Thông báo

Collapse
No announcement yet.

Tiếng Hát Lênh Đênh

Collapse
X

Tiếng Hát Lênh Đênh

Collapse
 
  • Filter
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Tiếng Hát Lênh Đênh

    Anh Ngọc









    Bãi Hoang (Ngô Mạnh Thu)
    Tôi còn gì cho em Không gian đen giờ đã lên đèn Tôi còn gì cho em Xa nhau thêm vơi đầy nhung nhớ Trên sân ga vắng con tàu Đôi môi hôn đã se sầu Câu chia ly lắng trong chiều mắt em sâu. Tôi còn gì cho em Sương khuya lên lạnh thấm vai mềm Tôi còn gì cho em Thân phiêu diêu trên đường hoang tím Chân đong đưa gót im lìm Nghe tim băng giá đông chìm Wellington nối con đường dài thêm ... Chỉ còn hàng dương trụi lá Giữa trời mây trắng căm căm Chỉ còn biển ôm thành phố Bãi hoang bờ nước yên nằm Chỉ còn mình trên đường cũ Tóc vàng hong gió đông sang Và đoàn tàu đi lặng lẽ… trong hồn. Tôi còn gì cho em Tôi còn gì cho em Tôi còn gì cho em Tâm tư nhuốm sương mù Hôm nay tới bao giờ Tương lai lãng quên chờ Tôi còn gì cho em.

    Đêm Đông (Nguyễn Văn Thương)
    1. Chiều chưa đi màn đêm rơi xuống đâu đấy buông lững lờ tiếng chuông đôi cánh chim bâng khuâng rã rời cùng mây xám về ngang lưng trời Thời gian như ngừng trong tê tái cây trút lá cuốn theo chiều mây mưa giăng mắc nhớ nhung, tiêu điều sương thướt tha bay, ôi đìu hiu Đêm đông, xa trông cố hương buồn lòng chinh phu Đêm đông, bên song ngẩn ngơ kìa ai mong chồng Đêm đông, thi nhân lắng nghe tâm hồn tương tư Đêm đông, ca nhi đối gương ôm sầu riêng bóng Gió nghiêng, chiều say gió lay ngàn cây, gió nâng thuyền mây gió reo sầu miên gió đau niềm riêng gió than triền miên. Đêm đông, ôi ta nhớ nhung đường về xa xa đêm đông, ta mơ giấc mơ, gia đình, yêu đương đêm đông, ta lê bước chân phong trần tha phương có ai thấu tình cô lữ, đêm đông không nhà.
    2. Đời như vô tình ta ngao ngán non nước thê thảm mang cảnh tang thân lãng du cô liêu chán chường về đâu giữa trời đông đêm trường sầu lên khơi hồn quê lai láng ta van gió nhắn mưa ngừng than cho ta lắng tiếng vang muôn lòng rên rỉ qua không gian buồn mong.

    Tiếng Hát Nửa Vời (Trần Trịnh)
    Biết đến ngày nào mình còn lê bước lang thang nhìn lá rơi trên hè chiều Đã mấy chiều rồi, buồn nào không cánh bay cao, giọt nắng rưng rưng cả trời Buồn vương gót hoa, buồn như tiếng ca lạc lõng ru say vào hồn mình ta với ta một bóng ưu tư nặng đầy thành ra con đường hun hút chân mây. Biết đến ngày nào, mình còn gom lá ươm hoa để ép trang thư hẹn hò những lúc giận hờn, ngoảnh mặt không nói, thương sao tà áo đoan trang, lệ nhòa tình yêu đó ư, nhìn nhau phút giây và trót trao nhau nụ cười đường gieo nắng hoa, tình ngỡ say sưa trọn đời nào ngờ nay là thương nhớ không thôi Đã bao lần, mình bảo sao không nói đi biết bao lần chỉ cười mà không nói chi Phố vắng rồi ngại bước đi thêm đưa nhau về để lại đàng sau trời tím bỗng một ngày mình dìu nhau đi rất xa gió thu vàng để vòng tay thêm thiết tha tiếng hát nào chợt vút lên cao Nghìn đời và mãi mãi, Ân tình là trời mê tiếng hát nửa vời người vội quay gót đi nhanh mình đứng im nghe ngậm ngùi mãi mãi nghìn đời mình còn thương nhớ nhau không thì cũng xa nhau thật rồi ngày vui chóng qua, thành ra lắm khi mình nghĩ không nên hẹn hò người đi quá xa còn nỡ mang theo nụ cười để lại khung trời hoang vắng đơn côi.

    Gửi gió cho mây ngàn bay (Đoàn Chuẩn, Từ Linh)
    Với bao tà áo xanh đây mùa thu Hoa lá tàn, hàng cây đứng hững hờ Lá vàng từng cánh rơi từng cánh Rơi xuống âm thầm trên đất xưa Gửi gió cho mây ngàn bay Gửi bướm muôn màu về hoa Gửi thêm ánh trăng màu xanh lá thư Về đây với thu trần gian Gửi gió cho mây ngàn bay Gửi phím tơ đồng tìm duyên Gửi thêm lá thư màu xanh ái ân Về đôi mắt như hồ thu Thấy hối tiếc nhiều Thuyền đã sang bờ Đường về không lối Giòng đời trôi đã về chiều Mà lòng mến còn nhiều Đập gương xưa tìm bóng Nhưng thôi tiếc mà chi Chim rồi bay, anh rồi đi Đường trần quên lối cũ Người đời xa cách mãi Tình trần khôn hàn gắn thương lòng Gửi gió cho mây ngàn bay Gửi bướm đa tình về hoa Gửi thêm ánh trăng màu xanh lá thư Về đây với thu trần gian.

    Tiếng Hát Lênh Đênh (Tử Phác, Lương Ngọc Châu)
    Nghe ầm vang lên tiếng chiến chinh Mơ làm diều mang sáo thanh bình Nghe vườn cây xao xác gió may Mơ làm kiếp lá úa rơi đầy Chiều lắng xuống bao kiếp cô liêu, đìu hiu bến vắng, trong lòng muôn dòng nước trôi Nhà ai thấp thoáng lửa hồng Người đi có nhớ đường về, miền giang khô héo đìu hiu Nghe ầm vang lên tiếng chiến chinh Mơ làm diều mang sáo thanh bình Nghe vườn cây xao xác gió may Mơ làm kiếp lá úa rơi đầy Hiu hiu theo chiều gió dâng lời thầm ước Anh nghe chăng lá vàng rụng lay lắt rót nhớ thương Anh nghe chăng bao tiếng đời, bao tiếng lòng Ngàn muôn xa cách bừng lên phố phường Hoa rung rinh chập chờn gió lướt bâng khuâng Cho mềm cánh bướm phân vân... (Anh nghe chăng bao tiếng đời, bao tiếng lòng Hòa muôn tiếng dế nỉ non mấy lời Đêm không trăng, ai làm ngây ngất sương mây? Ai buồn tiếng hát lênh đênh).

    Bên Cầu Biên Giới (Phạm Duy)
    Ngừng đây soi bóng bên giòng nước lũ Cầu cao nghiêng dốc bên giòng sông sâu Sầu vương theo sóng xuôi về cuối trời Một vùng đau thương chốn làng cũ quê xưa Người đi chưa hết hương sầu lữ thứ Hồn theo cánh gió quên tình xa xưa Tuổi xanh như lá thu rụng cuối mùa Mộng về đêm đêm khát vừng trán ngây thơ "Em đến bên tôi một chiều khi nắng phai rồi Nắng (ư) ngừng bên chiếc cầu biên giới Xa xa thoáng đàn trầm vô tư Đâu đây dáng huyền đền duyên mơ Bên cầu biên giới Tôi lặng nghe dòng đời từ từ trôi Sông nước xa xôi, Mây núi khắp nơi Không tỏ một đôi lời.Ôi giấc mơ qua Mộng đời phiêu lãng giang hồ Sống trong lòng người đẹp Tô Châu Hay là chết bên bờ sông Da-nube Những đêm sáng sao. Nhưng đường quá xa vời Hương trời vẫn mê mài Lòng tôi sao vẫn còn biên giới! Lòng tôi sao vẫn ngừng nơi đây Ôi dòng tóc êm đềm! Ôi bể mắt đắm chìm! Đời phong sương cũ, chỉ là thương nhớ Mộng bền năm xưa Chỉ là mơ qua.

    Như Ngọn Buồn Rơi (Từ Công Phụng)
    Như mùa thu trút lá vàng ngậm ngùi em khóc cho tuổi thơ qua mau hồn nhiên cũng rơi khỏi tầm tay với xa trên từng thung lũng buồn em lệ nhòa trên tóc Trên từng thung lũng buồn từng thung lũng buồn mùa thu đã trở mình trên gót nhỏ dìu em đến người bằng vòng tay nâng niu hạnh phúc. Trên từng cơn lốc mềm hồn em đã ngủ vùi trong tiếng thở tình tôi cũng mù theo cơn lũ nào là lần em đã khóc cho tình yêu Em như ngọn buồn rơi tuổi thơ ngây đã xếp chân môi hồng em rơi vào đời tôi tình yêu em khôn lớn trong dịu dàng ôi nỗi dịu dàng nào đã ngời sáng trên môi người Trên từng cơn lốc xoay đời thuyền tình đã đắm trong vòng tay u mê dù ta có đi trên nghìn thu đắng cay trên từng nỗi khốn cùng nhưng tình đôi ta biết bao giờ nguôị..

    Anh Về Một Mùa Trăng (Nhật Bằng)
    Nhìn vầng trăng lên sáng soi Khắp trên ngàn nơi, thắm hương duyên đời Và giòng sông trôi lững lờ Thời gian xóa mờ, vương vấn đường tơ Hẹn một mùa trăng sẽ về Về say ấm tình, về vui thái bình Khúc ca thanh bình nhịp nhàng Một mùa trăng sáng chờ anh bước sang… Và giòng thời gian đã qua Biết bao mùa hoa vẫn không phai nhòa Tình quê hương ôi nhớ thương Lòng bao vấn vương, mong lúc hồi hương. Người về đây trong tiếng ca Mùa vui thái hòa, đẹp bên mái nhà Nước non tưng bừng vui ngày tươi sáng Mùa chiến thắng vẻ vang… Nhạc hồn quê lai láng Vương cung đàn một mùa trăng sáng Ðường về tuy xa vắng, Nhưng ước mong tràn dâng Chờ một mùa trăng sáng tươi Khúc ca đầy vơi, lắng nghe nên đồi. Chàng vì non sông đã về, Trọn câu ước thề, vui với tình quê Mùa đẹp tình thương đón chờ, Mùa vui thái hòa, về bên mái nhà Nắm tay xây một cuộc đời tươi mới Lòng phơi phới người ơi!

