PDA

View Full Version : Sự thật mất lòng ...‏



TAM73F
03-30-2013, 02:33 AM
Cứ mỗi năm đến tháng Tư, nhìn lại biến cố ngày 30, nhìn lại quãng đời lưu lạc làm sao không khỏi nghẹn lòng nhức nhối.

Vâng “Sự thật mất lòng, ngạn ngữ Việt Nam còn có câu: “thuốc đắng giã tật”, “Trung ngôn nghịch nhĩ”, “Thẳng mục tàu đau lòng gỗ”... Bài viết “thẳng mực tàu” SỰ THẬT MẤT LÒNG sau đây của tác giả Hai Nguyen có thể là “trung ngôn nghịch nhĩ”, nêu lên một thực trạng không phải làm “đau lòng gỗ” mà đau lòng người – người Việt hải ngoại – sau 37 năm bỏ quê hương đi tỵ nạn ở xứ người.

Mong rằng mọi người Việt, dù quan điểm có khác nhau hãy đọc và dằn lòng tự ái, bình tâm suy nghĩ, nhìn lại mình, nhìn lại người để có một thái độ mới, hành động mới hầu hàn gắn được phần nào những “thương tổn” danh dự của cộng đồng người Việt hải ngoại dưới cái nhìn của người bản xứ và các cộng đồng thiểu số tại Hoa Kỳ…
(Tạp Chí Nguồn/ San Jose)

***
Một nhân viên chánh phủ liên bang cấp cao, người Mỹ da trắng nói rằng:
- Một mặt người Mỹ gốc Việt các anh hợp tác khăng khít (closely co-operate) về kinh tế và tài chánh với chế độ “kẻ thù” của các anh qua việc các anh đổ18 tỷ đô la về Vietnam hàng năm qua ngả du lịch, chuyển ngân, du hí, và đầu tư (Wells Fargo Bank có đủ tài liệu cấp cho GAO).
- Mặt khác, một số tổ chức cộng đồng (a certain number of your community organizations) các anh nộp thỉnh nguyện thư (petition) xin chánh phủ Mỹ dùng áp lực kinh tế với Vietnam để đòi cho các anh vài điều mà chính các anh có thể tự làm lấy. Nhưng hành động của các anh (hợp tác kinh tế với chế độ thù nghich) chính là các anh phản lại thỉnh cầu của các anh. Các anh là lũ hề (you, bunch of comedians).

Ông người Mỹ này hỏi: "Hãy trả lời tôi, các anh là loại người gì”? (Please answer me, what kind of people are you?)

Qua 2 tuần tôi mong đợi hồi âm của các bậc cao minh, uyên bác, nhưng không thấy. Tuyệt vọng. Tôi không còn tin người Viêt nào đủ thông minh uyên bác có thể đối đáp lại người chửi xéo dân Viet tỵ nạn chúng ta. Như thế có nghĩa là toàn thể cộng đồng người Mỹ gốc Việt không có một ai cao minh uyên bác cả. Đau buồn thay hơn 4 ngàn năm văn hiến. Tôi chỉ đọc thấy một vài bài chửi thề vô học thức, hạ cấp (low life, uneducated) và tất cả đều LẠC ĐỀ, không ai trả lời đúng câu hỏi. Bài nào lạc đề, tôi xóa bỏ ngay không thèm đọc, đó là rác rưởi không đáng mất thì giờ.

Tiện đây tôi kể lại toàn bộ cuộc mạn đàm tại một bữa cơm chung: Cũng trong dịp Monthly-Neighborhood-Get-Together-Buffet Dinner này, một bà - bác sĩ Sue (OB GYN) da màu chĩa vô: “Chính TS Martin Luther King là người đã đấu tranh cho chúng tôi có nhân quyền, tự do, bình đẳng. Chúng tôi phải tự giành lấy bằng mạng sống. Chúng tôi không nôp thỉnh nguyện thư tới chánh phủ như bản chất ỷ lại của các anh vừa làm. Các anh biết việc làm nào bẩn thỉu, các anh muốn người khác làm cho mình (Your dirty job you want somebody else doing it for you)”.

Nếu không có TS King, người Mỹ gốc Việt các anh ngày nay chẳng khác gì người Tàu qua đây lao động đường xe lửa hoặc giặt ủi. Ai muốn có gì, phải tự tranh đấu giành lấy. Ở Mỹ có câu nói không ai cho ai ăn cơm thí (There is no free lunch).

