu, ông cầu không khỏi xúc động. Sau thánh lễ ông cho biết: “Tôi cứ nghĩ đây là giấc mơ thôi. Tôi cứ nhéo tay tôi xem có phải là sự thật không. Ở trong tù, tôi ước mơ được vào một nhà thờ nho nhỏ nhưng không ngờ lại được vào nhà thờ to như thế này. Tôi cứ nghĩ, tôi đang mơ mơ, lát nữa tỉnh dậy thì lại thấy đây là cái nhà tù thì… Tôi rất hạnh phúc vì được tham dự thánh lễ và rước Mình Thánh Chúa.”
Một số người tham dự thánh lễ hôm nay cũng có những nhận định khi nghe ông Cầu chia sẻ về hành trình đức tin của ông. Anh Huỳnh Anh Tú, một cựu tù nhân lương tâm cũng là bạn tù với ông Cầu và đang học Đạo, bùi ngùi nói: “Trong suốt thời gian anh Cầu ở trong tù, anh luôn vững tin vào Thiên Chúa nên hôm nay anh Cầu đã được Thiên Chúa giải thoát. Riêng cá nhân tôi, tôi thấy rất là hạnh phúc vì tôi sắp sửa là một thành viên trong gia đình Hội thánh Chúa. Trong lòng tôi, tôi nguyện mãi mãi theo chân Chúa.”

Cô Châu nghẹn ngào: “Tôi rất động với hình ảnh một bác lớn tuổi, mắt không nhìn thấy rõ, tai cũng nghe không rõ nhưng có lẽ nơi bác đã mở mắt cho biết bao nhiêu tâm hồn nhận biết Chúa. Đặc biệt khi tôi nghe những lời bác chia sẻ, tôi cảm nhận được những bài học rất đời thường về sự yêu mến Đức Mẹ, lòng tin vào Chúa Giêsu và những bài học về Đức tin của bác khi bác dùng tràng chuỗi Mân Côi để giúp bác trở nên vững vàng hơn.”

Ông Thịnh quả quyết: “Tôi nghĩ sức người không thể vượt qua được những khó khăn trong cuộc sống, mà cần phải có niềm tin và Đức tin mới giúp ông JB Nguyễn Hữu Cầu vượt qua được.”

Những lúc ông Cầu bị biệt giam trong thời gian dài, ông đã cùm chân với những dây xích dài và to. Ông đã dùng chính những dây xích ấy làm Chuỗi Mân côi để an ủi ông trong những lúc cô độc ấy. Ông Phaolo Thiện bộc bạch: “Tôi cảm động nhất là tràng chuỗi Mân côi của bác Cầu. Trước khi ông được rửa tội, ông lại có thể viết được những giai điệu Thánh ca. Rõ ràng đây là sự linh hướng của Thiên Chúa dành cho ông. Tôi rất cảm phục chí khí hiên ngang, can đảm cho dù có những lúc tuyệt vọng, có những giây phúc cùng cực nhưng ông vẫn cảm nhận được tình yêu Chúa tuôn đổ trong ông”.
Blogger Huỳnh Công Thuận chia sẻ: “Phục nhất là sau 37 năm tù đày dài đăng đẳng nhưng ông Cầu không hề hận thù chửi bới …”

Trong phần đầu thánh lễ khi nêu ý cầu nguyện, cha Giuse Đinh Hữu Thoại cũng cho biết, “Kể từ ngày Chúa nhật, 30.03.2014 tới đây, DCCT Hà Nội [giáo xứ Thái Hà] sẽ tổ chức thánh lễ cầu nguyện định kỳ mỗi Chúa nhật cuối tháng cho Công lý và Hòa bình.”
http://hoiquanphidung.com/upload/img/HQPD_1396244264.jpg
Thánh Lễ tại DCCC 31/3
http://hoiquanphidung.com/upload/img/HQPD_1396243861.jpg
J.B Nguyễn hữu Cầu trong Thánh Lễ
http://hoiquanphidung.com/upload/img/HQPD_1396243973.jpg
Các Cựu Tù nhân lương tâm tham dự Thánh Lễ