    Thu Hát Cho Người (Vũ Đức Sao Biển)
    Giòng sông nào đưa người tình đi biền biệt. Mùa thu nào đưa người về thăm bến xưa Hoàng hạc bay, bay mãi bỏ trời mơ Về đồi sim, ta nhớ người vô bờ. Ta vẫn chờ em dưới gốc sim già đó, Ðể hái dâng người một đóa đẫm tương tư Ðêm nguyệt cầm ta đợi em trong gió. Sáng linh lan hồn ta khóc bao giờ. Ta vẫn chờ em trên bao la đồi nương, Trong mênh mông chiều sương Giữa thu vàng, bên đồi sim trái chín Một mình ta ngồi khóc tuổi thơ rơi. Thời gian nào trôi bềnh bồng trên phận ngườị Biệt ly nào không muộn phiền trên dấu môị Màu vàng lên, biêng biếc ánh chiều rơị Nhạc hoài mong, ta hát vì xa ngườị Thu hát cho người, Thu hát cho người, người yêụ... ơi!

    Tình Khúc Mùa Đông (Thanh Trang)
    Mắt đã một chiều thu hoen lệ sầu Tiếng đã lạc loài trong tim nghẹn ngào Đưa em về chiều thu reo dưới gót Âm thầm từng hồi giá buốt Nghe tiếng đông sang. Nhớ những đường về sương rơi mịt mùng Mắt biếc là màu riêng tôi lạnh lùng Thương cho người về cô đơn với bóng Mây chiều lạc loài đã xuống Với thu mênh mông. Anh lãng du đêm dài cùng khói mây Hôn tóc em, nghe hồn mình đắng cay Tháng năm buồn miệt mài từng ngón tay Khi về còn xao xuyến ru hồn người đắm say. Nhớ mãi từng chiều thu rơi ngàn trùng Tóc đó là vùng mây trôi ngập ngừng Đêm mong người về cho vơi giá buốt Nghe hồn từng mùa đã khuất Tiếc thu mênh mông.
    Last edited by chimtroi; 05-28-2021, 10:54 PM.

  • #2
    Một Đời Tôi Hát










    Đêm lạnh (Phạm Trọng)
    Đêm nay lạnh phố buồn Em ơi rét không em? Bơ vơ giữa phố phường tìm đâu người mến thương? Đêm nay lạnh phố buồn Em ơi nín đi em Lên Métro cuối cùng Em ơi nín đi em Trời mưa tuyết lác đác dâng dâng sầu Đèn đêm trắng phố vắng phai phai mầu Ngập ngừng đêm thâu Tìm về nơi đâu giữa ngàn lối sắc mầu Tìm đâu thấy tiếng hát bên kia đồi Buồn muôn lối nước mắt hoen mi rồi Ngày về xa xôi lòng sầu chơi vơi chừng nào cho đêm mới thôi.

    Ru em (Từ Huy)
    Ai ru em giấc mộng những chiều vàng bơ vơ Cho anh làm cơn gió hôn giòng suối tóc tơ Anh ru em giấc ngủ, bằng chiếc võng mây bay Anh ru em giấc ngủ, hành trình những ngón tay... ! Anh ru em ! Ru em ru em, ru em mặn nồng Vì anh yêu em ! Yêu em yêu em, yêu em ngập lòng Ru em bằng lời ru tiếng sóng, yêu em bằng tình yêu cháy bỏng... trái tim anh, em ơi!!! Ai ru em giấc ngủ, đêm xuân nồng em mơ, Cho anh vào giấc mộng, ru em bằng tiếng tơ... Anh ru em giấc ngủ, bằng ca dao tuyệt vời Em ơi em hãy ngủ... giữa tim này... em ơi!!!

    Đường về miền bắc (Đoàn Chuẩn, Từ Linh)
    Chiều nào áo tím nhiều quá lòng thấy rộn ràng nhớ nguời... Ðường về miền Bắc bao cách xa Nhìn về đường lối muôn khó khăn Ðây núi cao, đây suối sâu Ðây lá hoa, reo như ngàn sương Ðường về ngập gió tha phương Tiếc đời gấm hoa ta đành quên Màu sắc núi rừng.... Qua bao rừng núi anh về đây Nhớ nhau từng phút, yêu từng giây... Ðường về miền Bắc xa xôi... rừng núi Nâng phím tơ lên mấy cung lả lơi... Ðường về miền Bắc xa xôi... núi... rừng (đồi)

    Dốc mơ (Ngô Thụy Miên)
    Đêm đã về trên dốc Gió xôn xao ru yên tình mình Em có về bên đó Dõi mắt trông theo Trông theo tình mình Mà ngày tháng đâu nào có đợi chờ Người yêu dấu đưa em về dốc mơ Đưa em về bên dốc mơ Là đưa anh vào cõi mong chờ Tóc rất buồn như áng thơ Buông hững hờ, tình rồi có như mơ Em mắt cười như ánh sao Bờ môi hồng tựa bao lời nói Nói đi em câu mong chờ Dẫu đêm nay ơ thờ Tình ơi! Con dốc này, từ khi được mang dấu giầy em về Ngày tháng nào đưa em vào ngàn trùng sóng Hạnh phúc nào từ khi, từ khi quen lối đưa em về qua Người yêu dấu đã xa thật xa, đẹp như giấc mơ Em bây giờ như lá khô Và anh vẫn là nỗi mong chờ Dẫu đã ngàn trùng cách xa Bên kia trời biển rộng có bao la Sẽ có ngày ta có nhau Thì xin một lần cho lời cuối Giữ cho nhau thương yêu rồi Sẽ bên nhau muôn đời Tình ơi!

    Gửi người em gái (Đoàn Chuẩn, Từ Linh)
    Cành hoa tim tím bé xinh xinh báo xuân nồng Đượm đà phong kín cánh mong manh tấm hoa lòng Hà Nội chờ đón tết vắng bóng người đi liễu rũ mà chi Đêm tân xuân Hồ Gươm sao long lanh Hoa mai rơi rủ nhau nơi phương xa Đường phố vắng bóng đèn chạnh lòng tôi nhớ tới người em Tôi có người em gái, tuổi chớm dâng hương mắt nồng rộn ý yêu thương Đôi mắt em nói nhiều tha thiết như dáng kiều ôi tình yêu Nhưng một sớm mùa thu giữa chân trời xanh ngát Nàng đi gót hài xanh nàng đi cho dạ sao đành Đừng quên lối cũ ân tình nghĩa xưa Rồi từ ngày ấy nước sông ngăn cách đôi lòng Chuyện tình vỡ lỡ bến cô đơn không ai ngờ Tình nghèo xa cách mãi em tôi đành ôm mối sầu mà đi Em tôi đi màu son lên đôi môi Khăn soan bay lả lơi trên hai vai Nhìn xác pháo bên thềm gợi lòng tôi nhớ tới người em.

    Một cõi đi về (Trịnh Công Sơn)
    Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt Rọi suốt trăm năm một cõi đi về Lời nào của cây lời nào cỏ lạ Một chiều ngồi say, một đời thật nhẹ ngày qua Vừa tàn mùa xuân rồi tàn mùa hạ Một ngày đầu thu nghe chân ngựa về chốn xa Mây che trên đầu và nắng trên vai Đôi chân ta đi sông còn ở lại Con tinh yêu thương vô tình chợt gọi Lại thấy trong ta hiện bóng con người Nghe mưa nơi nầy lại nhớ mưa xa Mưa bay trong ta bay từng hạt nhỏ Trăm năm vô biên chưa từng hội ngộ Chẳng biết nơi nao là chốn quê nhà Đường chạy vòng quanh một vòng tiều tụy Một bờ cỏ non một bờ mộng mị ngày xưa Từng lời tà dương là lời mộ địa Từng lời bể sông nghe ra từ độ suối khe Trong khi ta về lại nhớ ta đi Đi lên non cao đi về biển rộng Đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng Ngọn gió hoang vu thổi buốt xuân thì....

    Thì thầm (Lại Quốc Hùng)
    Cho mắt em trong màu xanh xanh cho tiếng em ru thần thánh dáng em điêu hiều cánh môi em hồn nhiên Cho ước mơ trong vòng tay em dạt dào cho ánh trăng trên đường em đi ngọt ngào từng cánh gió rét thức dậy từng cánh gió sẽ gọi nhau gọi nhau để làm tóc em Gió, gió có cuốn về xin đừng lấy những chiếc lá xanh để trong đêm vắng tiếng vui thì thầm gió bên tay em muôn lời ái ân Em yêu, xin hãy lắng nghe hãy lắng nghe, tiếng tôi thì thầm không gian, chợt say giấc nồng đêm ngàn hoa lí lên hương Êm êm, giăng mắc giây tơ như cánh sương đi về nẻo hơn em yêu, em có nghe chăng em có nghe chăng, tiếng đêm nỉ non Em hỡi em, xin nhìn lên cao cho ước mơ đầy đôi mắt non hương đêm về xoá đi giọt lệ xưa Trên chúng ta, ôi vầng trăng sao vời vợi trong chúng ta, khơi nguồn yêu thương, tuyệt vời ngày tháng dẫu có cuốn mau ngày tháng dẫu cho chìm sâu tình yêu bay lên vút khơi Gió, gió hãy cuốn về đưa hồn ta lên muôn cánh sao để nghe tinh tú trong hồn nghẹn ngào nhắc bên tai em muôn lời ái ân.

    Tìm nơi em (Lê Trọng Nguyễn)
    Tìm nơi em ánh trăng sao Tìm mầu mắt thiên thần Tìm bán tài mua lấy thiên đàng Tìm nơi em phút mê man Tìm tiếng cười trong trắng Tìm quên cả cuộc sống thế gian Có oán trách gì đâu hỡi em Có sám hối vì gây bão tố Có luyến tiếc thuyền qua lỡ bến Hằng đêm trống vắng không em? Tìm nơi em tiếng yêu thương Tìm lửa ấm ân tình Để đốt niềm cay đắng Thời gian đè nặng mái tóc xanh.

    Hình ảnh một buổi chiều (Lâm Tuyền, Dạ Chung)
    Đàn chim tung cánh xa khuất mờ Chiều thu lưu luyến màu thương nhớ. Nhớ mái đầu ai nhuộm nắng vàng Buồn biết bao giờ cho hết nguôi. Lòng ta ai oán man mác sầu Nhìn xa xôi nhớ thầm mong ước Như sóng trùng dương theo cánh buồm Là lúc quên đời không tiếc thương. Bao năm qua ta sống giang hồ xa quê nhà. Nơi xa xôi muôn ý phiêu lưu dâng cho đời. Dù bao nhiêu cay đắng Đến làm nát lòng ta Tan nát rồi không đoái hoài. Dù bao nhiêu sóng gió Quyết đem chí tung hoành. Sống quên hết bao hận bên lòng. Hồn ta luôn vương vấn Bóng người khuất ngàn mây Ai biết lòng ta những khi chiều tàn. Nhìn ta say đắm man mác sầu Lòng ta tha thiết tình thương nhớ E ấp ngàn câu trong mắt buồn Người biết ta sầu muôn ý nao. Miền xa mây núi xanh ngát màu Hồn bơ vơ lúc hoàng hôn xuống Khi nắng vàng phai trên núi đồi Là lúc ta buồn bao kiếp nguôi.