Người dân ở Việt Nam ươn hèn (coward rats) không dám tự mình giành lấy bình đẳng, tự do, nhân quyền. Nước Mỹ không thể cứu giúp một dân tộc ươn hèn (a nation full of coward rats) nếu họ không tự cứu họ trước (we only help those who help themselves)

Một ông khác là sĩ quan hải quân về hưu, nói:
“Tôi muốn nói cho các bạn người Mỹ gốc Việt các anh biết rằng chánh phủ Mỹ không đóng vai trò cảnh sát quốc tế (policeman of the world). Nước Vietnam bắt bớ giam cầm những người đối kháng là việc nội bộ của riêng họ. Các anh không thể thỉnh cầu chánh phủ Mỹ làm cảnh sát hoặc quan tòa buộc một nước có chủ quyền (a sovereign nation in power) thả những người đối kháng, mà ai có thể biết được, chính phủ nước đó cho họ là tội phạm. Các anh quá lạm dụng (abusive) quyền công dân Mỹ.

Nhân đây tôi cho các anh biết, người Cuba nói riêng hoặc Latinos nói chung, lực luợng cử tri, chánh trị và kinh tế của họ to lớn hơn các anh nhiều lần. Các chánh trị gia đều tiến sát gần (approach) họ. Họ chưa hề thỉnh cầu (petition) chánh phủ điều gì. Vì họ thông minh và thực tế hơn người Mỹ gốc Việt các anh (they are smarter and more realistic than you folks) – (tức là chúng ta ngu hơn bọn xì - quả vậy.)

Ngồi cùng bàn, ông Tom chủ văn phòng bất động sản Century 21, phát biểu: "Cũng như mọi cộng đồng thiểu số khác. Họ (người Việt) có 3 loại người:

- Loại 1 là loại cực kỳ thông minh đóng góp rất nhiều cho xứ sở này (their adopted land). Tôi biết có tới hàng ngàn người Việt là quân đội Mỹ cấp tá, BS, Kỹ Sư, Giáo Sư, Bác Học. Điển hình (a case in point) cách đây 6 -7 năm tôi đã đọc Newsweek Magazine, ký giả lão thành (renowned journalist) George Wills viết một bài dài về một bà bác học Vietnam - ý ông nói Bà Dương Nguyệt Ánh. Rằng món nợ của bà đã trả cho nước Mỹ hoàn toàn đầy đủ, kể cả tiền lời (Your debt to America has been paid in full, with interest).

- Loại 2 là bọn ích kỷ, cơ hội chủ nghĩa (selfish opportunists) những người dễ ghét - đáng khinh bỉ - (despicable folks). Loại người này sẵn sàng bán linh hồn cho qủy dữ (they are ready to sell their souls to devils) trục lợi cá nhơn. 18 tỷ dollars Dr. George vừa nói là từ loại người này đổ vào Vietnam. Họ là những con cừu đen.

- Loại 3 là loại ngu xuẩn nói nhiều làm ít (All-talk idiots). Họ ngu xuẩn tới nỗi không có lý trí. Họ nhu nhược ươn hèn, ỷ lại, lạm dụng quyền công dân. Họ ngu xuẩn đến nỗi không biết được rằng chánh phủ và nhơn dân Mỹ chỉ hành động việc gì có lợi chung cho đất nước và nhơn dân Mỹ (common interest of America and the American people). Các thỉnh cầu của loại người này, nếu là tôi (Ông Tom) tôi ném ngay vào sọt rác.

**
Vợ chồng tôi nói với nhau: Ờ nhỉ. Người mình ngu thật đấy. Dinner Buffet đầu tháng 4 này, mình không nên góp đồ ăn đến dự nữa. Làm người Việt nhục lắm. Chỉ muốn độn thổ thôi. Nghĩ thấy dại. Ghi tên vào Thỉnh Nguyện Thư làm dek gì! Thì tại mình ngu chúng biểu ăn cứt mình cũng ăn. Rồi mới hôm rầy có tên nào trong ban tổ chức dụ con nít ăn cứt gà còn tuyên bố rằng "Nếu ông Obama không có phản ứng hay hành động nào thích đáng (no reaction or appropriate action) cho bản thỉnh cầu, chúng ta sẽ đem 135,000 chữ ký cho đảng đối lập. À ra thế, mình chỉ là công cụ búp bế (puppets) của lũ idiots. Bi chừ chúng biểu 135,000 người có tên trong bản thỉnh cầu làm theo lời chúng dạy. Bút sa gà chết mà.

Ta là người chịu ơn chánh phủ và nhơn dân Mỹ quá nhơn đạo cưu mang chúng ta qua đây, giúp đỡ ta bước đầu, tìm nơi ăn chốn ở, làm ăn gây dựng sự nghiệp. Khi có đủ lông cánh ta đem tiền bạc về bơm cho những kẻ mà do chính chúng đã gây ra cho chúng ta phải bỏ nước ra đi. Giờ đây ta còn để cho những người (Mỹ bình thường) nhìn ta như những con vật ghẻ lở, loài sâu bọ.