BinhAn_HanhPhuc
03-31-2014, 02:39 PM
http://hoiquanphidung.com/upload/img/HQPD_1396276606.png
“Đem yêu thương vào nơi oán thù…”
-VRNs (01.04.2014) – Sài Gòn- Tôi đã định chia sẻ với mọi người thật nhiều về một câu chuyện tôi gặp được ở một làng quê êm ả phía bắc Việt Nam, một làng quê có đời sống xã hội và đời sống đạo đầy nét tinh khôi mà tôi đã được trải nghiệm trong một chuyến đi công việc ngắn ngày. Những người dân quê mộc mạc, những sinh hoạt kinh sách rân ran các khu ngõ ban đêm, những hình ảnh các bạn trẻ và thiếu niên đầy ắp sân Nhà Thờ mỗi tối để học bổn, để tập hát, để đọc kinh, những hình ảnh bà mẹ già oằn lưng trên những luống rau sân nhà nhưng miệng vẫn lẩm bẩm lời kinh Mai Khôi… Anh em ở tại chỗ nói với tôi: “Ở đây không bao giờ mất cắp, chỉ có một lần nhà kia có quả bầu bị cắt mất một nửa, có lẽ do bọn trẻ nó nghịch”.

Hôm ấy, hôm ở Xứ Đạo miền quê ầy, sau bài đọc một trong Thánh Lễ, bài đáp ca có lời của Chúa nói với mọi người: “Chớ đem thần lạ về nhà, thần ngoại bang chớ hề cúng bái”. ( Đáp ca ngày thứ sáu sau Chúa Nhật III Mùa Chay, Thánh Vịnh 80 ).
Câu xướng trong bài đáp ca đã làm cho lòng tôi băn khoăn và suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ về một cuộc sống của cộng đồng Dân Thiên Chúa, suy nghĩ về những cơn bão táp loạn lạc trong xã hội, bao giờ nó đến, bao giờ nó quét qua bầu khí tinh ròng này, khi nào thì các thần lạ sẽ lần mò xâm nhập ? Bao giờ thì nó tàn phá như đang tàn phá rất nhiều nơi trên mảnh đất thân yêu Việt Nam ? Những cảm xúc ấy vẫn theo tôi cho đến khi trở lại Sàigòn.
Nhưng rồi đến khi ngồi vào bàn phím máy vi tính, tôi đã bị hút vào một câu chuyện khác nóng bỏng hơn, vì thế xin đành hẹn lại một dịp khác, tôi sẽ quay trở lại câu chuyện làng quê miền Bắc. Vâng, tôi bất ngờ lướt qua trang mạng của Nhà Dòng, mục “Việt Nam Tuần Qua”, thì nghe được cô Huyền Trang, phóng viên của Truyền Thông Chúa Cứu Thế, chia sẻ với mọi người một câu chuyện khác, câu chuyên về một chứng nhân, được mệnh danh là người tù xuyên thế kỷ, Ông Nguyễn Hữu Cầu.
Trước năm 75, ông là sĩ quan quân đội Việt Nam Cộng Hòa, ông bị bắt và bị lên án tử hình, và phải ngồi tù suốt 37 năm qua. Đến trước Tết 2014, người cháu nội của ông đã viết thư cho Chủ Tịch nước để xin cho ông được về với gia đình, nghe nói đã có nhân viên an ninh đến nhà thông báo ông sẽ được về trước Tết, vậy mà đến Tết ông vẫn biệt vô âm tín. Sau Tết, người cháu nội ấy lại một lần nữa viết thư xin cho ông trở về, và cuối cùng ông vừa được thả về tuần qua.
