PDA

View Full Version : Chuyện các... “cao thủ tán gái”



TAM73F
03-06-2013, 01:31 PM
Cao thủ thứ nhất

Gã tên là Lại Văn Dũng, sinh năm 1984, quê tại Thái Bình. Năm 2002, gã giạt nhà từ ngoài Bắc vào Sài Gòn. Mặt mũi gã sáng sủa, đẹp trai, khả năng ăn nói thuộc hạng... thiên hạ vô địch! Con chim đậu trên cành nghe gã nói cũng phải rơi xuống đất. Con cá bơi dưới nước nghe gã kể chuyện đời mình, thương cảm cũng phải nhảy lên bờ.
Gã vào Sài Gòn, quyết chí lập thân bằng cách gửi thư ra xin tiền gia đình, hùn hạp với bạn bè mở một cửa tiệm điện thoại di động.
Mặc cho khả năng ăn nói trơn như cháo chảy của gã, tiệm vẫn vắng hoe. Lỗ nặng. Sập tiệm. Chán đời, gã mò về quê. Ở quê, ai cũng biết gã nói như rồng leo, làm như mèo mửa, ai cũng coi thường. Gã lại lần mò vào Sài Gòn với quyết định đổi đời.

Lần này gã không cần tiền từ gia đình. Chí trai phơi phới, tay trắng ra đi, gã thề rằng trở thành đại gia, trong túi có bạc tỷ gã mới tính chuyện trở về.
Lấy đêm làm ngày, không phải dang nắng nên đổi màu da, gã sửa giọng lơ lớ theo kiểu người Mỹ nói tiếng Việt, nhất quyết phải trở thành Việt kiều. Sau khi đã “giống Việt kiều”, gã lên mạng lập một nick chat rất ấn tượng: “Việt kiều buồn” (Vietkieubuon).
“Để anh nói cho em nghe, Cali mùa này buồn lắm. Anh vừa mới đi uống cà phê ở Phước Lộc Thọ về, tự dưng lại thèm cà phê Sài Gòn. Sài Gòn có gì lạ không em?”- gã nói với Hồng, cô gái vừa quen qua mạng.
“Để anh nói cho em nghe, anh vừa rời khỏi công ty. Cuối năm, việc nhiều quá. Anh cứ bị stress hoài. Nhớ giọng nói của em ngập lòng...”, gã bắt đầu tán tỉnh Hồng.
“Để anh nói cho em nghe, chuyến này về Việt Nam anh sẽ không gặp bạn bè nữa. Anh sẽ từ chối những cuộc vui. Ông chủ không cho anh nghỉ nhiều, nên có 2 tuần tại Sài Gòn, anh sẽ dành hết cho em...”, gã hứa hẹn với Hồng.
“Để anh nói cho em nghe, 14 giờ chiều mai em ở nhà chờ anh nhé. Em cũng đừng ra sân bay đón anh làm gì cho mất công. Anh đến phi trường, đi taxi vô downtown, sẽ lấy khách sạn rồi nhắn em qua chơi nha” - cuộc hẹn đã được ấn định.
Hồng, 18 tuổi, con gái đương xoan, gặp được chàng Việt kiều “Để anh nói cho em nghe”, nhanh chóng tính chuyện trao thân gửi phận.

Sau khi được Hồng “trao thân”, gã rủ Hồng đi uống cà phê để bàn chuyện Hồng “gửi phận”.
Tại quán cà phê, Hồng đặt cái điện thoại di động iPhone giá khoảng 16 triệu đồng trên bàn, e thẹn ngồi nghe gã kể chuyện ở bên Mỹ.
Chuyện đang hấp dẫn, bất thần gã vỗ lên trán: “Ấy chết, anh quên mất. Anh phải gọi điện thoại về Mỹ báo tin anh đã đến Sài Gòn rồi kẻo má anh lo. Em cho anh mượn điện thoại, anh nhá máy cho má anh gọi qua nha. Lát nữa anh phải chạy đi mua chiếc điện thoại mới được. Tính anh hay quên quá...!”.
Chuyện trao thân cho gã Hồng còn chả tiếc huống chi một chiếc điện thoại. Gã mỉm cười với Hồng trước khi rời khỏi bàn, ra ngoài quán để gọi về... bên Mỹ.
Hồng ngồi chờ, chờ hoài, chờ mãi không thấy gã trở lại.
Mãi đến lúc người phục vụ yêu cầu tính tiền để đóng cửa quán, bấy giờ Hồng mới biết là mình bị lừa.