Hai Nguyen, US/OCC/J (Ret.)
(http://songnhicoinguon-thienly.blogspot.de/2012/04/thang-tu-nhuc-nhoi-su-that-mat-long.html)

Phòng Trực
04-04-2013, 04:39 PM
Một anh bạn mới chuyển cho tôi bài viết không có tên tác giả, có tựa đề là SỰ THẬT MẤT LÒNG. Tôi thấy cần phải lên tiếng từng điểm một để trả lời tác giả và những tên Mỹ vô danh mà tác giả đã mượn lời của họ ( hay của chính tác giả, không biết chừng ) đã ngu muội, hồ đồ, hỗn láo, đầy ác cảm, có dụng ý và hèn nhát. Trong bài viết, chữ mực đen là của người viết bài SỰ THẬT MẤT LÒNG và chữ mực đỏ là của tôi:

- 1/ Một nhân viên chính phủ liên bang cấp cao người Mỹ da trắng, ông nói rằng: Một mặt các người Mỹ gốc Việt hợp tác khắng khít (close co-operate ) về kinh tế và tài chánh với chế độ “kẻ thù” của các anh qua việc các anh đổ 18 tỷ đô la về Vietnam hàng năm qua ngả du lịch, chuyển ngân, du hí, và đầu tư ( Note: Wells Fargo Bank có đủ tài liệu cung cấp cho GAO ).

Cũng nên biết, GAO viết tắt từ chữ Government Accountability Office là cơ quan độc lập, không đảng phái, làm việc cho quốc hội. Ông người Mỹ da trắng ( không có tên họ ) đã lấy ra được và công bố con số 18 tỷ đô la, chỉ riêng nước Mỹ? Ông Bộ trưởng Ngoại giao Phạm Bình Minh của Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam cho biết, trong năm 2012 nguồn kiều hối trên toàn thế giới Việt Nam nhận được chỉ có 10 tỷ đô la. Tiền đó là của gần nửa triệu công nhân lao động ngoại quốc, của những người ra đi từ miền Bắc Cộng sản sau 1975 hay trước đó đã ở lại từ các nước cựu chế độ Cộng sản, của cả 300 ngàn người lấy chồng nước ngoài…không riêng chỉ ở Mỹ. Việc họ có khắng khít hay không khắng khít với chế độ kẻ thù hay không kẻ thù với họ, có gì thắc mắc ở các nước tự do, ai cấm ai được? Không thấy, quân đội Mỹ đỗ xương máu và sự chết chóc từng ngày trên chiến trường Việt nam mà ở Mỹ chống chiến tranh Việt nam rầm rầm, có ai làm gì họ; làm gì Bill Clinton, John Kerry, Jane Fonda…?

-2/ Mặt khác, một số tổ chức cộng đồng ( a certain number of your community organizations ) các anh nộp thỉnh cầu ( petition ) chính phủ Mỹ xin dùng áp lực kinh tế với Vietnam để đòi cho các anh vài điều mà các anh có thể tự làm lấy, nhưng chính hành động của các anh ( hợp tác kinh tế với chế độ thù nghịch ) rồi các anh phản lại thỉnh cầu của các anh. Các anh là lũ hề ( you, bunch of comedians ). Ông hỏi: “ Trả lời tôi, các anh là loại người gì”? ( Please answer
me, what kind of people are you? ).

Một kết luận thô bỉ, thiển cận, hồ đồ. “các người Mỹ gốc Việt hợp tác khắng khít” khác hoàn toàn với “một số tổ chức cộng đồng các anh nộp thỉnh cầu”. Dù có ngu hay khùng điên cách mấy cũng thấy được. Ai đời đang nói chuyện mấy người “thân Cộng” gộp chung với mấy người “chống Cộng” rồi nói “hành động của các anh ( hợp tác kinh tế với chế độ thù nghịch ) rồi các anh phản lại thỉnh cầu của các anh”. Xin lỗi, phản phúc là chính các ông, chính phủ Hoa kỳ các ông đã “phản lại” Việt nam, bán đứng chúng tôi cho Tàu. Các ông đem quân vào Việt nam, đão chánh tới đão chánh lui, làm chết anh em Tổng thống Ngô Ðình Diệm kính yêu của chúng tôi, gây chết chóc hàng triệu người, tang thương hai miền Nam Bắc. Rồi mặc kệ ai, các ông bỏ chạy, chúng tôi chết đứng …Tội nghiệp bây giờ Afghanidtan sẽ như số phận chúng tôi cho coi! “Xin ông tìm cho ra được mấy người Việt nam chống Cộng chúng tôi đã ký vào thỉnh nguyện lại “hợp tác khắng khít ( close co-operate ) về kinh tế và tài chánh với chế độ “kẻ thù” của các anh”? Nếu không, hóa ra ông ở xa nửa vòng trái đất mà cũng nhiễm bệnh “chụp mũ” của tụi VC rồi, nếu không muốn nói, ông có mắt cũng như mù. Việc chúng tôi, một số có gởi tiền hay về Viêt nam chẳng qua vì đạo lý truyền thống “chim có tổ, người có tông” hay “uống nước nhớ nguồn” không thể làm ngơ. Năm 196 trước Tây lịch, Triệu Vũ
Vương, nước Nam Việt của chúng tôi đã thần phục nhà Hán ( nhưng vẫn giữ nền độc lập, tự trị ) cũng vì nhà Hán hăm sẽ giết chết giòng họ và san bằng mả mồ tổ tiên của mình. Từ kết luận ngu ngơ trên, ông đã hỗn hào một cách xách mé, mất tư cách mà la ầm lên rằng “các anh là lũ hề” (you, bunch of comedians ). Tôi nghĩ “you, bunch of comedians” là ông đó. Ông hỏi: “Trả lời tôi, các anh là loại người gì?” ( Please answer me, what kind of people are you?”. Tôi xin trả lời thay, chúng tôi là người Việt Nam chân chính, lương thiện đã sống và đã chiến đấu và sẽ sống và sẽ chiến đấu vì tự do, hòa bình, hạnh phúc, thịnh vượng cho chính chúng tôi và cho cả thế giới”. Riêng ông, tôi dạy ông một câu nói mà ông bà tôi đã dạy cho con cháu từ lúc còn bé thơ, là “hàm huyết phún nhân, tiên ô tự khẩu”, có nghĩa là “ngậm máu phun người, dơ miệng mình trước”.