Điều bất ngờ là khi trở về với gia đình, ông thu xếp để lên thành phố khám bệnh, đã đến thăm ngay Nhà Dòng chúng tôi, ông cho biết trong tù ông đã trở thành Kitô hữu, cha Giuse Nguyễn Công Đoan, Dòng Tên, bạn tù với ông, đã âm thầm cử hành Bí Tích Thánh Tẩy cho ông đúng Lễ Phục Sinh 1986, đặt tên Thánh là Gioan Baotixita. Bây giờ thì ông xin chúng tôi dẫn vào Nhà Thờ Kỳ Đồng Sàigòn để cám ơn Chúa và Đức Mẹ, ông đã khóc rất nhiều trong Nhà Thờ, người tù xuyên thế kỷ tưởng đã cạn khô nước mắt nay lại dâng trào, ông véo mạnh liên tục vào hai tay của mình mà hỏi: “Tôi có nằm mơ không ?”
Trong chương trình “Việt Nam Tuần Qua”, ông chia sẻ về hành trình Đức Tin của mình, một người tù xuyên thế kỷ được gặp Chúa và những người tù khác đã được gặp Chúa, họ được biến đổi hoàn toàn, những hận thù đau đớn biến mất trong ông, còn lại chỉ là niềm bình an sâu xa, sức mạnh tinh thần và lòng yêu thương, những người khác cũng vậy, ông kể về một bạn tù: “Nó biến đổi hoàn toàn, không còn như xưa nữa, trước đây nó là trùm của các trùm, nay đã thay đổi”.
Điều làm tôi xúc động khi ông kể, lúc bị biệt giam, dây xích quấn quanh cổ chân ông, ông ngồi trong tư thế như vậy ngày này qua ngày khác, nhưng ông bình an vì ông dùng chính dây xích ấy để làm tràng hạt Mai Khôi, cứ vậy, giờ này qua giờ khác, ông lần từng mắt xích lao tù như lần từng đóa hồng dâng Mẹ, và trong dòng sông kinh nguyện Mai Khôi ấy, ông được bình an. Một bài hát cầu nguyện ông sáng tác trong tù, ông đã đổi từ chữ “hận thù” ra chữ khác vì lòng ông không còn hận thù nữa.
Thật lạ khi xem và nghe ông chia sẻ trong chương trình “Việt Nam Tuần Qua”, một tù nhân mang án tử, một người tù xuyên thế kỷ, không một chút hận thù, không mặc cảm sợ xệt, không tự ty thành kiến, ông bình tĩnh và làm chứng về sức mạnh và tình thương. Tôi muốn tự hỏi lại mình, hỏi lại hành trình Đức Tin của chính mình, hỏi lại những xác tín của đời mình, hỏi lại mình trước tấm gương Nguyễn Hữu Cầu, tôi gọi ông là “chứng nhân Đức Tin”.
Cám ơn Nhà Dòng, cám ơn cô Huyền Trang, và cám ơn những người cộng tác, cám ơn một cố gắng “loan báo Tin Mừng theo cách thức mới”.
Lm. VĨNH SANG, DCCT, Chúa Nhật 30.3.2014

BinhAn_HanhPhuc
04-01-2014, 12:02 PM
Ông Nguyễn Hữu Cầu: Đời tôi như một giấc mơ.
http://hoiquanphidung.com/upload/img/HQPD_1396353135.jpg
Ông Nguyễn Hữu Cầu cùng cô con gái Anh Thư trong
bệnh viện Bình An hôm 24/3/2014.
-Lên tiếng với phóng viên Mặc Lâm hôm 28 tháng Ba, người tù thế kỷ Nguyễn Hữu Cầu tâm sự “ngắn gọn” rằng cuộc đời ông như một “giấc mơ”, “không ngờ cuộc đời mình phủi hết, không còn gì hết”, và “đã nhiều lần định tự tử nhưng mà tới giờ đó tự nhiên có tâm linh gì khiến mình mạnh mẽ lại” để bây giờ, sau gần 4 thập niên trong cảnh tù đày, người tù thế kỷ ấy đã trở về đầm ấm với “hai giọt máu” cùng mấy đứa cháu, trong đó, có đứa cháu nội – theo lời ông Nguyễn Hữu Cầu, “sao mới 13, 14 tuổi mà nó làm kinh động võ lâm”.