    Một đời tôi hát (Thanh Trang)
    Một đời tôi hát những bài tình ca cho người Một thời tôi hát những lời buồn vui cho đời Từng lời tôi hát tiếng buồn trong tranh tiếng vui Ý sầu lạnh câm nét môi xót xa cay đắng ngậm ngùi Lời nào tôi hát với người và cho riêng mình Là đời xa vắng nhớ về ngày tháng yên bình Từng lời tha thiết giống chuyện tình em với anh Nắng vờn khoảng trời rất xanh gió đưa những nhừng ngày buồn tênh Phút vui xin hẹn lại một ngày Dẫu xa xin gửi bằng lời này Gửi người xa cách khắp muôn nơi Lời ca tôi hát với tim tôi Lời này tôi hát với người và cho riêng mình Lời này tôi hát giữa dòng đời vẫn vô tình Tôi hát đến từng người đi rất xa Nhớ hoài mảnh tình Với bao bóng hình ngày qua.
    Last edited by chimtroi; 05-28-2021, 11:10 PM.

    Comment


    • #3
      Anh Ngọc - Giọng hát trượng phu

      Quỳnh Giao


      Từ xưa, Quỳnh Giao vẫn luôn có một ý thích chủ quan, là giọng đàn ông phải đầy nam tính, nghĩa là hát mạnh, trầm ấm... và đừng quá điệu; còn giọng đàn bà thì phải thật trong trẻo, ngọt ngào, đừng ồm ồm và... cứng cỏi.

      Nếu có phải viết về một giọng nam của nền tân nhạc Việt, người đầu tiên mà Quỳnh Giao nghĩ đến, chính là danh ca Anh Ngọc. Lý do trước tiên chính là giọng hát thật “đàn ông” của ông. Nhắm mắt lại mà nghe cho kỹ, chúng ta tưởng tượng Anh Ngọc là một giọng ca... không đỏm dáng để làm đẹp lòng đàn bà. Lại lãng mạn một chút mà ưa truyện Kim Dung, chúng ta có thể tưởng tưởng ra... Kiều Phong trong tiếng hát Anh Ngọc.

      Hình bóng trượng phu, lẫm liệt mà cô đơn... đấy là Kiều Phong. Cao lớn sừng sững như cây trụ chống trời... đấy cũng là tiếng hát Anh Ngọc.

      Năm nay, với tuổi bát tuần, Anh Ngọc đã thuộc hàng “lão trượng” rồi. Quỳnh Giao gọi ông bằng chú, đã từng hát trong ban “Tiếng Nhạc Tâm Tình” của ông thời còn rất trẻ, luôn luôn là người trẻ nhất trong ban. Thế mà mấy chục năm sau, khi còn ở miền Ðông, Quỳnh Giao lại cùng tiêu khiển thú vui tao nhã là mạt chược tại nhà ông, cho nên xin viết về tiếng hát Anh Ngọc với lòng tri ân của thế hệ hậu sinh.

      Còn nhớ năm ngoái được mời qua Canada lạnh giá vào dịp Nguyên Ðán với nhạc sĩ Tuấn Khanh để làm giám khảo cho một cuộc thi hát. Ông Tuấn Khanh và Quỳnh Giao đồng ý đặt ra năm tiêu chuẩn chấm điểm: chất giọng, làn hơi, kỹ thuật, tình cảm, và sau cùng là nhân dáng. Vậy thì điểm đầu tiên là chất giọng.

      Anh Ngọc là người được trời thương, ông có giọng ca thiên phú.

      Tiếng hát ông rất mạnh, sang sảng. Ông lên tới những nốt rất cao mà không mỏng, xuống được những nốt trầm mà vẫn dầy, vẫn rõ. Khoảng cách của các nốt nhạc được ông xướng lên đồng đều, không lép mà chắc nịch. Phải nói đến chuyện trời cho ấy vì ngày nay nhờ kỹ thuật âm thanh ai cũng có thể tự nghĩ rằng mình có giọng ca thiên phú.

      Anh Ngọc có làn hơi phong phú. Ông là một trong số ca sĩ hiếm hoi của Việt Nam vẫn giữ được trường độ của một câu nhạc rất dài. Từ chuyện thiên phú phải nói đến chuyện nhân tài: ông hiểu nội dung ca khúc và cách diễn tả. Nói một cách khác ông rất thông minh và nắm được cách thế bắt buộc của câu hát.

      Một thí dụ có thể còn nghe thấy được là trong bài “Trở về mái nhà xưa” - lời Việt của Phạm Duy.

      Câu kết bài hát là “Người ngồi im bóng... lắng nghe tháng ngày qua”. Nhiều ca sĩ, nếu không phải là đa số, đều phải ngắt hơi từ chữ “ngày” mới có sức ngân dài ở chữ “qua” để dứt điểm với nốt cuối của dàn nhạc. Lối ngắt hơi đó là tối kỵ khi trình bày một ca khúc. Hãy nghe lại cách trình bày của những danh ca thực sự thì mình thấy.

      Những người dài hơi hơn thì cố để dành sức, và ngắt ở chữ “bóng” trong “người ngồi im bóng” để có thể một hơi mà vượt qua sông, trình bày cho đủ cho rõ câu kết kinh hoàng “lắng nghe tháng ngày qua...” cho tới khi dứt hơi cùng ban nhạc.

      Luciano Pavarotti và Anh Ngọc thì hát cả câu, nguyên một lèo mà không cần ngắt hơi.

      Anh Ngọc lấy hơi rất chuẩn và ngắt câu rất chính xác, nghĩa là rất đúng với nguyên bản của tác giả. Cách trình bày của ông vì vậy có thể là “khuôn vàng thước ngọc” về nghệ thuật xướng âm, xướng ca hay “phraser” một câu hát. Phải dài hơi và thấm ý tác giả thì mới xướng âm được cho rõ lời. Danh ca là người làm ta nghe rõ lời và hiểu ra hồn nhạc.

      Từ giọng ca thiên phú đến cách trình bày có chuẩn mực như thế, Anh Ngọc tự gây khó cho mình vì tinh thần kỹ luật. Người nghe nhạc bằng mắt thì cho rằng ông trình bày thiếu chất đam mê, nồng nhiệt, không thuộc loại gào lăn sống chết với nhạc. Sự thực thì cung cách diễn tả của Anh Ngọc lại rất khó, khó hơn lối phô trương ồn ào của người lấy bóng che hình.

      Ông phải để ý đến cách “nuancer”, luyến láy qua từng tiểu tiết, khi nhỏ nhẹ, êm đềm,hay khi trổ giọng như giông bão để dứt ở cao điểm của ca khúc. Ông hát như một người đánh đàn, luôn để ý đến “nuances”, sự “biến sắc” của nhạc, biệt tài của ông là ở chỗ đó. Chẳng trách mà phần lớn người “mê” giọng hát ông đa số có trình độ hiểu biết âm nhạc, nhất là nhạc cổ điển Tây Phương. Ðặc biệt nữa, Anh Ngọc thường chọn những bài khó diễn tả vì đòi hỏi kỹ thuật rất cao. Ông không thích hát những bài dễ dãi, nghe rồi là quên.

      Hãy nghe lại các ca khúc như “Trương Chi” của Văn Cao, “Nguyệt Cầm” của Cung Tiến, hay “Ngậm Ngùi” do Phạm Duy phổ thơ Huy Cận, “Nhớ Bạn” của Vũ Thành và “Tạ Từ” của Tô Vũ... Chúng ta sẽ giật mình vì tiếng hát Anh Ngọc chất chứa một niềm u uẩn, một nỗi cô đơn đến lạnh mình. Và ông diễn tả được ý nhạc ấy từ một ý thức về kỷ luật trong nghệ thuật. Kết cuộc là một khí tiết trượng phu trong cách hát. Không là nhân vật Kiều Phong trong truyện thì là ai đây?

      Giọng ca Anh Ngọc độc đáo tới mức mà dù vì mến mộ vẫn không ai bắt chước được! Trong khi sau này rất nhiều người cũng cố bắt chước giọng Tuấn Ngọc, một giọng hát cũng hiếm quý của nền nhạc Việt. Tuy bắt chước không thể giống hẳn, nhưng đã “hao hao”... Người bắt chước cố nhiên phải yêu giọng mến người, nên Tuấn Ngọc cũng đừng buồn... là mình có quá nhiều âm bản!

      Vào thời đại của Anh Ngọc, sự trình diễn trên sân khấu không rộng rãi như hiện tại, nhưng nhân dáng cao gầy, lịch lãm của ông đã là hình ảnh khó quên của khán giả thời đó.

      Anh Ngọc là người có thể gợi nhớ hình ảnh của Hà Nội văn vật trong cách ông chọn lựa ca khúc và Sài Gòn văn minh qua cách ông trình bày những ca khúc ấy. Dáng dấp của ông và nghệ thuật của ông khiến chúng ta hiểu chữ “tài tử” theo đúng nghĩa tài hoa, có lẽ đang lạt phai dần trong trí nhớ chung...

      Quỳnh Giao
      June 06, 2006
      (nguồn: nguoi-viet.com)


      đọc thêm

      Comment


      • #4
        Một Thời Để Nhớ









        Thiên thai (Văn Cao)
        Tiếng ai hát chiều nay vang lừng trên sóng Nhớ Lưu Nguyễn ngày xưa lạc tới Đào Nguyên Kià đường lên tiên, kìa nguồn hương duyên theo gió tiếng đàn xao xuyến Phím tơ lưu luyến, mấy cung u huyền Mấy cung trìu mến như nước reo mạn thuyền Âm ba thoáng rung cánh đào rơi Nao nao bầu sương khói phủ quanh trời Lênh đênh dưới hoa chiếc thuyền lan Quê hương dần xa lấp núi ngàn Bâng khuâng chèo khua nước Ngọc Tuyền Ai hát trên bờ Đào Nguyên Thiên Thai chốn đây Hoa Xuân chưa gặp Bướm trần gian Có một mùa đào dòng ngày tháng chưa tàn qua một lần Thiên Tiên chúng em xin dâng hai chàng trái đào thơm Khúc nghê thường này đều cùng múa vui bầy tiên theo đàn Đèn soi trăng êm nhạc lắng tiếng quyên đây đó nỗi lòng mong nhớ Này khúc bồng lai là cả một thiên thu trong tiếng đàn chơi vơi Đàn xui ai quên đời dương thế Đàn non tiên đàn khao khát khúc tình duyên Thiên Thai! Ánh trăng xanh mơ tan thành suối trần gian Ái ân thiên tiên em ngờ phút mê cuồng có một lần Gió hắt trầm tiếng ca tiếng phách ròn lắng xa Nhắc chi ngày xưa đó đến se buồn lòng ta Đào Nguyên trước Lưu Nguyễn quên trần hoàn Cùng bầy tiên đàn ca bao năm Nhớ quê chiều nào xa khơi Chắc không đường về Tiên nữ ơi! Đào Nguyên trước Lưu Nguyễn khi trở về Tìm Đào Nguyên, Đào Nguyên nơi nao? Những khi chiều tà trăng lên Tiếng ca còn rền trên cõi tiên.