-3/ Qua hai tuần tôi mong đợi hồi âm của các bậc cao minh, uyên bác, nhưng không thấy. Tuyệt vọng. Tôi không còn tin người Việt nào đủ thông minh uyên bác có thể đối đáp lại người chửi xéo dân Việt tỵ nạn ta. Như thế có nghĩa là toàn thể cộng đồng người Mỹ gốc Việt không có một ai cao minh uyên bác cả. Ðau buồn thay hơn 4 ngàn năm văn hiến. ]

Ðọc đoạn văn nầy, tôi vô cùng thất vọng, hèn chi vài anh bạn tôi nói “quăng sọt rác đi ba cái “thứ gây rối” đó, chỉ mất thì giờ vô lý”. Ông hay bà viết bài nầy có “hiệu triệu” trước mặt 1 triệu 700 ngàn người Việt ở khắp nước Mỹ đâu mà người ta biết, người ta chờ đọc để trả lời trong vòng hai tuần? Một năm, hai năm chưa chắc có ai đọc, không có ai thèm đọc nữa là! Tôi có một anh bạn “forward” cho, mới biết bài viết nầy chắc của một người ngông ngạo lắm thì phải? Ai ăn không ngồi rồi đi tìm rác moi lên để nhìn gì trong đó, huống gì quý vị cao minh, uyên bác, người ta lo làm việc lớn, ai dư thời giờ đâu mà trả lời những câu nói dại dột, u mê, ngu ngơ, phi lý, vu vơ… của những con người bất thường, xấc xược, hỗn láo? Tôi, phàm phu tục tử, dù ít học, nhưng cũng biết dân tộc mình bị người ta xúc phạm không chịu nỗi nên phải trả lời và chỉ trả lời một lần nầy thôi, vì có ai cứ đem “đờn gãi tai trâu”, lại là trâu điếc bao giờ? “Khôn ngoan đối đáp người ngoài. Gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau”, ông hay bà là người Việt Nam tôi phỏng chừng cũng không quá trẻ thơ, chắc đã được dạy rồi. Họ “chửi xéo dân Việt tỵ nạn ta”, nhưng ông hay bà là kẻ hèn nhát quá là hèn nhát, đã “ngậm câm” để bụng mà về “phun ra” cho đồng bào mình nghe. Chửi xéo dân Việt, trong đó có cha mẹ của ông hay bà; có ông bà của ông hay bà; có tổ tông của ông hay bà; có giòng họ đời đời của ông hay bà…nữa chớ. Chính dân tộc Việt Nam có bốn ngàn năm văn hiến, nên họ biết cái nào nên làm và cái nào không nên làm; biết thế nào quân tử, thế nào tiểu nhân mà chơi, mà tránh; là chính nhân, họ không hồ đồ, xu nịnh…phát ngôn một cách hàm hồ, trẻ con, mông muội, ngu si.

-4/ …trong dịp Monthly-Neighborhood-Get Together-Buffet Dinner nầy, một bà bác sĩ Sue ( OB GYN ) da màu chĩa vô “Chính BS Martin Luther King là người đã đấu tranh cho chúng tôi có nhân quyền, tự do, bình đẳng. Chúng tôi phải tự dành lấy mạng sống. Chúng tôi không nộp đơn thỉnh cầu tới chính phủ như bản chất ỷ lại của các anh vừa làm. Các anh biết việc làm nào bẩn thỉu, các anh muốn người khác làm cho mình.