Cho dù cuộc đời ông “phủi hết, không còn gì hết” vào lúc cao niên và mang nhiều chứng bệnh, nhưng tù nhân thế kỷ ấy vẫn kiên quyết:

Cả miền Bắc, miền Nam từ hồi xưa tôi quan niệm là cùng con cháu Hùng Vương cùng một trăm trứng sanh ra. Đất nước mình vô tình lọt vô hai cái thế lực như vậy. Nhưng những người miền Nam hiểu rõ, còn những người bị bịt mắt như con ngựa già của Chúa Trịnh nó khăng khăng nó đi. Bởi vậy phải từ từ cải tạo, phải làm lại chứ không phải một sớm một chiều mà được. Quan niệm của tôi là như vậy, thành ra bây giờ có yếu thì tôi cũng dùng hết tất cả tâm huyết của mình bằng lời nói việc làm, bằng những ca khúc, bằng những vần thơ.

“Những ca khúc, những vần thơ” ấy khiến người ta liên tưởng đến một người tù bất khuất khác là “ngục sĩ” Nguyễn Chí Thiện, khi thi nhân từng mạnh mẽ khẳng định rằng:
Thơ của tôi không phải là thơ
Mà là tiếng cuộc đời nức nở
Tiếng cửa nhà giam ngòm đen khép mở
Tiếng khò khè hai lá phổi hang sơ
Tiếng đất vùi đổ xuống lấp niềm mơ
Tiếng khai quật cuộc đào lên nỗi nhớ …

(Thơ Của Tôi, Nguyễn Chí Thiện)



Đất nước mình vô tình lọt vô hai cái thế lực như vậy...phải từ từ cải tạo chứ không phải một sớm một chiều mà được.
- Ông Nguyễn Hữu Cầu
Thì thơ và nhạc của “ngục sĩ” Nguyễn Hữu Cầu cũng tỏa sáng qua những vầng Thánh ca, Kinh ca, tình ca và tù ca, như bài “Khỏe re như con bò kéo xe” do chính tác giả Nguyễn Hữu Cầu trình bày khi được phóng viên Con Đường VN đến thăm và phỏng vấn tại bệnh viện hôm 24 tháng Ba vừa rồi:
Mai mốt ta về ta mua một con bò
Rồi ta sẽ đi, đi lên trên núi cao
Mai mốt ta về ta đóng cái quan tài
Rồi ta sẽ nhờ con bò kéo theo đằng sau.
Khỏe re như con bò kéo xe
Khỏe re như con bò kéo xe…
Hôm 25 tháng Ba vừa rồi, MS Thân Văn Trường từ Đồng Nai có đến bệnh viện Bình An ở TP Rạch Giá để thăm “thi nhân” Nguyễn Hữu Cầu. MS Thân Văn Trường kể lại:

Tôi mới đi thăm anh Nguyễn Hữu Cầu về, và tôi cũng được nghe anh hát một bài hát mà anh sáng tác ở trong tù. Tôi rất cảm động, thấy tâm hồn của một người ở tù gần 40 năm như vậy. Qua ca khúc mà anh hát cho tôi nghe, tôi thấy anh có một tâm hồn rất vị tha, cao thượng khiến tôi rất quý mến. Ngòai việc anh hát, anh còn đọc cho tôi nghe bài Kinh trong đó có câu mà tôi nhớ mãi, là “xin tha tội cho chúng con như chúng con cũng tha kẻ phạm tội cùng chúng con”. Cho nên tôi rất quý mến anh Cầu. Đặc biệt là anh có khả năng sáng tác và ca hay như vậy.