        Con thuyền không bến (Đặng Thế Phong)
        Đêm nay thu sang cùng heo may Đêm nay sương lam mờ chân mây Thuyền ai lờ lững trôi xuôi dòng Như nhớ thương ai chùng tơ lòng Trong cây hơi thu cùng heo may Vi vu qua muôn cành mơ say Miền xa lời gió vang thông ngàn Ai oán thương ai tàn mơ màng Lướt theo chiều gió Một con thuyền, theo trăng trong Trôi trên sông thương, nước chảy đôi dòng Biết đâu bờ bến Thuyền ơi thuyền trôi nơi đâu Trên con sông thương, nào ai biết nông sâu? Nhớ khi chiều sương, cùng ai trắc ẩn tấm lòng. Biết bao buồn thương, thuyền mơ buồn trôi xuôi dòng Bến mơ dù thiết tha, thuyền ơi đừng chờ mong ánh trăng mờ chiếu, một con thuyền trong đêm thâu Trên sông bao la, thuyền mơ bến nơi đâu.

        Khúc nhạc chiều mơ (Ngọc Bích)
        Chiều nay nhớ về phía xa mờ ngoài khơi sóng rạt rào ước mơ phút vui đêm xưa lời nguyền hòa với tiếng tơ chờ ngày mai gió reo lời thơ Về đâu hỡi bầy lũ chim rừng ngừng đây nhắn dùm lời nhớ thương những đêm nao ôm đàn lòng thổn thức vấn vương nhạc hồn mơ khúc ca hồi hương Theo mây bay tâm hồn trôi đắm đuối trên làn môi thoảng gió đưa tiếng cười, có tiếng hát ai ngóng chờ, nhìn người em thẫn thờ, vừa tàn một giấc mơ Còn đâu những đêm dưới trăng mờ còn đâu những lời nguyện ước xưa nét môi ngây thơ dịu dàng làn tóc gió đưa lòng ta xao xuyến trong chiều mơ.

        Em tôi (Lê trạch Lựu)
        em tôi ưa đứng nhìn trời xanh xanh mang theo đôi mắt buồn vương giấc mơ vu vơ đắm đuối, vương ngàn áng mây, bao đêm thầm đếm trên trời đầy sao sáng. Buồn vương man mác theo lời gió reo lời thơ trầm tư se sắt tơ lòng đắm theo đàn khóc bao nhiêu nước mắt chôn sầu đắng cho lời thơ, giờ này em hát câu chiều mơ. Bao giờ tôi về gần em cùng đếm này trăng này sao kia nhé em, trăng sao dâng ý thơ, mây bay khắp trời, thuyền tình lung linh trong khói sương lam, ngày về xa quá người đi. Em mơ tiếng sáo dập dìu bên trăng. đêm đêm u tối về đây thắp sao. Dư âm tiếng hát vương buồn mắt nhung, tôi xin gió biếc ca ngợi mầu suối tóc. Đừng quên em nhé môi còn thắm duyên còn xanh, đàn trăng phô sắc huy hoàng sáng hơn màu nắng. Cho anh rót thắm đem về nhớ nhung lời thơ, đường đời anh muốn em còn mơ.

        Ngày về (Hoàng Giác)
        Tung cánh chim tìm về tổ ấm nơi sống bao ngày giờ đằm thắm nhớ phút chia ly, ngại ngùng bước chân đi luyến tiếc bao nhiêu ngày xanh. Tha thiết mong tìm về bạn cũ nhưng cánh chim mịt mùng bạt gió oán trách ai quên lời thề lúc ra đi thôi ước mơ chi ngày mai Trên đường tha hương, vui gió sương riêng lòng ta mang mối nhớ thương âm thầm thương tiếc cho ngày về tìm lại đường tơ ôi đã dứt Năm tháng phai mờ lời hẹn ước nay thấy đâu hình người trìu mến oán trách ai quên lời thề lúc ra đi thôi ước mơ chi ngày mai Năm tháng phai mờ lời hẹn ước trong gió sương hình người tình mến oán trách ai quên lời thề lúc ra đi thôi ước mơ chi ngày mai Trên đường tha hương, vui gió sương riêng lòng ta mang mối nhớ thương âm thầm thương tiếc cho ngày về tìm lại đường tơ nay đã đứtTa sống không một lời trìu mến như bóng con đò chiều lạc bến lờ lững trôi qua cùng ngày tháng phôi pha duyên kiếp sau ta chờ nhau.

        Tiếng hát biên thùy (Nguyễn Thiện Tơ, Hoàng Giác)
        Một chiều biên cương anh mơ về xa bâng khuâng lòng trông bốn phương tìm đâu bóng quê nhà tìm nụ cười tươi thắm tô những em tôi bao nhiêu ngày vui mong chờ anh quay về nơi cũ. Lạnh lùng heo may se vương lòng anh quê hương chìm trong khói binh mà say đắm sao đành ngày đoàn người vang hát ca khúc vinh quang say sưa cười vui với bao cô nàng đứng bên đường. Anh nhớ mái tóc xanh, xõa trong nắng ấm, với đôi mắt xinh anh nhớ đôi môi tươi, hoa hé dâng hương, cười khi chiều lắng. Chờ ngày vinh quang anh quay về em quê xưa nghìn năm với nhau, cùng vui sống êm đềm cuộc đời phồn hoa lánh xa, thiết tha chi bao nhiêu lần mơ thấy em tươi cười đón anh về.

        Đôi mắt huyền (Thông Đạt)
        Tôi nhớ ngày qua Xinh xinh cô em đôi mắt dịu buồn Hồn đắm mơ say Tim tôi rộn ràng tình đầu mong nhớ Đôi mắt huyền ơi, rung lên bên tôi đôi tim nhịp nhàng Ngày tháng xuôi sang Cô em hững hờ tình tôi thờ ơ. Sương chiều buông rơi, thuyền tình chơi vơi lạc bờ bến, ngàn sầu đến Cung đàn ai đưa như than buồn đau thương ôi lâm ly tình vương Trong thời gian qua, chiều vàng phôi pha Tình sầu dâng, nhạc sầu lâng Cung tình yêu đương, như se lòng đau thương Ôi sắt se niềm thương. Đôi mắt huyền ơi Hay chăng tôi yêu say sưa nồng nàn Đã mấy thu sang Duyên em hững hờ, tình tôi thờ ơ.

        Mùa thu chết (Phạm Duy, G. Apollinaire)
        Ta ngắt đi một cụm hoa thạch thảo, em nhớ cho: mùa thu đã chết rồi! Mùa thu đã chết, em nhớ cho mùa thu đã chết, em nhớ cho mùa thu đã chết, đã chết rồi em nhớ cho! Em nhớ cho, đôi chúng ta sẽ chẳng còn nhìn nhau nữa! Trên cõi đời này, trên cõi đời này từ nay mãi mãi không thấy nhau, từ nay mãi mãi không thấy nhau... Ta ngắt đi một cụm hoa thạch thảo, em nhớ cho: mùa thu đã chết rồi! Ôi ngát hương thời gian mùi thạch thảo, em nhớ cho rằng ta vẫn chờ em.
        Vẫn chờ em, vẫn chờ em, vẫn chờ.... vẫn chờ... đợi em!

        Nguyệt cầm (Cung Tiến)
        Đêm mùa trăng úa làm vỡ hồn ta... Ngập ngừng xa...suối thu dồn lá úa trôi qua Sầu thu, sầu lên vút mịt mù, mà e nhớ hương mùa thu Trăng Tầm Dương lung linh bóng sáng, từng thoáng lệ ngân, mà hồn phân vân cuồng điên nhớ Long lanh tiếng Nguyệt Cầm, tiếng đàn trầm Ai nhớ nương tử một đêm nao trăng thanh trong lời hát... chết theo nước xanh...Chết theo nước xanh... Ôi đàn trăng cũ làm vỡ hồn anh... Long lanh long lanh ... trăng chiếu một mình, khơi vơi khơi vơi ... nhạc lắng tơ ngời Nguyệt cầm ơi từng lệ ngân... chết từng mùa Xuân... Đêm ngời men nhớ... Nhạc tê ngời thuở xưa Trăng sầu riêng chiếc... Trăng sầu riêng chiếc, sầu cho tới bao giờ? Hồn ghê bốn bề sao ngợp hồn xanh biếc trời cao Kià thuyền trăng, trăng nhớ Tầm Dương, nhớ nhạc vàng, đêm ấy thuyền neo bến ấy Nguyệt Cầm nghe nấc từng câu... Có hàng mây trắng về đâu? Mắt chìm sâu, đêm lắng đời sâu Nguyệt Cầm khơi mãi tình sầu. Khơi mãi nguồn đêm... Mùa trăng úa làm vỡ hồn ta... Ngập ngừng xa suối thu dồn lá úa trôi qua. Sầu Thu sầu lên vút mịt mù, mà e nhớ hương mùa Thu. Trăng Tầm Dương lung linh bóng sáng từng thoáng lệ ngân, mà hồn phân vân cuồng điên nhớ. Long lanh tiếng Nguyệt cầm tiếng đàn trầm. Ai nhớ Nương Tử một đêm nao trăng thanh trong lời hát, chết theo nước xanh chết theo nước xanh. Ôi đàn trăng cũ làm vỡ hồn anh.