Tại sao trong Monthly-Neighborhood-Get-Together-Buffet Dinner mà bà Sue, Bác sĩ Sản-Phụ khoa ( Obstetics-Gynecology ) da màu nào đó, ai thèm chọc bả mà tự nhiên bả lại nói chuyện không thích hợp một cách ác cảm dị kỳ, quá đơn giản một cách vô ý thức, thiếu cân nhắc và có tính kỳ thị đáng kinh tỡm trong không khí bửa cơm chiều đoàn kết, cùng nhau làm việc? Việc ký “thỉnh cầu” tới chính phủ ở Mỹ đâu ai nói “như bản chất ỷ lại của các anh vừa làm”? Ðã có 1 triệu 500 ngàn người Mỹ ủng hộ cựu ứng cử viên đảng Cộng hòa, Mike Huckabee “Sign the Petition to Help Force Repeal” để bãi bỏ Health Care Act, cái gọi là “Obamacare”. Gần 300 ngàn người Hispanic hay Latino ( gốc Cuba, Mexico, Puerto Rico, Trung và Nam Mỹ ) đã ký thỉnh nguyện thư xin cho 11 triệu người cư trú bất hợp pháp đang sống trên đất Mỹ được nhập cư. Ðã có 52,641 người ký thỉnh nguyện thư xin bãi bỏ lệnh cấm vận Cuba ( “52, 641 have signed the petition to lift the American embargo on Cuba” ) đã kéo dài cả nửa thế kỷ qua…Như vậy, những người trên đã làm những công việc đó xuất sứ từ “bản chất ỷ lại” hay sao? Những công việc đó, ai nói là “bẩn thỉu, các anh muốn người khác làm cho mình”? Chính quyền, Quốc hội lập ra để làm gì nhỉ, nếu không phải vì dân, cho dân? Thật không thể tưởng tượng được “một bác sĩ Sue ( OB GYN ) da màu” nào đó có học lại ăn nói hàm hồ phường tôm cá như vậy và cũng đau, chúng ta có một người Việt nghe người ta chửi ngay vào mặt mình mà im ru bà rù, còn về nói móc, nói moi người Việt mình thậm tệ. “Khôn nhà dại chợ” không sai chút nào!

-5/ Nếu không có BS King, người Mỹ gốc Việt các anh ngày nay chẳng khác gì người Tàu qua đây lao động đường xe lửa hoặc giặc ủi. Ai muốn có gì, phải tự tranh đấu dành lấy. Ở Mỹ có câu nói không ai cho ai ăn cơm thí “ There is no free lunch”. Những người dân ở Việt Nam ươn hèn ( coward rats ) không dám tự mình dành lấy bình đẳng , tự do, nhân quyền. Nước Mỹ không thể cứu giúp một dân tộc ươn hèn ( a nation full of coward rats ). Nếu họ không cứu họ
trước ( we only help those who themselves ).