Theo MS Thân Văn Trường thì hai vị sĩ quan này – một từng là sĩ quan của Bộ Đội Miền Bắc và một từng là sĩ quan của quân lực VNCH ở Miền Nam đã gặp nhau trong sự tương kính, đầy cảm động, như sau:

Tâm tư của tôi khi gặp anh Nguyễn Hữu Cầu là tôi rất vui mừng. Tôi là bộ đội mà anh Cầu là sĩ quan quân đội Quốc gia và chúng tôi được gặp nhau, được bắt tay nhau. Rồi tôi ôm chân anh và nói lời xin lỗi vì sau khi chiến tranh đã qua đi gần 40 năm, nhưng từ đó tới nay, anh ở tù liên tục và chúng tôi đến bây giờ mới có dịp gặp nhau. Chúng tôi cảm nhận, nhớ đến câu Kinh Thánh với lời Chúa nói “ chiến tranh chỉ chấm dứt ở Thập Tự Giá”. Khi tôi và anh Cầu cùng có Đức Tin nơi Chúa, cho nên chúng tôi cảm nhận được câu Kinh Thánh đó. Và chúng tôi rất vui khi một người Miền Bắc được đến với anh Cầu trong hòan cảnh anh mới ra tù như vậy.
-Người tù bất khuất...
http://hoiquanphidung.com/upload/img/HQPD_1396353327.jpg
Một bạn tù của ông Nguyễn Hữu Cầu là ký giả Trương Minh Đức rất trân quý và cảm kích tính bất khuất cùng sự đa tài của ngừơi tù thế kỷ, nhà thơ, nhạc sĩ Nguyễn Hữu Cầu. Ký Giả Trương Minh Đức cho biết:

Anh Nguyễn Hữu Cầu khi bị bắt ở Kiên Giang, thì lúc đó tôi có tham dự phiên tòa của anh, chứng kiến cách đây ba mươi mấy năm. Và sau đó tôi cũng bị nhà cầm quyền CSVN bắt giam. Nhưng tôi cũng có may mắn là được ở tù chung với người đồng hương như anh Cầu - ở cùng một buồng giam. Tôi nhận thấy anh Cầu là một người đa tài, chơi đàn, sáng tác nhạc và làm thơ mặc dù đang trong chốn lao tù rất là khắc nghiệt tới ba mươi mấy năm trời. Anh yêu thơ, nhạc và cho ra đời bản nhạc mà hiện được dư luận cùng rất nhiều người thưởng thức, đó là “Oan khúc người tù Kiên Giang”. Rồi anh còn nhiều bài hát nữa mà tôi được biết khi ở tù chung với anh. Trong tương lai thì chắc có lẽ những bài hát đó sẽ được phổ biến. Tôi cho đây là một sự kiên trì của một người tù thuộc sĩ quan Quân lực VNCH, mặc dù trong cảnh tù đày nhưng vẫn lạc quan, tin tưởng. Hiện nay thì anh Nguyễn Hữu Cầu đã trở về với con, cháu. Đó là điều chúng tôi rất mừng cho anh.

Blogger Trương Minh Đức cũng không quên nhấn mạnh tới sự bất khuất của người bạn tù Nguyễn Hữu Cầu thể hiện qua việc ông luôn lên tiếng bảo vệ công lý. Và khi bị bắt vào tù, ông cũng luôn lên tiếng như vậy. Cũng chính vì thế mà ông bị ngồi tù lâu hơn cả người tù thế kỷ Nelson Mandala bên Nam Phi. Nhà báo Trương Minh Đức nhân tiện lưu ý rằng tù nhân Nguyễn Hữu Cầu không bao giờ nhận tội, và ông cũng không bao giờ xin, không có truyền thống gọi là xin đặc xá. Vì nếu xin đặc xá thì có thể ông đã được về lâu rồi. Đó là tinh thần bất khuất của tù nhân thế kỷ Nguyễn Hữu Cầu.
Theo một tù nhân khác cũng từng ở tù chung với ông Nguyễn Hữu Cầu là LS Nguyễn Bắc Truyển, thì ông Nguyễn Hữu Cầu quả là người đấu tranh cho công lý, cho những bất công trong xã hội từ năm 1982, tại Rạch Giá ( Kiên Giang). Và sau ba mươi mấy năm tù đày, ông vẫn giữ lập trường như vậy. Cựu tù nhân chính trị Nguyễn Bắc Truyển phân tích:

