PDA

View Full Version : 16 Tuôỉ



PS khoá 72G
01-16-2009, 09:01 PM
Cám ơn IP Lôi Bằng 245

Anh Lê Văn Út đã gởi tâm tư cuả chính Anh hay ai đó! Thật sự nó cũng đã từng làm tê daị tim đen các anh em chúng ta. Câu chuyện dưới đây cuả Anh Út mong đựơc chia sẻ cùng anh em liên khoá 72 &73

Nửa đêm, người vợ thức giấc. Không thấy chồng nằm bên cạnh, nàng liền khoác váy ngủ lên người, đi xuống tầng dưới và thấy chồng đang ngồi bên ly cà phê, vẻ mặt trầm tư, ánh mắt hướng về nơi vô định, thỉnh thoảng lại lặng lẽ lau nước mắt.
*Có chuyện gì không ổn hả mình? - Nàng hỏi.
*Sao mình lại xuống đây ngồi giữa đêm hôm khuya khoắt thế này?

Chàng trả lời bằng một câu hỏi:
Em có nhớ cái ngày chúng mình hò hẹn nhau cách đây 20 năm không, ngày em tròn 16 tuổi ấy?
Dạ, có! - Nàng đáp.
Thế em có nhớ lúc ba em bắt quả tang chúng mình đang tình tự không? - Chàng hỏi tiếp.
Có, em nhớ chứ! - Nàng thẽ thọt.
Em có nhớ gương mặt ba khi chĩa súng vào mặt anh và gầm lên: "Mày chọn lấy con gái tao hay chọn ở tù 20 năm?"
Dạ, em vẫn nhớ!

*Một lần nữa, chàng lau nước mắt trên gò má rồi cất giọng âu sầu:
Em biết không, lẽ ra hôm nay là ngày anh được ra tù đấy.




16 TUỔI

Mười sáu tuổi em ngồi nhìn trăng sáng
Hồn trải dài trên thảm cỏ hoang vu
Gió hiu hắt mân mê bờ tóc rối
Trời vào thu sương trắng rủ trên cành

Mười sáu tuổi còn ngồi nhìn trăng sáng
Hồn hư vô như cụm thạch thảo buồn
Yêu thương hiện trên bờ môi chín mọng
Cả trời thu trong đôi mắt u huyền

Mười sáu tuổi em là nàng tiên nữ
Xuống trần gian cho ta đắm say tình
Trên đôi má có lần nào ta hái trái
Trên đôi mi ôi suối lệ vẫn vô tình

Mười sáu tuổi em là giòng sông ngọt
Chảy triền miên vô thủy với vô chung
Ta xin được một lần say sưa tắm
Đắm mình trong hư ảo giữa lòng sông

Mười sáu tuổi em ngồi nhìn trăng sáng
Hồn hoang vu như ngọn núi vừa qua
Anh du tử một đời cơm áo thiếu
Em ngọc ngà sao đời chẳng kiêu sa.

Trần Hậu