Ðọc đến đây, tôi tức con mẹ “bác sĩ Sue ( OB GYN ) da màu” nào đó ít hơn thằng cha hay con mẹ nào người Việt nam viết ra cái bài mà tôi dẫn chứng bằng mực đen ở trên, khiếp nhược đến nỗi chỉ biết ngồi nghe người ta chửi cả dân tộc mình: “một dân tộc ươn hèn ( a nation full of coward rats ) mà không thấy nhục, còn cảm thấy hãnh diện như thể ta đây người trí thức tiếp xúc những người Mỹ trí thức- một loại trí thức đáng khinh bỉ, thối tha như rác rưởi, cống rãnh-. Việc nhờ hay không nhờ Martin Luther King tôi chưa thấy rõ, nhưng người Việt chúng tôi qua đây xứ sở Hoa Kỳ, chúng tôi thấy rõ hết sức, là đã xả thân đi làm những công việc cùng khổ, hạ đẳng, bẩn thỉu, nhục nhã, mồ hôi nước mắt, xương máu, và cả cái chết…
Hơn thì có chứ không thua gì “người Tàu qua đây lao động đường xe lửa hoặc giặt ủi”. Vậy thì “there is no free lunch” xin trả lại cho bà “bác sĩ Sue (OB GYN ) da màu” nào đó, bà có thể nói với những người Mỹ homeless đang xin ăn đầy ngoài đường, nhất là những người Mỹ da màu như bà. Xin nhớ cho. Những người bạn African American có chiều dài lịch sử trên đất Mỹ cả 400 năm. Ðến thập niên 1960, thời kỳ Martin Luther King tranh đấu đã có ít nhất là 18 triệu 900 ngàn người, dĩ nhiên họ đòi hỏi điều gì, cái gì cũng dễ dàng hơn và dễ thành công hơn. Người Việt chúng tôi đầu hôm sớm mai tới Hoa Kỳ chưa tròn 40 năm, võn vẹn chỉ 1 triệu 700 ngàn người ở rãi rác trên 50 tiểu bang, chưa có an cư, chưa được lạc nghiệp, nhưng chúng tôi rất hãnh diện những gì chúng tôi đã làm cho chính chúng tôi và cho đất nước Hoa Kỳ. Như “bà bác sĩ Sue ( OB GYN ) da màu” nào đó, liệu bà có làm được không? Và ngay cuộc đời của bà, bà đã làm gì rồi cho đất nước tự do, cơ hội và mang tiếng “không được kỳ thi” nầy? Bà có quá quắc lắm không, bà có kỳ thị lắm không khi dám tuyên bố chúng tôi là “một dân tộc ươn hèn” ( a nation full of coward rats )? Tại người bạn Việt của tôi “ươn hèn”, chỉ biết ngồi nghe bà mắng, bà chửi cả một dân tộc mình mà cứ lắng tai nghe và hai môi cứ như hai cái vỏ con hến, con sò, con ốc “ngậm cứng” lại, nên bà cứ rỗn rãng một cách u mê, ngu ngốc chăng? Bà hãy mở mắt ra mà biết, Viêt nam chúng tôi gần 1000 năm đô hộ của Tàu, gần 100 năm cai trị của Pháp mà vẫn là một nước thống nhất, độc lập, tự chủ, văn minh tồn tại trên quả địa cầu nầy? Sau năm 1954, chúng tôi vẫn hiên ngang đứng lên làm tiền đồn chống Cộng sản bên cạnh người Mỹ trên 20 chục năm trời? Mỹ bỏ chạy, chúng tôi một nửa đất nước nhỏ bé, nghèo nàn, lạc hậu bà nghĩ, dẫu có anh hùng cách mấy, dẫu có thiên thần trên trời xuống cứu giúp, có thắng nổi cả một khối Cộng sản thống nhất, vĩ đại, cuồng tín, hùng cường nhất thời bấy giờ? Nếu trí não của bà còn quá ấu trĩ, thì bà cứ “đội mồ” xuống hỏi thử các ông tổng thống Hoa kỳ đã quá cố hay cứ xin gặp các ông tổng thống còn đang sống, như ông Barack Obama, tổng thống da màu đầu tiên của Mỹ xem sao?

-6/ Một ông khác là sĩ quan hải quân về hưu, nói “Tôi muốn nói cho các người bạn Mỹ gốc Việt các anh biết rằng chính phủ Mỹ không đóng vai trò cảnh sát quốc tế ( policeman of the world ). Nước Vietnam bắt bớ giam cầm những người đối kháng là việc nội bộ của riêng họ. Các anh không thể thỉnh cầu chính phủ Mỹ làm cảnh sát hoặc quan tòa buộc một nước có chủ quyền ( a sovereign nation in power ) thả những người đối kháng mà, ai có thể biết được, chính phủ nước đó cho họ là tội phạm. Các anh quá lạm dụng ( abusive ) quyền công dân Mỹ. Nhân đây tôi cho các anh biết các người Cuba nói riêng hoặc Latinos nói chung, lực lượng cử tri, chính trị , kinh tế của họ to lớn hơn các anh nhiều lần. Các chính trị gia đều tiến sát gần ( approach ) họ. Họ chưa hề thỉnh cầu ( petition) chính phủ điều gì. Vì họ thông minh và thực tế hơn người Mỹ gốc Việt các anh ( they are smarter and more realistic than you folks )--tức là chúng ta ngu hơn bọn xì --quả vậy.