Nếu là một người khác thì họ có thể ký vào giấy nhận tội và đã ra tù cách đây mười mấy năm. Tại vì từ án tử hình xuống chung thân, thì chung thân ở tù cao lắm là 16-17 hay nhiều lắm là 20 năm. Nhưng anh Nguyễn Hữu Cầu đã ờ tù gần 32 năm ( chưa kể 5 năm gọi là “học tập cải tạo”). Thì tính kiên định của anh Cầu cho tới giờ này vẫn vững. Anh đã phát biểu trên các đài, báo cũng như mới gặp mấy anh em cựu tù nhân chính trị tại Dòng Chúa Cứu Thế ở Sàigòn. Điều cho thấy rằng tinh thần đấu tranh cho công lý, cho những bất công trong xã hội, thì anh Cầu vẫn còn giữ vững.

Nếu là một người khác thì họ có thể ký vào giấy nhận tội và đã ra tù cách đây mười mấy năm...Nhưng anh Nguyễn Hữu Cầu đã ờ tù gần 32 năm ...tính kiên định của anh Cầu cho tới giờ này vẫn vững.

- Ông Nguyễn Bắc Truyển
Và nhân dịp này, LS Nguyễn Bắc Truyển cũng không quên đề cập tới biệt tài thơ nhạc của người bạn tù ngày nào:

-Anh Nguyễn Hữu Cầu bị bắt hồi năm 1975 và đi tù cho tới năm 1980. Ở ngoài được năm 1981 thì năm 1982 anh bị bắt trở lại nữa. Trong suốt những năm tháng dài ở tù như vậy, anh Cầu rất là có tài năng về âm nhạc và thơ, nên đã nói lên cảm nghĩ của mình qua thơ, nhạc như vậy. Anh có khỏang 100 bài nhạc về Thánh ca, Kinh ca cũng như tình ca; khỏang 40 bài nhạc về những người tù.

Những vần thơ, nhạc ấy được LS Nguyễn Bắc Truyển trình bày sau đây qua trích đọan “Mai mốt ta về…” từ “Thơ Người Tử Tù Kiên Giang” của tác giả Nguyễn Hữu Cầu:
(Mai mốt ta về…của Nguyễn Hữu Cầu)

Ta sẽ nói về những người tử tù Kiên Giang
Ta sẽ nói về những người tử tù xứ Huế
Những người tử tù Quảng Nam
Những người tử tù Phương Bắc
Những người tử tù Phương Nam
Những người tử tù Tiền Giang
Những người tử tù Long Xuyên
Tử hình vô số ba miền
AK cướp mạng Nhân quyền rác rơm

Thanh Quang.RFA

BinhAn_HanhPhuc
04-01-2014, 06:19 PM
http://www.youtube.com/watch?v=We5lHBYaYK8&feature=youtu.be
Thánh lễ Công lý và Hòa Bình : Đức Tin cứu người tử tù Nguyễn hữu Cầu.