        Huyền (Thanh Trang)
        Mây chiều lạc ngoài gió biếc, lá thương điệu buổn rụng sầu luyến tiếc Bước chân ngại ngùng lặng hồn sương khói mênh mông Khi về, dặm mòn nỗi nhớ thoáng nghe hồn mùa chạnh lòng lữ thứ tiếng nói nghẹn ngào vọng về êm bước mộng du Huyền! Mắt xanh đêm ngàn sao Luyến thương dâng sầu ngút cánh Uyên lên ngời cao không vơi niềm đau! Đêm lắng hương men rượu cay Nói sao vơi niềm xót xa trong anh chiều nay muôn lá bay thu vừa đến hay ngùi nhớ sương chiều xuống đôi vai đầy từng chiều thu phai. Huyền! Những đêm buồn hoài mong! Lá khô rơi từng bước heo may đem sầu đông im về ngoài song! Đêm giá băng cho lòng say Ánh sao sa rụng cánh cô đơn ôi lệ rơi trong khói mây Đêm vọng tiếng kinh cầu khuất như lời cuối trong đêm dài tình xưa đã phai. Khi về mùa im lá biếc nhớ chăng điệu buồn gọi mùa đã chết dấu chân ngại ngùng dặm mòn in vết cô đơn. Khi về mùa xanh lá thắm nhớ xuân tuổi nào dạt dào nắng ấm phút giây hẹn chờ gọi Huyền, anh nói: "Yêu Em"!

        Vương Tơ (Thẩm Oánh)
        Đời lắng lắng buông nhạc lơi cung thương phím tơ muộn màng se dây bàng hoàng lạt phai duyên dáng ơ thờ son phấn úa hoen nhân gian Đời lắng lắng trôi nhạc mơ thế thôi chấp nên cuộc đời em duyên nụ cười chiều dâng mây khói cho màu pha phôi não nề hôm nay. Một chiều tơ vương sắt se tình thương tơ chùng lạc loài phím loan, tiếng đàn dìu dặt trúc lan trìu mến mong ý lên hương đem mộng về mơ dáng chiều lắng không não nề mà sầu mà ước sắt son ngàn câu nguyện thề. Đời lắng lắng trôi nhạc mơ thế thôi chấp nên cuộc đời em duyên nụ cười chiều dâng mây khói cho màu pha phôi não nề hôm nay. Một chiều tơ vương sắt se tình thương tơ chùng lạc loài phím loan tiếng đàn dìu dặt trúc lan trìu mến mong ý vương hương cho nhạc về mơ dáng chiều lắng không não nề để sầu để nhớ sắt son ngàn câu nguyện thề.

        Trở Về Mái Nhà Xưa (De Curtis - Phạm Duy)
        Về đây khi mái tóc còn xanh xanh. Về đây với mầu gió ngày lang thang Về đây xác hiu hắt lạnh lùng. Ôi lãng du quay về điêu tàn. Đâu tiếng đàn ngoài hiên mưa? Và đâu bướm tơ, vui cùng mùa? Một mùa Xuân mới, mắt êm nắng hào hoa. Về đây nghe tiếng hú hồn mê oan. Về đây lắng trầm khúc nhạc truy hoan. Về đây nhé! Cắm xong chiếc thuyền hồn Ôi thoáng nghe dây lòng tiếc đờn. Mái tóc nhà lưu luyến vạt trăng xanh. Nếu mưa về yêu lấy hạt long lanh. Chờ mong nắng cho tươi đời xuân xanh. Người xa vắng biết đâu nấm nhà buồn Đốt ánh đèn in bóng vào rêu xanh. Sẽ thấy cười tan vỡ hồn đêm thanh. Và nghe thấy kiếp xưa bước nhẹ về Đang khóc than trên đường não nề. Thôi nhé đừng hoài âm xưa Giọt mưa đã gieo trên thềm nhà Người ngồi im bóng Lắng nghe tháng ngày qua.
        Last edited by chimtroi; 05-28-2021, 11:17 PM.

        Comment


        • #5
          Quê Hương Tình Yêu










          Sài Gòn nhớ, Sài Gòn thương (Thanh Trang)
          Tôi đi trên đường phố Sài Gòn Ngày hôm nay nghe lòng mình tiếc nuối Tôi đi trên đường phố Sài Gòn Mà trong tim như tràn đầy bóng tối Sài Gòn với lòng tôi thiết tha bao kỷ niệm Trên từng góc phố lề đường Đời reo vui trong ngày tháng yên bình Tôi đi trên đường phố Sài Gòn Ngày hôm nay quên giọng cười tiếng nói Tôi đi trên đường phố Sài Gòn Ngày hôm nay quên nhìn màu áo mới Và môi thắm người em cũng phai đi nhiều rồi Đâu còn bóng dáng sài gòn Mà tôi yêu trong ngày tháng xa xôi Em ra đi giờ này đã tháng năm cách xa Hôm nay đây SG còn nhớ em thiết tha Từng mùa xuân hoa nở lòng tôi ước Sài Gòn ơi đêm dài rồi sẽ qua Tôi đi trên đường phố Sài Gòn Ngày hôm nay tim dạn dày quá khứ Ai bao năm gần với Sài Gòn Mà hôm nay không ngậm ngùi tiếc nhớ? Sài Gòn với buồn vui góp nên câu chuyện đời Khi thì tiếng hát giọng cười, Ngày hôm nay bao lệ đã tuôn rồi Tôi đi trên đường phố Sài Gòn Ngày hôm nay như một vùng chiếm đóng Em yêu ơi đường phố Sài Gòn Ngày hôm nay tuy mọi người vẫn sống Mà lòng vẫn thầm mong sáng tươi lên một ngày Khi mà tiếng hát giọng cười từ con tim Lên nở thắm trên môi.

          Đợi chờ (Nhật Bằng)
          Trăng lắng sâu vào đêm đợi chờ. Đêm thế gian quạnh cô mịt mờ. Như ném ai vào cõi bơ vơ. Nhưng vẫn chưa tìm thấy người mơ. Ta đi ngóng trông em, Trong bóng đêm dài... tan. Ngàn tơ vàng chìm lắng, Mơ dáng ai về. Trong ánh trăng vàng. Như gió đi tìm hướng, Như chim nhớ mùa, Khát khao tình xưa. Ta níu xin thời gian, Đừng cho phai úa, Kiếp duyên tình mộng mơ. Ta thiếp đi vì đềm tàn rồi. Bên khúc sông lạnh riêng mình ngồi. Ôm cánh hoa đọng ngát hương môi. Xa vắng cho lòng nhớ xa xôi.

          Tiếng chuông chiều thu (Tô Vũ)
          Lá thu nhẹ rơi rơị Nắng thu vàng phai phai Ai về âm thầm nẻo cũ bâng khuâng tình xưả Hiu hiu luồng hơi may, Du du làn mây bay Ai nhắn theo mây miền quê vấn vương xa đó ngàn dâu thưa. Từ miền xa tiếng chuông ngân. Hồi buông lớp lớp theo gió vàng. Từng cơn sóng mờ xóa dần trong sương lắng. Lá thu nhẹ rơi rơị Hồn ta chìm đắm tiếng chuông xa vời . Hồi chuông ngân nga trong chiều thu ngợp gió Ngàn thiết tha êm đềm ru lời thụ Ai xót ly hương mấy thu vàng úạ Nhạc say mùa xương máụ Tóc xanh bơ phờ bù rối mấy dây tơ huyền ngụt khói. Dạn dày đời mớị Ngọt ngào đường tơ Hồi chuông ngân nga ru hồn mơ. Ngày thắm đường cũ vang vang bước chân người về. Hoa vàng phơi phớị Thu bừng nắng xuân tràn trề . Người phương trời xa xôị Gửi em lời yêu thương khi lòng mơ màng trầm lắng tiếng chuông chiều thu Ngày lại ngày tiếng chuông tan. Tình thu cuộn lá thu úa vàng Chuông ran lời nhắc nhở . Người em đẹp xa anh Ðừng như lá thu phai phai dần. Ngày thắm đường nắng vang vang gót chân reo mừng. Hoa vàng phơi phớị Thu tràn sóng xuân tưng bừng. Ngày nào khi chiến chinh xong. Hồi chuông vui reo như tiếng đồng Chuông ran lời ước cũ. Tình ta đẹp bao nhiêu Hồn anh thầm nhắn tiếng chuông ban chiều.

          Tiễn em chiều mưa (Đăng Khánh)
          Hôm qua tiễn em đi Buồn biết nói năng gì Đường chiều mưa tiễn bước Hồn khóc theo người đi
          Tim như vỡ trong mưa Còn vẳng tiếng ai thề Một mình trên ngõ vắng Buồn nhìn theo lối xưa
          Dù mãi mãi xa nhau Cố quên mối duyên đầu Tình này ai sẽ quên, được sao
          Tình đã chết trong nhau Vẫn mơ phút ban đầu Một lần yêu dấu mãi cho nhau
          Sao em nỡ quay đi Tình đang lúc xuân thì Một đời sao bỗng vắng Cuộc tình không lối đi

          Đêm không cùng (Từ Công Phụng)
          Buồn rơi giữa đêm mù lẽ loi, Sao người còn đi hoài, đi mãi Cho tôi hoang vắng trong đêm dài, buồn rơi lẻ loi Nỗi muộn phiền trên vùng tóc rối, Khi trời còn đi vào đêm tối Xin thương yêu sưởi ấm đôi môi Buồn rơi trong tâm hồn lẻ loi, Thương hình hài con người nhỏ bé Nghe bơ vơ tiếng ru ai về, ngủ đi người yêu Thôi, nụ cười em đừng chợt tắt, Cho một loài hoa đừng héo hắt Cho tôi vẫn vô cùng một mình Tìm nhau từng đêm mông lung nên không cùng Và đêm xanh xao nên đêm gầy Đêm bơ vơ như cuộc đời chúng mình Và em, và tôi, Và đôi môi dậy tiếng hát là chứng tích một cuộc tình Trên dòng sông vỗ cánh bay đi Niềm vui như mây trời còn trôi, Trôi miệt mài trên dòng sông trắng Trên hai vai tuổi xuân đã vàng, còn đâu niềm vui Trên nụ cười ru người đã tắt, Xin một lần diễm huyền Đi vào đời cho ấm đôi môi. Lệ rơi trong đêm dài lẻ loi, buồn rơi trên tâm hồn lẻ loi Buồn rơi trên tâm hồn lẻ loi, trên tay người lẻ loi, trên tâm hồn lẻ loi....

          Nhạt nhòa (Tuấn Khanh)
          Chiều về quạnh hiu Từ biệt người yêu Muốn nói thật nhiều Muốn khóc một chiều Sao cứ ngại ngùng!
          Lệ bỗng rưng rưng Tình nỡ quay lưng Trong chiều hấp hối Ôm ấp đêm đêm Giấc ngủ mồ côi
          Rồi từng ngày qua Người về miền xa Có nhớ thật thà Ðắm đuối mù lòa Hay đã nhạt nhòa
          Còn nhớ hay không Giòng nước mênh mông Con thuyền bến cũ Hắt hiu trong chiều....Thu
          Em, tại sao em lại tiếc nuối Ôi đường đèn giòng sông Seine Chứng cuộc tình chúng mình
          Anh tại sao anh bật tiếng khóc Trong hôn mê khi cuộc tình từ giã!
          Tại mình còn yêu Tại mình còn thương Ðôi mắt lạ thường! Say đắm thẹn thùng E ấp ngại ngùng
          Ngày ấy yêu nhau! Giờ khóc xa nhau nghe lòng bão tố thiết tha hay lạt phai!!