Ông bạn hay bà bạn ta sao ngu ngốc đến nỗi lấy một câu nói thô lậu, sơ đẳng, kém cỏi của một ông lính già về hưu không biết còn đủ trí thông minh hay không làm khuôn vàng thước ngọc mà kết luận quá sức hồ đồ, ấu trỉ, mất dạy…, rằng “chúng ta ngu hơn bọn xì”. “There comes a time when silence is betrayal” như Martin Luther King đã nói ( có khi sự im lặng là một sự phản bội ). Ông có biết rằng, theo U.S Census Bureau tính đến ngày 1 tháng 7 năm 2011, dân số người Hispanic hay Latino có đến 52 triệu người, chiếm đến 16.7% dân số Hoa kỳ và đến ngày 1 tháng 7 năm 2050, ước tính lên đến 30% tức 137. 8 triệu người? Một dân số to lớn như vậy, đã ở lâu đời trên nước Mỹ trên 400 trăm năm, trước cả người Mỹ gốc Phi châu thì tầm ảnh hưởng của nó to lớn như thế nào là rõ ràng ràng, làm sao công bằng đem so sánh với dân Việt nam một nhúm con con, sinh sau đẻ muộn? “Các chính trị gia đều tiến sát gần (approach ) họ”, để làm gì, để kiếm phiếu là đương nhiên. Ai không biết cuộc bầu cử tổng thống vừa qua ở Mỹ, liên danh Mitt Romney-Paul Ryan thua liên danh Barack Obama-Joe Biden cũng có người Hispanic hay Latino nầy dự phần, nhưng họ vẫn cứ ký tới ký lui thỉnh nguyện thư “petition” như đã nói ở trên. Họ có quá lạm dụng (abusive ), có ỷ lại, có bẩn thỉu, có ươn hèn và không có “thông minh và thực tế” không? Không có thằng nào, con nào dám hó hé. Ở Mỹ, việc ký thỉnh nguyện thư “ petition” để “yêu cầu” cũng như thói vận động hành lang “lobbyist” để “chạy chọt”, để “xin xỏ” có ai bảo ai là thứ nầy, thứ kia đâu? Ðể ký được 150,000 thư thỉnh nguyện năm ngoái (2012 ), người Việt nam không lẻ nằm ngủ mà có. Họ đã tốn công, tốn sức, tốn tiền bạc, tốn mồ hôi, đỗ nước mắt, đỗ xương máu còn phải chịu sự đánh phá bất lương, trong đó chắc có mấy ông, mấy bà…? “Chính phủ Mỹ không đóng vai trò cảnh sát quốc tế ( policeman of the world )”, nói như vậy là nói cho có. Người ta không gọi “policeman of the world” vì không xứng danh bằng người ta gọi là “global gendarmerie”, đội sen đầm toàn cầu. Hỏi trên thế giới chỗ nào nước Mỹ không dòm ngó tới, và một khi cần thiết là nhảy vào ngay? Ở Mỹ, nhân quyền là một di sản đặc biệt, quý báu của quốc gia, dựa trên bản tuyên ngôn độc lập năm 1776: quyền sống, quyền tự do, quyền mưu cầu hạnh phúc…là một điểm son, sẳn sàng san sẻ, giúp đỡ cho các dân tộc khác. Việc ký thỉnh nguyện thư yêu cầu chính phủ, quốc hội can thiệp quốc gia nầy, quốc gia kia về vấn đề nhân quyền ở nước họ, thì có gì là “lạm dụng (abusive ) quyền công dân Mỹ”, việc mà chính phủ Mỹ, quốc hội Mỹ
đã từng làm từ xửa từ xưa cho tới nay ở nơi nầy, ở nơi kia khắp thế giới?

-7/ Ngồi cùng bàn, ông Tom chủ văn phòng bất động sản Century 21, phát biểu: “Cũng như mọi cộng đồng thiểu số khác. Họ (người Việt ) có 3 loại người:
-- 1 loại cực kỳ thông minh đóng góp rất nhiều cho sứ sở nầy (their adopted land )…
-- Loại 2 là bọn ích kỷ, cơ hội chủ nghĩa ( selfish opportunists ) những người dễ ghét -- đáng khinh bỉ -- ( despicable folks ). Loại người nầy sẳn sàng bán linh hồn cho quỷ dữ ( they are ready to sell their souls to devils ) trục lợi cá nhân. 18 tỷ đô la Dr. George vừa nói là từ loại người nầy đổ vào Vietnam. Họ là những con cừu đen.
-- Loại 3 là loại ngu xuẩn nói nhiều làm ít (All talk idiots ). Họ ngu xuẩn tới nỗi không có lý trí. Họ nhu nhược ươn hèn, ỷ lại, lạm dụng quyền công dân. Họ ngu xuẩn đến nỗi không biết được rằng chính phủ và nhân dân Mỹ chỉ hành động việc gì có lợi chung cho đất nước và nhân dân Mỹ (common interest of America and the American people ). Các thỉnh cầu của loại người nầy, nếu là tôi (ông Tom ) tôi ném ngay vào thùng rác.