BinhAn_HanhPhuc
04-03-2014, 09:19 PM
Nguyễn Hữu Cầu và Nguyễn Công Đoan: Như một sự tình cờ.
VRNs (03.04.2014) – Jerusalem, Israel - Tôi bỗng dưng được nổi tiếng ké từ mấy ngày nay, nhờ ông Nguyễn Hữu Cầu. Ông đứng lên làm chứng về ơn đức tin ông đã được trong khám tử hình, lại còn khai thêm tên ngưồi làm phép Rửa cho ông mấy năm sau, khi cùng nhau vác cuốc ra đồng ở trại Lao Động Z30A, núp sau chân núi Chứa Chan. Anh em trong trại hay gọi đùa là núi “Chán Chưa”! Thế mà có người ở hoài chưa chán đấy!

Ông đã được biết Chúa nhờ bao nhiêu người ông đã có “duyên” gặp từ khi vào tù và ông đã sống đức tin một cách sâu xa với chuỗi mân côi và chặng đàng thánh giá. Cái xâu chuỗi ông dùng thật là hy hữu, có lẽ phải đề nghị GUINESS đưa vào kỷ lục thế giới, nhưng cái ơn kiên trì trong đức tin và sự biến đổi nội tâm thì GUINESS không thể kiểm chứng được, mà chỉ có những người cùng chung đức tin mới cảm thông được và ca ngợi Thiên Chúa cùng với Đức Mẹ: “Linh hồn tôi ngợi khen CHÚA."

http://hoiquanphidung.com/upload/img/HQPD_1396559720.jpg
Tại sao Kinh Mân Côi và Đàng Thánh Giá lại có hiệu quả kỳ diệu như thế? Nên nhớ hồi đó ông Cầu chưa được lãnh nhận bí tích nào cả, nhưng ông vẫn xác tín là nếu ngày mai người ta thi hành án tử hình thì ông sẽ được gặp Chúa và Đức Mẹ.

Ở trong tù thì làm gì có Sách Thánh mà đọc, nên Kinh Mân Côi và Đàng Thánh Giá là sách Phúc Âm thu gọn để nghiền ngẫm mà biết Chúa, yêu Chúa và theo Chúa. Cái thú vị là sách này có thể giữ an toàn, không sợ bị cán bộ xét phòng tịch thu; có thể đọc và nghiền ngẫm mà không cần ánh sáng bên ngoài, trong tư thế nào cũng được.

Tôi đã học từ Bà nội tôi mà biết dùng chuỗi Mân Côi để tính đường dài, và trong tù thì còn dùng để tính giờ nữa! Nhờ thế mà suốt ngày cứ “xem phim” cuộc đời Chúa Cứu Thế từ đầu đến cuối, xem hoài không chán, càng xem càng mê! Trong phòng tử hình tối thui, ông Cầu đã biết tính giờ từ sáng đến tối bằng 6 lần 15 mầu nhiệm Mân Côi và 3 lần 14 chặng đàng Thánh Giá. Đồng hồ này chính xác hơn đồng hồ điện tử! Đồng hồ này ông chờ nó sẽ điểm giờ một lần duy nhất khi nào người ta gõ cửa gọi ra cho về chầu Chúa. Khốn nỗi Chúa lại sai thiên thần tháo chuông cất đi… cho ông chờ dài cổ, rồi lấy mất luôn cái xâu chuỗi vô giá của ông.

Được biết Chúa, yêu Chúa và theo Chúa trên chính con đường thập giá, không phải đi mà nằm, nằm sẵn trên thánh giá, chỉ chờ người ta dựng lên là sẽ được nghe Chúa nói “Ngay hôm nay con sẽ được ở trên thiên đàng với Ta“. Thật là tuyệt vời phải không, anh Cầu!

Nhưng Chúa lại không cho anh được “phong thánh tức khắc” (Santo subito), mà để cho anh vác cây cuốc làm cây thập giá, không phải mấy năm, mà mấy chục năm. Rượu để lâu năm mới ngon! Nay Chúa đã đưa chai rượu chôn kỹ hơn ba chục năm để cho mọi người thưởng thức.