Chàng Việt kiều “Để anh nói cho em nghe” đã biến mất ngay sau khi cái dấu vết “vui vẻ và hy vọng” còn đủ để làm Hồng lâng lâng sung sướng. Việt kiều lặn không sủi tăm cùng cái điện thoại iPhone Hồng vừa mới sắm hôm qua!
Hồng về nhà, kể cho cô bạn thân nghe. Cô bạn gật gù: “A, mày gặp thứ cao thủ tán gái rồi. Để đó, tao sẽ có cách tóm cổ nó, bắt nó hiện nguyên hình cho mày coi!”.
Khuya, Hồng và cô bạn gái lần mò trên mạng chờ Vietkieubuon xuất hiện. Tảng sáng, nick của Vietkieubuon hiện đèn vàng rực.
“Hello, anh là Việt kiều thiệt không?” - bạn của Hồng bắt chuyện.
“Để anh nói cho em nghe. Trên đời, có thể có nhân cách giả, có nhan sắc giả, có tiền bạc giả, có kim cương giả..., nhưng anh là Việt kiều thiệt” - gã trả lời.
“Anh là Việt kiều nước nào?” - bạn của Hồng tiếp tục.
“Để anh nói cho em nghe. Nước Mỹ có Little Sài Gòn ở Cali. Tại Cali, đang có anh sinh sống” - gã vui vẻ.
Vậy là quen nhau. Hàng đêm, gã mặc sức gọi gió hô mưa, đóng trọn vẹn vai “chàng Việt kiều chém gió”.

Cứ vậy, cho đến một hôm, gã hẹn: “Để anh nói cho em nghe, 14 giờ chiều mai em ở nhà đừng có hẹn với ai nhé. Em cũng đừng ra phi trường đón anh...” Bạn của Hồng biết là gã đã sập bẫy. Cô từ chối đến khách sạn với gã: “Mình đi uống cà phê trước cho biết nhau cái đã rồi muốn đi đâu thì đi nha anh?”. “OK. Để anh nói cho em nghe, anh không cần cái chuyện bản năng mà cần tình cảm” - gã đóng vai trượng phu.
Trong quán cà phê, khi chỗ ngồi chưa ấm, gã bị bạn của Hồng, Hồng và mấy người khác xuất hiện, bắt giữ giao cho công an.

Gã “Việt kiều” này khai tên là Lại Văn Dũng, sinh năm 1984, quê Thái Bình, trước có học lớp trung cấp Dược, tạm trú tại Sài Gòn, hiện đang thất nghiệp. Dũng còn lừa đảo và chiếm đoạt tài sản của rất nhiều cô gái khác. Cá biệt, có cô nhà ở Tiền Giang, chịu khó ngồi xe đò lên tận Sài Gòn mò vào khách sạn để hiến thân cho gã. Sau khi dâng hiến, cô còn cho gã “mượn” vài trăm Mỹ kim rồi mới yên tâm trở về Tiền Giang.

Cao thủ thứ hai

Gã sinh năm 1982, nghề nghiệp: lông bông. Bù lại, gã có gương mặt của kẻ lắm tiền. Thật ra thì không phải ai lắm tiền cũng có được gương mặt như gã.
Một ngày đẹp trời cách đây vài tuần, gã lên mạng lập một nick chat: “BinhBMW”. Trong cái thế giới ảo này, nick chat cũng là một đẳng cấp. Khả năng tán gái của gã thuộc hạng đủ mở trường để dạy, mở lớp để huấn luyện. Mỗi lần hiện hình trên mạng Internet gã lại có một địa vị khác nhau. Nhưng, địa vị nào đi chăng nữa thì gã cũng không quên kèm theo chiếc BMW ảo của mình.