Xin hỏi các ông: cha mẹ các ông, ông bà các ông được lo cho đi xa với mục đích kiếm tiền nuôi gia đình, đi rồi không có một đồng xu gởi về, không nhiều tiền đem về quê làm ăn, thì giòng họ của các ông bà có chửi cha mẹ của các ông bà, ông bà của các ông bà không? Những người ra đi từ miền Bắc Xã hội Chủ nghĩa ở lại sau Ðông âu sụp đỗ; những công nhân Việt nam lao động quốc tế; những cô gái Việt nam lấy chồng nước ngoài…Họ đâu vì chính trị mà các ông ngu ngốc đến nỗi không thấy mà nói họ là “những con cừu đen”, “là bọn ích kỷ, cơ hội chủ nghĩa (selfish opportunists )”? Sao họ có thể là “những kẻ dễ ghét-- đáng khinh bỉ -- ( despicable folks )”? Họ bỏ nước ra đi đầy nước mắt, trùng trùng nỗi oan khiên, cả cái chết treo lủng lẳng trên đầu…chỉ hy sinh cho tương lai người thân trong nước. Họ cao cả tấm lòng như trời cao biển rộng, hơn vạn lần các ông ty tiện “bới lông tìm vết” một cách đê hèn phải không? Và chúng tôi, những người tỵ nạn chính trị, ra đi còn nghĩ về đồng bào mình trong nước sống dưới chế độ Cộng sản gian ác, bần cùng, áp bức…Chúng tôi phải làm gì, đâu thể làm ngơ! Chỉ nói mỗi cái việc ký thỉnh nguyện thư thôi, các ông, các bà đã hùa nhau một cách đáng khinh khi, đáng miệt thị không muốn cho chúng tôi trả ơn sông núi, nghĩa tình đồng bào của mình!? Trong một tập thể nào cũng vậy, nhất là một tập thể chưa thể thống nhất được và khó thể thống nhất được như của Việt nam thì làm sao tránh khỏi “con sâu làm rầu nồi canh”? Ðiều đó, dù những kẻ tối mù mù trí tuệ bao nhiêu đi nữa cũng nhận ra được mà. Ngay nước Mỹ, việc Tổng thống Bill Clinton với Monica Lewinsky năm 1998; Thống đốc New York, Eliot Spitzer với “the spensive prostitute” năm 2008; Thượng nghị sĩ Larry Craig “He was arrested for lew conduct in Minnepolis airport bathroom” năm 2012…có ai đần độn cho rằng
tất cả những nhà lãnh đạo nước Mỹ là “bẩn thỉu”? Ai lại không biết “chính phủ và nhân dân Mỹ chỉ hành động việc gì có lợi chung cho đất nước và nhân dân Mỹ”? Ðiều đó, trẻ vị thành niên cũng biết, các ông bà quá lẩm cẩm mới nói ra mà thôi. Không riêng gì nước Mỹ mà nước nào trên thế giới cũng vậy thôi, đều vì tổ quốc, đồng bào của mình hết. Chúng tôi vì đất nước và đồng bào của chúng tôi mà chiến đấu đến giọt máu cuối cùng. Các ông, các bà cũng phải nhìn thấy chính quyền và nhân dân Mỹ cũng vì nước Mỹ mà đã “phản bội” đồng minh của mình chứ!?

-8/ Ta là người chịu ơn chính phủ và nhân dân Mỹ quá nhân đạo cưu mang chúng ta qua đây giúp đỡ chúng ta ban đầu, tìm nơi ăn chốn ở, làm ăn gây dựng sự nghiệp. Khi có đủ lông cánh, ta đem tiền bạc về bơm cho những kẻ mà do chính chúng đã gây ra cho chúng ta phải bỏ nước ra đi. Giờ đây ta còn để cho những người ( Mỹ bình thường ) nhìn ta như những con vật ghẻ lở, loài sâu bọ.

Xin lỗi, trong bài ông hay bà viết, tôi không thấy “những người (Mỹ bình thường ) nhìn ta như những con vật ghẻ lở, loài sâu bọ”. “Những con vật ghẻ lở, loài sâu bọ” là ông hay bà tự nhận lấy, chúng tôi không mắc mớ gì nhận càng. Thì ra, ông hay bà đã được “những con vật ghẻ lở, loài sâu bọ” sinh thành ra à? Hèn chi! Ông hay bà bảo “Ta là người chịu ơn chính phủ và nhân dân Mỹ quá nhân đạo…’’, điều nầy đứng về phương diện đạo lý dân tộc ‘’chín bỏ làm mười”, có thể chấp nhận được, nhưng đứng trên những lý luận thường tình không khoan nhượng thì phải coi lại. Nước Mỹ đã kéo ta vào cuộc chiến làm ‘’Tiền Ðồn Chống Cộng’’ mà không cho ta đánh thắng kẻ thù Cộng sản; mang tiếng giúp ta mà thực ra là để chờ thời đổi chác với Tàu man; bỏ ta, cuốn gói chạy làng không thương tiếc, bất nhẫn, bất nhân... Rồi những gì xẩy ra: mất nước, chết chóc, tan hoang, điêu linh, lưu lạc…Ngẫm lại, nước Mỹ có đáng cho ta mang ơn !?
Lẻ ra tôi nên làm theo những nhà trí thức, những bậc cao minh không quan tâm làm chi những lời nói, việc làm của những kẻ không có cái đầu có một chút óc não suy nghĩ; không có trái tim có cái tâm lành lặn để thiện lương một chút, mà dành thời giờ sống sao có ích cho xã hội, cho nhân sinh…để khỏi bị người ta mang mình ra chửi mấy đời giòng họ nhà mình./.

NGUYỄN THỪA BÌNH