Xin tạ ơn Chúa muôn đời.
Nhiều người nhắn tin, yêu cầu tôi “phát biểu cảm tưởng”, thì tôi cũng xin nói thêm. Chuyện “như một sự tình cờ”. Có một bài ca sinh hoạt quen thuộc: “Gặp nhau đây, rồi chia tay, đường trường sông núi hẹn nhau ta sum vầy”. Gặp nhau trong tù cũng vậy thôi. Gặp nhau đây, rồi chia tay…vì lệnh “chuyển trại” có thể tới bất cứ lúc nào. Một điều ông Cầu nói có thể gây thắc mắc, đó là tôi nói chỉ làm Phép Rửa cho ông thôi. Lý do khiến phải rất thận trọng khi làm phép Rửa trong tù là vì “sau đó thì sao?” Làm sao giúp người đã chịu phép Rửa tiếp tục phát huy đời sống đức tin, rồi sau khi ra tù sẽ có cộng đoàn tín hữu nào đón nhận. Trường hợp ông Nguyễn hữu Cầu, tôi an tâm “làm liền”, vì thấy ông đã được Thiên Chúa trực tiếp tôi luyện, cho đối diện với cái chết từng ngày suốt hai năm trời, thực hành – tuy chưa đọc – lời trong thư Hip-ri (12,2-3) “mắt chăm chú nhìn vào Đức Giêsu là Đấng khai mở và kiện toàn đức tin. Vì niềm vui đang chờ mình ở phía trước, chính Người đã chịu khổ hình thập giá, coi thường ô nhục, và nay đang ngự bên hữu Thiên Chúa. Anh em hãy nghĩ đến Đấng đã chịu đựng một sự chống đối như thế từ phía những người tội lỗi, để anh em khỏi sờn lòng nản chí”.

Trong câu chuyện đức tin của ông Cầu cũng như trong nhiều chuyện khác ở trong tù, tôi chỉ là


Như Một Sự Tình Cờ
Lạy Chúa, xin cứ dùng con theo ý Chúa,
làm chân tay cho những người què cụt,
làm đôi mắt cho ai phải đui mù,
làm lỗ tai cho những người bị điếc,
làm miệng lưỡi cho người không nói được,
làm tiếng kêu cho người chịu bất công.

Lạy Chúa, xin cứ gởi con ra đồng lúa,
để đem cơm cho người đói đang chờ,
và đem nước cho người họng đang khô,
đem thuốc thang cho người đang đau ốm
đem áo quần cho người đang trần trụi,
đem mền đắp cho người rét đang run.
Lạy Chúa, xin cứ gởi con ra đường vắng,
thắp đèn soi cho ai bước trong đêm,
đốt lửa ấm cho những ai giá lạnh,
truyền cảm thông cho lữ khách dơn côi,
nâng phẩm giá cho kẻ đời chà đạp,
đem ủi an cho những kiếp đọa đày.

Lạy Chúa, xin cứ gởi con vào thôn xóm
đem an hòa cho những ai bất thuận,
đem thanh bình cho kẻ sống âu lo,
đem ủi an cho người đang sầu khổ,
đem niềm vui cho những ai bất hạnh,
đem vận may cho người gặp rủi ro.

Lạy Chúa, xin cứ đặt con như một sự tình cờ,
đem may mắn cho những ai gặp được
giữa đường đời khi lỡ bước bơ vơ.
Cứ cho con đừng bao giờ khiếp sợ:
giữa biển đời mang con tim núi lửa,
với đôi tay êm ái của mẹ hiền.

Lạy Chúa, xin cứ dùng con làm tất cả
cho mọi người được hạnh phúc yên vui,
còn phần con, xin gởi hết nơi Ngài
là Thiên Chúa, Tình Yêu và Lẽ Sống,
Ngài cho con tất cả niềm hy vọng,
để tin yêu mà vui sống trọn đời.

L.M. Nguyễn Công Đoan, S.J.