Hôm khuya gã túm được nick chat của Thủy. Thủy đang là nhân viên của một công ty trên địa bàn Quận I, Sài Gòn.
“Đời mà em, có nghĩa gì đâu những thứ vật dụng ngoài cái thân xác này. Xe hơi BMW ư? Biệt thự ư? Nhà, sân, vườn ư? Đối với anh chỉ là những thứ phù du thôi...” - gã chat với Thủy.
“Đời mà em, vật ngoài thân cả, cát bụi lại trở về cát bụi, có chăng chỉ còn sót lại trên thế gian một nhúm tro tàn...”.
“Đời mà em, năm nay anh 31 tuổi rồi. Tiền bạc không thành vấn đề nhưng đêm nằm anh lại tủi thân. Những cô gái đến với anh toàn là vì tiền bạc của anh trong ngân hàng và chiếc xe BMW của anh đậu ngoài sân” - gã thỏ thẻ với Thủy.
“Đời mà em, ba má anh già rồi nên cứ hối anh lấy vợ hoài. Nhưng trải qua mấy cuộc tình dang dở, anh không còn tin tưởng vào phái nữ được nữa em ạ” - gã tâm sự với Thủy.
“Đời mà em” đến lần thứ sáu thì gã tung tuyệt chiêu và Thủy đồng ý vào khách sạn với gã.
Vừa lấy phòng khách sạn xong, gã lại “Đời mà em” và Thủy gật đầu đồng ý ngồi trong phòng, đợi gã ra phố mua đồ ăn dự trữ trước khi bắt đầu chơi trò loan phượng.

Đương nhiên, Thủy không thể biết được rằng, ấn Thủy vào phòng khách sạn, tặng Thủy thêm câu “Đời mà em”, gã lẳng lặng xuống chỗ giữ xe, lấy chiếc xe tay ga của Thủy, đi gửi chỗ khác rồi mới lững thững quay trở lại.
Vào phòng với ít đồ ăn trên tay, gã tiếp tục “Đời mà em” cho đến khi Thủy nằm trong vòng tay gã.
Sau màn ân ái, Thủy lắng tai với hy vọng gã sẽ lại “Đời mà em” thì bất thần gã lăm lăm con dao trên tay, ấn Thủy nằm vật xuống giường.
Miệng Thủy bị dán băng keo. Hai tay Thủy bị trói chặt. Lúc này, không còn những tiếng “Đời mà em” nữa mà chỉ còn dư vị chát đắng. Gã làm mọi thứ rất từ tốn, vui vẻ: lấy sạch những gì của Thủy, từ điện thoại iPhone cho đến máy tính bảng, máy chụp hình và tiền bạc Thủy mang theo. Gã không “khuyến mãi” cho Thủy câu nói quen thuộc “Đời mà em” mà thay vào đó, khóa trái cửa phòng rồi bỏ đi.

Thủy được nhân viên khách sạn giải cứu, sau khi gã đã có đủ thời gian để tẩu thoát. Theo Thủy thì ngoài những tài sản bị cướp tại căn phòng khách sạn, trong cốp xe của Thủy, chiếc xe mà gã đã gửi chỗ khác để lấy đi sau đó, còn có 23 triệu đồng tiền mặt.
Gã bị bắt trong khi đang ca bài “Đời mà em” cùng cô gái khác trong một quán cà phê, hiện nguyên hình là một con nghiện ma túy dặt dẹo, không có xe hơi BMW, không có villa, không có tiền, không có gì cả ngoại trừ những cơn đói thuốc đến sùi bọt mép.

Tất cả số tiền đã chiếm được, gã đốt sạch vào làn khói ma túy. Trong cơn phê thuốc, gã có ca bài “Đời mà em” hay không thì không ai biết. Duy có một điều, ngoài “Đời mà em” với Thủy, gã còn “Đời mà em” với nhiều cô gái khác.
Gã tên thật là Phạm Thanh Bình, sinh năm 1982.

Đoàn Dự