          Lá thư (Đoàn Chuẩn, Từ Linh)
          Nhớ tới mùa thu năm xưa gửi nhau Phong thư ngào ngạt hương Nét bút đa tình lả lơi Nhớ phút ngập ngừng lòng giấy viết rằng Chờ đến kiếp nào Tình đầu trong gió mùa Người yêu ơi Em nay về đâu? Phong thư còn đây Nhớ nhau tìm trong ánh sao Nhớ tới ngày nào cùng bước đến cầu Ngồi xõa tóc thề Hẹn lời ân ái Trôi đến bến nào hình dáng thuyền yêu Thời gian như xóa lời yêu thương Thời gian phai dần màu bao lá thư Anh quay về đây đốt tờ thư Quên đi niềm ân ái ngàn xưa Ái ân theo tháng năm tàn Ái ân theo tháng năm vàng Tình người nghệ sĩ phai rồi Nhớ tới mùa thu năm nào Mình anh lênh đênh rừng cùng sông Chiếc lá thu dần vàng theo Nhớ tới ngày nào cùng bước đến cầu Ngồi xõa tóc thề Còn đâu ân ái chăng người xưa?

          Phôi pha (Trịnh Công Sơn)
          Ôm lòng đêm nhìn vầng trăng mới về nhớ chân giang hồ Ôi phù du từng tuổi xuân đã già một ngày kia đến bờ đời người như gió qua Không còn ai đường về ôi quá dài những đêm xa người chén rượu cay một đời tôi uống hoài trả lại từng tin vui cho nhân gian chờ đợi Về ngồi trong những ngày nhìn từng hôm nắng ngời nhìn từng khi mưa bay có những ai xa đời quay về lại, về lại nơi cuối trời làm mây trôi Thôi về đi, đường trần đâu có gì tóc xanh mấy mùa Có nhiều khi từ vườn khuya bước về bàn chân ai rất nhẹ tựa hồn những năm xưa

          Đường Em Đi (Phạm Duy)
          Ðường em có đi, hằng đêm gót hoa Nở những đoá thơ, ôi dị kỳ Ðường êm có khi chờ em bước qua Là nghiêng giấc mơ ước thề. Ngàn sao sáng xa nhìn em thướt tha Rụng rơi vướng mây tóc ngà Ðường thơm bóng gầy, nhạc run lá bay Hàng cây thiết tha đắm say. Ðường dìu ngang bao ngõ đắng cay Dừng chân phút giây xong, chia lìa Ðường dài thêm bao nỗi éo le Dài thêm nắng mưa, thêm ê chề Ðường em cứ đi, tình ta cứ xây Chờ em thoát thai quay đường về Ðường quanh khúc co, nhịp chân trói vo Ðường duyên ấm vui, đường mơ...

          Quê hương là người đó (Phạm Đình Chương, Du Tử Lê)
          Người nay xa xôi người bên kia trời Người nay xa xôi người bên kia đời Chân người có vui những chiều cuối phố Chân người có nguôi những chiều mưa rơi Ta lang thang cuộc đời lữ thứ Ta đau thương Người biết chăng người Biết bao giờ ta có lại nhau Biết bao lần ta nhắc tên người Ta thương em cuộc đời tan vỡ Ta thương em đời cuốn theo dòng Có bao giờ em nhớ tình ta? Có bao giờ gối chăn nhạt nhòa Ôi người quê hương một đời ta gọi Ôi người quê hương một đời ta nhớ Ôi người trăm năm đời đời biệt ly Quê hương là người đó hấp hối tình xót xa.
          Last edited by chimtroi; 05-28-2021, 11:22 PM.

          Comment


          • #6
            Giấc Mơ Hồi Hương










            Giấc mơ hồi hương (Vũ Thành)
            Lìa xa thành đô yêu dấu, một sớm khi heo may về Lòng khách tha hương vương sầu thương Nhìn "em" mờ trong mây khói, bước đi nhưng chưa nỡ rời Lệ sầu tràn mi, đượm men cay đắng biệt ly Rồi đây dù lạc ngàn nơi Ta hướng về chốn xa vời Tìm mộng xưa lãng quên tháng ngày tàn phai Nghẹn ngào thương nhớ "em"... Hà Nội ơi! Ta nhớ thấy em một chiều chớm thu Dáng yêu kiều của ngày đã qua Thướt tha bên hồ liễu thu Lắng tiếng tiêu buồn của ngàn phím tơ Thiết tha thề ước... mối duyên hờ đã phai mờ trong bóng đêm mơ hồ. Mơ ước thấy "em" một ngày sáng tươi Tắm nắng hồng của một sớm mai Say hương thanh bình khắp nơi Lắng tiếng huy hùng của từng lớp trai Cất cao lời hứa xây cuộc đời Sầu tàn trong bóng đêm dài.
            Lìa xa thành đô yêu dấu..... Để cùng say giấc mơ hồi hương!

            Tiễn em (Phạm Duy, Cung Trầm Tưởng)
            Lên xe tiễn em đi Chưa bao giờ buồn thế Trời mùa Đông Paris Suốt đời làm chia ly. Tiễn em về xứ Mẹ Anh nói bằng tiếng hôn Không còn gì lâu hơn Một trăm ngày xa cách Tuyết rơi mỏng manh buồn Ga Lyon đèn vàng Cầm tay em muốn khóc Nói chi cũng muộn màng... Lên xe tiễn em đi Chưa bao giờ buồn thế Trời mùa Đông Paris Suốt đời làm chia ly. Hôn nhau phút này Chia tay tức thì Em ơi khóc đi em, khóc đi em, khóc đi em Sao rơi rớt rụng Vai em ướt mềm Em ơi khóc đi em, khóc đi em, khóc đi em.
            Lên xe tiễn em đi Chưa bao giờ buồn thế Trời mùa Đông Paris Suốt đời làm chia ly. Hỡi em người xóm học Sương thấm hè phố đêm Trên con đường anh đi Lệ em buồn vương vấn. Tuyết rơi phủ con tầu Trong toa em lạnh đầy Làm sao em không rét Cho ấm mộng đêm nay? Nơi em có trăng soi Anh một mình ở lại Trời mùa Đông Paris Suốt đời thèm trăng soi Lên xe tiễn em đi Chưa bao giờ buồn thế Trời mùa Đông Paris Suốt đời làm chia ly.

            Cuối cùng cho một tình yêu (Trịnh Công Sơn)
            Ừ thôi em về, chiều mưa giông tới Bây giờ anh vui, hai bàn tay đói Bây giờ anh vui, hai bàn chân mỏi Thời gian nơi đây Bây giờ anh vui, một linh hồn rỗi Tình yêu xứ này Một lần yêu thương, một đời bão nổi Giã từ giã từ. Chiều mưa giông tới em ơi em ơi Sầu thôi xuống đầy, làm sao em nhớ Mưa ngoài sông bay, lời ca anh nhỏ, nỗi lòng anh đầy Sầu thôi thôi đầy Sầu thôi xuống... đầy.

            Giọt Lệ Cho Ngàn Sau (Từ Công Phụng)
            Lối rêu xưa sẽ mờ dấu chân người người buồn cho mai sau, cuộc tình ta tan mau Thoáng như chiếc là vàng bay mùa thu qua, mùa thu qua hững hờ Nhìn nhau cho thêm đau, nhìn nhau cho mưa mau Mưa trên nụ cười mưa trên tình người lệ nào em sẽ khóc ngàn sau. Với đôi tay theo thời gian tôi còn một trời mây lang thang, một mình tôi lang thang Lá vẫn rơi bên thềm vắng từng thu qua, từng thu qua võ vàng Nhìn nhau cho thêm đau, nhìn nhau cho mưa mau Mưa trên cuộc đời mưa như nghẹn lời lệ này em sẽ khóc ngàn sau... Một mai khi xa nhau người cho tôi tạ lỗi dù kiếp sống đã rêu phong rồi Giọt nước mắt xót xa nhỏ xuống trái tim khô một đời tôi tê tái!.. Lắng nghe muôn cung sầu hắt xuống đời Một trời tôi thương đau, một trời em mưa mau Sống buông xuôi theo ngày tháng từng thu qua vời trông theo đã mờ Lệ rơi trên tim tôi, lệ rơi trên đôi môi Yêu nhau một thời xa nhau một đời Lệ này em nhỏ xuống hồn tôi Yêu nhau một thời xa nhau một đời Lệ này em nhỏ xuống hồn tôi.

            Tình Nghệ Sĩ (Đoàn Chuẩn, Từ Linh)
            Đây khách ly hương mây thu vàng ấm Nơi quán cô đơn mơ qua trùng sóng Mơ tới bên em em tô quầng mắt Em tôi ngập ngừng trong tấm áo nhung/ Tung phấn hương yêu qua muôn lời hát Bay tới bên em tới em thầm nhắc Đây ý tơ xưa đâu duyên tình cũ Bóng anh phai dần ái ân tàn theo/ Mối tình nghệ sĩ như giấc mơ Chóng tàn vì vươn muôn ý thơ Mỗi chiều ngàn tiếng tơ khóc than Còn nhắc mãi tới đêm nao trăng về/ Theo gió tha hương bay về miền xưa
            Nâng phím tơ lên mây cùng lả lơi Đây phím đưa duyên đây hoa đợi bướm Lá thu lìa cành nhớ hoa ngàn xưa.

            Ngày Đó Chúng Mình (Phạm Duy)
            Ngày đó có em đi nhẹ vào đời Và mang theo trăng sao đến với lời thơ nuối Ngày đó có anh mơ lại mộng ngời Và se tơ kết tóc - giam em vào lòng thôi Ngày đôi ta ca vui tiếng hát vói đường dài Ngâm khẽ tiếng thơ, khơi mạch sầu lơi Ngày đôi môi đôi môi đã quyết trói đời người ôi những cánh tay đan vòng tình ái Ngày đó có ta mơ được trọn đời Tình vươn vai lên khơi - tới chín trời mây khói Ngày đó có say duyên vượt biển ngoài Trùng dương ơi! Giữ kín cho lâu đài tình đôi.
            Ngày đó có em ra khỏi đời rồi Và mang theo trăng sao chết cuối trời u tối Ngày đó có anh mê mải tìm lời Tìm trong đêm rách rưới cơn mơ nào lẻ loi? Ngày đôi ta chôn vơi tiếng hát đã lạc loài Chôn kín tiếng thơ rơi, ngậm ngùi rơi Ngày đôi môi thương môi đã xé nát nụ cuối Ôi những cánh tay ngỡ ngàng tả tơi Ngày đó có bơ vơ lạc về trời Tìm trên mây xa khơi có áo dài khăn cưới Ngày đó có kêu lên gọi hồn người Trùng dương ơi! Có xót xa cũng hoài mà thôi.

            Kỷ Vật Cho Em (Phạm Duy, Linh Phương)
            Em hỏi anh, em hỏi anh bao giờ trở lại Xin trả lời, xin trả lời mai mốt anh về. Anh trở lại có thể bằng chiến thắng Pleime, Hay Đức Cơ, Đồng Xoài, Bình Giã, Anh trở về anh trở về hàng cây nghiêng ngả Anh trở về, có khi là hòm gỗ cài hoa, Anh trở về trên chiếc băng ca Trên trực thăng sơn màu tang trắng. Em hỏi anh, em hỏi anh bao giờ trở lại Xin trả lời xin trả lời mai mốt anh về. Anh trở về chiều hoang trốn nắng Poncho buồn liệm kín hồn anh Anh trở về bờ tóc em xanh Chít khăn sô lên đầu vội vã.. Em ơi!
            Em hỏi anh. Em hỏi anh bao giờ trở lại Xin trả lời, xin trả lời mai mốt anh về Anh trở lại với kỷ vật viên đạn đồng đen Em sang sông anh cho làm kỷ niệm Anh trở về anh trở về trên đôi nạng gỗ Anh trở về, anh trở về bại tướng cụt chân. Em ngại ngùng dạo phố mùa Xuân, Bên nguời yêu tật nguyền chai đá. Em hỏi anh, em hỏi anh bao giờ trở lại Xin trả lời, xin trả lời mai mốt anh về Anh trở về nhìn nhau xa lạ Anh trở về dang dở đời em Ta nhìn nhau ánh mắt chưa quen Cố quên đi một lần trăn trối... Em ơi!
            Em hỏi anh em hỏi anh bao giờ trở lại Xin trả lời, xin trả lời mai mốt anh về.....

            Tôi Ru Em Ngủ (Trịnh Công Sơn)
            Tôi ru em ngủ một sớm mùa đông em ra ngoài ruộng đồng Hỏi thăm cành lúa mới Tôi ru em ngủ một sớm mùa thu em đi trong sương mù gọi cây lá vào mùa Con đường thật buồn một ngày cuối đông Con đường mịt mù một ngày cuối Thu Em vào mùa Hạ nắng thắp trên cao và mùa xuân nào ngẩn ngơ tình mới đi nhẹ vào đời thầm thì gót chân Em gọi nụ hồng vừa tàn cuối sân Nghe tình chợt buồn trong lá xôn xao để mùa xuân sau mua riêng tình sầu
            Tôi ru em ngủ một sớm mùa xuân em hôn một nụ hồng Hỏi thăm về giọt nắng Tôi ru em ngủ Hạ cũng vừa sang
            em hôn lên tay mình để chua xót tình trần...

            Vọng Buồn (Nguyễn Phúc Thọ)
            Thôi… tiếng vọng ru xưa suốt qua mấy mùa tuổi loang mắt buồn Xin vẫy một bàn tay tiễn em đi về bờ cao đá vàng Buồn nào em chớm qua, để ngời trong mắt tình đã đến trần Lá xa cho cây buồn người chờ xót xa cánh thu về mau // Em đến tựa loài chim thoáng trong nắng vàng rồi bay khắp dần Mang cánh tình thiên thu buốt tay em dài vùi cơn gió lộng Người lạc trong giấc mơ để hồn xao lãng ngày tháng xa vời Lúc mưa đêm quay về chợt hồn viễn du theo cuộc tình xưa // Cành vàng rớt bên hồ điệu sầu nào buông lơi vào đôi mắt Nhìn mặt nhau lần cuối muốn đem cho nhau sợi tóc em dài Mà em xưa vẫn còn biết cho tình yêu một lần không dối Ðêm thắp sao trên ngàn cho người soi tối bước trong vòng cao.

            Hương thời gian (Anh Việt)
            Nhìn thời gian buông trôi cuốn đi bao ước mơ khi tuổi xanh không bóng mây ngời bừng nở Và thời gian chờ ai mãi đâu Nghe tiếng rơi bao lá thu Như tiếng ru buồn lãng du Bao năm còn nặng gánh Non sông còn giông tố Chiều nay dừng bước giang hồ Sau bao ngày chinh chiến Thân trai vì sông núi Xông pha áo nhuốm phong trần Về lại thôn cũ chốn vườn xưa cỏ úa Bóng người xưa xa vắng biết tìm về nơi nao Thời gian chầm chậm buông rơi như bao áng mây Thoáng gợi nhớ thời tuổi xanh rạng rỡ yêu đời Giờ đây người vượt thời gian ngừng trong lắng đọng Có ai chiều nay còn nhớ không giấc mơ hồng.
            Last edited by chimtroi; 05-28-2021, 11:32 PM.

            Comment


            • #7
              Trở Về Dĩ Vãng










              Tình hoài hương (Phạm Đuy)
              Quê hương tôi, có con sông dài xinh xắn Nước tuôn trên đồng vuông vắn Lúa thơm cho đủ hai mùa Dân trong làng trời về khuya vẳng tiếng lúa đê mê. Quê hương tôi có con sông đào ngây ngất Lúc tan chợ chiều xa tắp Bóng nâu trên đường bước dồn Lửa bếp nồng, vòm tre non, làn khói ấm hương thôn! Ai về, về có nhớ, nhớ cô mình chăng? Tôi về, về tôi nhớ hàm răng cô mình cười ơ ơ ớ! Ai về mua lấy miệng cười Để riêng tôi mua lại mảnh đời, thơ ngây thơ ơ ớ ơ ơ ờ! Quê hương ơi! Bóng đa ôm đàn em bé Nắng trưa im lìm trong lá Những con trâu lành trên đồi Nằm mộng gì? Chờ nghe tôi thổi khúc sáo chơi vơi. Quê hương ơi! Tóc sương mẹ già yêu dấu Tiếng ru nỗi niềm thơ ấu Cánh tay êm tựa mái đầu Ôi bóng hình từ bao lâu còn ghi mãi sắc mầu! Tình hoài hương! Khói lam vương tâm hồn chìm xuống Chiều xoay hướng! Sống vui trong mối tình muôn đường. Tình ngàn phương! Biết yêu nhau như lòng đại dương Người phiêu lãng! Nước mắt có về miền quê lai láng Xa quê hương! Yêu quê hương... quê hương ơi!

              Nhớ bạn (Vũ Thành)
              Xuân vương trên ngàn hoa nhắc bao sầu nhớ mơ màng Mây buông trong chiều vắng như luyến tiếc giấc mơ đã tàn Nhớ dưới xuân năm nào lòng say ước mơ sống trong mộng vàng Xuân nay bao sầu nhớ xuân xưa Tiếc mối tình phai hương đan lòng hầu dứt muôn đường tơ vương sầu vương áng mây bao nhuốm màu tang. Chiều nay niềm ái ân xưa tìm đến bên ai kể nỗi nhớ thương lời thề cùng cánh hoa rơi tàn úa bên song dưới ánh tà dương. Xuân nay bao sầu nhớ xuân xưa Tiếc mối tình phai hương đan lòng hầu dứt muôn đường tơ vương sầu vương áng mây bao nhuốm màu tang. Bóng dáng xa khuất ngàn trùng dương nhớ nhung càng xuôi lòng vấn vương cung đàn lỡ bao nhịp luyến thương đường đời vạn nẻo nhuốm mối đau thương. Nhớ phút giây êm đềm say đắm tiếc bao giờ mơ màng dưới trăng xa kìa bướm ong đùa cùng với muôn hoa lòng mơ ước thầm ai say hòa nhân duyên

              Mắt biếc (Cung Tiến)
              Mắt hoen màu nhớ ân tình xa xưa Tóc nghiêng bờ nắng, vai buồn chơ vơ Mắt xưa sầu vắng, mắt xưa lệ thắm Ôi mắt xưa còn đắm hồn tuổi thơ! Mắt hoa vừa sáng ngời mùa Xuân đó Tóc hoa vừa rối bời mùa Thu đó Lối quen mòn chân êm bước đôi tình nhân âu yếm như mùa Xuân trắng ngần "Nhớ không mùa đó! Nhớ không trời đó!" "Dẫu cho tàn nắng hương không nhòa!" Nằm nghe cây đổ lá từng cánh Ngậm ngùi, ôi tiếng chim cười đầu cành! Hồn anh nghiêng lả xuống làn môi ôi rực rỡ! Ân tình ngất ngây không ngỡ ngàng. Đâu ngờ phút giây huy hoàng phút giây khổ đau!. Chợt nghe chim thảng thốt ngoài hiên, tưởng chừng nhói vào tim . Sớm mai vừa thức ôi nhiều nhớ thương Nắng ôm choàng gối đôi bờ vai êm Tiếng ai còn âm âm, tóc ai còn thơm thơm, mắt ai còn xanh thắm trong tâm hồn. Biết đâu nào tháng ngày về sau? Biết đâu nào chúng mình còn nhau? Nhớ trong tình yêu, yêu trong tình nhớ, tha thiết hơn tình mây ban chiều Nắng ơi đừng vắng! Gió ơi đừng lắng! Ái ân đừng... Ái ân đừng xa vắng trần gian!

              Tạ từ (Tô Vũ)
              Rồi đây khi mùa dứt chiến chinh, gió dâng khúc đàn thanh bình. Ta đi tìm thơ muôn phương gót in núi rừng thâm u và lướt trên muôn trùng sóng Lời anh thầm ước khi nao, dưới trăng giữa mùa hoa đào Trong em dư âm còn vang tiếng đồng Lầu chiều còn luyến ánh hồng, Lầu xây trong không sóng gió rót chia ly, Phồn hoa em chia tay ra đi, Đưa chân dừng bước bên cầu giã từ mấy câu Khi về son thắm lòng người thu cách tạ mây trời Nếu tình quê đôi lần nhắc miền quê xa xôi Mỗi khi vang âm ngàn phương, nhạc chinh nhân trong chiều sương, Em có mong giòng sông cũ vẫn xuôi niềm thương Tình anh như thông đầu non, Vời cao trông mây buồn đứng Muôn kiếp cô liêu, Ngàn năm còn reo...

              Ngậm ngùi (Phạm Duy, Huy Cận)
              Nắng chia nửa bãi chiều rồi Vườn hoang trinh nữ khép đôi lá rầu Sợi buồn con nhện giăng mau Em ơi hãy ngủ anh hầu quạt đây. Lòng anh mơ với quạt này, trăm con chim mộng về bay đầu giường. Ngủ đi em mộng bình thường, ngủ đi em mộng bình thường. Ru em sẵn tiếng, thùy dương đôi bờ. Ngủ đi em, ngủ đi em. Ngủ đi mộng vẫn bình thường À ơi có tiếng thùy dương mấy bờ Cây dài bóng xế ngẩn ngơ Hồn em đã chín mấy mùa buồn đau Tay anh em hãy tựa đầu cho anh nghe nặng trái sầu rụng rơi.

              Nỗi lòng (Nguyễn Văn Khánh)
              Yêu ai, yêu cả một đời Tình những quá khắt khe khiến cho đời ta Đau tủi cả lòng vì yêu ai mà lòng hằng nhớ Năm tháng trôi lạnh lùng hoài Tình đó nhắc nhở luôn đến ta tình ai Nhớ cả một trời Tình yêu kia mà lòng nào quên. Lòng vẫn biết nếu yêu rồi một ngày Là đến với đớn đau Nhưng sao trong ta cứ vẫn yêu vẫn nhớ Dầu sao, dầu sao nếu có một ngày Một ngày ai reo tim ta Là tình yêu kia ly tan Và lòng vẫn thương vẫn nhớ Tình đó khiến xui lòng ta đau Rồi với bao ngày lặng lẽ sống Nỗi đau trong lòng người yêu vẫn yêu hoài. Yêu ai, ai hiểu được lòng Thầm kín những đớn đau với riêng lòng ta Ấp ủ lạnh lùng tình yêu kia mà người nào hay.

              Say nhạc canh tàn (Vũ Thành)
              Gió xuân đưa mây chiều về Nắng Xuân đưa tin nhạn về Giờ này hương lúa thương gợi tình quê Lòng người tha hương khóc biệt ly Gió Xuân đưa hương ngập trời Ý Xuân thiết tha nghẹn lời Giờ này ngân phím loan nặng tình phai Đàn buông lãng du hồn u hoài... Từ muôn nếp tranh khói lam mờ gợi tình quê hương trong màn sương lắng buông Ngàn dâu xanh ngát nơi chân trời, giờ đây khuất xa vời Tiếc thương chi bao ngày vàng Nhắc chi giấc mơ hồ tàn Lòng khi bao oán thương đời hợp tan Hồn say tiếng tơ chìm (trong canh tàn) lắng canh tàn... Đêm tha hương lắng trong ly rượu ngát hương giấc cô miên canh trường hồn người chinh phụ cuốn theo mây nơi sa trường âm thanh xưa lả lướt trên đường tô nằm gieo mối cùng sầu lai láng mơ hồ Ôi quê hương thấu chăng bao niềm luyến thương biết chăng bao đêm trường, nhẹ lần đường tơ phím quan sa tình hờ Ôi than chi còn nhắc chi tình xưa Hồn say tiếng đàn hòa thêm khúc đàn lắng mơ hồ.

              Trương Chi (Văn Cao)
              Một chiều xưa trăng nước chưa thành thơ Trầm trầm không gian mới rung thành tơ Vương vất heo may hoa yến mong chờ Ôi, tiếng cầm ca thu tới bao giờ... Lòng chiều bơ vơ lúc thu vừa sang, Chập chùng đêm khuya thức ai phòng loan Một cánh chim rơi trong khúc nhạc vàng Đây đó từng song the hé đợi đàn... Tây hiên Mỵ Nương khi nghe tiếng ngân hò khoan mơ bóng con đò trôi giai nhân cười nép trăng sáng lả lơi, lả lơi bên trời Anh Trương Chi, tiếng hát vọng ngàn xưa còn rung, Anh thương nhớ, Oán trách cuộc từ ly não nùng.... Đò trăng cắm giữa sông vắng Gió đưa câu ca về đâu? Nhìn xuống đáy nước sông sâu Thuyền anh đã chìm đâu!.. Thương khúc nhạc xa vời Trong đêm khuya dìu dặt tiếng tơ rơi. Sương thu vừa buông xuống Bóng cây ven bờ xa mờ xóa giòng sông Ai qua bến giang đầu tha thiết, Nghe sông than mối tình Trương Chi Dâng úa trăng khi về khuya, Bao tiếng ca ru mùa thu. Ngoài song mưa rơi trên bao cung đàn Còn nghe như ai nức nở và than, Trầm vút tiếng gió mưa Cùng với tiếng nước róc rách ai có buồn chăng? Lòng bâng khuâng theo mưa đưa canh tàn Về phương xa ai nức nở và than, Cùng với tiếng gió vương, Nhìn thấy ngấn nước lấp lánh in bóng đò xưa... Đò ơi! đêm nay dòng sông Thương dâng cao Mà ai hát dưới trăng ngà Ngồi đây ta gõ ván thuyền, Ta ca trái đất còn riêng ta. Đàn đêm thâu Trách ai khinh nghèo quên nhau, Đôi lứa bên giang đầu. Người ra đi với cuộc phân ly, Đâu bóng thuyền Trương Chi?

              Tiếng dương cầm (Văn Phụng)
              Nhớ hôm nào mùa xuân mới sang Muôn bầy chim ca hót vang Tung cánh nhẹ bay la đà Bướm khoe màu trên muôn sắc hoa Chập chờn tung bay thướt tha Đùa giỡn trong tia nắng vàng... Nhớ đêm nào tình xuân ngất ngây Mưa phùn rơi rơi ướt vai Đi mãi tìm ai yêu đàn Bước chân lạc nơi đây chốn nao Trên lầu ai kia cất cao Vang tiếng dương cầm thiết tha... Trầm trầm êm êm thánh thót Nhịp nhàng khoan thai thắm thiết Nhạc lòng đưa câu luyến tiếc Người ơi còn nhớ Chopin ngày xưa vì ai dệt nên câu nhạc lâm ly... Cho đời say trong tiếng tơ Cho tình dâng muôn ý thơ Dù cõi lòng ai mong chờ Tiếng dương cầm còn vang thiết tha Riêng mình ta đây với ta Chìm đắm trong một giấc mơ...

              Em Đến Thăm Anh Một Chiều Mưa (Tô Vũ)
              Em đến thăm anh một chiều đông Em đến thăm anh một chiều mưa Mưa dầm dề, đường trơn ướt tiêu điều Em đến thăm anh người em gái Tà áo hương nồng Mắt huyền trìu mến sưởi ấm lòng anh Em đến thăm anh chiều đông giá
              Em đến thăm anh trời mưa gió Đường xa lạnh lùng... Mặt nhìn mặt, cầm tay bâng khuâng không nói một câu Lời nghẹn ngào, hồn anh như say như ngây, vì đâu? Gió đưa cánh chim trời Đó đây cách xa vời Chiều vui mưa ướt cánh Khá thương kiếp bềnh bồng Dẫu khắng khít đôi lòng Chiều nào em xa anh! Có hay lúc em về Gót chân bước reo âm thầm Trên đường một mình ngoài mưa, mưa như mưa trong lòng anh Lòng bồi hồi nhìn theo chân em, chìm trong ngàn xanh... Ta ước mơ một chiều thêu nắng Em đến chơi quên niềm cay đắng... và quên... đường về.

              Lá Đổ Muôn Chiều (Đoàn Chuẩn, Từ Linh)
              Thu đi cho lá vàng bay, lá rơi cho đám cưới về Ngày mai, người em nhỏ bé ngồi trong thuyền hoa tình duyên đành dứt Có những đêm về sáng đời sao buồn chi mấy cố nhân ơi, đã vội chi men rượu nhấp đôi môi mà phung phí đời em không tiếc nhớ... Lá đổ muôn chiều ôi lá úa, phải chăng là nước mắt người đi Em ơi đừng dối lòng, dù sao chăng nữa không nhớ đến tình đôi ta... Thôi thế từ đây anh cố đành quên rằng có người Cầm bằng như không biết mà thôi Lá thu còn lại đôi ba cánh, đành lòng cho nước cuốn hoa trôi... Thôi thế từ nay như lá vàng bay tình lỡ rồi Thuyền rơi xa bến vắng người ơi Hướng dương tàn tạ trong đêm tối Còn nhớ phương nào hoa đã rơi.
              Thu đi cho lá vàng bay, lá rơi cho đám cưới về Tình anh một con thuyền bé chìm sâu đại dương một đêm nổi sóng Có những đêm về sáng đời sao buồn chi mấy cố nhân ơi Tiếc mà chi dang dở phút phân ly Thuyền phiêu lãng từ nay không bến đổ... Lá đổ muôn chiều ôi lá úa phải chăng là những cánh đời em, đêm đêm lìa xuống trần tình vương hoen úa ôi những cánh đời mong manh. Than tiếc mà chi chiếc lá vàng bay về cuối trời, làm lòng anh nhớ mãi người ơi. Nhớ nhau từ làn môi đôi mắt, đành tìm trong nét bút xa xôi... Nhưng mỗi mùa thu chiếc lá vàng bay về cuối trời. Thuyền tình không bến đỗ người ơi. Nhớ nhau đành tìm trong tiếng hát, đời vắng em rồi vui với ai.

              Trở về dĩ vãng (Lâm Tuyền)
              Em! hồn anh đang sầu đau Hồn anh đang thổn thức Ai se tình duyên thắm đẹp Kề mái tóc đầy hương Tình như áng mây hồng... Anh lặng lẽ trong chiều vắng Lòng nhớ nhung triền miên Trăng xưa về khuya bẽ bàng Dường như nhắn người yêu Tình mây nước còn đâu... Bao nhiêu ngày xuân Đau thương sầu mộng chờ giai nhân Bao nhiêu xuân qua, bóng em mờ đắm Bao nhiêu thu qua Nỗi đau còn mãi không phai. Biệt ly tình đôi ta vời vợi Thuở ấy hồn anh đắm chơi vơi ngoài khơi Người em sầu mộng của muôn đời Thề ước guồng tơ thắm không bao giờ phai Tình em như tuyết giăng đầu núi Tình anh nhu ánh trăng trầm suối Tình ta như áng mây chiều trôi Về tràn trên gối chăn mờ phai. Biêt ly! ôi biệt ly Ngậm ngùi đêm thâu âm thầm đôi câu Biệt ly, anh theo cánh gió chơi vơi Phiêu du khắp bốn phương trời Xa xôi tiếc nhớ khôn nguôi Men say lấp kín môi cười Biệt ly sầu bi.
              Last edited by chimtroi; 05-28-2021, 11:37 PM.

              Comment



              Hội Quán Phi Dũng ©
              Diễn Đàn Chiến Hữu & Thân Hữu Không Quân VNCH




              website hit counter

              Working...
              X